Lan Rùa là một trong số ít tác giả Việt Nam mình đọc truyện. Bởi lối viết rất riêng và hấp dẫn. Làm dâu nhà phú ông nằm trong số tiểu thuyết mình đọc của Lan Rùa. Truyện lấy bối cảnh làng quê Việt Nam xưa khá gần gũi từ cảnh đến cách xưa hô, đọc đến đâu thì trong đầu mình liền hiện ra các nhân vật và sự vật hiện tượng trong truyện. Truyện đã ra sách với tên "Nhớ ai đó đến kiệt quệ". Trâm là một người con gái quê đặc sệt, có những tính cách phẩm chất của người phụ nữ thời xưa tần tảo, lam lũ, bao nhiêu tủi nhục cũng nín nhịn bằng được. Trâm là con gái bà Trinh bán bún riêu ngoài chợ, thương em thương mẹ nên chưa nhận lời ai gả đi. Cô thương cậu hai con trai thứ phú ông. Phú ông có hai người con trai, cậu cả con chính thất nên từ nhỏ sống trong nhung lụa béo trắng, cậu cả mê Trâm như điếu đổ, muốn hỏi Trâm làm vợ. Bà cả biết tin liền lập kế để cho cậu hai lấy Trâm, cô Trâm gái quê làm sao xứng với cậu cả, bà ưng cô Chi con gái quan huyện rồi. Biến khéo thành vụng lại đúng ý Trâm. Con gái thời xưa mấy ai được gả cho người mình yêu, Trâm thấy mình vô cùng may mắn. Câu hai tên Phạm Lâm con trai của vợ lẽ phú ông. Bà hai có cha là tội phạm giết người nên chỉ được ở nhà tranh không có kẻ hầu người hạ. Từ nhỏ cậu hai đã ra ngoài bươn trải kiếm tiền nuôi mẹ. Nói về bà hai thì cái nết của bà xấu kể đâu cho hết, tham ăn tục uống, ăn không nói có, khẩu nghiệp level max. Chưa thấy bà mẹ nào đi vơ vét của con trai không còn thứ gì, ăn cũng hết phần con. Trả có mẹ ruột nào như thế, mình đã đoán trúng cậu hai không phải con bà. Từ khi Trâm về làm dâu, sóng gió cứ lớp lớp bắt đầu. Trâm thương chồng, chi dù mẹ chồng khinh, bắt bớ, chửi rủa, cô vẫn cam chịu, có lẽ tình yêu của cô quá to lớn có thể đè bẹp tất cả. Câu hai lầm lì, ít nói, thương Trâm nhưng không bộc lộ ra bên ngoài mà chỉ dùng hành động thôi. Mọi người đàm tiếu mợ hai Trâm không có con, cậu giải thích với mợ là sẽ có nhưng không phải bây giờ vì cậu không muốn con hai người gánh cái tội danh cháu kẻ giết người. Khuyên nhủ Trâm đợi cậu thi đỗ đạt sẽ xóa án. Cậu quyết tâm học hành lên kinh đi thi, nhưng nào có êm xuôi, bà cả sợ cậu đỗ cao như lời thầy phán nên sai người bắt nhốt không cho cậu đu thi. Mợ Chi báo tin, Trâm xót chồng đánh liều trộm ngựa phú ông đi tìm chồng. Tìm được người nhưng lên kinh thi vẫn không kịp. Cậu hai thì bị ốm sốt liên miên mấy ngày, Trâm cầm vòng tay cậu tặng lấy tiền thuốc men cho chồng. Hai người chở về dân làng, mọi người chê cười. Trâm uất ức nhưng vẫn cố gượng lại. May mắn thay một lần vào rừng hai vợ chồng cứu được ông cụ. Ông cụ dẫn cậu hai vào trường luyện tú tài, từ đó Trâm ở nhà việc gì cũng làm, ai thuê cũng đi, cốt chỉ để không rảnh rang lại nhớ đến chồng. Qua ba năm cậu thi đỗ vinh quy bái tổ, cả làng cả nhà mát mày mát mặt ăn cỗ linh đình nhiều ngày. Kèm theo thánh chỉ vua ban gả hai tiểu thư nhà quan cho cậu. Cậu thì một lòng một dạ, Trâm thì đấu tranh tư tưởng lắm, rõ ràng tự nhắc mình rộng lượng nhưng trong lòng thì đau lắm. Trâm nghĩ về ngày tháng nghèo khổ trước kia, tuy nghèo nhưng vui buồn có nhau, cô hạnh phúc. Còn bây giờ phải chia sẻ chồng với người con gái khác mợ buồn nhiều. Trâm bị bắt để ép cậu rước hai tiểu thư vào nhà. Từ đó cuộc sống không được yên ổn nữa, Trâm bị người hại hết lần này đến lần khác. Cho đến một ngày mẹ của Trâm cũng bị vạ lây, Trâm cảm thấy mình không kiềm chế nổi nữa rồi, chồng quan to chức trọng để làm gì rồi ra nông nỗi như thế này. Trâm phẫn uất bỏ cậu đi, cậu hốt hoảng đi tìm. Cậu yêu Trâm, thương Trâm nhiều lắm, cậu bảo vệ Trâm không tốt là tại cậu. Cậu hai từ chức về bên mợ hai. Đàn ông tốt thực sự khó kiếm, đàn ông tốt mà chung tình lại càng khó kiếm hơn. Sau đây là một số đoạn trích mà mình yêu thích: "Cái số mợ khổ. Tại lấy cậu nên khổ. Tay sần đằng tay, chân xước đằng chân, vất vả lam lũ nhưng chẳng bao giờ ca thán." "Ai bôi bác cậu, mợ ghét. Ai thương hại mợ, mợ mặc kệ, họ đâu có sống cuộc đời của mợ đâu, đâu biết ở bên cậu, mợ đã hạnh phúc đến nhường nào?" Hạnh phúc đơn giản chỉ là được ở bên người mình yêu và được người đó đáp lại thì là gì cũng vượt qua được. "Mình chán cuộc sống của mình nhưng nếu cuộc sống đó có thể giúp người thân của mình hạnh phúc thì lại thấy có ý nghĩa, lại tiếp tục cố gắng." Đôi khi trong cuộc sống mình cũng tự nhắn nhủ như vậy để không bỏ cuộc mà tiếp tục cố gắng vì những người mình yêu thương. Đến một lúc nào đó chẳng thể tiếp tục được nữa thì cũng là mình đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng không phải bỏ cuộc đâu nhé, mình sẽ tìm lối đi khác để tiếp tục cố gắng không ngừng. Truyện rất hay.