Chương 34 - 40
"Chậc chậc chậc.." Dụ Bách Hàn vừa đùa vừa lắc đầu: "Nam Cung, từ bao giờ cậu học được cách chăm sóc phụ nữ như vậy?"
Nam Cung Dạ trước kia ngay cả khi có phụ nữ cũng sẽ không thèm nhìn họ chứ đừng nói đến việc hỏi cô ấy muốn uống gì. Anh luôn là một vị vua cao cao tại thượng, từ trước đến nay đều là phụ nữ chủ động bắt chuyện với anh.
Sau khi bị Dụ Bách Hàn chế nhạo, Nam Cung Dạ cũng đột nhiên ý thức được vấn đề này, cảm thấy có chút mất mặt vì vậy anh quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Dụ Bách Hàn, dọa Bách Hàn sợ tới mức vội vàng im lặng.
"Lần đầu tiên gặp Lãnh tiểu thư không có gì để tặng. Tặng cô một viên mỹ dung dưỡng nhan, hy vọng cô có thể vui vẻ nhận." Đường Hạo mỉm cười đẩy một hộp gỗ vuông nhỏ tinh xảo đến trước mặt Lãnh Nhược Băng.
Lãnh Nhược Băng mở ra xem thử liền biết đây là bảo vật rất khó tìm, trên thị trường căn bản không thể mua được.
Lãnh Nhược Băng cười nhẹ: "Bí phương độc nhất vô nhị của Đường thiếu là bảo bối khó tìm, thật cảm ơn Đường thiếu vì món quà hào phóng như vậy."
"Ha ha ha.." Đường Hạo hài lòng gật đầu cười: "Biết hàng tốt, không tệ."
"Đường Hạo tặng quà, tôi không thể không có." Dụ Bách Hàn nhanh chóng lấy ra một sợi dây chuyền bạch ngọc từ trong tay ném cho Lãnh Nhược Băng: "Hey, Nhược Băng, bắt lấy."
Lãnh Nhược Băng bắt gọn sợi dây chuyền giữa không trung, cười nhạt nói: "Cảm ơn Dụ thiếu."
Dây chuyền này cho cảm giác rất tốt và màu sắc khá tinh khiết. Thương Hải Minh Nguyệt châu có nước mắt, Lam Điền Nhật noãn ngọc có khói bay. Mặc dù sợi dây chuyền này nhỏ nhưng giá trị thực tế của nó cực kỳ cao, ít nhất là ba triệu tệ trên thị trường.
Không hổ danh là một nhân vật trong Tứ thiếu của Thành Long, vừa gặp đã tặng một món quà xa xỉ như vậy, Lãnh Nhược Băng không ngờ rằng tham gia bữa tiệc này lại thu được nhiều lợi nhuận đến vậy. Có thể cô sẽ không phải gặp rắc rối về chuyện tiền bạc.
Lãnh Nhược Băng nhận đồ rất tự nhiên không hề biểu hiện tôn sùng vàng bạc một cách thô tục cũng không ra vẻ cao quý bởi cô coi đây là chuyện đương nhiên. Cuộc gặp mặt người mới nào mà chẳng có quà, chỉ là quà ít hay nhiều mà thôi.
Điểm này khiến cả Đường Hạo và Dụ Bách Hàn đều ngạc nhiên, bọn họ chưa từng thấy người phụ nữ nào như vậy, thật.. đặc biệt!
Đối với phản ứng của Lãnh Nhược Băng, Nam Cung Dạ cảm thấy rất thú vị, anh thực sự không thể đoán được người phụ nữ này đang nghĩ gì trong đầu. Nói cô cao quý nhưng lại thu tiền không tiếc tay, nói cô hám tiền nhưng xưa nay cô không bao giờ vì tiền mà lấy lòng nịnh nọt. Từ đầu đến cuối anh luôn nhìn vào đôi mắt cô với ý thăm dò.
Dụ Bách Hàn nghiêng đầu nhìn Mục Thịnh Hi: "Này, cậu không nói gì sao?"
Mục Thịnh Hi vẫn lạnh lùng dựa vào ghế sô pha không thèm nhìn Dụ Bách Hàn, đột nhiên nâng mắt nhìn Lãnh Nhược Băng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Cô Lãnh là người Tây Lăng?"
"Phải." Lãnh Nhược Băng rất bình tĩnh mặc dù cô nhìn thấy sự thù địch trong mắt Mục Thịnh Hi nhưng cô không cảm thấy sợ chút nào, cô đã thấy quá nhiều nhân vật nguy hiểm, hơn nữa tâm lý của cô từ lâu đã luyện vững đến độ không thể tưởng tượng nổi.
"Cha mẹ mất sớm, cô sống một mình?"
"Đúng."
"Tôi rất muốn biết cô Lãnh mồ côi cha mẹ khi còn nhỏ vậy cô hoàn thành việc học thế nào?"
"Dựa vào các chương trình vừa học vừa làm, học bổng và tài trợ của giáo hội." Lãnh Nhược Băng không chút lo lắng, thông tin của cô từ lâu đã được Thần điện Tây Lăng lập hồ sơ một cách hợp lý.
"Cô Lãnh thật đáng ngưỡng mộ.." Trước khi Mục Thịnh Hi dứt lời, anh ta đột nhiên xuất thủ, ly rượu rỗng trong tay như một mũi tên lao thẳng đến mặt Lãnh Nhược Băng.
Con ngươi của Lãnh Nhược Băng đột nhiên rụt lại, cô không ngờ Mục Thịnh Hi lại ra tay một cách tùy tiện như vậy, dù sao thì bây giờ cô cũng là phụ nữ của Nam Cung Dạ. Nhưng ly sắp lao đến trước mặt rồi, bắt ly cũng không khó nhưng có bắt hay không cũng cần cân nhắc một chút.
Chương 35: Nam Cung Dạ coi cô như báu vật
Trong nháy mắt trong lúc Lãnh Nhược Băng đang cân nhắc, một bàn tay cường tráng với khớp xương rõ ràng nhanh chóng bắt lấy cái ly, giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Dạ vang lên: "Mục Thịnh Hi, cậu muốn làm gì?"
Dưới áp lực lạnh lẽo của Nam Cung Dạ, Mục Thịnh Hi cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Không có gì, chỉ là muốn thử kỹ năng của cô Lãnh."
Mục Thịnh Hi đã từng trải qua vô số trận chiến nên khứu giác cực kỳ nhạy bén với việc sát phạt, tại thời điểm Lãnh Nhược Băng bắt lấy sợi dây chuyền anh liền nhìn ra vài manh mối nhưng Lãnh Nhược Băng che giấu rất tốt, anh muốn thử cô không ngờ lại chọc giận Nam Cung Dạ, anh đoán không sai, Nam Cung Dạ đối xử với người phụ nữ này rất đặc biệt. Chính bởi vì đặc biệt nên mới càng nguy hiểm.
"Đừng nhiều chuyện!" Giọng nói của Nam Cung Dạ không cao nhưng như có lực xuyên thấu, nó xuyên qua xương tai của Mục Thịnh Hi như một mũi tên.
Theo giọng nói, chiếc ly trong tay Nam Cung Dạ bay ra như một mũi tên và mục tiêu là Mục Thịnh Hi. Mục Thịnh Hi không ngờ Nam Cung Dạ sẽ ra tay với mình nên không hề chuẩn bị trước, khi phản ứng lại thì chiếc ly đã bay tới trước mặt nên vội vàng né tránh. Chiếc ly lướt qua chóp mũi của Mục Thịnh Hi rồi đâm thẳng vào vách tường, vỡ tan.
"Nam Cung, cậu muốn trở mặt với tôi vì phụ nữ sao?" Mục Thịnh Hi lạnh lùng ngồi dậy nhìn Nam Cung Dạ với ánh mắt sắc lạnh.
"Cảnh cáo cậu, cậu nên biết rằng tôi không thích người khác xen vào chuyện của mình." Đây là Nam Cung Dạ, anh phải có quyền kiểm soát mọi chuyện, không ai có thể xen vào kể cả là anh em tốt.
Mục Thịnh Hi chán nản gật đầu, ngả người vào ghế sô pha, không nói nữa.
Lãnh Nhược Băng ngồi an tĩnh, vô cảm, mặt không thể hiện cảm xúc như mọi người mong đợi. Không có vẻ gì sợ hãi, tức giận hay nũng nịu như thể tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến cô.
Dụ Bách Hàn thực sự ngưỡng mộ một người phụ nữ không chút sợ hãi như vậy. Anh đã tiếp xúc qua hàng ngàn phụ nữ nhưng chưa từng có người phụ nữ nào có khí chất sáng ngời như vậy.
Không khí trong phòng có chút ngượng ngùng mất tự nhiên vì chuyện vừa rồi.
"Tôi vào phòng vệ sinh một chút." Lãnh Nhược Băng thì thầm với Nam Cung Dạ.
"Ừ." Nam Cung Dạ khẽ gật đầu, nét mặt vẫn lạnh như băng.
Sau khi Lãnh Nhược Băng rời đi, Mục Thịnh Hi kiên quyết nói: "Nam Cung, người phụ nữ này có quá nhiều bí ẩn, không thể giữ lại!"
Mặc dù vừa rồi náo loạn không thoải mái nhưng người anh em tốt sẽ không so đo những điều tầm thường này, Mục Thịnh Hi vẫn lo lắng cho Nam Cung Dạ.
"Việc riêng của tôi, tôi tự có biện pháp của riêng mình, chuyện lần này tôi không muốn có lần sau nữa." Nam Cung Dạ hiểu lòng tốt của Mục Thịnh Hi nhưng hiểu là hiểu, anh không bao giờ cho phép người khác xen vào chuyện của mình.
