Ngôn Tình [Dịch] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Trà Min, 8 Tháng bảy 2021.

  1. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 119: Đi học cùng nhau

    (Chương khóa. Vào đây để tạo tài khoản, vào đây dùng 1 xu có sẵn để nâng cấp tài khoản, quay lại like để đọc truyện)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    kayc123, Nhuu mỳy, amygiahan46 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng hai 2022
  2. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 120: Đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sao cái người này có thể mặt không đổi sắc nói ra mấy từ đó, đây là lời mời nguy hiểm gì vậy?

    * * * Sau này nếu cần thì cứ tìm anh.

    Thường Lê phục.

    Cô sẽ cần sao!

    Cô lạnh mặt nhìn Hứa Ninh Thanh hai giây, sau đó giơ tay cầm khẩu trang của anh lôi lên, kéo thật mạnh, che luôn cả hai con mắt.

    Hứa Ninh Thanh lại một lần nữa kéo khẩu trang xuống, nằm ngả ngớn trên bàn cười không dừng được.

    Tên chó chết này thực sự ngứa da rồi.

    Đáng lẽ cô không nên đi học cùng với anh!

    Vành tai Thường Lê đã đỏ tía, cô tháo dây buộc tóc ra, xõa tóc xuống vén lên trước ngực, che lỗ tai lại.

    Cô tét hai cái lên mu bàn tay Hứa Ninh Thanh, nghiêm túc nói: "Em đủ dùng rồi."

    Hứa Ninh Thanh chống đầu dậy, bả vai rung rung, lồng ngực chập trùng, vẫn còn đang cười, hồi lâu sau mới nín được: "Không phải lúc trước em còn hỏi anh là đàn ông đều thích mỹ nữ da trắng ngực lớn eo thon chân dài hay sao, cô em nói có hiệu quả kìa."

    Thường Lê liếc mắt, không thèm để ý anh nữa: "Ừ."

    Dừng một chút, cô lại quay đầu lại, nhìn Hứa Ninh Thanh: "Anh thật sự thích như vậy à?"

    Một câu trả lời không thể ba phải hơn: "Thích giống như em."

    "..."

    Tám giờ rưỡi tan học, hai người đi ra bên ngoài cổng phía Đông ăn đêm, sau đó Hứa Ninh Thanh đưa cô về kí túc xá.

    Chiến tranh lạnh một tuần lễ kết thúc, tâm tình Thường Lê rất tốt, nhảy nhót ngâm nga chạy về kí túc xá, còn mang cả đồ ăn đêm về phòng chia cho mọi người.

    Hà Thiển Thiển nhìn cô cười nói: "Sao hôm nay trông cậu vui vậy, làm lành với bạn trai rồi à?"

    Thường Lê vỗ bàn, đắc ý nói: "Đúng vậy."

    Hà Thiển Thiển: "Hai người căn bản đâu có cãi nhau, đó chính là liếc mắt đưa tình."

    Thường Lê không giải thích nhiều, cầm que xiên nướng đưa lên miệng cắn một phát.

    Hà Thiển Thiển đang ngồi nhắn tin cùng bạn trai ở xa, một bên hỏi: "Quốc Khánh này các cậu có về nhà không?"

    Quý Thấm lắc đầu: "Nhà mình xa lắm, chắc là không về đâu."

    Diệp Vân: "Mình về."

    Mà Thường Lê thân là người địa phương không có quyền trả lời vấn đề này.

    "Còn cậu thì sao?" Thường Lê hỏi cô.

    Hà Thiển Thiển: "Nhà mình cũng xa, mình còn đang suy nghĩ coi có nên về nhà không hay đi du lịch cùng bạn trai đây, Lê Lê, cậu không đi du lịch với bạn trai à?"

    "Chắc là không được, mình có nhiều việc phải làm bên Gia Linh lắm, anh ấy còn phải tăng ca nữa."

    Hà Thiển Thiển chậc chậc hai tiếng: "Nhưng mà đi du lịch nhất định phải nói với mẹ mình một tiếng, còn chưa đâu vào đâu đã ngủ chung một phòng rồi, dám chắc anh ấy mỗi ngày đều nhìn chằm chằm video của mình."

    Thường Lê sửng sốt một chút: "Hai cậu ở cùng một phòng á?"

    Hà Thiển Thiển cũng ngạc nhiên: "Sinh viên đi du lịch với bạn trai đều ngủ chung phòng mà."

    Thường Lê: "..."

    Cô thật sự không biết chuyện này, trong lòng còn cảm thấy bản thân có một căn biệt thự riêng với Hứa Ninh Thanh đã là đặc biệt lắm rồi, mặc dù cũng không ngủ cùng nhau.

    Hà Thiển Thiển tiến lại gần nói thầm với cô: "Các cậu chưa làm gì à?"

    "Làm gì cơ?"

    Hà Thiển Thiển vỗ tay, bốp bốp hai tiếng.

    "..."

    Thường Lê hiểu rồi: "Không có, nhưng cần phải làm à?"

    Thường Lê hoàn toàn không ngại việc này, cô cũng từng nói với Hứa Ninh Thanh rằng cô không để ý, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy nếu quả thực tiến đến bước đó thì bọn họ quá thần tốc rồi.

    Để có thể thẳng thắn như vậy, đến cùng cần bao nhiêu dũng khí chứ!

    "Cũng không phải là cần." Hà Thiển Thiển nhỏ giọng nói: "Chỉ là mình thấy bạn trai cậu lớn hơn cậu nhiều tuổi như vậy, chắc chắn sẽ tương đối chủ động, cơ mà hai người mới đến với nhau chưa được bao lâu, nếu vậy thì có chút nhanh rồi."

    "Chủ động thì cũng chủ động, nhưng anh ấy ý à." Thường Lê cố lục lọi tìm từ ngữ: "Ngôn từ hổ báo nhưng nhát gần chết, suốt ngày nói mấy lời đường mật câu dẫn, nhưng sau đó lại chẳng làm gì cả, kêu là mình đang còn quá nhỏ."

    Hà Thiển Thiển cảm khái nói: "Mình không nói chuyện với cậu nữa, chưa gì đã nhét một miệng thức ăn chó cho đứa yêu xa như mình."

    "..."

    Hà Thiển Thiển lại nói tiếp: "Cơ mà nếu hắn như vậy cũng tốt, tính ra mình nhỏ hơn cậu một tuổi, sao bạn trai mình không nghĩ đến điều này nhỉ?"

    Thường Lê cảm thấy chủ đề của các cô thật quá không lành mạnh, giọng nói càng lúc càng nhỏ xuống: "Bởi vì bạn trai cậu cũng trẻ tuổi, cậu cũng đâu có suy nghĩ cho cậu ấy đâu phải không?"

    "..."

    Hà Thiển Thiển cho cô một ngón cái: "Cậu nói cũng đúng."

    "Nhưng lúc trước mình thấy có một nghiên cứu nói như thế này, đàn ông là động vậy suy nghĩ bằng nửa thân dưới, cho nên nếu cậu muốn thì chỉ cần dẫn dụ một chút, như vậy hắn sẽ chịu không nổi đâu."

    "..."

    Thường Lê há miệng ngơ ngác, nghĩ lại câu nói kia, phản ứng rất quyết liệt: "Cái gì mà mình muốn chứ! Còn lâu mình mới muốn!"

    "..."

    Mười một giờ tắt đèn, Thường Lê thu dọn rác rồi đi hóng gió năm phút mới chậm rãi bò lên giường.

    Hiếm khi trằn trọc khó ngủ, nằm một lúc lâu vẫn không ngủ được, sau đó lại nhớ tới lời nói của Hà Thiển Thiển ------ đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.

    Quả nhiên xinh đẹp da trắng ngực lớn eo nhỏ chân dài là quan trọng nhất!

    Thường Lê chậc một tiếng, có chút phiền.

    Trong đầu bắt đầu nhớ lại động tác xoa bóp cái bộ phận kia.

    Cô đang nằm ở trên giường, áo ngủ có kiểu dáng rất đáng yêu, lúc nằm nghiêng cổ áo trễ xuống lộ ra đoạn xương quai xanh trắng nõn thon gầy.

    Cô nhìn xuống, ánh trăng phản chiếu từ ô cửa sổ.

    Một đường cong chập trùng như có như không.

    "..."

    Thường Lê cuối cùng vẫn không thể thuyết phục bản thân dùng phương pháp xoa bóp kia. Lại còn vừa xoa vừa thầm suy nghĩ mấy chuyện đó, cảm thấy thực sự quá đen tối rồi.

    Cô ép mình không được nghĩ đến chuyện này nữa, nhắm mắt năm phút sau vẫn không tài nào ngủ được, khó chịu lấy điện thoại bên cạnh gối ra, giảm độ sáng đến mức thấp nhất.

    Cô mở một ứng dụng tìm kiếm, do dự một chút, bắt đầu đánh chữ.

    [Cách tăng kích thước ngực]

    - Ngày thường ăn nhiều đu đủ, bơ và các loại thực phẩm giàu nguyên tố vi lượng, uống nhiều sữa bò và sữa đậu nành.

    - Tích cực xoa bóp trước khi đi ngủ, xoa huyệt vị theo chiều kim đồng hồ rồi ngược lại.

    - Bôi kem tăng kích thước.

    - Tắm nước nóng nước lạnh luân phiên.

    "..."

    Thường Lê vội vàng nhìn lướt qua, còn chưa kịp nhìn kĩ thì mặt đã đỏ tới mang tai vội vội vàng vàng tắt điện thoại, "bốp" một cái điện thoại nằm úp sấp trên giường, không muốn xem thêm nữa.

    Hứa Ninh Thanh là cái gì chứ!

    Dựa vào đâu mà bổn cung phải vì anh xem mấy thứ xấu hổ này hả!
     
  3. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 121: Tắm nước nóng lạnh luân phiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian trôi qua rất nhanh, đến nghỉ lễ Quốc Khánh thời tiết đã hoàn toàn mát mẻ.

    Thường Lê trở về nhà, được ông bà nội hỏi han một thôi một hồi, mặc dù trước đó cũng có về nhà lấy quần áo rồi thăm Bánh Bánh mấy lần, chỉ là không ở lại lâu.

    Lễ Quốc Khánh ngoan ngoãn ở trong nhà năm ngày, cuối cùng còn lại hai ngày liền nói là trên trường có việc muốn đi sớm một chút, sau đó giấu giấu giếm giếm đẩy một vali quần áo thu đông đến biệt thự ở cùng Hứa Ninh Thanh.

    "Đồ của em cứ đặt ở đây hết đi." Hứa Ninh Thanh đứng trước cửa phòng ngủ nói với cô: "Lâu lâu đến còn có cái mà thay."

    Thường Lê quỳ trên mặt đất, mở hành lý ra, quần áo bên trong xếp thành từng chồng cao như những chiếc núi nhỏ: "Nhưng bình thường em đều ở trường học mà."

    Hứa Ninh Thanh: "Vậy thì để lại vài bộ, còn lại thì đợi kết thúc nghỉ lễ rồi mang đi."

    Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng nghe lời cất nửa số quần áo vào tủ đồ ở bên này.

    Ông chủ công ty không có quyền được nghỉ ngơi đúng hạn, Hứa Ninh Thanh còn có chút việc bận, sắp xếp cho Thường Lê xong liền đóng cửa đi ra ngoài.

    Thường Lê cũng có công việc bên Gia Linh chưa làm xong.

    Hai người liền yên lăng một người phòng khách một người phòng ngủ vội vàng làm việc.

    Buổi tối Hứa Ninh Thanh gọi thức ăn bên ngoài, xong xuôi mới chạy vào phòng Thường Lê gọi cô ra ăn cơm.

    Mấy hôm nay vẽ tranh liên tục nhiều giờ rất mệt mỏi, Thường Lê cảm thấy hai con mắt bắt đầu cay xè, sau khi ăn xong ngồi lại gần Hứa Ninh Thanh, hai người nói chuyện hồi lâu.

    "Em vẽ xong chưa?" Hứa Ninh Thanh hỏi.

    Thường Lê có chút buồn ngủ, thanh âm cũng uể oải mệt mỏi: "Vẫn chưa, còn một phân cảnh nữa chưa vẽ, cảnh đó vô cùng phức tạp, mắt em sắp hỏng đến nơi rồi."

    "Vậy thì nghỉ ngơi đã rồi vẽ tiếp." Hứa Ninh Thanh xoa đầu cô: "Khi nào đến hạn?"

    "Nói là trong tháng mười giao là được, nhưng em muốn biểu hiện tốt một chút." Cô nhẹ nói, có chút ngượng ngùng: "Muốn mọi người chú ý đến em."

    Tâm Hứa Ninh Thanh bị mài mềm nhũn, nghiêng đầu hôn lên tóc cô một cái: "Hôm nay đừng vẽ nữa, ngủ sớm một chút, ngày mai rồi vẽ có được không?"

    Thường Lê đã năm ngày không được gặp anh, hiếm khi tỏ ra dính người, duỗi cánh tay ôm lấy cổ anh: "Mệt quá, anh ôm em vào đi."

    Hứa Ninh Thanh cười nhẹ một tiếng, tiếng cười mang theo hơi nóng phả trực tiếp lên cổ cô.

    Tay anh vòng qua đầu gối cô, ôm cô lên rất dễ dàng, còn nhẹ nhẹ áng chừng một chút: "Sao lại nhẹ như vậy?"

    Thường Lê cọ mặt vào ngực anh hai cái, giơ hai ngón tay lên: "Tám mươi hai cân*."

    *1kg = 2 cân, chị Lê nặng có 41kg thôi.

    "Vậy phải ăn nhiều một chút, ôm toàn là xương thôi."

    Hứa Ninh Thanh đá cửa phòng ngủ ra, nhẹ nhàng đặt Thường Lê ở trên giường, hôn lên trán cô một cái, dỗ dành nói: "Không được bật đèn, bây giờ đi ngủ, ngày mai vẽ tiếp có nghe không?"

    Thường Lê gật gật đầu, "Ừm" một tiếng.

    Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng lại, Thường Lê nghe thấy tiếng bước chân của Hứa Ninh Thanh xa dần.

    Cơn buồn ngủ vừa rồi cũng theo tiếng chân mà đi xa mãi, Thường Lê quấn chăn nằm hồi lâu, càng nằm càng tỉnh táo.

    Cô nằm thêm một lát lại bật dậy, mang dép lê đi đến bàn đọc sách mở đèn lên.

    Đôi mắt vẫn mỏi nhừ, không có hứng thú thức đêm vẽ tiếp.

    Thường Lê ngồi trước bàn sách, kéo rèm cửa ra, nhìn ra là một hồ nước nhân tạo, bên ngoài mưa rơi lác đác, trên mặt hồ xuất hiện những gợn nước li ti, thời thiết dần lạnh xuống.

    Cô chợt nhớ tới lời nói của Hứa Ninh Thanh.

    * * * Vậy phải ăn nhiều một chút, ôm toàn là xương thôi.

    Gì cơ gì cơ gì cơ?

    Đây là ý chỉ chỗ nào đó của cô gầy sao?

    Thường Lê dựa lưng vào ghế, hai tay gác lên thành ghế, ngẩng đầu nhìn về phía đèn trần, do dự ba phút mới đứng dậy.

    Cô lén lút mở đèn phòng tắm, lại thay dép.

    Muốn đi tắm rửa một chút.

    [Tắm nước nóng lạnh luân phiên giúp cải thiện lưu thông máu ở ngực]

    Xoa bóp gì đó thực sự quá xấu hổ, tắm rửa thì cũng không quá đáng đúng không?

    Mưa phùn hai ngày liên tiếp, trời cũng bắt đầu lạnh.

    Thường Lê vừa cởi quần áo mở vòi nước liền không nhịn được rùng mình một cái.

    Tắm nước nóng lạnh luân phiên đúng là tra tấn người khác, xối nước lạnh một cái liền không nhịn được co rúm người lại, cuối cùng Thường Lê dựa vào chút ý chí còn xót lại cố gắng tắm nhanh rồi chật vật đi ra.

    Sau đó thì rút ra kết luận là không đáng vì tên khốn kiếp như Hứa Ninh Thanh mà tắm rửa vào cái thời tiết giá rét như thế này!

    Thường Lê run rẩy, đến áo ngủ còn chưa kịp mặc, chỉ khoác thêm áo choàng tắm, thắt dây bên hông một cái.

    Cô đẩy cửa ra ngoài, nhịn không được che mặt hắt hơi một cái.

    Cảm giác giống như dấu hiệu cảm cúm đến nơi.

    Cuộc tắm rửa này không đáng chút nào.

    Cô vừa nghĩ vừa chậm rãi đi ra khỏi phòng tắm, sau đó từ ánh đèn chiếu trên bàn nhìn thấy Hứa Ninh Thanh đang đứng phía đối diện, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.

    Thường Lê dừng chân lại, kéo áo choàng lên trên cổ.

    "Không phải trước khi ăn cơm đã tắm rửa rồi à, sao em lại dậy tắm nữa?" Giọng nói Hứa Ninh Thanh có chút trầm.

    "..."

    Thường Lê mím môi, lựa lời nói dối: "Em thấy không thoải mái lắm.. Nên muốn tắm lại một chút."

    "Vừa rồi anh thấy em mệt đến mức ngã lưng cái là có thể ngủ luôn." Hứa Ninh Thanh nói: "Đừng làm chuyện khác nữa, đi ngủ trước đã."

    Anh tiến lên một bước nắm lấy cánh tay Thường Lê, bỗng nhiên bước chân dừng lại, ánh mắt rơi trên cổ tay cô, sau đó chậm rãi nhìn lên khuôn mặt cô: "Sao lại lạnh vậy?"

    Thường Lê: "..."

    Hứa Ninh Thanh nhìn về phía phòng tắm thì đoán ra được ngay.

    Cái thời tiết này nếu tắm nước nóng nhất định trong phòng tắm sẽ có hơi nóng, mà bây giờ nhìn vào không mảy may một tí hơi nước, chỉ có vũng nước dưới mặt sàn.

    Anh nhíu lông mày một cái, sắc mặt trầm xuống: "Em tắm nước lạnh?"

    "Ừm." Thường Lê tuyệt vọng gật đầu, nắm lấy vành tai ngẩng đầu nhìn anh: "Đúng vậy."

    "Trời lạnh như vậy sao còn tắm nước lạnh."

    "..."

    Thường Lê di chuyển tầm mắt: "Anh đừng hỏi nữa có được không, em muốn đi ngủ."

    Hứa Ninh Thanh chậc một tiếng, nhìn tâm trạng không tốt lắm, lạnh mặt cúi xuống nhìn cô, sau đó nắm lấy cánh tay cô xách ra ngoài: "Đứng đây cho anh."

    Thường Lê: "?"

    Trước đó tên khốn nạn này không phải nói là sẽ không bao giờ nổi giận với cô sao!

    Bây giờ là cái gì vậy!

    Mà nguyên nhân tắm nước lạnh sao có thể nói cho anh chứ!

    Thường Lê nhìn Hứa Ninh Thanh cầm điện thoại, cấp tốc xuống hiệu thuốc mua thuốc cảm cúm rồi pha với nước, liếc nhìn cô một cái, quăng điện thoại qua một bên: "Uống thuốc rồi ngủ tiếp."
     
  4. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 122: Anh giận em à?

    (Chương khóa. Vào đây để tạo tài khoản, vào đây dùng 1 xu có sẵn để nâng cấp tài khoản, quay lại like để đọc truyện)


    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    kayc123, Nhuu mỳy, amygiahan39 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2022
  5. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 123: Tần Hiệt tự sát

    (Chương khóa. Vào đây để tạo tài khoản, vào đây dùng 1 xu có sẵn để nâng cấp tài khoản, quay lại like để đọc truyện)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    kayc123, Nhuu mỳy, amygiahan43 người khác thích bài này.
  6. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 124: Cùng nhau làm bữa tối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào lại xe, Thường Lê liền khóc không dừng được.

    Ban nãy lúc nói chuyện với mẹ Tần còn đang kìm nén, đợi đến khi Hứa Ninh Thanh giơ tay che mắt cô lại, những uỷ khuất đau lòng cứ thế tuôn ra một mạch.

    Thường Lê không nhớ rõ lần gần nhất cô khóc trước mặt người khác như vậy là từ khi nào.

    Hứa Ninh Thanh lần đầu tiên cảm thấy luống cuống, giơ tay bưng mặt cô lên, lòng bàn tay chùi đi hàng nước mắt của cô, bất đắc dĩ cười nhẹ: "Sao lại khóc rồi."

    Thường Lê gỡ tay anh ra, đưa tay chùi mặt qua loa một vòng: "Không có khóc."

    "Được, không khóc." Ngón trỏ Hứa Ninh Thanh sờ sờ cằm cô: "Là hạt đậu vàng đang rơi."

    Thường Lê không thích khóc trước mặt người khác, nhưng không ngăn nổi những giọt nước mắt liền dứt khoát rút khăn giấy đắp lên mặt, chỉnh ghế xe nằm xuống, đặt tờ giấy lên mắt ngăn không cho anh nhìn thấy.

    Hứa Ninh Thanh cười nhẹ, dời ánh mắt tiếp tục lái xe.

    Bên trong xe hai người đều không nói gì, chỉ là lâu lâu Thường Lê lại tạo ra vài âm thanh xấu hổ, khóc nhiều quá nên bị nấc, cứ nấc liên tục.

    Cô phiền muộn ngồi dậy, một tay giật xuống hai tấm khăn giấy đã ướt thành lỗ tròn, tóc tán loạn choàng bên vai, hai bên tóc mai vểnh vểnh trông có chút ngốc, khoé mắt đỏ ửng, bộ dáng buồn bực: "Phiền thật đó! Nấc không dừng được!"

    Như con thần kinh.

    Hứa Ninh Thanh lái xe ra đường lớn, nhìn nàng một cái, giơ tay vuốt gọn mái tóc của cô lại, nụ cười yếu ớt: "Tự làm rồi tự tức à?"

    Thường Lê khẽ hừ một tiếng, lại dựa người vào ghế, nhìn đường xá ngoài cửa sổ.

    Cô rút thêm một tờ giấy nữa lau khô khoé mắt, âm cuối có chút run rẩy: "Bây giờ anh đang đi đâu vậy?"

    "Đại học Z đó." Hứa Ninh Thanh trả lời như lẽ dĩ nhiên: "Không phải ngày mai em có tiết sao?"

    Thường Lê dừng một chút, cắn cắn môi, cúi đầu nói: "Nhưng hôm nay em không muốn về."

    Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu: "Sáng mai không có tiết à?"

    "Có, nhưng có thể dậy sớm một chút rồi đến trường cũng được, dù sao cũng chỉ cách một con đường." Thường Lê nhẹ nói: "Em muốn ở lại với anh lâu hơn một chút."

    Hứa Ninh Thanh biết cô đang nghĩ gì, nhàn nhã nói: "Muốn ở lại với anh lâu hơn một chút hay là muốn ở bên cạnh anh."

    Thường Lê nhìn anh, nghiêm túc trả lời: "Muốn ở bên cạnh anh."

    "Sao nào, sợ anh về nhà rồi khóc nhè giống em à?" Hứa Ninh Thanh buồn cười hỏi.

    Thường Lê không trả lời anh, Hứa Ninh Thanh lại nghiêng đầu nhìn cô một cái, cô nhóc đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt bị tia sáng chiếu rọi sáng lấp lánh, đầu ngón tay xinh đẹp thon thả gõ nhịp bên quai hàm.

    Đẹp như tranh vẽ, chỉ với một ánh nhìn, vết ửng đỏ trên khoé mắt cô trở thành nốt chu sa* trong lòng anh.

    *Nốt chu sa: Nốt ruồi son, dùng để chỉ như một dấu ấn khắc sâu trong tim khi yêu, không thể nào quên được.

    Xe cộ đông đúc, những làn gió thổi ấm áp, giọng nữ trong loa thông báo chỉ đường, xe đi ngang qua Đại học Z rồi thẳng tiếp.

    Hứa Ninh Thanh dắt tay Thường Lê, mở cửa bật đèn.

    "Còn khó chịu không?" Hứa Ninh Thanh hỏi.

    "Dạ?"

    Anh không trả lời, trực tiếp cúi người, lấy trán kề vào trán Thường Lê, hơi thở hòa quyện ấm áp.

    Thường Lê đang chuẩn bị thay giày thì bị anh kéo qua, bây giờ một chân mang dép lê, chân kia chạm đất, bị anh ôm vào trong ngực với tư thế không được tự nhiên lắm.

    Hứa Ninh Thanh dán lên trán cô, thấp giọng nói: "Hình như không còn nóng nữa."

    Chuyện gì vừa xảy ra vậy, Thường Lê cũng quên mất ban ngày mình bị sốt, hít mũi một cái, thanh âm mừng rỡ: "Không khó chịu, ngày mai không phải đi tiêm nữa."

    "Tiêm thêm một mũi đi, đừng để bị sốt lại." Hứa Ninh Thanh nói.

    Hai người thay giày vào nhà, Hứa Ninh Thanh ngồi trên ghế sô pha, cánh tay dùng sức, kéo Thường Lê qua.

    Cô không đứng vững, nhào lên phía trước một cái, lọn tóc đảo qua mặt anh, cánh tay chống trên bả vai, tạo thành tư thế quỳ chống lên người anh.

    Thường Lê ngẩn người, nhìn anh đang gần trong gang tấc.

    Hứa Ninh Thanh buông thõng ánh mắt, hai tay vòng qua eo cô, chậm rãi xiết chặt, ôm cô vào trong ngực.

    Những sợi tóc mai ngắn ngủn đâm vào cổ Thường Lê, có chút ngứa ngứa.

    Hơi thở cô cứng lại, đột nhiên nhận ra, Hứa Ninh Thanh đang nhẹ nhàng run rẩy.

    Dừng lại hai giây, Thường Lê ôm lấy anh, sờ lên đầu anh, khẽ nói: "Có em ở đây."

    Hứa Ninh Thanh chậm rãi thở dời một hơi, duy trì động không nhúc nhích.

    Mặc dù Thường Lê còn nhỏ tuổi, nhưng cũng rất biết chừng mực, gặp tình huống như vậy sẽ không hỏi anh bị làm sao, cũng sẽ không nói những lời khuyên nhủ an ủi, chỉ yên lặng ôm anh như vậy là đủ rồi.

    Hôm nay Hứa Ninh Thanh bước vào phòng bệnh nhìn thấy Tần Hiệt.

    Tay quấn đầy băng gạc, trên băng còn rơm rớm vết máu, làn da tái nhợt, khiến anh nháy mắt nhớ lại cảnh tượng của Tần Nguyệt năm đó.

    Thật sự mà nói chuyện năm đó cũng không tạo ra cái bóng đen gì trong lòng anh cả, nhưng một khắc này hoàn toàn khiến anh cảm nhận được sâu sắc sự bất lực.

    Rất khó chịu.

    "Hứa Ninh Thanh." Qua hồi lâu, Thường Lê nhỏ giọng gọi tên anh.

    Anh đang khóc sao?

    Thường Lê muốn hỏi, nhưng không có thể nói ra.

    "Từ khi nào em biết được sau khi Tần Nguyệt nhảy lầu có người đàm tếu về anh?"

    Anh bỗng nhiên mở miệng hỏi, âm điệu nhẹ nhàng như nói chuyện lúc bình thường, phảng phất giống như những run rẩy nhỏ bé ban nãy không hề tồn tại.

    "Lần trước đến công ty anh có chị trợ lý nói cho em biết." Cô nói xong lại lo lắng Hứa Ninh Thanh sẽ trách trợ lý nhiều chuyện, bổ sung thêm: "Chị ấy tưởng em đã biết hết chuyện năm đó nên mới nói cho em."

    Khi đó Hứa Ninh Thanh nói cho cô chuyện này nhưng không đề cập tới phần của anh.

    Hứa Ninh Thanh khẽ nhướn mày: "Sao sau đó không nói với anh?"

    "Cái này có gì hay mà nói." Cô nhỏ giọng nói: "Cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì."

    Hoàn toàn chính xác không phải chuyện vui vẻ gì, Hứa Ninh Thanh cười cười, kết thúc cái đề tài này, anh ôm eo Thường Lê ngồi thẳng dậy một lúc: "Có đói bụng không, còn chưa ăn cơm tối nữa."

    "Em không đói."

    Hứa Ninh Thanh: "Nhưng anh thấy có chút đói."

    Thường Lê trượt từ người anh xuống ngồi một bên sô pha: "Vậy làm cái gì đó ăn đi, anh ăn mì không, món này em biết làm."

    "Em nấu?"

    "Đúng vậy." Thường Lê chân thành nói: "Em nấu mì có lẽ vẫn ăn được."

    Trước đó hai người đã đi siêu thị mua đồ ăn cất ở trong tủ lạnh, Thường Lê mở tủ ra, lục tung lên mới phát hiện lần đó là mua mì Ý, còn cô chỉ biết nấu mì ăn liền.

    "Chúng ta không mua cái loại bình thường đơn giản nhất kia sao?"

    "Không có." Hứa Ninh Thanh nhìn biểu cảm của cô thì biết cô đang nghĩ gì, cười nói: "Để anh nấu."

    "Anh biết sao?"

    Thường Lê đang đứng trước tủ lạnh quay đầu lại, Hứa Ninh Thanh đứng rất gần sau lưng cô, vừa nghiêng đầu đã nhìn đường cong quai hàm cùng hầu kết của anh đang nổi lên.

    Hứa Ninh Thanh giơ tay, lồng ngực dán lên lưng cô, lấy trong tủ lạnh hộp thịt bò cắt hạt lựu ra: "Chưa nấu bao giờ, cũng không biết có làm được không nữa."

    "Vậy anh lên mạng tra xem phải làm như thế nào đi." Thường Lê lại lấy hai quả cà chua từ trong hộp hoa quả ra: "Cái này là để trang trí cho đẹp, anh tra nhanh một chút, không là đến khi không làm được lại mất thời gian với đói hơn."

    Hứa Ninh Thanh "Ừm" một tiếng, bỏ thịt bò vào trong tô sứ, cho thêm tinh bột* và dầu ô liu, sờ vào túi mới phát hiện điện thoại để ngoài phòng khách.

    *Nguyên văn "淀粉" : Trà nghĩ là bột năng hoặc bột mì gì đó.

    "Lê Lê, giúp anh lấy điện thoại với, đang ở trong túi áo của anh ở ngoài phòng khách đó."

    Thường Lê dựa vào một bên kệ bếp nhìn anh xử lý thịt bò, đôi tay người đàn ông thon dài, cô nhìn không thể rời mắt, cũng lười đi lấy, một tay gối lên đầu, một tay khác lấy điện thoại từ trong túi ra đưa cho anh: "Anh lấy của em tra đi."

    Hứa Ninh Thanh lau khô tay, cầm điện thoại mở ứng dụng tìm kiếm.

    "Cái này cứ làm như vậy sao?" Thường Lê một bên nâng má, đưa tay bóp hai lần lại thêm rượu gia vị vào trong thịt bò.

    "Ừm." Hứa Ninh Thanh nhàn nhạt đáp một tiếng, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại.

    Trong phần tìm kiếm hiện ra lịch sử Thường Lê vừa tra cách đây không lâu.

    - Cách để ngực lớn.

    - Tắm nước nóng lạnh đan xen có thật sự hiệu quả không?

    "..."

    Hứa Ninh Thanh: ?

    Thường Lê bỗng nhiên cũng ý thức được lịch sử tìm kiếm trong điện thoại của mình vẫn chưa xóa, ngước lên nhìn về phía Hứa Ninh Thanh.

    Hai người đối mặt với nhau một hồi, Hứa Ninh Thanh nhìn xuống khẽ cười một tiếng, lỗ tai Thường Lê bắt đầu nóng lên.

    "Anh ngậm miệng lại." Thường Lê ra đòn phủ đầu.

    Hứa Ninh Thanh lại cười to hơn, ngón tay vuốt trên màn hình mấy lần, tìm được cách làm mì Ý, để di động qua một bên rồi lại đi đến rắc thêm ít tiêu vào trong tô sứ.

    "Không sao." Anh nhoẻn miệng cười: "Như bây giờ rất tốt."

    "..."

    Thường Lê chọn biện pháp phớt lờ, cái người này càng phản kháng thì anh sẽ càng làm tới.

    Hứa Ninh Thanh thật sự không tiếp tục trêu trọc cô nữa, khẽ cong môi, tâm tình trầm lắng ban nãy bị càn quét sạch sẽ, cùng cô vui vẻ nấu xong hai đĩa mì Ý.

    "Ra ăn thôi." Hứa Ninh Thanh cầm hai đôi đũa.

    "Vâng."

    Có lẽ kiếp trước Hứa Ninh Thanh là một đầu bếp, nhìn hướng dẫn qua loa mà vẫn nấu ngon như vậy.

    Thường Lê không đói nhưng vẫn ăn xong rất nhanh.

    Cô dựa vào ghế, sờ sờ bụng, thoải mái cảm thán: "No bụng rồi."

    Hứa Ninh Thanh giương mắt, ý vị sâu xa nói: "No rồi thì chúng ta nói một chút cái vấn đề trong điện thoại của em đi."

    "..."

    "Đêm hôm khuya khoắt đi tắm là bởi vì.." Anh dừng lại: "Cái này?"

    Thường Lê căn bản không muốn trả lời vấn đề này, cúi đầu làm như không nghe thấy.

    Bị phớt lờ cũng không ảnh hưởng đến việc Hứa Ninh Thanh phát huy, anh vẫn cười, ôm Thường Lê ngồi lên ghế sô pha, thân thể ngã nhào xuống, đè nửa người cô nằm trên ghế.

    Đầu Thường Lê gối lên tay vịn, chớp mắt nhìn anh: "Anh tính làm gì?"

    "Nếu muốn như vậy cũng không nhất thiết phải tắm nước lạnh, còn có biện pháp khác mà."

    "Cái gì cơ?"

    Anh híp cặp mắt đào, nở nụ cười: "Muốn thử không?"

    Thường Lê nhìn biểu cảm của anh, bỗng nhiên ý thức được anh đang nói đến cái biện pháp gì, thẹn quá hóa giận: "Hứa Ninh Thanh!"

    Anh cười rồi kết thúc đề tài này.
     
  7. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 125: Đi yêu thương anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về phía Thường gia, từ sau khi Thường lão phu nhân đi theo bảo mẫu đến bệnh viện về thì luôn trong trạng thái mất hồn mất vía, Thường Tri Nghĩa nhìn bà một hồi, tháo kính xuống gấp báo lại: "Có chuyện gì xảy ra à?"

    Thường lão phu nhân nhìn ông một cái, chải chuốt mọi chuyện một lần nữa cho logic.

    Bà sống đến từng này tuổi rồi, lại còn là sống trong giới thương trường tràn ngập lục đục tranh đấu, lúc trẻ đã gặp qua nhiều chuyện, có vài thứ chỉ cần nhìn một chút liền rõ ràng.

    Hôm nay ở bệnh viện nhìn thấy Thường Lê với Hứa Ninh Thanh liền cảm thấy không thích hợp.

    Nhưng bà cảm thấy không thể tin được, lúc trước chỉ nghĩ quan hệ giữa hai đứa khá tốt, bây giờ lại nhớ tới, tính cách của Lê Lê, hiếm khi biểu hiện sự thân mật với người khác.

    "Hôm nay tôi tới bệnh viện thì gặp Lê Lê với Hứa Ninh Thanh."

    Thường Tri Nghĩa: "Ai bị bệnh rồi?"

    "Lê Lê bị cảm cúm." Thường lão phu nhân như có điều suy nghĩ: "Lúc trước ông có thấy quan hệ giữa Lê Lê với Hứa Ninh Thanh có chút là lạ không?"

    Giọng nói Thường Tri Nghĩa nhàn nhạt: "Lạ chỗ nào?"

    "Hôm nay tôi nhìn thấy hai đứa nó nắm tay đi trong bệnh viện, còn cười cười nói nói, nhìn rất là.. cái đó gọi là gì nhỉ."

    Bà chưa nói xong, Thường Tri Nghĩa cũng đã hiểu ý trong lời nói của bà, có chút sửng sốt: "Bà nói hai đứa nó yêu nhau á?"

    "Nhìn khá giống đấy."

    "Cái cậu Hứa Ninh Thanh này không phải ba ngày hai cái hotsearch à?"

    Tuy nói ông thật sự thưởng thức Hứa Ninh Thanh, nhưng để cháu nội của mình yêu đương với cậu ta thì có chút do dự: "Tuy mấy cái đó đã được chứng mình là giả, nhưng lỡ may lẫn bên trong có chút sự thật thì sao?"

    Tuy đáy lòng Thường lão phu nhân cũng không thể tán đồng chuyện này, nhưng nghe ông nói con trai Trần Điềm như vậy lại bất mãn: "Trước đó ông còn khen thằng bé trước mặt tôi đấy, nói ban đầu hiểu lầm nó, bây giờ thì lại sao rồi?"

    Thường Tri Nghĩa bị hỏi vặn thì không nói nên lời, thở dài nửa ngày, lại nói: "Nhưng hai đứa nó kém nhau nhiều tuổi quá đi, Ninh Thanh cũng ba mươi rồi hả?"

    "Đâu có lớn vậy, mới hai mươi tám thôi." Thường lão phu nhân nói.

    Thường Tri Nghĩa khoát tay: "Thì cũng sắp ba mươi rồi."

    "Ông qua cầu rút ván đấy à, bây giờ thành cháu rễ thì ông không bằng lòng, không phải trước đó còn nói nếu thằng bé là con trai ông thì tốt biết bao sao?"

    Thường lão phu nhân vừa nói xong, hai người liền không hẹn mà cùng nhớ đến một chuyện.

    Lời này là trước đó Thường Tri Nghĩa nói với Thường Lê, lúc ấy biểu hiện của cô có chút khẩn trương, khi đó không có chú ý, bây giờ nghĩ lại liền cảm thấy không thích hợp.

    Còn nói sau này sẽ tìm cháu rễ giống vậy cho bọn họ.

    Thì ra là có giấu tâm tư bên trong.

    Hai người liếc nhìn nhau, nháy mắt liền xác định hai đứa quả nhiên lén lút yêu đương.

    Thường Tri Nghĩa lo lắng, thở phì phò thổi rung những sợi râu: "Kém nhiều tuổi như vậy, Hứa Ninh Thanh tự mình lập nghiệp bươn chải nhiều năm, tuyệt đối không phải người đơn giản, Lê Lê của chúng ta sau này mà ở với cậu ta chẳng phải sẽ bị thiệt thòi sao?"

    Thường lão phu nhân cũng lo lắng chuyện này: "Vậy ông tính làm sao đây?"

    Câu này cũng hỏi khó Thường Tri Nghĩa quá rồi.

    Ông là một người rất kiên định, chuyện của Thường Thạch Lâm và Bạch Ý lúc trước ông cũng quyết liệt phản đối, mặc dù cuối cùng bởi vì Bạch Ý đã mang thai nên vẫn để cô vào cửa.

    Nếu Thường Lê thật sự yêu đương với người không đáng tin cậy, Thường Tri Nghĩa khẳng định vẫn sẽ phản đối, dù sao đây cũng là chuyện cả đời.

    Cậu ta đã lớn tuổi, mỗi lần nghĩ đến lỡ may sau khi bản thân đi rồi, Thường Lê bị bắt nạt không có ai bảo vệ con bé liền cảm thấy khó chịu, chuyện đại sự như vậy phải tuyệt đối cẩn thận, gả cho người mình thật sự tin cậy.

    Hứa Ninh Thanh là hạng người gì, năng lực đương nhiên công nhận, nhưng về phương diện khác, Thường Tri Nghĩa vẫn chưa rõ ràng.

    "Với tính cách của Lê Lê, nếu thật sự phản đối hai đứa nó thì chắc chắn sẽ náo loạn cho coi."

    Thường lão phu nhân ngồi đối diện ông: "Ông thật sự muốn phản đối sao?"

    "Bà thử nói xem?"

    "Trước hết chúng ta cứ làm như không biết gì đi, quan sát trước đã, nếu có chuyện gì thì chúng ta đánh tiếng trước với Hứa Ninh Thanh, dù sao thằng bé cũng lớn tuổi hơn, Lê Lê còn đang nhỏ tuổi tính gì đến chuyện cưới gả chứ."

    Thường Lê không biết tối hôm đó chuyện của mình và Hứa Ninh Thanh đã hoàn toàn bại lộ, Thường Tri Nghĩa buồn bực cả đêm ngủ không ngon, ngày hôm sau còn mua một chồng tạp chí mà xưa nay không đụng đến về để tỉ mỉ nghiên cứu một lượt.

    Hôm sau Thường Lê đến trường học, buổi chiều lại đi bệnh việc truyền thuốc hạ sốt.

    Sau khi lễ Quốc Khánh kết thúc thời gian cũng trôi nhanh hơn nhiều, sau khi Thường Lê xử lý xong công việc bên Gia Linh lại bắt đầu tất bật ôn thi giữa kì, từng môn từng môn, phải thức đêm rất nhiều.

    Mùa thu qua đi, mùa đông đang tới, thời tiết se lạnh, thức dậy sớm là chuyện khó khăn nhất.

    Sáng thứ sáu không có tiết, Thường Lê hiếm khi được ngủ nướng, kết quả lại bị một cuộc điện thoại của Hứa Ninh Thanh đánh thức.

    "Làm sao?" Cô kéo chăn lên đỉnh đầu, đè ép thanh âm hỏi.

    Giọng cô nhóc lèm nhèm, còn có chút bực bội, Hứa Ninh Thanh nghe xong liền biết anh đã phá giấc ngủ của cô, cười khẽ một tiếng: "Lâu như vậy rồi, em tính khi nào mới đi yêu thương anh vậy?"

    Khoảng thời gian này Thường Lê luôn bận rộn công việc, không có thời gian đi chơi vói Hứa Ninh Thanh, chỉ có buổi tối trên đường trở về kí túc xá mới gọi điện nói chuyện với anh được một chút.

    "Chiều nay đi." Thường Lê nói: "Lớp buổi chiều đổi thời gian, à mà chiều này em có chuyện gấp phải làm, anh đi với em đi."

    Hứa Ninh Thanh đồng ý rất nhanh: "Được."

    Không tiếp tục quấy rầy cô ngủ nữa, Hứa Ninh Thanh nhanh chóng cúp điện thoại.

    Buổi chiều tan làm ở công ty xong liền đi thẳng đến trường của Thường Lê.

    Đến nơi đã thấy cô đứng đợi, lưng mang một chiếc balo phủ lông mềm như nhung đứng đợi trước cổng kí túc xá, đang cúi đầu gõ điện thoại.

    Một giây sau điện thoại của Hứa Ninh Thanh liền rung lên.

    [Bảo bối: Anh đến chưa? ]

    Tiếp đó là một gói cảm xúc hình cô bé đang kéo theo chiếc vali nhỏ, kèm theo dòng chữ "Bạn nhỏ nhà người ta đã về rồi sao anh còn chưa đến đón?"

    Hứa Ninh Thanh nhấn còi xe, Thường Lê ngẩng đầu lên nhìn, nháy mắt liền cười rộ lên chạy về phía anh.

    Khác hoàn toàn bộ dáng nhập nhèm gắt ngủ sáng nay.

    Hứa Ninh Thanh nhìn cô ngồi lên xe rồi đóng cửa, cười hỏi: "Vui như vậy luôn?"

    Đôi mắt hồ ly của cô cong cong, dáng vẻ không không có chút đứng đắn nào, tiến đến bên tai anh, ung dung nói: "Có công việc người mẫu cho anh rồi."

    Hứa Ninh Thanh nhướn mày, ý cười dần dần hé ra.

    Nghe cô nói tiếp: "Em muốn vẽ tranh cơ thể nam giới."
     
    meomun828, daylahaviCuộn Len thích bài này.
  8. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 126: Sợ anh rồi à?

    (Chương có phí. Nếu chưa có xu có thể vào đây nạp xu theo Cách 1, hoặc vào TruyenHD giải pass để đọc truyện, thắc mắc về pass vui lòng ib page để thêm gợi ý)

    Lưu ý cần đọc:

    - Bộ truyện này chỉ mới áp dụng Cách nạp 1, những Cách 2 3 khác không cần thiết.

    - Mọi người cố gắng giải pass, căng lắm mới xin gợi ý.

    - Khi xin thêm gợi ý nhớ nói rõ số chương luôn nha. Xin đừng comment vào bài viết trên page là không giải được pass, hãy chỉ inbox riêng thôi.

    - Không được hỏi những câu như: "Pass là gì, mình tìm không được", "Trà ơi, nói pass cho mình đi ạ".. Trà chỉ cho mọi người gợi ý thôi, không có vụ nói thẳng ra đâu nha :3
     
  9. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 127: Em bảo vệ anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thường Lê quả thực phục trình độ mặt dày của cái người này.

    Nếu là bình thường chắc chắn cô sẽ phản bác, nhưng vì trận ban nãy trong phòng tắm, cô cũng không dám mạnh miệng nữa, thế là ngoan ngoãn cúi đầu xuống, không có đáp lại.

    "Buổi tối có về không?" Hứa Ninh Thanh vừa hỏi vừa gắp xương ra đĩa.

    Thường Lê nhìn anh một cái: "Anh định làm gì?"

    Hứa Ninh Thanh cười: "Còn làm gì nữa, muốn xem xem tối nay có thể tiếp thêm một lần nữa không."

    "..."

    Thường Lê bực bội, hai bên má lại hiện lên đám mây hồng, sau đó giơ ngón trỏ chọt lên ngực anh hai cái: "Anh có thể giữ lại chút mặt mũi cho mình không, xem xem bản thân đang ở vị trí nào kìa."

    Anh nhíu mày một cái: "Anh ở vị trí nào?"

    Thường Lê chỉ vào mình rồi lại chỉ vào anh: "Vị trí chú đó."

    Hứa Ninh Thanh vẫn cứ thong dong, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi lý do thoái thác của cô, ngữ điệu tự nhiên hơi gật đầu một cái: "Vậy ăn cơm xong cùng chú làm thêm một lần nữa?"

    "..."

    Thường Lê không thể nhịn được nữa, dùng sức nhéo anh một cái: "Hứa Ninh Thanh!"

    Trêu cô thành công, anh bắt đầu cười, người biếng nhác tựa trên trụ bếp, cười đến bả vai rung lên, lại đưa tay vò đầu Thường Lê mấy cái: "Đi ra ngoài ăn thôi."

    Mặt Thường Lê bị anh làm cho đỏ bừng, tóc tai cũng tán loạn rối tung lên, cô cầm hai bên tóc vuốt cho ngay ngắn lại rồi mới đi theo Hứa Ninh Thanh ra ngoài.

    "À đúng rồi."

    Thường Lê ngồi trước bàn ăn, do dự một hồi vẫn không nhịn được thắc mắc trong lòng: "Làm như vậy.. có cảm giác gì?"

    Hứa Ninh Thanh dừng lại, nhướn mày một cái: "Thoải mái."

    ".. Ồ."

    Thường Lê cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chỉ cần làm như vậy mấy lần là có thể thoải mái rồi á?

    Ngay sau đó liền nhớ tới cánh tay nắm chặt của người đàn ông, cảm giác như toàn bộ gân xanh đều nổi lên.

    Không được nghĩ nữa!

    Thường Lê cấp tốc lắc đầu, chuyên tâm ăn cơm.

    Buổi tối vẫn quyết định ngủ ở đây, vừa ăn xong liền đi hoàn thành nốt bức tranh, trời bên ngoài vẫn chưa tối hẳn, Thường Lê chỉnh lại giá vẽ, chụp một tấp ảnh đăng lên vòng bạn bè.

    Như thường lệ, chặn hết tất cả những người lớn trên Wechat đi.

    Rất nhanh sau đó liền có người bình luận vào bài đăng.

    Sau khi xác định quan hệ với Hứa Ninh Thanh, Thường Lê cũng có đăng vài lần quanh vòng bạn bè của anh, mặc dù không nhiều, nhưng bạn bè đều biết mối quan hệ của hai người.

    Cũng may Hứa Ninh Thanh đã đánh tiếng trước với bên truyền thông, cho nên tin tức liên quan đến hai người không còn xuất hiện trên mạng xã hội nữa, mấy lời bàn tán trong trường cũng ít dần đi.

    - Ây da huhu vẽ đẹp quá! Đẹp quá trời ơi!

    - Sao có thể vẽ ra nếp áo được như vậy chứ! Xin nhận của tại hạ một lạy!

    - Tui biết vì sao tui vẽ không đẹp rồi, là vì tui không có người bạn trai như vậy.

    - Tui mà có một người bạn trai như như thế này, còn phải cưỡi ngựa nhỏ ở bên hồ để vẽ ngỗng sao!

    - Sư phụ Lê quá đỉnh rồi! Tui vì Lê Lê điên cuồng bình chọn!

    - Nhìn cái dáng người trong tranh đi! Ngoài đời thật sự có thể có dáng người như vậy sao, tui phải nỗ lực!

    Bình luận thứ sáu là của một bạn cùng lớp hồi cao trung của Thường Lê, không lâu sau đó Mạnh Thanh Cúc liền bình luận vào bài của cô.

    Mạnh Thanh Cúc: Cậu không thể như vậy được! Đây là bạn trai nhà người ta!

    Mạnh Thanh Cúc: Bảo bối ơi mình phục cậu rồi, còn có loại khoe ân ái này sao?

    Phàn Hủy: Cậu trả lời mình trước đã, đây là tranh tả thực sao?

    Phàn Hủy: Ha người lên giường rồi á?

    Thường Lê nhìn một vòng bình luận, vui vẻ cười không dừng được, ngay sau đó liền nhận được thông báo của Hứa Ninh Thanh, cô vuốt lên tải lại trang mới thấy anh cũng đăng một bài mới.

    Thân là một người đàn ông trung niên, thật khó khăn mới cập nhật vòng bạn bè nhưng chỉ để khoe bạn gái nhỏ của mình.

    [Hứa Ninh Thanh: Bạn gái vẽ.]

    Bên dưới là tấm ảnh Thường Lê vừa đăng.

    "..."

    Thường Lê cất gọn giá vẽ rồi đẩy cửa đi ra ngoài, Hứa Ninh Thanh đang ngồi bên bàn ăn, trước mặt là một quyển sổ.

    "Anh đang làm việc mà, sao còn có thời gian đăng vòng bạn bè nữa." Thường Lê đi qua ngồi bên cạnh anh.

    "Vừa làm xong." Hứa Ninh Thanh tắt giao diện tin nhắn, gấp sổ lại: "Vẫn còn sớm, đi dạo một lát nhé?"

    Thường Lê tựa lưng lên ghế, uể oải vươn vai một cái, khoảng thời gian này ngày nào cũng ở lì trong phòng làm bài, lâu rồi chưa ra ngoài chơi: "Được, đi đâu đây?"

    Hứa Ninh Thanh hỏi: "Em muốn đi đâu không?"

    Vừa ăn cơm lại còn lo liệu hoàn thành bức tranh kia, bây giờ Thường Lê có chút lười: "Chỉ cần có thể ngồi là được, không muốn đi bộ."

    Hứa Ninh Thanh cười, lên tiếng đề nghị: "Vậy đi xem phim đi?"

    "Được."

    Sau khi lên xe Thường Lê liền mở điện thoại xem mấy phim đang chiếu gần đây, lúc này mới phát hiện ra cũng không có phim gì hay, ngược lại trong danh sách "phim sắp chiếu" có mấy bộ cô muốn xem thử.

    "Anh có phim gì muốn xem không?" Cô hỏi.

    "Không, phim nào cũng được."

    Cô lại cúi đầu xuống, nhìn vào điện thoại di động lướt lướt chọt chọt.

    Nhìn mấy cái tên đầu đều là phim tình cảm nhạt nhẽo, có hai bộ phim hành động và hài kịch có điểm đánh giá rất thấp, còn có một bộ phim kinh dị, hôm nay là suất chiếu đầu, vẫn chưa có điểm.

    Thường Lê do dự một hồi, nghiêng đầu: "Đi xem.. phim ma không?"

    Hứa Ninh Thanh liếc nhìn cô một cái: "Không sợ à?"

    "Em cũng không sợ mấy cái này lắm." Cô nói.

    Thường Lê thật sự không sợ xem phim ma, lúc trước học sơ trung còn có bạn học mở "Vòng tròn oan nghiệt" và "Lời nguyền" lên máy chiếu để xem.

    Lúc ấy trong lớp có rất nhiều nữ sinh bị dọa không xem được, thậm chí có người nhát gan còn khóc luôn tại lớp. Khoảng thời gian dài sau đó, những bạn học nội trú vào ban đêm đều thao thức ngủ không yên, còn học sinh ngoại trú thì ở nhà xin ngủ cùng giường với ba mẹ.

    Hồi ấy Thường gia đang rời trụ sở ra khỏi Bắc Kinh, ông bà nội phải đến Thượng Hải, Bạch Ý cùng Thường Thạch Lâm lại càng không về nhà, một mình Thường Lê ngủ trong căn biệt thự trống trải như vậy, một chút cũng không thấy sợ hãi.

    Vô cùng bình tĩnh.

    Như một nữ chiến binh dũng cảm.

    Cô cũng cảm thấy lá gan của mình thật lớn.

    Từ bé đến giờ dường như chưa có việc gì khiến cô phải sợ hãi cả.

    Nhưng lần này cô sai rồi.

    Xe đậu sâu bên trong hầm gửi xe, hai người đi thang máy lên rạp chiếu phim tầng cao nhất, Thường Lê đi lấy vé, đến lúc kiểm vé vào rạp cô còn đắc ý hỏi Hứa Ninh Thanh: "Anh mà biết sợ sao?"

    Hứa Ninh Thanh cong môi, thuận theo cô trả lời: "Biết chứ."

    Thường Lê hài lòng, vỗ vỗ lên lưng anh: "Sợ thì ôm em, em bảo vệ anh."

    "Ban nãy em đi lấy vé thấy tỉ lệ mua rất cao, mặc dù chưa xem tuyên truyền nhưng chắc cũng hay đó, hiếm khi thấy phim kinh dị có tỉ lệ mua cao như vậy." Cô vừa đi vừa nói chuyện líu lo không ngừng.

    Còn rất phấn khích.

    Hứa Ninh Thanh nhìn cô nhóc đang vui vẻ nhảy nhảy nhót nhót, nở một nụ cười bất lực.

    Nhưng nụ cười này của Thường Lê không tiếp tục được bao lâu nữa.
     
    meomun828Cuộn Len thích bài này.
  10. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 128: Anh phải thuận theo em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô thực sự không sợ ma, về cơ bản cũng chẳng sợ cái gì, trừ cái này.

    Côn trùng.

    Các loại côn trùng đều là tử huyệt của cô.

    Trong phim bắt đầu nói về một đàn trâu trong nông trại bị lây nhiễm ký sinh trùng dẫn đến tử vong hàng loạt, trong lúc nhân vật chính đi đến nông trường hỏi bệnh thì đột nhiên phát hiện, loại ký sinh trùng mới phát hiện này sẽ phát triển to ra sau khi hút máu.

    Ban đầu khi nghe đến ba chữ "ký sinh trùng" này thì nửa người Thường Lê đã run lên rồi, cho tới khi nhìn thấy hình ảnh con côn trùng nhão nhoét dần phình to sau khi hút máu liền cảm thấy choáng váng.

    Đây đâu phải phim ma, đây chính là phim kinh dị.

    Thường Lê không tự chủ được ngửa lưng ra sau, dựa vào thành ghế, đáy họng không nhịn được nôn nao một tiếng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch cả ra.

    Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu, tới gần thì thầm bên tai cô: "Sao vậy?"

    ".. Côn trùng." Giọng nói của Thường Lê mềm nhũn: "Em sợ nhất là nó."

    "Trước khi mua em không biết sao?" Hứa Ninh Thanh cười: "Tựa phim không phải là cái gì trùng đó à?"

    Thường Lê nhanh chóng sụp đổ: "Em mua đại, ai mà nhìn kĩ như vậy chứ!"

    "Vừa rồi ai nói không sợ, còn nói muốn bảo vệ anh cơ mà." Hứa Ninh Thanh vò đầu cô: "Vậy đi nha?"

    Thường Lê nghe ra sự khinh thường cũng giễu cợt trong giọng nói của anh.

    Ai còn nói muốn bảo vệ cơ mà.

    Bổn cung nói.

    Cô ngước mắt lên, hít một hơi thật sâu, nhìn lại lên màn chiếu: "Không đi, đi làm gì, phim vừa mới chiếu mà?"

    Ánh sáng trong rạp chiếu phim rất u tối, cái chóp mũi ngạo nghễ của cô như ưỡn ra đón lấy ánh sáng chiếu trên màn hình, hai hàng lông mày nhíu chặt, ra vẻ mạnh mẽ tiếp tục nhìn chằm chằm lên màn hình.

    Chỉ khi nào xuất hiện cảnh có côn trùng mới vội vàng nhắm mắt lại.

    Sợ hãi, nhưng quật cường.

    Hứa Ninh Thanh liền để yên cho cô xem, cũng muốn thử xem cô có thể chống đỡ đến đâu.

    Thường Lê nhìn chằm chằm màn hình, không biết qua bao lâu bắt đầu cảm thấy cánh tay lạnh ngắt, quơ quơ qua phía bên cạnh, nắm tay Hứa Ninh Thanh kéo lại.

    Hứa Ninh Thanh sờ tay cô một cái, nhíu mày thấp giọng hỏi: "Sao tay em lạnh vậy?"

    Thường Lê nói gì đó, giọng nói rất nhỏ, anh không nghe rõ.

    Anh cúi thấp đầu xuống, để tai gần miệng cô: "Hả, ban nãy em nói gì cơ?"

    "Muốn nôn." Thường Lê nói: "Quá buồn nôn rồi."

    "..."

    Hứa Ninh Thanh không nói hai lời liền kéo cô ra ngoài sảnh, mua chai nước rồi đứng ngoài nhà vệ sinh đợi cô, bắt đầu tự trách.

    Nếu anh biết khiếp sợ côn trùng đến vậy thì đã sớm mang cô ra ngoài rồi, sẽ không muốn chơi đùa thử xem rốt cuộc cô ngoan cường đến đâu.

    Một lát sau, Thường Lê đi ra, cô rửa mặt, giọt nước thuận theo sợi tóc rơi xuống, dính lên trên mặt, khóe mắt ướt át, nhìn vừa tội vừa thương.

    "Nôn ra rồi à?" Hứa Ninh Thanh hỏi.

    "Không có." Thường Lê cầm chai nước trong tay anh, ngửa đầu uống một hớp lớn: "Chỉ là cảm thấy buồn nôn, nhưng nôn không ra."

    "Sợ côn trùng đến vậy à." Hứa Ninh Thanh lau nước mắt trên khoé mắt cô, cảm thấy đau lòng: "Sao em không nói sớm?"

    Thường Lê cũng dần hồi phục sau khi uống nước, lúc này lại tá hỏa, nổi giận đùng đùng chỉ tay vào anh mắng: "Không phải tại anh sao! Nếu anh lặng lẽ mang em ra khỏi rạp thì làm sao có chuyện tốt như thế này chứ! Còn hết lần này đến lần khác khiêu khích em, vậy chẳng phải em nên thuận theo ý anh mà tiếp tục xem sao!"

    Hứa Ninh Thanh gật đầu một cái, véo gò má cô: "Ừm, là tại anh, không nên làm như vậy."

    "..."

    Thế mà còn ngoan ngoãn nhận lỗi.

    Thường Lê ngẩng đầu lên nhìn anh, hơi chớp mắt, giọng nói chậm lại: "Thật ra cũng không phải trách anh.. Nhưng nếu ban đầu anh chịu xuống nước thì em cũng không tức giận như vậy, cho nên anh phải thuận theo em, điều này có lợi cho quan hệ của hai ta."

    Hứa Ninh Thanh cười: "Được."

    Anh cầm túi giúp cô, lại hỏi: "Em không khó chịu ở đâu chứ?"

    "Ừm, không khó chịu."

    Phim xem được một nửa đã đi rồi, bây giờ vẫn chưa muộn lắm, hai người đi đến tiệm trà sữa ngồi thêm một lát.

    Thường Lê cầm ly trà sữa tìm chỗ ngồi xuống: "À đúng rồi, sắp tới đây hình như có một cuộc thi."

    "Vẽ tranh?"

    "Ừm."

    "Em muốn tham gia à?"

    "Em muốn thử một chút, phía Gia Linh tổ chức, những thí sinh dự thi.." Thường Lê giơ tay lên ngang trán ra hiệu: "Cũng thuộc loại trình độ cao ấy."

    "Khi nào?"

    "Nghỉ đông, thời gian cụ thể vẫn chưa xác định." Thường Lê chống tay lên má: "Địa điểm cũng gần, ở Thượng Hải."

    Hứa Ninh Thanh "chậc" một tiếng, nghiêng đầu.

    Thường Lê dừng lại, nhìn anh, thắc mắc giương cao lông mày.

    "Thượng Hải, có phải ở đó có rất nhiều nam sinh thích em không?"

    "..."

    Thường Lê tròn mắt nhìn, nhịn không được cười ra tiếng, còn có chút khoe khoang hất cằm: "Đúng vậy, rất nhiều, xếp vòng quanh sông Hoàng Phổ đó."

    Hứa Ninh Thanh híp híp mắt: "Tới lúc đó anh đi cùng em nha?"

    "Anh không yên tâm à?"

    "Đương nhiên rồi, bạn gái trẻ trung xinh đẹp, không thể trông coi kỹ một chút sao."

    Thường Lê cười, mặt mày rạng rỡ: "Nhưng mà em nghĩ là sẽ rất chán đó, có thể anh sẽ không được nhìn thấy em nhiều đâu."

    "Không sao." Hứa Ninh Thanh kiêu ngạo nói: "Anh sẽ ở khách sạn chờ em, chờ em đến yêu thương anh."

    Sau khi uống xong trà sữa liền trở về biệt thự.

    Thường Lê cất tranh vào rồi đi tắm rửa, tắm xong lại đi ra phòng khách muốn rót một cốc nước.

    Hứa Ninh Thanh vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy cô nhóc mang áo ngủ lụa màu hồng, cổ áo ôm qua xương quai xanh, mái tóc mềm mại vẫn còn hơi ướt, mang dép lê lộ ra những đầu ngón chân xinh đẹp.

    Hầu kết anh khẽ động: "Sao em lại ra đây?"

    "Em thấy khát, muốn uống nước." Thường Lê đi đến bên cạnh tủ lạnh lấy chai nước mát, vặn hai cái nhưng mở không ra, đành phải cầu cứu Hứa Ninh Thanh: "Anh mở giúp em với."

    Hứa Ninh Thanh nhận lấy, đặt chai nước mát qua một bên, đứng dậy rót cho cô một ly nước nóng: "Đêm hôm khuya khoắt còn uống lạnh, quên vụ lần trước bị sốt rồi à?"

    Nhắc đến chuyện này, dù đã qua bao lâu Thường Lê vẫn cảm thấy xấu hổ, đành phải ngoan ngoãn nhận ly nước nóng uống một ngụm.

    "Anh chưa đi ngủ à?" Thường Lê hỏi.

    Hứa Ninh Thanh: "Bây giờ anh ngủ."

    "Vậy anh ngủ sớm một chút, ngủ ngon nhé."

    Hứa Ninh Thanh cười lên, giọng nói ôn hòa: "Ừm, em ngủ ngon."

    Sau khi xem phim còn đi dạo bên ngoài một hồi, Thường Lê vốn tưởng mình đã quên những hình ảnh trong phim rồi, ai biết tới khi vừa tắt đèn ngủ, những cảnh tượng buồn nôn nổi da gà kia lại hiện lên trong đầu.

    Trong bóng tối, Thường Lê nghe được tiếng tim mình đập kịch liệt cùng tiếng hô hấp dồn dập.

    Bắt đầu cảm giác con giun hút máu kia đang ngọ nguậy trên giường mình, Thường Lê thu tay vào chăn cái vèo, ngừng hai giây lại chui cả đầu vào trong chăn.

    Năm phút về sau, phòng ngủ của Hứa Ninh Thanh vang lên tiếng gõ cửa.

    Anh vừa tắm xong, áo choàng tắm rộng rãi khoác lên người, sợi dây ngang hông vắt qua cho có, lộ ra mảng lớn lồng ngực dính nước, mái tóc ngắn cũng đang ẩm ướt, giọt nước chảy theo sống mũi rơi xuống.

    Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn ngủ, cả căn phòng toát lên bầu không khí khiến người ta mặt đỏ tim run.

    Hứa Ninh Thanh nhìn cô nhóc đang đứng trước cửa phòng ngủ của mình, ngừng lại, cuống họng bắt đầu ngứa, ho nhẹ một tiếng: "Sao lại tới đây, em không ngủ được à?"

    "Xem phim xong, em thấy có chút sợ."

    Thường Lê nhẹ nói, sau đó bắt đầu chậm rãi bước từng bước một đi đến bên giường anh, cô vén góc chăn lên, nhẹ nhàng ngồi xuống, ngước mắt nhìn anh nói: "Tối nay em có thể ngủ cùng anh được không?"
     
    meomun828Cuộn Len thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...