Chương 10: Phần Thưởng. Bấm để xem "Mau về bệnh viện đi." Ngày thi đấu, cô cứ tưởng Hoàng Vũ sẽ không tham gia thi đấu. Tuy chỉ bị thương ngoài da nhưng vết thương trên cánh tay và khắp người chỉ mới kịp khô lại. Nếu thi đấu thì vẫn không được. Vậy mà đến gần giờ thi, cô thấy cậu đứng trước mặt vẫy tay bảo cô tiến tới. Khi cô bước đến gần cậu thì thầm bên tai của cô: "Thi được giải có thưởng cho mình không?" "Nếu được giải nhất thì có thưởng." (giải nhất đồng nghĩa với giải vàng, giải nhì là giải bạc, giải ba là giải đồng) Khi nhìn người đang thi đấu khắp người loang vết máu mới biết mình có bao nhiêu là ngu ngốc. "Cậu sẽ không được giải nhất đâu! Đừng thi nữa." Cô chỉ quan tâm đến cậu và vết thương trên người cậu. Giải gì đó cô đối với cô đều không quan trọng bằng cậu. Dù cậu không được giải cô vẫn thưởng cho cậu. Ánh mắt lạnh của cậu nhìn cô như chất vấn: "Tại sao lại nghĩ cậu sẽ không thắng?" Tiếng còi tập trung, báo hiệu thi đấu bắt đầu. Vòng đầu là thi quyền. Vòng hai là thi sống đấu. Vòng ba là đối kháng đồng đội. Mọi người đều tập trung vào người thi đấu đầu tiên. Màn mở đầu cực đẹp mắt. Người bên cạnh hỏi cô: "Ai thế?" Cô thản nhiên trả lời: "Bạn trai của tôi." Người đó không tin hỏi lại: "Ngươi?" Cô vẫn trả lời câu hỏi một cách nghiêm túc: "Bạn trai của Tôi." Người đó trừng mắt nhìn cô: "Ngươi mà có bạn trai vừa đẹp trai vừa thiên tài như thế sao?" Cô mỉm cười gật đầu. Mỗi động tác đều mạnh mẽ có lực, tư thế chuẩn hoàn thành xuất sắc bài quyền được bốc thăm ngẫu nhiên. Cả hội trường vang dội tiếng vỗ tay. Cậu đi xuống không nhìn cô! Ngồi xuống cạnh đàn chị. Cô cũng bước ra thi đấu, đối thủ quá cao to và mạnh vượt quá sức chịu đựng của cô. Đánh hiệp đầu tiên vòng hai, cô đã gần như không chịu nổi. Hiệp thứ hai cô đành vứt khăn trắng chịu thua. Cậu cũng đấu vòng hai, hiệp thứ nhất, đối thủ vừa cao vừa mạnh hơn cậu. Hiệp một đánh ngang tài ngang sức. Hiệp hai, bởi vì máu thấm qua bộ đồ trắng tinh đối thủ thừa cơ hội đánh lên những chỗ bị thương của Hoàng Vũ. Cô gần như muốn bật khóc tại chỗ, cắn răng cố gắng kiềm chế cảm xúc muốn mắng cậu. Đàn anh nhanh chóng ra dấu xin tạm nghỉ. Cậu lui về ghế, đàn anh kiểm tra vết thương vừa khô đã đẫm máu. Đưa cho cậu chai nước rồi dùng băng gạt quấn quanh tay cho cậu vừa hỏi: "Còn chịu được không?" Cậu chỉ gật đầu. Hiệp hai lại tiếp tục, cả hội trường ngập tràn tiếng hò hét cổ vũ. Dường như khích lệ tinh thần chiến đấu của cậu, cậu đánh nhanh rút nhanh không cho đối thủ lại gần tiếp cận trực tiếp. Những đòn đánh xa là chiến thuật cậu tiến hành có hiệu quả lợi dụng đối thủ chỉ nhắm vào các vết thương của cậu mà ra đòn đều bị cậu né tránh cùng phản đòn nhanh chóng. Cậu tiếp tục thắng. Nghỉ giải lao 15 phút, tôi bước đến ngồi kế đàn chị thì nghe cậu nói: "Người yêu của em không muốn em chiến thắng!" Cô giật mình. Đây là đang bảo cô trù cậu thua sao? Hiệp ba, đối thủ cũng đổi chiến thuật liên tục. Những đòn hiểm đánh vào những chỗ cậu bị thương lần này máu ướt đẫm áo trắng của cậu. Cô cảm thấy đau lòng không nói nên lời. Muốn mắng cậu ngốc. Nhìn cậu như con thiêu thân lao vào đống lửa thì có liền tức giận. Đánh cho đã đi xong biết tay cô. Đàn chị cùng mọi người đều đồng loạt cổ vũ cho cậu. Bầu không khí dường như lên tới đỉnh điểm của cao trào. Mọi người đều tập trung không dám thở mạnh. Đối thủ tưởng chừng như được lợi thế nhưng không nghĩ đến cậu lại dám dai liều mạng như thế! Thầy ra hiệu đàn anh phất cờ trắng vì sợ cậu chịu không nổi nhưng cậu nhất quyết lắc đầu. Cuối cùng, đối thủ không đủ kiên nhẫn xuất hiện nhiều chỗ hở cùng khuyết điểm. Cậu ghi điểm đẹp mắt. Đòn cuối đánh bất ngờ khiến đối thủ không kịp trở tay. Hội trường ai cũng reo mừng chiến thắng của cậu! Tuyết Băng ngồi im lắng. Không ai biết cô nghĩ gì. Trong đầu cô hiện lên chữ "vòng 3". Cô cảm thấy nếu tiếp tục chắc trái tim cô sẽ nổ tung hoặc ngừng đập luôn. Nhìn cậu đi đến chuẩn bị ngồi xuống cô dứt khoát đứng dậy làm cậu giật mình. Không thèm quay lại cô tiếp tục bước đi. "Băng." Cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này vì cô sắp không thở nổi nữa rồi. Một bàn tay kéo cô lại, cô ngước mắt nhìn. "Ở lại đi." Cô quay mặt đi nói: "Không muốn." Cậu bối rối hỏi: "Vậy muốn sao?" Tuyết Băng nhẹ nhàng nói: "Bỏ cuộc vòng ba." Cậu nhất quyết nói: "Không được." "Thả tay ra." Giọng cô lạnh tanh. Thấy không thể lay chuyển được cô. Cậu vội vàng nói: "Không thể sao?" Cô không nhìn cậu cố che giấu khổ sở trong đôi mắt gượng nói: "Có thể, cậu tiếp tục thi đấu dù gì cũng không thắng." Hoàng Vũ lần đầu tiên chất vấn cô: "Tại sao? Mọi người điều ủng hộ mình! Chỉ có Băng không ủng hộ vậy?" Cô muốn giải thích nhưng tiếng còi vang lên. Cậu chạy đi. Nói với đàn anh đưa khăn trắng ra. "Vậy được chưa?" Bước chân cô dừng lại.