Trên thực tế anh đương nhiên biết rằng Lãnh Nhược Băng có quá nhiều bí mật. Để cô ở bên cạnh có thể tiềm ẩn những nguy hiểm không rõ nhưng trước mắt những gì anh cảm thấy là tất cả những bí ẩn của Lãnh Nhược Băng không làm hại anh và anh cũng không cảm thấy ý thù địch từ cô. Vì vậy anh không muốn kết án tử hình cô.
"Ồ, tự giải quyết cho tốt." Mục Thịnh Hi bất lực thở dài sau đó dựa lưng vào ghế sô pha.
Nam Cung Dạ thờ ơ cúi đầu không nói gì, khí lạnh bao trùm khiến người ta khó đoán được anh đang nghĩ gì.
Lãnh Nhược Băng bước vào phòng tắm, nhìn gương sửa sang lại tóc rồi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, nếu không phải Nam Cung Dạ ra tay kịp thời cô sẽ bị lộ chuyện mình đã giấu thực lực. Cô không thể đoán được Nam Cung Dạ sẽ phản ứng thế nào sau khi biết chuyện này. Từ lâu cô đã nghe nói đến thủ đoạn của anh tàn bạo và khát máu, nếu anh biết cô tiềm ẩn nhiều nguy hiểm rất có thể sẽ dứt khoát loại bỏ cô, vậy thì kế hoạch trả thù của cô sẽ thực hiện thế nào?
Chương 36: Khiến cô nhục nhã
Quay trở lại phòng riêng, Nhược Băng thấy nhiều thêm hai người nữa.
Một người đàn ông trung niên gầy, da ngăm đen và một phụ nữ trẻ trang điểm nhẹ nhàng.
Nhìn thoáng qua Lãnh Nhược Băng đã nhận ra người đàn ông trung niên là Khang Kiền, đạo diễn nổi tiếng của Long Thành và người phụ nữ là diễn viên tuyến một nổi nhất hiện tại, Lục Hoa Nùng.
Tôi nghe nói Nam Cung gia đang đầu tư vào một bộ phim "Vương Dạ Yến" do đạo diễn là Khang Kiền và nữ chính là Lục Hoa Nùng thủ vai.
Lục Hoa Nùng thuộc tuýp người gợi cảm, trước sau lồi lõm đầy đặn, quyến rũ. Chỉ cần là đàn ông, ngay từ cái nhìn đầu tiên máu mũi cũng có thể chảy ngược.
Tối nay cô ta mặc một chiếc váy ống ngắn, ngực trên nảy nở mông dưới căng tràn, làn da trắng nõn của cô ta được tắm trong ánh đèn càng làm cô ta trở nên gợi cảm, quyến rũ đến dọa người.
Lúc này cô ta đang nép vào bên cạnh Nam Cung Dạ, thấp giọng thì thầm cười duyên còn Nam Cung Dạ không có ý đẩy cô ra nhưng đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm, anh cũng không đáp lại lời của Lục Hoa Nùng, cứ để cô ta tùy ý rúc vào người.
Bước chân Lãnh Nhược Băng dừng lại một lúc, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại khó mà phát hiện ra. Dù biết thân phận của mình không có quyền để tâm đến việc kim chủ đối tốt với những người phụ nữ khác nhưng việc tồn tại của hai người phụ nữ vẫn khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Nhưng ủ rũ sợ hãi không phải là phong cách của cô vì vậy cô nhẹ nhàng nhấc đôi chân dài của mình uyển chuyển bước vào, chọn một chỗ cách xa Nam Cung Dạ rồi ngồi xuống. Cô không muốn tranh giành một người đàn ông với Lục Hoa Nùng, như vậy là tự hạ thấp tôn nghiêm chính mình.
Nhìn thấy Lãnh Nhược Băng giữ khoảng cách với mình, Nam Cung Dạ cau mày khó hiểu, trong lòng lại nghẹn lại tạo thành một cảm giác bực bội khó chịu. Dù trước đó anh đã nghĩ đến việc sẽ không quan tâm đến sự hờ hững của cô nhưng lúc này anh vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh, tao nhã, không có một chút ngượng ngùng của cô, anh tự hỏi trong lòng cô anh không quan trọng vậy sao?
Mọi người đều cảm thấy có chút bối rối, Nam Cung Dạ chưa bao giờ để xảy ra chuyện như vậy, đêm nay rốt cuộc là có ý gì? Vừa rồi Lục Hoa Nùng và Khang Kiền tự tiện đến nói rằng họ đến mời Nam Cung Dạ một ly rượu. Theo tính cách của Nam Cung Dạ rất nhanh thôi anh sẽ đuổi họ đi vậy mà đêm nay anh lại giữ Lục Hoa Nùng ở lại, đã vậy còn cho phép cô ta gần gũi anh hơn nữa còn không kiêng kỵ Lãnh Nhược Băng.
Lục Hoa Nùng hiển nhiên cũng không ngờ đến, cô ta biết có một phụ nữ mới đã chuyển đến biệt thự Nhã Các của Nam Cung Dạ nhưng cô ta không nghĩ tối nay cô gái đó cũng có mặt ở đây. Tuy nhiên cô được ví như hồ ly tinh trong ngành giải trí, giỏi nhất chính là tranh đàn ông đấu đàn bà.
Kết quả là Lục Hoa Nùng cười duyên hơn, lồng ngực mềm mại của cô xích lại gần Nam Cung Dạ, giọng nói ngọt ngào: "Dạ thiếu, đây có phải là người phụ nữ trong Nhã Các của anh không?"
Nam Cung Dạ vẫn lạnh lùng không nói nhưng vẻ mặt ngầm thừa nhận.
Lục Hoa Nùng tiếp tục ngọt ngào: "Dạ thiếu, anh không giới thiệu cho người ta một chút sao?"
Lãnh Nhược Băng tao nhã ngồi như không thấy bọn họ, trong lòng hừ một tiếng. Chút tâm tư tầm thường này của Lục Hoa Nùng sao cô có thể không nhìn ra, đầu tiên là làm nhục cô sau đó tranh giành sủng ái.
Nếu Lục Hoa Nùng là hồ ly trong làng giải trí thì Nhược Băng là thiên thần ngụy trang của bóng đêm, đối phó với Lục Hoa Nùng cô chỉ cần ngồi yên cũng có thể biến cô ta thành trò hề. Nếu cô vui vẻ có thể một chiêu đẩy Lục Hoa Nùng vào chỗ chết.
Nam Cung Dạ vẫn lạnh lùng và im lặng, không đẩy Lục Hoa Nùng ra nhưng cũng không tỏ ra nhiệt tình.
Sự im lặng và ưu nhã của Lãnh Nhược Băng khiến anh rất khó chịu, anh muốn xem cô có thể nhịn được bao lâu?
Chương 37: Dạ thiếu ghen rồi
Thấy Nam Cung Dạ chậm chạp không muốn trả lời, Lục Hoa Nùng hơi xấu hổ, thay vào đó mỉm cười nói với Dụ Bách Hàn: "Dụ thiếu, anh có thể giới thiệu cho người ta chút được không?"
Dụ Bách Hàn khó có thể từ chối mỹ nhân vì vậy anh đánh liều bị ánh mắt của Nam Cung Dạ đóng băng đến chết đi sống lại, nói: "Cô ấy là Lãnh Nhược Băng."
Lục Hoa Nùng cười duyên dáng: "Cô Lãnh, rất vui được gặp."
Lãnh Nhược Băng tao nhã: "Cô Lục, nghe danh đã lâu."
Lục Hoa Nùng cười ngọt ngào: "Cô Lãnh, chơi với tôi một trò chơi, thế nào?"
"..."
Lãnh Nhược Băng không nói một lời.
"Thi uống rượu đi, nếu cô thua đêm nay Dạ thiếu sẽ là của tôi, thế nào?" Lục Hoa Nùng tự tin vì tửu lượng mình rất tốt, xem ra đêm nay cô ta chắc chắn sẽ thắng nên kiêu ngạo hất cằm.
"Aiya!" Lãnh Nhược Băng chế nhạo: "Chuyện này không dễ cá cược, anh ấy là kim chủ của tôi, tôi không dám đem anh ấy ra cá cược. Hơn nữa tửu lượng của tôi không tốt."
Lục Hoa Nùng thay đổi sắc mặt, cẩn thận nhìn Nam Cung Dạ thấy anh không có biểu hiện gì trong lòng mới thả lỏng, thầm trách mình vừa rồi nói bậy, ai dám lấy Dạ thiếu ra đặt cược chứ.
Đó là lý do tại sao Lục Hoa Nùng tăng thêm can đảm: "Cô Lãnh đừng khiêm tốn như vậy. Vậy cô nói xem, chúng ta nên đánh cược điều gì?"
Lãnh Nhược Băng nhếch môi rất duyên nở một nụ cười trong sáng: "Đánh cược cởi quần áo thì sao? Nếu ai thua sẽ cởi truồng nơi công cộng. Cô Lục ăn mặc mát mẻ như vậy, cởi ra rất tiện nhỉ."
Phụt!
Dụ Bách Hàn thiếu điều muốn chết vì sặc, anh nhìn Nhược Băng với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên anh cũng không ngờ ẩn dưới vẻ ngoài tao nhã của cô là một trái tim tàn nhẫn và quyết đoán. Chưa kể Lục Hoa Nùng còn nổi tiếng về tửu lượng, ít người trong làng giải trí là đối thủ của cô ta, Lãnh Nhược Băng không biết tự lượng sức mình thế này không phải là tự tìm chết sao? Nói gì đi nữa hiện tại cô cũng là người phụ nữ của Nam Cung Dạ, Nam Cung Dạ có thể vô tư nhìn cô cởi quần áo trước mặt mọi người ư?
