Ngôn Tình Ký Ức Hoa Đào (Bản Gốc) - Ma Nữ Mary

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Ma nữ Mary, 7 Tháng ba 2019.

  1. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 20: Sinh nhật 16 tuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi luôn nghĩ chắc anh ấy đang giận tôi lắm. Vì tôi đã làm tổn thương đến anh. Có lẽ, năm nay tôi lại ăn sinh nhật một mình nữa rồi.

    Hôm nay, anh Hiếu bảo tôi đợi trước cổng trường. Tôi cũng không biết có chuyện gì không nữa, trong lòng hơi nôn nao. Tôi thấy anh xuất hiện và trên tay là một hộp quà thật to. Anh bảo nhỏ:

    "Sinh Nhật Vui Vẻ!"

    "Anh sai rồi! Anh xin lỗi, em đừng giận anh nữa!"

    Ánh mắt anh ấm áp và nụ cười dịu nhẹ ấy cứ thấm dần vào trái tim của tôi. Tôi chưa bao giờ giận anh. Tôi rất vui vì ngày hôm nay có anh ở bên cạnh. Tôi không cô đơn nữa. Hơn thế, người đặc biệt đó là anh. Có thể, anh không hề biết trong trái tim tôi "anh là duy nhất". Anh luôn nhường nhịn tôi, anh sợ tôi giận, sợ tôi buồn. Đôi lúc, anh hơi trẻ con nhưng tôi thích.

    Lần tiên, anh và tôi cùng tổ chức sinh nhật với nhau. Tôi không nghĩ đến nó cũng là lần cuối cùng chúng tôi ăn mừng sinh nhật.

    Mặt anh hơi xanh xao nhưng tôi lại vô tâm không để ý, đến khi anh đổ bệnh phải đi cấp cứu. Lúc ấy tôi mới biết. Tôi vừa lo lắng vừa nghĩ chẳng có người yêu nào tệ giống mình. Dù anh luôn trấn an bảo với tôi không sao nhưng tôi rất sợ. Tôi sợ một ngày nào đó anh ngủ không tỉnh dậy nữa. Tôi sợ mất anh.

    Anh bảo:

    "Anh không sao, em đừng lo lắng quá."

    Nhìn gương mặt anh trắng bệch, mệt mỏi nên tôi luôn cố gắng đi học sớm để vào thăm anh. Nói chuyện với anh cho đỡ buồn! Anh hay chọc tôi:

    "Em mặc áo dài xinh lắm!"

    Tôi ngại ngùng đấm anh vài phát, anh la lên làm tôi hết cả hồn. Anh lại giả vờ trêu tôi hoài.

    Cũng như mọi khi, tôi ghé vào thăm anh nhưng mẹ anh không thích tôi lắm. Bởi vì tôi ham chơi. Trời nắng lại muốn đi bơi. Lúc đó, tôi không biết anh bệnh mà nằng nặc bắt anh đi cho bằng được. Dù bệnh nhưng anh vẫn trốn mẹ đi chơi với tôi. Tối về mẹ anh la nhưng anh vẫn cười hì hì. Đêm đến anh sốt cao phải vào bệnh viện luôn. Từ đó, mẹ anh rất ác cảm với tôi.

    Tôi thật sự quá vô tâm và ham chơi chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi. Anh cầm lấy tay tôi:

    "Anh không sao thật ấy!"

    "Em xin lỗi anh! Lần sau em sẽ không như thế nữa."

    "Không phải lỗi tại em nên em đừng buồn phiền. Là tại anh. Anh muốn nhìn ngắm em mỗi ngày. Muốn nhìn em vui vẻ. Muốn nhìn em cười thật tươi. Thấy em hạnh phúc đối với anh bấy nhiêu là quá nhiều rồi. Đừng buông tay mà hãy nắm tay anh thật chặt nhé!"

    "Em sẽ bên anh suốt đời!"

    Mỗi ngày ở bệnh viện, tôi đều gặp mẹ anh. Mỗi khi gặp tôi mẹ anh thường đi chỗ khác. Mẹ anh cực kỳ yêu thương anh. Đôi khi, tôi hơi lạc lõng vì tôi chẳng thể làm gì cho anh vui. Tôi buồn lắm. Nhưng tôi cũng yêu quý anh lắm! Chẳng muốn xa anh. Muốn mỗi ngày được nhìn thấy anh khỏe mạnh.

    Một hôm tôi đi vào nhà anh từ cửa sau. Tại sao ư? Tại tôi không thích mẹ anh. Có lần tôi cùng cô bạn thân vào tìm anh. Mẹ anh bảo anh không có nhà. Ngó lơ tôi và ân cần hỏi han bạn tôi. Cô ấy vuốt tóc bạn tôi hỏi đủ thứ về gia đình vân vân. Hai người cười cười nói nói. Quá đáng hơn cô ấy bảo ước gì con là con dâu bác. Chẳng khác nào tát vào mặt của tôi. Mặt tôi nóng lên muốn đi về luôn. Nhưng nghĩ sau này còn phải gặp nhau dài dài. Tôi nhịn, giả vờ không nghe thấy gì.

    Khi tôi bước từ dưới nhà lên, tôi nghe mẹ anh Đoàn la mắng anh ấy. La rất lớn tiếng, tôi cũng không cố tình nghe lén. Cô ấy nói:

    "Đoàn à, con lo học đi đừng vì một đứa con gái mà ham chơi bỏ bê học hành." Tôi tủi thân lắm luôn.

    Tôi nghe Đoàn trả lời:

    "Không phải, con vẫn học tốt mà. Không liên quan đến cô ấy." Nghe xong câu chuyện của hai mẹ con. Tôi luôn suy nghĩ về câu nói của mẹ anh. Tôi sợ mình sẽ ảnh hưởng đến việc học của anh. Vậy thì biết phải làm sao? "Tôi ngẩn ngơ. Đoàn đi xuống vỗ vai tôi và nói:

    " Em đến từ khi nào thế? "

    " Em đến lâu rồi, cũng nghe hết rồi! Anh đừng giấu em. "

    " Em đừng lo lắng! Anh sẽ siêng năng học hành mà. "

    Thế nhưng mỗi khi tôi đến mọi người luôn vui vẻ, khi tôi về anh lại bị mắng:

    " Cái thằng đó hư lắm mẹ à! "

    " Mẹ biết rồi nó toàn lo yêu đương, không lo học hành gì hết! "

    " Chắc mẹ đem nó về quê thôi!"

    Tôi chẳng buồn nghe họ nói tiếp, tôi biết họ đang nói về ai? Chính là tôi là người ảnh hưởng đến anh. Tôi bước đi vô thần. Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải rời xa anh rồi. Nước mắt tôi không chảy ra ngoài. Nó chảy ngược vào tim. Tôi đau lắm. Phải xa anh. Xa bầu trời thanh khiết, xa nụ cười ấm áp. Xa người tôi yêu. Cảm giác mọi thứ đương như không còn gì là quan trọng nữa. Thế giới của tôi chỉ còn lại một màu xám.

    Mọi thứ cứ tối dần, trên con đường in dấu tháng ngày tươi đẹp của chúng tôi lạnh lẽo với hàng cao su bất tận, vắng vẻ và tiêu điều.

    Chẳng lẽ, tôi phải xa chàng hoàng tử ngọt ngào của tôi sao? Xa anh tôi thật sự đau lòng.
     
  2. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 21: Chia Xa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không, tôi không muốn anh rời xa tôi đâu. Anh là của tôi. Tôi phải giữ anh thật chặt. Mỗi ngày anh vẫn vui vẻ, vô tư. Còn tôi thì âu sầu. Tôi thấy khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa. Tôi thoáng qua ý nghĩa sẽ chia tay. Nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Tôi biết một ngày nào đó mẹ anh sẽ chia cắt chúng tôi. Thay vì để anh khó xử chi bằng để tự tôi cắt đứt tình cảm này.