Chương 11: Vị Hôn Thê. Bấm để xem Gương mặt cậu ỉu xìu, cô ngoắt cậu bước tới. Ra hiệu cậu hôn lên môi mình. Tại sao cô không hôn cậu? Đơn giản cô ngại ngùng nha! Khi cậu đến gần, tim của cô đập loạn nhịp. Hàng mi dày cong, đôi mắt đào hoa tỏa mị lực đánh tan phòng ngự của lý trí. Cô cùng cậu tận hưởng cảm giác môi kề môi. Lưỡi quấn lưỡi. Đến khi cả hai không thở nổi mới dừng lại. Cậu thỏa mãn liếm liếm khoé môi đỏ mọng như đào chín. Khác với bộ dạng nửa sống nửa chết lúc nãy. Cậu như được tiêm thuốc kích thích. Gương mặt tươi như hoa. Kết thúc cuộc thi, cô được huy chương đồng song đấu, huy chương đồng đối kháng đồng đội. Cậu được giải vàng đánh quyền và giải bạc song đấu. Cả lớp cùng tổ chức ăn mừng. * * * Tình yêu của cô cũng như đóa hoa sớm nở nhanh tàn. Tưởng bình yên nhưng đầy sóng gió! Cứ nghĩ sẽ mãi mãi bên nhau dài lâu nhưng nào có ai biết? Hạnh phúc ngắn như thế? Dạo này, cậu ít khi xuất hiện. Nghe cậu nói: "Mình có một vị hôn thê." "Ừ." "Mẹ mình tự đính ước mình không thích cô ấy." "Mẹ cậu thích." Bây giờ, cô cảm thấy mình sắp điên rồi. Vị chua lan tỏa trong lòng khiến đầu óc không nghĩ nổi nữa. "Mình đã nói với cô ấy, cậu là bạn gái của mình!" Tôi nghĩ thầm: "Cô ấy là cái quái gì mà phải nói, tại sao không nói trước với tôi cậu có một vị hôn thê? Tôi không muốn tranh giành tình cảm với một người khác. Đặc biệt, cái cô được gọi là vị hôn thê đó!" "Điều đó có quan trọng không?" "Tại sao không?" Suy nghĩ của cô đang miên man ở một nơi nào đó. Cảm giác bất an khiến lòng cô khó chịu. Một hôm, thầy gọi cô ra nói chuyện riêng. Cô biết là đã có chuyện mà. Cô đã từng gặp mẹ cậu. Mẹ cậu gây áp lực cho thầy, thầy gây áp lực cho cô. Cô biết mẹ cậu không thích cô lắm. Mọi thứ dường như đang nhắc nhở cô rằng: "Hai người không cùng một thế giới!" Và bọn họ còn quá nhỏ để nói từ yêu. Tình yêu liệu có đủ mạnh mẽ vượt qua thử thách? Câu trả lời là không. Cô không đủ cam đảm. Cũng không muốn cậu phải khó xử với gia đình. Cậu có một thế giới tương lai rộng mở. Ở đó, không có cô. Cô chỉ là một hòn đá cản lại bước chân của cậu. Cô không muốn. Cô sợ mình sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của cậu. Đứng ngoài cửa sổ, cô mới biết được lúc cậu học cũng thật đẹp trai! Dáng vẻ chăm chú. Thỉnh thoảng cậu lại điều chỉnh kính cận. Cậu thường bảo: "Không thích mang kính đâu. Không đẹp trai tí nào!" Cô cảm thấy bình thường cậu để lại ấn tượng sâu cho người khác với ánh mắt đào hoa đầy mị lực thì khi mang kính lại có cảm giác lưu manh giả danh tri thức thật. Cậu học rất giỏi. Bạn bè luôn xoay xung quanh cậu. Cha mẹ luôn muốn điều tốt nhất cho cậu. Vì cô cậu luôn cãi lại và chống đối họ. Điều cô không muốn vẫn xảy ra. Nhìn dòng tin cô nhắn đi: "Mình chia tay đi!" "Lý do." "Không có lý do." "Được." Không khí khá lạnh, cậu đối diện ánh mắt lạnh như muốn xoáy vào tim cô hỏi ngàn câu hỏi vì sao? "Vì không thích nữa!" Lần này cậu xoay lưng đi! Cô biết cậu sẽ không bao giờ quay đầu lại. Cậu quay lại thế giới của cậu. Cô trốn trong thế giới nhỏ bé của mình. Cô biết rằng: "Cô sẽ nhớ cậu. Sẽ mãi mãi nhớ đến hoàng tử nhỏ! Nhớ đến những lúc mưa buông xuống cả hai cùng ngồi ngắm mưa rơi." Nhưng mưa rồi cũng sẽ tạnh. Thời gian sẽ làm mờ đi dấu ấn của ký ức, cũng như tình yêu sẽ nhạt nhòa. "Cám ơn cậu! Hoàng tử nhỏ." Vẫn gương mặt ấy, đôi mắt đào hoa đó đã không còn bóng dáng cô gái năm nào. Dõi theo từng ánh mắt và nụ cười. Cô luôn đứng đằng xa nhìn cậu vui vẻ. Cô cũng cảm thấy vui! Thế giới của cậu quá xa xỉ với cô! Nụ cười làm say lòng người không còn thuộc về cô. Đôi mắt đẹp ấy cũng không còn hướng về cô nữa. Người con trai ấy ngay trước mặt mà cảm giác xa thật xa. Một năm, đến với cuộc thi đấu lớn. Năm nay, chiến thắng vang dội hơn mọi năm. Cậu ôm toàn giải nhất. Cô cũng vậy! Nhưng cô không có tư cách ngồi kế bên cậu. Cô vẫn luôn dõi theo từng bước chân cậu đi. "Chúc mừng cậu!" Không có cô, cuộc sống của cậu đều suôn sẻ! Phải chăng cô là một ngôi sao chổi? Chỉ mang phiền phức và xui xẻo. Ánh mắt cậu và cô chạm nhau như quấn quýt lấy nhau rồi bị cắt đứt. Cậu vẫn cười! Nụ cười thật khó hiểu. Tiệc ăn mừng, cứ nghĩ cậu sẽ không bao giờ tham gia. Cậu đến bầu không khí sôi nổi hẳn nên. Mọi người vui vẻ nói chuyện. Bởi vì giọng địa phương đặc trưng của thành phố D. Đôi khi cô nói sẽ có người không hiểu và hỏi lại. Cậu tự nhiên lại phiên dịch theo thói quen. Cảm giác ấm áp tràn ngập trong tim cô thoáng qua. Đó chỉ là thói quen vô thúc của cậu mà thôi. Ánh mắt hai người lại chạm vào nhau có chút hụt hẫng có tiếc nuối có né tránh. Đó là lần cuối hai người ngồi đối diện nhau. Nhiều năm về sau, cô vẫn dõi mắt theo cậu! Chỉ có điều là cậu sẽ không bao giờ biết.
Chương 12: Thế giới này thật nhỏ Bấm để xem Cứ tưởng như mãi mãi xa nhau. Cứ nghĩ sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại. Nhưng cô đã quên. Mỗi năm vào mùa hè đều tổ chức giải thi đấu. Nay cũng như vậy, thầy cô cũng dẫn dắt bọn cô tiếp tục thi đấu tranh giải. Lần này, cô cũng được tham gia. Không có ai trực tiếp chỉ dạy cho cô nữa. Không có cậu ở bên cạnh nữa. Bất ngờ nhất khi thấy cậu xuất hiện. Mà sao thấy có thể im lặng như thế chứ. Hoàng tử của tôi xuất hiện, ánh mắt mọi người sáng lấp lánh. Chúng tôi nhất định sẽ chiến thắng. Không phụ sự mong đợi của mọi người. Cậu chiến thắng. Còn tôi lại đang ngồi bên đàn anh của mình. Cậu thường liếc mắt qua nhìn tôi. Tôi lại giả vờ như tâm rất tịnh như sóng gió trong lòng lại cuồn cuộn. Làm ơn đừng nhìn tôi nữa. Tôi mỗi bước sang phía đó mất thôi. Đàn anh cũng chiến thắng. Ba người chúng tôi đều giật hết 3 giải nhất. Mang vinh quang về cho đội nhà. Lần này, tôi cũng không đứng về phía cậu. Bởi vì tôi đã và đang đứng bên cạnh một người khác. Tôi không biết mình có thay đổi quá nhanh hay không? Tôi cũng rất khó xử. Trái tim như bị xé làm 2 mảnh. Tôi biết mình tham lam và ích kỷ lắm. Nhưng tôi vẫn sống đúng nguyên tắc của mình. Đã chia tay là chấm hết. Trước đây, cậu từng hỏi tôi: "Nếu như một ngày cậu chết đi! Liệu tôi có tới thắp nhăng hay không?" Tôi thảnh nhiên trả lời: "Không" "Tại sao?" "Tốn tiền mua nhang!" Cậu cười bảo: "Biết ngay mà! Đảm bảo sẽ không rơi một giọt nước mắt nào đâu!" Tôi nghĩ sẽ không có lúc đó đâu. Vì biết đâu, cậu mới là người chết sau tôi. Tôi sẽ không có thể thắp nhang cho cậu. Mà chắc gì cậu sẽ đến và thắp nhang cho tôi? Tôi còn nhớ rõ, một lần ở nhà thờ. Chúng tôi cũng thề. Nguyện sẽ yêu nhau đến đầu bạc răng long. "Sau này, anh hứa sẽ lấy em làm vợ! Nếu trái lời sẽ ế suốt đời!" Nhưng tất cả chỉ là lời nói của con nít. Lúc còn yêu còn ngây thơ. Ai biết trước được tương lai? Giống như bây giờ, sau khi nhận giải thưởng, cả đội cùng đi ăn mừng. Cậu ngồi trước mặt tôi mà chúng ta như người xa lạ. Nào có chữ tương lai. Dù cậu đi đâu ở đâu, cậu luôn là trung tâm của những câu chuyện. Mọi người đều tập trung nghe cậu