Chúa Ruồi - William Golding

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Cute pikachu, 15 Tháng năm 2022.

  1. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,903
    Chương 10: Vỏ sò và mắt kính

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Piggy đăm đăm nhìn hình hài đang tiến lại gần. Thỉnh thoảng nó thấy nó nhìn rõ hơn khi gỡ kính ra rồi đeo trước con mắt kia; nhưng dẫu nhìn qua con mắt tinh tường này thì sau bao chuyện xảy ra Ralph vẫn hoàn là Ralph, không nhầm được. Ralph bước ra khỏi hàng dừa, khập khiễng, bẩn thỉu, lá khô bám trên mái tóc vàng bù xù. Một con mắt ti hí trên cái má sưng vù và một cái vảy to trên đùi gối bên phải. Nó dừng lại một lúc, nhìn cái hình hài trên vỉa đá.

    "Piggy hả? Chỉ còn duy nhất mày thôi sao?"

    "Còn vài thằng nhóc nữa."

    "Tụi nó mà kể gì. Không có thằng lớn nào à?"

    "Có.. Sam - Eric. Tụi nó đang nhặt củi."

    "Không ai khác sao?"

    "Theo tao biết thì không."

    Ralph thận trọng bước lên vỉa đá. Nơi chúng thường hội họp đám cỏ thô vẫn hằn dấu chân giẫm đạp, chiếc tù và trắng mỏng manh vẫn óng ánh bên chỗ ngồi đã nhẵn thín. Ralph ngồi xuống bãi cỏ, đối diện với chỗ ngồi của sếp và chiếc tù và. Piggy quỳ bên trái nó. Chúng im lặng cả phút.

    Cuối cùng Ralph hắng giọng thì thầm gì đấy.

    Piggy khẽ hỏi lại.

    "Mày bảo sao?"

    Ralph nói lớn hơn.

    "Simon."

    Piggy không nói gì, chỉ nghiêm trang gật đầu. Chúng vẫn ngồi đó, mắt đờ đẫn nhìn vào chỗ dành cho sếp và mặt nước loang loáng. Ánh sáng màu lục và những vệt nắng bóng loáng nhảy nhót trên thân thể bẩn thỉu của chúng.

    Cuối cùng Ralph đứng lên, lại gần chiếc tù và. Nó nâng niu vỏ ốc trên hai tay rồi quỳ xuống, tựa vào thân cây.

    "Piggy."

    "Hử?"

    "Mình nên làm gì bây giờ?"

    Piggy hất hàm về phía chiếc tù và.

    "Mày có thể.."

    "Gọi họp à?"

    Ralph cười khằn khi thốt ra như thế, còn Piggy nhíu mày.

    "Mày vẫn còn nà sếp mà."

    Ralph lại cười.

    "Mày nà sếp. Mày cao hơn tụi tao."

    "Tao có tù và."

    "Ralph! Đừng cười như vậy nữa. Cười chẳng được gì hết. Ralph ạ! Bọn kia sẽ nghĩ gì?"

    Cuối cùng Ralph không cười nữa. Nó rùng mình.

    "Piggy."

    "Hả?"

    "Thằng Simon đấy."

    "Mày nói rồi mà."

    "Piggy."

    "Hử?"

    "Thế là giết người."

    "Thôi im đi!" Piggy the thé. "Mày nói thế để được gì?"

    Nó nhảy dựng lên rồi nhìn xuống Ralph.

    "Núc đó trời tối thui. Nại thêm cái màn múa chết tiệt kia. Sấm chớp và mưa. Tụi mình sợ thấy mẹ!"

    "Tao đâu có sợ," Ralph chậm rãi nói, "Tao.. tao cũng không biết lúc đó tao làm sao nữa."

    "Tụi mình sợ thấy mẹ!" Piggy kích động nói. "Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Không phải như.. mày nói đâu."

    Nó vung tay tìm cách diễn đạt.

    "Piggy ơi!"

    Giọng Ralph chậm chạp và đau buồn khiến Piggy ngừng vung tay. Nó cúi xuống, chờ đợi. Ralph cầm tù và, lắc lư.

    "Mày không hiểu sao, Piggy? Chuyện tụi mình làm.."

    "Có thể nó vẫn.."

    "Không đâu."

    "Có thể nó chỉ làm bộ thôi.."

    Giọng Piggy nhỏ dần khi nhìn thấy mặt Ralph.

    "Mày đứng bên ngoài mà. Bên ngoài vòng tròn của tụi nó. Mày không hề nhập cuộc thật sự mà. Mày không thấy tụi tao.. tụi nó làm gì sao?"

    Giọng nó ghê tởm, đồng thời lại cuồng nhiệt làm sao ấy.

    "Mày không thấy sao, Piggy?"

    "Không rõ nắm. Giờ đây tao chỉ còn có một con mắt thôi. Mày phải biết chứ, Ralph."

    Ralph tiếp tục lắc lư.

    "Đó nà rủi ro," đột nhiên Piggy nói, "chuyện đó nà rủi ro thôi. Rủi ro." Giọng nó lại the thé. "Nó từ trong bóng tối chạy ra.. nó đâu việc gì phải bò từ trong bóng tối ra như thế. Nó quả nà điên. Đúng nà nó muốn bị đánh mà." Nó lại vung tay không ngớt. "Rủi ro thôi mà."

    "Mày không thấy chuyện chúng nó đã làm.."

    "Ralph ơi, mình phải quên chuyện này đi. Nghĩ tới chẳng ích gì ráo, hiểu chưa?"

    "Tao sợ. Sợ tụi mình. Tao muốn về nhà. Chúa ơi, tao muốn về nhà."

    "Đó nà rủi ro," Piggy khăng khăng nói, "chuyện nà thế đấy."

    Nó đặt tay lên vai trần của Ralph, Ralph rùng mình vì sự đụng chạm này, giữa người với người.

    "Với nại, Ralph à," Piggy thoắt nhìn quanh rồi cúi sát hơn, "đừng hé ra rằng tụi mình có mặt núc chúng nhảy nhót nhé. Đừng cho bọn Sam - Eric biết."

    "Nhưng mình có mặt ở đó! Hết thảy tụi mình!"

    Piggy lắc đầu.

    "Tụi mình không ở nại tới phút chót. Trời tối đen, chúng không biết được. Với nại mày bảo rằng núc đó tao chỉ đứng ngoài.."

    "Tao cũng thế," Ralph thì thầm, "tao cũng đứng ngoài luôn."

    Piggy hăm hở gật đầu.

    "Đúng thế. Tụi mình đứng bên ngoài. Tụi mình không nàm gì hết, không thấy gì hết."

    Piggy ngừng rồi lại nói tiếp.

    "Tụi mình phải no thân mình, bốn đứa mình.."

    "Bốn đứa mình. Mình đâu đủ người để giữ lửa cháy."

    "Mình sẽ thử. Hiểu chưa? Tao đã đốt nửa rồi đấy."

    Sam - Eric khệ nệ kéo một súc cây lớn từ rừng ra. Chúng quẳng bên đống lửa rồi chạy ra vũng tắm. Ralph đứng vọt dậy.

    "Ê, hai đứa!"

    Hai đứa sinh đôi khựng lại rồi đi tiếp.

    "Tụi nó đi tắm đấy mà, Ralph."

    "Tốt nhất giải quyết cho xong cái đã."

    Hai đứa sinh đôi ngạc nhiên nhìn thấy Ralph. Chúng đỏ mặt nhìn qua nó vào khoảng không.

    "Ê, Ralph. Rất mừng được gặp mày."

    "Tụi tao mới vào rừng.."

    ".. kiếm củi cho đống lửa.."

    ".. tối hôm qua tụi tao chuồn."

    Ralph cúi nhìn những ngón chân của nó.

    "Tụi bay chuồn sau.."

    Piggy lau tròng kính.

    "Sau bữa liên hoan," Sam nghẹn giọng nói. Eric gật đầu. "Đúng thế, sau bữa liên hoan."

    "Tụi tao bỏ về sớm," Piggy nói vội, "vì tụi tao mệt."

    "Tụi tao cũng thế.."

    ".. rất sớm.."

    ".. tụi tao rất mệt."

    Sam sờ một vết xước trên trán rồi rụt vội tay lại. Eric nhấn nhấn cái môi bị toác.

    "Đúng vậy. Tụi tao kiệt sức," Sam nhắc lại, "thành ra tụi tao bỏ về sớm. Hay hớm gì.."

    Không khí trĩu những điều không được thú nhận. Sam nói vòng vo, rồi buột ra cái từ chúng cố tránh ".. điệu múa ấy?"

    Ký ức về điệu múa mà không đứa nào trong bọn chúng đã tham gia khiến cả bốn đứa chấn động đến run rẩy.

    "Tụi tao về sớm mà lị."

    Lúc Roger đi tới cái rẻo đất nối Tòa Thành Đá với đảo nó không ngạc nhiên khi nghe tiếng hô bắt đứng lại. Nó đã tính toán, trong suốt cái đêm khủng khiếp kia, rằng sẽ gặp được ở nơi an toàn nhất này ít ra vài đứa trong băng nhóm chống chọi được những chuyện kinh hoàng trên đảo.

    Tiếng hô gay gắt vọng từ trên cao, nơi những tảng đá chồng lên nhau, chông chênh và nhỏ dần.

    "Đứng lại! Ai đó?"

    "Roger."

    "Tiến tới chút nữa xem nào."

    Roger tiến tới.

    "Mày thấy tao là ai mà."

    "Sếp bảo tụi tao phải hô đứng lại với bất kỳ ai."

    Roger ngó lên.

    "Nếu tao không dừng, mày cũng chẳng chặn tao được."

    "Không à? Cứ thử lên đây rồi xem."

    Roger leo lên vách đá hình bậc thang.

    "Nhìn đây này."

    Dưới tảng đá trên cùng chèn một súc cây, dưới đó là một đòn bẩy khác. Robert ấn nhẹ vào đòn bẩy, tiếng tảng đá nghiến lạo xạo. Ấn mạnh một cái là khối đá sẽ rơi như sấm dậy xuống rẻo đất. Roger tỏ vẻ khâm phục.

    "Nó thật đúng là sếp, nhỉ?"

    Robert gật đầu.

    "Nó định kéo tụi mình đi săn."

    Nó hất đầu về phía những cái lều xa xa, nơi một làn khói trắng bốc lên trời. Ngồi tận rìa vách đá, Roger cau có nhìn về hòn đảo, mấy ngón tay lắc cái răng long. Mặt nó dừng lại trên đỉnh ngọn núi xa còn Robert né tránh cái đề tài không nên nói ra.

    "Nó sắp đánh thằng Wilfred đấy."

    "Vì chuyện gì?"

    Robert đắn đo lắc đầu.

    "Tao không rõ. Nó không nói. Nó nổi giận, nó lệnh cho tụi tao trói thằng Wilfred. Nó bị," - nó khúc khích cười kích động - "nó bị trói cả mấy giờ rồi, chờ.."

    "Nhưng sếp không nói tại sao à?"

    "Tao chưa được nghe nó nói."

    Ngồi trên những tảng đá đáng sợ dưới cái nắng khô cháy, Roger đón nhận tin này như được khai sáng. Nó ngừng lay răng, ngồi lặng im, thấm thía về những khả năng của thứ quyền lực vô tội vạ. Rồi, không nói thêm lời nào, nó leo xuống phía sau những tảng đá, tới cái hang để gặp lũ còn lại trong băng nhóm.

    Sếp đang ngồi đấy, ở trần đến thắt lưng, mặt vẽ vằn vện trắng đỏ. Băng nhóm ngồi thành nửa vòng tròn trước mặt nó. Thằng Wilfred mới vừa bị đánh và được cởi trói đang sụt sịt ầm ĩ phía sau. Roger ngồi xổm bên những đứa kia.

    "Mai," sếp nói tiếp, "mình sẽ lại đi săn."

    Nó chỉ ngọn lao vào đám mọi.

    "Vài đứa bay sẽ ở lại đây lo sửa sang cái hang và gác cổng. Tao dẫn theo vài thằng thợ săn thôi và sẽ đem thịt về. Những đứa gác cổng phải coi chừng, không để bọn kia lẻn vào.."

    Một thằng mọi giơ tay, sếp quay bộ mặt vằn vện lạnh lùng về phía nó.

    "Sao tụi nó lại phải tìm cách lẻn vào, hở sếp?"

    Sếp trả lời mơ hồ nhưng nghiêm trang.

    "Tụi nó sẽ lẻn vào đấy. Tụi nó sẽ tìm cách phá hoại những chuyện mình làm. Thành thử bọn gác cổng phải cẩn thận. Và rồi.."

    Sếp ngừng nói. Chúng thấy một miếng thịt hình tam giác màu hồng vọt ra, xê dịch trên đôi môi nó rồi biến mất.

    ".. và rồi.. con ác thú có thể tìm cách lẻn vào. Tụi bay còn nhớ nó đã bò trườn như thế nào mà.."

    Nửa vòng kia rùng mình, lẩm bẩm tán thành.

    "Nó từng tới rồi đấy.. nó cải trang. Có thể nó sẽ tới nữa đấy, dù mình đã cúng nó cái đầu heo mình giết được. Thành ra phải canh chừng cẩn thận."

    Stanley rụt tay khỏi tảng đá, giơ một ngón tay lên, xin hỏi.

    "Sao?"

    "Nhưng không phải mình đã, không phải mình đã?"

    Nó lúng túng ngó xuống đất.

    "Không!"

    Trong sự im lặng tiếp nối đó, mỗi đứa đều thót người trước điều nó nhớ lại.

    "Không! Làm sao tụi mình có thể.. giết.. nó.. được chứ?"

    Nửa nhẹ nhõm, nửa nản lòng trước những nỗi kinh hoàng có thể có về sau, đám mọi không ngớt lẩm bẩm.

    "Thành ra đừng lý tới ngọn núi kia nữa," sếp trang trọng nói, "cứ cúng nó cái sỏ heo nếu bay săn được."

    Stanley lại giơ ngón tay lên.

    "Tao nghĩ rằng con ác thú đã cải trang rồi."

    "Có thể," sếp nói. Nó phán một câu sặc mùi thần học. "Dẫu sao, mình nên làm nó hài lòng là tốt hơn cả. Ai biết được nó có thể gây ra chuyện gì."

    Chúng trầm ngâm suy nghĩ rồi rùng mình như bị trúng gió. Trông thấy tác dụng của lời nó vừa nói, sếp liền đứng bật dậy.

    "Nhưng mà mai mình sẽ đi săn và nếu có thịt, mình sẽ lại mở tiệc.."

    Bill giơ tay.

    "Sếp!"

    "Gì?"

    "Mình lấy gì để đốt lửa?"

    Mặt sếp đỏ ửng, khuất dưới màu đất sét trắng và đỏ. Tiếng lẩm bẩm của chúng tưới vào khiến sự im lặng của sếp nặng nề thêm. Rồi sếp giơ tay.

    "Mình sẽ lấy lửa từ bọn kia. Nghe này! Ngày mai mình sẽ đi săn và kiếm được thịt. Tối nay tao sẽ đi cùng hai thợ săn.. đứa nào đi theo tao?"

    Maurice và Roger giơ tay.

    "Maurice.."

    "Dạ, sếp?"

    "Tụi nó đốt lửa ở chỗ nào?"

    "Ở chỗ cũ, chỗ tảng đá ấy."

    Sếp gật gù.

    "Những đứa kia có thể đi ngủ lúc mặt trời lặn. Nhưng ba đứa tao, Maurice, Roger và tao, sẽ có việc làm. Tụi tao sẽ ra đi ngay trước khi mặt trời lặn.."

    Maurice giơ tay.

    "Nhưng nếu tụi mình gặp.. thì sao?"

    Sếp xua tay dẹp nỗi băn khoăn của nó qua một bên.

    "Mình sẽ đi dọc bãi biển. Rồi nếu nó tới mình sẽ lại múa nữa."

    "Chỉ ba đứa mình thôi à?"

    Tiếng lẩm bẩm lại trỗi lên rồi im bặt.

    Piggy đưa Ralph kính của nó rồi chờ nhận lại, vì không có kính nó không trông thấy gì cả. Củi ẩm; đây là lần thứ ba chúng đốt lửa. Ralph lùi lại, lẩm bẩm một mình.

    "Mình không muốn thêm một đêm không có lửa."

    Với vẻ hối lỗi, nó nhìn ba đứa trẻ đứng bên cạnh. Đây là lần đầu tiên nó nhìn nhận lửa có hai công dụng. Dĩ nhiên một là để khói tỏa lên, gọi người tới cứu; còn công dụng kia là làm cái lò bếp ấm áp ru chúng vào giấc ngủ. Eric thổi vào củi cho đến khi đỏ hồng, bốc lên ngọn lửa nhỏ. Một làn khói trắng vàng cuộn lên. Piggy nhận lại kính, thích thú nhìn làn khói.

    "Nếu mình nắp được máy thu thanh!"

    "Hay máy bay.."

    ".. hoặc tàu."

    Ralph cố moi trong mớ kiến thức đã nhạt nhòa của nó về thế giới.

    "Có thể mình bị bọn da đỏ tóm."

    Eric hất mớ tóc ra sau.

    "Bọn đó dẫu sao cũng tốt hơn là.."

    Nó không muốn nêu tên, còn Sam chấm dứt câu nó kia cho thằng em bằng cách hất đầu về phía bãi biển.

    Ralph nhớ tới cái hình hài biến dạng mắc vào chiếc dù.

    "Nó nói gì đấy về một người chết.." Nó đỏ mặt bối rối vì thừa nhận đã có mặt ở bữa nhảy. Nó vặn người thúc bách làn khói. "Đừng dừng lại.. lên cao nữa đi!"

    "Khói mỏng quá."

    "Mình cần thêm củi rồi đấy, ẩm cũng được."

    "Bệnh suyễn của tao.."

    Câu trả lời bật ra như máy.

    "Dẹp bệnh xiễn của mày đi."

    "Nếu tao đi nôi củi to về thì bệnh suyễn sẽ nặng hơn. Ước gì tao không bị, Ralph à, nhưng sẵn mang bệnh rồi."

    Ba thằng con trai đi vào rừng rồi tha về cả một ôm củi khô. Một lần nữa, khói bốc cao, vàng và dày.

    "Mình kiếm gì ăn đi."

    Chúng cùng đi tới những cây có trái, xách theo ngọn lao, nói ít thôi vì còn lo ngốn vội vã. Khi chúng ra khỏi rừng thì mặt trời đang lặn, trong đống lửa chỉ còn than cháy dở đỏ hồng, nhưng không có khói.

    "Tao không khuân nổi củi nữa đâu," Eric nói. "Tao đừ rồi."

    Ralph hắng giọng.

    "Trên đó mình giữ được lửa đấy."

    "Trên đó đống lửa nhỏ thôi. Còn đống này sẽ lớn lắm."

    Ralph đặt một thanh củi lên đống lửa rồi nhìn làn khói cuộn trong bóng chiều tà.

    "Mình phải giữ cho lửa cháy."

    Eric nằm lăn ra.

    "Tao kiệt sức rồi. Với lại để làm gì?"

    "Eric!" Giọng Ralph sửng sốt. "Chớ nói thế chứ!"

    Sam quỳ bên Eric.

    "Chà.. để được gì chứ?"

    Ralph bực bội, cố nhớ lại. Lửa có gì tốt đấy, có gì tốt cực kỳ đấy.

    "Ralph nói với tụi bay quá nhiều rồi," Piggy rầu rĩ. "Nàm cách nào khác để mình được cứu đây?"

    "Dĩ nhiên! Nếu mình không làm cho có khói.."

    Nó ngồi xổm trước mấy đứa kia; trời nhá nhem dần.

    "Bay không hiểu ư? Ước mơ máy thu thanh hay thuyền mà làm gì?"

    Nó chìa tay ra rồi những ngón tay cong lại thành nắm.

    "Chỉ có một việc duy nhất mình có thể làm để thoát khỏi cái chỗ mắc dịch này. Săn bắt thì đứa nào chả làm được, kiếm thịt thì đứa nào chả làm được.."

    Nó nhìn từ khuôn mặt này tới khuôn mặt khác. Rồi đúng lúc cần lâm ly và thuyết phục nhất thì tấm màn che trong đầu nó hạ ào xuống khiến nó quên béng điều định nói. Nó quỳ ở đó, tay nắm chặt, trịnh trọng nhìn hết đứa này đến đứa kia. Rồi tấm màn vụt lên trở lại.

    "Phải rồi. Cho nên mình phải làm cho có khói, càng ngày càng nhiều khói vào.."

    "Nhưng mình đâu thể giữ lửa cháy hoài được! Coi kìa!"

    Đống lửa đang lụi dần.

    "Hai đứa canh chừng lửa," Ralph nói, như với chính mình, "sẽ được mười hai giờ trong một ngày."

    "Nhưng mình không thể kiếm nhiều củi hơn, Ralph à.."

    ".. không thể khi trời tối.."

    ".. không thể vào ban đêm.."

    "Mình có thể đốt vào mỗi buổi sáng," Piggy nói. "Ban đêm đâu có ai thấy được khói."

    Sam gật đầu lia lịa.

    "Hồi đó có khác, khi ngọn lửa còn.."

    ".. trên kia."

    Ralph đứng lên, cảm thấy không được che chở trong bóng tối đang dần tới.

    "Vậy thì tối nay để nó tắt cũng được."

    Nó đi tới trước chiếc lều đầu tiên vẫn còn đứng dù đã xiên vẹo. Ổ lá cây của chúng trong đó vẫn khô và kêu xào xạc khi chạm phải. Trong cái lều sát đấy một thằng nhóc mớ trong giấc ngủ. Bốn thằng lớn bò vào lều, chui dưới đống lá. Hai đứa sinh đôi nằm cạnh nhau, còn Ralph với Piggy nằm phía bên kia. Lá không ngừng xào xạc một lúc lâu khi chúng cố dỗ giấc ngủ.

    "Piggy."

    "Hử?"

    "Ổn cả chứ?"

    "Tao nghĩ thế."

    Cuối cùng chiếc lều đã yên tĩnh, trừ đôi lúc sột soạt. Một chiếc khung đen hình chữ nhật lấp lánh trang kim treo phía trước chúng; có tiếng sóng ì ầm vỗ lên dải đá ngầm. Ralph bắt đầu trò chơi "giả thử" hàng đêm của nó..

    Giả thử được trở về nhà bằng máy bay phản lực thì chúng sẽ đáp xuống sân bay lớn ở Wiltshire trước khi trời sáng. Rồi chúng sẽ đi tiếp bằng ô tô; không, để cho ngon lành hết mức chúng sẽ đi xe lửa; suốt xuống Devon rồi lại ở trong ngôi nhà nhỏ cũ. Rồi bầy ngựa pony hoang dại đến dưới chân vườn, ngó qua tường..

    Ralph trằn trọc trở mình trong đám lá. Dartmoor[16] là vùng còn hoang dã, lũ pony cũng thế. Nhưng sự quyến rũ của cảnh hoang dã đã biến mất.

    [16] Dartmoor là một vùng còn hoang sơ nằm ở trung tâm hạt Devon ở phía Tây Nam nước Anh.

    Đầu óc nó thoắt tưởng tượng ra một thành phố được bàn tay người xây dựng, ở đó không có chỗ cho sự hoang dã. Còn gì an toàn hơn bên bến xe buýt với đèn đuốc và những chiếc xe?

    Đột nhiên Ralph nhảy múa quanh một trụ đèn. Một xe buýt từ bến xe khật khưỡng chạy ra, một chiếc buýt thật lạ lùng..

    "Ralph! Ralph!"

    "Gì thế?"

    "Đừng ồn ào thế.."

    "Xin lỗi."

    Từ bóng tối cuối lều có tiếng rên rỉ nghe đáng sợ. Chúng sợ hãi run cả đống lá. Sam và Eric ôm chặt nhau như vật lộn.

    "Sam! Sam!"

    "Ừ.. Eric!"

    Rồi lại tĩnh lặng.

    Piggy khẽ nói với Ralph.

    "Mình phải đi khỏi nơi đây."

    "Mày nói sao?"

    "Phải được cứu thôi."

    Lần đầu tiên hôm ấy Ralph phì cười dù đêm tối âm u.

    "Tao tin thế đấy," Piggy thì thầm. "Nếu mình không sớm về được nhà thì mình sẽ điên mất."

    "Không điên cũng dở hơi."

    "Mát dây."

    "Cuồng."

    Ralph gạt đuôi tóc đẫm mồ hôi khỏi đôi mắt.

    "Viết thư cho cô mày đi."

    Piggy thật thà ngẫm nghĩ.

    "Tao không biết bây giờ cô tao ở đâu. Với nại tao không có bì thư và tem. Cũng chẳng có thùng thư. Hay người đưa thư."

    Trò đùa nhả thành công khiến Ralph sướng mê tơi. Nó khúc khích cười mãi, lăn lộn rung cả người.

    Piggy lên mặt cự lại.

    "Tao nói gì tức cười đâu nào.."

    Ralph tiếp tục cười lăn lộn dù đã đau cả ngực. Nó mệt lử, thở không ra hơi, nằm dài chờ cơn buồn cười sắp tới. Trong một lúc nằm chờ này, nó suýt thiếp đi.

    "Ralph! Mày nại nàm ồn nữa rồi. Yên lặng chút nào, Ralph.. vì.."

    Ralph nhổm người trong đám lá. Nó có lý do để cảm ơn vì giấc ngủ gián đoạn, bởi vì chiếc xe buýt đang tới gần thấy rõ.

    "Ơ hay.. sao thế?"

    "Im nào.. nắng nghe xem."

    Ralph thận trọng nằm xuống, đống lá thở dài một lúc. Eric rên rỉ gì đấy rồi nằm yên. Bóng đêm dày kịt, trừ cái khung hình chữ nhật vô tích sự chứa sao trời.

    "Tao chẳng nghe thấy gì hết."

    "Ngoài kia có gì đấy đang di động."

    Đầu Ralph đau như bị kim châm. Tiếng máu của nó chảy át hết tất cả rồi lắng xuống.

    "Tao vẫn chẳng nghe thấy gì hết."

    "Nắng nghe đi. Nắng nghe một núc đi."

    Có tiếng một cành cây gãy chỉ cách cuối lều trên dưới một mét, rõ mồn một. Máu lại dồn lên hai tai Ralph, những hình ảnh lộn xộn đuổi nhau trong đầu óc nó. Một vật, hội tụ những thứ này, đang lang thang quanh những chiếc lều. Ralph cảm thấy đầu Piggy áp vào vai, còn một tay bíu lấy nó.

    "Ralph ơi! Ralph!"

    "Im đi. Lắng nghe nào."

    Tuyệt vọng, Ralph cầu mong con ác thú ưa bọn nhóc tì hơn.

    Một giọng nói thì thầm bên ngoài, nghe khiếp đảm.

    "Piggy.. Piggy.."

    "Nó tới đó!" Piggy hổn hển. "Nó có thật!"

    Nó ôm chặt Ralph, cố thở.

    "Piggy, ra ngoài này! Tao cần mày, Piggy ơi!"

    Miệng Ralph kề sát tai Piggy.

    "Đừng nói gì hết."

    "Piggy.. mày đâu rồi, Piggy?"

    Có gì đấy cọ vào vách sau lều. Piggy im thin thít được một lúc rồi nổi cơn suyễn. Nó cong người, hai chân giãy giụa trong đống lá. Ralph lăn người, tránh ra chỗ khác.

    Trước cửa lều có tiếng gầm gừ dữ tợn và tiếng giậm chân của loài sinh vật. Ai đó vấp phải Ralph, còn chỗ góc của Piggy loạn xạ những tiếng hầm hè, tiếng đập, tiếng vung chân, vung tay. Ralph thụi ngay, rồi nó và chừng như cả chục đứa khác đè lên nhau, đấm, cắn, cào cấu. Bị xô kéo và mấy ngón tay thọc vào miệng, nó liền bập cắn. Một nắm tay rụt ra rồi tống ngược lại, khiến cả căn lều tóe đom đóm. Ralph lăn người trên đầu một thân hình đang quằn quại vì đau đớn, cảm thấy có hơi thở nóng hổi phả trên má. Nó liền nắm chặt tay như chiếc búa, giáng thật lực xuống cái mồm phía dưới; nó đấm càng cuồng loạn hơn khi khuôn mặt kia trở nên nhày nhụa. Bị một đầu gối thúc lên giữa hai chân, nó ngã nhào qua một bên, đau đến nỗi chẳng còn nghĩ đến chuyện gì khác và nó cứ thế hứng đòn. Rồi chiếc lều đổ ụp như muốn làm chúng chết ngạt hết; những bóng dáng đen ngòm giấu mặt kia bới tìm lối thoát; ra khỏi đống đổ nát rồi chúng liền vọt đi. Lần nữa, tiếng kêu la của bọn nhóc và tiếng hổn hển của Piggy nghe rõ mồn một.

    Ralph run giọng gọi ra.

    "Lũ nhóc chúng mày vào ngủ đi. Tụi tao vừa đánh nhau với bọn kia. Bây giờ đi ngủ."

    Sam - Eric lại gần, đăm đăm nhìn Ralph.

    "Hai đứa bay ổn cả chứ?"

    "Tao nghĩ thế.."

    ".. tao bị khơ khớ."

    "Tao cũng vậy. Piggy thế nào?"

    Chúng kéo Piggy ra khỏi đống đổ nát, để nó tựa vào một thân cây. Đêm lạnh và tạm thời không còn khủng bố. Piggy đã thở dễ dàng hơn.

    "Mày có trúng đòn không, Piggy?"

    "Không đến nỗi."

    "Vừa rồi là thằng Jack với đám thợ săn của nó đấy," Ralph chua xót nói. "Sao tụi nó không thể để mình yên?"

    "Tụi mình đã cho bọn nó chút gì để ngẫm nghĩ," Sam nói. Sự chân thật buộc nó nói tiếp. "Ít ra là mày, chứ tao chỉ chui vào một góc lo phần tao."

    "Tao cho một thằng trong lũ ấy một trận," Ralph nói, "Tao dần nó chí tử. Nó sẽ không dám gấp gáp đến oánh nhau với mình nữa đâu."

    "Tao cũng vậy," Eric nói. "Tao vừa thức dậy thì một thằng đá vào mặt tao. Máu me đầy mặt tao, tao nghĩ thế đấy, Ralph à. Nhưng cuối cùng tao đã trị được nó."

    "Mày làm cách nào?"

