Bài viết: 57 

Chương 19: Lần Theo Dấu Vết
Sâu chuỗi lại những chi tiết góp nhặt từ trước đến giờ, Ninh suy luận rằng: Người đàn bà chết dưới gốc dừa không phải là con gái của ông lão nọ, mười phần thì chắc đến chín cô ta là bồ của tay Điểu. Có lẽ ông cụ và anh con trai vì quá căm phẫn chàng rể bất lương và nhân tình của hắn cho nên đã ra tay kết liễu cô ả để báo thù cho em gái. Sau khi giết chết cô ta, anh con trai đã chôn xuống gốc dừa để phi tang cái xác. Tay Điểu trở về nhà, nhận được lá thư chia tay của tình nhân do anh vợ viết, hắn cảm thấy bản thân mất hết tất cả nên đã tự tử. Tuy nhiên nếu mọi việc diễn ra như vậy thì người vợ của tay Điểu hiện giờ đang ở đâu, và đứa bé con của gã đã chết như thế nào? Nếu Điểu chính là kẻ đã giết con mình rồi chôn xác dưới gốc cây hoa vàng thì tại sao hắn lại làm như vậy? Đó là điều mà Ninh muốn giải mã. Không hiểu tại sao đến thời điểm này, Ninh có một sự tò mò rất lớn đối với tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngôi nhà ba tầng đó.
Sau đám tang của Phùng, Ninh trở lại căn nhà của Trưởng, lên tầng ba của ngôi nhà, Ninh tiếp tục xem lại tất cả những bức tranh của đứa bé kia, cậu phát hiện thêm một tình tiết quan trọng. Thì ra trong bức tranh của nó có sự xuất hiện của hai người đàn ông chứ không phải là một, và người đàn ông thứ hai, chính là bác của nó. Ninh nhận ra điều ấy bởi khi nhìn vào bức vẽ cậu lập tức liên tưởng tới bức ảnh gia đình treo trong nhà ông lão nọ, người đàn ông thứ hai trong bức vẽ được bê nguyên mẫu từ bức ảnh ấy mà ra.. Ninh lặng người: Không lẽ nào?
- Ninh, đang nghĩ gì thế?
Trưởng đi vào vỗ vai Ninh và hỏi. Ninh ấp úng:
- À.. không.. không có gì..
Trưởng thở dài:
- Mấy hôm nay các cậu thế nào? Có còn mơ thấy ác mộng hay không? Tôi đã nhờ sư thầy rồi, trong vòng bảy ngày, ngày nào cũng sẽ tới đây cầu kinh niệm phật siêu độ cho họ.
- Anh tính sao với ngôi nhà này? – Ninh hỏi.
Trưởng chép miệng:
- Ờ thì nói thật, nếu như mọi chuyện ổn rồi tôi sẽ bán nó. Thực sự không biết chuyện ở đây thì thôi, chứ biết rồi thì không dám ở.. mà tất cả kết thúc rồi, cậu còn lăn tăn gì sao?
Ninh lắc đầu:
- Chưa đâu anh Trưởng, em sợ rằng chuyện này chưa kết thúc đâu.
Ninh kể lại cho Trưởng nghe những gì mình nhìn thấy về hồn ma cô gái nọ cùng với những nghi ngờ của mình, Trưởng vỗ trán vẻ suy nghĩ rất lung. Trưởng nói:
- Tôi có một người quen là họ hàng của ông lão, chuyện lấy thông tin cứ để tôi lo.
Đoạn Trưởng thì thầm vào tai Ninh:
- Hôm qua sư thầy mà tôi mời về có nói rằng, linh hồn của người đàn ông (có thể nói là tay Điểu kia), khi chết đi đã gá vào cái đồng hồ. Đúng thời khắc một giờ đêm, hắn sẽ hiện về như thói quen lúc còn sống, hắn sẽ đi tìm vợ con của mình để hành hạ. Bảo sao mà hôm đó vào lúc đồng hồ điểm một giờ đêm chúng ta nghe thấy hồn ma đứa bé thét lên thảm thiết như thế. Cũng có thể coi là tay Điểu đã cứu chúng ta. Nhưng chiếc đồng hồ đó tôi đã đem đốt rồi.
Ninh gật gù đồng tình với Điểu, giờ thì cậu đã hiểu lý do vì sao trước đây Phùng và Khởi luôn nghe thấy những tiếng quát tháo ở trong ngôi nhà vào lúc một giờ đêm, hai người đó còn tưởng là Ninh và Khởi xem phim trưởng. Cậu lại nói:
- Còn một việc nữa, em nghĩ trong thời gian này ta cần để ý cha con ông lão hàng xóm.
- Cậu muốn theo dõi ông Phái và tay Biền sao?
- Phải, chúng ta đã tìm được xác của cô gái kia, nếu họ là hung thủ, chắc chắn sẽ có động tĩnh để lộ sơ hở.
- Ô kê, tôi sẽ giúp cậu.. à không, chúng ta sẽ phối hợp ăn ý với nhau.
Trưởng bắt tay Ninh với ánh mắt đầy quyết tâm.
Tối ấy, Ninh định sẽ về lại nhà trọ nhưng khi vừa ra đến cổng thì chiếc xe bỗng dưng dở chứng chết máy cho nên Ninh đành cùng Trưởng ngủ lại trong ngôi nhà ba tầng. Vì có các sư thầy lưu lại niệm kinh ngày đêm cho nên Ninh cảm thấy vô cùng yên tâm, sự sợ hãi và lo lắng không còn nữa.
Nửa đêm, Ninh đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng mèo kêu ngoài ban công, cửa sổ đã mở từ khi nào khiến Ninh thấy lạnh. Cậu chạy ra toan đóng lại thì chợt thấy ở trước cổng nhà ông Phái có một chiếc tắc xi đang đậu. Ninh hơi tò mò bèn đứng thật lâu để nhìn. Một lát sau, Ninh thấy Biền dìu một người ra xe, người đó chùm áo khoác kín từ đầu đến chân, là ông Phái sao? Ông ta có chuyện gì mà phải ra ngoài vào lúc nửa đêm như vậy? Sự nghi ngờ dấy lên trong lòng, Ninh lập tức xuống dưới lầu và gọi Trưởng dậy.
- Anh Trưởng, anh Trưởng, mau đi theo em.
Trưởng chưa biết chuyện gì nhưng ngay lập tức vùng dậy theo Ninh. Hai người lên xe ô tô của Trưởng kịp lúc chiếc tắc xi kia lăn bánh tới đầu ngõ.
Đoạn đường đêm khá vắng cho nên để tránh bị nghi ngờ Trưởng phải đi cách chiếc tacxi một đoạn khá xa. Đi khỏi nhà chừng mười lăm cây số thì chiếc tacxi dừng lại. Biền xuống xe, dìu ông Phái vào trong một con ngõ nhỏ.. Trưởng và Ninh cũng nhẹ nhàng bám theo. Nhưng vì phải đi bộ, lại cách Biền một khoảng cách lớn cho nên thoáng chốc cả hai đã không thấy bóng dáng của cha con Biền đâu cả.
Sau đám tang của Phùng, Ninh trở lại căn nhà của Trưởng, lên tầng ba của ngôi nhà, Ninh tiếp tục xem lại tất cả những bức tranh của đứa bé kia, cậu phát hiện thêm một tình tiết quan trọng. Thì ra trong bức tranh của nó có sự xuất hiện của hai người đàn ông chứ không phải là một, và người đàn ông thứ hai, chính là bác của nó. Ninh nhận ra điều ấy bởi khi nhìn vào bức vẽ cậu lập tức liên tưởng tới bức ảnh gia đình treo trong nhà ông lão nọ, người đàn ông thứ hai trong bức vẽ được bê nguyên mẫu từ bức ảnh ấy mà ra.. Ninh lặng người: Không lẽ nào?
- Ninh, đang nghĩ gì thế?
Trưởng đi vào vỗ vai Ninh và hỏi. Ninh ấp úng:
- À.. không.. không có gì..
Trưởng thở dài:
- Mấy hôm nay các cậu thế nào? Có còn mơ thấy ác mộng hay không? Tôi đã nhờ sư thầy rồi, trong vòng bảy ngày, ngày nào cũng sẽ tới đây cầu kinh niệm phật siêu độ cho họ.
- Anh tính sao với ngôi nhà này? – Ninh hỏi.
Trưởng chép miệng:
- Ờ thì nói thật, nếu như mọi chuyện ổn rồi tôi sẽ bán nó. Thực sự không biết chuyện ở đây thì thôi, chứ biết rồi thì không dám ở.. mà tất cả kết thúc rồi, cậu còn lăn tăn gì sao?
Ninh lắc đầu:
- Chưa đâu anh Trưởng, em sợ rằng chuyện này chưa kết thúc đâu.
Ninh kể lại cho Trưởng nghe những gì mình nhìn thấy về hồn ma cô gái nọ cùng với những nghi ngờ của mình, Trưởng vỗ trán vẻ suy nghĩ rất lung. Trưởng nói:
- Tôi có một người quen là họ hàng của ông lão, chuyện lấy thông tin cứ để tôi lo.
Đoạn Trưởng thì thầm vào tai Ninh:
- Hôm qua sư thầy mà tôi mời về có nói rằng, linh hồn của người đàn ông (có thể nói là tay Điểu kia), khi chết đi đã gá vào cái đồng hồ. Đúng thời khắc một giờ đêm, hắn sẽ hiện về như thói quen lúc còn sống, hắn sẽ đi tìm vợ con của mình để hành hạ. Bảo sao mà hôm đó vào lúc đồng hồ điểm một giờ đêm chúng ta nghe thấy hồn ma đứa bé thét lên thảm thiết như thế. Cũng có thể coi là tay Điểu đã cứu chúng ta. Nhưng chiếc đồng hồ đó tôi đã đem đốt rồi.
Ninh gật gù đồng tình với Điểu, giờ thì cậu đã hiểu lý do vì sao trước đây Phùng và Khởi luôn nghe thấy những tiếng quát tháo ở trong ngôi nhà vào lúc một giờ đêm, hai người đó còn tưởng là Ninh và Khởi xem phim trưởng. Cậu lại nói:
- Còn một việc nữa, em nghĩ trong thời gian này ta cần để ý cha con ông lão hàng xóm.
- Cậu muốn theo dõi ông Phái và tay Biền sao?
- Phải, chúng ta đã tìm được xác của cô gái kia, nếu họ là hung thủ, chắc chắn sẽ có động tĩnh để lộ sơ hở.
- Ô kê, tôi sẽ giúp cậu.. à không, chúng ta sẽ phối hợp ăn ý với nhau.
Trưởng bắt tay Ninh với ánh mắt đầy quyết tâm.
Tối ấy, Ninh định sẽ về lại nhà trọ nhưng khi vừa ra đến cổng thì chiếc xe bỗng dưng dở chứng chết máy cho nên Ninh đành cùng Trưởng ngủ lại trong ngôi nhà ba tầng. Vì có các sư thầy lưu lại niệm kinh ngày đêm cho nên Ninh cảm thấy vô cùng yên tâm, sự sợ hãi và lo lắng không còn nữa.
Nửa đêm, Ninh đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng mèo kêu ngoài ban công, cửa sổ đã mở từ khi nào khiến Ninh thấy lạnh. Cậu chạy ra toan đóng lại thì chợt thấy ở trước cổng nhà ông Phái có một chiếc tắc xi đang đậu. Ninh hơi tò mò bèn đứng thật lâu để nhìn. Một lát sau, Ninh thấy Biền dìu một người ra xe, người đó chùm áo khoác kín từ đầu đến chân, là ông Phái sao? Ông ta có chuyện gì mà phải ra ngoài vào lúc nửa đêm như vậy? Sự nghi ngờ dấy lên trong lòng, Ninh lập tức xuống dưới lầu và gọi Trưởng dậy.
- Anh Trưởng, anh Trưởng, mau đi theo em.
Trưởng chưa biết chuyện gì nhưng ngay lập tức vùng dậy theo Ninh. Hai người lên xe ô tô của Trưởng kịp lúc chiếc tắc xi kia lăn bánh tới đầu ngõ.
Đoạn đường đêm khá vắng cho nên để tránh bị nghi ngờ Trưởng phải đi cách chiếc tacxi một đoạn khá xa. Đi khỏi nhà chừng mười lăm cây số thì chiếc tacxi dừng lại. Biền xuống xe, dìu ông Phái vào trong một con ngõ nhỏ.. Trưởng và Ninh cũng nhẹ nhàng bám theo. Nhưng vì phải đi bộ, lại cách Biền một khoảng cách lớn cho nên thoáng chốc cả hai đã không thấy bóng dáng của cha con Biền đâu cả.