nói. Nụ cười ấy vẫn đẹp. Cậu cũng rất đẹp trai. Chỉ là không còn thuộc về cô nữa. Nỗi buồn vẫn luôn quấn quít trong lòng cô. Một nỗi đau khó tả. Dù thích nhau vài tháng. Cô vẫn luôn cảm giác trái tim mình đang khổ sở. Nó không còn cảm giác là cô đang tự lừa dối chính mình. Đôi mắt biết cười luôn nhìn chằm chằm vào cô. May là gương mặt đờ cảm giác lạnh nhạt khiến cô tránh được bối rối. Lòng như tơ vò. Cô nhớ mùi nước hoa thoang thoảng. Cô nhớ cảm giác khi ở cạnh cậu thoải mái và thật vui vẻ. Khi mọi người không hiểu cô đang nói gì. Cậu lại nghe hiểu giọng địa phương đặc trưng của thành phố D miền trung. Mọi người đều ngạc nhiên. Đó chỉ là bản năng dịch của cậu khi đã nghe quen tiếng nói của cô. Cô vừa vui vừa buồn. Nhưng điều đáng buồn nhất là cô nghĩ cậu vẫn tiếp tục lớp võ thuật thì cậu lại không bao giờ xuất hiện ở đó nữa. Đó là lần cuối cùng cô ngồi gần cậu như vậy. Lần cuối cùng cô và cậu đối diện nhau như xa người xa lạ. Cô luôn giữ một thói quen đó là nhìn vào nhà của cậu mỗi khi đi qua con đường đó. Cô muốn xem cậu đang làm gì? Trước đây, cô nhìn vào luôn bắt gặp lúc cậu tinh nghịch đùa giỡn với mấy đứa em. Lúc cậu nhìn thấy cô lướt qua liền vẫy tay và cười tươi như một mặt trời sáng rực rỡ. Mỗi ngày, mỗi năm thói quen đó vẫn luôn được cô giữ lại. Nó nhắc nhở cô. Ở đó, có một người đã từng rất thương yêu và chiều chuộng cô. Cô đã từng rất vui vẻ và hạnh phúc biết bao. Năm nay, cô đã 28 tuổi. Cô không còn nhìn thấy hoàng tử nhỏ nữa. Không biết cậu đã thay đổi ra sao? Không biết có chuyện gì vui hay buồn? Có luôn mạnh khỏe hay không? Bạn cô lại bảo: "Chẳng thấy cậu thay đổi gì cả!" "Y chang hồi xưa!" Cô đã từng gặp cậu vài năm trước. Thời gian cậu có thay đổi chứ. Trưởng thành hơn. Lạnh lùng hơn. Không còn là hoàng tử nữa. Đã là một người đàn ông chính chắn. Cô vẫn thích hoàng tử nhỏ cơ. Bởi vì cậu ấy mãi mãi ở trong tim của cô. Vị trí ấy, không ai có thể thay thế được. Cô nhỏ không biết biểu đạt cảm xúc của mình. Ngang tàn bướng bỉnh nhưng bây giờ cô sẽ thay đổi. Mỗi ngày, cô đều sẽ nói xin lỗi và cám ơn. Bởi vì cô còn nợ cậu một lời xin lỗi. Xin lỗi vì đã nói rất rất nhiều lời khiến cậu đau khổ. Nhưng cậu đau, cô cũng đau lắm! Tạm biệt.
Chương 13: Đàn Anh Khó Tính Bấm để xem Anh luôn là người đứng sau lưng em. Anh là bạn. Anh là người chăm sóc và bảo vệ em. Nuông chiều em đến sinh hư. Được anh cưng chiều là điều hạnh phúc nhất trên đời. "Em Thích Anh." Ngày đầu tiên của mùa hè, cô được đi học võ. Bởi sức khỏe của em trai cô khá kém và thân hình nhỏ xíu như con chuột nhắt nên cô cũng thành công đạt được mong muốn của mình! Hai chị em cùng đến lớp học võ thuật Taekwondo của Thầy Lam. Thầy Lam đã đạt được đai đen tứ đẳng. Lớp của thầy mở ra rất đông, ở tỉnh nhỏ mà mỗi ngày có hơn hai trăm học sinh đến học. Thầy còn dạy ở các trường học và dạy thêm ở nhà! Đủ biết số lượng học trò thật đông đảo. Hôm đó, cô học bài đầu tiên là khởi động, đứng tấn, các tư thế đánh cơ bản của bài quyền số 1. Nói thì nghe rất nhẹ nhõm nhưng làm thì là một chuyện hết sức dã man. Chuyện đó cũng không đáng nói đến làm gì. Vì ở đó cô gặp một đàn anh khó tính đến đáng ghét. Tại sao khó tính mà lại đáng ghét ư? Người ta mới học với các đàn anh khác đã được nghỉ giải lao mà cô vẫn phải luyện tập. Anh ta rất hay soi mói những động tác của cô. Bắt cô làm đi làm lại đến khi nào đúng thì thôi! Muốn chỉnh cô hay sao á? Cô cãi lại lời anh ta nói ngồi bịch xuống đất. Xoa xoa cái chân, mẹ ơi đau mỏi dã man. Anh ta phạt cô thực hiện động tác gấp đôi. Đứng tấn đến chân run run. Đồ đáng ghét. Ấn tượng đầu tiên, anh ta đã đáng ghét như vậy đó! Lết về tới nhà chân tay cô vừa đau nhức vừa bủn rủn. Bối rối nhất là lúc anh ta hướng dẫn cô thắt đai. Khoảng cách gần khiến cô không dám hít thở. Lần đầu tiên, cô tiếp xúc với con trai gần như vậy! Ngày thứ hai, cô bắt đầu tức giận lườm liếc anh ta. Anh ta mặt lạnh xem như không thấy. Càng chống đối anh ta càng thấy thú vị hay sao ấy? Cô thật tức muốn điên máu. Ngày thứ ba, cô liền thể hiện sự bất mãn đối với anh ta. Lần này, cô im lặng làm theo, vừa làm vừa nghỉ mai có nên xin nghỉ học luôn không? Nếu không bộ xương khô của cô sẽ hành hạ cô đến chết mất. Anh ta hình như nghe thấy tiếng lòng của cô lên tiếng giải thích: "Đây là những thứ cơ bản ai cũng phải học." Học thì học nhưng xung quanh cô đâu có ai bị hành hạ như cô đâu hả? Cái mặt lạnh đáng ghét. Một tuần, cô đã quen với sự huấn luyện ma quỷ của anh ta thì anh ta lại không xuất hiện. Thầy cho cô luyện tập cường độ bình thường làm cô thấy nhàm chán. Anh ta đi đâu vậy nhĩ? Cô nghĩ thầm. Nghe nói anh ta được cử đi thi đấu. Đàn anh của cô là đai đen nhất đẳng. Anh ta cao 1m70, gương mặt lạnh, thanh tú. Giọng nói trầm ấm. Bộ đồ trắng viền đen cùng chiếc đai đen thắt quanh eo phải công nhận rất hợp với dáng người của anh ta. Anh ta luôn mặt lạnh thể hiện sự uy nghiêm, không chỉ thế rất nghiêm túc trong việc giảng dạy và hướng dẫn những đàn em mới. Mà cô vẫn ác cảm với anh ta. Bởi anh ta cười lên thật khiến lòng cô ngứa ngáy. Anh ta không cười với cô là đang cười với mọi người. Hóa ra là cô đã nhầm to rồi, anh ta rất thân thiện với mấy em nhỏ còn với cô thì không. Anh ta rất nghiêm khắc với cô nha. Thật chán ghét. Tuyết Băng dần dần thích nghi và hòa đồng với mọi người. Dù là cô rất ít nói. Bởi vì không đa số đều là con trai nên không có phòng thay đồ. Mọi người đều cởi áo thun rồi mang áo võ thuật vào! Nữ thì chỉ cần mang áo võ thuật ở ngoài mà thôi. Riêng anh ta thì không như vậy! Anh ta có 1 căn phòng riêng do mấy anh lớn tự sáng chế! Nói hoa vậy chứ thật ra chỉ là mấy vách ngăn mà thôi. Hỏi tại sao lại để ý anh ta sao? Đơn giản là muốn tìm ra nhược điểm để trêu chọc anh ta mà thôi. Đứng trên lầu cao, cô vô tình nhìn thấy anh ta thay đồ. Cô hơi sững người, có thể do cô nhìn quá mất chăm chú thì anh ta ngước mắt lên. Cô giật mình sờ mũi. Cô không cố ý lén nhìn anh ta thay đồ đâu nha! Vô tình thôi mà hình như anh ta đỏ mặt ngại ngùng hay sao á? Lúc mới vào, cô rối rắm còn quay mặt đi khi thấy con trai thay đồ. Nhìn riết rồi quen nên mặt cứ trơ ra. Bước xuống lầu, anh ta chặn cô lại. Mặt cô cũng lạnh lùng nhìn anh ta: "Anh muốn gì?" Lần đầu tiên, cô nhìn thấy anh ta né tránh ánh mắt của cô nói: "Nhìn lén người ta thay đồ là không tốt." Lầu trên là nơi thầy ưu ái cho các học sinh nữ. Con trai không được lên đó. Nên anh ta chỉ có thể đợi cô ở dưới chân cầu thang. Anh ta nói rồi quay mặt đi nên cô không thấy rõ mặt anh ta như thế nào? "Tôi không nhìn lén." Anh ta quay lại: "Chính mắt tôi thấy." "Tôi nhìn công khai. Nhìn trực tiếp. Anh nói nhìn lén thật khó nghe." Cô bước ngang hiên đi qua anh ta. Muốn gây khó dễ với cô sao? Mơ đi. Cô không nói không phải cô không biết nói mà không muốn chấp mà thôi. Một khi nói đủ thẳng thắn, đủ táo bạo và mặt dày. Không muốn nhìn thấy anh ta tí nào!
