Câu Chuyện Tình Của Mộc Mộc Chương 30: Rượt đuổi tình yêu Bấm để xem Đứng hình mất năm giây cô mới lên tiếng: "Bạn con từ thành phố xuống, đã đến đường lớn ngoài thôn nhưng không biết đường vào." Anh trai dồn dập hỏi: "Bạn trai hay gái? Người yêu phải không? Nhà ở đâu? Làm nghề gì? Bố mẹ thế nào? Nhà có mấy anh chị em?" Bà Hoa cũng gật gật đầu nhịp nhịp theo từng câu hỏi của anh trai. Bà thể hiện rõ sự đồng tình của mình với anh trai. Mộc Mộc nhích mông lên: "Để con đi đón." Anh trai ngay tức khắc chặn lại, dùng cánh tay ấn vai, không để cô đứng lên: "Mày ở yên đây cho anh, để anh đi đón nó." "Anh biết hình dáng như nào không mà đón?" Mộc Mộc hỏi. "Mày xem thường anh mày à, nhà mình vắng vẻ thế, anh chắc giờ này chỉ mình nó đang đứng đường thôi." Cô ngập ngừng trong vài giây rồi chấp nhận tin tưởng anh trai: "Vậy được rồi, anh đi đón giúp em. Anh đừng đi nhanh quá nha, sợ người ta hoảng. Số điện thoại em nhắn qua anh rồi, có gì thì điện." Phong Lãnh cùng con xe độ, bon bon trên những ngọn đồi, ra gần đến đường lớn anh đưa mắt đảo quanh, phát hiện một anh chàng khá là bảnh trong bộ vét xám, thoạt nghĩ: "Chắc là nó rồi." Anh xông thẳng tới làm một pha bẻ lái sát vào chỗ Nam Phong đang đứng. Nam Phong giật bắn mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh định mở miệng hỏi thì anh trai lên tiếng trước: "Cậu là Nam Phong bạn Mộc Mộc phải không? Anh là anh trai nó, nó nhờ anh ra đưa cậu vào nhà." Nam Phong vẻ kính cẩn, lịch thiệp cúi nhẹ đầu chào anh trai: "Dạ chào anh, em là Nam Phong bạn của Mộc Mộc, không giấu gì anh, em thích Mộc Mộc, nhưng cô ấy chưa nhận lời nên em mới xuống tận đây để đuổi theo." "Chà, cậu cũng thẳng tính thật, tôi có ấn tượng về cậu rồi, lên xe đi tôi đèo." Nam Phong ngồi lên xe, vừa ngồi lên yên chưa kịp chuẩn bị thì tiếng bô gầm rú, con xe bắt đầu lăn bánh. Nhưng không hiểu sao Phong Lãnh không chạy lại con đường anh đã đi ra, Nam Phong thắc mắc hỏi: "Ủa, anh, khi nãy em thấy anh ra đường kia, sao giờ anh đi đường khác?" Phong Lãnh đáp trả giọng bình thản tự nhiên: "Cậu không biết đấy chứ tôi chở cậu đi con đường xa hơn, dạo này mưa nhiều nên đường tôi đi khi nãy lầy lội gập ghềnh lắm." "À, vậy à." Phong Lãnh cứ thế phóng như bay trên đường, không nghe Nam Phong ý kiến gì về tốc độ của mình, anh thầm nghĩ trong đầu: "Tên này có vẻ cũng ổn nhỉ, Mộc Mộc cũng có mắt nhìn ra phết, vậy để tôi xem cậu chịu được bao lâu." Đi hết con đường trải nhựa, giờ là đến một đoạn đường sình lún, bùn ngập gần nửa bánh xe, Phong Lãnh cố tình đi tốc độ nhanh để nước bùn bắn tung tóe lên xe, lên người. Về phần Nam Phong, anh ngồi im không chút sợ hãi, cũng không chút khó chịu, cứ mặc cho anh trai chạy như thế nào thì chạy. Đi được một lúc, đến đoạn lún sâu hơn chiếc xe dừng lại, bánh xe bị tua không đi được, Phong Lãnh quay lại phía sau nhìn Nam Phong: "Cậu xuống đẩy hộ tôi được không? Lún quá xe đi không được, bình thường đường này ít hư thế này lắm, chắc dạo này xe chở gỗ đi nhiều." "Dạ được." Nam Phong nhanh chóng bước xuống, bỏ đôi giày vào ba lô, anh lội chân đất ra sức đẩy, cũng không quan tâm quần áo lúc này đã lấm lem bùn đất. Sau vài phút hì hục đẩy, chiếc xe cũng đi ra khỏi đoạn đường sình lún. "Cậu ổn không?" Phong Lãnh hỏi. "Em ổn." Nam Phong nói rồi leo lên xe ngồi tiếp tục cuộc hành trình. Được một đoạn yên bình thì đến con dốc đá nguy hiểm, chiếc xe bắt đầu giồng xóc, Nam Phong ngồi phía sau yên xe cố bám trụ, thân thể anh bay lên rơi xuống theo nhịp điệu của chiếc xe. Qua hết con dốc đá đoạn gần đến nhà, Phong Lãnh làm câu khen ngợi: "Cậu cũng gan phết đấy." "Dạ, em không ổn lắm nhưng không dám lên tiếng sợ anh phân tâm." "Tôi thích cậu rồi đó, có gì sẽ ủng hộ cậu." Hai người về đến sân, ba mẹ và Mộc Mộc đã ở đó sẵn, ánh mắt đầy nghi hoặc khi trông thấy bộ dạng lấm lem của hai anh em, và chiếc xe như vừa được ngâm bùn. Ông Thành gặng hỏi: "Sao hai đứa ra nông nỗi này? Đã đi lâu hơn còn bẩn thế này." Anh trai im lặng lảng tránh ánh mắt của ông Thành bà Hoa. "Mẹ nhớ là đường bình thường làm gì bẩn tới mức này, là con cố tình đưa cậu ấy đi đường khác phải không?" Anh trai lúc này không thể trốn tránh nên viện lý do để hợp lý hành động của mình: "Con, con chỉ, Muốn cậu ấy biết thêm về chỗ chúng ta ở thôi." Phong Lãnh vội xách đồ giúp Nam Phong để đánh lạc hướng sự chú ý của bà Hoa. Thực ra thì, trong lòng cả nhà đều biết ý định thật sự của Phong Lãnh khi cố tình hành động như thế. Mộc Mộc nhìn bộ dạng Nam Phong sau khi bị anh mình chơi xỏ chỉ muốn ôm bụng cười, nhưng cô cố nhịn: "Anh vào tắm rửa thay bộ quần áo khác đi." Nam Phong nhìn về phía ông Thành và bà Hoa: "Dạ cháu xin phép đi tắm trước ạ." Sau khi nhận được cái gật đầu của hai người thì anh lập tức rời đi. Trong lúc Nam Phong tắm, bà Hoa dọn sẵn đồ ăn và ngồi đợi. Mộc Mộc thì bận đi ra ngoài mua gì đó. Anh vừa bước lên thì bà gọi ngay, ánh mắt bà cũng sáng bừng vui vẻ: "Cháu ngồi vào ăn đi, chắc là đói bụng lắm phải không? Cháu là bạn trai Mộc Mộc à? Hai đứa quen nhau được bao lâu rồi? Mộc Mộc nhà cô có điểm gì tốt mà cháu để ý nó?" Nam Phong mỉm cười nhẹ đáp: "Cô hỏi vậy cháu còn không kịp nhớ câu hỏi." "Á, cô hơi sơ ý." Bà Hoa nhanh giọng. Ông Thành ngồi gần ngứa mắt với hành động của bà Hoa nên làm một câu để kìm hãm bà: "Bà là quá sơ ý chớ sơ ý gì. Để cho cháu nó ăn." Bà Hoa uốn người quay sang phía ông Thành, phẩy nhẹ cánh tay: "Ông này, tôi chỉ là vui mừng quá nên hỏi, Mộc Mộc lần đầu dẫn bạn về nhà mà." Bà quay lại tiếp tục dán ánh mắt vào Nam Phong. Anh mặc dù biết là bà Hoa đang nhìn mình, nhưng không biết phải phản ứng ra sao chỉ đành cắm đầu ăn. Sau khi ăn no anh ngẩng đầu lên cũng không quên cho lời khen: "Cơm cô nấu rất ngon ạ." Bà Hoa vui không nói nên lời, khuôn miệng bà cong lên. * * * Ăn xong, mọi người nói chuyện phiếm một tí, làm vài việc linh tinh, chẳng mấy chốc trời đã tối, Mộc Mộc rủ Nam Phong đi ngắm sao cùng mình. Cô xin phép bà Hoa, bà không những không lo lắng mà ủng hộ nhiệt tình, hơn nữa còn căn dặn những câu kỳ cục: "Hai đứa cứ đi đi, về càng khuya càng tốt. Trời càng tối sao mới càng nhiều." Bà vừa nói vừa cười nham hiểm, y như thể bà đợi ngày cho đứa con gái xuất chuồng vậy, suy nghĩ trong đầu bà là muốn nhân cơ hội này mà bẫy luôn Nam Phong thành con rễ của mình. Cô lại chỗ Nam Phong đang ngồi: "Đi thôi anh Nam Phong, anh mặc thêm áo khoát vào, trên núi rất lạnh." Anh nghe lời cô khoác lên mình chiếc áo rồi hai người cùng đi. Ra đến cửa thì bà Hoa cầm túi lều chạy ra: "Hai đứa cầm thêm cái này, nếu có gì hai đứa có thể ngủ qua đêm luôn." Cô tỏ ra ngượng ngùng: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, con đi chút là về thôi, không cần cái này đâu." Cô vừa nói vừa đẩy tay bà Hoa, không có ý cầm cái túi. "Thiệt là không cần chớ?" Bà Hoa hỏi lại. "Mẹ thiệt là, con nói thật mà. Con thừa hiểu ý mẹ rồi. Thôi con đi đây." Hai người cầm chiếc đèn pin nhỏ để soi đường, vì ngọn đồi gần nhà nên cũng không mất nhiều thời gian để đi, khi lên gần đến ngọn đồi, Mộc Mộc thở gấp như phổi không đủ ô xy. Cô thấy bản thân không ổn nên ngồi xuống nghỉ một tí, Nam Phong thấy vậy thì cười cợt cô, vừa nói: "Có cần anh bế em đi không? Chúng ta tới chỗ hòn đá kia ngồi đi." Trong bộ dạng thở hổn hển, cô cố nói: "Không, em còn đi được." "Được rồi, vậy anh nắm tay kéo em đi nha?" Vừa nói anh vừa chìa tay ra để cho cô nắm, nhưng cô chẳng hiểu gì về sự lãng mạn cả, cứ thế cô từ chối: "Thôi anh, em vẫn còn đi được." Cô cố lê những bước chân yếu ớt đi tiếp, đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng hai người cũng lên được hòn đá to trên ngọn đồi. Khung cảnh xung quanh tĩnh lặng như tờ, không một bóng người, chỉ có hai người với âm thanh của cỏ cây rung lên vì những cơn gió, âm thanh của tiếng dế, tiếng ếch nhái và tiếng muỗi vo ve. Dưới ánh sáng le lói phát ra từ chiếc pin cũ kỹ, hai người lặng thinh chưa định hình trong đầu mình sẽ nói gì. Đột nhiên, cô tặng cô một cú tát như trời giáng, đưa bàn tay dính máu lên trước mặt anh, miệng cô cười toạc ra chỉ là không phát ra tiếng, tự hào khoe chiến tích của mình: "Em đập chết con muỗi nè."
