[Edit] Mỗi Mục Tiêu Đều Dành Cho Em - 11 Giờ Phải Ngủ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi peachcuaban, 18 Tháng bảy 2019.

  1. peachcuaban the world is dull, but it has you.

    Bài viết:
    2
    [​IMG]



    Mỗi mục tiêu đều dành cho em

    Tác giả: 11 Giờ Phải Ngủ

    Độ dài: 163 chương

    Thể loại: hiện đại, ngọt sủng, trùng sinh, đô thị, HE

    Raw: Yên Yên

    Convert: Thích Đổi Tên

    Edit: Peach

    Tình trạng: ON GOING


    [ Văn án]

    Hình xăm đầu tiên của Carlos vào năm mười bốn tuổi là Te amo, Tô Thanh Gia (Anh yêu em, Tô Thanh Gia)

    Hình xăm thứ hai của Carlos vào năm mười tám tuổi là Te casaras conmigo, Tô Thanh Gi a (Lấy anh nhé, Tô Thanh Gia)

    Và hình xăm thứ ba của Carlos vào năm hai mươi hai tuổi là Yo nací para quererte, Tô Thanh Gia (Anh sinh ra để yêu em, Tô Thanh Gia)

    Đối với người hâm mộ mà nói, mới mười sáu tuổi đã được tham gia giải đấu U19 châu Âu, Carlos quả thực là món quà Chúa trời ban tặng cho Barca [*], nhưng động tác ăn mừng của anh lại khiến người hâm mộ giận dữ – vì anh làm hình trái tim trước ngực.

    [*] Barca: Là tên thân mật của F. C. Barcelona – câu lạc bộ thể thao giàu thành tích ở Barcelona, Catalonia, Tây Ban Nha (Theo wikipedia).

    *

    Đối với Tô Thanh Gia mà nói, gặp Carlos là một chuyện ngoài ý muốn trên con đường sống lại.

    Còn với Carlos mà nói, gặp được Tô Thanh Gia cũng là lúc cuộc đời anh thực sự bắt đầu.

    *

    "Lời tỏ tình lãng mạn nhất thế kỷ – Anh yêu em, là bài thơ về sự bắt đầu của tuổi trẻ." – Tuần san Time

    "Carlos mang giải thưởng Quả bóng vàng về thay cho lời tỏ tình với người vợ xinh đẹp của mình." – New York Time

    "Anh ấy có một cơ thể hoàn hảo, hình xăm trên ngực là khuyết điểm duy nhất trong mắt toàn thể phụ nữ, trừ vợ anh." – Tạp chí Playboy

    * * *

    Là lá la, Mỗi mục tiêu đều dành cho em đã ùa về Đào gia rồi đây mọi người ơiiiiii

    Cầu được cho xiền~

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Edit Của Peachcuaban


    • 18/7/2019 -? •
     
  2. peachcuaban the world is dull, but it has you.

    Bài viết:
    2
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Giải thưởng nam vận động viên xuất sắc nhất của Liên đoàn bóng đá thế giới (FIFA) [*] được gọi là" Quả bóng vàng ", là giải thưởng cao quý nhất trong lòng tất cả vận động viên trên sân cỏ.

    Đến năm 2015, ngôi sao người Argentina – Lionel Messi một lần nữa mang về giải thưởng Quả bóng vàng, đây là lần thứ năm anh giành được giải thưởng này.

    * * *"

    [*] FIFA là từ viết tắt của cụm từ gì Liên đoàn bóng đá thế giới (tiếng Pháp: Fédération Internationale de Football Association) là tổ chức điều hành và quản lý các hoạt động bóng đá trên thế giới. FIFA được thành lập 21/05/1904 và trụ sở được đặt tại thành phố Zurich, Thụy Sĩ.

    Tô Thanh Gia đối chiếu bản ghi chép rồi gõ đoạn văn này vào máy tính. Cô ngả lưng dựa vào thành ghế, duỗi người, để lộ vòng eo nhỏ nhắn mềm mại dưới lớp áo ngủ bằng lụa đỏ.

    Tin tức siêu sao Barca Lionel Messi năm lần giành được giải "Quả bóng vàng" đã bùng nổ trên toàn thế giới, đặc biệt là fan hâm mộ Barca Lionel Messi, họ điên cuồng chia sẻ thông tin về anh. Trên wechat, blog và cả trên INS (Instagram), tất cả đều là những tin tức này.

    Được rồi, tuy không phải là một fan hâm mộ bóng đá nhưng trong lòng Tô Thanh Gia vẫn rất vui mừng, chỉ có điều, chút hân hoan ấy còn lâu mới có thể bù đắp được nỗi đau khổ bị biên tập dùng "đoạt mệnh liên hoàn call" lôi dậy khỏi chăn, tăng ca suốt đêm viết bản thảo.

    Ý của chủ biên, biên tập viên của cô đã truyền đạt rất rõ ràng: Từ góc độ ca ngợi Messi, cô phải tổng kết thành một bài viết hoàn chỉnh và ấn tượng nhất.

    Tô Thanh Gia suy đi nghĩ lại một lúc, sau đó mở chuỗi tin tức chưa đọc lên, uhm, có cái để viết rồi.

    Làm một nhà báo tự do, phần lớn thời gian Tô Thanh Gia đều cực kỳ nhàn rỗi, đương nhiên là trừ đêm nay.

    Cô có sở trường là dung hòa kiến thức của nhiều lĩnh vực khác nhau. Trong một bài viết, cô có thể viết về du ký, viết về chuyên mục tình cảm, cũng có thể viết tùy bút và cả những lời bình luận giới thiệu ẩm thực, đương nhiên thỉnh thoảng cũng phải viết về tiểu sử của một ngôi sao nổi tiếng nào đó.

    Thật ra, nói về Tô Thanh Gia, cái gì cô cũng biết một chút nhưng lại chẳng hề hiểu sâu về bất cứ một vấn đề nào. Viết mỗi lĩnh vực một ít là bởi vì cô chỉ biết có thế, trùng hợp là lại có đủ kiến thức để viết thôi –

    Tô Thanh Gia sinh ra trong một gia đình làm nghề ngoại giao, cha mẹ quanh năm ở nước ngoài. Vì trước đây thường xuyên theo ra nước ngoài du lịch, nên kiến thức của cô cũng được bồi đắp rất nhiều.

    Nhưng là chính là bởi vì lúc nhỏ hay đi đây đi đó, nên Tô Thanh Gia càng muốn một sống cuộc sống nhàn nhã không màng danh lợi. Sau khi tốt nghiệp đại học Cambridge, Tô Thanh Gia không tiếp tục ở lại nước ngoài phát triển, mà quay trở lại sinh sống ở Hàng Châu.

    Mười hai giờ đêm, Tô Thanh Gia gõ xong bản thảo, gửi cho biên tập, cuối cùng thì gõ Enter một cái thật vang, như thể đang xả hơi phát tiết.

    Tháo mắt kính xuống, cô đứng lên vươn vai rồi đi vào phòng vệ sinh.

    Dùng nước nóng rửa mặt, Tô Thanh Gia nhìn ngắm cô gái trong gương. Khuôn mặt của cô từ nhỏ đã rất tinh xảo xinh đẹp, khiến ai nhìn cũng khen một câu mỹ nhân.

    Mặc dù là người châu Á, nhưng vì có một phần tư huyết thống Tây Ban Nha nên chiếc mũi của cô rất cao thẳng thanh tú, từ chân mũi đến cánh mũi, các đường cong đều cực kỳ hoàn mỹ, khuôn mặt trái xoan để lộ ra sự tao nhã cổ điển, đôi môi đỏ tươi điểm trên làn da trắng nõn, có một sự quyến rũ mê hoặc không nói thành lời.

    Thứ Tô Thanh Gia hài lòng nhất chính là đôi mắt của mình, mặc dù hốc mắt không sâu như người châu Âu nhưng lông mi dầy dặn cong vút, con ngươi trong suốt màu hổ phách, bởi vì cận thị cho nên nhìn qua giống như có một tầng hơi nước mơ hồ.

    Gương mặt căng tràn nhựa sống, không hề giống một cô gái hai mươi sáu tuổi.

    Lấy cái dây màu hồng phấn buộc gọn mái tóc dài óng ả, Tô Thanh Gia xé mặt nạ đắp lên mặt.

    Phụ nữ mà, vẫn phải trông chờ vào việc chăm sóc thôi, mấy minh tinh hơn bốn mươi vẫn giả dạng non nớt kia, có ai là không tiêm không chích mấy thứ phụ trợ cơ chứ?

    Nằm trên giường, Tô Thanh Gia suy nghĩ một lát rồi mở di động ra đặt vé máy bay đến Bắc Kinh và Barcelona, ừm, viết một bài chuyên mục khiến cô có chút nhớ bờ biển hoàng kim và cái tên Barca rồi.

    Sau khi nhận được tin nhắn nhắc nhở số dư trong ngân hàng, lại nghịch điện thoại một lúc, Tô Thanh Gia gỡ mặt nạ xuống, không bao lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.

    *

    Hàng Châu, chín giờ, ánh mặt trời xuyên qua bộ rèm cửa màu tím nhạt, bụi bặm trong không khí bay lả tả như bột phấn.

    Kể cũng lạ, một người không bao giờ mơ mộng như cô hôm qua lại mơ về Barcelona, đúng là ngày nghĩ sao đêm mơ vậy, Tô Thanh Gia vỗ đầu mình, đó đều là những chuyện trước khi cô mười tuổi rồi.

    Sau khi đánh răng rửa mặt rồi tập mấy động tác yoga quen thuộc xong, cô bước vào nhà bếp, lấy một cốc sữa và một miếng bánh mì nướng.

    Nước sốt việt quất đúng là ngon quá đi mất. (>^w^<) (>^w^<)

    Ăn sáng xong, Tô Thanh Gia kiểm tra máy tính, có một mail mới, thật bất hạnh, bản thảo của cô bị trả lại. Biên tập ghi chú rõ là phải sửa lại, bài vừa rồi không đủ sâu sắc, nghìn bài như một, không có ý tưởng mới, và phải nộp lại bản mới trước hai giờ chiều nay, tất nhiên là phải sửa lại thật tốt!

    Tô Thanh Gia cong miệng, thổi một hơi, vén lọn tóc trên trán lên.

    Cô nghĩ thầm, đây không phải là yêu cầu của ông sao? Cái gì mà tổng kết thành tựu của Messi, người ta mua tạp chí đâu phải là để đọc mấy thứ đó, đọc trên wechat là được rồi.

    Thấy chưa, giờ thì không đi được nữa rồi.

    "Biển ơi, bikini ơi, suối nước nóng ơi, các chàng trai Tây Ban Nha ơi, hic, mọi người đã mất đi một đại mỹ nhân rồi đấy."

    Tô Thanh Gia mở app, xác nhận trả vé.

    Buồn bực muốn cắn móng tay, nhưng vừa đưa lên miệng thì phát hiện bộ móng tay mới làm mấy hôm trước vẫn chưa tẩy đi: "Đúng là khó chịu o (︶︿︶) o"

    Dù ngoài miệng than thở nhưng cô vẫn đeo kính mắt lên, bắt đầu viết bản thảo.

    Lần này, Tô Thanh Gia viết ra từng phương pháp huấn luyện của các câu lạc bộ, sau đó sửa lại những bài tập thể năng mà mọi người vẫn thường tập sai.

    Lấy máy tính gửi bản thảo đã sửa sơ qua cho biên tập.

    Trong lúc chờ đợi, Tô Thanh Gia gặm hết một trái táo đỏ cho hả giận.

    Nhận được mail mới.

    "Biên Biên: Khá tốt, cô cứ tô tô vẽ vẽ thêm mấy truyền kỳ của Messi vào, tất cả mọi người đều sẽ thích xem thôi."

    "Tô Thanh Gia: ."

    Ai đã nói là không có ý tưởng mới, không thể nghìn bài như một vậy? Ai vậy?

    Sau khi sửa đổi xong, Tô Thanh Gia vào bếp làm sườn om, tôm luộc, rồi múc món chân gò hầm đậu nành còn sót lại hôm qua ra tự khao mình một bữa.

    Ăn uống xong xuôi, Tô Thanh Gia bò lên giường bắt đầu ngủ trưa, mặc dù đã trả vé, nhưng cô vẫn muốn tiếp tục giấc mơ còn dang dở tối qua.

    "Barcelona, hẹn gặp lại trong mộng nhé."

    *

    Giấc ngủ này có vẻ hơi dài.

    Tô Thanh Gia nghĩ thầm, bởi vì cô cảm nhận được sự choáng váng vì ngủ quá lâu.

    "Hình như mình đã ngủ rất lâu rồi thì phải, đầu đau quá." Day day huyệt Thái dương, cô hơi nao nao – dường như có chỗ nào đó không đúng?

    "Bella, bảo bối của mẹ, mau dậy đi con."

    Mẹ Minh Linh mở cửa phòng, đi đến: "A, sao vậy, bảo bối, sao con lại ngồi ngốc trên giường thế? Hôm nay có bánh ngọt con thích đấy. Mau mặc quần áo vào đi."

    Mẹ Minh Linh tìm trong tủ quần áo cho cô một chiếc váy lụa màu xanh lam, có thắt lưng nhỏ màu trắng, chân váy dáng suông.

    Tô Thanh Gia chớp mắt mấy cái rồi chuyển tầm mắt đến cái váy, cảm thấy có chút mơ hồ.

    Cái váy này rất đẹp, nhưng không phải là loại của cô mà.

    Đó là quần áo trẻ con, quần áo trẻ con, quần áo trẻ con! Cô đã là một phụ nữ ba mươi tuổi rồi! Mami đại nhân của cô rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?

    Đợi chút, mami đại nhân.. Tại sao, lại trẻ thế này?

    Không phải mami đi phẫu thuật thẩm mĩ đấy chứ, nếu không thì tại sao một người năm mươi sáu mươi tuổi lại có thể biến thành thiếu phụ như vậy?

    Mẹ Minh Linh là con lai giữa hai dòng máu Trung Quốc và Tây Ban Nha, gương mặt thanh tú xinh đẹp, dáng người yểu điệu, lại còn có khí chất tao nhã do nhiều năm chơi dương cầm tạo ra.

    Tô Thanh Gia cảm thấy đầu óc có chút choáng váng: "Phu nhân xinh đẹp, con có thể mạo muội hỏi tuổi của mẹ được không?"

    Minh Linh che miệng cười khanh khách, khuôn mặt rực rỡ như đóa hoa càng khiến Tô Thanh Gia thêm chóng mặt.

    "Cảm ơn Bella đã khen ngợi, tuổi của phụ nữ là bí mật, nhưng mẹ cũng không ngại nói cho con biết đâu, mẹ 32 tuổi, bảo bối của mẹ thì tám tuổi rồi." Bà vỗ vỗ mép giường: "Bảo bối mau đứng dậy mặc quần áo đi, mẹ ra ngoài trước đây, con mau xuống nhé!"

    Trong khi Tô Thanh Gia tiếp tục mơ hồ, tiếp tục choáng váng, thì mẹ Minh Linh đã hôn lên trán cô một cái, sau đó đóng cửa lại xuống lầu.

    Nghe tiếng bước chân của mami đại nhân xa dần, Tô Thanh Gia vén chăn nhảy xuống giường, chạy vọt vào phòng vệ sinh.

    Sau đó cô đứng ngốc ba phút để tiếp nhận sự thật này -

    Cô năm nay tám tuổi, cùng cha mẹ sinh sống ở Barcelona, Tây Ban Nha, đây không phải là mơ, bởi vì.. Cô chỉ cao hơn bồn rửa mặt có nửa cái đầu.

    "Trời ạ, đây không phải là một giấc mộng sao, quả thật đã về Barcelona rồi, chẳng lẽ thần đường đã nghe thấy lời kêu gọi của cô? Đúng là mơ hồ quá đi mất."

    Tô Thanh Gia chuyển một cái ghế nhỏ sang, sau đó trèo lên đánh răng rửa mặt.

    Cuối cùng, cô soi gương rồi tự hôn mình "chụt" một cái..

    Oa oa oa, đúng là đáng yêu quá đi mất, chỉ nhìn thôi đã không thể nhịn được rồi ^^.

    Thì ra cô đẹp từ nhỏ đến lớn đó, còn muốn người khác sống không đây.

    Tô Thanh Gia ôm khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng vô cùng đắc ý.

    Đến khi dời mắt về phía giường, Tô Thanh Gia mới tỉnh táo lại từ trong sắc đẹp của mình, cuộc sống của cô lại bắt đầu lại từ đầu?

    Nhà của cô, xe của cô, tiền của cô, đều đã bay mất rồi?

    Bộ móng mới làm của cô, nồi canh mới của cô?

    Còn 6plus của cô?

    Tất cả đều không có?

    Tất cả đều bắt đầu lại sao? Thật đáng sợ!

    * * *


    Hôm nay chỉ thế thôi nhé, mọi người ngủ ngon mơ đẹp, lại tiếp tục cầu cho xiền~
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng tám 2019
  3. peachcuaban the world is dull, but it has you.

    Bài viết:
    2
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhân lúc mặc quần áo, Tô Thanh Gia tranh thủ sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình.

    Thứ nhất, cô tên là Tô Thanh Gia, đây là lúc cô tám tuổi. Không cần chứng minh.

    Thứ hai, ba cô tên là Tô Tĩnh Khang, là người gốc Trung, hiện đang làm việc tại văn phòng Lãnh Sự quán Trung Quốc ở Barcelona Tây Ban Nha. Ừm, còn chức vụ, tha thứ cho cô đi, cô không thể nhớ rõ chuyện trước đây nữa rồi.

    Thứ ba, mẹ cô tên Minh Linh, là "đại mỹ nhân" mang hai dòng máu Trung Quốc và Tây Ban Nha, là bậc thầy về đàn dương cầm, tên tiếng anh là Ana, ừm, chính là người cô vừa gặp.

    Đi xuống lầu, Tô Thanh Gia nhìn một vòng quanh ngôi biệt thự nhỏ. Đây là kiểu kiến trúc điển hình của Tây Ban Nha, lãng mạn dâng trào lại mang theo tâm tư tinh tế, nhất là những bức bích họa trên vòm vái nhà và vườn hoa nhỏ căng tràn nhựa sống.

    "Thanh Gia, mau tới ăn sáng đi." Tô Tĩnh Khang cầm tờ báo, công việc ở nước ngoài yêu cầu ông nhất định phải hiểu biết rõ về thời sự địa phương.

    Tô tiểu mỹ nữ dùng hai tay nhấc mép váy, làm ra một lễ nghi cực kỳ thục nữ: "Sdias, Tô tiên sinh đẹp trai!" (Buổi sáng tốt lành, Tô tiên sinh đẹp trai)

    Tô Tĩnh Khang ngả mũ đáp lại, đương nhiên, ông ấy không có mũ. Nhưng không sao, ông ấy vẫn rất đẹp ^^.

    "Sdias!" (Buổi sáng tốt lành)

    Tô tiên sinh cười rộ lên vui vẻ, Minh Linh ở một bên thì si mê đến ngây người.

    Chờ Tô Thanh Gia tự ngồi xuống ghế, nói: "Ba mẹ, hoạt động lại đi." Thì Minh Linh mới phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng như đóa hoa hồng nở đỏ trong vườn.

    Tô Tĩnh Khang không biến sắc nhìn sang, nhưng đáy mắt vui vẻ lại bán đứng nhà ngoại giao trẻ tuổi này, ừm, xem ra mị lực vẫn chưa hề giảm xuống.

    Tô Thanh Gia yên lặng ăn nhanh một chút, cố gắng không phát ra tiếng để tránh bị chìm vào không gian hường phấn bên cạnh.

    Chọc chọc cái đĩa bánh ngọt trà xanh, nể mặt chỗ bánh ngọt này, cô đành miễn cưỡng chấp nhận tất cả sự thật vậy.

    Đương nhiên, nếu bây giờ có thể không làm bóng đèn sẽ tốt hơn.

    Nhìn cha mẹ mắt qua mày lại, rồi nhìn không khí ngọt ngào đến phát ngán này đi, cô đâu còn là một đứa trẻ nữa chứ!

    Trời ạ, nói nhiều, lại muốn mơ hồ rồi.