"Hừ!" Lục Hoa Nùng cười khẩy: "Cô Lãnh ra chiêu hung ác như vậy lát nữa cũng đừng khóc."
Lãnh Nhược Băng nhướn mày, bày ra tư thế chuẩn bị.
Mặc dù trên mặt Nam Cung Dạ không chút biểu cảm nhưng hai tay đang nắm thật chặt chiếc cốc, trong lòng như muốn nổ tung vì tức giận. Người phụ nữ đáng chết này có thể dễ dàng chấp nhận khiêu chiến mà không biết tự lượng sức mình như vậy, nếu thua liệu cô có thực sự cởi bỏ quần áo nơi công cộng không?
Nhìn thấy hai người phụ nữ thi nhau uống rượu, Dụ Bách Hàn khá thích thú vì vậy anh ta liều chết cố tình né tránh đôi mắt lạnh như dao của Nam Cung Dạ, ra lệnh cho người phục vụ mang đến hai thùng rượu đỏ.
Trên mỗi chiếc bàn kính hình chữ nhật có hai người phục vụ, họ chịu trách nhiệm rót cho Lãnh Nhược Băng và Lục Hoa Nùng.
Ly thứ nhất Lục Hoa Nùng đưa tay lên kính Lãnh Nhược Băng với bộ dạng đắc thắng sau đó ngửa lên uống ực một ngụm. Lãnh Nhược Băng thấy thế cũng hờ hững ngửa cổ uống ực một hơi hết sạch.
Một con cáo quyến rũ và một bông sen duyên dáng đã lấp đầy ánh mắt của tất cả những người đàn ông có mặt. Chỉ có Nam Cung Dạ đang tức giận sắp bùng nổ hận không thể bóp chết Lục Hoa Nùng bên cạnh, ai bảo cô ta kích động Lãnh Nhược Băng? Một khi Lãnh Nhược Băng thua cuộc, anh sẽ bẻ gãy cổ Lục Hoa Nùng mà không do dự.
Cứ như vậy hết ly này đến ly khác, ở ly ba mươi Lục Hoa Nùng hiển nhiên đã say đến ngơ ngác, cô mềm nhũn dựa vào người Nam Cung Dạ, lời nói có chút ngốc nghếch. Lại nhìn sắc mặt của Lãnh Nhược Băng, ngoại trừ hai má ửng đỏ cũng không có biến hóa quá lớn.
Mọi người đều ngạc nhiên không ngờ Lãnh Nhược Băng lại có tửu lượng tốt như vậy. Nhìn mỹ nhân lúc này xinh đẹp thánh thiện như thiên thần nhưng lại có chút mê hoặc, đặc biệt là đôi má ửng hồng trên khuôn mặt dịu dàng lại càng thêm xinh đẹp, quyến rũ; Thử hỏi có người đàn ông nào không động tâm trước vẻ đẹp mê người như vậy cơ chứ?
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn Lãnh Nhược Băng, ngọn lửa trong lòng Nam Cung Dạ bốc lên nhanh như tên lửa bởi ánh mắt của mọi người đang thăm dò bảo bối của anh.
Chương 38: Cô thực sự sẽ cắm sừng tôi?
Cảm xúc của Nam Cung Dạ càng lúc càng bùng phát nhưng Lục Hoa Nùng vốn đã say đến mờ mịt căn bản không nhìn rõ mặt anh, mỉm cười ôm cổ Nam Cung Dạ: "Dạ thiếu, em bón rượu cho anh có được không?"
Nói xong Lục Hoa Nùng nhấp một ngụm rượu đến gần Nam Cung Dạ định hôn lên môi anh.
Nam Cung Dạ không thể chịu đựng được cuối cùng cũng đứng dậy ghê tởm đẩy Lục Hoa Nùng ra, nhanh chân sải bước về phía cửa. Đi được vài bước chợt nhớ ra điều gì liền quay đầu lại mắng Lãnh Nhược Băng: "Còn chưa đi?"
Nương theo tiếng gầm này nhiệt độ của toàn bộ căn phòng đều giảm đến mức có thể đóng băng, ai cũng có thể nhìn ra Nam Cung Dạ đang rất tức giận, còn về tại sao anh lại tức giận thì mọi người đều có suy đoán của riêng mình.
Lãnh Nhược Băng uống cũng không ít, mặc dù không say nhưng hành động cũng chậm rãi. Biểu hiện của cô khiến Nam Cung Dạ càng thêm tức giận, cô chưa kịp đứng dậy anh đã sải bước lùi lại, kéo cô lên và lôi cô ra, Quan Vũ đang đứng phía sau vội vàng tiến tới giúp hai người cầm áo khoác và túi của Lãnh Nhược Băng.
Bị Nam Cung Dạ đột ngột kéo ra khiến trán của Lục Hoa Nùng đập vào góc bàn, tuy không chảy máu nhưng rất đau khiến cô tỉnh táo. Đột nhiên nhận ra mình đã gây chuyện, cô vội vàng đi tới chỗ Nam Cung Dạ nắm lấy góc áo của anh: "Dạ thiếu, tôi sai rồi."
Nam Cung Dạ khó chịu kéo góc áo lại, chuẩn bị kéo Nhược Băng rời khỏi thì Lãnh Nhược Băng đã hất tay anh ra. Nam Cung Dạ sững sờ, cô thật sự dám hất tay anh!
Bực mình quay đầu lại nhất định phải bắt cô về cho một bài học thì thấy cô đang cười duyên dáng với Lục Hoa Nùng: "Cô Lục, hình như cô quên cô có chuyện phải làm."
Mọi người đều biết Lãnh Nhược Băng đang nói về điều gì, Lục Hoa Nùng đương nhiên cũng biết điều đó nhưng cô không muốn cởi truồng. Cô ta tự tin rằng mình có thể làm cho Lãnh Nhược Băng xấu hổ, nhưng bây giờ..
Cô hướng ánh mắt cầu cứu về phía Nam Cung Dạ nhưng Nam Cung Dạ lại dửng dưng quay đầu đi và lạnh lùng rời khỏi phòng: "Nhược Băng, tôi cho cô một phút."
Thái độ của Nam Cung Dạ chính là bằng lòng với cách làm của Lãnh Nhược Băng cho nên không ai dám bước tới để can ngăn.
Ánh mắt Lục Hoa Nùng lãnh đạm, nói: "Lãnh Nhược Băng, nếu hôm nay cô nhất định làm đến cùng sau này tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
"Ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì?" Lãnh Nhược Băng cười duyên: "Dạ thiếu cho tôi một phút thôi, nếu cô không cởi tôi sẽ giúp cô!"
Lãnh Nhược Băng vừa dứt lời đã thấy cô vung tay kéo mảnh vải mỏng trên người Lục Hoa Nùng xuống, toàn bộ cảnh xuân của cô ta đều được phơi bày trước mặt mọi người.
Lục Hoa Nùng theo bản năng khép hai chân lại, ôm chặt ngực, trong mắt tràn đầy hung ác, hận không thể giết chết Lãnh Nhược Băng.
Lãnh Nhược Băng không quan tâm: "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy. Nếu tôi thua, cô sẽ không tử tế để tôi đi không phải sao?" Cô cảm thấy mình đã rất hiền lành khi cho Lục Hoa Nùng lưu lại miếng dán ngực, không tính là khỏa thân hoàn toàn.
Lãnh Nhược Băng nhếch môi dửng dưng rời khỏi phòng, điều mà cô không ngờ tới là Nam Cung Dạ đang đứng ở cửa đợi cô, cả người anh toát ra một luồng sát khí giống như một con sư tử người đang giận dữ vậy.
Nhìn thấy Lãnh Nhược Băng đi ra, Nam Cung Dạ đột nhiên đẩy cô vào tường, ánh mắt hung ác nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: "Nhược Băng, ai cho cô dũng khí dám đánh cược với người khác như vậy, chỉ cần cô thua, cô cũng sẽ cởi bỏ quần áo nơi công cộng và cắm sừng tôi sao?"
Lãnh Nhược Băng: "..."
"Ngài Nam Cung, chẳng lẽ ngài muốn để tôi bị người khác mặc sức chà đạp?" Lãnh Nhược Băng do ảnh hưởng của rượu bỗng trở nên cứng đầu: "Nếu ngài sợ tôi cắm sừng ngài, bây giờ ngài có thể quăng tôi đi sau đó ngủ với người khác, vậy sẽ không thành vấn đề!"
Chương 39: Hành động trong cơn thịnh nộ
Cơn thịnh nộ của Nam Cung Dạ giống như một sợi dây đã bị kéo căng đến cực hạn, có thể đứt trong một giây tiếp theo. Anh nhịn không được muốn treo Lãnh Nhược Băng lên đánh, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: "Được rồi, Băng Băng, cô giỏi lắm!"
Mặc dù anh biết cô chắc chắn không phải là một con cừu nhỏ an phận nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ không vâng lời anh mà ngỗ nghịch đến vậy. Anh thừa nhận anh chỉ muốn Lục Hoa Nùng ở lại để thử phản ứng của cô mà biểu hiện của cô thật đáng thất vọng, cô thật sự không quan tâm đến anh một chút nào!
Cưng chiều một người phụ nữ vô tâm như vậy có ích gì!
Khóe miệng Nam Cung Dạ ngậm lấy ý cười nhưng hàm răng của anh đang lạnh lùng nghiến, khiến không khí xung quanh ngay lập tức giảm xuống tới mức có thể đóng băng.
Đột nhiên bàn tay to lớn của anh vuốt ve cằm cô, chậm rãi siết chặt cho đến khi nhéo một vết hằn sâu trên khuôn mặt trắng nõn.
Đau quá, rất đau. Đây là cảm giác đầu tiên của Lãnh Nhược Băng nhưng cô nghiến răng không nói lời nào, đôi mắt cố chấp nhìn chằm chằm khuôn mặt của Nam Cung Dạ, trong lòng toát ra một loại im lặng bất khuất.
