Ngôn Tình [Edit] Tiểu Kiều Nương Của Nhà Thợ Rèn - Tiểu Khẩu Thường Khai

Discussion in 'Truyện Drop' started by THAI YEN NHI, Dec 20, 2021.

  1. THAI YEN NHI

    Messages:
    70
    Chương 50: Ăn tết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chờ đến trong thôn, Tứ Nương đã ngủ thiếp ở trong ngực Dương thị!

    Đợi khi đến nhà, cả nhà đều ngồi xuống thở một hơi, thì Mễ thị ở đầu bên kia chạy vào, trên mặt bà ta còn có dấu bàn tay.

    Mễ thị là đại tẩu của Đỗ Hoa Thịnh, Dương thị nhìn thấy bộ dạng này của bà ta, vội vàng hỏi nói: "Đại tẩu, ngươi bị sao vậy?"

    Mễ thị lau mặt, nói: "Còn có thể bị sao, là bị đại ca của ngươi đánh!"

    Dương bị lời này của bà ta làm dọa sợ.

    "Bị đại ca đánh! Vì sao vậy?"

    Mặc dù lúc đại ca đại tẩu vẫn còn trẻ cũng thường cãi nhau đánh nhau một trận, nhưng bây giờ đã có con dâu rồi, sao hai người này lại còn đánh nhau!

    Nhìn đại tẩu lau nước mắt, Dương thị nói: "Đại tẩu, ngươi cứ nói từ từ, Hoa Thịnh cũng có ở đây. Nếu là đại ca không đúng, chúng ta đi tìm đại ca nói! Chuẩn bị tết đến rồi, con cái cũng đã lớn hết rồi, sao hắn có thể đánh người chứ!"

    Mễ thị lắc đầu, nói ra: "Còn có thể là ai, còn không phải là do nương chứ! Ngươi nói một chút xem, sắp đến năm mới rồi, lại chạy đến nhà của ta làm ầm ĩ, cứ nói là năm nay không có hiếu kính cho bà, muốn kêu chúng ta đưa tiền ra, nếu không bà ta sẽ đi kiện chúng tôi vì tội bất hiếu!"

    "Ngươi nói có mẹ chồng nào giống như bà ta không! Tại sao năm nay lại không có tiền hiếu kính, chẳng phải lúc trước hạn hán sao, ngay cả ăn cũng không có. Bây giờ cuộc sống mới tốt hơn nhiều, giờ biết đi đâu để lấy được tiền nhiều kính đây!" Mễ thị khóc lóc kể lể: "Lúc trước thê tử của Du ca nhi mang thai, vì không có gì ăn, nên đứa con cứ như thế mà mất, làm cho lòng của ta rất là đau. Thê tử của Du ca nhi mang thai, thế là ta muốn đến nhà Tứ đệ mượn ít gạo, nhưng hắn lại không chịu. Nếu nói trong lòng ta không có oán hận bọn họ là không thể nào, hắn ta có thể tàn nhẫn như vậy, lão nương vẫn luôn chăm sóc hắn, cái gì tốt cũng đều chừa cho hắn ta. Hiện tại mắt thấy sắp đến tết, lại chạy tới trong nhà ta muốn tiền hiếu kính!"

    "Ngươi không có nhìn thấy thôi, hôm nay lão nương cứ nói những lời không biết liêm sỉ! Mắng đại ca của ngươi bất hiếu cứ coi như xong đi, còn nói đến mấy đứa nhỏ nữa, nói con trai con gái đại ca ngươi là từ trên trời rơi xuống, ngươi nhìn xem, đây là lời của người làm nương nên nói sao?"

    Dương thị không nghĩ đến lão nương lại đến nhà đại ca đòi tiền hiếu kính, biết rõ năm nay cuộc sống của mọi người đều không tốt, cứ cho là năm nay không cho, sang năm chắc chắc không tệ hơn! Những năm qua cả nhà đại ca đều đi xuống, lúc này sắp qua tết, vậy mà lại đến đòi tiền hiếu kính!

    Dương thị cũng là rất tức giận, nói: "Bà nương thật sự là quá tuyệt tình, mấy đứa lớn không phải từ trong bụng bà ấy ra, còn đứa út là con ruột của bà ấy. Cho dù là bất công cũng sẽ không bất công đến như thế! Vậy hai người có cho không?"

    Mễ thị nói: "Lấy tiền đâu ra mà cho! Năm nay không có thu hoạch hoa màu được, bây giờ chỉ dựa vào đám lúa mạch, nhưng mà vẫn chưa có thể thu hoạch được? Bà ấy muốn, ta nói là chờ năm sau sẽ đưa. Cho dù nói cái gì bà ấy cũng không chịu, chính là muốn tiền. Nếu không sẽ đi kiện chúng tôi vì tội bất hiếu! Ta thật sự là hết hi vọng với bọn họ rồi!"

    "Bên trong nhà ta, đại ca ngươi lại là một người vô dụng, nói một câu khó nghe, còn không bằng Hoa Thịnh nhà ngươi. Ông ấy cũng chỉ dám ngang ngược ở trong nhà, ở bên ngoài thì dễ gần và hòa nhã, ta cùng lão nướng của ông ấy nói phải trái, vì ai, còn không phải là vì ông ấy, vì cái nhà của chúng tôi. Ông ấy thì tốt rồi, nhiều người vây quanh ở bên ngoài xem náo nhiệt, ngươi cũng biết miệng của lão nương lợi hại bao nhiêu, đại ca ngươi cũng chỉ biết kêu ta đi lấy tiền ra! Trong nhà tổng cộng chỉ có 200 văn tiền, sắp qua tết, còn phải đi thăm người thân, nếu cho bà ấy hết thì sao sống qua năm đây! Chẳng qua ta chỉ nói có vài câu, đại ca ngươi liền đánh ta, ta thật sự là tức không nhịn nổi, nên đánh với ông ấy một trận. Còn bà ta thì ở bên cạnh chửi rủa muốn con mình bỏ ta!"

    "Đại ca cũng thật là, chuyện này ngươi đâu có lỗi, đánh ngươi làm cái gì! Đại tẩu, chờ một lúc ta để Hoa Thịnh đi nói với đại ca, gần sang năm mới, cả nhà ầm ĩ ra như vậy, thì ra thể thống gì nữa!" Dương thị nhíu mày nói.

    Mễ thị lại lau nước mắt, nói: "Tâm trạng của ta có chút không tốt, lúc này tới tìm ngươi nói chuyện, tâm trạng cũng đã tốt hơn nhiều."

    Nói xong Mễ thị lại hỏi: "Hôm nay các ngươi đi thăm bà con hả?"

    Dương thị cười nói: "Trước đó chẳng phải đã định thân cho Tam Nương sao, hôm nay cả nhà hắn mời chúng ta tham gia tiệc đoàn viên, nên sáng sớm chúng ta liền đi ra ngoài."

    Mễ thị gật đầu, con mắt nhìn vào chiếc xe lừa ở trong sân, Dương thị nói: "Hoa Thịnh uống không ít rượu, lúc về trời cũng không còn sớm nữa, thông gia liền cho nhà ta mượn chiếc xe lừa để đi vè, chờ quay về trả lại cho hắn."

    Tuy nói đều là người một nhà, nhưng mà Dương thị rất hiểu rõ đạo lý không nên để lộ tiền tài ra ngoài, nếu như biết nhà mình mua chiếc xe lừa này, đừng có thấy lúc này đại tẩu tìm mình khóc lóc kể lể, lúc quay về trong lòng sẽ không thoải mái! Dương thị ở trong cái nhà này nhiều năm như vậy, nên rất hiểu mấy người Đỗ gia.

    Thường ngày nhà của mình là nghèo nhất, mấy chị em dâu ngồi chung một chỗ, cũng khó tránh khỏi sẽ khoe khoang một chút. Lúc này nếu bọn họ biết mình có tiền mua lừa, chưa chắc sẽ không có suy nghĩ.

    Mễ thị gật đầu, bà ta đưa tay lau mặt, nói: "Nói đến chàng trai của Tam Nương, ta cũng còn chưa thấy qua. Năm nay ăn tết, hắn có tới không?"

    Dương thị nói: "Ta đã nói với Trạm ca nhi, ngày mai đến nhà của ta ăn tết."

    Mễ thị lại nói: "Có tìm hiểu kỹ gia đình kia chưa, Tam Nương là một đứa trẻ tốt, cũng đừng có ủy khuất con bé."

    "Đại tẩu cứ yên tâm, đây, đây là do một tỷ muội tốt của nương ta giới thiệu, tướng mạo và nhân phẩm đều rất là xứng với Tam Nương. Chờ năm sau Tam Nương đến tuổi cập kê, thì sẽ làm chuyện cho hai đứa trẻ." Dương thị cười nói.

    Mễ thị nói:

    "Giờ cũng không còn sớm nữa, ta về trước đây!"

    Dương thị nói: "Đại tẩu, hay là ở nhà ta ăn cơm rồi về!"

    "Không cần, ta trở về nấu cơm, còn có mấy miệng đang chờ ăn đó." Nói xong Mễ thị đứng dậy, nhìnDương thị nói: "Ngươi cũng phải chú ý một chút, ta thấy bà ta muốn năm nay không cho ai sống tốt, không chừng bà ta cũng tới chỗ các người ồn ào!"

    Dương thị gật đầu bày tỏ đã biết, tiễn Mễ thị đi ra ngoài. Một lần nữa vào trong nhà, Dương thị trừng Đỗ Hoa Thịnh một chút: "Ông xem thử lão nương đang muốn chuyện gì, ta thấy bà ấy bây giờ càng già càng hồ đồ. Sắp đến tết rồi, chạy đến bạc hiếu kính, may mà năm nay nhà ta tốt hơn, nếu không cũng phải ầm ĩ một trận!"

    "Đại ca cũng thật là, đại tẩu ở nhà chăm sóc mấy bọn họ, còn đánh thê tử mình, hắn lợi hại thật, còn tự bỏ tiền ra!" Dương thị mím môi một cái, dặn dò Đỗ Hoa Thịnh: "Hoa Thịnh, nếu ai mà nói đến con lừa này, thì cứ nói là của nhà Trạm ca nhi, có biết không!"

    Đỗ Hoa Thịnh méo miệng, gật đầu đáp: "Biết rồi."

    "Đừng có bực mình, ta cũng là muốn tốt cho nhà chúng ta thôi, nếu biết nhà chúng ta có xe lừa, từng người sẽ đến mượn, đến lúc đó ông có cho mượn hay không? Đặc biệt là nương của ông, nếu như bị bà ấy lấy đi, ông cũng đừng nghĩ đến là đòi về. Đỗ Hoa Thịnh, ta nói trước với ông đó, nếu mà nương đến mượn xe lừa, thì không được cho mượn đó! Ta cho ai mượn cũng được chứ cũng không cho bà ấy đâu!"

    Vẻ mặt Đỗ Hoa Thịnh đầy bất đắc dĩ: "Được rồi, ta sẽ nghe theo lời của bà được chưa."

    Đỗ Tam Nương ở trong phòng, lúc Mễ thị đến nàng không có ra. Lúc này Đại bá mẫu đi, lại nghe tiếng nói chuyện của cha mẹ, nàng mới đi từ phòng ra, nhìn Dương thị nói: "Nương, con đi nấu cơm."

    Còn dư ít đồ ăn thừa của buổi tối hôm qua, ngày mai chính là ăn tết, nên tối nay sẽ ăn hết.

    Khi về cũng đã đến phiên chợ mua vài thứ, ngày mai Lục Trạm đến, bọn họ là người một nhà nên cũng không làm nhiều đồ ăn, không ăn hết thì rất là lãng phí. Qua năm, phải đi thăm người thân, ngày mồng 5 tết cả nhà đều phải đến Đỗ gia ăn cơm, phải ngồi đến 4, 5 bàn.

    Lúc làm cơm tối xong thì trời cũng bắt đầu tối, Đỗ Tam Nương ra ngoài gọi mọi người ăn cơm, cả nhà chạy vào phòng bếp ăn.

    Tứ Nương ăn gần nửa bát liền không ăn nữa, thấy con bé chỉ ăn có nhiêu đó, Đỗ Tam Nương hỏi con bé sao không ăn nữa, Tứ Nương vỗ vỗ bụng nhỏ: "Tỷ, muội ăn no rồi!"

    Dương thị nói: "Tam Nương, con cứ mặc kệ nó, có lẽ hôm nay con bé đã ăn rất nhiều, con nhìn bụng của nó kia, bây giờ vẫn còn phình to lên!"

    Tứ Nương sờ lên bụng của mình, cười nói: "Tỷ, muội còn có rất nhiều tiền mừng tuổi!"

    Nói xong con bé lấy hết tiền trong túi của mình ra, bỏ lên trên ghế, Dương thị nhìn bộ dạng này của con bé, cũng cười đến mức không ngậm miệng được!

    Đỗ Tam Nương cười tủm tỉm nhìn nàng, nói: "Tứ Nương, muội đã đếm chưa, có bao nhiêu?"

    Tứ Nương cười khanh khách, hai mắt nheo lại như vầng trăng lưỡi liềm: "Rất là nhiều! Đều là tỷ phu cho con!"

    "Đều là tỷ phu cho muội, vậy muội đã cho tỷ phu cái gì?" Dương thị nhịn không được mà đùa con bé.

    Tứ Nương chu mỏ một cái, nghiêng đầu nói: "Nương, vậy con phải cho tỷ phu cái gì? Con không có cái gì hết!"

    Nói xong con bé còn móc hai cái túi trống không, Tam Nương nhìn dáng vẻ nhí nha nhí nhảnh của con bé liền cười không ngừng, Đỗ Tam Nương vẫy tay với Tứ Nương, nói: "Đến đây, ta dạy cho muội."

    Tứ Nương chạy đến bên cạnh Tam Nương, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn nàng.

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nghĩ nghĩ, vòng hai tay lại: "Đợi chút nữa tỷ phu muội đến, muội cứ nói như này 'Chúc mừng phát tài, lấy lì xì ra."

    Tứ Nương cũng bắt chước vòng hai tay lại, nói: "Chúc mừng phát tài, lấy lì xì ra!"

    "Chúc mừng phát tài, lấy lì xì ra!"

    Tứ Nương mặc đồ rất dày, người cũng nhỏ, chắp tay cúi người như thế, nhìn rất là tức cười, mọi người đều bị cho chọc cười.

    Mở to đôi mắt, Tứ Nương lại nói: "Tỷ, chúc mừng phát tài, lấy lì xì ra, sao tỷ không phát lì xì cho muội?"

    Vừa nói xong lời này, lập tức phu thê Đỗ Hoa Thịnh cười to lên, Dương thị nhìn hai nữ nhi của mình, đại nữ nhi thì hiểu chuyện, tiểu nữ nhi lại ngoan ngoãn, hai đứa trẻ đều là bảo bối của bà! Dương thị cười trêu nói: "Tam Nương, con dạy lung tung cho con bé, nếu có người khác đến cửa, cũng không thể như vậy được!"

    Đỗ Tam Nương sờ đầu Tứ Nương, nói: "Chờ sáng ngày mai, Tứ Nương mở mắt ra thì sẽ có tiền lì xì!"

    Nói xong nàng lại nhìn về phía Đỗ Phong, nói: "Phong ca cũng có!"

    Đỗ Phong cũng nở nụ cười trên mặt, Đỗ Tam Nương đã sớm chuẩn bị tiền lì xì cho cả nhà, mỗi người đều có.

    "Nương, hôm nay Lục đại ca đã mua sách vở, bút mực cho Phong ca, bỏ ra mấy văn tiền. Con nói là để cho con trả, nhưng mà huynh ấy cứ không chịu." Đỗ Tam Nương nói.

    Dương thị nói: "Cho nên ta đã nói, Trạm ca nhi là một đứa trẻ tốt, Tam Nương, hắn yêu quý con như vậy, sau này con rảnh thì phải may thêm y phục, vớ, giày cho hắn. Người khác nói cái gì thì cứ để bọn họ đi nói, cuộc sống sau này chính là của hai đứa."

    Đỗ Tam Nương mím môi dạ một tiếng: "Nương, con tự có cân nhắc, con sẽ lo liệu chuyện này!"

    Tứ Nương nói ra: "Nương, còn có con, tỷ phu còn mua cái cài hoa cho con."

    Nói xong con bé chạy ra ngoài, rất nhanh cầm mấy cái hoa lụa ở trong tay, nàng chạy đến chỗ Dương thị khoe ra, nói: "Nương, có đẹp không?"

    Dương thị nhìn hoa lụa ở trong tay Tứ Nương, bà cầm lấy một đóa, cài lên trên đầu Tứ Nương, sau đó nói: "Thật đẹp! Thật là đẹp!"

    Tứ Nương nói một cách đầy tự hào: "Nương, tỷ phu còn có mua hoa cho đại tỷ, còn mua cáo thật là dài, phía trên còn có con hồ điệp, rất là đẹp!"

    Ngay lập tức Đỗ Tam Nương đỏ mặt lên: "Tứ Nương, sao muội cứ nói nhiều như thế!"

    Đương nhiên Dương thị có thể nhìn thấy được Đỗ Tam Nương đang xấu hổ, bà cũng là người từng trải, lúc còn trẻ cũng có tình cảm sâu đậm với Đỗ Hoa Thịnh, Đỗ Hoa Thịnh đã từng giấu diếm Vương thị lén lút mua đồ cho bà. Lúc này nghe thấy lời này, trong lòng Dương thị cũng rất là cao hứng, con rể tốt với nữ nhi của mình như vậy, sau này bà còn không cần lo lắng như vậy.

    Ăn xong bữa cơm, Đỗ Tam Nương vào trong phòng cầm lấy hai bao lì xì ra, một cái cho Đỗ Hoa Thịnh, một cái cho Dương thị: "Cha, mẹ, những năm này, hai người đều vì bọn con mà nhọc lòng hao trí! Hai người đã vất vả rồi! Năm sau nếu trong ruộng bận rộn, nên mời người giúp đỡ thì vẫn nên mời, đừng cái gì cũng tự mình làm! Nhà chúng ta, chỉ cần đoàn kết, chắc chắn sau này mình sẽ tốt hơn"

    Trong lòng Dương thị có nước mắt, bà nhìn đại nữ nhi của mình, còn nhớ kỹ lúc con bé ra đời, lúc đó vẫn còn nhỏ bé, tay chân gầy ốm đến mức như chân gà, làm cho bà phải hoảng sợ lo lắng, sợ nuôi đứa nhỏ không có lớn. Hiện tại thoáng chớp mắt, đứa trẻ cũng đã trưởng thành, bây giờ cũng đã đã đính hôn, đã là một đại cô nương trưởng thành.

    Đỗ Hoa Thịnh cũng có chút bùi ngùi, ông nói: "Tam Nương, ta biết bây giờ con rất là tài giỏi. Con cứ giữ tiền này, về sau xuất giá, trong tay con có chút tiền, thì làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn!"

    Đỗ Tam Nương cười cười, nói: "Phụ thân, người cứ cầm đi, đây là con đang hiếu kính hai người, là tấm lòng thành của con. Hơn nữa, Lục đại ca có tay nghề, sau này huynh ấy có thể kiếm tiền nuôi gia đình, mặc dù không thể phú quý, cũng sẽ không thiếu ăn thiếu mặc!"

    Dương thị lau nước mắt ở trên khóe mắt, bà nói: "Ông à, đây là tấm lòng thành của Tam Nương, ông cứ giữ lấy đi!"

    Sau khi bắt đầu vào đông, thời tiết giá lạnh, Đỗ Tam Nương liền đã đi nghỉ ngơi sớm. Đỗ Phong cùng Tứ Nương cũng đã ngủ thiếp đi, Dương thị nói: "Chờ sang năm, ta sẽ hỏi nương ta một chút, xem chỗ nào có vật liệu, để sửa chữa và làm đồ cưới cho Tam Nương. Sang năm con bé đã 14, những cái đồ vật lớn như ngăn tủ, giường này phải làm sớm!"

    Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau tiếng gà gáy vang lên, Dương thị đã rời giường. Đun nước rửa mặt cho bọn nhỏ, buổi sáng nấu mì.

    Ăn xong điểm tâm, Dương thị nói với Đỗ Tam Nương: "Tam Nương, chúng ta đi mua cá thôi. Nghe nói lão Lý bắt rất nhiều cá ở trong sông! Nhanh, nếu mà chậm là không còn nữa!"

    Đỗ Tam Nương dạ một tiếng, đi theo Dương thị đến đầu thôn.

    Hôm nay ở đầu thôn rất là náo nhiệt, trong trong ngoài ngoài có rất nhiều người vây quanh, thỉnh thoảng có người vặn hai cái đuôi cá.

    Dương thị mua hai con cá lớn, một con hôm nay ăn, một con thì để lại đến mùng 5, nuôi ở trong chum nước, mười ngày nửa tháng cũng không chết được. Cân lên, một con thì nặng hơn 3 cân, còn một cân thì nặng hơn 5 cân, lão Lý nói: "Dương đại tẩu, hai con cá này của ngươi không hề nhẹ đâu đó."

    Đỗ Tam Nương nhìn cá con trong một cái chậu khác, có chút nhớ món cá con chiên, xốp giòn và rất thơm, Đỗ Tam Nương nói: "Nương, chúng ta mua một ít cá về, trộn với bột mì, nếu có khách đến, thì cũng có đồ ăn để lấy ra!

    Dương thị cười nói:" Được rồi, tùy con. "

    Nói xong rồi lấy mấy con ác con, Dương thị nói:" Con này còn chưa đến hai dọn thịt, làm cá cũng phải nửa ngày! "

    Đỗ Tam Nương cười nói:" Nương, không sao đâu, để con làm là được rồi. "

    Dương thị cười trêu nói:" Ta thấy là do con thèm ăn mới đúng. "

    Đỗ Tam Nương ngượng ngùng cười cười:" Đã bị nương phát hiện rồi! "

    Trở về nhà, Dương thị bỏ hai con cá lớn vào trong vại rồi đổ nước vào, Đỗ Tam Nương bưng ghế đẩu đến, rồi cầm cái dao nhỏ và kéo đến, ngồi ở chỗ đó cạo vảy cá, mổ bụng.

    Đỗ Hoa Thịnh nói:" Tam Nương, con cần gì phải làm sạch sẽ quá cái con cá con này, cứ lấy ruột nó ra là được rồi! "

    Đỗ Tam Nương nói:" Phụ thân, mình ăn, vẫn là nên làm sạch một chút, nếu không ăn vào sẽ bị đắng! "

    Dương thị nói:" Hoa Thịnh, ông còn không mau đi xay mấy hạt đậu ngâm kia, hôm nay có muốn ăn không! "

    Quả nhiên buổi sáng Đỗ Phong và Tứ Nương nhận được tiền lì xì, hai đứa nhỏ rất là vui vẻ, lúc này Đỗ Tam Nương làm gì, hai đứa đều chạy đi theo. Đỗ Tam Nương nói với Tứ Nương:" Tứ Nương, muội đừng làm, để ca ca làm đi. "

    Nói xong để Đỗ Phong cạo vảy cá, Đỗ Tam Nương dùng kéo cắt bỏ cái bụng cá, nhất thời có mấy con gà do nhà nuôi cũng chạy đến tham gia náo nhiệt, chạy vây quanh mấy người họ, thỉnh thoảng còn kêu cục tác vài tiếng.

    Vừa sáng sớm Lục Trạm đã dậy, hắn vẫn mặc y phục của Tam Nương may, lại vào trong thành mua hạt kê, mười mấy cân thịt heo, rồi gánh cái sọt đi đến Đỗ gia.

    Lúc đến Đỗ gia, đã thấy Đỗ Tam Nương, Đỗ Phong và Tứ Nương ngồi ở trong sân giết cá.

    Tứ Nương là người đầu tiên nhìn thấy Lục Trạm đến, liền nhanh chóng chạy đến chỗ Lục Trạm, còn kêu lên:" Tỷ phu! "

    " Tỷ phu, chúc mừng phát tài, mau lấy tiền lì xì ra. "

    Đỗ Tam Nương nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Lục Trạm đến đây, còn đem hạt kê đến, hai đầu đòn gánh đều treo một miếng thịt. Đỗ Tam Nương mím môi một cái, vội vàng kêu nương của mình, tay nàng còn bị dơ, đứng lên, nhìn Lục Trạm nói:" Huynh cũng thật là, đến đây là được rồi, còn mang nhiều đồ đến làm cái gì! "

    Lục Trạm nhìn nàng cười cười, nói:" Cũng không có nhiều đồ gì. "

    Dương thị cũng vội vàng từ trong nhà ra, bà ở một bên lau tay, nhìn thấy Lục Trạm, hoảng sợ nói:" Trạm ca nhi, đứa nhỏ này, cần gì phải tốn kém thế! Ngươi có thể đến cũng làm cho chúng ta vui rồi."
     
