Chương 90:
Tầm ba mươi phút sau tôi nhận được tin nhắn của Dũng:
- Anh đến rồi! Em có tự xuống lấy được không? Hay anh đưa vào cho em nha?
Tôi ngồi phắt dậy, không tin được là Dũng thật sự đi tìm đồ ăn cho tôi. Anh đúng là một tên ngốc, bị va đầu vào đâu mà có thể ngốc như thế hả trời! Để cho chắc ăn, tôi chạy lại cửa sổ ngó xem. Anh đứng ở ngoài cổng nhìn lên, vẫy tôi xuống, tay bên kia giơ cao một túi nilon màu trắng.
Cũng may là tôi còn nhận thức được mình đang mang thai nên đi xuống cầu thang với tốc độ rất ổn định. Dũng nói cũng đúng, tôi nên chuyển xuống phòng trệt để tiện đi lại thôi, ở lầu cao mỗi lần chạy đi lấy đồ ăn cực quá là cực, đứa bé này thì lại rất háu ăn nữa.
Lúc mở cổng và nhìn thấy Dũng hình như tôi đã cười. Cái đó là nhân cách thiên thần cười với anh ta đó, chứ còn tôi thì không nha!
Dũng mở cửa xe ra, hất đầu biểu thị tôi vào trong ngồi. Ủa! Chi vậy trời! Đưa đồ ăn cho tôi để tôi vào nhà ăn có được không? Đúng là ăn được miếng trứng cút của anh cũng chẳng dễ dàng gì thật.
Bụng thì không muốn vào xe mà chân tôi thì đã đi vào từ hồi nào. Cái này là bị nhân cách dẫn dắt chắc luôn, mấy cái nhân cách chết tiệt này.
Tôi ngồi trong xe, hí hửng mở bọc trứng cút ra, đồ mới nấu xong vẫn còn nóng sốt, mùi thơm đến ngập mũi. Không kìm hãm được sự sung sướng, tôi ăn liền hai ba quả cho đã mồm. Dũng ngồi bên cạnh chỉ biết chống tay nhìn rồi cười trừ.
Tôi ăn xong miếng đầu tiên rồi mới đủ tỉnh táo để quay về thực tại, tôi nhìn Dũng và nói:
- Sao bắt tôi ăn ở đây? Để tôi lên phòng ăn không được hay sao? Ngồi đây ăn, lát nữa cái xe của anh sẽ toàn mùi đồ ăn cho coi.
Dũng nhìn tôi đắm đuối, mãn nguyện mỉm cười:
- Anh muốn ngắm em một chút. Với cả, để em lên phòng ăn thì lát cũng sẽ có mùi đồ ăn đầy phòng của em còn gì? Thế thì em lại khó chịu sao mà ngủ được?
Khá khen cho sự tinh tế này của anh. Tôi tạm thời vừa lòng, tạm thời không bắt bẻ anh nữa. Đứa bé được ăn món nó thích thì liền ngoan ngoãn ngay. Ngồi trong xe ô tô, ăn món mình thích nhất, bên cạnh người lo cho mình nhất, cảm giác này thật sự rất đặc biệt. Cảm giác lúc này, có thể gọi là bình yên không?
* * *
Đứa trẻ chẳng bao lâu nữa sẽ ra đời, tuy tôi không biết nó là con trai hay con gái nhưng vẫn súng sính cùng chị Vinh đi mua sắm đồ sơ sinh. Để giải bài toán mua đồ cho bé trai hay bé gái thì chúng tôi đã quyết định mua cả hai. Những ngày trong tháng, đồ của cả bé nam và bé nữ chẳng có khác biệt gì nhiều, chỉ có những đồ lớn hơn thì mới phân định rõ nam nữ.
Nhớ lại ký ức thuở bé của mình, nhớ lại bản thân mình là nạn nhân của một gia đình trọng nam khinh nữ tôi vừa thấy buồn lại vừa thấy giận cha mẹ. Họ có thật sự yêu tôi không? Có yêu tôi như tôi đang yêu đứa con mình không? Sở dĩ tôi hỏi như vậy là vì đối với tôi, đứa bé này là máu mủ, ruột rà, dù cho nó có là gì đi nữa cũng là con của tôi, là đứa trẻ mà tôi mang nặng chín tháng mười ngày. Nếu thật sự là một người mẹ, tôi tin rằng chẳng ai lại đi ghét đứa con của mình cả.
Vậy nhưng.. hình như mẹ đã ghét tôi..
Chị Vinh đưa chiếc đầm màu hồng phấn cho trẻ một tuổi ngang trước mắt làm đứt quãng cảm xúc khó tả của tôi:
- Xem này em! Nếu Cục Cưng của chúng ta là con gái. Chị sẽ mua tất cả những chiếc đầm đẹp nhất trên đời này cho nó.
Tôi cười và đáp:
- Thế nếu Cục Cưng là con trai thì chị không mua đồ cho nó hả?
Chung đứng nghịch ở quầy vớ chân ngay phía sau chúng tôi nghe thế liền lăng xăng chen vào:
- Nếu Cục Cưng là con trai thì con sẽ nhường đồ của mình cho em.
Câu trả lời của thằng bé làm hai chúng tôi bật cười, tôi trêu:
- Nếu nhường đồ cho em bé rồi, Chung sẽ mặc cái gì bây giờ?
Thằng bé cau mày suy nghĩ một thoáng rồi quả quyết nói:
- Con có nhiều đồ lắm luôn. Con với em bé sẽ mặc chung.
Hình như đứa bé nghe thấy được cuộc trò chuyện của chúng tôi liền đạp mạnh mấy cái vào thành bụng để hưởng ứng. Đúng là đứa trẻ hiếu động, đá vào đâu không đá lại đá ngay cái bóng đái của mẹ. Tôi giật thót mình, suýt không kìm được là tè dầm rồi.
ĐỌC FULL TẠI VIEREAD
- Anh đến rồi! Em có tự xuống lấy được không? Hay anh đưa vào cho em nha?
Tôi ngồi phắt dậy, không tin được là Dũng thật sự đi tìm đồ ăn cho tôi. Anh đúng là một tên ngốc, bị va đầu vào đâu mà có thể ngốc như thế hả trời! Để cho chắc ăn, tôi chạy lại cửa sổ ngó xem. Anh đứng ở ngoài cổng nhìn lên, vẫy tôi xuống, tay bên kia giơ cao một túi nilon màu trắng.
Cũng may là tôi còn nhận thức được mình đang mang thai nên đi xuống cầu thang với tốc độ rất ổn định. Dũng nói cũng đúng, tôi nên chuyển xuống phòng trệt để tiện đi lại thôi, ở lầu cao mỗi lần chạy đi lấy đồ ăn cực quá là cực, đứa bé này thì lại rất háu ăn nữa.
Lúc mở cổng và nhìn thấy Dũng hình như tôi đã cười. Cái đó là nhân cách thiên thần cười với anh ta đó, chứ còn tôi thì không nha!
Dũng mở cửa xe ra, hất đầu biểu thị tôi vào trong ngồi. Ủa! Chi vậy trời! Đưa đồ ăn cho tôi để tôi vào nhà ăn có được không? Đúng là ăn được miếng trứng cút của anh cũng chẳng dễ dàng gì thật.
Bụng thì không muốn vào xe mà chân tôi thì đã đi vào từ hồi nào. Cái này là bị nhân cách dẫn dắt chắc luôn, mấy cái nhân cách chết tiệt này.
Tôi ngồi trong xe, hí hửng mở bọc trứng cút ra, đồ mới nấu xong vẫn còn nóng sốt, mùi thơm đến ngập mũi. Không kìm hãm được sự sung sướng, tôi ăn liền hai ba quả cho đã mồm. Dũng ngồi bên cạnh chỉ biết chống tay nhìn rồi cười trừ.