    Tôi hẹn anh ra công viên, nơi mà mỗi ngày chúng tôi hẹn gặp nhau. Có đôi khi là tình cờ gặp nhau thôi. Nơi này chứa đựng rất nhiều kỷ niệm đẹp của tôi và anh.

    "Anh Đoàn nè! Anh hãy nghe thật kỹ những gì em sắp nói."

    "Em làm gì mà nghiệm trọng hóa quá vậy!"

    Khi mối tình đầu của tôi đang rất vui vẻ và hạnh phúc là lúc chính tay tôi đã phá vỡ nó.

    Tôi quyết tâm nói:

    "Em muốn chia tay!"

    Anh không tin vào tai của mình. Đang êm đẹp tự nhiên như sét đánh bên tai.

    Anh ngồi xuống thẫn thờ! Anh ngước mắt nhìn tôi như muốn xiết chặt tôi:

    "Cho anh biết lý do? Tại sao em muốn chia tay?"

    "Em không thích anh nữa!"

    Tôi quay lưng lại với anh vì nước mắt lăn dài nhưng tôi vẫn thấy ánh mắt ấy của anh thật buồn!

    Tôi bình tĩnh bước đến chỗ con bạn và bảo nó chạy xe đi thật nhanh. Đến một khoảng khá xa khi anh không thể nhìn thấy tôi nữa, tôi mới bật khóc nức nở. Mọi thứ như vỡ òa ra. Trái tim tôi thật sự vỡ ra từng mảnh cứa vào da thịt của tôi. Tôi đau lắm. Tôi nghĩ mọi chuyện kết thúc thật rồi. Anh sẽ rời xa tôi. Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi. Trái tim co thắt lại. Tôi mất anh rồi. Tôi yêu anh lắm. Yêu anh hơn cả thế giới này nữa. Tôi chẳng cần gì cả, tôi chỉ muốn anh thôi. Ước gì tôi có thể chết đi lúc này.

    Từ phía xa, tôi lặng yên quan sát anh. Anh vẫn ngồi đó, trên bậc thềm, đôi mắt anh như vô hồn. Tôi biết anh cũng đau lắm! Tôi biết mình đã làm anh rất tổn thương. Tôi thấy thật hối hận. Không có anh thế giới của tôi như ngừng quay! Không có ánh sáng. Khi anh rời đi, tôi mới tiến tới chỗ anh ngồi. Tôi ngồi đó ngẩn người rất lâu. Đến khi cả người đều lạnh cóng, cô bạn tôi mới chở tôi về nhà. Hôm đó, tôi lên cơn sốt. Sốt rất cao. Trong cơn mê, tôi luôn gọi tên của anh.

    Tôi nhớ anh, nhớ anh rất nhiều. Tôi muốn đi tìm anh. Muốn gặp anh một lần thôi.

    Từ sau hôm đó, anh tỏ vẻ như không có chuyện gì vẫn vui vẫn cười nhưng tôi biết anh đang giả vờ thôi.

    Bởi vì học chung lớp, cùng chung nhóm nên anh và tôi vẫn gặp nhau. Lúc không có ai, anh trầm tĩnh không nói năng gì. Anh không muốn ai bước tới gần anh kể cả tôi. Còn tôi, cứ vui đùa trước mặt anh. Tôi biết giờ đây dù có cố gắng làm gì thì cũng không thể quay lại như trước. Ánh mắt anh lạnh lùng và xa cách. Tôi nghĩ thời gian sẽ giúp anh quên đi tôi. Một cô bé ngốc nghếch. Mỗi một ngày các cuộc gọi từ anh ít đi. Đường như, những tin nhắn chẳng có hồi âm.

    Và rồi anh trở về quê khi không thể đối mặt với tôi nữa. Anh cũng mệt mỏi. Cũng đau thương. Mẹ anh nói đưa anh về quê chữa bệnh nhưng tôi biết chắc cô ấy muốn tách hai chúng tôi ra. Đáng lẽ, tôi nên vui mừng nhưng tại sao tôi không thể cười nổi. Bây giờ, tôi và anh đang ở hai đầu của trái đất. Khoảng cách rất rất xa. Tôi nhớ anh lắm.

    Tôi biết chúng tôi càng ngày càng xa. Tôi mệt mỏi. Tôi muốn níu kéo lấy anh. Tôi đang trong tình trạng say khướt mơ màng bất chấp tất cả chỉ muốn gọi điện thoại cho anh:

    "Anh ơi! Em yêu anh nhiều lắm! Anh hãy về đây đi, em không thể sống mà thiếu anh được. Chắc em chết mất."

    "Em rất nhớ anh!"

    Anh lạnh lùng trả lời:

    "Em say rồi! Về nhà nghỉ đi." Anh chuẩn bị cúp máy.

    Tôi khẩn cầu anh lần cuối:

    "Không, anh hãy nghe em nói. Một lần cuối thôi anh ơi."

    "Được, em nói đi."

    Tôi kể cho anh nghe lý do tại sao tôi muốn chia tay. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhàng. Bởi vì tôi đã để trong lòng rất lâu rồi! Tôi luôn đợi anh trở về bên tôi. Tôi thầm nghĩ:

    "Có phải tôi đang mơ mộng quá hay không?"

    Trong tiếng khóc nấc nghẹn ngào. Tôi chào tạm biệt anh và hứa sẽ không gọi điện thoại làm phiền anh nữa.

    Anh vẫn giữ máy và nghe tôi nói. Tôi nghe được anh đang an ủi tôi.

    "Ngoan, Em đi ngủ đi!"

    "Và ngày mai sẽ ổn!"

    Tôi ngang bướng lên:

    "Không, em không ngủ. Em sợ em tắt máy sẽ chẳng bao giờ được nghe anh nói nữa."

    Đó cũng là lần sau cuối anh nói chuyện với tôi.

    Tôi hứa với lòng: "Em sẽ chờ anh trở về".

    Tôi đợi anh một năm, hai năm, rồi ba năm! Không có một lá thư. Không có một lời hứa hẹn. Nhưng tôi vẫn cứ chờ. Tôi yêu anh nhiều hơn những gì tôi muốn nói với anh. Và không có ai có thể thay thế được anh trong lòng tôi. Tôi chỉ cần anh mà thôi. Ở một nơi rất xa. Tôi muốn nói với anh:

    "Anh ơi, anh có nhớ em không anh?"

    "Em nhớ anh lắm."

    "Anh ơi, em cô đơn lắm!"

    Tôi bắt đầu hối hận vì sao mình lại buông tay.

    "Tại sao tôi lại để anh đi?"

    Ở nơi đó, anh có gia đình, có người thân chắc anh sẽ vui vẻ! Tôi tự an ủi chính bản thân của mình.

    Mỗi ngày, tôi đều cố tình đi qua những nơi tôi và anh hay đến! Mỗi ngày tôi đều nghĩ về anh chàng hoàng tử dâu tây trong lòng mình.

    Em nhớ những ngày chiều anh chở em đi qua lô cao su mùa thu! Lá vàng bay bay rất đẹp! Em nhớ bởi vì em thích mật ong. Anh đã pha nước mật ong cho em uống! Bởi vì em đòi tổ ong anh leo lên cây lấy xuống cho em. Tất cả em đều nhớ hết. Ở bên anh thật bình yên!

    Em muốn hoa trên cao anh sẽ hái xuống. Em muốn đi ngắm hoa sen anh sẽ dẫn em đi. Anh yêu chiều em vô điều kiện. Thứ gì em muốn anh cũng sẽ mang nó đến cho em.

    Có một lần, Thầy tổ chức chơi trò chơi ăn bánh nhận lì xì. Ai ăn nhiều nhất sẽ được phần lì xì lớn nhất! Trong tiếng reo hò ồn ào, anh nhìn tôi hỏi nhỏ:

    "Em có muốn không?"