Nam Cung Dạ ghét bộ dáng này của cô, hận không thể bóp tan xương cốt cô, bóp chết lòng tự tôn của cô. Mặc dù anh ghét những người phụ nữ nũng nịu lấy lòng anh nhưng đối mặt với sự im lặng của Lãnh Nhược Băng càng khiến anh khó chịu hơn. Anh muốn hoàn toàn thuần hóa người phụ nữ này, để cô tự nguyện đầu hàng trong vòng tay anh.
Nam Cung Dạ mím môi, lạnh lùng và xấu xa: "Lãnh Nhược Băng, cô đang nghĩ đến việc rời xa tôi sao? Chẳng lẽ cô quên ban đầu ai là người trêu chọc tôi, đưa điều kiện với tôi cuối cùng bò lên giường của tôi? Hay là cô không muốn làm nhà thiết kế của Nam Cung nữa?"
Câu nói này làm Lãnh Nhược Băng tỉnh lại, trong lúc tức giận cô suýt chút nữa đã quên mất mục đích quan trọng nhất của mình. Hiện tại cô không thể cãi nhau với Nam Cung Dạ. Nhận ra điều này Lãnh Nhược Băng rất hối hận vì cuộc cãi vã vừa rồi nhưng cô cũng là một người có tự trọng, cho dù muốn sửa sai với Nam Cung Dạ cũng không thể dỗ dành anh ngay được.
Vì vậy Lãnh Nhược Băng cắn môi dưới theo thói quen, nghĩ về việc làm thế nào để cô không mất phẩm giá mà vẫn khiến Nam Cung Dạ hạnh phúc. Cô chưa từng dụ dỗ đàn ông, cũng không có kinh nghiệm, chuyện này thật sự rất khó làm. Chẳng bao lâu, môi dưới của cô bị cắn đến trắng bệch, trên đó còn lưu lại một dấu răng rõ ràng.
Nhìn thấy cô như vậy, Nam Cung Dạ vừa tức giận vừa lo lắng. Ai cho phép cô tự cắn môi mình mà không được anh cho phép, môi cô là của anh! Kể từ khi nếm vẻ đẹp của đôi môi cô anh liền coi nó như của riêng mình.
Tuy nhiên Nam Cung Dạ đã quen với sự lạnh lùng nên không muốn nói sẽ không bao giờ nói. Vì vậy anh ra tay, đột nhiên anh hôn lên môi cô, buộc cô phải giải phóng đôi môi của mình khỏi hàm răng, sau đó không tự chủ được mà trằn trọc mút vị ngọt đôi môi cô, muốn ngừng mà không được.
Lãnh Nhược Băng không ngờ người đàn ông đang tức giận sẽ bất ngờ hôn cô, trở tay không kịp đã bị đập vào tường. Đương nhiên cô cũng đang chuẩn bị giảng hòa với anh, đây là cơ hội cho nên cô cũng cố ý phối hợp với anh, hai cánh tay ngọc chậm rãi ôm lấy cổ anh.
Quan Vũ đang đứng một bên lập tức xấu hổ quay lưng lại. Anh không khỏi thở dài, Dạ thiếu nhà anh càng ngày càng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Lãnh tiểu thư, từ trước đến nay cảm xúc của anh chưa bao giờ cảm xúc dao động nhiều như vậy, trước đây trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy. Thật không may, Dạ thiếu vẫn chưa nhận ra điều đó.
Hai người hôn nhau say đắm đến nỗi không để ý rằng Dụ Bách Hàn và Mục Thịnh Hi bước ra từ phòng riêng, cả hai đều nhìn họ với vẻ mặt kinh ngạc.
Sau một thoáng ngạc nhiên, Mục Thịnh Hi cau mày sâu sắc.
Dụ Bách Hàn huýt một tiếng sáo lớn.
Chương 40: Cảm xúc thay đổi quá nhiều vì cô
Vòng tay ôm ngực, Dụ Bách Hàn nói: "Có vẻ như hai người không thể chịu được nữa. Nếu vậy tại sao không mở một căn phòng trong Phượng Hoàng Đài của tôi là được rồi."
Mặc dù Lãnh Nhược Băng đã chấp nhận thân phận tình nhân nhưng mặt cô không dày đến nỗi không để ý đến người khác mà hôn nồng nhiệt nơi công cộng, vì vậy khi nghe thấy tiếng của Dụ Bách Hàn, cô đột nhiên tỉnh táo và đột ngột đẩy Nam Cung Dạ ra. Khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở không ổn định, đôi môi sưng đỏ như đào xuân sau cơn mưa.
Đang làm chuyện tốt bị quấy rầy, Nam Cung Dạ vẻ mặt buồn bực quay đầu lạnh lùng ném cho Dụ Bách Hàn hai chữ: "Cút ngay!"
Dụ Bách Hàn hờ hững nhún vai tiếp tục chế nhạo: "Chậc chậc, đây là biểu hiện không hài lòng của Dạ thiếu, Nhược Băng, cho tôi hỏi một câu, kỹ năng giường chiếu của Nam Cung thế nào?"
Bùm~
Lãnh Nhược Băng cảm thấy đầu óc mình đột nhiên trở nên trống rỗng, bị câu hỏi này nện đến thất điên bát đảo. Cô có thể thao túng con dao khiến người khác liệt ti nhưng không thể chịu đựng được trò đùa như vậy. Cho nên cô rất tức giận trừng mắt nhìn Vu Bạch Sơn: "Anh chán sống sao? Trong phòng có một cô gái xinh đẹp đang khỏa thân. Không ở lại xem sao lại chạy ra ngoài?"
Ngay khi cô nói lời này, không chỉ những người khác kinh ngạc mà ngay cả Nam Cung Dạ cũng sững sờ trong giây lát. Hình ảnh Lãnh Nhược Băng vẫn luôn ưu nhã, trầm mặc như một đóa hoa xinh đẹp bỗng biến mất, cho dù lần trước dạy dỗ hai vị trợ lý trong phòng làm việc vẫn ưu nhã như nước, chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ nói những lời thô thiển như vậy.
Kết quả là Nam Cung Dạ đột nhiên cảm thấy lửa giận trong lòng mình đã biến mất bằng cách nào đó, thậm chí còn có ý muốn cười nhưng vì thể diện anh đã cố gắng nén nhịn.
Sau khi Dụ Bách Hàn kinh ngạc lắc đầu, tiếp tục chế nhạo: "Chậc chậc chậc, Lãnh Nhược Băng cô thật sự là phá hư hình tượng, tôi vẫn luôn cho rằng cô là nữ thần."
"Hừ!" Lãnh Nhược Băng hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Dụ Bách Hàn một cái liền xoay người rời đi. Có vẻ như cô cảm thấy xấu hổ về lời nói của mình nên muốn trốn đi, nhưng thật ra cô không muốn ở trước mặt Mục Thịnh Hi làm gì không phải, người này quá đáng sợ, cô không muốn thể hiện bất kỳ động tác nào trước mặt anh ta.
Nam Cung Dạ quay đầu lại liếc nhìn Quan Vũ, Quan Vũ lập tức hiểu ra đuổi theo Lãnh Nhược Băng đưa áo khoác và túi cho cô.
Mục Thịnh Hi nhìn Nam Cung Dạ với vẻ mặt trịnh trọng: "Nam Cung, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Tôi biết cậu định nói gì." Nam Cung Dạ ngắt lời Mục Thịnh Hi: "Vẫn là câu nói cũ, đừng cố xen vào chuyện của tôi, tôi có biện pháp của riêng mình."
Lúc này Khang Kiền dẫn theo Lục Hoa Nùng ra ngoài, vẻ mặt của Lục Hoa Nùng lúc này vô cùng xấu hổ, hoàn toàn mất đi thần sắc và khí chất của siêu sao.
Nam Cung Dạ cau mày nhìn Khang Kiền, lạnh lùng nói: "Đừng để tôi gặp lại cô ta."
"Vâng, Dạ Thiếu." Khang Kiền không dám trái lời, nhanh chóng gật đầu.
Lời nói của Nam Cung Dạ tương đương với việc phong sát Lục Hoa Nùng. Bây giờ "Vương Dạ Yến" đã quay được một nửa số cảnh quay, việc thay đổi nhân vật chính vào lúc này là một tổn thất lớn nhưng người có tiền thường tùy ý. Nam Cung Dạ thà mất tiền cũng muốn đá Lục Hoa Nùng vì cô đã để anh cảm thấy rất khó chịu.
Lần này Lục Hoa Nùng đã hoàn toàn tỉnh táo, Nam Cung Dạ sẽ phong sát cô, vậy sau này ai dám hợp tác cùng cô chứ, sự nghiệp diễn xuất của cô sẽ bị hủy hoại.'Bịch' một tiếng, Lục Hoa Nùng lập tức quỳ trên mặt đất nắm lấy góc quần của Nam Cung Dạ khẩn thiết cầu xin: "Dạ thiếu, tôi biết tôi đã sai, xin hãy bỏ qua cho tôi."
Nam Cung Dạ ghê tởm rút chân ra, Khang Kiền hiểu chuyện liền kéo Hoa Nùng rời đi, ông sợ cô ta tiếp tục làm ồn sẽ khiến Nam Cung Dạ tức giận nên đã nổi giận dùng một bàn tay chặn miệng cô lại.
Nữ diễn viên tuyến một của Long Thành cứ thế bị phong sát vì một lời nói của Nam Cung Dạ.
"Nam Cung, anh vì người phụ nữ đó mà tâm tình thay đổi rất nhiều!" Mục Thịnh Hi liều chết khuyên răn.
