Đam Mỹ [Đồng Nhân MĐTS - Hi Trừng] Hoa Khai Lưỡng Ngộ - Nguyệt Lam

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Swaka Nguyệt Lam, 16 Tháng sáu 2021.

  1. Swaka Nguyệt Lam Giai Nguyệt Lam

    Bài viết:
    631
    Chương 30: Nhân sinh khó định, nhân duyên khó thành.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôn ào bên ngoài dần dần lắng xuống, thứ kinh tởm ngoài kia bỗng nhiên từ từ tiêu thất, tan biến giữa không trung. Trong hang, hòn đá bị Giang Trừng chém đứt vỡ làm đôi, lộ ra mấy mảnh phù thiết vỡ vụn. Sương đỏ từ trên đỉnh hang thoát ra, khói trắng mù mịt, mùi không dễ ngửi chút nào.

    Mọi người chạy đến cửa hang, chỉ thấy má Giang Trừng còn vươn lệ, Lam Hi Thần ngã trong lòng hắn, Liệt Băng Sóc Nguyệt tỏa ánh sáng mong manh.

    "Si hồn chấp niệm đã hoàn toàn biến mất rồi."

    Lam Tư Truy than nhẹ một tiếng, liếc mắt sang hai người quấn lấy nhau kia, không buông được thở nhẹ.

    Trạch Vu Quân từng nói, muốn khiến thứ kia hoàn toàn biến mất, đem vật chủ mưu cuối cùng lộ diện, chỉ có thể dùng tính mạng của ngài để đánh cược. Thứ kia muốn tiêu diệt vĩnh viễn, người tạo nên nó và chủ thể nguyên nhân tạo nên đều phải chịu thương tổn nặng nề. Liễm Phương Tôn sớm đã lãnh hậu quả, chỉ còn lại Trạch Vu Quân...

    Nhân sinh luân hồi, nghiệp ứng tất báo chẳng chừa một ai.

    Chỉ luyến tiếc tại sao lại sanh ra ái tình, để vì nhau nguyện đánh đổi ngàn năm luân hồi?

    "Hóa ra là do mảnh vỡ Âm Hổ phù tác quái." Ngụy Vô Tiện thở dài buông một câu, chẳng biết nên nói thế nào. Chung quy nhiều việc như thế, là do năm đó hắn quá vô dụng. Lặng lẽ nắm tay Lam Vong Cơ, kéo y rời đi. Ngụy Vô Tiện thì thầm với Lam Tư Truy vài câu, phất tay ngăn đám tiên gia môn sinh ào ạt chạy đến.

    Để bọn họ yên tĩnh đi.

    "Ngươi đón xem bao giờ Lam đại ca tỉnh dậy?"

    "Tư Truy không biết."

    Phía đằng kia, hai con người ấy dường như bỏ qua chuyện thế gian, chỉ yên lặng ngồi ở đó.

    "Tỉnh lại, chuyện gì ta cũng hứa với ngươi."

    Ngón tay Giang Trừng trắng bệch, lướt trên lam nhan yên tĩnh kia, môi bạc mím thật chặt, tâm tình thẫn thờ vẫn chưa phục hồi.

    Gánh nặng trên vai hắn quá nhiều, đè ép đến mức bản thân mệt mỏi rồi, một chút cũng không muốn cố gắng nữa. Khó khăn lắm mới tìm một người muốn che chở cho hắn, tiếc là, đến cuối cùng chẳng thể nắm giữ được.

    Giang Trừng hắn, sinh ra phải quen với cô độc sao?

    Giang Vãn Ngâm, Vãn Ngâm, chỉ có tiếng thở dài luyến tiếc.

    Tự sinh quyết định một kiếp người. Nghe thật buồn cười.

    "Vãn Ngâm, đừng khóc."

    Ngón tay thanh tú gạt đi giọt lệ vươn trên má, tay Lam Hi Thần vuốt ve dóc theo sườn mặt Giang Trừng, trong mắt lộ rõ thương xót. Đều là tại y không tốt, khiến Vãn Ngâm đau lòng như vậy. Lam Hi Thần nén đau ngồi dậy, tránh đi chỗ bẩn trên y phục của chính mình, vòng tay ôm lấy người trước mắt. Có như vậy mới biết, thân ảnh kia đang không ngừng run rẩy. Lam Hi Thần đặt tay ra sau lưng Giang Trừng, vỗ nhẹ.