    "Tao lên gối nó," Eric hơi tự hào, "trúng ngay cái bìu. Giá tụi bay được nghe nó rống! Thằng đó cũng sẽ không dám vội trở lại đâu. Nghĩa là mình dần tụi nó cũng dữ đấy chứ."

    Ralph chợt cựa quậy trong bóng tối, nhưng rồi nó nghe Eric thọc tay vào miệng.

    "Sao vậy?"

    "Chỉ một cái răng bị lung lay thôi."

    Piggy co chân lên.

    "Ổn cả chứ, Piggy?"

    "Tao cứ nghĩ tụi nó muốn nấy cái tù và."

    Ralph lon ton chạy xuống bãi biển nhợt nhạt rồi nhảy lên vỉa đá. Chiếc tù và vẫn lóng lánh cạnh chỗ sếp ngồi. Nó nhìn một lúc rồi quay lại với Piggy.

    "Chúng không lấy tù và."

    "Tao biết. Chúng tới đây hổng phải vì tù và. Chúng đến vì cái gì khác cơ. Ralph à.. tao phải làm gì bây giờ?"

    Xa tận khúc quanh của bãi biển có ba hình dáng lon ton chạy về phía Thành Đá. Chúng tránh xa rừng, đi sát mé nước. Thỉnh thoảng chúng khe khẽ hát, đôi lúc chúng chơi trò lăn bánh xe xuống dải lân quang đang dềnh lên. Sếp của chúng dẫn đầu, lon ton đều bước, hân hoan vì thành quả đạt được. Giờ đây nó thật sự là sếp. Nó đâm dứ ngọn lao, tay trái lúc lắc cái kính vỡ một mắt của Piggy.
     
  2. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,903
    Chương 11: Tòa Thành Đá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bốn thằng xúm quanh cái vệt đen xì của đống lửa hôm qua, trong cái lạnh ngắn ngủi buổi sớm mai. Ralph quỳ xuống thổi. Tro xám như lông chim bay tứ tán nhưng không thấy đốm lửa nào. Hai đứa sinh đôi lo âu nhìn còn Piggy ngồi với khuôn mặt không biểu cảm sau bức tường cận thị chói lòa của nó. Ralph tiếp tục thổi cho đến khi tai ù vì cố sức, nhưng rồi làn gió nhẹ đầu tiên của buổi bình minh đã giành lấy việc của nó, làm nó như bị mù vì tro. Nó ngồi bệt xuống, chửi thề và dụi đôi mắt đẫm lệ.

    "Vô ích."

    Eric nhìn xuống nó qua cái mặt nạ bết máu khô. Piggy ngó về hướng mà nó đoán là có Ralph.

    "Dĩ nhiên là vô ích, Ralph ạ. Bây giờ mình cóc có nửa."

    Ralph xích lại gần Piggy, chỉ cách vài bộ.

    "Mày thấy tao không?"

    "Sơ sơ."

    Ralph lại để cho cái má sưng vù che kín con mắt.

    "Chúng nó lấy lửa của tụi mình rồi."

    Giọng nó the thé vì giận dữ.

    "Chúng đã ăn cắp lửa!"

    "Bọn khốn," Piggy nói. "Chúng nàm tao thành mù dở. Mày hiểu không? Thằng Jack Merridew đấy. Mày gọi họp đi, Ralph, mình phải quyết định sẽ nàm gì."

    "Chỉ cho mấy đứa mình thôi sao?"

    "Mình chỉ còn bấy nhiêu thôi. Sam - cho tao bám vào mày."

    Chúng đi tới vỉa đá.

    "Thổi tù và đi," Piggy nói. "Thổi to vào."

    Âm thanh vọng lại từ cánh rừng, chim muông vọt khỏi những tàn cây, quang quác như buổi sáng đầu tiên trước đó rất lâu rồi. Hai bên bãi biển vắng hoe. Vài đứa nhóc từ những túp lều đi tới. Ralph ngồi xuống thân cây nhẵn bóng, còn ba thằng kia đứng trước mặt nó. Nó gật đầu, Sam - Eric liền ngồi xuống bên phải nó. Ralph đặt chiếc tù và vào tay Piggy. Nó gượng nhẹ cầm cái vật óng ánh này, mắt chớp chớp nhìn Ralph.

    "Bắt đầu đi."

    "Tao cầm tù và chỉ để nói điều này thôi. Tao không thể nhìn thấy gì hết và tao phải có nại mắt kính. Nhiều chuyện xấu xa đã xảy ra trên hòn đảo này. Tao đã bầu mày nàm sếp. Nó nà người duy nhất từng nàm nên chuyện. Ralph, bây giờ mày nói đi, nói điều gì đấy với tụi tao.. nếu không.."

    Piggy ngừng nói, thút thít khóc. Rồi khi nó ngồi xuống thì Ralph đỡ lấy chiếc tù và.

    "Chỉ là một ngọn lửa bình thường thôi. Bay nghĩ rằng tụi mình đốt lửa dễ ợt, phải không? Chỉ cần một làn khói làm hiệu là mình sẽ được cứu thoát. Mình là mọi hay sao chứ? Nhè ngay lúc này không có tín hiệu bốc lên. Mà tàu bè có thể đi qua. Bay còn nhớ vụ nó đi săn, lửa tắt và một con tàu chạy qua đây không? Mà hết thảy bọn chúng tưởng rằng nó là một thằng sếp ngon lành nhất. Rồi có chuyện này, chuyện nọ.. cũng là lỗi của nó nữa. Nếu không có nó thì sẽ không bao giờ xảy ra những chuyện đó. Bây giờ Piggy không nhìn thấy gì hết, vì chúng tới, cướp đi.." giọng Ralph dồn dập, ".. vào ban đêm, tối đen, rồi ăn cắp lửa của tụi mình. Nếu chúng nó hỏi xin thì mình sẽ cho thôi. Nhưng chúng ăn cắp mất, hết khói làm hiệu và tụi mình sẽ chẳng bao giờ được cứu cả. Bay không hiểu tao nói gì à? Mình sẽ cho chúng lửa nếu chúng xin, nhưng đằng này chúng lại ăn cắp. Tao.."

    Nó ấp úng ngừng lại vì tấm màn chắn lại chập chờn trong đầu. Piggy đưa hai tay đỡ chiếc tù và.

    "Mày định nàm gì mới được chứ, Ralph? Mày chỉ toàn nói mà chẳng có quyết định gì. Tao muốn có nại cái kính của tao."

    "Tao đang nghĩ đây. Giả thử mình tới đó, tắm rửa sạch sẽ và chải tóc gọn gàng như trước đây.. dẫu sao mình đâu có thật là đồ mọi và chuyện được cứu không phải là trò đùa.."

    Nó mở đôi mắt sưng vù, nhìn hai đứa sinh đôi.

    "Mình có thể làm cho bảnh chọe hơn một chút rồi hẵng đi.."

    "Mình phải cầm theo lao," Sam nói. "Kể cả Piggy."

    ".. vì mình có thể cần tới."

    "Mày chưa có tù và mà!"

    Piggy giơ cao vỏ sò.

    "Tụi bay muốn cầm nao theo thì tùy ý, nhưng tao không mang. Để nàm gì chứ? Đằng nào thì bay cũng dắt tao theo như con chó. Ừ, cứ cười đi. Cười nữa đi. Trên hòn đảo này có những đứa cái gì cũng cười được. Rồi sao nữa? Người nớn sẽ nghĩ sao? Thằng Simon đã bị giết. Cả thằng nhóc với vết bớt trên mặt nữa. Có đứa nào thấy nó nữa không, từ khi tụi mình tới đây?"

    "Piggy! Ngừng lại một phút!"

    "Tao cầm tù và mà. Tao sẽ tới gặp thằng Jack Merridew đó, nói cho nó biết. Ừ, tao sẽ nói."

    "Nó sẽ không để mày yên đâu."

    "Nó nàm được gì hơn những chuyện nó đã nàm chứ? Tao sẽ bảo nó cho ra nhẽ. Ralph, để tao cầm tù và nhé. Tao sẽ cho nó thấy cái mà nó không có."

    Piggy ngừng một lúc rồi nhìn những khuôn mặt mờ mờ xung quanh. Hình bóng buổi họp ngày trước, với bãi cỏ bị giẫm nát, lắng nghe nó nói.

    "Tao sẽ cầm chiếc tù và này đến gặp nó. Tao sẽ chìa cái tù và cho nó thấy. Tao sẽ nói: Xem này, mày khỏe hơn tao và mày không bị bệnh suyễn. Tao sẽ nói: Mày thấy rõ bằng cả hai mắt. Nhưng tao không xin mày đưa nại mắt kính của tao, tao không xin xỏ. Tao sẽ nói: Tao không yêu cầu mày chơi ngon, không phải vì mày khỏe, mà vì đây nà chuyện hợp ní. Trả nại tao cái kính, tao sẽ nói, mày phải trả!"

    Piggy chấm dứt, mặt đỏ bừng và run rẩy. Nó lẹ làng đẩy chiếc tù và vào tay Ralph như thể để mau rảnh nợ, rồi chùi nước mắt. Ánh sáng màu lục dịu dàng bao quanh chúng, chiếc tù và trắng mỏng manh nằm dưới chân Ralph. Giọt nước duy nhất mà những ngón tay Piggy không giữ lại được long lanh như một ngôi sao trên đường cong thanh tú của chiếc tù và.

    Cuối cùng Ralph đứng thẳng lên, vuốt ngược tóc.

    "Được rồi. Tao muốn nói.. mày cứ việc thử, nếu muốn. Tụi tao sẽ cùng đi với mày."

    "Chắc hẳn là nó sẽ vẽ mặt vằn vện rồi," Sam rụt rè nói, "Mày biết nó sẽ như thế nào.."

    ".. nó chẳng coi tụi mình ra cái thá gì đâu.."

    ".. nó mà nổi cáu thì hỏng bét.."

    Ralph cau có nhìn Sam. Nó mang máng nhớ lại điều gì đấy Simon đã có lần nói với nó trên núi đá.

    "Đừng vớ vẩn," nó nói, rồi nhanh chóng thêm, "Ta đi thôi."

    Nó đưa tù và cho Piggy; thằng này đỏ mặt, lần này vì tự hào.

    "Mày phải mang nó."

    "Núc nào mình sẵn sàng rồi thì tao sẽ mang nó.."

    Piggy nặn óc tìm chữ để diễn đạt rằng nó tha thiết tự nguyện mang chiếc tù và bất chấp mọi điều bất lợi.

    "Tao không ngán đâu. Tao còn vui nữa, Ralph à, nhưng bay phải dắt tao cơ."

    Ralph đặt tù và trở lại trên cây gỗ sáng lóng lánh.

    "Mình nên ăn đã rồi chuẩn bị đâu vào đấy."

    Chúng đi tới những cái cây đã bị vặt gần hết quả. Chúng hái cho Piggy, thằng này cũng tự lần mò hái thêm. Trong lúc ăn, Ralph suy nghĩ tới buổi xế trưa.

    "Mình phải giống như hồi đó mới được. Mình sẽ tắm gội.."

    Sam nuốt vội một miếng đầy rồi phản đối.

    "Nhưng ngày nào mà mình chả tắm!"

    Ralph nhìn những hình hài bẩn thỉu trước mặt rồi thở dài.

    "Mình phải chải đầu. Có điều tóc dài quá."

    "Tao còn dư hai cái vớ trong lều," Eric nói, "mình có thể chụp lên đầu như mũ, đại loại thế."

    "Có thể mình tìm được thứ gì đấy," Piggy nói, "để buộc tóc ra sau."

    "Như con gái!"

    "Không. Không phải đâu."

    "Vậy mình cứ thế này mà đi," Ralph nói, "tụi nó cũng đâu đẹp đẽ gì hơn."

    Eric giơ tay, vẻ can ngăn.

    "Nhưng chúng vẽ vằn vện! Mày biết thế nghĩa là gì.."

    Những đứa kia gật đầu. Chúng hiểu quá rõ việc vẽ người vằn vện để ngụy trang kia đã biến cuộc sống luông tuồng thành ra man rợ.

    "Nhưng mình sẽ không vẽ vằn vện," Ralph nói, "vì mình không phải lũ mọi rợ."

    Sam - Eric nhìn nhau.

    "Tuy vậy.."

    Ralph hét.

    "Không vằn vện gì hết!"

    Nó cố nhớ lại.

    "Khói," nó nói, "mình cần khói."

    Nó giận dữ quay qua hai đứa sinh đôi.

    "Tao nói 'khói'! Mình phải có khói."

    Tất cả đều im lặng, trừ vô vàn tiếng vo ve của lũ ong. Cuối cùng Piggy dịu dàng nói.

    "Dĩ nhiên mình phải có khói. Vì khói nà tín hiệu và mình sẽ không được cứu nếu không nàm ra khói."

    "Tao biết chứ!" Ralph quát. Nó rụt tay khỏi Piggy.

    "Có phải mày định nói.."

    "Tao chỉ nói điều mày vẫn nuôn nói," Piggy hấp tấp. "Trong một núc tao đã tưởng.."

    "Không có!" Ralph lớn tiếng. "Tao luôn nhớ. Tao không quên đâu."

    Piggy gật đầu làm lành.

    "Ralph, mày nà sếp mà. Mày nhớ mọi chuyện mà."

    "Tao không quên đâu."

    "Dĩ nhiên rồi."

    Hai đứa sinh đôi tò mò chăm chú nhìn Ralph, như thể mới thấy nó lần đầu.

    Chúng đi thành hàng lối dọc bãi biển. Ralph đi đầu, hơi khập khiễng, cây lao vác trên vai. Cát sáng lóa, mái tóc dài thượt, những vết thương và hơi nóng lung linh khiến nó nhìn cảnh vật không được rõ. Sau đó là hai đứa sinh đôi, chúng hơi lo âu, nhưng sức sống hừng hực tràn đầy. Chúng nói ít, nhưng kéo lê hai cây lao gỗ, vì Piggy nghiệm ra rằng nếu nó nhìn xuống, đôi mắt mệt mỏi sẽ đỡ bị chói nắng và nó có thể trông thấy hai cây lao được kéo trên cát. Vì vậy nó bước đi giữa hai đầu cây lao kéo lê kia, hai tay thận trọng ôm chiếc tù và. Lũ trẻ hình thành một nhóm nhỏ, đi sát nhau trên bãi biển, bóng của chúng như bốn cái đĩa nhún nhảy lẫn vào nhau dưới chân. Không còn dấu vết nào của trận bão, bãi biển được quét sạch như một lưỡi dao được lau chùi. Bầu trời và ngọn núi xa tít tắp, lung linh trong hơi nóng, còn dải đá ngầm cao hẳn lên do ảo ảnh, bềnh bồng trên một vũng màu bạc lơ lững giữa bầu trời.

    Chúng đi qua chỗ mà bọn kia đã nhảy múa. Những cây que cháy thành than vẫn lăn lóc trên các tảng đá, mưa đã làm chúng rã ra, còn bãi cát lại mịn như trước. Chúng lặng lẽ đi qua lối đó. Chúng tin chắc sẽ tìm được băng nhóm kia ở Tòa Thành Đá; hễ trông thấy nó trong tầm mắt, chúng sẽ dừng lại cùng lúc. Bên tay trái chúng là khu rừng rậm rạp nhất trên đảo, chi chít những thân cây xoắn xuýt không chui qua nổi, đen ngòm và xanh lục, còn phía trước cỏ cao nghiêng nghả. Ralph bước tới.

