Đời Thơ Đời thơ nửa thực nửa mơ Lúc no khi đói cạp thơ sáng chiều Đời thơ nửa tỉnh nửa phiêu Gieo vần ươm tứ sáng chiều ngẩn ngơ Đời thơ lúc tỉnh khi mơ Ngày đêm sáng tối thổi thơ vào hồn Khi thi hứng lúc vui buồn Quanh năm suốt tháng gửi hồn vào thơ Đời thơ ra ngẩn vào ngơ Khi quên lúc nhớ thẫn thờ vì thơ Đời thơ nửa tỉnh nửa mơ Lúc say khi tỉnh gửi thơ vào hồn Khi cao hứng lúc bồn chồn Cõng trăng đuổi gió thổi hồn vào thơ Đời thơ lúc mộng khi mơ Đan mây dệt nắng gửi thơ vào hồn Khi thong thả lúc dập dồn Lúc mơ khi mộng thả hồn vào thơ Khi vui vẻ lúc thẫn thờ Lúc mơ khi tỉnh lại nhờ cậy thơ...
Đông Này Không Có Anh Thu đi từ bao giờ Mà trong dạ ngẩn ngơ Gió heo may thẫn thờ Một tình yêu chưa tỏ Sương lăn trên lá cỏ Nhẹ như tiếng môi mềm Những phút giây êm đềm Theo anh không ở lại Em trách em khờ dại Để anh mãi ra đi Còn gì ? Chẳng còn gì.. Một cuộc tình dang dở Hoa cúc vàng nhuộm ngõ Đông đang về gõ cửa Mải mê tìm một nửa Mãi chưa tìm thấy nhau...
Đừng Bao Giờ Tuyệt Vọng Đừng bao giờ tuyệt vọng bạn ơi Cũng đừng vô vọng phó mặc đời Không bao giờ từ bỏ hy vọng Dù chỉ còn tia sáng nhỏ nhoi Chớ nuôi thất vọng ở trong người Hãy cố vui lên với nụ cười Đừng để buồn đau nhàu cuộc sống Kỳ vọng giúp ta sống đẹp đời Đức tin tồn tại ở trong tâm Còn mãi trong ta dẫu thăng trầm Nhà thờ, chùa, miếu,nơi thờ cúng... Không bằng Chúa, Phật...ở trong tâm Tích luỹ hận thù có ích chi Dung dưỡng khổ đau chẳng lợi gì Đừng để lệ sầu vương mí mắt Nỗi buồn nào rồi cũng qua đi Phải nuôi khát vọng ở trong tim Dẫu đời này bảy nổi ba chìm Còn sống là vẫn còn hy vọng Đừng bao giờ đánh mất niềm tin.
Đừng Tưởng Đừng tưởng cứ bạc là ngân Cứ tá là tướng cứ dân là khờ Đừng tưởng cứ mộng là mơ Hết mơ tàn mộng khù khờ ăn quan Đừng tưởng cứ mạnh là phang Cứ sang là trọng cứ rang là giòn Đừng tưởng cứ mãi là còn Cứ ngon là đớp cứ bòn rút xương Đừng tưởng cứ hùng là cường Cứ cương là cứng cứ đường là đi Đừng tưởng cứ thiếu là chi Cứ ly là cốc cứ nghi là ngờ Đừng tưởng cứ bến là bờ Cứ quan là chức tiền vơ về nhà Bổ nhiệm con ông cháu cha Đừng tưởng dân sẽ bỏ qua chuyện này Đừng tưởng quyền lực muôn ngày Rồi cũng đến lúc phơi bày trước dân Đừng tưởng cứ ái là ân Cứ sung là sướng cứ tân là còn Đừng tưởng cứ đỏ là son Cứ lon là cạn cứ ngon là sờ Đừng tưởng cứ vả là nhờ Cứ mơ là mộng cứ lờ là xong Đừng tưởng cứ đợi là mong Cứ đong là đếm cứ cong là mềm Đừng tưởng cứ cộng là thêm Cứ nêm là chật cứ đêm là tình Đừng tưởng cứ lọ là bình Cứ hình là ảnh cứ mình là ta Đừng tưởng cứ bố là ba Cứ la là mắng cứ hoà là chia Đừng tưởng cứ mực là bia Cứ lia là bắn cứ tia là nhìn Đừng tưởng cứ yên là bình Ngoài kia tung của rập rình liên miên Đừng tưởng cứ quan là tiền Đến khi có biến bay liền như phim Đừng tưởng cứ lặng là im Cứ có cơ hội là chim sổ lồng Đừng tưởng cứ đỏ là hồng Khi có biến cố là rồng cụt đuôi... Sống không nhân nghĩa ở đời Chết không nhắm mắt ở nơi suối vàng.