    *

    Tô Tĩnh Khang ra ngoài làm việc.

    Barcelona là thành phố lớn thứ hai Tây Ban Nha, nằm trên bờ biển phía Đông Bắc của bán đảo Iberian, nhìn ra biển Địa Trung Hải, khí hậu ôn hòa vừa phải, được đánh giá là "hoa Châu Âu", dân số khá đông, phần lớn là dân di cư đến từ nhiều quốc gia khác nhau, người Trung quốc cũng chiếm một phần trong số đó, vì vậy, công việc ở Lãng Sự Quán chẳng hề nhàn nhã chút nào.

    Mẹ Minh Linh sinh ra ở Madrid. Bà ngoại cô là Sonia, một người đẹp điển hình của Tây Ban Nha, là người cực kỳ thích nhảy múa theo điệu nhạc flamenco và cũng cực kỳ nhiệt tình trong tình yêu.

    Trong một lần gặp gỡ, Sonia gặp Minh Úc – một người đàn ông phương Đông thần bí, hai người rơi vào bể tình, không thể quay đầu được. Sonia sinh ra trong xã hội thượng lưu, là bông hoa hồng Tây Ban Nha mà mọi người theo đuổi, cũng may Minh Úc đủ xuất sắc, Sonia lại là con gái một, không gả ra ngoài, nếu không, có lẽ chuyện tình của bọn họ đã trở thành một vở kịch Rose & Jack nữa rồi.

    Minh Linh là con lai, vừa có hình bóng vui vẻ nhiệt tình của Địa Trung Hải, vừa có vẻ e thẹn kín đáo của người phương Đông, trên lại có hai anh trai nên Minh Linh trong gia tộc cũng không bị mấy áp lực.

    Bà từng là một thành viên của một dàn nhạc rất nổi tiếng ở Tây Ban Nha, trong lúc lưu diễn ở Trung Quốc đã phải lòng Tô Tĩnh Khang, xuất thân từ một gia đình ngoại giao. Về điểm này, Minh Linh hoàn toàn được di truyền từ người mẹ Tây Ban Nha của mình, theo đuổi gắt gao, cuối cùng cũng hái được đóa hoa lạnh lùng cao ngạo đó xuống. Vì sự nghiệp của ông xã, Minh Linh từ bỏ vị trí trong dàn nhạc, đi theo Tô Tĩnh Khang sinh sống ở khắp các quốc gia trên thế gới.

    Nửa năm trước, Tô Tĩnh Khang xin được điều đến ban Lãnh Sự Quán Trung Quốc tại Barcelona Tây Ban Nha, Minh Linh vui vẻ không thôi, lập tức khao ông xã nhà mình một trận ra trò.

    Còn chuyện khao thế nào, khụ khụ, việc riêng trong nhà, việc riêng trong nhà..

    Trở lại bán đảo Iberian quen thuộc, Minh Linh đảm nhiệm vị trí giáo viên âm nhạc ở một trường trung học lân cận.

    Gia đình Tô Thanh Gia chuyển từ Trung Quốc đến Tây Ban Nha từ nửa năm trước, để thích nghi với hoàn cảnh mới, người nhà quyết định cho cô nghỉ học một năm, hơn nữa Tô Thanh Gia ở Trung Quốc đã hoàn thành bậc tiểu học, chỉ cần theo kịp ngôn ngữ thì việc bài vở học tập là không thành vấn đề.

    Buổi sáng là thời gian Tô Thanh Gia đánh đàn dương cầm, Minh Linh phụ trách dạy vỡ lòng dương cầm cho cô từ lúc ba tuổi, vì vậy bây giờ Tô tiểu mỹ nhân đã có thể đánh được không ít bản nhạc rồi.

    Chọn một điệu Valse ngắn, thấy Minh Linh gật đầu, Tô Thanh Gia bắt đầu đàn.

    Cô còn nhỏ, ngón tay vẫn chưa phát triển hết nhưng vẫn rất thon dài, trơn bóng trắng nõn, độ mở lớn, có năng khiếu bẩm sinh.

    Điệu nhạc này rất sống động thanh thoát, giống như một chú cún chạy theo cái đuôi của mình, không ngừng quay vòng ở một chỗ, có chút hoang mang chán nản.

    Điệu nhạc rất đơn giản, nhưng vừa đánh đàn, Tô Thanh Gia đã bắt đầu thất thần.

    Minh Linh cắm hoa ở bên cạnh, bà dùng kéo cắt bớt nhánh hoa cát cánh đi, vót nhọn, sau đó tìm chỗ cắm vào, động tác tao nhã như thể đang nhảy múa.

    Tai của nhạc sĩ lúc nào cũng có thể nắm bắt được những cảm xúc nhỏ nhất, tuy Minh Linh chưa trở thành nhạc sĩ, nhưng bà vẫn có thể cảm nhận được tiếng đàn của con gái mình ẩn chứa sự hoang mang bối rối và vô số những cảm xúc phức tạp mà bà không phân biệt được.

    Rõ ràng là một điệu nhạc rất đơn giản, tại sao Bella lại có nhiều cảm xúc đến thế?

    Minh Linh không hề quấy rầy Tô Thanh Gia, nhưng ánh mắt thì cực kỳ lo lắng.

    Tô Thanh Gia đang nhớ về kiếp trước của mình, ba mươi năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

    Cho dù là ai thì cũng đều rất khó chấp nhận chuyện mình trở lại cuộc sống lúc lúc nhỏ. Mặc dù Tô Thanh Gia thuộc trường phái vô tư vui vẻ, cho dù gặp khó khăn cũng giữ vững tâm trạng "Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng", nhưng, những thứ còn sót lại trong trí nhớ ba mươi năm qua vẫn không thể nào phai nhạt được.

    Giống như vết mực trên giấy tuyên thành..

    Có thể đậm, có thể nhạt, cũng có thể đẹp đẽ vui tươi.

    Nhưng lại là dấu vết không bao giờ có thể xóa nhòa.

    Đời người trôi qua, ít nhiều gì cũng có sầu có oán.

    Trong vô thức, điệu nhạc đã được đánh xong.

    Tô Thanh Gia ngừng tay bừng tỉnh, cô ngẩng đầu, trông thấy ánh mắt của Minh Linh, ánh mắt hiền lành trìu mến nhất của người mẹ.

    Ngừng lại một chút, Tô Thanh Gia nở nụ tươi rói nhìn mẹ mình.

    Cho dù thế nào, cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục, bây giờ cô lấy từ trong hộp ra một viên chocolate không biết là tốt hay xấu nhất, nhưng ít ra nó rất ngọt ngào.

    Nói không chừng, sau này, viên nào cô lấy ra cũng đều sẽ ngọt như vậy.

    Minh Linh không biết con gái mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong khoảnh khắc đó, bà cảm thấy Tô Thanh Gia như đã trưởng thành, ánh mắt con bé trong sáng rõ ràng, khí chất trở nên ưu nhã thanh tao, giống hệt một con người khôn ngoan thấu hiểu sinh mạng chân lý.

    Nhưng tiếng đàn vừa rồi, biến hóa hình như cũng khá tốt.

    Minh Linh hơi nhướng mày, ung dung xoay xoay lãng hoa, ừm, bên này còn thiếu một nhánh thủy tiên.

    *

    Tô Thanh Gia nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới, và cô phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng -

    Hình như bởi vì nhỏ đi, cô bắt đầu trở nên ngây thơ một cách không kiểm soát!

    Mọi người không chờ được rồi đúng không?

    Chao ôi, bạn đã gặp một gái ế gần ba mươi tuổi cả ngày ngồi xem phim hoạt hình chưa? Bạn đã gặp một gái ế gần ba mươi tuổi suốt ngày chờ ba mẹ khen ngợi chưa?

    Làm thế nào đây, một phần tử trí thức như cô sao có thể ngây thơ như vậy chứ?

    "Thanh Gia hôm nay viết chữ giỏi quá, khéo léo tự nhiên, ừm, ông nội nhất định sẽ khen ngợi con!" Tô Tĩnh Khang hôn một cái lên trán cô, sau đó thì xoa xoa cái đầu nhỏ bé.

    Chờ Tô Tĩnh Khang đi xa, cô vẫn chưa kịp phản ứng lại, đáy lòng điên cuồng gào thét: Thật là đẹp trai thật là đẹp trai thật là đẹp trai (*+﹏+*) ~

    Tô Thanh Gia dùng sức chà xát khuôn mặt non nớt đỏ bừng, nếu hôm nào cũng được Tô đại soái ca và Minh đại mỹ nữ hôn thế này, thì ngây thơ một chút cũng có sao đâu! Đây đều là tiêu chuẩn phúc lợi đấy! Sung sướng quá đi mất~~~

    Đến con tim cũng phảo nhộn nhạo rồi~

    Minh Linh thấy con gái vui vẻ thì cũng vui vẻ theo (mẹ chắc chắn là không phải mình háo sắc chứ). Đáng yêu quá đi mất! Bà cũng không nhịn được in một cái môi thơm lên mặt cô.

    Tô Thanh Gia về phòng, cảm thấy cả người như đang bay.

    Ưm, nụ hôn của mẹ còn có cả hương hoa hồng nè.

    Cho nên mới nói, mọi người không hiểu sức mạnh của sắc đẹp đâu.

    Rửa mặt xong, Tô Thanh Gia nhìn chằm chằm mình trong gương thật lâu, suy nghĩ về chuyện lớn cả đời mình.

    Là con lai, mặc dù lai khá ít nhưng cô vẫn khá may mắn về sắc đẹp, như vậy cô cũng không thể làm Tô soái ca và Minh mỹ nhân mất mặt được đúng không?

    Từ góc độ của đời trước, khiếm khuyết của cô không quá lớn, nhưng nếu nhìn từ góc độ của đời này..

    Không được, muốn trở thành mỹ nữ thì phải bồi dưỡng từ nhỏ.

    Việc đầu tiên phải làm chính là, bảo vệ thị lực.

    Mặc dù rất nhiều người khen cô có đôi mắt to lung linh mờ ảo, cô cũng khá hài lòng, nhưng ahihi, chẳng lẽ cô không muốn tốt toàn diện sao, đó đều là do cận thị hại đấy, nếu có thể, cô thích mắt hổ phách to trong suốt không thấy đáy cơ.

    Bây giờ mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, chuyện đó hình như có thể làm được rồi.

    Tô Thanh Gia chạy về giường, sau đó rút từ đầu giường ra một cuốn sổ mật mã tinh xảo: "Đầu tiên là phải bảo vệ thị lực, tiếp theo là tăng trưởng chiều cao, mục tiêu trên 1m68.."

    "Còn cái gì nữa nhỉ?" Tô Thanh Gia suy nghĩ một lát rồi đưa bàn tay mập ra xoa xoa ngực: "Ngực phải lớn.."

    Tình nghĩa ngàn vàng không bằng bộ ngực bốn lạng. Bộ ngực không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá một mỹ nữ, nhưng bộ ngực lại là tiêu chuẩn cần thiết để trở thành một mỹ nữ.

    Viết xong một dãy mục tiêu, Tô Thanh Gia lại suy nghĩ một lúc, sau đó viết mấy bài thuốc thần bí học được ở kiếp trước vào sổ, không có gì đâu, cô chỉ sợ quên thôi.

    Hơn nữa, bây giờ cô còn nhỏ, mấy phương thuốc này có thể thử dài dài, hahaha..

    Viết xong mấy cái này, Tô Thanh Gia đắc ý cất kỹ quyển sổ, nằm trên cười ngây ngô.

    "Rar" (Mẹ vào nhé) Minh Linh gõ cửa.

    "Vale." (Vâng ạ) Tô Thanh Gia trở mình ngồi dậy, nhận lấy cốc sữa Minh Linh bưng tới. "Gracias." (Cảm ơn)

    "Đừng khách sáo, bảo bối của mẹ, tối nay ba con muốn nói với con một chuyện, có được không?" Minh Linh lớn lên từ nền giáo dục phương Tây, nên lúc ở cùng con gái trông giống hai chị em hơn.

    Tô Thanh Gia chớp chớp đôi mắt màu hổ phách giống hệt Minh Linh, lông mi dày dặn như chiếc bàn chải nhỏ: "Có thể ạ, có chuyện gì vậy mẹ?"

    Minh Linh búng nhẹ một cái lên chóp mũi con gái: "Đợi ba lên con sẽ biết", bà nháy mắt trái một cái: "Sẽ vui lắm đấy."

    Tô Thanh Gia chui vào lòng mami cười lớn, nhân tiên ăn luôn đậu hũ của mami nhà mình.

    "Hes! Công chúa nhỏ của ba." (Buổi tối tốt lành)

    Tô Tĩnh Khang nhận lấy cốc thủy tinh từ tay con gái: "Ngày mai ba và mấy chú sẽ đến cô nhi viện gần đây thăm các bạn nhỏ, Thanh Gia có muốn đi cùng ba không?"

    "Có phải sẽ quấy rầy ba làm việc không?" Tô Thanh Gia ngước đầu, đôi mắt màu hổ phách mở to khiến lòng Tô Tĩnh Khang mềm như nước.

    "Không đâu!" Tô Tĩnh Khang ôm lấy Thanh Gia, dịu dàng nói: "Thanh Gia của ba đáng yêu thế này, sao có thể quấy rầy ba được chứ? Ba dẫn con đến làm quen với các bạn, con có đồng ý không?"

    Tô Thanh Gia đảo mắt suy tư một lát: "Nếu ba đã nói như vậy, thì ngày mai nhớ đưa Thanh Gia theo nha.."

    Tô Tĩnh Khang đưa ngón út ra: "Ngoéo tay."

    "Ngoéo tay."

    "Vậy hôm nay bảo bối ngủ sớm đi nhé." Minh Linh bảo Tô Tĩnh Khang ôm con gái lên giường, đắp kín chăn cho cô: "Ngủ ngon."

    "Ngủ ngon."

    * * *
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng tám 2019
  4. peachcuaban the world is dull, but it has you.

    Bài viết:
    2
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày tốt lành bắt đầu từ bữa sáng.

    Minh Linh làm bánh mì kiểu Tây Ban Nha, cố ý cho nhiều pho mát và chân giò hun khói, sau đó cô chuẩn bị thêm một cốc sữa tươi lớn. Trên bàn được đặt một bình hoa hồng tươi mới làm không gian ngập tràn trong hương thơm ngào ngạt.

    "Phu nhân xinh đẹp, thứ cho con nói thẳng, nếu hôm nay là ngày 23 tháng 4 thì nhất định con sẽ tặng mẹ đóa hoa hồng đẹp nhất."

    Minh Linh bịt miệng cười khanh khách, cô quay đầu lại khẽ nhéo lên chóp mũi xinh xắn của Tô Thanh Gia: "Đúng là một lời khen thú vị, nhưng mà hoa hồng thì nên để ba con đưa, sau đó mẹ sẽ tặng lại ông ấy một cuốn sách thật hay. Thế mới lãng mạn chứ!"

    "Được rồi, nể mặt mẹ, con đành phải nhường cho ba một cơ hội vậy." Tô Thanh Gia xòe tay rồi nhún vai.

    Cô mặc một chiếc váy trắng phối với thắt lưng bản to bằng bàn tay, đầu đội mũ, sợi ruy băng được kết thành đóa hoa nổi bật, mái tóc dài mềm mại đen bóng rũ xuống đầu vai, phần tóc mái gọn gàng. Minh Linh lo lắng nhìn cô búp bê nhỏ nhà mình, cô ngồi xổm xuống nhìn con: "Sau này nhất định Bella sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp, ừm, nếu ngày 23 tháng 4 đến, chắc chắn bảo bối của mẹ sẽ nhận được rất nhiều hoa hồng của các bạn nam, mẹ chẳng nỡ chút nào cả."

    "Hôm đó anh sẽ không để Thanh Gia ra ngoài." Tô Tĩnh Khang nhìn Minh Linh như thể em cứ yên tâm, anh lấy một cành hoa từ chiếc bình trên bàn: "Mặc dù không phải lễ tình nhân nhưng em vẫn được nhận hoa hồng."

    Minh Linh cầm cành hoa, thẹn thùng e lệ khiến lòng Tô Tĩnh Khang xao xuyến.

    Nếu không phải ở đây còn có con gái mình, nhất định anh chàng này sẽ hôn bà xã nhà mình một nụ hôn nồng thắm.

    *

    Chú thích: Ngày 23 tháng 4, là ngày lễ thánh George, và cũng là lễ tình nhân truyền thống ở vùng đất Barcelona. Dựa theo phong tục ở đây, phái nam sẽ tặng hoa hồng cho bạn gái hoặc vợ của mình, còn phái nữ sẽ tặng lại phái nam một cuốn sách. (Chú thích trên là của tác giả)

    *

    Tô Thanh Gia cầm chiếc túi tơ lụa màu xanh nhạt đựng một ít tiền lẻ. Cái túi nhỏ này là bà nội làm cho cô, đường may tỉ mỉ, hoa văn sắc nét, là một trong những món đồ được Tô Thanh Gia chọn mang đến Tây Ban Nha.

    Chiếc túi này bị mất khi cô khoảng mười tuổi, lúc đó cô đã buồn rất lâu, bà nội có làm lại cái khác cũng không khiến cô vui vẻ lên được. Bây giờ nhìn thấy chiếc túi lúc nhỏ, tất nhiên là cô vô cùng vui sướng.

    Sau khi lấy đồ chơi, sách vở, quần áo và một số thứ linh tinh đã được chuẩn bị ở Lãnh Sự Quán, đoàn người bắt đầu đi về phía cô nhi viện.

    Trên xe có bốn đứa trẻ, bình thường Tô Thanh Gia không thích ra ngoài nên cũng không có ấn tượng mấy với những người này.

    Tô Thanh Gia nhìn sang, có hai bé gái, một bé tầm mười một mười hai tuổi, đầu ngẩng cao như một con thiên nga trắng kiêu kì.

    Đứa còn lại có vẻ bằng tuổi cô, hơi nhút nhát và vóc người gầy gò nhỏ bé.

    Hai bạn nam thì ra sức nịnh nọt Thiên Nga Trắng, Thiên Nga Trắng có phần không kiên nhẫn.

    Tô Thanh Gia xoa xoa huyệt Thái dương, mối tình đầu mà, không sợ bị tổn thương chút nào.

    Dừng một lát, Tô Thanh Gia quyết định mở miệng giao lưu với cô bạn bằng tuổi: "Xin chào, tớ là Tô Thanh Gia, năm nay tám tuổi, tớ có thể làm bạn với cậu không?"

    Cô bé có vẻ sợ hãi rõ ràng, nhưng nhớ đến lời dặn của ba mình thì chủ động cầm tay đối phương: "Chào.. Chào cậu.. Tớ là Lưu Mộng Nhã, năm nay.. Năm nay tám tuổi."

    Tính tình Tô Thanh Gia khá quái dị nên đương nhiên cô không quan tâm tới chuyện Lưu Mộng Nhã đang ấp a ấp úng, cố ý dẫn dắt để cô bé nói chuyện với mình.

    "Trêu chọc" mấy bạn nhỏ rất vui, nhưng nếu như Thiên Nga Trắng có thể không dùng ánh mắt ngạo mạn kiểu "Cậu sẽ hối hận" nhìn chằm chằm vào mình thì mọi thứ sẽ hoàn mỹ hơn nhiều.

    Tình cảm của trẻ con lúc nào cũng được xây dựng rất nhanh chóng, bây giờ Lưu Mộng Nhã đã xem Tô Thanh Gia là cô bạn thân thiết của mình, lúc xuống xe còn phải nắm tay Tô Thanh Gia mới chịu.

    Tô Thanh Gia: ⊙﹏⊙

    Hôm nay họ đến thăm mấy bạn nhỏ ở cô nhi viện, Thiên Nga Trắng có vẻ rất hiểu biết, dẫn mọi người đi phát đồ cho các bạn.

    Mỗi lần Tô Thanh Gia chuẩn bị phát đồ, đồ còn chưa đến tay bạn thì đã bị Thiên Nga Trắng cướp mất rồi đưa cho người khác, còn tặng kèm ánh mắt "Cậu thật là ngu ngốc".

    Liên tiếp ba bốn lần, Tô Thanh Gia không có biểu hiện gì, cũng không thèm chấp nhặt với bệnh công chúa của cô bé này.

    Sau khi hỏi ý kiến ba mình, Tô Thanh Gia đi dạo một mình trong cô nhi viện.

    Cô nhi viện này được cải tạo từ một trường học cũ, bên trong cùng có một sân thể dục nhỏ, Tô Thanh Gia bước tới bước lui, cuối cùng dựa vào dưới tàng cây nhắm mắt dưỡng thần.

    Ưm, ánh mặt trời tươi đẹp và khí hậu Địa Trung Hải, làn gió ẩm ướt, không có Thiên Nga Trắng đúng là thoải mái.

    Thỉnh thoảng bên tai lại vang lên những tiếng sột soạt, Barcelona vào mùa này đẹp hệt như một bức tranh.

    Không giống nhà hàng xóm Italia ngày ngày nghiêm trang, Tây Ban Nha hoang dã khiến người ta say mê cuồng dại.

    Tất cả mâu thuẫn ở đây đều cùng nhau tồn tại một cách vô cùng hợp lý, di tích cổ hùng vĩ sánh vai với các công trình kiến trúc hiện đại, ánh mặt trời Địa Trung Hải chiếu sáng núi tuyết Pyrenees, vũ điệu Flamenco sôi động và những quán bar nhỏ êm đềm đến lạ.

    Là "hoa Châu Âu", Barcelona đã tự biến mình thành một vùng đất xinh đẹp mà đặc biệt lạ thường.

    Tô Thanh Gia nhắm mắt hưởng thụ, nhưng cô chợt phát hiện ra, ngoài tiếng lá cây xào xạc, hình như quanh quẩn đâu đây còn có tiếng thở dốc nặng nề.

    Ai cũng có lòng hiếu kì, nhưng chính lòng hiếu kì lại giết chết người ta.

    Tô Thanh Gia men theo tiếng động, vòng qua rừng cây nhỏ.

    Mặt trời sau trưa có vẻ hơi gay gắt, Tô Thanh Gia cẩn thận bước đi dưới bóng râm.

    Bên trong là sân thể dục nhỏ, có một đường chạy nhỏ rất ngắn, một cậu bé tóc vàng đang chạy bộ trên đó.

    Hình như cậu bé đã chạy rất lâu rồi, dù cách khá xa nhưng Tô Thanh Gia vẫn có thể nhìn thấy quần áo cậu ướt đẫm.

    Chạy thêm khoảng mười phút nữa, cậu bé dừng lại, ngồi khoanh chân dưới gốc cây, cầm bình nước bên cạnh lên rồi uống.

    Tầm năm phút sau, cậu bé đứng lên.

    Đến lúc này Tô Thanh Gia mới nhận ra, cuối đường chạy có một cành cây đâm xuyên qua tấm lưới, rất sơ sài, cậu bé chạy tới đặt một cái chai, sau đó chạy lại đá bóng.

    Chạy tới chạy lui hơn hai mươi vòng, cậu bé đá trúng cái chai khá nhiều lần, mặc dù khoảng cách không phải là rất xa.

    Anh bạn nhỏ tóc vàng có vẻ không hề hài lòng với thành tích ấy, cậu chán nản giậm chân mấy cái. Sau khi ngẩng đầu lên, cậu ta nhìn thấy Tô Thanh Gia.

    Tô Thanh Gia nhìn ngó người ta lâu như thế, lúc bị phát hiện cũng có hơi ngượng ngùng, cô chủ động đứng dậy.

    Đi vào mới phát hiện, người cậu bé ướt đẫm mồ hôi như vừa tắm xong, tóc vàng hỗn độn bết lại với nhau, bộ quần áo thể thao Barca cậu mặc hình như là loại quần áo miễn phí mà chính phủ quyên tặng.

    Nhưng điều khiến Tô Thanh Gia giật mình là trên đùi cậu bé buộc hai cái túi to khá thô sơ, dùng để đựng cát, trên tay là bình nước rất cũ kĩ, màu lam, dù mòn gần hết nhưng vẫn còn có thể sử dụng.

    Thế nhưng, cậu bé rất đẹp, đôi mắt xanh thẳm ẩn chứa màu sắc xám hiền hòa, kì lạ nhưng quyến rũ. Mũi tây cao thẳng, lông mày đậm, thuộc loại mày kiếm cương nghị.

    Ngôn ngữ được dùng ở Barcelona là tiếng Tây Ban Nha và tiếng Catalonia, kiếp trước Tô Thanh Gia đã sống nhiều năm ở đây, đương nhiên cô có thể sử dụng nó lưu loát.

    Chỉ có điều khi sống lại, ở trong mắt ba mẹ, cô chỉ có thể nói một số từ Tây ban Nha đơn giản mà thôi.

    Tô Thanh Gia: 囧..

    Mặc dù không phải là fan hâm mộ bóng đá nhưng cô từng viết một số bài về nó, vả lại còn có dịp đến tận các câu lạc bộ để thăm dò tình hình nên Tô Thanh Gia cũng biết một chút về việc huấn luyện môn thể thao này.

    Cậu bé muốn dùng cách buộc bao cát để rèn luyện thể năng, người bình thường luyện tập như vậy không hề sai, nhưng trong huấn luyện bóng đá, cách thức này lại không có bao nhiêu hiệu quả.

    Nhìn người ta lâu như thế, ừm, người ta lại còn rất đẹp trai, Tô Thanh Gia quyết định sẽ giúp cậu bé ấy.

    "Chào anh!" Tô Thanh Gia dùng tiếng Tây Ban Nha chào hỏi cậu ta.

    "Em đã nhìn thấy anh đá bóng rồi, rất tuyệt." Cậu bé không để ý đến Tô Thanh Gia, chỉ ôm chặt lấy quả bóng, cúi thấp đầu, Tô Thanh Gia chỉ có thể nhìn thấy mái tóc vàng óng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

    Cô thầm khen trong lòng một câu, đúng là một màu thuần khiết.

    "Anh rất thích bóng đá phải không? Em nhìn anh luyện tập lâu rồi. Anh đang rèn luyện thể năng hả?"

    "..."

    "Em tên là Bella, anh tên gì?"

    "..."

    "Năm nay em tám tuổi, năm nay anh bao nhiêu tuổi?"

    "..."

    "Em cũng thích bóng đá lắm, chúng ta có thể chơi chung không?"

    "..."

    Tô Thanh Gia vắt hết óc tìm chủ đề, nhưng cậu bé này lại chẳng phản ứng gì, cũng không hề nói bất cứ câu nào.

    Suy nghĩ một lúc, Tô Thanh Gia lại tiếp tục độc thoại.

    "Anh biết không? Buộc bao cát vào chân không có mấy tác dụng với việc luyện tập đá bóng đâu." Kéo dài âm cuối, giọng nói của một đứa bé rất nhẹ nhàng, Tô Thanh Gia cẩn thận quan sát phản ứng của cậu bé.

    Quả nhiên, lần này cậu bé không còn ngồi ngốc một chỗ như đầu gỗ nữa, tai bên phải hơi giật giật, Tô Thanh Gia đứng bên cạnh nhìn thấy rất rõ ràng.

    Đáng yêu quá ^* (–) *^

    Tìm được chủ đề, Tô Thanh Gia nói tiếp, "Thể năng, không chỉ là đơn giản là 'Sự chịu đựng', phương pháp của anh đúng là có thể nâng cao khả năng cân bằng của hai chân, nhưng không thể nâng cao khả năng đá bóng được. Hơn nữa, anh buộc bao cát vào chân chỉ có thể.."

    Lần này, cuối cùng cậu bé cũng ngẩng đầu lên, Tô Thanh Gia lại nhìn thấy đôi mắt ấy.

    Rất đẹp, giống như đại dương sâu thẳm, ẩn chứa chút u buồn.

    Mỗi giọt nước mắt của bạn là một ngôi sao trên trời.

    Đột nhiên Tô Thanh Gia nghĩ đến câu này.

    Háo sắc quá lâu, lúc cậu bé đang định cúi đầu xuống thì Tô Thanh Gia vội vàng bổ xung, "Anh phải biết, bóng đá là một loại vận động, nó yêu cầu phải chạy nhanh và rất nhiều động tác độ khó cao, thường thì sau một bài tập cường độ thấp sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi để chuẩn bị cho bài tập cường độ cao tiếp theo."

    Tô Thanh Gia liến thoắng một lúc lâu, cô cảm thấy có khi cậu bé còn không hiểu mình đang nói gì, định giải thích lại một lần nữa.

    Bất chợt, một giọng nói khàn khàn khô khốc vang lên.

    * * *
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng tám 2019
  5. peachcuaban the world is dull, but it has you.

    Bài viết:
    2
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh tên Carlos, mười tuổi."

    Có lẽ vì vận động quá lâu nên giọng cậu bé hơi khàn khàn.

    Tô Thanh Gia kích động không thôi.

    Mẹ nó chứ, cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi. Tuy rằng giọng hơi khàn nhưng rất êm tai, Tô Thanh Gia vô cùng hưng phấn nhưng chợt nhận ra con gái nên thùy mị, rụt rè một chút, cô hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng: "Anh tin lời em nói ạ?"

    Carlos cúi đầu, chuyển quả bóng qua lại trên người mình: "Ừ, có một huấn luyện viên bóng đá từng nói như vậy, nhưng anh nghe không hiểu."

    Cậu cúi đầu xuống thấp, Tô Thanh Gia lại lần nữa chỉ có thể nhìn thấy gáy cậu.

    "Kỹ thuật chơi bóng của anh tốt lắm, rất có năng khiếu, sao huấn luyện viên không gửi anh đến mấy trường học để dạy?" Mấy trường dạy đá bóng hay chọn học sinh có tài năng thiên bẩm, Carlos là người cực kỳ phù hợp.

    "Đó là lần đầu tiên anh thực sự chạm chân vào bóng, trước kia, anh chỉ dùng nilong quấn lại làm bóng thôi."

    Giọng nói của Carlos khá nhỏ nhưng Tô Thanh Gia vẫn nghe rõ.

    Bóng tự chế và bóng theo tiêu chuẩn có sự khác biệt rất lớn, khác về cường độ, độ lớn và cả sự thông dụng.

    Giống như việc bạn viết bằng bút máy, đến lúc thi tốt nghiệp lại phải làm bằng bút lông vậy.

    Tuy rằng cả 2 đều là bút.

    Trường học dạy bóng đá sẽ kiểm tra cơ thể bạn có đạt tiêu chuẩn hay không, có ý thức hợp tác cùng đồng đội hay không, có kỹ thuật chơi bóng không, có cảm xúc với bóng hay không.

    Ba cái chỉ tiêu đầu hết sức cứng nhắc, chỉ tiêu thứ tư có chút sâu xa. Đây là một kiểu cảm giác nói không nên lời, nhưng nó lại là tiêu chuẩn để trở thành một siêu sao. Giống như mỹ nữ cần phải có ngực vậy.

    Tô Thanh Gia nhìn cậu bé này, thoạt nhìn hơi gầy, cũng không cường tráng gì, nhưng cậu còn nhỏ, chỉ cần có chế độ ăn uống phù hợp là có thể cải thiện. Mặc dù bây giờ, cậu không hề cao ráo như một đứa trẻ Tây Ban Nha mười tuổi bình thường, nhưng bắp chân rất dài, sau này trưởng thành sẽ rất cao.

    Không phải cậu bé mắc chứng Dwarfism [*] nào cũng có thể gặp Tournini [*], không phải Câu lạc bộ nào cũng đồng ý bỏ ra số tiền 900 đô la Mỹ mỗi tháng để trị bệnh cho một cậu bé hoàn toàn không rõ tương lai, càng không phải ai chạy trên sân cỏ cũng có thể trở thành Messi [*] .

    [*] Hội chứng Dwarfism: Là hội hội chứng khiến cơ thể không phát triển hoặc phát triển ít.

    [*] Tournini: Là người chuyên tìm kiếm tài năng trẻ cho Barcelona. Ông đã phát hiện ra tài năng của Messi.

    [*] Messi: Lionel Messi, là cầu thủ bóng đá người Argentina hiện đang chơi ở vị trí tiền đạo cho câu lạc bộ Barcelona và đội tuyển bóng đá quốc gia Argentina.

    Ý thức hợp tác đồng đội ư? Trông Carlos có vẻ lầm lì, không thích gần gũi người khác.

    Việc giảng cho một đứa con nít nghe về cảm xúc chơi bóng quả là phức tạp.

    Còn kỹ thuật chơi bóng - thậm chí trước kia cậu còn chưa từng chạm vào quả bóng.

    Tô Thanh Gia đột nhiên cảm thấy đau lòng, cậu sinh ra ở một đất nước với nền bóng đá phát triển, nhưng những giọt mồ hôi, nước mắt chảy trên thảm cỏ và tiếng hò hét lại không thuộc về cậu.

    Liếc thấy chiếc lon bên kia đã ngừng lăn, Tô Thanh Gia quay sang nhìn cậu: "Em có thể giải thích, anh muốn nghe không?"

    Carlos ngẩng đầu nhìn cô thật lâu, trong ánh mắt có kích động, có vui sướng lẫn cảm tạ. Cậu nói:

    "Cảm ơn em."

    "Anh uống chút nước đi, nãy giờ anh ra nhiều mồ hôi lắm rồi." Tô Thanh Gia đau lòng thay cho cậu bé chịu khó này.

    "Nói một cách đơn giản, trong trận bóng sẽ có những động tác như nhảy lên, sút bóng vào khung thành, xoạc bóng, cắt bóng đúng không?" Thấy cậu gật đầu, Tô Thanh Gia nói tiếp.

    "Đây là những động tác cường độ cao, khi thực hiện yêu cầu phải điều chỉnh hơi thở cho tốt."

    Cô tìm một cành cây, vẽ lên nền đất: "Thứ em vẽ là ATP, là tên viết tắt của Adenosine Triphosphate, anh không hiểu cũng không sao, chúng có nghĩa là năng lượng. Được sinh ra cùng lúc với nó là axit lactic."

    Tô Thanh Gia viết mấy chữ ATP và Axit lactic trên mắt đất và hỏi tiếp:

    "Sau khi vận động xong có phải anh sẽ cảm thấy cơ bắp đau nhức không?"

    Carlos gật đầu.

    "Đó là do tác dụng của Axit lactic, nó khiến anh cảm thấy mệt mỏi." Tô Thanh Gia bổ sung thêm.

    "Khi hoạt động với cường độ cao, cơ thể của anh phải tiêu hao ATP, sau đó tận dụng glucose cung cấp cho cơ bắp để tiếp tục hoạt động. Anh tiến hành vận động với cường độ thấp, ví dụ như đi bộ, chạy chậm, đứng thẳng, cơ thể anh sẽ bắt đầu tiến hành hồi phục, như vậy thì ATP mới được bổ sung, đồng thời Axit lactic bị phân giải."

    "Axit lactic sẽ gây ra phản ứng Oxi hóa khử." Cô nhìn cậu một cách nghiêm túc: "Đây là lý do vì sao khi anh vận động mạnh hoặc dừng lại đột ngột thì hô hấp lại tăng nhanh, bởi vì anh phải hít vào nhiều oxi để cung cấp cho các hoạt động hô hấp củ mình. Em nói vậy, anh nghe có hiểu không?"

    Carlos mấp máy môi, gật đầu nói: "Vậy là sau khi vận động mạnh cần phải nghỉ ngơi để cơ thể được hồi phục, đúng không?"

    "Bingo. Anh thông minh lắm." Tô Thanh Gia nhìn khắp bốn phía một lát.

    "Chúng ta qua bên kia ngồi nghỉ một tí được không anh?"

    Carlos không trả lời, nhưng cậu đã chống tay đứng dậy.

    Tô Thanh Gia tìm một chỗ mát mẻ và khá sạch sẽ để hai người ngồi xuống tiếp tục nói chuyện:

    "Cho nên khoảng thời gian nghỉ ngơi sau khi một cầu thủ vận động với cường độ cao quyết định tốc độ bổ sung ATP trong cơ thể, tốc độ thay thế Axit lactic. Hoạt động hít thở mà mà em vừa mới nói chính là một quá trình hồi phục. Tốc độ hồi phục càng nhanh, tần suất chạy hết tốc độ càng nhanh."

    "Vì vậy, nếu tiến hành trận đấu với trạng thái tốt nhất mà không cảm thấy mệt mỏi, thời gian sẽ kéo dài hơn, vậy nên trong môn thể thao đá bóng, thể năng chúng ta thường nói không đơn giản là sức chạy bền trong thời gian dài, mà còn là năng lực hồi phục nhanh chóng của anh."

    "Đá bóng không phải chạy đua marathon, anh không cần phải chạy liên tục trong một khoảng thời gian dài. Anh tập luyện như thế, ngược lại sẽ bắt cơ thể hoạt động trong trạng thái thiếu oxi, hoạt động này không tốt đâu. Nếu cơ thể anh không thể hồi phục lại, vậy thì anh khó mà trụ được trong một trận đấu lắm, sẽ dễ cảm thấy mệt mỏi."

    "Cho nên, anh phải biết là mình rèn luyện như vậy cũng không tăng thể năng được, bởi vì kiểu rèn luyện đó không giúp anh hồi phục năng lượng trong cơ thể."

    "Em nói vậy, anh nghe có hiểu không?" Tô Thanh Gia nói một hơi dài, đây đều là bí mật về đá bóng mà các nhà khoa học sau này phát hiện, được nhiều Câu lạc bộ tán thành, từ đó có thể kích thích năng lực tiềm ẩn của các cầu thủ.

    "Cảm ơn em. Tuy không hiểu lắm nhưng cũng khá rõ rồi." Khóe miệng Carlos giật giật vài cái, vẻ mặt hơi kỳ lạ, cậu thử tiếp mấy lần nhưng không thành công.

    Ngẩn ra một lúc, Tô Thanh Gia mới nhận ra cậu bé này muốn cười với cô.

    Tô Thanh Gia mỉm cười vươn tay ra, Carlos lùi về sau một bước.

    "Anh đừng cử động, em sẽ dạy anh."

    Tô Thanh Gia không để ý hành động đó, cô lại gần cậu bé Tây Ban Nha xinh đẹp, dùng ngón trỏ đặt nhẹ lên môi cậu: "Giống em nè, nhếch môi lên phía trên, lộ răng ra nào."

    Thử vài lần, cuối cùng cô cũng thấy nụ cười ngượng ngùng của cậu bé, nụ cười ấy tựa như ánh mặt trời Địa Trung Hải, bên má trái của cậu còn có một lúm đồng tiền nho nhỏ.

    Làn da mịn thật đấy.

    Tô Thanh Gia không nhịn được mà tiến lên ôm lấy cậu.

    Hai người cao ngang nhau, cậu bé trong lòng cô cứng đờ một hồi lâu, lâu đến khi buông ra, cô mới cảm thấy cậu dần thả lỏng.

    Lúc này Carlos chợt ôm lại cô.

    "Tô Thanh Gia."

    "Tô Thanh Gia." Là tiếng của Lưu Mộng Nhã gọi.

    Không ngờ cô ở trong này đã lâu như vậy, cô bày ra vẻ mặt tiếc nuối nói với cậu:

    "Xin lỗi nha Carlos, bạn em tới tìm, em phải đi đây, hẹn gặp anh lần sau nha."

    Carlos buông tay, cậu có vẻ hụt hẫng.

    "Mộng Nhã, mình tới đây." Tô Thanh Gia kêu lên, mày khẽ nhíu lại khi thấy soái ca nhỏ có vẻ không vui: "Carlos, anh có muốn xem những món quà được đưa tới vào hôm nay không, nhất định sẽ có thứ anh thích cho xem."

    Carlos nhặt bóng dưới đất lên, đi ra đường ngoài, dựng cái lon đúng vị trí rồi bắt đầu luyện bóng.

    "Tô Thanh Gia, sao cậu lại ra đây một mình vậy? Mình muốn tìm cậu chơi cùng mà chẳng thấy cậu đâu." Lưu Mộng Nhã khẽ oán trách.

    Trong thế giới của mấy đứa nhỏ, bạn bè phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Về điểm này thì thế giới người lớn lại quá phức tạp.