    Nơi đây là bãi cỏ bị xéo, chỗ bọn chúng đã nằm khi đi thăm dò hòn đảo. Có rẻo đất, có gờ quanh khối đá, trên kia là những khối đá đỏ nhọn hoắt như ngọn tháp.

    Sam chạm nhẹ vào tay nó.

    "Khói kìa."

    Phía bên kia khối đá, một sợi khói uốn lượn lên trời.

    "Thế mà gọi là lửa!"

    Ralph quay lại.

    "Mình ẩn náu làm gì chứ?"

    Nó bước qua lớp cỏ cao như chiếc màn chắn tới khoảng trống hẹp dẫn vào rẻo đất.

    "Hai đứa bay theo sau. Tao đi đầu, rồi tới Piggy cách một bước. Cầm sẵn ngọn lao."

    Piggy lo âu nhìn đăm đăm vào tấm khăn sáng chói treo giữa nó và thế giới.

    "Có an toàn không đấy? Không có vách đá chứ? Tao nghe thấy tiếng biển."

    "Mày cứ bám sát tao."

    Ralph bước tới rẻo đất giống như cái cổ. Nó hất một hòn đá văng xuống nước. Rồi biển rút xuống, lộ ra một phiến đá đỏ vuông vức đầy rêu dưới tay trái nó chừng hơn chục mét.

    "Tao có được an toàn không đấy?" Piggy run rẩy. "Tao sợ quá.."

    Từ tuốt những tháp đá nhọn trên cao đột nhiên vọng xuống tiếng kêu rồi tới tiếng giả xung trận được một chục tiếng phía sau tảng đá đáp lại.

    "Đưa tao cái tù và và đứng yên."

    "Đứng lại! Ai đó?"

    Ralph ngửa đầu lên, thoáng thấy khuôn mặt đen đủi của thằng Roger ở trên đó.

    "Mày thấy tao là ai mà!" nó quát. "Đừng vớ vẩn!"

    Nó đưa tù và lên môi, bắt đầu thổi. Lũ mọi xuất hiện, vằn vện không nhận ra nổi, lần theo rìa đá chạy tới rẻo đất. Chúng vác lao, bố trí bảo vệ cổng vào. Ralph tiếp tục thổi, phớt lờ tiếng kêu kinh hãi của Piggy.

    Roger hét.

    "Tránh ra chỗ khác.. hiểu chưa?"

    Cuối cùng Ralph ngừng thổi, nghỉ lấy hơi. Những tiếng đầu nó nói hổn hển, nhưng hiểu được.

    ".. triệu tập họp."

    Bọn mọi đứng canh rẻo đất xôn xao, nhưng không nhúc nhích. Một giọng nói thì thào nài nỉ sau lưng nó.

    "Đừng bỏ tao chứ, Ralph."

    "Quỳ xuống đi," Ralph nghiêng mặt nói, "chờ đến khi tao trở lại."

    Nó đứng giữa rẻo đất, chòng chọc nhìn lũ mọi. Nét vằn vện khiến chúng cảm thấy tự do với mái tóc buộc ngược, trông thoải mái hơn nó. Ralph quyết định sau lần này cũng sẽ buộc ngược tóc. Nó định bảo ngay tại chỗ rằng tụi kia hãy chờ, nhưng không thể được. Lũ mọi khúc khích, rồi một thằng chĩa lao vào Ralph. Tận trên kia, Roger rời tay khỏi đòn bẩy, cúi tới trước xem đang có chuyện gì. Lũ trẻ trên rẻo đất đứng trên những cái bóng của chúng như trên một hồ nước, chỉ những cái đầu bờm xờm ló ra ngoài. Piggy thu mình lại, lưng nó như một cái bao, trông không ra hình thù gì.

    "Tao triệu tập họp."

    Im lặng.

    Roger vớ một viên đá nhỏ, ném xuống giữa hai đứa sinh đôi, nhưng cố ý ném hụt. Chúng giật mình, may mà thằng Sam không trượt chân. Lòng ham thích quyền lực bắt đầu rộn lên trong đầu óc Roger.

    Ralph lại nói to.

    "Tao triệu tập họp."

    Nó đưa mắt nhìn khắp lượt.

    "Jack đâu?"

    Lũ kia chạy tới chạy lui hội ý. Một khuôn mặt vằn vện nói với giọng thằng Robert.

    "Nó đang đi săn. Nó bảo tụi tao không được cho mày vào."

    "Tao tới gặp tụi bay về chuyện lửa," Ralph nói, "và chuyện mắt kính của thằng Piggy."

    Đám đứng trước mặt nó đổi hết chân này tới chân khác, kích động cười lanh lảnh, nghe run rẩy vì vang vọng giữa những tảng đá to.

    Ralph nghe một giọng nói vang lên từ phía sau lưng.

    "Tụi bay muốn gì?"

    Thoắt một cái, hai đứa sinh đôi vọt qua Ralph, đứng giữa nó và lối vào. Ralph quay ngoắt lại. Jack, dễ nhận ra qua dáng người và mái tóc đỏ của nó, đang từ cánh rừng bước ra, mỗi bên lom khom một thằng thợ săn. Cả ba thằng đều vằn vện màu đen và lục. Đằng sau là một con heo nái bụng phệ bị chúng chặt mất đầu rồi quăng lên bãi cỏ.

    Piggy rền rĩ.

    "Ralph ơi! Đừng bỏ rơi tao."

    Nó thận trọng ôm ghì lấy tảng đá trông thật khôi hài. Biển kêu ùng ục bên dưới. Tiếng khúc khích của bọn mọi biến thành tiếng cười ồ nhạo báng.

    Jack hét, át hết tất cả.

    "Ralph, mày cút đi! Hãy ở vùng của mày thôi. Còn góc đảo này là của tao và băng nhóm tao. Để tao yên."

    Tiếng cười im bặt.

    "Mày cướp kính của thằng Piggy," Ralph hổn hển nói. "Mày phải trả lại."

    "Tao phải trả lại? Ai nói chứ?"

    Ralph nổi khùng.

    "Tao nói đấy! Mày đã bầu tao làm sếp mà. Mày không nghe tiếng tù và sao? Tụi bay chơi trò bẩn thỉu.. nếu tụi bay hỏi xin lửa thì tụi tao sẽ cho ngay mà.."

    Máu dồn lên mặt nó khiến con mắt sưng nhức nhối.

    "Tụi bay muốn xin lửa lúc nào cũng được thôi. Nhưng tụi bay không xin. Tụi bay lén lút bò tới như đồ trộm cắp rồi lấy mất kính của thằng Piggy!"

    "Có giỏi nói lại xem nào!"

    "Đồ trộm cắp! Đồ trộm cắp!"

    Piggy hét toáng lên.

    "Ralph! Đừng quên tao đấy!"

    Jack nhảy xổ tới, thọc cây lao vào ngực Ralph. Nhìn cánh tay Jack, Ralph đoán được hướng đâm nên dùng lao của nó gạt ra được. Rồi nó quay ngược đuôi lao, đập trúng tay Jack một cú đau điếng. Chúng thở hổn hển, ngực kề ngực, đẩy nhau và nhìn nhau chòng chọc.

    "Đứa nào là đồ trộm cắp?"

    "Mày!"

    Jack vuột ra được rồi vung lao đập Ralph. Hai đứa như ngầm đồng ý chỉ sử dụng lao như kiếm, chứ không dám dùng đến mũi lao nhọn hoắt chết người. Jack chém trúng lao của Ralph, trượt xuống mấy ngón tay khiến nó đau điếng. Rồi chúng lại rời nhau ra, đổi vị trí của nhau. Jack quay lưng về Tòa Thành Đá, còn Ralph đứng bên ngoài, hướng về đảo.

    Cả hai đứa đều thở nặng nhọc.

    "Ngon thì tới đi.."

    "Mày tới đi.."

    Chúng đứng thủ thế ra vẻ hung hăng, nhưng ngoài tầm ngọn lao.

    "Mày tới đi rồi sẽ được nếm mùi!"

    "Mày tới đi."

    Piggy vừa ôm cứng tảng đá vừa tìm cách để Ralph lưu ý, còn Ralph nhảy qua nhảy lại, khom người, chú mục nhìn Jack.

    "Ralph.. hãy nhớ mình đến đây vì chuyện gì. Chuyện nửa. Chuyện kính của tao."

    Ralph gật đầu. Nó lơi cơ bắp, đứng như nghỉ, chĩa ngọn lao xuống đất. Jack quan sát nó sau khuôn mặt vằn vện khôn dò. Ralph ngước nhìn lên những trụ đá rồi tới bọn mọi.

    "Bay nghe này. Tụi tao tới đây chỉ để nói điều này thôi. Trước hết bay phải trả lại kính cho Piggy. Không có kính, nó không thấy được. Bay chơi thế là không ngon.."

    Lũ mọi vẽ vằn vện cười khúc khích làm Ralph quên khuấy điều mình định nói. Nó vuốt ngược mớ tóc xõa, nhìn đăm đăm vào những cái mặt nạ xanh lục và đen trước mặt, cố nhớ xem thằng Jack trông như thế nào.

    Piggy thì thầm.

    "Và ngọn nửa."

    "Ờ phải. Còn chuyện ngọn lửa. Tao nói lại lần nữa. Tao đã nói mãi điều này từ lúc mình đặt chân lên đảo."

    Nó giơ cây lao, chỉ vào lũ mọi.

    "Hy vọng duy nhất của tụi bay là giữ được lửa cháy khi trời còn sáng. Lúc đó có thể một con tàu sẽ trông thấy khói mà tới cứu chúng ta, đưa chúng ta về nhà. Nếu không có khói thì mình phải đợi đến lúc tàu bè tình cờ đi qua. Có thể mình phải đợi nhiều năm, đến già.."

    Bọn mọi bật cười lanh lảnh, run rẩy, vang vọng nghe hư ảo. Ralph giận run người, giọng lạc đi.

    "Bay không hiểu ư, lũ điên khùng vẽ mặt kia? Sam, Eric, Piggy và tao.. tụi tao đâu có đủ người. Tụi tao cố giữ cho lửa cháy mà không nổi. Còn tụi bay lo chơi trò săn bắt.."

    Nó chỉ vào làn khói mỏng đang tan trong bầu không khí màu ngọc trai phía sau chúng.

    "Nhìn xem kìa! Thế mà gọi là ngọn lửa kêu cứu à? Lửa nấu bếp thì có. Rồi bay sẽ lo ăn và sẽ không có khói. Bay không hiểu à? Ngoài kia có thể có một chiếc tàu.."

    Nó ngừng lại, chịu thua trước sự im lặng và nét rằn ri không còn biết đứa nào với đứa nào của lũ gác cổng. Thằng sếp há cái miệng hồng hồng, nói với Sam - Eric đang đứng giữa nó và băng nhóm của nó.

    "Hai thằng bay. Quay lại."

    Không có tiếng trả lời. Hai đứa sinh đôi hoang mang nhìn nhau, trong lúc Piggy thận trọng đứng lên, yên tâm vì đôi bên đã thôi bạo động. Jack liếc nhìn lại Ralph rồi hai đứa sinh đôi.

    "Túm cổ tụi nó!"

    Không đứa nào nhúc nhích. Jack giận dữ hét.

    "Tao bảo 'túm cổ tụi nó'!"

    Đám vằn vện sợ hãi lụp chụp bu quanh Sam - Eric. Một lần nữa, tiếng cười lanh lảnh lại lan đi.

    Sam - Eric bật lên tiếng phản đối của nền văn minh bị xúc phạm cùng tột.

    "Ê, không được!"

    ".. đúng vậy!"

    Hai đứa bị tước mất lao.

    "Trói chúng lại!"

    Ralph nhìn cái mặt nạ đen sì và xanh lục, tuyệt vọng phản đối.

    "Jack!"

    "Làm đi! Trói chúng lại!"

    Giờ đây lũ vằn vện cảm thấy Sam - Eric là kẻ xa lạ và quyền lực nằm trong tay chúng. Kích động, chúng đẩy hai đứa sinh đôi ngã chỏng gọng. Jack đoán trước thể nào Ralph cũng sẽ tìm cách đến cứu. Nó vung lao ngược ra sau lưng nghe vù vù và Ralph chỉ còn kịp đỡ cú giáng. Phía sau chúng, bọn kia và hai đứa sinh đôi dồn thành một đống quẫy đạp ồn ào. Piggy đứng khom khom. Rồi hai đứa sinh đôi nằm thẳng cẳng, sửng sốt, bọn kia túm tụm xung quanh. Jack rít qua kẽ răng rồi nói với Ralph.

    "Mày thấy chưa? Bọn nó làm theo lời tao."

    Rồi lại yên lặng. Hai đứa sinh đôi, bị trói rất luộm thuộm, nằm duỗi thẳng cẳng, còn lũ vằn vện chăm chú nhìn xem Ralph định làm gì. Nó ước lượng bọn kia qua món tóc xõa, lướt nhìn làn khói vô tích sự.

    Nó hết bình tĩnh, hét vào mặt Jack.

    "Mày là đồ súc vật, đồ con heo, đồ trộm cắp khốn khiếp!"

    Rồi nó tấn công.

    Jack biết đây là giây phút quyết định nên cũng tấn công. Chúng va mạnh vào nhau, bật trở lại. Jack vung nắm đấm trúng tai Ralph. Ralph thụi trúng bụng Jack khiến nó hực lên. Rồi chúng lại mặt đối mặt, thở hồng hộc, dữ dằn và điên cuồng, nhưng chẳng thằng nào ngán thằng nào. Chúng nghe rõ tiếng ồn ào đệm cho trận đấu, tiếng reo hò the thé của băng nhóm phía sau.

    Tiếng Piggy vang vào tai Ralph.

    "Để tao nói."

    Nó đang đứng trong làn bụi của trận đấu; khi lũ kia nhận ra ý định của nó thì tiếng reo hò the thé liền biến thành tiếng la ó không dứt.

    Piggy giơ cao chiếc tù và, tiếng la ó lắng được một chút rồi lại rộ lên như cũ.

    "Tao có tù và trong tay!"

    Nó hét.

    "Tao nói cho bay biết rằng tao giữ tù và trong tay!"

    Ngạc nhiên sao, giờ đây thật là yên tĩnh; băng nhóm kia tò mò nghe xem nó nói điều gì vui nhộn.

    Chúng im lặng và ngừng giao tranh, nhưng trong sự tĩnh lặng kia có tiếng xé không khí khác lạ vụt sát rạt qua đầu Ralph. Nó để một tai lắng nghe.. lại có tiếng "vù" khe khẽ. Có đứa vừa ném đá. Thằng Roger đấy! Một tay nó vẫn đặt trên đòn bẩy. Đối với nó thì dưới kia Ralph chỉ là một mớ tóc, còn Piggy là một cái túi béo ị.

    "Tao phải nói điều này: Bay hành động như một nũ con nít!"

    Tiếng la ó ồ lên rồi lại lặng đi khi Piggy giơ cao vỏ sò diệu kỳ màu trắng.

    "Cái gì tốt hơn - nàm một đám mọi vẽ mình vằn vện như tụi bay hay nà biết nghĩ như Ralph?"

    Lũ mọi ầm ĩ cả lên. Piggy lại lớn tiếng.

    "Cái gì tốt hơn - có quy củ và sự nhất trí hay nà săn bắt và giết chóc?"