Nam Cung Dạ trước kia ngay cả khi có phụ nữ cũng sẽ không thèm nhìn họ chứ đừng nói đến việc hỏi cô ấy muốn uống gì. Anh luôn là một vị vua cao cao tại thượng, từ trước đến nay đều là phụ nữ chủ động bắt chuyện với anh.
Sau khi bị Dụ Bách Hàn chế nhạo, Nam Cung Dạ cũng đột nhiên ý thức được vấn đề này, cảm thấy có chút mất mặt vì vậy anh quay đầu lạnh lùng liếc nhìn Dụ Bách Hàn, dọa Bách Hàn sợ tới mức vội vàng im lặng.
"Lần đầu tiên gặp Lãnh tiểu thư không có gì để tặng. Tặng cô một viên mỹ dung dưỡng nhan, hy vọng cô có thể vui vẻ nhận." Đường Hạo mỉm cười đẩy một hộp gỗ vuông nhỏ tinh xảo đến trước mặt Lãnh Nhược Băng.
Lãnh Nhược Băng mở ra xem thử liền biết đây là bảo vật rất khó tìm, trên thị trường căn bản không thể mua được.
Lãnh Nhược Băng cười nhẹ: "Bí phương độc nhất vô nhị của Đường thiếu là bảo bối khó tìm, thật cảm ơn Đường thiếu vì món quà hào phóng như vậy."
"Ha ha ha.." Đường Hạo hài lòng gật đầu cười: "Biết hàng tốt, không tệ."
"Đường Hạo tặng quà, tôi không thể không có." Dụ Bách Hàn nhanh chóng lấy ra một sợi dây chuyền bạch ngọc từ trong tay ném cho Lãnh Nhược Băng: "Hey, Nhược Băng, bắt lấy."
Lãnh Nhược Băng bắt gọn sợi dây chuyền giữa không trung, cười nhạt nói: "Cảm ơn Dụ thiếu."
Dây chuyền này cho cảm giác rất tốt và màu sắc khá tinh khiết. Thương Hải Minh Nguyệt châu có nước mắt, Lam Điền Nhật noãn ngọc có khói bay. Mặc dù sợi dây chuyền này nhỏ nhưng giá trị thực tế của nó cực kỳ cao, ít nhất là ba triệu tệ trên thị trường.
Không hổ danh là một nhân vật trong Tứ thiếu của Thành Long, vừa gặp đã tặng một món quà xa xỉ như vậy, Lãnh Nhược Băng không ngờ rằng tham gia bữa tiệc này lại thu được nhiều lợi nhuận đến vậy. Có thể cô sẽ không phải gặp rắc rối về chuyện tiền bạc.
Lãnh Nhược Băng nhận đồ rất tự nhiên không hề biểu hiện tôn sùng vàng bạc một cách thô tục cũng không ra vẻ cao quý bởi cô coi đây là chuyện đương nhiên. Cuộc gặp mặt người mới nào mà chẳng có quà, chỉ là quà ít hay nhiều mà thôi.
Điểm này khiến cả Đường Hạo và Dụ Bách Hàn đều ngạc nhiên, bọn họ chưa từng thấy người phụ nữ nào như vậy, thật.. đặc biệt!
Đối với phản ứng của Lãnh Nhược Băng, Nam Cung Dạ cảm thấy rất thú vị, anh thực sự không thể đoán được người phụ nữ này đang nghĩ gì trong đầu. Nói cô cao quý nhưng lại thu tiền không tiếc tay, nói cô hám tiền nhưng xưa nay cô không bao giờ vì tiền mà lấy lòng nịnh nọt. Từ đầu đến cuối anh luôn nhìn vào đôi mắt cô với ý thăm dò.
Dụ Bách Hàn nghiêng đầu nhìn Mục Thịnh Hi: "Này, cậu không nói gì sao?"
Mục Thịnh Hi vẫn lạnh lùng dựa vào ghế sô pha không thèm nhìn Dụ Bách Hàn, đột nhiên nâng mắt nhìn Lãnh Nhược Băng, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: "Cô Lãnh là người Tây Lăng?"
"Phải." Lãnh Nhược Băng rất bình tĩnh mặc dù cô nhìn thấy sự thù địch trong mắt Mục Thịnh Hi nhưng cô không cảm thấy sợ chút nào, cô đã thấy quá nhiều nhân vật nguy hiểm, hơn nữa tâm lý của cô từ lâu đã luyện vững đến độ không thể tưởng tượng nổi.
"Cha mẹ mất sớm, cô sống một mình?"
"Đúng."
"Tôi rất muốn biết cô Lãnh mồ côi cha mẹ khi còn nhỏ vậy cô hoàn thành việc học thế nào?"
"Dựa vào các chương trình vừa học vừa làm, học bổng và tài trợ của giáo hội." Lãnh Nhược Băng không chút lo lắng, thông tin của cô từ lâu đã được Thần điện Tây Lăng lập hồ sơ một cách hợp lý.
"Cô Lãnh thật đáng ngưỡng mộ.." Trước khi Mục Thịnh Hi dứt lời, anh ta đột nhiên xuất thủ, ly rượu rỗng trong tay như một mũi tên lao thẳng đến mặt Lãnh Nhược Băng.
Con ngươi của Lãnh Nhược Băng đột nhiên rụt lại, cô không ngờ Mục Thịnh Hi lại ra tay một cách tùy tiện như vậy, dù sao thì bây giờ cô cũng là phụ nữ của Nam Cung Dạ. Nhưng ly sắp lao đến trước mặt rồi, bắt ly cũng không khó nhưng có bắt hay không cũng cần cân nhắc một chút.
Chương 35: Nam Cung Dạ coi cô như báu vật
Trong nháy mắt trong lúc Lãnh Nhược Băng đang cân nhắc, một bàn tay cường tráng với khớp xương rõ ràng nhanh chóng bắt lấy cái ly, giọng nói lạnh lùng của Nam Cung Dạ vang lên: "Mục Thịnh Hi, cậu muốn làm gì?"
Dưới áp lực lạnh lẽo của Nam Cung Dạ, Mục Thịnh Hi cuối cùng cũng bình tĩnh lại: "Không có gì, chỉ là muốn thử kỹ năng của cô Lãnh."
Mục Thịnh Hi đã từng trải qua vô số trận chiến nên khứu giác cực kỳ nhạy bén với việc sát phạt, tại thời điểm Lãnh Nhược Băng bắt lấy sợi dây chuyền anh liền nhìn ra vài manh mối nhưng Lãnh Nhược Băng che giấu rất tốt, anh muốn thử cô không ngờ lại chọc giận Nam Cung Dạ, anh đoán không sai, Nam Cung Dạ đối xử với người phụ nữ này rất đặc biệt. Chính bởi vì đặc biệt nên mới càng nguy hiểm.
"Đừng nhiều chuyện!" Giọng nói của Nam Cung Dạ không cao nhưng như có lực xuyên thấu, nó xuyên qua xương tai của Mục Thịnh Hi như một mũi tên.
Theo giọng nói, chiếc ly trong tay Nam Cung Dạ bay ra như một mũi tên và mục tiêu là Mục Thịnh Hi. Mục Thịnh Hi không ngờ Nam Cung Dạ sẽ ra tay với mình nên không hề chuẩn bị trước, khi phản ứng lại thì chiếc ly đã bay tới trước mặt nên vội vàng né tránh. Chiếc ly lướt qua chóp mũi của Mục Thịnh Hi rồi đâm thẳng vào vách tường, vỡ tan.
"Nam Cung, cậu muốn trở mặt với tôi vì phụ nữ sao?" Mục Thịnh Hi lạnh lùng ngồi dậy nhìn Nam Cung Dạ với ánh mắt sắc lạnh.
"Cảnh cáo cậu, cậu nên biết rằng tôi không thích người khác xen vào chuyện của mình." Đây là Nam Cung Dạ, anh phải có quyền kiểm soát mọi chuyện, không ai có thể xen vào kể cả là anh em tốt.
Mục Thịnh Hi chán nản gật đầu, ngả người vào ghế sô pha, không nói nữa.
Lãnh Nhược Băng ngồi an tĩnh, vô cảm, mặt không thể hiện cảm xúc như mọi người mong đợi. Không có vẻ gì sợ hãi, tức giận hay nũng nịu như thể tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến cô.
Dụ Bách Hàn thực sự ngưỡng mộ một người phụ nữ không chút sợ hãi như vậy. Anh đã tiếp xúc qua hàng ngàn phụ nữ nhưng chưa từng có người phụ nữ nào có khí chất sáng ngời như vậy.
Không khí trong phòng có chút ngượng ngùng mất tự nhiên vì chuyện vừa rồi.
"Tôi vào phòng vệ sinh một chút." Lãnh Nhược Băng thì thầm với Nam Cung Dạ.
"Ừ." Nam Cung Dạ khẽ gật đầu, nét mặt vẫn lạnh như băng.
Sau khi Lãnh Nhược Băng rời đi, Mục Thịnh Hi kiên quyết nói: "Nam Cung, người phụ nữ này có quá nhiều bí ẩn, không thể giữ lại!"
Mặc dù vừa rồi náo loạn không thoải mái nhưng người anh em tốt sẽ không so đo những điều tầm thường này, Mục Thịnh Hi vẫn lo lắng cho Nam Cung Dạ.
"Việc riêng của tôi, tôi tự có biện pháp của riêng mình, chuyện lần này tôi không muốn có lần sau nữa." Nam Cung Dạ hiểu lòng tốt của Mục Thịnh Hi nhưng hiểu là hiểu, anh không bao giờ cho phép người khác xen vào chuyện của mình.
Trên thực tế anh đương nhiên biết rằng Lãnh Nhược Băng có quá nhiều bí mật. Để cô ở bên cạnh có thể tiềm ẩn những nguy hiểm không rõ nhưng trước mắt những gì anh cảm thấy là tất cả những bí ẩn của Lãnh Nhược Băng không làm hại anh và anh cũng không cảm thấy ý thù địch từ cô. Vì vậy anh không muốn kết án tử hình cô.
