[Edit] Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động! - Niêm Hoa Nhạ Tiếu

Discussion in 'Truyện Drop' started by Hồng Y cô nương, Nov 17, 2021.

  1. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 50: Đồ ngốc, ngươi đoán xem?​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Thanh Âm thật vất vả lắm mới lấy lại được hơi thở, bây giờ lại bị Phượng Cửu Nhi nhấc lên, nàng lập tức cảm thấy bắt đầu khó thở trở lại.

    Vừa nãy từng thấy bóng ma tử thần, lần này nàng đã có kinh nghiệm, thật sự hoảng sợ.

    "Ngươi biết thì thế nào, đối với ngươi có lợi ích gì chứ?"

    Phượng Thanh Âm thở hổn hển, đỏ mắt nói: "Bọn họ chỉ không muốn để ngươi gả vào hoàng gia, ngươi vẫn chưa hiểu sao?"

    Phượng Cửu Nhi mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm nàng, đầu ngón tay lại càng siết chặt hơn.

    "Vì ngươi không còn ngốc nữa, nên rõ ràng chỉ dựa vào sức của một mình ta, không thể an bài hết tất cả."

    Vào cái đêm nhũ mẫu Phượng Cửu Nhi bị thiêu chết, nhà bếp trong nháy mắt liền bốc cháy, Phượng Cửu Nhi bị người ta đánh ngất xỉu đưa về phòng, ách nô thì bị giam cầm.

    Những người trong Phượng phủ đều nhận định trận lửa kia là do đứa ngốc Phượng Cửu Nhi gây ra, không có một chút kẽ hở, thậm chí cho tới bây giờ, vẫn không có bất kỳ người nào hoài nghi về chuyện này.

    Nếu không phải có một thế lực hùng hậu đứng sau, ai có thể làm được tất cả những chuyện này?

    Chỉ là, không ai biết tại sao Cửu vương gia lại xuất hiện trong phòng Phượng Cửu Nhi vào đêm đó.

    Đây là một bí ẩn chưa được giải đáp.

    Phượng Cửu Nhi vẫn như cũ nắm lấy vạt áo Phượng Thanh Âm, ánh mắt lạnh lẽo: "Vậy tỷ nói cho ta biết, rốt cuộc người đứng sau tất cả chuyện này là ai?"

    Phượng Thanh Âm nhìn Phượng Cửu Nhi, đột nhiên nhếch môi mỏng lên cười: ".. Đồ ngốc, ngươi đoán xem?"

    Đột nhiên, trong tay nàng xuất hiện thứ gì đó, vung lên trên mặt Phượng Cửu Nhi.

    Mùi thơm còn nồng nặc hơn so với Mạn Đà La!

    Phượng Cửu Nhi vô thức buông Phượng Thanh Âm ra, lùi nhanh về phía sau.

    Nhưng phịch một tiếng, cửa phía sau lưng nàng bị khóa lại bởi hai tên áo đen.

    Phượng Cửu Nhi lắc lắc đầu, bước chân đột nhiên loạng choạng, nàng nhìn Phượng Thanh Âm tức giận nói: "Tỷ đã hạ thuốc gì lên ta?"

    "Đồ ngốc chính là đồ ngốc, đến cả ai vào phòng ta cũng không biết." Phượng Thanh Âm cười khoái chí, nhìn hai tên áo đen đang đi phía sau Phượng Cửu Nhi.

    "Cái này, ta cũng không biết là thuốc gì, nhưng nghe nói có thể khiến người ta sinh ra ảo giác, a, muội rất nhanh sẽ biết thôi."

    Nàng ung dung lấy ra một cái bình trong tay áo, vặn nắp đổ ra ba viên dược hoàn, ném hai viên cho hai người phía sau Phượng Cửu Nhi.

    Nhưng không ngờ, Phượng Cửu Nhi vừa rồi ngay cả đứng cũng đứng không vững, đột nhiên nhắm mắt lại, tay áo dài phẩy nhẹ, hai viên dược hoàn kia liền rơi vào trong tay nàng.

    Phượng Thanh Âm sợ hãi đang muốn lùi lại, liền thấy thân ảnh trắng thuần trước mắt nhoáng một cái, Phượng Cửu Nhi đã tới ngay trước mặt nàng.

    Bình thuốc trong tay nàng, chớp mắt cũng rơi luôn vào tay Phượng Cửu Nhi.

    "Thuốc giải à?" Nàng đổ ba viên thuốc giải lại vào bình, nhìn sắc mặt Phượng Thanh Âm bắt đầu ửng hồng.

    "Đáng chết! Cướp thuốc giải về đi!" Phượng Thanh Âm gầm lên, vừa rồi nàng căn bản không có cơ hội lấy được thuốc giải, nàng cũng ngửi phải những hương hoa kia.

    Nhưng tại sao chỉ mình nàng có phản ứng? Phượng Cửu Nhi sao lại không bị ảnh hưởng gì hết?

    Nội lực của hai tên hắc y nhân kia tương đối tốt nên có thể chống lại được hương hoa, nhưng Phượng Thanh Âm và hai tên thám tử ngã trên đất kia dĩ nhiên là không tốt.

    Phượng Cửu Nhi chậm rãi cất bình thuốc vào trong tay áo, mắt thấy hai tên áo đen kia đang lao về phía mình, ngón tay dài của nàng khẽ cong, giữa các ngón tay liền xuất hiện hai cây ngân châm.

    Hai tên áo đen một trái một phải, một tên thì tung một chưởng bổ tới, một tên thì vươn năm ngón tay chuẩn bị tóm lấy vai Phượng Cửu Nhi.

    Chân Phượng Cửu Nhi vừa thu lại, thân hình thoắt một cái, nghiêng người sang một bên.

    Đột nhiên nàng vung tay, ngân châm từ trong ngón tay bay thẳng về phía tên áo đen ở gần nàng nhất..
     
  2. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 51: Ngươi không phải là muội ấy, rốt cuộc ngươi là ai?​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc hai tên áo đen bước vào phòng, Phượng Cửu Nhi đã phát hiện ra.

    Mặc dù đã thay đổi cơ thể, tuy nhiên sự nhạy bén mà nàng được huấn luyện khi còn nhỏ cũng không luyện vô ích.

    Hai tên áo đen không ngờ Phượng Cửu Nhi lại chơi ám khí, một tên không tránh kịp kêu lên một tiếng đau đớn, chân hắn mềm nhũn té quỵ dưới đất.

    Tên còn lại không dám khinh thường, nhanh tay rút ra một trường kiếm đâm thẳng vào ngực Phượng Cửu Nhi.

    Phượng Cửu Nhi dùng một chưởng đập trên ghế để mượn lực nhảy lên, tung chiêu Phượng Hoàng giương cánh đánh một chưởng vào vai tên áo đen kia.

    Tên áo đen nghiêng người né tránh một chưởng đang bổ xuống của nàng, hắn khẽ xoay cổ tay đang cầm trường kiếm quay đầu tính đâm nàng.

    Nhưng không ngờ, vai hắn rõ ràng không bị một chưởng kia quét trúng, nhưng đột nhiên cảm thấy tê dại, khi tay hắn vừa muốn cử động, cảm giác tê dại kia càng nhức nhối hơn.