    Lại ầm ĩ và lại có tiếng "vù"!

    Ralph hét lớn trước tiếng ồn ào.

    "Cái gì tốt hơn, có nuật nệ và được cứu thoát hay nà săn bắt và mọi chuyện hỏng bét hết?"

    Bây giờ Jack cũng hét lên the thé thành ra Ralph không làm sao để chúng hiểu được điều nó muốn nói. Jack lùi lại sát băng nhóm của nó và chúng hợp thành một khối chặt chẽ với những ngọn lao tua tủa đầy đe dọa. Chúng nuôi ý định tấn công; chúng sẽ ra tay quét sạch bọn Ralph khỏi rẻo đất này. Ralph đứng đối diện chúng, hơi chếch về một bên, lăm lăm ngọn lao. Bên cạnh nó là Piggy, khư khư ôm lá bùa hộ mệnh - chiếc vỏ sò xinh xắn ngời sáng mỏng mảnh. Rồi tiếng ồn ập tới như cơn bão, như chuỗi thần chú đầy thù hận. Tuốt trên cao, Roger cuồng nhiệt đem hết sức nặng của nó đè lên đòn bẩy.

    Ralph nghe tiếng tảng đá khổng lồ rơi trước khi kịp thấy. Nó cảm thấy mặt đất xóc lên qua gan bàn chân và nghe rõ tiếng đá từ đỉnh vách đá đổ xuống. Rồi khối đá đỏ khổng lồ rơi ầm ầm xuống rẻo đất, còn nó nằm dán người trong lúc bọn kia kêu la chí chóe.

    Khối đá trượt từ cằm tới đầu gối Piggy; chiếc tù và tan thành nghìn mảnh vụn màu trắng; nó không còn nữa. Từ một bên khối đá ấy, Piggy lộn tung lên trời, không nói một lời, không kịp cả càu nhàu. Khối đá nảy lên hai lần nữa rồi văng tuốt vào trong rừng sâu. Piggy rơi từ khoảng hơn chục mét, lưng đập vào tảng đá đỏ vuông vức trên biển. Đầu nó vỡ toang, có một chất gì đấy túa ra, đỏ quạch. Chân tay nó khẽ co giật, giống như con heo vừa bị giết. Biển cả lại chậm rãi thở một hơi dài, nước ập lên tảng đá, sủi bọt trắng và đỏ, rồi khi nước rút đi thì thân thể Piggy cũng biến theo.

    Lần này thật hoàn toàn tĩnh lặng. Ralph mấp máy môi nhưng không nói nên lời.

    Đột nhiên Jack từ băng nhóm của nó phóng ra, la hét như điên dại.

    "Thấy chưa? Thấy chưa? Mày sẽ được như thế đấy! Tao đã bảo mà! Bây giờ mày đếch còn băng đảng gì nữa! Chiếc tù và cũng mất tiêu rồi.."

    Nó lom khom xông tới.

    "Tao là sếp!"

    Với chủ tâm gian ác, nó phóng lao vào Ralph. Mũi lao đâm rách da thịt trên sườn Ralph rồi rơi xuống nước. Ralph loạng choạng, không thấy đau chỉ thấy hoảng hốt, trong khi bọn kia la ó xông tới như sếp của chúng. Một ngọn lao khác vì cong nên không bay thẳng mà sượt qua mặt nó, còn một ngọn nữa từ trên cao, nơi thằng Roger vẫn đứng, bay xuống. Hai đứa sinh đôi nằm bình yên vô sự phía sau, trong lúc những bộ mặt quỷ sứ nặc danh túa trên rẻo đất. Ralph quay đầu chạy. Sau lưng nó ầm ĩ như tiếng hải âu. Nó chạy theo bản năng chưa từng biết, ngoặt qua bãi trống khiến những mũi lao trượt hết. Nó thấy xác con heo nái không đầu và kịp phóng qua. Rồi nó lủi qua đám lá và những cành con. Rừng sâu che kín nó.

    Sếp dừng lại bên con heo, quay người giơ cao hai tay.

    "Về thôi! Quay về thành!"

    Tức thì lũ kia ồn ào quay về rẻo đất, có Roger nhập bọn.

    Sếp giận dữ hỏi.

    "Sao mày không canh?"

    Roger gườm gườm nhìn sếp.

    "Tao vừa mới xuống mà.."

    Nó là hiện thân của một tay đao phủ gieo rắc kinh hoàng. Sếp, không nói gì với nó nữa, mà cúi nhìn Sam - Eric.

    "Bay phải gia nhập băng của tao."

    "Thả tao đi mà.."

    ".. tao nữa."

    Sếp chụp ngay một trong vài cây lao còn lại, thọc và sườn Sam.

    "Tụi bay muốn gì, hử?" Sếp hung dữ nói. "Bay muốn gì mà vác lao tới đây? Bay nghĩ gì mà không chịu gia nhập băng đảng của tao?"

    Ngọn lao thọc lia lịa. Sam gào.

    "Đừng làm thế chứ."

    Roger bước qua, thận trọng tránh huých phải sếp. Tiếng gào im bặt. Sam - Eric nhìn lên, lặng lẽ kinh hoàng. Roger tiến tới trước mặt chúng như một kẻ nắm trong tay thứ quyền lực vô hình.
     
  3. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,903
    Chương 12: Tiếng hò hét của lũ săn người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ralph nằm trên bụi cây, ngẫm nghĩ về những vết thương trên người. Vết bầm bên sườn phải tròn trịa cỡ năm bảy phân, chỗ mũi lao đâm trúng sưng tấy và chảy máu. Tóc nó bê bết đất cát, lòa xòa như tua dây leo. Khắp người sây sát, bầm tím vì đã xuyên rừng chạy trốn. Lúc thở bình thường lại rồi, nó suy tính rằng chưa thể rửa những vết thương này ngay được. Bì bõm trong nước thì làm sao nó nghe thấy tiếng chân đất của bọn kia? Với lại làm sao nó có thể an toàn bên dòng suối hay trên bãi biển trống trơ?

    Ralph lắng nghe. Nó chưa thật xa Tòa Thành Đá nên mới đầu hoảng hốt nó tưởng đã nghe tiếng của bọn truy đuổi. Nhưng bọn săn người kia chỉ mò vào tới vành đai của cánh rừng xanh thẳm, có lẽ chúng có lăm le giơ cao ngọn lao đấy, rồi chạy vội về với những tảng đá chói nắng như thể khiếp sợ bóng tối dưới tán cây rừng. Nó còn thoáng trông thấy một thằng vằn vện nâu, đen, đỏ mà nó đoán là thằng Bill. Nhưng, Ralph nghĩ, đúng ra không phải Bill. Đó là một thằng mọi mà bóng dáng không ăn nhập gì với hình ảnh trước kia của một thằng nhỏ mặc quần soóc, áo thun.

    Đã xế trưa, những đốm nắng tròn không ngớt di động trên đám lá dương xỉ xanh với những đường gân nâu nhưng không nghe thấy tiếng nào từ Tòa Thành Đá. Cúi cùng Ralph lò mò chui ra khỏi bụi dương xỉ, bò tới bìa rừng rậm rịt không lách qua nổi trước rẻo đất. Nó cực kì thận trọng nhìn qua những cành cây nơi mé rừng, thấy thằng Robert đang ngồi canh gác trên đỉnh vách đá. Tay trái nó cầm một ngọn lao, tay phải chơi trò tung hứng với một hòn sỏi. Sau lưng nó bốc lên một cụm khói dày làm Ralph phập phồng hai cánh mũi, miệng chảy nước dãi. Nó đưa lưng bàn tay quệt mũi quệt miệng và lần đầu tiên từ sáng đến giờ, nó cảm thấy đói. Bọn kia hẳn đang ngồi quanh con heo đã moi hết ruột gan, nhìn mỡ nhểu xèo xèo trên đống tro. Hẳn là chúng đang chú mục vào đấy.

    Một đứa khác, mà Ralph không nhận ra được là đứa nào, lại gần Robert, đưa nó gì đấy rồi lại khuất sau tảng đá bên cạnh rồi bắt đầu gặm giữa hai bàn tay nâng cao. Nghĩa là bữa tiệc vừa bắt đầu và tên gác nhận được phần của nó.

    Ralph thấy tạm thời được an toàn. Nó khập khiễng qua những cây có quả, bước dấn khi nghĩ tới một bữa ăn đạm bạc nhưng lại căm tức khi nhớ tới bữa tiệc kia. Bữa nay tiệc, rồi mai..

    Nó tự nhủ mà không mấy thuyết phục rằng chúng sẽ mặc kệ nó, thậm chí coi nó như đứa bị xua đuổi. Nhưng rồi những tai họa không lý giải được buộc nó phải suy nghĩ. Chiếc tù và vỡ nát và cái chết của Piggy, của Simon chìm lên hòn đảo như làn hơi nước. Bọn mọi rợ vẽ mình vằn vện này hẳn sẽ còn làm tới, làm tới nữa. Còn mối liên hệ mơ hồ giữa nó và thằng Jack nữa chứ; vì thế mà thằng này sẽ không bao giờ để nó được yên; không bao giờ.

    Nó dừng lại, người lốm đốm nắng, nâng một cành to, định núp xuống dưới đó. Nó hoảng sợ đến run rẩy và hét lớn.

    "Không! Chúng nó đâu có tệ đến thế. Chuyện vừa rồi chẳng qua là rủi ro thôi."

    Nó chúi đầu dưới cành cây, lạch bạch chạy rồi dừng lại dỏng tai nghe.

    Tới bãi cây có quả bị gãy đổ, nó ngốn một cách thèm thuồng. Thấy hai thằng nhóc tì hét lên rồi bỏ chạy nó không hiểu tại sao, bởi không hình dung được người ngợm nó như thế nào.

    Ăn xong nó đi xuống bãi biển. Giờ đây nắng chếch vào rặng dừa, bên cạnh chiếc lều đổ nát. Vỉa đá và hồ nước nằm kia. Tốt nhất là nó hãy quên đi cảm giác nặng như chì bám quanh trái tim và trông mong vào đầu óc lành mạnh của chúng, sự tỉnh táo của chúng trong ánh nắng ban ngày. Giờ đây bọn chúng ăn xong rồi, nó nên thử lần nữa xem sao. Vả lại nó đâu thể ở đây suốt đêm trong một túp lều hoang vắng bên vỉa đá trống trơ. Nó nhột nhạt và rùng mình trong nắng chiều. Không lửa; không khói; không ai cứu. Nó quay người, khập khiễng qua rừng già về phía mỏm đảo của thằng Jack.

    Nắng tà lạc lõng giữa những cành cây. Cuối cùng nó tới một khoảnh rừng thưa đầy đá khiến cây cỏ không còn chỗ mọc. Bóng râm kín như một hồ nước; tí nữa thì Ralph đã nhào tới trốn sau một thân cây khi trống thấy vật gì đấy đứng ngay giữa; nhưng rồi nó thấy cái mặt màu trắng kia là xương và cái sọ heo cắm trên đầu gậy nhe răng cười với nó. Nó chậm chạp bước tới giữa khoảng rừng thưa, đăm đăm nhìn cái sọ trắng hếu lóng lánh như chiếc tù và trước đây, như thể cười cợt nó. Ngoài một con kiến tò mò đang bò luẩn quẩn trong một hốc mắt, cái sọ này chẳng còn sự sống nào.

    Hay là có?

    Một cảm giác hơi nhột nhạt chạy trên lưng nó. Nó đứng, mặt ngang với cái sọ, hai tay giữ mái tóc. Cái sọ nhe răng, đôi hốc mắt trống hoác như hút chặt đôi mắt nó mà chẳng mất tí công sức nào.

    Thế nghĩa là gì?

    Cái sọ nhìn Ralph, như một kẻ biết hết mọi giải đáp mà không chịu hé môi. Một nỗi sợ hãi nôn nao và cuồng nộ tràn ngập nó. Ralph giận dữ đập vào cái vật kinh tởm trước mặt, nó trồi lên rồi trở lại vị trí cũ như một món đồ chơi, vẫn nhăn nhở với Ralph, khiến nó vừa đập túi bụi vừa hét lên kinh tởm. Rồi nó vừa liếm những đốt ngón tay bầm dập vừa nhìn cây gậy trơ trụi, trong lúc cái sọ kia đã biến thành hai mảnh lăn lóc với hai nửa nụ cười cách nhau tới hai mét, nó giật cây gậy đang đung đưa khỏi hốc cắm rồi cầm như một ngọn lao giữa nó và hai mảnh sọ trắng hếu kia. Rồi nó lùi lại, mắt không rời chiếc sọ lăn lóc nhe răng cười với khung trời.

    Khi cái nóng hừng hực màu lục biến khỏi chân trời và bóng đêm ập hẳn xuống, Ralph quay lại bụi cây rậm trước mặt Tòa Thành Đá. Nó len lén nhìn qua kẽ lá thấy trên cao vẫn có đứa đứng canh, lăm lăm ngọn lao, dù đó là một đứa.

    Nó quỳ giữa những bóng tối, đau khổ vì một thân một mình. Chúng mọi rợ thật đấy, nhưng vẫn là con người và nỗi sợ trước đêm khuya rình rập đang lần mò tới với nó.

    Ralph khẽ rên rỉ. Nó mệt rã rời, nhưng không dám thư giãn và đắm mình trong giếng sâu của giấc ngủ, vì sợ băng nhóm kia. Không thể nào táo bạo đi tới ngôi thành mà nói rằng "Tao muốn ngừng chiến!" rồi cười lỏn lẻn, đoạn nằm ngủ giữa những đứa kia ư? Không thể coi chúng vẫn là những thằng nhỏ, những nam học sinh từng nói: "Thưa thầy, vâng" và đội mũ ư? Ban ngày ban mặt có thể trả lời rằng được chứ, nhưng đêm đen và nỗi kinh hoàng trước cái chết trả lời rằng không được đâu. Nằm trong bóng đêm, Ralph biết nó là đứa bị ruồng bỏ.

    "Vì đầu óc mình còn lành mạnh đôi chút."

    Nó dụi má vào cánh tay, hít mùi ngai ngái của muối, mồ hôi và ghét. Phía bên trái đằng kia, sóng đại dương đang thở, hút vào rồi sôi sục phun trở lại lên đá tảng.

    Có tiếng từ phía sau Tòa Thành Đá vọng tới. Lắng nghe thật kỹ, lọc khỏi đầu óc tiếng trồi hụp của biển, Ralph nghe ra nhịp điệu quen thuộc.

    "Giết con ác thú! Cắt cổ nó! Thọc tiết nó!"

    Băng nhóm kia đang nhảy múa. Đâu đó phía sau bức tường đá này hẳn có một lũ ngồi quanh thành vòng tròn đen thẫm, một đống lửa hừng hực và thịt. Chúng sẽ thưởng thức món ăn và được thoải mái an toàn.

    Một tiếng động ngay sát cạnh khiến nó rụng rời. Mấy đứa mọi đang leo lên Tòa Thành Đá, tới tận đỉnh. Nó nghe rõ tiếng của chúng. Nó bò tới trước thêm vài thước, thấy cái bóng trên đỉnh núi đá thay đổi rồi lớn ra. Trên hòn đảo này chỉ có hai đứa đi đứng và nói năng như thế.

    Ralph cúi đầu trên đôi cánh tay, chấp nhận điều mới biết này như một vết thương. Giờ đây Sam - Eric thuộc vào băng nhóm kia rồi. Chúng canh gác Tòa Thành Đá, chống lại nó. Không còn hy vọng gì cứu được chúng để rồi lập một băng những kẻ bị xua đuổi ở đầu kia của hòn đảo. Sam - Eric đã là mọi như lũ kia; Piggy đã chết, còn chiếc tù và đã nát như cám.

    Cuối cùng thằng gác phiên trước leo xuống. Hai đứa còn lại trông không khác một mỏm đá nhô ra đen ngòm. Một ngôi sao hiện ra sau lưng chúng, nhưng bị che khuất một lúc do một chuyển động nào đấy.

    Ralph trườn tới, mò mẫm trên mặt đất mấp mô như thể bị mù. Phía tay phải nó là hàng dặm nước, còn bên trái, phía dưới nó là đại dương luôn ào ạt, đáng sợ như một rãnh sâu. Cứ mỗi phút là nước lại phì phò quanh tảng đá chết chóc rồi đổ vào một cánh đồng trắng phau như những đóa hoa nở rộ. Ralph trườn cho tới khi nó nắm được gờ đá nơi cổng vào. Bọn đứng canh ở ngay phía trên nó, nó trông thấy được một đầu ngọn lao chĩa khỏi tảng đá.

    Nó gọi rất khẽ.

    "Sam - Eric.."

    Không có tiếng trả lời. Để chúng nghe thấy nó phải gọi lớn hơn, mà như thế sẽ đánh động những đứa vằn vện thù địch đang chè chén bên đống lửa. Nó nghiến răng leo lên, lần mò tìm chỗ víu. Cây gậy cắm cái sọ ban nãy thật là vướng víu nhưng nó không muốn bỏ món vũ khí duy nhất này. Lên tới gần ngang với hai đứa sinh đôi nó mới lại gọi.

    "Sam - Eric.."

    Nó nghe một tiếng kêu và nỗi hoảng hồn từ núi đá. Hai đứa sinh đôi ôm chầm lấy nhau, lắp ba lắp bắp.

    "Tao, Ralph đây."

    Sợ chúng sẽ bỏ chạy vào báo động, nó đu người lên cho tới lúc đầu và vai nhô lên khỏi vách đá. Nó thấy bọt nước bắn như hoa quanh tảng đá chết chóc tuốt dưới kia.

    "Chỉ là tao, Ralph thôi mà."

    Cuối cùng chúng cúi tới trước, nhìn đăm đăm vào mặt nó.

    "Tụi tao cứ tưởng là.."

    ".. tụi tao không biết là cái gì.."

    ".. tụi tao tưởng.."

    Chúng sực nhớ lời cam kết trung thành mới, đầy tủi nhục. Eric lặng thinh còn Sam cố làm tròn bổn phận.

    "Mày phải đi thôi, Ralph ạ. Đi ngay.."

    Nó vung cây lao, ra vẻ hung dữ.

    "Mày cút ngay. Rõ chưa?"

    Eric gật đầu đồng tình, xỉa ngọn lao lên không. Ralph tì trên hai tay chứ không đi.

    "Tao đến để gặp hai đứa bay."

    Giọng nó khản đặc. Nó bỗng dưng thấy đau cổ họng, dù không hề bị thương ở đấy.

    "Tao đến đây để gặp hai đứa bay.."

    Lời nó không thể diễn tả được nỗi đau âm ỉ của những chuyện này. Nó chợt lặng thinh trong lúc những vì sao sáng chói tuôn ra, tung tăng khắp chốn.

    Sam áy náy, liên tục đổi chân đứng.

    "Thật mà, Ralph. Mày nên đi đi thôi."

    Ralph lại ngước lên.

    "Tụi bay không phải là đồ vằn vện mà. Sao tụi bay có thể? Nếu trời sáng.."

    Nếu trời sáng thì nỗi xấu hổ sẽ thiêu đốt chúng khi phải nhìn nhận những điều này. Nhưng ban đêm thì tối. Eric lên tiếng, rồi hai đứa sinh đôi bắt đầu kiểu nói qua nói lại của chúng.

    "Mày phải đi thôi, vì ở đây không an toàn.."

    ".. chúng hành hạ tụi tao. Chúng đánh tụi tao.."

    "Đứa nào? Jack hả?"

    "Không phải.."

    Chúng cúi sát xuống nó, hạ giọng.

    "Chuồn đi, Ralph.."

    ".. cả một băng luôn.."

    ".. chúng hành hạ tụi tao.."

    ".. tụi tao chịu thôi.."

    Khi Ralph nói lại, giọng nó khẽ như không có hơi.

    "Tao đã làm gì chứ? Tao mến nó mà.. và tao muốn tụi mình được cứu thoát mà.."

    Sao sáng lại tuôn khắp bầu trời. Eric lắc đầu, nghiêm trọng.

    "Nghe này, Ralph. Đừng bận tâm chuyện gì đúng, chuyện gì sai nữa. Đã qua rồi.."

    "Đừng bận tâm về sếp.."

    ".. mày phải đi thôi, vì chính lợi ích của mày."

    "Sếp và thằng Roger.."

    "Thằng Roger.."

    "Tụi nó ghét mày, Ralph ạ! Tụi nó sẽ khử mày đấy."

    "Ngày mai tụi nó sẽ săn mày."

    "Nhưng tại sao chứ?"

    "Tao cóc biết. Ralph này, Jack, thằng sếp ấy, nói rằng sẽ nguy hiểm đấy.."

    ".. tụi tao phải thận trọng và phóng lao như đối với heo vậy."

    "Tụi tao sẽ giăng thành một đường ngang suốt hòn đảo.."

    ".. tụi tao sẽ bắt đầu từ đây.."

    ".. cho đến khi tìm thấy mày."

    "Tụi tao sẽ phải làm hiệu như thế này."

    Eric ngẩng đầu, vỗ vào miệng đang mở, bật tiếng hú khe khẽ. Rồi nó lo lắng ngoái nhìn ra sau.

    "Giống như thế.."

    ".. to hơn thôi, dĩ nhiên rồi.."

    "Nhưng tao có làm gì đâu chứ," Ralph nài nỉ thì thầm. "Tao chỉ muốn giữ cho lửa cháy thôi mà."

    Nó ngừng lại một lúc, khổ sở nghĩ đến ngày mai. Chợt nó nghĩ đến một chuyện cực kỳ trọng đại.

    "Tụi bay định.."

    Mới đầu nó ngần ngại không nói thẳng ra, nhưng rồi sợ hãi và cô đơn đã thúc đẩy.

    "Nếu tìm thấy tao, tụi nó định làm gì?"

    Hai đứa sinh đôi lặng thinh. Bên dưới nó, bọt nước lại tung tóe quanh khối đá chết chóc.

    "Tụi nó định.. Chúa ơi! Tao đói.."

    Khối đá cao nghệu như lắc lư bên dưới nó.

    "Ờ.. tụi nó?"

    Hai đứa sinh đôi vòng vo trả lời câu hỏi của nó.

    "Mày phải đi ngay thôi, Ralph!"

    "Vì lợi ích của chính mày."

    "Tránh xa đi. Càng xa càng tốt."

    "Tụi bay không muốn đi với tao sao? Có ba đứa.. thì mình có hy vọng."

    Sau một lúc lặng thinh, Sam nói như bị nghẹn.

    "Mày không biết thằng Roger đâu. Nó khủng khiếp lắm."

    ".. và sếp nữa.. hai đứa chúng nó.."

    ".. khủng khiếp.."

    ".. chỉ có điều thằng Roger.."

    Hai đứa như hóa đá. Có đứa nào đó trong băng đang leo về hướng chúng.

    "Nó đến xem tụi tao có canh gác không đấy. Nhanh lên, Ralph!"

    Lúc chuẩn bị leo xuống vách đá, Ralph muốn đạt được điều cuối cùng qua lần gặp gỡ này.

    "Tao sẽ trốn ngay sát đây thôi, trong đám cây rậm dưới kia," nó thì thầm, "thành ra đừng để chúng tới gần đó. Chúng sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện tìm kiếm gần vậy đâu.."

    Những bước chân vẫn còn khá xa.

    "Sam.. tao sẽ được yên ổn, phải không?"

    Hai đứa sinh đôi lại lặng thinh.

    "Đây!" đột nhiên Sam nói. "Cầm lấy cái này.."

    Ralph cảm thấy có một tảng thịt lớn được đẩy tới, liền chụp ngay lấy.

    "Nhưng tụi bay định làm gì nếu bắt được tao?"

    Bên trên kia lặng thinh. Nó tự thấy câu hỏi thật ngờ nghệch. Nó tuột xuống dưới.

    "Tụi bay định làm gì?"

    Từ đỉnh tảng đá cao nghệu có tiếng trả lời thật khó hiểu.

    "Thằng Roger vót nhọn hai đầu một cây que đấy."

    Roger vót nhọn hai đầu một cây que. Ralph cố tìm trong câu này một ý nghĩa mà không ra. Giận điên người, nó tuôn ra hết những tiếng chửi nghĩ ra được rồi ngáp dài. Người ta có thể không ngủ bao lâu? Nó thèm một cái giường với khăn trải.. nhưng màu trắng duy nhất ở đây là màu sữa đục lung linh tung tóe quanh tảng đá, mười hai mét phía dưới kia, nơi Piggy ngã xuống. Piggy ở khắp nơi, trên rẻo đất này, trở thành sự kinh hoàng trong bóng tối và cái chết. Nếu giờ đây Piggy từ dưới lòng nước trở về với cái đầu toang hoác.. Ralph rên rỉ và ngáp dài như một thằng nhóc tì. Cây gậy trong tay trở thành cái nạng để nó loạng choạng chống đi.

    Rồi nó lại căng thẳng. Có nhiều tiếng nói lao xao trên đỉnh Tòa Thành Đá. Sam - Eric đang cãi cọ với đứa nào đấy. Nhưng những bụi dương xỉ và cỏ thì gần xịt. Đấy là chỗ để nó chui vào nấp, gần bụi rậm mà ngày mai nó sẽ dùng làm nơi trốn tránh. Đây.. hai tay nó sờ lớp cỏ.. là chỗ lánh qua đêm, không xa băng nhóm kia, để nhỡ xảy ra chuyện kinh hoàng siêu tự nhiên thì ít ra cũng có thể tạm thời trà trộn giữa con người, dù nếu như thế có nghĩa là..

    Câu đó nghĩa là gì? Cây gậy vót nhọn hai đầu. Ý nghĩa gì ở trong câu này? Chúng phóng lao hụt hết, trừ một cái. Có thể lần tới chúng cũng sẽ phóng hụt.

    Nó ngồi xổm trong đám cỏ cao, sực nhớ tảng thịt thằng Sam cho, liền cắn ngấu nghiến. Đang ăn, nó lại nghe có tiếng ồn ào.. tiếng kêu đau đớn của Sam - Eric, những tiếng kêu hoảng hốt, những giọng giận dữ. Thế nghĩa là gì? Ngoài nó ra còn có đứa khác bị phiền phức, và ít nhất một trong hai thằng sinh đôi dính phải. Rồi những âm thanh kia lặng đi sau núi đá và nó thôi không bận tâm nữa. Nó sờ soạng bằng hai tay, thấy dương xỉ mềm mại và mát lạnh tựa vào bụi cây rậm. Nơi đây sẽ là chỗ nó trú đêm. Mai, khi trời vừa sáng, nó sẽ bò vào trong bụi cây, nép giữa những thân cây chằng chịt, náu thật sâu trong đó khiến chỉ đứa nào luồn lách cỡ nó mới hòng chui qua nổi để rồi sẽ bị nếm ngọn lao. Nó sẽ ngồi ở đó, bọn truy kích sẽ đi qua trước mặt nó, hàng ngũ của chúng sẽ lần lượt tiến tới, vừa đi vừa tru lên khắp hòn đảo và nó sẽ thoát.

    Nó lách giữa đám dương xỉ, chui vào đấy. Nó đặt cây gậy xuống bên cạnh, nằm cuộn tròn trong đêm đen. Phải nhớ thức dậy khi trời vừa sáng để còn đánh lừa bọn mọi.. nó không biết sao mà giấc ngủ đến nhanh thế, xô nó ngã xuống một con đường dốc tối om bên trong.

    Nó thức dậy trước khi mở mắt, lắng nghe một tiếng kêu gần đấy. Nó mở mắt, thấy mặt chỉ cách lớp đất mùn chừng hai, ba phân, mấy ngón tay nó thọc vào đấy, ánh sáng lọt qua những tàu lá dương xỉ. Nó chỉ vừa kịp nhận ra rằng cơn ác mộng lê thê về chuyện ngã và chết đã qua rồi và trời đã sáng khi nó nghe tiếng kia lần nữa. Đó là tiếng hú phía ngoài bờ biển.. và bây giờ thằng mọi khác trả lời, rồi tới một thằng khác. Tiếng kêu lướt trên nó, ngang qua cái mũi hẹp của hòn đảo, từ biển vào phá nước, như tiếng kêu của con chim đang bay. Nó không nghĩ ngợi lâu mà chụp ngay cây gậy nhọn rồi luồn ngược vào trong đám dương xỉ. Chỉ trong nháy mắt nó đã bò vào bụi rậm, trước đó nó còn thoáng thấy đôi chân của một thằng mọi bước về phía nó, giẫm đạp lên lá dương xỉ, rồi nó nghe tiếng chân trong đám cỏ cao. Thằng mọi, chẳng biết là đứa nào, hú hai lần. Từ hai phía có tiếng hú đáp lại rồi nghe nhỏ dần. Ralph co mình im thin thít giữa bụi cây rậm. Một lúc lâu nó không nghe thấy gì nữa.

    Cuối cùng nó chăm chú nhìn quanh bụi rậm. Chắc chắn không đứa nào có thể tấn công nó ở chỗ này.. hơn nữa nó vừa gặp may. Tảng đá lớn từng giết Piggy đã văng vào bụi cây này, lăn tới chính giữa, thành một vạt nát ngướu chừng vài mét mỗi bên. Lủi vào đây Ralph cảm thấy an toàn và thật khôn. Nó thận trọng ngồi xuống giữa những thân cây bị đè nát ngướu, chờ cuộc săn lùng qua đi. Nhìn lên qua đám lá nó thoáng thấy gì đấy màu đỏ. Hẳn là đỉnh Tòa Thành Đá, đã xa và hết còn đe dọa. Nó hân hoan chờ nghe tiếng cuộc săn lùng dần xa.

    Nhưng không thấy đứa nào lên tiếng; sau nhiều phút trôi qua trong cái bóng âm u màu lục, cảm giác chiến thắng của nó nhạt dần.

    Cuối cùng nó nghe một giọng nói - của thằng Jack, rất khẽ.

    "Mày chắc không?"

    Thằng mọi bị hỏi không đáp. Nhưng có thể nó làm điệu bộ.

    Roger nói.

    "Nếu mày lừa tụi tao thì.."

    Liền sau đó có tiếng thở hổn hển rồi ré lên đau đớn. Ralph co người lại theo bản năng. Một trong hai đứa sinh đôi đang ở đó, bên ngoài bụi rậm, cùng với Jack và Roger.

    "Mày có chắc ý nó nói là trong này không?"

    Một thằng sinh đôi khe khẽ rên rỉ rồi lại ré lên.