    Đôi mắt sáng ngờ ngóng mong anh tham gia, tôi gật đầu liên tục:

    "Muốn, em rất muốn!"

    "Em muốn bao lì xì to nhất"

    "Được"

    Vốn anh khá gầy và ăn rất ít. Tôi vô cùng vui vẻ nhìn anh trò chơi. Lại lo lắng anh sẽ anh quá nhiều sẽ đầy bụng. Nhìn những chiếc bánh nhanh chóng chui vào miệng của anh. Tôi rất muốn ăn phụ cho anh. Tiếng hoa hô chiến thắng vang lên dữ dội cùng gương mặt tròn còn hai chiếc bánh bên trong miệng của anh căng tròn rất đáng yêu. Tay anh đưa bao lì xì cho tôi nói:

    "Tặng cho em đó!"

    Rồi anh vuốt chiếc bụng no căng. Lúc đó, tôi thật sự rất cảm động. Muốn ôm lấy anh nhưng ngại bạn bè xung quanh quá đông. Anh rất đáng yêu.

    Nhưng bây giờ, nơi đây chỉ có mình em thôi.
     
  3. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 22: Waiting.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mỗi ngày, em đều cố gắng phải thật xinh đẹp nhưng trong lòng lại buồn vô cùng! Bởi vì em muốn mình là công chúa. Em muốn anh nhìn thấy em thật xinh đẹp.

    Đã ba năm trôi qua, em muốn gọi điện cho anh hỏi anh rằng:

    "Anh có từng nhớ đến em không?"

    Nhưng em từng hứa sẽ không làm phiền anh. Em cầm chiếc điện thoại. Và nghĩ đến:

    "Anh đang làm gì? Đi chơi hay ở nhà? Có buồn phiền chuyện gì không?"

    Cứ mỗi khi gặp nhóm bạn của anh thì em lại hỏi thăm tin tức về anh. Gặp ai em cũng hỏi:

    "Anh có về không?"

    "Anh khi nào về?"

    Ban đầu, còn vài tin tức. Về sau càng ngày càng ít đi. Em cảm thấy nhớ anh. Nỗi nhớ cứ bao trùm lấy em. Em mệt mỏi. Đôi khi, em nghĩ mình sẽ không nghĩ về anh nữa. Mà sao lòng vẫn luôn nhớ mãi khuôn mặt, em nhớ ánh mắt, em nhớ giọng nói của anh.

    Tháng ngày cứ trôi qua, biết bao mùa trăng tròn. Biết bao mùa xuân qua. Em nghĩ chắc chắn rằng anh sẽ không về nữa. Có thể, anh rất hận em. Vì em đã làm tổn thương anh. Anh ơi, anh biết không:

    "Em nhớ anh."

    Người ta thường bảo mối tình đầu rất đẹp nhưng thường tan vỡ. Em đã không tin. Nhưng anh đã ở rất xa.

    Anh đi mang cả nụ cười và trái tim của em. Thân xác này chẳng có hồn. Nụ cười chỉ là gượng cười thôi.

    Mọi người đều nói em khờ, em ngốc nghếch. Thế mà trong lòng em vẫn cứ vui vẻ. Vui vẻ vì em đã từng được yêu anh. Đã từng được anh yêu thương. Dù rằng, có bao người vây quanh. Có người tỏ tình với em nhưng anh biết không. Em luôn từ chối dứt khoát. Trong trái tim của em không còn chỗ trống để chứa thêm một ai nữa. Trái tim nhỏ bé ấy chỉ tràn ngập hình bóng anh. Những lúc anh cười, những lúc anh buồn và cả những lúc anh rối tinh lên. Anh à:

    "Anh bảo xem em có ngốc không?"

    Em nghĩ anh sẽ bảo:

    "Em quá khờ."

    "Lỡ như anh thật sự không về thì sao?"

    "Chẳng lẽ, em cứ chờ đợi hoài sao?"

    Chờ đợi anh là một hy vọng của em, dù chỉ là một chút hy vọng mong manh, em vẫn cứ chờ. Nếu em không đợi anh chúng ta sẽ như hai đường thẳng song song không có giao điểm. Em vẫn cứ đứng đó.

    Có lúc, em cũng tuyệt vọng lắm. Bởi anh là ánh sáng duy nhất trong lòng em. Anh biến mất cũng có nghĩa thế giới của em chỉ có một màu đen u tối.

    Cũng có khi, em gửi cho anh một tấm ảnh, một chiếc khăn len được gói vào một chiếc hộp thật đẹp. Nhưng nó nằm mãi nơi ấy. Không bao giờ tới tay anh!

    Có một hôm, em gấp áo quần vào va li và chuẩn bị đến nơi mà anh đã từng nhắc đến khi mùa đông có sương mù, có tuyết rơi nữa. Em muốn đến nơi có anh. Rồi chúng ta sẽ cùng ngắm tuyết rơi. Anh bảo:

    "Miền Bắc giờ lạnh lắm."

    "Em không chịu nổi cái lạnh ở đây đâu."

    Một cô gái miền Nam vốn quen sống ở khí hậu ấm áp như tôi. Miền Bắc 4 - 10 độ thật sự rất lạnh. Năm ấy, miền Bắc phủ đầy tuyết trắng mỏng. Gia súc chết rất nhiều. Một năm lạnh nhất từ trước tới giờ.

    Em thì rất sợ lạnh. Em rất muốn đến đó dù lạnh đến run người em cũng không sợ. Chỉ cần có anh bên cạnh là em không sợ gì hết.

    Những chiếc va li vẫn ở đó. Chúng phủ một lớp bụi thật dày. Em không sợ không tìm thấy anh. Mà em sợ khi gặp anh. Anh sẽ đuổi em đi. Bởi vì em đã bỏ rơi anh. Em có quyền gì khiến anh thương xót. Em có quyền gì xuất hiện trong cuộc sống của anh?

    * * *

    Mọi thứ cứ chìm dần trong lãng quên mà sao em lại không thể quên được anh?

    Em nhớ nụ hôn của anh. Em nhớ vòng tay ấm áp của anh mỗi khi chúng ta cùng ngắm sao.

    Em nhớ ly trà chanh mật ong ngọt ngào của anh.

    Em nhớ anh hay cười lắm.

    * * *

    Ban ngày, em cắp sách đến trường. Mỗi khi thấy có dáng người cao cao em lại quay lại nhìn. Em nghĩ đó là anh.

    Có khi, em nghe được giọng nói của anh. Em lắng tai nghe. Em cứ tìm kiếm nơi phát ra âm thanh trầm ấm dịu dàng ấy.

    Rồi em lại bật cười:

    "Có phải, em sắp điên không?"

    Một lần, em lại thấy dáng cao cao, gương mặt ấy, nụ cười ấy. Em nghĩ là anh sao? Anh trở về rồi.

    Em lại thất vọng. Trên thế giới này, người có thể giống người. Nhưng ánh mắt đó không phải là anh.

    Em lại một lần nữa âu sầu.

    Em luôn nhắc về anh với bạn thân của em. Tất cả mọi thứ đều xoay quanh anh. Kể mãi đến nỗi mấy đứa bạn em phải phát cáu lên. Bọn chúng chán ngán nghe em nhắc đến anh. Nhưng em không chán.

    Nói về anh như đang nói với chính mình. Anh đang ở đây.

    Mãi đến khi em lên thành phố học. Xa gia đình, xa bạn bè. Em nghĩ chắc anh sẽ không bao giờ về lại nơi mang cho anh niềm đau này nữa.

    Ấy thế, được tin anh sắp về. Nước mắt em không ngừng rơi.

    "Có thật hay không?"

    "Có phải em đang nằm mơ hay không?"