Chương 14: Chạm Mặt. Bấm để xem Ba tháng hè, trôi qua cô cảm thấy cuộc sống thoải mái hơn vì những lúc căng thẳng và bực bội có nơi trút giận. Đó chính là những người song đấu với cô. Cô thích nhất là đánh song đấu. Mọi người lại sợ ngày này, cô thấy thú vị và vui vẻ lắm nha! Đứng đối diện cô là đàn anh khó tính. Cô biết đây chỉ là luyện tập thôi nên anh ta phải nhường cho cô. Vậy mà anh ta không nhường cô một tí nào. Thật đáng ghét nha. Mãi đến khi một tiếng á vang lên cô mới hồn thần. Trời ơi, cô bởi vì tức giận quá mà không kiểm soát được đánh trúng thằng nhỏ của đàn anh. Anh ta đỏ mặt tức giận bỏ đi. Cô thật vô tội. Cô không cố ý đâu. Không khí quái dị cứ quanh quẩn mỗi khi cô và đàn anh giáp mặt. Hai người đều cố ý lãng tránh đối phương. Khai giảng đầu năm học, cô và cô bạn Nhật Linh học khác lớp nhau. Cô ở dưới lầu còn lớp của Nhật Linh ở trên lầu. Bước lên cầu thang, cô ngước mắt lên thì thấy đàn anh đi xuống. Mà không đúng? Đàn anh của cô sao lại ở đây? "Xin chào!" Giọng nói trầm ấm tát cho cô một phát tỉnh luôn. Hóa ra đàn anh là bạn học cùng trường của cô. Ai nói cho biết trái đất sao nhỏ như vậy? Mà không phải sai sai ở đâu rồi? Anh ta mười lăm tuổi! Mẹ kiếp! Mười lăm tuổi đã đai đen. Còn là đàn anh của nhiều người như vậy. Tuy không phải thiên tài nhưng như vậy đã là rất giỏi rồi. Hơi lạc chủ đề nữa rồi! "Chào!" Cô bước tiếp không muốn nói thêm gì nữa! Cô phải bình tĩnh. Đến lớp Nhật Linh cô đứng ngoài cửa sổ vẫy tay. Mà cô bạn không nghe thấy đành quay lưng lại tính bước tới cửa chính cửa lớp thì thấy gương mặt đáng ghét tươi cười nhìn cô hỏi: "Muốn tìm ai?" "Nhật Linh." Anh ta gọi vọng vào lớp đông người ấy: "Nhật Linh có người tìm!" Xong anh ta bước vào lớp ngồi xuống chỗ của mình ngay cửa sổ nhìn cô cười. Thân quen lắm hay sao mà cười vậy! Cô không thèm nhìn anh ta nắm lấy tay cô bạn thân kéo tới hành lang ríu rít kể lể đủ chuyện trên trời đến khi tiếp trống vang lên mới chạy về lớp. Anh ta ở trường rất vui vẻ lúc nào cũng cười đùa với đám bạn. Không có dáng vẻ mặt lạnh, nghiêm túc và khó gần như lúc đứng lớp võ. Có lúc, anh ta còn trêu chọc cô khi cô đang đợi Nhật Linh cùng về. Bình thường miễn cưỡng lắm trước mặt thầy Lam cô mới gọi anh ta một tiếng là "anh Phong". Từ khi biết anh ta bằng tuổi cô gặp chỉ kêu: "Phong". (Đổi từ anh ta sang gọi tên nha mọi người) Mỗi ngày, Băng và Phong đều gặp nhau ở trường học rồi buổi tối gặp nhau trên lớp học võ. Bạn đầu xa lạ dần thân quen. Không biết từ khi nào, trên con đường về nhà tình cơ hai người gặp nhau. Mới biết họ cùng đường. Con đường đó mỗi ngày đều có một chiếc xe đạp màu xanh dương chạy song song với một chiếc xe đạp màu hồng. Không kể đến, từ lúc nào anh đã mua chuộc được thằng em trai ranh ma của cô. Phong thường rủ cô đi ăn kem và có cái bóng đèn sáng ngoắt ngồi giữa chính là thằng em trai của Băng. Cậu không cho hai người ngồi gần nhau. Đi đâu cũng phải có cậu đi cùng. Bộ ba quái dị ra đời. Hẹn muốn tâm sự thân mật mà có cái bóng đèn ở giữa thì hỏi thử làm ăn được gì! Á nhầm nói chuyện được gì! Ấy vậy hai người vẫn có thể nói chuyện trên trời dưới đất mặc cho thằng em chuyên tâm ăn hết ly này đến ly kem khác. Không có thằng em trai thì cũng có một trong hai cô bạn thân của Tuyết Băng. Thế nên, Phong đau đầu khổ não vắt óc suy nghĩ. Tình cảm ấy kéo dài cho đến một ngày. Cô viết lên áo của anh: "Băng thích Phong." Lần đầu tiên, cô tỏ tình với Phong. (Chiếc áo sau đó được giặt sạch sẽ thơm tho mùi nước xả vải. Dòng chữ vội vàng viết của cô biến mất nhanh như tương lai của họ) Bữa tiệc nhóm mừng chiến thắng lần trước anh ta cũng tham gia vì anh ta có giải huy chương đồng! Bầu không khí ngộp ngạt mỗi khi cô nói một câu và người đối diện phiên dịch một câu. Phong lạnh mặt. Trầm ngâm không nói gì! Đến lúc về, Phong hỏi: "Băng quen Hoàng Vũ sao?" "Quen." "Khi nào?" "Lúc Phong đang bận đi thi." Thế mới nói người đến trước chưa chắc gì đã nắm chắc được phần thắng. Có khi người đến sau đã vượt mặt trước lúc nào không hay. Phong cũng không nhắc lại chuyện đó nhưng đó vẫn là một nút thắt trong lòng anh. Mà cô thì không muốn nói đến chuyện quá khứ. Hiện tại, cô là bạn gái của Phong. Quá khứ chỉ là quá khứ mà thôi. Cứ cho nó chìm vào dĩ vãng đi. Cuộc thi đấu lớn lần hai từ khi tôi học võ được tổ chức. Năm trước, cô còn ngồi đó ngóng trông về một người. Năm nay, cô ngồi đây vẫn ngóng trông nhưng đơn ăn giản là cổ vũ cho hai người mà thôi. Một người là quá khứ. Một người là hiện tại. Hai người đều có một vị trí khác nhau trong lòng cô.
Chương 15: Valentine Đầu Tiên Bấm để xem Cuộc đời có nhiều lần đầu tiên, cô muốn nói đến lần đầu tiên cô nhận được hoa. "Phong đến làm gì?" "Tặng hoa. Phong thấy người ta bán tiện tay mua ủng hộ." Chàng trai vò đầu bức tóc đối diện là đàn anh mặt lạnh đây sao? Gương mặt hiện hai chữ bối rối, xoắn xuýt cực kỳ. Cô muốn bật cười rồi nhưng mặt vẫn tỉnh bơ: "Đưa đây. Phong về đi." "Sao chưa về?" Phong ngại ngùng nói: "Mình đi chơi được không?" Cô cũng tiện tay nhận thôi. Vứt đi thì thật lãng phí. Nói vậy chứ lòng thì vui muốn chết luôn. Muốn đi chơi lắm! Cô quay lại nhìn gương mặt không biểu cảm của ba thì lắc đầu: "Băng bận rồi, để lần sau vậy!" Bóng lưng thất vọng của anh khiến cô có một chút không đành lòng nhưng biết làm sao được? Nhà cô không cho cô yêu đương sớm ít nhất đến hết đại học cơ. Bây giờ, cô mới học cuối trung học. Cầm ba bông hoa trên tay cô đi vào nhà! Vừa ngắm vừa cười vui vẻ! Thật cảm động. Sinh nhật Phong mọi người cùng tổ chức ăn mừng. Chụp hình làm kỷ niệm trong đó có một tấm hình của cô và anh chụp chung. Cũng chỉ là hình bình thường thôi nhưng nó lại là một tai họa gián tiếp phá hủy tất cả mối quan hệ tốt đẹp mà hai người xây dựng trong tương lai. Phong luôn mang theo tấm hình bên mình. Anh để trong cập bị đám bạn xem thấy trêu chọc hồi lâu. Rồi vô tình rớt xuống đất. Cô giáo chủ nhiệm của cô nhặt được đưa cho cô. Cô vừa bực vừa tủi thân. Bởi vì cô thiên vị Phong là học sinh giỏi bộ môn của cô đang được bồi dưỡng đi thi cấp tỉnh mà mọi tội lỗi đều đổ lên đầu để cô phải gánh chịu viết bảng kiểm điểm. Vừa viết cô vừa mắng. Vì một tấm hình viết bảng kiểm điểm nhỏ lớn lần đầu viết kiểm điểm mà viết cái kiểu gì cô cũng không biết. Cô cảm thấy mình không sai nhưng làm to lên thì sẽ ảnh hưởng đến hai người chưa kể mời phụ huynh thì ba mẹ cô chắc sẽ giết chết cô luôn. Cô giận Phong rất lâu. Chẳng buồn gặp mặt hay nói chuyện. Thậm chí, cô oán trách cùng suy nghĩ chia tay xuất hiện trong đầu cô. Nó là một sự ám ảnh lớn đối với tinh thần của cô bấy giờ. Tình cảm có một vết rạn nứt lớn. Mà Phong lại hiểu lầm cô. Tuyết Băng quyết định chia tay. Phong và Tiểu Thanh hẹn hò. Bọn họ hẹn hò còn gọi cô theo. Phải biết cô là người yêu cũ chứ. Ngồi giữa người yêu cũ và người yêu mới không biết Phong có cảm giác gì? Hai người vui vẻ nói chuyện. Còn cô cố gắng uống hết ly trà sữa. Đợi bọn họ nói xong. Khi biết lý do cô muốn quay lại nhưng hình ảnh trước mắt khiến cô rơi nước mắt. Giọt nước mắt đầu tiên rơi vì xót xa, hối hận và đau khổ. Phong thấy có khóc hỏi: "Em bị sao vậy?" "Em đau bụng." Cô nói dối che đi cảm xúc trong lòng. Đại ngu ngốc. Vì đau lòng chứ sao nữa! Hai người không nghĩ đến cảm giác của cô sao? Thật khó chịu. Cô buông tay, không muốn nghe và không muốn biết về hai người đó nữa. Số trời thật muốn hành hạ cô. Bạn thân thì không bỏ được. Phong cô cũng không thể không gặp. Trốn cũng trốn không được liền miễn cưỡng đối mặt với họ. Trong lòng thầm mắng chửi. Cô chống mắt lên xem hai người quen được bao lâu. Đổi lại bây giờ, cô trở thành một cái bóng đèn siêu sáng! Cảm giác làm bóng đèn cũng không quá tệ. Chắc vì làm bóng đèn riết cô dần chai mặt. Thản nhiên nhìn họ vui vẻ. Tự nghĩ chúc phúc cho họ nữa cơ. Lúc cô muốn bọn họ vui vẻ thì bọn họ lại cãi nhau. Cô thật sự vô tội. Tuy làm bóng đèn nhưng cô cũng không rảnh làm cầu nối cho bọn họ là hòa đâu mơ đi. Thi chuyển cấp, cô và Tiểu Thanh học trường đệ nhị. Anh học trường đệ nhất. Cô nghĩ sẽ không thấy bọn họ thường xuyên mà thật ra là vẫn phải thấy nha. Anh đứng trước trường cô trên chiếc xe đạp Martin màu đen loại xe đạp mới ra bấy giờ. Chắc là đi đón Tiểu Thanh. Cô ngó lơ coi như không thấy vậy mà nhìn đi hai người bọn họ đang chạy trước mặt cô. Đáng ghét chết được. Anh còn chưa bao giờ chở cô đi học đâu! Trong lòng vị chua bùng cháy, cô ghen tị với ai đó rồi. Bây giờ, cô mặc áo dài cũng ra dáng thiếu nữ lắm nha! Mỗi tội bản chất hiệp nữ vẫn như cũ thôi. Vắt tà áo dài cột một bên hông như lưu manh chạy băng băng trên đường. Không coi ai ra gì mà cũng chẳng ai để ý đến cô đâu. Buồn phiền. Nghe tin hai người đó chia tay. Cô không vui cũng không thấy gì hết. Cảm xúc chai đá từ lúc nào cô cũng không biết. Đứng trên lầu cô nhìn anh đúng giờ đến lớp. Dắt xe vào chỗ trống rồi bước nhanh vào lớp chào thầy, cô mới chậm rãi đi xuống. Thật sự, cô cũng không hiểu anh đang nghĩ gì? Có buồn hay không? Anh vẫn bình thường đi học và đứng lớp. Cô không để ý lắm vì cô bận rộn kết giao những bạn mới. Lắc lắc con thỏ heo treo trên cặp xách, là anh tặng quà cho cô. Anh biết cô rất thích nhận quà vào các dịp lễ. Mỗi ngày lễ đến anh đều xuất hiện trên tay luôn có một món quà nhỏ bé xinh xinh. Anh bảo anh thích làm cô vui vẻ! Khi cười cô thường cười híp cả mắt không thấy mặt trời đâu. Thỉnh thoảng, anh còn véo má của cô.
Chương 16: Mong Manh. Bấm để xem Mỗi lời nói cô nói ra anh điều nhớ và để trong lòng. Hộp ngôi sao cô gấp từng hạt tặng cho anh chúc anh luôn gặp may mắn. Gửi vô vàn tình cảm cho đó. Anh lại không biết. Tưởng như chiếc ly thủy tinh vỡ rồi không thể gắn lại. Vậy mà duyện phận đưa đẩy chúng ta lại một lần nữa bên nhau! Anh từng bảo: "Em là người đầu tiên anh yêu!" Đúng là người đầu tiên nhưng không phải người duy nhất cũng chẳng phải người cuối cùng. Cô thở dài. Cô rất yêu thích môn hóa nên đã đăng ký vào lớp hóa thêm của trường đệ nhất. Tại sao lại không đăng ký trường đệ nhị? Bởi vì trường của cô không cho dạy thêm càng không thầy cô nào lọc vào mắt của cô. Cô là người cuối cùng bước vào lớp. Đóng cửa lại. Thầy Bạch mới nói: "Cô gái tùy chọn chỗ ngồi ở những dãy bàn cuối đi." Toàn là con trai trời ơi! Chọn giờ học này vì cô đi học về còn phải nấu cơm xong mới tranh thủ đi học thêm được. Anh quay lại nhìn cô cũng hơi kinh ngạc. Anh khẽ nói: "Lại đây!" Cô bước tới chỗ anh ngồi xuống! Mùi xà phòng thơm quanh chóp mũi của cô. Áo quần anh lúc nào cũng sạch sẽ thẳng tắp. "Sao lại đến đây học?" "Em thích hóa." "Sau này, em cứ ngồi chỗ này." Cô gật đầu. Mỗi ngày cô luôn là người đến cuối cùng của lớp. Đóng cửa bước vào chỗ ngồi cạnh anh như một thói quen. Mấy bạn nam phía sau luôn nghịch tóc của cô khiến cô bực mình. Cô quay lại trừng mắt nhìn từng người một. "Này bạn sao dữ vậy hả?" "Thích vậy đó?" Anh ra hiệu cô im lặng. Im thì im. Cô bực bội lườm anh. Sau này, cô mới biết hóa ra những người này đều là bạn của anh. Thân quen riết liền hiểu tính nhau. Bọn họ cũng không dám chọc ghẹo cô nữa. "Ọc.. ọc.." Cái bụng không có tiền đồ của cô vang lên. Vội đi học nên cô không kịp ăn tối. Mặt cô đỏ như quả cà nhưng làn da trắng của cô bị cô phơi đen nên không thấy được nó đang đỏ lên. Thật may mắn. Anh thì thầm vào tai cô: "Tí anh dẫn em đi ăn." Hơi ấm từ anh lan sang toàn thân của cô. Chẳng mấy ai quan tâm đến cô kể cả gia đình của cô. Vì họ rất bận rộn. Anh rất chu đáo, sẽ mua trước bữa tối hoặc không kịp mua sẽ dẫn cô đi ăn. Mùa đông trời chở lạnh. Cô ho dữ dội, anh là người mua thuốc cho cô uống. Nhiều khi cô ho quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến các bạn xung quanh dù họ không nói gì cả. Anh cũng tự giác dẫn cô cúp học. Mang áo ấm cho cô. Nhờ anh chăm sóc cô tròn ra một vòng còn khỏe hơn. Đôi lúc, cô cảm giác mình không phải đang đi học mà đang đi hẹn hò hoặc đại loại là đang đi tận hưởng nghỉ mát gì đó. Chỉ có bên cạnh anh cô mới có thời gian để thở. Một ngày đối với cô hai mươi bốn giờ là không đủ. Buổi sáng dậy phải rửa chén, nấu cơm và dọn dẹp nhà của rồi đi học. Học xong đi chợ về nấu ăn rồi đi học tiếp. Học chiều về tiếp tục rửa chén rồi nấu ăn. Sau đó, cô lại ôm cặp đi học thêm. Tuyết Băng cảm thấy mình như một cái chong chóng quay cả ngày chóng cả mặt. Đến lớp học thêm gần như đã bắt hết sức lực vậy đó. Có lúc, cô cũng gục vào bàn ngủ quên mất! Anh không đánh thức cô dậy. Đến khi tiếng chuông vang lên anh mới lay cô dậy: "Em mệt lắm sao?" "Chỉ cảm thấy buồn ngủ thôi!" Gương mặt còn chưa tỉnh ngủ của cô khiến anh bật cười. "Đi uống nước cho tỉnh người." Trước đây, hai người là người yêu chưa từng có thời gian hẹn hò. Vậy mà giờ chỉ là bạn thì lại có nhiều thời gian ở bên cạnh nhau. Cô nghĩ lúc nào cũng như thế này thì tốt quá! Cô không nhớ từ lúc nào anh luôn đón cô đi học rồi chở cô về nhà. Trước khi vào lớp dẫn cô đi ăn nếu cô đã ăn rồi thì dẫn cô đi uống nước hoặc mua bánh cho cô ăn. Cô nhìn anh thật lâu. "Em nhìn cái gì?" Cô buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng mình: "Ai lấy được anh chắc sẽ hạnh phúc lắm!" Anh điểm trán cô. "Thôi đi cô nương! Một mình em là anh mệt lắm rồi." Cô cười hì hì. Đúng chìu một mình cô cũng khiến anh đuối muốn chết rồi. Mọi người đều nghĩ cô là bạn gái của anh. Cô và anh cũng không ai đứng ra phản đối. Cứ như vậy bình lặng vui vẻ cùng gặp nhau mỗi ngày. Tuyết Băng chạy trên con đường dài râm mát bóng cây, áo dài trắng phất phất bay trong gió. Tà áo được cô nắm trên tay. Nhưng một chú bướm xinh bay lượn. Anh vô tay của cô: "Đang nghĩ gì?" "Em nghĩ tối nay ăn món gì?" Anh xoa đầu của cô. "Đã nghĩ ra chưa?" "Em muốn ăn nui xào bò, nước ép hoa quả thập cẩm." "Được. Đi thôi." Tưởng chừng như hạnh phúc nhưng tất cả chỉ là ảo giác!
Chương 17: Tha Thứ Bấm để xem Trận đấu bắt đầu, vòng một đối thủ bỏ cuộc anh thắng. Vòng hai đối thủ vắng mặt anh thắng. Vòng ba hiệp một, anh cùng đối thủ ngang sức ngang tài. Lúc mất cảnh giác bị đối thủ ra đòn hiểm khiến chân anh bị đau. Hắn nghĩ sẽ dễ dàng thắng được anh nhưng sai lầm. Anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Anh thắng. Hiệp hai, anh đã đi cà nhắc, đối thủ liên tiếp tấn công, anh liên tiếp né tránh rồi lùi lại. Cô biết anh chuẩn bị ra tuyệt chiêu của mình. Nhưng với cái chân bị thương động tác của anh chậm dần cũng đủ làm đối thủ hoa cả mắt. Anh thắng. Nhìn như lịch sử lặp lại. Một năm trước một người máu me đầm đìa. Một năm sau người khác đứng gần như trụ bằng một chân vẫn không chịu dừng lại. Thầy Lam bảo cô: "Em khuyên cậu ấy một câu đi. Tiếp tục đôi chân đó có thể bị phế đó." Anh lắc đầu, cô cũng ra hiệu cho thầy tiếp tục trận đấu. Đàn anh không ngừng đổ dầu thoa bố vào chân cho anh. Dù đau đớn anh vẫn nhìn cô cười: "Anh không sao!" Cô lắc đầu. "Anh có thể tiếp tục. Tin anh." "Cố lên, em ủng hộ anh!" Không khí lại leo lên cao ngút ngàn. Tiếng trống cổ vũ cùng tiếng hò hét vang dội khuấy động cả hội trường. Anh chiến thắng. Gương mặt tái nhợt vì đau. Cô đỡ một bên hông của anh. "Anh giỏi lắm!" Cô đưa ngón tay cái lên. Năm nay, Thầy Lam thu hoạch bội thu vì học trò đều đoạt giải nhất. Anh giải nhất, cô giải nhất và cả Hoàng Vũ cũng giải nhất. Bọn họ gần như ôm hết giải thưởng về tay. Tiền thắng giải anh dẫn cô đến một cửa hàng quà lưu niệm. Anh bảo: "Em thích gì?" "Em thích nhẫn đôi." Anh hơi bất ngờ rồi gật đầu. Tuyết Băng chọn một đôi nhẫn đơn giản. Một chiếc mang lên tay trái của anh. Một chiếc mang lên tay phải của cô. Đều gì cô muốn anh điều sẽ thực hiện dù có lý hay vô lý anh cũng sẽ chìu cho cô vui lòng. Hai người cùng mỉm cười! Cô còn đi khoe với Tiểu Thanh. Cô ấy bảo: "Trước và sau anh ấy đều là của cậu!" Cô hỏi lại: "Ý gì?" "Người anh thích chính là cậu đó." Cô không tin. Nếu thật sự thích cô thì đã không quen người khác. Bạn thân của cô càng không được. Nội tâm của cô rất bấn loạn. Tổn thương cô rồi bù đắp sao? Cô sẽ không bao giờ tha thứ đâu. Mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra bình thường đến một ngày, cô dắt xe ra về nhưng cảm thấy đầu thật choáng váng rồi ngã về sau lọt xuống hố cống bốc mùi. Bạn anh nhanh chóng gọi anh. Cô vẫn đứng trong đó đầu óc mơ màng. Mọi người đều cười nhạo cô. Không ai tiến lên đỡ cô dậy, họ chê cô hôi thối. Anh nắm tay cô, giữ chặt eo cô rồi kéo cô ra khỏi hố nước bẩn đó. Anh nhẹ đỡ cô nói: "Em có sao không?" Cô bình tĩnh đáp: "Em không sao?" "Có bị thương đâu không?" "Ngón chân đau rát!" Anh nhìn xuống bàn chân chảy máu của cô, đỡ cô lên xe. Ghé vào tiệm thuốc mua thuốc vào băng bông cho cô. Đưa thuốc rồi chở cô về. Cô như con búp bê bị kinh sợ. "Em về nghỉ ngơi đi." Khi anh quay lưng đi, cô muốn nói: "Em tha thứ cho anh đã làm em tổn thương." Nuốt nước mắt xót xa vào trong tim. Cô nhìn theo anh nói: "Đủ rồi đã đủ rồi. Anh không cần làm gì cho em nữa." Một tuần sau, cô hẹn gặp anh. Cô nhìn anh thật kỹ và thật lâu muốn ghi nhớ người con trai trước mặt vào sâu trong ký ức. Cô đưa bàn tay ra trong đó có một chiếc nhẫn. Tuyết Băng chậm rãi nói: "Tình cảm của chúng ta như chiếc nhẫn này." Cô ném nó đi. Anh sững sờ. Cô quyết định chấm dứt đoạn tình cảm vừa yêu vừa hận này. Giải thoát cho cả ba người khỏi đau khổ. Anh biến mất. Không anh chỉ chuyển qua lớp học khác. Nhưng đổi lại bạn thân của anh ngồi cạnh cô. Anh đi vẫn không yên tâm muốn cậu ấy chăm sóc cô thay anh. Cậu ấy thấy anh đưa đón cô đi học. Nói chuyện cho cô vui. Bạn thân của anh giờ trở thành bạn thân của em. Cô cầm chiếc nhẫn y đúc anh nhìn thấy cô đã vứt trên tay. Lồng vào sợi dây chuyền mang lên trên cổ rồi giấu dưới lớp áo. Hành hạ anh đau cũng như tự hành hạ chính bản thân em. Mắt anh sầu tim em cũng không dễ chịu. Đoạn đường phía trước rất dài đáng tiếc niềm tin của em đã vỡ mãi mãi không hàn gắn được. Em sợ một ngày nào đó trao chọn trái tim cho anh rồi anh sẽ không cần nó. Hay sợ một ngày bên anh có một người con gái khác ngoài em. Em rất sợ! Sợ cảm giác đó lắm. Em hy vọng tương lai. Anh sẽ tìm được người cuối cùng anh yêu! Em cám ơn những gì anh đã làm cho em. Mỗi ngày, anh đi học rồi tranh thủ thời gian dư đi làm thêm. Không phải anh không có tiền. Em biết mỗi tháng ba mẹ anh đều gửi tiền vào tài khoản cho anh. Anh không thiếu tiền. Vì vậy em tự đa tình nghĩ rằng: "Vì em." Vì chăm sóc cho em nên anh giấu cả gia đình anh và mọi người lặng lẽ đi làm thêm. Nếu không phải tình cờ em thấy được thì anh sẽ mãi mãi cứ như vậy sao? "Chàng khờ à! Cám ơn anh." - Hết-
Chương 18: Giấc mơ ngọt ngào Bấm để xem Câu chuyện bắt đầu vào mùa hè. Khi đó, tôi đang đi học võ taekwondo. Tình cờ đứng trên sân thượng tôi nhìn thấy một người. Người ấy đẹp như một người mẫu, dáng người cao khoảng 1m78, gương mặt như một thiên thần, ánh mắt trong veo, làn da trắng như tuyết, bờ môi gợi cảm. Áo sơ mi trắng tinh càng khiến người ấy như tỏa ra một ánh sáng thuần khiết. Và tôi muốn chinh phục chàng hoàng tử đã chiếm mất tim mình ngay lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt ấy. Trong thế giới của tôi, người ấy là người đẹp nhất. Đẹp như một chàng hoàng tử! Từ các câu chuyện cổ tích công chúa và hoàng tử! Tôi cũng hy vọng tìm cho mình một chàng hoàng tử. Có một gia đình nhỏ hạnh phúc và ngọt ngào. Tôi không phải là một cô công chúa xinh đẹp nhưng tôi đủ tự tin vào bản thân có thể hấp dẫn các chàng trai tôi thích. Gia đình tôi không giàu có nhưng chính vì vậy tôi có một nghị lực kiên cường, bước từng bước vào thế giới rộng lớn này. Tôi mong muốn tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình. Tôi đã từng bị bỏ rơi, bị phản bội nhưng nó đã khiến tôi mạnh mẽ lên. Tôi không sợ hãi trước khó khăn. Trước đây, tôi đã khóc rất nhiều, rất đau khổ khi bạn thân và người yêu đều quay lưng với tôi. Tôi nghĩ mình đã không thể cười. Dù cho mọi người nói tôi là một mặt trời nhỏ. Luôn vui vẻ, lạc quan và yêu đời. Bởi vì từ khi sinh ra tôi luôn cười thật tươi. Tôi có rất nhiều ước mơ và hoài bảo. Xin giới thiệu tôi tên là Hạ Tuyết Băng. Năm nay, tôi tròn 16 tuổi. Tôi thích màu trắng. Loài hoa tôi thích nhất là hoa sen. Tôi nghĩ hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Câu truyện tôi kể bắt đầu từ mùa hè năm ấy. Khi đó, tôi đang đi học võ taekwondo. Tình cờ đứng trên sân thượng, tôi nhìn thấy một người. Người ấy đẹp như một người mẫu, dáng người cao khoảng 1m78, gương mặt như một thiên thần, ánh mắt trong veo, làn da trắng như tuyết, bờ môi gợi cảm. Áo sơ mi trắng tinh càng khiến người ấy như tỏa ra một ánh sáng thuần khiết. Và tôi muốn chinh phục chàng hoàng tử đã chiếm mất trái tim mình ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt ấy. Trong thế giới của tôi, người ấy là người đẹp nhất. Đẹp như một chàng hoàng tử! Thế đó, nhưng không phải lần đầu tiên người ấy nhìn thấy tôi. Cứ cho là tôi yêu đơn phương đi. Và hành trình chinh phục tình yêu của tôi bắt đầu. Nó không được suôn sẻ cho lắm bởi vì tôi bị ốm nặng phải nằm liệt giường ở nhà. Tôi nghỉ chắc tôi đã bỏ lỡ cơ hội rồi. Mãi cho đến mùa đông, tôi mới khỏe hẳn. Tôi còn nhớ rất rõ mùa đông đó, bởi vì nó rất lạnh. Nhìn qua cửa sổ, tôi thấy một gia đình đang quay quần bên cây thông Noel, những quả châu tròn tròn xinh xinh. Những sợi dây kim tuyết lấp lánh. Những bóng đèn nhỏ chớp chớp vui mắt. Còn có rất nhiều gia đình khác đang quay quần bên bàn ăn với gà quay, rượu vang và bánh hình cây gỗ ấm áp. Còn tôi thì sao? Tôi thấy lòng mình thật lạnh lẽo. Gia đình tôi có ba và có mẹ. Họ đang bận cãi nhau. Tiếng cãi vã to dần lên. Tôi ghét họ. Dù chưa khỏe nhưng tôi muốn rời xa căn nhà ồn ào đó. Tôi khoác một chiếc áo thật dày. Tôi đến lớp học võ. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi đó chính là người ấy. Ánh mắt trong suốt ấy, nụ cười hồn nhiên ấy. Nhưng thứ mà tôi khao khát. Tôi đang ngẩn ngơ thì cô bạn thân của tôi vỗ mạnh vào vai tôi và nói: "Băng Nhi, bạn đang nhìn ai mà chăm chú thế?" "Ê mày, anh chàng kia là ai thế?" Tôi giả vờ hỏi. "Ai? Bạn hỏi người nào?" "Cái anh chàng đang đứng gần anh Hiếu ấy." Thanh liếc mắt nhìn tôi một cách bí hiểm rồi cười: "Băng chấm ảnh rồi hả? Để Thanh giới thiệu cho." "Được không đó?" Tôi chọc nó. Đoàn từ đằng xa bước đến chỗ chúng tôi đang đứng. Thanh thì nhanh nhẩu giới thiệu cho tôi. "Giới thiệu với anh Đoàn đây là nhỏ bạn thân của em tên Tuyết Băng." Đoàn mỉm cười cũng nói theo: "Xin chào, anh tên Minh Đoàn. Hân hạnh được làm quen với em." Rồi lại nói tiếp: "Sao anh thấy hai em giống chị em thế nhỉ?" Chưa kịp để tôi trả lời thì anh Hiếu chạy tới gọi anh Đoàn đi luôn. Tôi tiếc lắm luôn. Tôi húc nhẹ vào eo con bạn rồi nhỏ giọng bảo: "Mày quen anh Đoàn khi nào mà tao không biết vậy?" Thanh vội vàng giải thích: "Mấy tuần mày nghỉ học vì ốm, anh Đoàn mới xin vào học võ rồi quen luôn." Hôm sau, tôi vừa bước vào cửa lớp thì đã thấy anh đứng đó, ngóng ra cửa mãi như đang đợi ai đó, tôi thấy rất buồn cười liền chọc ảnh: "Ủa, anh Đoàn đang đợi ai thế? Đợi bé Thanh nhà em hả?" Anh liền ngượng ngùng nói: "Không, anh đang đợi em đó." "Anh đang đợi em." Tôi ngạc nhiên hỏi. "Thật mà, anh đang đợi em." Tôi thấy rất vui, trái tim đập bang bang. Nhưng ngoài mặt vẫn cứ lạnh nhạt nói: "Anh Đoàn xạo quá đi!" "Không anh nói thật." Tôi ngại ngùng bảo: "Hôm nay, Thanh ốm có một mình em trực nhật thôi! Anh vào lớp đi kẻo muộn để em còn làm việc nữa." Tôi đẩy vai anh đi vào lớp vì chúng tôi đang đứng trước cửa lớp. Mọi người ai cùng nhìn về phía này làm tôi càng thêm ngại. Tôi đang loay hoay lau bảng nhưng lau mãi không xong vì tôi chỉ cao có 1m 6 thôi. Cái bảng này cao quá đi. Đang không biết làm sao khi không có chiếc ghế nào thì tôi thấy mọi thứ hơi tối đi. Lúc tôi ngước mắt lên thì thấy anh đang đứng sau tôi lau sạch phần trên cao. Trái tim tôi đập càng ngày càng nhanh. Tôi ngửi được mùi thơm nhẹ nhàng từ áo quần của anh. Nó không khiến tôi ác cảm mà lại làm tôi say mê. Tôi nghe anh nói: "Để anh lau cho. Anh là con trai lại cao hơn em để anh giúp em nha!" Ánh mắt anh nhìn tôi say đắm. Tôi sợ anh nghe được nhịp tim đập liên hồi như trống của tôi liền lui ra sau. Tôi vừa vui vừa lo sợ đây là ảo giác. Tôi cười nhẹ và nói cám ơn anh. Trong lòng thì vui đến muốn về nhà mở tiệc luôn. Tình cảm ấy đến nhanh như một cơn gió. Mỗi ngày tôi đều đến lớp võ sớm hơn. Tôi đi học đều đặn và thường xuyên hơn mục đích để ngày ngày được nhìn thấy anh. Chỉ cần nhìn thấy anh cười trái tim tôi thật ấm áp! Anh cũng thế, mỗi ngày đều bất ngờ xuất hiện quấn lấy tôi. Anh quan tâm đến mọi thứ xung quanh tôi. Mọi người đều chọc chúng tôi và cả cô bạn thân của tôi nữa. Khi nó đi học lại mọi thứ điều thay đổi. Mọi người đều vây xung quanh về tôi và anh. Khiến con bạn càng thêm tò mò. Nó nháy mắt với tôi bảo: "Nhanh quá nha, Thanh mới nghỉ học có một tuần mà hình như người ta có người yêu rồi đó nha. Vậy mà giấu không nói. Thành thật khai báo đi rồi sẽ được khoan hồng!" "Thì như mày thấy đó." Tôi vội chạy vào lớp sợ nó hỏi liên tục. Thời gian như thoi đưa, mùa xuân đã đến. Một hôm anh hẹn tôi ra góc cây phượng đỏ. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và khẽ nói vào tai tôi: "Anh thích em". Hai má tôi đỏ ửng lên, bấy nhiêu cũng khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Tôi ước gì thời gian có thể chậm lại lúc này. Chỉ cần có anh bên cạnh tôi không sợ gì cả. Anh là ánh sáng của đời tôi. Chàng hoàng tử trong trái tim tôi. Tôi cũng muốn nói: "Em thích anh" nhưng lại ngại ngùng nói không nên lời.
Chương 19: Sóng gió Bấm để xem Khi mọi thứ đang rất tốt đẹp thì Hoàng Phong xuất hiện và nói với tôi: "Băng Nhi, anh vẫn còn yêu em. Mặc dù, anh nghĩ anh không còn yêu em nữa. Nhưng đến giờ, anh mới nhận ra em mới thật sự là người anh yêu. Em hãy tha thứ cho anh nhé!" "Em đã tha thứ cho anh. Nhưng giờ đã quá muộn màng rồi! Trong trái tim em giờ chỉ có một người duy nhất là anh Minh Đoàn thôi. Anh hãy quên em đi." Đúng lúc đó, anh Đoàn bước đến cười và nói: "Phong cậu khỏe không? Lâu rồi không gặp." Tôi rất ngạc nhiên khi biết Đoàn và Phong là bạn của nhau. Tôi vội hỏi anh: "Đây là bạn của anh hả?" Phong cũng khá ngạc nhiên khi chúng tôi cầm tay nhau. Đoàn trả lời: "Ừ. Đây là Phong người mà anh hay nhắc đến với em đó." "Mà sao hai người lại đứng đây?" Chẳng lẽ, hai người biết nhau. Đoàn khoác tay lên vai tôi và nhìn về phía Phong nói: "Đây là Tuyết Băng. Bạn gái của tao." Anh vừa nói xong đã khiến Phong giật mình. Trong lòng càng hối hận vô cùng vì đã phản bội Tuyết Băng, người con gái anh rất yêu và cũng đã tổn thương cô ấy rất nhiều giờ lại là bạn gái của Đoàn. Thế giới này cũng thật nhỏ bé! Hôm nay là 30 Tết, tôi hẹn anh ra ngọn núi phía sau trường. Tôi muốn nói cho anh biết sự thật. Dù tôi không muốn làm anh buồn vì sớm hay muộn giấy cũng chẳng thể gói được lửa. Giữa núi rừng bao la, gió thổi cuốn tóc bay. Tôi thấy lòng thật nhẹ nhàng sau khi nói hết cho anh nghe. Tôi thấy khoé mắt anh đỏ hoe. Lúc ấy, tôi cũng không suy nghĩ được nhiều. Chợt có sao băng bay qua, tôi thấy anh chắp tay cầu nguyện. Tôi hỏi anh đã cầu nguyện gì thế nhưng anh không trả lời, anh nói: "Nói ra sẽ mất linh." Tôi đoán anh sẽ cầu nguyện cho tình yêu của chúng tôi mãi mãi bền lâu. Sẽ mãi mãi như lúc này thật hạnh phúc và ngọt ngào. Bầu trời đêm nay thật đẹp, trăng thật tròn và sáng. Trên ngọn núi chúng tôi ngồi bên cạnh nhau cùng với muôn vì sao lấp lánh. Trái tim chúng tôi như hòa quyện vào nhau như chung một nhịp đập. Anh nhẹ hôn lên môi của tôi. Nụ hôn đầu tiên của chúng tôi. Một nụ hôn ấm áp như con người của anh vậy! Mang theo quyến luyến và xao xuyến trái tim của tôi. Tôi thấy mình như một công chúa được chàng hoàng tử bảo vệ. Tôi nhớ rõ, khi tôi quyết định nói cho anh nghe về câu chuyện của tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi bắt đầu kể chậm thật chậm và hỏi lại anh: "Anh có bao giờ từng nghĩ đến em đã từng là người yêu cũ của anh Phong không?" Anh cười ôn nhu và nói: "Không. Anh chỉ biết em yêu anh nhiều như những ngôi sao trên bầu trời! Và anh cũng vậy!" "Anh chẳng bận tâm sao?" Tôi lo lắng hỏi. "Em đừng suy nghĩ nhiều nữa." "Nhưng em là người yêu cũ của anh Phong. Em không muốn anh nghe từ một người khác." Anh lắng nghe tôi nói. Tôi bắt đầu nhớ lại chuyện lúc xưa. "Trước đây, em và anh Phong quen nhau. Và một ngày, anh ấy nói với em. Anh ấy đã yêu một người con gái khác. Người đó là bạn thân của em. Chúng em chia tay nhau từ đó. Em muốn anh hiểu đó là quá khứ của em. Mọi thứ đã qua rồi." Tôi nghĩ anh hiểu và đau lòng cho tôi! Nhưng không chỉ vậy, anh thật sự giận dữ và quyết tâm làm cho rõ mọi thứ. Anh chán ghét người đã làm cho tôi rơi nước mắt. Tôi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Và tôi đã sai. Tôi vô tình đã khiến tình bạn của anh và Phong tan nát. Sau khi đưa tôi về nhà. Anh đã đến tìm Phong và hét to lên: "Tao đã biết hết rồi, mày đã bỏ rơi cô ấy, đã phản bội cô ấy. Mày khiến cho Băng đau lòng. Chính mày đã làm cho Băng khóc." Tôi thật sự không thể nghĩ được anh ôn nhu như thế, hiền lành như thế vì tức giận thay cho tôi. Anh lao vào anh Phong đánh tới tấp. Phong cũng đánh trả lại. Khi Thanh gọi điện thoại cho tôi và thông báo cho tôi biết hai người đang đánh nhau, tôi không khỏi sửng sốt. Tôi thật không nghĩ đến người trầm tính bình tĩnh như Đoàn cũng có lúc nóng nảy như thế. Tôi không tin vì từ trước tới giờ anh chưa từ đánh ai hết. Lúc tôi vừa chạy tới, tôi thấy anh đang đánh Phong. Và anh Phong không đánh trả. Tôi chỉ nhìn thấy anh như điên cuồng, ánh mắt sắc lạnh không hề có một tí ấm áp nào. Bất cứ lúc nào, anh cũng có thể giết chết người trước mắt anh. Anh không hiền lành như bụt nữa và người gây ra tất cả là tôi. Tôi đỡ Phong đứng dậy và chất vấn anh: "Anh đang làm gì vậy?" Tôi vô cùng tức giận và thất vọng. Tôi không nghĩ anh lại làm như vậy. "Anh mau dừng lại đi." Anh càng tức giận hơn: "Tại sao em lại bênh vực cho nó?" "Em không biết, anh đánh người là sai." Tôi càng ngăn cản thì mọi chuyện càng thêm nghiêm trọng. Tôi thật không biết phải làm gì lúc này. "Em tránh ra đi." "Băng em tránh ra chỗ khác đi. Chuyện này để anh giải quyết." Phong kéo tôi ra. Tôi rất đau lòng. Nếu biết trước mọi thứ sẽ tồi tệ như vậy tôi sẽ không bao giờ nói ra. "Em không tránh, hai người muốn đánh nhau thì đánh em trước đi." Tôi đứng trước mặt Phong nhìn anh và nói: "Anh muốn đánh anh Phong thì bước qua xác của em." Tôi nhìn thấy sự đau đớn trong mắt của anh nhưng tôi không biết phải làm sao vì chính tôi đã từng cảnh cáo Phong không được đụng đến một sợi lông của anh. Và giờ Phong bị đánh là lỗi tại tôi. Tôi phải bảo vệ Phong. Tôi không muốn mọi thứ càng tệ hơn. Nhưng chính tôi đã đẩy người yêu thương tôi ra xa. Khiến anh thấy tổn thương! Vì anh đứng về phía tôi cơ mà. Còn tôi đang ra sức bảo vệ người đã từng làm tổn thương đến tôi. Tôi đã ngăn được đổ máu nhưng không thể hàn gắn được những vết nứt ngày càng lớn hơn.