    "Ý nó nói là sẽ trốn trong này à?"

    "Dạ.. dạ.. ô!"

    Tiếng cười the thé lan giữa đám cây.

    Vậy là chúng biết rồi.

    Ralph nắm lấy cây gậy, chuẩn bị giao chiến. Nhưng chúng làm được gì chứ? Chúng sẽ cần một tuần mới mở được một lối qua bụi rậm này, đứa nào bò vào sẽ ốm đòn ngay. Nó sờ đầu ngọn lao nhọn với ngón tay cái rồi nhếch mép cười. Đứa nào liều mạng sẽ bị đâm liền, sẽ rống như heo bị chọc tiết.

    Chúng bỏ đi, về lại khối đá cao vòi vọi. Nó nghe tiếng chân và đứa nào đó cười khúc khích. Rồi lại có tiếng the thé như tiếng chim, trải dài thành một chuỗi. Nghĩa là có mấy đứa canh chừng nó; còn những đứa kia? "

    Yên lặng hồi lâu. Chừng như nín thở. Ralph thấy trong miệng có vỏ cây, hẳn do nó đã gặm ngọn lao. Nó đứng lên, len lén ngước nhìn lên Tòa Thành Đá.

    Ngay lúc ấy nó nghe tiếng Jack từ trên đỉnh.

    " Bẩy lên! Bẩy lên! Bẩy lên! "

    Khối đá đỏ nó vẫn thấy trên đỉnh vách đá biến mất như một tấm màn cửa, để rồi nó thấy những bóng người và bầu trời xanh. Lát sau mặt đất nảy lên, có tiếng ào ào trong không trung rồi bụi cây rậm như bị một bàn tay khổng lồ phạt đi. Khối đá tiếp tục nảy, đè nát mọi vật khi lăn tới bãi biển, trong lúc cành con và lá cây rơi xuống nó như mưa. Phía bên kia bụi rậm, bọn kia lớn tiếng reo hò.

    Rồi lại tĩnh lặng.

    Ralph thọc mấy ngón tay vào miệng rồi cắn. Trên đó chỉ còn một tảng đá nữa mà có thể chúng sẽ bẩy, nhưng to bằng nửa một ngôi nhà nhỏ, bằng một cái ô tô, một chiếc xe tăng. Nó hình dung rõ ràng đến đau đớn đường rơi khả dĩ của tảng đá.. mới đầu rơi chậm thôi, từ gờ này xuống gờ khác, ì ạch lăn qua rẻo đất như một xe ủi to quá khổ.

    " Bẩy lên! Bẩy lên! Bẩy lên! "

    Nó đặt ngọn lao xuống rồi lại cầm lên. Nó bực dọc vuốt ngược mái tóc, hối hả bước hai bước trong khoảng trống chật hẹp rồi bước trở lại. Nó đứng nhìn đầu những cành cây gãy.

    Vẫn còn tĩnh lặng.

    Nó thấy rõ nhịp cơ hoành lên xuống và ngạc nhiên sao nó thở gấp gáp thế. Lệch về bên trái một chút, trái tim nó đập thấy rõ. Nó lại đặt cây lao xuống.

    " Bẩy lên! Bẩy lên! Bẩy lên! "

    Một tiếng reo hò the thé kéo dài.

    Có gì đấy vang trên núi đá đỏ rồi mặt đất nảy lên và bắt đầu rung liên tục, trong khi tiếng ồn mỗi lúc một dữ dội hơn. Ralph bị bắn vọt lên không trung rồi rơi xuống, đập mạnh vào những cành cây. Phía tay phải nó, chỉ cách có mấy bộ, cả bụi rậm rạt xuống, rễ lớn rễ con gào thét khi cùng bị bật tung khỏi đất. Nó thấy vật gì đấy màu đỏ chậm chạp lăn như một cái cối xay. Rồi vật màu đỏ qua đi và trò lăn kềnh càng kia mất hút về phía biển.

    Ralph quỳ trên mặt đất bị xới tung, choáng váng. Lát sau những thân cây màu trắng gãy gục, những cành con tơi tả và đám bụi cây rậm chằng chịt mới lại hiện ra rõ ràng. Nó cảm thấy nằng nặng trong cơ thể, nơi nó theo dõi nhịp đập của chính tim mình.

    Lại tĩnh lặng.

    Nhưng không hoàn toàn. Chúng đang thì thầm ngoài kia; đột nhiên ở hai chỗ bên tay phải nó, cành cây rung dữ dội. Một mũi lao vót nhọn ló ra. Hốt hoảng, Ralph thọc cây gậy của nó qua kẽ hở, lấy hết sức đâm tới.

    " Á! "

    Cây lao hơi vặn vẹo trong đôi bàn tay, rồi nó kéo trở về.

    " Ối.. "

    Có đứa nào đấy đang rên rỉ ngoài kia, rồi lảm nhảm. Có tiếng cãi cọ gay gắt, thằng bị thương vẫn không ngớt kêu than. Rồi khi yên ắng trở lại, một giọng duy nhất và Ralph quả quyết rằng không phải giọng của thằng Jack.

    " Thấy chưa? Tao đã bảo mày rồi.. nó nguy hiểm mà. "

    Thằng bị thương lại rên.

    Còn chuyện gì nữa? Chuyện gì sẽ tới?

    Hai tay Ralph nắm chặt cây lao mà nó đã gặm, tóc xõa xuống. Cách đấy chỉ vài mét, có đứa nào đấy lẩm bẩm về hướng Tòa Thành Đá. Nó nghe một thằng mọi nói" Không! "Với giọng kinh hoàng; rồi có tiếng cười bị dằn xuống. Nó ngồi xổm trên hai gót chân, hăm dọa nhìn bức tường cành cây. Nó nâng cây lao, khẽ gầm gừ rồi chờ đợi.

    Một lần nữa cái nhóm không trông thấy kia lại khúc khích. Nó nghe tiếng lách tách khác lạ, rồi tiếng răng rắc như thể ai đó đang trải một tấm bóng kính lớn. Một cành con kêu rắc và nó nén một tiếng ho. Những làn khói mỏng trắng, vàng đang len lỏi qua những cành cây, màu xanh của mảng trời trên đầu nó chuyển sang màu mây của giông tố, rồi khói dâng cuồn cuộn quanh nó.

    Đứa nào đó cười phấn khích rồi kêu lớn.

    " Khói! "

    Nó trườn qua bụi cây rậm vào trong rừng sâu, hết sức dán người dưới làn khói. Chỉ lát sau nó thấy một khoảng trống và những chiếc lá xanh nơi bìa bụi cây. Một thằng mọi mảnh khảnh đứng giữa nó và khu rừng kia, một thằng mọi vằn vện đỏ trắng, tay cầm lao. Nó ho sù sụ và đưa lưng bàn tay lên dụi lớp màu quanh mắt, cố nhìn qua màn khói đang dày đặc dần. Ralph phóng tới như một con mèo, vừa vung lao đâm vừa gầm gừ, thằng mọi gập người lại. Có tiếng kêu phía bên kia bụi rậm, Ralph cả sợ chạy thục mạng qua tầng cây thấp. Tới một lối heo chạy, nó chạy theo khoảng một trăm mét rồi ngoặt sang. Sau lưng nó, tiếng hú gọi nhau của chúng lan truyền trên đảo, một giọng đơn lẻ hú lên ba lần. Nó đoán đó là tín hiệu tiến lên nên lại chạy, cho đến khi ngực nóng như lửa. Nó liền nằm lăn dưới một bụi cây, chờ một lúc cho hơi thở bình thường. Nó đưa lưỡi thăm dò răng và môi rồi nghe xa xa tiếng hú của bọn truy lùng.

    Nó có thể làm nhiều cách. Chẳng hạn leo lên cây.. nhưng như thế là mạo hiểm. Nếu bị phát hiện thì chúng chẳng cần làm gì khác hơn là đợi.

    Phải chi nó có thì giờ để suy tính!

    Một tiếng hú hai lần ở cùng một khoảng cách khiến nó nắm được kế hoạch của chúng. Thằng mọi nào mắc kẹt trong rừng thì hú lên hai lần để toàn hàng dừng lại chờ đến khi thằng đó thoát ra được. Bằng cách này chúng mong hàng ngũ không bị đứt đoạn trên suốt hòn đảo. Ralph nghĩ tới vụ con heo đực từng xuyên qua hàng ngũ của chúng thật dễ dàng. Nếu cần, khi cuộc săn lùng tới gần, nó có thể tấn công và xuyên thủng hàng ngũ này đang lúc còn mỏng, rồi chạy về. Nhưng chạy về đâu? Hàng ngũ kia sẽ quay lại, lùng sục tiếp. Sớm hay muộn nó sẽ phải ngủ hoặc ăn.. rồi nó sẽ thức dậy khi những bàn tay vồ lấy nó. Và cuộc săn lùng sẽ trở thành truy đuổi khiến con mồi kiệt sức.

    Vậy phải làm gì đây? Leo lên cây? Phá vòng vây như con heo đực? Cách nào cũng đều đáng sợ cả.

    Một tiếng kêu đơn lẻ khiến tim nó đập gấp gáp, nó vọt lên, phóng về phía biển và rừng già rậm rạp cho tới khi vướng phải đám dây leo; nó đứng đó một lúc với đôi chân run rẩy. Phải chi có" đình chiến ", được một lúc nghỉ lâu lâu, có thời gian để suy tính!

    Nhưng tiếng hú lanh lảnh không tránh được kia lại ré lên ngang hòn đảo. Nghe thấy, nó lồng lên như con ngựa trong đám dây leo, rồi lại chạy cho tới khi thở không ra hơi. Nó nằm vật xuống bên mấy cụm dương xỉ. Leo lên cây hay phá vòng vây? Nó lấy lại hơi thở được một lúc, quệt miệng rồi tự nhủ hãy bình tĩnh. Sam - Eric có mặt đâu đó trong vòng vây, mà chúng nào muốn thế. Hay là có? Và giả thử nó không gặp hai đứa này mà đụng ngay thằng sếp hay thằng Roger, kẻ mang chết chóc trong tay?

    Ralph vuốt ngược mái tóc bù rối, quệt mồ hôi khỏi con mắt lành lặn. Nó nói to.

    " Suy tính đi! "

    Việc nào hợp lý nhất để làm đây?

    Không còn thằng Piggy để nghe nó nói điều hợp lý. Không còn buổi họp long trọng để thảo luận, cũng không còn chiếc tù và được tôn trọng.

    " Suy tính đi! "

    Hãi nhất là nó bắt đầu lo rằng tấm màn kia có thể sẽ đung đưa trong đầu óc nó, che lấp cảm nghĩ về sự nguy hiểm, biến nó thành một thằng ngờ nghệch.

    Khả năng thứ ba là trốn kín đâu đó, khiến hàng ngũ đang tiến tới kia đi qua mà không phát hiện ra nó."

    Nó ngẩng phắt đầu lên khỏi nền đất, nghe ngóng. Có một âm thanh khác buộc nó phải chú ý.. tiếng ấy trầm, như thể khu rừng đang nổi giận với nó, tiếng ấy u ám khiến những tiếng hú của bọn kia chỉ như tiếng miết trên đá phiến nghe ghê tai. Nó biết đã từng nghe thứ tiếng này ở đâu đó rồi, nhưng không có thì giờ để nhớ lại.

    Phá vòng vây.

    Một cái cây.

    Trốn, để chúng đi qua.

    Một tiếng hét gần đấy khiến nó bật dậy, tức thì nó lại xông qua những bụi cây đầy gai góc. Đột nhiên nó loạng choạng đâm ra một khoảng trống, nó thấy lại đứng giữa chỗ rừng thưa nọ.. có cái sọ với hai nửa nụ cười cách nhau cả sải tay không phải để cười nhạo mảng trời xanh thẳm mà ngẩng lên giễu cợt một tấm chăn bằng khói. Rồi Ralph chạy dưới những gốc cây, hiểu từ đâu có thứ tiếng trầm đục kia của rừng già. Chúng hun khói để xua nó ra và đã đốt cả hòn đảo.

    Trốn tốt hơn leo cây vì mình còn có hy vọng phá vòng vây nếu bị phát hiện.

    Vậy thì trốn.

    Nó tự hỏi trong trường hợp này, một con heo sẽ nghĩ sao rồi nhăn nhó bâng quơ. Hãy tìm bụi cây rậm nhất, cái hang tối nhất trên đảo mà chui vào. Giờ đây nó vừa chạy vừa nhìn quanh. Những sọc và đốm nắng dập dờn trên người nó, mồ hôi nhễ nhại thành vết trên thân thể nhớp nhúa của nó. Tiếng hò hét đã xa và nhỏ dần.

    Cuối cùng nó tìm thấy một chỗ có vẻ tốt, tuy quyết định này thật liều lĩnh. Nơi đây những bụi cây và dây leo chằng chịt tạo thành một tấm thảm che hết nắng. Bên dưới là một khoảng trống cao chừng ba mươi phân, chi chít những thân cây mọc song song. Nếu trườn vào giữa, ta sẽ cách bờ rìa được năm mét, tha hồ kín đáo, trừ khi bọn mọi nghĩ ra cách nằm xuống để tìm. Kể cả lúc ấy ta vẫn ở trong bóng tối.. nhỡ xảy ra chuyện tệ nhất, nó thấy ta thì ta vẫn còn cơ hội phóng qua nó, làm hàng ngũ chúng rối loạn rồi quay ngược lại.

    Kéo lê theo cây lao, nó thận trọng trườn qua những thân cây thẳng đứng. Tới giữa, nó nằm xuống nghe ngóng.

    Đám cháy thật to, tiếng trống cuồn cuộn nó tưởng đã bỏ xa phía sau đang tiến lại gần. Liệu lửa có thể bắt kịp một con ngựa phi nước đại không nhỉ? Từ chỗ nằm nó có thể thấy được một vùng đất rộng khoảng hơn năm mươi mét lốm đốm nắng, đốm nào cũng nhấp nháy với nó. Thật giống tấm màn đu đưa trong đầu óc khiến trong một khoảnh khắc nó tưởng sự nhấp nháy kia diễn ra trong đầu nó. Nhưng khi những đốm kia nhấp nháy nhanh hơn, nhạt đi và lịm tắt thì nó hiểu rằng một làn khói dày đặc đang lơ lững giữa đảo và mặt trời.

    Nếu có đứa nào ngó dưới những bụi cây, ngẫu nhiên thoáng thấy da người thì có thể đó là Sam - Eric, chúng có thể làm như không thấy và không nói gì cả. Nó áp má lên lớp đất màu sôcôla, liếm đôi môi khô và nhắm mắt lại. Bên dưới bụi cây mặt đất khẽ rung rinh; phải chăng ngoài tiếng lửa rào rào như sấm và tiếng hú loáng thoáng còn một âm thanh khác quá khẽ khiến không nghe được.

    Đứa nào đấy hét toáng lên. Ralph ngẩng ngay đầu, nhìn vào ánh sáng nhập nhoạng. Hẳn chúng đã đến gần nó. Nó nghĩ. Ngực nó bắt đầu đập hối hả. Trốn, phá vòng vây, leo lên cây.. cái nào tốt hơn cả? Khổ nỗi ta chỉ có thể chọn một cách thôi.

    Giờ đây lửa đã tới gần; tràng tiếng nổ kia là do những cành, thậm chí thân cây, bị toác. Lũ điên! Lũ điên! Lửa sắp bắt sang những cây quả.. ngày mai chúng sẽ lấy gì ăn?

    Ralph cựa quậy mãi trên chỗ nằm chật chội. Nó đâu có liều! Chúng làm gì được chứ! Đánh nó ư? Đã sao? Giết nó ư? Một cây gậy vót nhọn hai đầu.

    Những tiếng kêu la chợt gần sát khiến nó bật dậy. Nó thoáng thấy một thằng mọi vằn vện hối hả chui ra khỏi một đám cây xanh chằng chịt và tiến lại tấm thảm nơi nó trốn, thằng mọi này cầm lao. Ralph bấu vào đất. Hãy sẵn sàng, phòng khi..

    Ralph mò mẫm cầm cây lao chĩa đầu nhọn ra trước. Lúc ấy nó thấy cây lao nhọn cả hai đầu.

    Thằng mọi dừng lại cách mười lăm mét, bật kêu lên.

    Có thể nó nghe được tiếng tim ta át cả tiếng lửa cháy. Đừng la. Hãy sẵn sàng.

    Thằng mọi tiến tới khiến ta chỉ thấy được từ thắt lưng nó trở xuống. Đó là cán lao của nó. Bây giờ ta thấy nó từ đầu gối trở xuống. Đừng la.

    Một đàn heo eng éc vọt ra từ đám cây xanh sau lưng thằng mọi, ào vào rừng. Chim chóc kêu chiêm chiếp. Chuột bọ chí chóe và một con gì đấy nhỏ xíu nhảy xuống trốn dưới tấm thảm.

    Thằng mọi kia dừng lại cách năm mét, nó đứng sát lùm cây, kêu lớn. Ralph co hai chân, cuộn tròn người. Cây lao trong bàn tay nó, cây lao nhọn hai đầu, rung dữ dội, cây lao dài ra, ngắn lại, nhẹ rồi nặng, rồi lại nhẹ.

    Tiếng hú truyền từ bãi biển này tới bãi biển kia. Thằng mọi quỳ xuống sát bụi cây, sau lưng nó, ánh lửa lung linh trong rừng. Ralph thấy một đầu gối dụi lên nền đất xốp. Bây giờ đến đầu gối kia. Hai bàn tay. Một cây lao.

    Một khuôn mặt.

    Thằng mọi nhìn đăm đăm vào bóng tối bên dưới bụi cây. Có thể nói nó thấy ánh sáng ở bên này và bên kia, những ở giữa - ngay chỗ đó - thì không. Ở giữa là một đống nhỏ đen thui. Thằng mọi nhăn mặt, nghĩ cách giải mã đống đen thui kia.

    Những tích tắc đồng hồ dài lê thê. Ralph nhìn thẳng vào đôi mắt thằng mọi.

    Đừng kêu.

    Mày sẽ được về nhà mà.

    Bây giờ nó trông thấy ta rồi. Nó nhìn lại cho chắc chắn. Một cây gậy vót nhọn.

    Ralph hét lên, tiếng hét của sợ hãi, giận dữ và tuyệt vọng. Hai chân duỗi thẳng, nó không ngừng gào thét, miệng sủi bọt. Nó vọt tới, xuyên qua bụi cây, chạy ra ngoài chỗ trống, la hét gầm gừ, người tứa máu. Nó vung gậy khiến thằng mọi ngã lộn nhào, nhưng liền đó những đứa khác cũng la hét lao về phía nó. Nó né người khi một cây lao vụt qua rồi lại im lặng, lại chạy tiếp. Đột nhiên trước mặt nó, những ánh lửa lung linh cụm lại, tiếng rì rào của rừng già dậy lên như sấm, một bụi cây cao ngay trên lối nó đang chạy bùng cháy thành một cụm lửa to hình chiếc quạt. Nó ngoặt sang bên phải, tuyệt vọng chạy thục mạng, bên trái nóng ran, lửa cuồn cuộn như sóng. Sau lưng nó, một loạt tiếng kêu ngắn vang lên: Tín hiệu đã thấy con mồi. Một bóng dáng màu nâu ló ra bên tay phải nó rồi biến mất. Chúng vừa chạy vừa hò hét điên cuồng. Nó nghe tiếng chân chúng đạp răng rắc trong vùng cây thấp, bên tay trái nó, lửa nóng và sáng rực, ào ào như sấm dậy. Nó quên hết mọi vết thương và đói khát, chỉ còn thấy sợ, sợ đến tuyệt vọng trên đôi chân chạy cuống cuồng, băng qua rừng về hướng bãi biển. Trước mắt nó là những đốm nhỏ nhảy nhót rồi biến thành những vòng tròn màu đỏ, lớn vụt rồi khuất khỏi tầm mắt. Phía dưới nó có đôi chân ai đấy đang mòn mỏi, còn tiếng hú tuyệt vọng càng thêm dồn dập như một hàng ngũ xộc xệch đầy đe dọa và gần như ở ngay trên đầu.

    Nó vấp phải một rễ cây và tiếng hét đuổi cũng vang to hơn, nó thấy một chiếc lều bùng cháy, lửa táp vào vai phải của nó và nó thấy nước lấp lánh. Rồi nó gục xuống, lăn lộn trên cát ấm, co người, đưa hai tay lên chống đỡ, định hét xin tha mạng.

    Nó loạng choạng đứng lên, căng thẳng chờ đợi nhiều nỗi kinh hoàng nữa và ngước nhìn một cái mũ kepi thật to. Đó là một chiếc mũ màu trắng, phía trên lưỡi trai màu lục có đính hình vương miện, cái neo và cành lá vàng. Nó thấy bộ đồng phục bằng vải lanh trắng, ngù vai, khẩu súng ngắn, một hàng cúc mạ vàng dọc mặt trước chiếc áo khoác.

    Một sĩ quan hải quân đứng trên cát, ngạc nhiên và cảnh giác cúi nhìn Ralph. Sau lưng ông ta là một chiếc xuồng được kéo mũi lên bờ, có hai thủy thủ đứng canh. Ở đuôi tàu, một thủy thủ khác cầm khẩu súng tiểu liên.

    Tiếng hú ngập ngừng rồi tắt.

    Viên sĩ quan nghi ngại nhìn Ralph một lúc, rồi rụt tay khỏi báng súng ngắn.

    "Ha-lô."

    Hơi lúng túng vì biết mình bẩn thỉu, Ralph rụt rè đáp.

    "Ha-lô."

    Viên sĩ quan gật đầu như thể một câu hỏi đã được giải đáp.

    "Có người lớn.. có người lớn nào ở đây với các em không?"

    Ralph lặng lẽ lắc đầu, nó hơi quay người trên cát. Những đứa nhỏ thân hình vằn vện màu đất, tay cầm gậy nhọn, đang đứng thành nửa vòng tròn trên bãi biển đều im thin thít.

    "Chơi vui quá hả," viên sĩ quan nói.

    Lửa đã lan tới và ồn ào nuốt hàng dừa trên bãi. Một ngọn lửa như tách ra, tung lên như người diễn trò nhào lộn, táp những tán dừa trên vạt đất. Bầu trời đen thui.

    Viên sĩ quan vui vẻ cười với Ralph.

    "Chúng tôi trông thấy khói của các em. Các em làm gì vậy? Chơi trò chiến tranh hay sao?"

    Ralph gật đầu.

    Viên sĩ quan chăm chú quan sát thằng bù nhìn nhỏ bé trước mặt ông ta. Thằng bé này cần tắm rửa, cắt tóc, lau mũi và khá nhiều thuốc mỡ.

    "Không ai bị giết chứ, tôi hi vọng thế? Có xác nào không?"

    "Có hai thôi. Chúng biến mất rồi."

    Viên sĩ quan cúi xuống, nhìn Ralph chòng chọc.

    "Hai? Bị giết à?"

    Ralph lại gật. Sau lưng nó cả hòn đảo đang run rẩy trong lửa. Qua kinh nghiệm, viên sĩ quan biết khi nào người ta nói thật. Ông ta khẽ huýt sáo.

    Thêm những đứa khác xuất hiện, trong đó có vài nhóc tì, da nâu sạm, bụng ỏng như lũ mọi con. Một đứa lại gần viên sĩ quan, ngước nhìn.

    "Em là, em là.."

    Nhưng không bật thêm ra được gì nữa. Thằng Percival Wemys Madison moi tìm trong đầu nó một câu thần chú đã biến mất tăm.

    Viên sĩ quan lại quay qua Ralph.

    "Chúng tôi sẽ đưa các em đi theo. Các em có bao nhiêu tất cả."

    Ralph lắc đầu. Viên sĩ quan nhìn qua nó tới đám trẻ vằn vện.

    "Ai là thủ lĩnh ở đây?"

    "Em." Ralph nói to.

    Một thằng nhỏ đội một chiếc mũ đen khác thường đã te tua trên mái tóc đỏ, dắt ở thắt lưng cái kính còn một tròng, dợm bước tới, nhưng lại đổi ý đứng yên.

    "Chúng tôi trông thấy khói của các em. Mà các em không biết có bao nhiêu người sao?"

    "Thưa ông, không."

    "Tôi cứ nghĩ," viên sĩ quan nói khi hình dung tới việc điều tra sắp phải làm, "tôi cứ nghĩ một nhóm trẻ Anh - các em là người Anh tất cả, phải không? - hẳn phải có khả năng trình diễn một trò ngoạn mục hơn thế này chứ.. tôi nghĩ.."

    "Mới đầu quả có thế thật," Ralph nói, "trước khi những chuyện.."

    Nó ngừng lại.

    "Hồi đó chúng em còn cùng nhau.."

    Viên sĩ quan gật đầu thông cảm.

    "Tôi hiểu. Trò chơi rất thú vị. Như truyện Đảo san hô ."

    Ralph lặng người nhìn ông ta. Trong một khoảnh khắc nó thấy một hình ảnh thoáng qua, hình ảnh của sự quyến rũ lạ thường từng tràn ngập những bãi biển này. Nhưng đảo đã cháy như củi khô.. Simon đã chết.. và Jack đã.. Nước mắt trào ra, nó run lên vì nghẹn ngào. Lần đầu tiên trên hòn đảo này, nó để mặc cho nước mắt tuôn rơi. Đau thương khiến nó run bắn từng hồi, thân thể như quằn quại. Nó khóc rống dưới làn khói đen, trước hòn đảo đang cháy rụi. Những đứa khác bị lây, cũng run rẩy sụt sùi. Giữa bọn chúng, Ralph, bẩn thỉu, tóc rối bù, mũi dài thòng lòng, khóc than cho sự ngây thơ đã chết và lòng dạ đen tối của con người, khóc cái ngã từ trên cao xuống đến chết của người bạn chân thành và khôn ngoan tên Piggy.

    Đứng giữa những tiếng khóc than này, viên sĩ quan cũng mủi lòng và hơi lúng túng. Ông ta quay đi để chúng có thì giờ trấn tĩnh lại. Ông ta chờ, mắt nhìn như dán vào chiếc tuần dương hạm đang sẵn sàng ngoài khơi.
     
  4. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,903
    Lời cuối - Hết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo một số sách giảng văn nước ngoài có chuyên đề về Chúa Ruồi thì đây là một tác phẩm văn học đầy ẩn dụ và nhiều biểu tượng.

    Ngoài tên truyện Chúa Ruồi vốn dịch nguyên từ Beelzebub - một từ trong tiếng Hebrew của dân Do Thái - có nghĩa "Ác quỷ" trong Tân ước (xem chú thích ở chương 8), tác giả còn đặt tên cho mấy nhân vật chính dựa trên vai trò, tính tình hoặc số phận của chúng.

    Chẳng hạn, Ralph có nghĩa "cố vấn" trong tiếng Anglo-Saxon cổ. Jack trong tiếng Hebrew là "kẻ hất cẳng đối thủ", quyết giành quyền bính bằng bạo lực. Cũng trong tiếng Hebrew, Simon là "kẻ sẵn lòng lắng nghe", mở lòng với mọi người; giống như thánh tông đồ Simon Peter của Chúa Jesus, Simon bị chứng động kinh. Ở châu Âu xưa, dân gian cho rằng người bị động kinh có sức mạnh tâm linh, trò truyện được với thần thánh, nên Simon là đứa duy nhất "trò truyện" được với Chúa Ruồi. Piggy trong tiếng Anh là heo con, để rồi cuối cùng Piggy phải chịu chung số phận khốn khổ như những con heo bị giết. Roger trong tiếng German cổ là "cây lao". Roger tượng trưng cho sự phát triển tính xấu của con người nếu không được nền văn minh kìm hãm.

    Ngoài ra, còn một số biểu tượng rõ rệt khác như:

    - Chiếc tù và tượng trưng cho lý trí, quyền tự do phát biểu và nền trật tự dân chủ mà Ralph cùng Piggy cổ xúy - đối lập với kiểu bạo lực, chuyên chế của Jack, Roger và đồng bọn.

    - Mắt kính (của Piggy) tượng trưng cho trí tuệ. Việc Piggy thường xuyên lau kính là để trí tuệ không bị che lấp. Nên khi kính vỡ, mọi chuyện đều đảo lộn.

    - Hành động vẽ mặt tượng trưng sự buông thả, sa đọa.

    - Giết heo mẹ tượng trưng sự dứt bỏ mọi luân lý, đạo đức, hủy diệt tự nhiên.

    - Chúa Ruồi (đầu heo trên cọc nhọn) tượng trưng cho sự hư hỏng, tính Ác vô hạn của con người.

    Ngoài ra còn một số biểu tượng khác không rõ rệt như: Ngọn lửa, núi, tòa thành đá, những sinh vật như rắn, đàn bướm.. rồi nỗi sợ rắn, biển, hòn đảo, tiếng trống.. thậm chí xác viên phi công trên núi và nhân vật viên sĩ quan hải quân xuất hiện ở cuối truyện.

    Truyện không có hậu, vì tuy Ralph được cứu khỏi họa thảm sát, rồi lũ trẻ được cứu khỏi hoang đảo, nhưng chúng chưa và có thể sẽ không thoát khỏi cảnh giết chóc. Vì chúng mới chỉ thoát khỏi cuộc giết chóc nhỏ trên hoang đảo, nhưng lại rơi vào cuộc giết chóc thảm khốc bội phần của người lớn. Mà lần này là cuộc chiến tranh nguyên tử.

    Năm 1954 khi Chúa Ruồi ra mắt độc giả, nhân loại với mới trải qua thêm một cuộc thế chiến khủng khiếp chỉ trong vòng hơn hai mươi năm. Lúc ấy các cường quốc từng là đồng minh đánh bại phe Trục gồm Đức - Nhật - Ý trước kia đã chuyển thành hai phe đối địch gay gắt giống như sự chuyển biến trong truyện giữa các phe Ralph/Piggy và phe Jack/Roger. Bây giờ và ngay cả hiện nay ai dám bảo một cuộc thế chiến mới với vũ khí nguyên tử sẽ không nổ ra?

    Cuộc chiến như trò đùa của lũ trẻ chỉ thiêu rụi một hòn đảo hoang và làm chết hai đứa nhỏ. Còn quả đất và nhân loại sẽ ra sao sau cuộc chiến tranh nguyên tử khủng khiếp gấp triệu lần?

    Chúa Ruồi không chỉ trăn trở với hai chữ Thiện - Ác của con người mà còn là một lời cảnh cáo của tác giả.

    (Hết)
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...