    Ayuxinh likes this.
  2. THAI YEN NHI

    Messages:
    70
    Chương 51: Ta có tiền lì xì không

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Trạm bỏ đòn gánh xuống, hắn nói: "Cũng không tốn tiền gì, đây là quà tết của thúc thẩm nhi."

    Hôm qua sau khi người của Đỗ gia về nhà, nhị thúc và nhị thẩm không ngừng dặn dò hắn, bảo hắn hôm nay đến phải biểu hiện tốt một chút, năm hết tết đến rồi, cũng không thể tay không tới cửa, mà phải mua ít quà năm mới.

    Đỗ Tam Nương nhìn trán Lục Trạm chảy đầy mồ hôi, nàng nói: "Tứ Nương, bưng nước trà đến đây."

    Tứ Nương vội vàng chạy vào phòng bếp lấy nước trà, Lục Trạm uống mấy ngụm giải khát, hắn nhìn về phía Đỗ Tam Nương, nói: "Cá ở đâu ra vậy?"

    Đỗ Phong nói: "Tỷ phu, buổi sáng đi mua đó."

    "Tỷ phu, còn mua hai con cá thật lớn, nương bỏ vào trong chum nước, huynh mau đi xem đi." Tứ Nương nói xong muốn kéo Lục Trạm đến chum nước.

    Lục Trạm cười nói: "Được rồi, chờ ta nghỉ ngơi chút rồi đi xem."

    Bên kia Dương thị bưng nước nóng đến cho Lục Trạm rửa mặt, nhìn những hạt kê kia, nàng lại nói: "Cái đứa nhỏ này, chính mình cũng không dư dả, sao lại phí tiền như thế, cũng không phải là trong nhà không có lương thực."

    Đỗ Tam Nương đứng ở bên cạnh, cười nói: "Nương, huynh ấy mang đến cho người, chẳng lẽ nương còn muốn huynh ấy đem về sao? Cái này đi tới đi lui cũng mất nhiều sức đó!"

    Dương thị nghe được cũng cười lên, lại vung tay lên giả vờ muốn đánh nàng!

    Cười hì hì hai tiếng, Đỗ Tam Nương nói: "Nương, sao người không mau đi vào, cái nồi sắp cháy rồi kìa!"

    Dương thị trừng nàng một cái, nói: "Mau đi rửa tay, chờ phụ thân con xay hạt đậu về, để ông ấy làm những cái này, là một cô nương, con không sợ cái mùi khó ngửi kia sao!"

    Lúc này tay của Đỗ Tam Nương toàn là mùi cá tanh, nàng chớp mắt, nói: "Còn không phải là vì ăn nó sao, vì đồ ăn ngon, tất cả đều đáng giá!"

    Lục Trạm rửa mặt xong, nói với Đỗ Tam Nương: "Muội đến đây rửa tay đi, để ta làm cho!"

    Bây giờ thái độ của Đỗ Tam Nương đối với hắn cũng trở nên thân thiết, không còn khách khí giống như trước kia nữa, lúc này hắn nói muốn tới làm, nàng nhanh chóng vui vẻ ra mặt nhường chỗ cho hắn, còn kêu Tứ Nương cầm xà phòng tới. Rửa hai lần, ngửi thấy trên tay vẫn còn có mùi, Đỗ Tam Nương nhếch miệng. Nhìn thấy Tứ Nương đứng ở bên cạnh Lục Trạm, còn đứng rất là gần, nhìn không chớp mắt, đôi mắt cứ dính vào con cá kia, Đỗ Tam Nương đi qua, đưa tay đến dưới mũi của Tứ Nương: "Mùi có dễ ngửi không? Còn không mau đi."

    Tứ Nương vội vàng che mũi: "Tỷ, tay của tỷ thối quá!"

    Đỗ Tam Nương cười giơ tay lên: "Thối? Nếu không thối thì sẽ không ăn được, không phải muội thích ăn cá sao, còn có muốn ăn cá con chiên không!"

    "Ăn ăn ăn, muội muốn ăn!" Tứ Nương nói.

    Đỗ Phong cũng đã bị Lục Trạm đuổi đi từ sớm, hắn ngồi ở chỗ đó cạo vảy mở bụng cá, Đỗ Tam Nương nói: "Lục đại ca, cái này là mình ăn nên phải làm thật sạch sẽ, cũng phải cắt mang cá đi!"

    Ừ một tiếng, Lục Trạm liếc nhìn nàng một cái, hôm nay nàng vẫn mặc bộ y phục của ngày hôm qua, chẳng qua là không có cài hoa lụa ở tên tóc, hắn nói: "Sao muội không đeo trâm kia?"

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: "Hôm nay phải làm việc, ta sợ đeo vào sẽ bị rơi mất!"

    Lục Trạm nói: "Muội cũng nên tránh xa một chút."

    Đỗ Tam Nương cười nói: "Ta đã lớn rồi, cũng không phải là một đứa trẻ."

    Tứ Nương ở bên cạnh nói: "Tỷ phu, hôm nay tỷ tỷ đã tặng lì xì cho muội."

    Nói xong con bé lấy bao lì xì ra, Đỗ Tam Nương cũng không cho nhiều, cho mỗi đứa 10 văn tiền, có ý nghĩa là 10 phân vẹn 10.

    Lục Trạm cười nhìn về phía Đỗ Tam Nương, mở miệng chọc ghẹo: "Tam Nương, ta có không?"

    Đỗ Tam Nương liếc mắt: "Không có!"

    Thấy nàng từ chối dứt khoát như vậy, Lục Trạm thở dài, cau mày: "Thật sự không có sao?"

    Tứ Nương cười hì hì nói: "Tỷ phu, mọi người nói người lớn không có lì xì, huynh muốn tiền lì xì, thật là xấu hổ!"

    Đỗ Tam Nương kêu Tứ Nương đi tìm Đỗ Phong, nàng nhìn đôi giày của Lục Trạm, giày bị sương làm ướt, mà xung quanh giày còn dính bụi đất, nàng mím môi một cái, nói: "Huynh mau cởi giày ra đi!"

    Lục Trạm không hiểu: "Cởi giày?"

    "Cởi giày!" Đỗ Tam Nương lặp lại.

    Lục Trạm cởi giày, Đỗ Tam Nương thấy hắn không mang vớ, giữa mùa đông mà còn đi chân trần, nàng nói: "Sao huynh lại không mang vớ!"

    Nói xong cầm giày của hắn lên, xem đi xem lại, rồi lấy tay đo kích thước của giày, vào phòng lấy tấm vải mới cắt vào tôi hôm qua, sau đó lấy tấm vải bao cái giày lại, nàng không biết chính xác kích thước đôi giày của hắn mang đi, nên cắt rất là lớn, lúc này làm một đôi, nàng ghi nhớ ở trong lòng, lại dùng kéo cắt cái vải thừa đi, cuối cùng là bao lại, thấy gần được rồi, liền nở nụ cười.

    Lục Trạm nói: "Tam Nương, muội muốn làm giày cho ta sao?"

    Đỗ Tam Nương nhìn hắn một cái, ừ một tiếng, quay đầu lại chạy vào trong phòng.

    Gương mặt Lục Trạm tràn đầy vui vẻ, hắn mang giày vào lần nữa, trong lòng nóng hổi, Tam Nương đối với hắn thật tốt, không những may y phục cho hắn mà còn làm giày nữa.

    Đợi làm xong tất cả cá con, Đỗ Tam Nương làm bột khoai lang, lại đánh trứng gà, chuẩn bị dầu để chiên cá con.

    Lại lại nghe thấy Dương thị ở bên ngoài kêu lên: "Đỗ hoa Thịnh, ta cho nhiều hạt đậu như vậy, sao ông chỉ mang một ít trở về vậy?"

    Đỗ Hoa Thịnh cầm đống bã đậu quay về, hạt đậu do chính tay Dương thị ngâm, khoảng mười mấy cân, hiện tại cầm về, nhiều nhất chỉ có một nửa, ngay lập tức vẻ mặt Dương thị liền khó coi, tức giận nói: "Đỗ Hoa Thịnh, kêu ông đi xay đậu, còn mấy hạt đậu còn lại đâu? Ông nói rõ cho ta xem!"

    Đỗ Hoa Thịnh nhìn Dương thị một chút, nói: "Sắp sang năm mới rồi, bà lớn tiếng như vậy làm gì!"

    Dương thị nhướng mày lên: "Ông còn hỏi ta lớn tiếng làm gì hả? Vậy được rồi, ông nói xem, đậu đâu rồi!"

    Đỗ Hoa Thịnh mím môi một cái, không dám nhìn Dương thị.

    Trong lòng Dương thị đã đoán ra, bà thở sâu, hỏi: "Có phải lại cho lão nương của ông không?"

    Đỗ Hoa Thịnh nói: "Trên đường đi xay hạt đậu ta đã gặp nương của ta, bà ấy nói năm nay bà ấy không có ngâm đậu, nên bảo ta cho bà ấy một ít, nương cũng đã mở miệng nói nên cũng không dám không cho!"

    Biết là như vậy mà, Dương thị tức giận đến mức ngực cũng đau nhói! Bà hung dữ nhìn Đỗ Hoa Thịnh, tức giận nói: "Bà ấy kêu ông cho thì ông liền cho! Đỗ Hoa Thịnh, ta thấy ông đã quên mất bài học rồi. Lúc trước thê tử của Du ca nhi của nhà đại tẩu mang thai, đến tìm bọn họ mượn lương thực cũng không cho, cũng có làm những chuyện tuyệt tình như vậy. Bây giờ trong mấy nhà chúng ta, chỉ có nhà của hắn là sống tốt nhất, bà ấy nói không có ngâm đậu, ai mà tin chứ! Ta thấy bà ấy chính là muốn chiếm tiện nghi của ông, ông đúng là kẻ ngốc, vết sẹo khỏi liền quên đau!"

    Đỗ Hoa Thĩnh bị mắng liền lúng túng đứng ở đó, chà xát hai tay nói: "Bà cũng biết tính của nương ta mà, nếu ta không cho bà ấy, thì lúc quay về không phải sẽ đi nói khắp nơi sao. Hơn nữa, dù sao bà ấy cũng là nương của ta."

    "Ông.. Thật sự đã làm tức chết ta!" Dương thị đi tới, đấm mạnh vài cái vào vai của Đỗ Hoa Thịnh.

    Đỗ Tam Nương kêu Lục Trạm đi làm nhỏ lửa, mình đi ra cửa, nói: "Nương, năm hết tết đến rồi, cãi nhau như vậy thì giống kiểu gì đây!"

    "Tam Nương, ngươi đến đây nói xem, phụ thân ngươi âm thầm cho đậu, nếu không phải ta nhìn thấy sự bất thường, thì chắc chắn ông ấy sẽ không nói!" Dương thị thở phì phò nói, thiếu mấy hạt đậu cũng không có gì to lớn lắm, nhưng mà lại do Vương thị cầm đi, chính vì vậy làm cho bà không thể nuốt được cơn tức giận này!

    Lúc trước Vương thị làm những chuyện tuyệt tình như vậy, không coi nhà bọn họ là con cháu của mình, bà còn không muốn coi bà là nương của mình đâu! Chính Vương thị là người keo kiệt, chưa từng thấy đồ gì rơi từ ngón tay của bà ta xuống nhà bọn họ, lúc cầm đồ người khác thì lại rất là quang minh chính đại!

    Đỗ Tam Nương nhíu lông mày, khuyên nhủ: "Nương, chẳng phải chỉ muốn có mấy cân hạt đậu thôi sao, bà ấy muốn thì cứ muốn. Có lấy cũng không làm giàu lên được, gần sang năm mới rồi, cãi nhau để bị người khác nghe thấy cũng không tốt. Phụ thân nói cũng không sai, dù sao cũng là người sinh mình ra, bây giờ muốn bà ấy muốn phụ thân cho mấy cân hạt đậu, chẳng lẽ phụ thân lại không cho sao? Được rồi được rồi, hôm nay ăn tết, Lục đại ca cũng tới, hai người ở đây cãi nhau, thỉ huynh ấy sẽ nghĩ như thế nào!"

    Dương thị nói: "Tuy chỉ là mấy cân hạt đậu, nhưng mà ta không muốn cho bà ta, cho ai cũng được chứ cũng không cho bà ta! Ban đầu bà ta đã sỉ nhục nhà mình như thế nào, cái gì tốt cũng đều cho lão út, bây giờ lão út là đại chưởng quỹ, cũng không biết xấu hổ mà đi lấy mấy cân hạt đậu! Ta nhổ vào!"

    Đỗ Tam Nương thấy nương của mình như vậy, nàng cũng không muốn chịu thiệt thòi này. Mặc dù bình thường người bà nội kia làm việc không đúng, Đỗ Tam Nương cũng rất ghét bà ta, nhưng dù sao bà ta cũng là trưởng bối của nàng, cuối năm vì mấy cân hạt đậu này mà cả nhà mất hòa khí thì không đáng, cho dù giành lại được thì như thế nào? Đỗ Tam Nương vội vàng đi lên, kéo Dương thị sang một bên, cẩn thận khuyên nhủ, qua một hồi lâu, mới thuyết phục được bà.

    Dương thị hừ hừ hai tiếng, nhìn Đỗ Hoa Thịnh nói: "Đỗ Hoa Thịnh, ta nói cho ông biết, lần sau ông mà không nói trước với ta một tiếng mà đem đồ tặng cho người khác, thì lúc đó ông đưa cho người ta như thế nào thì đem về như thế đó!

    Đỗ Tam Nương đi phòng bếp rửa tay, chuẩn bị làm cá chiên, nàng thấy Lục Trạm vẫn ngồi ở chỗ đó, có vẻ như vừa ra ngoài đi xem.

    " Lục đại ca, lửa hơi lớn một chút. "Vừa nói, Đỗ Tam Nương vén tay áo lên, dùng đũa kẹp con cá đã trộn với bột mì bỏ vào trong nồi, lập tức trong nồi vang lên tiếng xì xì, nàng lại nói:" Nhà chúng ta, bà nội thiên vị với tiểu thúc của ta, đối với một nhà của ta thì không có chào đón, trước kia nương ta đã chịu rất nhiều giày vò ở trong tay bà ấy, cho đến khi sau này tách ra ở riêng mới tốt hơn một chút. "

    Đỗ Tam Nương giải thích hai câu, cũng không có nói quá nhiều, nàng giải thích như vậy, cũng là không muốn trong lòng Lục Trạm có ý kiến gì với nương mình.

    Lục Trạm ngồi ở phía sau ừ một tiếng, cũng không mở miệng bình luận gì.

    Đỗ Tam Nương thấy hắn cũng không có truy chuyện này đến cùng, trong lòng cũng dễ chịu.

    Chiên gần nửa canh giờ, mới đem chiên gần hết nửa chậu cá con.

    Rửa xong Đỗ Tam Nương mời bọn họ ăn, Lục Trạm cầm lấy, cắn một cái, rất là xốp giòn, cũng rất là thơm.

    Đỗ Tam Nương ra sân, Đỗ Hoa Thịnh cùng Dương thị đang ở dưới mái hiên cầm vải trắng lọc bã đậu, thùng gỗ ở bên cạnh chứa nửa thùng bã đậu, Đỗ Tam Nương nói:" Cha, mẹ, nghỉ một lát, ăn ít đồ đi! "

    Dương thị nói:" Không cần, không cần, sắp xong rồi! Không còn bao nhiêu! "

    Nói xong bà nói với Đỗ Hoa Thịnh:" Được rồi, được rồi, mau đổ đi. "

    Sau khi hai phu thê loại xong bã đậu ra, Đỗ Tam Nương nói:" Nương, chờ một lúc nữa nấu lên, đừng có gạt đậu, chỉ múc ít sữa đậu nành ra là được rồi. "

    Dương thị gật đầu:" Được rồi, chút nữa múc ít sữa cho con! "

    Trong tay Tứ Nương cầm hai con cá con chiên, chạy tới muốn đút cho Đỗ Hoa Thịnh cùng Dương thị, nhưng mà lúc này hai người đều không rảnh chú ý đến nàng, Đỗ Tam Nương ôm Tứ Nương, Tứ Nương đút hai con cá cho bọn họ ăn, nói:" Cha, mẹ, ăn ngon không? "

    Dương thị cười nói:" Ăn ngon, ăn ngon! "

    Lọc bã đậu xong, Đỗ Tam Nương lại nói:" Nương, giữ bã đậu lại, tối nay con làm bánh bã đậu chiên. "

    Dương thị nói:" Hôm nay con đã làm cá con chiên, lại muốn làm bánh bã đậu chiên, con nói xem đã dùng bao nhiêu dầu rồi! Nếu bà của con ở đây, còn không phải sẽ mắng con sao! "

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, buông tay nói:" KHông phải bà ấy không có ở nhà chúng ta sao. "

    Hai phu thê Đỗ Hoa Thịnh đi vào phòng bếp, ăn cá con chiên. Dương thị nhìn cái chội đầy cá, cất giọng nói:" Nhiều như vậy sao! "

    Nghĩ nghĩ, bà lấy cái bát ra, nói:" Lấy một bát cho nhà Đại bá mẫu và Tam thẩm của con đi! "

    Đỗ Tam Nương nhướng mày nói:" Nương, nếu như vậy, hay là người cũng cho nhà Tứ thúc đi, tránh khỏi để cho nhà thúc ấy nói nhiều! "

    Dương thị có chút không tình nguyện, Đỗ Tam Nương lại nói:" Chúng ta ăn ít một chút, cho bọn họ có mặt mũi, chúng ta cũng sẽ có mặt mũi, còn không phải là để cho người ta nhìn sao. Hôm có nhiều người thấy nương đi mua cá, nương cũng đâu phải là không biết cái miệng của bà nội chứ, quay về biết nương đều cho đại bá mẫu và tam thẩm, mà lại không cho nhà bọn họ, như vậy chắc chắn bà nội sẽ nói nương! "

    Nói xong Đỗ Tam Nương cầm lấy một cái đĩa ra, nàng cười nói:" Nương xem, sùng đĩa nhìn đẹp hơn nhiều! Dùng bát thì phải gắp nhiều, còn không không có đẹp! "

    Dương thị trừng nàng một chút:" Ta thấy bây giờ con lý lẽ ngày càng nhiều! "

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nhún vai:" Nương, cái gì mà là lý lẽ chứ, cái này gọi là tiểu thông minh! Con đi nhà bà nội, để Tứ Nương và Đỗ Phong đến nhà đại bá mẫu và tam thẩm! "

    Nói xong bưng đĩa cá con chiên, Đỗ Tam Nương ra khỏi nhà.

    Vương thị là người thích nói phải trái, thích chiếm món lời nhỏ, lại là một người rất keo kiệt, nếu hôm nay thật sự không bưng cho bà ta, nói không chừng chờ một lúc nữa đến nhà nàng gây ầm ĩ. Cái người Vương thị kia là một kẻ ngốc, đối với loại người như vậy, thà rằng kính trọng nhưng không gần gũi, cũng đừng đắc tội bà ta.

    Lúc đến nhà Tứ thúc, quả nhiên, trong nhà hắn cũng đang lọc bã đậu. Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, liếc mắt nhìn, có tiền như vậy, chỉ có mấy cân hạt đậu cũng mở miệng xin.

    Tứ thúc đang đứng ở cửa phòng, cái gì cũng không có làm, chì đứng nhìn Vương thị và thê tử của ông ta lọc bã đậu, ba đứa con trai của ông ta đang cãi nhau ầm ĩ ở sân.

    Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, nhíu lông mày lại, là một nam nhân cao to lại rảnh rỗi không làm việc gì, để cho nữ nhân làm, quả nhiên là không biết xấu hổ!

    Đến trong viện, Đỗ Tam Nương kêu một tiếng" Tứ thúc ".

    Đỗ Hoa Luân nhìn thấy nàng đến, cười nói:" Tam Nương tới hả, mau vào. "

    Đỗ Tam Nương đi đến trong viện, nói ra:" Buổi sáng hôm nay mua ít cá, làm món cá con chiên, nên bưng đến đây cho thúc thẩm nếm thử. "

    Đỗ Hoa Luân nhìn thấy đĩa trong tay nàng, cười nói:" Đứa nhỏ này cũng thật là, tự mình ăn là được rồi, còn bưng đến đây làm gì! "

    Trương thị ở bên cạnh cười nói:" Tam Nương cũng đã bưng đến, đây cũng là lòng hiếu tâm của con bé. "

    Trên mặt Đỗ Tam Nương vẫn nở một nụ cười xa cách, ba đứa con trai của Đỗ Hoa Luân thấy Đỗ Tam Nương đến, cũng không gọi một tiếng, liền công thẳng về phía nàng lấy cá ăn.

    Thật sự là không có chút lễ phép nào! Đỗ Tam Nương nhìn bộ dạng tham lam của bọn họ, trong lòng có chút chán ghét.

    Trương thị cười nói:" Các ngươi cũng ăn từ từ thôi. "

    Nói nàng lại nói:" Phương Phương, mau ra đây, Tam Nương đến đây, con mau đi lấy cái bát. "

    Một lát sau, trong phòng có một thiếu nữ đi ra, nàng ta chính là nhị nha đầu của Đỗ Hoa Luân và Trương thị, còn có cái tên là Đỗ Phương.

    Đỗ Phương đi đến cửa chính, vẻ mặt tràn đầy không tình nguyện, nhìn Trương thị nói:" Nương, con đang thêu hoa mà, người kêu con làm gì chứ. "

    Vừa nói vừa nhìn về phía Đỗ Tam Nương nói:" Tam Nương, ngươi tự vào phòng bếp bỏ đi. "

    Sau khi nói xong liền quay đầu về phòng.

    Đỗ Tam Nương cười cười, cũng không nói gì mà đi thẳng vào phòng bếp, lấy cái cái đĩa ra đổ xuống, nhìn thấy trên bếp lò còn đặt một miếng thịt, Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, mím môi một cái quay đầu ra ngoài.

    " Tứ thúc, vậy con đi trước. "

    Đỗ Hoa Luân nói:" Tam Nương, con ở lại ăn cơm đi. "

    Trương thị nói:" Hoa Luân, vẫn chưa có ai nấu cơm đâu, ông bảo Tam Nương ở đây ăn cái gì hả! "

    Đỗ Tam Nương nói:" Không cần đâu Tứ thúc, cả nhà vẫn còn đang chờ con, con về đây! "

    Từ Đỗ gia đi ra, Đỗ Tam Nương méo miệng, nàng mới không thích ở lại!

    Sau khi Đỗ Tam Nương đi, Trương thị nhìn Đỗ Hoa Luân nói:" Ông giữ nó ở lại ăn cái gì chứ, tất cả những món ăn trưa nay đều chính chúng ta ăn cũng không đủ! "

    Đỗ Hoa Luân nói:" Không phải người ta đã mang cá con đến đây, hơn nữa đậu này cũng là do nhị ca cho. "

    Trương thị nghiêm mặt lại nói:" Hắn chỉ cho mấy cân hạt đậu, nương đã nuôi hắn hớn, lại cho hắn cưới thê tử, lấy mấy cân hạt đậu của hắn thì sao chứ? "

    Đỗ Hoa Luân hừ một tiếng:" Lười nói với bà, ta vào nhà ngủ đây, chờ một lúc làm cơm xong thì gọi ta dậy! "

    Trương thị nhìn thấy ông ta đi, cắn răng nói:" Giữa ban ngày, gần sang năm mới ông cũng không phụ một tay, lúc này mà ông muốn đi ngủ, ông không thấy xấu hổ sao! "

    Vương thị nói:" Hắn là nam nhân ở trong nhà, không có việc gì mà làm, ngủ một lúc thì có sao! "

    Trương thị quay đầu nhìn Vương thị nói:" Ngủ một chút, đâu ai như hắn cả ngày đều muốn ngủ, làm gì mà buồn ngủ nhiều như vậy. "

    Nói xong Trương thị cũng rửa tay và nói với Vương thị:" Con đi xem Nhị nha thêu hoa sao rồi, nương, chờ một lúc nấu cơm thì gọi con một tiếng. "

    Nói xong Trương thị lắc mông vào phòng, Vương thị nhìn bà ta, trong lòng là vừa tức vừa giận, nhưng mà trước giờ nàng dâu này đều là như vậy, là nữ tử ở trong thành, không so được với cô nương nông thôn, Vương thị thở dài, đành phải tăng tốc lọc bã đậu để nhanh nhanh đi nấu cơm.

    Trương thị vào phòng, nhìn thấy nữ nhi mình Đỗ Phương chỉ mới thêu một nửa đóa sen, bà ta nói:" Đã lâu như vậy sao vẫn còn đang thêu lá sen! "

    Đỗ Phương nói:" Nương, cái này rất là khó thêu, tay con rất là mỏi, vừa rồi con đang thêu tốt, thì người lại kêu con, làm cho hiện tại con đã quên bước khâu tiếp theo là gì rồi! "

    Trương thị cầm lấy bức thêu lên, thật sự là không tốt, bà ta mím môi một cái, nói:" Con phải học thật là tốt. Con cũng đã 15 tuổi rồi, ta và phụ thân còn còn muốn tìm một nhà tốt cho con. Gia đình chúng ta như vậy, lại không cần phải xuống ruộng làm, nên phải thật giỏi về nữ công! "

    Đỗ Phương không nhịn được nói:" Được rồi, con đã biết, suốt ngày cứ nói nhiêu đó, con nghe riết đến mức tai muốn mọc kén lên rồi! "

    Trương thị nói:" Cái đứa nhỏ này, mới nói có vài câu đã không kiên nhẫn nổi. Ta cùng phụ con đã nhìn trúng con trai trai của tiệm tơ lụa là Tạ Kỷ, tuổi cũng rất là hợp với con, có thể tìm đâu ra hôn nhân tốt như vậy chứ! "

    Đỗ Phương đã nằm ở trên giường, quay người lại cho bà ta đối diện với bóng lưng của mình, Trương thị thở dài. Người nữ nhi này, Trương thị rất yêu thương nàng ta, đại nha đầu nuôi không sống nổi, cũng chỉ còn một nha đầu này, đương nhiên Trương thị đánh giá rất là cao.

    " Cái đứa nhỏ này, nên sửa đổi tính tình một chút đi, nói với con có vài câu đã liền không thích nghe, cũng không kiên nhẫn, sau này gả đến nhà chồng thì không thể như vậy. Phương Phương, con phải biết, con với bọn Tam Nương không có giống nhau, những nhà mà bọn họ nói đều không phải là người nhà nông, nhưng sau này gả đến Tạ gia, thì chỉ sẽ đeo vàng đeo bạc, nô bộc hầu hạ! "Nói xong Trương thị còn đẩy nàng ta.

    Đỗ Phương bực bội mà nói:" Nương, khi nào chúng ta sẽ về thành, ở lại đây chẳng có gì tốt cả. "

    " Chờ qua năm, chúng ta sẽ về thành. "Trương thị lại thở dài, nói:" Con xem Tam Nương người ta đi, nó nhỏ hơn con hai tuổi, vậy mà nó.. "

    " Tam Nương, Tam Nương, cái gì cũng là Tam Nương, nếu nương đã thích nó như vậy sao không nhận nó làm con luôn đi! Mỗi ngày đều là Tam Nương, nó có gì đặc biệt hơn người chứ, còn không phải chỉ là một con nha đầu nghèo nàn thôi sao! "Đỗ Phương giận dữ nói.

    Từ trước đến giờ Đỗ Phương không thích Đỗ Tam Nương chút nào, từ nhỏ đến lớn, vừa nhìn thấy nàng ta là chán ghét, mấy năm gần đây cái loại chán ghét này ngày càng sâu hơn, bây giờ chính là liếc nhìn nàng ta một cái, cũng cảm thấy không thoái mái.

    Trương thị nói:" Cái đứa nhỏ này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy. Con đang làm gì thế, ta chỉ có nói với con vài câu mà đã tức giận rồi. Học cái tính tình này của ai vậy, con cũng đã 15 rồi, không có còn nhỏ nữa, nếu không phải vì ta và phụ thân thương con, muốn giữ con lại thêm mấy ngày, nếu không với tuổi này của con cũng đã lập gia đình rồi! "

    Đỗ Phương nghe thấy nương mình vẫn còn nói chít cha chít chít, trong lòng liền khó chịu, nàng ta kéo chăn lên bao trùm cả người lại, không nghe, cũng không nhìn!

    Trương thị thấy không còn cách nào nói chuyện với nàng ta nữa, không thể làm gì khác hơn mà nói:" Được rồi, được rồi, ta không nói nữa, gần sang năm mới, nói với con thêm nữa thì chờ một lúc con lại rơi nước mắt mất. "

    Đi vài bước, Trương thị lại dặn dò:" Cũng đừng có ngủ thiếp đi, chờ một lúc ăn cơm thì sẽ kêu con! "

    Đợi nương nàng ta ra cửa, Đỗ Phương cắn môi, hừ hừ hai tiếng, lầm bầm nói:" Tam Nương, Tam Nương, chỉ là một con nha đầu hèn mạt, còn so sánh nó với mình, nó có thể so nổi với mình sao? "

    Bên trong bốn huynh đệ Đỗ gia, Đỗ Phương và Đỗ Tam Nương là hai nữ nhi có tuổi tương đương với nhau, Đỗ Phương lại lớn hơn Đỗ Tam Nương hai tuổi, không ít người sẽ so sánh với hai người họ. Từ nhỏ tính tình của Đỗ Tam Nương rất là yên tĩnh, Đỗ Phương thì lại khác, tính cách nàng ta lại rất giống nam tử, lại có chút bá đạo, từ nhỏ đến lớn câu mà nàng ta nghe nhiều nhất chính là học hỏi Tam Nương, làm một cô nương ôn nhu hòa nhã mới đúng.

    Đỗ Phương căm thù chuyện này đến tận xương tủy, nên cũng vì đó rất là ghét Đỗ Tam Nương. Khi còn bé thường ở sau lưng bắt nạt Đỗ Tam Nương, Đỗ Tam Nương bị nàng ta đánh, quay về cũng không dám nói, Đỗ Phương càng khinh thường vị đường muội này.

    Đỗ Tam Nương đi ra từ nhà của Tứ thúc, nàng mím môi một cái, nghĩ đến hôm nay nhìn thấy Đỗ Phương, cũng đã trưởng thành người lớn rồi, dáng dấp rất giống với Trương thị, cũng là một cô nương xinh đẹp, chính là tính tình có chút không tốt. Đỗ Tam Nương đến đây mấy năm, cũng không có qua lại với nàng ta nhiều, nhưng Đỗ Tam Nương có thể cảm giác được, vị đường tỷ này không hề có mối quan hệ tốt với nàng, thậm chí có thể nói là rất không thích nàng.

    Được rồi, được rồi, Đỗ Phương như thế nào, cũng không có liên quan gì đến nàng, Đỗ Phương không thích nàng, nàng cũng sẽ không cầm mặt nóng dán vào mông lạnh! Một đường trở về gặp không ít người quen, Đỗ Tam Nương cũng chào hỏi từng người.

    * * *

    Về đến nhà, Đỗ Phong cùng Tứ Nương còn chưa trở về. Dương thị nhìn nàng một cái, hỏi:" Ngươi đến nhà nội, bọn họ đang làm gì? "

    " Lúc đến thấy đang lọc bã đậu, kêu con ở lại ăn cơm, nhưng con thấy trong bếp còn chưa đốt lửa nên con quay về. "Đỗ Tam Nương nói xong rửa tay, ngồi ở trên ghế nhìn cái nồi đậu nành còn chưa sôi

    Lên.

    Dương thị méo miệng:" Đúng là chỉ nói mà không làm, đồ của nhà bọn họ, người khác cũng đừng nghĩ sẽ chiếm được chút nào! "

    " Đỗ Phương cũng quay về rồi, đang ở trong nhà thêu hoa! "Đỗ Tam Nương nói.

    " Nhị Nha ư? Con bé về rồi sao? "Dương thị mím môi một cái:" Ta nói hai phu thê Tứ thúc của con, cho dù là thương con cũng không thể thương như thế. Mặc dù là sống tốt hơn mấy đứa con, cũng không phải chỉ là một nha đầu bình thường thôi sao, nuôi giống như một là thiên kim tiểu thư, mấy việc trong nhà cũng không biết làm, mỗi ngày cứ ở trong phòng, lại rảnh rỗi không biết làm gì, thật đúng là nuôi ra một thiên kim tiểu thư, không biết sau này có gả được cho con rể nhà giàu không! "

    Đỗ Tam Nương buồn cười lên tiếng, nhẹ giọng nói:" Nương, Tứ thúc tứ thẩm đều không có nói gì, người còn quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của người ta! "

    Dương thị không để ý nói:" Không phải quan tâm, phu thê lão Tứ đã quá nuông chiều con bé, khi còn bé Đỗ Phương bắt nạt con, mà bọn họ chưa bao giờ nói Đỗ Phương không đúng. Chẳng qua họ cao hơn nông dân chúng ta thôi, ta cũng không tin với thân phận của bọn họ có thể trèo lên cao! "

    " Lại nói Nhị nha đầu, con mắt đều mọc ở đỉnh đầu, đặc biệt khinh thường những người như chúng ta, cho dù gặp cũng không thèm kêu một tiếng. Trước kia còn nói chúng ta là những thân thích nghèo nàn, tuy là lời nói của đứa trẻ, nhưng nếu không phải là do người lớn nói trước mặt, thì đứa trẻ sao có thể nói như vậy? Còn không phải do phu thê lão Tứ ở sau lưng nói vậy. "

    Dương thị tức giận, bà cũng rất có ý kiến với cả nhà lão Tứ. Sữa đậu nành trong nồi sôi lên, Đỗ Tam Nương vội vàng cầm một cái chậu ra, múc hai muôi ra, lại nói:" Chúng ta đừng nói chuyện của Tứ thúc nữa. "

    Chờ Đỗ Tam Nương múc sữa đậu nành ra ngoài, Dương thị nói:" Còn muốn không? Nếu không liền đổ nước vào. "

    Đỗ Tam Nương cười nói:" Chỉ cần nhiêu đây là được rồi. "

    " Vậy được rồi, chờ ta bỏ nước mật vào, cũng đừng có nói là muốn uống sữa đậu nành. "Dương thị cười nói.

    Đỗ Tam Nương đứng ở bên cạnh cười hì hì hai tiếng, nhìn Dương thị từng từ đổ nước mật vào, nhẹ nhàng khuấy lên, ban đầu sữa có màu trắng rồi từ từ chuyển thành màu vàng trong, Đỗ Tam Nương mắt mở to nhìn xem, cảm giác nước bọt đều muốn chảy ra.

    Dương thị vừa nói vừa chỉ:" Tam Nương, con phải học, phải từng chút từng chút đổ vào chứ không thể đổ hết một lần. "

    Đỗ Tam Nương nói:" Nương, con muốn ăn tào phớ, đừng toàn ép hết thành đậu hũ. "

    Dương thị vung tay áo, nói:" Biết rồi, biết rồi, mau ra ngoài đi "

    Đỗ Tam Nương vội vàng đi ra ngoài, nhường chỗ để Dương thị ép đậu hũ, sau khi nấu đậu xong, phải dùng đồ ép nó chặt lại, sau khi thành hình lại dùng dao cắt ra, chính là thành từng miếng đậu hũ.

    Tứ Nương cùng Đỗ Phong cũng từ bên ngoài trở về, hai người tay nắm tay, bên trong bát còn có kẹo vừng.

    Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, cười hỏi:" Lại đi ăn cái gì vậy? "

    Tứ Nương cầm lấy bát nói:" Tỷ, Tam thẩm cho muội kẹo vừng, ăn rất là ngon đấy. "

    Đỗ Tam Nương vỗ đầu Tứ Nương:" Đúng là chú mèo ham ăn, đường có ăn nhiều đó!"

    Cơm trưa chủ yếu ăn tào phớ, trộn súp cay, lại bỏ tỏi và gừng, tương rượu, hành thái lại với nhau, đổ vào tào phớ, cái hương vị đó, thật sự làm người ta thấy khó quên.

    Đỗ Tam Nương ăn hết hai bát mới bỏ đũa xuống, lại rót một chén sữa đậu nành uống, nheo mắt lại, vẻ mặt đầy hưởng thụ.
     
  3. THAI YEN NHI

    Messages:
    70
    Chương 52: Ta sẽ đối xử tốt với muội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ăn cơm trưa xong, Dương thị để mấy đứa nhỏ về phòng nghỉ ngơi, Đỗ Tam Nương trở về phòng, lục lọi mấy đồ cũ trước kia của mình, bây giờ trong nhà đã không còn khó khăn nữa, những bộ áo cũ của nàng cũng không cần để cho Tứ Nương mặc lại nữa.

    Bưng cái ghế cao ra ngoài, cũng lấy rổ kim khâu ra luôn, Dùng cái củi than cháy để vẽ lại bản mẫu, rồi dựa theo mẫu đó cắt xuống, lấp đầy mười hai tầng vải, lấy cái kim khâu cỡ lớn nhất, cây kim khâu đâm sâu vào một đường bên trong.

    Khung cảnh rất là yên tĩnh, Đỗ Tam Nương cúi đầu, vẻ mặt dịu dàng, làm rất là cẩn thận, cũng không có nói chuyện, Lục Trạm ngồi xổm xuống bên cạnh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn nàng, yên lặng ngồi cùng nàng.

    Đế giày được làm rất là dày, phải dùng sức mới có thể đâm kim khâu qua, không bao lâu sau tay cũng bắt đầu mỏi.

    Lắc lắc cánh tay, bỏ cái đê xuống, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Lục Trạm ngồi xổm ở bên cạnh, Đỗ Tam Nương nói: "Lục đại ca, sao huynh lại ngồi xổm ở đây, mau vào phòng nghỉ ngơi đi chứ."

    Lục Trạm nói: "Không có chuyện gì, ta không có thói quen ngủ ban ngày."

    Đỗ Tam Nương cười cười, lúc này nàng nhìn thấy bên cạnh chân mình có một cái chậu, bên trong còn có lửa than chưa đốt hết, cũng không biết đã đặt bên chân nàng chỗ nào, thế mà nàng lại không có để ý đến.

    Lục Trạm thấy nàng nhìn vào cái chậu lửa than kia, vội vàng đứng lên, xoa đôi bàn tay, nói: "Ta đi gắp thêm than cho muội."

    Đỗ Tam Nương nói: "Không cần đâu, nhiu đây dùng cũng đủ rồi, chút nữa cũng sắp đến buổi tối."

    Nói xong nàng bỏ đế giày sang một bên, lập tức nhìn về phía Lục Trạm, nói: "Ta làm giày cho huynh, nếu mấy ngày nay mà không có việc gì, có lẽ sẽ làm xong trong 2, 3 ngày."

    "Ta không cần gấp đâu, muội rảnh lúc nào thì làm lúc đó."

    Đỗ Tam Nương ừ một tiếng, lại làm thêm một đế giày khác, Lục Trạm đi đến bên cạnh Đỗ Tam Nương, hắn nhìn thấy đế giày của mình trong sọt, hắn cầm lên, bỏ trong tay nhìn kỹ, rất là dày, hắn nói: "Tam Nương, không cần phải làm dày như vậy đâu."

    Vừa rồi thấy nàng may rất là tốn sức, đế giày dày như vậy, không tốn sức mới là lạ!

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nói: "Không sao đâu, làm dày sẽ tốt hơn."

    Lục Trạm thấy nàng dán hồ lên, cẩn thận dán vải vào, động tác của nàng rất là nhanh, ngón tay cũng rất là linh hoạt, ngay lập tức nàng chỉnh sửa nó trở nên vuông vức, lại thấy nàng cầm cái kéo sửa sửa, cuối cùng mới đeo cái đê vào, kéo một đoạn sợi chỉ trắng dài, đút vào lỗ kim, rồi thắt cái sợi chỉ lại, lại bắt đầu một khâu một đường.

    Lục Trạm nói: "Muội đừng may dày như thế, để thưa một chút, dù gì cũng tự mình mang."

    Đỗ Tam Nương nhìn hắn một cái, hừ hừ hai tiếng, nói: "Nếu huynh mang nó đi về, nhị thúc và nhị thẩm của huynh hỏi là ai làm, huynh nói là ta làm, cuối cùng làm ra một đống đồ lộn xộn, chẳng phải sẽ rất mất mặt sao!"

    Mặc dù nữ công của nàng không tính là tốt, nhưng làm cũng không có khó coi lắm. Nói thật nàng làm giày đã qua loa lắm rồi, nương của nàng khâu giày rất là cẩn thận, nàng chỉ khâu vài đường trên mặt giày thôi. Nhưng loại đế giày thế này, cởi ra một cái có thể lộ ra đế giày, những việc có liên quan đến thể diện, Đỗ Tam Nương không muốn người ta nói nữ công gia chánh của nàng yếu.

    Lục Trạm nói: "Rất tốt mà, làm gì có chỗ lộn xộn đâu!"

    Đỗ Tam Nương liếc mắt nhìn: "Có nói huynh cũng không hiểu đâu."

    Nói xong nàng chỉ vào hai cái khối vải lớn, một khối là màu nâu, còn có một khối là màu lam, nàng hỏi: "Huynh thích màu nào?"

    Lục Trạm chỉ vào khối vải màu nâu: "Cái này đi, chịu bẩn được! Cho dù bị bẩn cũng nhìn không có ra!"

    Đỗ Tam Nương nghe lời này của hắn liền cười ha hả: "Được, được, chịu được bẩn."

    Vừa cười vừa nhớ đến lần đầu gặp hắn, cách ăn mặc kia dường như vẫn còn mới mẻ trong ký ức của nàng, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ chiếc mũ rơm mà hắn đội đó, trên cổ còn treo một chuỗi bánh bột ngô, chân mang giày cỏ, ống quần kéo lên. Hiện tại so với hắn ăn mặc ngay ngắn, mặc dù cũng không phải là chất liệu vải tốt gì, Nhưng ít ra hình tượng của Lục Trạm lúc này lại có chút khác biệt với Lục Trạm trước đây

    Đỗ Tam Nương nhìn hắn càng muốn cười, cuối cùng thật sự không nhịn được, cười không ngừng. Lục Trạm thấy nàng cười đến mứa hai vai không ngừng run rẩy, hỏi: "Có gì đáng cười chứ."

    "Chính là nhớ lúc đầu thấy huynh. Trên đầu đội chiếc mũ rơm, vốn dĩ bộ trạng phục như vậy chỉ có những người có độ tuổi như phụ thân ta mới mặc, không nghĩ tới lại là người trẻ tuổi." Đỗ Tam Nương vừa nói vừa che miệng cười.

    Lục Trạm thấy nàng cười đến không ngậm miệng được, gãi gãi đầu: "Buồn cười chỗ nào chứ!"

    Đỗ Tam Nương nói: "Khi đó hình tượng của huynh rất là buồn cười."

    Lục Trạm bất đắc dĩ nhìn nàng một cái: "Làm gì có chỗ buồn cười như muội nói chứ."

    Đỗ Tam Nương lẩm bẩm nói: "Vâng, vâng, vâng, không có buồn cười, không có buồn cười!"

    Nói xong vẫn tiếp tục cười, Lục Trạm nói: "Lúc đó ta lên núi, ai đâu nghĩ hình tượng có vấn đề hay không!"

    "Được rồi, ta không cười nữa. Hứa sẽ không cười." Nói xong Đỗ Tam Nương ngưng cười, bắt đầu nghiêm túc làm việc, có điều trên mặt vẫn là mang theo vài phần ý cười.

    Lục Trạm nhìn nàng một cái, nói: "Thực ra khi đó ta đi tìm cái nhà lúc trước."

    Đỗ Tam Nương dừng một chút, nhìn lại Lục Trạm, Lục Trạm hơi nhíu mày, không được tự nhiên nói: "Chính là cái người lúc trước kia, ta đến tìm nhà nàng ta để nói rõ."

    Còn tưởng rằng cả đời này của hắn sẽ không nói đến chuyện của nữ nhân kia với nàng, dù sao hai người đã quen biết lâu như vậy, cũng đã sớm xác định quan hệ, ở trước mặt nàng hắn chưa từng nói đến chuyện trước kia, còn tưởng rằng hắn căn bản cũng không để ý.

    "Ta biết, trước đó nhị thẩm của huynh đã nói cho ta biết." nói xong Đỗ Tam Nương cúi đầu xuống tiếp tục làm việc ở trong tay mình.

    Lục Trạm thấy vẻ mặt của nàng rất là bình tĩnh, bộ dáng không hết có chút không vui nào, Lục Trạm nói: "Huynh không hỏi chút gì sao?"

    Đỗ Tam Nương ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Vậy huynh nghĩ ta nên hỏi cái gì đây?"

    Giang tay ra, Đỗ Tam Nương lại nói: "Lục đại ca, ta không có hỏi chuyện trước kia, là bởi vì ta cảm thấy không cần thiết phải hỏi. Dù sao cũng đã qua đi, không phải sao?"

    Lục Trạm mím môi một cái, cũng không biết vì sao nghe nàng nói như vậy, trong lòng có chút khó chịu, hắn nói: "Muội không có suy nghĩ gì khác sao? Trước kia ta.. ta đã thành thân."

    Nói xong Lục Trạm cúi đầu lại nói: "Tam Nương, ngươi là một cô nương tốt, đôi khi ta cảm thấy mình không có xứng với muội."

    Đỗ Tam Nương bỏ cái kim khâu xuống, nghiêm túc nhìn hắn: "Ta biết trước kia hung đã từng thành thân, nhưng không phải nữ nhân kia đã bỏ chạy trong đêm thành thân sao?"

    Giống như là Lục Trạm, vào đêm thành thân đó, tân nương tử liền bỏ chạy, tuy nói là thành thân, nhưng chẳng qua chỉ có tiếng nhưng không có miếng, mất cả người lẫn của, cũng thật xui xẻo.

    Đỗ Tam Nương lại nói: "Huynh cũng đừng cảm thấy có lỗi gì với ta."

    Lục Trạm ngẩng đầu nhìn nàng, có chút khẩn trương nói: "Tam Nương, ta.. Sau này ta sẽ đối xử tốt với muội, chắc chắn sẽ không để cho ngươi bị uất ức."

    Đỗ Tam Nương nhìn thấy hắn nói ngốc như vậy, cười cười, "Ừm, ta đã biết rồi, nếu sau khi gả đến mà huynh dám bắt nạt ta, thì ta sẽ lấy lời này chất vấn huynh!"

    Lục Trạm nói: "Sao ta có thể bắt nạt muội được, chắc chắn sẽ không có bắt nạt muội."

    Đến giờ thân, Đỗ Tam Nương cất kim khâu vào sọt, bắt đầu chuẩn bị làm cơm tou61.

    Bắt con cá trắm trong chum nước, Lục Trạm ở bên ngoài làm cá, còn Đỗ Tam Nương ở bên trong nhặt rau, nghĩ đến vừa nãy người kia lúng ta lúng túng nói sẽ không bao giờ làm nàng bị ủy khuất! Đỗ Tam Nương mím môi một cái, khóe miệng không nhịn được cong lên.

    * * *

    Cơm tối rất là phong phú, cả nhà đều ăn rất là vui vẻ. Thấy sắc trời đã tối, Lục Trạm cũng không quay về nữa, sẽ nghỉ lại ở ở Đỗ gia.

    Ăn cơm xong, khắp nơi đều là tiếng đốt pháo, ở Đỗ gia trước khi ăn cơm cũng đã dọn một đĩa bánh kẹo hạt dưa, lúc này ăn cơm xong, Dương thị bày đĩa bánh kẹo ra cho mọi người ăn, sau đó còn nói những công việc thường ngày.

    Qua một lúc, tiếng pháo nổ ở bên ngoài ngày càng to, đến mức không nghe được tiếng nói chuyện!

    Đỗ Tam Nương bị lỗ tai lại, nhíu lông mày! Mỗi lần năm mới, cứ liên tục vang lên tiếng pháo nổ, đừng hòng có thể để được lỗ tai yên tĩnh.

    Đỗ Phong cùng Tứ Nương chạy đến trong viện nhìn, Tứ Nương vỗ tay kêu lên: "A tỷ, nương, Các ngươi mau ra đây nhìn, thật xinh đẹp."

    Đỗ Tam Nương đi ra cửa phòng, lúc này nhìn thấy ở phía xa có pháo hoa bắn đầy trời, mặc dù cách rất xa, nhưng cũng có thể thấy rất là rõ ràng!

    Những năm qua Đỗ gia không hề có bắn pháo hoa, nên cũng không có cái thói quen này, một năm cũng chỉ bắn vài cái để hợp với tình cảnh.

    Về phần chuyện bắn những viên pháo hoa xinh đẹp kia, là những đồ chơi của người có tiền ở trong thành, làm gì có nhà nông nào dư tiền mua đồ chơi kia chứ!

    Dương thị cũng từ trong nhà ra, nhìn thấy pháo hoa ở chân trời, nói; "A, của nhà ai vậy, có thể bỏ tiền ra mua pháo hoa!"

    Đỗ Tam Nương cười cười, nói: "Cần gì phải quan tâm nhà của ai, dù sao chúng ta có thể xem náo nhiệt là được rồi!"

    Bên ngoài có chút lạnh, đứng một lúc, Dương thị nói: "Mau đi vào thôi, coi chừng bị lạnh đó!"

    Tứ Nương nói: "Con muốn nhìn, con muốn nhìn!"

    Đỗ Tam Nương nói: "Nương, không có chuyện gì đâu, để con coi chừng hai đứa nhỏ, người cùng phụ thân vào trước đi."

    Dương thị thở dài, nói: "Vậy cũng phải mau vào nhà đi."

    Nói xong cùng Đỗ Hoa Thịnh vào.

    Lục Trạm đứng ở sau lưng Đỗ Tam Nương, chờ Dương thị đi, hắn đi về phía trước hai bước, đứng chung một chỗ với nàng.

    Hắn quay đầu nhìn về phía Đỗ Tam Nương: "Muội thích xem pháo hoa không?"

    "Không có gì là thích hay không, người khác bắn ta liền nhìn, cứ như vậy thôi."

    Đỗ Tam Nương nói xong mím môi một cái, đang định kêu Tứ Nương và Đỗ Phong đi vào, thì nghe một tiếng bùm thật là lớn, ngay lập tức vang lên tiếng lốp bốp, Đỗ Tam Nương vội vàng bịt lỗ tai lại, không biết là nhà ai bắn pháo hoa có tiếng lớn như vậy!

    "Tứ Nương, Phong ca, mau đi về!" Đỗ tam nương hô.

    Hai cái tiểu nhân lại không nghe, thanh âm này đặc biệt vang dội, nghe xong liền biết chính là người trong thôn thả.

    "Phong ca, Tứ Nương, mau vào đi." Đỗ Tam Nương kêu một tiếng.

    Hai đứa trẻ không hề nghe thấy, Đỗ Tam Nương đi lên cốc mỗi người một cái: "Còn không mau vào nhà!"

    "Tỷ, tỷ.. có pháo hoa, lại có pháo hoa!" Tứ Nương kêu.

    Không giống vừa rồi, lúc này pháo hoa vụt sáng lên ở sau nhà bọn họ, so với hồi nãy thì cái này sáng hơn nhiều. Tứ Nương năn nỉ nói: "Tỷ, chúng ta đi xem đi."

    Đỗ Tam Nương còn chưa biết làm sao, Tứ Nương cùng Đỗ Phong đã từ ở trong viện đi ra ngoài, Đỗ Tam Nương đành phải đi theo hai đứa trẻ, Lục Trạm cũng đi theo bọn họ.

    Đúng là ở trong thôn có người đốt pháo hoa, không phải ai khác, chính là cả nhà Tứ thúc của Đỗ Tam Nương, lúc này trong sân của bọn họ có rất nhiều người vây quanh, có người tấm tắc nịnh nọt Đỗ Hoa Luân.

    Đỗ Tam Nương không hề nghĩ đến lại là của nhà Tứ thúc, nhíu lông mày lại, Đỗ Tam Nương vội vàng kêu hai đứa bé, nói: "Đi, về nhà thôi!"

    Tứ Nương nói: "Tỷ, là nhà Tứ thúc bắn pháo hoa!"

    Bên trong thế giới của người trưởng thành là những mâu thuẫn với nhau, Tứ Nương còn không hiểu, bình thường mâu thuẫn ở trong nhà, cũng không có ai nói với con bé, lúc này Tứ Nương thấy là của nhà Tứ thúc mình, thì đôi chân ngắn ngủn bắt đầu chạy. Đỗ Phong ở phía sau kêu: "Muội muội, mau trở lại!"

    Tứ Nương chạy đến cổng, mở to một đôi mắt nhìn vào trong, cái hàng rào tách người ở trong viện và người ở bên ngoài ra. Tứ Nương kêu: "Bà nội, Tứ thúc.."

    Không biết ở trong viện có phải rất ồn không, nên không có ai nghe thấy tiếng Tứ Nương nói, tự nhiên cũng không ai bên trên để ý đến nàng.

    Đỗ tam nương đi tới, Nhìn xem Hàng rào bên ngoài viện Tứ Nương, con bé mở to hai mắt, hai tay vịn vào hàng rào, trơ mắt nhìn ở bên trong.

    Trong viện, đám con trai của Đỗ Hoa Luân, Đỗ Tam Nương đi lên phía trước, một tay kéo lấy Tứ Nương, nói: "Tứ Nương, chúng ta về thôi."

    "Tỷ, nhưng muội muốn xem!" Tứ Nương méo miệng nhỏ nói.

    Đỗ Tam Nương nói: "Tứ Nương, bây giờ muội thấy đó trời đã tối rồi, bên ngoài lạnh như vậy, chúng ta mau về thôi."

    Tứ Nương có chút không nỡ bỏ đi, Đỗ Tam Nương nhìn lướt qua trong viện, những người ở trong nhà, Đỗ Tam Nương mím môi một cái, giọng nói trở nên mềm nhũn: "Tứ Nương, chúng ta về nhà thôi!"

    "Bà nội, Tứ thúc, Tứ thúc.." Tứ Nương lại kêu.

    Lúc này mấy người họ vẫn không thèm trả lời, Đỗ Tam Nương nhíu mày, kéo tay Tứ Nương đi về, Tứ Nương nói: "Tỷ, tỷ, để cho muội xem đi, để cho muội nhìn đi mà.."

    Tất cả loại cảm xúc đều len lỏi trong lòng Đỗ Tam Nương, nàng cúi đầu xuống nói: "Tứ Nương ngoan, chúng ta về có thể nhìn thấy, ngoan nào, về nhà thôi."

    Cuối cùng Đỗ Hoa Luân ở trong viện cũng nhìn thấy mấy đám người ở Đỗ Tam Nương, Đỗ Hoa Luân nói: "Tam Nương đến hả, sao lại không vào nhà."

    Đỗ Tam Nương nói: "Tứ thúc, bọn con đi ra xem náo nhiệt, giờ cũng nên về rồi."

    Đỗ Hoa Luân vẫy tay về phía bọn họ: "Mau vào đây ngồi đi, bằng hữu trong thành của ta cho một ít pháo bông, đến đây, các ngươi cũng cầm một ít chơi."

    Đỗ Tam Nương đang muốn từ chối, thì Tứ Nương đã đi vào, không còn cách nào, Đỗ Tam Nương chỉ có thể đi theo vào.

    Đỗ Phong mím môi, chỉ kêu một tiếng Tứ thúc.

    Đỗ Hoa Luân bảo các con cầm pháo hoa đến, Trương thị ở bên cạnh nói: "Mấy đứa Tam Nương đều là con nít, sao ông để bọn họ chơi! Phong ca là con nít, chỉ cần xem là được rồi."

    Đỗ Tam Nương gượng cười, Đỗ Hoa Luân lại nói: "Cho mấy đứa nhỏ hạt dưa đậu phộng đi."

    Trương thị mím môi một cái, không tình nguyện đi vào nhà, sau một lúc lâu bà ta đi ra, cầm một cái rổ ra không còn nhiều, mấy đứa bé của Trương thị cùng nhau tiến lên, mỗi đứa lấy một nắm hạt dưa bỏ vào trong túi, ban đầu trong rổ kia cũng không có nhiều gì, lúc này chẳng còn bao nhiêu, rương thị cười mắng mấy đứa con của mình, nắm ít hạt dưa đưa cho Đỗ Tam Nương, một bên nói: "Tam Nương, ăn hạt dưa đi."

    Đỗ Tam Nương vung tay áo, nói: "Không cần đâu, Tứ thẩm, trong nhà của con cũng có!"

    Trương thị nói: "Cầm lấy ăn đi!"

    Đỗ Tam Nương thật sự là không muốn, bên kia Đỗ Phong đi đến, nhìn thấy Đỗ Phương làm bộ từ chối, nàng ta mở miệng nói: "Nương, Tam Nương đã không muốn thì bỏ đi!"

    Nói xong nàng ta đi về phía trước, lấy hạt dưa ở trong tay Trương thị.

    Tứ Nương ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, kêu một tiếng "Phương tỷ tỷ."

    Đỗ Phương nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ nói: "Tam Nương, đêm hôm khuya khoắt này, ngươi dẫn hai đứa nhỏ chạy khắp nơi, cũng không sợ bị té sao!"

    Đỗ Tam Nương nói: "Đều là lớn lên ở trong thôn, làm ì có chuyện dễ bị té như vậy."

    "Tứ Nương, chúng ta đi thôi!" Nói xong Đỗ Tam Nương vẫy tay về phía muội muội của mình.

    Đỗ Tam Nương không hề muốn ở lại đây một chút nào, trong lòng thầm hối hận, vừa nãy không nên dẫn hai đứa nhỏ đến đây.

    Không phải chỉ bắn pháo bông thôi sao, có gì đâu mà đặc biệt chứ, không phải chỉ hạt dưa thôi sao, cũng không phải nàng ăn không nổi, không cần phân phát đồ ăn bọn họ như đám ăn mày vậy.

    Đỗ Tam Nương mím môi, kéo các đệ đệ, muội muội của mình trở về.

    Đỗ Phương ở trong sân lạnh lùng nhìn bọn họ, méo miệng nhìn nương của mình: "Nương cũng thật là, Tam Nương không muốn, sao người cứ kiên quyết cho nó, nó cao thượng như vậy, sau này cũng đừng cho nữa!"

    Trương thị nói: "Con cũng thật là, sao lại nói với những lời đó với nó, nếu để nhị thẩm nghe được chắc chắn sẽ nói con!"

    Đỗ Phương hừ hừ hai tiếng, lơ đễnh nói: "Nó nói cứ nói, con cũng đâu phải ăn cơm nhà bọn họ lớn lên, cũng sẽ không cầu xin bọn họ, nói thì cứ nói, chỉ sợ là nó không chịu nói thôi!"

    Nói xong Đỗ Phương lại nói: "Muốn bắn thì mau bắn đi, bắn xong thì để cho con ngủ ngon."

    Trương thị nhìn nữ nhi của mình đi vào nhà, bà ta bất đắc dĩ thở dài, không biết nữ nhi mình từ khi nào biến thành như vậy! Những năm này, Tam Nương rất ít tiếp xúc với nữ nhi của mình, nhưng bây giờ xem ra, đúng là cố ý nhằm vào Tam Nương.

    Tứ Nương cùng Đỗ Phong đi theo bên cạnh Tam Nương, Đỗ Phong nhìn muội muội, nói: "Muội muội, sau này không cho phép muội đến nhà Tứ thúc!"

    Tứ Nương chớp chớp mắt: "Vì sao chứ?"

    "Dù sao là không cho phép đi." Đỗ Phong nói.

    Tứ Nương lại hỏi đỗ Tam Nương: "Tỷ, vì sao lại không thể?"

    Đỗ Tam Nương sờ cái đầu nhỏ của Tứ Nương, trước kia con bé còn nhỏ, chuyện của người lớn, Đỗ Tam Nương không muốn mấy đứa nhỏ học theo, bên trong thế giới người lớn quá mức là phức tạp, nhưng đứa nhỏ Tứ Nương này là một tờ giấy trắng.

    Nhưng mà bây giờ xem ra, cả nhà Tứ thúc đều không thích đến bọn họ, đặc biệt là Đỗ Phương, cũng không biết mình đã đắc tội chỗ nào, sao lại nhắm vào mình như thế, thật sự là quá rõ ràng.

    Đỗ Tam Nương nói: "Tứ Nương, cả nhà Tứ thúc đều là người ở trong thành, chúng ta đều là nông dân."

    Đỗ Phong nói: "Muội muội, cả nhà Tứ thúc khinh thường nhất là nhà của chúng ta, muội quên rồi hả, trước kia Tứ Thẩm và bả nội tới nhà mình cãi nhau, còn chửi nương của mình nữa."

    Nói xong Đỗ Phong còn đá một cục đá ở trên đường, thấp giọng thầm thì: "Có gì đặc biệt hơn người chứ, không phải chỉ bắn pháo hoa thôi sao, chờ sau này đệ lớn lên, đệ cũng sẽ mua về bắn!"

    Đỗ Tam Nương nhìn xem Đỗ Phong: "Ngươi đứa nhỏ này, sao lại khó chịu đến như thế vậy."

    Đỗ Phong hừ hừ hai tiếng, Đỗ Tam Nương nói: "Chuẩn bị đi học, cũng không thể như vậy."

    Tứ Nương là người không giấu được lời nói, hơn nữa tuổi lại còn rất nhỏ, còn không có năng lực phân biệt thị phi, Đỗ Phong thì khác, dù sao thằng bé cũng đã 8 tuổi, sang năm thì 9 tuổi, cho dù có một số chuyện không nói với thằng bé, thì chính thằng nhìn thấy và tự hiểu rõ.

    Đỗ Tam Nương nhíu lông mày, lại nói: "Phong ca, tỷ đang nói chuyện với đệ."

    Đỗ Phong mím môi một cái: "Đệ biết rồi, tỷ tỷ!"

    Lục Trạm đi theo mấy người, vừa rồi lúc đám Đỗ Tam Nương đi vào trong viện, hắn không đi vào, nhưng cũng thấy chuyện ở bên trong, Lục Trạm nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Tam Nương, nếu muội thích pháo hoa, vậy ngày mai ta sẽ mua cho muội."

    Đỗ Tam Nương quay đầu nhìn hắn: "Gì mà thích pháo hoa chứ, huynh cũng bắt chước gây ồn ào sao? Thứ kia mắc như vậy, mà cũng chẳng có chút thực tế nào, chúng ta cũng không phải là nhà giàu gì, muốn mấy thứ đó làm gì, nếu có tiền không bằng mua nhiều thức ăn, mua thêm mấy bộ thức ăn!"

    Mấy người trở về, Đỗ Hoa Thịnh cùng Dương thị còn đang trong phòng, nhìn thấy mấy đứa nhỏ trở về bà liền cười nói: "Về rồi sao, đã đi đâu hả? Mau đến đây hơ lửa để cho cơ thể ấm hơn chút."

    Mấy người xúm lại đi qua, Đỗ Phong mím môi, Tứ Nương cũng không nói lời nào, bình thường đứa nhỏ này khi đi đâu về miệng sẽ ngừng nói, đương nhiên cũng sẽ kéo theo Dương thị nói cùng, lúc này yên lặng như thế, làm cho Dương thị có chút không quen.

    "Bọn nó bị sao vậy, sao không ai nói gì hết cả?" Dương thị hỏi.

    Đỗ Tam Nương cười cười: "Nương, không có chuyện gì đâu, chỉ bị mệt thôi."

    Dương thị không tin: "Thật sự không có chuyện gì sao?"

    "Không có chuyện gì đâu!" Đỗ Tam Nương cười nói.

    "Nương, chúng con đi xem pháo hoa, là do nhà Tứ thúc bắn, bắn thật là nhiều! Rất là đẹp." Tứ Nương nói.

    Dương thị cười cười: "Đến nhà Tứ thúc của mấy đứa bé sao? Nhà bọn họ bắn pháo bông cũng là điều bình thường."

    Ngoài mặt lão Tứ là một người dễ gần, mặc dù là người chẳng ra sao cả, lại keo kiệt, nhưng mà cuối năm sẽ làm một trận lôi đình. Lúc này nói nhà hắn ta bắn pháo bông, trái lại Dương thị cũng không cảm thấy gì kỳ lạ.

    Tứ Nương lại nói: "Nương, có phải nhà Tứ thúc không thích chúng ta hay không?"

    Dương thị nhìn tiểu nữ nhi nói: "Sao con lại nói vậy?"

    "Ca ca nói sau này không cho con đến nhà Tứ thúc nữa." Tứ Nương chu mỏ nói.

    Dương thị nhìn mấy đứa nhỏ, hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

    Đỗ Tam Nương nói: "Nương, thật sự không có chuyện gì sao."

    "Mới không phải. Nương, muội muội đứng ở đó trơ mắt nhìn, kêu bọn họ mấy tiếng cũng không thèm trả lời, rồi khi thấy chúng con muốn đi, mới giả bộ kêu chúng con vào. Tứ thúc nói để cho chúng con bắn pháo hoa, nhưng Tứ thẩm nói chúng con chỉ cần xem là được rồi, Tứ thúc còn nói cho chúng con hạt dưa ăn, thế mà lấy có chút xíu à, mấy nhóm đường huynh cướp lấy ăn hết, Tứ thẩm giả bộ hốt một nắm đưa cho tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ không muốn, rồi Đỗ Phương đi ra nói này nói nọ với tỷ tỷ!" Đỗ Phong tức giận nói.

    Đỗ Tam Nương nhìn Đỗ Phong một chút, vỗ đầu của hắn: "Cái đứa nhỏ này, nói chuyện này để làm gì!"

    Dương thị nghe rất là rõ, bà nhíu mày, nói: "Từ trước đến giờ nhà hắn ta rất là keo kiệt, cũng không phải là các ngươi không biết, đã lớn như vậy, đã thấy hắn ta cho người ta đồ nhỏ như ngón tay hoặc đồ lớn nào chưa, chẳng phải chỉ hạt dưa thôi sao, nhà chúng ta cũng không phải là không có!"

    Nhà bọn họ làm như vậy là có ý gì, bộ sợ bà đứa trẻ nhà mình ăn hết đồ nhà bọn họ hay sao! Trong lòng Dương thị có chút tức giận, quay đầu nói: "Chờ sang năm nếu nhà chúng ta còn dư ít tiền, cũng mua pháo hoa về bắn, cũng không phải là đồ hiếm lạ gì!"

    Đỗ Tam Nương nhìn nương của mình một chút, lại nhìn Lục Trạm, có chút không biết làm sao.

    "Nương, còn không chuẩn bị mau đón giao thừa đi?" Đỗ tam nương hỏi.

    Dương thị nói: "Mấy đứa là đang tuổi lớn, đón cái gì chứ, không mau đi ngủ sớm điu."

    Nói xong Dương thị lại nói: "Tam Nương, con mau đi dọn phòng cho Lục Trạm đi!"

    Đỗ Tam Nương dạ một tiếng, đứng dậy đi về hướng phòng khách.

    Dương thị nhìn Đỗ Hoa Thịnh, oán hận nói: "Chính ông nhìn đi, đây là huynh đệ của ông sao, bọn nhỏ ăn có chút hạt dưa cũng có chút tiếc rẻ! Đỗ Hoa Thịnh, ông hãy mở to mắt nhìn đi, ông là một đồ ngốc, còn móc hết ruột coi mấy người họ là người thân của mình, đây mà là người thân của ông sao?"

    Đỗ Tam Nương vào phòng thu dọn đồ đạc, Lục Trạm ngồi một lúc cũng đứng lên.

    Đỗ Tam Nương đang xoay người trải giường chiếu, Lục Trạm đã đi vào, chờ Đỗ Tam Nương ở đó trải xong giường chiếu xong, từ trên giường đi xuống, thì nhìn thấy hắn đang đứng ở cửa phòng, ngay lập tực bị dọa nhảy dựng lên.

    Trong phòng có đốt một ngọn đèn, Đỗ Tam Nương nhìn hắn: "Sao huynh lại đi vào, ta còn đang trải giường chiếu!"

    Cái phòng khách này rất ít khi dọn dẹp, vẫn luôn để trống, có người đến thì mới dọn, lần trước Lục Trạm ở lại nghỉ một đêm ở đây, ngày thứ hai đã đem ga giường giặt sạch và phơi.

    "Tam Nương, để ta trải cho, muội ra hơ lửa đi."

    "Ta cũng không phải là thiên kim tiểu thư, làm gì yếu ớt như vậy!"

    Đỗ Tam Nương cười nói: "Nếu vậy thì lại đây giúp ta đi."

    Nói xong nàng lấy vỏ chăn ra, bắt đầu nhét chăn mền, đã chuẩn bị xong 4 góc, Đỗ Tam Nương cầm hai cái góc, lại để cho hắn nắm hai đầu, hai người dùng lực lắc mạnh, Đỗ Tam Nương nói: "Ta đi tìm kim khâu may lại."

    Lục Trạm nhìn xem nàng, lại kêu một tiếng: "Tam Nương.."

    Đỗ Tam Nương cười nói: "Huynh có gì thì cứ nói thẳng."

    Xoa đôi bàn tay, Lục Trạm nói: "Ta.. Không có gì, chính là muốn kêu muội thôi!"

    Đỗ Tam Nương ra ngoài lấy kim khâu may chăn lại. Đứng dậy, Đỗ Tam Nương nói với Lục Trạm: "Lục đại ca, giờ cũng không còn sớm nữa, ta đi nấu nước rửa chân, huynh cũng mau nghỉ ngơi đi."

    Nhìn nàng đi ra ngoài, Lục Trạm có chút ảo não, sao lại không thể nói ra lời được!

    * * *

    Đỗ Tam Nương đi ra phòng bếp nấu nước, không bao lâu liền kêu Đỗ Phong và Tứ Nương, cho hai đứa rửa mặt trước rồi mới cho hai đứa nhỏ đi ngủ. Dương thị cùng Đỗ Hoa Thịnh xếp bằng ngồi ở đó, vẻ mặt Dương thị không được tốt lắm, Đỗ Tam Nương nói: "Nương, đã nấu nước xong rồi, hai người cũng mau ngâm chân, rất là ấm đó!"

    Đến đây mấy năm, Đỗ Tam Nương cũng không có tinh thần đón giao thừa, cũng chỉ là ngủ trễ hơn bình thường chút.

    Dương thị khoát tay áo, nói: "Không cần để ý chúng ta đâu, mấy đứa đi ngủ trước đi. Đi kêu Lục Trạm rửa tay rửa chân, rồi nghỉ ngơi cho tốt!"

    Đỗ Tam Nương đi gọi Lục Trạm, hai người một trước một sau vào nhà bếp, Đỗ Tam Nương múc hai gáo nước đổ vào trong chậu, để hắn rửa mặt. Vừa nãy đã cho hai đứa nhỏ rửa mặt xong. Lục Trạm rửa mặt xong, Đỗ Tam Nương múc nước rửa chân.

    Lục Trạm nói: "Tam Nương, muội rửa trước đi."

    Đỗ Tam Nương nói: "Không có chuyện gì, ta không vội, huynh cứ rửa trước đi, ta sẽ rửa sau."

    "Hay là muội cứ rửa trước đi!" Lục Trạm nói.

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, thấy hắn cứ kiên quyết như thế, cũng không có khách khí nữa, ngồi ở trên ghế cởi giày rửa chân. Lục Trạm ngồi ở bên cạnh, nhìn thoáng qua, lại vội vàng quay sang chỗ khác. Hắn ho khan hai tiếng, nói: "Tam Nương, thực ra ta có chuyện muốn hỏi muội!"

    "Cái gì vậy?" Đỗ Tam Nương hỏi, nước quá nóng, nàng đành phải đặt hai chân lên thành chậu, một bên vừa chờ vừa nghe hắn nói.

    "Ngày mai ta sẽ đi viếng cha mẹ, muội có muốn đi cùng với ta không?"

