Xuyên Không Thiếu Phi Du Hý Truyện - Hoa Phi Hoa

Discussion in 'Truyện Drop' started by hoa phi hoa, Apr 26, 2021.

  1. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Messages:
    172
    [​IMG]

    Chương 90: Nổi gió

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên bãi cát dài in thành một hàng dài dấu chân máu. Người tài xê dìu Thiếu Hoa mình đầy thương tích bỏ chạy họ hướng về chiếc xe taxi đậu ngoài bờ biển. Phía sau hai người là một nhóm người áo đen tay cầm súng, đang ráo riết đuổi theo. Tiếng súng đã vang, vai áo của người tài xê kia đã loang lổ máu. Thiếu Hoa nghe tiêng súng vang kèm thêm tiếng rên nhẹ và thở dốc của người tài xế khiến Thiếu Hoa càng thêm lo lắng. Cô vội vã đỡ lấy vai người tài xế giúp anh ta đứng vững.

    "Anh có sao không?" Thiếu Hoa lo lắng hỏi.

    "Tôi không sao?"

    "Chúng ta mau đi thôi, bọn họ đã đuổi đến đây rồi." Anh ta thở dốc nói không nên lời.

    "Ừ, chúng ta đi thôi, tôi đỡ anh."

    Hai người cố sức mà chạy, chạy được một lúc thì vô tình đã chạy đến vách đá. Thiếu Hoa và người tài xế chết lặng cùng nhau nhìn xuống biển. Thiếu Hoa lặng người đôi mắt cô thẫn thờ nhìn đám người áo đen đang từng bước đuổi đến gần. Họ đã cùng đường, nhảy xuống biển là con đường duy nhất giúp họ thoát thân. Thiếu Hoa không chần chừ cô nắm lấy tay anh ta muốn kéo anh cùng nhảy xuống biển. Nhưng anh ta lại giữ lấy tay cô thâm tình nói.

    "Tôi xin lỗi vì không làm được gì cho em."

    "Tôi đã đến trễ rồi."

    "Có thể em đã quên tôi nhưng tôi thì chưa từng thôi yêu em ngày nào, cũng như chưa từng quên em."

    "Hãy hứa với tôi sống cho thật tốt."

    "Tôi yêu em."

    "Tên của tôi, Minh Duyệt."

    "Hãy nhớ tên của tôi." Anh ta nói.

    "Minh Duyệt." Thiếu Hoa vô thức khẽ thốt lên.

    "Không.. không.."

    Cô hét lên thất thanh, Minh Duyệt vừa nghe thấy cô gọi mình, thì mãn nguyện mỉn cười. Anh vung tay đẩy cô xuống biển, anh nhìn theo bóng dáng tuyệt vọng của cô hét lớn.

    "Tên của tôi, Minh Duyệt, hãy nhớ đến tôi."

    Thiếu Hoa đau lòng, hét lên, nhưng đã muộn màn. Khoảng khắc kia khi cô hòa vào biển lớn bên tai cô đã nghe vang muôn tiếng súng loạn nhịp, cùng với đó là tiếng hét xét lòng của A Duyệt. Máu tươi đã đổ, nơi vách đã dáng anh vẫn hướng về biển như muốn chạm vào cô. Nước biển dâng tứ phía quanh mình, Thiếu Hoa ngã vào lòng biển rộng, cô cứ thế mất dần ý thức mà chìm xuống. Cảm giác đau rát nơi cuống họng khi nước biệt tràn vào, cô không thở được, nước biển xâm chiếm lấy thân cô. Nó bao lấy cô, rồi kéo cô xuống thật sâu dưới đáy biển.

    Biển đang yên lặng bỗng nhiên dậy sóng. Từng con sóng cuộn trào trên mặt biển, mấy đen từ bốn phía kéo đến phủ kín lấy chân trời. Cả một không gian bao trùm trong đêm tối. Sấm đã dậy, gió theo sóng cũng thét gào. Từ nới chân trời sấm sét đánh rền khắp một vùng. Tạo nên một cảnh tượng đáng sợ chưa từng có. Đám người áo đen trên bờ cũng vội vã bỏ chạy vì sợ hãi. Lúc này đám người của Phương Tưởng Dực cũng đuổi đến nơi. Nhưng tiếc là đã quá muộn, cô đã không còn, người tài xế tên Minh Duyệt kia cũng đã vì cô mà vong mạng.

    Phương Tưởng Dực tức giận, anh ta cho người hướng về bờ biển mà tìm kiếm. Bản thân càng như phát điên muốn lao xuống biển, may sao được Phương Tích Nhược và Phương Tưởng Bình kịp thời kéo lại. Vào đúng lúc này, biển lại gầm lên bằng những con sóng cao gần nửa mét. Gió cũng bắt đầu thổi mạnh hơn, cây cối xung quanh đanh quăn mình chống gió. Mặt biển khi ấy mở ra thành một xoáy nước lớn, nó cuốn tất cả mọi thứ tồn tại trên mặt biển vào. Nước theo gió cuốn lên trời lần lượt tạo thành chín cái cột nước lớn sừng sững giữa mặt biển.