"Ồ, tự giải quyết cho tốt." Mục Thịnh Hi bất lực thở dài sau đó dựa lưng vào ghế sô pha.
Nam Cung Dạ thờ ơ cúi đầu không nói gì, khí lạnh bao trùm khiến người ta khó đoán được anh đang nghĩ gì.
Lãnh Nhược Băng bước vào phòng tắm, nhìn gương sửa sang lại tóc rồi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi thật sự rất nguy hiểm, nếu không phải Nam Cung Dạ ra tay kịp thời cô sẽ bị lộ chuyện mình đã giấu thực lực. Cô không thể đoán được Nam Cung Dạ sẽ phản ứng thế nào sau khi biết chuyện này. Từ lâu cô đã nghe nói đến thủ đoạn của anh tàn bạo và khát máu, nếu anh biết cô tiềm ẩn nhiều nguy hiểm rất có thể sẽ dứt khoát loại bỏ cô, vậy thì kế hoạch trả thù của cô sẽ thực hiện thế nào?
Chương 36: Khiến cô nhục nhã
Quay trở lại phòng riêng, Nhược Băng thấy nhiều thêm hai người nữa.
Một người đàn ông trung niên gầy, da ngăm đen và một phụ nữ trẻ trang điểm nhẹ nhàng.
Nhìn thoáng qua Lãnh Nhược Băng đã nhận ra người đàn ông trung niên là Khang Kiền, đạo diễn nổi tiếng của Long Thành và người phụ nữ là diễn viên tuyến một nổi nhất hiện tại, Lục Hoa Nùng.
Tôi nghe nói Nam Cung gia đang đầu tư vào một bộ phim "Vương Dạ Yến" do đạo diễn là Khang Kiền và nữ chính là Lục Hoa Nùng thủ vai.
Lục Hoa Nùng thuộc tuýp người gợi cảm, trước sau lồi lõm đầy đặn, quyến rũ. Chỉ cần là đàn ông, ngay từ cái nhìn đầu tiên máu mũi cũng có thể chảy ngược.
Tối nay cô ta mặc một chiếc váy ống ngắn, ngực trên nảy nở mông dưới căng tràn, làn da trắng nõn của cô ta được tắm trong ánh đèn càng làm cô ta trở nên gợi cảm, quyến rũ đến dọa người.
Lúc này cô ta đang nép vào bên cạnh Nam Cung Dạ, thấp giọng thì thầm cười duyên còn Nam Cung Dạ không có ý đẩy cô ra nhưng đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng, vô cảm, anh cũng không đáp lại lời của Lục Hoa Nùng, cứ để cô ta tùy ý rúc vào người.
Bước chân Lãnh Nhược Băng dừng lại một lúc, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại khó mà phát hiện ra. Dù biết thân phận của mình không có quyền để tâm đến việc kim chủ đối tốt với những người phụ nữ khác nhưng việc tồn tại của hai người phụ nữ vẫn khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Nhưng ủ rũ sợ hãi không phải là phong cách của cô vì vậy cô nhẹ nhàng nhấc đôi chân dài của mình uyển chuyển bước vào, chọn một chỗ cách xa Nam Cung Dạ rồi ngồi xuống. Cô không muốn tranh giành một người đàn ông với Lục Hoa Nùng, như vậy là tự hạ thấp tôn nghiêm chính mình.
Nhìn thấy Lãnh Nhược Băng giữ khoảng cách với mình, Nam Cung Dạ cau mày khó hiểu, trong lòng lại nghẹn lại tạo thành một cảm giác bực bội khó chịu. Dù trước đó anh đã nghĩ đến việc sẽ không quan tâm đến sự hờ hững của cô nhưng lúc này anh vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh, tao nhã, không có một chút ngượng ngùng của cô, anh tự hỏi trong lòng cô anh không quan trọng vậy sao?
Mọi người đều cảm thấy có chút bối rối, Nam Cung Dạ chưa bao giờ để xảy ra chuyện như vậy, đêm nay rốt cuộc là có ý gì? Vừa rồi Lục Hoa Nùng và Khang Kiền tự tiện đến nói rằng họ đến mời Nam Cung Dạ một ly rượu. Theo tính cách của Nam Cung Dạ rất nhanh thôi anh sẽ đuổi họ đi vậy mà đêm nay anh lại giữ Lục Hoa Nùng ở lại, đã vậy còn cho phép cô ta gần gũi anh hơn nữa còn không kiêng kỵ Lãnh Nhược Băng.
Lục Hoa Nùng hiển nhiên cũng không ngờ đến, cô ta biết có một phụ nữ mới đã chuyển đến biệt thự Nhã Các của Nam Cung Dạ nhưng cô ta không nghĩ tối nay cô gái đó cũng có mặt ở đây. Tuy nhiên cô được ví như hồ ly tinh trong ngành giải trí, giỏi nhất chính là tranh đàn ông đấu đàn bà.
Kết quả là Lục Hoa Nùng cười duyên hơn, lồng ngực mềm mại của cô xích lại gần Nam Cung Dạ, giọng nói ngọt ngào: "Dạ thiếu, đây có phải là người phụ nữ trong Nhã Các của anh không?"
Nam Cung Dạ vẫn lạnh lùng không nói nhưng vẻ mặt ngầm thừa nhận.
Lục Hoa Nùng tiếp tục ngọt ngào: "Dạ thiếu, anh không giới thiệu cho người ta một chút sao?"
Lãnh Nhược Băng tao nhã ngồi như không thấy bọn họ, trong lòng hừ một tiếng. Chút tâm tư tầm thường này của Lục Hoa Nùng sao cô có thể không nhìn ra, đầu tiên là làm nhục cô sau đó tranh giành sủng ái.
Nếu Lục Hoa Nùng là hồ ly trong làng giải trí thì Nhược Băng là thiên thần ngụy trang của bóng đêm, đối phó với Lục Hoa Nùng cô chỉ cần ngồi yên cũng có thể biến cô ta thành trò hề. Nếu cô vui vẻ có thể một chiêu đẩy Lục Hoa Nùng vào chỗ chết.
Nam Cung Dạ vẫn lạnh lùng và im lặng, không đẩy Lục Hoa Nùng ra nhưng cũng không tỏ ra nhiệt tình.
Sự im lặng và ưu nhã của Lãnh Nhược Băng khiến anh rất khó chịu, anh muốn xem cô có thể nhịn được bao lâu?
Chương 37: Dạ thiếu ghen rồi
Thấy Nam Cung Dạ chậm chạp không muốn trả lời, Lục Hoa Nùng hơi xấu hổ, thay vào đó mỉm cười nói với Dụ Bách Hàn: "Dụ thiếu, anh có thể giới thiệu cho người ta chút được không?"
Dụ Bách Hàn khó có thể từ chối mỹ nhân vì vậy anh đánh liều bị ánh mắt của Nam Cung Dạ đóng băng đến chết đi sống lại, nói: "Cô ấy là Lãnh Nhược Băng."
Lục Hoa Nùng cười duyên dáng: "Cô Lãnh, rất vui được gặp."
Lãnh Nhược Băng tao nhã: "Cô Lục, nghe danh đã lâu."
Lục Hoa Nùng cười ngọt ngào: "Cô Lãnh, chơi với tôi một trò chơi, thế nào?"
"..."
Lãnh Nhược Băng không nói một lời.
"Thi uống rượu đi, nếu cô thua đêm nay Dạ thiếu sẽ là của tôi, thế nào?" Lục Hoa Nùng tự tin vì tửu lượng mình rất tốt, xem ra đêm nay cô ta chắc chắn sẽ thắng nên kiêu ngạo hất cằm.
"Aiya!" Lãnh Nhược Băng chế nhạo: "Chuyện này không dễ cá cược, anh ấy là kim chủ của tôi, tôi không dám đem anh ấy ra cá cược. Hơn nữa tửu lượng của tôi không tốt."
Lục Hoa Nùng thay đổi sắc mặt, cẩn thận nhìn Nam Cung Dạ thấy anh không có biểu hiện gì trong lòng mới thả lỏng, thầm trách mình vừa rồi nói bậy, ai dám lấy Dạ thiếu ra đặt cược chứ.
Đó là lý do tại sao Lục Hoa Nùng tăng thêm can đảm: "Cô Lãnh đừng khiêm tốn như vậy. Vậy cô nói xem, chúng ta nên đánh cược điều gì?"
Lãnh Nhược Băng nhếch môi rất duyên nở một nụ cười trong sáng: "Đánh cược cởi quần áo thì sao? Nếu ai thua sẽ cởi truồng nơi công cộng. Cô Lục ăn mặc mát mẻ như vậy, cởi ra rất tiện nhỉ."
Phụt!
Dụ Bách Hàn thiếu điều muốn chết vì sặc, anh nhìn Nhược Băng với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên anh cũng không ngờ ẩn dưới vẻ ngoài tao nhã của cô là một trái tim tàn nhẫn và quyết đoán. Chưa kể Lục Hoa Nùng còn nổi tiếng về tửu lượng, ít người trong làng giải trí là đối thủ của cô ta, Lãnh Nhược Băng không biết tự lượng sức mình thế này không phải là tự tìm chết sao? Nói gì đi nữa hiện tại cô cũng là người phụ nữ của Nam Cung Dạ, Nam Cung Dạ có thể vô tư nhìn cô cởi quần áo trước mặt mọi người ư?
"Hừ!" Lục Hoa Nùng cười khẩy: "Cô Lãnh ra chiêu hung ác như vậy lát nữa cũng đừng khóc."
