Trường trung học N.
- Trí Doanh! Vở bài tập toán hôm nay đâu?
- Lớp trưởng đại nhân, cậu bỏ qua cho tớ lần này nhé!
Vẻ mặt Trí Doanh với đôi mắt long lanh tỏ ra đáng thương cầu xin tha thiết nhưng lớp trưởng đại nhân vẫn lạnh lùng ghi tên vào sổ đầu bài. Cậu ta đành lắc đầu ngao ngán, úp mặt xuống bàn giả vờ khóc lớn.
- Còn khóc nữa thì cậu lên đứng bục giảng đấy!
Lời kết án của lớp trưởng đại nhân – Hàn Nhược Băng quả thật không thể trêu đùa được thêm một giây nào, tiếng khóc của Trí Doanh im bật trong vòng một nốt nhạc.
Cạch! Tiếng thước kẻ gõ bàn vang lên một cách dứt khoác kèm với thần thái mặt lạnh như băng của lớp trưởng đại nhân, bầu không khí đang ồn ào khi nãy đột nhiên yên ắng hẳn.
Thầy chủ nhiệm từ cửa bước vào tư thái gật gù khá hài lòng vì sự quản giáo nghiêm ngặt của Hà Nhược Băng.
Nhược Băng thong thả trở về vị trí chỗ ngồi của mình, ra hiệu lệnh cho cả lớp đứng lên chào thầy.
- Vào đi em!
Mọi ánh mắt tò mò của cả lớp đều đổ dồn về phía cửa chờ đợi bóng dáng một ai đó mà thấy chủ nhiệm vừa ra lệnh cho vào. Nhược Băng vẫn điềm nhiên không quan tâm mấy, cô vẫn đang loay hoay tìm chiếc bút bi vừa bị đánh rơi xuống đất.
- Cả lớp, thầy giới thiệu chúng ta hôm nay có bạn mới chuyển trường. Em có thể tự giới thiệu về bản thân với các bạn nhé!
Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu, dáng vẻ kẻ vừa mới bước vào có lẽ khá thu hút ánh nhìn của các bạn nữ nhưng phong cách thì chẳng ra làm sao nếu không muốn nói là khá bê bối. Hắn cuối xuống nhặt một chiếc bút bi có khắc chữ, ánh mắt khẽ nheo lại khóe miệng cong cong như đang cười, kẻ lạ mặt từ từ tiến đến dãy bàn thứ ba đặt chiếc bút xuống, đầu khẽ nghiêng ra kiểu chào hỏi.
- Bút của cậu đây, Nhược Băng!
Nhược Băng nghe thấy giọng nói khá quen thuộc, hai ánh mắt giao nhau từ phía Nhược Băng toát ra thần thái không mấy thiện cảm với kẻ vừa gọi tên cô.
- Ra là cậu à!
Màn chào sân khá ấn tượng, Mỹ Mỹ khẽ đá chân Nhược Băng ra hiệu.
- Cậu quen biết Tạ Quân hả?
Gương mặt của Nhược Băng trở nên u ám hơn ngày thường khiến Mỹ Mỹ cũng chẳng dám nhắc thêm lần thứ hai về cái tên Tạ Quân.
Hai ngày trước.
-
Nhóc con, ai cho mày bán hàng ở đây? Muốn bán thì giao phí bảo kê ra, nhanh lên!
Nhược Băng chứng kiến sự việc trong lòng cảm thấy rất bất bình, không hề run sợ mà dỏng dạc lên tiếng:
- Cảnh sát đến chạy mau!
Tiếng hô vang làm bọn lưu manh hoảng loạn, chia nhau chạy. Cậu nhóc kia cũng nhanh chóng gom lấy mớ hàng hóa bày bán lề đường cuộn lại rồi chạy. Nhược Băng đuổi theo phía sau được một đoạn, cuối cùng cậu bé kia cũng dừng lại như nhận ra điều gì đó.
- Này! Cậu là người hô cảnh sát đó hả? Ánh mắt pha chút giận dữ chấp vấn Nhược Băng.
Nhược Băng vẫn còn đang bận hít thở vì cuộc rượt đuổi, cô chỉ kịp quơ tay lắc đầu phủ nhận, lời nói có phần hơi đứt quản.
- Không cần cảm ơn!
Cậu bé kia thái độ có chút bất ngờ vì câu không cần cảm ơn của Nhược Băng, lần này cậu ấy tiến đến gần hơn, ánh mắt có vài phần khó chịu, nhíu mài và đưa tay về phía Nhược Băng. Cô vẫn tưởng cậu bé kia muốn cái bắt tay cảm ơn, Nhược Băng chưa kịp phản ứng hồi đáp bên tai đang vang lên giọng nói với ngữ điệu hờn trách:
- Trả tiền hàng đây!
- Tiền? Tiền gì cơ?
Nhược Băng trong đầu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, kẻ đối diện đã giựt lấy ba lô của cô tìm kiếm chiếc ví nhỏ, Nhược Băng lần này tức giận thật sự ra sức giằng co nhưng vẫn ở thế thua thiệt về mặt sức mạnh. Cô dùng hết sức bình sinh mà hét lớn:
- Cứu với! Ăn cướp.. Ăn!
Bàn tay thô ráp đã nhanh chặn lấy miệng Nhược Băng, đẩy cô vào góc tường, ánh mắt kẻ đối diện có vài phần hiểm ác nhìn ngắm cô từ đầu đến chân, nụ cười nửa miệng kinh điển của kẻ điểu cán.
- Sao hả nhóc con, vừa ăn cướp vừa la làng à? Nếu không phải cô hô to cảnh sát thì tôi đã không mất toi khách hàng và tiền của ngày hôm nay, còn không tính đến bù.
Trong đầu Nhược Băng là một sự kinh ngạc đến khó hiểu trong lòng thầm nghĩ:
- Gã điên này! Cậu ta không phải cuồng tiền đến mức độ không phân biệt được người tốt và kẻ xấu hay sao? Đã có lòng giúp người lại bị người lấy oán trả ơn. Thế giới quan của Nhược Băng bỗng chốc sụp đổ hoàn toàn về khái niệm cứu giúp người khác sẽ nhận được điều tốt đến với mình.
Lớp 12A4.
Tạ Quân sau màn chào sân ấn tượng, đối diện ánh mắt đầy tư thù cũ và mới của Nhược Băng trong lòng có vài phần cảm thấy câu chuyện chưa thể kết thúc êm đẹp với cô lớp trưởng đang bừng bừng sát khí này. Cậu ta vội nhanh chân chọn cho mình góc bàn gần cuối, quan sát phía sau cái lưng mảnh mai đó là cả một bá khí với lực chiến đấu hơn người. Tạ Quân nhớ rõ cô bé đó đã đánh anh ta một trận ra trò như thế nào, giựt lại cặp sách và chạy nhanh như tên lửa không một lần quay đầu nhìn lại, cũng may Tạ Quân đã kịp lấy được tờ hai trăm nghìn bù đắp số tiền hàng lỗ vốn. Chuyện hôm ấy cũng không được tính là một ngày quá tệ với Tạ Quân vừa được tiền lại vừa biết được một cô bé khá cá tính..