    "Nổi gió rồi."

    "Thiên môn đại khai rồi."

    "Thời không đã mở, hóa ra mọi thứ đều có thể trở thành sự thât." Phương Tích Nhược ngây người nhìn cột nước, cô vô thức lẩm bẩm nói.

    "Tích Nhược, em có ý gì?" Phương Tưởng Dực mất bình tĩnh hỏi cô.

    "Ha, ha." Đáp lại anh là tiêng cười như điên như dại của cô.

    Phương Tích Nhược bất chấp nguy hiểm lao mình xuống biển trước sự chứng kiến của đám người Phương Tưởng Bình, cô cùng xoáy nước hòa làm một, cột nước xung quanh cũng dần dần hạ xuống. Biển dữ bỗng lặng yên, may đã tan, gió đã ngừng, sấm cũng thôi gào thét. Anh mặt trời cuối ngày càng mờ nhạt khuất bóng, nhẹ nhàng trầm mình xuống biển sâu. Chỉ còn thời không trống rỗng với nền trời xám xịt, cùng cánh hải âu rả rít bay về ngàn.

    Phương Tưởng Dực thoáng nhìn Phương Tưởng Bình rồi lại nhìn bờ biển. Bản thân anh cũng không biết mình đang nghĩ gì. Giây phút này anh thật sự tuyệt vọng, trăm ngàn nỗi đau vây lấy xâu xé tâm hồn anh. Nó khiến anh đau đến không thở được. Anh thật sự muốn khóc, anh muốn gào khóc thật to cho vơi đi nỗi buồn. Ấy vậy mà hiện tại anh mới nhận ra, chẳng biết tự khi nào bản thân đã không còn rơi lệ nữa. Anh muốn khóc mà không khóc ra được, chỉ biết lặng người nhìn ra bờ biển với ánh mắt vô hôn.

    Hoa thiên tiếu, lạc phi thiên.. Công tử xin hỏi đang đợi ai vậy?

    Ta đang đợi một cố nhân.

    Vậy công tử đã đợi được người đó chưa?

    Ta đã đợi được nàng ấy rồi.

    Ồ vậy xin chúc mừng công tử.

    Chỉ tiếc là nàng ấy đã sớm quên ta.

    Phương Vô Dạ nói rồi đau lòng nâng chén, hắn một hơi uống cạn. Ánh mắt hắn đầy vẻ bi thương nhìn theo bóng dáng khuất xa dần của cô gái ban nãy. Lại nữa rồi, hắn biết mình lại lên cơn mê sản nữa rồi. Ba năm rồi, mỗi lần nhớ nàng hắn đều như vậy. Hắn chìm trong men rượu, hắn cho phép bản thân mình được lả lơi bên men rượu, người khác mượn rượu để quên, còn hắn. Hắn mượn rượu để nhớ về nàng, để mơ thấy nàng.

    "Phi Nhi, ta rất nhớ nàng."

    "Nàng quay về có được không?"

    "Có được không?" hắn gào lên đầy ai oán.

    "Công tử, ngài say rồi, chúng ta mau về thôi." Sài Tam đi theo hắn ra ngoài Tây Thành uống rượu thấy hắn đã say mèn nói sản thì tiến lại đỡ lấy tay hắn, muốn dìu hắn đứng dậy.

    "Không, ta không có say, ta đang rất tỉnh táo." Phương Vô Dạ hất tay Sài Tam ra, hắn khó khăn bám vào bàn mới ổn định được thân thể.

    "Phi nhi, phi nhi, ngươi đi đi, đi, đi tìm nàng ấy về cho ta, ta, ta thật sự rất nhớ nàng ấy." Phương Vô Dạ lôi kéo Sài Tam anh nắm áo hắn ta mà ra lệnh.

    Sài Tam bất lực thở dài, y cố gắng gỡ bàn tay đang túm chặt cổ mình của Phương Vô Dạ ra. Nhẹ đẩy hắn qua một bên.

    "Ha ha, đến ngươi cũng không muốn giúp ta tìm nàng."

    "Được, vậy ta tự tìm." Phương Vô Dạ dứt lời liền loạng choạng đứng dậy bỏ đi.

    "Chát!"

    "Ngươi, sao ngươi dám làm vậy với bệ hạ, à công tử." Sài Tam hét lên thất thanh.

    "Ta có gì mà không dám." Hoa Tư Phong nói.

    "Ngươi nhìn hắn mà xem, hắn còn chút dáng vẻ nào của một hoàng đế không?"