Duyên Phận Ngàn năm lưu luyến tình đầu Uyên ương quyến luyến bên nhau không rời Xe duyên thề nguyện trọn đời Giữa đường đứt gánh phải rời xa nhau.. Cũng đành chôn dấu niềm đau Để vui duyên mới bên nhau mặn nồng Trăm năm tình nghĩa vợ chồng Nào ngờ duyên phận bóng hồng chia xa Chữ duyên chữ phận bôn ba Giàu nghèo sướng khổ chẳng qua ý trời Cũng nên mạnh dạn nói lời Duyên mình đã hết hẹn thời mai sau Thà đau trọn một lần đau Còn hơn níu kéo khổ nhau suốt đời.
Duyên Số Vĩnh viễn từ nay tôi mất nàng Rũ bỏ lời thề em sang ngang Mất em một nửa đời tôi mất Một nửa đời kia cũng lỡ làng.. Mấy ai không nhớ đến tình đầu Rung động đầu đời rất đậm sâu Lay cảm con tim cay khoé mắt Cho dù tình cũ đã qua cầu.. Có duyên có số vồ lấy nhau Có duyên không phận nhận niềm đau Vô duyên lận đận phận nát nhàu Cái duyên cái nợ sợ gần nhau.. Kiếp này duyên lỡ..nợ kiếp sau Lại được bên nhau chốn nhiệm màu Chỉ có phần hồn..chôn phần xác Hết buồn..thôi khóc..cũng không đau.
Em Bé Tây Bắc Em ở tây bắc Gió bấc mưa dầm Chân trần trên đất Đói lạnh muôn phần Quần em không có Cái đó thò ra Nhà em nghèo quá Khốn khó mẹ cha Du khách gần xa Chụp lúa chụp hoa Chụp nhà chụp đá Thản nhiên ngang qua Có người nhận ra Chia kẹo chia quà Chơi cùng em nhỏ Mà lòng xót xa Sương muối trắng trời Mận đào khoe sắc Mấy người nhớ đến Mảnh đời đang rơi.
Em Chiếm Hồn Tôi Tự Bao Giờ Em chiếm hồn tôi tự bao giờ Thiếu em tôi bỗng hoá ngẩn ngơ Thơ thẩn vào ra.. buồn vô cớ Nhớ nghiêng chiều tím...nhớ vô bờ Em đến cho đời những áng thơ Thoả khát trong tôi những đợi chờ Từng chiều mong đợi...từng đêm nhớ Em đến đời tôi thoả ước mơ.
Em Đi Em đi để gió heo may Để trời trở lạnh để cây úa tàn Em đi để nắng hanh vàng Để thu nhạt thếch..để bàng buồn tênh.. Em đi một cõi chênh vênh Một đời chếnh choáng..chông chênh một đời... Thế là em mãi xa rời Để thu ở lại chơi vơi nắng chiều.
Em Hái Tình Tôi Hoa thu em hái mơ màng Cớ sao hái cả nắng vàng người ơi Lá vàng mắt biếc chơi vơi Hái hoa hái cả tình tôi hỡi người.