    Biết đến chuyến tàu anh sẽ tới nơi. Em nghĩ mình sẽ làm cho anh bất ngờ.

    Không, người bất ngờ nhất là em.

    Anh đã về. Anh về sớm hơn dự định muốn cho em một bất ngờ.

    Em nhận được bất ngờ này lại đến bất ngờ khác khi anh không có nhà. Hay là anh đang trốn em.

    Em muốn đánh anh rồi đó. Dám để em đợi lâu như thế, giờ lại chẳng thấy đâu?
     
  4. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 23: Love.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm sau, em lại mặt dày mày dạn lên nhà anh. Nói thật người có thể khiến em mặt dày như thớt chỉ có mình anh thôi.

    Cả một ngày hôm qua, em như ngồi trên đống lửa. Anh rất gần em. Gần thế mà em lại không được gặp. Tất cả nỗi nhớ lại cuộn trào mãnh liệt. Ép cho em không ngủ được. Chớp mắt một cái cũng không.

    Mình em chạy nhanh trên con đường vắng tanh. Lá cao su vàng rơi xào xạc. Gió cuốn tóc em rối tung lên.

    Em bị anh bức đến điên thật rồi!

    Đón chào tôi không phải một con người ôn nhu, hiền lành mà là một con ma men. Anh say bí tỷ đến mức không thể dậy nổi. Không biết từ khi nào anh lại nghiện nặng như thế này.

    Tôi vật vã đỡ anh ngồi dậy. Tưởng chừng như anh đã tỉnh táo thì cả người anh đổ rạp xuống. Tôi nhanh chân chạy đến đỡ anh thì một vòng tay quấn ngay eo tôi. Anh ôm thật chặt đến nỗi tôi không thể thở được. Thoang thoảng mùi rượu nhẹ bay vào chiếc mũi nhỏ của tôi cũng không khiến tôi cảm thấy chán ghét.

    Tôi lại suy nghĩ linh tinh. Tôi không biết là:

    "Anh đang muốn ôm ai?"

    "Anh đang nghĩ đến người nào?"

    Tôi nghe anh thì thầm bên tai:

    "Anh nhớ em."

    Anh lặp lại:

    "Anh rất nhớ em."

    Tôi mới giật mình hoàn hồn lại. Tôi liếc mắt nhìn anh. Anh vẫn nhắm mắt như đang ngủ say. Tôi đã cho là anh say thật. Gỡ tay anh ra thì một nụ hôn đặt xuống môi tôi. Trái tim tôi đập rất nhanh. Nó nhảy loạn cả nhịp. Tiếp đó, tôi bị cuốn theo nụ hôn triền miên của anh. Tôi chìm đắm trong hơi thở ấm áp của anh. Ngọt đến say lòng.

    Đến khi tôi mở mắt ra, anh đang nhìn tôi cười tinh ranh. Thì ra nãy giờ anh đang đùa giỡn với tôi. Tôi trừng mắt tức giận và đẩy anh ra khỏi người của tôi. Phải nói rằng anh rất nặng. Tôi cảm thấy anh đã thay đổi. Ánh mắt trầm tĩnh hơn, nét mặt cứng cáp hơn. Đã không còn vẻ non nớt trẻ con khi xưa. Hình như còn cao hơn trước rất nhiều. Thật đẹp trai quá.

    Tôi sợ anh đã thay đổi. Không còn là chàng hoàng tử của tôi nữa.

    Anh vẫn không buông tôi ra, anh lại nhắm mắt khẽ nói:

    "Để cho anh ôm thêm một chút thôi!"

    * * *

    Bốn ngày rồi anh chưa được ngủ ngon giấc. Trên đoạn đường rất dài anh cũng chưa từng nghĩ sẽ đối mặt với em như thế nào đây?

    Anh biết người đầu tiên đến nhà anh sẽ là em. Anh biết người ngày ngày hỏi thăm tin tức từ đám bạn thân của anh là em. Anh biết tất cả. Anh muốn gọi điện để báo cho em biết là anh sắp về. Đã bao năm qua anh trốn tránh em. Anh đã từng bị tổn thương rất nhiều. Nhưng anh không thể không về đây. Nơi này có em. Có những kỷ niệm về người con gái ấy. Người đã đánh cắp trái tim của anh.

    Mỗi ngày, anh đều sợ nghe được giọng nói của em. Mặc dù, anh cố gắng lạnh lùng và tàn nhẫn với em. Nhưng em vẫn không bỏ cuộc.

    Trái tim anh như rỉ máu khi nghe tiếng khóc nức nở của em. Anh muốn ôm em thật chặt. Muốn bảo vệ em không để em cô đơn. Không để em rơi nước mắt.

    Anh sợ khi nghe tiếng em nói:

    "Anh ơi! Em nhớ anh."

    Thì anh có thể bỏ hết học hành, bỏ hết người thân bên cạnh để về với em.

    Anh nhớ mùi hương trên tóc của em. Nhớ đôi mắt biết cười của em.

    Anh phải về nhặt lại trái tim của mình.

    * * *

    Mượn lý do đi gặp bạn cũ. Anh uống rất nhiều chỉ mong có thể thêm sức mạnh để không lại gần em.

    Rượu vào lại càng khiến anh khổ sở:

    "Anh nhớ em."

    * * *

    Nằm trong vòng tay của anh yên bình đến thật lạ. Nó ấm áp. Em muốn mãi mãi như thế này.

    Tôi và anh đều mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Đã lâu lắm rồi, tôi chưa có giấc ngủ ngon như thế này.

    Mở mắt ra trời đã tối, tôi chào tạm biệt anh.

    Được nhìn thấy anh, tôi rất thỏa mãn. Sau bao năm xa cách, tôi và anh vẫn như thế. Chỉ một ánh mắt cũng đủ để chúng tôi hiểu đối phương đang nghĩ gì.

    Chúng tôi không giống các cặp tình nhân khác. Thế giới của chúng tôi không ồn ào và náo nhiệt. Tôi và anh có thể hiểu nhau qua từng ánh mắt. Dù không ai nói với ai một lời nào, chúng tôi sinh ra là dành cho nhau.

    Từ khi anh về, tôi và anh mỗi ngày đều quấn lấy nhau không rời.

    Chúng tôi cùng ăn cơm, cùng đi dạo trên những cánh đồng dài bất tận. Chỉ cần nắm chặt tay nhau thôi.

    Anh bế tôi như một nàng công chúa giữa những khu vườn hoa nhỏ. Cùng bắt cá. Cùng bơi qua những con suối quanh quanh.

    Mỗi ngày, tôi bên anh thật bình yên.

    Mọi người bảo:

    "Hai đứa tính bù đắp cho mấy năm xa nhau sao?"

    Tôi và anh cùng bật cười. Có thể, chúng tôi đã trải qua cái gọi là nỗi nhớ da diết. Đã tưởng sẽ mất nhau mãi mãi.

    Thời gian bên nhau đối với tôi và anh là không đủ. Nó trôi qua rất nhanh. Chúng tôi cùng trân trọng những giây phút ngọt ngào bên nhau.

    Anh yêu tôi hơn cả chính mình. Mọi thứ tốt đẹp anh đều dành cho tôi. Anh muốn tôi là một người con gái hạnh phúc nhất. Còn tôi cũng không thể sống thiếu anh.
     
  5. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 24: Ghen.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bình yên chỉ là đang đợi gió bão ập đến.

    Rồi một ngày, tiếng điện thoại của tôi vang lên. Tôi nhìn thấy một số lạ gọi đến. Anh cũng nói anh không biết ai gọi đến.

    Tôi bảo anh nghe máy. Anh cầm điện thoại lên rồi ấn mở nút nghe:

    "Alo, tôi nghe."

    Trong điện thoại phát ra một giọng con gái. Anh bảo:

    "Bạn của anh, anh ra ngoài nghe điện thoại một tí."

    Tôi rất tò mò vì bạn của anh tôi đều biết hết.

    Cứ thế, một ngày có rất nhiều cuộc gọi từ số lạ đó gọi đến. Anh nói chuyện rất lâu. Thậm chí, tôi còn nghe anh bật cười rất thoải mái.

    Tôi không nghĩ ra ai có thể làm anh vui vẻ như thế.

    Dạo này, tôi không thấy vui vẻ nữa. Tôi luôn có cảm giác bất an và bực bội trong người.

    Tôi người xuyên cáu gắt với anh. Tìm mọi thứ bắt bẻ anh.

    Anh bảo:

    "Anh mệt rồi. Em về đi."

    Tôi cảm thấy khổ sở vô cùng. Nó như là một cái gai nhọn đâm vào tim tôi khiến nó đau nhức.

    * * *

    Chúng tôi thường xuyên cãi nhau, càng ngày càng to tiếng.

    Cứ mỗi khi như vậy, tôi thấy anh ôm điện thoại ra ngoài xa cười rất vui vẻ.

    * * *

    Một ngày, anh để quên điện thoại trên bàn. Cũng số điện thoại lạ đó gọi đến tôi liền bắt máy:

    "Alo."

    Đầu dây bên kia vẫn im lặng, tôi tiếp tục trả lời:

    "Alo."

    Thì mới nghe đầu dây bên kia trả lời đúng là giọng con gái:

    "Đây là điện thoại của anh Đoàn đúng không?"

    Tôi cáu:

    "Đúng."

    Một giọng con gái nhẹ nhàng và ngọt ngào tiếp tục vang lên:

    "Xin đưa điện thoại cho anh Đoàn."

    Tôi tức giận:

    "Cô là ai?"

    Vẫn cái giọng ngọt như mật nhỏ nhỏ trả lời:

    "Tôi là người yêu của anh Đoàn."

    Tôi sửng sốt. Tôi chưa kịp đáp lại thì điện thoại trên tay tôi biến mất.

    Anh đã quay lại. Mặt anh rất khó chịu. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã sai khi bỏ rơi anh. Và người con gái đó là ai? Cô ta tự xưng mình là người yêu của anh. Vậy còn tôi là gì của anh?

    Anh không muốn nghe tôi nói liền nói nhanh:

    "Ai cho em đụng vào điện thoại của anh?"

    Thấy tôi không đáp lại anh nói tiếp:

    "Lần sau, em đừng tự tiện nghe điện thoại của anh."

    Anh quay lưng cầm điện thoại đi. Anh đang nói gì đó. Lúc này, tôi cũng chẳng buồn nghe. Có lẽ, ở nơi đó cũng có một cô gái đang chờ anh. Một người không bao giờ làm anh tổn thương. Một người luôn làm anh vui vẻ. Tôi chỉ là thế thân của cô ấy thôi.

    Tôi hơi ghen tị với cô ta. Bởi vì giọng nói như gió xuân nhẹ nhàng. Tôi chưa bao giờ làm nũng với anh cả. Tôi cũng không thể nói chuyện được như cô ấy đâu.

    Dắt xe ra, tôi chạy nhanh về nhà. Tôi thấy những giọt nước bay sượt qua má của tôi. Nó khiến tôi đau rát. Tôi không biết mình về đến nhà như thế nào.

    Tối hôm đó, tôi đã khóc như mưa rơi. Nước mắt ướt cả gối. Khóc như chưa từng được khóc. Hôm sau mắt tôi sưng vù như con gấu trúc.

    Tôi không thường xuyên đến nhà anh chơi nữa. Tôi đang trốn anh. Tôi sợ anh sẽ nói:

    "Ở đó, có một người con gái anh yêu!"

    Lúc đó, tim tôi sẽ ngừng đập mất.

    * * *

    Dạo này, anh thấy cô ấy rất lạ. Thường xuyên cáu gắt làm anh cũng cảm thấy khó chịu.

    Một người bạn ở xa gọi cho anh thôi. Em lại hỏi thăm anh đủ thứ:

    "Anh đi đâu vậy? Sao em sang nhà anh anh mà không thấy?" Mọi người bảo anh đi thăm bạn.

    "Anh bận việc." Anh cảm thấy bực bội.

    Anh trả lời ngắn gọn.

    "Anh đi thăm ai thế?"

    "Em hỏi làm gì?"

    Anh đang bực mình nên cũng không nói chuyện tử tế được:

    "Thôi anh cúp máy đây."

    Khi anh vừa cúp máy thì một cuộc gọi của thằng bạn thân gọi đến bảo đi chơi. Nói chuyện một lúc anh mới cúp máy.

    Anh không nghĩ sẽ khiến cô ấy hiểu lầm. Vì đó chỉ là một người bạn bình thường đối với anh mà thôi.

    Mỗi ngày, anh đều tám chuyện với mấy thằng bạn thân cho đỡ buồn chán.

    Anh không biết từ lúc nào, anh và cô ấy lại khó nói chuyện như vậy. Cảm giác cứ xa dần xa dần.

    Anh muốn quay về nhà hoàn thành chương trình học và cũng để có thể ở cạnh Băng Nhi của anh. Anh biết em đã đợi anh rất lâu rồi, anh muốn tranh thủ học xong đi làm để kiếm tiền lo cho em.

    Vì lịch học gặp rắc rối nên anh phải nhanh chóng quay lại trường học. Không thì anh phải đợi thêm vài năm mới có thể ra trường.

    Quá bận sắp xếp nên anh không chú ý đến em nhiều được.

    Ba mẹ anh cũng thúc giục anh về sớm. Anh chỉ kịp thông báo cho bạn bè rồi đến sân bay ngay lập tức.

    Anh biết em sẽ rất tức giận vì lần thứ hai anh đi mà không nói với em tiếng nào.

    Anh tự hứa với lòng:

    "Băng Nhi chờ anh trở về."

    * * *

    Mãi đến khi nghe bạn bè anh nói anh phải về nhà gấp thì đã quá một tuần rồi.

    Tôi tức giận nhắn tin cho anh:

    "Anh đừng về nữa."

    Tôi quăng luôn cái điện thoại vào góc tường. Nằm trên giường tôi bật khóc. Anh thì có việc gì gấp chứ? Muốn về với em yêu chứ gì? Tôi đá bay mấy cái gối xuống đất.
     
  6. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 25: Yêu xa.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đã từng nghĩ mình rất hiểu anh. Nhưng đến hôm nay, tôi mới biết mình chẳng biết gì về anh cả.

    Sau khi, tôi gửi tin nhắn cho anh bảo anh đừng về nữa. Tôi có chút hối hận. Lỡ như anh không về nữa thì sao? Lỡ như anh quên mất tôi thì sao? Tôi không đẹp, không hiền, không ngoan lại không nói chuyện ngọt ngào bằng người đó của anh.

    Tôi lấy chiếc điện thoại rẻ tiền của mình lên. Nó văng ra thành nhiều mảnh. Chết mất thôi. Không biết còn có thể lắp lại được không. Cũng may lực ném của tôi không quá mạnh. Không thì cái điện thoại đi tong rồi.

    Lắp xong điện thoại mở nguồn. Tèn ten ten. Vẫn hoạt động được. May quá. Không thì không biết phải nói chuyện với anh bằng cách nào đây.

    Tôi lại mặt dày gởi cho anh một tin nhắn:

    "Em xin lỗi, em sai rồi! Anh tha lỗi cho em đi. Đừng có không để ý em. Hic Hic."

    Tôi đợi mãi chẳng thấy hồi âm. Đến ngày hôm sau mới có tiếng bíp bíp. Tôi ấn vào xem tin nhắn:

    "Đừng làm phiền tôi nữa."

    Thấy khó khăn mà lui bước không phải là tôi nữa. Tôi tìm số anh gọi liền cho anh:

    "Ring.. ring.. ring"

    Tôi đã chuẩn bị tinh thần để bị anh mắng như bên đầu dây kia, tôi nghe một giọng nói ấm áp:

    "Anh nghe."

    Sao lúc nào cũng không giống mình tưởng tượng quá ta?

    "Là em!"

    "Ừ."

    "Anh không hỏi em là ai sao?"

    Tôi nghe tiếng cười phát ra từ anh:

    "Anh đợi điện thoại của em từ rất lâu rồi."

    Tôi đang định trả lời thì anh nói tiếp:

    "Anh tưởng em còn giận anh chứ?"

    Tôi ngớ người, không phải anh giận tôi sao?

    "Em giận chuyện gì?"

    "Thì chuyện anh đi mà không nói trước với em đó."

    Không nhớ thì thôi. Nhớ đến tôi lại giận run lên. Nhịn phải nhịn.

    Tôi nghe trong phòng anh có tiếng con gái cười đùa. Tôi mới hỏi anh:

    "Trong phòng ký túc xá có con gái hả anh?"

    "Ừ. Người ta qua chơi thôi."

    Tôi đang định hỏi tiếp thì anh bảo:

    "Anh phải đi học đây, có gì nói sau."

    Tôi lại suy nghĩ lung tung. Trong phòng có con gái. Chẳng lẽ, họ ở với nhau.

    * * *

    Cứ vài hôm tôi lại gọi điện thoại cho anh. Mà lúc nào cũng nghe có giọng con gái đó đang trong phòng anh. Tôi rất bực mình. Tôi ghen.

    Xa anh tôi rất nhớ. Muốn thường xuyên nghe giọng nói của anh. Tôi biết mình rất phiền nhưng tôi vẫn gọi. Tôi rất cô đơn.

    Anh bảo ngày anh phải đi học mà tối tôi cũng phải đi học.

    Ban đêm, tôi không ngủ được ngồi trên ban công gọi cho anh. Gió lạnh lùa vào tóc tôi. Thổi những sợi tóc bay phất phới.

    Lâu lâu, có một cơn gió lớn quét qua gò má khiến tôi lạnh buốt. Ở thành phố hầu như đèn lúc nào cũng sáng trưng. Không thể thấy rõ được những ngôi sao. Tôi lại nhớ đến lúc chúng tôi cùng ngắm sao.

    Tôi gọi cho anh, không đợi đến hồi chuông thứ ba anh đã bắt máy:

    "Alo."

    Tôi im lặng

    Anh lại nói giọng còn mơ ngủ:

    "Alo"

    Tôi khẽ cười. Tại sao chỉ cần nghe giọng nói của anh. Dù trời rất lạnh như trái tim của tôi lại cảm thấy ấm áp.

    "Là em."

    "Sao giờ em chưa ngủ?"

    "Em không ngủ được."

    "Trễ rồi 12 đêm rồi, em đi ngủ sớm đi."

    Tôi biết anh đang lo lắng cho tôi.

    "Em không ngủ được."

    "Em có thể mở nhạc lên nghe cho dễ ngủ."

    Tôi nhõng nhẽo với anh:

    "Không, em muốn nghe anh hát."

    "Anh hát không hay."

    Tôi năn nỉ:

    "Anh hát một bài thôi rồi em sẽ đi ngủ."

    "Em muốn nghe bài gì?"

    "Em không biết?"

    "Vậy bài" Chim trắng mồ côi "nhé?"

    Rồi anh bắt đầu hát.. đối với người khác có lẽ không hay nhưng đối với tôi, nó mê người đến lạ!

    Vậy là cứ đêm đêm tôi lại gọi cho anh yêu cầu một bài hát.

    Đến một ngày, có một số điện thoại lạ gọi cho tôi. Tôi không thích bắt máy. Nhưng hình như tôi đã thấy số điện thoại này ở đâu thì phải? Tôi ấn nút nghe:

    "Alo"

    "Tôi là người yêu của anh Đoàn."

    "Ừ."

    "Cô không hỏi gì sao?"

    Tôi suy nghĩ rồi trả lời:

    "Sao cô có số điện thoại của tôi?"

    "Anh Đoàn cho tôi."

    Cô ta vừa nói xong là tôi biết cô ta nói dối liền. Vì tôi không thích người ta gọi làm phiền nên tất cả mọi người điều biết tôi không bao giờ cho số lung tung và tôi cũng dặn mọi người không được lấy số điện thoại của tôi cho lung tung. Đặc biệt, anh sẽ không làm như vậy. Tôi tin tưởng vào anh.

    "Cô gọi cho tôi có việc gì?"

    "Đương nhiên là có việc. Cô có biết là cô phiền lắm không?"

    "Là sao?"

    "Cô lúc nào cũng làm phiền anh Đoàn. Anh ngại nói nên nhờ tôi nói giúp. Cô đừng làm phiền anh nữa."

    Nếu tôi tin lời cô ta nói thì chắc là tôi không có não rồi.

    Tôi cười đáp:

    "Cô đừng nói dối nữa."

    "Tôi không nói dối."

    "Tôi biết chắc vì anh sẽ không nói thế."
     
  7. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 26: Bí mật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô ta tức giận gào lên:

    "Cô có biết 12 đêm gọi cho người khác là bất lịch sự không?"

    "Tôi gọi cho cô sao?"

    Bởi vì bị vạch trần nên cô ta cũng không đi vòng vo nữa:

    "Cô đừng có mặt dày nữa. Ban ngày anh đi học về đã mệt lắm rồi. Đến tối, cô làm phiền không cho mọi người ngủ. Cô thật ích kỷ."

    "Cô có quyền gì nói với tôi."

    "Tôi là người yêu của anh Đoàn."

    Tôi bình tĩnh cười đáp:

    "Tôi chưa từng nghe anh nhắc đến cô. Đợi khi nào anh nói tôi không được gọi thì lúc đó mới tính."

    Không đợi cô ta nói tiếp tôi liền tắt máy. Không phải tôi nói không lại cô ta mà tôi tin tưởng anh. Nếu tôi phiền anh sẽ không bắt máy.

    Hôm sau, tôi vẫn như bình thường gọi cho anh.

    Cô ta lại gọi tới liên tục cho tôi:

    "Tôi biết cô từng bỏ rơi anh. Làm anh đau khổ. Cô không hiểu anh ấy. Tôi mới là người ở bên cạnh anh lúc anh khó khăn nhất.."

    Tôi thật chán ghét cô ta. Không muốn nghe cô ta nói. Nhưng nếu tôi không nghe máy hoặc chặn cô ta sẽ đổi máy gọi cho máy tôi muốn tung lên.

    Sau nhiều ngày bị làm phiền, tôi bắt đầu phát hỏa.

    Tôi gọi thẳng cho anh:

    "Anh bảo bạn anh đừng làm phiền em nữa."

    "Ai?"

    "Còn ai nữa? Người tự xưng là người yêu của anh đó!"

    Anh ngơ ngác:

    "Người yêu nào?"

    Đầu óc anh lộn xộn.

    "Thì có cô hay ở phòng anh đó."

    "Phòng anh toàn con trai."

    "Lần trước, em còn nghe tiếng cô ta trong phòng anh."

    "Không có." Anh ngồi suy nghĩ kỹ rồi nói tiếp:

    "Phòng kế bên có con gái hay qua phòng của anh chơi."

    "Cô ta bảo cô ta là người yêu của anh!"

    Anh cười hỏi:

    "Em tin sao?"

    "Đương nhiên là không, cách nói dối vụng về đó làm sao qua mặt em được."

    Tôi tự tin trả lời.

    "Để anh nói chuyện lại với cô ấy!"

    Sau 10 phút, số điện thoại đó lại gọi cho tôi:

    "Cô đã nói gì với anh để anh cấm tôi qua phòng anh." Tiếng nữ giới như đang gào hét bên tai của tôi như một kẻ điên.