    "Phương Vô Dạ, ngươi nhìn lại mình xem, xem bộ dạng nát rượu của ngươi bây giờ?"

    "Ngươi nói xem, nếu phi nhi trên trời có linh thiêng, muội ấy sẽ đau lòng thế nào." Hoa Tư Phong lời thẳng mất lòng không biết giới hạn mà tiếp tục nói.

    "Im miệng, ngươi im miệng cho ta." Phương Vô Dạ hét lớn lao tới đấm cho Hoa Tư Phong một cú trời giáng khiến y ngã nhào ra đất.

    "Không cho, không cho ngươi trù ẻo nàng."

    "Nàng không chết, không chết, nàng chỉ đang giận ta, muốn chơi trò trốn tìm với ta thôi."

    "Ha ha ha.."

    Phương Vô Dạ bật cười tự giễu hắn loạng choạng một mình tiến về phía trước, một mình một ngựa chạy khuất vào màn đêm bỏ lại đám người Sài Tam ngơ ngẩn đứng nhìn một lúc lâu. Rồi mới hoàn hồn vội vàng thúc ngựa đuổi theo. Hoa Tư Phong đứng lặng nhìn theo bóng đoàn nhân mã đang xa dần. Hóa ra ngài vốn không say, hóa ra y vẫn tỏ tưởng, chỉ là dó hắn không dám đối diện nên mới tự dối mình trong ký ức năm xưa.
     
  2. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Messages:
    172
    [​IMG]

    Ngoại truyện 1: Ngày cuối tuần của các cặp đôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như bao ngày Thiếu Hoa duy trì thói quen dậy sớm tập thể dục của mình, nhưng hôm nay khi cô thức dậy muốn rời giường thì anh lại bất ngờ ở phía sau ôm lấy cô. Phương Vô Dạ vùi mặt vào hõm vai cô, miệng anh lẩm bẩm nói.

    "Thiếu Phi hôm nay là chủ nhật, em ngủ thêm với anh một chút được không?"

    Thiếu Hoa bị lời mật ngọt của anh làm cho đáy lòng mền nhũn, cô thầm nghĩ, chả có mấy khi hai người mới có thời gian bên nhau chi bằng cho bản thân một chut thời gian để tận hưởng. Nghĩ rồi cô lại ngoan ngoãn trở về nằm vào vòng tay anh, Phương Vô Dạ lúc này mới hài lòng mỉn cười. Ấy vậy mà chỉ năm giây sau đã nghe được âm thanh kháng nghị của Thiếu Hoa.

    "A Dạ, tay của anh đang làm cái gì vậy?"

    "Hiện tại là ban ngày đó, anh ngoan ngoãn nằm ngủ cho em." Thiếu Hoa đỏ mặt nhẹ quát anh, tên đáng ghét này lúc nào cũng không nói mà làm, khiến cô không tài nào lường trước được.

    Trái với sự bức xúc của cô Phương Vô Dạ tỏ ra khá là thích thú, bàn tay anh du ngoạn khắp người cô, lấu lâu còn thuận tay chọc vào bên hông của cô làm cho cô không thể không bật cười vì nhột.

    "Anh, anh, anh.." Thiếu Hoa cười đến nói không thành lời.

    Bạn tưởng đùa nhau như vậy đã là xong, cái hay còn nằm ở phía sau đó. Này này thu lại suy nghĩ đó của bạn đị, tôi thùa biết bạn đang nghĩ vè điều gì, ôi các đồng âm đen tối. À mà các bạn nghĩ đúng rồi đó, chúc mừng, tung bông, hết chuyện hô hô hô..

    Tạm biệt cặp đôi nam nữ chính, chúng ta ghé thăm cặp đôi nam nữ phụ của chúng ta xem ngày cuối tuần của họ như thế nào.

    Đầu tiên đến với cặp đôi Phương Tưởng Dực và Hàn Tiểu Ái.

    Sau khi rời nước H đến Hàn Quốc làm phẫu thuật thẩm mỹ lấy lại gương, mặt vốn có của mình Phương Tưởng Bình đã âm thầm theo cô đến Hàn Quốc.

    Bệnh viện thẩm mỹ Luise Kim.

    "Cô Hàn, hôm nay cô thấy trong người thế nào rồi?" Một y tá đẩy một xe thức ăn nhẹ đưa đến cho cô.

    "Cảm ơn, tôi thấy không còn đau nhiều như những ngày trước nữa, có điều mặt tôi có vài chỗ có cảm giác ngứa và châm chích như bị kiến cắn vậy." Tiểu Ái nói thêm về tình trạng của mình.

    "Ồ đó là những biểu hiện bình thường cho thấy rằng vết mổ đang liền lại, cô dùng bữa đi, chút nữa tôi sẽ quay lại kiểm tra vết mổ cho cô." Cô y tá lịch sự nói rồi rời đi.

    Tiểu Ái nhìn dĩa thức ăn trước mặt bất giác mỉn cười, người đàn ông này, đối với cô thật tốt. Tiểu Ái chậm rãi uống canh. Uống xong cô lại âm thầm đi đến bên khung cửa sổ, cô khẽ vén rèm nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt cô vừa vặn nhìn về hướng một quán cà phê. Vẫn là hình bóng quen thuộc ấy. Cô biết anh luôn âm thầm ở bên cô, chỉ là hien tại họ không đủ can đảm để gặp nhau, nhưng tình cảm mà họ dành cho nhau đã vượt hơn những gì cô từng nghĩ.

    "Có anh ở đây, thật tốt."

    "Chờ em, rất nhanh thôi, em sẽ dùng diện mạo thật sự của mình, đem chính con người thật của mình."

    "Một lần nữa trở lại, để yêu anh."

    Cô thì thầm bên khung cửa sổ, anh mắt cô vẫn không rời khỏi bóng dáng người đàn ông điển trai đang ngồi bên khung cửa sổ uống cà phê. Như có chung dòng cảm xúc Phương Tưởng Bình bất ngờ quay đầu lại nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn về phía này. Trong một phút hoảng loạn anh vội lấy tờ tạp chí để trên bàn che mặt lại. Hài hước thay đó lài quyển tạp chí bãi biển với những cô em chân dài nóng bỏng, đã vậy anh lại còn cầm ngược.

    Cảnh này rơi vào mắt của Tiểu Ái chọc cho cô cười đến híp cả mắt, nếu khong phải gương mặt đang băng bó, chắc hẳn cô đã bật cười thành tiếng. Mà Phương Tưởng Bình ở bên kia dường như cũng đã ý thức được không khí quái lại ở trong quán cà phê, mọi người đang hướng mắt về phía anh. Học dùng những ánh mắt kì quái nhất để nhìn anh. Phương Tưởng Bình luccs này mới nhìn đến cuốn tạp trí trong tay mình, anh chỉ hận không thể lập tức kiếm một cái hố để chui vào. Anh nhanh chóng đặt tạp chí xuống một bên bình tĩnh gọi phục vụ để thanh toán sau đó deo khẩu trang và kính râm ba chân bốn cẳn mà rời khỏi quán cà phê. Trong miệng anh còn liên tục lẩm bẩm.

    "Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.."

    Ha Ha tạm biệt cặp đôi hài hước yêu trong âm thầm, chúng ta ghé thăm cặp đôi oan trái của chúng ta, Phương Tưởng Dực và Lâm Thúy Hương.

    Trước mắt quên đi bi kịch sau này chúng ta cùng đến xem, một ngày cuối tuần của họ nhé.

    "Trên trời có đám mây xanh, dưới đất có đám cỏ xanh, bên trái có cái cây xanh.." Phương Tưởng Dực nằm trên bãi cỏ nghêu ngao hát.

    Lâm Thúy Hương ngồi bên cạnh gương mặt đã đen đến không thể đen hơn. Khó khăn lắm mới có ngày nghỉ không phải làm thêm các công việc về nhà, cô chỉ muốnngur một giác thật ngon, lại bị tên xấu xa Phương Tưởng Dực, lôi lôi kéo kéo chạy ra sau núi cắm trại.

    Cắm trại thì cũng thôi đi, anh ta căn bản là muốn hai chết cô, muốn thông qua cách này để chỉnh cô. Nói thử xem, bốn giờ sáng khi cô đang ngủ anh ta đã gọi điện kêu cô có việc gấp gạt cô chạy đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này. Những tưởng đâu chuyến đi lần này có lẽ sẽ thú vị, kết quả là anh ta bị mù đường, chẳng những không biết phân biệt phương hướng mà đến kỹ năng sinh tôn cơ bản cũng không biết. Hiện tại họ đang lạc giữa rừng, điện thoại cũng không có sóng, đồ ăn cũng không có gì ngoài hai chai nước suối. Thế mà tên kia lại có thể lạc quan ngắm mây, còn hát nữa.. Hu hu, ông trời ơi số cô khổ quá mà.. Thúy Hương chỉ biết gào khóc trong lòng.

    He he, bởi người ta mới nói, gian nan dễ sinh tình cảm, nước đi này của Phương tam thiếu gia ta đây cũng chịu, chả biết anh ấy có mù đường thật không hay chỉ giả vờ muốn giả heo ăn thịt cừu đây. Hy vọng hai vị bình an trở về.

    Phiên ngoại 1 hoàn nha. Lâu lâu nhảm xíu cho đời nó vui.
     
  3. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Messages:
    172
    Ngoại Truyện 2 :(bổ sung sau)
     
  4. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Messages:
    172
    Ngoại Truyện 3 :(bổ sung sau)
     
  5. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Messages:
    172
    Ngoại truyện 4 :(bổ sung sau)
     
  6. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Messages:
    172
    Phần 2: Phượng Hoàng Kiếp

    [​IMG]

    Chương 1: Đế Vương Trở Lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khước quốc năm thứ ba Thiên Nhai Thế, hậu đế đại hạn, đất đai khô cằn, mùa màng thất bát. Bách tính nhiều năm sống trong đói khổ, ở phía nam Tây Thành lũ lụt hoành hành vô phương trị thủy, phía bắc biên cướp bóc hoành hành, các bộ lạc kéo binh nổi dậy dẫn đến chiến tranh biên giới tranh hậu thổ. Trời giáng thiên tai, là do vua không nhân đức, không thuận thiên đạo không vừa ý dân. Những lời dồn đoán về gia đình đế vương ngày càng gia tăng trong dân chúng, khiến lòng người hoang mang.

    "Quốc sư, ngươi xem bên ngoài đều đang mắng chửi hoàng huynh."

    "Ta thật sự không nhịn được nữa rồi." Đông Phương Tưởng Dực tức giận ném vỡ chén trà phỉ thúy trên tay, hùng hổ nói với Tần Thượng Thư.

    Đáp lại y chỉ là tiếng thở dài của Tần Thượng Thư. Điều này càng làm cơn tam bành của hắn bạo phát. Hắn đứng dậy chạy một mạch đến hoàng lăng, hắn lặng người nhìn nam nhân tuấn mỹ trong lớp hoàng bào đang ngủ yên trong quan tài bất chợt rơi nước mắt.

    "Hoàng huynh, huynh còn muốn nằm như thế đến bao giờ."

    "Huynh không nói, không dặn liền ngủ mất, ta còn tưởng là huynh đã chết rồi."

    "Huynh là tên ích kỷ, vì một nữ nhân mà giang sơn cũng không màng."

    "Tên xấu xa nhà huynh, ca à, huynh đã tìm được tẩu ấy chưa?"

    "Huynh mau về đây đi, ta sắp bị đám lão già đầu heo kia ép phát điên lên rồi."

    Đông Phương Tưởng Dực ấm ức gào lên, cái vương vị này, ai muốn ngồi chứ, phiền chết đi được, bao nhiêu là việc làm từ sáng tới khuya cũng không xong, đếm đến còn phải đối mặt với đám nữ nhân đáng ghét, muốn ngủ cũng phải dè chừng xem có ai muôn giết mình không. Cuộc sống bí bách như vậy ai thích thì làm đi, cái thứ chết tiệt này ai mà thèm chứ. Hu hu, hắn khổ quá đi mà.

    "Vương gia, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi mà còn bồng bột như vậy?"

    "Chẳng phải ta đã dặn người trước khi bệ hạ tỉnh lại tuyệt đối không được khinh động đến ngài ấy nếu không rất có khả năng sẽ hôn mê không bao giờ có cơ hội tỉnh lại được nữa."

    "Ngươi là lỗ tai cây hay gì mà nghe không hiểu, còn dám lỗ mãn chạy đến đây."

    "Ta, ta.."

    "Ta xin lỗi!"

    "Ngươi hung dữ với ta.."

    "Ngươi, ngươi quát ta to thế á.."

    "Đến ngươi cũng chán ghét ta rồi chứ gì.." Đông Phương Tưởng Dực đuối lý đành làm mình làm mẩy vờ giận dỗi.

    Tần Thượng Thư từ phía sau đuổi tới thấy Đông Phưởng Tưởng Dực ôm lấy băng quan mà khóc lóc thì nổi máu anh hùng lao đến mắng cho hắn ta một trận. Đông Phương Tưởng Dực tự biết mình sai nên chỉ biết im lặng lau nước mắt, bộ dạng của hắn lúc này chẳng khác nào nàng dâu nhỏ nhà ai mới về nhà chồng lại bị người ta khi dễ. Tần Thượng Thư chán ghét cái mặt làm tình làm tội ghét cái điệu bộ hở một chút là làm mình làm mẩy của hắn. Nhưng biết sao giờ, ai bảo hắn trong lòng có tên nhóc này chứ, Tần Thượng Thư thở dài, ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều hạ giọng an ủi tiểu bảo bối đang bày ra dáng vẻ ủy khuất kia.

    "Ta xin lỗi, ta không cố ý lớn tiếng với ngươi đâu."

    "Được rồi, bỏ đi, bỏ đi, ngươi chỉ nóng lòng lo cho đại cục."

    "Hây, đã hơn ba năm rồi nếu như bệ hạ còn không tỉnh lại thiên hạ sớm muộn cũng đại loạn." Tần Thượng Thư không giấu nổi sự lo lắng, hắn đến bên băng quan cẩn thận kiểm tra một lần rồi phiền não dẫn theo Phương Tưởng Dực rời đi.

    Đêm hôm đó mây mù giăng kín bầu trời, giông sét từ phương bắc kéo về hướng hoàng cung. Bách tính hoàng thành thì náo loạn trên dưới hoàng cung hết thảy đều lo sợ chạy ra ngoài xem. Chỉ duy nhất Tần Thượng Thư là tỏ ra bình thản như không có chuyện gì xảy ra mặt khác trông y còn có vẻ mong chờ. Y cùng Đông Phương Tưởng Dực lặng người đứng trên tường thành nhìn về hướng hoàng lăng. Đúng lúc này từ trên không trung giữa các tầng mây hiện liên một vùng sáng hỗn độn, một tĩa sét xé mây đánh thẳng về phía hoàng lăng, gây ra một vụ nổ lớn gây trấn động cả hoàng thành.

    Đông Phương Tưởng Dực sợ hãi nhìn Tần Thượng Thư nhưng Tần Thượng Thư lại nhẹ cười nhìn hắn nói.

    "Đi thôi, đến hoàng lăng, cung nghêng quân đế hồi triều." hắn nói rồi dắt tay Đông Phương Tưởng Dực đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra hai người một ngựa dẫn theo đại đội nhân mã tiến về hướng hoàng lăng.


    Bên ngoài hoàng lăng lúc này đã sớm thành đống hoang tàn, trận sấm sét vừa rồi hầu như phá hủy đi toàn bộ phần kiến trúc ngoại viên. Hướng thẳng mộ thất của đế vương trí tôn mà để lại một cái hang sâu không thấy đáy. Rất nhanh đoàn người Đông Phương Tưởng Dực đã có mặt ở đế lăng, Tần Thượng Thư vận khinh công thoáng chốc đã đưa theo Đông Phương Tưởng Dực an toàn xuống ngựa. Hai người tay trong tay tiến sâu vào trong lăng, vừa đến chính điện họ đã bắt gặp một cái hang sâu bị sấm sét đánh mà thành sâu không thấy đáy.

    Tần Thượng Thư lấy từ trong tay áo ra một đạo linh phù qua một vài thao tác đã khiến cho tấm phù trú kia bốc cháy, hắn ném đạo linh phù đó xuống dưới hang sâu, linh phù lắc lư nhẹ nhàng rơi xuống đáy địa cung, từ thân nó bốc lên một làn ánh sáng xanh lam chớp mắt đã vụt tắt. Tần Thượng Thư hướng mắt nhìn theo đạo linh phù trong ánh mắt y không thể dấu được sự vui mừng.

    "Vương gia, ngươi nhìn xem, bên dưới kia chính là đáy địa cung."

    "Đến ông trời cũng giúp chúng ta." Tần Thượng Thư kích động thốt lên.

    "Thật sao, đế lăng này vốn do hoàng huynh cùng với gia tộc Minh Hắt xây dựng nên kiên cố vô cùng, toàn bộ đế lăng này có mười tám cửa mỗi cửa lại có những trận pháp những cơ quan khác nhau, vốn từ lâu đã trở thành đế cung bất khả xâm phạm."

    "Đến cả bản vương cũng không nắm chắc rằng bản thân có thể toàn mạng bước ra."

    "Nhiều năm như vậy rồi, huynh ấy vẫn tự nhốt mình bên dưới địa cung, thật làm ta vô phương tiếp cận."

    "Hiện tại thì tốt rồi, trời đã giúp ta, một đạo thiên lôi, mở ra một con đường thẳng đến địa cung, vừa hay giúp ta đưa huynh ấy trở về."


    "Người đâu chuẩn bị dây thừng, ta phải đích thân đến đón huynh ấy." Đông Phương Tưởng Dực hứng khởi nói.

    "Vâng, thưa vương gia."

    Đúng lúc Tần Thượng Thư và Đông Phương Tưởng Dực định dùng thông đạo trời ban này mà đến địa cung, thì từ phía sau lưng bọn họ bỗng phát ra một tiếng nổ lớn, làm cho đại đôi nhân mã đều khiếp sợ vội vã quay đầu nhìn về phía sau. Chỉ thấy từ trong đống đổ nát một bóng dáng oai dũng ung dung bước tới, là hắn, là đế vương, chính hắn, hắn đã trở lại.
     
    Last edited: Nov 11, 2022
  7. hoa phi hoa Viết lách là đam mê, kiếm tiền là chân ái!

    Messages:
    172
    [​IMG]

    Chương 2: Song linh nhất thể

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đông Phương Vô Dạ lặng người đứng trong gió, uy áp một phương, ánh mắt ánh lạnh lẽo đến âm hàn. Hắn chỉ im lặng đứng đó thôi cũng đã đủ làm cho người ta sợ hãi, Đông Phương Tưởng Dực từ xa nhìn thấy hắn thì hai mắt ngấn lệ phải biết hắn đã mong đợi ngày này từ rất lâu rồi. Hoàng hung uy dũng của hắn cuối cùng cũng đã quay trở về rồi. Trong đầu hắn vừa thầm cảm tạ trời cao chân tay cũng chẳng được rảnh rỗi. Hắn vội vàng chạy đến trước mặt Đông Phương Vô Dạ cúi người hành lễ.

    "Thần đệ tham kiến đế huynh, nguyện chúc đế huynh hồng hoang trùng khởi nhất thống thiên hạ."

    Hắn vừa dứt câu thì cả đám binh sĩ đang ngơ ngác đứng nhìn kia cũng nhất tề quỳ bái miệng không ngừng hô to.

    "Hồng hoang trùng khởi, nhất thống thiên hạ."

    Đông Phương Vô Dạ đứng từ trên cao nhìn xuống đáy mắt hắn đầy sự phức tạp, cũng những ý niệm mơ hồ, nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra bình thản. Chỉ thấy hắn phất tay đám người bên dưới liền im lặng, hắn không nói gì chỉ dùng ánh mắt nhìn về phía Tần Thượng Thư ở phía xa xa đang từ từ đi đến. Trong lòng Đông Phương Vô Dạ âm thầm đánh giá hắn một phen, nhưng bề ngoài vẫn ông tỏ ra bất cứ sơ hở gì. Tần Thượng Thư thấy Đông Phương Vô Dạ nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ trong lòng hắn có chút dao động, không hiểu tại sao hắn lại có cảm giác lo sợ vô hình, nghĩ vậy bước chân của hắn cũng trở nên vội hơn hận không thể mọc cánh bay đến trước mặt Đông Phương Vô Dạ.

    Đông Phương Tưởng Dực bên này thấy Tần Thượng Thư lề mề ở phía xa đi đến, lại thấy hoàng huynh có vẻ đã mất kiên nhẫn rồi thì vội vàng chạy đến kéo tay Tần Thượng Thư dẫn hắn chạy đến bên hành lễ với Đông Phương Vô Dạ. Phương Vô Dạ, chỉ đơn giản gật đầu cho có lệ rồi xoay người rời đi, các thái giám và binh sĩ hầu hạ hắn lâu năm đã biết ý nhanh chóng chuẩn bị xa giá đưa hắn hồi cung. Suốt đoạn đường đi hắn không nói nửa lời chỉ im lặng suy ngẫm. Hắn đã mơ một giấc mơ dài, phải nói là hắn đã ngủ một giấc thật lâu thật lâu, đến khi hắn tỉnh lại lần nữa sau cơm mê, trong đầu hắn đột nhiên lại suất hiện rất nhiều những đoạn ký ức mơ hồ rời rạch tuyệt nhiên không thuộc về hắn.

    Trong cơ thể hắn dường như tồn tại một hắn khác nữa kẻ này ban nãy ở trong cổ mộ đã khống chế suy nghĩ của hắn, nhưng may thay ý niệm của hắn cường đại nếu không đã không thể đoạt lại quyền điều khiển thân thể mà làm ra những chuyện không đáng. Nhưng chuyện này hắn tạm thời không thể để ai biết được đợi đến lúc hồi cung ổn định triều cục mới tìm Tần Thượng Thư bàn đối sách vậy. Lẩn quẩn trong dòng suy nghĩ miên mang khiến đầu hắn có chút đau nhói, hắn ngả người về sau dựa lưng vào tấm đệm bông an tĩnh dưỡng thần. Rất nhanh sau đó hắn đã chìm vào giấc ngủ, trong mơ hắn thấy mình đứng trong một không gian đen tối, dù có đưa tay cũng chẳng thể nhìn rõ đôi tay mình.

    Chính lúc này phía sau hắn bất chợt vang lên tiếng bước chân, Đông Phương Vô Dạ bất giác quay người về phía sau lại gặp một người giống như mình, nhưng hắn lại mặc một bộ y phục cổ quái khiến Đông Phương Vô Dạ vừa có chút quen thuộc vừa có đôi phần lạ lẫm. Hắn yên lặng quan sát đối phương một lúc rồi nở nụ cười ôn hòa, trầm giọng hỏi.

    "Phương Vô Dạ, thì ra là cậu, làm ta còn tưởng là thần thánh phương nào."

    "Đông Phương đế, lại hội ngộ rồi, nơi này hẳn là thuộc về anh?" Người kia hắn lên tiếng thì cũng đáp lời.

    "Phải, là của ta, nhưng tại sao cậu lại ở đây?" Đông Phương Vô Dạ thắc mắc hỏi.

    "Nếu nói theo cách nói hiện đại của chúng tôi, tôi của hiện tại đã xuyên không rồi." Phương Vô Dạ nghiêm trọng nói.

    "Xuyên không?" Đông Phương Vô Dạ khó hiểu hỏi.

    "Cũng giống như anh trước kia xuyên không từ thế giới này đến hiện đại nương nhờ vào thân xác của tôi thôi, đơn giản là chúng ta là một, tôi là anh, anh chính là tôi." Phương Vô Dạ nói.

    "Vậy sao? Thật thú vị, trong kí ức của ta, cậu đã chết rồi." Đông Phương Vô Dạ nói.

    "Phải, tôi đã chết rồi, lần nữa tôi lại bỏ lỡ cô ấy rồi." Phương Vô Dạ đau lòng nói.

    "..."

    Đông Phương Vô Dạ nghe lời này trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng không biết phải nói gì cho phải. Đúng như những gì Phương Vô Dạ đã nói, hắn đã từng nhờ Tần Thượng Thư làm phép hoán đổi thời không để đưa linh hồn của bản thân đến dị giới để tìm Phi Nhi, cơ duyên xảo hợp sao linh hồn của hắn đã đến cái nơi gọi là thế giới hiện đại lại còn trở thành đại tổng tài của Phương gia, tận mắt nhìn thấy nơi Phi Nhi đã từng sinh sống, tận hưởng cảm giác đỉnh cao của nhân sinh nơi mà những thứ gọi là máy móc dần dần thay thế con người. Nơi mà chỉ cần có tiền là có thể dễ dàng lên trời xuống biển. Nơi đó là nơi nàng từng sinh sống, phải bọn hắn là quá khứ là tiền kiếp còn nàng và hắn ta mới là tương lai là kiếp sau.

    Từ khi xuyên đến hiện đại Đông Phương Vô Dạ đã không ngừng tận dụng sự hiện đại của nơi này để tìm hiểu về thời không, những thứ này từ sa xưa cổ nhân đã từng ghi chép trong điển tích bí thuật, hắn ban đầu không tin những thứ này, cho đến khi hắn lần nữa gặp lại nàng. À cò nàng ta nữa, tên nàng ta là cái gì nhỉ, nàng ta có gương mặt giống hệt Phi Nhi, còn anh trai song bào của Phương Vô Dạ nữa chứ, đúng là tạo hóa thích trêu đùa người ta mà. Thế giới mà hắn đang ngự trị hóa ra chỉ là một cuốn thoại bản do con người biên soạn, nực cười sống chết của bọn hắn từ sớm đã có người định thay. Hắn không cam tâm. Phương Vô Dạ từ đầu đến giờ vẫn luôn lặng lẽ quan sát Đông Phương Vô Dạ thấy ánh mắt y mơ hồ hiện lên sát niệm bèn lên tiếng hỏi.

    "Anh lại đang nghĩ chuyện xấu xa gì rồi, anh đừng quên chúng ta là một, tôi biết thừa anh đang nghĩ gì."

    "Cậu biết." Đông Phương Vô Dạ không giấu được sự ngạc nhiên.

    "Hừ, anh đừng khinh thường tôi, tuy mấy chuyện chém giết tâm cơ tôi không bằng anh, nhưng về kinh thương, anh chắc chắn phải cần tôi."

    "Tôi ở hiện đại đã chết rồi, vô phương bảo vệ cô ấy, nhưng ở thế giới này tôi có thể cùng anh bảo vệ cô ấy." Phương Vô Dạ tiến lại gần Đông Phương Vô Dạ nghiêm túc nói.

    "Ngươi biết nàng ở đâu?" Đông Phương Vô Dạ ngạc nhiên khi nghe những lời này nên vội hỏi lại.

    "Tôi chỉ biết cô ấy sẽ trở lại, nhưng đến khi nào thì tôi không biết." Phương Vô Dạ vô thưởng vô phạt nhả ra một cậu chọc cho Đông Phương Vô Dạ tức đến sắp đứt mạch máu não.

    "Ngươi, nếu không phải vì nàng trẫm tuyệt đối không bao giờ muốn hợp tác với ngươi."

    "Hừ, chắc tôi cần." Phương Vô Dạ thừa biết tính cách và điểm yếu của vị hoàng đế si tình này, vì không ai khác vị hoàng đế này được xây dựng dựa trên hình ảnh và tính cách của hắn, nhưng do hiện tại bản thân hắn đã không còn cách nào để thay đổi cái chết ở hiện tại của bản thân nên đành ôm theo thiên thu đại mộng cùng với người kia xuyên đến nơi này. Tích Nhược, hy vọng em không làm anh trai em thất vọng.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...