    Nhìn Carlos đi xa, Tô Thanh Gia mới thu ánh mắt lại, xin lỗi "cô bạn nhỏ" mới quen biết này: "Thật ngại quá, nhưng mình cũng không biết vì sao lại lạc tới đây nữa. Chúng mình chơi búp bê Barbie mới mua của cậu đi."

    "Được thôi, mình nói cho cậu nghe, Barbie của mình cực kỳ xinh đẹp, đó là quà do ba mang về từ Anh quốc đó." Cô bé tám tuổi không hề biết có chiêu đánh lạc hướng này.

    Thứ ngôn ngữ xa lạ truyền đến một cách mơ hồ khiến Carlos hiểu rõ: Bọn họ không phải là những con người cùng một thế giới.

    Cô gái ấy có mái tóc đen xinh đẹp giống như búp bê mà cậu từng nhìn thấy trên đại lộ Brent. Khi ấy, cậu muốn mua một cô búp bê để nói chuyện với mình nhưng cậu lại không có tiền.

    Cô mặc chiếc váy màu trắng rất đẹp, thắt lưng cùng màu với màu sân cỏ mà lòng cậu luôn hướng đến.

    Làn da trắng như tuyết, giống như bánh kem mà cậu từng ăn trong một dịp sinh nhật bạn. Cả hai đều thơm và ngọt ngào như machiato.

    Ánh mắt cô sáng ngời như những người phụ nữ đến nhận nuôi trẻ mồ côi.

    Tóc của cô như tơ lụa màu đen, rất mềm mại, còn tóc cậu thì rối bù.

    Cô đội mũ đẹp, cầm túi nhỏ xinh xinh, còn cậu chỉ có một chai nước đã cũ và một quả bóng sắp hỏng.

    Lúc cô nói chuyện với cậu, giọng cô hệt như chim sẻ ban mai mà chỉ dạy cho cậu vậy.

    Kiến thức của cô rất phong phú, những gì cô nói là những thứ lần đầu cậu được nghe.

    Khi cô ôm lấy cậu, người cậu đầy mồ hôi và bụi bặm, cậu sợ làm bẩn váy cô.

    Lúc cô rời đi, cậu không dám nói hẹn gặp lại.

    Sơ Rosa nói với cậu, con người phải biết hi vọng và chờ đợi.

    Cậu cảm thấy về điểm này, sơ Rosa hiền lành nói không đúng chút nào.

    Khác với những cậu bé cường tráng được ăn thịt bò, uống sữa lớn lên, cậu ăn khoai tây và cà rốt để lớn, cũng chỉ được uống những món canh không có vị rồi tập đá bóng.

    Thế nhưng cho tới bây giờ, cậu chưa từng nói với ai rằng khi tham gia tuyển chọn đá bóng, cậu phải lén trốn khỏi trường học để tham gia.

    Cho đến lúc nhận lấy bóng, cậu đã biết mình sẽ không được chọn.

    Đất nước này có không ít cậu bé có tài năng thiên phú, trong khi ngay cả việc sút vào khung thành cậu cũng không làm được.

    Áo chơi bóng trên người cậu và cả quả bóng trên tay là những thứ được phát miễn phí vào năm Barcelona đạt được chức vô địch. Sau khi nhận được áo cậu ôm bóng chạy một mạch đến sân tập của Barcelona, lớn tiếng hét: "Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ tập luyện đá bóng ở đây." Sau đó, cậu bị một đám nhóc khác chạy tới giành đồ, đánh tới mức đi không nổi.

    Bọn nó đánh xong rồi vui vẻ bỏ đi, bóng lưng lẩn khuất vào trong đám người ăn mừng chiến thắng.

    Carlos ngừng dòng suy nghĩ đã đi quá xa, tiếp tục đá bóng.

    Quả bóng này đã được dùng hai năm, đã mấy lần được người có lòng tốt giúp sửa lại.

    Cậu định đến nhà hàng của bác bụng béo ở đầu đường rửa chén để kiếm ít tiền, thực sự bây giờ những việc mà cậu có thể làm không nhiều lắm.

    * * *

    Tác giả có chuyện muốn nói:

    Các thiên thần bé nhỏ à! Nếu các nàng đã kiên nhẫn đọc tới những dòng này, xin hãy tiếp tục đọc nhé, tui nhất định sẽ mang tới cho các bạn một cậu bé ngọt ngào nhất có thể, giống như mật ong tươi mới nhất, cả câu chuyện sẽ viết về nhiệt huyết và ước mơ, về một cậu bé nỗ lực phấn đấu, cháy hết mình trên sân cỏ và theo đuổi tình yêu của đời mình. +

    Kiến thức về bóng đá của tui không phong phú cho lắm, có những chỗ khác với thực tế, hãy nhắm mắt bỏ qua nhé.

    Hi vọng câu chuyện ấm áp này sẽ mang đến cho bạn niềm vui và hạnh phúc. Hãy tự tin tiến bước về phía trước mọi may mắn sẽ đến.
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng tám 2019
  6. peachcuaban the world is dull, but it has you.

    Bài viết:
    2
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Carlos.."

    Giọng nói đột nhiên vang lên nhưng không hề ảnh hưởng đến việc đá bóng của Carlos, cậu tiếp tục đá đổ lon. Đợi đến khi cậu quay đầu lại thì búp bê tóc đen đã xuất hiện trước mặt cậu.

    Cậu có chút căng thẳng nên hơi ngây người ra.

    "Tặng anh này, cảm ơn anh hôm nay đã nói chuyện với em." Tô Thanh Gia đưa đồ vật đang cầm trên tay cho Carlos, đương nhiên cô sẽ không vạch trần sự căng thẳng trong cậu.

    Tâm hồn trẻ con lúc nào cũng rất yếu ớt, cô phải bảo vệ sự thiện lương hồn nhiên của họ.

    Tô Thanh Gia cố tìm một lí do để tặng quà cho Carlos, mặc dù hầu như là cậu im lặng không nói gì, để mình cô luyên thuyên.

    Carlos muốn từ chối nhưng cậu không thể mở miệng.

    Đó là một quả bóng và một bình nước mới. Hai thứ đều màu trắng, trên mặt là lá cờ màu đỏ với mấy ngôi sao, hình như là quốc kì, nhưng Carlos không nhận ra đó là quốc kì của đất nước nào.

    "Em phải đi rồi, gặp lại sau nhé."

    Tô Thanh Gia không đợi Carlos từ chối đã đẩy hai thứ đó vào ngực Carlos, bởi vì ba ba đẹp trai đang đợi cô ngoài kia.

    Lúc này, Carlos không vội quay lại tập bóng mà cúi người xuống gỡ bao cát ra.

    Hôm nay là lần đầu tiên có người nói với cậu: "Anh đá bóng rất hay, rất có thiên phú, hãy tin em."

    Tiếng nói tự nhiên đến lạ nhưng mà đó lại là âm thanh hay nhất trên đời cậu từng được nghe.

    Nữ tu sĩ Rosa đứng nói chuyện với Tô Tĩnh Khang. Tô Tĩnh Khang là người đứng đầu Lãnh sự quán, hoạt động lần này là do ông tổ chức, vì thế sơ Rosa muốn bày tỏ sự cảm ơn với ông.

    Tô Thanh Gia đi tới.

    "Chào sơ." Cô gái nhỏ chào hỏi nữ tu sĩ, còn Tô Tĩnh Khang thì đứng giữa giới thiệu.

    "Đây là sơ Rosa, còn đây là con gái tôi - Bella."

    Sơ đã lớn tuổi nhưng những nếp nhăn khắc sâu trên mặt vẫn không làm mờ đi sự cơ trí: "Oh, Vicente, con gái của cậu xinh quá, nhìn như một thiên sứ vậy."

    Tô Thanh Gia nở nụ cười ngọt ngào, giống như lớp đường phủ ngoài bánh mì "Cảm ơn bà đã khen, cháu là thiên sứ nhỏ của ba cháu đấy."

    Nếu có thể, Tô Tĩnh Khang chắc chắn sẽ cười đắc ý, nhưng giờ không được, ông chỉ có thể bế con gái mình lên thôi.

    Nói chuyện một lúc, Tô Thanh Gia bắt đầu nói rõ mục đích đến đây.

    "Sơ Rosa ơi, Carlos là người ở đây ạ?"

    Nữ tu sĩ Rosa hơi kinh ngạc: "Đúng vậy, thiên sứ nhỏ, cháu gặp thằng bé sao?"

    "Vâng ạ, cháu còn tặng anh ấy quả bóng và bình nước nữa."

    Tô Thanh Gia cố gắng khiến cho giọng mình trở nên ngây thơ hết mức.

    "Sơ có thể nói cho cháu nghe một số chuyện về anh ấy được không? Cháu muốn làm bạn với anh ấy."

    Ngôn ngữ là một loại kỹ xảo, lúc này Tô Thanh Gia đang sử dụng khá tốt kỹ xảo ấy.

    "Tất nhiên rồi thiên sứ nhỏ, cậu bé cần một người bạn." Nữ tu sĩ Rosa nghĩ ngợi một lúc rồi nói:

    "Để bà nhớ lại xem nào, cậu bé đến đây lúc bốn tuổi, ba mẹ qua đời vì tai nạn giao thông, lại không có thân nhân nào liên lạc với cảnh sát nhận về nên bị đưa đến đây. Lúc đó cậu bé rất đáng yêu, như cháu bây giờ vậy."

    Nữ tu sĩ chìm trong dòng hồi tưởng, ánh mắt khi sáng khi tối, bà nói: "Lúc đó, rất nhiều người muốn nhận nuôi cậu bé nhưng nó không muốn, về sau khi lớn lên không còn thích hợp nhận nuôi nữa. Cậu bé.."

    "Tính cách cậu bé này hơi lầm lì nhưng rất mạnh mẽ, mấy bạn nhỏ khác thấy nó đáng yêu lại không thích nói chuyện nên suốt ngày trêu chọc.." Nữ tu sĩ Rosa đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Tô Thanh Gia.

    "Thật ra cậu bé rất tốt, rất lương thiện, chắc chắn cháu có thể trở thành bạn tốt của nó."

    Tô Thanh Gia chớp chớp đôi mắt trong suốt, dò hỏi: "Vậy cháu có thể đến đây thường xuyên không?"

    "Tất nhiên rồi."