    Khi hắn vừa hoàn hồn lại, toàn bộ nửa người đều tê liệt, bước chân loạng choạng, bộp một tiếng liền ngã trên mặt đất.

    Hơi thở Phượng Thanh Âm dồn dập, không dám tin nhìn Phượng Cửu Nhi trước mặt mình.

    "Ngươi.. Ngươi không phải Cửu Nhi!" Hơi thở của nàng càng trở nên nặng nề, mặt đỏ bừng, tim đập như trống đánh bình bịch!

    Không ổn, thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, nàng không thể chịu đựng được nữa!

    "Ngươi.." Nàng thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt Cửu Nhi: "Ngươi không phải.. Ngươi không phải muội ấy! Rốt cuộc ngươi là ai?"

    /Truyện được đăng duy nhất tại dembuon, đọc truyện tại dembuon là cách ủng hộ editor trực tiếp nhất, cảm ơn các bạn/

    Phượng Cửu Nhi không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn nàng.

    "Lúc trước, tỷ chính là muốn hạ loại thuốc này cho ta, để ta gánh vác tội danh tư thông với nam tử khác, để Thái tử từ hôn với ta?"

    Đáng tiếc là Phượng Thanh Âm không biết rằng, vì cơ thể của Phượng Cửu Nhi quanh năm bị nhiễm độc nên hầu như là bất khả xâm phạm đối với mọi chất độc.

    "Người phía sau, ta không cần tỷ nói nữa, tỷ cũng hết giá trị lợi dụng rồi."

    "Phượng Cửu Nhi, ngươi.. Ngươi muốn giết ta?" Sau khi trải qua sự tàn nhẫn vừa rồi của nàng, Phượng Thanh Âm không nghi ngờ gì nữa, nàng thật sự dám xuống tay!

    "Phượng Cửu Nhi, ta tốt xấu gì cũng là tỷ tỷ của muội, muội không thể ác độc như vậy được?"

    "Vậy sao?" Phượng Cửu Nhi giống như đang do dự, cắn cắn ngón tay rồi nàng mới cười nói: "Vậy được, ta sẽ không giết tỷ."

    Phượng Thanh Âm nhẹ thở dài một hơi, lại nghe thấy Phượng Cửu Nhi nói tiếp: "Nhưng, thủ đoạn mà tỷ đã từng dùng trên người ta, ta cũng phải dùng lại một lần trên người tỷ, vậy mới công bằng!"

    "Phượng Cửu Nhi, ngươi.."

    Cửu Nhi khẽ cười một tiếng, lấy bình Mạn Đà mị hương từ trên người nàng đi tới trước mặt tên áo đen trên đất kia, mở miệng bình ra.

    Tên áo đen đang định nín thở, ngón tay dài của Cửu Nhi liền ấn vào huyệt đạo nào đó trên vai hắn.

    Tên áo đen ngay lập tức thả lòng, hít hương hoa vào.

    Cửu Nhi cũng làm vậy với tên áo đen còn lại, để hắn ngửi phải hương hoa, chờ khi hô hấp bọn hắn dồn dập, nàng mới đóng nắp bình lại đi đến cạnh cửa.

    Phượng Thanh Âm không thể nhịn được nữa, rất muốn xé rách y phục của mình nhưng nàng biết mình không thể.

    Tiện nhân này nhất định sẽ dẫn mọi người tới đây, nếu bọn họ thật ở đây.. Đời này của nàng coi như bị hủy.

    "Các người cứ từ từ hưởng thụ đi." Mặc kệ Phượng Thanh Âm có cam tâm hay không, Phượng Cửu Nhi cũng không có ý định ở cùng bọn họ.

    Nhìn thấy hai tên áo đen và hai tên thám tử kia lao như điên về phía Phượng Thanh Âm, Phượng Cửu Nhi mới từ bệ cửa sổ nhảy xuống, trong nháy mắt đã mất hút vào sâu trong đình viện.

    Trong phòng, vang lên âm thanh kêu cứu yếu ớt của Phượng Thanh Âm: "Không muốn, không.. Ưm.. Ôm ta.."

    Nụ cười trên môi Cửu Nhi liền tắt, nàng nhảy lên bức tường cao, nhanh chóng rời đi.

    Thuốc hạ nặng như thế, cộng thêm bốn tên nam nhân, chuyện của Phượng Thanh Âm rất nhanh sẽ có người phát hiện.

    Bây giờ, nàng có thể an tâm trở về đi ngủ.

    Không ngờ, vừa đi vào viện tử của mình thì bên ngoài, một nhóm thị vệ liền xông vào..
     
  3. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 52: Cửu hoàng thúc rất tốt.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phía sau thị vệ, chính là thân phụ của Cửu Nhi, Phượng Quân Trác.

    "Nha đầu, ngươi lại dám gây họa ở điện Tuyên Hoa, bây giờ ta sẽ bắt ngươi tới chỗ hoàng hậu nương nương nhận tội!"

    Vẻ mặt Phượng Quân Trác đầy tức giận, bộ dạng đại nghĩa diệt thân kia của hắn trong mắt Cửu Nhi, thật sự rất nực cười.

    Nhanh như vậy, đã muốn áp giải nàng đi thỉnh tội với hoàng hậu nương nương, cũng chẳng thèm hỏi nàng chuyện xảy ra ở điện Tuyên Hoa thế nào?

    "Phụ thân, sao lại muốn ta đi gặp hoàng hậu nương nương thỉnh tội vậy? Cửu hoàng thúc kêu ta về nhà luyện chữ rồi!"

    Phượng Cửu Nhi chớp mắt mấy cái, căn bản nàng chẳng để hắn và đám thị vệ vào mắt.

    "Cửu.. Cửu hoàng thúc?" Nha đầu này, đang gọi ai vậy? Toàn bộ hoàng thành này, chỉ có một vị cửu hoàng thúc! "Không cho phép nói bậy!"

    Nàng không phải người hoàng gia, còn dám gọi Cửu vương gia là Cửu hoàng thúc, đây chính là đại tội!

    "Ta không nói bậy, Cửu hoàng thúc thật sự kêu Cửu Nhi về nhà luyện chữ, người nói chữ viết của Cửu Nhi không được đẹp."

    Vẻ mặt Phượng Cửu Nhi vô tội, giang hai tay ra nhún vai, dáng vẻ thư thái như vậy, nào có chút gì gọi là lo sợ chứ?

    Vẻ mặt Phượng Quân Trác hồ nghi: "Cửu vương gia.. Nói chuyện với ngươi?"

    Tương truyền, ngay cả những quan thần quan trọng nhất trong triều cũng khó có thể nói được nửa câu với Cửu vương gia, vậy mà hắn lại nói chuyện với Cửu Nhi, còn kêu nàng luyện chữ?

    Nha đầu điên này, có phải đang nói bậy không?

    Một vệ sĩ từ bên ngoài chạy vào và thì thầm điều gì đó vào tai Phượng Quân Trác, sắc mặt Phượng Quân Trác lập tức biến đổi.

    "Ngươi.. Đêm qua ngươi thật sự ở Cửu vương phủ?"

    Hắn chỉ cho rằng đó là lời đồn, Cửu vương gia sao có thể cho phép kẻ ngu ngốc như vậy ở lại biệt phủ của mình qua đêm chứ?

    Vậy chẳng phải là muốn để nha đầu này làm ô uế danh dự Cửu vương phủ sao?

    "Đúng vậy, đồ ăn ở phủ Cửu hoàng thúc rất ngon, Cửu hoàng thúc còn chê ta gầy, kêu ta ăn nhiều một chút, Cửu hoàng thúc rất tốt."

    Phượng Cửu Nhi ngáp một cái rồi nhàn nhã đi về phòng.

    Những người này đều là chúa nịnh nọt, biết nàng đắc tội với hoàng hậu, bọn họ hận không thể lấy mạng của nàng đi tạ tội với hoàng hậu, để hoàng hậu vui lòng.

    Hiện tại, họ biết nàng ở chung vui vẻ với Cửu vương gia, lại không dám làm gì nàng, vì sợ rằng mối quan hệ giữa nàng và Cửu vương gia thực sự không tệ.

    Tóm lại, nàng thực sự không trông cậy vào người phụ thân này.

    "Cửu Nhi, những gì ngươi nói vừa rồi có phải là sự thật không?" Thám tử hồi báo, đêm qua nàng quả thật bị Cửu vương gia bắt về.

    Nhưng Phượng Quân Trác vẫn không thể tin, nàng thực sự có thể dùng bữa với Cửu vương gia.

    Đó là vinh quang mà ngay cả phụ thân hắn, Phượng lão tướng quân cũng chưa từng có được!

    "Thật nha." Phượng Cửu Nhi không thèm để ý tới ông, người phụ thân này lấn yếu sợ mạnh, nàng cũng không biết năm đó sao mẫu thân lại coi trọng hắn.

    Nàng hoàn toàn có lý do để nghi ngờ ánh mắt của lão nương, ài..

    Ngay khi Phượng Quân Trác đang do dự không biết có nên tiếp tục áp giải nàng đi gặp hoàng hậu hay không thì đột nhiên một vài người từ bên ngoài xông vào.

    "Cửu tiểu thư, thái lão gia có lệnh, kêu người lập tức đến tiền viện tiếp nhận thánh chỉ."

    /Truyện được đăng duy nhất tại dembuon, đọc truyện tại dembuon là cách ủng hộ editor trực tiếp nhất/

    Khi Phượng Cửu Nhi chạy tới, không chỉ có vài thái giám vào cung, mà ngay cả thái tử Chiến Dục Hành cũng vừa mới tới.

    "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trẫm thấy Cửu cô nương còn quá nhỏ chưa thích hợp nói đến chuyện cưới gả, đặc biệt ban thưởng một đôi kim tương ngọc.."

    Đọc xong một đống phần thưởng, giống như công công đang nói ra mặt: Trẫm mong rằng Cửu cô nương trong nửa năm này, chuyên tâm vào việc học, không lo chuyện nhi nữ tư tình, đợi khi nàng đạt được thành tựu trong việc học, trẫm mới cảm thấy an tâm..

    Có vẻ như vậy, vì những từ đó quá chính thống, Phượng Cửu Nhi cũng không nhớ hết.

    Nói tóm lại, có nghĩa là, trong nửa năm này không cho phép nàng nói chuyện yêu đương, mà phải đến học viện đế quốc để bồi dưỡng thêm.
     
  4. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 53: Nếu Cửu Nhi của ta có thể trở về.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói là trong vòng nửa năm sẽ không bàn tới chuyện cưới gả, nhưng trên thực tế ai cũng biết, hoàng gia đây là muốn từ hôn.

    Sau nửa năm, nếu không ai nhắc đến, cuộc hôn sự này sẽ kết thúc.

    Đó chính là ý nghĩa của thánh chỉ này.

    Đột nhiên, Phượng Cửu Nhi lại nhớ đến lời của Cửu hoàng thúc nói: Cửu Nhi còn quá nhỏ, không thích hợp nói đến chuyện cưới gả.

    Thánh chỉ này, chỉ sợ là được thực hiện theo ý muốn của Cửu hoàng thúc.

    Người trong thiên hạ đều nói Cửu hoàng thúc ở hoàng triều dưới một người trên vạn người, nhưng bây giờ ngẫm lại, tại sao nàng vẫn luôn cảm thấy, Cửu hoàng thúc còn chẳng sợ hoàng thượng?

    "Cửu Nhi, sao còn chưa tiếp nhận thánh chỉ?" Phượng thái lão gia nhắc nhở.

    Phượng Cửu Nhi lúc này mới hoảng hốt, quỳ xuống tiếp nhận thánh chỉ: "Tạ ơn hoàng thượng ban thưởng."

    Nàng cười hì hì, trong lời nói không có chút sợ hãi nào cả, nếu đổi thành người khác, có lẽ nàng đã bị kết tội.

    Nhưng nàng là một đứa ngốc, ai lại muốn so đo với nàng?

    Dù sao hoàng gia cũng có ý mới đến, đồ vật ban thưởng cũng mang đến, công công và Phượng thái lão gia chào hỏi một chút, quay sang hành lễ với Thái tử rồi mang người rời đi.

    Đây chính là hoàng gia từ hôn, không cần quá nhiều lý do, nói tóm lại hôn sự này đã bị hủy.

    "Thái tử điện hạ." Phượng thái lão gia lúc này mới rảnh liền hành lễ với Thái tử.

    Đoàn người Phượng Quân Trác tự nhiên cũng nhanh chóng hành lễ với Thái tử.

    Chỉ có Phượng Cửu Nhi, cầm kim tương ngọc mà hoàng thượng ban thưởng nhìn nó với vẻ thích thú, hoàn toàn không để Thái tử vào mắt.

    Giờ đã từ hôn, hiện tại chắc Chiến Dục Hành cũng mãn nguyện rồi đúng không?

    Nàng không buồn chút nào, chỉ là thay Phượng Cửu Nhi thật sự ưu phiền một chút, chỉ một chút thôi.

    "Gia gia, ta muốn về phòng đếm lễ vật." Phượng Cửu Nhi rất phấn khích, ra hiệu cho hạ nhân đem đồ ban thưởng về biệt viện của mình.

    Những hạ nhân và tỳ nữ kia ở một bên muốn cười, nhưng lại không dám.

    Phượng Cửu Nhi thật đúng là đồ ngu, nàng đã bị hoàng gia từ hôn, hoàn toàn mất hết mặt mũi, chỉ sợ cả đời này cũng không tìm được một gia đình tốt.

    Nàng vẫn có thể cười tươi như hoa, cười đến vô tâm vô phế, nếu không phải kẻ ngốc, không ai có thể cười được vào lúc này.

    Nhất là, người hiện tại từ hôn đang ở ngay trước mặt nàng.

    Tất cả mọi người đều nhìn về phía thái tử điện hạ, cũng không biết có nên nghe theo Phượng Cửu Nhi đem đồ ban thưởng về hay không.

    Từng người một đều không dám nhúc nhích.

    /Tìm "nữ nhân của vương, ai dám động dembuon" để đọc truyện ở web chính thức chứ không phải tiếp tay cho web copy công sức của người khác/

    "Có chuyện gì vậy? Ta muốn đem đồ của ta về, nhanh lên, nếu không sẽ bị người khác lấy đi như lần trước đấy."

    Lời này của Phượng Cửu Nhi khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều vô cùng xấu hổ.

    Phần thưởng lần trước ở Cửu vương phủ, quả thật bị cầm đi không ít.

    "Ai dám động đến phần thưởng của phụ hoàng?" Chiến Dục Hành đi tới trước mặt nàng.

    Lời này của thái tử điện hạ là đang cảnh cáo tất cả mọi người, lần này nếu có người dám đánh chủ ý lên đồ ban thưởng của Cửu Nhi, quyết không dung tha.

    Trong mắt Phượng Cửu Nhi mang theo ý cười, lúc quay đầu nhìn Chiến Dục Hành, lại là vẻ mặt vô tội: "A, Thái tử ca ca cũng tới sao?"

    "Thái tử ca ca, thánh chỉ vừa rồi của hoàng thượng là ý gì vậy? Là muốn chúng ta nửa năm sau mới thành thân sao?"

    Nàng chính là cố ý! Chỉ là nàng muốn xem một chút, rốt cuộc nam nhân này có thể tàn nhẫn đến mức nào với Cửu Nhi.

    Lời này của Cửu Nhi khiến mọi người đều kinh ngạc.

    Phượng Quân Trác định quát mắng, thì Chiến Dục Hành liền nói: "Nếu nửa năm sau, Cửu Nhi của ta có thể trở về, chúng ta.. Thành thân."

    Phượng Cửu Nhi bị dọa bởi chấp niệm trong mắt hắn, kim tương ngọc đang cầm trong tay suýt chút nữa rơi xuống đất.

    Ý gì đây? Tại sao nàng lại không hiểu được dụng ý của Chiến Dục Hành?

    Cái gì trở về? Không phải nàng còn sống sờ sờ ở đây sao?

    Còn nữa, tại sao nét mặt của hắn.. Lại thâm tình đến vậy?
     
  5. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 54: Phía sau, có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời này của Chiến Dục Hành, quả thực nói rất thâm tình.

    Hắn thậm chí không xưng 'bản cung', mà nói thẳng là "ta".

    Không chỉ mình Phượng Cửu Nhi sửng sốt vì không thể nhìn thấu, mà những người còn lại trong Phượng gia cũng cảm thấy kỳ quái.

    Không ai có thể hiểu được ý của thái tử điện hạ, Cửu Nhi, chẳng phải nàng đang ở ngay trước mặt hắn sao?

    Khi Chiến Dục Hành nhìn vào khuôn mặt cười đến vô tâm vô phế này, chấp niệm trong mắt liền biến mất trong nháy mắt.

    Cửu Nhi của hắn đã không còn từ nhiều năm trước, hiện tại cô nương ngốc này, không phải là hình ảnh khiến hắn nhớ nhung năm đó.

    "Đưa đồ ban thưởng về cho Cửu tiểu thư.."

    "Lão gia, lão gia không xong rồi!" Một tỳ nữ vội vàng hấp tấp xông vào: "Lão gia, Bát tiểu thư.. Bát tiểu thư xảy ra chuyện rồi!"

    Phượng Thanh Âm xảy ra chuyện, Phượng Cửu Nhi đương nhiên biết.

    Chỉ là mọi thứ trước mắt hoàn toàn khác với những gì Phượng Cửu Nhi tưởng tượng.

    Phượng Thanh Âm bị trúng độc, khí độc tấn công vào tim nàng ngã trên mặt đất. Lúc này đại phu đang tiến hành châm cứu để ép độc cứu nàng.

    Còn bên trong gian phòng Phượng Thanh Âm, hai nam tử chết vì trúng độc, Phượng Cửu Nhi đương nhiên nhận ra họ là hai tên thám tử đã theo dõi nàng lúc trước.

    Ngoài ra còn có hai tên áo đen rõ ràng cũng ngửi phải thấy hương hoa lao về phía Phượng Thanh Âm, nhưng lại không thấy đâu.

    Phượng Cửu Nhi muốn đi vào xem, nhưng lại bị người của Phượng Quân Trác cản lại.

    Chiến Dục Hành đi vào, không biết phát hiện ra cái gì, lúc đi ra sắc mặt vô cùng nặng nề.

    Sau đó, Chiến Dục Hành và Phượng Quân Trác đều canh giữ ở ngoài gian phòng và đợi tin tức từ Phượng Thanh Âm.

    Xem ra, địa vị của Phượng Thanh Âm trong lòng Chiến Dục Hành không thấp chút nào.

    Mặc dù hắn đã từng ở trước mặt chỉ trích, nhưng bây giờ không phải đang rất lo lắng sao?

    Có phải tất cả nam tử ở cổ đại đều như vậy không? Vừa mới nói cái gì mà chờ Cửu Nhi về sẽ thành thân, giờ ở bên này lại lo lắng cho Phượng Thanh Âm.

    Phượng Cửu Nhi không thể nhìn thấu nam nhân này, nàng cũng chẳng quan tâm.

    Thấy không ai để ý tới mình, Chiến Dục Hành cũng không để ý tới nàng, Phượng Cửu Nhi đành phải trở về đình viện của mình.

    Ách nô lo lắng chờ trong sân, vừa thấy nàng bình an vô sự trở về mới thở phào nhẹ nhõm.

    Phượng Cửu Nhi đi vào phòng, mệt quá nên nàng chỉ muốn nằm xuống giường nghỉ ngơi.

    Điều đọng lại trong đầu nàng là tình hình trong phòng Phượng Thanh Âm mà nàng đã nhìn trộm từ bên ngoài vừa nãy.

    Khi hai tên thám tử kia được đưa ra, nàng tận mắt quan sát thấy môi và móng tay của họ đều thâm đen, quả nhiên là chết vì trúng độc.

    Khi nàng rời đi, bốn nam nhân kia rõ ràng đang phát điên lao về phía Phượng Thanh Âm, nhưng khi Phượng Thanh Âm được đưa đi chữa trị, quần áo trên người nàng ta cũng không quá xộc xệch.

    Trong trường hợp này, khả năng duy nhất chính là ngay sau khi nàng vừa đi, lập tức chân sau có người vào cứu nàng ta.

    Nghĩ đến đây, Phượng Cửu Nhi không khỏi rùng mình một cái.

    Rốt cuộc là người có võ công cao cường thế nào, kề cận gần nàng mà nàng lại không phát hiện ra?

    Nếu quả thật có một người như vậy, thì mọi việc nàng làm trong phòng của Phượng Thanh Âm chẳng phải đều lọt hết vào mắt người đó sao?

    Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, Phượng Cửu Nhi đột nhiên cảm thấy da đầu tê rần, lưng đổ mồ hôi lạnh.

    Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm, thật sự rất khó chịu.

    Ách nô mang thức ăn vào như mọi khi, lặng lẽ đứng im canh giữ bên cạnh Phượng Cửu Nhi.

    /truyện được đăng duy nhất tại dembuon/

    Cửu Nhi nhếch môi, thay vì đi đến ăn cơm, nàng lại đi tới bên cạnh ách nô, đột nhiên tay phải hóa thành chưởng, vỗ thẳng vào bên mặt ách nô.