Lãnh Nhược Băng nhướn mày, bày ra tư thế chuẩn bị.
Mặc dù trên mặt Nam Cung Dạ không chút biểu cảm nhưng hai tay đang nắm thật chặt chiếc cốc, trong lòng như muốn nổ tung vì tức giận. Người phụ nữ đáng chết này có thể dễ dàng chấp nhận khiêu chiến mà không biết tự lượng sức mình như vậy, nếu thua liệu cô có thực sự cởi bỏ quần áo nơi công cộng không?
Nhìn thấy hai người phụ nữ thi nhau uống rượu, Dụ Bách Hàn khá thích thú vì vậy anh ta liều chết cố tình né tránh đôi mắt lạnh như dao của Nam Cung Dạ, ra lệnh cho người phục vụ mang đến hai thùng rượu đỏ.
Trên mỗi chiếc bàn kính hình chữ nhật có hai người phục vụ, họ chịu trách nhiệm rót cho Lãnh Nhược Băng và Lục Hoa Nùng.
Ly thứ nhất Lục Hoa Nùng đưa tay lên kính Lãnh Nhược Băng với bộ dạng đắc thắng sau đó ngửa lên uống ực một ngụm. Lãnh Nhược Băng thấy thế cũng hờ hững ngửa cổ uống ực một hơi hết sạch.
Một con cáo quyến rũ và một bông sen duyên dáng đã lấp đầy ánh mắt của tất cả những người đàn ông có mặt. Chỉ có Nam Cung Dạ đang tức giận sắp bùng nổ hận không thể bóp chết Lục Hoa Nùng bên cạnh, ai bảo cô ta kích động Lãnh Nhược Băng? Một khi Lãnh Nhược Băng thua cuộc, anh sẽ bẻ gãy cổ Lục Hoa Nùng mà không do dự.
Cứ như vậy hết ly này đến ly khác, ở ly ba mươi Lục Hoa Nùng hiển nhiên đã say đến ngơ ngác, cô mềm nhũn dựa vào người Nam Cung Dạ, lời nói có chút ngốc nghếch. Lại nhìn sắc mặt của Lãnh Nhược Băng, ngoại trừ hai má ửng đỏ cũng không có biến hóa quá lớn.
Mọi người đều ngạc nhiên không ngờ Lãnh Nhược Băng lại có tửu lượng tốt như vậy. Nhìn mỹ nhân lúc này xinh đẹp thánh thiện như thiên thần nhưng lại có chút mê hoặc, đặc biệt là đôi má ửng hồng trên khuôn mặt dịu dàng lại càng thêm xinh đẹp, quyến rũ; Thử hỏi có người đàn ông nào không động tâm trước vẻ đẹp mê người như vậy cơ chứ?
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn Lãnh Nhược Băng, ngọn lửa trong lòng Nam Cung Dạ bốc lên nhanh như tên lửa bởi ánh mắt của mọi người đang thăm dò bảo bối của anh.
Chương 38: Cô thực sự sẽ cắm sừng tôi?
Cảm xúc của Nam Cung Dạ càng lúc càng bùng phát nhưng Lục Hoa Nùng vốn đã say đến mờ mịt căn bản không nhìn rõ mặt anh, mỉm cười ôm cổ Nam Cung Dạ: "Dạ thiếu, em bón rượu cho anh có được không?"
Nói xong Lục Hoa Nùng nhấp một ngụm rượu đến gần Nam Cung Dạ định hôn lên môi anh.
Nam Cung Dạ không thể chịu đựng được cuối cùng cũng đứng dậy ghê tởm đẩy Lục Hoa Nùng ra, nhanh chân sải bước về phía cửa. Đi được vài bước chợt nhớ ra điều gì liền quay đầu lại mắng Lãnh Nhược Băng: "Còn chưa đi?"
Nương theo tiếng gầm này nhiệt độ của toàn bộ căn phòng đều giảm đến mức có thể đóng băng, ai cũng có thể nhìn ra Nam Cung Dạ đang rất tức giận, còn về tại sao anh lại tức giận thì mọi người đều có suy đoán của riêng mình.
Lãnh Nhược Băng uống cũng không ít, mặc dù không say nhưng hành động cũng chậm rãi. Biểu hiện của cô khiến Nam Cung Dạ càng thêm tức giận, cô chưa kịp đứng dậy anh đã sải bước lùi lại, kéo cô lên và lôi cô ra, Quan Vũ đang đứng phía sau vội vàng tiến tới giúp hai người cầm áo khoác và túi của Lãnh Nhược Băng.
Bị Nam Cung Dạ đột ngột kéo ra khiến trán của Lục Hoa Nùng đập vào góc bàn, tuy không chảy máu nhưng rất đau khiến cô tỉnh táo. Đột nhiên nhận ra mình đã gây chuyện, cô vội vàng đi tới chỗ Nam Cung Dạ nắm lấy góc áo của anh: "Dạ thiếu, tôi sai rồi."
Nam Cung Dạ khó chịu kéo góc áo lại, chuẩn bị kéo Nhược Băng rời khỏi thì Lãnh Nhược Băng đã hất tay anh ra. Nam Cung Dạ sững sờ, cô thật sự dám hất tay anh!
Bực mình quay đầu lại nhất định phải bắt cô về cho một bài học thì thấy cô đang cười duyên dáng với Lục Hoa Nùng: "Cô Lục, hình như cô quên cô có chuyện phải làm."
Mọi người đều biết Lãnh Nhược Băng đang nói về điều gì, Lục Hoa Nùng đương nhiên cũng biết điều đó nhưng cô không muốn cởi truồng. Cô ta tự tin rằng mình có thể làm cho Lãnh Nhược Băng xấu hổ, nhưng bây giờ..
Cô hướng ánh mắt cầu cứu về phía Nam Cung Dạ nhưng Nam Cung Dạ lại dửng dưng quay đầu đi và lạnh lùng rời khỏi phòng: "Nhược Băng, tôi cho cô một phút."
Thái độ của Nam Cung Dạ chính là bằng lòng với cách làm của Lãnh Nhược Băng cho nên không ai dám bước tới để can ngăn.
Ánh mắt Lục Hoa Nùng lãnh đạm, nói: "Lãnh Nhược Băng, nếu hôm nay cô nhất định làm đến cùng sau này tôi sẽ không bỏ qua cho cô!"
"Ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì?" Lãnh Nhược Băng cười duyên: "Dạ thiếu cho tôi một phút thôi, nếu cô không cởi tôi sẽ giúp cô!"
Lãnh Nhược Băng vừa dứt lời đã thấy cô vung tay kéo mảnh vải mỏng trên người Lục Hoa Nùng xuống, toàn bộ cảnh xuân của cô ta đều được phơi bày trước mặt mọi người.
Lục Hoa Nùng theo bản năng khép hai chân lại, ôm chặt ngực, trong mắt tràn đầy hung ác, hận không thể giết chết Lãnh Nhược Băng.
Lãnh Nhược Băng không quan tâm: "Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy. Nếu tôi thua, cô sẽ không tử tế để tôi đi không phải sao?" Cô cảm thấy mình đã rất hiền lành khi cho Lục Hoa Nùng lưu lại miếng dán ngực, không tính là khỏa thân hoàn toàn.
Lãnh Nhược Băng nhếch môi dửng dưng rời khỏi phòng, điều mà cô không ngờ tới là Nam Cung Dạ đang đứng ở cửa đợi cô, cả người anh toát ra một luồng sát khí giống như một con sư tử người đang giận dữ vậy.
Nhìn thấy Lãnh Nhược Băng đi ra, Nam Cung Dạ đột nhiên đẩy cô vào tường, ánh mắt hung ác nghiến răng nghiến lợi nhìn cô: "Nhược Băng, ai cho cô dũng khí dám đánh cược với người khác như vậy, chỉ cần cô thua, cô cũng sẽ cởi bỏ quần áo nơi công cộng và cắm sừng tôi sao?"
Lãnh Nhược Băng: "..."
"Ngài Nam Cung, chẳng lẽ ngài muốn để tôi bị người khác mặc sức chà đạp?" Lãnh Nhược Băng do ảnh hưởng của rượu bỗng trở nên cứng đầu: "Nếu ngài sợ tôi cắm sừng ngài, bây giờ ngài có thể quăng tôi đi sau đó ngủ với người khác, vậy sẽ không thành vấn đề!"
Chương 39: Hành động trong cơn thịnh nộ
Cơn thịnh nộ của Nam Cung Dạ giống như một sợi dây đã bị kéo căng đến cực hạn, có thể đứt trong một giây tiếp theo. Anh nhịn không được muốn treo Lãnh Nhược Băng lên đánh, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: "Được rồi, Băng Băng, cô giỏi lắm!"
Mặc dù anh biết cô chắc chắn không phải là một con cừu nhỏ an phận nhưng anh không ngờ rằng cô sẽ không vâng lời anh mà ngỗ nghịch đến vậy. Anh thừa nhận anh chỉ muốn Lục Hoa Nùng ở lại để thử phản ứng của cô mà biểu hiện của cô thật đáng thất vọng, cô thật sự không quan tâm đến anh một chút nào!
Cưng chiều một người phụ nữ vô tâm như vậy có ích gì!
Khóe miệng Nam Cung Dạ ngậm lấy ý cười nhưng hàm răng của anh đang lạnh lùng nghiến, khiến không khí xung quanh ngay lập tức giảm xuống tới mức có thể đóng băng.
Đột nhiên bàn tay to lớn của anh vuốt ve cằm cô, chậm rãi siết chặt cho đến khi nhéo một vết hằn sâu trên khuôn mặt trắng nõn.
Đau quá, rất đau. Đây là cảm giác đầu tiên của Lãnh Nhược Băng nhưng cô nghiến răng không nói lời nào, đôi mắt cố chấp nhìn chằm chằm khuôn mặt của Nam Cung Dạ, trong lòng toát ra một loại im lặng bất khuất.
