

Gốc tích Trạng Lợn
Tương truyền ở làng Dừa, tỉnh Hà Nam có nhà họ Dương vốn dòng khoa Bảng. Đến đời ông Lương thì phải xoay sang làm nghề bán thịt lợn. Nhà ông hàng thịt ở làng ấy, từ khi được cụ Tả Ao táng mã cho, buôn bán làm ăn lại ngày càng phát đạt. Vợ chồng đều lấy làm mừng, càng chịu tu nhân tích đức, đỡ kẻ nghèo khó không biết bao nhiêu mà kể.
Một hôm, trời nhá nhem tối, bà vợ đi ra giếng gánh nước tắm, bỗng nhiên có một ngôi sao từ trên trời sa vào trong thùng, ánh sáng làm quáng lòa cả đôi mắt. Trong bụng nửa mừng nửa sợ, bà lất làm kinh dị lắm, rồi gánh nước về, dội xong gáo nước tắm, cảm thấy xao xuyến trong lòng, rồi có mang. Nhà vua cũng sinh hạ hoàng tử vào giữa năm này.
Các cụ nói chuyện lại: Ở đầu làng ấy có con gò cao to, trên đỉnh có một hòn đá, trông xa tựa con dê đứng. Người trong làng thường có việc gì thì ra đó khấn, cầu được ước thấy cực kỳ linh ứng. Khi chưa sinh Trạng, ông hàng thịt thường đi sớm qua đây, hôm nào cũng thấy một đứa bé gọi lại mà bảo rằng:
- Thầy ơi! Thầy đi chợ mua quà cho con với!
Ông ngoảnh đi ngoảnh lại không thấy ai, trước còn không tin, đi chợ cũng không nhớ đến. Tối về lại thấy tiếng trách rằng:
- Con dặn, mà thấy chẳng mua cho con quà.
Ông lấy làm lạ, nói chơi rằng:
- Ừ, có phải thế thì mai thầy mua cho!
Từ hôm sau trở đi, hôm nào ông cũng mua quà. Cứ về đến đấy, là thấy một đứa bé đứng chực ở đó sẵn. Ông đưa quà cho rồi thử dò hỏi xem đứa bé đi đâu. Bao giờ cũng thấy đứa bé đi đến cái gò ấy rồi biến mất. Ông biết chắc là thần đồng ở gò công hiện hình ra, nhưng vẫn để bụng không nói cho ai biết.
Chừng độ hai ba tháng, ông vẫn đều đặn mua quà cho đứa bé mỗi khi đi chợ về qua gò. Nhưng thế kể cũng đã mấy chục lần. Một hôm, ông mới lập cách bảo đứa bé:
- Con có muốn ăn quà thì về nhà thầy cho, chứ ở đây thầy chẳng lấy đâu mà cho mãi được.
Đứa bé đứng ngẩn ngơ một chốc rồi nói:
- Xin khất thầy mươi lăm hôm nữa ạ!
Tối hôm sau, ông về không thấy cậu bé ra đón, trong bụng thất kinh, lấy làm áy náy, quá bồn chồn. Cách mươi lăm hôm, về qua đó, bỗng lại thấy tiếng gọi:
- Thầy đợi cho con về với!
Vừa ngoảnh lại đã thấy cậu bé đằng sau, mừng quá sức, hỏi rằng:
- Lâu nay con đi đâu mà sao thầy không thấy? Hay là con giận thầy?
Đứa bé đáp:
- Con đi hội họp với chúng bạn, đánh cờ, uống rượu, đánh vật ở vùng kia, chứ làm sao mà con lại giận thầy.
Ông lại hỏi:
- Vậy có muốn về với thầy thì phải làm nên chức tước gì thì thầy mới cho về.
Đứa bé thưa:
- Xin làm đến chức tổng trấn.
Ông lại gặng rằng:
- Có làm được Trạng thì thầy mới cho về, chứ tổng trấn là cái thá gì.
Đứa bé gật đầu:
- Vậy con sẽ làm Trạng.
- Thế thì con ở với thầy bao lâu?
- Thầy cho con bao nhiêu lần quà, thì con xin ở với thầy bấy nhiêu năm.
Ông tính đưa quà cả thảy bảy mươi hai lần, gật đầu cho theo về. Về đến sân, trong nhà bà vợ vừa đẻ, ngoảnh lại thì không thấy đứa bé đâu nữa. Ông thấy mừng thầm, lại càng chắc lời nói của ông thầy địa lý là nghiệm.
Từ đấy, con gò đầu làng không thấy được linh ứng như trước. Có người biết ra, bảo rằng chắc là ông thần ở chỗ ấy đã giáng sinh vào nhà nào rồi. Sau thấy nói nhà ông ấy, ngày ấy, tháng ấy sinh con trai, thường xuyên nói chuyện với người ta rằng:
- Thôi thế thì ông thần ấy tất là thác sinh vào làm con nhà ấy.
Đến lúc cậu bé lớn độ ba tuổi, bố mẹ thấy mặt mũi khôi ngô, ăn nói hoạt bát, lấy làm yêu mến lắm, đặt tên là Chung Nhi. Bao nhiêu chuyện ngẫu nhiên kinh dị sẽ diễn ra trong đời cậu. Chung Nhi chính là tên tục của Trạng Lợn sau này.