Tôi ăn xong miếng đầu tiên rồi mới đủ tỉnh táo để quay về thực tại, tôi nhìn Dũng và nói:
- Sao bắt tôi ăn ở đây? Để tôi lên phòng ăn không được hay sao? Ngồi đây ăn, lát nữa cái xe của anh sẽ toàn mùi đồ ăn cho coi.
Dũng nhìn tôi đắm đuối, mãn nguyện mỉm cười:
- Anh muốn ngắm em một chút. Với cả, để em lên phòng ăn thì lát cũng sẽ có mùi đồ ăn đầy phòng của em còn gì? Thế thì em lại khó chịu sao mà ngủ được?
Khá khen cho sự tinh tế này của anh. Tôi tạm thời vừa lòng, tạm thời không bắt bẻ anh nữa. Đứa bé được ăn món nó thích thì liền ngoan ngoãn ngay. Ngồi trong xe ô tô, ăn món mình thích nhất, bên cạnh người lo cho mình nhất, cảm giác này thật sự rất đặc biệt. Cảm giác lúc này, có thể gọi là bình yên không?
* * *
Đứa trẻ chẳng bao lâu nữa sẽ ra đời, tuy tôi không biết nó là con trai hay con gái nhưng vẫn súng sính cùng chị Vinh đi mua sắm đồ sơ sinh. Để giải bài toán mua đồ cho bé trai hay bé gái thì chúng tôi đã quyết định mua cả hai. Những ngày trong tháng, đồ của cả bé nam và bé nữ chẳng có khác biệt gì nhiều, chỉ có những đồ lớn hơn thì mới phân định rõ nam nữ.
Nhớ lại ký ức thuở bé của mình, nhớ lại bản thân mình là nạn nhân của một gia đình trọng nam khinh nữ tôi vừa thấy buồn lại vừa thấy giận cha mẹ. Họ có thật sự yêu tôi không? Có yêu tôi như tôi đang yêu đứa con mình không? Sở dĩ tôi hỏi như vậy là vì đối với tôi, đứa bé này là máu mủ, ruột rà, dù cho nó có là gì đi nữa cũng là con của tôi, là đứa trẻ mà tôi mang nặng chín tháng mười ngày. Nếu thật sự là một người mẹ, tôi tin rằng chẳng ai lại đi ghét đứa con của mình cả.
Vậy nhưng.. hình như mẹ đã ghét tôi..
Chị Vinh đưa chiếc đầm màu hồng phấn cho trẻ một tuổi ngang trước mắt làm đứt quãng cảm xúc khó tả của tôi:
- Xem này em! Nếu Cục Cưng của chúng ta là con gái. Chị sẽ mua tất cả những chiếc đầm đẹp nhất trên đời này cho nó.
Tôi cười và đáp:
- Thế nếu Cục Cưng là con trai thì chị không mua đồ cho nó hả?
Chung đứng nghịch ở quầy vớ chân ngay phía sau chúng tôi nghe thế liền lăng xăng chen vào:
- Nếu Cục Cưng là con trai thì con sẽ nhường đồ của mình cho em.
Câu trả lời của thằng bé làm hai chúng tôi bật cười, tôi trêu:
- Nếu nhường đồ cho em bé rồi, Chung sẽ mặc cái gì bây giờ?
Thằng bé cau mày suy nghĩ một thoáng rồi quả quyết nói:
- Con có nhiều đồ lắm luôn. Con với em bé sẽ mặc chung.
Hình như đứa bé nghe thấy được cuộc trò chuyện của chúng tôi liền đạp mạnh mấy cái vào thành bụng để hưởng ứng. Đúng là đứa trẻ hiếu động, đá vào đâu không đá lại đá ngay cái bóng đái của mẹ. Tôi giật thót mình, suýt không kìm được là tè dầm rồi.
ĐỌC FULL TẠI VIEREAD
Chỉnh sửa cuối: