Trọng Sinh Vĩnh Sinh Vĩnh Thế Thu Nguyệt Minh - Người Dấu Mặt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi ngườidấumặt, 14 Tháng hai 2022.

  1. ngườidấumặt

    Bài viết:
    0
    Chap 50: Ngoại truyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giới thiệu sơ qua một chút về nội dung của ngoại truyện:

    Ngoại truyện nói về phu phụ Quân Nguyệt giúp đỡ cho Phi Long và Tuyết Y nhé. Ngoại truyện này đối với hai người kia thì là sóng gió trùng trùng, còn đối với Quân Nguyệt phu phụ chỉ là giúp đỡ thôi nên sẽ hài và sẽ được ăn cẩu lương hết cỡ luôn. Lâu lâu cũng phải có vài tập hài cho cặp đôi chứ cứ ngược với sóng gió hoài nó cũng mệt.

    Hai người họ sau khi xuống nhân gian sẽ lấy một cái tên khác để sử dụng cho bên dưới nhân gian thôi. Nhưng họ vẫn là Thần Quân và Thu Nguyệt nhé. Và họ nhớ thân phận của mình là tiên nhân nhé.

    Khi xuống nhân gian lần này thì Thần Quân tên là Cảnh Nghi, còn Thu Nguyệt tên là Thường Hi nhé.

    Tóm tắt là phu phụ nhà Quân Nguyệt giả thành người phàm và xuống với tư cách là anh em, bạn bè với hai người kia để giúp đỡ và tác hợp cho hai người kia. Hoàn thành xong công việc của mình sẽ về lại tiên giới.

    Nhưng trước khi về tiên giới còn có một chuyện bất ngờ sẽ xảy ra với họ, chuyện gì thì đọc đi rồi sẽ biết thôi.

    Còn một vấn đề nữa vì là quay trở về bên dưới nhân gian với bây giờ hai người bọn họ cũng coi như là đã tách biệt khỏi tiên giới nên sẽ không phải chịu những phép tắc rườm rà trên tiên giới nữa nên tính cách nữ chính cũng từ từ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều nhé.

    Còn nữa lần này trở về nhân gian vì không phải trọng điểm chỉ là giúp đỡ thôi, nên nam chính sẽ có một công việc hết sức là bình thường và cũng không quá giàu có như trước kia nữa nhưng vẫn là con cháu trong dòng tộc và là anh em chú bác với nhân vật Phi Long bên dưới nhân gian nhé. Còn nữ chính là bạn thân của nhân vật Tuyết Y bên dưới nhân gian. Và hai người họ vẫn là một cặp vợ chồng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2022
  2. ngườidấumặt

    Bài viết:
    0
    Chap 51: Ngoại truyện 1: Giúp đỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơn hai ngàn năm qua phu phụ bọn anh đi du ngoạn khắp nơi. Tính cách của Thu Nguyệt bây giờ cũng đã càng lúc càng cởi mở hơn. Cô cũng đã thẳng thắn với anh hơn rất nhiều. Phu phụ bọn anh nay đây mai đó, lúc thì đi du ngoạn trên tiên giới. Có lúc thì xuống nhân gian chơi một thời gian, thường thì nếu có xuống nhân gian chơi họ sẽ ở lại những đạo quán để tu luyện và nghe giảng đạo pháp. Cuộc sống của hai người cứ thế mà trôi qua. Hôm nay khi phu phụ bọn anh đang luyện Song Tiên Phối ở Lạc Nhạn đây là nơi có phong cảnh rất đẹp. Nơi đây là nơi giáp ranh giữa tiên giới và nhân gian. Bên trên là tiên giới nhưng ngay bên dưới lại là nhân gian, chỉ cách nhau là một cái kết giới. Ở đây gần như chẳng có ai sinh sống. Du là tiên nhân hay phàm nhân đều khó có thể sống ở đây. Đối với tiên nhân thì ở đây áp suất đặc biệt khá cao nhưng ngược lại với phàm nhân thì áp suất ở đây lại quá thấp, thấp hơn cả những vùng núi cao ở Tây Tạng. Riêng phu phụ bọn anh mặc dù là tiên nhân nhưng cũng đã từng sống bên dưới nhân gian nên cũng đã quen dần không khí của hai nơi. Bây giờ anh đã hiểu vì sao những tiên nhân năm đó là thúc phụ hay A Ly điều mất rất sớm vì đơn giản là vì họ không thể sống quá lâu dưới nhân gian được, bởi vì áp suất bên dưới nhân gian khá cao nên họ không thể trụ được quá lâu bên dưới nhân gian. Riêng thúc phụ, cũng là nội tổ của anh năm đó vì là thượng thần tu vi cao nên mới có thể trụ được đến lúc ngài ấy qua trung niên một chút. Nhưng khi còn ở dưới nhân gian thúc phụ thường hay đi đến những đạo quán hay đi đến *Doi Inthanon cũng là ngọn núi cao nhất ở Thái Lan. Riêng về phần của vị tiên nhân đi theo hầu hạ nhạc mẫu năm đó chính là người đàn bà bí ẩn kia cũng sống trên núi Doi Inthanon. Nghe bảo bà ấy năm đó chỉ ở trên núi Doi Inthanon chỉ khi nào cần đến bà mới hạ sơn đi cùng với nội tổ mẫu mà thôi. Những năm tháng anh tu luyện cũng là tu ở tại Hoa Sơn. Năm xưa anh cũng không biết vì sao thúc phụ lại sắp xếp cho anh lên Hoa Sơn một ngọn núi cao như vậy để tu luyện. Bởi vì ở dưới nhân gian lúc đó cũng rất nhiều chỗ để tu đâu nhất thiết phải lên một chỗ nằm cao trên núi như vậy. Bây giờ thì anh đã hiểu vì lúc đó có cả nàng và A Ly ở cùng anh nên vì thế họ không thể chọn một nơi quá thấp sẽ khiến cho cô năm đó và A Ly khó trụ được lâu vì áp suất quá thấp.

    Còn một điểm nữa mà khiến cho Lạc Nhạn không ai có thể sinh sống ở đây đó chính là con đường dẫn đến nơi đây cũng rất là gian nan và khó tìm. Đó cũng là lý do vì sao phu phụ bọn anh quyết định đến đây để sinh sống, vì môi trường sống ở nơi đây khá là phù hợp với phu phụ bọn anh. Nó rất gần với nhân gian nên hai người có thể dễ dàng hạ phàm bất cứ lúc nào. Đặc biệt nơi đây phong cảnh cũng rất đẹp, rất thơ mộng. Đây mới thật sự được xem là sống ẩn.

    Quay về với hiện tại, hôm nay trong lúc phu phụ bọn anh đang tập luyện Song Tiên Phối thì bất ngờ nhận được tin từ thúc phụ. Thúc phụ ngỏ ý mời phu phụ bọn anh, mong phu phụ bọn anh có thể hạ phàm để giúp đỡ cho Phi Long và Tuyết Y. Lúc này phu phụ bọn anh hẹn gặp thúc phụ.

    - Thúc phụ, thúc phụ lâu quá không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?

    - Thần vẫn khỏe. Phu phụ hai người vẫn khỏe chứ?

    - Vẫn khoẻ, còn rất hạnh phúc nữa.

    - Thúc phụ có việc cần gì nhờ đến phu phụ nhà ta sao?

    - Haizz. Là chuyện của Phi Long thượng tiên và Tuyết Y.

    - Hai người họ có chuyện gì sao?

    - Ngài không biết đó thôi. Hơn một trăm năm trước đã xảy ra một chuyện làm náo loạn cả tiên giới.

    - Chuyện gì? Anh lo lắng hỏi.

    - Chuyện là Tuyết Y bị một tên tiểu quỷ lợi dụng làm thuật thôi miên khiến cho ngài ấy bị mê hoặc và đã khiến cho ngài ấy sau đó vào trong Tâm Sở Thống thả tên Ma Vương kia ra ngoài. Cũng may là lúc đó có Diêm La thái tử lên thu phục và đưa hắn về ma giới. Mặc dù là vì bị lợi dụng nhưng Tuyết Y thượng thần lúc đó vẫn bị phạt và bị đầy xuống nhân gian làm phàm nhân.

    - Thần nhi nó có bị làm sao không?

    - Cảnh Thần thái tử không bị gì cả. Sau đó Phi Long thượng tiên vì cũng muốn cùng phu nhân của mình xuống nhân gian mà ngài ấy cũng đã quyết định đầu thai làm người, tiếp tục mối nhân duyên của hai người bọn họ.

    - Vậy thúc phụ muốn nhờ phu phụ ta xuống giúp đỡ bọn họ? Anh hỏi.

    - Phải. Dù sao thì Tuyết Y thượng thần cũng từng là bạn với Thu Nguyệt mà.

    - Ta muốn xuống nhân gian giúp cô ấy. Thu Nguyệt nhanh chóng lên tiếng.

    - Chuyện này. Thúc phụ nhìn anh ngần ngại.

    - Không sao, được ta đồng ý giúp đỡ hai người bọn họ. Dù sao năm xưa họ cũng đã từng giúp ta. Bây giờ bọn ta phải giúp họ thế nào?

    Thúc phụ nói ra hết kế hoạch của ngài cho phu phụ bọn anh nghe. Đại khái là phu phụ bọn anh sẽ xuống dưới nhân gian làm bạn của hai người bọn họ. Tất nhiên khi xuống dưới cả hai cũng là một cặp. Anh sẽ là con trai của thúc phụ, mà thúc phụ lần này lại là thúc phụ của Phi Long bên dưới nhân gian. Như vậy anh sẽ là anh em họ với Phi Long. Còn cô xuống bên dưới sẽ là bạn thân với Tuyết Y. Ngoài ra còn có cả những người khác nữa. Cả bọn sẽ học chung trong một trường đại học. Sau đó sẽ tốt nghiệp cùng nhau và cứ như thế cho đến lúc hai người họ quay về tiên giới.

    - Thần cũng không muốn làm phiền hai người đâu, cơ mà, chỉ có hai người mới thích hợp xuống dưới nhân gian. Bởi vì hai người từng ở bên dưới nhân gian nên dù sao thì..

    - Thì cũng không sao đúng không? Anh hỏi.

    Thúc phụ nhìn anh nở một nụ cười hết sức là gượng gạo rồi nói tiếp:

    - Phu phụ hai người đóng một phần rất rất quan trọng trong chuyện tình của hai người bọn họ đó.

    - Vì sao lại quan trọng? Anh hỏi

    - Vì ngài và Thu Nguyệt sẽ đóng một vai trò như ông Tơ Bà Nguyệt cho hai người bọn họ. Ngài thử nghĩ mà xem. Phu phụ hai người là người yêu của nhau trước đó rồi, còn hai người họ thì chưa. Mà Tuyết Y lại là bạn cùng phòng kiến túc xá với Thu Nguyệt, còn ngài vừa là anh em họ lại thân thiết từ nhỏ với Phi Long hơn nữa sau này lại ở cùng phòng trong kiến túc xá. Chuyện hai người yêu đương sau này ai cũng sẽ biết nên nhiệm vụ của hai người là giúp cho bọn họ gặp mặt và tiếp xúc nhiều với nhau một chút là được, còn cái chuyện yêu đương thì hai người họ đã có tâm linh tương thông với nhau rồi nên rất dễ nổi lửa yêu đương.

    - Nhưng thúc phụ làm sao biết được mấy người bọn họ sẽ chung phòng với nhau? Anh hỏi.

    - Thần đã có sắp xếp hết rồi ngài yên tâm đi.

    - Thôi được rồi, vậy thì chừng nào?

    - Vài bữa nữa.

    - Cái gì sao nhanh vậy? Anh giật mình hỏi

    - Thì sau bao nhiêu năm con trai thần cũng đã lớn rồi cho nên khi từ đi nước ngoài về thì tất cả cũng phải thay đổi chứ.

    - Vậy ai là con của thúc phụ lúc nhỏ? Đừng nói là Thần nhi của ta đấy nhé.

    - Vâng.

    - Thúc.. Anh có chút bực bội. Nhưng cô lúc này cũng kịp thời can ngăn:

    - Thôi được rồi! Phu phụ thần chuẩn bị xong thì sẽ xuống nhân gian liên lạc với thúc.

    - Vâng, đa tạ phu phụ hai người đã đồng ý chịu giúp đỡ. Nói xong chắc có vẻ sợ nên thúc phụ liền nhanh chóng bỏ đi. Anh lúc này xoay qua nhìn cô định trách móc thì thấy cô đã làm ra vẻ mặt nũng nịu nhìn rất dễ thương, đó là một trong những điệu bộ mà anh muốn được nhìn thấy nhất của cô, nên anh đã không nói gì thêm nữa.

    Vài ngày sau, khi mà đã chuẩn bị xong hết thì cả hai liền hạ phàm. Gặp lại thúc phụ ngài đã căn dặn cả anh và cô rất nhiều. Bây giờ anh mới đi theo thúc phụ để ngày mai chuẩn bị làm như mới từ nước ngoài về. Còn riêng về phần của cô sẽ hội hợp với Châu Sa và Bế Nguyệt bọn họ cũng xuống giúp cho Phi Long và Tuyết Y hai người bọn họ. Ba người bọn cô phải chuẩn bị tất cả để ba người tháng sau có thể danh chính môn thuận vào được trường đại học. Anh lúc này nhìn cô và thúc phụ nói:

    - Ta làm nam chính đủ rồi, bây giờ nhường cái hào quang nam chính này lại cho Phi Long hắn.

    - Thần đã làm phép cho tiên khí của hai người tạm thời mất đi rồi đó, nếu không rất dễ bị phá hiện. Thúc phụ nói.

    - Hiểu rồi. Anh nói rồi tiếp tục xoay qua nhìn cô rồi nói:

    - Hẹn nàng ba tháng sau gặp lại.

    - Ba tháng sau gặp lại. Cô nói rồi bước lại ôm anh một cái như không muốn xa anh. Anh cũng vòng tay ôm lấy cô vỗ về.

    Lúc này anh trong vai người con trai bên dưới nhân gian của thúc phụ sau bao năm được cha gửi qua nước ngoài học tập bây giờ mới trở về. Vì thúc phụ là em trai của cha Cố Vân Hi cũng chính là nam chính của chúng ta Phi Long, nên anh bắt buộc phải gọi cậu ta là anh họ. Trước đó thúc phụ đã cho anh coi ảnh của từng người và dặn dò anh rất kỹ. Anh lúc này nhìn thấy Bác Văn và Trạch Khôn trong hình ngạc nhiên rồi hỏi:

    - Đây không phải Bác Văn và Trạch Khôn sao?

    - Phải. Nhưng họ đã đầu thai chuyển kiếp. Bác Văn bây giờ tên là Cam Vong Cơ là một người hoạt bát, có chút con nít trái ngược với Bác Văn của ngày xưa. Cậu ta là con trai duy nhất của Cam Siêu, tổng giám đốc của công ty Vegeta, một công ty xuất nhập rau củ quả lớn nhất Trung Quốc. Nói chung cũng là một đại thiếu gia, và còn là bạn thân của các ngài. Còn Trạch Khôn bây giờ tên là Cố Tuấn Lãng sau này cũng chính là tình địch của Cố Vân Hi.

    - Sau hai người bọn họ lại có họ giống nhau thế? Không lẽ là..

    - Phải hai người bọn họ và cả ngài nữa chính là ba anh em họ với nhau. Để thần nói sơ về gia đình nhà họ Cố cho ngài biết chút xíu.

    Gia đình nhà họ Cố gồm có ba anh em. Cố Bình là anh cả, ông ta là chủ tịch tập đoàn Phương Đông là một tập đoàn sản xuất phim ảnh các thứ cũng là cha của Cố Vân Hi.

    Sau đó là tới Cố An là con trai thứ hai, là chủ tịch tập đoàn EC là một tập đoàn về mua bán điện tử các thứ cũng là cha của Cố Tuấn Lãng.

    Còn thần là em út tên là Cố Lạc, là em trai ruột của Cố Bình và Cố An. Thần là một giáo sư trường đại học Bắc Kinh nơi ngài và bọn họ sẽ vô học tại đó đó. Thần cũng chỉ có một đứa con là ngài đó. Còn nữa vợ của thần bên dưới nhân gian cũng là mẹ của ngài sau khi sinh ngài ra vì bị sinh khó mà đã qua đời. Khi ngài được gần mười tuổi đã được thần gửi qua nước ngoài sống và học tập ngài phải nhớ điều này nhé. Còn nữa tuy rằng là anh em nhưng mà các người đều bằng tuổi nhau vì cả ba người đều sinh cùng năm với nhau, có thì cũng là chênh lệch với nhau vài tháng tuổi thôi.

    - Ta biết rồi, mà cũng thật là cẩu huyết quá rồi đó.

    - Bên trên bảo như vậy để mối tình của họ phải gặp sóng gió trắc trở một chút. Thần cũng hết cách. Mà so với lúc trước chuyện của ngài và Thu Nguyệt vẫn còn đỡ hơn rất nhiều, ít nhất là nhà họ Mã không chia năm sẻ bảy, anh em đoàn kết đồng lòng với nhau. Chứ như nhà họ Cố này thì anh em trong gia tộc còn đấu đá lẫn nhau về gia sản của nhà họ Cố nữa đó. Thần thì không ham nên thần đã từ chối hết những phần mà do Cố đại lão gia để lại cho thần. Bây giờ Cố đại lão gia và Cố lão phu nhân cũng là nội tổ phụ mẫu của ngài vẫn còn sống đó mà bọn họ vẫn đấu đá với nhau tranh giành gia sản như thường. Thúc phụ ngán ngẩm lắc đầu rồi dặn dò tiếp:

    - Ngài nên nhớ, cho dù bằng tuổi nhau và đều là thuộc họ Cố nhưng thân phận của chúng ta chắc chắn không bằng bọn họ, ngài cũng nên lưu ý điều này một chút. Xét về tất cả mọi mặt thì so với mấy cậu ấm kia ngài vẫn lép vế nhất. Ngài hiểu chứ?

    - Ừm ta hiểu rồi, lần đầu tiên được đóng vai con nhà bình thường thấy có vẻ cũng thú vị ra phết. Thà là như vậy đứng bên ngoài cuộc chiến nhìn bọn họ đấu đá lẫn nhau sau đó yên phận sống một cuộc sống bên người mình yêu thương thì còn gì bằng.

    - Nhưng thần muốn báo cho ngài một chuyện.

    - Chuyện gì? Anh hỏi.

    - Ngài sẽ là mối tình đầu đơn phương của Hàn Kỳ Tuyết cũng chính là Tuyết Y đấy.

    - Cái gì? Tại sao lại lôi ta vô cái mớ cẩu huyết này chứ? Mấy ngàn năm nay các người hành ta chưa đủ sao?

    - Chỉ là tình đơn phương thôi ngài sợ gì. Sau này cô ấy cũng biết ngài đã có nửa kia của mình rồi thì sẽ tự động rút lui thôi.

    - Thật là. Vậy ta bây giờ là tên gì?

    - Ngài họ Cố, tên Cảnh Nghi

    - Ờ, nhưng Cảnh Nghi có hơi nữ tính quá không?

    - Tên của Thu Nguyệt là Thường Hi đấy.

    - Thường Hi sao? Vậy cũng được.

    - Còn nữa ngài và Thu Nguyệt hiện tại là một cặp tình nhân, ngài lần này về nước học lý do là vì con bé.

    - Biết rồi. Anh gật đầu.

    Sau khi được thúc phụ dặn dò cẩn thận, ngay ngày hôm sau anh cùng thúc phụ lúc này trên danh nghĩa là cha của anh đến nhà Cố gia ra mắt. Nhà họ Cố cũng giống như nhà họ Mã ngày trước cũng thuộc dạng danh gia vọng tộc nhất nhì Trung Quốc hiện tại và là một trong những gia tộc được nhiều người nể trọng. Anh lúc này bước vào nhà, chào hỏi các bậc tiền bối nhà họ Cố một lượt, anh còn đang định hầu chuyện họ một chút thì bị Cố Vân Hi và Cố Tuấn Lãng tức là Phi Long và Trạch Khôn kéo đi vào trong.

    - Sao rồi, đi lâu như vậy chịu về rồi sao? Vân Hi nói.

    - Ừm.

    - Sao không ở bên đó học tiếp lên đại học luôn đi, trở về đây học làm gì, dù sao thì trường đại học bên đó cũng tốt hơn ở đây nhiều. Vân Hi nói tiếp.

    - Vì nhớ các anh mà. Với lại em và bạn gái của em đã hẹn nhau sẽ cùng nhau thi vào trường đại học Bắc Kinh nên em mới quyết định quay trở về để có thể ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn một chút. Anh nói rồi khẽ cười.

    - Thì ra là vì gái. Khai ra mau em dâu của bọn anh là ai. Vân Hi trách móc.

    - Thôi đừng chọc cậu ấy nữa. Mà tụi này kể cả Vong Cơ nữa cũng đã thi đậu vào đại học Bắc Kinh rồi. Còn nữa lác nữa Vong Cơ sẽ qua chơi. Cậu ta biết tin cậu về mừng lắm đó. Tuấn Lãng nói.

    - Vậy sao? Anh đã biết nhưng cũng làm bộ ta vẻ mặt mừng rỡ rồi nói tiếp:

    - Vậy là chúng ta lại có thể học cùng nhau rồi.

    - Ừm. Tuấn Lãng nói rồi khẽ gật đầu.

    Nói chuyện được một lúc thì Vong Cơ cũng chính là Bác Văn qua tới. So với kiếp trước của cậu ta, kiếp này tính cách của của cậu ta có vẻ trẻ con hơn rất nhiều. Đặc biệt cậu ta còn hay rất thích nhõng nhẽo với người khác. Riêng về Vân Hi, giống như anh ngày xưa, trước mặt mọi người là một con người lạnh lùng ít nói, nhưng khi ở bên cạnh người thân thì cậu ấy khá cởi mở. Còn Tuấn Lãng thì là một người cực kỳ ấm áp, cậu ấy rất biết quan tâm tới mọi người.

    Thời gian trôi qua mới đó dưới nhân gian đã qua ba tháng. Anh bây giờ cũng đã quen với cái tên Cố Cảnh Nghi. Hôm nay khi vào nhận phòng kiến túc xá, vì là con nhà giàu nên khi vào nhận phòng trong kiến túc xá, đi theo ba người bọn họ đều có ít nhất hai người đi theo cùng, đơn giản là chỉ để giúp họ đưa hành lý và đồ đạc của họ vào trong kiến túc xá. Đúng thật là quá khoa trương rồi. Bằng chứng là khi bọn họ đi vào trường thì gần như tất cả mọi người đều phải ngoái nhìn họ, nhất là mấy bọn con gái còn lấy điện thoại quay lại nữa chứ. Còn anh thì tự thân vận động, một mình xách đồ vào trong như bao người khác. Lại nói về chuyện kiến túc xá, ban đầu thì ba người bọn họ định là sẽ không ở lại kiến túc xá mà cả bọn sẽ đến ở chỗ nhà riêng của Cố Vân Hi. Nhưng anh đã từ chối vì muốn được ở gần cô hơn. Ba người bọn họ thấy vậy nên đã quyết định dọn đến kiến túc xá và xin ở cùng phòng với anh. Như vậy bốn người bọn anh ở chung một phòng. Anh đang nghĩ ngợi thì:

    - Sao cậu không sai người đi cùng xách đồ cho cậu? Vong Cơ nói.

    - Thôi không cần đâu tôi tự lập quen rồi.

    - Hay là anh bảo Tiểu Mã qua xách đồ cho cậu nhé! Tuấn Lãng nói.

    - Thôi không cần đâu, em tự mình có thể làm được mà.

    Trong lúc đi vào, anh thấy đằng trước mình có một cô gái vì bị vấp ngã mà làm cho đồ đạc văng tứ tung xuống đất. Anh liền bỏ đồ đạc của mình xuống rồi chạy lại nhặt giúp. Khiến cho ba người bọn họ phải trố mắt nhìn. Nhặt xong lúc đưa đồ anh mới phát hiện ra là nữ chính Tuyết Y, bây giờ chính là Kỳ Tuyết, Hàn Kỳ Tuyết.

    - Cảm ơn. Cô ta nhìn anh thẹn thùng rồi nói.

    - Không có gì. Cẩn thận một chút.

    Nói xong anh liền quay lại lấy đồ đạt của mình rồi tiếp tục đi tiếp. Nếu sớm biết là cô ta anh sẽ không giúp vì sợ cô ta sẽ thích anh. Nhưng người tính không bằng trời tính. Nhìn thấy ánh mắt của cô ta thì anh đã sớm hiểu rồi. Thôi kệ vậy.

    - Cậu cũng ga lăng lắm nhỉ? Vong Cơ nói.

    - Thì thấy người ta bị như thế thì mình chạy phải lại giúp thôi, bất kể là con trai hay con gái tôi đều sẽ làm thế mà. Ai như mấy người đứng trố mắt ra mà nhìn. Anh nói.

    Sau khi nhận phòng của kiến túc xá xong anh định là sẽ chạy đi tìm cô, nhưng bây giờ anh mới chợt nhận ra mình vốn dĩ không biết là cô bây giờ đang ở đâu. Ba tháng nay không liên lạc gì với nhau rốt cuộc cô bây giờ đang ở đâu?
     
  3. ngườidấumặt

    Bài viết:
    0
    Chap 52: Ngoại truyện 2: Mối tình đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ khi vào trường, mấy tháng rồi anh cũng chưa được gặp lại cô, anh hoàn toàn không có cách nào để liên lạc được với cô, mà cũng không thấy cô đi tìm anh rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Anh định là cuối tuần này sẽ đi hỏi thúc phụ.

    Trong mấy tháng này Kỳ Tuyết luôn tìm cách tiếp cận anh. Mặc dù rằng anh cũng đã từng nói cho cô ta biết chuyện anh là hoa đã có chủ, nhưng cô ta vẫn tìm cách bám theo anh không buông, khiến anh không biết phải làm thế nào, trong khi đến giờ này anh vẫn không tìm được cô. Đúng là người muốn gặp thì không gặp được, người không muốn gặp thì lúc nào cũng lảng vảng trước mặt, khiến anh có chút khó chịu. Có lúc anh còn hoài nghi liệu cô có thật sự tham gia vào chuyện này hay không? Hôm nay cũng vậy, cô ta lại đến tìm anh:

    - Cảnh Nghi! Cảnh Nghi cậu đi đâu đó? Cô ta hỏi.

    - À đi dạo một chút thôi mà.

    - Vậy để tôi đi với cậu nhé!

    - Hả.. Không cần đâu. Anh lúc này chưa biết phải làm gì thì bất ngờ anh nhìn thấy cô đang đi từ xa nên liền vội vàng gọi lớn:

    - Thường Hi! Thường Hi!

    Cô lúc này mặc một chiếc áo thun màu trắng kết hợp với chiếc quần yếm tóc được thắt bím hai bên, cô có vẻ như đã nghe thấy tiếng ai gọi mình liền quay lại:

    - Thần Quân chàng.. Dường như cô đã phát hiện ra điều gì đó nên đã vội vàng thay đổi cách xưng hô:

    - Cảnh Nghi! Cảnh Nghi!

    Cô vui vẻ vừa chạy lại chỗ anh đang đứng, anh lúc này cũng nhanh chóng đi đến chỗ cô:

    - À Cảnh Nghi, Kỳ Tuyết sao hai người lại ở đây?

    - Hả? Cậu quen cậu ấy sao? Kỳ Tuyết hỏi.

    - Hai người biết nhau sao? Anh giả vờ hỏi.

    - À, em xin được giới thiệu với anh, cô ấy là bạn cùng phòng của em tên là Hàn Kỳ Tuyết. Còn đây là người yêu của tớ anh ấy tên là Cảnh Nghi.

    - Hai người là người yêu của nhau sao? Kỳ Tuyết hỏi.

    - Ừm. Cô trả lời.

    - Vậy hả sao trùng hợp quá vậy. Anh làm bộ hỏi.

    Cô lúc này nhìn vào đồng hồ rồi nói:

    - Chết rồi! Sắp trễ giờ rồi, em còn phải đi mua một số đồ dùng cá nhân, trễ là cửa hàng họ sẽ đóng cửa mất. Bây giờ anh định làm gì? Cô xoay qua hỏi anh.

    - Rãnh. Hay là để anh đi cùng em.

    - Được đó. Vậy anh đi xách đồ giúp em. Nói xong cô liền xoay qua Kỳ Tuyết nói:

    - Vậy bọn tớ đi trước nhé! Tạm biệt! Cô nói rồi vẫy tay chào Kỳ Tuyết một cái.

    - Ừm hai người đi trước đi. Nói xong Kỳ Tuyết buồn bã rời khỏi đó. Cô với chàng lúc này nắm tay nhau cùng bước đi.

    Một lác sau, cô và chàng vừa đi vừa tâm sự với nhau, kể lại cho nhau nghe những chuyện mà mấy tháng nay hai người đã trải qua.

    - Ba tháng nay không liên lạc được với nàng, nàng sao rồi đã quen với ở đây chưa?

    - Ừm quen rồi, chàng thì sao?

    - Ta vẫn ổn.

    - Mà chàng gặp được cô ấy lúc nào thế?

    - Ùm, chuyện là vầy nè.. Sau đó anh đem hết những gì đã xảy ra kể cho cô nghe.

    - Chết chàng chưa, hay cho cái tội ga lăng.. Có lẽ nói xong cô thấy hơi quá nên nhẹ giọng nói:

    - Xin lỗi chàng ta ba tháng nay nói chuyện với mấy người bạn cùng phòng có chút quen nên..

    - Không sao ta rất thích nàng như vậy.

    Cô nhìn anh mĩm cười rồi nói:

    - Sau này chúng ta xưng anh em nhé? Được không? Dù sao thì chúng ta cũng đã xuống nhân gian rồi còn gì.

    - Ừm. Anh lúc này cảm thấy rất vui vì đã nhìn thấy được cả Thu Nguyệt lẫn Thu Hương trong cô bây giờ.

    Hai người sau đó vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ.

    Riêng về phần của Kỳ Tuyết, sau khi cô đi được mấy bước thì cô đã quay đầu lại nhìn về hướng hai người bọn họ đang vừa đi vừa cười, nói chuyện vui vẻ với nhau làm cho tim của cô lúc này đau nhói. Cô không thể ngờ mình lại yêu thầm một người mà người yêu của cậu ấy lại là Thường Hi, là bạn cùng phòng với cô. Mặc dù trước đó Cảnh Nghi cậu ấy đã có nói với cô chuyện cậu ấy đã có người yêu, nhưng cô chỉ nghĩ rằng vì cậu ấy không thích cô nên mới nói vậy. Không ngờ chuyện này lại là sự thật.

    Mấy ngày nay phòng 189 của bọn cô có chút ngột ngạt và ngượng ngùng. Có lẽ là vì chuyện Kỳ Tuyết thích chàng, và chàng lại là người yêu của cô. Mấy hôm nay cô ấy luôn cố tình tránh mặt cô, thường xuyên đi sớm về muộn để khỏi phải đối diện với cô. Cô mấy hôm nay tỏ ra như không biết gì đến chuyện của hai người bọn họ, vì thực tế Kỳ Tuyết cũng chưa bao giờ tâm sự với mấy người bọn cô rằng cô ấy đang tương tư một ai đó trong trường. Hôm nay cô không nhịn được nữa mà đã trực tiếp bắt chuyện với Kỳ Tuyết, cô muốn giải quyết dứt khoát chuyện này vì nếu để lâu quá cũng không hay.

    - Kỳ Tuyết mấy ngày nay cậu đang tránh mặt tớ phải không? Rốt cuộc là vì chuyện gì, chuyện cậu thích thầm Cảnh Nghi sao?

    Lúc này trong phòng không khí đột nhiên nặng nề và căng thẳng đến mức kỳ lạ, khiến cả hai người còn lại trong phòng cũng phải tỏ ra bối rối theo. Kỳ Tuyết lúc này mới rưng rưng nước mắt mà trả lời:

    - Phải tớ thích cậu ấy. Đúng là cậu ấy cũng có nói cậu ấy đã có người yêu nhưng tớ cũng không tin bởi vì tớ nghĩ rằng cậu ấy chỉ là viện cớ để từ chối tớ mà thôi. Vì vậy tớ đã làm mọi thứ để cậu ấy động lòng nhưng tớ không ngờ rằng những điều cậu ấy nói lại là sự thật. Hơn nữa tớ còn thật sự không ngờ người đó lại là cậu, người bạn cùng phòng với tớ. Tớ bây giờ cũng không biết phải làm sao nữa.

    - Vậy bây giờ chúng ta cứ như vậy hoài sao? Cô hỏi.

    - Tớ không biết nữa. Nói xong thì Kỳ Tuyết liền bỏ đi ra ngoài.

    - Bây giờ phải làm sao đây? Linh Châu hỏi.

    - Mặc cậu ấy đi, chẳng phải Thần Quân thượng tiên ngài ấy đã nói rồi sao. Ngài ấy đã bảo có người yêu rồi mà vẫn còn muốn nhào vô. Nguyệt Thiền nói.

    - Cũng vì chữ tình mà. Cô nói.

    Nói một chút về phòng 189 của bọn cô. Phòng 189 bọn cô gồm cô bây giờ là Hà Thường Hi, Châu Sa bây giờ là Tạ Linh Châu, Bế Nguyệt bây giờ là Vương Nguyệt Thiền và nữ chính của chúng ta Tuyết Y bây giờ là Hàn Kỳ Tuyết. Trước đó bốn người cũng đã từ từ thích nghi và thân với nhau được một chút bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy.

    Một tháng nay Kỳ Tuyết cũng đã từ từ không còn tránh mặt cô nữa. Hôm nay là ngày nói thật, những sinh viên trong trường ai có đều khó nói hay áp lực gì thì có thể đứng trên lầu đem những chuyện khó nói trong lòng ra hét to lên cho mọi người cùng nghe coi như làm giảm bớt nổi khó chịu trong lòng. Và không ngoài dự đoán của cả anh và cô, hôm nay Kỳ Tuyết đã lên tỏ tình với anh:

    - Cảnh Nghi tôi thích cậu, nhưng tôi biết cậu đã có người yêu rồi. Cậu là một con người tốt nhưng tôi lại không có cái phúc phần làm người yêu của cậu. Từ nay tôi sẽ không làm phiền cậu nữa. Tôi sẽ coi đây là kỷ niệm đẹp, và cũng coi đây là mối tình đầu của tôi, một mối tình đơn phương vĩnh viễn sẽ không được đáp trả. Thường Hi cậu thật may mắn khi có được cậu ấy. Hãy nhớ đối xử tốt với cậu ấy không thì tớ sẽ không tha cho cậu đâu. Bây giờ tớ đã có thể bình thản đối mặt với hai người rồi. Nói xong những lời trong lòng thật dễ chịu. Aaaaaaa.. Nói xong thì cô ấy chạy đi.

    Từ hôm đó trở đi tất cả đều quay trở lại bình thường, tất cả mọi người đều vui vẻ với nhau. Mà cũng vì chuyện này mà nhóm mấy người bên anh mới biết cô là bạn gái của anh.
     
  4. ngườidấumặt

    Bài viết:
    0
    Chap 53: Ngoại truyện 3: Tác hợp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nè, cậu giấu chị dâu kỹ quá, vậy sao lại không giới thiệu với bọn tôi. Vong Cơ trách móc.

    - Ờ tại chưa đến lúc thôi.

    - Mai em hãy đưa cô ấy đến đây gặp ra mắt bọn anh nhanh. Cố Tuấn Lãng nói.

    - Miễn từ chối. Cố Vân Hi nói thêm.

    - Ok mai tôi sẽ đưa cô ấy đến gặp mọi người được chứ.

    - Ừm vậy mới đúng chứ. Vong Cơ nói.

    Ngay ngày hôm sau anh liền dẫn cô ra mắt mấy người bọn họ.

    - Chào các anh. Cô vừa nói vừa vẫy tay chào.

    - Chào em! Ba người bọn họ đồng thanh lên tiếng.

    - Em là Thường Hi, rất vui được làm quen với mọi người. Cô vui vẻ nói.

    - Quả nhiên là cậu có con mắt nhìn người nhỉ. Rất dễ thương. Vong Cơ nói.

    - Dễ thương thật chứ. Tuấn Lãng nói.

    - Mọi người quá khen rồi. Cô vừa cười vừa nói

    - Không phải quá khen thật sự là vậy. Tuy là dáng em hơi mũm mĩm, và hơi thấp một chút nhưng tuyệt nhiên gương mặt rất dễ thương. Cái đó gọi là duyên ngầm đó em biết không? Tuấn Lãng giải thích.

    Cô lúc này cười rồi nghĩ thầm: "Tất nhiên là phải dễ thương, dễ nhìn rồi dù sao ta đây cũng là con gái của Hằng Nga ít nhiều cũng phải giống một chút gì đó chứ". Mà nghĩ đi nghĩ lại thì cô cũng không giống mẫu thân cô lắm. Mẫu thân cô là một người xinh đẹp tuyệt trần, còn cô thì chỉ dừng ở mức dễ thương, cái duy nhất cô giống bà là ở cái tính cách mà thôi. Chắc cô giống phụ thân của cô. Nói một chút về phụ thân của cô. Phụ thân của cô là *Hán Chung Ly là một trong những tám vị Bát Tiên. Ông cùng với những vị tiên kia được Tiên Đế cử xuống Bồng Lai Tam Đảo để cùng trấn giữ ở nơi đó, rất rất lâu mới về tiên giới một lần. Khi còn bé lúc phụ thân cô còn ở trên tiên giới, cô rất được phụ thân nuông chiều. Sau này khi ông được cử xuống Bồng Lai Tam Đảo rồi thì cô cũng không còn được thường xuyên gặp ông nữa. Nhắc mới nhớ đúng là đã lâu lắm rồi cô cũng không còn gặp ông nữa.

    Quay trở về với hiện tại, sau khi nói chuyện với bọn họ một hồi, thì mấy người bọn họ liền rủ cô đi vào căn tin của trường ăn trưa. Cô không do dự liền đồng ý ngay lập tức. Cô lúc này bước vô căn tin với con mắt ngưỡng mộ và ghen tị của nhiều người. Dù sao họ cũng là tứ đại mỹ nam ở trong trường, được đi cùng họ đã là một vinh hạnh, chứ đừng nói tới chuyện ngồi ăn chung bàn rồi còn nói chuyện với nhau thân thiết. Rất nhiều người đã chụp lại ảnh cô cùng ngồi ăn với bọn họ rồi chia sẻ cho nhau. Thế rồi cả trường đều biết và sau đó là cả ba người bạn cùng phòng của cô cũng đã biết. Cô lúc này đang ngồi ăn cùng họ thì chợt thấy tin nhắn trong group chat của phòng 189. Cô lúc này cầm điện thoại mở ra xem. Bao nhiêu là tin nhắn của Linh Châu, Nguyệt Thiền và cả nữ chính của chúng ta là Kỳ Tuyết, nó khiến cô bắt đầu nghi ngờ liệu có phải mình đã cướp mất đi cái hào quang của nữ chính hay không?

    - Cậu đang ăn trưa cùng tứ đại mỹ nam trường mình sao? Nguyệt Thiền hỏi.

    - Ừm. Cô trả lời.

    - Sướng vậy? Linh Châu nói.

    - Nếu các cậu muốn ăn cùng thì tới đây đi! Cô nói.

    - Được sao? Có kỳ không đó? Dù sao thì cũng chẳng quen biết gì nhau chỉ là quen qua cậu và anh Cảnh Nghi thôi. Kỳ Tuyết nói.

    Cô lúc này mới xoay qua hỏi mấy người bọn họ.

    - Bạn cùng phòng của em có thể đến đây ăn cùng được không? Cô hỏi.

    - Tất nhiên là được rồi càng đông càng vui. Vong Cơ nói.

    - Anh không thành vấn đề. Tuấn Lãng nói.

    - Rất hoan nghênh. Vân Hi nói.

    - Cảm ơn các anh. Nói xong cô liền nhắn tin cho mấy người bọn họ tiếp.

    - Nè người ta đồng ý rồi đó, cứ đến đi.

    - Ok. Vậy bọn tớ đến liền đây. Nguyệt Thiền trả lời.

    Cô lúc này đưa điện thoại lên cho anh xem rồi nhìn anh nhíu mắt một cái. Anh như đã hiểu được gì đó liền nhìn cô rồi nhướng mày một cái.

    Một lác sau ba người bọn họ rất nhanh đã có mặt tại căn tin. Sau khi mua xong phần ăn của mình thì, bọn họ lúc này từ từ tiến đến gần chỗ bọn cô đang ngồi ăn. Lúc này Nguyệt Thiền mới lên tiếng chào hỏi:

    - Chào các anh tụi em là bạn cùng phòng của Thường Hi, rất vui khi được làm quen với các anh.

    - Rất vui được làm quen với các em. Vong Cơ vui vẻ đáp.

    Sau một lượt bắt tay làm quen mọi người đã có thể vào ngồi cùng chung bàn với nhau. Cô, anh, cùng với Nguyệt Thiền và Linh Châu rất biết ý cố tình chừa chỗ để cho nữ chính của chúng ta là Kỳ Tuyết ngồi kế nam chính là Vân Hi. Trong khi ăn cô cũng có để ý thấy Kỳ Tuyết lâu lâu vẫn lén lút liếc nhìn anh. Nhưng cô cũng biết tình cảm mà không thể nói buông là buông được, cũng phải cho cô ấy một thời gian để cô ấy mới có thể từ từ buông xuống được.

    *Hán Chung Ly tên thật là Chung Ly Quyền (họ kép "Chung Ly", tên "Quyền"), tự Tịch Đạo, hiệu Vân Phòng tử, tự xưng "Thiên hạ đô tản Hán Chung Ly Quyền", là một trong số Bát Tiên của Đạo giáo. Nguyên mẫu là một vị đại tướng thời Đông Hán nên gọi là Hán Chung Ly. Vị tiên này thường được coi là người đứng đầu bát tiên. Ông sử dụng một chiếc quạt có khả năng cải tử hoàn sinh.

    Hán Chung Ly thường được vẽ với ngực và bụng để trần, tay cầm quạt.
     
  5. ngườidấumặt

    Bài viết:
    0
    Chap 54: Ngoại truyện 4: Theo đuổi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian cứ thế mà trôi đi, thấm thoát đã sắp kết thúc năm nhất đại học. Cô để ý dạo này Kỳ Tuyết hay về rất muộn, mọi người trong phòng có hỏi cô chỉ trả lời dạo này phải đi làm thêm nên về trễ. Cô nghi ngờ, cô ấy đã có người yêu rồi. Hôm nay cô quyết định nói chuyện này với anh.

    - Em nghi là Kỳ Tuyết đang yêu, thậm chí là đang hẹn hò với một ai đó. Nhưng người này là ai thì em không biết, cô ấy cũng không nói. Còn anh, bên đó Vân Hi có động tĩnh gì không?

    - Em nói chuyện này anh mới để ý nha. Anh thấy dạo gần đây Vân Hi cũng thường xuyên về rất trễ, mọi người trong phòng cũng có hỏi nhưng cậu ta chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

    - Có lẽ nào.. Cô nói với giọng nghi ngờ.

    - Xác thật đã rồi hãy nói sau. Anh nói.

    - Ùm.

    Sau khi tìm hiểu cặn kẽ, anh mới biết được, chuyện Kỳ Tuyết đi làm thêm là thật, nhưng chuyện Vân Hi về trễ lại là vì cậu ta đang theo đuổi Kỳ Tuyết. Vì theo đuổi Kỳ Tuyết nên gần như ngày nào cậu ta cũng đến chỗ Kỳ Tuyết làm việc để bắt chuyện, làm quen. Hôm nay anh đã kể lại toàn bộ câu chuyện cho cô nghe.

    - Thật vậy sao? Cô hỏi.

    - Ùm.

    - Mà sao anh biết được hay vậy?

    - Anh làm bộ dò hỏi tụi trong phòng, sau đó rủ tụi nó đi rình xem sao. Kết quả là vậy đó.

    - Anh đúng thật là lợi hại đó nha.

    - Phu quân em mà lại.

    - Vậy bây giờ phải làm sao?

    - Còn làm sao nữa, cứ để họ tự nhiên đến với nhau chứ sao? Chúng ta xen vô làm gì chuyện tình cảm của người ta. Chúng ta chỉ có thể giúp họ tới đây thôi.

    - Ùm. Nhưng mà anh nói xem liệu Kỳ Tuyết có đồng ý sự theo đuổi của Vân Hi hay không nhỉ? Cô vừa nói vừa sờ ngón tay lên cằm, đầu nghiêng qua một bên, hai mắt thì nhìn về một hướng ra vẻ như đang suy nghĩ về một điều gì đó.

    - Tất nhiên là có rồi, vậy cũng hỏi. Chỉ có điều là sớm hay muộn thôi. Thôi kệ người ta đi, chuyện của người ta em xen vào làm gì, biết vậy thôi là được rồi.

    - Ờ.

    Tuy là đang được Vân Hi theo đuổi nhưng dường như Kỳ Tuyết vẫn chưa quên được hình bóng của anh, vì cứ cách vài hôm anh lại thấy cô ta lén lút đi theo sau lưng anh. Hôm nay cũng vậy, Tuyết Y lại lén lút đi theo anh, quá bực bội anh liền đứng lại và nhanh chóng xoay người lại rồi lớn tiếng hỏi cô ta:

    - Bạn học Kỳ Tuyết! Mấy ngày nay cậu cứ lén lút đi theo tôi. Cậu tìm tôi có chuyện gì không?

    Cô ta lúc này đang lén lút đi theo anh, nghe anh nói thế liền vội vàng đi đến trước mặt anh rồi nói:

    - Tôi muốn hỏi cậu một việc. Cô ta nói với anh với giọng có chút run run.

    - Việc gì?

    - Ùm, cậu là bạn thân của Vân Hi, cậu có thể cho tôi biết một chút xíu về con người cậu ta không?

    Anh nghe tới đây trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm khác thường. Thì ra là cô ta muốn hỏi về Vân Hi, làm anh hết hồn.

    - Nghe nói Vân Hi đang theo đuổi cậu phải không? Anh hỏi.

    - Ùm

    - Cậu yên tâm đi, Vân Hi tuyệt đối là một người tốt. Chỉ là có đôi khi hơi bá đạo một chút xíu thôi. Cậu hãy cứ tự mình tìm hiểu cậu ấy đi, tuyệt đối không làm cậu thất vọng đâu. Anh nói.

    - Cảm ơn cậu.

    - Không có gì.

    Nói thêm một vài câu thì anh nói có việc phải đi trước, và cuộc nói chuyện cũng kết thúc ở đó.

    Thời gian thấm thoát trôi qua, ba năm đại học cũng đã kết thúc. Với sự theo đuổi điên cuồng của Vân Hi thì hiện tại cậu ta và Kỳ Tuyết vẫn được tính là hẹn hò dù cho họ chưa bao giờ chính thức thừa nhận. Về phần Tuấn Lãng thì cậu ta có vẻ như cũng đang có tình cảm với Kỳ Tuyết, cho nên giữa Vân Hi và Tuấn Lãng hai người bọn họ cũng thường xuyên xảy ra tranh cãi và lý do đa phần là về chuyện của Kỳ Tuyết. Vì là đều là anh em với nhau, nên anh không biết phải bênh vực cho ai, chỉ có thể đành khuyên nhủ và góp ý cho bọn thôi. Riêng Vân Hi, anh còn đặc biệt chỉ cho cậu ta một vài cách để có thể chiều lòng phụ nữ. Bởi vậy cho nên cậu ta có được lợi thế hơn rất nhiều so với Tuấn Lãng. Còn cô thì đi khuyên Kỳ Tuyết, luôn luôn tìm cách nói tốt cho Vân Hi trước mặt cô ấy. Trong ứng ngoại hợp, cùng nhau cực lực tác hợp cho hai người bọn họ. Phu phụ bọn anh cũng chỉ có thể giúp đỡ được tới đó thôi, còn hạnh phúc hay không thì phải còn do bọn họ nữa. Câu chuyện tình cảm của hai người bọn họ còn cẩu huyết và lâm li bi đát hơn chuyện tình cảm của phu phụ bọn anh năm xưa. Ít nhất chuyện tình cảm của phu phụ bọn anh không phải là chuyện tình tay ba rắc rối như chuyện tình cảm của bọn họ. Cũng không phải chịu sự cấm cản từ gia đình như bọn họ. Thay vào đó còn được gia đình ủng hộ nhiệt tình. Còn một điều khác biệt nữa là anh cũng không có quá bá đạo như cậu ta, ít nhất là khi anh đối với cô.

    Sau khi tốt nghiệp xong đại học, anh lấy lý do vì cô muốn quay trở lại Mỹ sống, nên anh quyết định sẽ cùng cô trở về Mỹ sống, nhưng thật chất là quay trở về Lạc Nhạn sống. Chuyện này đã bị một số người bên họ Cố, nhất là Cố phu nhân dè bỉu nói rằng cô không xứng với anh. Đã thế còn có ý muốn tác hợp anh với con gái của một người bạn của bà ta. Tức nhiên là anh không chịu rồi, quản con trai bà chưa đủ bây giờ lại muốn quản cả anh sao?

    Hôm nay lúc cả gia đình Cố gia ngồi dùng bữa, bỗng dưng bà ta lại lên tiếng đề nghị:

    - Cố Lạc, tẩu thấy hay là cậu nên khuyên bảo thằng bé lấy một người cho xứng đôi vừa lứa một chút, chứ tôi con bé kia gia thế không có, đẹp thì cũng chả đẹp. Hay là để tẩu giới thiệu một mối tốt hơn cho thằng bé nhé.

    Bà ta vừa mới nói xong, không để cho anh lên tiếng thì thúc phụ đã lên tiếng trả lời luôn:

    - Không cần đâu tẩu, đối với em gia thế hay vẻ bề ngoài không quan trọng lắm đâu, miễn là thấy con mình hạnh phúc là em vui rồi. Cũng cảm ơn tẩu có nhã ý muốn giới thiệu cho con trai của em, nhưng nó lớn rồi hạnh phúc của nó để cho nó tự quyết định.

    - Em.. Bà ta nói rồi làm bộ nhìn qua Cố đại lão gia và Cố lão phu nhân như muốn nhờ họ nói giúp dùm, kết quả chẳng ai thèm ngó ngàng gì đến bà ta cả, nhìn mặt bà ta lúc này có vẻ như đang tức sắp phát điên.

    Sau bữa cơm đó thì vài hôm sau anh cùng cô cũng lên đường bay sang Mỹ hay nói cách khác là quay về Lạc Nhạn sống. Có vẻ như trong mấy người cháu của Cố đại lão gia và Cố lão phu nhân thì hai người họ lại thương anh nhất nên khiến cho hai bà vợ của Cố An và Cố Bình rất ghét anh. Còn riêng về phần Cố An và Cố Bình vì là đàn ông nên họ cũng không quan tâm để ý mấy về những chuyện như vậy. Còn Cố Vân Hi và Cố Tuấn Lãng thì lại chơi với anh từ nhỏ nên rất thân thiết với nhau, bọn họ cũng chẳng nghĩ gì quá nhiều. Bởi vì thương anh nên lúc anh đi bọn họ còn đặc biệt đến sân bay để tiễn phu phụ bọn anh, còn không quên căn dặn cô phải chăm sóc cho anh thật tốt.
     
  6. ngườidấumặt

    Bài viết:
    0
    Chap 55: Ngoại truyện 5: Thuyết phục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quay về Lạc Nhạn sống được một thời gian, hay nói chính xác hơn là năm tháng, cũng chính là năm năm ở bên dưới nhân gian thì anh và cô lại phải quay về. Lúc này khi gặp lại Cố Vân Hi và Cố Tuấn Lãng bọn họ cũng không còn như trước kia nữa. Cả hai bây giờ đã là chủ tịch của hai tập đoàn lớn nhất nhì thế giới. Vân Hi nối nghiệp cha mình kế thừa tập đoàn về sản xuất phim ảnh. Còn Tuấn Lãng cũng nối nghiệp cha kế thừa tập đoàn sản xuất đồ điện tử. Mặc dù vẫn là anh em họ nhưng bây giờ họ cũng không còn thân thiết như lúc xưa nữa, trái lại còn hay ngầm đấu đá lẫn nhau. Nói chung tất cả là vì đàn bà mà thôi. Nguyên nhân thứ nhất là cũng vì nữ chính của chúng ta Kỳ Tuyết. Còn nguyên nhân thứ hai thì là do hai bà mẹ suốt ngày cứ hay nói vào nói ra. Cho đến hiện tại thì mẹ của Vân Hi cậu ta không cho Kỳ Tuyết vào nhà làm con dâu của nhà họ Cố nên cứ dùng dằng mãi. Vì chuyện này mà Thúc phụ đã nhờ anh ra tay giúp đỡ. Vì anh được Cố đại lão gia và Cố lão phu nhân thương nhất, chỉ cần anh nói giúp vài tiếng thì họ cũng sẽ lên tiếng nói giúp dùm chuyện này, hi vọng biết đâu sẽ có kỳ tích xuất hiện. Lần này xuống nhân gian, anh và cô còn đặc biệt dẫn theo thằng bé con của Cảnh Thần, cũng tức là nội tôn của anh và cô cùng xuống nhân gian với vai trò là con trai của phu phụ bọn anh nữa.

    Nói một chút về Cảnh Thần. Thằng bé bây giờ đã lớn, cũng đã thành gia lập thất rồi. Đứa con dâu của phu phụ bọn anh cũng là con của một vị thượng thần trên trời. Hai vợ chồng nhà thằng bé cũng đã có một mặt con hơn năm trăm năm tuổi rồi. Anh bây giờ bất giác nhìn lại chỉ có thể cảm thán rằng mình đã già thật rồi.

    - Nội tổ phụ, nội tổ mẫu!

    - Nội tổ phụ và nội tổ mẫu!

    Anh và cô nhìn Cố đại lão gia và Cố lão phu nhân, lúc này tuy đã rất lớn tuổi nhưng vẫn còn cực kỳ minh mẫn rồi nói.

    - Con mau chào tằng tổ phụ và tằng tổ mẫu đi con. Cô lúc này mới nhắc thằng bé.

    - Con chào tằng tổ phụ và tằng tổ mẫu. Thằng bé nghe lời cô nhanh chóng lên tiếng.

    - Ừm, các cháu về rồi sao? Đi một phát tận năm năm trời mới về. Hai cháu dạo này sao rồi, vẫn khỏe chứ? Cố đại lão gia vừa hỏi vừa ôm lấy thằng bé rồi cho nó ngồi lên lòng mình.

    - Dạ tụi cháu vẫn khỏe. Anh lúc này mới lên tiếng trả lời.

    - Ừm. Không ngờ ông vẫn còn có thể nhìn thấy được tằng tôn của ông.

    Anh nghe vậy chỉ khẽ mĩm cười rồi không nói gì thêm. Ngồi nói chuyện được một hồi, anh mới sực nhớ ra việc quan trọng, cũng là mục đích hạ phàm của phu phụ bọn anh lần này.

    - Nội tổ phụ, nội tổ mẫu cháu muốn nội tổ mẫu giúp cháu việc này, mong hai người có thể đồng ý giúp đỡ.

    - Chuyện gì? Cố đại lão gia hỏi.

    - Mong nội tổ phụ và nội tổ mẫu có thể tác hợp cho Vân Hi và Kỳ Tuyết.

    - Tại sao cháu lại muốn tác hợp cho hai người bọn họ? Cố đại lão gia hỏi.

    Sau đó thì anh đã giải thích toàn bộ mọi chuyện cho hai người bọn họ hiểu. Anh nói rằng Kỳ Tuyết có số mệnh đặc biệt tốt, có tướng vượng phu. Anh còn nói rằng nếu để cho Kỳ Tuyết gả cho Vân Hi chắc chắn rất tốt, có thể đem lại cho Vân Hi và gia tộc nhà họ Cố sự thịnh vượng. Anh cũng có nói thêm rằng chỉ có thể gả cho Vân Hi thì mới được, bởi vì số mệnh của hai người họ vốn dĩ đã rất hợp với nhau rồi. Anh cũng hi vọng có hai người bọn họ có thể giúp đỡ việc này.

    Sau khi nghe xong thì Cố đại lão gia trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi mới nói với anh:

    - Ùm, để nội tổ phụ xem xét lại xem sao?

    Khoảng hơn một tuần sau thì cả gia đình nhà họ Cố sum họp, cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình, còn có mời luôn cả Cam Vong Cơ. Tuy là ngồi ăn cùng bàn, vậy nhưng bầu không khí khá gượng gạo. Trong lúc mọi người đang tập trung ăn thì đột nhiên Cố đại lão gia lên tiếng làm phá vỡ bầu không khí gượng gạo kia:

    - Vân Hi!

    Vân Hi cậu ta đang ăn nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố đại lão gia đang ngồi rồi nói:

    - Dạ! Nội tổ phụ gọi cháu ạ.

    - Ừm. Ta thấy cháu cũng đã lớn rồi, sắp tới tuổi phải lấy vợ sinh con rồi. Cháu nhìn Cảnh Nghi đi, là người nhỏ nhất nhà mà cũng đã có vợ, có con rồi. Còn cháu thân là một đích tôn nhưng tới giờ vẫn long bong là sao? Cháu cũng vậy nữa đó Tuấn Lãng lo mà lập gia đình đi, hay chờ đến nội tổ phụ và nội tổ mẫu đi rồi mới lập gia đình?

    Lúc này Vân Hi chưa kịp trả lời đã bị mẫu thân của Vân Hi tức là Cố phu nhân lên tiếng cướp lời:

    - À, chuyện này con cũng đã tìm được một mối cho nó rồi, tuyệt đối là môn đăng hộ đối.

    - Mẹ.. Vân Hi lúc này vừa mới lên tiếng thì nhìn thấy bà ta trừng mắt một cái nên thôi không dám nói thêm gì nữa.

    Đúng là nhu nhược quá mà, có lẽ tôi đã coi trọng cậu quá rồi, anh nghĩ bụng.

    Lúc này Cố đại lão gia dường như không quan tâm đến lời nói của Cố phu nhân bà ta, tiếp tục hỏi Vân Hi:

    - Nội tổ nghe nói cháu đang quen một cô bé nào đấy phải không?

    - Dạ? Vân Hi cậu ta lúc này có chút sửng sốt.

    - Ta hỏi có phải con đang quen một cô bé nào đấy đúng không? Tên là gì đấy.. Cố đại lão gia nói xong thì nhìn qua anh ra vẻ như muốn có được câu trả lời từ anh. Anh lúc này mới lên tiếng trả lời:

    - À cô ấy tên Kỳ Tuyết ạ, là bạn học cùng cấp ba với mấy người bọn cháu ạ.

    - Ừm, tên nghe rất hay, vậy chủ nhật gọi con bé đến đây ăn cơm cùng gia đình mình đi! Cố đại lão gia nói.

    - Vâng. Vân Hi nói. Giọng nói có chút vui vẻ.

    Anh lúc này khẽ liếc nhìn qua Tuấn Lãng một cái, sắc mặt của cậu ta lúc này anh không thể nào đoán được cậu ta đang nghĩ gì, gương mặt phải nói là không có bất cứ một biểu cảm nào để lộ ra ngoài.

    - Cái này sao có thể được chứ, hay là để con sắp xếp cho con bé có gia cảnh môn đăng hộ đối với gia đình chúng ta đến đây ăn thì đúng hơn chứ. Cố phu nhân bà ta lúc này có vẻ nóng vội lên tiếng.

    - Nó lấy vợ hay con lấy vợ? Lấy vợ không phải cứ môn đăng hộ đối là được đâu, vẫn nên là để thằng bé tự quyết định đi. Dù sao đây cũng là người sẽ đi theo và chăm sóc cho nó cho đến hết cuộc đời còn lại. Cố đại lão gia nói.

    - Cha.. bà ta định lên tiếng thì đã bị Cố lão gia cũng tức là phụ thân của Vân Hi trừng mắt nhìn.

    - Nội tổ nghe nói cháu cũng thích con bé đó sao Tuấn Lãng? Cố đại lão gia nhìn Tuấn Lãng hỏi.

    Lúc này anh có để ý lúc đó Vân Hi dường cậu ấy có chút căng thẳng, biểu cảm có vẻ rất chi là lo sợ.

    - Có những chuyện nên buông tay được thì buông tay đi. Cháu hiểu ý của nội tổ chứ? Cố đại lão gia lại nói tiếp.

    - Vâng. Tuấn Lãng khẽ gật đầu và cũng không nói gì thêm nữa.

    Đúng một tuần sau, gia đình nhà họ Cố lại tiếp tục họp mặt, lần này ngoài Vong Cơ ra thì còn có cả Kỳ Tuyết cũng đến cùng ăn nữa. Cố phu nhân bà ta tỏ vẻ ghét Kỳ Tuyết ra mặt.

    - Cháu tên gì? Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Cố đại lão gia hỏi Kỳ Tuyết.

    - Dạ cháu tên là Kỳ Tuyết, Hàn Kỳ Tuyết. Cháu năm nay đã 25 tuổi rồi ạ.

    - Ừm. Cháu và Vân Hi nhà ông yêu nhau sao?

    - Dạ.. ạ.. ạ Kỳ Tuyết nhỏ giọng, có vẻ như đang khá là sợ, vừa nói vừa nhìn qua Cố phu nhân bà ta.

    - Cháu không cần phải sợ ai cả, cứ trả lời theo ý của cháu là được. Cố đại lão gia nói.

    - Thật ra ban đầu cháu không hề yêu Vân Hi, người cháu yêu ban đầu là anh Cảnh Nghi ạ. Kỳ Tuyết đang định nói tiếp thì bị Cố đại lão gia cắt ngang.

    - Ổ, không hổ danh là cháu cưng của ông, đào hoa phết nhỉ. Cố đại lão gia lúc này vừa nói vừa nhìn về hướng của anh đang ngồi, làm anh có chút ái ngại. Sau đó thì Kỳ Tuyết lại tiếp tục nói tiếp:

    - Nhưng người anh ấy thương lại là bạn thân của cháu là Thường Hi, lúc đó cũng đã là người yêu của anh ấy rồi. Dù sao cháu cũng là người đến sau nên.. Kỳ Tuyết dừng lại một chút rồi lại nói tiếp:

    - Phải mất một khoảng thời gian rất lâu cháu mới có thể buông bỏ được mối tình này xuống, vì dù sao cũng là mối tình đầu nên sẽ rất khó phai. Cũng trong khoảng thời gian đó Vân Hi luôn ở bên cháu chăm sóc và bảo vệ cho cháu. Ban đầu cháu thật sự thấy rất phiền về sự bá đạo của anh ấy, nhưng mà lâu dần rồi cháu cũng không biết vì sao lại bỗng dưng thích cái sự bá đạo ấy đến như vậy. Nhưng lúc cháu nhận ra cháu có tình cảm với anh ấy, cũng là lúc cháu phát hiện ra rằng cháu không nên ở cùng với anh ấy vì dù sao địa vị và gia cảnh của bọn cháu chênh lệch quá nhiều. Cũng đã có rất nhiều lần cháu đã muốn chia tay nhưng cháu lại không làm được việc đó. Kỳ Tuyết bây giờ đôi mắt đã bắt đầu ngấn lệ, mũi cũng đã đỏ lên, đây chắc chắn là không thể là diễn được.

    - Cô diễn ít thôi. Ai chẳng biết cô luôn muốn được làm thiếu phu nhân của nhà họ Cố cơ chứ. Lúc này Cố phu nhân bà ta cũng đã lên tiếng.

    - Cháu không có. Cháu sẽ không thề, nhưng cháu có thể nói là cháu sẵn sàng đồng ý sẽ mãi ở bên cạnh Vân Hi dù cho anh ấy có quyết định bỏ đi và rời xa nơi này thì cháu cũng sẽ luôn ở bên cạnh đồng hành cùng anh ấy dù cuộc sống sau này có khó khăn như thế nào đi nữa. Bởi vì từ nhỏ gia cảnh cháu cũng đã không được tốt cho nên đối với cháu mà nói khó khăn bao nhiêu cháu cũng không sợ, cháu chỉ cần có thể ở bên cạnh người mình yêu mà thôi.

    - Cô.. Cố phu nhân đang định lên tiếng thì bị Cố đại lão gia lên tiếng cắt ngang.

    - Được ông sẽ thành toàn cho hai đứa nhưng có một điều thế này, gia sản của nhà họ Cố sẽ không để lại cho hai vợ chồng cháu cho dù là bất cứ một thứ gì đi nữa. Chức vụ chủ tịch tập đoàn điện ảnh của cha cháu, cháu vẫn có thể tiếp tục làm nhưng mà cháu sẽ được trả lương theo kiểu nhân viên làm thuê. Sau khi có lương hai vợ chồng cháu muốn tích lũy ra riêng hay vẫn tiếp tục làm ở công ty của ba cháu là tuỳ ở bọn cháu. Nhưng công ty này tương lai sẽ không để lại cho hai vợ chồng cháu ngoại trừ bọn cháu có đủ tiền mua lại công ty. Hai cháu thấy sao?

    Anh nghe như thế cũng cảm thấy rất tán đồng với ý kiến của Cố đại lão gia. Không hổ danh là người đứng đầu gia tộc nhà họ Cố. Vừa có thể tạo điều kiện cho vợ chồng Vân Hi có công việc làm ổn định, cũng vừa có thể thử thách lòng người, hơn nữa còn có thể để cho Vân Hi cậu ta học được cách tự lập. "Một mũi tên trúng ba con Nhạn".

    - Cháu đồng ý. Lúc này cả Vân Hi cùng Kỳ Tuyết ngay lập tức đồng thanh trả lời mà không cần suy nghĩ.

    - Tốt lắm, hi vọng các cháu nói là các cháu sẽ làm được. Nói xong thì Cố đại lão gia xoay qua Cố lão gia cũng là cha của Vân Hi rồi nói với ông ấy:

    - Vậy thì cứ để cho hai đứa nó đến với nhau đi. Còn những chuyện từ nãy đến giờ cha nói con chắc cũng nghe rồi chứ, cứ như thế mà làm là được.

    - Vâng. Cố lão gia lúc này cũng gật đầu, khẽ cười một cái, gương mặt lúc này cảm giác như rất hài lòng trước sự quyết định của cha mình.

    Nói về Cố lão gia cha của Vân Hi một chút. Ông là một người rất hiểu lý lẽ, cũng rất hiền và tính cách cũng khác xa với phu nhân của ông ấy. Ông tuy rất ít nói nhưng nếu đã nói ra thì ít khi nào có sai.

    - Cha, cái này không được đâu. Tại sao phải vì thành toàn cho cô ta mà báo hại con trai của con không được thừa kế gia sản của nhà họ Cố chứ. Cha chính là có lòng riêng muốn nhân cơ hội này mà để lại toàn bộ gia sản cho hai người bọn họ, nhất là Cảnh Nghi, ai chẳng biết nó là cháu cưng của cha cơ chứ.

    Bốp. Một bạt tay bay thẳng vào mặt của bà ta đến từ Cố lão gia, khiến mọi người ở đó một phen hoảng hốt.

    - Bà có thôi đi không, ở đây đến phiên bà lên tiếng hay sao? Còn lớn tiếng nói chuyện với cha kiểu đó nữa sao? Cố lão gia tức giận nói.

    - Mẹ à, vật chất quan trọng tới vậy sao? Con thấy nội tổ làm như thế là rất đúng, con cũng không muốn phải dựa vào nhà họ Cố hoài như thế nữa. Con muốn tự đi lên bằng chính đôi chân của mình.

    - Con.. Lúc này bà ta tức giận đến tím người đứng dậy bỏ ra ngoài.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng hai 2022
  7. ngườidấumặt

    Bài viết:
    0
    Chap 56: Ngoại truyện 6: Dạy dỗ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mẹ không đồng ý là không đồng ý, dù sao con cũng là do mẹ sinh ra. Mẹ cũng chỉ có một mình con là con, mẹ không muốn cho con lấy cô ta. Cố phu nhân lớn tiếng nói với Vân Hi.

    - Mẹ à, hạnh phúc là hạnh phúc của con xin mẹ đừng có thay con quyết định hạnh phúc của con có được hay không?

    - Mẹ chính là muốn tốt cho con. Lấy cô ta con được cái gì? Con không được bất cứ một cái gì. Không những không kế thừa được gia sản của nhà họ Cố, còn mất luôn cả gia sản của cha con để lại cho con, con có não mà không biết suy nghĩ hay sao chứ con trai? Con đã bị tình yêu làm mù quáng rồi. Nói tóm lại là nếu con lấy cô ta thì đừng gọi mẹ là mẹ của con nữa. Nói rồi Cố phu nhân bà ta bỏ đi.

    - Mẹ..

    Phu phụ bọn anh lúc này vừa từ bên trong nhà bước ra thì vô tình nghe được cuộc đối thoại của hai người bọn họ. Sau khi Cố phu nhân vừa mới đi xong thì anh và cô liền đi tới chỗ Vân Hi đang đứng.

    - Vân Hi anh không sao chứ? Anh hỏi.

    Đang đứng thất thần thì liền bị gọi, Vân Hi khẽ giật mình quay đầu lại nhìn anh:

    - Cảnh Nghi, Thường Hi, sao hai người lại ở đây?

    - Ùm bọn em mới vừa đi ra thôi.

    - Hai người nghe hết rồi sao? Vân Hi nhìn anh như dò xét hỏi.

    - Phải, vậy bây giờ anh định tính thế nào?

    - Không biết.

    - Haizz tình cảm là như vậy đó, nhưng muốn có được thì anh cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa. Cô lúc này nhìn Vân Hi rồi nói.

    - Ừm, cũng cảm ơn hai người đã nói giúp. Vân Hi khẽ cười rồi nhìn phu phụ bọn anh.

    - Hả? Tại sao anh lại biết chuyện bọn em nói giúp anh? Anh nhìn Vân Hi có chút ngạc nhiên hỏi.

    - Chẳng phải là nội tổ phụ nói sao?

    - Cái gì.. Nội tổ phụ.. nói.. Anh có một chút đơ người hỏi lại.

    - Phải. Thôi anh đi trước đây, bữa nào rãnh hai vợ chồng nhớ qua nhà anh chơi nhé. Nói xong Vân Hi liền quay đầu bỏ đi.

    Trong lúc anh và cô đang hoang mang nhìn nhau như không hiểu có chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên có một giọng nói khá quen thuộc phát ra từ phía đằng sau của hai người:

    - Cảnh Nghi, Thường Hi!

    Lúc này hai người mới quay lưng lại:

    - À anh Tuấn Lãng. Anh có chút ái ngại.

    - Hai người cũng đang ở đây à? Tuấn Lãng hỏi.

    - À vâng ạ. Anh nhìn mặt Tuấn Lãng, cũng gương mặt quen thuộc này, lúc trước kia còn là em họ của anh, tính cách trẻ con. Ấy vậy mà lần này anh trở lại nhân gian thì lại trở thành anh họ của anh, hơn thế nữa lại còn là một người đàn ông chững chạc. Cũng là một gương mặt đó nhưng tính cách bên trong đã không còn giống nhau nữa rồi. Điều duy nhất giống nhau có lẽ là cái tính cách tàn nhẫn trong cậu ta đâu đó vẫn còn. Đúng là một kiếp người trôi qua cũng nhanh thật, chỉ trong chớp mắt đã qua hết một kiếp.

    - Hai người có phải đang tránh mặt anh không hả?

    - À không có đâu. Anh lúng túng.

    - Có phải vì chuyện hai người trước mặt nội tổ đã nói giúp cho anh Vân Hi về việc kết hôn với Kỳ Tuyết không?

    - Em.. Anh cũng biết chuyện này sao?

    - Ừm. Mà không sao đâu. Anh cũng không trách hai đứa đâu, vì khi hai đứa qua Mỹ anh vẫn chưa thích Kỳ Tuyết. Hơn nữa Vân Hi anh ấy cũng là người theo đuổi Kỳ Tuyết trước mà, có điều anh không thích sự bá đạo của anh ấy đối với Kỳ Tuyết thôi. Cô ấy cũng đủ thảm rồi. Nhưng có lẽ nội tổ nói đúng, cái gì nên buông tay được thì cứ buông, không phải của mình dù có cố gắng dành lấy cách mấy cũng không phải của mình. Có lẽ Kỳ Tuyết cô ấy lại thích cái sự bá đạo của anh ấy.

    - Anh còn nhớ chuyện chiếc xe đồ chơi lúc nhỏ không? Chiếc xe đó là quà sinh nhật nội tổ mua tặng cho anh. Dù cho anh Vân Hi lúc đó đã dấu nó đi để mang về của nhà mình thì cuối cùng cũng bị phát hiện và bị nội tổ mắng cho một trận rồi còn bị bắt phải đem trả lại cho anh.

    - Anh biết cậu đang muốn nói đến điều gì, nhưng tình cảm vốn dĩ không phải là món đồ chơi, muốn buông bỏ nó chắc chắn cần phải có thời gian, cũng giống như Kỳ Tuyết đối với cậu trước kia vậy.

    - Em hiểu rồi.

    - Mà kể cũng lạ lắm, người mà anh và anh Vân Hi phải cất công đi theo đuổi, thì lại chủ động đi theo đuổi cậu. Cậu có bí quyết gì có thể chỉ cho anh một chút được không?

    - Em cũng không biết nữa, có lẽ là do trùng hợp thôi, chứ em thấy đa số các cô gái đều thích những mẫu người đàn ông như anh và anh Tuấn Lãng hơn mà. Anh vừa cười cười vừa nói.

    - Vậy hai đứa năm xưa là ai theo đuổi ai?

    - Không ai theo đuổi ai cả. Chỉ là bạn học ngồi cùng bàn thôi. Sau đó hay nói chuyện với nhau nên dần dần cũng thân thiết với nhau hơn.. Cô chưa nói xong thì đã bị anh cắt lời:

    - Sau đó thì phát sinh tình cảm với nhau thôi.

    - Thì ra là vậy. Chuyện tình cảm của hai người thật sự rất nhẹ nhàng, đơn thuần. Không giống như của bọn anh.

    - Tụi em chỉ là những người bình thường thôi mà. Tuy là cháu trai của Cố gia nhưng dù sao em cũng chỉ là một bác sĩ bình thường, không như các anh đều là những chủ tịch của những tập đoàn lớn có độ nổi tiếng cao, mà nổi tiếng thì tất nhiên là phải được nhiều người biết đến, được nhiều người con gái theo đuổi, được nhiều gia đình dòm ngó cho nên so làm sao được. Người vừa có năng lực càng cao, vừa nổi tiếng, và lại vừa đẹp trai như cách anh đây thì chắc chắn chuyện tình cảm ít nhiều cũng phải có chút sóng gió chứ, đúng không? Anh không coi những bộ phim tình cảm trên ti vi hay chiếu sao? Anh nói rồi khẽ cười.

    Lúc này Tuấn Lãng cũng khẽ mỉm cười rồi nói tiếp:

    - Mà khó khăn lớn nhất của hai người bọn họ lúc này chính là*thím hai.

    - Haizz em biết, nhưng mà biết làm sao được em chỉ có thể giúp cho hai người bọn họ được tới đây thôi, còn những chuyện còn lại, chỉ có thể nhờ vào sự cố gắng của hai người bọn thôi.

    - Thì ra là do các người bày mưu tính kế để hại con trai tôi không có được gia sản của nhà họ Cố, để các người chia nhau hưởng trọn số tài sản đó phải không? Một giọng nói the thé đột nhiên vang lên.

    - Mẹ..

    Khi ba người họ quay đầu lại thì thấy Cố phu nhân cùng Vân Hi đang đi đến.

    - Bây giờ tôi mới biết là âm mưu của các người, thật đúng là lòng người khó đoán, thật là giả tạo. Bên ngoài thì ra vẻ như ta đây là quân tử nhưng thật chất toàn là một đám tiểu nhân. Có phải các người ganh ghét với Vân Hi, thấy nó là cháu đích tôn nên biết được Cố đại lão gia khi đến lúc chia gia sản nhất định cũng sẽ chia phần của nó nhiều hơn phần của các người nên các người ghen tức với nó chứ gì. Nếu tôi lúc nảy không quay lại thì cũng không biết được âm mưu của bọn tiểu nhân các người.

    Có lẽ vì nghe được có tiếng ồn ào bên ngoài nên tất cả mọi người trong gia đình kể cả thúc phụ bây giờ là cha chồng của cô và Cố đại lão gia và Cố lão phu nhân của đi ra xem.

    - Mẹ.. Vân Hi lên tiếng can ngăn.

    Cô lúc này tức khí, một công đôi chuyện, dù sao thì năm xưa bà ta cũng từng có ý muốn chia rẻ cô và anh nên lần này coi như cô cho bà ta một bài học.

    Bốp.. Một cái tát bay thẳng vào mặt bà ta từ cô khiến mọi người ở đó phải thất kinh. Có lẽ trong một ngày mà bị ăn tát đến hai lần nên bà ta lúc này như điên rống lên:

    - Mày.. mày làm gì vậy hả con mất dạy, mày dám đánh tao? Mày nghĩ mày là ai?

    - Tôi là cháu dâu út của nhà họ Cố, đáng lẽ tôi không có quyền đánh bà đâu, nhưng người sống như bà thì đáng đánh lắm. Cô lúc này mặt có chút nghênh lên, trừng mắt nhìn bà ta rồi nói tiếp:

    - Tôi nói cho bà biết cái tát này là tôi dùng nó để dạy dỗ bà đó. Cô cười nhếch môi một cái rồi lại tiếp tục nói tiếp:

    - Bà không xứng đáng để tôi tôn trọng đâu. Nhớ năm xưa bà còn muốn xen vào chuyện của vợ chồng tôi mà hả, vậy bây giờ ăn miếng trả miếng chúng tôi chính là muốn xen vào chuyện của con trai bà đấy.

    - Mày.. Bà ta định đưa tay tát cô thì bất ngờ bị cô nắm lấy cổ tay rồi.. bốp.. bốp. Thêm hai cái tát nữa giáng thẳng vào hai bên mặt của bà ta, khiến bà ta chao đảo ngồi sụp xuống đất. Cô lúc này mới từ từ ngồi xuống trước mặt bà ta, có lẽ lúc này bà ta có vẻ hơi sợ nên bất giác lùi ra phía sau. Cô lại tiếp tục nói tiếp:

    - Ay ya, gia sản thì bọn tôi không cần đâu nhưng mà tôi nghe nói bà đã dày vò bạn thân của tôi rất nhiều lần rồi, cho nên hôm nay tôi sẽ trả lại cho người bạn thân của tôi. Hai cái tát ban nảy chỉ là sự cảnh cáo thôi đó. Sau này nếu như tôi còn nghe được bà đụng vào bạn tôi thêm một lần nữa thì không chỉ có một vài cái tát không đâu. Tốt nhất là bà liệu hồn bà. Cô lúc này trừng mắt nhìn bà ta rồi nhân tiện đứng lên nói to:

    - Tôi không thích ra tay lúc không có ai, sợ có người nói tôi là tiểu nhân. Tôi chính là muốn đường đường chính chính trước mặt mọi người công khai giáo huấn bà, bởi vì tôi nghĩ tôi làm như vậy cũng chẳng có gì sai cả. Ok được rồi, tôi đã làm xong những gì mà tôi cần phải làm. Mọi người ở đây ai muốn nói gì thì cứ nói tiếp đi.

    - Đánh giỏi lắm, nói cũng rất hay. Lúc này Cố đại lão gia cũng vừa nói rồi vừa đi tới chỗ bà ta đang ngồi bên dưới đất. Sau đó quay sang nhìn cô rồi nói tiếp:

    - Cảm ơn cháu đã thay nội tổ dạy dỗ nó. Nói rồi ông xoay qua nhìn xuống chỗ bà ta đang ngồi rồi nói với Cố lão gia:

    - Sau này dạy dỗ vợ con cho thật tốt vào, tốt nhất là bắt nói ở nhà mỗi ngày đọc đạo giáo, để dạy cho nó cách làm người.

    - Dạ, con hiểu rồi. Cố Lão gia lúc này có chút sợ hãi lên tiếng trả lời.

    - Còn riêng cái mối hôn sự của Vân Hi và Kỳ Tuyết vẫn diễn ra như bình thường. Ở trong cái nhà này ta là lớn nhất, ta nói là tất cả mọi người trong gia đình phải nghe theo không được cãi nửa lời. Tất cả có nghe rõ chưa?

    - Vâng đã nghe rõ. Mọi người cùng đồng thanh lên tiếng trả lời.

    Một lác sau khi đã rời khỏi Cố gia:

    - Em cũng gan quá nhỉ, dám ở trước mặt mọi người mà ra tay với Cố phu nhân như vậy. Anh nói.

    - Em chướng mắt bà ta lâu rồi, chuyện mới chuyện cũ sẵn lúc đó em cũng đang ngứa tay nên tặng cho bà ta vài cái tát luôn. Mới hôm trước khi biết được Cố đại lão gia có ý muốn tác hợp cho Vân Hi và Kỳ Tuyết liền chạy đến chỗ Kỳ Tuyết làm ầm ĩ lên một trận. Cô nói.

    - Người như bà ta bị như vậy cũng đáng lắm. Thúc phụ lúc này mới lên tiếng.

    - Hôm nay thật là hả hê. Cô vui vẻ nói.

    Anh lúc này không nói gì, chỉ khẽ cười. Cô của ngày hôm nay đúng là cô mà anh luôn muốn nhìn thấy nhất. Phải nói là cực kỳ mạnh mẽ.

    - À mà tại sao anh lại biết chuyện lúc nhỏ của bọn họ?

    - Chuyện này là do ta đã đưa ký ức lúc nhỏ, những gì mà Cảnh Thần thái tử đã trải qua vào trong não bộ của Thần Quân thượng tiên cho nên tất cả những chuyện lúc nhỏ ngài ấy đều biết hết cả. Thúc phụ lên tiếng giải thích.

    - Thần kỳ vậy sao? Cô có chút kinh ngạc.

    - Ừm. Thúc phụ nói rồi khẽ gật đầu.

    - Thần sống ở trên tiên giới lâu vậy rồi mà cũng không biết có loại phép thuật như thế nữa đó.

    - Cái này tiên nhân họ rất ít dùng, bởi vì cũng không có chuyện gì phải dùng đến loại phép thuật này. Bởi vì lần này cần thiết nên mới dùng tới nó mà thôi.

    - Thật là thần kỳ. Mà trên tiên giới còn loại phép thuật nào nữa không, thúc có thể kể tên cho thần nghe được không?

    - Trên tiên giới có rất nhiều loại phép thuật, nhất thời làm sao nghĩ ra hết mà kể cho ngươi.

    - Thúc phụ.. Cô nũng nịu.

    - Thôi được rồi. Hôm nay em muốn ăn gì? Anh lúc này mới xoay qua hỏi cô trực tiếp cắt ngang cuộc trò chuyện của cô và thúc phụ.

    - Mới ăn xong anh còn hỏi em muốn ăn gì sao? Cô trả lời.

    - Ừm vậy thì bây giờ chúng ta đi đâu đây? Anh hỏi

    - Thúc phụ.. Cô nhìn sang thúc phụ rồi hỏi.

    - Hai người muốn đi đâu thì đi, thần về nhà, thần mệt lắm rồi. Thúc phụ trả lời xong thì liền dựa lưng vào ghế rồi nhắm hờ mắt lại để có thể tranh thủ nghỉ ngơi một chút xíu.

    - Vậy thì em cũng về nhà, em bây giờ muốn chơi game. Nghe nói hiện tại đang có tựa game gì nổi tiếng lắm thì phải.

    - Ok vậy thì về nhà chơi game.
     
  8. ngườidấumặt

    Bài viết:
    0
    Chap 57: Ngoại truyện 7: Hiểu lầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì không muốn phải cứ đi tới đi lui nên anh và cô quyết định ở lại đây luôn cho tới ngày hai người bọn họ giải quyết xong mọi chuyện và về lại tiên giới. Còn thằng bé thì anh lấy lý do là nó phải đi học nên gửi nó sang Mỹ sống, nhưng thật chất là đưa nó về tiên giới với Cảnh Thần.

    Sau khi hai người họ về chung một nhà thì cứ ngỡ mọi chuyện đã êm xuôi rồi, nhưng tự dưng bất ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

    - Nè, anh sao không bảo vệ em vậy, bị toang một mạng rồi đó. Cô giận dỗi.

    - Ây ya tại anh chạy qua không kịp mà, sorry baby.

    - Ẹ. Anh làm ơn đừng nói chuyện kiểu đó đi, nổi hết cả da gà rồi đây này.

    - Ok.

    - Mà game này chơi không vui bằng game Thần Chiến của anh. Cô than thở.

    - Chịu thôi, một ngàn năm trôi qua tất cả đều đã thay đổi rồi.

    Đang nói chuyện thì đột nhiên có điện thoại gọi đến, cô cầm điện thoại của mình nhìn vào thì thấy là Kỳ Tuyết gọi đến.

    - Có chuyện gì nữa đây? Anh nói.

    - Chắc là lại muốn rủ em đi shopping nữa chứ gì, Cố phu nhân có khác. Cô than thở.

    - Em cũng là Cố phu nhân đấy.

    - Vợ của Cố chủ tịch có khác. Được chưa?

    - Được.

    Cô lúc này vừa mới nhấc máy lên thì đã nghe bên đầu dây bên kia tiếng khóc nức nở của Kỳ Tuyết.

    - Thường Hi!

    Cô lúc này mới xoay qua nhìn anh, rồi tiện thể mở loa ngoài lên để cho anh cùng nghe cuộc nói chuyện.

    - Có chuyện gì vậy? Cô hỏi.

    - Tớ với Vân Hi cãi nhau rồi.

    - Cãi nhau thì sao? Vợ chồng sống với nhau cãi nhau là chuyện bình thường thôi mà. Tớ và Cảnh Nghi cũng hay cãi nhau, vài bữa là hết thôi mà.

    - Bọn tớ đã cãi nhau gần cả tuần nay rồi. Mấy hôm nay anh ấy không về nhà, nếu có thì về sẽ rất trễ nhiều hôm lại uống cả rượu nữa. Mấy lần tớ đã rình đi theo anh ấy mới biết anh ấy vào quán bar uống rượu. Hôm nay còn nhìn thấy cả anh ấy đi cùng với một cô gái nào đó vào khách sạn nữa. Kỳ Tuyết nói xong thì liền khóc lớn.

    - Cậu bình tĩnh đi, để tớ và anh Cảnh Nghi qua đó liền xem sao. Cô an ủi.

    - Ừm. Hai người qua liền nhé!

    - Được.

    Sau khi cúp máy xong cô nhìn anh thở dài một cái rồi cảm thán:

    - Đàn ông ai cũng vậy cả.

    - Nè chồng em cũng là đàn ông đó. Anh nói xong thì nhìn cô làm ra vẻ giận dỗi.

    - Được rồi ngoại trừ anh được chưa? Cô dỗ dành anh.

    - Nói vậy còn nghe được.

    - À mà có cần gọi cho thúc phụ không? Cô hỏi.

    - Chưa cần đâu, chúng ta qua đó xem sao cái đã.

    - Ừm.

    Gần mười lăm phút sau anh và cô đã có mặt tại nhà của vợ chồng Vân Hi và Kỳ Tuyết. Kỳ Tuyết lúc này thấy vợ chồng cô đến thì chạy ra mở cửa, mắt cũng đã sưng húp lên vì khóc quá nhiều. Thấy cô thì vội vàng chạy lại ôm lấy cô rồi lại khóc tiếp. Cô phải an ủi một lúc rồi ba người mới đi vào trong phòng khách. Nhà của Cố chủ tịch thì chắc chắn là rộng rồi, nội cái phòng khách cũng rộng bằng cái phòng ngủ và cái nhà tắm của căn nhà mà anh và cô đang ở hiện giờ.

    - Cậu có chụp lại ảnhcủa hai người bọn họ không? Anh lúc này mới lên tiếng hỏi Kỳ Tuyết.

    - Có, cậu xem. Vừa nói Kỳ Tuyết vừa lấy điện thoại mở ra những tấm ảnh mà cô ấy đã chụp lại cho vợ chồng cô xem. Anh nhìn hình rồi khẽ cười.

    - Anh cười gì? Chuyện này có gì đáng để cười. Cô nhìn anh rồi hỏi.

    - Hai người có biết cô gái này là ai không?

    - Là ai? Cả cô và Kỳ Tuyết đều đồng thanh lên tiếng hỏi.

    - Là chị gái ruột của anh ấy mà, cũng là chị họ của tôi và Tuấn Lãng. Chị ấy chắc có lẽ là mới từ Đức trở về. Anh giải thích.

    - Chị ruột sao? Sao không thấy ai nhắc gì đến việc cậu ấy có một người chị ruột chứ, em còn tưởng cậu ấy là con trai duy nhất của chú thím chứ. Mà chị ruột tại sao trở về lại không về nhà thăm gia đình mà phải lén lút hẹn em trai mình ở khách sạn thế kia.

    - Nói là chị ruột cũng không phải, chị ấy là con riêng của chú với một người đàn bà khác.

    - Cái gì? Cô và Kỳ Tuyết đồng thanh lên tiếng.

    - Năm xưa vì chuyện này mà nhà họ Cố đã phải mất rất nhiều tiền mới có thể bịt miệng được người phụ nữ kia. Sau đó cho bà ta đi nơi khác đẻ con. Sau này nhà họ Cố có đem đứa bé về nuôi nhưng chỉ bảo với người bên ngoài là cháu thôi. Sau một thời gian vì sức ép của thím hai mà phải đưa chị ấy quay trở lại nước ngoài để ở với mẹ chị ấy. Nghe nói mỗi tháng nhà họ Cố phải chu cấp tiền cho mẹ con họ nữa đó.

    - Chuyện này Vân Hi có biết không? Cô hỏi.

    - Tất nhiên là biết rồi. Trong nhà họ Cố ai chẳng biết việc này. Chỉ là không cho người ngoài biết thôi. Hai người nghe rồi đừng có đi ra ngoài nói bậy bạ đó nha.

    - Biết rồi. Cả cô và Kỳ Tuyết đều đồng thanh trả lời.

    - Cố lão gia cũng phong lưu phết nhỉ. Cô nói.

    - Đừng nói tầm bậy, biết như vậy là được rồi. Anh nói.

    - Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Kỳ Tuyết hỏi.

    - Hai người thử thẳng thắn nói chuyện với nhau một lần xem sao? Anh nói.

    Vừa hay đúng lúc đó thì Vân Hi cũng đã về tới. Nhìn thấy vợ chồng anh đang ở đây thì ngạc nhiên hỏi:

    - Hai người mới qua chơi à?

    - Ùm. Anh và cô đều đồng thanh lên tiếng trả lời.

    - Kỳ Tuyết em khóc à có chuyện gì vậy? Vân Hi nhìn thấy mắt Kỳ Tuyết đã sưng húp lên thì vội vàng hỏi thăm.

    - Hai người nói chuyện với nhau đi, bọn tôi có việc phải về trước đây. Mai mốt rãnh lại sang chơi. Anh nói xong thì liền quay qua nhìn Kỳ Tuyết khẽ nhướn mày ra hiệu một cái. Còn cô thì vỗ vỗ vào lưng Kỳ Tuyết mấy cái, cô lúc này nhìn cô ấy rồi khẽ cười một cái, cũng không quên xoay qua Vân Hi gật đầu chào, rồi nhanh chóng theo anh ra ngoài.

    - Hai người không ở lại chơi thêm chút nữa sao? Vân Hi hỏi.

    - Không cần đâu, mai mốt rãnh sẽ sang chơi với hai người tiếp. Chúng tôi đi đây.

    Chị giúp việc lúc này đang nấu ăn trong nhà cũng chạy ra mở cửa cho hai người đi về.

    - Cố thiếu gia, Cố thiếu phu nhân về ạ.

    Vợ chồng anh lúc này cũng gật đầu chào dì giúp việc rồi sau đó nhanh chóng ra về. Đi được một lúc thì cô mới hỏi anh:

    - Anh nghĩ xem sau chuyện này hai người họ có thể làm lành với nhau không nhỉ?

    - Chắc chắn rồi.

    - Anh chắc chắn như vậy luôn sao?

    - Haizz, em đừng lo nhiều quá. Họ là nam nữ chính tất nhiên là phải được rồi.

    - Ờ, mà em đói bụng quá, chúng ta kiếm chỗ nào để ăn đi! Cô đề nghị.

    - Tôm cay không?

    - Nè ăn món khác được không?

    - Vậy thì đi ăn mỳ đi! Anh nhớ hình như ở gần đây có một tiệm mỳ rất ngon, chúng ta vô đó ăn thử đi.

    - Cũng được, vậy thì đi thôi.
     
  9. ngườidấumặt

    Bài viết:
    0
    Chap 58: Ngoại truyện 8: Chấp niệm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấm thoát đã hơn mười năm trôi qua. Mười năm bên dưới nhân gian bằng mười tháng ở trên tiên giới, lúc này vợ chồng Vân Hi và Kỳ Tuyết và cũng đã ở độ tuổi trung niên, họ cũng đã có một đứa con gái, đứa bé cũng chính là con của hai người bọn họ trên tiên giới. Trải qua bao nhiêu sóng gió trong cuộc sống. Từ những cuộc cãi vã, giận hờn đối phương. Hơn hai lần tưởng chừng như phải ly hôn. Thế nhưng sau tất cả bọn họ cuối cùng cũng đã hạnh phúc nắm tay nhau đi đến hiện tại. Cũng sắp tới ngày bọn họ phải quay về tiên giới rồi, phu phụ bọn anh cũng đã gần như hoàn thành sứ mệnh của mình, đến lúc phải quay về lại tiên giới thôi. Riêng cả Tuấn Lãng và Vong Cơ cũng đã kết hôn và đều đã làm cha. Cả hai đều có cái kết cực kỳ viên mãn. Còn riêng phu phụ bọn anh thì lấy lý do là phải chăm sóc cho con trai nên anh và cô quyết định sẽ quay về Mỹ sống và cũng đã nói với bọn họ là sẽ không quay trở về Trung Quốc nữa. Nói với bọn họ là vậy, nhưng thật chất là quay trở về Lạc Nhạn sống. Định là thế nhưng cuối cùng phu phụ bọn anh lại quyết định ở lại nhân gian và cùng nhau đi chu du thêm một thời gian nữa rồi mới về. Còn chuyện phu phụ bọn anh có thể ở lại nhân gian với thời gian khá lâu được như vậy là vì phu phụ bọn anh, nhất là anh đã quen với không khí bên dưới nhân gian rồi. Hơn nữa anh lại còn là một thượng tiên, có tu vi khá cao nên có ở lâu thêm nữa cũng không sao.

    Hôm nay trong lúc đang đi dạo phố thì anh và cô tình cờ gặp lại Thuỵ Du. Lúc nhìn thấy cô ta, anh có chút khẩn trương. Nói chung thì anh cũng không có sợ gì cô ta, nhưng anh chỉ sợ là gặp phải phiền phức mà thôi. Rất may là thúc phụ đã lấy lại tiên khí của anh và cô rồi, nhưng dù thế nào đi chăng nữa anh cũng rất lo lắng. Cô lúc này thấy vậy liền trấn an anh:

    - Không sao đâu, cô ấy bây giờ chắc chắn nghĩ anh đã chết rồi, cho nên đừng nghĩ ngợi quá nhiều cứ coi như là không biết cô ấy là được.

    Anh không nói gì chỉ nhìn cô rồi khẽ cười.

    - Thần Quân! Thuỵ Du nhìn thấy anh thì đã ngay lập vừa gọi to tên anh rồi vừa chạy về phía hướng của anh và cô đang đứng.

    Anh và cô lúc này đang đứng đó cũng chưa biết phải làm thế nào nên đành phải phớt lờ coi như không quen biết cô ta.

    - Thần Quân. Cô ta lúc này cũng đã chạy lại đứng trước mặt anh và cô.

    - Thần Quân, muội biết huynh vẫn còn sống mà.

    - Xin lỗi cô là ai. Anh giả vờ như không quen biết cô ta.

    - Huynh không cần phải diễn nữa đâu, muội biết hết cả rồi. Không những chỉ có muội mà tất cả những người trên tiên giới đều biết chuyện huynh giả chết.

    Chỉ trong tích tắc từ vẻ mặt làm như không biết gì, ngay lập tức sắc mặt anh liền trở nên thành lạnh lùng nhìn cô ta rồi trả lời:

    - Điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của tôi.

    Cô lúc này nhìn anh với một con mắt từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên kia.

    - Thân là một thượng tiên lại còn là một thái tử làm sao có thể vì một vết thương nhỏ như vậy mà mất mạng được chứ. Nếu như huynh thật sự là có chết đi chăng nữa thì thân là một thượng tiên lại còn là thái tử con trai Ngọc hoàng thượng đế và Vương mẫu nương nương, thì chắc chắn là tang lễ của huynh phải được làm rất long trọng và thành kính. *Tiên thể và nguyên thần của huynh phải được đưa vào *Thiên Tiên Mộ và phải được canh giữ rất cẩn thận, chứ không phải đơn giản chỉ là một chiếu chỉ ban ra ngoài không đâu. Thuỵ Du cô ta nói.

    - Vậy thì đã sao? Ta đã chán ngấy những quy tắc rườm rà trên tiên giới. Hay những chuyện như Tiên Ma đại chiến. Ta bây giờ chỉ muốn có một cuộc sống hạnh phúc. Một cuộc sống tự do tự tại, vô ưu vô lo, chu du đây đó cùng với người ta thương là được.

    - Vậy hai người cũng có thể cho ta đi cùng hai người. Ba chúng ta có thể cùng nhau chu du khắp nơi. Ta có thể trở thành tiểu thiếp của huynh để có thể cùng với Thu Nguyệt chăm sóc cho huynh có được không?

    Lúc này anh chưa biết phải trả lời thế nào thì đột nhiên cô lại lên tiếng trả lời thay:

    - Chuyện đó chính là không thể nào. Bởi vì ta không muốn chia sẻ phu quân của mình với bất kỳ một nữ nhân nào khác. Thuỵ Du ngài đừng có cố chấp như vậy nữa không? Cố chấp chỉ làm cho ngài thêm mệt mỏi và đau khổ thôi. Ngài hãy nhìn xem Tuyết Y cô ấy năm xưa cũng đã từng rất yêu phu quân của ta. Nhưng sau đó thì sao, cô ấy cũng đã có thể buông bỏ được và bây giờ cô ấy cũng đã có được tình yêu và hạnh phúc cho riêng mình đó thôi. Trong khi đó cô ấy cũng chỉ là một đại tiên, còn ngài thì sao ngài là một thượng tiên, cấp bậc và tu vi của ngài hơn cô ấy nhiều lắm.

    - Ngươi có quyền gì mà quyết định chuyện này chứ? Thuỵ Du tức giận nhìn cô.

    - Tại sao ta lại không có quyền quyết định. Ta là phu nhân của chàng ấy.

    - Ngươi.. Thần Quân. Cô ta nhìn sang anh ra vẻ như muốn nghe được câu trả lời của anh.

    - Ngài không cần phải hỏi chàng ấy đâu. Nếu như chàng ấy chấp nhận ngài thì năm xưa chàng ấy cũng không cố tình giả chết rồi bỏ đi như vậy. Chuyện này đến đây là chấm dứt được rồi. Còn nếu chấp niệm của ngài quá lớn thì phu phụ bọn ta cũng hết cách thôi. Cô nói xong thì liền kéo anh đi. Ngay lập tức liền bị Thuỵ Du cô ta ngăn lại.

    - Xin ngài tránh ra. Cô lúc này ngang nhiên mặt đối mặt với cô ta ra vẻ thách thức. Anh lúc này thấy vậy liền gằng giọng lên tiếng:

    - Thuỵ Du thượng tiên, xin ngài hãy tự trọng một chút.

    Ngay sau đó cô liền trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt mình rồi nói tiếp:

    - Ngài đấu không lại ta đâu. Tốt nhất là hãy tránh ra đi.

    Nói xong cô liền thuận tiện kéo anh đi. Và đó cũng là lần cuối cùng bọn họ gặp cô ta, vì nghe nói cô ta sau đó đã quay về tiên giới và đã tự tay nhốt nguyên thần của mình vào Tâm Sở Thống để vĩnh viễn không được siêu sinh.

    Cũng vì chuyện này mà cô đã giận anh rất lâu.

    *Tiên thể và Tiên Thiên Mộ là do người viết nghĩ ra để viết thôi.

    Tiên thể giống như Long thể vậy. Mà Long thể là cơ thể vua, thì suy ra là Tiên thể là cơ thể của Tiên.

    Còn Thiên Tiên Mộ, mộ thì chắc ai cũng biết rồi, Thiên Tiên Mộ là mộ của tiên nhân, nơi an nghỉ của những vị tiên đắt đạo kiểu vậy.
     
  10. ngườidấumặt

    Bài viết:
    0
    Chap 59: Ngoại truyện 9: 59

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Anh xin lỗi mà. Em đừng giận anh nữa có được không? Anh nũng nịu.

    - Thần không có lỗi cho ngài xin đâu. Cô làm bộ ra vẻ lạnh lùng xoay mặt đi chỗ khác.

    - Nè, em xem dù em có hay không biết chuyện này thì chúng ta chẳng phải vẫn hạnh phúc cơ mà. Đúng không?

    - Em biết nhưng anh tại sao lại không nói cho em biết rằng mọi người cũng biết chuyện anh giả chết cơ chứ.

    - Chuyện đó quan trọng lắm sao? Anh hỏi.

    - Tất nhiên là quan trọng rồi. Cuối cùng chỉ có em là con ngốc, còn tưởng mình là một trong những số ít người biết anh giả chết nữa cơ chứ.

    - Thật ra, thật sự mà nói anh cũng không biết mọi người biết chuyện anh giả chết đâu. Bởi vì em cũng biết đó anh sống bên dưới nhân gian cũng đã khá lâu. Hơn nữa chuyện ngày trước anh cũng chẳng nhớ thì làm sao biết được phong tục của các vị tiên nhân khi chết sẽ được làm như thế nào cơ chứ?

    - Vậy tại sao anh lúc nảy?

    - Bởi vì dù sao cô ta cũng đã nói cô ta biết rồi thì mình còn giấu làm gì nữa. Sẵn tiện rồi thì lật bài luôn chứ mắc công nếu anh mà còn tiếp tục chối nữa thì lúc đó cô ta sẽ lấy lý do này để được đi theo anh và em thì sao? Em cũng thấy rồi đó dù anh đã thừa nhận rằng mình biết chuyện này, vậy mà cô ta còn muốn đòi đi theo chúng ta nữa đó.

    - Cũng phải ha. Mà em nói cho anh biết từ nay trở đi anh không được giấu em hay nói dối em bất cứ chuyện gì nữa biết chưa?

    - Anh biết rồi, anh xin thề.

    - Không cần phải thề thốt gì cả, chỉ cần anh không giấu em là được rồi.

    - Được. Mà anh thấy em cũng đã từ từ trở nên mạnh mẽ hơn lúc xưa rất nhiều.

    - Anh không thích sao?

    - Thích tất nhiên là thích rồi. Thu Nguyệt!

    - Hửm?

    Anh lúc này ôm lấy cô vào lòng rồi khẽ nói:

    - Thu Nguyệt anh yêu em, rất rất yêu em.

    Cô lúc này ở trong lòng anh cũng khẽ cười rồi nói:

    - Em cũng vậy, cũng rất rất yêu anh. Vì thế mà em không muốn chia sẻ anh với bất cứ nữ nhân nào khác nữa.

    - Ừm em yên tâm em cũng không cần phải chia sẻ anh với ai hết. Anh chỉ có thể là của em thôi. Và em cũng chỉ có thể là của anh. Được chưa?

    - Ừm. Mà khoan đã. Cô nói xong lúc này liền đứng dậy nhìn anh.

    - Có chuyện gì nữa sao? Anh hỏi.

    - Em.. Em muốn chơi game Thần Chiến của anh.

    - Cô nương à bây giờ lấy ở đâu ra game Thần Chiến cho em chơi cơ chứ?

    - Em không biết anh phải nghĩ cách đi. Người ta bây giờ chính là muốn chơi game Thần Chiến. Cô nắm tay rồi làm ra cái điệu bộ nũng nịu.

    - Được, được để anh nghĩ cách cái đã.

    Cô lúc này không nói gì ngay lập tức ôm lấy anh. Ở trong lòng anh nở một nụ cười đầy hạnh phúc. Còn anh lúc này cũng ôm chặt lấy cô rồi cười hạnh phúc.

    *Lời nói của người viết:

    VÀ TỪ ĐÓ VỀ SAU, HAI NGƯỜI BỌN HỌ SỐNG VỚI NHAU THẬT HẠNH PHÚC VÀ VUI VẺ.

    Ok hết rồi. Cảm ơn những bạn nào đã đọc truyện (nếu có).

    * * *///HE///------------

    * Giải thích vì sao người viết lại đặt tên cho Chap cuối là 59.

    59 là số tập của truyện và hơn nữa số 5 chính là Phúc, mà Phúc có ý nghĩa là một cuộc sống yên bình, hạnh phúc. Còn số 9 là mãi mãi, trường cửu, vĩnh viễn, vĩnh hằng. Con số 59 còn là sự biểu hiện của trường sinh bất lão. Và vì là tiên nhân nên hai người bọn họ cũng sẽ trường sinh bất lão.

    Bởi vậy ý của người viết muốn nói ở đây chính là:

    "Phu phụ Quân Nguyệt sẽ trường sinh bất lão và có một cuộc sống mãi mãi yên bình, hạnh phúc bên nhau, chuyện tình của họ cũng sẽ vĩnh viễn đẹp giống như ánh trăng mùa thu vậy". Đúng như với cái tên truyện luôn "Vĩnh Sinh Vĩnh Thế Thu Nguyệt Minh."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...