    "Tôi chỉ nói những gì nên nói."

    Cô ta cúp máy cái rụp.

    Một lần tôi gọi điện cho anh nghe thấy anh đang cáu gắt:

    "Đi ra cho tôi nghe điện thoại."

    Tôi thấy tội cho cô ta nhưng thôi cũng kệ.

    Tôi nghe bạn cùng phòng của anh kể. Từ năm nhất, cô ta đã mặt dày bám theo anh. Luôn tự xưng là người yêu của anh. Thấy anh không nói gì lại được đà lấn tới. Nói ra cũng phải cám ơn cô ta bởi nhờ có cô ta nên anh mới có thể yên tâm học hành.

    Tôi cứ tưởng trên thế gian này chỉ có cô mặt dày đi theo đuổi tình yêu của mình là anh. Không ngờ lại có một người mặt dày hơn cô nữa chứ.

    * * *

    Một tháng này anh liên tục nói bận. Chẳng lẽ, anh có người khác rồi. Không, làm sao cô ta để anh có người khác được.

    Đến khi, anh xuất hiện trước mắt tôi thì tôi vẫn không tin được. Bởi vì còn hai năm nữa anh mới ra trường.

    Tôi đã chuẩn bị tinh thần chờ anh thêm hai năm nữa.

    Nói thiệt, anh luôn tạo cho tôi nhiều bất ngờ. Mà cũng bất ngờ thiệt.

    Anh bảo:

    "Để được bên em sớm, anh đã học ngày học đêm mong kết thúc sớm. Có nhiều lần anh định bỏ cuộc thì đều được nghe em nói. Nghĩ sẽ được gặp em, anh như có thêm động lực cố gắng."

    Nghe anh nói xong thật lòng tôi cảm thấy áy náy vô cùng. Vì ngày ngày anh học còn tôi thì gọi phá anh ngủ.

    Ngồi trong lòng anh, tôi bắt đầu kể khổ.

    Anh vui vẻ khi biết tôi lúc nào cũng nhớ đến anh. Anh cũng vậy.

    Điện thoại anh lại reo. Tôi liếc mắt nhìn anh.

    Anh bắt máy:

    "Alo"

    "Anh đang làm gì đó?"

    Lại là con yêu tinh đó.

    "Anh đang ngồi với người yêu của anh."

    Lòng tôi ngọt như được tẩm mật.

    "Vậy anh ngồi chơi đi."

    Đến điện thoại tôi lại reo:

    "Anh Đoàn đang ở bên cạnh chị thật hả?"

    Tôi mỉm cười nhìn anh:

    "Đúng vậy."

    Tôi nghe bên kia có tiếng hét vang kinh khủng. Tôi bịt chặt tai lại. Khiếp thật, có cần phải như vậy không?

    Một lần, con bé lại gọi cho tôi. Nó hỏi làm thế nào tôi có thể tán đổ được anh khi mà nó tán anh cả ba năm nhưng không được.

    "Nói cho em biết đi?"

    "Tôi không biết."

    "Chị đừng có nói dối."

    "Không làm gì cả tin không tin thì tùy thôi." Tôi trả lời dứt khoát.

    "Em không tin đâu."

    "Thật 100%"

    OH MY GOD.

    Nhắc mới nhớ, ban đầu tôi cũng có ý định tán anh. Nhưng chưa kịp tán thì anh đã đổ. Tôi cũng rất muốn biết lý do tại sao anh lại thích tôi như vậy?

    Khó hiểu thật. Khó quá thôi bỏ quá đi.

    * * *
     
  8. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 27: Nắm lấy tay anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên thảm cỏ xanh mướt, tôi và anh hai người chung một thế giới. Trong mắt anh là hình ảnh của tôi và trong ánh mắt của tôi chỉ có duy nhất một người là anh.

    Ánh sáng dịu nhẹ và gió thổi man mát, tiếng chim hót ríu rít. Thoang thoảng mùi của cỏ xanh, mùi thơm từ chiếc áo của anh. Tôi thấy mình thật hạnh phúc. Bình yên là khi có anh bên cạnh.

    Chàng hoàng tử ơi! Anh không cưỡi một con ngựa to lớn nhưng anh là bờ vai vững chắc để em dựa vào.

    Trời đất có bao la rộng mênh mông thì cũng chỉ có anh và em ngày ngày bên nhau cùng ngắm bình minh chiếu sáng. Sau một ngày dài mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấm áp của anh, em đã thấy như thế thật tuyệt vời!

    Mỗi một ngày trôi qua luôn có tiếng cười của anh. Có vòng tay vững chãi vươn ra khi em cần. Có chia ngọt sẻ bùi.

    * * *

    Khi em đưa tay ra, nó không còn trống vắng. Có một chiếc nhẫn nhỏ nhắn. Em nhớ anh đã cầm tay em. Anh nói:

    "Cuộc đời anh may mắn nhất là được gặp em."

    Anh biết trái tim em luôn đập thật mạnh trong lồng ngực mỗi khi gần anh.

    Người ta có thể thấy được em, một cô gái mạnh mẽ và vui tươi. Nhưng chỉ có anh thấy được những lúc em yếu đuối và mệt mỏi.

    Dù có bị đánh hay bị bạn bè ức hiếp. Em luôn có thể lạc quan tươi cười.

    Em là động lực và cũng là mục tiêu để anh phấn đấu.

    Để được sánh bước cùng em đi trên đoạn đường dài đầy những khó khăn và chông gai thì anh cũng sẽ cố gắng.

    Anh sẽ là một bờ vai cho em dựa vào khi em mệt mỏi.

    Anh sẽ là nơi mà em có thể quay đầu lại nhìn. Anh vẫn đứng đó. Cho dù em có từ bỏ, anh vẫn nắm lấy bàn tay em.

    Từ khi có em, thế giới của anh cũng ngập tràn hơi thở của niềm vui.

    Anh có thể tháo chiếc mặt nạ của những trói buộc. Anh có thể là chính mình.

    Anh đã sẵn sàng cho em cái gọi là tổ ấm. Người ta bảo trách nhiệm là một gánh nặng. Riêng anh nghĩ, dù em có nặng bao nhiêu anh cũng sẽ mang cho em nụ cười. (Anh ấy luôn chê tôi mập)

    Mỗi sáng khi thức dây, có anh bên cạnh.

    Mỗi tối khi ngủ, có anh bên cạnh. Anh không mật ngọt nhưng trong anh sao ngọt thế? Làm em chỉ muốn gặm nhấm anh thôi.

    Em giỡn thôi. Haha.

    Say đắm trong nụ hôn đầy nắng ấm của anh. Em muốn anh mãi là của em. Anh thì thầm bên tai em:

    "Anh yêu em."

    Đáp lại nụ hôn ấy bằng một nụ hôn ngọt ngào của gió:

    "Em cũng yêu anh."

    * * *

    "Anh hát cho em nghe đi! Tôi nài nỉ."

    "Không, anh sẽ không hát. Tôi dùng cánh tay lay lay anh."

    "Anh muốn gì em cũng chịu."

    "Được."

    * * *

    "Hôn anh." (anh xấu thiệt, người ta ngại ngùng)

    * * *

    "Anh ơi, em đói bụng."

    "Để anh đi nấu cơm cho em ăn."

    "Anh ơi, em khát nước."

    "Để anh pha trà chanh mật ong em uống nhé!"

    "Anh ơi! Em muốn ngủ."

    "Tới đây, anh ôm."

    * * *

    "Anh ơi, em muốn ăn thịt."

    "Đợi anh một chút."

    Anh cởi áo.. phun máu mũi.. ta không nhìn thấy gì hết.

    * * *

    "Anh ơi, em muốn đi xe đạp."

    "Lên đây anh đèo."

    "Anh có mệt không?"

    "Anh không mệt."

    "Anh ơi, em có nặng lắm không?"

    "Không nặng."

    "Anh kể chuyện cho em nghe đi?"

    "Được." Anh cười tinh ranh.

    * * *

    Chuyện kể, có hai vợ chồng đạp xe lên núi, đi một đoạn người vợ hỏi:

    "Anh có mệt không?"

    "Không."

    Đến giữa đoạn núi, người chồng thở hổn hển. Lại nghe người vợ hỏi:

    "Anh ơi, anh có mệt không?"

    "Anh không mệt."

    Đến gần hết ngọn núi, người vợ ngồi sau lại hỏi:

    "Mệt không anh?"

    Người chồng quát bảo:

    "Sức người chứ có phải sức trâu đâu mà không mệt."

    * * *

    Tôi đánh lên lưng của anh. Anh lại trêu tôi.

    * * *

    Mỗi khi em mệt mỏi, muốn gục ngã đều có anh luôn động viên em. Cuộc đời của em nếu thiếu đi anh cũng như thiếu đi một màu sắc. Màu trắng trong thuần khiết và sạch sẽ. Màu trắng trong sự hồn nhiên và vui vẻ. Màu trắng trong một bức tranh thể thật đẹp. Màu trắng trong ánh sáng và hy vọng!

    Trong giấc mơ, tôi đã thấy hình bóng một người cùng tôi đi trên những con đường dài. Cùng những đứa trẻ thơ. Lúc ấy, tôi thật sự thấy hạnh phúc biết bao. Bởi nụ cười ấy rất ngọt ngào. Hình ảnh người ấy chưa từng vơi đi hay xóa nhòa.

    * * *
     
  9. Ma nữ Mary Ma nữ Mary siêu cấp dễ thương!

    Bài viết:
    307
    Chương 28: Ngoại truyện: Lá thư viết tay.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lá thư tay gửi cho chàng hoàng tử trong lòng em! Cuộc đời em cứ nghĩ chỉ có một màu xám thôi. Nhưng từ giây phút em đứng trên lầu cao nhìn thấy chàng. Em thấy một vầng sáng bao quanh chàng. Chàng rất hoàn hảo. Tựa như một kiệt tác hoàn mỹ. Dù đứng ở nơi đông người em vẫn thấy chàng tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Có lẽ, chàng cũng chẳng biết em là ai đâu. Từ bé, mọi người luôn nói em là một cô bé xấu xí.

    Trong mắt họ em như một cục than mà ai cũng khinh khi. Em không dám bước xuống làm quen với chàng. Em không dám nghĩ mình là cô gái lọ lem sẽ được chàng yêu thương. Em không biết dùng từ gì để miêu tả về ngũ quan của chàng bởi vì nó dành riêng cho em thôi. Đôi mắt dịu dàng đó, nụ cười của chàng đủ khiến trái tim lạnh giá của em tan chảy. Em có tính chiếm hữu rất cao và em khao khát chàng nhìn thấy em một lần thôi.

    Bắt đầu từ giây phút đó em muốn chàng là của em. Hoàng tử của em đi đến đâu cũng khiến cho bao cô gái đắm say. Em vẫn nhớ đến lần đầu tiên, lần đầu tiên chàng gặp em. Chàng thân thiện và ngọt ngào như một viên kẹo mà ai cũng muốn chiếm lấy. Mọi người thường nghĩ hoàng tử phải cao ngạo, lạnh lùng và là một đấng anh hùng mạnh mẽ

    Nhưng không phải vậy, chàng lại khiến cho em biết chàng là một người cực kỳ ấm áp và che chở em trong vòng tay theo một cách riêng. Khiến cho em cảm giác cả thế giới là một màu hồng. Gặp được chàng em luôn nghĩ mình là một cô công chúa hạnh phúc nhất trái đất này. Em đắm chìm trong đôi mắt ấy. Đắm chìm trong thế giới của chàng. Em là một người luôn hướng nội tâm và cô độc. Khi gặp chàng em mới biết thế giới của mình nhỏ bé làm sao? Em không nghĩ đến có một ngày chàng sẽ lặng lẽ mang em đến với thế giới đầy màu sắc của chàng. Em luôn mơ mộng và luôn ước ao.

    Chàng vẫn đứng đó dưới hàng cây xanh thẳm. Một mình chàng yên lặng chờ đợi em. Em nghĩ một lần dũng cảm thôi để thể hiện tình cảm của mình. Chàng cũng rất ngạc nhiên. Em cứ nghĩ chàng không đồng ý. Em hỏi chàng: Có đồng ý làm người yêu của em không? Trái tim em đập rất nhanh. Em sợ chàng sẽ nói không. Bởi vì trong lòng em chàng như một mặt trăng tròn sáng hoàn mỹ trên bầu trời cao không thể nào với tới. Chắc hẳn mọi người cũng sẽ nghĩ giống em thôi. Trước đây, em cũng rất khô khan nên không thể đi vòng vòng hỏi chàng có chấp nhận em hay không?

    Em nghĩ nếu chàng trả lời không, em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chàng nữa bởi vì em sẽ xấu hổ. Em hay ngại ngùng nhưng để có thể gặp chàng em bỏ qua tất cả chỉ cần có thể ở gần chàng thêm một xíu nữa thật là tốt biết bao. Câu trả lời của chàng khiến em như nhận được một điều ước tuyệt vời. Chàng khiến mọi người cũng rất bất ngờ.

    Mọi người hỏi em đến lần thứ n luôn. Chàng thật sự đồng ý. Giờ phút này chàng là của em. Bất cứ cô gái nào cũng không thể đến gần chàng đâu. Cám ơn chàng, cám ơn chàng mang đến cho em rất nhiều những phép màu. Em chưa từng sử dụng các từ hoa mỹ để hình dung một người. Nhưng chỉ có những từ cực kỳ hoa mỹ đó mới có thể để em nói lên anh trong lòng em như một thiên thần tuyệt đẹp!

    Em nhớ anh lắm. Chàng hoàng tử ơi, em yêu anh cho dù chúng ta cách hàng nghìn kilomet. Có lẽ chúng ta ở bên nhau thời gian rất ngắn. Có lẽ trong lòng anh, em cũng như bao cô gái khác thôi. Khi em nhận ra tất cả chỉ làm một giấc mơ. Một giấc mơ thật đẹp. Em mơ thấy chàng cầm tay em chúng ta cùng dạo bước trên con đường đầy sao. Em mơ thấy ánh mắt dịu dàng. Em mơ thấy vòng tay ấm áp. Em chưa từng hỏi chàng điều gì. Bởi vì trong lòng em chàng là tất cả. Một khi thức dậy em chẳng nhớ nổi tại sao em không thể mãi mãi ngủ yên. Hàng đêm em chỉ ước mình sẽ không bao giờ tỉnh dậy.

    Em sợ lắm. Rồi một ngày với hàng tá lý do, em phải đi xa. Em sợ nếu một ngày nào đó em bất chợt biến mất khỏi thế gian chàng phải làm sao? Có lẽ chàng sẽ sống làm sao? Cho em một lần ích kỷ. Cho em một lần làm chàng đau. Chỉ có như thế chàng mới có thể quên đi em một người con gái không thể nào là một công chúa vô tư.

    Người ta cứ nói chàng là linh hồn của em. Bởi từ khi chàng đi. Chàng đã mang theo trái tim và linh hồn của em. Em sống mỗi ngày trong bóng tối. Dù sao thì em cũng sẽ chúc phúc cho chàng. Có thể đây cũng là lần cuối em viết cho chàng. Em cũng đã viết muôn ngàn lá thư nhưng chưa từng có một lá thư đến tay chàng. Em xin lỗi tình yêu của em. Tạm biệt! Chàng mãi mãi là hoàng tử trong lòng em.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...