Nam Cung Dạ ghét bộ dáng này của cô, hận không thể bóp tan xương cốt cô, bóp chết lòng tự tôn của cô. Mặc dù anh ghét những người phụ nữ nũng nịu lấy lòng anh nhưng đối mặt với sự im lặng của Lãnh Nhược Băng càng khiến anh khó chịu hơn. Anh muốn hoàn toàn thuần hóa người phụ nữ này, để cô tự nguyện đầu hàng trong vòng tay anh.
Nam Cung Dạ mím môi, lạnh lùng và xấu xa: "Lãnh Nhược Băng, cô đang nghĩ đến việc rời xa tôi sao? Chẳng lẽ cô quên ban đầu ai là người trêu chọc tôi, đưa điều kiện với tôi cuối cùng bò lên giường của tôi? Hay là cô không muốn làm nhà thiết kế của Nam Cung nữa?"
Câu nói này làm Lãnh Nhược Băng tỉnh lại, trong lúc tức giận cô suýt chút nữa đã quên mất mục đích quan trọng nhất của mình. Hiện tại cô không thể cãi nhau với Nam Cung Dạ. Nhận ra điều này Lãnh Nhược Băng rất hối hận vì cuộc cãi vã vừa rồi nhưng cô cũng là một người có tự trọng, cho dù muốn sửa sai với Nam Cung Dạ cũng không thể dỗ dành anh ngay được.
Vì vậy Lãnh Nhược Băng cắn môi dưới theo thói quen, nghĩ về việc làm thế nào để cô không mất phẩm giá mà vẫn khiến Nam Cung Dạ hạnh phúc. Cô chưa từng dụ dỗ đàn ông, cũng không có kinh nghiệm, chuyện này thật sự rất khó làm. Chẳng bao lâu, môi dưới của cô bị cắn đến trắng bệch, trên đó còn lưu lại một dấu răng rõ ràng.
Nhìn thấy cô như vậy, Nam Cung Dạ vừa tức giận vừa lo lắng. Ai cho phép cô tự cắn môi mình mà không được anh cho phép, môi cô là của anh! Kể từ khi nếm vẻ đẹp của đôi môi cô anh liền coi nó như của riêng mình.
Tuy nhiên Nam Cung Dạ đã quen với sự lạnh lùng nên không muốn nói sẽ không bao giờ nói. Vì vậy anh ra tay, đột nhiên anh hôn lên môi cô, buộc cô phải giải phóng đôi môi của mình khỏi hàm răng, sau đó không tự chủ được mà trằn trọc mút vị ngọt đôi môi cô, muốn ngừng mà không được.
Lãnh Nhược Băng không ngờ người đàn ông đang tức giận sẽ bất ngờ hôn cô, trở tay không kịp đã bị đập vào tường. Đương nhiên cô cũng đang chuẩn bị giảng hòa với anh, đây là cơ hội cho nên cô cũng cố ý phối hợp với anh, hai cánh tay ngọc chậm rãi ôm lấy cổ anh.
Quan Vũ đang đứng một bên lập tức xấu hổ quay lưng lại. Anh không khỏi thở dài, Dạ thiếu nhà anh càng ngày càng bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Lãnh tiểu thư, từ trước đến nay cảm xúc của anh chưa bao giờ cảm xúc dao động nhiều như vậy, trước đây trong khoảng thời gian ngắn cũng chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy. Thật không may, Dạ thiếu vẫn chưa nhận ra điều đó.
Hai người hôn nhau say đắm đến nỗi không để ý rằng Dụ Bách Hàn và Mục Thịnh Hi bước ra từ phòng riêng, cả hai đều nhìn họ với vẻ mặt kinh ngạc.
Sau một thoáng ngạc nhiên, Mục Thịnh Hi cau mày sâu sắc.
Dụ Bách Hàn huýt một tiếng sáo lớn.
Chương 40: Cảm xúc thay đổi quá nhiều vì cô
Vòng tay ôm ngực, Dụ Bách Hàn nói: "Có vẻ như hai người không thể chịu được nữa. Nếu vậy tại sao không mở một căn phòng trong Phượng Hoàng Đài của tôi là được rồi."
Mặc dù Lãnh Nhược Băng đã chấp nhận thân phận tình nhân nhưng mặt cô không dày đến nỗi không để ý đến người khác mà hôn nồng nhiệt nơi công cộng, vì vậy khi nghe thấy tiếng của Dụ Bách Hàn, cô đột nhiên tỉnh táo và đột ngột đẩy Nam Cung Dạ ra. Khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở không ổn định, đôi môi sưng đỏ như đào xuân sau cơn mưa.
Đang làm chuyện tốt bị quấy rầy, Nam Cung Dạ vẻ mặt buồn bực quay đầu lạnh lùng ném cho Dụ Bách Hàn hai chữ: "Cút ngay!"
Dụ Bách Hàn hờ hững nhún vai tiếp tục chế nhạo: "Chậc chậc, đây là biểu hiện không hài lòng của Dạ thiếu, Nhược Băng, cho tôi hỏi một câu, kỹ năng giường chiếu của Nam Cung thế nào?"
Bùm~
Lãnh Nhược Băng cảm thấy đầu óc mình đột nhiên trở nên trống rỗng, bị câu hỏi này nện đến thất điên bát đảo. Cô có thể thao túng con dao khiến người khác liệt ti nhưng không thể chịu đựng được trò đùa như vậy. Cho nên cô rất tức giận trừng mắt nhìn Vu Bạch Sơn: "Anh chán sống sao? Trong phòng có một cô gái xinh đẹp đang khỏa thân. Không ở lại xem sao lại chạy ra ngoài?"
Ngay khi cô nói lời này, không chỉ những người khác kinh ngạc mà ngay cả Nam Cung Dạ cũng sững sờ trong giây lát. Hình ảnh Lãnh Nhược Băng vẫn luôn ưu nhã, trầm mặc như một đóa hoa xinh đẹp bỗng biến mất, cho dù lần trước dạy dỗ hai vị trợ lý trong phòng làm việc vẫn ưu nhã như nước, chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ nói những lời thô thiển như vậy.
Kết quả là Nam Cung Dạ đột nhiên cảm thấy lửa giận trong lòng mình đã biến mất bằng cách nào đó, thậm chí còn có ý muốn cười nhưng vì thể diện anh đã cố gắng nén nhịn.
Sau khi Dụ Bách Hàn kinh ngạc lắc đầu, tiếp tục chế nhạo: "Chậc chậc chậc, Lãnh Nhược Băng cô thật sự là phá hư hình tượng, tôi vẫn luôn cho rằng cô là nữ thần."
"Hừ!" Lãnh Nhược Băng hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Dụ Bách Hàn một cái liền xoay người rời đi. Có vẻ như cô cảm thấy xấu hổ về lời nói của mình nên muốn trốn đi, nhưng thật ra cô không muốn ở trước mặt Mục Thịnh Hi làm gì không phải, người này quá đáng sợ, cô không muốn thể hiện bất kỳ động tác nào trước mặt anh ta.
Nam Cung Dạ quay đầu lại liếc nhìn Quan Vũ, Quan Vũ lập tức hiểu ra đuổi theo Lãnh Nhược Băng đưa áo khoác và túi cho cô.
Mục Thịnh Hi nhìn Nam Cung Dạ với vẻ mặt trịnh trọng: "Nam Cung, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
"Tôi biết cậu định nói gì." Nam Cung Dạ ngắt lời Mục Thịnh Hi: "Vẫn là câu nói cũ, đừng cố xen vào chuyện của tôi, tôi có biện pháp của riêng mình."
Lúc này Khang Kiền dẫn theo Lục Hoa Nùng ra ngoài, vẻ mặt của Lục Hoa Nùng lúc này vô cùng xấu hổ, hoàn toàn mất đi thần sắc và khí chất của siêu sao.
Nam Cung Dạ cau mày nhìn Khang Kiền, lạnh lùng nói: "Đừng để tôi gặp lại cô ta."
"Vâng, Dạ Thiếu." Khang Kiền không dám trái lời, nhanh chóng gật đầu.
Lời nói của Nam Cung Dạ tương đương với việc phong sát Lục Hoa Nùng. Bây giờ "Vương Dạ Yến" đã quay được một nửa số cảnh quay, việc thay đổi nhân vật chính vào lúc này là một tổn thất lớn nhưng người có tiền thường tùy ý. Nam Cung Dạ thà mất tiền cũng muốn đá Lục Hoa Nùng vì cô đã để anh cảm thấy rất khó chịu.
Lần này Lục Hoa Nùng đã hoàn toàn tỉnh táo, Nam Cung Dạ sẽ phong sát cô, vậy sau này ai dám hợp tác cùng cô chứ, sự nghiệp diễn xuất của cô sẽ bị hủy hoại.'Bịch' một tiếng, Lục Hoa Nùng lập tức quỳ trên mặt đất nắm lấy góc quần của Nam Cung Dạ khẩn thiết cầu xin: "Dạ thiếu, tôi biết tôi đã sai, xin hãy bỏ qua cho tôi."
Nam Cung Dạ ghê tởm rút chân ra, Khang Kiền hiểu chuyện liền kéo Hoa Nùng rời đi, ông sợ cô ta tiếp tục làm ồn sẽ khiến Nam Cung Dạ tức giận nên đã nổi giận dùng một bàn tay chặn miệng cô lại.
Nữ diễn viên tuyến một của Long Thành cứ thế bị phong sát vì một lời nói của Nam Cung Dạ.
"Nam Cung, anh vì người phụ nữ đó mà tâm tình thay đổi rất nhiều!" Mục Thịnh Hi liều chết khuyên răn.
Chỉnh sửa cuối: