Ngôn Tình [Dịch] Anh Đừng Có Nhõng Nhẽo - Điềm Thố Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Trà Min, 8 Tháng bảy 2021.

  1. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 89: Ở bên anh có được không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiều mùng tám, thi đại học kết thúc.

    Cổng trường dày đặc phụ huynh vây quanh chen chúc, nhìn đám trẻ thi xong cùng nhau đi ra khỏi cổng trường, có cau mày có hớn hở.

    Thường Lê không phải là người thích học, thi đại học kết thúc đối với cô là niềm vui tột cùng, lúc Phùng Tình và Phàn Huỷ soạn lại sách vở tính cất làm kỉ niệm, cô cùng Mạnh Thanh Cúc có lẽ đã ném đi gần hết.

    Mới ra khỏi cổng trường liền nhìn thấy ông bà nội trong đám người.

    Thường Lê bước chân đi qua: "Không phải cháu nói ông bà ở nhà đợi cháu là được hay sao, sao hai người lại tới đây rồi?"

    Thường Tri Nghĩa cười nói: "Ở đây nhiều phụ huynh đến đón như vậy, Lê Lê của chúng ta không thể không có ai đón được."

    "Thế nào, kiểm tra có được hay không?" Bà nội hỏi.

    Thường Lê: "Cháu cảm thấy rất tốt, dù sao cũng đã làm xong rồi."

    "Ông đã trước nhà hàng ăn mừng cháu tốt nghiệp, vất vả lâu như vậy, chúng ta phải đi ăn một nữa thật ngon."

    "Dạ?" Thường Lê sửng sốt một chút: "Nào có ai vừa tốt nghiệp liền mời cơm đâu ông nội, phải cầm được thư thông báo trúng tuyển đại học mới mời chứ."

    Thường Tri Nghĩa vung tay: "Vậy đợi tới khi nào có thư thông báo lại mời thêm lần nữa là được."

    * * * Vậy lỡ may thi không đậu, chẳng phải là rất mất mặt sao?

    Thường Lê đang muốn nói gì đó, đột nhiên một trận lạnh tê tái truyền đến bên mặt.

    Hứa Ninh Thanh cầm cốc trà sữa đá, nhẹ nhàng dán lên má Thường Lê, cúi xuống cười với cô: "Có mệt không?"

    Thường Lê há to miệng, nhìn chằm chằm lên mặt hắn.

    Thường Tri Nghĩa: "Ninh Thanh quay về rồi, vậy giờ liền đi ăn thôi."

    Hứa Ninh Thanh gật đầu: "Đi thôi."

    Thường Lê nhận trà sữa từ trong tay hắn, hai người đi ở phía sau, Thường Lê tiến tới hỏi: "Sao chú lại tới đây?"

    "Vì sao anh không thể tới?" Hắn cười hỏi ngược lại.

    "Vậy chú đi cùng ông bà cháu à?"

    "Lúc chuẩn bị đi đón em dừng ở trước cổng Minh Tây thì gặp bọn họ, liền tiện đường cùng đi luôn."

    Chắc là do đã thi xong, Thường Lê đột nhiên cảm thấy Hứa Ninh Thanh cũng không đến nỗi xa vời như vậy nữa.

    Bây giờ cô đã qua mười tám tuổi, đã tốt nghiệp cao trung, sắp sửa vào đại học, cũng xem như là thành người lớn rồi đi.

    Là người lớn giống như Hứa Ninh Thanh.

    Thường Lê đi nhanh hai bước, nhẹ nhàng chạm vào bả vai Hứa Ninh Thanh: "Cháu tốt nghiệp rồi."

    "Ừm, tốt nghiệp rồi." Hứa Ninh Thanh dường như hiểu được cô đang vui vẻ cái gì, cười vuốt vuốt tóc cô: "Lê Lê của chúng ta đã thành người lớn rồi."

    -

    Sảnh phòng ăn rộng rãi hoa lệ, Thường Tri Nghĩa không mời nhiều người, chỉ có một bàn, mời những bạn bè thân quen.

