Ngôn Tình Hoàng Phi Raika - Nguyễn Ngọc Nguyên

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Nguyễn Ngọc Nguyên, 11 Tháng tám 2020.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 89: Tình sâu hận càng sâu

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời dần về chiều sương mù giăng khắp chốn, cánh rừng chết chìm trong vắng vẻ hoang vu. Chim chóc đã kéo nhau bay về tổ tự bao giờ, bỏ lại bầu trời lãng đãng mây trôi.

    Vù ù..

    Cơn gió lốc thoảng qua. Giày thêu chỉ vàng in chạm ghềnh đá rêu phong. Nam tử lãnh diễm xuất hiện bên bờ suối, hoàng bào cuốn tung bay. Bức tranh sơn dã đẹp đến nao lòng.

    Đôi mắt đen ướt như bóng đêm khẽ nhìn một lượt chốn rừng hoang sâu thẳm, núi non hùng vĩ điệp trùng. Úc Huyền Kỳ nhớ tới Raika, nhớ tới hai ngày đêm trôi qua cùng nàng trong hang núi, nơi cánh rừng chết âm u hoang lạnh này. Xúc cảm chợt nhiên ùa về dâng ngập cả con tim.

    Đều trách lúc đó bản thân quá cố chấp, nếu không đã không bỏ lỡ nhiều cơ hội tới như vậy. Cơ hội để yêu thương nàng, chiếu cố nàng, bồi đắp tình cảm cho những ngày sau đó. Để rồi khi biết được sự thật, nàng cũng sẽ không hận hắn như bây giờ.

    Cánh rừng chết là nhà của nàng, là nơi nàng sinh sống và chờ đợi kẻ kia suốt hai trăm năm qua. Thật sự sợ hãi ghen tị khi tìm về chốn này, nhưng đây cũng là tia hi vọng cuối cùng của hắn. Úc Huyền Kỳ quặn thắt con tim. Nếu chẳng thấy nàng ở đây hắn không biết phải đi đâu tìm, càng không biết bản thân sẽ trải qua chuỗi ngày sau này như thế nào, không có nàng bên cạnh chẳng khác nào cái xác sống mà không có linh hồn. Nghĩ cũng đủ sợ.

    "Raika, nàng đang ở đâu? Nàng có ở đây không trả lời ta đi. Raika?!"

    Gọi tên người yêu dấu. Úc Huyền Kỳ loay hoay tìm kiếm khắp cánh rừng rộng lớn mênh mông. Hắn không rành rẽ đường lối ngóc ngách, cũng may thần lực đã quay về nếu không sẽ đứt hơi mà chết trước khi tìm thấy nàng.

    Kìa. Có tiếng binh khí va chạm nhau inh ỏi ở đằng kia.

    Úc Huyền Kỳ bước nhanh tới khoảnh khắc nhìn thấy Raika đang đánh nhau với người ta, người ta chính là một tên nam nhân cao lớn đạo mạo, phất trần cán ngọc vung ra liên tiếp công kích, chiêu nào cũng toàn hiểm hóc nhằm lấy mạng nàng.

    Úc Huyền Kỳ nhận ra kẻ này, gã ta chính là tay đạo sĩ lần đó muốn thay trời hành đạo. Bảo nàng chính là kẻ đã giết người dân trong thôn làng. Lúc trước pháp lực chưa hao tổn nàng còn đấu không lại gã, đêm đó hắn nhớ rất rõ cổ chân nàng bị thương chảy máu rất nhiều. Hiện tại cơ thể nàng đang yếu ớt tới như vậy lại còn mang thai làm sao là đối thủ của gã.

    Tim đập loạn nhịp Úc Huyền Kỳ không kịp nghĩ nhiều rút kiếm lao tới đứng chắn trước người Raika, lưỡi kiếm chạm vào cán ngọc phát ra nội lực mạnh kinh hồn hất cây phất trần lệch về một hướng. Gã đạo sĩ bị đẩy ra sau tận mấy bộ tấm lưng đập hự vào thân cây cổ thụ già sồi, một bụm máu tích tắc văng lên không trung.

    "Ngươi..Nam nhân mặt đẹp cớ sao tâm trí mê mờ, đi giúp cho con tiểu yêu đối phó với bần đạo. Ngươi đừng để nó mê hoặc, con tiểu yêu này đã giết rất nhiều người dân trong thôn, hút máu ăn thịt. Ngươi tỉnh táo lại đi trước khi quá muộn."

    Tay ôm ngực gã đạo sĩ khó nhọc bật âm, cố gắng thuyết phục Úc Huyền Kỳ. Bởi gã cảm nhận được nội lực phi thường đang chảy tràn trong kinh mạch hắn, muốn đối đầu trực diện e là điều không thể.

    Úc Huyền Kỳ căm ghét yêu tinh tới như vậy nếu là lúc trước hắn sẽ đứng về phía tay đạo sĩ này, cùng gã ta giết chết nàng Raika thay trời hành đạo. Nhưng hiện tại quá muộn rồi.

    Nàng yêu tinh thì sao, hút máu ăn thịt người thì sao. Hắn đã lỡ yêu nàng mất rồi, yêu tới si cuồng mê mẩn, chỉ muốn ở bên nàng, đời đời kiếp kiếp không phân li. Bất quá từ nay hắn sẽ ngăn cản không cho nàng giết người vô tội nữa, nàng muốn uống máu thì hãy uống của hắn đi.

    "Raika nàng ấy là nương tử của ta. Muốn lấy mạng nàng ngươi cần phải hạ ta trước đã." Úc Huyền Kỳ vẫn đứng chắn trước người con gái bé nhỏ, trầm giọng nhìn tay đạo sĩ đang ôm ngực dưới gốc cây.

    Cứ ngỡ gã ta sẽ bỏ cuộc nào ngờ nhanh như vậy đã lấy lại sức lực cùng khí thế, phất trần vung lên gã rầm rập lao tới như vũ bão. Một kẻ chuyên săn lùng yêu tinh như gã sao có thể bỏ qua cơ hội thu phục một con đạo hạnh cấp cao.

    Hừ. Úc Huyền Kỳ nhíu mày vội vung kiếm đỡ đòn. Cả hai bên lao vào giáp chiến.

    Raika lùi dần ra sau, tầm ma cùng trường kiếm âm thầm thu vào trong lòng bàn tay đoạn quay đầu bỏ chạy chẳng chút do dự, để mặc ai kia làm bình phong cản chân kẻ thù. Tuy pháp lực đã khôi phục nhưng nàng chung quy vẫn có nửa dòng máu bán yêu trong người, đạo sĩ nãy giờ giao chiến với nàng toàn dùng tới bùa trấn yêu. Nàng căn bản đấu không lại gã ta, nàng thật sự rất mệt, rất mệt.

    Chân tay tê cứng chạy được một quãng khá xa nàng đã ngã quỵ xuống lớp lá khô vàng, nàng không còn đủ sức dịch chuyển tức thời nữa rồi. Chẳng những đạo sĩ còn cả tên nam nhân xấu xa tàn bạo đó, hắn vì sao nhanh như vậy đã tìm tới đây?

    Nàng ghét hắn, nàng hận hắn, nàng không muốn nhìn thấy hắn. Nàng thật sự rất sợ.

    Tay cào lết trên lá khô Raika cố bò vào lùm cây um tùm gần đó núp thân, còn nước còn tát nàng tuyệt đối không đầu hàng.

    "Raika, nàng ghét ta tới vậy sao Raika?"

    Chất giọng trầm ấm chợt nhiên vang lên ở mé sau lưng Raika. Mắt ngọc mở to hoang mang run sợ. Chẳng để nàng kịp bò vào trong lùm cây Úc Huyền Kỳ đã nhấc bổng nàng lên, vòng tay cường hãn ôm trọn nàng vào lòng. Hắn không phải yêu tinh cũng chẳng nhân loại tầm thường mà là một vị chiến thần, đạo sĩ chuyên bắt yêu có được mấy cái võ công mèo cào. Căn bản chẳng tiếp được mấy chiêu đã bị hắn đá cho nằm bẹp dí dưới gốc cây luôn rồi.

    "Buông ra, buông ta ra. Ta đã trốn về tận đây ngươi tại sao còn bám theo như âm hồn bất tán, tại sao vậy. Ta ghét ngươi, ta ghét ngươi..."

    Bị ôm bất ngờ Raika hoảng sợ giãy dụa đôi mắt đầy oán hận dành cho Huyền Kỳ, giọng nhỏ dần trong cuống họng. Nhìn nàng yếu ớt xanh xao, Úc Huyền Kỳ cõi lòng đau xót.

    Buông nàng ư, đó là điều không thể. Trừ phi hắn không còn trên cõi đời này. Nếu không hắn sẽ không bao giờ buông bỏ nàng.

    "Raika hãy yêu ta thêm lần nữa, hãy mở rộng cõi lòng chấp nhận ta thêm lần nữa. Ta đảm bảo sẽ mang hạnh phúc đến cho nàng." Huyền Kỳ vuốt ve bờ má non mịn của Raika, chân thành tha thiết.

    Raika mệt muốn đứt hơi nói không muốn nổi vẫn trợn mắt phùng mang với Huyền Kỳ:

    "Ai cần ngươi mang hạnh phúc tới cho ta. Lãnh Dạ Sương ta chưa bao giờ yêu ngươi. Ta chưa bao giờ yêu ngươi."

    Khóe môi khẽ run giật, Úc Huyền Kỳ đau tới rỉ máu trong tim khi nghe được sự thật đắng lòng. Hắn mạo nhận phu quân của nàng, nàng nhầm tưởng nên trao thân cho hắn, từ đầu tới cuối nàng chưa từng yêu thích hắn, sau tất cả chỉ còn lại hận thù chồng chất mà thôi. Hắn phải làm sao, phải làm sao để có được trái tim nàng.

    "Raika nàng nghe ta nói, tình cảm có thể bồi đắp từ từ. Giờ ta đưa nàng về cung nghỉ ngơi trước đã, loanh quanh cả một ngày trời nàng hẳn đã thấm mệt."

    "Không, ta không về đó đâu. Buông ta ra, mau buông ta ra." Raika hét lên tay chân đá đạp loạn xạ vào người Huyền Kỳ. Hắn vẫn không buông nàng ra, càng ôm nàng chặt hơn sợ nàng té ngã xuống đất.

    "Raika ngoan đừng ương bướng nữa có được không. Nàng đang mang thai đó, nghe lời để phu quân chăm sóc cho nàng."

    Hạ thấp tầm mắt ôn nhu nhìn bảo bối đang ngọ nguậy trong vòng tay to lớn của mình. Huyền Kỳ khẽ hôn lên đầu tóc nàng một cái sau đó dùng tới thần lực muốn rời khỏi khu rừng, đột nhiên một bụm máu văng phụt xuống mái tóc nàng. Bờ môi Huyền Kỳ ướt đỏ.

    Huyền Kỳ nhìn xuống ngực mình, một mũi kiếm đã đâm sâu vào bên trong. Thay vì tanh, nay đầu lưỡi nếm thêm vị đắng chát. Úc Huyền Kỳ chẳng bao giờ ngờ đối phương sẽ nhẫn tâm lấy mạng mình.

    "Raika nàng hận ta tới vậy sao?"

    Đôi mắt ai oán bi thương nhìn người con gái ấy. Huyền Kỳ đau đớn quỵ xuống cánh tay dần buông lỏng. Raika chỉ chờ có thế vội lăn ra khỏi người hắn, nàng lồm cồm đứng dậy muốn bỏ chạy. Úc Huyền Kỳ thình lình nhào tới nắm lấy cánh tay bé bỏng của nàng giữ nàng ở lại. Giọng thều thào ngắt quãng:

    "Raika đừng đi, xin nàng đừng rời khỏi ta, sẽ rất nhớ nàng, sẽ trống vắng khi không có nàng bên cạnh. Đừng rời khỏi ta Raika."

    "Khốn kiếp, lão nương ta chính là muốn rời khỏi ngươi đó. Ngươi đi chết đi."

    Raika tức giận xoay người lại vận khí, trường kiếm phụt rút ra khỏi lồng ngực ai kia chui tọt vào trong lòng bàn tay nàng. Máu bắn lên từng tia sau đó loang nhanh ra thành mảng lớn. Vùng ngực Huyền Kỳ ướt đẫm, hắn dần khuỵu xuống đất.

    Raika sợ hãi khi thấy tình cảnh đó, nàng quay đầu bỏ chạy. Tiếng ai kia vẫn còn văng vẳng bên tai.

    "Raika, nàng đừng đi. Đừng bỏ ta một mình. Raika, ta yêu nàng, ta yêu nàng!"

    "Không, đừng nói nữa. Đừng nói nữa. Ta không muốn nghe, không muốn nghe."

    Raika đem tay bịt chặt hai bên mang tai, nàng hoảng loạn chạy thục mạng vào rừng sâu bỏ lại nam nhân trọng thương ở mé sau lưng mình.

    Chạy mãi nàng quỵ ngã xuống lá khô giòn rắc, nước mắt bất giác tuôn lã chã. Chợt có bước chân đi dần tới
     
    Dana Lê, Nghiên Di, MuseW7 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng tư 2022
  2. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 90: Hang núi đêm thâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chạy mãi nàng quỵ ngã xuống lá khô giòn rắc, nước mắt bất giác tuôn lã chã. Chợt có bước chân đi dần tới, cố nhân mấy chốc xuất hiện trước tầm mắt nàng, buông lời cợt nhả:

    "Ô hô hô thỏ tinh lâu ngày không gặp sao lại khóc thế này. Ai bắt nạt ngươi để lão tử dần cho nó một trận nhớ đời nhé!" Con chuột đực đen sì xấu xí dị hợm từ đâu tới lông lá đầy mình, nhếch ria mép cười với nàng ánh mắt lộ rõ thèm thuồng mong đợi.

    Raika còn chưa hết bàng hoàng khi đụng phải kẻ vô sỉ năm xưa thường xuyên bám đuôi rù quến nàng thì một cố nhân nữa lại xuất hiện trước tầm mắt.

    "Chuột tinh ngươi nói nhiều thế làm gì. Ngươi xem nó khí sắc kém tới vậy đi đứng còn không xong, xem ra thời gian qua chẳng những không tu luyện tốt còn tiêu tốn đạo hạnh khá nhiều. Ấy thôi thì chúng ta cùng nhau xông lên hạ bệ nó đi. Ta cắt đuôi nó trả thù rửa hận còn lại đều giao cả cho ngươi. Yêu đan lẫn cơ thể nó, ngươi thấy thế nào thỏa thuận vậy có công bằng không?"

    Chồn hôi trợn mắt nhìn Raika, nhếch mép tuôn luôn một tràng. Gì mà cắt đuôi trả thù chỉ là lừa gạt tên chuột tinh ngu ngốc hòng mượn thêm sức mạnh của nó để đối phó với kẻ thù mà thôi. Ả hận không thể băm vằm Raika ra làm trăm mảnh ấy chứ.

    Chỉ cần lát nữa hạ được nàng, ả sẽ lập tức moi yêu đan hút hết tất cả pháp lực hai trăm năm tu luyện của nàng trở thành kẻ thống trị mạnh nhất khu rừng này. Còn nàng ấy à, ả sẽ giao cho con chuột tinh đó tùy nghi hưởng thụ thể xác sau cùng. Ha ha ha...hô hô hô...

    "Được chúng ta cùng nhau xông lên. Phần đuôi cho ngươi chặt còn nàng ấy thuộc về lão tử ta." Chuột tinh gật đầu ưng thuận. Cả hai rất nhanh xông lên cùng hạ gục con mồi. Yêu khí xanh lè từ tay chúng liên tục nhắm mặt nàng Raika mà chiếu tới.

    Raika vất vả tránh né, bị chúng liên hợp tấn công tới tấp, nàng sắp sửa không xong. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc một luồng kình lực mạnh kinh hồn từ đâu xoáy tới đánh văng hai con yêu ra xa hàng mấy bộ. Chúng nằm giãy đành đạch trên lá khô, tứ chi đứt lìa vương vãi.

    Vù ù...

    Cơn gió lốc cuốn vù qua tốc lá vàng bay lên xào xạc.

    Raika vội quay qua nhìn cho rõ ân nhân đã cứu mạng mình trong lúc nguy cấp. Kịp thu vào tầm dáng vẻ lạnh lùng của ai kia. Nam nhân cao lớn dũng mãnh uy phong, gương mặt lãnh diễm đẹp như tượng tạc. Dải tóc đen dài cùng hoàng bào bay bay dưới ánh chiều tà, một cỗ tà mị câu nhân tới cực điểm.

    Máu...

    Trên ngực hắn máu còn loang thấm, mùi vị tanh nồng lan tỏa ra chung quanh.

    Raika sững sờ nhìn nam nhân ấy. Trái tim nhỏ bé trong lồng ngực đập thình thịch không ngừng. Nàng sợ hãi, nàng thật sự sắp hít thở không xong.

    Tại sao lại là hắn. Úc Huyền Kỳ, Úc Huyền Kỳ, người nàng căm hận nhất. Khẽ thu bàn tay về dưới ống áo cao quý đường bệ, hắn chăm chú nhìn nàng không rời.

    Ánh mắt của hắn sâu thẳm da diết, ánh mắt của hắn đầy oán trách bi ai. Raika không dám nhìn vào đôi mắt ấy nữa, nàng vội vã quay đầu bỏ chạy.

    Úc Huyền Kỳ cao ráo chân dài mới sải có mấy bước đã đuổi kịp nàng, vòng tay qua hõm eo nhỏ nhắn ôm trọn nàng vào lòng. cằm đặt lên hõm vai non mịn, má kề bên má. Thổn thức nóng hổi:

    "Raika đừng trốn tránh ta nữa, chỗ này đang đau, rất đau."

    "Đau thì mặc kệ ngươi chứ liên quan gì tới ta. Mau buông ra."

    Khoảnh khắc bị ôm ấp đụng chạm Raika rùng mình rét lạnh. Nàng vùng khỏi cánh tay Úc Huyền Kỳ. Hắn vội vàng níu giữ, cả hai giằng co qua lại Raika tức giận đập một trưởng vào vết thương trên ngực hắn, còn cố tình đập đến thật mạnh.

    Chấn động quá lớn Úc Huyền Kỳ quả nhiên buông nàng ra đem tay ôm ngực mặt mày tái nhợt. Chỉ còn chờ có thế Raika quay đầu bỏ chạy. Chẳng mấy chốc nàng hóa thành một con thỏ trắng phóng vút vào trong bụi lùm mất dạng.

    Úc Huyền Kỳ tá hỏa tam tinh vội đuổi theo mặc cho vết thương đau đớn hành hạ xác thân. Hắn luôn miệng gọi nàng vang vọng khắp núi rừng.

    Nàng nhìn thấy hắn tay ôm ngực còn cố chạy theo thì trái tim đau đớn lắm. Càng đau đớn thì càng phóng thật nhanh qua các lùm cây bụi cỏ, muốn cắt đuôi người ta.

    Cứ ngỡ ai đó sẽ biết khó mà bỏ cuộc, nào ngờ ai đó vẫn kiên trì cho tới cùng. Loạng choạng đuổi theo ở mé sau lưng. Rõ ràng bị thương nặng thế cơ mà.

    Thật điên mất thôi.

    Mệt chết ta rồi.

    Chạy một hồi đuối quá thỏ trắng đi xiển niển, bên đông bên tây. Chịu không nổi nó ngã lăn đùng ra bãi cỏ non thở hổn hển, bụng da mềm mại phập phồng lên xuống. Úc Huyền Kỳ chờ tới hai tay bắt gọn vật nhỏ lên ôm vào trong lòng xoa xoa cái bụng nõn nà mong manh của nó. Chẳng nén nổi vui mừng.

    "Raika cuối cùng cũng bắt được nàng rồi."

    "Tên xấu xa đừng có chạm vào người ta, mau thả ta ra. Ta ghét ngươi. Ta ghét ngươi."

    Thỏ trắng kêu gào giãy dụa. Chiếc đuôi dài ngoằng cũng vì tức giận mà đập lịch bịch vào người Huyền Kỳ. Thỏ trắng thật tức giận khi hắn cứ vuốt ve cái bụng nõn nà của nó, đó là nơi chí yếu của nó đó. Có biết hay không?

    "Raika ta không buông tha nàng đâu. Mãi mãi không buông."

    Huyền Kỳ thiết tha nhưng đầy tính độc chiếm. Hắn ôm xiết vật nhỏ trong tay đi về hướng hang núi. Trời nhóa nhem tối rồi mà hắn đang bị thương nặng, cần một chỗ để chữa trị và ẩn nấp. Hang núi là nơi thích hợp nhất.

    "Không hang núi là nhà của ta ai cho ngươi vào." Vật nhỏ hét toáng lên, nhưng Úc Huyền Kỳ vẫn bước chân vào.

    "Không đó là giường của ta, không cho ngươi chạm vào giường của ta." Vật nhỏ tiếp tục ê a nhưng Úc Huyền Kỳ vẫn đặt mông ngồi xuống. Trước đây chê chỗ này bẩn thỉu giờ nhìn lại thấy cũng không tệ. Từng vật dụng bàn ghế giường chiếu đâu đâu cũng bám lưu mùi cơ thể của nương tử. Thật tốt biết bao.

    "Raika nghỉ ngơi một lát phu quân sẽ đưa nàng hồi cung." Úc Huyền Kỳ ôm thỏ trắng vào lòng, tay to vuốt ve nhúm lông trên đầu nó.

    "Không, lão nương không hồi cung. Có chết cũng không hồi cung." Thỏ trắng nhe răng trợn mắt gầm gừ với Úc Huyền Kỳ.

    Huyền Kỳ thật muốn cắn cho một miếng, vật nhỏ vì sao đáng yêu thế này? Đến giận cũng đáng yêu. Câu dẫn hắn. Nếu không phải đang bị thương thật muốn khi dễ nàng.

    "Raika ngoan đừng nháo nữa, để ta chợp mắt một lúc." Huyền Kỳ ôn nhu môi mắt khẽ hiện ý cười. Nói rồi hắn nằm xuống giường tay vẫn ôm trọn thỏ trắng vào lòng. Thỏ trắng bị ôm nóng hầm hập có phần khó chịu. Nhiều nhất chính là sợ chìm đắm vào vòng tay cùng hơi ấm của người ta.

    "Nè, ngươi muốn ngủ thì qua tấm ván bên kia đi, đây là giường của ta. Nè, ngươi có nghe không vậy." Thỏ trắng ê a ngọ nguậy trong lòng Úc Huyền Kỳ. Rất tiếc hắn vẫn nằm im không phản ứng, hơi thở phả ra đều đều. Nhìn hai mắt hắn nhắm nghiền, thỏ trắng tự dưng không la hét nữa.

    Thay vào đó giữa không gian yên ắng còn trong hang động ẩm thấp, mùi máu tanh nồng rất nhanh xộc vào khoang mũi nó. Thỏ trắng bấy giờ mới chú ý tới lồng ngực của nam nhân đã ngủ say, mảnh y nơi đó ướt đẫm máu. Vết máu hãy còn rất mới là do ban nãy cố đuổi theo nó sao?

    Ngu ngốc.

    Bị đâm cho một nhát chẳng những không cầm máu còn chạy tới đây cứu mạng nó. Có tên nam nhân nào ngu ngốc như hắn không?

    Chiu...

    Thỏ trắng mấy chốc hóa hình người, hóa thành một tiểu cô nương khả ái trong chiếc váy trắng thơm tho mềm mại. Đem bàn tay bé nhỏ chạm vào vết thương đẫm máu trên ngực nam tử đang ngủ say, nước mắt nàng bất giác tuôn lã chã.

    "Hức ức...hu hu hu..."

    Raika...

    Úc Huyền Kỳ chậm mở mắt ra nhìn nàng, hắn chưa ngủ say chỉ là mệt quá nên thiếp đi thôi. Nghe tiếng nàng khóc thút thít đã làm hắn tỉnh giấc.

    "Raika, nàng khóc vì lo lắng cho ta sao. Nàng cũng yêu ta." Huyền Kỳ khàn giọng nắm lấy bàn tay bé nhỏ đang chạm vào vết thương trên ngực hắn.

    "Ta...ta không có." Bị ai kia bắt gặp mình đang khóc Raika sợ hãi vội vàng rút tay về muốn lần nữa trốn chạy. Trốn chạy khỏi ánh mắt như nhìn xuyên thấu tận tâm can nàng.

    Úc Huyền Kỳ dùng sức kéo mạnh một phát, nàng ngã rạp xuống người hắn, hai cơ thể tích tắc ở cùng một chỗ. Chưa kịp để nàng nhớm ngồi dậy Úc Huyền Kỳ
     
  3. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 91: Úc Huyền Kỳ, ủy khuất cho ngươi rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng năm 2022
  4. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 92: Mùa xuân trăm hoa đua nở

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấp thoáng mùa xuân tới tiết trời tươi mát ôn hòa, trăm hoa đua nhau nở cảnh sắc đẹp đẽ say đắm lòng người. Đèn lồng giấy đỏ bày bán đầy trên phố. Thuyền bè tấp nập ra vào bến cảng lớn. Cả thành Yên Đô nô nức đón xuân về.

    Trong cung càng thêm nhộn nhịp tất bật, đám cung nhân lau chùi quét dọn trưng thêm bông hoa, gói bánh may y phục, thêu phúc lộc lên phong bao lì xì.

    Vật thực từ Dụ gia cung cấp tới được chuyển vào cửa sau hoàng cung qua kiểm duyệt rồi nhập vào kho đầu. Đám thị vệ cũng làm việc không ngớt.

    Cộng thêm đêm giao thừa cũng chính là thời khắc hoàng đế Yên Đô chào đời, vì thế trên dưới hoàng cung lại càng thêm đôn đáo phấn khởi.

    Bá quan văn võ ai nấy vắt óc suy nghĩ nên chuẩn bị lễ vật gì mừng thọ đương kim thánh thượng, sai thân tín kẻ đi đông người đi tây tìm kiếm đồ báu lạ.

    Đương kim thánh thượng ngược lại chẳng nôn nóng háo hức gì, ngày ngày thượng triều vẫn một dáng vẻ lãnh đạm trang nghiêm khiến người người rét lạnh.

    Vũ khí nhập kho chỉ thiếu mất có hai thanh trường kiếm thì liền phạt Binh bộ thượng thư Chu Cung hai tháng bổng lộc. Hai trăm thuyền chiến chậm mất nửa ngày so với thời hạn đặt ra Công bộ thượng thư bị phạt ba tháng bổng lộc, ngay cả Thái phó nói đỡ cho hai vị ấy cũng bị hoàng thượng khiển trách.

    Chỉ là thượng triều thôi mà sao giống như mỗi sáng thức giấc đi trên băng mỏng thế này. Đương kim thánh thượng có phải già quá rồi không, cổ nhân xưa có câu "Người càng già càng khó tánh đó nha."

    Bá quan văn võ kéo ống triều phục lau mồ hôi trán, e dè lời nào nên và không nên nói. Ấy vậy mà có kẻ vẫn còn lên tiếng được, nhìn xem sắc mặt đương kim thánh thượng đã khó coi vô cùng.

    "Khởi bẩm hoàng thượng, về việc tổ chức lễ hội trong đêm giao thừa. Thần nghĩ ngoài thả đèn phóng sinh cá còn nên thêm trò múa rối dưới nước và bắn pháo trên du thuyền dọc theo sông Lô bên Hồ đình như thế đêm hội càng thêm sinh động náo nhiệt. Người cảm thấy thế nào a hoàng thượng."

    Lễ bộ thượng thư Dung Trung chắp tay cúi đầu xin ý chỉ của hoàng thượng. Nào ngờ đâu Úc Huyền Kỳ hắn nổi giận đùng đùng, tay to đập xuống bàn rầm một tiếng. Ai nấy đều giật bắn cả mình.

    "Dung Trung, ngay cả việc cỏn con này khanh cũng đem ra bẩm tâu, khanh ấm đầu hay sao? Múa rối bắn pháo gì đó khanh tự mà sắp xếp đi hỏi trẫm làm cái gì. Hay để trẫm làm thay khanh, còn khanh về quê cắm câu nuôi gà. Ý khanh thế nào?" Úc Huyền Kỳ trợn mắt nói như thật.

    Dung thượng thư cả kinh quỳ rạp xuống run rẩy. Sinh thần hoàng thượng gần như biến thành ngày giỗ đầu của ông thế này, có lẽ nào họa vô đơn chí.

    "Hoàng thượng bớt giận, hạ thần sẽ tự sắp xếp. Xin hoàng thượng bớt giận, bớt giận."

    "Trẫm lại không giận ngươi, lui, lui ra ngoài." Úc Huyền Kỳ mệt mỏi phẩy tay.

    Dung Trung mừng rỡ vội vã lùi ra ngoài, cả đại điện im thin thít, ai nấy đều biết hoàng thượng mấy bữa nay long thể bất an.

    Vì cứu công chúa đem về cung mà người bị thương nặng vậy mà công chúa chẳng đoái hoài gì tới người. Muốn ban bố lệnh sắc phong giữa đại điện triều thần còn bị công chúa ngang nhiên từ chối thân phận mẫu nghi thiên hạ.

    Nghe nói từ hôm hoàng thượng cứu công chúa về cho tới nay, bảy ngày rồi hoàng thượng đều đêm đến ngủ luôn ở thư phòng không về tẩm cung. Chẳng phải người không muốn về mà vì công chúa không muốn qua đêm cùng người.

    Bao đời có nữ nhân nào từ chối ân sủng của đương kim thánh thượng, họ cầu còn không được nữa là. Chuyện nghe có vẻ hoang đường nhưng đó lại là sự thật. Bất quá nghe xong rồi ngậm miệng chẳng ai dám hé môi nửa lời sợ kinh động tới đương kim thánh thượng rồi bay đầu như chơi.

    Vậy mà chẳng hiểu sao cuối cùng câu chuyện vẫn bay đi khắp nơi trong ngoài cung người người đều biết. Công chúa Dạ Sương từ chối thánh ân, từ chối mẫu nghi thiên hạ. Nói không chừng ngay cả cái thai trong bụng cũng không phải cốt nhục của hoàng thượng mà là của ngạch phò đã mất tích bấy lâu kia.

    Công chúa không yêu hoàng thượng, công chúa đang đợi ngạch phò trở về. Bay ra tới kinh thành rồi tới ngoại thành, lân bang các nước thì sự việc càng thêm bóp méo đủ mọi giả thuyết, đủ mọi thêu dệt.

    Úc Huyền Kỳ cũng may chưa nghe được mấy lời đó. Nếu không hắn lên cơn đau tim thổ huyết mà chết.

    (Chuyển cảnh)

    Bấy giờ ở Thanh Phong cung đã tới giờ cơm trưa. Yến Thanh, Tiểu Đậu dọn thức ăn lên đầy ắp trên bàn toàn là những món Raika thích nhưng nàng không ăn mặt buồn rười rượi. Yến Thanh, Tiểu Đậu tưởng nàng lại bị lên cơn ốm nghén lo lắng không thôi.

    "Công chúa à người ráng ăn một chút đi hay là để chúng nô tì kêu nhà bếp đổi món mới hợp với khẩu vị của người."

    "Ta nuốt không nổi." Raika buồn bã rời khỏi bàn ăn quay lại giường nằm. Yến Thanh vội cất bước theo sau tỉ tê bên tai nàng.

    "Công chúa à người không ăn sẽ tổn hại tới cơ thể đó. Hoàng thượng biết được sẽ lo lắng cho người."

    Raika khựng chân khi nghe nhắc tới ai kia, lòng nàng bỗng chốc đau nhói. Hai ngày rồi hắn không tới thăm nàng, lo lắng cái gì chứ?

    "Hắn lại không lo lắng cho ta. Bất quá ta đây cũng không cần." Raika mạnh miệng tuyên bố. Mi tâm cau lại một mảng.

    "Công chúa người đừng như vậy có được không. Hoàng thượng rõ ràng rất lo lắng cho người. Nghe tin người mất tích chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm kiếm, ánh mắt như điên như dại. Sáng sớm tinh mơ ôm người về đây chăm sóc ân cần, thay y phục mới cho người, đút cơm đút nước cho người uống. Trong khi lồng ngực ngài ấy còn đẫm máu vì vết thương thì lại không màn. Có vị hoàng đế nào si tình giống như ngài ấy không?

    Vậy mà người năm lần bảy lượt từ chối ngài ấy. Cách đây mấy ngày còn đuổi ngài ấy đi khỏi Thanh Phong cung. Biểu ngài ấy đến thăm người nữa, tôn nghiêm một vị hoàng đế để ở đâu đây?" Tiểu đậu cũng bước tới gần bên Raika, nói trong ánh mắt xót xa, bất bình.

    "Hừ, ai biểu hắn cứ đòi sắc phong. Ta lại không muốn làm hoàng hậu. Cả đời Lãnh Dạ Sương ta chỉ gả có một lần, là gả cho phu quân của ta mà thôi."

    Raika nuốt ngụm nước bọt thốt ra lời trái lòng sau đó quay về giường nằm xuống kéo chăn đắp lên, hai mắt nhắm lại đi vào giấc ngủ. Dạo này nàng rất buồn ngủ, cũng rất thích ngủ và ngủ rất nhiều.

    "Công chúa người suy nghĩ lại đi đừng mãi ôm ấp quá khứ mà làm tổn thương người trước mặt. Người cứ tiếp tục đứng núi này trông núi nọ hoàng thượng chắc chắn bị công chúa Tây Ly cướp mất đó.

    Người có biết không mấy ngày qua công chúa Tây Ly đều ở bên cạnh hoàng thượng. Chúng nô tì còn nghe bọn tiểu Phi, tiểu Bảo nói lại rằng nàng ta ở thư phòng cùng ngài ấy suốt cả đêm qua tới tận trời gần sáng mới rời đi. Trên người nàng ta còn khoác thêm áo choàng của ngài ấy nữa."

    "Tóc nàng ta còn ướt sũng nước dường như mới tắm gội qua. Mùi xà phòng thoảng thơm phức."

    "Công chúa à người mau tới đó xem thử đi. Nếu không hối hận không kịp đó công chúa."

    Yến Thanh, Tiểu Đậu kẻ xướng người ca, thêm mắm dặm muối.

    Vị công chúa nào đó nằm ở trên giường đã không còn ngủ yên được nữa, lắng tai nghe từng câu từng chữ của chúng. Nghe tới cái đoạn ở cùng nhau cả đêm, tóc ướt nước còn đem cả áo choàng khoác cho người ta. Raika thật sự ghen tới giật run lên rồi.

    Cơn buồn ngủ mấy chốc tan biến hết cả. Nàng chẳng nói chẳng rằng rời khỏi giường đi thẳng tới thư phòng, cư nhiên chính là đi chân đất. Yến Thanh, Tiểu Đậu nhe răng nhìn nhau cười sau đó đuổi theo nàng.

    (Chuyển cảnh)

    Nội các

    Raika mang theo bộ dạng muốn đánh người chạy tới thư phòng
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng năm 2022
  5. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 93: Mùa xuân trăm hoa đua nở, lòng người cũng rộn ràng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Raika mang theo bộ dạng muốn đánh người chạy tới thư phòng. Cung nữ thị vệ cả đám tò tò đi theo phía sau lưng nàng.

    Úc Huyền Kỳ đã căn dặn từ trước công chúa Dạ Sương được đặc cách đi lại trong cung, thành thử bọn lính gác nhìn thấy nàng liền cúi đầu hành lễ để yên cho vào, tuy nhiên cung nữ thị vệ đều bị chận lại ở cửa.

    "Úc Huyền Kỳ tên xấu xa nhà ngươi. Lão nương mang thai cực khổ ngươi ở đây trăng hoa cùng người khác, lão nương hôm nay bắt gian tại trận xem ngươi còn gì để biện minh."

    Raika mắng thầm trong lòng chân trần bước qua bệ cửa chạm xuống nền gạch bóng loáng mát lạnh. Thay vì hành lễ cùng ai kia đang ngồi thù lù bên văn án nàng lại rất nhanh nhìn dáo dác khắp phòng, bộ dạng rón ra rón rén như đi bắt trộm.

    Úc Huyền Kỳ cười cười quan sát dáng vẻ lơ ngơ của nàng, gương mặt non mịn tức tới đỏ au rồi còn mặc váy trắng đi chân đất nhìn kiểu nào cũng thấy đáng yêu câu nhân. Hắn nhịn xuống mớ tâm tình bức bối ấy chậm chút cất tiếng nói:

    "Raika nàng sao lại đến đây?"

    Raika hắng giọng tay chắp sau đít nhìn đông ngó tây. Bình thản đáp lời:

    "Tình cờ thôi. Ta muốn đi loanh quanh tản bộ ai ngờ lạc tới đây. Dù sao cũng tới rồi vào xem thử thư phòng một chút. Tò mò ấy mà ngươi đừng bận tâm làm gì, lo làm việc của ngươi đi."

    Raika nói rồi đi qua đi lại vờ ngắm nghía căn phòng. Có biết đâu nội tâm nàng đang âm thầm mắng nhiếc ai kia.

    Úc Huyền Kỳ tên khốn nhà ngươi. Mới có mấy ngày không gặp đã liền biến thành một con người khác. Gì mà sao lại đến đây, giở giọng điệu không hoan nghênh lão nương ta còn bày cái vẻ mặt vô tâm vô phế đó. Thật muốn đánh chết ngươi. Đỡ mắc công ngươi ở đây chọc tức lão nương ta."

    "Hồi bẩm hoàng thượng công chúa Tây Ly xin cầu kiến, người có muốn gặp không ạ?" Raika đang lải nhải đi qua đi lại bộ dáng như gà mắc đẻ, thị vệ bên ngoài bỗng chạy vào bẩm báo. Úc Huyền Kỳ không chút do dự liền đồng ý cho công chúa Tây Ly vào yết kiến. Hại ai kia tức muốn lộn ruột.

    Chưa dừng lại tại đó công chúa Tây Ly bước vào hành lễ còn mang theo áo choàng trả cho Úc Huyền Kỳ, mang theo trà thơm cùng bánh ngọt mời hắn dùng. Úc Huyền Kỳ tiện tay bốc một cái cho vào miệng vừa ăn vừa khen ngon. Công chúa Tây Ly được khen thích chí cười tới híp cả mắt. Một màn tình tứ bày sờ sờ ra đó hại Raika tức muốn phụt máu, mặt mũi tối sầm.

    Nàng bậm môi đi tới không nhanh không chậm cầm luôn dĩa bánh ngọt trên bàn lên, nở một nụ cười hết sức khả ái với tình địch. Chính xác rồi kể từ thời khắc này nàng đã nhận ra công chúa Tây Ly chính là tình địch của nàng.

    "A ha ha công chúa Tây Ly à. Hoàng thượng không ưa bánh ngọt, bụng ngài ấy không được tốt cho lắm, mỗi lần ăn bánh ngọt là sẽ đau từ sáng cho tới tối. Còn không là từ tối cho đến trời sáng. Vì thấy tội công chúa tự tay làm nên ngài ấy mới ăn đấy. Công chúa yêu thích hoàng thượng nhất định phải ghi nhớ điểm này."

    "Chà, bỏ đi cũng thật uổng phí. Công sức công chúa tự tay làm thôi thì để Dạ Sương ta ăn giùm cho." Nói rồi Raika bốc một cái đưa lên miệng nhai nhóp nhép, đang đói bụng có đồ ngon ai nỡ bỏ qua.

    "Úc ca ca là muội sơ sót, là lỗi của muội đã không tìm hiểu kĩ mà đã vội đem bánh dâng cho huynh. Muội thực đáng chết." Công chúa Tây Ly day dứt muốn quỳ xuống nền. Úc Huyền Kỳ liền vươn tay đỡ lại.

    "Châu Sa muội tốn bao nhiêu công sức làm bánh đem đến đây. Trẫm lí nào lại trách tội muội, mau đứng dậy."

    "Đa tạ huynh Úc ca ca huynh thật tốt với muội." Châu Sa cả gương mặt phiếm hồng say sưa ngắm nghía vị hoàng đế cao lớn trong bộ vương phục uy nghiêm.

    Khoảnh khắc hắn đỡ nàng ta đứng dậy, nàng ta thiếu điều muốn dựa cả vào người hắn. Ôi tay nắm tay, cái tay đầy tội lỗi, hai cơ thể thiếu điều muốn dán sát vào nhau hại ai kia lần nữa máu nóng sục sôi, đôi con ngươi nhìn chòng chọc muốn rớt luôn ra ngoài. Hận không thể một phen hủy hoại tất thảy.

    "Úc ca ca huynh phê duyệt tấu chương sao, để muội giúp huynh mài mực." Châu Sa dịu dàng ngỏ lời. Úc Huyền Kỳ mỉm cười đồng ý. Khoảnh khắc nhìn thấy hắn cười với nàng ta. Raika thật sự muốn tát cho hắn một cái.

    Nàng đương nhiên cũng sẽ không chịu thua. Lon ton xách đít đi tới ngồi vào bàn đối diện với nam nhân đang cần mẫn phê tấu chương cùng nữ nhân đang chăm chỉ mài mực kia mà bảo:

    "Trời hôm nay đẹp tự dưng thấy có nhã hứng. Công chúa Tây Ly sẵn tiện mài nhiều thêm một chút, cho ta xin ít mực, ta cũng muốn viết chữ làm thơ." Raika nói rồi rút xấp giấy trắng bên cạnh xuống chấm chấm mực cúi đầu hí hoáy viết.

    "Dạ Sương công chúa cũng biết làm thơ sao, thật bất ngờ bữa nào tỷ muội ta cùng nhau đối ẩm ngâm thơ nhé." Châu Sa ôn hòa nhã nhặn với Raika, ai mà biết trong lòng nàng ta đang tính toán cái quỷ gì.

    "Biết, biết chứ. Bữa nào cùng nhau đối." Raika ngược lại ruột để ngoài da, miệng nhanh nhảu trả lời đầu vẫn cúi sát xuống hí hoáy viết.

    Huyền Kỳ không biết nàng đang viết cái gì, chỉ thấy nàng thi thoảng lén lút ngẩng đầu lên nhìn hắn rồi cười khúc khích. Mái đầu của nàng gần sát ngay trước mặt hắn, thật muốn hôn lên đó một cái rồi kéo nàng tới tận lực dày vò cho thỏa nỗi nhớ mong bao ngày qua. Nhưng biết nàng không thích, hắn chỉ đành kìm nén lại.

    "Úc ca ca huynh uống thử trà đào đi là muội tự tay pha chế đó." Châu Sa hai tay dâng tách trà qua cho Huyền Kỳ ánh mắt tràn đầy si mê điên đảo.

    Huyền Kỳ còn chưa kịp cầm, Raika đã thình lình chồm người qua đoạt lấy tách trà từ tay Châu Sa một hơi uống cạn. Uống xong còn mở miệng khen ngon nàng thấy da mặt mình cũng đủ dày. Châu Sa kiên nhẫn rót tiếp tách trà khác dâng tới cho Huyền Kỳ, Raika lần nữa tự nhiên như ruồi đoạt lấy uống cạn còn xuýt xòa bảo đã cơn khát.

    Trà trong ấm hết rồi còn đâu. Châu Sa công chúa giật khóe môi tiếc nuối tách trà thơm, hốc mắt mấy chốc đỏ hoe lệ tuôn lã chã.

    Úc Huyền Kỳ vội lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng ta, và yêu cầu Raika phải xin lỗi.

    "Raika nàng mau xin lỗi Châu Sa đi."

    "Cái gì ta chỉ uống có mấy ngụm trà thôi mà ngươi bắt ta phải xin lỗi nàng ấy. Úc Huyền Kỳ ngươi thật quá đáng." Raika tức giận đứng bật dậy gân cổ cãi lại.

    "Người quá đáng là nàng đó. Nàng thật ấu trĩ và trẻ con."

    "Ta ấu trĩ trẻ con? Phải, ta ấu trĩ trẻ con đó, ta đi là được chứ gì hai người ở đây tiếp tục tình tứ với nhau đi. Cứ tự nhiên."

    Lời lẽ đầy ghen tuông oán hờn, Raika nói rồi chóng rời khỏi phòng. Có ai biết vừa ra tới ngoài cửa nàng đã khóc như mưa.

    Yến Thanh, Tiểu Đậu cùng toán thị vệ tháp tùng thấy vậy xúm lại an ủi nàng. Cả đám dắt díu nhau đi về hướng Thanh Phong cung.

    Bấy giờ ở trong thư phòng tâm trạng Huyền Kỳ rất nhanh tồi tệ khi Raika rời đi. Chỉ là ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản. Hắn không nói gì tiếp tục phê duyệt tấu chương. Châu Sa thấy hắn bênh vực mình thì vui phơi phới, trong lòng càng thêm tâm niệm phải có được hắn bằng bất cứ giá nào.

    Ngó tờ giấy úp xấp xuống mặt bàn ai kia đang viết dở dang, Huyền Kỳ có chút buồn man mác khi người đã rời đi rồi. Hắn bèn lật lên xem thử tâm trạng đang buồn bỗng nhiên phụt cười. Nếu hắn uống trà khéo sẽ sặc chết.

    Bên trong đó vẽ hình một con rùa con đang bơi lội, bên cạnh đó còn có một bài thơ nghệch ngoạc vài ba chữ: "Úc Huyền Kỳ ngươi là con rùa con. Lão nương bắt ngươi lên luộc chín. Chất thêm củi, thật nhiều củi, cho ngươi phỏng chết luôn. Phỏng chết ngươi luôn. A ha ha..."

    Vẽ xấu. Chữ viết ngoằn ngoèo như con giun, đông một vần tây một vần, trình độ làm thơ như này mà đòi so tài với người ta. Raika ơi là Raika, sao nàng lại đáng yêu đến thế này.

    Úc Huyền Kỳ mỉm cười chăm chú nhìn bức họa lầy lội nham nhở khiến công chúa Châu Sa giận tím mặt. Tay xiết chiếc khăn tay. Bề ngoài vẫn đoan trang dịu dàng khẽ cất tiếng nói hòng dời đi sự chú ý của hắn.

    "Úc ca ca à đêm nay trong thành có lễ hội cúng bái thần sông Lô, người dân thả đèn cầu nguyện nhiều lắm nghe nói phố An đông nghịt muội rất háo hức muốn đến chơi cho biết. Úc ca ca huynh dẫn muội đi nhé." Châu Sa nài nỉ còn nắm lấy cánh tay Úc Huyền Kỳ. Rất tiếc hắn gạt ra thẳng thắn từ chối:

    "Để Thừa tướng quân đưa muội đi, trẫm còn rất nhiều công vụ cần giải quyết."

    Úc Huyền Kỳ mặt mày nghiêm túc nói thế rồi. Chính sự quốc gia đặt lên hàng đầu Châu Sa nào dám mè nheo nữa. Nàng im lặng bên cạnh mài mực cho hắn, nàng muốn đi chơi sẵn tiện kéo dần khoảng cách với hắn nhưng cứ thế này đến bao giờ mới kéo được đây.

    Châu Sa đang miên man tìm cách bỗng bên ngoài tì nữ Yến Thanh xin cầu kiến hoàng thượng vì lí do công chúa Dạ Sương đột nhiên đau bụng dữ dội, xin hoàng thượng mau di giá đến Thanh Phong cung.

    Khỏi phải nói Úc Huyền Kỳ gấp đến độ nào, vừa nghe tin đã nhanh chóng rời khỏi phòng, lúc đứng lên còn hấp tấp tới độ đụng chân vào cạnh bàn một cái đau điếng. Châu Sa chưa từng lãnh qua bộ dáng gấp gáp mất uy nghiêm của hắn như thế bao giờ.

    Nhìn bóng lưng hắn khuất ngoài bệ cửa nàng giận tới tái mặt, vì thế trong cơn giận đã thiếu suy nghĩ mà cầm lấy tờ giấy rùa con trên bàn tận lực xé nát ra làm trăm mảnh. Phải, nàng chính là muốn nghiền chủ nhân của bức họa này ra làm trăm mảnh.

    Dạ Sương, chỉ có ngươi biết giả đau bụng chắc. Bổn công chúa ta đây sẽ làm, làm còn tốt hơn ngươi nữa kìa. Cứ chờ đó đi, muốn đấu với Châu Sa này sao. Còn khuya.

    (Chuyển cảnh)

    Thanh Phong cung
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng năm 2022
  6. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,213
    Chương 94: Raika, gả cho ta nhé!

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

    Hết phần II
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng năm 2022
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...