    Tô Thanh Gia nghiêng đầu dùng ánh mắt hỏi Tô Tĩnh Khang.

    Tô Tĩnh Khang bị ánh mắt của cô làm cho mềm nhũn. Nếu ở đời sau, ông sẽ biết cái này gọi là "Moe" [*]

    [*] Moe: Người ta hay nói là đáng yêu

    Ba Tô bị sự dễ thương của con gái mê hoặc đến mức không có thờ̀i gian hoạt động bộ não của nhà ngoại giao, thế nên gật đầu đồng ý ngay lập tức.

    Tô Thanh Gia biết phải báo đáp, lập tức hôn "Bẹp" một cái lên má ông.

    "Ba là tốt nhất."

    Đợi chút, hình như đó là một bé trai?

    Tô Tĩnh Khang: Ba muốn đổi ý rồi, phải làm sao đây? Còn kịp nữa không. 1

    * * *

    Vừa về nhà Tô Thanh Gia đã báo cáo thành quả hôm nay cho mẹ. Kể cả chuyện kết bạn với Lưu Mộng Nhã, tại bây giờ cô chỉ mới có tám tuổi thôi mà.

    Tất nhiên là cả chuyện của Carlos nữa.

    Minh Linh không có ý kiến gì về cậu bạn của Tô Thanh Gia, từ nhỏ con bé đã dịu dàng ít nói, nói chính xác là suốt ngày chỉ ở nhà. Vì vậy, nếu tìm được cơ hội để con gái ra khỏi nhà hằng ngày, Minh Linh cảm thấy thật sự rất tốt.

    Vậy là từ sau hôm nay công việc hằng ngày của Tô Thanh Gia biến thành: Buổi sáng luyện đàn dương cầm, buổi chiều ngủ trưa xong thì đọc sách, chờ Lưu Mộng Nhã và Carlos tan học thì đi tìm bọn họ chơi.

    Cũng vào thời điểm đó, Carlos ở trong cô nhi viện với tâm trạng hết sức phức tạp.

    Hôm qua nữ tu sĩ Rosa đã long trọng tuyên bố rằng hôm nay sẽ có người đến đây tặng quà. Không giống những đứa trẻ khác hi vọng nhận được quần áo đẹp, vui vẻ chờ quà đến. Carlos cảm thấy thay vì đi tranh quà với bọn họ không bằng cậu tự tập bóng một mình còn hơn.

    Thế mà hôm nay, cậu lại nhận được món quà to nhất, vì vậy khi trở về kí túc xá, tất cả các bạn nam đều dùng ánh mắt căm thù nhìn cậu..

    Lí do đều vì quả bóng trong ngực cậu.

    Các cậu bé Tây Ban Nha thích đá bóng, đó chính là biểu hiện của sức mạnh.

    Cô nhi viện có ba quả bóng, hai quả là của chung, còn một quả là của Carlos.

    Mấy cậu bé khác đều muốn có bóng, nhưng cứ muốn tranh là bị Carlos đánh cho một trận. Cuối cùng, không ai còn đến tranh bóng với cậu nữa, sân thể dục sau rừng cây nhỏ cũng biến thành lãnh địa của mình cậu.

    "Ê, thằng bé xinh đẹp, ai cho mày quả bóng thế?" Mấy bạn nam hỏi, "thằng bé xinh đẹp" là biệt danh lũ con trai kia đặt cho cậu, ẩn chứa chút khinh bỉ.

    Carslos không để ý tới bọn họ mà đi thẳng vào trong.

    Mấy bạn nam không dám tranh bóng của cậu, mặc dù bọn họ nhiều người, nhưng nếu "thằng này" mà điên lên thì chả ai yên với nó cả.

    Bọn họ còn nhớ rõ mấy lần bị dạy dỗ trước.

    Buổi tối, Carlos đặt bình nước và quả bóng cạnh gối, ban ngày hoạt động mạnh khiến cậu nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

    Bầu không khí như ngập tràn hương vị của cô búp bê nhỏ.

    Trong mộng, Carlos chép miệng một cái.

    Cuộc sống bây giờ đối với Carlos quả thật giống như một giấc mộng.

    Cậu không có tiền mua con búp bê trong tủ kính, nhưng hình như thượng đế đã nghe được tiếng lòng của cậu, cho cậu một cô búp bê hàng thật giá thật.

    Cô ấy tên là Bella, là một cô bé người Trung Quốc.

    Cậu không biết đất nước ấy ở đâu, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản được việc cậu yêu thích vùng đất đó.

    Bởi vì đó là quê hương của búp bê Tây Dương với mái tóc màu đen.

    Gần như chiều nào Tô Thanh Gia cũng đến tìm Carlos cùng cậu luyện tập. Cô nhi viện cách nhà Tô Thanh Gia tầm hai mươi phút đi xe, chỉ sau mấy lần Carlos đã học được cách đợi cô ở trạm xe.

    Không những thế, Carlos còn nói cho cô biết một lối đi bí mật có thể đi thẳng tới sân thể dục nhỏ.

    Tô Thanh Gia rất vui vẻ, bởi vì Carlos đã bắt đầu chia sẻ bí mật của cậu với cô.

    Hãy tha thứ cho tâm tư thánh mẫu của cô, mặc dù cô không hiểu biết nhiều nhưng rất muốn giúp cậu ấy.

    Lí do chỉ vì cậu bé Tây Ban Nha gầy teo này rất kiên cường và có khuôn mặt rất đẹp trai.

    Còn cả đôi mắt xanh xám mà cô yêu thích nhất nữa.

    Mấy hôm nay Tô Thanh Gia giúp Carlos tập luyện, kể từ đó cậu không còn đeo bao cát vào chân nữa, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

    Nguyên nhân lớn khiến cô trở thành fan bóng đá là bởi vì mê những anh chàng đẹp trai, bọn họ phát ra hormone nam giới, từng giọt mồ hôi rơi xuống, còn cả vòm ngực rắn chắc khi cởi áo đấu ra nữa.

    Nhưng là một fan bóng đá có lí trí, Tô Thanh Gia còn biết rất nhiều kiến thức rèn luyện.

    Hơn nửa tháng đó, Carlos như biến thành miếng bọt biển hấp thụ hết kiến thức Tô Thanh Gia dạy.

    Hôm nay, Tô Thanh Gia dạy cho cậu động tác làm nóng người mới.

    Cô đỡ cánh tay Carlos, nâng chân trái lên rồi co lại trên không, giữ thẳng người, đùi phải từ từ hạ xuống, đến khi đùi và với bắp chân tạo thành một góc khoảng chín mươi độ thì lại từ từ duỗi thẳng.

    Sau đó lại cong rồi lại duỗi, lặp đi lặp lại mấy lần.

    Carlos học theo Tô Thanh Gia, hai người giữ tay cho nhau, từ từ co chân, mỗi chân làm mười lần rồi đổi sang chân khác.

    Đây là một động tác làm nóng người tương đối khó, yêu cầu chân phải giữ vững trạng thái cân bằng, hai người phải biết phối hợp, không được lôi kéo nhau, lúc nào cũng phải thẳng người.

    Nhưng rõ ràng năng lực khống chế của Carlos rất tốt, mới làm lần đầu đã cực kỳ chuẩn.

    Không chỉ động tác này mà tất cả động tác Tô Thanh Gia dạy cậu, Carlos cũng có thể hoàn thành rất tốt, hơn nữa còn cố gắng tự tập lại rất nhiều lần.

    Vừa rồi Tô thanh Gia giải thích với Carlos: "Động tác làm nóng người này tác động rất nhiều đến cơ thể, đặc biệt là các dây chằng." Tô Thanh Gia giơ tay tỏ ý tạm dừng, có vẻ như sắp ngã.

    Chờ đến khi hai chân đứng vững, Tô Thanh Gia chỉ vào phần sau bắp đùi mình: "Dây chằng kéo dài từ đây xuống, giống như một sợi dây thừng được vặn lên chủ yếu để khống chế đầu gối. Động tác này rất có tác dụng với các bó cơ, giúp anh rèn luyện các dây chằng khống chế đầu gối."

    "Nhưng nếu anh không giữ thẳng, duy trì sự cân bằng thì không thể đạt được kết quả như mong muốn, đôi khi còn làm dây chẳng đầu gối bị thương nữa."

    Vỗ vỗ bả vai Carlos, Tô Thanh Gia tươi cười rạng rỡ, mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên cái trán nhẵn nhịu, cô nói: "Nhưng động tác này cũng có thể tăng cường lực lượng ở chân, gia tăng sức bật."

    Mặc dù không đá bóng, nhưng cô đã từng tập mấy động tác yoga.

    Carlos thất thần nhìn Tô Thanh Gia, nhưng do bình thường cậu ít nói chuyện cho nên Tô Thanh Gia cũng không phát hiện điều gì bất thường.

    "Cậu bé xinh đẹp, cố gắng lên." Tô Thanh Gia lại tiếp tục tập luyện với cậu.

    "Cậu bé xinh đẹp" là biệt danh của Carlos, cậu cực kỳ nhạy cảm với mấy chữ này. Lần thứ hai Tô Thanh Gia đến đây đã biết biệt danh này của cậu, mặc dù khi đó mặt Carlos đen xì nhưng cô cảm thấy, biệt danh này vô cùng thích hợp.

    Thật bất ngờ khi nghe thấy biệt danh này từ miệng Tô Thanh Gia.

    Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy thích thích thế nhỉ?

    Carlos nhìn khuôn mặt cô thêm một chút, trắng trẻo mịn màng như trân châu.

    Đúng vậy, như trân châu, bởi vì cậu cảm thấy những thứ như sữa rất dễ dàng tan biến, không hợp với búp bê của cậu, thế nên đổi sang thứ khác để so sánh.

    Nhất định là tại giọng nói của búp bê quá ngọt ngào, cho nên cậu mới bị mê hoặc và cảm thấy "cậu bé xinh đẹp" rất êm tai. Nhất định là như vậy rồi.

    * * *

    Lời tác giả: Càng ngày càng ngọt, ngọt như ngậm kẹo vậy. Các bạn ăn kẹo ngon không? À mà quên làm gì có ai mua kẹo cho các bạn. Haha..
     
    Last edited by a moderator: 4 Tháng tám 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...