    Đỗ Tam Nương kinh ngạc nhìn hắn, nhíu lông mày, một lát sau, nàng nói: "Lục đại ca, không phải là ta không muốn đi. Nhưng hai chúng ta còn chưa có thành thân, ta đi theo huynh thì có chút không tốt lắm."

    Mặc dù trong lòng Lục Trạm đã chuẩn bị sớm, nhưng lúc này nghe thấy nàng thật sự nói như vậy, trong lòng vẫn còn có chút mất mát.

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, lại nói: "Lục đại ca, huynh đừng có để trong lòng. Ta cũng không phải là không muốn đi theo huynh, nhưng huynh cũng biết đó, hai chúng ta còn chưa có thành thân, nếu ta đi theo huynh, thì những người khác còn không phải nói là ta không biết xấu hổ sao!"

    Mặc dù Lục Trạm là một còn người không tệ, nàng cũng rất coi trọng hắn, nhưng nếu mà đi viếng, mặt của nàng còn chưa dày đến như vậy.

    Lục Trạm nói: "Lời vừa nãy ta chỉ thuận miệng nói thôi, muội cũng đừng để ý."

    Đỗ Tam Nương nhìn vẻ mặt không vui của hắn, làm gì giống bộ dạng không sao đâu. Chẳng qua loại chuyện này, dù sao là một cô nương cũng phải cẩn thận chút, nếu như bị người ta biết, sẽ nói nàng là mặt dày mày dạn.

    Đỗ Tam Nương rửa chân qua loa, rồi cầm khăn lau chân.

    Lục Trạm nói: "Đừng có đổ đi, để ta rửa lại là được rồi!"

    Động tác lau chân của nàng dừng lại một chút, nàng nhìn Lục Trạm, cuối cùng vẫn là không nói gì thêm, nàng chỉ mang giày vào rồi múc thêm nước nóng đổ vào trong chậu.

    Cũng không biết có phải là do vừa rồi nói những lời kia, lúc này Đỗ Tam Nương nhìn hắn, có chút không hề dễ chịu, trong lòng giống như có một cảm giác tội lỗi!

    "Vậy Lục đại ca, ta đi ngủ đây, huynh cũng mau đi ngủ sớm đi!"

    Lục Trạm ừ một tiếng, thấy nàng đi ra nhà bếp, hắn kêu: "Tam Nương.."

    "Cái gì vậy?"

    "Ngủ ngon."

    "Huynh cũng vậy, chúc mừng năm mới!" Đỗ Tam Nương nói con, chạy ra khỏi phòng.

    Sau khi trở về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nàng không hề ngủ được. Lục Trạm nói ngày mai nàng cùng hắn đi viếng cha mẹ hắn, lời này nghe thì rất là vô lý, nhưng cẩn thận ngẫm lại, chỉ có một mình hắn, không cha không mẹ, nói muốn dẫn nàng đi viếng, có phải là thể hiện hắn đã chọn nàng không?

    Thở một hơi thật dài, Đỗ Tam Nương lấy chăn che mặt lại, nhưng chuyện này nàng không thể không từ chối hắn!

    Bên kia Lục Trạm cũng trở về phòng ngủ, Dương thị còn hỏi hắn có lạnh không, nếu không thì cầm thêm một tấm chăn cho hắn nữa, cả người Lục Trạm đều nóng hổi, chỗ nào muốn lấy thêm chăn chứ, nói thẳng chính là không lạnh.

    Đây là lần thứ 2 Lục Trạm ở Đỗ gia, nhưng lại không giống với lần đầu tiên, hắn trợn to hai mắt nhìn tấm màn, khẽ thở dài một cái. Nàng nói không phải là nàng không muốn đi theo hắn, hai người còn chưa thành thân, nên nàng không thể đi.

    Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Trạm giống như bị tạt một chậu nước lạnh, thật là lạnh, mặc dù hắn cùng Đỗ Tam Nương đã đính hôn, nhưng dù thế nào thì năm sau mới thành thân, thật đúng là phải chờ đợi!

    Sáng sớm hôm sau, Lục Trạm ăn xong điểm tâm liền phải trở về, Đỗ Tam Nương vẫn phải theo lệ cũ tiến hắn đến cửa thôn, nhìn hắn gánh cái sọt, đi mấy bước còn xoay đầu lại nhìn nàng, bộ dạng có chút lưu luyến không muốn rời.

    Đỗ Tam Nương mím môi, trong lòng ngọt lịm, nàng sửa sang lại tóc, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng hắn nữa mới quay đầu về nhà.

    Thì ra Lục Trạm cũng có chút nhỏ mọn, nàng còn nghĩ hắn là một người ngay thẳng, thật thà, không nghĩ tới hắn cũng sẽ nghĩ những chuyện khác, khóe miệng nhẹ nhàng contg lên, tâm trạng Đỗ Tam Nương không hề tệ.

    Bên kia Lục Trạm trở về nhà, cầm hương nến tiền mã lên núi, đến mộ của cha mẹ mình, hắn dọn dẹp sạch sẽ cỏ xung quanh hai cái nấm mồ, Lục Trạm lần lượt đặt nến xuống, mỗi mộ phần dập đầu ba cái, sau đó nói: "Cha, mẹ, hôm nay nhi tử đến đây muốn nói với hai người là nhi tử đã đính hôn. Sau này trong nhà không còn có một mình con nữa, hai người ở bên kia đừng lo lắng con, con sống rất là tốt! Nàng cũng rất chiếu cố ta, còn may quần áo, giày cho ta. Chờ sau này chúng ta thành thân, con sẽ dẫn nàng ấy đến thăm hai người. Nếu hai người vẫn còn ở đây, chắc chắn cũng sẽ rất thích nàng ấy!"
     
  4. THAI YEN NHI

    Messages:
    70
    Chương 53: Dẫn nàng xem đại phu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu năm mùng một, Đỗ Hoa Thịnh dẫn vợ con mình lên núi đến viếng mộ, lúc bọn họ đến, đúng lúc gặp phải phu thê Đỗ Hoa Luân đang đi xuống núi, hai bên chỉ chào hỏi một tiếng, rồi mỗi người đi một hướng.

    Bên trên mộ đã cắm rất nhiều hương nến, cả nhà Đỗ Hoa Tịnh cũng coi như là đến muộn, bắt đầu viếng mộ ông cố, từ núi này sang núi kia, thì đi hơn một canh giờ mới đến mộ.

    Sau khi viếng mộ xong về nhà, thừa dịp hôm nay Đỗ Tam Nương không có làm việc gì, liền lấy giày hôm qua chưa làm xong ra may, Đỗ Phong ngồi bên cạnh Đỗ Tam Nương, lấy quyển "Tam tự kinh" ra, hôm qua lúc rảnh rỗi Lục Trạm đã chỉ Đỗ Phong vài câu, Đỗ Phong vẫn luôn nhớ kỹ, lúc này cầm lấy sách vở ngồi bên cạnh Đỗ Tam Nương đọc.

    Đỗ Tam Nương vừa may giày vừa nhìn Đỗ Phong nói: "Đọc kỹ vào, đừng có đọc nhanh quá, vừa rồi chữ kia là đọc như thế nào, phải đọc rõ ràng vào!"

    Đỗ Phong lại đọc tiếp hai lần, Đỗ Tam Nương nói: "Chờ hai ngày nữa Lục đại ca đến, thì để huynh ấy dạy đệ nửa còn lại. Năm sau, tỷ sẽ dẫn đệ đi tìm sư phó."

    Nghe Đỗ Tam Nương nói sẽ dẫn mình đi tìm sư phó, Đỗ Phong cười hắc hắc hai tiếng,

    Vẻ mặt vui mừng, Đỗ Tam Nương vỗ bờ vai của hắn, nói: "Đi chơi đi, ta cũng không có quản thúc đệ, chờ năm sau, sẽ không còn tự do như thế."

    Đỗ Phong đóng sách vở lại, đọc lớn lại một lần nữa, Đỗ Tam Nương nghe thằng bé đọc không hề sai một chữ nào, cũng thấy rất là vui. Tuy nói đưa Đỗ Phong đi đọc sách, nhưng cũng không nhất định có được thành quả gì. Nhưng nếu mà Đỗ Phong hiếu học, về sau cả nhà bọn họ có thể bớt lo lắng.

    Buổi trưa, Đỗ Tam Nương ngồi ở trên ghế không hề nhúc nhích, ngoại trừ đi vệ sinh, thì làm gần xong chiếc giày trong vòng nửa ngày, Đỗ Tam Nương lại chuẩn bị đi nấu cơm tối. Trước khi ngủ, trong phòng thắp ngọn đèn dầu, Đỗ Tam Nương vội vàng khâu mấy mũi cuối cùng, cuối cùng cũng làm xong đôi giày.

    Đỗ Tam Nương vui vẻ ngắm nghía đôi giày, cuối cùng đặt vào trong cái sọt, đứng dậy đi rửa mặt.

    Ngày mồng hai tết, Dương thị dẫn cả nhà về nhà ngoại, bà chuẩn bị đồ rất nhiều, cả nhà ngồi trên xe lừa, Đỗ Hoa Thịnh ngồi ở phía trước lái xe, gương mặt Dương thị tràn đầy ý cười, trên đường nhìn thấy người quen cũng chào hỏi, tiếng nói chuyện cũng lớn, có thể thấy được tâm trạng hôm nay của bà rất là tốt.

    Đỗ Tam Nương nhìn gương mặt tràn đầy ý cười của bà, trong lòng cười thầm, xem ra cái xe lừa này đã làm cho bà tự tin hơn rất là nhiều!

    Lần này Dương thị đi xe lừa về nhà ngoại, đến nhà mẹ đẻ, lập tức có mấy người ở trong phòng đi ra nhìn, trong lời nói có vài phần hâm mộ, ánh mắt mọi người nhìn Dương thị rất khác với bình thường. Dương thị kêu Đỗ Hoa Thịnh bỏ đồ mà mình đã chuẩn bị vào trong phòng, Sử thị kéo tay Dương thị, nói: "Con cũng thật là, chỉ cần đến là được rồi, cầm nhiều đồ đến làm gì vậy chứ!"

    Dương thị cười nói: "Hôm qua Trạm ca nhi đến đem mấy cân hạt kê cho con, nên con đóng gói một ít cho người. Nếu không phải có nương, thì Tam Nương nhà con cũng không tìm được cửa hôn sự này, nếu không nghĩ đến hắn và Tam Nương còn chưa thành thân, con định để hắn đến gặp người!"

    Sử thị nghe mấy hạt kê kia là do Lục Trạm tặng, nụ cười trên mặt Sử thị cũng sâu hơn mấy phần: "Thật sự là Trạm ca nhi đưa sao?"

    Dương thị sửa sang tóc, giữa lông mày cũng có chút đắc ý, "Hôm qua hắn gánh hạt kê đến, còn có hai khối thịt heo lớn, nói là quà năm mới cho nhà con."

    Sử thị vỗ tay Dương thị, nói: "Ta đã nói là đứa trẻ Trạm ca nhi này không tệ đi, ban đầu con còn bắt bẻ, con rể tốt như vậy, cho dù đốt đèn lòng cũng tìm không ra. Hắn không cha không mẹ, thì sau này chẳng phải coi hai đứa là người thân, chính là con của con!"

    Sử thị lại nói: "Còn con lừa này mượn ở đâu vậy?"

    Dương thị tươi cười hớn hở nói: "Đây là do chúng con mua, đi chỗ nào cũng tiện hơn."

    Sử thị tắc lưỡi: "Tự mua sao, Hoa Thịnh vẫn còn khả năng kiếm tiền sao."

    Dương thị méo miệng nói: "Ông ấy kiếm ở đâu ra chứ! Nương có còn nhớ khách hàng trước kia mua đồ của chúng ta không, cái người kia thực ra là một quản gia ở trong phủ, thấy nhà chúng ta nghèo, liền cứ bảo khi nào nhà con có đồ cứ đưa đến, cứ đến đưa mấy lấn, mấy tháng nay dành dụm chút tiền. Thế là con cắn răng quyết định mua con lừa này."

    Sử thị hoảng sợ nói: "Vậy là tốt rồi, lương thực ở trong nhà các con cũng không ăn hết, đưa đến trong phủ, còn có thể đổi thành tiền, còn tốt hơn chỉ canh giữ mấy sào ruộng!"

    Dương thị cười cười, hai người vào phòng, lúc này bà mới cầm một cuộn vải ra, đưa cho Sử thị nói: "Đây là Tam Nương cắt vải cho nương, người xem một chút, là vải bông đó. Ban đầu con bé định làm y phục cho người, con sợ con bé làm không đúng kích thước của người, nên không cho nó làm."

    Sử thị sờ tấm vải kia, thật sự là vải bông, rất là mềm mại, cuộn vải có màu đỏ đậm còn in hoa, Sử thị nói: "Ta đã là một bà già rồi sao có thể mặc cái màu này, có phải là quá rực rỡ không."

    Dương thị nói: "Làm gì có rực rỡ chứ, màu này là màu đỏ đậm, cũng không phải là màu đỏ chót, rất thích hợp với người."

    "Nương, người có thể dẫn con đi gặp vị Lưu thúc kia không. Con muốn dẫn Tam Nương đến để hắn khám xem, thường ngày con cũng cho con bé uống rất nhiều thuốc, uống mấy tháng như thế nhưng vẫn không có chút thay đổi nào, kinh nguyệt cũng chưa có, làm cho con thật là lo lắng!" Trên gương mặt Dương thị còn mang theo chút lo lắng.

    Sử thị nói: "Còn chưa có kinh nguyệt sao?"

    Lão Lục rất có tiếng xung quanh trong thôn đây, đương nhiên y thuật rất là kém, Sử thị và hắn còn có chút quan hệ bà con xa với nhau, lần trước bà tìm lão Lưu kê đơn thuốc, lão Lưu đã nói, chuyện này không có gấp được, uống mấy gói thuốc trước thử xem, nếu uống khoảng năm ba tháng mà không có chút thay đổi nào, thì dẫn người cho hắn khám.

    Sử thị nói: "Cái này.. Có lẽ là vẫn chưa đến lúc đi, một khi cô nương trưởng thành sẽ đến rất là nhanh"

    "Nương, ba tháng nữa đã là 14 rồi! Trước kia đi Lục gia, ngoại tổ mẫu của Lục Trạm muốn Tam Nương gả qua vào cuối năm, thế là bị con kiên quyết từ chối. Nhưng cuối năm sau mà con bé cũng như vậy nữa, thì con thật sự đúng là gấp!" Dương thị vừa nói vừa kể hết đầu đuôi câu chuyện ra, cuối cùng nói: "Cũng may đứa bé Lục Trạm kia là một đứa bé hiểu chuyện, nếu đổi lại thành những người khác, ta sợ hắn và Tam Nương sẽ có ngăn cách. Chuyện này đã nằm ở trong lòng con rất là lâu, mắt thấy năm sau chuẩn bị gả ra ngoài, trong lòng ta rất là hoang mang!"

    Sử thị vỗ tay Dương thị: "Thường ngày ở đó rất là đông người, nhiều người nhiều miệng, như vậy đi, thừa dịp năm nay hắn ta cũng rảnh, ta dẫn các ngươi đi, ngươi gọi Tam Nương đi."

    Nói xong Sử thị sắp xếp tấm vải kia bỏ vào trong rương, thì hai mẹ con mới ra khỏi phòng.

    Cô em chồng vừa về đã chui vào trong phòng mẹ chồng, hai mẹ con này đóng kín cửa, cũng không biết đang thì thầm nói cái gì. Hôm nay Chu thị chịu trách nhiệm nấu cơm, những năm qua Dương thị vừa vào cửa liền đến giúp đỡ, nào giống hôm nay, vậy mà không ra. Chu thị đi ra nhìn mấy lần, nhưng mà hôm nay Dương thị là khách, lại mang theo rất nhiều đồ đến, Chu thị cũng không tiện mở miệng kêu Dương thị ra giúp đỡ, đành phải để nữ nhi mình ra giúp đỡ.

    Sử thị cùng Dương thị ra ngoài, Dương thị nói với Đỗ Tam Nương: "Tam Nương, đi gặp biểu thúc của con với nương nào."

    Biểu thúc nào chứ? Mặc dù trong lòng Đỗ Tam Nương có chút không hiểu, nhưng mà vẫn đi theo Dương thị.

    Sử thị ở phía trước dẫn đường, rất nhanh đã đến một khu nhà dân, còn chưa đến gần, Sử thị mở miệng kêu: "Lưu lão đệ có ở nhà không?"

    "Có." Người nói chuyện chính là một nữ nhân nhỏ tuổi, gầy yếu.

    Dương thị đi theo vào phòng, kêu một tiếng: "Ngô thẩm."

    Dương thị lấy chồng cũng đã nhiều năm, mặc dù hàng năm đều sẽ trở về, nhưng cũng không phải tất cả người trong thôn đều gặp thấy, Ngô thị nhìn bà, nhất thời có chút không nhận ra được! Sử thị nói: "Đây là nữ nhi của ta, Nhị Nha, gã đến Bạch thôn."

    Ngô thị lấy lại tinh thần, cười nói: "A a, là Nhị nha đầu, đã qua nhiều năm như vậy, nếu như không nói thật sự ta không thể nhận ra được."

    Vừa nói chuyện Ngô thị giơ cánh tay gầy yếu xoa xoa con mắt, lúc này mặc dù không có gió, nhưng đôi mắt bà lại chảy nước mắt, bà ở bên vừa nói vừa xoa: "Bây giờ thẩm đã già, không còn dùng được, nhìn đồ cũng không còn nhìn rõ nữa."

    Sử thị nói: "Người già đều như vậy, ta cũng giống vậy, cái đôi mắt cứ hay tự nhiên chảy nước mắt."

    Bên kia Lưu Bằng Minh đã đi ra, Sử thị cười nói: "Lưu lão đệ, mới đầu năm mà đã làm phiền ngươi, ta cũng thật sự thấy áy này."

    Lưu Bằng Minh sờ cái chòm râu dài nói: "Lão tỷ tỷ, cần gì phải nói khách khí thế."

    Sử thị cười, đi theo Lưu Bằng Minh vào phòng.

    Dương thị cũng vội vàng dẫn Đỗ Tam Nương đi theo, chờ sau khi vào phòng, Lưu Bằng Minh nói: "Lão tỷ tỷ, bị khó chịu chỗ nào vậy?"

    Sử thị nói: "Lão Lưu a, không phải là ta, mà là cháu gái của ta, trước kia đã từng nói qua với ngươi, đã uống thuốc mấy tháng, nhưng mà chẳng có chút động tĩnh nào, chúng ta thật sự lo lắng."

    Lưu Bằng Minh ồ một tiếng, lập tức nhìn về phía Đỗ Tam Nương nói: "Đến đây, đưa tay cho ta bắt mạch nào."

    Đỗ Tam Nương im lặng, đi cả buổi giờ là để nàng xem đại phu? Nàng cũng không có đau gì, thì xem bệnh gì chứ!

    Dương thị thấy nữ nhi đứng không nhúc nhích, liền nhanh chóng đẩy nàng mấy cái, để nàng qua đó ngồi xuống, Lưu Bằng Minh dùng cặp ngón tay gầy trơ xương đè lên cổ tay của nàng, chẩn trị bên tay trái tay phải hai lần, ước chừng khoảng một khắc đồng hồ, ông mới ngừng tay lại, nói: "Cơ thể của đứa nhỏ này rất là yếu ớt, bình thường có phải hay đi tiểu ban đêm đúng không"

    Dương thị nói: "Đúng đúng, chính là cả đêm đi tiểu rất là nhiều lần. Lưu thúc, có bị gì không."

    Lưu Bằng Minh nói: "Cũng không gặp vấn đề gì lớn về thể chất, chính là thân thể có chút chứng hư nhược thôi, theo ta thấy, cái chứng hư nhược này là có từ trong lúc mang thai, lúc trước đứa nhỏ này sinh ra có phải cơ thể cũng không có tốt đúng không."

    Lúc này vẻ mặt Dương thị đúng là ngày càng lo lắng, bà gật đầu nói: "Lúc sinh ra chỉ có 5 cân hai lạng, giữa tháng liền sinh bệnh, lúc đó sữa của ta cũng không có tốt.. Lưu thúc, thúc thấy đó, tuổi của nó cũng không còn nhỏ nữa, chuyện của cô nương còn chưa có! Ta thân làm nương, trong lòng cũng lo lắng đến hoảng!"

    Lưu Bằng Minh nói: "Ta sẽ sửa chút đơn thuốc cho con bé, hãy thử dùng ít thời gian. A, đúng rồi, tốt nhất là nhau thai ở đâu đó, là của người hay súc vật cũng được, tìm cho con bé ăn, thứ này rất là bổ!"

    Dương thị dạ dạ hai tiếng, Lưu Bằng Minh kê đơn thuốc cho Đỗ Tam Nương, còn tự mình bốc thuốc, cầm lấy gói thuốc, Dương thị nói: "Lưu thúc, thuốc cứ để lại chỗ người trước, chờ lúc chúng ta đi thì đến lấy."

    * * *

    Chờ Dương thị đưa tiền, ba người đi từ trong nhà ra. Sử thị nói: "Lưu thúc ngươi nói chắc chắn là không sai rồi, ngươi cũng đừng quá lo lắng, về phần cái nhau thai, ta đang nghĩ cách, xem chỗ nào lấy cho ngươi."

    Dương thị nói: "Nương, vậy nương phải để ý kỹ một chút đó."

    Đỗ Tam Nương nhíu mày: "Nương, con còn chưa đến 14 tuổi đâu, lo cái gì chứ!"

    Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, mẫu thân của mình lại quan tâm đến chuyện này, khó trách lúc trước cầm nhiều thuốc về vậy, bởi vì cơ thể của nàng còn chưa dậy thì nên lo sợ.

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, trước kia sinh hoạt lại không tốt, cơ thể trổ mã được mới là lạ, bây giờ sinh hoạt tốt, mặt nàng cũng bắt đầu có thịt. Uống thuốc làm gì chứ, huống chi còn ăn nhau thai!

    Lại nói, cũng không phải là không có nữ hài tử mười lăm mười sáu tuổi mới bắt đầu dậy thì.

    Dương thị nói: "Con còn nhỏ, thì biết cái gì chứ! Con đừng có quan tâm đến chuyện này, ta và bà ngoại con sẽ giải quyết."

    Về đến nhà, Dương thị đến phòng bếp giúp đỡ, mặt Đỗ Tam Nương tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, nhưng bọn họ cũng là vì muốn tốt cho nàng, nàng có thể nói cái gì đây? Ai bảo nàng chì mới có mười ba mười bốn tuổi, vóc dáng như cái tấm ván giặt đồ, cho dù gương mặt này có mấy phần rất dễ nhìn, nhưng cũng không thể sánh nổi bộ dạng gầy như cô -ve.

    Nghĩ đến cái này thế giới này những nữ tử 15, 15 tuổi đã kết hôn, nghe nói ngoại tổ mẫu 12 tuổi đã được gả đi, mười sáu tuổi sinh ra đứa trẻ đầu tiên, nhưng mà đứa bé đó chưa đến đầy tháng lại chết yểu, lại qua hai năm, mới sinh ra đại cữu của nàng.

    Đỗ Tam Nương thở dài, được rồi được rồi, cứ để bọn họ làm điều mình thích.

    Dương thị mang theo bọn nhỏ ở nhà mẹ đẻ hai đêm, mùng bốn Đỗ Hoa Thịnh sẽ đi đón bọn họ vế.

    Ngày mùng 5 tháng giêng, Đỗ Tam Nương dậy sớm giúp đỡ. Cả đêm Dương thị chỉ ngủ mới có 2 canh giờ, nửa đêm liền dậy chuẩn bị đồ. Hôm nay người tới rất nhiều, Đỗ Tam Nương cũng biết, nhìn quầng thăm dưới mắt của nương, nàng cũng đau lòng, nói: "Nương, để con coi chừng cho, người mau đi ngủ bù đi."

    Dương thị nói: "Ngủ cái gì mà ngủ, trời cũng sắp sáng rồi!"

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, lại nói: "Nương, ở đây có con canh chừng, người đi nghỉ ngơi một chút đi!"

    Dương thị cười nói: "Không sao đâu, mấy năm qua chẳng phải đều như vậy sao."

    Trong nồi hấp mười mấy bát cơm gạo nếp, cái nồi lớn như thế, Dương thị cũng không dám để Tam Nương canh chừng, nếu hơi vô ý chút thì nước sẽ bị sôi khô cạn. Dương thị còn nhớ rõ năm trước, chẳng qua nàng chỉ mới đi nhà xí chút xíu, khi trở về suýt chút nữa cái nắp cũng muốn bốc cháy lên, còn có chỗ bị cháy.

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, nhìn Dương thị nói: "Nếu người không muốn trở về nói, vậy người mau ngồi ở phía sau lòng bếp đi."

    Nói xong kéo Dương thị đến lòng bếp, còn mình đứng trước bếp.

    Hơi nước rất lớn, Đỗ Tam Nương cúi đầu, mặt của nàng đều bị hơi nước che đi.

    Cũng không biết hôm nay Lục Trạm có đến không, tuy nói là lúc hắn đi về đã có nói với hắn, nếu hôm nay không có việc gì thì sẽ đến. Đỗ Tam Nương mím môi, cũng không biết sao mình lạ để ý đến hắn như vậy, lúc không thấy thì cảm thấy trong lòng rất lo lắng.

    Đợi cho đến khi hừng đông, Dương thị đi gọi hai đứa trẻ kia dậy, cả nhà mau chóng ăn sáng, thoáng một cái đã đến giờ thìn, cũng có người đến, là cả nhà Đại bá nương đến trước, Mễ thị vừa đến đã hỏi có cần gì giúp không, Dương thị cười nói: "Tối hôm qua đã nấu xong hết rồi, cũng không cần giúp gì nữa. Đại tẩu chỉ cần ngồi xuống là được rồi."

    Sau đó là đến nhà Tam thẩm, sau đó là ngoại tổ mẫu, đã đến gần giữa trưa, nhưng Lục Trạm cũng chưa đến, Đỗ Tam Nương nhìn ra ngoài nhiều lần, cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn, trong lòng có chút nhụt chí, chẳng lẽ hôm nay hắn không có đến?
     
    Phuongphuong57500 and Ayuxinh like this.
  5. THAI YEN NHI

    Messages:
    70
    Chương 54: Vậy mà còn nói là thích nàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mãi cho đến khi làm đồ ăn xong, cũng không thấy bóng dáng của Lục Trạm đâu, xem ra hôm nay hắn sẽ không đến, nghĩ tới đây, trong lòng Đỗ Tam Nương có chút buồn bực. Thế mà người này còn nói thích nàng

    Tất cả họ hàng của nhà nàng đều đến, trước đó vài ngày liền đã nói với hắn, vậy mà hắn lại không đến.

    Mặc dù ở trong lòng có suy nghĩ riêng, nhưng Đỗ Tam Nương không có lộ ra ngoài, nàng vẫn luôn bận rộn giúp đỡ Dương thị ở bên trong và bên ngoài. Sử thị ngồi trong phòng, chị em dâu Đỗ gia ngồi nói chuyện với bà, thỉnh thoảng lại khen Tam Nương vài câu, nói Tam Nương giống Dương thị, chịu khó, chọc cho Sử thị cười không ngừng.

    Dương thị ở trong phòng bếp nói với Đỗ Tam Nương: "Rốt cuộc Trạm ca nhi có đến không vậy?"

    Đỗ Tam Nương buồn bực nói: "Con cũng không biết huynh ấy có đến không!"

    Dương thị nhíu mày: "Nếu không, múc ít đồ ăn để dành, lỡ đâu nó đến!"

    Đỗ Tam Nương hừ hừ hai tiếng: "Sắp đến giờ ăn rồi, nếu có đến thì đã sớm đến rồi!"

    Nói xong nàng cắn môi, trong lòng càng ngày càng thấy tức giận! Nếu đã không đến được thì cũng nên nói một tiếng, hại làm cho nàng không vui!

    Khi mang hết đồ ăn lên, thì cả nhà Đỗ Hoa Luân mới từ từ đi đến. Những người bên nhìn thấy cả nhà họ đến,

    Mễ thị kéo tay Dương thị nói: "Nha, ngươi nhìn xem, đại gia nhà chúng ta đến rồi kìa! Đến thật là đúng lúc, không biết còn tưởng là quan lại quyền quý đó!"

    Nói xong còn liếc mắt nhìn, từ lúc con dâu bà ta bị đẻ non, hận ý của bà ta đối với nhà bọn họ dường như có thể nhìn thấy, hận đến mức mỗi khi nhìn thấy cả nhà bọn họ liền muốn bỏ đi!

    Dương thị mím môi một cái, mặc dù cũng không thích cả nhà lão tứ đến sát giờ ăn cơm, nhưng dù sao bọn họ cũng là khách, mặc kệ bọn họ làm thế nào, nhưng mình là chủ nhà, chắc chắn không thể chất vấn người khác vì chuyện này được.

    Sau khi Đỗ Hoa Luân đến, kêu vài tiếng huynh trưởng, liền ngồi xuống ăn cơm. Vương thị nhìn thấy Sử thị tới, tiến lên kéo tay của bà, kêu một tiếng thông gia, nhìn khuôn mặt nếp nhăn kia tràn đầy nụ cười, nếu người không biết nhìn thấy, còn tưởng hai người họ quen thân với nhau.

    Đỗ Tam Nương nhìn bà ta một cái, vội vàng quay đầu chỗ khác, tránh cho khỏi bị cay mắt!

    Đám nam nhân ngồi một bàn, uống rượu nói chuyện phiếm, các nữ nhân cũng ngồi xuống chỗ của mình, ngoại trừ mấy đứa trẻ quá nhỏ bị bắt ngồi chung với người lớn, còn mấy bọn nhọ thì ngồi bàn riêng. Bàn của Đỗ Tam Nương đều là nữ hài nhi, nhỏ nhất là Nhị Nha của Tam thúc chỉ vừa mới có 8 tuổi, lớn nhất chính là Đỗ Phương của nhà Tứ thúc.

    Hôm nay Đỗ Phương mặc bộ áo khoác có in hình hoa, bên trên chiếc cổ áo còn may thêm một vòng lông thỏ màu trắng, ở dưới thì mặc một chiếc váy màu đỏ rực, trên chân thì mang giày vải bông, bên hông treo một chiếc khăn tay, thậm chí trên đầu còn cài trâm hoa, trên mặt cũng thoa phấn, lông mày thì tô tô vẽ vẽ, đôi môi cũng tô đỏ, trên người cũng mang một mùi hương ngọt.

    Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, rồi quay sang chỗ khác, một tiểu cô nương 15 tuổi mà lại bôi vẽ trên mặt như ma, với độ tuổi trẻ năng động như vậy, trang điểm lên như một cô nương hơn 20 tuổi.

    Nhưng mà chỉ có dù Đỗ Tam Nương nghĩ như vậy, nhưng rõ ràng người khác lại không có nghĩ như vậy, mấy cô nương khác thấy trang phục của Đỗ Tam Nương, mỗi người nhìn nàng ta, trong mắt đều tỏ ra vẻ hâm mộ, đều tranh nhau nói chuyện với nàng t5a.

    Được mọi người vây quanh như vậy, nhưng trái lại Đỗ Phương lại có chút lạnh lùng, nàng ta nhìn mấy người biểu muội của mình, đều mặc những chiếc áo đủ màu làm bằng vải bông, cả người đều cồng kềnh khó chịu, chải tóc cũng không hề suông thẳng, lộn xộn rối bời, cũng không có thoa dầu bôi tóc, khuôn mặt cũng rất đỏ bừng, đều bị gió lạnh thổi nứt ra, Đỗ Phương mím môi một cái, chỉ tùy tiện ứng phó mấy vị muội muội này.

    Một năm số lần Đỗ Phương trở về nhà cũng không nhiều, đa số đều ở trong thành, cũng do năm ngoái vào lúc hạn hán, nàng ta mới về quê cùng cha mẹ ở lâu, nhưng cho dù là gặp thiên tai hạn hán, năm qua, trong đám tỷ muội chỉ có nàng ta là sống tốt nhất, ít nhất là không có đói bụng.

    Đỗ Tam Nương nhìn nàng ta ngồi ở đó giả vờ thật là khó chịu, chẳng qua trong nhà có cái cửa tiệm, thật đúng là tự coi mình là 1 thiên kim khuê các, nhìn vẻ mặt của nàng ta, giống như nàng ta cao hơn một bậc trong đám tỷ muội của mình.

    Cắt, giả vờ giả vịt! Đỗ Tam Nương chào hỏi mấy người muội muội, nói: "Mọi người mau ngồi xuống ăn cơm đi."

    Hôm nay cơm nước của Đỗ gia vô cùng tốt, có cá có thịt, còn có vài mấy món hấp, ở nông thôn, chỉ có tết mới được ăn ngon như thế. Đỗ Tam Nương mới kêu lên như vậy, thì mấy cô nương liền chạy đến ngồi, không tiếp tục để ý đến Đỗ Phương nữa.

    Từ trước đến nay Đỗ Phương chính là người cao cao tại thượng, ở trong đám các tỷ muội nàng ta vẫn luôn được chú ý, ai thấy nàng ta cũng phải nịnh nọt, lấy lòng nàng ta hai tiếng. Cũng chính là Đỗ Tam Nương của nhà Nhị bá phụ, thấy vẻ mặt nàng rất là bình tĩnh, tóc chỉ thắt thành bím ở phía sau, cả người chỉ mặc chiếc áo bông vàng nghệ, quần bông màu xanh đen, Mang chiếc giày cùng màu, cái bộ dạng nghèo kiệt xác, còn không phải là một con quỷ nghèo sao!

    Nhưng từ lúc nàng ta vào nhà, Đỗ Tam Nương không thèm quan tâm hỏi thăm nàng ta, cũng không tới nói một tiếng! Trong lòng Đỗ Phương rất là khó chịu, nhìn nàng cùng mấy người tỷ muội nói giỡn, mặt mày cong cong, mặc dù ăn mặc cũng rất bình thường, nhưng rất nổi bật ở trong mấy người muội muội!

    Trong lòng Đỗ Phương rất là khó chịu, nàng ta chậm rãi đi tới, mắt nhìn vào đồ ăn trên bàn, vẻ mặt rất là chán ghét.

    "Phương tỷ tỷ, tỷ mau ngồi đi." Nhị nha của nhà Tam thẩm kêu lên một tiếng, nói xong chỉ chỉ vào cái ghế bên cạnh, đây là đặc biệt giữ chỗ cho nàng ta.

    Đỗ Phương đi qua nhìn thoáng qua, hỏi: "Cái ghế này đã rửa chưa?"

    Đỗ Tam Nương nhìn ánh mắt bắt bẻ kia của nàng ta, trong lòng cũng là không thích, từ lúc mượn bàn ghế về, tất cả đều đã lau qua một lần, nhưng mấy cô nương kia lại không có nói gì, trái lại nàng ta lại đứng đó nói.

    Mặc dù trong lòng khó chịu, Đỗ Tam Nương vẫn gật đầu: "Phương tỷ tỷ, chúng ta đã rửa ghế rồi, tỷ mau ngồi đi."

    Đỗ Phương tới, lại không chịu ngồi xuống, trái lại dùng ngón tay lau trên ghế một cái, lại đi phía trước nhìn kỹ xem, sau đó nói: "Chỗ nào sạch sẽ, ngươi nhìn đi, không phải chỗ đây có bụi sao?"

    Đỗ Tam Nương nhìn nàng ta duỗi ra ngón trỏ, phia 1tren6 rất là sạch sẽ làm gì có bụi chứ, rõ ràng chính là cố ý!

    Đỗ Phương lại nói: "Sao cái này có thể để cho ta ngồi xuống chứ, nếu là làm bẩn y phục tốt của ta như vậy! Cái tấm vải này của ta không hề rẻ tiền, đây là gấm, cũng không thể so với những bộ vải thô áo đay mà các ngươi mặc, một thước này của ta, cũng đủ cho nhà các người ăn trong nửa năm."

    Đỗ Tam Nương nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt của nàng ta, căn bản là không thèm quan tâm đến nàng ta, dù sao trước giờ nàng ta đều không thích tỷ muội bọn họ, nàng còn lâu mới dùng mặt nóng dán vào mặt lạnh!

    "Nếu Phương tỷ tỷ sợ làm bẩn y phục, thì cứ đứng ăn đi, như vậy cũng sẽ không làm bẩn y phục." Đỗ Tam Nương nói.

    Lục Trạm không đến, trong lòng nàng còn có chút tức giận, cũng không muốn hầu hạ cái người bị bệnh công chúa này!

    Đỗ Phương nghe nàng nói để cho mình đứng đó ăn, lập tức liền đổi sắc mặt, nàng ta đã nói như vậy, chẳng lẽ Đỗ Tam Nương không lấy khăn lau!

    "Đỗ Tam Nương, ngươi kêu ta đứng ăn sao? Hôm nay là trong nhà ngươi mời khách, ngươi chiêu đãi khách như vậy sao? Nếu ngươi không muốn chiêu đãi ta, vậy ta đi là được rồi!" Thanh âm của Đỗ Phương rất là lớn, lập tức mọi người trong phòng đều nghe thấy được.

    Đỗ Tam Nương liếc mắt nhìn, nàng ta đứng đó bắt bẻ, bệnh công chúa lại nổi lên rồi, nàng cũng không phải là nha hoàn của Đỗ Phương, còn phải hùa theo nàng ta!

    Dương thị nghe thấy tiếng cãi vã, vội vàng đi tới: "Phương Phương a, có gì con cứ nói Nhị thẩm, nếu Tam Nương đắc tội gì với con, ta sẽ nói với con bé."

    Đỗ Phương nói: "Con nào dám nói nàng a, bây giờ con sẽ đi!"

    Nàng ta nói muốn đi, Dương thị vội vàng kéo nàng ta lại, trấn an nói: "Phương Phương, đã đến giờ ăn cơm trưa, con đi đâu vậy. Nếu muội muội con không có chỗ nào chu toàn, con hãy bỏ qua nó một lần."

    Đỗ Tam Nương nhìn thấy nàng ta ở nhà mình nổi lên tính tình đại tiểu thư, nàng ta thật là chướng mắt, mím môi một cái, Đỗ Tam Nương nói: "Nương, người đừng có kéo tỷ ấy, y phục trên Phương tỷ tỷ đều làm bằng gấm, rất là quý giá đó, nhà chúng ta như vậy, phải tiêu mất tiền nửa năm mới bù đắp được 1 thước vải đó đấy. Phương tỷ tỷ không muốn ngồi, chê ghế nhà ta bẩn, sợ làm bẩn y phục của muội ấy, nếu nàng đã nói như vậy, vậy con đành phải nói để tỷ ấy đứng đấy ăn, đứng đó ăn chắc chắn sẽ không làm bẩn y phục!"

    Đỗ Tam Nương bình tĩnh nói nguyên nhân hậu quả ra, bảo nàng chừa mặt mũi lại cho Đỗ Phương, chẳng lẽ ôm sai lầm lên người mình, vậy đó là một sai lầm rồi! Mặc cho dù nàng không muốn gây phiền phức, nhưng nếu phiền, thì nàng sẽ không còn khách khí nữa

    Đều là con người giống nhau, không có ai cao quý hơn ai, nhiều nhất chính là nhà Tứ thúc chỉ nhiều tiền hơn chút thôi, ở trước mặt các nàng còn làm ra dáng vẻ cao quý cho ai xem đây? Đỗ Tam Nương cũng không có tiếp xúc nhiều gì với vị đường tỷ này, nàng cũng không biết vì sao vị đường tỷ này lại có ý kiến với mình, hôm nay nhìn như thế này, trái lại đã tìm ra nguyên nhân, là một người có bệnh công chúa, đừng hi vọng nàng ta sẽ không có ý kiến với nào!

    Dương thị nghe xong, liền biết đã biết chuyện gì xảy ra, bà vội vàng buông tay ra, không còn kéo Đỗ Phương lại nữa, nhìn cách ăn mặc của Đỗ Phương từ trên xuống dưới, chất liệu vải này đúng là không tầm thường. Nhưng mà biết rõ mình là nhà nông, không so được với nhà giàu ở trong thành, còn có hạ nhân hầu hạ, hôm nay tới dùng cơm, mặc thành bộ dạng như này đến, còn bắt bẻ ghế nhà mình lau không có sạch, cô nương của nhà lão tứ đúng là được dạy dỗ rất là tùy hứng.

    Mặc dù trong lòng rất không thích hành động của Đỗ Phương, nhưng dù sao nàng ta là khách, hôm nay người đến cũng nhiều, nếu vì chuyện này mà gây ồn ào, nói ra thì đúng là không dễ nghe thật. Dương thị mím môi một cái, dùng tay mình sờ trên ghế, trên tay làm gì có bụi, Dương thị lại dùng ống tay áo chà xát một lần, nói: "Phương Phương, mau ngồi xuống đi, Nhị thẩm đã lau rồi, không hề có bẩn, không có chút bị bẩn nào!"

    Đỗ Phương miễn cưỡng nói: "Nếu đã như vậy, thì con sẽ ngồi xuống!"

    Đỗ Tam Nương nhìn nương của mình còn phải hầu hạ một nha đầu 15 tuổi, trong lòng cũng có chút tức giận.

    "Nương, cũng không phải là con nít, người còn phải ở đây hầu hạ nàng ta sao? Ngay cả Tứ Nương nhỏ như vậy, đều biết tự mình làm, có người đúng là rất kén chọn."

    Đến trong nhà nàng ăn cơm, còn cái này bắt bẻ kia bắt bẻ, nhìn như vậy không vừa mắt, chạy tới làm cái gì, có bản lĩnh mình trở về a!

    Dương thị trừng nữ nhi của mình một chút: "Tam Nương, nói cái gì vậy."

    "Phương Phương, muội muội của con hôm nay vẫn luôn bận rộn, cũng rất là mệt, con hãy thông cảm chút." Dương thị nói xong rồi quay về chỗ của mình.

    Mễ thị nhìn Phương nha đầu của Tứ phòng ở đó tác oai tác quái, trong lòng cũng rất là chán ghét.

    Trương thị nói: "Nhị tẩu, ngươi cũng đừng để ý, đúng là y phục kia của Phương Phương rất là quý, nên con bé rất là thích."

    Dương thị cười cười: "Không có chuyện gì, ta một người lớn, chẳng lẽ lại đi so đo với một đứa con bé."

    Mễ thị liếc mắt nhìn mẹ con Trương thị, đây không phải là muốn làm cho nhà người khác bị ngột ngạt sao? Biết đó là loại vải quý, còn mặc nó đến đây, thật không biết là cố ý hay sao nữa.

    Đám người bên kia lại đến ngồi chỗ của mình, trong nhà đều là bát sứ thô, hôm nay nhiều người đến, nên đã mượn rất nhiều đồ từ nhà của Đại bá mẫu và nhà Tứ thẩm, trên bát sứ thô có chỗ nào bị sứt mẻ cũng là chuyện bình thường.

    Đỗ Phương nhìn cái bát trước mặt mình bị mẻ một miếng lớn to bằng ngón cái, nàng ta nhíu lông mày, nhìn thoáng qua trên bàn, thẳng tay đổi lấy chiếc bát của Đại nha nhà Tam thẩm. Nhìn Đại nha nhà Tam thẩm, trên mặt có chút ủy khuất, nhưng cũng không dám nói gì với Đỗ Phương, chỉ có thể xụ mặt xuống bưng lấy cái bát hỏng kia.

    Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, trong lòng càng không thích Đỗ Phương, nàng thà Đỗ Phương đừng đến nhà của mình. Chỉ là nhìn đại nha đầu của Tam thẩm cũng không biết nói cho mình, Đỗ Tam Nương cũng lười mở miệng. Nếu Đỗ Phương chọc giận nàng, nàng cũng sẽ không giống đại nha đầu của Tam thẩm nén giận như vậy!

    Đỗ Phương đổi được bát tốt, ngay cả đũa cũng phải đổi với người ta, Đỗ Tam Nương nhìn, quả thực hận không thể đánh đuổi nàng ta trở về, để tránh nhìn thấy khỏi bị bực bội.

    Đợi một lúc ăn cơm, Đỗ Phương một lúc nói cơm này quá nhão, một lúc lại nói mùi vị của đồ ăn lại không hề tốt, phải nên làm như thế này như thế kia, chờ một lúc còn nói nàng ta đã từng ăn cái gì, ăn ngon hơn nhiều so với mấy thứ này.

    Mặc dù nàng ta mở miệng ra là bắt bẻ nhưng cái tay gắp đồ ăn cũng thật là nhiều, Đỗ Tam Nương không thèm nhìn nàng ta, năm hết tết đến rồi, Đỗ Tam Nương không muốn cãi nhau với người này, nàng đi lấy đôi đũa khác đến, đều gắp ít đồ ăn cho vào trong chén mấy tỷ muội khác.

    Bữa cơm này, Đỗ Tam Nương ăn không hề thấy thoải mái, nàng thầm nghĩ, về sau sẽ không ngồi chung bàn ăn với Đỗ Phương lần nào nữa!

    Đỗ Phương cầm khăn tay lau miệng, hỏi: "Tam Nương, ta nghe người ta nói, ngươi đã đính hôn rồi?"

    Đỗ Tam Nương chỉ ừ một tiếng.

    Đỗ Phương nói: "Tam Nương, đã đính hôn rồi, chẳng mấy chốc sẽ xuất giá đi. Ta thấy mấy cô nương ở trong thôn đều gả đi sớm."

    "Chuyện này sẽ tự có cha mẹ sắp xếp." Đỗ Tam Nương lạnh lùng nói, không muốn tiếp tục nói đề tài này, liền quay đầu sang nói chuyện với người bên cạnh.

    Đỗ Phương thấy nàng không đáp lời, thế là méo miệng không hỏi lại lần nữa, nghĩ đến người mà Đỗ Tam Nương gả đến, còn không phải chỉ là một người nhà nông sao! Trong nhà có mấy bá phụ cũng như vậy, cả một đời cũng chỉ có thể kiếm được mấy đồng tiền.

    Đỗ Phương nhìn mấy cái muội muội của mình, xuất thân của bọn họ đã quyết định sau này bọn họ sẽ gả cho một người nghèo, sau này sự chênh lệch của bọn họ và nàng ta chỉ cảng lớn hơn thôi. Đợi nàng ta xuất giá, thì nàng ta chính là Thiếu nãi nãi, có nô bộc hầu hạ. Những thân thích nghèo nàn của Đỗ gia này, xem ra mối quan hệ này phải từ từ phai nhạt, và cắt đứt liên lạc mới được. Nàng cũng không muốn sau này có người biết thân thích của nàng đều là những kẻ quê mùa chỉ biết làm ruộng.

    Thật vất vả mới ăn cơm xong, cuối cùng Đỗ Tam Nương có thể thở phào nhẹ nhõm, nàng không muốn lại ở cùng chỗ với Đỗ Phương, bắt đầu thu dọn chén bát trên bàn. Cái Đỗ Phương bị bệnh công chúa này, ai muốn hầu hạ thì tự đi hầu hạ!

    Mấy nữ tử khác cũng đến giúp đỡ Đỗ Tam Nương, rất nhanh đã dọn xong cái bàn, Đỗ Tam Nương đi vào phòng bếp đến lau bàn, nhìn Đỗ Phương ngồi ở bên cạnh cắn hạt dưa. Đỗ Tam Nương liếc mắt nhìn, không phải là ghét nhà bọn họ sao, sao còn ở nhà nàng cắn hạt dưa chứ!

    Đợi đến tất cả mọi người ăn uống xong, dọn xong chén đũa cũng đã là nửa canh giờ. Mấy cô nương nhà Đại và Tam thẩm ngồi cùng với nhau nói chuyện, không biết có phải hành động đổi bát đũa của Đỗ Phương đã đắc tội với người khác không, lúc này mọi người đều không có thèm nói chuyện với nàng ta.

    - _

    Mễ thị cùng Nghiêm thị nhà lão tam ở trong phòng bếp rửa chén với Dương thị, Mễ thị nói: "Không biết nên nói cái gì đây, hảo tâm gọi nhà hắn tới ăn, vậy mà không có làm gì hết. Nếu mà là con gái ta, thì ta nhất định sẽ đánh một trận!"

    "Nhà lão tứ còn không biết xấu hổ mà nói chất vải kia rất là quý, ta nhổ vào, bà ta là người trong thành, đã xem thường chúng ta là nông dân, còn tới đây làm gì, ăn mặc trang điểm lộng lẫy khoe khoang, nhìn thôi cũng đã làm người ta chán ghét!" Mễ thị hừ hừ nói hai câu.

    Nghiêm thị nói: "Đại tẩu, ngươi nhỏ giọng một chút, đừng để nàng ta nghe thấy. Với cái tính keo kiệt của nàng ta, nói như vậy sẽ đắc tội với nàng ta!"

    Mễ thị nói: "Đắc tội thì đắc tội, ta cũng không sợ đắc tội với nàng ta! Dạng thân thích như vậy, ta còn không có muốn đâu!"

    Nghiêm thị không muốn tranh luận những thứ này, bà ta quay đầu hỏi: "Nhị tẩu, sao hôm nay con rể của ngươi không có đến?"

    Nghiêm thị còn chưa có nhìn thấy chàng trai trẻ kia, chẳng qua nghe nói là một người cũng không tệ.

    Dương thị nói: "Có lẽ là trong nhà có chuyện gì đi, năm hết tết đến rồi, hắn cũng phải thăm người thân đúng không."

    Đỗ Tam Nương bị mấy người tỷ muội vây quanh làm cho đi không được, bởi vì cô nương nhà đại bá phát hiện có một đôi giày của nam nhân ở trong phòng Đỗ Tam Nương, nhìn kích thước kia, rõ ràng là không phải của Đỗ Hoa Thịnh, trong lúc nhất thời từng người hỏi Đỗ Tam Nương làm cho ai.

    Mấy người nha đầu nàng, tuổi cũng không có kém bao nhiẹu, bên trong đám cô nương Đỗ Phương là người lớn nhất, Đỗ Tam Nương đứng thứ hai, sau đó là Đại nha của nhà Tam thẩm, trong nhà Đại bà mẫu có một cô nương, cũng mười tuổi.

    "Tam tỷ tỷ, tỷ nói một chút về phu quân của tỷ đi, là người như thế nào, tỷ có thấy chưa?"

    Hôn nhân đối các cô nương mà nói là một chuyện lớn, những người khác chưa bao giờ nói qua, trước mắt là Đỗ Tam Nương đã làm được mai mối, đương nhiên đám người hi vọng có thể hỏi thăm một chút.

    Đỗ Tam Nương bị các nàng gây ồn ào nên không thể làm gì khác hơn đành nói: "Đã gặp qua, là một thợ rèn, vóc người rất cao lớn."

    "À.. Là một thợ rèn, ta nghe nương ta nói, gả một người có tay nghề, về sau trong nhà sẽ không đói bụng." Người nói chuyện chính là Đại Nha của nhà Tam thẩm.

    "Tam tỷ tỷ, hắn là thợ rèn, chẳng phải sẽ có sức rất lớn sao? Nếu sau này hắn đánh tỷ thì sẽ rất đau đó." Lúc này người nói chuyện chính là nha đầu của Đại bá mẫu, lúc nàng nói mặt của con bé nhăn lại: "Cha muội đánh nương muội, muội nhìn thấy cũng rất là dọa người."

    Đỗ Tam Nương nhìn mấy muội muội của mình, tuổi cũng không có lớn lắm, còn biết nói về nam nhân.

    Mím môi một cái, Đỗ Tam Nương cười nói: "Chờ sau này các ngươi đính hôn rồi sẽ biết."

    "Tam tỷ tỷ, hắn đối với tỷ có tốt không?"

    "Đúng vậy a, đúng vậy a, Tam tỷ tỷ, tỷ nói xem, tỷ mau nói xem."

    Đỗ Tam Nương bị các nàng gây ồn ào dở khóc dở cười, đối với vài đôi mắt sáng lấp lánh này, mặc dù tuổi cũng không hề lớn, nhưng mấy cô nương ở trông thôn đều gả sớm, các nàng có thể nghĩ những thứ này, cũng rất bình thường. Dù sao hôn nhân là chuyện liên quan đến cả đời phụ nữ, nơi này lại không có chuyện ly hơn, nếu nhà gái bị nhà chồng vứt bỏ, thì bình thường đối nhà gái nhà mà nói chính là sỉ nhục, không ít phu thê cho dù hai ba ngày gây gổ, đánh nhau, cũng sẽ sống chung cả một đời.

    Đỗ Tam Nương nói: "Hắn a, là một người rất tốt, đối với ta cũng rất tốt, trước đó còn tặng cho ta cây trâm."

    Nói xong Đỗ Tam Nương lấy trâm hồ điệp ra, mấy cô nương mở to hai mắt nhìn, từng người đều là vẻ mặt vui vẻ, một bên hâm mộ mệnh của Tam tỷ tỷ thật tốt, một bên lại nghĩ đến vị hôn phu tương lai của mình có tốt với mình như vậy không.

    Đỗ Tam Nương cười nói: Được rồi, nên đi ra thôi, nếu không ra ngoài, còn không biết mấy người chúng ta làm gì ở trong đây đâu."
     
  6. THAI YEN NHI

    Messages:
    70
    Chương 55:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đỗ Tam Nương kêu mấy muội muội đi vào nhà, mấy tiểu cô nương liếc nhìn nhau, trên mặt còn đang nhịn cười, rồi chạy đến nhà chính.

    Đỗ Tam Nương không có đi theo, mà đi lòng vòng ở phòng bếp, thấy bên trong đã được dọn sạch sẽ, căn bản là không cần nàng giúp đỡ nữa.

    Nàng lại bước ra khỏi phòng, đi đến trong viện, ngẩng đầu nhìn bên ngoài hàng rào một chút, lại vẫn không có nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào.

    Thầm thở dài, kiềm chế cảm xúc lại, Đỗ Tam Nương cũng nhấc chân vào phòng.

    Vào trong nhà, Đỗ Tam Nương nhìn thấy Đỗ Phương còn chưa đi, không khỏi méo miệng, không phải chướng mắt nhà mình sao, sao lại còn ngồi lì ở đây không chịu đi!

    Đỗ Tam Nương đi đến bên người Dương thị, tiến đến nói thầm bên tai bà: "Nương, sao cả nhà của Tứ thúc lại còn chưa đi!"

    Dương thị vỗ tay của Đỗ Tam Nương, bà không nói gì, nhưng lại đứng lên.

    Đỗ Tam Nương nhíu mày, thấy nương đi đến chỗ Tứ thúc, cũng không biết trước đó mấy người bọn họ nói gì, nhìn Đỗ Hoa Luân giống như rất là kích động, uống rượu, mặt đỏ bừng, kéo Đỗ Hoa Thịnh không ngừng nói chuyện.

    Đỗ Hoa Luân khoát tay áo, say khướt nói: "Nhị ca, vậy ta xin đi trước đây."

    Đỗ Hoa Thịnh nhìn bộ dạng say khướt của ông ta, hỏi: "Bộ dạng này của ngươi sao có thể về được đây?"

    "Được mà, sao lại không thể về được, chắc chắn có thể trở về." Đỗ Hoa Luân cười hắc hắc hai tiếng, ánh mắt có chút rã rời nhìn mọi người xung quanh.

    Đỗ Tam Nương liếc mắt nhìn, Tứ thúc chính là một con ma men, mỗi lần đến nhà ai thì cũng đều uống đến say khướt.

    Trương thị tiến đến đỡ Đỗ Hoa Luân, bà ta cười nói: "Nhị ca, ngươi xem chúng ta phải về thành, Hoa Luân uống say khướt như thế này, nếu không đành phiền nhị ca đưa chúng ta về một đoạn."

    Bà ta vừa nói xong lời này, trong lòng Dương thị liền khó chịu, bọn họ muốn trở về liền nhờ Đỗ Hoa Thịnh đi tiễn?

    Dương thị nói: "Hắn uống đến say khướt như vậy, bây giờ mà lên đường thì không được tốt cho lắm, bị gió lạnh thổi, quay đầu không phải sẽ bị nhiễm phong hàn sao, theo ta thấy không bằng nghỉ ngơi ở đây một ngày, ngày mai các ngươi lại về thành. Năm hết tết đến rồi, không cần phải vội vàng đi như vậy."

    Dương thị cũng không muốn để Đỗ Hoa Thịnh đưa mấy người này về, đến lúc này hai đường đều kẹt kín đều bị chậm trễ không ít thời gian. Lại nói trời đông giá rét như thế này, nàng cũng không muốn để cho nam nhân của mình vì đám người này mà bị chịu lạnh.

    Trên mặt mang theo nụ cười, Trương thị nói: "Nhị tẩu, không sao đâu, ta lấy chăn bọc lại, chắc chắn sẽ không bị gió thổi, cũng không phải là do ta vội như vậy, thật sự là có chút việc riêng nên phải trở về xử lý. Nhị tẩu chứ cho Nhị ca đưa chúng ta trở về."

    Nói xong Trương thị lại đỡ Đỗ Hoa Thịnh đi vài bước, hỏi: "Phu quân, ông muốn mai chúng ta về hay hôm nay về?"

    Đỗ Hoa Luân nhắm mắt lại, trong mồm chỉ thở hổn, cũng không nói lời nào.

    Trương thị lại nói: "Nhị tẩu, ngươi thấy đó ông ấy cũng đã uống say rồi, làm gì còn có thể nghe thấy chúng ta nói chứ."

    Nói xong Trương thị lại cười lên: "Nhị tẩu, nếu nhị ca không có rảnh, vậy đưa xe lừa nhà tẩu cho chúng ta đi, chúng ta trở về, rồi sau này trả lại cho tẩu."

    "Cái xe lừa này cũng không phải là của nhà ta, ta đây cũng là đi mượn. Thật sự không dám đưa cho đệ muội dùng." Dương thị ngoài cười nhưng bên trong lại không hề cười.

    Trương thị có cái đức hạnh gì, Dương thị qua lại nhiều năm như vậy, cũng từng thiệt thòi ở trong tay bà ta, cái con người Trương thị này, chính là đã nhét vào sẽ không nhổ ra, chỉ muốn chiếm tiện nghi của người khác, muốn lấy đồ từ trong tay bà ta, cũng đừng hòng nghĩ đến. Hôm nay xe lừa mà bị bà ta mượn đi, thì sau này cũng đừng hòng có thể lấy trở về!

    Trương thị cười cười, lại nói: "Nhị tẩu, các người mượn nhà ai vậy, nếu không sau này để nhà nọ đến thẳng nhà của ta dắt đi là được rồi."

    Dương thị nhíu lông mày, lườm bà ta, sao Trương thị này lại chẳng biết điều chút nào cả, còn giả điên giả dại với bà.

    Mím môi một cái, Dương thị nói: "Tứ đệ muội, không phải là nhị tẩu không cho ngươi mượn, thật sự cái xe lừa này là do chúng tôi đi mượn, nếu sau này mà bị sứt mẻ chỗ nào đó, chúng ta cũng tiện trả lại cho người ta. Hơn nữa, vốn dĩ đã nói người nọ là hai ba ngày gần đây sẽ trả lại, chờ một lúc nếu hắn tới, không thấy xe lừa ở đâu thì thật là khó nói."

    "Ngươi nhìn xem trời cũng còn sớm, nếu không các ngươi ở lại đây một đêm, chờ đến ngày mai rồi đi."

    "Nhị tẩu, vẫn là để nhị ca đưa chúng ta đi một đoạn đi, chỉ cần đưa đến cửa thành, không cần phải vào nhà đâu, nhị ca cũng có thể chạy về ăn cơm chiều. Thật sự chúng ta có chuyện gấp phải về."

    Dương thị nói: "Tứ đệ muội, đúng là người làm tẩu tử như ta có chỗ thất lễ.."

    Còn chưa nói xong, Đỗ Phương bên kia đã đứng lên, vẻ mặt của nàng ta rất không cao hứng: "Nương, Nhị thẩm đã bảo không muốn người còn cầu xin làm cái gì. Vẫn là huynh đệ ruột của phụ thân đó, để Nhị thúc đưa về một chút mà cũng không muốn!"

    Dương thị bị lời này của Đỗ Phương làm cho tức giận, đau đến thấu gan, bà chính là không muốn đưa bọn họ về thì như thế nào! Dựa vào cái gì mà bỏ chuyện của mình xuống, mà phải đặc biệt chú ý bọn họ?

    Đỗ Phương đi tới chỗ Trương thị, nàng ta kéo tay Trương thị, tràn đầy oán giận nói: "Người ta đã không muốn coi như xong, chúng ta không cần phải cầu xin bọn họ!"

    Vương thị đứng ở đó cũng nghiêm mặt lại, ánh mắt nặng nề nhìn Đỗ Hoa Thịnh: "Lão nhị, ngươi tiểu lão tứ một đoạn đường đi, đừng làm chậm trễ công việc của lão tứ."

    Vương thị vừa nói xong lời này, cũng làm Dương thị thấy khó chịu, bà quay đầu nhìn sang, nói: "Nương, lời này là có ý gì! Cái gì gọi là đừng làm chậm công việc của lão tứ, năm hết tết đến rồi, cửa hàng lão tứ cũng đã đóng, thì có thể có việc gì chứ?"

    Vương thị xụ mặt xuống: "Lão Tứ là làm chuyện lớn, sao chuyện của hắn lại có thể không có việc gì được! Sau này nhà lão Tứ tốt hơn, không phải những người huynh đệ như các ngươi sẽ được nhờ sao!"

    Gần sang năm mới, vốn dĩ Dương thị cũng không muốn cãi nhau với ai, nhưng lời nói này thật sự làm cho trong lòng Dương thị vô cùng tức giận, bà nói: "Được nhờ? Con có dính được hào quang của hắn sao? Hay là con ăn uống đồ của hắn. Theo như nương nói như vậy, nếu là một người làm chuyện lớn, còn tới tìm những người ở quê nghèo như chúng tôi làm cái gì! Hắn đã là làm chuyện lớn, đương nhiên sẽ có không ít người nịnh bợ hắn, để những người kia đi tiễn hắn đi!"

    "Đã nói với các ngươi rồi, cái xe lừa kia là đi mượn, là đi mượn, các ngươi còn không chịu nghe, vốn dĩ là mượn tới, trước kia có người cũng không đồng ý cho chúng tôi mượn." Dương thị mím môi một cái, hừ hừ hai tiếng: "Sao có người lại không biết nói đạo lý như thế chứ!"

    Vương thị thở phì phò nhìn nàng dâu của lão Nhị, bà ta quay đầu nói với Sử thị: "Thông gia, ngươi xem một chút, đây chính là khuê nữ của nhà ngươi, nhưng cực kỳ hung dữ, ta mới nói có 1 câu mà đã đáp lại hai ba câu!"

    Làm thông gia nhiều năm như vậy, sao Sử thị lại không biết tính tình của Vương cho được. Đương nhiên trong lòng Sử thị sẽ luôn đứng về phía nữ nhi của mình, có điều bà sẽ không hiện ra mặt, vẫn là cười tủm tỉm, bà nói: "Thông gia à, tính tình của nữ nhi ta trước giờ như đại bác, thực ra trong lòng cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Xe lừa kia đúng là mượn của nhà người khác, không phải là đồ của nhà mình, nên không thể tùy tiện dùng. Nếu lúc này mà xảy ra cái gì, vậy chẳng phải sẽ tìm đến nhà lão Tứ sao? Chỉ vì đồ của nhà người khác, mà tổn thương tình cảm huynh đệ!"

    "Lại nói, năm hết tết đến rồi, có chuyện gì quan trọng mà phải đi về vào lúc này. Ngươi nhìn lão Tứ nhà bà đều đã say khướt, cũng không thể hóng gió, gió mà thổi qua bị phong hàn thì không được tốt cho lắm, mới đầu năm mà bị như vậy thì coi như cả năm coi như là điềm xấu!" Sử thị lại khuyên nhủ.

    Mặc dù Vương thị vẫn còn xụ mặt, chỉ là bị Sử thị nói như vậy, cũng không có nói nữa. Người của cả phòng đều nhìn thấy, xe lừa kia lại là của nhà người khác, Vương thị cũng không tiện cứng rắn kêu lão Nhị giao cái xe lừa ra.

    "Nhà lão Tứ à, nếu không hôm nay nghĩ lại đây một đêm, để mai về?" Vương thị châm chước nói.

    Lúc này vẻ mặt của Trương thị cũng đã thay đổi, cả người đều trở nên âm u, mặt bà ta đen thui, nói: "Không cho mượn thì không cho mượn, ngay cả huynh đệ ruột của mình cũng không bằng lòng, chờ Hoa Luân tỉnh lại, ta phải nói với hắn, đây chính là huynh đệ ruột của hắn!"

    Dương thị tức giận nói: "Sao con người của ngươi lại không biết nói đạo lý như vậy, đã nói với ngươi là xe lừa đó là của người khác. Đồ của người khác mà ngươi cũng muốn sao, ngươi có thể ngang ngược đến như vậy sao? Huynh đệ ruột, nói hay ghê? Vậy chúng ta liền nói một chút, nói đến cái mảnh ruộng kia, lúc trước phụ thân còn sống đã nói là phân cho Hoa Thịnh nhà ta, sau này cũng là cho nhà ta trồng, là các ngươi nói cho ngươi mượn trồng hai năm, cho các ngươi mượn, vậy các ngươi đã làm như thế nào! Liền chiếm lấy cái mảnh ruộng kia, đến bây giờ đều không trả cho chúng ta, còn không biết xấu hổ ở trước mặt ta nói hai tiếng huynh đệ!"

    "Đồ của người khác mà hận không thể đem về nhà mình! Chính mình không biết xấu hổ, trái lại còn trách người ta không cho ngươi!" Dương thị một bên nói, một bên hứ hai tiếng.

    Trương thị trắng bệch, năm đó miếng ruống kia bà ta đúng là kiên quyết không muốn trả lại, Trương thị cũng nói: "Nhị tẩu, cũng không thể nói như vậy. Nương là theo chân chúng ta, không phải sau này đều dựa vào chúng tôi sao, trăm năm sau cũng dựa vào Hoa Luân đi an táng. Những huynh đệ mấy người, lại không có chăm sóc nương, đều là do chúng ta chăm sóc, không nói đến ăn mặc, mỗi lần mà đầu đau, nóng đều không phải là lấy tiền của Hoa Luân. Những mảnh ruộng kia đều là của cha mẹ. Nói một câu nói thật, ta lấy hết của các ngươi, cũng để yên dạ yên lòng, nương đã đi theo chúng ta, những miếng ruộng kia là của nương, cũng chính là của Hoa Luân nhà ta!"

    Nghe bà ta đứng nói lung tung, Dương thị cực kỳ tức giận: "Vâng, nương theo chân các ngươi sao? Lúc phụ thân còn sống đã chia xong ruộng đất, cái gì gọi là của nương, cũng chính là của Hoa Luân? Ngươi thật sự có thể nói những lời này ra khỏi miệng sao! Nói về nương, mặc dù bà ấy đi theo các ngươi, nhưng mà một trăm đồng tiền hiếu kính hằng năm, đều là do chúng tôi cho, ngươi cũng đừng ở đó nói chúng tôi không có quan tâm nương! Lại nói, phu thê các ngươi quanh năm luôn ở trong thành, để lão nương ở lại một mình trong thôn, mỗi lần bị đau gì, lúc nào không phải là chúng tôi đi thăm bà ấy, ngươi còn không biết xấu hổ mà nhắc đến! Là một nàng dâu, sao không thấy ngươi đón nương về thành hưởg phúc với các ngươi!"

    Mễ thị cũng đứng lên, bà đã sớm có ý kiến với nhà lão Tứ này rồi, không nghĩ tới thê tử của lão Tứ nói tất cả ruộng của nhà bọn họ lại là của Hoa Luân!

    "Ngươi nói là của Đỗ Hoa Luân sao? Con mẹ nó! Lúc bố chồng còn sống, đã mời lý chính, nhóm thúc thúc trong tộc đến xem chia ra, bây giờ ngươi nói đều là của nhà Đỗ Hoa Luân nhà người? Hắn tính là thứ gì chứ! Ta nhổ vào!"

    "Nếu ai dám đến chiếm đất nhà ta, thì bà đây sẽ không có bỏ qua đâu!" Mễ thị trừng to hai mắt nhìn, tức giận nói.

    Nghiêm thị nhíu mày, cũng mở miệng nói: "Ruộng đất này đã chia cho chúng ta nhiều năm như vậy, bây giờ ngươi đến nói là của nhà các ngươi, thật đúng là không có đạo lý! Ngươi nói chúng ta không có hiếu kính nương, mấy tiền hiếu kính hằng năm chúng ta đều không cho sao? Ai mà không biết nương thương nhất là các ngươi, có lẽ số tiền này rơi rất nhiều vào túi ngươi! Còn không biết xấu hổ nói chúng ta không có chăm sóc nương."

    Trương thị thấy bọn họ đều nói mình, biết hôm nay không có chiếm được chỗ tốt, bà ta oán nói: "Được rồi, các ngươi tài giỏi như thế, lợi hại như vậy, vậy sau này đừng có ráng dính ánh sáng của Hoa Luân nhà ta. Ta nói cho các ngươi biết, sau này Phương Phương nhà chúng tôi sẽ gả cho cao môn đại hộ, đến lúc đó các thân thích nghèo nàn các ngươi, có gan đừng đến cửa xin tiền!"

    - -

    Dương thị xì một tiếng khinh miệt: "Đúng đúng, chúng tôi là thân thích nghèo nàn, ngươi là kẻ có tiền, là người phú quý. Vậy sao ngươi còn không đi, ở chỗ nghèo nàn này của ta sẽ làm bẩn danh phận của người trong thành các ngươi đó! Ngươi yên tâm đi, cho dù chúng ta chết đói, cũng sẽ không đến cửa nhà ngươi xin tiền đâu!"

    Đỗ Phương không nhịn được mà nói với Trương thị: "Nương, nói với bọn họ những cái này làm gì, đám nhà quê này, sau này bọn họ sẽ hối hận!"

    Đỗ Tam Nương nhìn Đỗ Phương, nói: "Phương tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, đám nhà quê như chúng tôi đây, cho dù như thế nào đi nữa cũng có tay có chân, sẽ không có bỏ đói chính mình. Nếu Phương tỷ tỷ gả cho đại hộ nhân gia, vậy Phương tỷ tỷ phải sửa đổi tính tình của mình đi, nghe nói đại hộ nhân gia có nhiều quy củ, Phương tỷ tỷ hỗn láo với các trưởng bối như vậy cũng sẽ không ổn lắm!"

    Đỗ Phương lạnh lùng nói: "Đỗ Tam Nương, ta như thế nào không cần ngươi phải nói, ngươi vẫn là quan tâm chính mình đi. Cả đời sau này cứ ở trong cái rãnh mương này đi, cắm mặt xuống đất để đào ruộng, ăn bữa trước không có bữa sau, ngươi cứ chờ đó!"

    Nói xong Đỗ Phương nhìn nương của mình: "Nương, chúng ta đi!"

    Trương thị nói với Vương thị ở đối diện: "Nương, bọn họ ghét người như thế, mà người vẫn không chịu đi sao!"

    Vương thị cũng từ trong đám người chui ra ngoài, đỡ một cánh tay khác của Đỗ Hoa Luân, vừa đi vừa nói: "Lão tứ, ngươi uống say, nên ngươi không thấy bọn họ đối với chúng ta như thế nào, lão tứ, nương không có dựa vào bọn họ, sau này vẫn phải dựa vào ngươi!"

    Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng Đỗ gia, Lục Trạm từ trên xe đi xuống, hắn còn mặc thêm một áo khoác ngoài.

    Đỗ Phương từ trông viện Đỗ gia đi ra, nhìn thấy một người trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, bên ngoài choàng một cái áo khoác màu đen, thân hình cao lớn, rất có mấy phần khí chất. Đỗ Phương nhíu mày lại, thầm nghĩ sao người này lại dừng trước cửa nhà Đỗ Tam Nương, không phải là thân thích của Đỗ gia? Nhưng cũng chưa bao giờ nghe thấy Nhị thúc có một họ hàng như vậy.

    Lục Trạm sau khi xuống xe, cũng không có chú ý đến người khác, đi thẳng đến trong viện Đỗ gia.

    Đỗ Phương dừng bước lại, nhìn người kia ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, lập tức nghe thấy tiếng của Dương thị: "Trạm ca nhi đến rồi à!"

    "Sao bây giờ mới đến, ăn cơm chưa? Mau đi đi, mau vào nhà ngồi, Tam Nương mong chờ con từ sớm giờ!"

    "Nương, người nói cái gì đó!"

    "Đứa nhỏ này, có cái gì mà ngượng ngùng, không phải đã đính hôn rồi sao!"

    Đỗ Phương đứng tại chỗ, lập tức vẻ mặt trở nên khó nhìn, người trẻ tuổi vừa đi vào kia, lại là hôn phu của Đỗ Tam Nương sao? Không phải nói trong nhà chẳng những nghèo, mà còn không cha không mẹ, sa cơ thất thế sao! Thế mà lại dùng xe ngựa, còn choàng áo khoác, nhà như thế mà sa cơ thất thế sao?

    Đỗ Phương không tin, trên mặt nàng ta lúc xanh lúc trắng, cắn môi, lại muốn quay lại nhìn kỹ một chút. Trương thị đi phía trước thấy nàng ta còn chưa đi lên, quay đầu nhìn thấy Đỗ Phương còn đứng ở bên ngoài viện Đỗ Hoa Thịnh, vội vàng hô: "Phương Phương, mau đi thôi."

    Đỗ Phương cau mày, vẻ mặt đầy u ám đi theo.

    Bên kia Lục Trạm đi vào phòng, tất cả mọi người vây quanh, tất cả thân thích Đỗ gia đều nhìn vào cái áo khoác ngoài của hắn, nhất thời không ai dám cùng hắn nói chuyện.

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, chỉ áo khoác ngoài của hắn, hỏi: "Lục đại ca, sao hôm nay huynh.."

    Mặc dù chưa nói xong như ý rất là rõ ràng, Đỗ Tam Nương thấy hắn ăn mặc như vậy, thật đúng là chưa hồi phục tinh thần lại.

    Lục Trạm cười nói: "Muội nói cái này à, chuyện này rất là dài. Ta đi ra ngoài từ sáng còn chưa có ăn cơm, Tam Nương, muội cho ta ăn cái gì trước đi, chờ lúc nữa sẽ nói cho mọi người biết."

    Nói xong hắn cởi áo khoác ngoài ra, tùy tiện đặt ở bên cạnh, Đỗ Tam Nương thấy y phục bên trong hắn tuy là vải gấm, nhưng rõ ràng là không có vừa người hắn.

    Nghe Lục Trạm nói còn chưa có ăn cơm, Dương thị vội vàng để Đỗ Tam Nương hâm ít đồ ăn nóng cho Lục Trạm. Lục Trạm ngồi trên giường nói chuyện với Đỗ Hoa Thịnh, Mễ thị kéo y phục của Dương thị, thấp giọng nói: "Đây là vị hôn phu của Tam Nương sao? Nhìn không giống người bình thường lắm."

    Dương thị nói: "Có lẽ đã xảy ra chút chuyện gì đó, chờ hắn ăn xong rồi nghe hắn nói. Trong nhà Trạm ca nhi là thợ rèn, là tay nghề tổ truyền."

    Đừng nói bọn họ thắc mắc, trong lòng Dương thị cũng còn đang thắc mắc, sao hôm nay đứa nhỏ này lại ăn mặc thành như vậy, thật là có chút kỳ lạ.

    Mễ thị ồ một tiếng, tuy đã được Dương thị trấn an, nhưng thực chất hình ảnh này quá là ấn tượng, vẫn cảm thấy người này không giống với bọn họ, chỉ nhìn vào cái áo khoác kia, đó là đồ mà chỉ có nhà giàu mới dùng.

    Không bao lâu, Đỗ Tam Nương đã bưng cơm được hâm nóng cho Lục Trạm, Lục Trạm cười cười với nàng, cầm lấy đũa bắt đầu ăn. Đỗ Tam Nương ngồi trên chiếc bên cạnh, yên lặng nhìn hắn ăn, nghĩ đến quả nhiên Lục Trạm bị đói bụng, động tác ăn cơm của hắn không hề chậm
     
    Phuongphuong57500 and Ayuxinh like this.
  7. THAI YEN NHI

    Messages:
    70
  8. THAI YEN NHI

    Messages:
    70
    Lyn30 likes this.
  9. THAI YEN NHI

    Messages:
    70
    Ayuxinh likes this.
  10. THAI YEN NHI

    Messages:
    70
    Chương 59: Gặp đúng người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đỗ Tam Nương trở về gian phòng của mình, không bao lâu, Dương thị gõ cửa đi vào, Đỗ Tam Nương ngồi ở trên giường khoác lên y phục: "Nương, sao người lại vào đây."

    Dương thị đi tới chỗ nàng, ngồi ở cuối giường, nói: "Tam Nương, con hãy thành thật nói cho nương biết, rốt cuộc Trạm ca nhi đã xảy ra chuyện gì vậy?"

    Đỗ Tam Nương nói: "Còn có thể là chuyện gì chứ, không phải đều đã nói với người rồi sao. Người cũng biết tính Lục Trạm mà, huynh ấy là người thấy chuyện bất bình thì sẽ rút đao tương trợ, cũng có chút công phu quyền cước,

    Không nhịn được khi thấy kẻ yếu bị bắt nạt. Con truy hỏi thì do hôm nay chủ quan mới ăn một đao của đối phương."

    "Tam Nương, tuy là nói như vậy, ngươi về sau cũng khuyên hắn chút, không được lỗ mãng như vậy nữa."

    "Con đã nói với huynh ấy, bị ăn cái giáo huấn này rồi, chắc chắn sau này sẽ không như vậy nữa." Đỗ Tam Nương cười nói.

    Dương thị ừ một tiếng, lại hỏi: "Những cái kia quả thực đã bán hết rồi sao?"

    Đỗ Tam Nương gật đầu: "Dạ vâng, Nương, những đồ vật kia để ở nhà chúng ta thì không thực tế, người nhìn một cỗ xe lừa kia đã khiến cho đám thẩm nương đối với chúng ta có ý kiến, cái này còn là một con xe ngựa, còn không phải càng ghen tỵ với nhà chúng ta sao, tốt nhất là đem đến trong thành cầm cố."

    "Y phục kia cũng bán rồi sao? Ta thấy đồ kia cũng rất là tốt, sao lại không để cho Trạm ca nhi giữ lại mặc?" Dương thị thở dài nói.

    Đỗ Tam Nương bật cười, che miệng nói ra: "Nương, Lục Trạm là thợ rèn, bình thường ở trong cửa hàng còn cởi trần, làm gì có được dịp mặc đồ quý giá như thế. Loại đồ chơi của nhà có tiền kia, cho những người như chúng ta dùng cũng lãng phí, còn không bằng bán lấy tiền."

    Dương thị nói: "Vậy bán được bao nhiêu tiền?"

    Đỗ Tam Nương ra hiệu bằng ngón trỏ của hai tay, cười nói: "Mười lượng!"

    Dương thị nói: "Mười lượng? Một chiếc xe ngựa, còn có hai bộ y phục, chỉ có bán được 10 lượng?"

    "Nương, năm hết tết đến rồi, người biết bán cho ai bây giờ? Lại nói, là bán ở trong tiệm cầm đồ, chắc chắn sẽ bị ép giá. Dù sao cũng là đồ người khác cho, để ở trong nhà cũng sẽ không biến thành tiền, dù ít hay nhiều cũng là tiền!"

    Dương thị nhíu mày, thở dài một tiếng: "Bán thì cũng đã bán rồi. Cái tiệm cầm đồ kia thật là biết ép giá, sao các ngươi lại vội vàng bán như vậy, cũng là do còn trẻ, nếu bán hết mấy thứ đó vào năm sau, chắc chắn giá tiền sẽ cao hơn một chút. Con nói với Trạm ca nhi hãy cất giữ tiền kia, sau này còn có nhiều chỗ phải dùng tiền, hiện tại có tiền, cũng không thể tiêu xài lung tung."

    Đỗ Tam Nương cười đến tít mắt, nhỏ giọng nói: "Nương, tiền kia huynh ấy cho con, huynh ấy nói để cho con giữ."

    Dương thị kinh ngạc nhìn nàng, thấp giông nói: "Thật sự là cho con sao?"

    Đỗ Tam Nương dạ một tiếng: "Nó ở chỗ con nè, người có muốn xem không."

    Trên mặt Dương thị mang theo nụ cười, khoát tay áo, nói: "Không cần cho ta xem đâu, con cứ giữ lấy là được rồi. Xem ra đứa nhỏ này đối xử với con rất là thực lòng, cái này còn chưa có thành thân đã bằng lòng đưa tiền cho con quản, không tệ."

    Nói xong bà lại thở dài: "Cả một đời của nữ nhân, mấy chục năm về sau có trôi qua tốt hay không, đều phải dựa vào nam nhân. Trạm ca đối với con rất tốt, sau này con và nó phải sống thật là tốt. Đứa nhỏ này, người trung thực, cũng nghe lời con, có thể thấy được mối nhân duyên này chính là ý trời. Trước kia ta lúc nào cũng lo lắng, luôn nghĩ tới Tam Nương của ta sẽ tìm được một nhà chồng như thế nào, cũng đừng giống như ta. Phụ thân của con, ông ấy là một người lỗ tai mềm, cũng không có bản lĩnh gì giống người ta, duy nhất có một điểm tốt, ông ấy không bao giờ đánh ta, được rồi, không nói những thứ này nữa, con cũng mau ngủ sớm đi."

    Nói xong đứng lên, nhìn thấy bên trong cái sọt kim khâu của nữ nhi có hai khối vải bông màu trắng, bà nói: "Đừng có làm ban đêm, sẽ hại con mắt."

    "Nương, ban ngày con mới làm, chứ ban đêm con không làm. Vừa rồi con chỉ cắt một ít vải để làm bộ áo trong cho huynh ấy."

    Dương thị cười nói: "Được rồi, vậy hai ngày nay con cứ may y phục, còn những chuyện khác không cần con phải ra tay đâu."

    Mới sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Hoa Thịnh đã cầm cuốc đi lên núi, Dương thị ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, Tứ Nương thì nhặt hai quả trứng trong ổ gà, Đỗ Phong đứng ở cửa viện lớn tiếng đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh, Đỗ Tam Nương ngồi trong phòng, nhìn cả nhà sống yên bình như vậy, trong lòng cũng vui vẻ, đây chẳng phải là cuộc sống mà nàng vẫn luôn trông đợi sao, không cầu đại phú đại quý, chỉ cần một cuộc sống giản dị và bình an là tốt rồi.

    Hôm qua nửa đêm về sáng Lục Trạm mới ngủ được, cả đêm đều ngủ với một tư thế, cũng làm cho hắn cảm thấy rất là khó chịu, ban đêm ngủ không ngon, buổi sáng hắn lại dậy trễ, lúc đi ra, nhìn thấy Tam Nương ngồi trong phòng cắt may y phục.

    Lục Trạm sờ lên đầu, nhìn nàng nói: "Tam Nương, sao muội dậy sớm thế?"

    Đỗ Tam Nương liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói ra: "Đã gần trưa rồi, huynh mau vào phòng bếp rửa mặt đi, chờ một lúc nữa phục thân ta trở về thì ăn sáng."

    Lục Trạm ừ một tiếng, quay đầu đến phòng bếp, nghe thấy Dương thị đang nói chuyện với hắn, hình như là hỏi đêm qua có ngủ ngon giấc không, vết thương còn đau không.. còn hỏi rất nhiều thứ nữa, Đỗ Tam Nương ở trong phòng nghe thấy thanh âm của hắn, không nhịn được mà cười.

    Đợi đến giờ Tỵ, Đỗ Hoa Thịnh cũng đã quay về rồi, bên trong giỏ tre còn có một ít cây thảo dược. Đỗ Hoa Thịnh rửa tay, nói với Lục Trạm: "Đây là những thứ rất thích hợp cho các vết thương do đao gây ra, chờ một lúc nữa ngươi đắp lên, đảm bảo có hiệu quả tốt hơn ở trong tiệm thuốc!"

    Dương thị bưng đồ ăn thừa của tối hôm qua ra, nói: "Đến giờ ăn cơm rồi."

    Đỗ Tam Nương bỏ đồ thêu thùa ở trong tay xuống, rửa tay rồi úc cơm cho mọi người, nàng cũng không đói, cũng chỉ múc cho mình khoảng nửa bát. Ăn cơm xong, Đỗ Hoa Thịnh rửa sạch bùn trên những đám cây thuốc, dùng dao phay nghiền nát, sau đó nói muốn thay thuốc cho Lục Trạm.

    Nhắc đến chuyện thay thuốc cho Lục Trạm, cả nhà đều ào lên nhìn hắn, đều là người một nhà, Đỗ Hoa Thịnh cùng Dương thị đều cho hắn ở nhà chính cởi y phục, Lục Trạm cởi trần, miếng vải quấn quanh người gần như đều dính đầy máu, Tứ Nương a một tiếng, đưa tay che mắt, rồi nhích lại gần bên người Đỗ Tam Nương: "A tỷ, chảy máu, tỷ phu bị chảy máu!"

    Đỗ Tam Nương mím môi một cái, một tay ôm Tứ Nương, một bên nhìn hắn, Đỗ Hoa Thịnh cùng Dương thị lấy miếng vải xuống, nhìn thấy miệng vết thương trên lưng hắn kia, Dương thị đau lòng nói: "Đứa trẻ này thật là, bị thương nặng như vậy, đại phu kia đã làm cái gì vậy, bôi ít thuốc như vậy thì bao lâu mới khỏi đây?"

    Đỗ Hoa Thịnh đi rót rượu ở trong bình ra, Dương thị cầm một tấm vải, thấm rượu lau vết máu ở xung quanh hắn. Tứ Nương nhìn mà run rẩy, trong lòng sợ hãi, lại nhịn không được mà muốn nhìn, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Lục Trạm nói: "Tỷ phu, người có đau không? Ta biết, nó rất là đau."

    Lục Trạm cười với con bé: "Không đau, tỷ phu không có đau."

    Nói xong hắn lại nhìn về phía Tam Nương đang đứng bên cạnh Tứ Nương, hai lông mày của Đỗ Tam Nương nhíu chặt lại, gương mặt đầy vẻ lo lắng.

    Dương thị lau sạch vết máu, Đỗ Hoa Thịnh đem thuốc bôi lên vết thương hắn, lại kêu Dương thị cầm một mảnh vải khác, sau khi băng bó kỹ cho Lục Trạm, Đỗ Hoa Thịnh nói: "Bây giờ thời tiết lạnh, hai ba ngày thì đổi thuốc một lần, thay thêm hai ba lần thì sẽ không sao. Ta thấy vết thương này tuy nhìn rất là dọa người, cũng may không ảnh hưởng đến tận xương."

    Lục Trạm dạ một tiếng, mặc áo trong vào, lại phủ thêm chiếc áo bông. Dương thị nói: "Đã bị thương, thì nên ở nhà dưỡng thương cho tốt, đừng có mở cửa hàng sớm như vậy. Tuy nói là tuổi của ngươi vẫn còn rất trẻ, nhưng thân thể mới là thứ quan trọng."

    Đợi khi ăn xong cơm trưa, Lục Trạm nói phải đi về, Đỗ Tam Nương tiễn hắn đi ra ngoài: "Lời của cha mẹ ta, huynh phải nhớ kỹ, chờ qua hai ba ngày thì phải đổi thuốc."

    Lục Trạm vẫn còn mặc chiếc áo của Đỗ Hoa Thịnh, Đỗ Tam Nương nói: "Không có xe lừa, nếu không để cha ta đưa huynh về."

    Lục Trạm nói: "Không sao đâu, ta đi từ từ là được rồi, Tam Nương, có phải muội lại may y phục cho ta không?"

    Đỗ Tam Nương ừ một tiếng, thúc giục nói: "Huynh cũng mau về đi."

    Lục Trạm thở dài một tiếng: "Tam Nương, vậy ta đi đây."

    Tuy là nói như vậy, nhưng mà hắn vẫn đứng yên không hề động đậy, Đỗ Tam Nương nhìn hắn nói: "Huynh mau về đi, nhớ là đi từ từ thôi."

    "Vậy ta đi đây, ta đi thật đó."

    Nói xong lại không nhúc nhích.

    Đỗ Tam Nương cười cười: "Ừm, huynh đi đi, ta đứng ở đây nhìn huynh đi, chờ đến khi không thấy huynh ta sẽ trở về."

    Lúc này Lục Trạm mới quay người rời đi, đi hai ba bước, lại quay đầu trở về nhìn nàng, cứ lặp đi lặp lại như thế, mãi cho đến khi hắn đi đến khoảng cách 20, 30 trượng, thì lần này Lục Trạm quy đầu lại hét lớn: "Tam Nương, muội mau về đi."

    Đỗ Tam Nương nở nụ cười trên môi, nhẹ nhàng gật đầu ừ một tiếng. Nàng xoay người lại, nhìn mấy ngọn cây cọng cỏ xung quanh, cảm thấy đầy sức sống hơn ngày xưa.

    Lúc Đỗ Tam Nương đi đến nửa đường, liền đụng phải Đan gia, cả nhà bọn họ ngồi trên xe bò, trên xe ba gác còn để vài thứ, trên người mỗi người đều mặc một bộ quần áo mới, Đỗ Tam Nương nhìn thoáng qua, vội vàng đứng ở bên cạnh, chờ bọn họ đi qua.

    Bởi vì chuyện lần đó, bây giờ mỗi lần Đỗ Tam Nương gặp người của Đan gia đều cảm thấy rất là xấu hổ, bình thường có thể tránh thì liền tránh đi, cũng không còn đi hướng của Đan gia nữa.

    Thu thị cũng nhìn thấy Tam Nương của Đỗ gia, bà ta mím môi một cái, vẫn là nói chuyện: "Tam Nương đi đâu vậy?"

    Đỗ Tam Nương nói: "Tiễn họ hàng đến cửa thôn, hôm nay thẩm muốn đi gặp họ hàng sao?"

    Thu thị gật đầu cười, bà ta nhìn Đỗ Tam Nương, mấy ngày không thấy, cô nương này đã cao và xinh đẹp hơn, Thu thị nói: "Đúng vậy, có người giới thiệu một nhà cho Thu Thực, nên hôm nay chúng ta đi xem một chút."

    Đỗ Tam Nương bỗng nhiên bừng tỉnh, nàng cười nói: "Vậy xin chúc mừng thẩm."

    Thu thị thấy nàng chẳng thèm nhìn nhi tử của mình chút nào, có lẽ là không hề có ý gì với con trai mình, trong lòng Thu thị thở một hơi nhẹ nhõm, bà ta lại nói: "Thẩm nhi cũng là nhìn các ngươi lớn lên, hiện tại chớp mắt một cái mà ai cũng phải sắp thành thân rồi."

    Thu thị lại nói: "Cô nương kia là Đoàn gia vịnh, nghe nói cũng là một đứa nhỏ chăm chỉ, pha trà nấu cơm mọi thứ đều biết, trong nhà ruộng đồng cũng nhiều, cũng có phần giàu có."

    "Điều kiện như vậy cũng rất tốt, Thu Thực ca đã có một mối nhân duyên thật tốt." Nói xong Đỗ Tam Nương lại cười, trên gương mặt xuất hiện một cái lúm đồng tiền.

    Thu thị nhìn thấy nàng như vậy, lại cảm thấy nói chuyện này với một đứa trẻ như Tam Nương làm gì, Đỗ Tam Nương cùng con trai mình cũng không có gì, trong lòng thở dài, bà ta nói: "Vậy chúng ta liền đi trước."

    Xe bò từ từ đi qua người nàng, Đỗ Tam Nương đợi xe bò đi qua, cũng không quay đầu lại nhìn mà đi thẳng về nhà.

    - -

    Hôm nay Đan Thu Thực mặc một chiếc áo choàng bông cổ màu chàm, tuy hắn ta ngồi ở cuối xe bò, lại liếc thấy Đỗ Tam Nương đứng ở đó, nhưng mà từ đầu đến cuối Đỗ Tam Nương đều không thèm nhìn hắn ra, trong lòng Đan Thu Thực có chút khó chịu, nàng đều đã đính hôn, chẳng lẽ sợ hắn ta dây dưa với nàng sao!

    Nhìn thấy Đỗ Tam Nương bước nhanh rời đi, càng cách càng xa, Đan Thu Thực thở dài, về sau, rốt cuộc không còn gì về sau nữa.

    Thu thị nhìn con mình, nói: "Thu Thực, chờ một lúc đi bên kia, con phải thông minh hơn một chút, đừng có lỗ mãng nữa, có nghe thấy không."

    Đan Thu Thực vẫn không trả lời, Thu thị lại nói: "Thu Thực, nương mặc kệ trước kia con như thế nào, sau này con phải kiềm chế lại cho ta. Cuộc sống sau này, chỉ cần có nữ nhân là được, cũng không nhất thiết phải là ai, ta cảnh cáo con, chờ một lúc nữa mà con không chịu biểu hiện tốt, quay về ta sẽ kêu cha con phạt con đó!"

    Đỗ Tam Nương bước nhanh trở về nhà, Dương thị giặt tấm vải dính máu kia phơi ở trong sân, nhìn thấy nữ nhi trở về, bà cười nói: "Trạm ca nhi đi về rồi hả?"

    "Huynh ấy vừa mới đi."

    "Có nói với Trạm ca nhi là cách hai ba ngày phải đổi thuốc không?"

    "Con đã nói với huynh ấy, nương, người đừng có coi huynh ấy là trẻ con nữa được không." Đỗ Tam Nương nói xong liền bước vào nhà chính.

    Qua hai ngày, Ngụy Đại Trụ tới, là một mình ông ấy tới, còn mang theo lễ đến. Đỗ Hoa Thịnh ở nhà chính nói chuyện cùng với Ngụy Đại Trụ, Dương thị ở trong bếp nấu ăn, Đỗ Tam Nương đi tới, hỏi: "Nương, Ngụy thúc tới hả?"

    Dương thị gật đầu: "Một mình ngụy thúc của ngươi đến, còn mang rất nhiều quà theo."

    Đối với Ngụy thúc, Đỗ Tam Nương thật sự thích người đàn ông trung niên đó, đều giống với phụ thân nàng, là một người thành thật. Nếu mà thật sự cắt đứt quan hệ với nhau, nàng thật sự chính là cảm thấy có chút đáng tiếc.

    Lúc cơm trưa, Ngụy Đại Trụ cùng Đỗ Hoa Thịnh uống nhiều rượu, ông ấy nói là đã mua được căn nhà, ngay ở Đoàn gia vịnh, còn mua mười mấy mẫu đất, sau tết chuẩn bị dọn nhà, còn muốn bày mấy bàn tiệc rượu, mời cả nhà bọn họ đến làm khách.

    Đỗ Hoa Thịnh vội nói được, Ngụy Địa Trụ uống rất là vui vẻ, lại nói: "Khi nào Tam Nương thành thân? Ta đã chuẩn bị xong hết, lão ca, quê ta trồng rất nhiều cây, quay đầu chặt một ít làm đồ cưới cho Tam Nương."

    Dương thị nói: "Ngụy huynh đệ, những đồ đó chúng ta đã chuẩn bị xong hết rồi. Có điều Ngụy huynh đệ có thể giúp đỡ hỏi thăm một chút, có nhà nào bán vật liệu gỗ, chúng tôi định mua về làm mấy đồ gia dụng lớn cho con bé."

    Ngụy Đại Trụ khoát tay áo, nói: "Chẳng qua chỉ là mấy gốc cây, chỗ ta có trồng, mấy người cứ lấy dùng là được."

    Dương thị nói: "Cái này không được, đó là cho khuê nữ của ngươi, là do ngươi trồng, chúng ta sẽ mua một ít."

    Ngụy Đại Trụ còn định nói, Đỗ Hoa Thịnh cũng từ chối thẳng, lúc này Ngụy Đại Trụ mới coi như thôi, còn nói quay về sẽ hỏi giùm bọn họ, uống rượu ở Đỗ gia cho đến giờ Thân, Ngụy đại trụ mới cáo từ về nhà.

    Dương thị nói: "Ngụy thúc này đúng là một người thành thật, chỉ là có một thê tử không được tốt lắm. Năm sau cả nhà Ngụy thúc đều phải dọn đi, đến lúc đó chúng ta cũng đi, náo nhiệt một chút, góp một ít không khí vui vẻ cho hắn."
     
    Phuongphuong57500 likes this.
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...