    Một chưởng này mang theo lực rất mạnh, nàng nôn nóng quá nên cú chưởng rất mạnh. Với công lực hiện tại của nàng, muốn thu chưởng lại cũng không dễ.

    Nói cách khác, nàng đã dùng hết toàn lực để vung một chưởng này, nàng hoàn toàn không có ý sẽ thu lại..
     
  6. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 55: Hắn nhất định là tuyệt sắc mỹ nam.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ách nô nhìn Phượng Cửu Nhi, có chút kinh ngạc nghĩ tại sao Cửu Nhi lại ra tay với mình.

    Nhưng mặt hắn vẫn bình tĩnh, thản nhiên đối mặt với công kích của Cửu Nhi mà không hề tránh né.

    Một chưởng kia chỉ dừng cách mặt hắn chưa tới một ngón tay.

    Đúng như Phượng Cửu Nhi dự đoán, tay đang chưởng đã thu lại nhưng chưởng phong căn bản không thu lại được.

    Ách nô chỉ cảm thấy trên mặt có một trận đau nhói, đau đớn khiến hắn không mở mắt ra được, vừa mở mắt ra liền thấy Phượng Cửu Nhi bình tĩnh nhìn hắn với ánh mắt phức tạp.

    Một vệt đỏ tươi trượt khỏi chóp mũi ách nô và nhỏ xuống vạt áo trước ngực nhuộm đầy máu.

    Phượng Cửu Nhi đau xót trong lòng, lập tức rút ngân châm ra đâm vào huyệt vị trên đầu hắn.

    Nhưng khi nàng đang thả châm xuống, bỗng nhiên thay đổi vị trí ngân châm, cây kim đâm thẳng vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu hắn.

    Tử huyệt! Huyệt vị này, chỉ cần ngân châm đâm vào đủ sâu, hắn tuyệt đối sẽ không có cơ hội sống!

    Tay Phượng Cửu Nhi đâm ngân châm vào, nhưng ánh mắt lại rơi vào mặt tên ách nô.

    Người từ đầu tới cuối vẫn luôn yên lặng nhìn nàng, như thể cho dù nàng có làm gì đi nữa, thì hắn cũng sẽ không có bất kỳ lời oán giận nào.

    Cuối cùng, khi ngân châm của Phượng Cửu Nhi sắp hạ xuống, trong nháy mắt lại thay đổi vị trí, đâm vào một huyệt vị khác.

    Máu trên mũi ách nô ngừng chảy chỉ trong chớp mắt, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

    Tuy nhiên, gương mặt xấu xí nhanh chóng tái đi.

    Tóm lại là bị tổn thương.

    Phượng Cửu Nhi thu châm lại, lấy khăn tay lau vết máu ở chóp mũi khóe môi cho hắn, rồi nàng mới nhìn hắn, thở ra một hơi nói: "Ngươi có thể giận ta, ta mặc cho ngươi đánh chửi."

    Ách nô lắc đầu, đáy mắt hắn dường như có tia vui vẻ. Hắn nắm tay Cửu Nhi đi tới bên cạnh bàn, lập tức đẩy thức ăn cho nàng.

    Nhìn thấy trong mắt hắn vừa rồi lóe lên tia vui sướng, trong lòng Phượng Cửu Nhi cảm thấy chua xót, khó chịu.

    Nàng thực sự không phải là người dễ mềm lòng, nhưng tên ách nô này hiện tại lại khiến nàng thấy mềm lòng.

    Hắn biết mình thật sự tin tưởng hắn, cho nên mới hạnh phúc đến mức chuyện mình đả thương hắn, hắn cũng không để tâm.

    Người dễ dàng thỏa mãn như vậy, chỉ cần nàng tin tưởng mình là đủ, căn bản không thèm để ý mình phải chịu bao nhiêu đau khổ.

    Phượng Cửu Nhi im ắng cảm thán, tên ách nô này, thật khiến cho người ta đau lòng.

    "Xin lỗi."

    Nhưng hắn vẫn không có chút oán hận nào, Phượng Cửu Nhi vẫn có chút buồn bực, nhìn một bàn đồ ăn, lòng càng buồn bực hơn.

    "Ăn hết chỗ này với ta đi, rất xin lỗi, đừng giận ta, tha thứ cho ta."

    Ách nô gật đầu rồi lại lắc đầu.

    Phượng Cửu Nhi hiểu được phần nào ý của hắn, hắn tha thứ cho nàng, hắn không tức giận.

    Ách nô do dự một chút, cuối cùng vẫn tới bên cạnh bàn ngồi xuống.

    Nếu không cùng nàng ăn bữa cơm này, có lẽ nàng sẽ còn suy nghĩ lung tung.

    Phượng Cửu Nhi dường như đã phát hiện ra điều gì đó, nhíu mày, bỗng nhiên kéo tay ách nô nhìn thật kỹ.

    "Ngươi.. Tay của ngươi thật đẹp!" Đây quả thật không giống một bàn tay đã làm việc nặng trong nhiều năm, đôi tay này sao lại có thể đẹp như vậy!

    Còn ánh mắt của hắn, ngoại trừ khuôn mặt này ra, đôi mắt này tuyệt đối rất có thần!

    Trời ạ, trước khi ách nô này bị hủy dung, nhất định là một mỹ nam tuyệt sắc, bây giờ bị biến thành như vậy, quả thật rất đáng tiếc.

    Ách nô thu tay lại có chút hơi ngại ngùng.

    Hắn đưa chén đẩy tới trước mặt Phượng Cửu Nhi, ra hiệu nàng dùng bữa.

    Cửu Nhi vừa cầm bát lên, đột nhiên lông mày nhíu lại.

    Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân từ xa tới gần, sau đó một đám người đột nhiên xông vào.

    "Phượng Cửu Nhi, ngươi bị nghi ngờ là thông đồng với người của Thiên Tôn môn, bây giờ ngươi sẽ bị bắt về quy án!"
     
  7. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 56: Vào đó, không chết cũng bị thương.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người cấu kết với Thiên Tôn môn, tội danh này rất nặng.

    Phượng Cửu Nhi thậm chí còn không có thời gian để ăn một bữa cơm an ổn, người tới bắt giữ đã có mặt ngay tiền viện Phượng phủ.

    Chiến Dục Hành dẫn đầu một đoàn người, vừa chuẩn bị đi ra khỏi Phượng phủ.

    Hắn cưỡi một con ngựa cao to, theo sau là một chiếc xe ngựa.

    Xét về cách trang trí của cỗ xe, người ngồi trong xe chắc chắn là nữ tử.

    "Có chuyện gì vậy?" Chiến Dục Hành cau mày khi nhìn thấy người của Giám Thiên phủ đang áp giải Phượng Cửu Nhi: "Buông ra!"

    "Tham kiến thái tử điện hạ." Thủ lĩnh của đội chính là thần võ Giám Thiên phủ Đô thống Trương Kiến Hoành.

    Trương Đô thống từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cùng với những người khác hành lễ với Chiến Dục Hành.

    "Hồi bẩm thái tử điện hạ, Phượng Cửu Nhi có dính líu cấu kết với loạn tặc ở Thiên TTôn môn. Hiện giờ chúng ta đã có chứng cứ, muốn bắt Phượng Cửu Nhi về quy án."

    Phượng thái lão gia Phượng Chấn Hải nghe tin liền chạy đến, hắn choáng váng khi nhìn thấy người Giám Thiên phủ đang áp giải Cửu Nhi.

    "Trương Đô thống, Cửu Nhi nhà ta xưa nay thậm chí còn không bước quá khỏi cửa, trong này có phải có hiểu lầm gì không?"

    "Phượng lão tướng quân, việc này ngài phải hỏi Giám Thiên phủ, tại hạ cũng chỉ phụng mệnh làm việc thôi."

    Trương Kiến Hoành lệ thuộc Giám Thiên phủ, chỉ nghe mệnh lệnh của hoàng tthượng, ngay cả mệnh lệnh của thái tử điện hạ cũng có thể không nghe.

    Cho nên, đối với vị trọng thần trong triều Phượng Chấn Hải này càng không cho sắc mặt tốt.

    Chiến Dục Hành nhìn Phượng Cửu Nhi, Phượng Cửu Nhi lắc đầu, sắc mặt có mấy phần bối rối: "Thái tử ca ca, ta không biết đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ muốn trở về ăn cơm."

    Với dáng vẻ ngốc nghếch này, rất khó để liên tưởng nàng với người của Thiên Tôn môn có quan hệ với nhau.

    Không biết Giám Thiên phủ rốt cuộc lấy được bằng chứng gì mà có thể nghi ngờ một cô nương ngốc như vậy.

    Chiến Dục Hành nhìn Trương Kiến Hoành với vẻ mặt lạnh lùng: "Có thể nhờ Trương Đô thống trước hết cứ để Cửu Nhi ở lại đây, chuyện này bản cung sẽ đích thân đến Giám Thiên phủ một chuyến để giải thích rõ ràng."

    Giám Thiên phủ, tất cả các vụ án quan trọng nhất đều được xét xử và những người vào đây trước tiên đều bị tra tấn nếu họ không thú nhận.

    Dụng cụ tra tấn bên trong nhìn rất đáng sợ, ngay cả nam tử đại trượng phu cũng không chịu nổi dụng cụ tra tấn này, huống chi là một tiểu nha đầu nũng nịu.

    Để Cửu Nhi vào đó, không chết cũng bị trọng thương.

    Nhưng mà, lần này Trương Kiến Hoành thực sự phụng mệnh mà đến, ngay cả mặt mũi của thái tử điện hạ cũng không thể xoay chuyển được.

    "Thật xin lỗi, thái tử điện hạ. Nếu thái tử điện hạ muốn xen vào chuyện này, trước hết nên hỏi ý hoàng thượng."

    Ngụ ý của câu này, chính là hoàng thượng đã đồng ý!

    Phượng Cửu Nhi kinh ngạc, nếu hoàng thượng đã đồng ý, mọi chuyện khó mà xử lý được.

    Mặc dù nàng không hiểu rõ Giám Thiên phủ, nhưng trong triều từ trước đến nay loại thẩm vấn này khi đi vào đều phải bị lột một tầng da.

    Nếu nàng không đi, chính là kháng chỉ, nhưng nếu đi, không chết cũng bị thương.

    "Thái tử ca ca, Cửu Nhi sợ, Thái tử ca ca mau cứu Cửu Nhi!" Nàng chỉ có thể mong Chiến Dục Hành sẽ thương hại nàng một chút.

    Nếu không nàng muốn ra ngoài, chỉ sợ phải nghĩ biện pháp khác.

    Chiến Dục Hành đang định nói gì đó thì đột nhiên từ trong xe ngựa truyền đến tiếng ho của một nữ tử.

    "Khục, khụ khụ.. Khụ khụ khụ.."

    Cơn ho ngày càng trở nên gấp rút và nữ tử kia dường như không thể thở được.

    Bên trong xe ngựa, một người hầu gái vén rèm lên nhìn Chiến Dục Hành, lo lắng đến mức sắp bật khóc.

    "Thái tử điện hạ, tiểu thư thổ huyết, thái tử điện hạ!"

    Chiến Dục Hành biến sắc, lập tức cưỡi ngựa đi tới, nhìn kỹ hơn ánh mắt hắn quả thực có chút lo lắng.

    Hắn quay đầu lại nhìn Phượng Cửu Nhi với vẻ mặt khó xử.

    Cuối cùng, hắn nhìn Trương Kiến Hoành trầm giọng nói: "Tối nay bản Thái tử sẽ đích thân đi tới Giám Thiên phủ, nếu trước khi bản Thái tử tới, Cửu Nhi có bất kỳ tổn thất gì, bản Thái tử sẽ chỉ hỏi tội ngươi!"
     
  8. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 57: Sau giờ Tý tối nay, ngươi sẽ bị giày vò.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời này của thái tử điện hạ, là muốn bảo đảm cho Phượng Cửu Nhi đến tối nay.

    Nếu hoàng thượng thật sự đồng ý việc bắt Phượng Cửu Nhi, cho dù thái tử có muốn ra sức bảo vệ chuyện này, cũng không thể hoàn toàn áp chế được.

    Nhưng nếu muốn bảo đảm đến tối nay, vẫn có thể được.

    "Xin thái tử điện hạ yên tâm, trước giờ Tý tối nay, không ai dám động vào một sợi lông của Cửu cô nương."

    Trương Kiến Hoành xem như đem ân tình này bán cho thái tử điện hạ, nhưng qua giờ Tý, hắn cũng đành bất lực.

    Chiến Dục Hành nhìn Phượng Cửu Nhi một chút, hơi chần chừ, nhưng rồi liền dẫn đầu đội xe ngựa nhanh chóng rời đi.

    Trong xe ngựa, vẫn có thể nghe thấy tiếng ho yếu ớt của Phượng Thanh Âm và giọng an ủi của tỳ nữ: "Tiểu thư, không cần lo lắng, thái tử điện hạ sẽ không để người xảy ra chuyện gì đâu."

    "Sau khi vào cung sẽ tìm ngự y tốt nhất, cộng thêm sự chăm sóc cẩn thận của thái tử, tiểu thư nhất định sẽ khỏi bệnh."

    A, sợ người khác không biết tiểu thư nhà nàng được tiến cung để Thái tử chăm sóc à.

    Khi đoàn người đi xa, Phượng Cửu Nhi lập tức bị người của Trương Kiến Hoành áp giải rời khỏi phủ.

    Phụ thân Phượng Quân Trác không thèm liếc nhìn lần thứ hai, chủ yếu là vì hắn sợ nếu nói thêm một chút nữa thì sẽ gặp rắc rối.

    Mặc dù hắn không nghĩ rằng kẻ ngốc này có dính líu tới người của Thiên Tôn môn, nhưng chuyện này lại kinh động đến hoàng thượng nên hắn đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

    Phượng thái lão gia Phượng Chấn Hải lập tức cử một người đến chỗ xe ngựa, bí mật nhét vào tay Trương Kiến Hoành một cái gì đó.

    Phượng Chấn Hải thấp giọng nói: "Từ đây đến Giám Thiên phủ, lộ trình đi không ngắn, Cửu Nhi lại là một cô nương, không tốt nếu bị xuất đầu lộ diện. Nên xin Trương Đô thống thông cảm một chút, để Cửu Nhi ngồi trên xe ngựa theo Đô thống đại nhân trở về."

    Trương Kiến Hoành cũng không muốn gây thù hằn quá nhiều, với lại vừa rồi hắn thấy thái tử điện hạ đối với Phượng Cửu Nhi hình như cũng có mấy phần tình nghĩa.

    Sau khi cân nhắc xong, hắn cuối cùng vẫn cất đồ đi, để Phượng Cửu Nhi lập tức lên xe, cho người cưỡi ngựa canh giữ hai bên.

    "Cửu Nhi, con không cần lo lắng, gia gia sẽ đích thân đi tìm thánh thượng, thỉnh cầu thánh thượng minh xét."

    Trên thực tế, khả năng kêu thánh thượng minh xét loại chuyện này là không lớn, nhưng nếu thánh thượng chịu gặp hắn, việc này chí ít còn có thể xoay chuyển.

    Nhưng nếu thánh thượng ngay cả gặp cũng không muốn, thì việc này chỉ sợ vẫn khá gay go.

    Những lời này, Phượng Chấn Hải không thể nói với Cửu Nhi, sợ sẽ dọa sợ nàng, vì vậy hắn chỉ có thể trấn an nàng vài câu trước khi nhìn đội xe rời đi.

    Phượng Cửu Nhi vén màn xe lên nhìn phía sau, phụ thân nàng thì mặt lãnh đạm nhưng gia gia thì lại rất lo lắng.

    Phần ân tình này của gia gia, nàng sẽ ghi nhớ trong lòng.

    Nhưng cũng vì phần nhân tình này, mà ý định bỏ trốn trên đường đi bị nàng dập tắt.

    Có thể chạy trốn thì sẽ xong hết mọi chuyện, nhưng Phượng gia nhất định sẽ bị định tội.

    Nếu những người trong Phượng phủ đối với nàng đều vô tình vô nghĩa thì bọn hắn bị định tội, nàng cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.

    Nhưng còn gia gia thì sao?

    Rất nhanh, Phượng Cửu Nhi được đưa tới Giám Thiên phủ rồi bị ném thẳng vào đại lao.

    Vì lời nhắn nhủ của Thái tử, Trương Kiến Hoành vẫn khách khí với nàng, nhưng trưởng quản ngục trông coi lại tỏ vẻ xem thường.

    "Tốt hơn hết ngươi nên ngoan ngoãn khai việc câu kết giữa mình với người Thiên Tôn môn, nếu không sau giờ Tý tối nay ngươi sẽ bị giày vò!"

    Hắn nói xong, "két" một tiếng, cửa nhà lao bị khóa lại.

    Phượng Cửu Nhi đang ngồi trên mặt đất trong đại lao, ngửi thấy mùi hôi thối xung quanh, tuy vẻ mặt vẫn vô cảm nhưng trong lòng nàng bắt đầu có chút nặng trĩu.

    Giờ Tý, cũng chính là mười một giờ đêm nay.

    Nàng không rõ Chiến Dục Hành có đến hay không, nhưng tính mạng của mình không thể giao vào trong tay người khác.

    Trước mười một giờ, nàng có thể nghĩ được cách gì đây?
     
  9. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 58: Trị không được, lão tử đánh chết ngươi!​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian từng chút một trôi qua, từ sáng đến chiều, Phượng Cửu Nhi không có lấy một giọt nước vào bụng.

    Sớm biết thế này, lúc sáng trở về biệt viện, nàng đã không nói lời nào mà nhét đầy bao tử trước.

    Tại sao cứ phải hoài nghi ách nô, lãng phí nhiều thời giờ như thế, còn lãng phí một đống thức ăn ách nô làm cho nàng?

    Bây giờ nghĩ đến món gà nướng mà ách nô mang đến lúc đó.. Ô ô ô, đói quá, đói đến mức đau quặn bụng.

    Không biết qua bao lâu, cuối cùng người đưa cơm cũng đến nhưng khi Cửu Nhi nhìn thấy, hóa ra đó lại là màn thầu thối liền không có khẩu vị.

    "Nhìn cái gì? Không thích à? Không thích thì ngươi đừng ăn! Sau này mỗi ngày cũng đừng ăn, ngươi sẽ không chết đói đâu!"

    Giọng điệu của ngục trưởng rất bất thiện và hung dữ.

    Không biết ngục trưởng này lúc nào cũng vậy, hay chỉ có hôm nay là đặc biệt, nhưng sao hắn lại hung dữ với nàng như vậy?

    Nhìn thấy hắn ném cơm vào sát vách nhà tù, hành động vẫn thô lỗ như cũ, ánh mắt Phượng Cửu Nhi quét qua hắn, bỗng nhiên cười nhạt một tiếng.

    "Ngục trưởng tiên sinh, ngài đi đứng có phải hay thường xuyên bị đau, chỉ cần gió to hoặc trời mưa sẽ bị đau đến mức không thể duỗi thẳng được?"

    Ngục trưởng dừng lại, quay đầu nhìn nàng với vẻ mặt hung ác: "Đó không phải chuyện của nha đầu nhà ngươi?"

    Dáng dấp xấu xí như thế, còn muốn cùng hắn nói chuyện phiếm? Cũng không tự nhìn vào gương, xem mình là loại chim gì!

    Phượng Cửu Nhi có chút bất lực, điều trực quan nhất mà một nam nhân nghĩ về một nữ nhân là ngoại hình.

    Nếu là một mỹ nhân thì bạn nói cái gì nam nhân cũng đều cho là đúng, nếu là một người quái dị, còn chưa nói gì đã chê bạn miệng thối.

    Nàng nhìn chằm chằm vào đầu gối hắn, nhún vai nói: "Tối nay chắc sẽ có mưa, chân của ngài hiện tại chắc đang đau."

    Trước khi ngục trưởng mở miệng mắng chửi, nàng liền nói: "Ta có thể làm cho cơn đau của ngài biến mất trong một lúc, thù lao là một con gà nướng béo ngậy."

    Ngục trưởng vốn dĩ không muốn để ý đến nàng, nhưng khi sờ vào đầu gối của mình, quả thực có chút đau không chịu nổi.

    Nếu không, hôm nay hắn cũng sẽ không cáu gắt như vậy, thật sự rất đau.

    Nghĩ đến đó, hắn nhíu mày, có chút nghi hoặc: "Ngươi làm cách gì?"

    "Ta có một công thức bí truyền dân gian, thời gian nửa nén hương là đủ, ngài có muốn thử không?"

    Ngục trưởng vẫn không muốn tin, nhưng chân hắn đi đứng thật sự rất đau..

    "Nếu trị không được, lão tử đánh chết ngươi!"

    * * *

    Nửa canh giờ sau, Phượng Cửu Nhi ngồi trên ghế, ăn gà nướng béo ngậy, uống nước suối trong truyền thuyết, không biết có bao nhiêu hài lòng.

    "Cửu cô nương, ngươi nhìn cổ tay ta này, không biết sao cứ đến trời mưa gió to cũng rất đau."

    Một tên cai ngục đứng bên cạnh Phượng Cửu Nhi, nở nụ cười lấy lòng nói: "Ngươi xem, hiện tại vừa đau vừa sưng, uống thuốc cũng không thấy đỡ, Cửu cô nương có công thức bí truyền thích hợp nào không?"

    Nàng không chỉ thực sự khiến chân ngục trưởng không bị đau, mà ngay cả cơn đau dạ dày của A Dương cũng lập tức thuyên giảm không ít.

    Mặc dù người thì xấu xí, nhưng thủ pháp thực sự tuyệt vời, quả thực quá thần kỳ!

    Phượng Cửu Nhi nhìn cổ tay hắn một chút, nuốt miếng thịt gà nướng vào trong miệng mới nói: "Ngài bị viêm dây chằng."

    "Vậy, có thể chữa khỏi không?" Cái gì mà viêm dây chằng, tuy chưa từng nghe qua nhưng cái tên này nghe hình như cũng rất lợi hại!

    "Có thể trị khỏi, nhưng.." Nàng nghiêng người thấp giọng nói: "Lúc tới tối khi các người đánh ta, có thể đánh giả được không?"

    Thái tử điện hạ gì chứ, nếu thực sự muốn đến, lẽ ra phải đến từ lâu rồi mới đúng.

    Bây giờ đã là ban đêm, thời gian còn chưa đầy ba giờ nữa, Phượng Cửu Nhi không thể trông cậy vào hắn.

    Bây giờ, chỉ có thể tự cứu lấy mình.

    Cai ngục sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra: "Chuyện này với ta không thành vấn đề, chỉ cần ngươi có thể giảm bớt đau đớn cho ta, nhưng ta chỉ sợ Trương Đô thống sẽ đích thân đến đây."
     
  10. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 59: Nha đầu này, không còn chỗ dựa nữa.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Viêm dây chằng muốn trị tận gốc thì rất khó, còn mất nhiều thời gian.

    Nhưng để giảm bớt cơn đau, không phải là điều quá đơn giản đối với Phượng Cửu Nhi.

    "Ta cần một bao ngân châm, cái loại rất nhỏ rất dài ấy."

    Cho nên rất nhanh, bao châm được đưa tới, khi mấy cây ngân châm được đâm xuống, cai ngục lập tức mừng rỡ nói: "Thật không còn đau nhiều nữa, thật đấy!"

    "Ngươi đừng nhúc nhích, vừa châm xong cần phải nghỉ ngơi một thời gian. Mũi châm này không thể bảo đảm sẽ không bao giờ đau, sau này cẩn thận chút đừng để quá mệt mỏi, khi đánh người cũng phải bớt dùng lực, không thì chính ngươi cũng bị đau."

    Tên cai ngục này tên là A Bưu, vừa nãy khi nói chuyện phiếm mới biết, hắn là người chuyên môn đánh người ta bằng gậy.

    "Ta biết, nhưng đôi khi, nếu bị người trên nhìn chằm chằm, không dùng sức đánh cũng không được nha!"

    "Nếu không đánh cho tróc da tróc thịt, ta không có cách nào giải thích cho người phía trên."

    Phượng Cửu Nhi lườm hắn một cái, A Bưu lập tức gãi đầu một cái: "Cái này, cái kia.. Không còn cách nào khác."

    Một tên cai ngục khác liền chen vào, ôm mặt mơ hồ không rõ nói: "Cửu cô nương, ngươi nhìn răng ta này.."

    "Biết đau răng, mà đêm qua ngươi còn ăn vụng đồ ngọt? Đáng đời đau chết ngươi!"

    "Cửu cô nương, đến chuyện đêm qua ta ăn đồ ngọt ngươi cũng biết, ngươi đúng là thần tiên sống!"

    Cửu cô nương này càng ngày càng thần kỳ, quả thực giống như thần tiên vậy!

    "Thần tiên muội muội, ngươi thương xót ta một chút, châm cho ta hai cái, để ta hết đau đi."

    "Ngươi có thể cho ta được gì?" Phượng Cửu Nhi tựa lưng vào ghế ngồi, liếc xéo hắn nói: "Nếu không cho ta được gì, thì ta sẽ không làm."

    * * *

    Giờ Tý sắp đến.

    Có một số người thật không thể ký thác hi vọng, mà không hi vọng thì sẽ không thất vọng.

    Cho nên hiện tại Phượng Cửu Nhi rất bình tĩnh, vì nàng thật sự không quá kỳ vọng vào nó.

    Một đoàn người vội vàng chạy đến, cửa nhà lao bị đẩy ra phịch một tiếng, Trương Kiến Hoành quả nhiên đích thân đến.

    "Đưa nàng ta ra đây!"

    "Vâng." A Bưu và A Dương áp giải Phượng Cửu Nhi từ trong phòng giam ra ngoài.

    Trương Kiến Hoành lại nhìn gương mặt xấu xí của nàng, nhịn không được nở nụ cười lạnh: "Với dáng vẻ này, hèn chi thái tử điện hạ không thèm tới."

    Xấu xí như thế, nam nhân nào chịu nguyện ý giúp nàng ta chứ.

    Giờ Tý? Bây giờ cũng đã đến giờ Tý rồi!

    Không phải hắn không nể mặt thái tử điện hạ, mà là người ta tự từ bỏ.

    Cũng không phải quốc sắc thiên hương khuynh quốc khuynh thành, không đáng vì một người quái dị như vậy mà kháng lại ý chỉ của thánh thượng.

    Không ngoài dự liệu, Phượng Cửu Nhi được đưa tới phòng dùng hình.

    "Người đâu, chuẩn bị dùng hình!" Trương Kiến Hoành ngồi trên ghế, lạnh lùng nói.

    Phượng Cửu Nhi sầm mặt lại: "Còn chưa bắt đầu thẩm vấn, sao lại muốn dùng gậy trước?"

    Ngay cả hỏi cũng không hỏi lại dùng gậy đánh, đây không phải vu oan giá họa sao?

    "Bản Đô thống thẩm vấn, cần ngươi đến chỉ huy à? Nếu ngươi có bản lĩnh, thì kêu thái tử điện hạ đến che chở ngươi đi."

    Trương Kiến Hoành cười lạnh, hiện tại thánh thượng cũng không chịu gặp Phượng lão tướng quân, Thái tử cũng không tới, tức là nha đầu này đã hoàn toàn không có bất kỳ chỗ dựa nào nữa.

    Dạng người này, không đánh cho ngu sao mà được.

    Hắn thích nghe tiếng la hét, phạm nhân càng la hét thảm thiết, hắn lại càng hưng phấn.

    "Đánh hai mươi gậy cho ta, đánh xong rồi lại hỏi tiếp!"

    A Bưu và A Dương đều bất lực nhìn nhau, áp Phượng Cửu Nhi lên ghế dùng hình.

    Phượng Cửu Nhi trừng mắt nhìn Trương Kiến Hoành: "Ngài đây là lạm dụng tư hình, ta không phục!"

    A Bưu thản nhiên nói: "Không cho phép ngươi vô lễ với Đô thống đại nhân!"

    Hắn giơ gậy lên, dùng sức đập xuống..
     
Trả lời qua Facebook
Loading...