Ngôn Tình [Edit] Sống Lại Làm Em Gái Quốc Dân - Tiêu Nhất Thất

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi chuyentriet, 1 Tháng chín 2020.

  1. chuyentriet

    Bài viết:
    110
    Chương 111: Thừa nhận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh Trạm, đây là em gái anh hả".

    Tô Trạm dẫn Tô Đào đến một nhà hàng nhìn rất có phong cách, ông chủ là một người rất trẻ, nhìn thấy họ tới thì đi lên nghênh đón.

    Đó hình như là bạn của anh hai.

    "Vệ An Đông". Ừ coi như là giới thiệu đi.

    Tô Trạm gật đầu, đi thẳng đến một vị trí ở bên trong.

    "Xin chào anh An Đông."

    Tô Đào tháo khẩu trang, cười chào hỏi với anh ta.

    Vệ An Đông hít một hơi: ".. Em nhìn đẹp hơn trên TV, đừng nói em thừa sức làm minh tinh, đây rõ ràng là tiên nữ hạ phàm."

    Tô Đào cười gượng.

    Vệ An Đông nhìn lén Tô Trạm, cậu ta thế mà không có chút biểu cảm gì, nếu là lúc trước, cậu ta chắc chắn sẽ chê anh nói nhiều.

    Quả nhiên việc các anh em nói cậu ta là một tên cuồng em gái đúng là có căn cứ.

    Nghĩ đến đây, Vệ An Đông càng tích cực khen cô hơn.

    Trong thời gian chờ đợi đồ ăn được mang lên, Tô Đào ngồi lướt Weibo thì phát hiện mình được lên hotseach.

    #Lâm Cảnh Tô Đào ngọt ngào#

    Hotseach này là lúc Lâm Cảnh nhấc bổng cô lên để ném bóng vào rổ, trong ảnh, Lâm Cảnh nhìn cô cười, còn cô đang ngơ ngác ôm quả bóng.

    Caption của chủ thớt là: Tôi cũng muốn được nam thần bế lên cao, thật hâm mộ với sự may mắn của Tô Đào.

    Bài viết mới đăng được 2 phút, vậy mà lại có nhiều bình luận như này.

    Nhìn địa chỉ thì có lẽ là sinh viên của Kinh đại.

    Lưu Niên đang đi công tác với Yến Thù, trước khi đi, anh đã cho nhân viên của phòng làm việc nghỉ một thời gian, cho nên hiện tại họ còn chưa phát hiện ra bà chủ của bọn họ đã leo lên hotseach.

    Tô Đào mở phần bình luận.

    [Không hiểu sao tui lại thấy Lâm Cảnh và Tô Đào rất xứng đôi.]

    [Mị đồng ý với lầu trên, từ lúc bọn họ quay cái quảng cáo kia là tui đã bắt đầu ăn đường rồi.]

    Đến giờ Tô Đào mới biết hóa ra có cả fan cp của cô với Lâm Cảnh.

    Cô tiếp tục lướt xuống dưới.

    [Đây là tiểu tỷ tỷ bị bà già Triệu Duyệt oán hận kia sao? Giá trị nhan sắc của hai người này quá cao luôn.]

    [Lần đầu tiên thấy một cô gái từ trong ra ngoài đều phù hợp với Lâm Cảnh.]

    [Đây là chương trình gì vậy, tui vừa nhìn thấy Thời Hàn nhà tui.]

    Những bình luận vừa rồi đa số đều là bình luận tốt, nhưng ở dưới thì không được tốt như thế nữa.

    [Cô ta cũng xứng sao!]

    [Cự tuyệt việc trói lấy Lâm Cảnh.]

    [Tô Đào là ai vậy chưa từng nghe qua luôn, hiện giờ tuyến 18 nho nhỏ cũng dám cọ nhiệt của Lâm Cảnh.]

    [Lâm Cảnh không có scandal tình ái, hy vọng tiểu thư Tô Đào không xào cp.]

    Càng lướt xuống dưới, các fan bình luận càng khó nghe.

    Weibo hiện 999+ thông báo, lúc ở trường Tô Đào đều đặt điện thoại ở chế độ im lặng, cho nên cô không hề biết mình có nhiều thông báo đến vậy.

    Cô mở phần thông báo của Weibo thì thấy có rất nhiều ID lạ điên cuồng nhắn tin.

    Đa phần đều là fan của Lâm Cảnh lịch sử nói cô đừng xào nhiệt với Lâm Cảnh, ngoài ra còn có một số fan cp nhắn tin chúc mừng bọn họ.

    "..."

    Tô Đào cau mày, cô đăng nhập vào weibo của phòng làm việc định làm sáng tỏ mọi việc.

    "Sao vậy?" Tô Trạm thấy cô nhíu mày, gương mặt lộ rõ vẻ không vui đang cúi đầu nhìn điện thoại.

    "Không có gì." Giọng nói Tô Đào buồn buồn, thì ra cảm giác bị vu oan là như thế này.

    Tô Đào nghĩ đến những minh tinh bị cư dân mạng bôi đen, kiếp trước cô không ở trong giới giải trí nên có những việc không biết là thật hay giả, hiện tại cô có thể cảm nhận sâu sắc thế nào gọi là tin đồn vô căn cứ, ăn không nói có.

    "Đưa anh xem."

    Tô Trạm không hề tin những gì cô nói.

    "Đợi.. Đợi em một lát." Đột nhiên cô nhìn thấy Lâm Cảnh đăng weibo.

    "Từ trước đến giờ, anh đều lập kế hoạch cho những suy nghĩ không an phận với em."

    Đây chẳng phải là lời thoại trong phim sao?

    Bài đăng weibo của anh nhanh chóng leo lên vị trí đầu bảng hotseach.

    Các fan của anh điên hết rồi, tất cả họ đều để lại bình luận dưới bài đăng.

    Ngay lúc này mà anh lại đăng một bài viết có tính ám chỉ cực mạnh như vậy lên weibo, như này đâu phải là bác bỏ tin đồn, đây là đang thừa nhận mới đúng đấy!
     
  2. chuyentriet

    Bài viết:
    110
    Chương 112: Tỏ tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một số cư dân mạng không biết sự việc ra sao còn tưởng anh công khai chuyện yêu đương.

    Bình luận của fan.

    [Cảnh ca, nếu anh bị bắt cóc thì hãy nói một tiếng.]

    [Công khai à]

    [Anh ơi, anh không còn nhớ tới mối tình đầu nữa sao]

    [Mẹ nó, Cảnh ca, anh động phàm tâm rồi à]

    [OK! Đã hiểu!]

    [Ây! Fan mẹ ruột cuối cùng cũng nhìn thấy scandal tình ái của anh trước khi con trai tôi ra đời rồi, đúng là không dễ dàng gì mà]

    [Đây coi như là kết quả của việc giúp đỡ xào cp sao? ]

    [Thoát fan! Thoát fan!]

    [Tôi làm fan của anh không phải để nhìn anh yêu đương đâu]

    [Tức chết tôi rồi]

    [Cảnh ca, người ta đến giờ còn chưa đáp lại kìa, xin mạo muội hỏi một câu anh vẫn chưa theo đuổi được cô ấy sao]

    [Tôi có một suy nghĩ to gan như sau, từ trước đến giờ Cảnh ca chưa bao giờ thân thiết với bất cứ nữ minh tinh nào như vậy, không lẽ Tô Đào chính là người mà anh ấy muốn tìm]

    ID này không phải là một tài khoản lớn, cho nên rất nhanh sau đó đã bị những bình luận khác lấn át.

    Lâm Cảnh quay xong chương trình thì về nhà nghỉ ngơi, hiện tại anh đang ăn đồ ăn mà trợ lý đặt bên ngoài.

    Anh nhìn đống bình luận cười rồi thoát khỏi weibo.

    Anh không hề quan tâm việc người hâm mộ đòi thoát fan, ngày đầu tiên bước vào giới giải trí, anh đã từng nói cho tất cả mọi người biết nguyên nhân anh tiến vào cái vòng này.

    Để các fan không ôm bất cứ ảo tưởng nào với anh.

    Từ đầu đến cuối, anh chỉ quan tâm một người duy nhất.

    Fan của Lâm Cảnh đa phần là fan thực lực và fan mẹ ruột, fan vợ cũng có nhưng ít hơn, những fan hâm mộ theo dõi anh nhiều năm đều biết trong lòng anh vẫn luôn có một người.

    Chỉ là mãi mà người kia không xuất hiện nên họ cũng dần dần quên mất.

    Cho đến gần đây, Lâm Cảnh nói rằng anh đã tìm được người đó thì các cô ấy mới giật mình nhớ lại ca ca đã từng nói anh ấy đã có người trong lòng.

    "Anh nói như thế sẽ khiến người khác hiểu lầm đó."

    Tô Đào luôn chờ tin nhắn giải thích của anh, chờ đến khi thức ăn lên hết rồi mà vẫn chưa thấy.

    Cô không nhịn được nữa đành phải tự mình nhắn tin hỏi trước.

    "Hiểu lầm gì?"

    Hiểu lầm gì! Còn có thể hiểu lầm cái gì nữa, tất nhiên là hiểu lầm chuyện anh có tình cảm với cô..

    "Hiểu lầm rằng anh thích em."

    Trên weibo vẫn còn đang ồn ảo, có lẽ sắp không khống chế nổi nữa rồi.

    Một phút sau.

    "Bọn họ không hề hiểu lầm."

    Tô Đào vừa mới gắp thức ăn bỏ vào trong chén, cô nhìn thấy tin nhắn này, tay run run suýt chút làm rơi thức ăn.

    Cái gì gọi là không hề hiểu lầm.

    Không hề hiểu lầm là ý gì.

    Rõ ràng là mấy chữ này rất đơn giản nhưng sao cô không thể hiểu được ý của nó.

    Trong lúc Tô Đào còn đang ngẩn người thì Lâm Cảnh gọi tới.

    "Anh hai, em ra ngoài nghe điện thoại một lát."

    Tô Trạm còn chưa kịp trả lời mà cô đã chạy ra khỏi phòng.

    Trời bên ngoài đã tối, Tô Đào ngồi xuống ghế dài dưới gốc cây ở đối diện phòng ăn.

    Cô cúi đầu nên những người đi qua đi lại không hề chú ý đến cô.

    Âm thanh điện thoại luôn reo không ngừng, giống như nếu cô không bắt máy thì nó cũng sẽ không dừng lại.

    Tô Đào ấn vào nút nghe.

    "Lâm Cảnh"

    "Ừ" Lâm Cảnh đứng ở ngoài ban công, cơ thể mệt mỏi dựa vào lan can.

    "Anh nói bọn họ không hề hiểu lầm là có ý gì vậy." Nếu cô nhớ không nhầm thì câu cô gửi trước đó là 'hiểu lầm rằng anh thích em'.

    Vậy nếu như không hiểu lầm thì tức là..

    Hơi thở của Tô Đào trở nên chậm lại, cô không biết anh sẽ trả lời thế nào, liệu có phải sẽ giống như cô nghĩ hay không, cô nín thở tập trung suy nghĩ về phía ống nghe điện thoại.

    Lâm Cảnh thấp giọng cười: "Anh vốn dĩ không định nhanh như vậy đã nói ra bởi vì cho đến nay em vẫn chưa nhận ra anh."

    "Nhưng Nhu Nhu à, anh không đợi được nữa rồi."

    "Anh.. Anh.." Mọi chuyện đã rõ ràng như vậy rồi nên cô không nói ra mấy chữ đó.

    "Ừ, anh thích em."

    Anh vừa nói ra câu này, đầu dây bên kia đã trở nên im lặng, chỉ có thể thấy tiếng hít thở gấp gáp.

    Khuôn mặt của Tô Đào đỏ ửng.

    "Nhu Nhu, anh thích em."

    Anh nói lại một lần nữa.

    Lúc này Tô Đào không thể suy nghĩ bất cứ thứ gì, trước kia không phải cô chưa từng trải qua tình cảnh như vậy, khi đó cô có thể mặt không đổi sắc mà từ chối lời tỏ tình nhưng hiện tại đổi thành Lâm Cảnh lại khiến cô trở nên luống cuống.

    "Có phải anh đã dọa em không?"

    Tô Đào ừ một tiếng rất nhỏ.

    "Anh.. Khi nào thì?" Anh thích em từ bao giờ.
     
  3. chuyentriet

    Bài viết:
    110
    Chương 113:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ừm~Có lẽ là từ rất lâu về trước, lâu đến mức anh cũng không biết từ bao giờ."

    Quả thật anh không biết từ bao giờ đã thích cô, sau chuyện lần đó, cô dường như đã ngự trị trong trái tim anh, càng ngày càng thâm căn cố đế trong trí nhớ của anh.

    Thích chính là thích, lấy đâu ra thời gian cụ thể với nguyên nhân cụ thể.

    "Nhu Nhu, bao giờ em mới nhớ ra anh"

    Chẳng biết có phải do ảo giác không mà cô lại nghe ra được anh đang tủi thân.

    Mặt Tô Đào đỏ ửng, hiện tại không chỉ mặt cô đỏ mà tai cũng đỏ bừng.

    Trong lúc vô tình, tốc độ của nhịp tim đã khiến cô không có cách nào chú ý đến cái khác.

    Từng chút từng chút, bang*.

    *Âm thanh một vật nặng rơi xuống đất

    Cô có thể nghe thấy âm thanh tim đập, cảm giác đó giống như vừa chạy xong 1000m.

    Cô không thể kiểm soát được.

    "Em.." Tô Đào cúi đầu, tay không cầm điện thoại nắm chặt vào chỗ đầu gối của chiếc quần.

    "Em.. Em còn nhỏ.." Trong lòng Tô Đào trở nên rối loạn, tay chân luống cuống, không hề ý thức được mình đang nói gì.

    "Ừ, không sao, anh đợi em." Lâm Cảnh trầm giọng cười ra tiếng, vốn dĩ giọng nói của anh dịu dàng thanh mát giờ biến thành giọng nói hơi trầm tạo cảm giác như anh đang trêu chọc người khác.

    Anh đã đợi cô rất nhiều năm, đợi thêm nữa cũng không sao.

    18 tuổi không còn nhỏ nữa, có thể yêu đương rồi.

    Tô Đào vội nói: "Không.. Không, ý của em không phải như vậy, em.." Thật ra, ngay cả cô cũng không biết ý của mình là gì.

    Cảm giác này rất xa lạ nhưng cô không hề bài xích nó.

    "Anh đã tìm em rất lâu."

    "Lúc gặp em"

    "Anh rất muốn được ôm em"

    "Nhu Nhu"

    Người mà anh tìm bao nhiêu năm qua là cô!

    Tô Đào chưa từng nghĩ người đó là mình, anh tìm kiếm một người mình không biết là ai suốt bao nhiêu năm, còn vì cô mà chuyển trường đổi ngành.

    Lúc trước xem trên Weibo, Lâm Cảnh chưa từng đóng phim truyền hình, cũng không tham gia quay chương trình. Hiện giờ nhớ lại, hình như mấy lần anh tham dự cũng đều vì cô.

    Cô biết muốn tìm được một người khó như thế nào, anh chắc chắn phải mất rất nhiều công sức mới có được tin cô ở giới giải trí!

    "Lâm Cảnh.."

    "Nhu Nhu, đừng để anh đợi quá lâu được không?"

    "Ừ".

    Tô Đào nhanh chóng tắt điện thoại, nếu nghe tiếp sợ rằng cô sẽ ngượng chín mất.

    Cô đứng ở bên ngoài lấy lại bình tĩnh, chờ nhiệt độ trên mặt hạ bớt mới đi vào. Nhưng mặt cô lại đỏ bừng khi nhớ tới hình ảnh liên quan đến Lâm Cảnh, những lời anh nói, giọng nói và cả gương mặt của anh.

    Tô Đào đeo khẩu trang, cô sợ anh hai nhìn ra được.

    Cô quay trở lại phòng ăn.

    "Anh hai". Tô Đào gọi anh, sau đó chuyển sang ngây ngốc nhìn đồ ăn.

    Chuyện hôm nay thật sự quá đột ngột.

    Tô Trạm nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của cô, anh bỏ đũa xuống: "Em không ăn nữa sao?"

    Cô còn chưa ăn được mấy miếng.

    "À.. à ừ!"

    Tô Đào không chú ý lắng nghe.

    "Ăn thêm một chút".

    "À vâng".

    Dáng vẻ của cô vẫn đang đi vào cõi thần tiên.

    Tô Trạm nhướng mày: "Lâm Cảnh là ai?"

    Tô Đào hoàn hồn, kinh sợ trong lòng. Sao đột nhiên anh hai lại hỏi Lâm Cảnh.

    Cô ngầng đầu nhìn anh.

    Tô Trạm: "Weibo".

    "Lão tam nói sẽ cho người gỡ hotseach của em xuống".

    Lúc này Tô Đào mới mở tin nhắn wechat, thì ra các anh đều biết hết rồi.

    Tô Thừa: Anh gỡ hotseach cho em!

    Tô Lê: Nhu Nhu, em thân với Lâm Cảnh lắm sao?

    Tô Lê lớn hơn Lâm Cảnh, cũng xuất đạo trước anh, tên tuổi và thế lực của hai người trong giới giải trí ngang nhau, chẳng qua phương hướng phát triển không giống nhau.

    Một người là đỉnh lưu, một người là diễn viên phái thực lực. Nhưng thật ra lưu lượng của anh cũng không kém Tô Lê mấy.

    Tô Kính: Tiểu tử kia muốn cọ nhiệt độ của em?

    Tô Đào: [xấu hổ]: Tên tuổi của người ra lớn hơn em đó.

    Trước kia là thân, còn hiện tại sắp thành thật rồi.

    Tô Đào không làm phiền các anh nữa, vừa rồi cô nhìn hotseach trên weibo đã biến mất, có lẽ đã bị gỡ.
     
  4. chuyentriet

    Bài viết:
    110
    Chương 114: Công ty điện ảnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đang ăn, anh hai nhận được nhiệm vụ khẩn cấp, anh giao nhiệm vụ phải đưa Tô Đào về nhà an toàn cho An Đông rồi mới rời đi.

    Hotseach đã bị gỡ nhưng fan trên weibo của cô tăng mãnh liệt.

    Họ đều là fan của Lâm Cảnh.

    Cuối cùng, ekip của Tô Đào cũng phát hiện bà chủ của họ lên hotseach, cẩn thận hỏi cô có muốn đăng tin thanh minh không.

    Hotseach cũ đã bị gỡ, nếu giờ đăng tin chứng thực, dù nội dung là gì cũng đều sẽ tạo thêm tin hot mới, nên cứ kết thúc như vậy là được.

    Tô Đào đang chơi với Lục Lục, đợt nhiên trong nhóm phòng làm việc gửi rất nhiều tin nhắn.

    Cái nhóm này bình thường rất yên lặng, sao đột nhiên lại náo nhiệt vậy.

    Tuyên phát tiểu tỷ tỷ: "Bà chủ, bà chủ! Thì ra em là người như vậy @Tô Đào".

    Tô Đào bắt đầu nghĩ lại xem mình là bà chủ như thế nào, chắc là một "chị sếp" khá tốt nhỉ.

    Tuyên phát tiểu tỷ tỷ lại gửi vào nhóm một liên kết video, tiêu đề là: [Sốc! Thì ra diễn viên tuyến 18 Tô Đào từng diễn trong bộ phim thành danh của Từ Đạo]

    Tô Đào: "..."

    Thật sự có người đào ra được.

    Tuyên phát tiểu tỷ tỷ: "Trời ạ! Bà chủ nhỏ như thế đã ra mắt rồi, còn đóng trong bộ phim điện ảnh mà Từ Đạo đoạt giải Oscar. Ảo vãi, em quá khiêm tốn rồi đấy".

    Tô Đào: "Dù sao cũng trôi qua lâu rồi, em đâu thể chỉ dựa vào cái này".

    Hơn nữa, cô cũng không phải nữ chính, cô chỉ diễn nữ chính lúc nhỏ thôi.

    Một diễn viên thực thụ không thể chỉ có một tác phẩm tốt.

    Tuyên phát tiểu tỷ tỷ: Cuối cùng cũng có cái để tuyên truyền tiếp, đã quá.

    Tổ trưởng PR: Tài khoản marketting kia có ý gì, gì mà tuyến 18? Ra ngoài hỏi xem có diễn viên tuyến 18 nào nhiều fan như này.

    Lục Niên: Đúng thế! Không nhìn xem ai follow Đào Tử của chúng ta, ca sĩ cấp bậc thiên vương, ca sĩ nổi danh trong ngoài nước, nhóm nhạc nam, nữ, ai mà không mong Tô Đào viết bài hát cho họ. Tuyến 18 chết tiệt!

    Tô Đào cảm thấy tuyến mấy cũng không sao, cô cũng đâu muốn hot. Sau khi chứng thực cô chính là người chế tác âm nhạc thần bí, rất nhiều ca sĩ trong giới đều theo dõi cô nên fan của những ca sĩ đó cũng theo dõi cô luôn.

    Yêu ai yêu cả đường đi!

    Có lẽ cô chính là diễn viên đầu tiên dựa vào âm nhạc để hút fan.

    Không ai để ý kỹ thuật diễn của cô sao.

    Tô Đào nhắn mấy câu trong nhóm rồi ôm Lục Lục đi ngủ, sáng mai cô có tiết học.

    Ngày hôm sau, Tô Đào đi học như bình thường. Nhưng ánh mắt mọi người xung quanh nhìn cô hơi kỳ lạ.

    Tô Đào ngơ ngẩn đi trên bậc thang của hội trường, cô vẫn luôn suy nghĩ không biết mình từng gặp Lâm Cảnh ở đâu.

    Mà lúc này, trong phòng họp lớn của một tập đoàn, Tô Thừa ngồi ở trên, phía dưới là các cổ đông với vẻ mặt khác nhau.

    "Trong vòng một tháng, tôi hy vọng sẽ có một công ty điện ảnh được thông qua, bắt đầu hoạt động trong vòng nửa năm".

    "Tôi muốn kịch bản phải có chất lượng cao, sức hút tốt, ngoài ra thành viên tổ chế tác cũng phải thật hoàn hảo".

    Sáng sớm Tô Thừa đã triệu tập họ đến, anh ta mặc một bộ tây trang sẫm màu, cả người dựa vào ghế, ngón tay đặt trên tay vịn gõ theo nhịp. Mỗi câu nói ra đều khiến mọi người chấn động, không dám tin mà nhìn về phía vị giám đốc trẻ tuổi này.

    Mặc dù sản nghiệp của công ty rộng khắp, ngành nghề kinh doanh đa dạng nhưng họ mới đặt chân vào lĩnh vực điện ảnh, hơn nữa đây không phải là lĩnh vực chính của bọn họ.

    Thành lập bộ phận mới còn phải trải qua giai đoạn nghiên cứu trước, thương thảo đề án, cuối cùng giơ tay biểu quyết.

    Chưa có kế hoạch gì mà lại thành lập công ty sản xuất phim của mình, công ty nào có kinh nghiệm ở mảng này.

    Sáng sớm kêu bọn họ tới họp rồi ném ra tin động trời như vậy.

    Mà yêu cầu trong một tháng phải hoàn thành của anh còn quá đáng hơn, có phải người không vậy?

    "Vâng, tổng giám đốc Cố. Anh yên tâm, tôi sẽ lập tức yêu cầu cấp dưới hoàn thành".

    Dù uất ức đến mấy thì trên mặt mấy vị cổ đông vẫn phải cười hì hì, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.

    Anh chính là người kế thừa tương lai của Hoàn Thế, họ không dám làm trái mà cũng không thể đụng chạm.

    Tô Thừa gật đầu hài lòng, anh đứng dậy ra khỏi phòng họp.
     
  5. chuyentriet

    Bài viết:
    110
    Chương 115: Ngã ngựa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhan Thanh Thanh gửi tin nhắn nói buổi trưa đi ăn với nhau. Tô Đào trả lời lại được, sau đó lại ngồi ngây ngốc.

    Một lát sau chuông vào lớp vang lên. Thầy Mã Tư cầm một bình giữ nhiệt vào, mở mấy chiếu học tiếp.

    Vị giáo viên này là trường học mời ở lại giảng dạy, thầy giảng bài một cách sinh động những nội dung tối nghĩa, thầy hay kể về những chuyện thú vị của bản thân nên rất nhiều sinh viên thích học môn của thầy.

    Tô Đào cũng vậy, nhưng hôm nay của cô không tập trung đến bài giảng.

    Bạn học ở bên cạnh đẩy cô, mặt Tô Đào ngơ ngác quay sang nhìn cô ấy.

    Cô thấy bạn học này hơi quen nhưng bọn họ không cùng giảng viên hướng dẫn.

    "Cậu nhìn này". Cô ấy nói nhỏ, đưa điện thoại đến trước mặt Tô Đào.

    Nhìn gần, làn da của Tô Đào thật đẹp.

    Tô Đào nhìn về phía điện thoại, màn hình chợt tắt, cô chỉ thấy hình ảnh gì đó lóe lên.

    Sau đó, không có động tĩnh gì nữa.

    Tô Đào chạm mũi, nghiêng đầu cười ngượng.

    Ánh mắt híp lại thành một đường trăng khuyết.

    Sự dễ thương của Tô Đào khiến mặt cô bạn kia đỏ bừng, luống cuống mở điện thoại cho cô.

    Cô đã thấy rõ bức ảnh vừa nãy.

    Là ảnh chụp lén cô và anh hai cùng nhau ăn cơm, cảnh anh hai gắp đồ ăn cho cô được chụp rất rõ nét, còn gương mặt cô ửng hồng.

    Còn có bức ảnh chụp anh hai mặc quân phục đến đón cô.

    Khiến người ta phải suy nghĩ vẩn vơ.

    Hơn nữa, cô lại lại lại lên hotseach.

    Cứ thế này, có khi mọi người nghĩ cô mua nhà ở luôn trên hotseach.

    Bình luận bên dưới bùng nổ.

    Cẩu tử số một giới giải trí: Anh trai quân phục đẹp trai bức người ăn tối cùng Tô Đào

    Sao lại là anh ta.

    Rốt cuộc cô đắc tội anh ta ở chỗ nào.

    Tuy đó là anh hai của cô nhưng anh ta quả thật rất "chó".

    Tô Đào trả điện thoại cho bạn học, đăng nhập weibo của mình.

    Cô chia sẻ tin đó.

    "Anh hai của tôi, Tô Trạm".

    Bài chia sẻ của cô vừa đăng lên, phòng làm việc của Tô Đào cũng chia sẻ.

    Tô Đào không để ý bình luận của bài đăng mà ấn xem tin nhắn của tên cẩu tử đó.

    Anh ta thông báo đến cô.

    "Tôi nhất định sẽ chụp được sự thật".

    Tô Đào thầm mắng, nhắn lại.

    Tô Đào: "Vậy anh cố lên nha~"

    Đối phương gửi một nhãn dán cố lên.

    Tô Đào tắt điện thoại: "..."

    Đồ điên.

    "Anh hai của bạn đẹp trai quá, vẻ mặt quá nuông chiều cậu luôn."

    Tô Đào còn đang giận dỗi, vẻ mặt của bạn học nữ vừa rồi đầy hâm mộ nói.

    Khóe miệng Tô Đào hơi giật: ".. Cảm ơn".

    Đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng gương mặt anh ấy không hề có biểu hiện gì hết, sao cô ấy nhìn ra được sự nuông chiều vậy.

    Đôi mắt của cô ấy có chức năng kính hiển vi, hay do nó không dùng được vậy.

    Nhớ lại dáng vẻ đau khổ của mình khi viết bản kiểm điểm lúc đêm khuya, cô thở dài.

    Bữa trưa, Nhan Thanh Thanh cứ như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

    "Đào Tử, weibo của Lâm Cảnh có ý gì".

    "Hai người yêu nhau sao".

    "Cậu thích anh ấy hả".

    "Ai da, bình thường hoa đào của cậu không nở, nhưng đã nở thì nở luôn một đóa to".

    Nhan Thanh Thanh nói liên tục, không hề chú ý sắc mặt đen như đáy nồi của Cố Từ.

    "Không". Tô Đào bất đắc dĩ nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi".

    Sao mà nhanh vậy được.

    Cố Từ nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, giọng nói lạnh nhạt: "Chắc sẽ nhanh thôi".

    Tô Đào che mắt, gương mặt cô ửng hồng: "Sao cậu cũng nhiều chuyện như vậy".

    Nhan Thanh Thanh nhìn dáng vẻ của cô, hừ một tiếng: "Mình đã nói cậu không bình thường rồi, có biến nha, nói nhanh đi, hai người đã phát triển đến bước nào rồi?".
     
  6. chuyentriet

    Bài viết:
    110
    Chương 116: Mời đóng phim

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mau ăn đi". Tô Đào căng thẳng khi bị Nhan Thanh Thanh hỏi gương mặt đỏ bừng, cô gắp miếng thịt viên chặn lời cô ấy.

    Nhan Thanh Thanh "ưm" hai tiếng, không nghe rõ cô nói gì. Có rất nhiều bạn học nhìn qua chỗ họ, Tô Đào vội cúi đầu ăn cơm, che giấu gương mặt đỏ bừng bất thường của mình.

    "Tớ ăn no rồi, đi trước đây". Cố Từ bê khay đồ ăn đứng dậy.

    Thậm chí Tô Đào gọi mà cậu ta cũng không quay lại.

    Sao vậy?

    Nhan Thanh Thanh nuốt đồ ăn, nhìn về phía Tô Đào: "Cậu ta sao vậy, bà dì tới à?"

    Tô Đào lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.

    Cuối tháng, phòng làm việc của cô nhận được một kịch bản đóng cổ trang, mời Tô Đào đi castting nữ số 2.

    Trên weibo liên tục có fans gào thét cô đóng phim cổ trang.

    Tô Đào ngồi trong phòng làm việc xem kịch bản, đây là một bộ cổ trang hài kịch huyền huyền. "Bầu trời đầy sao đều là nàng" nói về Cửu công chúa trên trời trưởng thành đã mấy trăm năm, người đến cầu hôn nàng đạp vỡ cửa của Thiên Đế. Nhưng nàng không hài lòng với bất cứ ai, Thiên Đế đành phải đưa con gái cưng của mình ném tới trần gian, nếu không tìm được phu quân thì không được trở về.

    Ngài còn thu lại pháp lực và tu vi của nàng.

    Cửu công chúa lưu lạc ở nhân gian mấy ngày, vừa đói vừa không có tiền, ngất ở cửa nhà của nữ số 2 và được nàng ấy cứu.

    Nữ số 2 trong sáng đơn thuần, ôn nhu lễ phép, là đại tiểu thư của phủ thừa tướng, nàng không có hôn phối. Nam chính là anh trai của nữ số 2, lâu ngày sinh tình với Cửu công chúa.

    Nam số 2 là nam phụ thâm tình phổ biến trong phim.

    Tác dụng chính của nữ số 2 là công cụ hỗ trợ.

    Là một nhân vật khiến người khác yêu thích.

    Tô Đào xem xong kịch bản hết 3 giờ.

    Cô duỗi eo, thả lỏng một chút, đột nhiên, bả vai bị vỗ một cái.

    Tô Đào theo bản năng quay đầu, nhìn Lục Niên không biết đã đứng ở phía sau cô từ bao giờ.

    "Thấy thế nào?". Lục Niên đi vòng qua ghế sô pha, ngồi đối diện cô.

    "Mới nhìn qua một chút, buổi tối mình sẽ nghĩ thêm".

    "Ừm, đứa nhỏ chăm chỉ sẽ có tiền đồ tốt". Lục Niên mới đi công tác về, anh cùng người đại diện của Tô Lê- Yến Thù đi xem buổi biểu diễn ở một thành phố phía nam.

    Trong khoảng thời gian học tập với Yến Thù, năng lực nghiệp vụ của Lục Niên ngày càng được nâng cao, anh đã bắt đầu quen với một số quy tắc ngầm trong giới.

    Chẳng bao lâu sau khi anh về đã chọn cho Tô Đào một vài kịch bản, cuối cùng họ chỉ nhận cái này.

    "Khi nào thử vai".

    "Cậu không cần thử vai, đi chụp tạo hình luôn. Cậu là diễn viên duy nhất được đạo diễn và tác giả nguyên tác cùng lựa chọn".

    Lục Niên càng nói càng thấy tự hào, diễn viên khác đều phải thử vai, ngay cả nữ diễn viên đang hot cũng phải đi. Nhưng Tô Đào không cần.

    Lúc ấy Lục Niên đang vội về khách sạn, đạo diễn tự gọi điện cho anh nói mong Tô Đào có thể diễn nữ số 2 của bộ phim này. Hơn nữa, cô không cần thử vai, giọng nói rất thành khẩn.

    Bộ phim này là cải biến từ tiểu thuyết có fan nguyên tác khổng lồ. Nữ số 2 rất dễ thương, là nữ thần trong cảm nhận của nhiều thẳng nam, hơn nữa, nhân vật này cũng có một lượng fan khá lớn.

    Lục Niên hơi nghi ngờ, anh liên tục xác nhận với đạo diễn có đúng là Tô Đào không. Anh rất muốn đồng ý nhận luôn qua điện thoại.

    Cuối cùng vẫn cố nhịn xuống, nói muốn xem kịch bản trước.

    "Không cần thử vai? Nhỡ mình diễn không tốt thì sao".

    Tô Đào nói đùa, nếu thật sự hối hận thì chỉ có thể bồi thường tiền vi phạm hợp đồng hoặc tìm một chỗ nào đó khóc thôi.
     
  7. chuyentriet

    Bài viết:
    110
    Chương 117

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Niên liếc xéo cô: "Sao mà hối hận, Đào Tử cậu chính là đại ma vương nha, phải có tự tin với bản thân".

    "Vừa ra mắt đã diễn phim của đạo diễn Từ, có mấy người được hợp tác với đạo diễn Từ trong bộ phim đầu tiên".

    Anh nhìn về phía cô với vẻ mặt ngưỡng mộ.

    Tô Đào đen mặt khi nghe được ba chữ đại ma vương.

    Đột nhiên phát hiện cái tên này theo cô rất nhiều năm.

    Vẻ mặt Lục Niên biểu hiện "cậu biết đủ đi".

    "Đào Tử, tin mình đi. Tương lai của cậu rất tốt, phải dũng cảm theo đuổi ước mơ của mình! Rực rỡ! Nóng bỏng! Dường như mình còn thấy cậu đứng trên đỉnh kim tự tháp". Anh vui vẻ vỗ vai Tô Đào.

    Tô Đào trốn anh rất xa, tìm trên baidu: Người đại diện thiểu năng quá thì phải làm sao?

    Hình như người đại diện của người khác không ai như vậy, nên Tô Đào không tìm được người có bệnh chung.

    Tìm một lúc toàn thấy chó nhà ta bị thiểu năng trí tuệ, hoặc là phải làm sao khi bị ngốc, làm sao để đề cao trí lực.

    Được rồi, về sau tăng lương cho anh vậy.

    Lục Niên ở một bên tự phát biểu cảm nghĩ, nghệ sĩ nhà anh lại cúi đầu xem gì đó trên điện thoại, vẻ mặt còn cực kỳ tiếc hận.

    "Cậu đang xem gì vậy".

    Anh nhìn thấy hàng chữ ở khung tìm kiếm.

    Lục Niên: "..."

    Đúng là một phát xuyên tim.

    Hai tháng sau, đoàn phim đã tuyển xong diễn viên, họ thông báo cho Tô Đào đến chụp ảnh tạo hình.

    Tô Đào xin nghỉ với giảng viên, Lục Niên chở cô đến đoàn làm phim.

    Thời gian khai máy cũng được định vào hôm nay, trước đó sẽ lễ thần linh và chụp ảnh tạo hình.

    Nghe nói các khâu này đã có từ thời của các gánh hát xưa, họ phải dựa vào thời tiết để kiếm cơm, đó gọi là "chuẩn bị đã gần xong mà trời đổ mưa thì coi như hỏng". Vì thế, làm như này là để an ủi tâm lý, cầu mong quá trình quay được thuận lợi.

    Tô Đào cắm hương vào lư, sau đó đạo diễn còn phải phát lì xì lấy may cho diễn viên, chúc cho việc quay phim được tốt đẹp.

    "Hừ". Triệu Nhất Manh là nữ chính, cô ta đứng ở bên cạnh Tô Đào tỏ thái độ.

    Tô Đào nhìn vào máy ảnh cười thật tươi.

    Chỉ cần cô ta không đụng đến cô, vậy cô không thèm tính toán với Triệu Nhất Manh.

    Việc này cũng tại cô không hỏi diễn viên chính là ai, Tô Đào không nghĩ rằng thế giới sẽ nhỏ như thế, cô không muốn chạm mặt ai thì lại gặp ngay người đó.

    Vì quay phim cổ trang nên 2/3 kịch bản đều quay ở phim trường, nhất là cảnh ở phủ Thừa Tướng. Chỗ chụp ảnh tạo hình được xếp ở một phòng trong phủ Thừa Tướng.

    Phòng bên cạnh là phòng trang điểm, đạo diễn rất coi trọng bộ phim này, ông toàn mời những nhà tạo hình hàng đầu trong giới.

    Phòng trang điểm chỉ có một gian, diễn viên chính và diễn viên phụ đều trang điểm ở đây nên trong phòng hơi chật.

    Điều này vẫn tốt hơn diễn viên phụ không quan trọng và diễn viên quần chúng phải trang điểm ở bên ngoài, nhiệt độ đầu tháng 11 đã hơi lạnh, họ phải khoác thêm áo.

    Dù là trang điểm hay chụp ảnh tạo hình thì nam nữ chính luôn được làm đầu tiên, chuyên viên trang điểm tốt nhất cũng dành cho họ.

    Có điều Tô Đào cũng được coi là diễn viên chính nên được phân một chuyên viên trang điểm có tay nghề khá tốt.

    Thợ trang điểm cảm thán làn da của Tô Đào thật đẹp.

    Triệu Nhất Manh ngồi ở bên cạnh, "chậc" một tiếng khinh thường.

    Hai chuyên viên trang điểm xấu hổ nhìn nhau.

    Đặc biệt là người trang điểm của Triệu Nhất Manh, động tác của cô ấy càng cẩn thận hơn, ai mà chẳng biết bà cô này rất xấu tính, cô ấy không dám trêu chọc. Đúng là xui xẻo.

    Diễn viên mới Tô Đào tính tình thật tốt, cô ấy hâm mộ nhìn về phía chuyên viên trang điểm của cô, trong lòng suy nghĩ muốn đổi công việc khác.

    Nhưng đôi khi, sợ cái gì thì cái đó sẽ đến.
     
  8. chuyentriet

    Bài viết:
    110
    Chương 118

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đang căng thẳng thường dễ mắc lỗi, tay chuyên viên trang điểm của Triệu Nhất Manh run run, vạch một đường rất dài ở phần đuôi mắt của cô ta.

    Cô ấy vội vàng xin lỗi.

    Triệu Nhất Manh trừng mắt, cau mày đứng dậy: "Xin lỗi có tác dụng gì? Một lần trang điểm tốn biết bao thời gian của tôi! Mỗi lần trang điểm sẽ ảnh hưởng đến làn da của tôi, cô biết gương mặt này đáng giá bao nhiêu không!"

    Cô ta chống eo, mắng chuyên viên trang điểm thậm tệ.

    Thợ trang điểm dù uất ức cũng phải nhịn, nghệ sĩ hot hơn Triệu Nhất Manh cũng phải khách khí với cô ấy một chút. Nhưng vị này không giống họ, hậu đài của cô ta rất lớn, cha mẹ đều là diễn viên phái thực lực trong giới, có công ty điện ảnh riêng, cô không thể đắc tội nổi.

    Họ sẽ khiến cô ấy không thể làm ăn gì trong cái giới này.

    Chuyên viên trang điểm cúi đầu nghe mắng, đám diễn nhiên nhỏ xung quanh đều từng nghe nói về tính tình của Triệu Nhất Manh, chỉ có người ngoài giới không biết.

    Họ ơi đồng tình nhìn chuyên viên trang điểm.

    Có người sợ bị liên lụy nên ra ngoài trước.

    "Tôi xin lỗi, tôi thực không.. A!" Chuyên viên trang điểm không ngừng xin lỗi.

    Cô ấy không kịp trở tay vì bị đẩy một cái.

    Tô Đào nhanh tay đỡ lấy cô ấy.

    Tật xấu từ nhỏ của cô ta là đẩy người khác.

    Phòng trang điểm rất lớn nên có để một ít đạo cụ, vì là phim cổ trang nên có cả kiếm, đao, thương các loại.

    Phía sau cô ấy là một kệ để binh khí, nếu Tô Đào không đỡ kịp thì chắc chắn cô ấy sẽ bị thương.

    "Cô không sao chứ?"

    Chuyên viên trang điểm lắc đầu, cô ấy cũng phát hiện ra điểm này, sắc mặt trắng bệch nhìn Tô Đào cảm kích.

    Triệu Nhất Manh không nói gì, không phải cô ta không thấy kệ binh khí ở phía sau.

    "Manh Manh, cô ấy cũng không cố ý, bỏ qua thôi". Người nói chuyện chính là tiểu thịt tươi mới nổi Kỳ Viễn, là nam chính của bộ phim.

    Anh được mọi người biết đến nhờ vào gương mặt cực kỳ giống Kim Thành Vũ và kỹ thuật diễn tinh tế.

    Có người cho cô ta bậc thang để đi xuống, Triệu Nhất Manh cũng không ngốc, thấy vậy liền thuận theo. Nhiều người đã thấy cô ta suýt đẩy chuyên viên trang điểm vào kệ binh khí, nếu có người nói ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của cô ta.

    Triệu Nhất Manh hừ một tiếng, ngồi xuống.

    Kỳ Viễn sờ mặt, sau đó không quan tâm nữa, anh cũng rất sợ liên lụy đến mình.

    Chuyên viên trang điểm vẫn còn sợ, cô ấy không dám đi lên. Triệu Nhất Manh tức giận nói: "Đứng đó làm gì, còn không mau trang điểm cho tôi. Đoàn làm phim trả cô tiền là để cô đứng đó sao?"

    Nói chuyện vô cùng chanh chua.

    Tô Đào vỗ vai cô ấy cổ vũ, cô muốn nói chuyện thay cô ấy nhưng lại sợ cô nói sẽ khiến Triệu Nhất Manh làm quá lên.

    Cô ta ghét cô hơn mà.

    Chuyên viên trang điểm nhẫn nhịn cảm giác không muốn trang điểm tiếp cho Triệu Nhất Manh.

    Đồng thời, thợ trang điểm của Tô Đào cảm thấy thấy may mắn vì kỹ thuật trang điểm của mình không được tốt, nếu không vừa rồi người bị mắng sẽ là cô ấy.

    Trang điểm xong thì bắt đầu chụp ảnh tạo hình.

    Tô Đào đến phòng bên cạnh, trên người vẫn còn mặc áo khoác.

    Cái áo khoác này có hai tác dụng, một là phòng ngừa lúc trang điểm làm bẩn quần áo, hai là tránh tạo hình bị lộ.

    Trước khi công bố tạo hình, diễn viên phải tự mình bảo vệ trang phục diễn.

    Tổng cộng có hai ekip chụp ảnh tạo hình.

    Triệu Nhất Manh đi vào chiếm một tổ, nhìn Tô Đào khiêu khích.

    Như nói "Tôi mới là nữ chính, cô chẳng là gì".

    Tô Đào nhìn ánh mắt của cô ta, sau đó lập tức nhìn sang chỗ khác.

    Triệu Nhất Manh như kiểu dùng sức đánh mạnh vào đám bông, tức đến mức muốn hộc máu.
     
  9. chuyentriet

    Bài viết:
    110
    Chương 119

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Việc chụp hình bên phía Triệu Nhất Manh không được tốt, nhiếp ảnh gia liên tục yêu cầu cô ta thay đổi động tác và vẻ mặt nhưng vẫn không được như ý muốn.

    Vẻ mặt của cô ta quá ngây thơ.

    Triệu Nhất Manh đã không còn kiên nhẫn, nhưng đạo diễn đứng ở bên cạnh nên cô ta không thể tức giận.

    Cảng vậy, vẻ mặt càng không đúng, nụ cười giả tạo, cứng ngắc.

    Cửu công chúa không phải ngốc bạch ngọt, nàng ấy chỉ mới hạ phàm nên không hiểu chuyện của nhân gian. Nhưng nàng ấy đã sống mấy vạn năm, sao lại không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.

    Dần dần đạo diễn cũng nhíu mày. Người đại diện của Trương Nhất Manh thấy không ổn vội đi tới.

    "Đạo diễn Trương, hôm qua Manh Manh xem kịch bản đến khuya nên trạng thái không được tốt, ông có thể cho diễn viên khác chụp trước để Manh Manh nghỉ ngơi một chút".

    Đạo diễn vẫy tay đồng ý.

    Tô Đào nghe thấy một tiếng cười chế nhạo rất nhỏ, cô quay đầu nhìn về anh ta.

    Thấy một người đàn ông mặc quần áo màu đen dựa vào khung cửa, trên tay cầm một thanh kiếm.

    Người đầu tiên theo đuổi Cửu công chúa là anh em của nam chính, nam phụ si tình, là thanh mai trúc mã của nữ hai. Nhưng hai người chỉ có tình cảm anh em.

    Thấy Tô Đào nhìn mình, anh ta lập tức cúi đầu giả bộ chỉnh quần áo.

    Giả bộ giống thật quá.

    Tô Đào biết anh ta đang chế nhạo điều gì. Người đại diện của Triệu Nhất Manh biết rõ tình trạng của cô ta mà còn nâng cao đạp thấp.

    Triệu Nhất Manh tuy là nữ chính, thế nhưng độ nổi tiếng của diễn viên trong phim này so với cô ta không kém, ví dụ như người đóng vai nam phụ Trần Diệp.

    Còn có cả diễn viên cũ, danh khí lớn hơn cô ta nhiều.

    Người đại diện của cô ta không biết đã đắc tội bao nhiêu người khi nói từ "diễn viên nhỏ".

    Cũng may diễn viên kỳ cựu đã chụp tạo hình trước nên không nghe được câu này của cô ta.

    Lúc Triệu Nhất Manh đi xuống còn trừng mắt với Tô Đào, đều tại nó, vừa nhìn đã thấy không thoải mái.

    Hai chân dẫm mạnh trên mắt, hất cằm.

    Đạo diễn cho Tô Đào lên thay, cô cởi áo khoác bên ngoài, đưa cho nhân viên đoàn phim.

    Cô vừa cởi áo khoác, khiến mọi người rất kinh ngạc.

    Khen không ngớt lời.

    "Xinh quá".

    "Đẹp quá đi".

    "Như tiên nữ nha".

    "Tôi phải chụp lại mới được".

    Tô Đào rất xinh đẹp, cộng thêm quần áo và trang sức, khiến cô trông đẹp hơn.

    Cô mặc một bộ váy dài màu trắng, trên eo thắt đai lưng, họa tiết được thêu rất đẹp, bên ngoài khoác một chiếc áo màu trắng mỏng, giống như có bươm bướm bay xung quanh.

    Một phần tóc búi kiểu đơn giản, phần còn lại xõa ở đằng sau. Phía trước có hai lọn tóc rủ xuống.

    Quả thật như tiên nữ hạ phàm, nhân viên công tác và đạo diễn đều thấy cô đẹp hơn Triệu Nhất Manh đóng vai tiên nữ hàng thật giá thật rất nhiều.

    Nhưng đoàn làm phim đã phải khảo cứu trang phục của Triệu Nhất Manh rất lâu, thiết kế của nó là đẹp nhất, đắt nhất, các chi tiết rườm rà để phô bày đặc điểm tiên nữ của cô ta. Đạo diễn đã phải dùng chất liệu tốt nhất, mời nhà thiết kế giỏi nhất về làm.

    Có lẽ do có người đẹp nhờ quần áo, lại có quần áo đẹp vì người.

    Tính cách nhân vật của Tô Đào rất dịu dàng, trên mặt cô nở nụ cười mỉm, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía xa xa.

    Hoặc cầm quạt tròn nhẹ nhàng đặt lên cửa sổ, cúi người che chở cho đóa hoa mai mảnh mai bị ánh mặt trời nóng rực chiếu xuống.

    Chuyên môn của Tô Đào khá tốt, chẳng bao lâu đã chụp được một bức ảnh hoàn hảo.

    Thợ chụp ảnh lưỡng lự nhìn camera, tấm ảnh nào cũng rất đẹp, anh ta không chọn được.

    Nên đành phải đưa cho đạo diễn xem.

    Triệu Nhất Manh ngồi cạnh đạo diễn, bĩu môi khinh thường nhìn ảnh của cô.
     
  10. chuyentriet

    Bài viết:
    110
    Chương 120

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chỉ được vậy thôi à".

    Giọng nói của cô ta không lớn không nhỏ, nghe như lẩm bẩm nhưng thực chất mọi người ai cũng nghe được.

    Vẻ mặt của nhân viên đoàn phim không giống nhau, thế nhưng lại cùng biểu đạt một ý.

    Cười thầm.

    Mình chụp cả nửa ngày mà không được bức nào đẹp, người ta vừa chụp đã được bao nhiêu, không hiểu sao cô ta nói được câu này.

    Đã không đẹp bằng người ta, ngay cả kỹ thuật diễn cũng không bằng một người mới.

    Cô ta nói xong, không ai tiếp lời.

    Mắt thường cũng thấy được xấu hổ trên mặt của cô ta.

    Đạo diễn xem hết rồi chọn bức thứ 2, trong ảnh cô dùng quạt bảo vệ hoa, càng thể hiện đúng tính cách nhân vật.

    Ý nghĩ đầu tiên mà đạo diễn nhìn ảnh chụp của Tô Đào đó là, cô hợp làm nữ chính hơn Triệu Nhất Manh. Thế nhưng nhà sản xuất lại chọn Triệu Nhất Manh.

    Thông thường, nữ phụ không thể nổi bật hơn nữ chính, cho nên yêu cầu tạo hình của Tô Đào sẽ phải xấu đi.

    Tạo hình của Tô Đào lại cực kỳ thuần khiết mộc mạc, vậy mà hôm nay ai cũng phải thán phục giá trị nhan sắc của cô. Ngoại trừ gương mặt, những chỗ khác đều đã bị làm xấu đi rất nhiều.

    Ông đột nhiên nảy sinh tâm lý phản nghịch, quyết định không thay đổi tạo hình.

    Tô Đào chụp xong thì tìm một chỗ ngồi đợi. Lúc Lục Niên đến, đoàn làm phim chuẩn bị khai máy.

    Anh đưa cho cô một cốc nước, Tô Đào chưa uống được mấy ngụm, phim đã bắt đầu quay.

    Cảnh này là lúc Cửu công chúa đói đến ngất xỉu ở trước cửa của phủ Thừa Tướng, Tô Đào trong vai Đại tiểu thư cứu nàng ấy.

    Máy quay đi theo Tô Đào và nha hoàn ra khỏi cửa, ánh mắt của nha hoàn thay đổi.

    Kinh sợ nói: "Tiểu thư, người kia hình như sắp ngất".

    Triệu Nhất Manh loạng choạng, sắc mặt tái nhợt, đi xiêu vẹo như sắp ngã.

    Quả nhiên, giây tiếp theo nàng ấy đã nhắm mắt ngất xỉu trước cửa phủ Thừa Tướng.

    Đại tiểu thư và nha hoàn chạy đến nâng nàng ấy dậy: "Dậy, dậy, ngươi tỉnh lại đi". Người trong ngực không có chút động tĩnh nào.

    Đại tiểu thư liếc nhìn nha hoàn, mỗi người đỡ một tay nàng ấy vào phủ. Lúc đi qua cửa, đại tiểu thư ra lệnh cho gã sai vặt đi mời đại phu.

    Vẻ mặt Tô Đào nôn nóng, vậy mà giọng điệu vẫn rất dieuj dàng.

    Thế nhưng không ai dưới tay áo rộng thùng thình kia đang xảy ra chuyện gì.

    Móng tay Triệu Nhất Manh ấn mạnh vào lòng bàn tay Tô Đào.

    Máy quay vẫn hướng về phía cô, Tô Đào không có động tác dư thừa nào, để kệ cho cô ta cấu.

    Mãi đến khi đi vào trong phủ, máy quay chĩa về bóng lưng của các cô. Triệu Nhất Manh vẫn đang giả vờ nhưng Tô Đào không nhịn nữa.

    Trong ống tay áo rộng, Tô Đào nắm chặt cổ tay của cô ta, dùng sức ấn mạnh vào hai bên xương tay của Triệu Nhất Manh.

    Lực này không đủ để gãy xương nhưng đủ để cổ tay của Triệu Nhất Manh đau hai, ba ngày, nếu là tay phải thì dù cầm đũa cũng không được.

    Triệu Nhất Manh lập tức kêu to như tiếng heo kêu. Cô ta không nghĩ Tô Đào sẽ làm vậy với mình, động tác của Triệu Nhất Manh rất lớn nhưng hai người Tô Đào và diễn viên diễn vai nha hoàn không đỡ lấy cô ta.

    Tô Đào buông tay.

    Triệu Nhất Manh ngồi xuống đất che tay lại, cô gái nha hoàn ngây ngốc không biết đã xảy ra chuyện gì.

    Giọng nói của đạo diễn phát ra từ loa: "Sao vậy, diễn tiếp đi!"

    Diễn viên bị no good nên người quay phim dừng lại nghỉ một chút.

    Tô Đào ngồi xuống cạnh cô ta, cô nói rất nhỏ chỉ đủ để hai người nghe được: "Sao thế, lần trước bị đánh không còn đâu à".

    Loại người này chỉ nhớ ăn không nhớ đánh.

    Giọng nói lạnh băng của cô khiến Triệu Nhất Manh nhớ lại Tinh Quang Dạ hội, cô ta không còn thấy đau nữa.

    Nhưng vừa nghe giọng nói của cô, cảm giác đó lại trở lại, từng luồng không khí lạnh lẽo khuếch tán khắp cơ thể.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...