    "Đều qua rồi. Không sao nữa rồi."

    Người kia tựa đầu trên vai y, khẽ khàng gật đầu.

    -----

    Mọi chuyện sắp xếp ổn thỏa, ai liền về nhà nấy. Lam Hi Thần cũng bị ép buộc quay về Lam gia trị thương, Giang Trừng quay về Liên Hoa Ổ ổn định lại Giang gia.

    Mọi thứ về nề nếp cũ, chỉ trừ - Kim Lăng, Kim tông chủ.

    Trên người Kim Lăng vẫn còn mang Phong Linh, một khóc hai nháo không chịu xa Lam Tư Truy. Bản thân Giang Trừng đang bị thương, chỉ sợ không lo được cho đứa cháu này một cách vẹn toàn, chỉ đành quyến luyến đóng gói gửi Kim Lăng sang Lam gia.

    Lần này tính về môn sinh và thôn dân, Giang gia thiệt hại lớn nhất. Nhưng xét về mặt thương tích, tất cả cộng lại không bằng nội thương trên người Lam Hi Thần.

    Tu vi xem như bị phế gần một nửa. Còn bị Ngụy Vô Tiện trêu chọc là hiện tại cực kỳ vừa với điều kiện của chủ mẫu Giang gia – tu vi không quá cao.

    Lam Khải Nhân nói đây cũng xem như là Lam Hi Thần bồi tội, chuyện từ người y phát sinh, hậu quả lại do Giang gia gánh chịu, thật không đáng.

    Lam Hi Thần cũng chỉ có thể cười trừ.

    Quanh đi quẩn lại, hai người Giang Trừng cũng chỉ có thể qua lại bằng thư từ. Liên Hoa Ổ nhiều công việc, Lam Hi Thần hiện tại cửa Lan Thất còn không thể rời, đừng nói đến là xuống núi hay đến Vân Mộng. Buổi chiều, môn sinh đến báo Lam Khải Nhân muốn gặp y.

    Đáp lại một câu đã biết, Lam Hi Thần kiềm không được tiếng thở dài.

    Vẫn là y có lỗi với Lam gia.

    "Thúc phụ, ngài tìm Hi Thần."

    "Ngồi đi."

    Lam Hi Thần ngồi về phía đối diện, theo thói quen dùng kẹp gỗ cho ít trà vào ấm, cẩn thận pha một bình trà ngon. Hương thơm tựa tùng bách lượn lờ nơi chớp mũi, khiến tâm người tỉnh táo yên bình.

    Y rót một chén trà, đặt trước mặt Lam Khải Nhân, màu nước nhàn nhạt yên bình, một chút gợn sóng cũng chẳng có.

    Lam Khải Nhân nhìn đứa cháu trưởng, chỉ biết thở dài. Bỏ đi, Lam gia lời nói ra không thể làm trái.

    "Chuyện của con với Giang tông chủ..."

    "Chuyện này Hi Thần một lời đã định. Nguyện chịu thúc phụ trách phạt."

    Thái độ của Lam Hi Thần lần đầu tiên cứng rắn như vậy. Thương tích trên người y còn chưa khỏi, cả người ốm hơn một vòng, góc cạnh gương mặt càng lộ rõ. Thân còn rất yếu lại cố tỏa ra cương nghị.

    "Hi Thần, con có từng nghĩ đến, sau này con rời đi, Giang tông chủ sẽ như thế nào? Hắn cũng bôn ba nửa đời người, trãi bao sinh tử, hắn lại có thể chờ con thêm trăm năm luân hồi sao?"


    "Thúc phụ..."


    "Ta biết con tự có suy ngẫm của bản thân, nhưng con nên nghĩ kỹ. Con đã xen vào cuộc sống của Giang Trừng đã quá nhiều rồi, có nhiều chuyện khó dàn xếp được. Quay về suy nghĩ đi. Đi đi."

    Lam Hi Thần nói lời cáo từ, rồi rời khỏi tĩnh phòng. Đứng bên ngoài ngắm nhìn bầu trời xanh trên đỉnh đầu, chẳng hiểu vì sao y lại thở ra một hơi.

    Tùy tiện chọn một môn sinh hỏi xem Lam Tư Truy ở đâu, Lam Hi Thần nhận được kết quả liền đến sau núi.

    Thân ảnh còn chưa tới nơi, đã nghe tiếng cười khúc khích của trẻ con. Mơ hồ còn vang lên tiếng Kim Lăng quát đám thỏ nhỏ.

    "Tư Truy ca ca, vì sao chúng chạy hết rồi?"

    Lam Tư Truy chẳng biết làm sao, chỉ có thể đi theo đám thỏ, bế một con quay về bỏ lên tay Kim Lăng, để hắn chơi đùa.

    "Đừng có dọa chúng đấy."

    Kim Lăng gật gật đầu, cầm đôi tai dài của chú thỏ trắng, hết xoa lại nắn, dày vò đến thảm. Lam Tư Truy xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy Lam Hi Thần, còn chưa kịp hành lễ đã bị y phất tay, ý bảo không cần.


    "Có tâm sự sao?" Lam Hi Thần chậm rãi đi đến, tiện tay đưa cho Kim Lăng một củ cà rốt nhỏ. Gương mặt nhỏ nhắn liền hiện lên nụ cười ngây ngô, cầm thứ vừa nhận được đút cho thỏ ăn, môi cũng thuận tiện thốt ra hai chữ "đa tạ".

    Ánh mắt Lam Tư Truy cũng dừng trên người Kim Lăng, bất giác lại thở dài.

    "Như Lan hắn... rất hận Ôn gia. Trạch Vu Quân... con..."

    Nói về thân phận của Lam Tư Truy, Lam Hi Thần cũng xem như nắm rõ tận tường. Tình cảm của y đối với Kim Lăng, người ngoài cuộc tinh ý đều nhận ra. Chỉ là giữa bọn họ, vẫn còn một khúc mắc khó giải quyết. "Kim công tử bây giờ mang ý thức của một đứa trẻ sáu, bảy tuổi. Khác biệt rất lớn với sau này. Y đã có thể chấp nhận Ngụy công tử, thì đối với Ôn gia, hận ý sâu đến đâu cũng có thể tan. Quan trọng là con phải biết đối diện, hiểu không?"

    Lam Tư Truy gật đầu, nhịn không được có chút ưu thương.

    Y lần trước vô tình nhắc đến tiểu thúc, không ngờ Như Lan đối với ba chữ "Quỷ tưởng quân" này phản ứng đặc biệt lớn. Về sau y mới biết, hóa ra từ nhỏ, Như Lan đã hận Ôn gia đến vậy.

    Mà y, họ Ôn...

    "Cố gắng, về sau trách nhiệm trên vai rất lớn."

    "Trạch Vu Quân, con..."

    Lam Hi Thần lắc đầu, vỗ nhẹ vai y rồi quay về. Có những chuyện vốn không thể trốn tránh, chỉ có cố hết sức đối diện mà thôi.

    Bước vào Lan Thất, trên hương án xuất hiện một phong thư, được thanh chắn bằng gỗ tùng đè lên, đề phòng gió thổi.

    Lam Hi Thần đi đến gần, phát hiện bên trên là hoa văn cánh sen cách điệu.

    Là Giang Trừng gửi đến.


    Nét bút cứng cáp dứt khoát phát thảo vài chữ liền nhau, ý tại lời nói, không chút cầu kỳ hoa mỹ. Vừa nhìn vào liền thấy hàng chữ "Ngươi chưa chết sao? Nói nhiều như vậy".

    Người này cũng thật là...

    Miệng thì chê phiền nhưng lần nào cũng hồi âm thư của y, lần nào mở đầu cũng chỉ có một câu, chẳng khác gì mấy.

    Đem phong thư vuốt phẳng, Lam Hi Thần kéo ngăn nhỏ dưới hương án ra, bên trong có một xấp giấy, mới cũ khác nhau. Đem thư cẩn thận đặt vào trong, đuôi mày y nhiễm lên một tầng ý cười.

    Có chút vui vẻ, cũng có chút nhớ người kia.

    Tay bất giác sờ bên hông, ngọc bội y hay đeo đã sớm thay đổi từ hơn tháng trước. Giờ đây trên người là một chiếc chuông nhỏ, điêu khắc tỉ mỉ tinh xảo, tua rua tím dài hơn một tấc, mềm mại đáng yêu.


    Bên trên ngoài đóa hoa sen thân quen, góc nhỏ còn khắc một chữ "Trừng" be bé.

    Cũng chỉ có thể nhìn vật nhớ người thôi.

    Trãi phẳng mặt giấy Thành Tuyên, dùng đồ dằn án thư đè lại, y mài mực, vung bút hạ một hàng chữ rồng bay phượng múa. "Thật nhớ ngươi, Vãn Ngâm." Bút mực vừa thấm, bỗng dừng lại. Y nghĩ đến lời của Lam Khải Nhân. Y có thể sống được bao lâu, có thể tồn tại được bao lâu.

    Dường như mái tóc của Lam Hi Thần đã điểm bạc, cũng dường như không. Lam Hi Thần bật mở cửa sổ, ngoài kia chỉ có một màu đem thâm thẩm, chẳng thể nhìn rõ thứ gì. Tựa như những năm tháng vô định ấy, chẳng ai phân rõ điều gì.

    Lam Hi Thần đem tờ giấy đã loang mực ném đi. Vốn muốn viết một bức thư mới, nhưng đột ngột chẳng biết viết gì nữa.

    Thôi vậy.

    ___________


    Vân Mộng, tháng chín sắc trời dịu mát, dưới hồ lá sen xanh mơn mởn. Trong trấn người qua lại tấp nập, tiếng rao ồn ào vội vã, mấy thúng gương sen trái mùa đặc biệt đắc hàng, người người chen lấn.

    "Ông chủ, lấy cho ta nửa cân thịt sườn."

    Ông chủ bán thịt tay thuần thục cân lấy nửa cân thịt sườn, giao cho người trước quầy. Ngẩng dầu lên mới nhận ra, người này lớn lên thật tuấn tú, cũng rất cao. Trên tay y cầm gói lớn gói nhỏ, còn có cả củ sen, xem bộ dạng chắc là mang về nấu canh.

    "Của khách quan đây."

    "Đa tạ."

    Y cong môi cười, lam nhan hiện lên nét dịu dàng ôn nhu, mạt ngạch cùng tóc quấn lấy nhau, phất phơ trong gió.


    Một thân bạch y rảo bước nhẹ nhàng trên đường lớn, y nhìn về phía Liên Hoa Ổ ở phía xa, lãi rủ mi mắt, ghé lại ngôi nhà nhỏ bên hồ.

    Gian nhà thoáng chốc lên khói, mùi thức ăn chậm rãi bay ra. Lam Hi Thần nhìn ánh lửa bập bùng, lại hơi thất thần.

    Hôm nay là lễ chính thức tiếp nhận vị trí tông chủ Lam gia của Lam Tư Truy. Thiếp mời sớm đã gửi đến các thế gia. Dù sao lần này người chủ trì là Lam Khải Nhân, còn có Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện quay về giúp sức, các thế gia không thể không giữ cho Lam Tư Truy mặt mũi.

    Không ít người biết thân phận thật của y, nhưng lại không thể nói gì. Người đứng đầu Lam gia đều ra mặt, trưởng bối bế quan cũng được Lam Hi Thần mời ra, người ngoài như bọn họ quản cái gì?

    Lam Hi Thần cũng là ở lại trấn áp đến khi khai lễ, trước lúc Giang Trừng đến nơi, vội vàng rời đi. Y đã né tránh Giang Trừng thời gian dài, người nọ cũng từng tìm y, nhưng rồi cũng dần yên ắng lại. Lam Hi Thần không biết người bọ thật sự buông tay, hay là muốn dùng sự yên ắng này bức y ra mặt.

    Chỉ là... Lam Hi Thần thật sự không muốn như vậy.

    Y khó khăn lắm mới khiến người nọ lung lay, mới có thể khắc chút hình dàng của mình trong tâm trí người nọ, y không nỡ buông tay. Nhưng thúc phụ nói đúng, Giang Trừng thật sự đã gặp quá nhiều sinh ly tử biệt, nếu y đã không thể ở cạnh hắn đến khi bạc đầu, chi bằng đừng khiến hắn đau lòng nữa.

    Nếu như, nếu như là nhiều năm trước. Nếu y không bị trọng thương, nếu như tu vi vẫn còn đó, thọ mệnh không ngắn đi, y sẽ ở lại. Nhưng hiện tại...

    Nhân sinh khó định, nhân duyên khó thành.


    - Hết chương 30 -
     
  2. Swaka Nguyệt Lam Giai Nguyệt Lam

    Bài viết:
    631
    Hoa Khai Lưỡng Ngộ - Phần 2: Sơ Kiến

    Chương 31: Ba năm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện ba năm trước từng xuất hiện tà vật quấy hai nhân gian, tam đại thế gia hợp lực tiêu diệt hầu như trở thành câu chuyện trà tửu hữu dư của nhiều người, chẳng thua kém gì câu chuyện ở Loạn Táng Cương năm đó. Có người nói, chuyện tà vật quấy rồi có liên quan đến hai vị ở miếu quan âm kia, cũng có tin đồn rằng sau chuyện đó, cả ba thế gia đều bị tổn thương rất nặng.

    Thậm chí còn có kẻ nói là Trạch Vu Quân Lam Hi Thần sau trận chiến đó thụ thương quá nặng, sau khi vội vàng để Lam Tư Truy ngồi vào vị trí tông chủ của Lam gia thì đã thân tiêu đạo tán.

    Lúc trước, có đoạn thời gian tin này rộ lên rất nhiều, dù cho Lam gia đã có lời giải thích rằng Trạch Vu Quân chỉ là đang đi vân du tứ hải, nhưng mà miệng lưỡi thế gian thật sự là trăm điều khó nói.

    Mãi đến sau này, vị kia trong Liên Hoa Ồ nhịn không nổi nữa, phát giận mấy lần thì mới đàn áp được tin đồn này.

    Thắm thoát, đã qua ba năm.

    Chuyện xưa dẫu rằng còn đó, nhưng là vạn vật đổi thay quá nhiều.

    Ba năm qua, Lam gia chưa từng nhận được tin tức của Trạch Vu Quân, dù cho có bao nhiêu người đi tìm kiếm đi chăng nửa cũng chẳng thể tìm thấy. Thế nhưng mỗi khi Lam gia có chuyện đại sự, Lam Hi Thần vẫn sẽ gửi một phong thư đến chỉ điểm cho Lam Tư Truy. Mọi người đều biết rõ, Trạch Vu Quân vẫn ở rất gần Vân Thâm Bất Tri Xứ, chỉ là y không chịu ra mặt mà thôi.

    Mà vị kia, ba năm qua ngoại trừ xuất đầu vì chuyện lời đồn Trạch Vu Quân mất rồi thì cũng chẳng có động tĩnh gì.

    Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện vân du tứ hải, sớm đã chẳng còn liên lạc.

    Gần đây nhân gian yên ắng, thật sự có chút yên bình đến thái quá.

    Vốn dĩ là những năm tháng bình yên, kẻ qua người lại dưới khói chiều ánh hôn. Thế nhưng chẳng biết từ đâu, đột nhiên rộ lên chuyện Tam Độc Thánh Thủ - Giang Vãn Ngâm chuẩn bị nghênh thú chủ mẫu cho Giang gia.

    Chuyện này làm cho cả một vùng Vân Mộng rộn ràng cả lên, dù rằng vẫn chưa nghe thấy lời xác thật chính đáng từ Liên Hoa Ổ, thế nhưng gần đây thật sự là Giang gia mua không ít lễ vật trong tam sinh lục lễ.

    Chuyện này gần đây ồn ào đến mức chỉ cần đi trên đường thì sẽ nghe người ta bàn tán.

    "Ông có nghe chuyện Giang tông chủ chuẩn bị thú thê không? Chẳng biết là tiên tử nhà nào nữa?"

    "Có khi nào là tiểu thư Mộng gia không?" Một bà lão vừa lựa rau vừa thì thầm nói.

    "Mộng gia? Mộng gia nào cơ?"

    "Thì là Mộng gia ở gần Phùng Hoa Trấn đó." Bà ấy ngẩng đầu, chỉ về một hướng xa xăm: "Nghe đâu trước kia ở Phùng Hoa Trấn từng xảy ra trận đại chiến với tà vật ấy, sau đó người đó đều được Giang gia và Lam gia hợp lực cứu giúp. Hình như Mộng gia chủ cũng mang ân của Giang tông chủ, nghe nói bấy lâu nay cứ quà cáp qua lại."

    "Tiểu thư Mộng gia là Mộng Ngữ Điềm đúng không?"

    "Hình như thế.."

    Bên cạnh hai người họ có một người mặc bạch y, một mái tóc bạc trắng vô cùng bắt mắt đang đứng lựa một ít đồ, nghe thấy lời bàn tán của mọi người, y hơi rũ mắt, ngón tay thon dài nhẹ nhàng miết lên cạnh bàn, sau đó xoay người rời đi.

    Lưng thẳng tựa tùng bách, bạch y thêu vân mây cuộc sống, mạt ngạch màu trắng hòa cùng mái tóc trắng toát, ít ai nhận ra đây từng là đệ nhất mỹ nam của Tu chân giới – Trạch Vu Quân, Lam Hi Thần.

    Ba năm qua, nội thương của y gần như đã trị dứt, nhưng trận chiến năm xưa Lam Hi Thần hi sinh quá nhiều, nội lực gần như sắp phế hết. Lúc Lam Khải Nhân cứu y còn không khỏi lắc đầu, chỉ sợ y chẳng sống được mấy năm. Cũng vì lẽ đó mà khi khắp nơi truyền tin đồn rằng Trạch Vu Quân thân tiêu đạo tán, Lam Khải Nhân lại chẳng nói lời nào. Vì ông biết rõ, đứa cháu này của mình thật sự chẳng còn sống được bao lâu nữa.

    Chẳng ngờ ba năm qua, nội thương của Lam Hi Thần dần dần bình phục, nội lực cũng từ từ khôi phục. Chỉ là đổi lại mái tóc đen ngời ngày xưa chẳng còn nữa, mà y cũng chẳng còn vận dụng âm lực thi triển linh khí nữa.

    Chỉ là sức khỏe của Lam Hi Thần vẫn rất yếu, bản thân y cũng chẳng biết đây rốt cuộc là bản thân tốt lên hay là hồi quang phản chiếu, thế nên y chẳng dám xuất hiện trước mặt người kia, mà Lam Khải Nhân cũng chẳng có cách nào giải thích được.

    Vốn dĩ Lam Hi Thần thật sự không muốn xuất hiện, thế nhưng chuyện lần này y không thể không ra mặt. Ba năm qua dù y không xuất hiện trước mặt các thể gia, thế nhưng y vẫn theo bước Giang Trừng, cũng thừa hiểu gần đây người kia đang muốn làm cái gì.

    Nếu đã không tiện lộ diện, chi bằng y giúp ái nhân của mình một tay, thúc đẩy mọi chuyện một chút.
     
  3. Swaka Nguyệt Lam Giai Nguyệt Lam

    Bài viết:
    631
    Chương 32: Mộng Ngữ Điềm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liên Hoa Ổ.

    Gần đây dù trong nhân gian lưu truyền đủ loại đồn đại, thế nhân người thân là tâm điểm ấy lại chẳng hề lên tiếng, cũng chẳng hề xuất đầu lộ diện. Hắn lúc này đang ngồi trong thư phòng của mình, vừa phê duyệt công vụ vừa nhìn bầu trời trong xanh ngoài kia.

    Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, thế nhưng hắn còn chưa mở miệng, đã nghe thấy tiếng "kẽo kẹt", cửa phòng bị bùng mở, một thân ảnh màu vàng chạy xẹt vào, bỏ lại gia phó Giang gia đầy cam chịu cùng với một người mặc y phục Lam gia mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ.

    "Cữu cữu!"

    "Đã là tông chủ rồi mà chẳng có chút phong phạm nào cả!" Giang Trừng vừa nhìn thấy Kim Lăng chạy ào vào, liền cau mày mắng một tiếng.

    Kim Lăng nhìn hắn, sợ rụt người một cái, hơi nương bước chân chờ người phía sau đi đến rồi mới nhẹ nhàng đi lại gần Giang Trừng.

    Chỉ thấy người kia giơ tay, lấy lễ tiểu bối hành lễ Giang Trừng.

    "Giang tông chủ."

    "Lam tông chủ hà tất khách khí, ta cùng ngươi đều là tông chủ cả một tiên gia, cần gì dùng lễ tiểu bối." Giang Trừng liếc mắt nhìn y một cái, hừ lạnh, buông bút xuống.

    Lam Tư Truy thấy hắn như vậy, chỉ có thể nở nụ cười, cũng chẳng dám hó hé gì. Ba năm qua vất vả lắm y mới khiến cho vị "cữu cữu" này chấp nhận mối quan hệ của mình và Kim Lăng, bây giờ mà không dùng lễ tiểu bối thì y biết dùng lễ gì mà đối đãi đây?

    Giang Trừng thấy y chỉ treo một bộ dạng như vậy, hừ lạnh thêm cái nữa, cũng không nói gì. Gần đây tà ma quấy rối, nhiều chuyện phải xử lý, tính tình của hắn ngày càng nóng nảy, ngay cả Kim Lăng còn ăn mắng, huống chi là kẻ trước mặt?

    "Tông chủ! Tông chủ! Có chuyện xảy ra rồi!" Gia phó Giang gia chạy từ bên ngoài vào, trông vô cùng gấp gáp, phía sau là hai người đỡ theo một kẻ bị thương rất nặng đi vào. Môi hắn tím đen, gương mặt bị một đoàn hắc vụ phủ lấy, xám xịt cả mặt. Toàn thân hắn là toàn là máu tươi, cả người tanh tưởi, máu tươi không ngừng chảy qua khóe miệng.

    "Xảy ra chuyện gì?" Giang Trừng vội vàng đặt công vụ sang một bên, đi ra khỏi bàn. Mà Lam Tư Truy cũng nhanh chóng đến phụ giúp, vội vàng nhét một viên đan cầm hơi vào trong miệng người kia.

    "Phía Bắc Phùng Hoa Trấn xuất hiện dị trạng. Đoàn đệ tử của chúng ta đều bị vây giữ lại, không biết sống chết. Hắn là người duy nhất chạy về, hơn nữa trong tay còn cầm vật này." Gia phó xòe tay ra, trong tay hắn là một mảnh vải màu trắng lấm tấm máu, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy hoa văn mây cuộn sóng.

    "Là chú hộ thân của Lam gia." Lam Tư Truy vội vàng cầm lấy mảnh vải ấy, đây là chú hộ thân riêng biệt của Lam gia, nếu không có đoàn phù chú này, chỉ e người kia khó mà toàn mạng về đây.

    Lam Tư Truy hoảng loạn nhìn sang Giang Trừng, hiện tại người có thể xuất hiện ở Phùng Hoa Trấn, lại còn hạ chú bảo hộ đệ tử Giang gia quay về, chỉ có một người mà thôi. Nhưng tình trạng của vị kia hiện tại, chỉ e..

    Giang Trừng chẳng nói lời nào, vội vàng cầm lấy Tam Độc, sau đó đi ra ngoài cửa, trực tiếp ngự kiếm bay đi.

    "Nhanh chóng gửi thư đến Lam gia và Kim gia, ta đi giúp Giang tông chủ. A Lăng, ngươi ở lại đi. Một chút nữa Mộng tiểu thư sẽ đến, ngươi giữ chân nàng đi." Lam Tư Truy nói xong liền vội vàng đuổi theo. Y cau mày, không biết nên xử lý thế nào. Chuyện lần này đến quá đột ngột, còn chuyện Mộng tiểu thư nữa, nếu xử lý không khéo chỉ e bức dây động rừng.

    Kim Lăng ngơ ngác nhìn hai người họ, lại nhìn mấy người trong phòng. Hắn cũng muốn đi theo, nhưng ở đây vẫn còn rất nhiều việc. Mấy năm qua Kim Lăng trưởng thành hơn rất nhiều, có nhiều thứ hắn phải đích thân gánh lấy, không thể tùy hứng như trước.

    "Dìu hắn xuống, chăm sóc cho cẩn thận." Kim Lăng vừa dứt lời thì gia phó bên ngoài lại chạy đến.

    "Kim tông chủ, Mộng Ngữ Điềm, Mộng tiểu thư đến thăm."

    Kim Lăng cau mày, đúng ra phải còn hơn nửa canh giờ nữa mới đúng, sao vị này lại đến vào ngay lúc này?

    "Gọi người tẩy rửa vết máu cho cẩn thận, mời Mộng tiểu thư đến khách phòng, dâng trà cẩn thận." Hắn phân phó xong, vội vàng hạ một đoàn chú, một đoàn tia sáng nhẹ nhàng bay lên không trung, biến mất trên bầu trời rộng lớn.

    Mà trên lối đi nhỏ trong Liên Hoa Ổ, một vị nữ tử dịu dàng thước tha đang thong thả đi đến khách phòng. Bỗng nhiên nàng ta ngẩng đầu, nhìn về một phương hướng xa xa, sau đó nâng quạt lên che ngang mắt mình, khe khẽ bật cười.

    Gia phó đi theo nàng ta hơi thắc mắc nhìn nàng ta một cái, nhưng chẳng nói gì.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...