Tâm sự Nỗi đau nào đau hơn khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh

Thảo luận trong 'Góc Chia Sẻ' bắt đầu bởi Timiiho, 2 Tháng tư 2022.

  1. Timiiho

    Bài viết:
    2
    Xin chào các bạn độc giả.

    Sau bài viết về căn bệnh trầm cảm hôm qua, thì sáng nay con tim tôi như thắt lại khi đọc được tin có 1 nam sinh đã nhảy lầu tự tử, từ cửa sổ căn hộ chung cư của gia đình. Em để lại dòng ghi ¼. Đời như một trò đùa, cũng là ngày cá tháng tư, ngày mà chúng ta thường lôi những trò đùa ra để trêu bạn bè người thân. Ấy vậy mà em ấy đi thật.

    Đáng buồn thay khi tôi vừa viết 1 bài viết mong muốn các bạn trẻ có thể bình tĩnh lại, có thể tự vực lên sau những cơn đau vấp ngã thì tôi lại đọc được bài viết đó. Sự lo lắng bất an dấy lên trong tôi, ngôn từ của tôi liệu có khiến các bạn trẻ đọc rồi trở nên tuyệt vọng hơn không.

    Các bạn nên hiểu các bạn mới đang chỉ ở 1/5 độ tuổi của cuộc đời. Tính ra độ tuổi trung bình của người việt nam là từ 70-80 tuổi vậy nên khi các em còn đang ở lứa tuổi học sinh, lứa tuổi thần tiên, cái tuổi ăn tuổi chơi tuổi học đó, thì xin các em. Hãy nghĩ đến gia đình, bạn bè cùng những người ở lại.

    Cái ngày đáng lý ra bình thường như bao ngày khác, cái thời gian trôi qua mà ngày nào cũng lặp lại, nhưng chỉ sau 1 thời khắc nào đó, nó lại là cả 1 nỗi ám ảnh, 1 nỗi day dứt khôn nguôi. Khi chúng ta còn chưa thấm thía nổi sự bất công của cuộc đời ở cái độ tuổi trưởng thành thì xin em, đừng làm vậy. Trước khi các em định làm gì, hãy đặt mình vào vị trí người khác. Liệu khi mình từ bỏ cõi làm người, từ bỏ quyền được sống, bố mẹ mình sẽ ra sao họ có vui, hay trong mắt họ sẽ chỉ còn nỗi trống rỗng, đau khổ tuột cùng. Đối với các bạn, đó đôi khi chỉ là 1 giây, 1 khoảnh khắc gieo mình xuống thôi, rồi sau đó sẽ không đau đớn, không lo lắng, không muộn phiền gì nữa.

    Nhưng người ở lại.. thì sao? Có thể ba mẹ bạn chưa tốt, nhưng ba mẹ bạn cũng là những người lần đầu làm cha làm mẹ, cũng là những người yêu thương chiều chuộng bạn. Sinh mệnh của bạn là do họ cho mà có, cơ thể của bạn được lớn lên và phát triển là nhờ những miếng cơm, những thìa cháo mà cha mẹ bạn đút cho từng ngày. Bạn có thể có rất nhiều nỗi thống khổ, nỗi bận tâm. Nhưng đối với họ bạn là tất cả. Đôi khi bạn bị mắng chửi, bị ép buộc, cũng chỉ là vì họ muốn bạn trở nên tốt đẹp hơn, chỉ là lần đâu làm cha lần đầu làm mẹ nên chưa biết cách nào để phù hợp uốn nắn bạn mà thôi.

    Xin hỏi. Bạn đã từng tượng tượng cảnh diễn ra đám tang của mình khi bạn chết. Tôi là 1 người hay có trí tưởng tượng nên tôi thường tưởng tượng mọi thứ trước khi mình làm. Tôi đã từng tưởng tượng ra cái cảnh bố mẹ tôi khóc nấc lên trước tấm ảnh của tôi. Mẹ tôi.. một người mẹ yêu con như vậy, liệu bà có thể sống tiếp, liệu bà có còn cười nữa hay không, hay đêm nào cũng sẽ nằm ôm lấy chiếc áo tôi từng mặc. Ngủ trên chiếc giường của tôi mà khóc. Mẹ có thơ thẩn gọi tên tôi hàng đêm không, nếu bà và bố cãi nhau ai sẽ bên bà. Đến giờ tôi vẫn khóc khi tưởng tượng như vậy.

    Người mẹ yếu đuối lắm, phụ nữ họ rẩt khó để vượt qua nỗi đau về tâm hồn. Còn bố tôi tuy ông không khóc, nhưng tôi biết ông sẽ mất ngủ hằng đêm, cơ thể và khuôn mặt bố sẽ trông thật triều tụy và già đi trông thấy, bộ râu bố sẽ để hàng tháng trời không thèm cạo, mỗi bữa cơm bố cũng sẽ chả thèm thiết tha. Vẫn đi làm vẫn sinh hoạt nhưng lại giống như 1 người vô cảm. Tôi đã tưởng tượng về gia đình tôi khi tôi chọn buông bỏ như vậy. Tôi thấy đau lắm khi biết gia đình mình sẽ như nào nếu không có mình.

    Chỉ là tưởng tượng thôi mà đã đau như vậy. Thì liệu nếu nó xảy ra thật, nếu bạn chết thì bố mẹ bạn sẽ còn trải qua nỗi đau như thế nào, nó sẽ kéo dài 1 năm hay 10 năm hay là cả 1 cuộc đời.

    Tôi buồn. Tôi buồn cho e, cho gia đình của em. Khi mà em lại chọn cách dễ dàng nhất khi gặp khó khăn đó là từ bỏ. Khi mà em còn chưa nhìn thấy sự rực rõ của bản thân khi em trưởng thành. Thật tiếc cho 1 mầm non, cho 1 tương lai còn dang dở.

    #Timiho
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Nevertalkname Không có gì để xem

    Bài viết:
    291
    Tôi biết có lẽ rằng những lời tôi nói có thể sẽ không hay và tôi cũng là người được chứng kiến và từng trải qua những áp lực thời học sinh nên hiểu rõ nó khủng khiếp như nào. Tôi đã từng bị giáo viên chỉ trích bằng những lời đau đớn khi điểm thấp so với lớp, tôi từng phải nhìn những đứa bạn cùng lớp được giấy khen và được giáo viên ca ngợi, cưng chiều rồi tôi đã từng phải nghe những lời cười đùa của những đứa bạn ngồi xung quanh khi điểm của tôi được đọc lên. Tôi đã từng nghĩ tôi muốn kết thúc cuộc đời, kết thúc mọi thứ nhưng may mắn là tôi được người gia sư dạy kèm, hai đứa bạn thân và cả gia đình lắng nghe, khuyên nhủ, giúp tôi thoát ra (chuyển tôi tới nơi học mới phù hợp hơn). Rồi tôi được cô giáo, bạn bè ở trường mới quan tâm nên nguôi ngoai mọi thứ. Nhưng nếu giả sử, tôi không may mắn như thế mọi thứ sẽ thế nào? Đó là câu chuyện về một đứa bằng tuổi tôi phải chịu. Nó học khác trường tôi nhưng lại quen với đứa ở gần nhà tôi, nó cũng vì chữ "thương", chữ "tốt" của cha mẹ nó mà học ngày, học đêm, lúc nào cũng đặt mục tiêu điểm cao, đỗ đạt trường top lên hàng đầu. Nó không có ai để chia sẻ và lắng nghe. Cứ thế ngày qua ngày, nó bị trầm cảm nặng để rồi gần tới kỳ thi tốt nghiệp THPT nó bị tâm thần, nhìn thấy sách là la hét, khóc lóc rồi phải bỏ lỡ kỳ thi để đi điều trị. Cha mẹ luôn có tâm lý là muốn con cái mình thật tốt nhưng nhiều người lại vì cái ý nghĩ đó mà gạt đi những lời tâm sự, những biểu hiện, hành vi của con mình mà để xảy ra hậu quả đáng tiếc. Tôi không cổ suý hành động tự kết liễu hay có hành động gì thái quá với cha mẹ của các bạn học sinh. Nhưng chuyện gì cũng nên có sự thấu hiểu từ hai phía, học sinh thấu hiểu phụ huynh là lẽ đương nhiên, nhưng phụ huynh cũng nên lắng nghe con cái mình, nên hiểu rõ ước mơ và thế mạnh của con để tạo điều kiện cho con được phát triển chứ không nên vì suy nghĩ là mình làm mọi thứ là vì tốt cho con mà áp lên những đứa trẻ một cách máy móc và thiếu khách quan.
     
    Thùy Minh, Mèo CacaoTimiiho thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2022
  4. Bim Bim

    Bài viết:
    11
    Trầm cảm rất đáng sợ, nó là thứ có thể giết chết đi một con người. Thực chất, bố mẹ nào mà chẳng thương yêu con của mình, nhưng vấn đề là thật sự đã đúng chưa thôi, đừng lấy lí do yêu thương khi "yêu thương là một gánh nặng". Mình rất tiếc cho cậu học trò kia, có lẽ cậu đã trải qua những điều tồi tệ nhất mà chẳng có ai có thể chia sẻ cùng. Khoảnh khắc mà cậu ấy đắn đo trước khi kết thúc cuộc đời, mình đã nghĩ rằng có thể cậu ấy còn luyến thương với bố mẹ nhưng có lẽ cậu ấy đã mệt mỏi. Bạn biết không, có những người đã chết tâm ở một thời điểm nào đó, họ chỉ đang sống với một cái xác mệt mỏi đau đơn và chờ ngày rời đi.

    Có những người hỏi rằng "tại sao không nói ra tâm sự của mình?" đừng nói điều đó, trường hợp của cậu học sinh kia thấy rất rõ, tất cả các mối quan hệ của cậu đều gác lại vì cuộc chiến học tập chạy đua thành tích, sự kì vọng của bố mẹ, cậu ấy bỏ lỡ rất nhiều thứ trong cuộc sống, quyển nhật kí của cậu viết khi đọc lên rất nghẹn. Mình tin rằng cậu học trò đã nghĩ đến việc này vô số lần và sự mệt mỏi của ngày 1/4 đã khiến cậu ấy quyết định kết thúc. Ở đây không ai đáng trách cũng chẳng thể đổ lỗi cho ai, có những vấn đề chỉ những người nếm trải mới có thể hiểu được nổi đau đó.

    Những bạn đang rơi vào hoàn cảnh này, mong các bạn hãy mạnh mẽ lên, thêm một chút nữa, hãy quên tất cả và tìm cho mình một bài hát, một quyển truyện hay để vơi dịu đi. Đừng tự trách cũng đừng oán giận, bình tĩnh và mọi việc sẽ ổn. Mong các bận phụ huynh đừng áp đặt tư tưởng cũng như suy nghĩ lên con. Mong nhà trường đừng tạo sức ép quá lớn, đó là gánh nặng cho các em.
     
    Thùy Minh, Mèo CacaoTimiiho thích bài này.
  5. Timiiho

    Bài viết:
    2
    Cảm ơn các bạn đã đọc bài viết của tôi, cũng thật vui vì chúng ta đều thấu hiểu cho nhau, thấu hiểu cho người con, thấu hiểu người làm cha làm mẹ. Cảm ơn mọi người
     
    Mèo CacaoBim Bim thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng tư 2022
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...