Câu Chuyện Tình Của Mộc Mộc Chương 31: Theo em đến cùng Bấm để xem Nam Phong đang tận hưởng không khí bình yên thì không hiểu sao mình lại bị nhận một cú tát, anh cố bình tĩnh, quay sang đôi mắt tỏ ra đáng thương: "Em vì giết một sinh mạng nhỏ mà nỡ làm tổn thương một sinh mạng khác sao?" Cô lúc này nhận ra cú tát của mình khá mạnh nên viện lý do lấp liếm: "Do em sợ nó hút hết máu anh?" Ngay lúc này, anh cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô lên vỗ thật nhẹ nhàng liên tục vào má mình: "Vậy em tát anh nữa đi, tát nhẹ như vầy nè, em tát đến sáng luôn cũng được." Cô chưa kịp thích ứng với hành động của anh, quá ngại ngùng cô đã dùng một lực mạnh đẩy anh, nhưng dùng quá sức làm anh ngã lăn quay xuống khỏi hòn đá, đầu đập xuống đất, cũng may hòn đá không quá cao nên chỉ xây xát nhẹ. Cô hốt hoảng, nhanh chóng phóng xuống khỏi hòn đá, chạy lại đỡ anh, vừa kêu gào: "Anh có sao không? Anh Nam Phong." Tiếng nói nhẹ nhàng không chút giận dữ của Nam Phong: "Chỉ là đau một chút thôi, anh chưa chết." Anh tặng cô một nụ cười hiền từ, hai người trở lại ngồi trên hòn đá. "Anh còn đùa được nữa, em xin lỗi, em hơi mạnh tay." "Anh không ngờ em mạnh dữ, mạnh thì mạnh sao sức bền em không có. Hay là chỉ đối với anh mới cho em được sức mạnh như vậy?" Nam Phong vừa nói vừa cười như có cái gì đó đắc chí. "Làm gì có đâu, là anh làm em giật mình." Anh nhìn cô một lúc rồi tiếp tục chọc: "Giờ anh nghĩ lại, từ lúc quen biết em đến giờ anh bị ngược hơi nhiều á, không biết sau này có được em cho chút hạnh phúc nào không nhỉ?" Cô không nói gì chỉ lặng yên ngồi trên hòn đá nhìn về phía bầu trời, cô cũng phớt lờ câu nói của anh: "Hôm nay trời thật nhiều sao, đẹp quá, những cảnh này ở trên thành phố anh không có cơ hội được thưởng thức đâu, anh tranh thủ ngắm đi." Mắt Nam Phong cứ hướng về phía cô, anh ngắm nhìn khuôn mặt cô một cách say đắm: "Ngắm sao là việc của em, còn ngắm em là việc của anh." Dứt lời anh đưa tay kéo cánh tay cô, ra hiệu để cô hương ánh nhìn qua phía mình, hai người mắt đối mắt, anh nói lời nhẹ nhàng: "Anh đã đến đây như vậy để chứng minh sự thật lòng của mình, em đừng bắt anh chờ một tháng được không? Chúng ta từ giờ hẹn hò luôn nha?" Cô vẫn không chút dao động, bình thản cô nói với anh: "Em vẫn cần thêm thời gian để suy nghĩ, thật ra thì em sợ nhiều thứ lắm, em sợ bản thân không đủ tốt để khiến anh hạnh phúc, sợ đến cuối cùng người đau lòng nhất vẫn là em. Em cũng không hiểu sao mình tự nhiên lại trở nên nhút nhát." Nam Phong nắm chặt bàn tay cô: "Chỉ cần nhìn thấy em, nói chuyện và ở bên cạnh em là anh đã hạnh phúc rồi, em không cần làm gì cả." Cô khựng người không kịp phản ứng, cũng không biết phải phản ứng gì, Nam Phong tiếp lời: "Em không cần trả lời ngay, cuối tuần anh về thành phố, anh đợi câu trả lời của em vào ngày anh rời khỏi đây, em suy nghĩ nhé!" Cô chỉ gật nhẹ đầu mà không thể nói ra được lời nào. Cả hai cùng ngước lên bầu trời, cùng ngắm những vì sao đang lấp lánh. Cảm xúc lúc này có lẽ là loại tình cảm mãnh liệt khó nói ra, hai người chỉ ngồi như thế cảm nhận về đối phương và cảm nhận về chính mình. Không khí yên lặng một lát thì Mộc Mộc lên tiếng: "Chúng ta về thôi anh, cũng trễ rồi." "Không ngồi thêm chút nữa hay sao?" Nam Phong nói vẻ níu kéo. "Về thôi anh, ở đây không an toàn đâu, rắn rết nhiều lắm, nếu anh không sợ bị cắn thì cứ ở lại, à còn có nhiều chuột nữa đó, loại con to bằng bắp chân." Cô đi trước, anh chạy theo phía sau vừa hô: "Đợi anh, đợi anh." Anh chạy lên đi sát bên cạnh cô, cả hai cứ lãng mạn như thế mà về đến nhà. Vừa về đến cửa, bà Hoa hớt hải chạy tới: "Hai đứa sao chưa gì đã về rồi? Nhanh quá vậy, sao không ngắm thêm chút nữa?" Nam Phong chỉ trả lời qua loa: "Dạ, con nghĩ là nên về sớm thì tốt hơn ạ." Trời cũng đã tối, đến lúc nghỉ ngơi nên bà Hoa cũng không gặng hỏi thêm. Khuôn mặt bà, ánh mắt bà lộ rõ vẻ vui mừng và thích thú người con rễ như Nam Phong, chẳng qua là bà chưa có cơ hội nói ra. * * * Sáu giờ sáng gà kiêu inh ỏi làm mọi người cũng thức giấc, buổi sáng chỉ là chiếc bánh mì đơn giản, Nam Phong vẫn ăn ngon lành không có gì chê bai. Ông Thành và bà Hoa nhìn Nam Phong ăn mà lòng cũng thấy vui lây. Cả nhà đang ăn thì bà Hoa thông báo: "Hôm nay chúng ta sẽ đi rẫy hái cam nhé, có đơn đặt hàng năm tạ cam và giao hàng cho người ta vào ngày mai." Bà đảo mắt nhìn qua Nam Phong: "Cháu có muốn trải nghiệm cùng mọi người không?" "Dạ tất nhiên rồi ạ, cháu sẽ làm hết khả năng của mình." Sau khi dùng bữa sáng, tất cả mọi người mặc trang phục đi rẫy, anh trai Phong Lãnh đã chờ sẵn trên chiếc xe công nông bị độ toàn thân, tiếng nổ lớn khác thường và kinh khủng. Anh trai nói lớn tạo khí thế: "Anh sẵn sàng rồi, mọi người lên hết đi." Cả nhà cùng ngồi lên chiếc công nông, tiếng cười nói rôm rả, đôi lúc ngã nhào vì những khúc cua tử thần của Phong Lãnh, lúc lại muốn bay ra khỏi xe bởi những cú lăn trên những con dốc đá gồ ghề. Mộc Mộc quay sang hỏi Nam Phong: "Anh thấy cảm giác thể nào? Có phải đi một lần là ớn cả đời không?" Nam Phong cười: "Anh thấy cũng thú vị, cảnh đẹp, không khí trong lành, nhưng đường đi thì không ổn lắm." Hai người nói chuyện và trao nhau những ánh mắt tình cảm, được một lúc cũng đến nơi. "Chúng ta tới nơi rồi, xuống thôi mọi người ơi." Mộc Mộc nói lớn tạo bầu không khí. Bắt đầu vào việc, ông Thành phổ biến một tí về việc cần làm: "Giờ việc của chúng ta rất là đơn giản, chỉ là hái cam bỏ đầy giỏ, chất lên xe là xong, nào bắt đầu thôi các thanh niên." Ông Thành dứt lời, mỗi người đều cầm trên tay rổ rồi tản ra bắt đầu công việc. Nam Phong tuy là lần đầu đi rẫy nhưng anh rất chăm chỉ, nói ít làm nhiều. Ông Thành đứng từ xa quan sát anh, cùng thảo luận với bà Hoa: "Nhìn Nam Phong có vẻ ổn bà nhỉ? Cũng được việc đó chứ, nói ít làm nhiều, tôi thích kiểu vậy, Mộc Mộc cũng có mắt đó chứ." "Con gái tôi mà, mắt nó được di truyền từ tôi đó." Ông Thành cười lớn: "Nó cũng là con gái tôi." Trông hai vợ chồng thật hạnh phúc biết bao. Phía Mộc Mộc, cô thấy Nam Phong có vẻ thấm mệt nên cố tình đem nước đến: "Anh uống nước nghỉ ngơi tí đi, anh không quen việc này nên không cần làm quá sức." Anh cười hạnh phúc vừa nói giọng vui tươi: "Anh khỏe như trâu ý chứ, mấy việc này đối với anh như muối bỏ biển thôi, anh bao hết, em yên tâm, hình như được em quan tâm anh lại cảm thấy, như được tiêm thần lực vào người ấy." Nghe những lời đường mật của anh, cô khá ngại ngùng: "Anh còn đùa được, không nói chuyện với anh nữa." Cô quay người bỏ đi, anh nhìn theo cô mỉm cười rồi quay lại làm việc. Cô vừa đi thì Phong Lãnh đến chỗ Nam Phong: "Nó vậy đó, một khi thích, nó rất nhiệt tình, còn không thì nó lạnh lùng và khô khan, chung quy lại thì là một cô gái tương đối ổn, cậu phải cố gắng nhé, tôi ủng hộ cậu." "Dạ em sẽ cố gắng hết sức." Anh trai đưa tay lên vỗ vỗ vào vai Nam Phong vừa khen: "Trông cậu có vẻ ốm ốm thư sinh mà cũng mạnh mẽ phết nhỉ, như thế mới đủ khả năng bảo vệ em gái tôi chớ." Nam Phong cười rồi tiếp tục công việc. Sau những câu chuyện phiếm, mọi người quay lại làm việc chăm chỉ, rất nhanh đến mười giờ trưa, đã đủ lượng bán cho ngày mai, anh trai hô hào tập trung: "Tất cả dừng tay, chúng ta đã đạt được sản lượng cần cho ngày mai, nào nghỉ ngơi tí và lên đường về nhà thôi nào." * * * Khi đi, chiếc xe công nông trống trải, nhưng lúc quay về nó được chất đầy cam, bốn người chỉ có thể ngồi quanh thành xe, Nam Phong trong lòng nhiều lo lắng, anh chủ động lại ngồi gần Mộc Mộc, cố ý để tay phía sau lưng cô. Mọi người đều tinh ý nhận ra, duy chỉ có cô là vẫn vô tư ngồi đó, cười cười, nói nói mà không hề để ý hành động của anh. * * * Cuộc sống của cả nhà giờ có thêm một thành viên lạ, nó vẫn cứ diễn ra bình thường không có gì thay đổi. Về phần Nam Phong, mỗi ngày anh ăn những gì gia đình ăn, làm những gì gia đình làm, nói chuyện vui vẻ cùng cả nhà. Cứ như thế, thời gian nhanh chóng trôi qua, sắp đến ngày Nam Phong phải về lại thành phố trong lòng đang chờ đợi câu trả lời từ Mộc Mộc. Hôm nay là thứ bảy, mới sáng ra, mọi người đang làm vài việc linh tinh thì nhìn thấy một bóng trắng, từ phía trên đồi đang tiến về hướng ngôi nhà, hắn càng lại gần thì càng nhìn kỹ ra bộ dạng lấm lem bùn đất. Một lúc sau đến sân, hắn tự nhiên bước vào, vừa thở dài vừa lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng tới được nhà, không hiểu sao nơi này còn có người sống không biết nữa." Mộc Mộc và Nam Phong ra xem, nhận ra là Gia Phong, cả hai điều vô cùng kinh ngạc, Nam Phong nhanh hỏi: "Sao em tìm được đường đến đây vậy? Trông bộ dạng em sao thế kia?" Gia Phong cố tình không trả lời liền, cậu cứ cúi người chùi chùi, lau lau, vừa nói mà không thèm nhìn lên: "Sao anh ở đây rồi? Anh đến khi nào vậy? Anh còn nhanh hơn em nữa." Mộc Mộc không nhịn được khi nhìn thấy bộ dạng lấm lem của Gia Phong nên bật cười lớn, vừa nói: "Trông em như bị rơi vào vũng bùn vậy, sao không gọi chị ra đón?" Cậu ngẩng đầu lên, không giấu nỗi sự nhăn nhó của mình: "Em muốn làm chị bất ngờ, không ngờ, chính em mới là người bất ngờ, mà em bị rớt vào vũng bùn thật đó, chị cho em đi tắm ngay được không? Em cứ ngứa ngáy thế nào á." "Em vào nhà nhanh đi." Cô vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu cho Gia Phong vào nhà. Ông Thành bà Hoa và anh trai vừa nhìn thấy Gia Phong, mặt ai cũng ngơ ngác, anh trai nhanh miệng hỏi: "Lại thêm một người nữa? Đây là cuộc chiến hai người hả? Có vẻ thú vị đây." "Anh đừng có nói bậy, em ấy là em trai của Nam Phong đó, còn việc tại sao mò đến được đây thì em cũng không biết." Mộc Mộc nhanh nói. Gia Phong nhanh nhảu chào mọi người: "Con chào mọi người, mặc dù hơi thất lễ nhưng con xin tắm phát được không ạ? Con rơi vào bùn nên giờ ngứa ngáy hết cả người." Bà Hoa không kìm lòng mà thốt lên: "Con dễ thương quá, đi tắm nhanh đi con, vào cô chuẩn bị đồ ăn kẻo đói." * * * Gia Phong, sau khi tắm xong ngồi vào bàn ăn, trên bàn chỉ có cơm và đĩa mắm cà. Cậu ăn và liên tục khen: "Tuyệt vời cô ơi, ngon tuyệt cú mèo." Bà Hoa nở nụ cười hiền từ: "Con quá khen, là do con đói đó thôi." Cậu cũng đáp lễ bằng nụ cười vui vẻ rồi cặm cụi ăn tiếp. Nam Phong ngồi gần đó không nói gì, đợi sau khi Gia Phong ăn uống xong anh mới lôi ra sau nhà, gấp gáp hỏi như muốn giấu giếm điều gì đó: "Sao em lại đến đây?" Gia Phong hành động như đang phớt lờ anh mình, cậu nói một cách bình thản: "Anh đến được, còn em thì không à?" Nam Phong cầm cánh tay của Gia Phong: "Anh đang hỏi nghiêm túc mà." Thấy bộ dạng gấp gáp của Nam Phong, không để anh lo lắng Gia Phong liền nói: "Ờ, thì em đang chán quá, biết tin chị ấy về nên em xuống chơi cho đỡ chán thôi." "Mai anh về rồi, em phải về với anh đó." Nam Phong nói giọng như ra lệnh. "Em chưa muốn về, em ở lại đến khi nào hết chán mới về." "Em phải về, em không được ở lại đây làm phiền Mộc Mộc." "Anh mua chuộc em đi." "Được rồi một tháng dùng xe anh tự do." "Nhất trí nhé, anh không được nuốt lời đấy." Nam Phong đột nhiên kéo Gia Phong lại gần, anh ghé sát vào tai cậu thì thầm: "Anh đang chờ câu trả lời của Mộc Mộc vào ngày mai, em đừng có mà nghĩ ra bất kỳ tình huống kinh dị nào phá đám anh đó nha." Gia Phong gật đầu: "OK, anh yên tâm đi."
Câu Chuyện Tình Của Mộc Mộc Chương 32: Không muốn mất anh Bấm để xem Gia Phong vốn là một người hòa đồng vui vẻ nên cậu nhanh chóng hòa nhập cùng gia đình, đi dạo quanh nhà, nói chuyện cùng bố mẹ Mộc Mộc, đi xem con xe độ của Phong Lãnh và thảo luận một số vấn đề, thoáng chốc cũng đến tối. Sau khi cùng nhau ăn tối, Gia Phong chạy đến chỗ Mộc Mộc đang rửa bát: "Chị, nghe nói ở quê trăng rất đẹp phải không? Chị dẫn em đi ngắm trăng đi." Cậu vừa nói vừa đưa tay vịn vịn vào vai cô như muốn cầu xin. Mộc Mộc chưa trả lời thì Phong Lãnh lên tiếng chặn lại: "Để anh, anh ở đây từ nhỏ đến lớn anh sẽ dẫn em đi ngắm trăng bên suối nhé." Gia Phong hớn hở gật đầu liên tục: "Dạ được, được anh." Cậu phóng lại chỗ Nam Phong: "Anh đi chơi với em đi." "Anh không đi, mai phải về thành phố rồi, nên nghỉ ngơi sớm." Nam Phong dứt khoát từ chối, anh vốn là người làm việc có kế hoạch nên không thể tùy tiện buông thả bản thân. "Vậy bốn chúng ta cùng đi đi." Mộc Mộc nói trong lúc rửa chén. Gia Phong đã nhảy cỡn lên vui mừng như một đứa trẻ, Nam Phong không nỡ từ chối khi được đi cùng với Mộc Mộc. Thế là bốn người cùng nhau đi ngắm trăng, lần này không phải là lên đồi mà là xuống suối. Phong Lãnh dẫn đường, đi tầm mười lăm phút thì đến. Một cảnh tượng đẹp như trong tranh, ánh trăng chiếu xuống làm cho cả mặt suối sáng lên, những bụi lau đung đưa trong gió. Nhìn về phía xa xa là đàn đom đóm đang thắp sáng rực cả một vùng trời. Cảnh vật hiện hữu trước mắt tưởng chừng như đang xuyên vào phim ngôn tình lãng mạn. Gia Phong không kiềm chế được xúc cảm của mình mà la lên: "Chúa ơi, đây là cảnh ngoài đời thực hay sao mọi người?" Cậu mải mê ngắm nhìn, trằm trồ, tấm tắc khen, khi quay lại không còn ai đứng bên cạnh, mọi người đã đi về hướng những chú đom đóm. Cậu lóng ngóng chạy vội theo: "Đợi em, đợi em với, sao lại có thể bỏ rơi đứa em dễ thương này chứ." Cả bốn người cùng đến chỗ có nhiều đom đóm, nhân lúc mọi người không để ý Mộc Mộc kéo Nam Phong ra chỗ khác tách biệt với hai người kia, cô cầm tay nam phong lên cao và đặt vào lòng bàn tay anh một vài con đom đóm làm thắp sáng cả gương mặt anh: "Tặng anh nè." "Em bắt chúng từ khi nào thế?" Nam Phong tỏ ra ngạc nhiên. "Từ lúc anh không để ý đó. Anh thích không? Chúng đẹp như anh vậy." Anh cười vừa trả lời cô: "Anh đẹp nên em mới si mê anh còn gì." Cô quay người qua hướng khác tỏ ra ngại ngùng: "Ai thèm si mê anh." Anh được đà lấn tới, anh đặt hai tay lên vai cô xoay người cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô anh nói: "Vậy em đối với anh là như thế nào?" Không kịp phản ứng, cô khựng lại một hồi trong ánh mắt chờ đợi của anh. Cô chậm rãi trả lời: "Em không biết là mình đã thích anh đến mức nào, chỉ biết nếu không được gặp anh em sẽ rất nhớ. Ngày nào cũng muốn được gặp, được nói chuyện với anh." Cô dứt lời, đang chờ đợi sự phản ứng của anh thì bị tiếng kêu thảm thiết của Gia Phong phá bầu không khí lãng mạn: "Nam Phong, Mộc Mộc hai người đi đâu rồi? Đã hứa là ngắm trăng cùng nhau mà, sao giờ đánh lẻ, đâu rồi? Đâu rồi? Đâu đâu rồi?" Phía đằng này Gia Phong vừa kêu vừa lật lật mấy bụi cỏ lau ra kiếm. Phong Lãnh đứng gần bên Gia Phong nghe ngứa tai nên cắt ngay cái hành động kêu la của cậu: "Cậu thôi đi, lớn rồi chớ còn nhỏ hay sao mà đòi anh, có anh đây cậu ngắm cùng chưa đủ hả? Mà con người chứ có phải con chó đâu mà cậu tìm trong bụi cỏ. Mai Nam Phong về rồi để bọn nó nói chuyện thêm, không hiểu ý tứ gì cả, ngồi xuống đây không thì anh đạp cậu xuống suối cho chết chìm bây giờ." Gia Phong nín bẹt như cái máy hết pin, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống như một đứa trẻ vâng lời: "Vậy anh em mình ngắm cùng nhau cũng được." * * * Không để ý đến tiếng la ó của Gia Phong, Nam Phong hỏi tiếp: "Mai anh về thành phố rồi, em có nhớ lời hứa với anh không?" "Em đương nhiên nhớ, em đâu phải người không giữ lời, sáng mai sẽ cho anh một câu trả lời rõ ràng. Chúng ta về nha, trời cũng đã khuya, sợ bố mẹ em lo lắng." "Được rồi." "Gia Phong, về thôi." Mộc Mộc hét lên. Gia Phong có ý muốn ở lại thêm chút để ngắm cảnh, nhưng không ai đồng ý nên cậu cũng đành theo mọi người về. * * * Về đến nhà, Mộc Mộc sau khi vệ sinh cá nhân thì lại chỗ bà Hoa: "Mẹ tối nay con ngủ với mẹ nhé." "Được rồi tùy con, con thích ngủ đâu cũng được." Đến giờ đi ngủ nhưng hai mẹ con tâm sự cả đêm, cô kể về những chuyện đã trải qua cùng Nam Phong, để lộ ra những tâm sự lo lắng của bản thân qua lời nói cử chỉ và ánh mắt. Cô quay người sang phía mẹ mình, giọng bất an: "Mẹ ơi! Chuyện của con như vậy đó, dù con rất thích Nam Phong nhưng con không đủ dũng khí để nhận lời, vì con so với anh ấy gì cũng không bằng, con sợ sau này sẽ không được lâu dài." Bà Hoa cười nhẹ nhàng xoa má cô: "Con cứ dũng cảm yêu cậu ấy đi, đừng để sau này mình phải hối hận. Cũng đừng sợ vì những điều chưa xảy ra." "Dạ, quả nhiên hỏi mẹ là điều chính xác nhất." Cô nhào tới ôm bà Hoa rồi siết chặt, làm bà muốn ngạt thở. Tâm sự một lúc cô cứ thế ngủ trong lòng bà. * * * Tiếng gà gáy báo hiệu trời sáng, Nam Phong và Gia Phong đã dậy từ lúc nào, đợi đến sáu giờ vẫn không thấy Mộc Mộc ra. Hai anh em không muốn làm phiền cô, đến chào hai bác rồi Phong Lãnh chở hai người trên con xe máy đi ra đường lớn. Nam Phong cứ nhìn lại phía sau đợi Mộc Mộc nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu, đôi mắt anh rủ buồn. Sau khi cả hai đi khỏi nhà, Mộc Mộc mới lọ mọ dậy mắt nhắm mắt mở gọi: "Mẹ ơi! Nam Phong với Gia Phong đâu mẹ." Tiếng bà Hoa vọng ra từ nhà bếp: "Anh con chở bọn nó đi được mười phút rồi, mẹ không gọi con vì khi tối con thức khuya quá, muốn để con ngủ cho thoải mái." Tỉnh táo hoàn toàn, cô liền chạy đi lấy chiếc xe máy của bố, nhưng chiếc xe được độ không xót một chỗ, có phần do dự nhưng vì tình thế cấp bách nên đành chịu: "Thôi kệ, giờ có gì dùng đó thôi." Cô phóng vèo đi, với tốc độ bàn thờ của mình, cô nhanh chóng đã nhìn thấy được bóng lưng Nam Phong, tiếp tục tăng ga phóng như thể người xe hợp nhất, cô bay lên phía trước làm một cú lượn chặn xe của Phong Lãnh. Pha chạy xe cực nguy hiểm nhưng ngầu lòi của cô khiến anh trai phải xử lý nhanh để tránh đâm nhau: "Em điên rồi hả? Mồm đâu? Sao không kêu mà phóng kiểu này lên bàn thờ sớm nha?" Cô đưa tay lên gãi gãi đầu mình: "Ừ nhỉ, sao em không nghĩ ra. Em vội nên quên mất. Anh đưa Gia Phong đi trước giúp em, Nam Phong em sẽ đưa ra sau." Cô vừa nói vừa cười xu nịnh người anh. "Được rồi, hai đứa nói gì nói nhanh đó, trễ xe giờ." Phong Lãnh phóng xe đưa Gia Phong đi trước, ngồi phía sau xe cậu cứ ngoái đầu nhìn hóng chuyện, nhưng tốc độ của Phong Lãnh quá nhanh, cậu chưa kịp hóng được gì thì trong mắt cậu hai người kia chỉ còn là hai chấm nhỏ. Chỉ còn lại Mộc Mộc và Nam Phong, cảm xúc dâng cao, cô rơi giọt nước mắt đầu tiên, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt, đưa lên trước mặt Nam Phong: "Đây là giọt nước mắt đầu tiên em rơi vì một người đàn ông, chúng ta hẹn hò nhé! Giờ em không cần biết sau này chúng ra sẽ ra sao, cứ đến với nhau tự nhiên thôi được không anh." Nam Phong chạy đến ôm chầm lấy cô, siết chặt thân thể nhỏ bé của cô trong vòng tay mình, cảm giác như hai trái tim đang hòa quyện vào nhau: "Sao giờ em mới nói ra? Anh đã đợi rất lâu rồi. Sáng nay sao em không dậy tiễn anh? Anh còn tưởng em không đồng ý nên buồn từ sáng giờ." "Sáng nay em ngủ quên, do khi tối nói chuyện với mẹ khuya á." Anh đặt tay lên vai cô từ từ đẩy ra: "Em đã làm anh buồn như vậy giờ phải đền cho anh đi." "Anh nhắm mắt lại đi." Ngay lập tức Nam Phong nhắm mắt, khuôn miệng anh cứ bất giác mỉm cười. Chắc rằng anh đang mong đợi một điều gì đó. "Xong rồi anh mở mắt ra đi." "Ủa, xong rồi hay sao? Anh chưa cảm nhận được gì hết mà." Nam Phong hỏi trong bộ dạng mắt vẫn nhắm. "Anh cứ mở mắt ra đi." Ang từ từ mở mắt, là một chiếc lồng thủy tinh nhỏ tầm bằng chiếc ly, bên trong chứa ba con đóm đóm nó cứ chớp sáng, chớp sáng cực kỳ thu hút. Phía trên cổ chiếc lồng còn treo bảng tên nhỏ nhỏ dễ thương Mộc Mộc Nam Phong, giữa tên hai người là ba trái tim màu đỏ tươi. Đôi mắt Nam Phong cong lên vì hạnh phúc: "Anh sẽ giữ gìn nó thật tốt. Mà em chuẩn bị nó khi nào thế?" "À thì, đó là bí mật." Không để anh hỏi thêm, cô vội nói: "Anh hãy nhìn nó mà nhớ về em nhé, nửa tháng nữa em lên thành phố chúng ta sẽ hẹn hò." "Anh sẽ chăm sóc chúng cẩn thận." "Giờ anh ngồi lên xe để em đưa ra đường lớn, không thì trễ xe." Mặt Nam Phong kiểu không tin tưởng, cô thấy vậy cố thuyết phục: "Anh đừng sợ cứ lên đi, bao nhiêu đồi núi em đã vượt qua mà không hề do dự, anh cứ yên tâm." Do dự một chút, anh miễng cưỡng ngồi lên xe, hai tay cầm chặt yên sau. Không cảm nhận được sự tồn tại của anh, cô nói giọng có chút trách móc: "Đừng nói là anh đang giữ yên xe nhé, có người để giữ sao không giữ?" Anh cười rồi vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ xíu của cô, giọng anh ngọt ngào: "Được rồi chúng ta đi thôi." Chiếc xe lăn bánh được một đoạn thì anh nói lời bịt bợm: "Cứ như vầy anh không muốn về thành phố nữa." "Quá muộn rồi." Cô nói rồi bắt đầu lên ga, bẻ lái, anh ngồi phía sau không dám nhúc nhích cũng không dám nói mặc cho số phận. Đến đường lớn, anh lên xe, Mộc Mộc đứng nhìn theo cho đến khi chiếc xe chỉ còn lại chấm nhỏ. Thấy cô cứ nhìn mãi, Phong Lãnh nóng lòng: "Đừng nhìn nữa, chúng ta về thôi, à mà em thấy xe anh độ thế nào?" "Rất ngầu, rất đã, khi nào có dịp, em đem xe về anh độ cho em luôn nhé, đừng quá trần trụi là được." "Nhất trí, chúng ta về thôi." Thế là hai anh em quay trở về nhà. Mộc Mộc tiếp tục cuộc sống bình yên của mình ở nhà, cô không quan tâm công việc, tạm gác tình cảm sang một bên. Cứ như thế, cô sống khoảng thời gian bình yên, hạnh phúc cùng gia đình.
Câu Chuyện Tình Của Mộc Mộc Chương 33: Trở lại thành phố Bấm để xem Thấm thoát cũng đã trôi qua một tháng, Mộc Mộc quay lại thành phố với một tâm thế cực vui vẻ, vừa có được tình yêu, vừa được vui vẻ bên gia đình. Trời chập tối cô về đến trọ, lại tiếng kiêu ám ảnh: "Tiểu Long ơi, Tiểu Long ơi, người chị dễ thương đã trở về, sau bao ngày xa cách chúng ta lại bên nhau." Như bình thường, cô vẫn không nghe được tiếng trả lời từ đứa em trai lạnh lùng. Bước vào phòng, cô trừng mắt nhìn về phía Tiểu Long. Cậu thản nhiên mà đối mặt với ánh nhìn tưởng nguy hiểm của bà chị: "Vừa mới lên đã phát huy tuyệt chiêu trừng mắt rồi hả? Chị vẫn luôn tự ảo tưởng là nó có tác dụng với em sao?" Không trừng nữa, cô cười như con ngố: "Chị đùa thôi mà, tưởng quên chị rồi chớ." "Mà sao chị lên sớm vậy? Em còn chưa tự do được bao lâu." "Thôi mà, cứ tự dối lòng mình, tình chị em chắc có bền lâu." "Chị tắm rửa đi, em ngửi được mùi hôi trên người chị rồi đó." Giọng như ra lệnh của Tiểu Long. "Dạ tuân lệnh, em đi ngay đây rồng đại nhân." Cô về phòng cất đồ, đi tắm và tận hưởng những dòng nước mát, gột rửa thân thể bẩn thỉu của mình. Mười lăm phút cô đi ra khỏi phòng tắm, chạy lại chỗ Tiểu Long đang ngồi, đưa cằm mình gác lên vai đứa em: "Có chuyện hấp dẫn đây, muốn nghe không?" Tiểu Long lạnh lùng vẻ không quan tâm: "Kể thử xem." "Chị đã đồng ý hẹn hò cùng Nam Phong rồi, anh ấy tìm đến tận nhà mình nên chị đã đồng ý." Khuôn mặt Tiểu Long vẫn không có gì ngạc nhiên: "Ờ." "Em không thấy ngạc nhiên sao?" "Có gì mà ngạc nhiên, anh ấy hỏi em địa chỉ nhà mình mà." "Nói chuyện với em chán quá, chị vào phòng đây." Cô đứng dậy đi về phòng, nằm trên giường, cô lăn qua lăn lại, ôm điện thoại rồi cười như đang tận hưởng hạnh phúc của riêng mình. * * * Nam Phong lúc này ngồi bên cửa sổ, không còn nhâm nhi ly rượu nữa, anh chăm chú ngắm nhìn chiếc lồng thủy tinh với ba chú đom đóm rồi cười trong vô thức. Không khí căn nhà trở nên vui hơn, cảm giác cô độc cũng phần nào bị đánh tan. Anh đang tận hưởng sự nhớ nhung người yêu thì tin nhắn đến, cầm điện thoại lên càng vui mừng hơn khi thấy tin nhắn của cô: "Em lên thành phố rồi, anh đang làm gì đó? Kể từ lúc chia tay ở nhà em không thấy anh nhắn tin cho em, khi nào chúng ta hẹn hò đây?" "Em làm gì gấp dữ vậy? Đừng nói là muốn ăn anh nha? Anh muốn gặp trực tiếp hơn là nhắn tin, người thật việc thật, cuối tuần này mình hẹn hò nhé." "Được anh, giờ anh ngủ đi." "Không nói chuyện thêm chút nữa à?" "Không cần đâu anh, để cuối tuần gặp nhau luôn, nay đến cuối tuần anh đừng nhắn tin cho em làm em mất tập trung, còn phải mưu sinh nữa." "Em vô tình thật á. " Anh đợi năm phút vẫn không thấy cô nhắn tin trả lời, anh nhìn màn hình cười nhạt một cái, không chút giận dữ. Bên này cô đã úp chiếc điện thoại lên mặt rồi ngủ ngon lành. Có lẽ ngồi trên xe cả ngày, cô mệt nên thiếp đi. * * * Sáng hôm sau, vẫn con đường cũ, vẫn khúc cua cũ, cô đến công ty, bước vào phòng làm việc với tinh thần hăng hái, cô hét lên giữa phòng: "Tổng chào tất cả mọi người, Mộc Mộc dễ thương đã trở lại, chúng ta lại gặp nhau, lại bên nhau và lại hạnh phúc." Không một ai trong phòng phản ứng với lời chào của cô, cô chép lưỡi rồi nói tiếp: "Chà chà, trông mọi người quá ư là tiều tụy, hẳn là một tháng qua, nỗi nhớ nhung Mộc Mộc đã ăn mòn đi cơ thể cũng như tinh thần của mọi người nhỉ, sâu trong tim mình, Mộc Mộc rất xin lỗi mọi người." Cả phòng vẫn im lặng không ai thèm để ý những phát ngôn điên cuồng của cô. Đợi lúc cô ngồi vào bàn, Thanh Hoa mới chồm dậy đưa mặt hóng hớt của mình qua tấm vách ngăn, vẫn là những câu với nội dung châm chọc: "Ê cưng, về quê gặp mặt chồng tương lai hả? Có hình không? Người ta thế nào? Kể nghe đi." Thanh Hoa liếc nhìn qua phía Ni Ni là ánh mắt như trông đợi Ni Ni nói gì đó hùa theo mình, Ni Ni ngồi đó im lặng như không hề quan tâm. "Úi giời, chị toàn nghĩ linh tinh, em về quê để thăm bố mẹ và tiện thể thư giãn luôn, chị thôi suy diễn đi, chị nói như thể chị nắm rõ mọi thứ về em, thật không tin được." Cô đưa hai tay đẩy về phía trước giống như đang thực hiện một cú chưởng trong phim kiếm hiệp: "Tất cả xê ra, về chỗ ngồi, em làm việc đây." Sau một tháng nghỉ ngơi, giờ công việc ngập đầu, cô chỉ còn cách làm hết công suất, sau những lời nói đùa chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím liên hồi, sự tập trung cao độ, mắt không rời khỏi màn hình máy tính. Thoáng chốc thời gian trôi đi, giờ là giờ ăn trưa, cô tranh thủ nhắn tin cho Gia Phong: "Em trai nhỏ đang làm gì đó? Em rãnh không, cho chị hỏi vài chuyện?" Chưa đầy năm giây cô đã nhận được tin hồi đáp: "Em đang rãnh, chị hỏi đi." "Em suy nghĩ thật kỹ giúp chị, Nam Phong thích ngoại hình của con gái như thế nào, trang phục, đầu tóc. Em hãy nói hết những gì có thể nha, chị tin tưởng ở em." "Phải có báo đáp gì chứ nhỉ?" "Được rồi, em muốn gì?" "Một tô bún bò ở quán hôm bữa nhé?" "Nhất trí, tầm giữa tuần gửi chị nha." "Em đã nói là chị có thể yên tâm." "Tin em." Nhắn tin xong cô tranh thủ đi ăn trưa. Mọi người trong phòng ăn xong thì tranh thủ nghỉ ngơi một tí để bắt đầu buổi chiều làm việc khỏe hơn. Ba mươi phút nghỉ trưa, tất cả ngồi vào vị trí và lao vào công việc, chưa ai kịp làm được gì thì Thanh Hoa chởm dậy phát biểu lén lút: "Ê, mấy đứa lại đây, có thấy trợ lý mới của giám đốc không?" Cô cũng khá tò mò chạy tới: "Sao chị? Tuyển người mới nữa rồi hả?" Ánh mắt Thanh Hoa sáng lên như rằng bản thân đang thông báo điều quan trọng: "Lần này mới toanh, nhìn ngon lắm, ngực tấn công mông phòng thủ, nói chung là nhìn bốc lửa hết sức." Ni Ni cũng tham gia: "Chà, vậy chắc trụ được lâu đây, để bữa nào em xem thử có bốc lửa bằng em không." Thanh Hoa và Mộc Mộc làm ra vẻ không nghe thấy lời nào rồi tản về chỗ ngồi của mình, trong khi Ni Ni vẫn đứng đó tự hào về bản thân. * * * Tan làm, cô vui vẻ trở về, đang đi thì nhìn thấy ai đó giống với Tiểu Long, đặc biệt là đang chở một em gái cực bốc. Cô phóng theo để xem thử có phải là Tiểu Long không, mải mê rong ruổi đuổi theo các con đường ngõ ngách cuối cùng hai người kia cũng dừng lại trước một ngôi nhà, tháo khẩu trang ra mới phát hiện chỉ là mình nhìn nhầm. Cô tự trách bản thân: "Trời mình điên rồi, sao mình rãnh thế." Lẩm bẩm rồi cô đảo mắt nhìn xung quanh, không biết bản thân đang ở một góc nào của thành phố, trời đã tối, cô phải dùng bản đồ để dò đường, tầm hai tiếng sau mới mò về được nhà. Lúc này bản thân cô chỉ có thể hận chính mình, hận chính sự nhiều chuyện của mình. Vừa bước vào nhà, gặp ngau Tiểu Long ngồi đó nhìn ra hướng cửa chính bắt được ánh mắt cô, vẻ mặt Tiểu Long nghiêm nghị tra hỏi: "Sao giờ này chị mới về?" Cô đành thành thật khai ra hành động đáng khinh của mình: "Khi đang đi trên đường, chị thấy ai giống em đang chở gái nên chị đuổi theo coi thử em có gây tội lỗi gì không, thành ra hại chính mình, giờ mới mò về được nè, may là không bị lạc." Tiểu Long lớn tiếng cười rồi buông lời khinh bỉ: "Nhớ lần sau đừng nhiều chuyện nữa đấy, đúng là rãnh hết sức." "Biết rồi, đi ngủ đây." "Thế chị không ăn uống, tắm rửa gì à?" Cô không quay lại nhìn mà cứ thế trả lời: "Phải làm chớ, chị chỉ nói rút ngắn thôi." * * * Thời gian cứ thế trôi qua, Nam Phong vẫn đi làm và chờ đợi đến ngày được hẹn hò cùng Mộc Mộc. Hôm nay là sáng thứ bảy, ngày Nam Phong chờ đợi đã đến, anh trong trang phục áo thun trắng tay ngắn, phối với quần jean xanh, trông anh thật năng động và trẻ trung, anh cũng bỏ đi dáng vẻ lạnh lùng của mình. Mới sáu giờ sáng, anh đã đợi trước nhà trọ Mộc Mộc, nhấc máy lên anh gọi cho cô, điện thoại mới đổ hồi chuông thứ nhất đầu dây bên kia đã bắt máy. Y như là hai người có thần giao cách cảm và đã nạp đủ năng lượng chuẩn bị cho ngày hẹn hò hạnh phúc này. "A lô, Mộc em, anh đã đứng dưới nhà, em xuống nhé, đợi em." Anh cúp máy đứng đợi trong niềm hạnh phúc.
Câu Chuyện Tình Của Mộc Mộc Chương 34: Buổi hẹn hò xui xẻo Bấm để xem Một phút sau, một cô gái với mái tóc xoăn trong chiếc đầm xanh và áo khoát màu đen bước xuống. Nhìn cô giống như bà thím chứ không còn là cô thiếu nữ hai mươi tám tuổi dễ thương, tầm này cũng tầm trên ba mươi lăm tuổi mới đúng. Anh ngờ ngợ, không chắc rằng đó là cô nên cũng không dám lên tiếng gọi, cô đến gần sát chỗ anh đang đứng: "Chúng ta đi thôi." Anh lúc này không khỏi bỡ ngỡ, đưa ngón tay lên chỉ chỉ vào mái tóc cô, miệng ấp úng: "Tóc, tóc em sao? Sao thành ra thế này?" Cô đưa tay lên se se lọn tóc cười ngượng nghịu: "À thì, em nghĩ anh thích cô gái tóc xoăn nên em đã tự uốn, cuối cùng tự làm mình thành thế này đây, anh thông cảm, cố chịu đựng nha, mà anh thấy ổn không?" Anh cố ép mình không cười nhưng nụ cười cứ thế bật ra khỏi mồm: "Ổn thì ổn, chỉ là trông em như bà thím vậy." "Vậy đợi tóc em bình thường lại thì mình hẹn hò nha." Mộc Mộc nói đùa cợt. "Anh chỉ đùa thôi, em là bà thím dễ thương. Chúng ta đi nào." Ngồi trên xe cả hai đều im lặng, có vẻ đây là lần đầu hẹn hò nên có chút không tự nhiên, thấy không khí khá ngột ngạt, cô lên tiếng hỏi: "Giờ mình đi đâu anh?" "Đầu tiên, chúng ta sẽ dạo trong công viên và ăn kem, em thích kem mà đúng không, sau đó chúng ta đi học bơi, em không biết bơi nên phải học để sau này phòng thân." "Sao kế hoạch của anh toàn tới chỗ đông người vậy?" "Thì anh sợ em ngại nên mới đến mấy chỗ công cộng để em yên tâm hơn, nhưng điều anh thật sự sợ là, sợ em sẽ ăn anh nếu là chỗ vắng đó." Nam Phong nói rồi cười như cố tình chọc cô. "Ai thèm." Cô vừa nói vừa đánh đầu qua hướng khác. Đi một lúc thì đến công viên, bước vào công viên, đi đến chỗ ghế đá cạnh gốc cây, từ đây có thể ngắm nhìn khung cảnh toàn bờ hồ, trong lúc cô ngồi đợi thì anh đi mua kem. Cô ngồi một mình ngắm bầu trời, rồi ngắm ra phía hồ, ánh mắt cô không giấu niềm hạnh phúc và có cái gì đó hồi hộp. Nam Phong quay lại với cây kem trên tay, vừa đúng lúc nhìn thấy Mộc Mộc đang bay ra đỡ đứa nhỏ suýt bị ngã vì vấp phải đá, cả thân hình cô nằm vật ra đất. Anh vội chạy đến đỡ đứa nhỏ và đỡ cô, anh lo lắng đảo mắt nhìn khắp người cô, vừa hỏi: "Em có sao không?" Cô loay hoay phủi bụi trên người vừa trả lời: "Em không sao." Cảm giác trong cơ thể mình bị thiếu gì đó, cô đảo mắt xung quanh, phát hiện miếng độn ngực của mình đã văng mất một miếng ra bên kia, cô suy nghĩ không biết làm sao để lấy mà không bị anh phát hiện. Đang suy nghĩ thì thôi toi, ánh mắt Nam Phong đã rà đến vật thể kỳ lạ. Anh lại cầm vật thể lạ lên một cách tự nhiên: "Cái này phải đồ của em không? Mà nó là gì vậy?" Vừa nói anh vừa cười mỉm nhưng cố không để lộ ra. Anh để ý thấy mặt cô đỏ lên như vừa bị ai tát mạnh, mắt anh lướt trên thân thể cô phát hiện chỗ không bình thường. Anh nhận ra ngay vật thể kỳ lạ kia là gì. Anh chưa kịp nói thêm thì cô nhanh tay giật lấy và nhét vào túi áo. Cái vẻ len lút, ngại ngùng của cô càng làm anh thích thú, anh không buông tha mà tiếp tục chọc trêu chọc: "Hình như em nhét sai chỗ rồi?" Anh vừa nói vừa cười thành tiếng giòn tan. Cô không biết phải phản ứng như nào, cũng không biết làm sao để lấp liếm tình huống xấu hổ này, cô không nói gì mà chạy nhanh lại chỗ ghế đá ngồi. Anh không chọc cô nữa mà lại gần vỗ về: "Em có bị thương chỗ nào không? Em không cần phải làm thế đâu." Cô vẫn im lặng, quay qua hướng khác lằm bằm: "Gia Phong, chuyến này chết với chị. Sao em có thể cho chị một gợi ý nguy hiểm như này kia chứ." "Em đang nói gì vậy?" Nam Phong hỏi. "Dạ, không có gì." "Mà anh hỏi thật nha, mấy vụ này có phải Gia Phong tư vấn cho em không? Anh thừa biết nó." Gật gật đầu ngượng ngùng, cô lúc này chỉ muốn có một cái hố nào đó thật to để chui xuống rồi biến mất. "Kem chảy hết rồi, để anh đi mua lại." Nam Phong nói. Cô ngồi một mình trên ghế đá vừa tự nói với mình: "Sao hôm nay mình xui xẻo dữ không biết, mất mặt chết đi được." Vài phút sau thì anh quay lại với hai cây kem to đùng trên tay, anh cố tạo bầu không khí để cả hai quên đi tình huống ngượng ngùng khi nãy. Vẻ mặt hớn hở của cô dường như cũng không còn nhớ đến chuyện xấu hổ vừa rồi. "Em thích vị gì? Anh mua va ni và sô cô la." "Em chọn sô cô la." Cô đưa tay cầm cây kem ăn một cách ngon lành. Sau khi ăn kem, hai người cùng nắm tay nhau dạo chơi trong công viên, mọi chuyện êm xuôi cho đến khi cô đòi ăn cá viên chiên. Cô cầm xiên cá viên chiên ngồi ăn bên ghế đá, trong lúc Nam Phong đi mua nước. Cô đang rất chi là thư thai thì bỗng từ đâu một con chó đầy dã tâm xuất hiện, nó lao tới như một con mãnh thú, cô kịp phát hiện và cùng với xiên cá chiên chạy thục mạng khắp công viên. Mọi người xung quanh có liếc nhìn nhưng không ai can thiệp, là mọi người vô tâm hay sức công phá quá lớn của con chó làm ai nấy ngại ra tay. Có lẽ là mọi người đều hiểu lầm, chính cô đang vui đùa cùng chú chó. Sau mười phút hì hục chạy thục mạng, cô không trụ nổi và bị ngã, xiên cá viên cứ thế văng ra đường. Thú chó thấy vậy, lại ăn ngấu nghiến xiên cá viên và tất nhiên không thèm để ý đến cô. Cô ngơ ngác nhìn nó ăn: "Sao mày không nói? Để tao chạy muốn chết." Ngồi bệt xuống, cô nghỉ ngơi lấy lại sức. Nam Phong mua nước xong quay lại, không thấy cô đâu, anh đi lanh quanh tìm, cô cũng tranh thủ chạy lại tìm anh, cuối cùng hai người gặp nhau dưới tán cây hoa kèn hồng. Những cánh hoa rơi lả chả trong tiếng gió rì rào, sắc hoa nhuộm hồng cả một vùng trời làm cho không khí thêm phần lãng mạn. Trong cái màu của sự lãng mạn đang bao trùm, là cơ hội để thoát ra những ngôn từ mật ngọt. Nhưng cô lại đưa ánh mắt tuổi thân về phía anh và bờ môi mếu máo, chậm rãi cô nói: "Em bị chó dí." Tiếng cười lớn của anh đánh tan không khí lãng mạn: "Em có sao không? Chắc là do em quá dễ thương nên nó mới chọn em." "Anh còn cười được nữa, nó thèm cá viên chiên." Anh tiếp tục cười khi nhìn thấy biểu hiện khuôn mặt hối hận muộn màng của cô. Anh nói tiếp: "Hẹn hò kiểu này chắc khó quên nhỉ? Giờ mình rời khỏi công viên xui xẻo này thôi." Thế là hai người rời khỏi công viên đến trường dạy bơi. Anh thay đồ xong ra đứng đợi cô, đợi mãi chẳng thấy cô đâu. Trong khi phía bên phòng thay đồ nữ, cô đang bị giữ lại, quản lý khẳng định cô chưa đủ tuổi nên không cho vào khu vực dành cho người lớn, bản thân lại quên đem chứng mình thư nên cô không có cách nào giải thích. Đứng đôi co một lúc vẫn không được gì, cô đành gọi điện cho Nam Phong, cô lấy tay che điện thoại lại, giọng cô thỏ thẻ: "A lô, qua giúp em với, em đang bị giữ lại không cho qua khu vực người lớn." Anh lại được một trận cười, nhưng anh cố bình tĩnh và trả lời một cách tự nhiên: "Anh qua liền." Qua đến nơi anh thấy cô trong bộ đồ bơi không khác gì một đứa trẻ nhỏ, giống như là cô chưa phát triển đầy đủ, anh tiến lại giải thích cho nhân viên sau đó đưa cô đi, vừa đi anh vừa cười vừa chọc cô: "Em gái, em bị lạc bố mẹ à?" "Anh còn đùa được nữa, ngày hôm nay bao nhiêu xui xẻ đến cùng một lúc luôn, không biết giờ bơi có bị đuối nước mà lìa xa nhân thế không nữa." Cô nói vẻ như đang thất vọng về cuộc đời của mình. "Em cứ yên tâm, học bơi cùng vận động viên bơi lội thì có gì mà phải sợ, em cứ việc uống nước, thế giới để anh lo." Nam Phong vừa nói vừa cười. Hai người đi đến bể bơi, anh không đỡ cô mà cứ thế ra lệnh: "Nào, giờ em thử bơi để anh xem có tố chất không." Cô từ từ lội xuống nước thực hiện một động tác bơi chó nhưng rất tiếc cô chìm như cục đá, anh nhanh chóng hốt cô lên bờ. "Được rồi, anh đã biết trình độ của em, giờ nằm trên tay anh đỡ, để tập đạp dần." Thế là anh đỡ, cô đạp, đạp và đạp, nước văng tung tóe làm anh vuốt mặt không kịp, trong một khoảnh khắc nhắm mắt anh đã cầm nhầm vào ngực cô, thế là với cái sự ngại ngùng lên cấp độ cuối, trong làn nước lạnh lẽo vẫn thấy được mặt của cô có một màu hồng tương phản với màu nước. Cô vùng vẫy như con lươn mới bị đưa lên bờ, sau đó tuột khỏi tay anh và cứ thế chìm xuống đáy hồ. Anh vội vàng đưa lên bờ nhưng cô bị sặc nước: "Em có sao không? Anh không cố ý đâu? Anh nghĩ đó là bụng em." Mặt cô cứ thế đỏ lên trông càng dễ thương hơn: "Anh đừng nhắc lại nữa, bây giờ, sau này, và mãi mãi anh cũng không được nhắc lại." "Hay hôm nay mình về trước hôm sau lại tập được không?" Trong giọng nói cô thể hiện sự quyết tâm: "Không được, em quyết bơi cho bằng được, dù cho hôm nay có uống hết nước của hồ bơi này." Anh cười, vừa nói: "Em uống hết nửa hồ rồi còn gì, giờ không còn nước để bơi nữa." "Anh đừng cười, giờ anh đi gần em thôi, để em bơi khi nào em không ổn anh hãy tóm nhanh em." "Được, em cứ thoải mái bơi đi." Cô cố gắng bơi tiếp, rồi uống nước, rồi bơi, rồi uống nước, một tiếng trôi qua đã khá hơn và sự mệt mỏi cũng đã thấy rõ trên gương mặt. Anh thấy không ổn nên ngăn cô: "Thôi hôm nay ta tập đến đây được rồi, anh ngâm nước lâu nên hơi mệt, hôm sau chúng ta tập tiếp nhé." Giọng cô yếu ớt thấy rõ vẫn cố nói như thật: "Vậy được rồi, em cũng không làm khó anh, sức khỏe anh không tốt, không nên ngâm nước lâu, chúng ta về thôi." Anh đưa cô đi ăn một quán ven đường, sau đó đưa về nhà trọ. Đến trọ, cô chào nhanh: "Em lên nhé, buổi hẹn hò hôm nay em mãi không quên được." Anh cố lộ ra sự thất vọng trên gương mặt, vừa nói: "Chỉ vậy thôi à? Em cứ thế mà lên à?" Cô giả vờ không hiểu điều anh nói: "Dạ, chỉ thế thôi, chúng ta còn gặp nhau nhiều mà." Anh không chịu đi, đưa ngón tay lên chỉ chỉ vào má mình, cô có chút miễng cưỡng đặt nhẹ một nụ hôn chớp nhoáng lên má anh rồi chạy vèo đi. Anh khựng người lại một chút, đưa tay lên tạm biệt cô trong vô thức, đôi mắt cong lên vì hạnh phúc, anh nhìn cô mãi cho đến khi cánh cổng nhà trọ đóng lại.
Câu Chuyện Tình Của Mộc Mộc Chương 35: Đối thủ tình trường xuất hiện Bấm để xem Vào nhà, cô chạy nhanh lại chỗ Tiểu Long đang ngồi, sáp tới người Tiểu Long: "Chị về rồi nè, hôm nay kể cho em nghe buổi hẹn hò xui xẻo của chị nè, nghe không? Nghe không?" Tiểu Long quay sang nhìn cô trong vòng một giây rồi quay mắt vào màn hình, giọng lạnh lùng: "Không có hứng thú, em đang bận cho dự án đây, đừng có lải nhải quanh em, tắm rồi đi ngủ đi." "Không nghe thôi, bữa sau không thèm kể cho nghe nữa đâu." "Cứ thế đi, chị nhớ là đừng có kể đó." Thái độ lạnh lùng của Tiểu Long cũng không làm cô buồn, vì hôm nay được ở bên Nam Phong cả ngày, và đã có với nhau những kỷ niệm đẹp, những kỷ niệm vui, những kỷ niệm mà cả đời này khó có thể nào quên được. * * * Nam Phong về đến nhà, tắm mình dưới vòi sen nhớ về những khoảnh khắc cùng với Mộc Mộc. Anh nhớ lại gương mặt và nụ cười cô, bất giác cười một mình như kẻ ngốc. Sáng hôm sau, trong niềm hạnh phúc chưa nguôi, anh lên công ty, đi đến sảnh không hiểu sao lại cảm thấy mọi người nhìn mình khác với mọi ngày, không mấy quan tâm, anh vào phòng thì giật mình khi thấy Tiểu Bảo đứng chình ình giữa phòng. Vừa thấy anh, hắn dở giọng trách móc: "Hôm qua anh làm gì mà để bị đưa lên báo thế này?" Anh bình tĩnh cầm tờ báo lên đọc tiêu đề: "Giám đốc công ty game Phong Lan và người yêu bé nhỏ." Vừa đọc anh vừa cười mỉm, trong mắt không hề có gì là lo lắng hay khó chịu. Anh nhìn Tiểu Bảo vẻ bình thản: "Đúng vậy, anh đã hẹn hò với Mộc Mộc hôm qua, báo đưa lên vầy chắc anh khỏi cần thông báo nhỉ?" Hắn khá ngạc nhiên nhưng không quên khen ngợi ca tụng anh: "Mới hôm nào bị cô ấy chối từ mà giờ đã bên nhau rồi sao? Chúc mừng anh, Mộc Mộc mà có được người yêu như anh là phúc ba đời của cô ấy rồi, tìm được anh khó như hái sao trên trời, hái trăng dưới nước." "Cậu làm sai chuyện gì rồi phải không?" Tiểu Bảo toát lên nụ cười nịnh bợ: "Làm gì có chuyện gì đâu, chẳng qua là hôm qua em có vào phòng anh và lỡ làm rơi bể mô hình anh yêu thích, giờ đây nỗi niềm hối lỗi dâng trào trong em như suối nguồn, không có từ ngữ nào mô tả được sự hối hận này, nay chỉ xin anh một thỉnh cầu nho nhỏ, là bỏ qua cho cái mạng hèn mọn này." Vừa nói hắn vừa bấu víu hai bàn tay mình, vẻ vô cùng hối lỗi. Nam Phong điềm tĩnh: "Chẳng qua cũng chỉ là một mô hình, tình nghĩa chúng ta bao lâu nay, cậu nghĩ tôi vì một mô hình mà làm gì cậu hay sao?" Đôi mắt Tiểu Bảo cảm động đến rưng rưng: "Anh thật là.." Hắn chưa kịp nói thì bị Nam Phong ngắt lời: "Cậu đi chà toi lét một tuần cho tôi." Đôi mắt Tiểu Bảo giờ này chỉ còn lại sự đáng thương, giọng nói nhỏ dần, nhỏ dần: "Dạ, em sẽ làm ngay." Hắn rời khỏi phòng trong bộ dạng sụp đổ. * * * Phía bên Game FOR Life, là công ty game Mộc Mộc làm việc, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ mình Hàn Cảnh ngồi trên chiếc ghế vẻ trầm tư. Cô trợ lý hớt hải chạy vào, cô ta khá là bốc lửa, nhìn vào khó mà phân biệt được đâu là đầu và đâu là ngực, cặp mông cô ta có thể làm đầy cả một cái thau, đó là cô trợ lý mà hắn ta vừa tuyển được, cô ta hối hả đặt trước mặt hắn cuốn tạp chí nói về tin tức của Nam Phong. Hắn không cử động cơ thể chỉ liếc nhìn tờ tạp chí, đặc biệt chú ý đến cô gái trong ảnh, trong đầu lóe lên suy nghĩ: "Không ngờ gu của Nam Phong lại tầm thường đến thế." Một nụ cười khinh bỉ trên khuôn miệng hắn. Hắn cầm tờ tạp chí lên, cố nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra cô gái ấy là Mộc Mộc, trong đầu hắn chợt nghĩ ra ý định: "Ái chà lần này mình sẽ cho hắn ta thua cả trên thương trường lẫn trên tình trường. Với sự giàu có và vẻ điển trai của mình có thể dễ dàng đánh gục cô gái nhỏ bé ấy. Rồi hắn ta sẽ phải khóc thét lên vì đau đớn." Vừa suy nghĩ hắn bất giác cười thành tiếng. Cô trợ lý có phần e sợ, thầm nghĩ: "Không lẽ hắn ta bị bệnh gì hay sao?" Cô ta cố gọi hắn: "Giám đốc, giám đốc, giám đốc." Sau ba hồi gọi, hắn ta thoát khỏi cơn mộng mị điên khùng. Trong một phút tỉnh lại, Hàn Cảnh muốn thực hiện ngay kế hoạch của mình, hắn đưa tay ra hiệu cho cô trợ lý ra ngoài, sau đó hắn gọi điện xuống phòng thiết kế: "A lô, gọi Mộc Mộc lên phòng tôi tí." Chỉ mới tầm một phút mà Mộc Mộc đã xuất hiện tại cửa phòng hắn, đứng trước miếng ăn, nguồn sống của mình thì cô nhanh như một con sóc khôn ngoan. Cô tiến vào phòng: "Dạ, giám đốc gọi em có việc gì ạ?" Hắn không thèm trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói như ra lệnh: "Lại ngồi chỗ bàn kia ghi ra các thông tin sau cho tôi." Cô vẫn không hiểu chuyện gì nhưng vẫn làm theo lời hắn lại ngồi vào bàn. Hắn bắt đầu nói: "Thứ nhất. Món ăn cô thích, đồ uống cô thích, thể loại phim cô thích xem, địa điểm du lịch cô thích, nếu được tặng quà cô sẽ thích món quà gì? Thứ hai. Ngoại hình và tính cách của người đàn ông cô thích. Cô muốn một màn tỏ tình như thế nào? Ghi ra hết cho tôi, đây là cuộc khảo sát cho dự án game hẹn hò mới của tôi, muốn dùng suy nghĩ của cô để làm bản demo." Mộc Mộc không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục viết cho xong những yêu cầu khó hiểu của hắn. Hắn nói chuyện một cách tự mãn trong lúc cô đang ghi: "Chắc hẳn cô đang nghĩ tôi đang để ý và muốn tán tỉnh cô chứ gì? Thật nực cười, để tối về khép đôi mi gầy rồi mơ mộng đi nha. Cô bỏ ngay cái ý nghĩ muốn có được tôi đi." Hắn vẫn nói thao thao trong khi cô không hề có biểu hiện gì. Giọng cô bình thản: "Dạ em biết rồi, em làm sao dám nghĩ thế, người hoàn hảo như sếp chỉ có những cô gái hàng cực phẩm mới có thể môn đăng hộ đối." "Cô biết thế là tốt. Nếu ghi xong thì về phòng được rồi." "Dạ sếp." Cô đứng dậy đi một hơi mà không muốn nhìn lại. Cô vừa về đến phòng, Thanh Hoa và Ni Ni đã chực trước cửa phòng như chó chờ chủ, hai vẻ mặt trông đợi đến phát cuồng. Thanh Hoa cướp lời hỏi trước: "Có chuyện gì không em? Có gì nóng không? Sao lại gọi em lên?" Cô cười nhẹ: "Không có gì đâu, mọi người cứ sốt sắng, chỉ là hỏi một vài thông tin phục vụ cho game mới, không có gì đáng nói." Cô vừa dứt lời, hai cô đồng nghiệp cảm thấy không có tin gì để hóng, vẻ mặt không quan tâm, bỏ về chỗ ngồi, coi nhau như những kẻ xa lạ. Cô ngồi xuống trầm tư suy nghĩ: "Nếu là trò chơi tình yêu chắc hẳn sẽ có phân tích về mặt cảm xúc người chơi, cho nên, khả năng cao sẽ đem mình ra làm chuột bạch đây, mình phải hờ trước để không bị bỡ ngỡ." Cô cảm thấy không ổn lắm nên vội nhắn ngay cho Nam Phong: "Anh có tin em không?" Cô nhận lại tin nhắn của Nam Phong trong vòng ba nốt nhạc: "Đương nhiên anh tin em rồi." "Được rồi, anh hứa là những ngày sắp tới nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra anh cũng phải tin em nhé, anh hứa đi." "Anh hứa, mà có chuyện gì sao em?" "Không có gì, em chỉ muốn chắc chắn, vậy anh làm việc đi." Kèm theo dòng tin nhắn là ba trái tim đỏ tươi. Anh cũng không ngại gửi lại một nụ hôn gió sau khi nhận được ba trái tim bất thường của cô. * * * Tiếng chuông tan làm réo lên, cô hớt hải chạy về như đang có điều gì gấp rút, về đến phòng tìm ngay Tiểu Long, mặt cô tỏ ra nghiêm trọng: "Tiểu Long, chị có chuyện muốn bàn, em nhất định phải giúp chị, nếu không chị sẽ rơi vào bể khổ, tình duyên đứt đoạn, dày xé tâm can, tinh thần tổn thương, sự nghiệp sụp đổ." Tiểu Long mặt cau có hình như đang có gì đó bị áp lực trong công việc: "Có gì chị nói mau đi, em cho chị mười phút thôi." Cô thao thao bất tuyệt kể lại câu chuyện, kể xong cô hỏi Tiểu Long trong sự lo lắng: "Giờ chị đang nghi mình sẽ bị trở thành chuột bạch, chị phải làm sao?" Tiểu Long cau mày, suy nghĩ thận trọng: "Chuyện này hơi căng nhưng theo ý em, giám đốc của chị sẽ trực tiếp tham chiến đó, dù hắn không trực tiếp tham chiến thì hắn cũng là ban giám khảo, trước tình hình này chị phải cân nhắc cẩn thận thái độ cũng như hành động của mình. Theo em nghĩ, chị phải làm sao để hắn không bị mất mặt và đặc biệt phải tâng bốc hắn đúng theo cái tính tự luyến vô tội vạ của hắn. Chị hiểu không?" Mộc Mộc gật gù: "Chị hiểu, ý em là chị hành động và nói ra những lời tốt đẹp nhất để hắn vui, mà có khi qua vụ này được hắn tăng lương luôn ấy nhỉ. Quá hay đi Tiểu Long, quả nhiên em là tuyệt nhất." Cô đứng dậy gấp gáp vào phòng: "Thôi chị vào phòng suy nghĩ một số ca từ hay ho đây." * * * Về phía Nam Phong, khi màn đêm buông xuống, chìm trong không gian lắng đọng, lúc này anh chợt nhớ lại tin nhắn của cô khi chiều. Anh ngờ ngợ về điều gì nên lôi ra đọc lại: "Không hiểu sao cô ấy lại nhắn như này nhỉ? Chắc không có gì đâu, tại mình nghĩ quá nhiều, cô ấy vẫn luôn kỳ lạ như thế." Suy tư hồi lâu anh cũng không nghĩ nữa.
Câu Chuyện Tình Của Mộc Mộc Chương 36: Chiến lược của Hàn Cảnh Bấm để xem Sau ngày hôm đó cô vẫn đi làm bình thường, không có chuyện gì cho đến ngày thứ ba, quả không ngoài dự đoán. Buổi sáng, cô lên công ty, vừa bước chân vào hành lang, một người đàn ông lịch lãm trong bộ vét xám, mắt đeo cặp kính giả cận, đầu tóc gọn gàng, nở một nụ cười mê lòng người, trên người hắn toát lên khí chất lạnh lùng và thông minh. Hắn là Hàn Cảnh. Hắn bước đến trước mặt cô, dưới sự chứng kiến và ngưỡng mộ của bao nữ nhân viên, trên tay hắn cầm một bó hoa sao trắng: "Em có thể cho tôi một buổi hẹn đi ăn tối và xem phim được không?" Quả nhiên lúc này hắn quá là lịch thiệp. Điều này nằm trong dự đoán của Mộc Mộc, cô suy nghĩ hồi lâu: "Nếu không làm việc cùng hắn chắc mình bị hắn làm cho đổ mất thôi, hắn quả nhiên đẹp trai. Giờ thì mình phải chiều theo cái kế hoạch chết tiệt của hắn và làm hắn hài lòng trước đã." Cô đưa tay cầm bó hoa, trên khuôn miệng nở ra nụ cười hạnh phúc đến mức giả trân, cô bắt đầu màn khen ngợi: "Bó hoa thật đẹp, nhưng anh càng đẹp hơn, được cùng anh ăn tối là mong ước của biết bao thiếu nữ và em cũng không ngoại lệ, cảm ơn anh vì đã để vinh hạnh này cho em, giờ đến tối em sẽ nôn nóng đến bất an mất thôi." Cô thầm nghĩ trong đầu: "Mình tâng bốc hắn cỡ đó đã đủ chưa ta? Chắc là đủ rồi nhỉ, nhìn bộ mặt đắc chí của hắn kìa." Hàn Cảnh tỏ ra đắc chí vừa nói: "Anh sẽ đón em ở cổng công ty." Cô không nói thêm, chỉ mỉm cười và gật gật đầu, sau đó bước vào thang máy đi lên phòng làm việc như không có chuyện gì. Tất nhiên cô không thể thoát khỏi hai đôi mắt diều hâu trong phòng mình. Vừa bước vào phòng đã bị Thanh Hoa ép vào tường: "Khai mau, tại sao giám đốc theo đuổi em? Em đã làm gì? Còn giấu bọn này sao?" Cô lộ rõ vẻ mệt mỏi: "Thôi chị cho em tha, đây chỉ là thử nghiệm game mới, em bị đưa ra làm con chuột bạch đáng thương thôi, mà chị đừng nói với ai nhé, không em bị đuổi luôn đó, đến kiếp sau chị cũng không tìm ra được đồng nghiệp tốt như em đâu." Cô đẩy Thanh Hoa ra, buồn bã lại chỗ ngồi của mình rồi trầm tư suy nghĩ: "Nếu Nam Phong mà nghe được những lời mình nói khi nãy, chắc sẽ giận mình mất thôi, vì mưu sinh mà mình phải làm ra chuyện này sao?" Suy nghĩ một lát cô bắt đầu làm việc hăng say như muốn quên đi mọi chuyện. Đến giờ ăn trưa, thật kỳ lạ hôm nay toàn công ty được ăn mì cay, cô bắt đầu cảm thấy sợ: "Trời ơi, đến mức này luôn sao?" Cô đảo mắt nhìn xung quanh thấy Hàn Cảnh đang ngồi ăn, hắn nhìn về phía cô vẫy vẫy tay. Khuôn mặt cô lập tức nở một nụ cười nịnh bợ, đến Thanh Hoa và Ni Ni cũng trợn mắt lên vì kinh ngạc, Thanh Hoa bất giác nói thành lời: "Nó bị sao thế nhỉ?" Sau khi lấy bát mì, cô lại chỗ Hàn Cảnh ngồi, mông chưa kịp đặt xuống, cô đã tranh thủ nã đạn chữ vào đầu hắn: "Hôm nay em cảm thấy mình thật may mắn vì được ăn món yêu thích ngay tại công ty, chắc chỉ có giám đốc tốt như anh mới có thể tạo bất ngờ như thế này cho nhân viên, thật là ngưỡng mộ giám đốc." Cô không quên bonus thêm một nụ cười xu nịnh. Cái vẻ mặt coi mình như thần tượng của Hàn Cảnh được trưng ra một cách trơ trẽn, hắn nói: "Đây là món quà dành cho em, em thích là tốt rồi, nhưng em khoan hãy thích tôi, tôi còn nhiều bất ngờ cho em đấy." Lúc này thì cô chỉ có thể tiếp tục nhe bộ răng mình ra thể hiện như bản thân đang vui, còn thực chất thì cô đang nổi hết da gà, ánh mắt giờ chỉ chứa đựng sự giả dối. Cô ngồi ăn ngon lành bát mì, nuốt không còn một giọt chỉ thiếu việc liếm luôn cái tô, Hàn Cảnh vì nhìn thấy biểu hiện của cô mà càng tự tin. Hắn tự tin bản thân sẽ sớm chinh phục được cô. * * * Chiều đến, sau khi tan làm, hắn ta đợi cô ngoài cổng để cùng nhau đi ăn và xem phim. "Mình đi ăn mỳ cay trước nhé!" Hàn Cảnh nói. Cô trả lời khách sáo: "Dạ được anh!" Trong bụng lại thầm nghĩ: "Tên này bị biến thái thật rồi, dù mình thích ăn mì cay, nhưng có cần cho ăn hai lần trong ngày như thế này không, người chứ có phải heo đâu?" Cô ngồi trên xe im lặng, cô chỉ nhìn ra đường, ánh mắt vô hồn, như đang bị ép buộc phải làm cái việc mình không muốn. Cô ngó nghiên xung quanh, bắt gặp ánh mắt của hắn, cô tức khắc biểu hiện sự vui vẻ thái quá qua nụ cười muốn toạc cả mồm, trong suy nghĩ cô tự trấn an mình: "Mình đang thể hiện tốt phải không ta?" Đến nơi, ngồi vào bàn, hắn cẩn thận lau đũa và muỗng rồi đưa cho cô, nhẹ nhàng hắn nói: "Em ăn đi, ăn ngon nhé." Ánh mắt hắn lúc này nhẹ nhàng đến mức khiến người ta phải xao xuyến. Cô cười đáp: "Dạ em nhìn là thấy ngon rồi." Hắn nghĩ bản thân đã nắm được phần thắng nên trong lời nói có chút đùa cợt: "Anh biết, trong lòng em giờ đâ, y không chỉ muốn ăn bác mì này, mà em muốn ăn anh luôn phải không? Nhưng không được nhé, em hãy tự khống chế bản thân mình đi, đừng làm ra những chuyện như vậy." Cô cô chỉ cười gượng gạo rồi cúi mặt ăn, xong, cô uống sạch một cốc nước to, y như thể muốn dùng đồ ăn thức uống để che giấu cảm xúc của mình. Hai người ăn xong, hắn đứng dậy thanh toán tiền, quay lại chỗ cô, hắn chìa tay ra có ý nắm tay cô, vừa nói: "Chúng ta xem phim nào." Cô cố tình không hiểu hành động của hắn, rồi cứ thế đứng lên đi về phía chiếc xe, hắn buông tay xuống phủi phủi áo mình như cố ý lấp liếm sự quê độ. Đến rạp chiếu phim, cả hai đi vào, trong rạp lúc này chỉ có vài cặp đôi ngồi cách xa nhau, bộ phim bắt đầu chiếu, đó là bộ phim hài đúng thể loại cô thích, ngồi bên cạnh Hàn Cảnh nhưng cô chẳng quan tâm mấy đến hắn, cô chăm chú xem và cười vui vẻ, lần này là cười thật vì cô thật sự thích bộ phim. Cô đang xem phim yên ổn được ba mươi phút thì Hàn Cảnh chìa tay ra: "Em nắm đi, anh biết em đang rất muốn nắm nhưng ngại nói ra." Cái sự tự luyến quá mức của hắn đôi khi cũng tạo ra sự hài hước, khiến cho người ta cảm thấy vui. Những lúc này cảm giác chẳng ghét hắn tí nào. Cô ngạc nhiên vừa nghĩ: "Tình huống này là sao đây? Không phải chỉ là trải nghiệm cảm xúc khi được xem bộ phim yêu thích hay sao? Giờ thêm tình huống này mình phải làm sao? Mình không thể vì miếng ăn mà nắm tay người đàn ông khác được." Suy nghĩ dằn vặt hồi lâu, tay cô ôm bụng tỏ ra vô cùng đau đớn, mệt mỏi, giọng yếu ớt: "Giám đốc, em, em đau bụng quá, có lẽ em phải đi chút mới được, chắc là do khi nãy ăn cay quá nên." "Được rồi, em đi đi." Hắn nói nhanh. Hàn Cảnh vừa dứt lời, tức tốc cô chạy vút đi. Cô cố gắng trì hoãn và ở mãi trong nhà vệ sinh, khoảng hai mươi phút sau mới chịu quay lại, lúc này thấy Hàn Cảnh đang ngủ ngon trên chiếc ghế, cô thiết nghĩ: "Thì ra phim hài không phải thể loại mà hắn yêu thích, chắc thể loại hắn yêu thích có lẽ là kiểu tên sát nhân biến thái, kẻ biến thái bám đuôi cô gái trẻ hoặc là kẻ tự luyến siêu cấp gì đó nhỉ." Cô cười nhạt một cái rồi rón rén bước đến ngồi bên cạnh, cố gắng không để hắn giật mình, hắn ngủ ngon còn cô tự mình xem phim và cười thật khẽ. Một tiếng sau bộ phim kết thúc cô khẽ gọi hắn: "Giám đốc, giám đốc." Hắn giật bắn mình dậy và nói trong vô thức: "Anh không có ngủ, anh đang xem, bộ phim rất hay." "Dạ, em xem cùng anh nãy giờ mà, bộ anh có ngủ à?" Hắn lắc đầu liên tục, vừa nói: "Không, không, anh không ngủ."
Câu chuyện Tình Của Mộc Mộc Chương 37: Hàn Cảnh xuất chiêu cuối Bấm để xem Hai người cùng nhau rời khỏi rạp chiếu phim, vừa đưa cô về hắn vừa hỏi: "Có phải hôm nay em rất vui và hạnh phúc?" Cô trả lời trong bộ dạng miễn cưỡng: "Dạ em vô cùng hạnh phúc, trước giờ chưa bao giờ gặp những chuyện như thế này, quả là kỷ niệm khó quên trong cuộc đời." Vừa nói cô vừa liếc qua nhìn thấy mặt hắn cười một cách khó hiểu, cô thầm nghĩ: "Chắc là anh ta đang rất tự tin vào bản thân và cảm thấy thật thành công trong thử nghiệm của anh ta đây." Cuối cùng cũng đến được cổng trọ, hắn định xuống xe, hình như có ý mở cửa cho cô, nhưng cô chào hắn rồi phóng nhanh xuống đi vội vào nhà, hắn vẫn ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng cô cho đến khi cô đóng cổng. Lê đôi chân yếu ớt với khuôn mặt chán chường, cô bước vào nhà thấy Tiểu Long ngồi đó, cô thờ ơ lướt qua không buồn nói chuyện, cô vào thẳng trong phòng rồi ngủ thẳng cẳng cũng không màn tắm rửa. * * * Hàn Cảnh sau khi rời khỏi nhà trọ, trên đường về hắn đắc chí, liên tục cười và khuôn mặt tỏ ra tự mãn, rồi tự mình nói chuyện: "Mình chắc rằng cô ấy đã đổ đứ đừ rồi, chỉ cần mình tung ra đòn cuối thì một anh chàng đẹp trai, giàu có như mình đây sẽ làm cô ấy chết mê chết mệt mà chạy theo. Sợ cả đời này cô ấy cứ bám riết mình thì khổ, vốn dĩ cô ấy không phải kiểu mình thích, chờ khi nào cô ấy u mê rồi, mình không thích thì chỉ cần bỏ là được?" Lẩm bẩm tới đây hắn cười nhếch mép, kiểu không coi trọng vấn đề rồi hắn tiếp tục: "Chẳng trách được, là do bản thân mình trời sinh quá đẹp trai, quá quyến rũ lại thêm bệnh giàu có nữa thì, thôi, làm gì có đủ từ ngữ tốt đẹp để nói về mình cơ chứ." Hắn cứ mang cái tâm trạng tự mãn mà về nhà. * * * Nam Phong thả cuốn sách đang đọc dở, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Mộc Mộc: "Em làm gì đó?" Rất nhanh anh nhận lại được tin nhắn: "Em vừa hẹn hò với tên biến thái về đây, giờ đang ngủ." Anh đọc tin nhắn giật mình, hơi cau mày vẻ khó hiểu: "Cô ấy chắc là đang mớ ngủ nhỉ. Không ngờ cô ấy còn có bệnh này." Anh cười nhẹ: "Để cô ấy ngủ vậy." * * * Sau khi có một buổi hẹn hò căng não với Hàn Cảnh, sáng ra cô không thể mở mắt, cô cứ như đang nằm bất động trên giường. Tiểu Long thấy chị mình chưa dậy nên vô phòng gọi: "Dậy đi làm chị, trễ giờ rồi kìa, không dậy nữa thì chấp nhận bị trừ lương đi." Nghe tới chữ lương thì cô liền dậy rồi lê thân xác đến công ty. Lần này cô vào công ty cứ nhìn trước, nhìn sau, lén la lén lút, thấy không có gì bất thường cô thở phào nhẹ nhõm và hiên ngang bước vào sảnh đi lên phòng. Hôm nay cô không được vui nên cũng không nói gì nhiều với đồng nghiệp của mình, cô chỉ cặm cụi làm việc như một mình tồn tại trong phòng. Đến giờ ăn cơm trưa, cô lo lắng nên điện hỏi nhà ăn trước hôm nay ăn món gì, biết được không phải là món mì cay như hôm qua nên cô yên tâm xuống ăn. Thế là buổi sáng trôi qua êm ả, cho đến một giờ chiều, cuộc điện thoại chen ngang sự bình yên của cô. Đó là cuộc điện thoại từ phòng giám đốc, cô nhấc máy lên, đầu dây bên kia là tiếng nghe lạnh băng: "Nhắn Mộc Mộc thu dọn đồ xuống cổng đợi tôi, đi ra ngoài với tôi có việc." Hắn nói xong thì cứ thế cúp máy cũng không biết rằng người cầm máy lại chính là cô. Cô lúc này buồn bã, thu dọn đồ đạc rồi xuống cổng công ty đợi hắn. Chỉ một lát tầm mười phút là hắn xuống, cô bình tĩnh lên xe hắn ngồi, giờ đây cô không muốn trưng ra khuôn mặt vờ hạnh phúc của mình, cô chỉ im lặng ngồi. Một lúc sau, cô vờ ngủ thiếp đi, mặc cho hắn chở cô đi đâu, cô cũng chẳng buồn quan tâm. Hắn chú tâm lái xe, liếc nhìn qua phía cô, thấy cô đang ngủ ngon, hắn chỉ cười nhẹ không muốn phá giấc ngủ của cô, tập trung lái xe. Tầm ba mươi phút cũng đến nơi cần đến, thấy cô vẫn ngủ ngon nên hắn không đánh thức mà lẳng lặng ra khỏi xe. Không biết đây là con người thật của hắn hay chỉ là một âm mưu, nhưng lúc này hắn quả là một chàng trai ấm áp và lịch thiệp, giống như nam chính trong các bộ phim ngôn tình. Hắn đứng bên ngoài nhìn ngắm cảnh vật, tận hưởng không khí, trong mắt hắn giờ là một cảm xúc khó hiểu, chắc chỉ có bản thân hắn mới hiểu được chính mình. Tầm mười phút thì Mộc Mộc tỉnh dậy, cô ngơ ngác đảo một lượt nhìn xung quanh: "Mình giả vờ ngủ mà ngủ thật rồi? Hàn Cảnh đâu nhỉ?" Cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài thấy hắn đang đợi dưới gốc cây tử đằng tím, khung cảnh xung quanh giống như tranh vẽ, cùng với vẻ đẹp của hắn làm cô một phút dao động. Cô bước ra khỏi xe đến chỗ Hàn Cảnh: "Giám đốc đưa em đến đây có việc gì không ạ?" Hàn Cảnh không nói gì, hắn đưa tay vào túi áo lấy ra chiếc hộp nhỏ, nhẹ nhàng hắn mở ra, bên trong không phải là nhẫn kim cương hay dây chuyền đá quý, mà đó chính là một bó hoa sao trắng được làm từ pha lê cực kỳ tinh xảo và đẹp. Bỏ ra công sức chuẩn bị món quà này, hắn thật sự là một người có tâm. Ánh mắt hắn nhìn cô chân thành và nhẹ nhàng, một ánh mắt mà trước giờ cô chưa bao giờ thấy ở hắn, giọng hắn ấm áp: "Từ khi em làm trợ lý cho anh, chính sự ngây thơ, chân thật của em đã khiến anh ghi nhớ trong lòng, mỗi ngày đều để ý em nhưng em thì cứ vô tư. Hôm nay, chính tại đây, dưới gốc cây tử đằng này, anh thật lòng muốn nói với em là, anh thích em, em làm người yêu anh có được không? Những câu hỏi vô lý lúc trước anh hỏi, là anh muốn hiểu em, chứ hoàn toàn không có demo game, vì anh không đủ can đảm để hỏi em nên phải đi lòng vòng đến giờ." Cô cảm thấy có chút bối rối: "Không ngờ mọi việc ngoài dự đoán của mình, tình cảnh này là sao? Tình huống này dù thật hay giả cũng không thể tùy tiện đồng ý, huống hồ chi mình đâu phải kiểu anh ta thích. Nhưng quả thật lúc này anh ta thật chân thành và thu hút." Suy nghĩ hồi lâu, cô nghiêm túc trả lời: "Em xin lỗi, em rất cảm động với những việc anh đã làm, nhưng em đã có người mình thích, mong anh sẽ tìm được cô gái mà anh thật lòng mong muốn." "Anh không đủ tốt hay anh thua kém anh ta?" "Anh không có gì không tốt, cũng không có gì thua kém, đơn giản là em đã gặp anh ấy trước." Sau khi bị từ chối thẳng thừng hắn đổi ngay giọng điệu lạnh nhạt: " Anh biết, bản thân em cảm thấy không xứng với anh và luôn tự nghĩ, một người đẹp trai, giàu có như anh sao có thể thích em được, tất nhiên, anh hiểu đây là cảm giác tự ti trong em. Vì em đã cố ý đưa ra một lý do từ chối chính đáng như vậy, anh cũng không miễn cưỡng em." Nói xong hắn nhét đóa hoa sao trắng vào lòng bàn tay cô: "Em nhận món quà này làm kỷ niệm, dù gì nó cũng rất dễ thương phải không? Em không nhận anh cũng vứt đi thôi." Cô thấy sự chân thành của hắn và cũng tiếc cho đóa hoa pha lê nên đã nhận nó: "Vậy cảm ơn anh, giờ thì chúng ta về nhé." "Được, để anh đưa em về." Trên đường về cả hai đều không nói chuyện với nhau, cô cứ đưa mắt nhìn ra cửa sổ, Hàn Cảnh liếc mắt nhìn cô, hắn đã thay đổi suy nghĩ của mình về cô: " Không ngờ cô ấy vậy mà cũng là người trọng tình nghĩa, một cô gái lương thiện như vậy mày cũng lừa được hả Hàn Cảnh? Mày đúng là thằng bịp bợm, em thì tốt đấy nhưng rất tiếc lại là người yêu của Nam Phong." Vừa suy nghĩ hắn vừa lắc đầu, như thể rằng đang tiếc cho số phận của cô. Về đến công ty, cô chào hắn rồi chạy một mạch lên phòng, không để hắn kịp nói lời nào.
Câu chuyện Tình Của Mộc Mộc Chương 38: Tin tưởng Bấm để xem Hôm nay một ngày đẹp trời, Nam Phong đến công ty trong bộ dạng đầy phấn chấn, vừa đặt mông xuống ghế thì Tiểu Bảo hớt hải chạy vào, hắn gấp gáp như bao lần: "Có chuyện gấp rồi anh, anh xem tạp chí sáng nay chưa?" Nam Phong đưa mắt nhìn hắn, giọng bình thản: "Có gì mà cậu gấp thế? Đưa tôi xem nào." Anh cầm tờ báo lên đọc và không nói gì, khuôn mặt cũng không có biểu hiện. Trên mặt báo là dòng chữ: "Giám đốc đẹp trai tỏ tình với cô nhân viên trẻ." Bên cạnh là hình chụp Mộc Mộc và Hàn Cảnh dưới gốc cây tử đằng vô cùng lãng mạn, giờ thì anh không thể bình tĩnh được nữa, mặt anh tối sầm lại, ánh mắt ánh lên sự tức giận. Anh đảo mắt xuống dưới bức hình, là đoạn hội thoại với lời lẽ ngôn tình, sến sẩm mà Mộc Mộc đã vắt óc suy nghĩ nói với Hàn Cảnh tại sảnh công ty. Đọc đến đoạn này, anh không kiềm chế được cảm xúc, vứt mạnh tờ tạp chí vào sọt rác, cảm giác như máu nóng dồn lên não. Nhận thấy tình hình khá căng thẳng, Tiểu Bảo rón rén bước lùi ra khỏi phòng để bảo toàn tính mạng mình. Nam Phong một mình trong phòng, anh suy nghĩ gì đó rồi trở nên bình tĩnh, ánh mắt cũng không còn sự tức giận, nhấc điện thoại lên định gọi nhưng rồi thả xuống. * * * Mộc Mộc đang lặng yên làm việc trong phòng, Thanh Hoa không biết đi đâu lại mang về cuốn tạp chí để trên bàn cô, rồi lặng lẽ rời đi. Cô chăm chú đọc cuốn tạp chí, thả cuốn tạp chí xuống, cô tựa lưng ra sau ghế, ánh mắt cô thẩn thờ nhìn chăm chăm về một hướng. Cơ thể cô bất động, đôi mắt cũng không còn chớp nháy, nó như đang chất chồng suy nghĩ. Cô bất động như thế trong mười lăm phút rồi đột nhiên đứng dậy thu dọn đồ đạc cá nhân vào ba lô, đeo vào lưng, cô cầm theo tờ tạp chí và lao ra khỏi phòng, có một loại khí lạnh bao phủ lấy cơ thể cô. Bước vào phòng Hàn Cảnh, cô nhẹ đặt cuốn tạp chí lên bàn, giọng cô bình thản: "Giám đốc, chuyện này là như thế nào ạ? Có phải là anh cố tình không?" Mặt Hàn Cảnh lúc này không hề dao động, hắn bình thản đến mức lạ thường: "Chắc là chúng ta bị các tay săn ảnh bắt được nên mới đăng lung tung, em yên tâm anh sẽ giải quyết chúng." Cô tiếp tục tra hỏi, giọng cô lúc này đã lên một tông: "Anh nghĩ tôi là con ngốc sao? Nếu là săn ảnh, sao họ có thể viết rõ từng lời của tôi và anh tại sảnh công ty." "Để đó tôi giải quyết, em đừng có nóng, tôi cũng đâu muốn chuyện này xảy ra, một người hoàn hảo như tôi mà muốn ở trên mặt tạp chí cùng với em sao?" Cô không kiềm chế được sự tức giận của mình, ánh mắt cô như muốn đốt cháy hắn, tuy nhiên cô vẫn cố giữ cho giọng mình bình tĩnh: "Tôi không phải là con ngốc. Là anh muốn dùng tôi, muốn lợi dụng tôi để chọc vào Nam Phong, người mà anh luôn muốn hạ gục. Nhưng anh sai rồi, anh chẳng là gì cả." Hắn cười nhếch mép, trưng ra bộ mặt khinh khỉnh: "Cô quả nhiên là không ngốc, lừa cô cũng có chút thú vị, chỉ tiếc là mọi chuyện kết thúc sớm quá." Không nói nữa, cô dồn hết sức lực và kỹ năng, phóng lên cao rồi tung cú đá dứt khoát vào mặt hắn, một cú đá như trời đất sụp đổ. Ngã ngửa ra phòng, hắn nằm đó nhìn về phía cô trong ánh mắt kinh ngạc. Không đợi hắn mở miệng cô nói tiếp: "Anh phải nhận cái này vì đã lừa tôi, anh không cần đuổi, tôi sẽ tự nộp đơn nghỉ việc." Cô lấy trong túi ra bó hoa sao trắng bằng pha lê mà hắn đã tặng, ném vào người hắn, giọng cô lạnh lùng đến mức rợn người: "Mong là sau này chúng ta đừng bao giờ gặp lại." Cô rời khỏi phòng trong sự tức giận. Hàn Cảnh vừa kịp hoàn hồn sau cú đá trời giáng thì đã không còn thấy cô, đến tức giận hắn cũng không làm được nữa. Hắn lọ mọ bò dậy, chạy vội đi lấy gương để soi mặt mình, xem có bị tổn thương gì không, vừa lằm bằm: "Cô ta coi vậy mà khỏe như trâu, nhỏ người mà đúng hung dữ, may mà mặt mình chỉ xây xước nhẹ, không thì mình sẽ không tha cho cô ta. Với vết xước nhẹ này không làm mất đi vẻ đẹp trai vốn có của mình được." Ánh mắt hắn căm phẫn, nhìn chằm chằm vào gương vừa nói: "Chắc giờ mày đang đau lòng lắm phải không? Sắp tới đây mày còn phải khốn đốn hơn nữa, cứ chờ đó." * * * Nội dung cuốn tạp chí nhanh chóng truyền đến tai cả gia đình Nam Phong, những cuộc điện thoại đến liên tục, anh đã phải dành nhiều thời gian và nước bọt để giải thích cũng như trấn an mọi người. Nhưng một điều lạ là, người trong cuộc Mộc Mộc lại không một tăm hơi, không tin nhắn, không cuộc gọi. Giờ đây anh không còn tâm trạng để làm việc, anh rời khỏi công ty nhưng không về thẳng nhà, chỉ lái xe đi lanh quanh trong vô định. Trông anh lúc này giống như niềm tin duy nhất, hạnh phúc duy nhất của mình sắp sụp đổ. Hay là sự ray rứt của bản thân, vì không thể bảo vệ được người con gái mình yêu. Trong khuôn mặt đăm chiêu, không nhìn ra được suy nghĩ lúc này của anh. Trời chập tối, anh vừa về đến nhà nhìn thấy Mộc Mộc đã đứng đợi sẵn ở cổng. Trong cơn tức giận anh đã lái xe vào thẳng sân, cánh cổng tự động đóng lại. Cô biết bản thân mình đã sai, cô trèo qua cổng vào trong sân, đúng lúc anh vừa đỗ xe đi ra, cô không chần chừ mà chạy lại nắm lấy tay anh, khuôn mặt cô cũng thể hiện rõ sự đáng thương: "Những tin trên tạp chí không phải là sự thật, anh có thể nghe em giải thích mọi chuyện không?" Anh không nhìn thẳng vào mắt cô, giọng anh lạnh lùng: "Em giải thích đi, cả ngày nay anh chỉ đợi mỗi em thôi. Anh đã thật sự giận khi cả ngày không thấy cuộc gọi hay tin nhắn của em." Cô kể lại mọi chuyện một cách chân thật và nghiêm túc, kể xong cô nói: "Chuyện là vậy đó, ban đầu là em tưởng thử nghiệm nên đã trả lời để hắn hài lòng, còn sau đó dưới gốc cây tử đằng em đã từ chối và nói rõ là đã có người mình thích. Em cũng không hiểu tại sao hắn lại làm thế." Nam Phong nhìn chăm chăm vào cô, một nụ cười nhỏ đã hiện lên khuôn miệng anh, vung tay anh dứt khoát ôm chặt cô vào lòng, giọng anh có chút nghẹn ngào: "Anh tin em, anh chỉ buồn vì cả ngày không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi giải thích của em, từ hôm nay có chuyện gì cũng nói với anh nhé, đừng để anh lo lắng. Em còn chuyện gì muốn kể cho anh nghe nữa không?" Cô đẩy anh ra: "Anh ôm chặt quá em không thở được." "Anh, Anh hơi sơ ý." "Mà anh nè, không biết em có bị kiện không nữa? Hôm nay, sau khi xem tạp chí, em giận quá nên đã đá hắn nằm vật xuống sàn còn nói là sẽ nộp đơn xỉn nghỉ việc nữa. Giờ em thất nghiệp mà còn có khả năng bị tội." Nam Phong ngơ ngác nhìn cô, vừa cười anh nói: "Anh thật không ngờ em nhỏ thế này mà đá được hắn, anh thấy hơi sợ đó." Thấy được sự lo lắng trên mặt cô, anh nói tiếp: "Anh đùa em thôi, em đá rất hay, sau này, chắc anh phải thích em mãi, không thì em sẽ xử anh theo cách bạo lực mất, lúc đó chắc anh không sống nổi." "Em làm gì hung dữ tới mức đó." Anh cười nhẹ: "Công ty anh đang thiếu thiết kế đồ họa, em có muốn qua công ty anh làm việc không? Ngày nào cũng sẽ được nhìn thấy anh." "Dạ thôi, em tạm thời nghỉ ngơi một thời gian sau đó em mới xin việc lại, em không muốn đến công ty anh làm việc, bất tiện cho cả anh và em. Với lại ở công ty gặp anh nhiều sợ sẽ chán anh mất." Cô vừa nói vừa cười có ý đùa cợt anh. "Anh không cho phép em chán anh." Cô nhìn anh cười ngại ngùng, đôi má cũng ửng hồng, có lẽ cơ thể cô đang phản ứng lại với những câu đường mật của anh. "Em vào nhà đi, đứng ngoài lạnh." Nam Phong nói. "Dạ thôi, em đứng đây không lạnh, giờ em về luôn, vào trong đó sợ anh gặp nguy hiểm." Cô vừa nói vừa cười ngây ngô như muốn trêu anh. Anh cũng không ngại thêm lửa, nắm lấy tay cô kéo vào nhà vừa tỏ ý năn nỉ: "Em vào đi, vào đi mà, anh muốn mình gặp nguy hiểm." "Không nói với anh nữa, em về đây. " Giật tay anh ra cô chạy thật nhanh ra cổng, trèo qua rồi biến mất. Nam Phong đứng trong sân nhìn theo bóng nhỏ của cô và cứ cười hạnh phúc như một tên ngốc. * * * Sáng hôm sau, cô lên công ty, bước vào thang máy, thật xui xẻo cô gặp ngay tên giám đốc đáng ghét Hàn Cảnh. Đến nhìn cô cũng chẳng thèm nhìn, coi hắn như người vô hình. Hắn cố nói chuyện với cô: "Em có suy nghĩ lại chuyện làm việc ở đây không? Em là một nhân viên có năng lực, anh sẽ tăng lương thêm cho em." "Cảm ơn anh, nhưng em đã quyết là sẽ không thay đổi, còn việc đánh anh hôm qua em cũng sẽ không xin lỗi đâu." Thang máy dừng lại, cô lạnh lùng chào rồi rời đi. Hôm nay vào phòng với tâm trạng buồn, cô biếng chào hỏi như mọi ngày, chỉ lặng lẽ vào chỗ ngồi thu xếp đồ đạc. Sau khi thu dọn xong cô đứng lên tuyên bố: "Em hôm nay chính thức nghỉ việc để nghỉ ngơi thư giãn, mọi người đừng ai nhớ đến em nhé, kẻo lại đau lòng, chúc mọi người làm việc tốt và mãi vui." Thanh Hoa và Ni Ni dĩ nhiên không tin vào điều đó, Thanh Hoa buông lời cay đắng: "Nay mới sáng mà điên rồi hay sao Mộc?" "Em đang nói thật mà, sao mọi người không tin em nhỉ, đã dọn đồ xong rồi, giờ em về luôn đây, mọi người ở lại vui vẻ, sẽ nhanh có đồng nghiệp mới thôi, chúng ta vẫn sẽ giữ liên lạc nhé." Thấy cô bước ra khỏi phòng mang theo đồ đạc, Thanh Hoa lúc này mới chấp nhận tin vào sự thật, cô phóng qua bàn, chạy nhanh ra cửa đón đầu Mộc Mộc: "Là thật hay sao Mộc? Sự chia ly này sao quá đường đột, nhất thời chị không tiếp nhận nổi, là em đã làm tổn thương trái tim nhỏ bé của chị." "Em nghe Ni Ni nói, mấy nhân viên trước nghỉ, chị cũng nói y chang câu này." "Vậy để chị đổi câu khác." Không để Thanh Hoa nói tiếp, cô liền tạo ra một cảnh tượng chia ly bi thảm, bước chân cô dần lùi về sau, cánh tay đưa lên vẻ luyến tiếc không muốn rời đi, vừa nói: "Thôi chị, dẫu cho cùng, chúng ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, duyên phận là do trời định, gặp nhau, bên nhau rồi chia ly là chuyện hết sức bình thường, chị hãy thôi nhớ về em, rồi một Hồng Hồng hay Tuyết Tuyết sẽ đến bên cạnh chị và làm vơi đi nỗi nhớ Mộc Mộc." Không đợi Thanh Hoa phản ứng, giọng cô bình thản đột ngột: "Thôi chị, em mệt quá, em về đây, bữa nào hẹn cà phê." Đảo mắt cô nhìn qua phía Ni Ni: "Chị về nhé Ni Ni." Cô dứt khoát rời đi không nhìn lại. * * * Về đến nhà, cô dọn dẹp nhà cửa và nằm nghỉ ngơi, xem một bộ phim yêu thích, chả mấy chốc đã đến tối. Nấu món mì cay yêu thích đợi Tiểu Long về ăn. Một lát sau Tiểu Long về, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi mì cay thơm ngon: "Nay chị có việc gì mà nấu mì vậy? Chắc là không phải chuyện tốt nhỉ?" Cô nở nụ cười như hoa mùa xuân: "Hôm nay chị rãnh nên nấu mì, em ăn đi đừng nghĩ ngợi nhiều." "Khai ra mau, không thì em không dám ăn." "Chị xin nghỉ việc rồi, giờ em nuôi chị ít thời gian nha." "Sao chị nghỉ việc vậy? Nội tình như nào?" Cô kể lại tường tận câu chuyện cho Tiểu Long nghe, cậu không có phản ứng gì là kinh ngạc cả: "Em cũng nghĩ chuyện này xảy ra, chỉ là sớm hay muộn thôi. Ăn mì đi, em đói rồi, cứ nghỉ ngơi tìm việc, em nuôi." "Ôi vui quá xá là vui, nhà trai bên gái ai nấy cũng cười thật tươi." "Chị hát cái quái gì vậy, chả hợp với ngữ cảnh gì cả, chị ăn đi, đừng hát lung tung nữa." Thế là hai chị em cùng ăn món mì thật ngon và thật vui, thỉnh thoảng lại nói vài chuyện thường ngày vu vơ. Cuộc sống của cô vẫn vui vẻ như bình thường, không bị ảnh hưởng nhiều, bởi vì giờ đây cô có tình yêu mới, có người yêu thương cô.
Câu Chuyện Tình Của Mộc Mộc Chương 39: Biến cố Bấm để xem Hôm nay, một ngày làm việc đầy hào hứng của Nam Phong, anh vào phòng vừa đặt mông xuống ghế, không biết có chuyện gì mà tên Tiểu Bảo chạy vào bộ dạng gấp gáp, hắn đang định mở miệng thì bị anh chặn lại: "Nhìn bộ dạng của cậu tôi biết là có chuyện rồi, từ từ bình tĩnh nói đi xem nào." "Có chuyện gấp rồi, anh lên mạng xem đi, bên Game For Life đang họp báo ra mắt game Cuộc Chiến Sinh Tử, nhìn sơ qua giống với game Cuộc Chiến Sinh Tồn của chúng ta." Không đợi Nam Phong, Tiểu Bảo phóng tới mở chương trình đang phát trực tiếp, người trên chương trình chính là Hàn Cảnh, hắn đang họp báo ra mắt game mới với nội dung và đồ họa giống gần như tám mươi phần trăm với game bên Phong Lan làm và sắp ra mắt. Xem tới đây Nam Phong đã hiểu rõ sự việc, anh bình tĩnh một cách lạ thường, không xem nữa, anh ngồi trầm tư suy nghĩ mà không nói gì, tầm mười phút sau hình như anh đã nhận ra điều gì, điềm tĩnh anh gọi cho phòng nhân sự: "Kiểm tra giúp tôi gần đây có ai xin nghỉ không? Lý do xin nghỉ là gì?" "Dạ hôm qua có Thái Huy tổ lập trình xin nghỉ ạ, anh ta nói là lý do mẹ bị ốm phải ở nhà chăm sóc." Đến đoạn này thì Nam Phong đã đoán ra được ai là người phản bội, anh nhìn Tiểu Bảo vẻ có chút gì đó đau lòng, anh nói: " Tiểu Bảo, tình hình này game của chúng ta không thể ra mắt được nữa, chắc chắn phải đền hợp đồng cho bên nhà đầu tư." "Không còn cách nào cứu vãn sao anh?" Tiểu Bảo hỏi. "Giờ chúng ta không có chứng cứ để kiện họ, cũng như chứng mình họ đã đánh cắp game của chúng ta, tình hình này, nếu chúng ta ra mắt chắc chắn sẽ bị kiện. Giờ không làm gì được nữa, cậu chuẩn bị thông báo cho nhân viên và chúng ta kết thúc dự án ở đây thôi, sau khi đền hợp đồng không đủ tiền chi trả cho nhân viên tôi sẽ bán căn nhà ở ngoại ô." Lúc này Tiểu Bảo chỉ im lặng, sự buồn bã bao phủ gương mặt hắn. Nam Phong nói tiếp: "Tôi sẽ có một buổi nói chuyện với mọi người. Được rồi cậu về đi, tôi muốn ở một mình." "Dạ." Tiểu Bảo rời đi vẫn giữ gương mặt buồn. Nam Phong ngồi một mình trong phòng, anh tựa lưng vào ghế nhìn trong vô định, gương mặt lộ rõ sự lo lắng và thất vọng, thất vọng về chính bản thân mình, điều anh càng đau lòng hơn là bị chính người của mình phản bội. Một dự án lớn, bản thân anh đã dồn hết tâm tư, sức lực, sự tự tin, nhưng cuối cùng lại là không thể chống lại ý trời, đây có lẽ là một thử thách lớn trong cuộc đời anh. * * * Chiều lại, anh tập hợp mọi người đưa ra thông báo: "Hôm nay tôi có chuyện quan trọng muốn thông báo với mọi người, tình hình hiện tại của công ty chúng ta, Tiểu Bảo đã có nói sơ qua với các bạn rồi? Giờ tôi không còn đủ tài chính để phát triển một game khác nên chúng ta sẽ dừng ở đây, lương của mọi người sẽ được chi trả thêm một tháng. Tôi sẽ tiếp tục làm game nhưng với cương vị là người hợp tác với các bạn và lương tôi chỉ có thể chi trả một phần ba lương hiện tại, có bạn nào muốn tiếp tục cùng tôi không?" Tất cả im lặng hồi lâu, Tiểu Bảo lên tiếng đầu tiên: "Em sẽ theo anh cho đến cùng trời cuối đất, dù cho biển cạn đá mòn, dù thế gian này có sụp đổ, em cũng nguyện chống đỡ cùng anh." Nam Phong cười nhẹ: "Cậu thì khỏi nói, cậu không tự nguyện tôi cũng sẽ ép cậu." Câu phát biểu mật ngọt của Tiểu Bảo như an ủi phần nào tinh thần anh. "Còn ai muốn cùng tôi làm game nữa không?" Nam Phong hỏi thêm lần nữa với ánh mắt đầy hy vọng. Một cánh tay khác đưa lên, là Tiểu Long: "Em muốn thử cược vận may của mình." "Còn ai nữa không?" Tất cả điều im lặng không còn một cánh tay nào đưa lên. Một chút buồn trong ánh mắt của anh nhưng anh cũng hiểu cho những nhân viên kia, vì cuộc sống quá nhiều chuyện phải lo, anh nói tiếp: "Tôi rất vui vì thời gian qua được hợp tác cùng mọi người, tôi chỉ nói đến đây thôi. Từ hôm nay các bạn không cần phải đến công ty nữa. Tôi xin lỗi vì không thể cùng các bạn đi xa hơn." Dứt lời, anh quay người về lại phòng. Vừa ngồi xuống ghế thì cuộc gọi đến, là Hàn Cảnh: "Cậu thấy món quà tôi tặng cậu thế nào?" "Anh có biết hai từ xấu hổ là gì không?" "Tôi không quan tâm, chỉ cần đánh bại cậu và trở thành người đứng đầu là được." "Tại sao anh phải làm thế?" "Không ai được phép vượt qua tôi, tôi thích thế." Điện thoại chỉ còn hai tiếng tút tút. Hàn Cảnh vừa cúp máy thì chuông điện thoại anh lại reo, lần này là số của bà Thanh, nhấc máy giọng anh vờ như vẫn ổn: "A lô, con nghe đây mẹ, mẹ có chuyện gì vui điện con à?" "Nay con rãnh không? Có về nhà ăn cơm cùng gia đình được không? Lâu rồi con chưa về." "Dạ mấy nay con hơi bận, vài hôm nữa con sẽ ghé." Sau cuộc gọi của bà Thanh là cuộc gọi của Gia Phong: "Anh ổn không? Em có xem tin tức rồi." "Anh không sao, chỉ là bắt đầu lại từ con số không." "Anh cố lên, em tin anh trai mình sẽ thành công." "Được rồi. Anh cúp đây." Nam Phong ở lại công ty cho đến tầm bảy giờ tối mới về nhà, bước chân mệt mỏi và khuôn mặt nặng trĩu. Mộc Mộc đã đứng đợi ở sân, cô tự trèo qua cổng như bao lần. Anh đỗ xe vừa ra thì cô chạy nhanh lại ôm lấy anh: "Em đã xem tin tức rồi, anh đừng quá buồn, cuộc sống có lúc thành công có lúc thất bại, lên xuống chỉ là lẽ thường. Dù anh có như thế nào em cũng sẽ ở bên cạnh anh, em tin với khả năng của anh sẽ lại thành công." Cô nhẹ nhàng đẩy mình ra khỏi cơ thể anh, nhìn anh dịu dàng, vừa nói: "Đợi đến lúc anh thành công thì khoảng thời gian này em sẽ nuôi anh, mặc dù em không nhiều tiền nhưng vẫn nuôi được anh." Nam Phong im lặng ôm chầm lấy tấm thân nhỏ bẻ của cô, siết chặt cô trong vòng tay. Người đàn ông cứng rắn như thế nào cũng có lúc mệt mỏi, công sức bao năm đã tan thành mây khói, một giọt lệ đau lòng đã rơi trên má anh. Không để cô nhìn thấy, anh siết chặt cô hơn trong vòng tay để cảm nhận sự ấm áp, sự an ủi thật lòng của cô. Cô đẩy nhẹ vai anh ra, nhưng anh lại càng siết chặt: "Em hãy để như thế này một lúc." Cô không nói thêm, chỉ đứng lặng yên, vỗ nhẹ nhàng vào lưng anh như muốn nói với anh, rằng cô sẽ luôn ở cạnh anh. Tầm năm phút sau buông tay ra, anh cố cười gượng để cô không lo lắng: "Anh đã nạp đủ năng lượng rồi, em về đi kẻo tối." "Anh không sao chứ? Em vô nhà đợi anh ngủ rồi về." "Anh đâu phải con nít, em mà vô rồi là khỏi về luôn đó, em dám không?" Cô hiểu, anh giờ này muốn ở một mình nên không quấy rầy thêm: "Thôi em về vậy, có chuyện gì phải gọi cho em nhé." "Em yên tâm đi, anh không có chuyện gì đâu, thua keo này ta bày keo khác, anh thông minh mà." Cô vừa lui về vừa vẫy tay tạm biệt, cũng không quên cười tươi, thể hiện rằng bản thân rất ổn, là cô không muốn anh phải bận tâm thêm về cảm xúc của mình. * * * Về đến nhà, cô chạy vội lại chỗ Tiểu Long, tới tấp hỏi: "Tiểu Long, game bên công ty em giờ phải làm sao? Có còn cứu vãn được không?" Tiểu Long giọng bình thản: "Thì không được ra mắt, phá sản rồi, à mà chị có muốn giúp anh Nam Phong không? Giờ anh ấy làm lại từ đầu, em đã đăng ký làm, chị muốn một chân thiết kế không? Nói trước lương thấp nha." "Ờ, ờ, vậy cho chị một suất nhé." "Được rồi, anh ấy giờ chắc buồn lắm, chị có gì động viên anh ấy, hai người là người yêu mà, khi nào dự án khởi động em báo." "Được, chị sẽ làm hết sức mình, dù là ngày không ngủ, đêm thức trắng, dù là bão táp mưa sa, sóng gió triền miên, dù là.." Tiểu Long đưa tay lên bịt miệng chị mình: "Chị thôi đi, đi ngủ đi, ồn quá, để em còn suy nghĩ, lần này mà thành công thì chị em mình có khi phát tài, tình yêu của chị mới suôn sẻ được." Cô đưa tay lên véo vào má đứa em: "Vậy quá tốt, em là nhất, không nói nữa, chị biến đây." * * * Sáng hôm sau Nam Phong lái xe thẳng đến nhà mẹ, bước vào trong nhà, thấy bà Thanh đang loay hoay chỗ bếp, anh chạy đến ôm chầm lấy bà nhưng không nói gì. Bà Thanh khá ngạc nhiên, trước giờ anh luôn lạnh lùng, chưa bao giờ có cử chỉ như này, bà thầm nghĩ nghĩ: "Chắc nó có chuyện gì đây?" "Con có chuyện gì à? Sao nay về thăm mẹ đột ngột vậy? Còn cư xử kỳ lạ nữa." "Dạ con có gì đâu, nhớ mẹ thôi." "Sến sẩm nữa, không giống con tí nào. Thôi ăn sáng với mẹ." Anh lại ngồi vào bàn, vừa hỏi: "Bố đâu mẹ!" "Bố con trên lầu, tí thì xuống." Anh xuống chào bố và ngồi vào bàn ăn, chưa nói gì thêm thì nghe tiếng ông Nhật từ phía sau lưng: "Sao nay rồng lại ghé nhà tôm thế này? Con có chuyện gì phải không?" "Dạ không có, lâu con không về nên về thôi ạ." Anh nói rồi cúi đầu ăn chăm chú, cố ý tránh ánh mắt của ông Nhật, cũng sợ bản thân lại lộ ra điều gì. "Thôi đừng giấu, Tiểu Bảo nói hết với bố rồi. Mặc dù bố muốn con về quản lý khách sạn, nhưng game mới là thứ con thích, bố tin con sẽ thành công trở lại, làm ăn thì chuyện thất bại là thường tình, con vốn là một đứa thông minh nên chỉ cần nỗ lực chắc chắn sẽ lại thành công." Nam Phong ngước lên nhìn ông Nhật, sự ngạc nhiên, sự cảm động cũng đã hiện hữu trên khuôn mặt anh: "Con sẽ cố gắng hết sức." Ông Nhật ăn xong thì đứng dậy: "Con ăn với mẹ nhé, bố đi làm kẻo trễ." "Dạ bố đi làm ạ." Ông Nhật vừa đi thì bà Thanh cũng bê tô súp vừa được hâm nóng ra, niềm nở: "Hai bố con nói gì mà trông con có vẻ vui vậy?" "Dạ bố ủng hộ chuyện làm game của con, mong con sẽ thành công." "Là bố con không muốn ép con, nhưng ông ấy không còn khỏe nữa, con có điều kiện thì về giúp ông ấy, bệnh tim dạo này cũng hay tái phát." "Dạ, con ổn định lại mảng game sẽ về phụ bố." Hai mẹ con ăn cơm cười nói vui vẻ như trước giờ chưa bao giờ có. Đúng là không có gì bằng tình cảm gia đình. * * * Tiểu Long, trong căn phòng đang dán mắt vào màn hình, cậu đang nghiên cứu về game mới, đang chăm chú thì nhận được tin nhắn của Nam Phong: "Em đến quán cà phê gần công ty mình để bàn về dự án game mới nhé, nếu có bạn bên đồ họa, được thì mời thử luôn giúp anh." "Dạ mấy giờ vậy anh?" "Chiều khoảng hai giờ đi." "Em sẽ đến đúng giờ." Tiểu Long phát ra âm giọng to réo gọi Mộc Mộc: "Chị chuẩn bị, hai giờ chiều đi gặp anh Nam Phong bàn về dự án game mới." "Ừ, chị biết rồi." Hai giờ, Tiểu Long đèo cô đến quán cà phê đã hẹn, hai chị em bước vào quán, đảo mắt nhìn xung quanh, ở cuối quán là Tiểu Bảo và Nam Phong đang ngồi bàn bạc gì đó vẻ chú tâm.