Tương truyền ở làng Dừa, tỉnh Hà Nam có nhà họ Dương vốn dòng khoa Bảng. Đến đời ông Lương thì phải xoay sang làm nghề bán thịt lợn. Nhà ông hàng thịt ở làng ấy, từ khi được cụ Tả Ao táng mã cho, buôn bán làm ăn lại ngày càng phát đạt. Vợ chồng đều lấy làm mừng, càng chịu tu nhân tích đức, đỡ kẻ nghèo khó không biết bao nhiêu mà kể.
Một hôm, trời nhá nhem tối, bà vợ đi ra giếng gánh nước tắm, bỗng nhiên có một ngôi sao từ trên trời sa vào trong thùng, ánh sáng làm quáng lòa cả đôi mắt. Trong bụng nửa mừng nửa sợ, bà lất làm kinh dị lắm, rồi gánh nước về, dội xong gáo nước tắm, cảm thấy xao xuyến trong lòng, rồi có mang. Nhà vua cũng sinh hạ hoàng tử vào giữa năm này.
Các cụ nói chuyện lại: Ở đầu làng ấy có con gò cao to, trên đỉnh có một hòn đá, trông xa tựa con dê đứng. Người trong làng thường có việc gì thì ra đó khấn, cầu được ước thấy cực kỳ linh ứng. Khi chưa sinh Trạng, ông hàng thịt thường đi sớm qua đây, hôm nào cũng thấy một đứa bé gọi lại mà bảo rằng:
- Thầy ơi! Thầy đi chợ mua quà cho con với!
Ông ngoảnh đi ngoảnh lại không thấy ai, trước còn không tin, đi chợ cũng không nhớ đến. Tối về lại thấy tiếng trách rằng:
- Con dặn, mà thấy chẳng mua cho con quà.
Ông lấy làm lạ, nói chơi rằng:
- Ừ, có phải thế thì mai thầy mua cho!
Từ hôm sau trở đi, hôm nào ông cũng mua quà. Cứ về đến đấy, là thấy một đứa bé đứng chực ở đó sẵn. Ông đưa quà cho rồi thử dò hỏi xem đứa bé đi đâu. Bao giờ cũng thấy đứa bé đi đến cái gò ấy rồi biến mất. Ông biết chắc là thần đồng ở gò công hiện hình ra, nhưng vẫn để bụng không nói cho ai biết.
Chừng độ hai ba tháng, ông vẫn đều đặn mua quà cho đứa bé mỗi khi đi chợ về qua gò. Nhưng thế kể cũng đã mấy chục lần. Một hôm, ông mới lập cách bảo đứa bé:
- Con có muốn ăn quà thì về nhà thầy cho, chứ ở đây thầy chẳng lấy đâu mà cho mãi được.
Đứa bé đứng ngẩn ngơ một chốc rồi nói:
- Xin khất thầy mươi lăm hôm nữa ạ!
Tối hôm sau, ông về không thấy cậu bé ra đón, trong bụng thất kinh, lấy làm áy náy, quá bồn chồn. Cách mươi lăm hôm, về qua đó, bỗng lại thấy tiếng gọi:
- Thầy đợi cho con về với!
Vừa ngoảnh lại đã thấy cậu bé đằng sau, mừng quá sức, hỏi rằng:
- Lâu nay con đi đâu mà sao thầy không thấy? Hay là con giận thầy?
Đứa bé đáp:
- Con đi hội họp với chúng bạn, đánh cờ, uống rượu, đánh vật ở vùng kia, chứ làm sao mà con lại giận thầy.
Ông lại hỏi:
- Vậy có muốn về với thầy thì phải làm nên chức tước gì thì thầy mới cho về.
Đứa bé thưa:
- Xin làm đến chức tổng trấn.
Ông lại gặng rằng:
- Có làm được Trạng thì thầy mới cho về, chứ tổng trấn là cái thá gì.
Đứa bé gật đầu:
- Vậy con sẽ làm Trạng.
- Thế thì con ở với thầy bao lâu?
- Thầy cho con bao nhiêu lần quà, thì con xin ở với thầy bấy nhiêu năm.
Ông tính đưa quà cả thảy bảy mươi hai lần, gật đầu cho theo về. Về đến sân, trong nhà bà vợ vừa đẻ, ngoảnh lại thì không thấy đứa bé đâu nữa. Ông thấy mừng thầm, lại càng chắc lời nói của ông thầy địa lý là nghiệm.
Từ đấy, con gò đầu làng không thấy được linh ứng như trước. Có người biết ra, bảo rằng chắc là ông thần ở chỗ ấy đã giáng sinh vào nhà nào rồi. Sau thấy nói nhà ông ấy, ngày ấy, tháng ấy sinh con trai, thường xuyên nói chuyện với người ta rằng:
- Thôi thế thì ông thần ấy tất là thác sinh vào làm con nhà ấy.
Đến lúc cậu bé lớn độ ba tuổi, bố mẹ thấy mặt mũi khôi ngô, ăn nói hoạt bát, lấy làm yêu mến lắm, đặt tên là Chung Nhi. Bao nhiêu chuyện ngẫu nhiên kinh dị sẽ diễn ra trong đời cậu. Chung Nhi chính là tên tục của Trạng Lợn sau này.
Last edited by a moderator: