Tôi vừa nói điều mình không biết một cách chắc chắn. Tôi áp đặt luôn việc cậu ấy ghét sống trên đời. Tôi biết gì về cậu ấy nhỉ. Ngoài cái tên với vài lời tâm sự trong bệnh viện, tôi mặc định cả con người cậu ấy. Tôi độc đoán quá đáng.
"Thế giới trong mắt Nghi Mạch chỉ có mỗi mình cậu. Nhờ cậu nằm viện tôi mới có cơ hội chen chân vào cuộc sống của cậu ấy. Ít người quan trọng không có nghĩa cậu ấy chán sống. Chính vì thế cậu ấy càng mong đem lại hạnh phúc cho thứ quý giá với mình. Cậu tồn tại ở vị trí cao nhất trong lòng cậu ấy, đương nhiên Nghi Mạch phải dùng thứ tương xứng đổi cậu về. Có lẽ cậu không nhớ, sức khỏe Nghi Mạch vốn rất yếu như anh trai cậu ấy. Nhiệm vụ cứu anh trai đã hoàn thành khi cậu ấy sinh ra. Máu cuống rốn, họ chỉ cần điều đó từ Nghi Mạch."
"..."
"Nói sao thì họ đối với Nghi Mạch chỉ có trách nhiệm hoàn toàn không có tình yêu thương của kẻ sinh thành, nuôi dưỡng. Cậu ấy ra đi như vậy họ còn không có lấy một bức ảnh của Nghi Mạch, chính chúng ta cũng không khác gì họ. Họ nhờ tớ vẽ cậu ấy để làm di ảnh, nực cười hết chỗ nói. Mười bảy năm sống trên đời không có lấy một bức ảnh. Nghi Mạch thật đáng thương!"
"Những điều này cậu biết từ đâu."
"Chính ba của Nghi Mạch nói. Ông ta là chuyên gia tâm lý mà!"
Tôi ôm mặt cười lớn.
"Cái quái gì đây!"
Một chuyên gia tâm lý lại bỏ mặc con cái mình, nghe sao khó chấp nhận. Nghi Mạch của tôi khổ sở quá! Cậu chết đi là đúng rồi. Sống chi cho thêm đau đớn. Tôi cười khô khốc trong khi nước mắt chảy đẫm mặt. Khoang phổi bí bách tưởng chừng đang kẹo lại với nhau, tôi ôm ngực gập người vừa cười vừa khóc.
Cơn gió tạt bụi mù vào mặt tôi, lá khô ào ào lướt qua mộ cậu ấy, cành lá lạo xạo mạnh bạo. Nghi Mạch đang tức giận sao. Chẳng phải cậu quá đau khổ mới chọn cái chết sao? Sao tớ đang chúc mừng cậu lại nổi giận.
"Lại đây! Thiên Ngân!"
Tôi gặp ảo giác rồi chăng? Tiếng Nghi Mạch phải không? Chậm rãi lại gần, bàn tay tôi run rẩy chạm vào dòng chữ khắc chìm. Hương hoa cải vàng dịu dàng xoa dịu dòng nước mắt của tôi. Màu vàng nhẹ cuốn lấy tôi mê man vào ảo giác, có lẽ hoặc không. Nghi Mạch đứng trước mặt tôi. Cậu ấy mong manh hư ảo mỉm cười. Tôi dợm chân.
"Đừng lại gần. Cậu vẫn cứng đầu như ngày nào!"
"Nói cho tớ biết!"
"Cậu muốn biết gì?"
"Tất cả về cậu!"
"Chúng ta là hình bóng của nhau. Cậu còn gì không biết về tớ sao?"
"Nói dối. Tớ chẳng biết gì về cậu hết. Cả việc tớ không nhớ gì cũng do cậu phải không?"
"Phải. Nhớ về tớ làm gì.."
"CẬU IM ĐI! Đến bao giờ thì cậu mới nói thật. Nghi Mạch trước giờ chưa từng nói dối tôi. Cậu là ai?"
Người mang hình dạng Nghi Mạch mỉm cười, khuôn mặt thật sự dần hiện ra. Mái tóc trong suốt dài quá thắt lưng. Khuôn mặt lãnh đạm cao ngạo. Nụ cười trên môi người ấy làm tôi toát mồ hôi lạnh.
"Cô là.."
"Vị thần bảo hộ."
"Nghi Mạch của tôi đâu."
"Chết rồi." Người đó nói thật nhẹ nhàng. Phải rồi đã là thần linh thì cái chết của một con người có gì nặng nề chứ. "Muốn hỏi gì thì nhanh lên."
"Nghi Mạch trước nay có bao giờ hạnh phúc không?"
"Không."
"Cậu ấy ghét cuộc sống này?"
"Phải."
"Cậu ấy luôn muốn chết?"
"Đúng."
"..."
"Hết rồi?"
Tôi lắc đầu, tôi sợ hỏi tiếp tôi càng đau đớn hơn cho Nghi Mạch.
"Có lẽ ngươi vẫn chưa chịu hiểu. Một người ghét cuộc sống này chưa chắc không quý mạng sống mình. Một người chưa bao giờ hạnh phúc luôn mong có được nó. Muốn chết chưa hẳn là hoàn toàn bế tắc. Người bạn vừa nãy nói ngươi tồn tại ở vị trí cao nhất trong lòng Nghi mạch, đương nhiên Nghi Mạch phải dùng thứ tương xứng đổi ngươi về. Có nghĩa Nghi Mạch cùng yêu sự sống của cả hai."
Nghi Mạch cùng yêu sự sống của hai chúng tôi. Cái gì đây. Thế vì cớ gì cậu ấy mồ yên mả đẹp chỗ này? Hay là vị thần này muốn mạng đổi mạng mới mang cậu ấy đi.
"Sao Người không cho cậu ấy sống? Tôi rất cần cậu ấy!"
"Vì sớm muộn cũng chết. Đi trước vài tháng có sao đâu. Bớt hành hạ thân xác."
"Người thật độc ác."
Người không nói gì quay lưng mỉm cười, nụ cười chính xác của kẻ đã trải qua mọi đau khổ của đời người. Thức tỉnh sau cuộc gặp gỡ cùng vị thần ấy, tôi thấy mình đang ôm tấm bia khắc tên Nghi Mạch.
"Có câu trả lời chưa."
Giang Trạch dịu dàng nói, tôi yếu ớt lắc đầu.
"Tôi không hiểu gì cả hoặc tôi không chấp nhận. Tôi biết Nghi Mạch không muốn chết và cậu ấy vui khi tôi được sống. Xin lỗi Giang Trạch."
"Vì điều gì?"
"Hai người đã có thể thành đôi nếu tôi.."
"Câu trả lời của Nghi Mạch làm tôi không căm hận gì cậu."
"Cậu ấy đã nói gì?"
"Bí mật giữa chúng tôi!"
"Cũng phải!"
Tìm thấy hạnh phúc trong cái chết. Nghi Mạch cậu nghĩ vậy phải không. Tớ nông cạn quá. Không theo kịp ý nghĩ của cậu. Khoảng cách tớ mơ hồ cảm nhận giữa hai chúng ta hóa ra là trước giờ hình là cậu tớ là bóng, bây giờ tớ mới chính thức thành hình cùng cậu. Chuyện đại khổ như thế cậu bắt tớ làm. Thật quá đáng.
Tớ mặc kệ chuyện gì đã xảy ra với cậu, tại sao cậu lại luôn muốn chết trong khi thứ quan trọng là tớ đang còn đây, dùng sức trân trọng tớ không phải tốt hơn việc tự mình đau khổ à?
Tớ đùa thôi cậu trân trọng tớ như thế cơ mà. Đôi khi cái chết mở đường chứ không giải thoát Nghi Mạch nhỉ. Cảm ơn cậu! Nghi Mạch, người tớ yêu thương hơn bất cứ ai, lần tới đã hẹn là không được thất hứa nhé!
Cánh đồng hoa cải vàng phía dưới bung nở trong nắng chói chang. Nghi Mạch người bạn thân tôi chẳng thể nhớ rõ, hoa cải vàng lòng tôi.
___HẾT___