Ngôn Tình Em Chỉ Được Phép Yêu Mình Anh - Ngôn Y Bình

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Bánh Bao Xinh, 10 Tháng tư 2022.

  1. Bánh Bao Xinh

    Bài viết:
    0
    Chương 20: Cô đừng có mà hối hận.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù hành động rất mạnh bạo những kỹ thuật hôn thì lại quá vụng về, sau ba giây sững người trước hành động của cô gái mắt cười, anh cười thầm trong lòng, hứng thú với cô cũng tăng dần lên, anh nằm yên để xem cô tiếp tục làm gì.

    Lúc này, Ngọc Hân vẫn đang cố gắng quyến rũ người đàn ông lạ, nhưng khổ nỗi, hôn thôi cô cũng không biết quá nhiều cách nên chỉ biết dí sát môi mình vào môi của đối phương mà thôi.

    Một lúc lâu sau, thấy đối phương cứ trơ ra như vậy với mình, cô có chút xấu hổ, cuối cùng không chịu được cô rời môi của anh ta, tính chống tay ngồi dậy thì ngay lúc đó anh ta đưa một tay tóm lấy eo cô và kéo cô sát lại, tay còn lại giữ cổ cô kéo xuống và hôn lại cô một cách mãnh liệt, không những thế anh còn rất điêu luyện dẫn dắt cô theo nụ hôn của mình. Ngọc Hân bị bất ngờ lại và không thể kịp phản ứng thì đã bị anh thành thục dẫn dắt hưởng thụ nụ hôn với anh ta.

    Hai người cứ vậy, bị hấp dẫn lẫn nhau, kèm theo men rượu đã có sẵn trong cả hai người, bọn họ bám dính vào nhau tận hưởng nụ hôn mãnh liệt vô cùng này.

    Sau một lúc miên man như vậy, Thế Anh chợt bừng tỉnh, anh vốn dĩ không thể dễ bị dụ như vậy, nhưng hôm nay ma xui quỷ khiến sao mà anh cứ bị cô gái mắt cười này làm mất phương hướng. Buông cô gái ra, đẩy cô ra xa và ngồi dậy. Anh nói giọng có chút kích động:

    "Cô về ngay đi, đừng đùa với lửa. Đừng thách thức giới hạn của tôi. Cô sẽ hối hận đấy."

    Cứ tưởng nói vậy sẽ dọa cho cô gái sợ mà dừng lại, ai ngờ cô ta không những không sợ mà lại thêm một lần nữa lao vào anh, vẫn lại động tác cũ, đè ngửa Thế Anh ra, vội vàng hôn lên môi anh, lần này cô đã làm tốt hơn nhiều do khi nãy được anh dẫn dắt. Rất ngạc nhiên nhưng Thế Anh cũng không kịp phản ứng gì khác hơn là bị cô gái hôn mình mạnh bạo, không những thế cô gái này học thật nhanh, vừa mới đây thôi đã học được ngay kỹ thuật hôn lưỡi của anh vừa áp dụng với cô. Và chính lần này, cô đã thành công khơi lên dục vọng của người đàn ông trong anh. Anh đưa tay ôm chặt lấy cô gái và hôn lại cô cuồng nhiệt hơn lần trước rất nhiều.

    Dây dưa thêm một hồi nữa, Ngọc Hân ngày một muốn nhiều hơn từ người đàn ông này, bây giờ cô không nghĩ được gì hơn nữa, rời khỏi môi anh ta, cô lại nhướn người lên nói vào tai anh, giọng đã gấp gáp hơn khi nãy rất nhiều:

    "Tôi muốn ngủ với anh."

    Đang cố gắng kiềm chế bản thân để không làm bậy, lại nghe cô gái mắt cười thêm lần nữa ý kiến muốn ngủ cùng, Thế Anh lúc này phát điên luôn, bao cố gắng của anh xây nên bức tường thành ngăn cách đến giờ lại bị cái giọng nói mê hoặc này làm đổ vỡ hết rồi. Trong một giây, anh không còn muốn nghĩ gì thêm, hai tay anh giữ chặt hai má bầu bĩnh của cô gái, ánh mắt có chút loạn nhìn cô chằm chằm:

    "Cô thực sự muốn?"

    Ngọc Hân lúc này không nghe được quá nhiều những gì từ miệng của người đàn ông lạ này, cô gật đầu liên tục:

    "Đúng. Tôi muốn."

    Thế Anh vẫn cố gắng để xác nhận thêm lần nữa:

    "Không hối hận."

    Ngọc Hân chuẩn bị cáu rồi, cô đã khẳng định rõ là cô muốn anh ta, cô không hối hận vì chuyện này, sao anh ta cứ muốn hỏi mãi thế.

    "Tôi không phải trẻ con, tôi biết tôi đang làm gì, tôi không hối hận, tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm, ngay lúc này tôi chỉ muốn ngủ với anh."

    * * *

    "Tôi.."

    Ngọc Hân đang tính nói thêm mấy câu nữa nhưng người đàn ông đã không cho cô cơ hội, anh ta đứng phắt dậy, nắm tay cô tiến nhanh về phía cửa ra vào. Khi đi qua quầy pha chế, anh ta vẫy tay với nhân viên và rời đi luôn.

    Vẫy một chiếc taxi, kêu địa chỉ khách sạn mình ở rồi đưa Ngọc Hân ngồi vào ghế sau. Chiếc xe lao vút ra đường lớn. Ngọc Hân lúc này sau khi kích động đã qua, cô có chút hoang mang, cũng không hiểu mình đang bị làm sao nữa, hai tay nắm chặt vào nhau để lên đùi, khuôn mặt cũng dần biểu hiện ra biểu cảm lo lắng. Thế Anh liếc sang bên cạnh, nhìn thấy thái độ của cô gái anh cười thầm trong lòng, tưởng cô như nào, hóa ra cũng chỉ là con thỏ ngốc nghếch. Đưa tay sang nắm lấy hai bàn tay của cô gái anh hỏi với giọng khiêu khích:

    "Sao nào? Hối hận rồi sao? Bây giờ còn cứng miệng được không?"

    Nghe thấy âm vực giọng khiêu khích và coi thường mình như vậy, tính háo thắng trong người Ngọc Hân dâng lên, cô hắng giọng đáp lại lời anh một cách kiên định:

    "Ai sợ chứ, ai hối hận chứ. Tối nay tôi nhất định phải ngủ với anh."

    Nghe thấy câu nói này từ miệng cô gái mắt cười trái tim Thế Anh có chút rung động, chưa từng gặp phải trường hợp như vậy. Cảm nhận được tay cô có chút run run, Thế Anh nắm chặt tay của cô, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ rồi tiếp tục di chuyển xoa nhẹ nhàng trên tay của cô.

    Ngọc Hân cảm nhận được cái vuốt ve nhẹ nhàng của người đàn ông nên căng thẳng cũng dần lắng xuống, cô cũng mạnh dạn ngửa lòng bàn tay lên nắm chặt lấy tay của người đàn ông. Cứ như vậy hai người nắm tay nhau, dùng những cử động nhẹ nhàng ve vuốt tay đối phương.

    Hành động có chút ngại ngùng và vụng về của cô gái mắt cười đã làm cho Thế Anh vỗn đã lấy lại được điềm tĩnh, không những thế còn đang tính hỏi địa chỉ nhà cô để đưa cô về, cuối cùng lại đã không còn muốn làm vậy nữa.

    Cô gái ngồi bên cạnh, thấy xe tiến vào sảnh khách sạn vẫn không thay đổi thái độ và vẫn nắm tay Thế Anh, điều này làm cho anh đã không còn muốn băn khoăn gì thêm, anh lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ, anh muốn cô, ngay lập tức.

    Đêm đã khuya, ánh đèn vàng ở khách sạn làm cho không gian xung quanh có phần nồng nàn quyến rũ hơn. Thế Anh dắt tay dẫn Ngọc Hân vào thang máy, một tay vẫn nắm lấy tay cô, tay còn lại bấm số ba mươi.

    Thang máy chuyển động, cô gái đứng cạnh cúi gằm mặt nhìn xuống, cô ấy chắc không dám nhìn mình, nghĩ vậy nên Thế Anh cũng không muốn làm phiền cô thêm, anh vẫn kiên định nắm tay cô thật chặt.

    "Tinh."

    Thang máy mở ra, cầm tay cô gái ra khỏi thang máy tiến về phía cánh cửa phòng, một tay đẩy cửa ra, tay còn lại nắm tay cô chặt hơn, kéo cô mạnh ngã vào lồng ngực của mình. Chỉ một động tác xoay người đã áp lưng cô vào tường và ngay lập tức hai tay anh ôm trọn đôi má mũm mĩm dễ thương của cô, anh nhanh chóng đặt môi mình xuống đôi môi quyến rũ của cô một nụ hôn cuồng nhiệt như để thỏa mãn sự khó chịu cô đã mang lại cho anh suốt buổi tối.

    Ngọc Hân lúc này đã hoàn toàn mất đi lý trí, toàn bộ ham muốn của cô đã dần dần được người đàn ông này khơi dậy từ khi anh ta cầm tay cô trên xe rồi, đến giờ đây, khi đã vào bên trong căn phòng này rồi, cô đang đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt của anh ta với một sự háo hức mong đợi và có thêm nhiều phần khao khát. Đưa tay lên choàng qua cổ anh ta, kiễng chân lên nhiều nhất có thể, cô cũng mạnh mẽ, cuồng nhiệt hôn lại người đàn ông này.
     
  2. Bánh Bao Xinh

    Bài viết:
    0
    Chương 21: Không dự tính gặp lại.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thế Anh có chút ngạc nhiên vì hành động mãnh liệt này của cô, nhưng ngay sau đó anh đã thoải mái tận hưởng nụ hôn từ cô, trong lòng cười thầm, cô quả là học trò thông minh.

    Sau một hồi dây dưa với nụ hôn đầy ham muốn của cả hai, Thế Anh đã không còn chịu được thêm, anh cúi người xuống bế thốc cô lên tiến về phía giường ngủ to kê giữa phòng, đặt cô nằm xuống bên dưới thân mình, Thế Anh thì thào với giọng khàn đặc:

    "Chính là cô đã dụ tôi nhé. Cô sau này đừng có mà.."

    Chữ "hối hận" còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì đã bị cô kéo xuống và cô lại ngay lập tức lại hôn anh cuồng nhiệt. Đến nước này thì Thế Anh chỉ còn thuận theo thôi, người ta là con gái còn không nghĩ gì, vậy tại sao anh lại quá bận tâm.

    * * *

    Thói quen dậy sớm của Ngọc Hân không bị thay đổi dù có thức muộn hoặc có uống say và cũng không phải là lần đầu tiên cô nhậu say vậy nên là cô cũng tỉnh giấc đúng lúc sáu giờ sáng. Ánh sáng nhẹ nhẹ bên ngoài cửa sổ rộng của căn phòng hắt vào bên trong, rèm cửa quá dày làm cho khung cảnh bên trong vẫn còn chút mờ ảo. Giờ này vốn dĩ đã sáng lắm rồi, nếu không phải lo tấm rèm dày cộp kia thì có lẽ cả căn phòng đã tràn ngập trong ánh sáng rồi.

    Ngọc Hân nhìn lên trần nhà, không thấy bức tranh cánh đồng hoa hướng dương, cô ý thức được là mình đã ngủ ở một nơi không phải là nhà mình. Lắc nhẹ đầu, cô cố gắng tỉnh lại và loát lại mọi chuyện đã xảy ra. Cũng không mất quá nhiều thời gian, chỉ trong một phút đồng hồ thôi, toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm qua đã lần lượt hiện ra trong đầu cô như một tập phim điện ảnh. Khúc cuối mà cô nhớ được đến đó chính là cô đã với tay lột sạch áo sơ mi của một người đàn ông..

    Nghĩ đến đây, Ngọc Hân đã nhận ra được tình huống của mình, đồng thời ngay lúc này, tiếng ngáy nhẹ nhẹ bên trái cô vang lên đã làm cô nhận ra tình trạng hiện tại của mình, cô đang nằm trên giường với một người đàn ông xa lạ. Nhích dần người một cách nhẹ nhàng nhất có thể về phía mạn giường, cô chuyển động vô cùng, vô cùng nhẹ nhàng.

    Chắc chắn cô không bao giờ muốn người đàn ông đang ngủ kia tỉnh dậy, cô không đủ can đảm nhìn mặt anh ta. May mắn cho Ngọc Hân, khi cô ra khỏi giường rồi mà người đàn ông kia vẫn ngáy đều đều ngon giấc.

    Quấn chiếc chăn mỏng quanh người, cúi xuống nhặt đồ nhóc và chiếc váy rồi đi về phía nhà vệ sinh. Động tác mặc đồ của cô lúc này cũng khá khó khăn bởi cơ thể cô lúc này vô cùng rã rời, chợt nhớ đến đêm qua mình đã như nào trên giường, cô bất giác đỏ bừng hết khuôn mặt. Quả là cô không bao giờ tưởng tượng được chuyện đó lại có một sự sảng khoái đến như vậy, và cũng không nghĩ bản thân lại nhiệt tình đến vậy.

    Lắc đầu thật mạnh cho thật sự tỉnh táo, Ngọc Hân muốn rũ bỏ hết những gì đang lởn vởn trong đầu. "Chỉ được phép buông thả một lần duy nhất này thôi nhé Ngọc Hân!" cô tự nhủ trong lòng.

    Mở cửa nhà vệ sinh và nhẹ nhàng nhón chân bước ra bên ngoài, đang tính đi về hướng cửa phòng thì cô chợt hốt hoảng nhìn thấy bóng mình trong chiếc gương trên tường, chiếc váy bó đã bị rách một bên, vết rách kéo dài lên tận nửa mông của cô, làm lộ ra gần nguyên một bên mông của cô rồi.

    Không thể ra ngoài trong tình trạng này, Ngọc Hân nhìn lại phía đám quần áo của người đàn ông đang vương vãi khắp nền nhà. Cô nhớ tối qua mình có được anh ta choàng lên eo chiếc áo khoác của anh ta. Nghĩ đến đó, Ngọc Hân nhón chân đi đến chỗ đám quần áo đó, đưa tay tìm chiếc áo khoác choàng vào phía hông và buộc hai tay áo vào eo, che đi phần váy bị rách đó.

    Bước chân ra gần đến cửa rồi, rồi lại nhớ ra điều gì đó, Ngọc Hân quay lại phía bàn nhỏ kê ở góc phòng, trên đó có quyển sổ ghi chú nhỏ và chiếc bút, cô mở một trang sổ xé ra, sau đó ghi vào đó mấy chữ rồi đặt bút lên trên tờ giấy và lại động tác nhón chân nhẹ nhàng cầm theo đôi giày mở cửa đi ra bên ngoài.

    Ngọc Hân thậm chí còn không dám đi vào đôi giày cao gót cho đến khi cô bước hẳn vào bên trong thang máy và bấm vào nút số một. Khi thấy hai cánh cửa thang máy đóng vào thì Ngọc Hân mới thở phào nhẹ nhõm và bỏ đôi giày xuống đi vào chân. Giờ này cô chỉ có một suy nghĩ, cô cần nhanh nhất rời xa nơi này.

    * * *

    Khi cánh cửa phòng khép lại vang lên một tiếng kêu "Cạch" thì cũng là lúc Thế Anh mở mắt ra. Mặc dù sau một đêm kích tình và mất sức như vậy, nhưng dù sao anh cũng là đàn ông đang trong thời kỳ đỉnh cao của sức lực nên dù chỉ được ngủ có mấy tiếng cũng đã đủ để anh hồi sức trở lại.

    Khi cô gái mắt cười nhích từng chút một rời giường thì anh đã bị làm cho tỉnh giấc. Vốn dĩ tính dậy để chào cô ấy một tiếng, nhưng nghe thấy động tác của cô, anh nhận ra cô đang cố gắng hết sức để không làm ảnh hưởng đến anh, điều này cũng đồng nghĩa là cô chắc chắn không muốn trực tiếp nhìn anh trong hoàn cảnh này.

    Thế Anh cũng đủ tinh ý để nhận ra ý định của Ngọc Hân và anh tôn trọng cô ấy, nếu cô ấy muốn nói chuyện thêm, muốn nhìn anh thì cô đã không làm ra hành động đó. Dù sao hai người cũng là lần đầu tiên gặp mặt, chuyện này cũng chỉ là câu chuyện tình một đêm như nhiều câu chuyện tình tương tự. Anh không nghĩ mình sẽ ngủ với cô ấy và rồi anh vẫn nằm đây.

    Thế Anh hiểu cô gái mắt cười đó vừa xong khi tỉnh dậy cũng ý thức được chuyện đã xảy ra và cô đã chọn rời đi, thậm chí anh nghĩ cô còn không nhìn rõ mặt anh, bởi vì cả buổi tối hôm qua bọn họ toàn ở bên nhau trong bóng tối hoặc giả như cũng mờ ảo gần như tối vậy.

    Có chút không thoải mái về chuyện này, dù anh cũng không biết được nếu cô ở lại và không rời đi như vừa rồi thì hai người sẽ đối mặt với nhau như thế nào. Anh cũng không biết mình đang mong đợi điều gì mà lại có chút khó chịu khi cô ấy lẳng lặng rời đi như thế, cũng có thể là anh chưa từng bị phụ nữ bỏ lại bơ vơ trên giường như vậy.

    Nhắm mắt lại, toàn bộ cảnh ân ái cuồng nhiệt đêm qua hiện lên trong tâm trí của Thế Anh, ánh mắt anh bỗng không chủ ý nhưng đã nhìn thấy dấu vết lần đầu tiên của người con gái lưu lại trên nệm trắng. Trái tim Thế Anh có chút không thoải mái, cô gái mắt cười đã phải thất vọng đến thế nào để rồi quyết định ngủ với một người lạ như anh trong khi đã gìn giữ suốt bốn năm để dành cho ngày cưới.

    Thở dài một tiếng rồi bước xuống khỏi giường. Chợt nhớ khi nãy cô ấy lịch kịch gì đó phía chiếc bàn nhỏ ở góc phòng, anh đi về phía đó, trên mặt bàn có tờ giấy và trên đó một dòng chữ nắn nót nhẹ nhàng nhắn anh cô sẽ đưa trả lại áo khoác tại khách sạn, nhắc anh giúp cô quay lại lấy sau một tuần.

    Nhìn lại tờ giấy, không để lại cách thức liên lạc. Chính xác là cô gái mắt cười tên Ngọc Hân này không hề định gặp lại anh. Dù đã biết vậy nhưng Thế Anh cũng dâng lên một chút cảm giác tiếc nuối. Quay lại giường, Thế Anh nằm xuống kéo chăn chùm lên tận đầu, anh muốn ngủ thêm một lúc nữa, do buồn ngủ hoặc là do anh còn muốn níu lại chút hương vị của cô gái mắt cười đó.
     
  3. Bánh Bao Xinh

    Bài viết:
    0
    Chương 22: Cuồng thần tượng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn lịch trên tường, còn ba hôm nữa là đến liveshow của Mạnh Nhiên nên mấy hôm nay Nhật Minh bận rộn vô cùng. Mặc dù đã từ chối lời đề nghị của Mạnh Nhiên về làm trợ lý kiêm bảo vệ của anh ta nhưng Nhật Minh không cảm thấy hối hận.

    Cô đúng là thích kiếm tiền thật đó, nhưng nếu bắt cô ngày đêm theo sau người đàn ông trăng hoa này, cô không thể nào chấp nhận được. Cái tính dở hơi của cô làm sao mà cô không rõ. Ở gần anh ta quá, lỡ ra nhìn cái này, cái kia ngứa mắt không chịu được, cô lại mở miệng ý kiến. Nhỡ mà phật ý anh ta thì có phải là dở hơi lắm không.

    Cuối cùng, sau nhiều ngày đắn đo cân nhắc, cô vẫn thấy mình nhận việc stylist của anh ta là đủ rồi. Mọi thứ như hiện tại khá là tốt đẹp.

    Chiều hôm nay cô cần lên Ánh Dương để duyệt lại một lần nữa trang phục cho Mạnh Nhiên mặc hôm trình diễn. Con bé Nhật Lệ sau khi biết tin đã nì nèo suốt cả tối qua cho nó đi cùng lên công ty. Nhật Minh phải mắng nặng lời nói mới thôi. Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt vô cùng bất mãn của cô em suốt cả bữa ăn, cuối cùng Nhật Minh lại không thắng nổi cô bé.

    * * *

    Sau khi dặn dò con bé đủ đường Nhật Minh mới yên tâm bước vào bên trong.

    Nhật Minh cũng là người dễ nói chuyện nên cũng không quá khó để quen biết toàn bộ nhân viên của Ánh Dương dù thời gian làm của cô không quá lâu.

    Con bé Nhật Lệ thì cười tươi hết cỡ ríu rít đi theo sau chị, được đến tận nơi thần tượng mình làm việc là điều mà con bé không bao giờ có thể tưởng tượng được luôn. Không làm sao kiềm chế được niềm vui sướng nên năng lượng trong con bé tỏa ra khắp mọi nơi, nhìn thấy ai nó cũng chào thật to, đến nỗi Nhật Minh phải nén nó lại. Cô nhìn em gái trợn mắt nạt nó:

    "Em có thể đừng quá lố như thế được không?

    Nhìn thấy mặt chị nghiêm túc như thế, Nhật Lệ cũng không dám lôi thôi nữa, nó ren rén đi sau chị.

    Hai chị em tiến đến phòng trang điểm, hôm nay Hải Đường nói chị ấy không đến. Hình như có một dự án hợp tác gì đó của Mạnh Nhiên với một diễn viên nổi tiếng. Hôm trước, trong lúc dọn dẹp đồ có nghe Hải Đường và Mạnh Nhiên tranh luận khá nhiều. Có vẻ Mạnh Nhiên không thích lấn sân cho lắm. Nhưng người làm quản lý như Hải Đường thì đương nhiên không thể để cho một tài năng như thế phí hoài.

    Nhật Lệ bước vào trong phòng trang điểm dành riêng cho Mạnh Nhiên thì phấn khích nhảy cẫng lên, nó ngó nghiêng khắp mọi thứ trong căn phòng, sờ mó vuốt ve những tấm ảnh của Mạnh Nhiên dán trên tường.

    Quả thực thì Nhật Minh chắc không bao giờ có thể hiểu được tâm trạng của em gái mình. Ngoài tiền ra thì không có gì có thể làm cô đam mê và yêu thích nhiều đến thế.

    Lo em gái làm hỏng đồ nên Nhật Minh phải lên tiếng nhắc nhở Nhật Lệ:

    " Nhật Lệ, em cẩn thận nhé, đừng làm hỏng đồ của anh ấy. Chị của em không có tiền để đền đâu. "

    Nhật Minh vừa nói xong thì bên ngoài, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Mạnh Nhiên bước vào bên trong.

    Con bé Nhật Lệ đang tính lên tiếng khi bị chị ý kiến thì bỗng trở nên ngây ngốc khi nhìn thấy Mạnh Nhiên đi vào phòng. Đây là lần thứ hai cô bé đối diện với thần tượng ở khoảng cách gần đến như thế này. Con bé cứ đứng như tượng nhìn chằm chằm vào Mạnh Nhiên khiến cho Nhật Minh thấy ngượng với anh quá.

    Nhật Minh tiến lại phía em gái, đưa tay kéo kéo tay áo nó và mắng:

    " Nhật Lệ, em chào anh Mạnh Nhiên đi. Đừng có mất lịch sự như thế. "

    Cũng là bất ngờ khi Mạnh Nhiên đến, Nhật Minh vốn nghĩ Hải Đường chắc là kéo Mạnh Nhiên đi gặp đối tác, nghĩ thế cô mới cho em gái đến chứ. Biết là anh vô cùng khó tính, nên lúc này Nhật Minh bối rối cúi đầu xin lỗi Mạnh Nhiên:

    " Xin lỗi ông chủ, tôi không xin phép anh mà đưa người lạ vào đây. Chỉ là.. chỉ là em gái tôi nó yêu thích anh quá nên.. "

    Nhìn thấy cô bé đứng cạnh Nhật Minh thì Mạnh Nhiên cũng có chút không thoải mái. Không phải đã nhắc nhở là không cho người không phận sự vào đây sao. Chưa kịp nói gì thì cô bé kia đã lao đến ngay trước mặt anh ríu rít:

    " Em chào anh Mạnh Nhiên. Anh có nhớ em không? Em là Nhật Lệ, em là cô bé mà anh đã gặp khi em đòi trả vé Vip đó ạ. "

    Mạnh Nhiên nhíu cặp mày lại, sau mấy giây anh đã nhớ ra cô bé này. Trái đất cũng quá là tròn rồi. Hóa ra cô chị gái chịu khó chăm chỉ kiếm tiền nuôi hai em ăn học khi bố mẹ đã mất lại chính là Nhật Minh sao.

    Mạnh Nhiên cười tươi chào lại Nhật Lệ:

    " Anh nhớ ra rồi, em là Nhật Lệ đúng không nào? "

    Nhật Lệ thấy thần tượng không những nhận ra mình mà còn nhớ cả tên nữa nên nó sung sướng muốn khóc luôn, quay lại nhìn chị mình nói như hét lên:

    " Chị, anh ấy nhớ cả tên em đấy. "

    Nhật Minh có chút xấu hổ vì thái độ của em gái, cô trợn mắt nhắc nhở em:

    " Nhật Lệ, đừng có lộn xộn. "

    Nói xong cô tiến lên kéo em gái lại:

    " Ông chủ, tôi xin lỗi làm phiền anh. Tôi kêu con bé về luôn. "

    Nghe chị gái nói vậy, Nhật Lệ xụ mặt xuống:

    " Chị.. em có làm gì đâu. Đừng bắt em về. "

    Mạnh Nhiên cũng thấy quý con bé nên anh bảo Nhật Minh:

    " Không sao, là em gái cô thì cũng như người nhà. Cứ để con bé ở lại chơi. Tôi thay đồ rồi đi có công chuyện. May quá cô lại ở đây, cô trang điểm cho tôi một chút. "

    Nhật Minh thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng là sẽ bị phê bình. Cô nhẹ nhàng gật đầu:

    " Vâng. Anh thay đồ đi rồi tôi chuẩn bị cho. "

    Nói xong thì trong lúc Mạnh Nhiên đi vào phòng thay đồ thì cô bỏ hộp đồ nghề ra để chuẩn bị trang điểm và làm tóc cho Mạnh Nhiên.

    Khi Mạnh Nhiên ngồi xuống ghế trang điểm, con bé Nhật Lệ rón rén bước đến gần cất tiếng:

    " Anh Mạnh Nhiên, em có thể có một yêu cầu nhỏ không ạ? "

    Nhật Minh quay nhìn em gái trợn mắt mắng:

    " Nhật Lệ, ngồi yên chị làm việc. Không được làm phiền anh ấy. "

    Mạnh Nhiên vội đỡ lời cho cô bé, dù sao thì anh cũng là thần tượng của con bé. Anh tất nhiên sẽ chiều theo yêu cầu của người hâm mộ như bao lần khác:

    " Không sao. Tôi không phiền. Cô cứ để con bé nói. "

    Nhật Lệ chỉ mong có thế, nó hớn hở ý kiến:

    " Anh Mạnh Nhiên, em là quản lý một trong những fanpage người hâm mộ anh. Em có thể ghi lại quá trình trang điểm chuẩn bị của anh được không? "

    Nói một hồi rồi thở rồi lại nói tiếp:

    " Anh chưa bao giờ có những video kiểu như vậy để chúng em xem, em thực sự, thực sự muốn được làm điều này gửi tặng cho toàn bộ người hâm mộ của anh ạ. "

    Mạnh Nhiên cũng không thấy yêu cầu này có gì quá đáng nên anh không ngần ngại gật đầu luôn mà không nghĩ quá nhiều.

    Nhật Lệ nhìn thấy cái gật đầu đó thì không nhớ đến lời chị mình nữa, nó nhảy cẫng lên reo mừng:

    " Em cảm ơn anh. Em yêu anh nhiều lắm. Anh thật tuyệt vời."

    Nói xong ngay lập tức lấy điện thoại ra chuẩn bị tác nghiệp. Nhật Minh biết không làm gì khác được nên cô cũng không nói thêm, cô quay người lấy trong túi chiếc khẩu trang màu đen ra đeo lên che kín gần hết khuôn mặt và bắt đầu công việc của mình.
     
  4. Bánh Bao Xinh

    Bài viết:
    0
    Chương 23: Cô đã cứu tôi một mạng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liveshow của Mạnh Nhiên diễn ra theo đúng dự kiến và tất nhiên là thành công hơn cả mong đợi.

    Dù chính Hải Đường luôn nói với mọi người là đương nhiên buổi biểu diễn này thành công, đến khi tất cả ekip đều cảm thấy bình thường khi kết thúc thì chính Hải Đường lại là người tỏ thái độ phấn khích nhất.

    Hải Đường cứ đi quanh quanh khắp nơi cười hớn hở với mọi người, liên hồi nói cảm ơn mọi người đã vất cả hoàn thành công việc.

    Thái độ của Hải Đường làm cho Mạnh Nhiên thấy thật dễ thương, làm việc với Hải Đường cũng không phải ngày một ngày hai, Mạnh Nhiên vô cùng yêu quý người quản lý này.

    Nhìn một lượt các nhân viên đang tất bật dọn dẹp hậu trường sau buổi diễn, Mạnh Nhiên hiểu được rằng thành công của mình thực sự là cần sự có mặt của tất cả những người đang có mặt tại đây. Một mình anh, đương nhiên không thể nào có thể làm được.

    Mạnh Nhiên đi về phía Nhật Minh đang hộ mấy người đồng nghiệp, anh nói lớn:

    "Cô Nhật Minh, giúp tôi tẩy trang."

    Nhật Minh nghe thấy gọi mình thì cũng nhanh nhẹn trả lời:

    "Vâng. Tôi đến luôn."

    Mạnh Nhiên trước khi đi vào phòng trang điểm thì bấm điện thoại cho Hải Đường:

    "Chị, chị báo tất cả mọi người, xong việc tôi mời tất cả đi ăn nhé. Chị thu xếp đi."

    Hải Đường vui vẻ nhận yêu cầu, như mọi lần cô cũng nghĩ là Mạnh Nhiên sẽ về sau khi tẩy trang nên cô đã nhanh nhẹn nói luôn:

    "Tôi kêu xe cho cậu nhé."

    Nhưng vừa nói xong thì đã nghe thấy Mạnh Nhiên nói ngay lập tức:

    "Không. Tôi đi cùng mọi người."

    Nói xong Mạnh Nhiên dập máy trước sự ngỡ ngàng của Hải Đường. Từ ngày làm việc với Mạnh Nhiên đến giờ, chưa bao giờ anh ta đi ăn cùng mọi người. Như này thì quá là lạ rồi.

    Cũng không đầy ba giây sau, Hải Đường nhắn tin vào trong nhóm của cả đội báo địa chỉ và thông tin Mạnh Nhiên mời, cũng nhân tiện nói luôn là hôm nay Mạnh Nhiên đi cùng mọi người.

    Nghe thấy tin này, toàn bộ nhân viên bị sốc không khác gì Hải Đường khi nãy. Chưa từng, chưa từng bao giờ Mạnh Nhiên đi vui vẻ cùng anh em cả, người vui, người không vui nhưng cũng không ai ý kiến thêm vì cần dọn dẹp cho xong. Ai cũng đều mệt nhiều rồi, ai cũng muốn nhanh cho xong, đi ăn một bữa rồi về ngủ một giấc cho lại sức mà thôi.

    * * *

    Nhà hàng Nhật Nhật là nhà hàng cao cấp duy nhất trong thành phố này mở cửa xuyên đêm. Nơi này cũng là nơi mà nhân viên Ánh Dương quen thuộc mỗi khi được Mạnh Nhiên mời ăn.

    Cũng không hề lạ lẫm nơi này nên anh em sau khi dọn dẹp xong thì mạnh ai người đấy phóng đến Nhật Nhật. Như mọi lần thì sau khi đến đây mạnh ai người đó ăn, nhưng hôm nay có Mạnh Nhiên nên toàn bộ anh chị em đã đến cũng phải cố đợi thêm cho đến khi nhân vật chính đến.

    Cũng rất may là Mạnh Nhiên khá lịch sự khi không bắt mọi người đợi lâu. Sau khi tẩy trang xong thì anh cũng nhanh chóng kêu Nhật Minh lên xe của mình đến nhà hàng.

    Khi Mạnh Nhiên đến thì còn vài nhân viên nữa chưa kịp đến. Cũng không quen với những buổi tụ tập này lắm nên Mạnh Nhiên nói với Hải Đường chủ trì buổi tụ tập, anh ngồi một góc ở cuối bàn.

    Mọi người thấy thái độ của Mạnh Nhiên muốn tránh giao tiếp nên cũng không ai ý kiến thêm. Cũng không ai muốn ngồi gần anh, ai cũng thấy sẽ mất tự nhiên, nên là, sau một hồi đùn đẩy, Nhật Minh chính là người ngồi ngay bên cạnh Mạnh Nhiên.

    Cũng may là Nhật Minh không hề coi Mạnh Nhiên là đặc biệt hơn nên cô cũng chẳng thấy có gì khó cả khi ngồi ăn gần anh. Nhật Minh vừa ăn vừa xem tin nhắn mà Thế Anh gửi đến, anh chụp ảnh nhà mình sau khi đã trang trí cho cô, anh kêu cô nhanh nhanh thu xếp để đến khai trương nhà mới.

    Nhật Minh xem ảnh nhà và vô cùng hài lòng, cô cười lớn và quên mất bây giờ đã là hai giờ sáng, cô like liên tục vào mấy tấm ảnh Thế Anh gửi đến. Ngay lập tức, Thế Anh nhắn lại cho cô. Nhìn thấy tin nhắn đến, Nhật Minh nhìn thấy giờ mới chợt giật mình. Cô nhắn lại xin lỗi đã vô ý làm cho Thế Anh tỉnh giấc.

    Ngay lập tức Thế Anh gọi cho cô, Nhật Minh vội vàng nghe máy:

    "Anh, em thực sự không làm anh tỉnh giấc chứ?"

    .

    "Vâng, em biết rồi. Em thu xếp thời gian. Chúng ta rủ cả anh Bảo Quốc nhé."

    * * *

    "Vâng. Vâng. Em biết rồi anh. Em chào anh. Anh ngủ ngon nhé."

    Điện thoại vừa tắt, Mạnh Nhiên quay ra hỏi:

    "Bạn trai?"

    Nhật Minh nghe vậy thì lắc đầu liên tục. Mạnh Nhiên nghĩ cô ngại nên trấn an:

    "Có bạn trai là chuyện bình thường mà, có gì đâu mà cô ngại. Nhìn cô hạnh phúc như thế khi nói chuyện mà."

    Nhật Minh đưa ly bia lên uống và nói trong cảm giác vui vẻ:

    "Tôi nói chuyện với ai mà chả hạnh phúc như vậy."

    Mạnh Nhiên nhìn khuôn mặt vui vẻ của Nhật Minh thì buông một câu ngắn gọn:

    "Cô không như thế với tôi."

    Nói xong anh cũng đưa ly bia của mình lên uống và không để ý đến khuôn mặt ngạc nhiên của Nhật Minh khi nghe anh nói vậy. Nhật Minh không nghĩ là anh ta còn để ý sắc mặt mình nhiều đến vậy.

    Sau cả tuần lao động cật lực, thành công của buổi biểu diễn đã làm cho mọi người đều có thêm động lực nhiều, thêm vào bữa ăn khuya lấy lại năng lượng ngon như thế này, ai nấy đều vô cùng thoải mái và vui vẻ.

    Hành động hôm nay của Mạnh Nhiên hôm nay đã làm khoảng cách giữa anh và mọi người trong công ty đã ngắn đi rất nhiều rồi. Trong lúc cao hứng, Mạnh Nhiên còn chốt ngày mai sẽ thưởng cho mỗi người ngồi đây một khoản xứng đáng bằng tiền của anh.

    Mọi người sau một hồi nghỉ ngơi ăn uống thì cũng đã no say và ai cũng muốn về ngủ một giấc rồi. Hải Đường cũng như mọi khi, gọi thanh toán và gọi xe cho tất cả mọi người về.

    Do thói quen nhường nhịn các em của Nhật Minh nên cô đứng lại nhường cho tất cả mọi người ra về trước. Mạnh Nhiên cũng vô thức mà làm theo Nhật Minh là đứng lùi về phía sau nhường đường cho mọi người.

    Sau khi mọi người đi ra hết, Nhật Minh cúi người lịch sự đưa tay ra mời Mạnh Nhiên đi trước. Cũng không khách sáo, nên Mạnh Nhiên tiến về phía cửa ra vào còn Nhật Minh đi ngay sau anh.

    Khi đến gần cửa ra vào, từ phía sau Mạnh Nhiên, Nhật Minh thoáng nhìn thấy thanh gỗ đang đỡ giàn hoa trang trí bỗng nhiên đổ xuống, không kịp nghĩ đến nửa giây, Nhật Minh lao lên xô ngã Mạnh Nhiên, và ngay sau đó cô lấy toàn bộ cơ thể mình ôm lấy anh và ngay lập tức chân cô gánh trọn cả thanh đỡ đó.

    Mặc dù đã biết và có sự chuẩn bị nhưng Nhật Minh cũng không còn cách nào khác là nhận lấy đòn chí mạng này, cô chỉ kịp nghĩ được là mình gãy chân rồi, ngay sau đó cô đã nhắm mắt và chìm sâu vào giấc ngủ.
     
  5. Bánh Bao Xinh

    Bài viết:
    0
    Chương 24: Dưỡng thương bất đắc dĩ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mở mắt ra, tất nhiên là không thể nằm đâu khác ngoài nằm trong bệnh viện rồi, nghĩ đến chân của mình, Nhật Minh ngồi dậy, cử động chân trái. Kỳ lạ chưa, rõ ràng là cô đã bị gãy chân rồi mà. Nhưng dưới lớp chăn đắp kia, chân trái cô đang cử động được mà.

    Như chưa tin vào cảm giác mà bản thân mình nhận được, Nhật Minh đưa tay tung chăn đắp trên người ra, cô nhấc chân trái lên, rồi nhấc chân phải lên. Cả hai chân đều hoạt động được bình thường mà.

    Nhấc hai chân lên lần nữa để chắc chắn điều mình nhìn thấy rồi Nhật Minh mới thở phào nhẹ nhõm. May quá, thật sự là chân mình hoàn toàn lành lặn.

    Nhật Minh loay hoay tính rời khỏi giường, cô muốn vào nhà vệ sinh. Nhưng quả thực cô không khỏe như mình nghĩ, cú va chạm làm cô hoảng hốt và ngất đi, chân may không bị gãy nhưng cũng sưng vù. Khi nãy cô chỉ tập trung vào chuyện chân mình cử động được hay không mà không cảm thấy bị đau.

    Cố gắng mãi mới ngồi dậy được, vẫn còn hoa mắt, chóng mặt. Đặt chân xuống dưới đôi dép tính đứng dậy thì cô bị khụy lại vì đau. Hóa ra là cô thực sự bị thương không nhẹ.

    Ngồi trở lại giường với một tâm trạng bức bối, nghĩ đến việc mình đang có nhu cầu đi vệ sinh mà không thể, Nhật Minh thở dài liên tục.

    Đến lúc này thì Mạnh Nhiên không thể im lặng được nữa, anh nằm trên chiếc sofa ở góc phòng bệnh. Cả một con người to như thế này vậy mà từ nãy đến giờ cô ấy làm gì mà không hề nhìn thấy anh.

    Dù nhắm mắt nhưng Mạnh Nhiên vẫn biết Nhật Minh đang làm gì. Đúng như bác sĩ nói, cô ấy sẽ tỉnh lại vào buổi sáng khi có nhu cầu đi vệ sinh.

    Nhớ lại tối hôm qua, cô đã đỡ cho anh một mạng, nếu không phải cô ấy đẩy anh ngã xuống thì đầu anh đã lãnh trọn thanh gỗ kia.

    Nghe tiếng thở dài của Nhật Minh thêm lần nữa, Mạnh Nhiên ngồi bật dậy, tiến về phía giường bệnh trước sự ngạc nhiên của Nhật Minh.

    Cũng không để cho Nhật Minh kịp nói gì, Mạnh Nhiên nói nhanh:

    "Để tôi giúp cô."

    Nói xong anh cúi xuống, lấy đôi dép đi vào chân cho Nhật Minh rồi bế cô vào nhà vệ sinh trước sự ngỡ ngàng của cô:

    "Anh đang làm gì thế. Để tôi tự mình. Không cần anh."

    Dù cô nói vậy nhưng Mạnh Nhiên vẫn mặc kệ, anh đưa cô ngồi yên vào bồn cầu rồi nhẹ nhàng quay người đi ra ngoài sau khi bảo cô gọi anh khi xong.

    Dù xấu hổ nhưng lúc này mót đi vệ sinh quá mà cũng chẳng có ai để nhờ, cuối cũng là để cho anh ta bế vào tận đây.

    Mạnh Nhiên vừa ngồi xuống ghế sô pha thì cánh cửa phòng bệnh viện mở ra, Hải Đường, Nhật Lệ và Nhật Sơn cùng nhau tiến vào.

    Nhìn thấy ánh mắt của cậu con trai liếc mình thật kỹ và nhìn quanh khắp phòng, Mạnh Nhiên đoán đây chắc là anh trai sinh đôi của Nhật Lệ. Biết là cậu ta lo cho chị gái, Mạnh Nhiên cất tiếng:

    "Nhật Minh đang ở trong nhà vệ sinh."

    Bốn người ngồi lại chỗ bộ bàn ghế thăm bệnh trong phòng bệnh vip này. Nhật Minh vừa ngồi xuống đã liến thoắng:

    "Anh Mạnh Nhiên, bác sĩ nói chị em có làm sao không?"

    Hải Đường nói chen vào để hai đứa nhỏ an tâm:

    "Hai đứa yên tâm, chị hai đứa chỉ bị thương phần bắp chân thôi. Chị các cậu giỏi võ mà nên là.. cơ thể cô bé rắn rỏi lắm. Chị mất mấy hôm dưỡng thương thôi là có thể đi lại bình thường được rồi."

    Nghe đến đây thì hai đứa nhỏ thở phào nhẹ nhõm, từ ngày bố mẹ bị tai nạn đến giờ đây là lần thứ hai phải vào viện thế này.

    Nhật Lệ đi về phía nhà vệ sinh gọi với vào bên trong:

    "Chị, chị xong chưa? Em vào phụ."

    Cũng vừa hay Nhật Minh cũng đã xử lý xong vệ sinh cá nhân, cô kêu con bé Nhật Lệ vào đỡ cô ra.

    Bốn người ngồi tụ tập quanh giường bệnh hết nhìn nhau rồi lại nhìn Nhật Minh khi cô nói mọi người có thể về, đi lấy cho cô đôi nạng là được. Chứ vì vết thương nhỏ này mà cần chi người này, người kia ở lại chăm sóc. Hai đứa nhỏ còn phải đi học. Mạnh Nhiên và Hải Đường cũng cần phải làm việc nữa.

    Cuối cùng thì sau những sắp xếp thỏa đáng và kiên định của Nhật Minh thì mọi người cũng chỉ còn cách nghe theo. Sau khi dặn dò cô đủ đường thì cả bốn người rời khỏi bệnh viện. Nhật Minh sau khi được bác sĩ thăm khám và kê thêm thuốc, cô cũng tranh thủ nghỉ ngơi vài ngày.

    Nhật Minh trong mấy ngày nghỉ ngơi này đã cảm thấy việc tai nạn lại có phần hay vì đã mấy năm nay chưa khi nào cô được nghỉ ngơi nhiều như vậy.

    Nhật Minh nhận tin nhắn của em gái nói Hải Đường làm theo yêu cầu của Mạnh Nhiên đã xin nghỉ làm cho cô ở Trung tâm thương mại, cũng xin nghỉ làm ở Shine, không những thế còn đến tận quán bar gặp Bảo Quốc để xin nghỉ cho cô. Anh ấy đã quyết định sau khi ra viện cô sẽ làm trợ lý kiêm bảo vệ và stylist cho anh.

    Đọc xong tin nhắn Nhật Lệ gửi, Nhật Minh cảm thấy khó chịu, anh ta là ai mà lại đi quyết định cuộc sống của cô như thế. Cô đã nói rồi, cô chỉ làm stylist cho anh ta mà thôi. Cô không muốn cuộc sống của cô suốt ngày chỉ quanh quẩn bên anh ta.

    Bấm số của Hải Đường, bên kia chủ ý không nhận máy, Hải Đường gửi một tin nhắn ngắn gọn cho cô. Hải Đường nói hãy yên tâm đi theo Mạnh Nhiên và chị ấy, cuộc sống của cô sẽ thoải mái hơn. Cô có thêm tài chính để lo cho các em tốt hơn.

    Đọc xong tin nhắn của Hải Đường, Nhật Minh nghĩ giờ mình vẫn đang ở đây, có muốn làm gì thì cũng không thể làm được. Nên là, đành kệ đi, nghỉ ngơi thêm mấy hôm nữa, ra viện rồi tính tiếp.

    Nằm viện đúng một tuần thì Nhật Minh hoàn toàn bình phục, lý do cũng bởi cơ thể cô vốn đã khỏe mạnh do luyện tập hàng ngày nên hồi phục cũng không lâu.

    Được về nhà thật thoải mái, một tuần nằm viện dù cố thả lỏng mà vẫn cứ lo cho hai đứa nhỏ ở nhà. Đến khi vào bên trong, thấy nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp Nhật Minh mới hoàn toàn an tâm. Các em cô thực sự đã lớn rồi, chúng cũng không còn cần cô cứ kè kè bên cạnh nữa.

    Nhìn hai đứa em đang ríu rít chuẩn bị bữa trưa cho cả nhà mà trong lòng cô thấy ấm áp vô cùng, ba chị em họ đã trải qua một quãng thời gian khó khăn, đến giờ cũng coi như là cuộc sống tạm ổn, hai em học hành chăm chỉ ngoan ngoãn, cô cũng có công việc mình yêu thích và làm tốt.

    Nhìn lên tấm ảnh gia đình treo giữa phòng khách Nhật Minh thầm gọi bố mẹ. Cô nhắn bố mẹ hãy yên tâm về bọn họ, cô sẽ chắc chắn lo cho hai em thành người. Cô hứa với họ và cũng tin chắc chắn làm mình sẽ làm được tốt.
     
  6. Bánh Bao Xinh

    Bài viết:
    0
    Chương 25: Cuộc sống mới.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày nghỉ cuối cùng đã trôi qua, cuối cùng Nhật Minh vẫn phải đối mặt với những thay đổi mà không do cô chủ định. Vốn dĩ Nhật Minh dự tính sẽ ý kiến với Hải Đường để xin mọi việc quay trở lại như trước đây, nhưng rồi Nhật Lệ và Nhật Sơn đã yêu cầu họp gia đình. Lần đầu tiên Nhật Minh thấy hai em của mình nghiêm túc đến thế.

    Ba chị em đã ngồi phân tích toàn bộ tình trạng của Nhật Minh, kế hoạch học tập của hai đứa, kế hoạch tương lai của cả gia đình. Máy tính của Nhật Lệ sau mỗi phân tích của Nhật Sơn, các con số lần lượt hiện lên, hai đứa nhỏ đã phân tích thiệt hơn cho chị gái khi lựa chọn phương án nào thì có được và mất ra sao.

    Nhìn hai em quan tâm đến cuộc sống tương lai của mình đến thế, Nhật Minh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và cuối cùng, sau mọi ý kiến hợp lý đến mức Nhật Minh không thế nào tranh cãi nổi.

    Kết luận cuối cùng của buổi họp là chốt chính xác Nhật Minh sẽ làm việc full thời gian cho Mạnh Nhiên và anh ta cũng đồng ý cho cô kết hợp vừa làm vừa tiếp tục học lại chương trình đại học đang dang dở.

    * * *

    Sáng sớm hôm nay khi Nhật Minh còn chưa tỉnh giấc thì hai đứa bé đã làm xong bữa sáng và gọi cô dậy. Tự dưng ốm một chút rồi được cưng chiều thế này làm Nhật Minh có cảm giác mình như là công chúa.

    Ba chị em ăn sáng vui vẻ, hai đứa nhỏ cũng thấy mừng cho chị gái vì mọi thứ đang ngày trở nên tươi sáng hơn với người chị thân yêu của chúng.

    Ba chị em cùng nhau rời nhà, người đi học, người đi làm với cùng một tâm trạng hạnh phúc vô cùng.

    * * *

    Việc Nhật Minh đỡ cho Mạnh Nhiên một mạng lần này ai ai ở công ty cũng đều cảm phục cô, trong tình huống như vậy, không phải ai cũng có thể có can đảm lao ra như cô.

    Hôm nay ngày đi làm trở lại của Nhật Minh, bước chân vào sảnh công ty cô đã nhận được những tràng pháo tay chào đón thật rộn rã.

    Mỉm cười chào một lượt các đồng nghiệp, sau đó Nhật Minh đi về phòng làm việc của Mạnh Nhiên. Tối hôm qua Hải Đường đã nhắn tin trao đổi cơ bản công việc. Hôm nay đến công ty, Hải Đường sẽ hướng dẫn chi tiết hơn cho cô. Hiện tại công việc của cô rất quan trọng, cô gần như là quản gia của Mạnh Nhiên mất rồi, chăm lo cho anh ta không thiếu chút gì nữa.

    Ngồi với Hải Đường cả một buổi sáng làm Nhật Minh cũng phát hoảng, quả thật không dễ dàng gì để nhận được số tiền lương hàng tháng nhiều đến như vậy.

    Đồng hồ báo hiệu đã mười một giờ, Hải Đường đang tính kêu Nhật Minh ngồi lại nghiên cứu đám tài liệu về Mạnh Nhiên thì điện thoại của Nhật Minh reo vang. Nghe điện xong, Nhật Minh nhìn Hải Đường:

    "Chị, bạn em muốn mời em ăn trưa. Chị cho em nghỉ sớm chút nhé. Chiều về em sẽ nhồi hết đám thông tin này cho chị."

    Hải Đường cũng không khắt khe nên gật đầu đồng ý:

    "Bạn trai hả?"

    Nhật Minh cười lắc đầu:

    "Không chị, là một anh bạn lớn tuổi, anh ấy mới về nước nên em hỗ trợ thời gian này cho anh ấy quen môi trường mới."

    Nói xong cô vui vẻ cầm túi xách, chào Hải Đường rồi đi ra bên ngoài. Tuần rồi Thế Anh cũng bận cho việc chuẩn bị mở công ty nên anh cũng không qua viện thăm cô. Và căn bản là cô đã yêu cầu không ai cần vào thăm rồi nên anh em chỉ nhắn tin và điện thoại.

    Thật may là cô và Bảo Quốc đã chọn được giúp Thế Anh một căn hộ chung cư cao cấp tại khu vip nhất nhì thành phố. Và quan trọng hơn là tất cả những gì cô chuẩn bị anh đều rất thích.

    Khi nhận nhà, thậm chí Thế Anh còn trêu cô, cô như đang tìm nhà cho hai người ở chung không bằng. Dù khi cho cô quyết định mua đồ, trang trí hay chọn nhà, mặc dù anh luôn nói cho cô quyết hết nhưng anh cũng nghĩ mình sẽ phải thay đổi đôi chút cho phù hợp.

    Nhưng cuối cùng, toàn bộ đồ đạc trong nhà không có một cái gì mà anh phải thay đổi. Bữa cơm này, anh nói là anh muốn cảm ơn cô vì căn nhà.

    Hai anh em đến một nhà hàng trung hoa nổi tiếng trong thành phố, Thế Anh nói anh được mấy người bạn mới quen giới thiệu cho địa điểm này. Họ khen ngon vô cùng nên anh đã quyết định hôm nay sẽ dẫn cô đến đây.

    Phục vụ đưa hai người lên tầng hai, Nhật Minh đi ngay trước Thế Anh, hai người đang tiến về phía một chiếc bàn đôi theo hướng tay của nhân viên phục vụ thì nghe tiếng gọi tên cô:

    "Nhật Minh, phải Nhật Minh không?"

    Dừng lại và nhìn về phía tiếng nói, là Mạnh Nhiên, anh ta đang ngồi với một đám người cười nói vui vẻ. Cũng không thể ngó lơ khi sếp gọi, Nhật Minh quay lại bảo Thế Anh đến bàn ngồi trước, cô ra gặp người quen.

    Nói chuyện với Thế Anh xong, Nhật Minh tươi cười tiến về phía bàn của Mạnh Nhiên:

    "Chào ông chủ, ông đến ăn trưa?"

    Mạnh Nhiên cũng đứng dậy đón cô với một nụ cười thật tươi:

    "Cô lại đây, tôi giới thiệu cô với mấy vị này. Đây là Đạo diễn Nhất Bình, trợ lý Đức của đạo diễn. Đây là Nhà sản xuất Lê Minh và thư ký của anh ấy."

    Vừa nói, Mạnh Nhiên vừa chỉ tay vào từng người đàn ông ngồi cùng anh ta. Cố gắng ghim vào đầu từng cái tên và từng khuôn mặt, Nhật Minh cúi đầu chào một lượt cả bốn người đàn ông đang cười tươi nhìn mình.

    Mạnh Nhiên chỉ vào cô và giới thiệu với mấy người đàn ông kia:

    "Tôi xin giới thiệu với các vị, đây là cô Nhật Minh, trợ lý của tôi. Sau này nhờ các vị giúp đỡ nhiều."

    Nói xong quay qua nhìn Nhật Minh:

    "Cô đi ăn cùng bạn trai hả. Hơi bất tiện nếu yêu cầu cô qua đây nhỉ?"

    Nhật Minh cũng ngay lập tức gật đầu:

    "Vâng."

    Mạnh Nhiên hơi ngạc nhiên, vì lẽ thường thì trong tình huống này, đối phương sẽ ngay lập tức đến đây ngồi cùng anh, nhưng cô gái này rất thẳng thắn và không hề khách sáo xác nhận luôn cô ấy không thể ngồi cùng.

    Mạnh Nhiên nói nhanh:

    "Được rồi, hôm nay chúng ta chào hỏi nhau vậy. Lần tới sẽ nói chuyện nhiều hơn. Cô qua với bạn trai đi."

    Nhật Minh cũng không đính chính thêm gì khi nghe Mạnh Nhiên nói vậy. Cô cũng ngoan ngoãn cúi đầu chào một lượt các vị ngồi tại đây rồi quay người đi về phía bàn của mình, nơi Thế Anh đang đợi cô.

    Ngồi lại đối diện với Thế Anh, Nhật Minh vội giải thích với Thế Anh:

    "Anh à, em xin lỗi, đó là sếp mới của em. Em chào hỏi mấy người đó hơi lâu, làm anh phải đợi."

    Thế Anh cũng hiểu chuyện, anh cũng nghe Bảo Quốc nói chuyện của Nhật Minh rồi:

    "Anh biết rồi, có phải là cậu ca sĩ, diễn viên gì đó đang rất nổi tiếng đúng không?"

    Nhật Minh cười nhẹ:

    "Vâng anh. Đúng là anh ta."

    Nhật Minh cười tươi hết cỡ gắp đồ ăn cho Thế Anh, cô cũng muốn ngồi với anh như này lâu rồi, làm việc với Thế Anh đã giúp cho Nhật Minh mở mang được rất nhiều kiến thức mới. Cô càng ngày càng học hỏi được nhiều thứ mới lạ từ người bạn lớn tuổi này.

    Nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ trước mặt, ánh mắt tươi cười đang nhìn anh rất vui vẻ, điều này làm Thế Anh nghĩ đến cô gái mắt cười kia. Sau lần gặp nhau đó, anh hoàn toàn mất liên lạc với cô ấy. Rất muốn gặp cô ấy mà không có cách nào tìm được.
     
  7. Bánh Bao Xinh

    Bài viết:
    0
    Chương 26: Định mệnh là gì.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đang cười vui vẻ, chợt nhớ đến cô gái mắt cười kia, Thế Anh buông tiếng thở dài. Nhật Minh dừng ăn nhìn Thế Anh gặng hỏi:

    "Anh, có chuyện gì phiền sao? Anh có thể học cách khi ăn, hãy gạt bỏ hết những chuyện khác ra khỏi đầu được không? Anh cần có năng lượng tốt nhất thì mới có thể hoàn thành mọi công việc được."

    Thế Anh nhìn chằm chằm vào cô bé, anh bất chợt hỏi:

    "Nhật Minh, em có tin vào nhân duyên không?"

    "Tất nhiên rồi anh, chúng ta gặp nhau cũng chính là một nhân duyên. Em tin, nếu có duyên, nhất định chúng ta sẽ được gặp nhau."

    Nghe thấy cô bé nói vậy, Thế Anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Anh lẩm nhẩm trong miệng hai chữ "Có duyên" rồi sau đó nở một nụ cười thật tươi nói với Nhật Minh:

    "Được rồi, anh nghe theo em, nếu có duyên chắc chắn sẽ được gặp."

    Hai anh em cười nói thật thoải mái và vui vẻ thưởng thức bữa trưa một cách ngon lành. Ở bên cạnh Thế Anh, Nhật Minh cũng có cảm giác như khi ở cùng Bảo Quốc, cô thấy mình như là cô em gái bé nhỏ. Cảm giác vô cùng thoải mái nên cô rất thả lỏng khi ở cùng hai người này.

    Vẫn thói quen được con bé Nhật Lệ luyện cho, Nhật Minh lấy điện thoại ra hai anh em chụp ảnh kỷ niệm.

    Không khí vui vẻ bên này lọt vào tầm nhìn của Mạnh Nhiên, anh cũng không hiểu sao kể từ lúc biết cô ấy cũng ngồi ăn ở đây, sự tập trung của anh không còn rơi ở nơi mình ngồi, anh cứ liên tục nhìn sang phía chiếc bàn ăn phía bên kia.

    Tuy là chưa làm cùng nhau lâu, nhưng chưa khi nào anh nhìn thấy cô gái này vui vẻ như vậy. Nói chuyện với anh cô ấy luôn bày ra khuôn mặt khá là vô cảm, không vui cũng chẳng buồn.

    Nhưng lúc này, nhìn thấy khuôn mặt cười vui hạnh phúc vô cùng kia của cô, Mạnh Nhiên có chút không thoải mái.

    Chợt giật mình vì thấy mình đang quan tâm nhiều đến cô trợ lý, nhưng ngay sau đó Mạnh Nhiên tự biện hộ cho hành động của mình là do có ơn với cô nên anh quan tâm cô cũng là điều đương nhiên.

    Ngay sau đó, Mạnh Nhiên cố gắng tập trung vào nội dung mà vị đạo diễn đang nói, họ đang bàn về chuyện hợp tác trong bộ phim tới đây.

    * * *

    Về đến văn phòng làm việc của Mạnh Nhiên thì đã thấy Hải Đường đang ngồi làm việc chăm chú rồi.

    Đưa ly cà phê đá cho Hải Đường, Nhật Minh ngồi xuống đối diện rồi cất tiếng hỏi:

    "Chị. Khi nãy em đi ăn, em gặp anh Mạnh Nhiên ăn cơm cùng một đạo diễn và một nhà sản xuất.. tên là gì nhỉ.. em chưa kịp nhớ tên."

    Hải Đường không rời mắt khỏi tập tài liệu đang cầm trên tay bình thản trả lời:

    "Nhất Bình và Lê Minh."

    Chợt nhớ ra, Nhật Minh cười tươi nói:

    "Vâng. Vâng. Đúng rồi. Một nhà đạo diễn, một nhà sản xuất. Chị. Như vậy là tới đây anh ấy sẽ đóng phim?"

    Hải Đường mắt vẫn không rời tập tài liệu:

    "Đúng rồi. Phải đóng phim chứ, lúc này là thời điểm vàng để hái tiền mà. Tới đây công việc em sẽ nhiều vô kể đấy nhé."

    Nghe đến đây thì Nhật Minh cũng lờ mờ đoán được lý do sao mà Mạnh Nhiên và Hải Đường cương quyết giữ cô lại làm người bên cạnh anh ta. Tự cười thầm bản thân, Nhật Minh dù hiểu đạo lý có làm thì mới có ăn, nhưng cô vẫn là cảm thán. Không phải bỗng dưng mà mình lại nhận đãi ngộ tốt thế. Hóa ra là chuẩn bị bóc lột đến không còn có cả cát nịt ấy chứ.

    Nghe thấy tiếng cười nhỏ của Nhật Minh, Hải Đường lúc này mới ngước mắt lên hỏi:

    "Vui lắm sao mà cười, chả ai như em. Thích làm việc đến vậy sao? Nghe nói là sẽ vất vả mà còn hớn hở thế."

    Nhật Minh vẫn năng lượng tích cực tràn đầy:

    "Chị, em nhận lương nhiều đến thế cơ mà. Tất nhiên em sẽ nỗ lực làm việc bằng hai trăm, ba trăm phần trăm công lực của em chứ."

    Hải Đường lúc này mới thấy quyết định của Mạnh Nhiên hoàn toàn chính xác. Cô cũng không hiểu sao, bản thân cô cũng tin là cô bé này sẽ làm nên chuyện.

    Với tay đưa cho Nhật Minh tập bản thảo của bộ phim, cô nhắc nhở:

    "Em xem kịch bản đi, rồi chuẩn bị tạo hình cho cậu ấy thật chuẩn vào nhé. Công việc tới đây sẽ không ít, cần gì thì bảo chị hỗ trợ."

    Nói xong Hải Đường đứng dậy đi ra bên ngoài. Thời gian tới đây công việc của ai cũng bận rộn rồi. Dự án quay bộ phim này cũng tạm tính gần một năm trời chứ không đơn giản, cô cũng cần chuẩn bị nhiều thứ, dù sao đây cũng là bộ phim đầu tiên mà Mạnh Nhiên tham gia.

    * * *

    Hôm nay là ngày nghỉ làm của Nhật Minh, vốn dĩ cô tính nằm lười ở nhà một hôm vì mấy tuần này lo chuẩn bị cho ghi hình của Mạnh Nhiên nhiều quá nhưng Thế Anh lại gọi cô kêu cô đưa anh đi chơi.

    Mối quan hệ của cô và Thế Anh lúc này không còn chỉ đơn thuần là người thuê và người đi làm thuê nữa rồi, hai người đã thân nhau như hai anh em, như hai người bạn tâm giao.

    Việc họ đáp ứng yêu cầu của đối phương không nghĩ ngợi đã dần thành thói quen rồi. Thay một bộ váy chấm bi xanh nhạt, Nhật Minh trang điểm nhẹ rồi rời nhà.

    Hai anh em đã đặt mua vé xem phim xong rồi đi ăn và quay lại rạp là vừa kịp thời gian. Nghe nói bộ phim này được đánh giá cao nên Nhật Minh cũng có chút háo hức, nhất là khi cô biết nữ chính trong phim chính là do Mỹ Lệ đóng.

    Nhật Minh muốn xem xem cô Mỹ Lệ này đóng phim ra sao, cũng là nhân tiện tìm hiểu kỹ về một bộ phim điện ảnh không phải với góc nhìn của khán giả.

    * * *

    Đã đến giờ chiếu phim, Thế Anh khệ nệ mang theo nước uống và bỏng ngô. Nhật Minh đi bên cạnh cười tươi hớn hở, cứ đi với Thế Anh là cô lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, hạnh phúc.

    Ngồi ngay ngắn vào ghế của mình, với tay lấy ly nước của mình, chợt Nhật Minh nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ngay chếch hàng ghế phía trước cô ngồi. Nhíu mày nhìn kỹ, không phải chính là Mỹ Lệ kia hay sao. Dù chỉ là thoáng bỏ khẩu trang ra nhưng Nhật Minh không thể nhìn nhầm.

    Nếu đấy là Mỹ Lệ thì người đàn ông ngồi bên cạnh chẳng phải là Mạnh Nhiên hay sao. Nghĩ đến đây Nhật Minh giật mình thay cho hai người bọn họ. Không phải là cần bí mật chuyện hẹn hò hay sao mà dám dắt nhau đến tận đây xem phim.

    Cô còn nhìn rõ thế thì làm sao mà không ai nhìn thấy cơ chứ. Đang nghĩ sẽ nên nhắn cho anh ta nhắc nhở một tiếng thì người đàn ông ngồi cạnh Mỹ Lệ bỏ khẩu trang ra và quay qua cô ta cũng tháo khẩu trang của cô ta ra, hai người tranh thủ rạp chưa có ai hôn nhau thắm thiết.

    Một thoáng choáng váng, Nhật Minh nhìn rõ ngay lập tức, người đàn ông cô nghĩ là Mạnh Nhiên lại hóa ra không phải anh ta.
     
  8. Bánh Bao Xinh

    Bài viết:
    0
    Chương 27: Giữ bí mật có khó không.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dường như cố gắng không tin vào điều mình thấy, Nhật Minh lại một lần nữa cố tình tìm đủ mọi cách để nhìn lên hàng ghế phía trên, chếch phía trên là đôi tình nhân vẫn đắm đuối hôn nhau.

    Thế Anh thấy Nhật Minh cứ loay hoay nghiêng ngửa không yên thì có nhiều thắc mắc, không hiểu cô bé đang làm gì. Quay sang khều Nhật Minh:

    "Bé Minh, em bị làm sao vậy? Cần anh giúp gì không?"

    Đang cố gắng tập trung cao độ để hóng lên trên, tiếng gọi của Thế Anh vang to đến mức đôi tình nhân ngồi bên trên kia cũng bị giật mình buông nhau ra và quay lại nhìn về phía hai người.

    Chính nhờ vậy mà Nhật Minh nhìn rõ một một chính là Mỹ Lệ và một người đàn ông lạ mặt, chắc chắn không phải là Mạnh Nhiên.

    Mỹ Lệ thoáng chút giật mình khi nhìn thấy hai khuôn mặt ngồi phía dãy ghế dưới chăm chú nhìn về phía mình. Khuôn mặt cô gái rất quen mà, trong thoáng chốc Mỹ Lệ không thể nhớ ra.

    Mỹ Lệ vội vàng che khẩu trang lên mặt và cũng với tay che khẩu trang của người đàn ông ngồi bên cạnh lên.

    Vừa đúng lúc đó, khán giả cũng bắt đầu tiến vào trong rạp ngày một nhiều lên. Liếc nhìn đồng hồ trong rạp phim, còn mười phút nữa là đến giờ chiếu phim, Thế Anh vẫn giữ thắc mắc trong lòng từ khi nãy:

    "Bé Minh, có chuyện gì mà em mất tập trung vậy?"

    Chợt nhớ ra câu hỏi của Thế Anh, Nhật Minh trả lời bâng quơ:

    "Không anh. Tưởng là gặp người quen thôi. Nhưng em nhầm."

    Nói xong cô ngồi lại nghiêm chỉnh chuẩn bị xem phim, cũng đã nhìn rõ mặt cô ta rồi nên chẳng còn gì để thắc mắc và khẳng định nữa.

    * * *

    Một tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua, nếu bỏ qua một số hạt sạn nhỏ nhỏ thì cũng có thể nói là bộ phim khá hay. Cũng không thể không công nhận diễn xuất của Mỹ Lệ khá là ổn, tuy là Nhật Minh có chút cảm giác cô ta thi thoảng diễn hơi lố nhưng nhìn chung là ổn.

    Quay sang Thế Anh, Nhật Minh ý kiến:

    "Anh thấy sao? Phim ổn không?"

    Thế Anh vui vẻ đáp:

    "Cũng hay mà. Với lại là đi xem cùng em thì phim gì anh cũng thấy hay mà."

    Nói xong anh đứng dậy cầm tay Nhật Minh rời đi. Kế hoạch hôm nay thư giãn của anh sẽ là ở bên Nhật Minh.

    Tiến ra bên ngoài hành lang tầng hai, Nhật Minh muốn vào nhà vệ sinh nên kêu Thế Anh đợi cô một chút.

    Vừa bước chân vào bên trong nhà vệ sinh nữ thì ngay lập tức có một cánh tay kéo cô lại trước khi cô tiến vào một khoang cá nhân.

    Quay người lại, nhận ra ngay đó là Mỹ Lệ. Nhật Minh chưa kịp nói gì thì Mỹ Lệ đã cất tiếng rất nhanh:

    "Cô, cô đúng là cô gái đã trang điểm cho Mạnh Nhiên nhà tôi đây mà. Đúng không? Bảo sao tôi thấy quen quen. Cô tên là gì nhỉ?"

    Nhật Minh vô thức trả lời:

    "Tôi tên Nhật Minh."

    Khuôn mặt của Mỹ Lệ giãn ra:

    "À, đúng rồi. Cô là Nhật Minh. Tôi nhớ ra là sau đó chính tôi đã nói chuyện thuê cô với Mạnh Nhiên mà."

    Nghe không ra cô này muốn gì, Nhật Minh đưa tay ra gạt tay của Mỹ Lệ đang nắm chặt vai mình xuống, cô cất giọng lạnh lùng:

    "Chị Mỹ Lệ, chị có gì cần nói thì nói nhanh nhanh. Bạn tôi đang đợi bên ngoài."

    Mỹ Lệ quả là khó mở lời trong tình huống này, khi nhận ra Nhật Minh thì cô ta cũng hiểu là Nhật Minh nhìn thấy rõ cô ta và Đức Hải hôn nhau. Việc này cô ta không thể để Mạnh Nhiên biết, càng không thể để ai khác nhận ra.

    Vốn lẽ cô ta đã không muốn đến rạp rồi nhưng vì Đức Hải nhất định là phải hẹn hò như vậy. Nếu không vì cái gia tài đồ sộ mà anh ta sẽ được nhận, nếu không phải là vì thế lực bao quanh tập đoàn tài chính của bố anh ta, nếu không phải là do cô cần có một chỗ dựa vững chắc sau này, cô nhất định không ra ngoài lộ liễu như vậy.

    Khi nghe thấy giọng của Nhật Minh thì Mỹ Lệ chỉnh lại âm giọng chanh chua và có đôi phần dọa nạt:

    "Cô cũng biết là nên nói và không nói gì trong cái giới này đúng không?"

    Nghe đến đây, Nhật Minh bày ra khuôn mặt ngơ ngác hỏi lại:

    "Chị Mỹ Lệ, chị nói gì tôi không hiểu? Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép."

    Nói xong cô đi vào bên trong một khoang vệ sinh. Tiếng của Mỹ Lệ với theo sau:

    "Cô liệu mà giữ miệng với anh ấy cho tôi."

    Ở bên trong Nhật Minh nghe tiếng bước chân của Mỹ Lệ rời đi rồi cô mới mở cửa đi ra.

    Cô cũng chẳng phải là loại người tọc mạch chuyện của người khác, nhưng để bị dọa thế này thì cũng hơi quá đáng rồi. Miệng của cô, cô muốn nói gì thì nói, ai có thể cấm được.

    Đi ra khỏi nhà vệ sinh và tiến về phía Thế Anh đang đi đi lại lại đợi mình, cô cất tiếng gọi:

    "Anh, chúng ta đi thôi. Em thèm coffee rồi."

    Nói xong cô chạy lại khoác tay Thế Anh rời đi mà không nhìn thấy ở một góc cột cách đó không xa, Mỹ Lệ đang đứng nhìn chằm chằm về phía cô và Thế Anh. Sau khi nhìn thấy hai người rời đi rồi thì Mỹ Lệ mới vẫy tay gọi người đàn ông đi cùng tiến đến chỗ cô ta và cùng rời đi.

    * * *

    Mấy hôm nay Nhật Minh bị Bảo Quốc khủng bố, cả hai vợ chồng anh ấy nhất định thấy con đường theo Thế Anh là ổn nhất. Thế Anh cũng nói sẽ có kế hoạch đầu tư cho cô đi học tập, thậm chí nếu cần anh ấy có thể thu xếp cho cô đi du học.

    Thêm nữa, Thế Anh nói rất rõ ràng, mục đích của đầu tư này là muốn biến cô thành trợ thủ đắc lực cho công việc của anh ấy. Bảo Quốc cứ nhắn nhắn liên tục làm cho Nhật Minh vô cũng khó chịu, vẫn biết là Bảo Quốc lo cho cô nhưng nếu nói đến cái gì tốt cho cô thì bản thân cô sẽ là người biết cái gì là tốt cho mình mà.

    Mải mê suy nghĩ Nhật Minh không chú ý gì nên đã mở cửa phòng làm việc của Mạnh Nhiên mà không hề gõ cửa.

    Đập vào mắt cô là hình ảnh Mạnh Nhiên và Mỹ Lệ đang ngồi khá gần nhau trên ghế sô pha. Có chút giật mình vì sự xuất hiện của Mỹ Lệ tại đây. Vốn lẽ bọn họ không phải là nên kín đáo trong mối quan hệ này sao.

    Nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngác của Nhật Minh, Mạnh Nhiên đang tính phàn nàn cô mấy câu khi vào phòng mà không gõ cửa, nhưng Mỹ Lệ đã nhanh nhẹn ý kiến khi thấy Nhật Minh đi vào:

    "Chào trợ lý Nhật Minh, rất vui được gặp lại cô. Trong thời gian tới, chúng ta sẽ làm việc cùng nhau. Hy vọng là mọi chuyện sẽ tốt đẹp."

    Mạnh Nhiên ngay sau đó cũng nói thêm mấy câu:

    "Nhật Minh, tới đây tôi và Mỹ Lệ sẽ hợp tác trong một phim điện ảnh. Nên là sau này chúng ta sẽ làm việc và gặp nhau thường xuyên hơn."
     
  9. Bánh Bao Xinh

    Bài viết:
    0
    Chương 28: Người phụ nữ xấu xa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    À, thì ra là vậy, hai người bọn họ sẽ đóng phim với nhau, vì thế cô ta đến đây thường xuyên cũng là hợp lý. Nhật Minh mỉm cười chào Mỹ Lệ, cô cũng nhớ ra khi nãy mình hơi vô ý vào mà không gõ cửa thì phải:

    "Vâng, xin chúc mừng anh chị. Sau này nhờ chị chỉ bảo nhiều hơn chị Mỹ Lệ nhé. Tôi lấy đồ xong tôi đi luôn. Không làm phiền hai người. Xin lỗi, khi nãy tôi không biết hai người đang ở bên trong."

    Nói xong Nhật Minh tiến về phía góc phòng lấy túi đồ của mình rồi rời đi. Mỹ Lệ sau khi thấy Nhật Minh ra khỏi phòng thì đi ngay theo sau và bấm khóa luôn từ bên trong. Sau đó cô ta quay lại tiến đến phía Mạnh Nhiên ôm chặt lấy anh và hôn anh nồng nhiệt.

    Mạnh Nhiên giật mình vì hành động của Mỹ Lệ, đẩy cô ta ra Mạnh Nhiên vội nói:

    "Mỹ Lệ, chỗ này không thể làm bừa. Em mở cửa ra đi, chúng ta bàn công việc xong rồi đến chỗ cũ."

    Nói xong Mạnh Nhiên tiến về phía bàn làm việc của mình, lấy thêm ra mấy tập tài liệu đưa về phía Mỹ Lệ sau khi cô ta mở lại khóa cửa phòng.

    Sau một hồi trao đổi chi tiết về công việc và vai diễn trong thời gian tới, phần việc mà hai diên viên cần phải tự tìm hiểu. Mạnh Nhiên kêu Mỹ Lệ rời đi trước đến chỗ hẹn rồi anh cũng lấy đồ rời khỏi phòng.

    * * *

    Ngồi nghiên cứu tài liệu ở một góc xa xa nơi sảnh dành cho khách, sau khi thấy Mỹ Lệ rời đi, rồi tiếp theo Mạnh Nhiên cũng rời đi thì Nhật Minh đứng dậy cầm túi đồ rồi quay trở về phòng làm việc của Mạnh Nhiên tiếp tục công việc của mình.

    Mấy tháng này, ngoài việc cố gắng hoàn thành thật tốt công việc chính thì Nhật Minh cũng mất thêm nhiều thời gian để hòa nhập với đồng nghiệp trong công ty, thêm vào đó việc làm quen với môi trường giải trí để phục vụ cho công việc sau này của cô nên Nhật Minh hầu như không có thời gian để quan tâm đến chuyện này kia nữa.

    Đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng thì chuông điện thoại báo hiệu có tin nhắn, cầm điện thoại mở ra, một tin nhắn đến từ số điện thoại lạ. Ấn vào để xem, hóa ra là Mỹ Lệ, cô ta lại thêm lần nữa nhắc nhở cô giữ miệng chuyện ở rạp phim hôm nọ.

    Nhật Minh xem tin nhắn xong thì chẳng buồn trả lời. Cô đặt điện thoại xuống và tập trung vào công việc của mình.

    * * *

    Bữa trưa tại căng tin của công ty, Nhật Minh đang cắm đầu vào mấy bản tin giải trí trên mạng thì Nhật Lệ nhắn tin đến. Con bé báo hai đứa đã hoàn thành bài thi tốt nghiệp một cách xuất sắc, chắc chắn là sẽ đạt điểm cao. Nhật Minh gửi vào nhóm chat của ba chị em mấy icon đáng yêu cổ vũ cho hai em. May quá, bao công sức của bọn nhỏ đã được đền đáp, cô ngày càng thấy an tâm hơn với hai đứa nhỏ rồi.

    Nhật Minh mang bộ mặt vui vẻ vừa ăn vừa ngâm nga một giai điệu nhạc vui mà không hề để ý thấy Hải Đường đã ngồi đối diện từ khi nào.

    Hải Đường đợi mấy phút liền mà thấy cô bé vẫn mải miết tập trung vào suất ăn và chiếc điện thoại, thậm chí còn ngân nga theo điệu nhạc. Chắc là có chuyện gì rất vui nên cô bé mới vậy.

    Đưa tay ra gõ gõ trên mặt bàn để kéo Nhật Minh quay trở về hiện tại:

    "Nhật Minh, hớn hở như thế này, đừng nói là đang yêu nhé?"

    Đang mải mê nên Nhật Minh giật mình khi bị Hải Đường hỏi, vội vàng phân trần:

    "Không chị, không phải yêu đương. Hai đứa nhỏ nhà em thi tốt nghiệp xong rồi, chúng làm bài tốt lắm nên em vui lắm."

    À, thì ra là vậy, nhìn cô bé vui vẻ như vậy làm cho Hải Đường cũng thấy vui theo.

    Chợt nhớ đến việc chính cần bàn nên Hải Đường quay lại nội dung chính:

    "Nhật Minh này, chị cần em hỗ trợ việc này."

    Nhật Minh nhìn Hải Đường có chút ngạc nhiên, có việc gì mà khuôn mặt chị ấy lại nghiêm trọng như thế:

    "Chị à, có việc gì chị cứ giao việc cho em. Em sẽ hoàn thành thật tốt."

    Hải Đường cúi người gần về phía Nhật Minh nói nhỏ hẳn giọng lại:

    "Nhật Minh, chuyện của Mạnh Nhiên và Mỹ Lệ.."

    Hóa ra là chuyện này, Nhật Minh biết mình cần phải làm gì nên ngay lập tức gật đầu liên tục:

    "Chị, em biết rồi, em chưa bao giờ nói gì hay nhắc gì về chuyện hai người bọn họ. Chị yên tâm là em rất kín miệng."

    Hải Đường nghe thấy cô bé liên tục khẳng định như vậy thì lắc đầu ý kêu cô dừng lại:

    "Nhật Minh, nghe này, không phải chuyện đó. Chị đang cần nhờ em một việc khác."

    Có chút ngạc nhiên, nhưng Nhật Minh cũng dừng lại để nghe Hải Đường nói. Sau khi hãm cô bé lại, Hải Đường bắt đầu thì thầm:

    "Thời gian tới em sẽ làm việc cùng hai người đó nhiều, lúc nãy Mạnh Nhiên nhắn chị là muốn em phụ trách luôn cả việc trang điểm cho Mỹ Lệ nữa. Nên là.."

    Nghe thấy thế Nhật Minh có chút khó chịu, cô không ngại việc làm thêm, nhưng đối mặt với người phụ nữ đó, cô không thấy thoải mái chút nào:

    "Chị, em có thể từ chối việc này không? Em nghĩ cô ta sẽ phải có nhân viên trang điểm riêng chứ."

    Hải Đường cũng không thích Mỹ Lệ, nhưng cô ta là bạn gái của Mạnh Nhiên nên cô cũng không còn cách nào khác là phải nhẹ nhàng với cô ấy nhất có thể.

    Hải Đường nhìn Nhật Minh phân trần:

    "Cô gái, chị biết em không thoải mái khi làm việc với cô ta. Chị cũng không thích cô ta lắm. Nhưng biết làm sao được. Mạnh Nhiên rất thích cô ta, nên là.. chúng ta cũng phải chiều theo thôi."

    Nói xong, Hải Đường nhìn khuôn mặt ỉu xìu của Nhật Minh động viên liên tục:

    "Nhật Minh, em chịu khó một chút nhé, cũng không phải gặp nhau thường xuyên đâu, chị sẽ cố gắng hỗ trợ em. Chị nghĩ cũng không lâu nữa đâu, cô ta sẽ không còn có thể có được sự yêu chiều của Mạnh Nhiên nữa đâu."

    Nói đến đây Hải Đường lẩm bẩm một mình:

    "Đồ bắt cá hai tay."

    Vừa nghe thấy câu đó, Nhật Minh đưa khuôn mặt ngạc nhiên nhìn Hải Đường, đừng nói là chị ấy cũng biết chuyện Mỹ Lệ có người đàn ông khác ngoài Mạnh Nhiên.

    Hải Đường quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của Nhật Minh, cô cau đôi mày suy nghĩ mấy giây, ngay lập tức đứng dậy tiến sang phía Nhật Minh ngồi và hỏi với giọng gấp gáp:

    "Nhật Minh. Đừng nói là em cũng biết chuyện gì đó liên quan đến Mỹ Lệ."

    Nhật Minh nghe vậy thì chắc chắn là Hải Đường biết chuyện như cô rồi. Cô chỉ gật đầu nhẹ:

    "Em gặp cô ta đi xem phim cùng người khác."

    Hải Đường nghe vậy, không giấu được tức giận nói lớn:

    "Biết ngay mà, người đàn bà xấu xa này."

    Nói xong lại giật mình vì tự mình đang không kiềm chế. Hải Đường cố gắng nén cơn giận lại càu nhàu:

    "Chị cũng nhìn thấy mấy lần rồi, rất khó chịu vì không nói được với Mạnh Nhiên. Thật là bức bối. Rõ ràng cô ta đã lợi dụng cậu ấy, chị đã cản ngay từ lần đầu gặp nhau rồi mà cậu ấy không tin chị."
     
  10. Bánh Bao Xinh

    Bài viết:
    0
    Chương 29: Rất khó chịu vì bị kìm nén.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong cái thế giới giải trí phức tạp này, bí mật mà muốn giữ được chỉ có thể một mình giữ, có người thứ hai biết, chắc chắn sẽ có người thứ ba, thứ tư, thứ năm biết. Điều này ai mà chẳng hiểu, chỉ là học sẽ đợi xem khi nào thì tin tức được coi là bí mật đó sẽ không còn là bí mật nữa.

    Vốn dĩ Nhật Minh không có hứng thú để quan tâm đến chuyện của người khác, nhất là mấy chuyện trai gái như thế này, nhưng nhìn thì có vẻ Hải Đường chưa định dừng lại. Chắc là Hải Đường đã biết chuyện Mỹ Lệ lăng nhăng từ lâu rồi nhưng phải giữ kín nên bức xúc, hôm nay biết có người khác cũng rõ câu chuyện nên chị ấy không giữ được thêm rồi. Nhật Minh nghe thêm một lát quá trình tiếp cận và chinh phục Mạnh Nhiên của Mỹ Lệ coi như là nể mặt chị ấy.

    Cuối cùng, tranh thủ lúc Hải Đường nghỉ lấy hơi, Nhật Minh vỗ vai chị ta nói nhỏ:

    "Chị, em nghĩ thế này, chuyện tình cảm cá nhân của mấy người trong giới này, chị em mình là phận người làm thuê, em nghĩ mình không nên tham gia. Và em cũng nghĩ muốn tham gia cũng không tham gia được."

    Hải Đường nghe thấy đàn em nói vậy thì có chút ngượng, lẽ ra vị trí của cô thì không nên biểu hiện thiếu chuyên nghiệp như này chứ. Lúng túng mấy giây, Hải Đường nói tiếp:

    "Nhật Minh, em nhầm rồi, chuyện của họ chúng ta không thể coi như không biết. Chúng ta cần phải xử lý cho mọi chuyện êm đẹp đó. Đây chính là công việc của chúng ta. Nếu bọn họ mặn nồng thì không có gì để nói. Chỉ cần phát sinh vấn đề thì chắc chắn chúng ta sẽ là người đứng ra gánh đó."

    Nhật Minh nghe cũng hiểu những điều Hải Đường nói nên cô cũng chỉ còn biết gật đầu nói "Vâng" một tiếng.

    Hai chị em ngồi thêm một lát rồi cũng rời căng tin về phòng làm việc. Thời gian tới đây cần phải tận dụng hết mọi tài nguyên của Mạnh Nhiên để thu lợi ích về trước khi anh ta hết thời. Đó là nhiệm vụ mà lãnh đạo của Ánh Dương đặc biệt giao cho Hải Đường.

    Sau khi hoàn thành xong bản kế hoạch công việc của ba tháng cuối năm, Hải Đường lưu lại file kế hoạch một cách cẩn thận, vươn vai đứng dậy mỉm cười sảng khoái bước ra phía ban công. Đang giữa tháng chín rồi, thời tiết đang chuyển mát dần, cô nhớ là đi ra ngoài đường thi thoảng mùi hoa sữa phảng phất trong không khí.

    Căn hộ của cô trên tầng mười nên ở đây không thể ngửi được mùi hoa sữa dù phía dưới công viên của khu chung cư cũng trồng khá nhiều cây hoa sữa. Dự là thêm một tháng nữa thôi thì lại điếc mũi như mọi năm mà thôi.

    Đứng ở ban công ngắm cảnh thành phố ban đêm sáng rực phía trước, Hải Đường cảm thấy rất thư thái trong lòng. Từ ngày ra trường đi làm đến giờ cô đã luôn luôn cố gắng hơn rất nhiều những người khác trong công ty để hoàn thành tốt công việc và phấn đấu thăng tiến trong sự nghiệp. Đến giờ cũng được coi là có chút thành tựu.

    Cô đang làm vị trí quản lý nghệ sĩ trong một công ty giải trí nhất nhì thành phố. Có thể nói đó chính là thành tựu đáng tự hào nhất đối với một cô gái tỉnh lẻ ra thành phố lập nghiệp như cô.

    Đang đứng thư giãn thoải mái, tiếng chuông điện thoại từ bên trong nhà vang lên. Hải Đường đi vào bên trong và thắc mắc muộn như này còn ai gọi cho cô nữa. Cầm điện thoại lên, điện thoại của Nhật Minh gọi đến:

    "Chị, chị giúp em với.."

    Chưa kịp nói tiếng "Alo" thì tiếng con bé kêu chói cả tai, bên kia tiếng âm nhạc ầm ĩ vang đến. Nhìn nhanh lên đồng hồ trên tường, đã hơn một giờ sáng rồi.

    "Nhật Minh, có chuyện gì vậy? Từ từ nói chị nghe."

    Nhật Minh thuật lại toàn bộ sự việc:

    "Chị, lúc mười hai rưỡi, một người bạn của Mạnh Nhiên lấy máy anh ấy gọi cho em. Các anh ấy uống ở bar và anh ấy say quá quậy không về, cứ đòi gặp chị. Họ gọi cho chị không được nên gọi em."

    Nghe đến đây Hải Đường nhớ ra khi nãy cô ngồi làm việc tập trung nên không để chuông điện thoại. Tiếng Nhật Minh vẫn vang đều bên tai:

    "Em đến đây để đưa anh ấy về mà anh ấy nhất định không chịu. Đòi bằng được chị đến. Em sợ nếu chị không đến anh ấy ra ngoài quậy phá mà bị chụp hình lại thì phiền lắm. Nên.. muộn quá rồi vẫn phải gọi chị."

    Nghe đến đây Hải Đường nói lớn vào điện thoại:

    "Em bảo cậu ta ngoan ngoãn ở trong phòng, chị sẽ đến đón cậu ta ngay."

    Nhật Minh thở dài một tiếng nhẹ người:

    "Vâng chị."

    * * *

    Hải Đường nghĩ đến cái người đang đợi cô ở quán bar kia mà rất bực mình, cậu ta thật sự ngày một quá đáng, quậy phá không có chừng mực. Cậu ta ỷ mình là ngôi sao nổi tiếng nên muốn làm gì thì làm sao.

    Trên đường đến bar Hải Đường khá khó chịu trong người, khổ thân con bé Nhật Minh, nửa đêm thế này còn bị dựng ngược dậy thế này. Mấy năm nay cô đã phải chịu đựng tên này nhiều lắm rồi, nếu không phải điều khoản ký hợp đồng với công ty rất bất lợi cho cô nếu cô xin nghỉ ngang thì cô đã không thèm làm việc thêm với cậu ta rồi.

    Bước và bên trong bar, dù đã khá muộn rồi nhưng khách vẫn rất đông đúc, đúng là cuộc sống về đêm của những bạn thích đi quẩy thì bây giờ mới là lúc thích hợp nhất.

    Đi thẳng vào chỗ quầy pha chế, quản lý Đạt nhìn cô bằng ánh mắt thương xót, một tháng không dưới hai mươi lần cô phải ghé qua đây xử lý việc liên quan tới cậu ngôi sao quậy phá kia. Anh là đàn ông mà còn thấy rất khó chịu với những gì cậu ta gây ra, vậy mà cô gái này vẫn cứ nhẫn nại xử lý từng việc, từng việc một.

    Đạt cất tiếng khi Hải Đường đi gần đến phía anh ta:

    "Phòng Vip 3 nhé. Quậy từ tối đến giờ. Chẳng hiểu là bị làm sao."

    Hải Đường nhìn quản lý Đạt cười nhẹ, cô là vô cảm với mấy cái trò của tên này rồi, cô làm vì trách nhiệm, nghĩa vụ. Cô tiến vào phía trong dãy hành lang đi vào khu phòng Vip. Đến phòng Vip 3 như lời tay Đạt nói, mà kể cả anh ấy không nói cô cũng biết, cả cái bar này ai mà không biết cái phòng Vip 3 đó chỉ để dành cho ngôi sao nổi tiếng Mạnh Nhiên cơ chứ.

    Không cần gõ cửa, Hải Đường mở cửa phòng tiến vào, nhìn thấy cảnh bên trong phòng cô không thấy ngạc nhiên nhưng cũng cau đôi mày xinh lại. Đồ uống, đồ ăn tràn lan. Bừa phứa trên mặt bàn, Nhật Minh thì ngồi nép vào một góc ghế, còn lại bốn người đàn ông vẫn vui vẻ thoải mái rót rượu uống và đung đưa theo nhạc.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...