    Lúc bọn họ đi vào mọi người đã ngồi xuống, Thường Lê nhìn một vòng, có mấy cô dì chú bác thường xuyên ăn cơm tết cùng nhau, còn có..

    Thường Lê không khỏi trợn to hai mắt.

    Nhìn thấy ba mẹ của Hứa Ninh Thanh.

    "Lê Lê tới rồi." Trần Điềm cười lên, thân mật kéo tay cô: "Kiểm tra hai ngày cường độ cao chắc là mệt lắm đúng không."

    Hứa Ninh Thanh một bên nhàn nhạt nói: "Chỉ làm được đề toán cơ bản, cường độ cao cái gì chứ."

    Trần Điềm quay đầu đập bốp bốp lên cánh tay hắn: "Chỉ có con mới thốt ra được mấy lời như vậy!"

    Thường Lê cười nói: "Chú ấy nói không sai, những bài khó cháu không làm được, thật ra cũng không mệt mỏi lắm, hai ngày nay còn ăn no ngủ kỹ hơn bình thường đấy ạ."

    Mọi người cùng ngồi xuống, rất nhanh đồ ăn đã được mang lên.

    Để ăn mừng Thường Lê tốt nghiệp cao trung, chủ đề đương nhiên là vây quanh Thường Lê.

    Thường Lê vừa ăn vừa nghe bọn họ nói chuyện, lâu lâu sẽ đáp lại vài câu, bỗng nhiên nghe thấy Thường Tri Nghĩa một bên trêu ghẹo nói: "Tôi vừa xử lý xong công việc trở về Bắc Kinh, cũng không biết còn có thể ở cùng Lê Lê bao lâu nữa, học đại học chắc chắn muốn kiếm bạn trai, tôi sợ là đến lúc đó con bé còn không muốn về nhà cơ."

    Thường Lê lạch cạch một tiếng, đũa rơi trên trên mâm phát ra âm thanh đanh tai rồi lăn xuống đất.

    Cô vừa muốn xoay người lại nhặt, Hứa Ninh Thanh đã đứng dậy lấy cho cô một đôi đũa mới: "Cho em."

    Cái người này trước đó không lâu vừa đề cập với cô cái gì mà sau khi tốt nghiệp chuyển về nhà hắn ở, bây giờ vậy mà vẫn bình tĩnh như thế, Thường Lê sắp chột dạ đến chết rồi.

    Cô đưa tay nhận lấy đũa rồi nhẹ nhàng nói "Cảm ơn".

    Hứa Ninh Thanh giống như là nhớ tới cái gì, trầm thấp cười một tiếng.

    Thường Lê nghe thấy, nhiệt độ trên thân đột nhiên tăng hai độ.

    Ăn thêm một hồi, mọi người lại nhắc đến chuyện lúc trước Thường Lê ở cùng với Hứa Ninh Thanh, Thường Lê mặt nóng đến khó chịu, lấy cớ đi vệ sinh rồi vội vàng chạy ra ngoài.

    Cô giội nước lạnh lên mặt, giọt nước thuận sống mũi, chảy qua gò má trượt xuống.

    Đợi đến khi nhiệt độ trên mặt giảm bớt, không còn đỏ nữa cô mới đi ra ngoài.

    Trên hành lang là đèn cảm ứng âm thanh, ông nội đã bao hết tầng này, bây giờ toàn bộ đều là một màu đen khịt, chỉ có cửa phòng ăn cách đó không xa chưa được đóng kín còn le lói chút ánh sáng.

    Thường Lê dẫm chân tại chỗ hai cái, đèn bắt đầu vụt sáng.

    Bước chân cô chợt dừng lại, nhìn thấy Hứa Ninh Thanh đang đứng dựa lên tường phía đối diện, thân hình cao lớn vững chãi.

    Trên hành lang yên tĩnh, không biết hắn đã ở đây từ khi nào, hôm nay hắn không mặc âu phục, chỉ mặc một chiếc áo thun tay ngắn màu trắng đơn giản, nhìn về phía cô cặp mắt đào khẽ cong.

    Thường Lê nuốt một ngụm không khí, đi qua: "Sao chú lại ra đây?"

    Hứa Ninh Thanh không trả lời, nghiêng đầu, đưa tay móc lấy sợi chỉ túi thơm lộ ra bên hông túi áo khoác của cô, đặt trong lòng bàn tay thưởng thức một vòng: "Đây là cái gì?"

    ".. Mẹ của chú cho đấy."

    Hứa Ninh Thanh nhíu mày, cười: "Cái gì cơ?"

    "Bà nội nhờ bác ấy đi xin, nói là có thể phù hộ cháu kiểm tra thuận lợi."

    Người không ai quản nổi như Hứa Ninh Thanh, Thường Lê không nghĩ cũng biết chắc chắn cô sẽ bị hắn châm chọc một phen.

    Nhưng hắn không cười, nhìn túi thơm hai giây: "Mẹ anh tặng em?"

    "Đúng vậy."

    "Vậy!" Hứa Ninh Thanh đem túi thơm bỏ lại vào túi áo của cô, "Đã nhận lễ vật của mẹ anh, có phải cũng nên tặng lại anh cái gì không?"

    Trực giác Thường Lê mách bảo hắn không có ý gì tốt, thế là cô chỉ đứng nhìn hắn không nói gì.

    Âm thanh người đàn ông trầm thấp nhẹ nhàng, đèn cảm ứng vụt tắt.

    Hành lang một lần nữa rơi vào bóng tối.

    Hứa Ninh Thanh cúi người, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt Thường Lê: "Chú đã theo đuổi em bao lâu rồi nha."

    "..."

    Thanh âm hắn trong bóng đêm như mê hoặc, hắn hỏi: "Ở bên anh có được không?"
     
  2. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 90: Kẻ thù truyền kiếp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dáng vẻ Hứa Ninh Thanh triệt để cầm thú thật sự là đòi mạng.

    Thường Lê lúc này mới ý thức được lúc trước khi cô còn là học sinh cao trung Hứa Ninh Thanh có bao nhiều kìm nén.

    Cô gái nhỏ bị hắn bất ngờ nói câu kia làm cho có chút ngơ ngác, chớp chớp mắt, sau đó kiên định lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không được."

    Hứa Ninh Thanh nhướn mày: "Vì sao?"

    Cái đèn âm thanh chết tiệt ngoài này sao lại phản ứng kém như vậy!

    Xung quanh tối đen làm không khí mập mờ càng thêm dày đặc, Thường Lê giậm chân một cái.

    Đèn lại lần nữa sáng lên.

    "Con gái từ chối còn cần lý do sao!" Thường Lê nói như lẽ đương nhiên, dùng loại ánh mắt "chú thật không hiểu chuyện" nhìn hắn.

    "Vậy Lê Lê có thể nói cho anh biết anh không tốt chỗ nào không, anh sẽ sửa lại, nha?"

    "..."

    Vấn đề này là trí mạng.

    Thường Lê cảm thấy hắn chỗ nào cũng tốt, dáng dấp đẹp mắt, tính tình cũng không tệ, khoảng thời gian này đối với cô vô cùng tốt, tuỳ tiện nói một câu hay làm cái gì cũng có thể khiến "con nai nhỏ" trong lòng cô nhảy loạn.

    Quan hệ cùng Châu Ỷ Khâm đã triệt để rõ ràng, không có bạn gái cũ, cũng không có trăng hoa đa tình.

    Một Hứa Ninh Thanh trong sạch, gần đây nghe nói ban đêm cũng không đi chơi với đám bạn xấu kia nữa, quả thực là rửa tay gác kiếm rồi.

    Thường Lê đối với đoạn quá khứ liên quan tới Châu Ỷ Khâm đã không còn lấn cấn nữa, cô chỉ tức giận vì Hứa Ninh Thanh luôn xem cô là đứa trẻ cần được bảo vệ, nhưng bây giờ người đàn ông này lại làm dáng vẻ nghiêm túc nói với cô rằng "Ở bên anh có được không".

    Chỉ là Thường Lê muốn độc chiếm Hứa Ninh Thanh lâu hơn một chút, làm người được theo đuổi lâu hơn một chút mà thôi.

    Cô chính là muốn ỷ sủng mà kiêu, lạt mềm buộc chặt.

    Hứa Ninh Thanh là người quen sống tự do phóng túng, lúc trước bởi vì ngại phiền phức nên mới không quen bạn gái, Thường Lê cũng không có tự tin gì, lỡ may sau khi cô thật sự ở bên hắn, Hứa Ninh Thanh lại bắt đầu cảm thấy cô là vật ngáng đường thì phải làm sao bây giờ.

    Loại tâm tư xoắn xuýt này Thường Lê không muốn để Hứa Ninh Thanh biết, cô nhìn chằm chằm Hứa Ninh Thanh hồi lâu, thuận miệng bịa ra một cái lý do: "Chú quá già."

    "..."

    Hứa Ninh Thanh sửng sốt một chút, cười hỏi lại: "Anh quá già rồi sao?"

    "Chú." Thường Lê nhắc nhở hắn: "Lớn hơn cháu chín tuổi đấy nhé."

    "Anh đối tốt với em như vậy sao em lại nỡ nhẫn tâm thế, Lê Lê không thể chịu uỷ khuất một chút ở bên cạnh anh sao?"

    Thường Lê trực tiếp đánh lên cánh tay hắn một phát: "Trước kia chú từng nói cháu đừng để bản thân thua thiệt đấy."

    "Đó không phải là do lúc trước em còn bé không hiểu chuyện sao."

    "..."

    Thường Lê cảm thấy có chút không được tự nhiên, không muốn cùng hắn nói chuyện này nữa: "Cháu muốn quay về ăn cơm."

    Sau khi quay về phòng mọi người bắt đầu trêu ghẹo hai người vì sao đi lâu vậy.

    Thường Lê cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt: "Bên ngoài hành lang tối quá, chú ấy chờ cháu đi cùng."

    Trần Diềm cười nói: "Nhưng mà nhìn Ninh Thanh cùng Lê Lê hợp nhau đấy chứ, lúc trước Lê Lê đến chỗ nó ở, mình cứ sợ tiểu tử thối này không chăm sóc nổi con bé."

    "Sao cậu cứ luôn miệng chê con trai mình không tốt." Bà nội nói: "Khoảng thời gian Lê Lê học cuối cấp này đều do một tay Ninh Thanh chăm sóc."

    Bữa tối hôm đó đối với Thường Lê mà nói là một loại dày vò, một bên là người đàn ông cô không có ý định bắt chuyện, một bên là một đám người lớn trêu ghẹo đùa cợt.

    Mặc dù cô biết bọn họ không có ý gì khác, nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

    Buổi tối về đến nhà, Thường Lê mở điện thoại ra, trong vòng bạn bè có thêm rất nhiều bài đăng, đều là bạn bè đăng nội dung liên quan tới tốt nghiệp, Thường Lê nhìn một vòng, ấn thích mấy bài của bạn bè hay chơi chung.

    Dừng một chút, Thường Lê mình cũng đăng một bài.

    Rất đơn giản.

    [Điềm Lê Lê: Tốt nghiệp vui vẻ yeah yeah yeah.]

    Sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài, cô vào vòng bạn bè thì thấy bài của mình được thích và bình luận rất nhiều.

    Thường Lê ấn mở nhìn từ trên xuống, cuối cùng ánh mắt rơi vào phần bình luận của Hứa Ninh Thanh.

    Chú: Ngày mai đi chơi không?

    Thường Lê nghĩ nghĩ, trả lời: Ngày mai cháu muốn mang Bánh Bánh đi bệnh viện tiêm vaxin.

    Hứa Ninh Thanh trực tiếp gửi tin nhắn Wechat cho cô.

    Chú: Anh đi cùng em.

    Chú: Vừa hay có thể bồi đắp chút tình cảm với kẻ thù truyền kiếp.

    "..."

    Thường Lê để điện thoại di động xuống, ngẩn người hồi lâu, sau đó từ từ đưa tay đặt lên vị trí tim.

    Đập rất nhanh, bịch bịch.

    Khóe miệng cũng không nhịn được nhếch lên, không che giấu được vui vẻ, cô dùng sức mím môi, đem ý cười trên khoé miệng ép xuống.

    Cảm giác tốt nghiệp rất kì quái, cứ như vậy kết thúc, bạn cùng hớp sau này sẽ không học chung nữa, không còn bị coi là học sinh cao trung nữa, sắp bước vào cổng trường đại học, cảm giác rất không chân thực.

    Chi một kỳ thi thôi, thế mà lại thay đổi nhiều như vậy.

    Trong đầu Thường Lê lại hiện ra cảnh tượng trên hành lang tối hôm qua, hình ảnh Hứa Ninh Thanh cúi người, nhìn vào ánh mắt cô thẳng thắn nói "Ở bên anh có được hay không".

    Càng thêm không chân thực.

    Ban đầu còn đang định ngủ một giấc bù đắp cho khoảng thời gian thiếu ngủ lúc trước, nhưng ngày hôm sau vẫn dậy sớm như thường, không cách nào ngủ tiếp được.

    Thường Lê rửa mặt xong, nhìn mình trong gương, nghĩ nghĩ một hồi lại trang điểm một chút.

    Cô gửi cho Hứa Ninh Thanh một tin nhắn: Chú dậy chưa?

    Chú: Dậy rồi, bây giờ liền đi bệnh viện thú y?

    Điềm Lê Lê: Ừm.

    Chú: Vậy để anh xuống tầng.

    Thường Lê đem Bánh Bánh bỏ vào balo mèo, lúc ra khỏi phòng ngủ Thường Tri Nghĩa đang ngồi trên bàn ăn đọc báo.

    "Hôm nay Lê Lê dậy sớm à."

    "Dạ, cháu muốn đưa Bánh Bánh đi tiêm vaxin."

    Thường Tri Nghĩa: "Ăn sáng rồi đi chứ?"

    "Không cần đâu ạ, cháu sẽ ăn ở bên ngoài, chú đi cùng với cháu."

    Thường Tri Nghĩa cũng không nói thêm gì nữa, Thường Lê đổi giày đi ra ngoài.

    Lúc vừa ra khỏi cổng chung cư thấy Hứa Ninh Thanh đã đứng ở đó từ bao giờ, cô bước qua: "Sao chú xuống nhanh vậy, đã chờ lâu chưa?"

    "Anh mới xuống đây thôi." Hứa Ninh Thanh cúi xuống nhìn chằm chằm cô một hồi: "Em trang điểm à?"

    "À, đúng vậy, dù sao cũng đã tốt nghiệp rồi, muốn trang điểm một chút." Thường Lê có chút không tự nhiên nói.

    Hứa Ninh Thanh cười lên: "Rất xinh đẹp."

    Thường Lê mặt đỏ: ".. Cháu biết điều đó."
     
  3. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 91: Theo đuổi nữ sinh phải hàm súc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người ăn xong bữa sáng liền đưa Bánh Bánh đến tiệm thú y, Bánh Bánh hồi còn nhỏ là do Thường Lê mua về ở trại cứu hộ mèo, trước đó đã tới bệnh viện nhiều lần, trên danh sách đăng kí đã có tên của Bánh Bánh.

    Y tá tìm tên Bánh Bánh: "Lần này đến tiêm vaxin à?"

    "Ừm." Thường Lê mở balo mèo ra.

    "Nửa tháng sau sẽ phải tiêm mũi nữa, đừng quên nhé."

    Thường Lê cười cười: "Ừm, em nhớ rồi."

    Mèo mập đang ngủ thì bị lôi ra khỏi balo, lúc này đang vô cùng tức giận, bộ dáng híp mắt có chút hung dữ, Thường Lê đem nó ôm vào trong ngực cùng y tá nói chuyện.

    Hứa Ninh Thanh đứng một bên, nhìn Bánh Bánh hồi lâu.

    Sau đó đưa tay nhẹ nhàng gãi gãi cằm của nó.

    Bánh Bánh bắt đầu híp mắt, thoải mái meo một tiếng.

    Thường Lê cúi đầu nhìn mèo, lại nhìn Hứa Ninh Thanh: "Không phải chú có bệnh thích sạch sẽ, rất ghét động vật à?"

    "Chỉ là không thích thôi." Hứa Ninh Thanh lại gãi đầu Bánh Bánh, xoa bóp cho nó: "Nhưng đây không phải người nhà mình sao, ghét thế nào được."

    Thường Lê nhíu mày: "Ai thèm là người nhà của chú."

    "Nó bây giờ hình như rất thích anh nha."

    "Đó là vì trước đó cắn chú, đối với chú cảm thấy có chút ăn năn nên mới như vậy."

    Thường Lê giao Bánh Bánh cho y tá đưa đi tiêm.

    Hứa Ninh Thanh thuận miệng hỏi: "Mùa hè này dự định sẽ làm gì?"

    "Cháu không biết nữa, có cảm giác như không đặc biệt muốn làm cái gì, chờ thêm thời gian nữa đến khi có kết quả thi thì đi du lịch cùng bọn Huỷ Huỷ." Thường Lê giống như nhớ tới cái gì, mở to mắt: "Nhưng mà bây giờ muốn làm nhất chính là đi xem triển lãm của Lâm Thành."

    Hứa Ninh Thanh cười lên.

    "Đúng rồi, sao chú cướp được vé vậy, cháu thấy phòng làm việc của Lâm Thành nói vé bán hết trong năm giây đó, nếu cháu không ngủ quên cũng chưa chắc đã giành được."

    Hứa Ninh Thanh bình tĩnh nói: "Hắn thuê sảnh triển lãm của công ty anh, cho nên lấy hai phiếu của hắn quá dễ dàng."

    ".. Cháu còn tưởng chú giành thời gian đi tranh vé chứ."

    "Vậy sau này muốn cái gì có thể nói cho anh, anh xem một chút có thể giúp được Lê Lê hay không." Hứa Ninh Thanh nói.

    Thường Lê thuận miệng nói: "Cháu muốn chiếc siêu thể thao Bugatti Veyron của chú."

    "Còn biết chọn cái anh thích nhất mà xuống tay nha." Hứa Ninh Thanh hững hờ nói: "Vậy tặng cho em, chờ đến khi Lê Lê của chúng ta thi xong bằng lái lại tặng một chiếc mới."

    "..."

    Cháu chỉ thuận miệng nói đùa chút mà thôi!

    "Chú đừng như vậy.."

    "Ừm?"

    "Rất giống nhà giàu mới nổi."

    Hứa Ninh Thanh cũng không giận, cười nói: "Đây không phải là nghĩ cách theo đuổi em sao, sắc dụ không có tác dụng, vậy thì tìm cách khác thôi."

    "..."

    Thường Lê giương mắt nhìn nhìn hắn, lại rủ mắt xuống: "Chú có thể đừng lúc nào cũng đặt chữ theo đuổi bên miệng được không?"

    "Vì sao?"

    "Không hàm súc gì hết."

    "Theo đuổi nữ sinh còn phải hàm súc à?" Hứa Ninh Thanh nhíu mày: "Rõ ràng lúc trước Lê Lê theo đuổi nam sinh cũng không có hàm súc nha."

    Thường Lê bùng nổ.

    Cái người này làm sao không biết xấu hổ như vậy!

    Lại nói cô có chỗ nào không hàm súc chứ! Rõ ràng một chữ "theo" còn chưa nói ra!

    Mà hắn, một người hai mươi bảy tuổi sắp sang đầu ba rồi còn tự nhận mình là "nam sinh"!

    Thường Lê không muốn cãi lại, đẩy hắn ra: "Không nói với chú nữa, cháu đi xem Bánh Bánh."

    Lúc cô ôm Bánh Bánh vừa tiêm vaxin ra thì thấy Hứa Ninh Thanh đang đứng trước cửa sổ quay lưng về phía cô.

    Thường Lê đi qua, đang định nói câu "Đi thôi", Hứa Ninh Thanh đưa di động đến bên tai đè ép giọng nói.

    "Đúng vậy, nghe nói đoạn thời gian trước vừa về nước, cậu gặp được hắn rồi à?"

    "Tôi có quen ông bạn người nước ngoài, hắn nói tên điên kia còn ở bên đó điều trị tâm lý một khoảng thời gian, xem ra vẫn chưa trị khỏi, Tần Nguyệt đã qua đời bao nhiêu năm rồi, còn ở đó cả ngày lải nhải."

    Thường Lê lúc đầu vô ý nghe lén, nhưng sau khi nghe thấy tên "Tần Nguyệt" cô vẫn không nhịn được dừng bước.

    Qua đời rất nhiều năm rồi?

    Lượng tin tức quá lớn, Thường Lê nhất thời không phản ứng kịp.

    Hứa Ninh Thanh nghe xong giọng nói, đem di động cất vào trong túi, vừa quay đầu liền nhìn thấy Thường Lê đứng phía sau, hắn thần sắc không thay đổi, nhướn mày: "Xong rồi à?"

    "Ừm."

    "Vậy đi thôi."

    Thường Lê thả Bánh Bánh vào balo mèo, vừa tiêm vaxin xong nhìn có chút mệt mỏi, lúc này ngoan ngoãn nằm trong balo xoay người, mềm oặt nằm xuống.

    Hai người cùng nhau lên xe.

    Hứa Ninh Thanh nhìn đồng hồ: "Vẫn còn sớm, có muốn đi đâu không?"

    "Không biết."

    "Vậy đi xem phim đi, xem xong rồi ăn trưa."

    Tâm tư Thường Lê đang lủng lẳng chín tầng mây, không nghe rõ lời hắn nói.

    Trước đó cô nghĩ Tần Nguyệt chỉ là một nữ sinh thích thầm Hứa Ninh Thanh, về sau bất hòa không vui mà thôi, nhưng bây giờ mọi việc xem ra nghiêm trọng hơn cô nghĩ nhiều.

    "Hứa Ninh Thanh." Thường Lê mở miệng.

    Hắn nghiêng đầu.

    Cô nhóc này gần đây có khi gọi hắn là chú, có khi lại gọi trực tiếp là Hứa Ninh Thanh, nhưng đa phần vẫn là chú, chỉ lâu lâu bị chọc giận mới gọi cả họ lẫn tên.

    Nhưng mà lúc này nhìn có vẻ bình tĩnh.

    Hắn cười khẽ: "Làm sao vậy?"

    Thường Lê cúi đầu, vân vê đầu ngón tay, thấp giọng nói: "Cháu không còn là con nít nữa."

    "Anh biết mà."

    "Vậy nên nếu như chú có gì phiền lòng." Thường Lê nhìn về phía hắn: "Có thể nói với cháu."

    Hứa Ninh Thanh chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt Thường Lê, vẻ lo âu nơi khoé mắt dần tán đi, thần sắc thả lỏng, hắn cười: "Anh biết rồi, cảm ơn Lê Lê."
     
  4. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 92: Chín năm cũng không tính là quá lâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi thi đại học không lâu, Thường Lê được thông báo quay lại trường lấy hồ sơ cùng sách tham khảo đại học.

    Cô hẹn Mạnh Thanh Cúc và Phàn Huỷ cùng đi, lúc ba người đến trường là sắp tới giờ ăn trưa, trong văn phòng không có những bạn học khác.

    Lão Lưu nâng mắt nhìn thấy các cô: "Tới rồi à, ài, đầu tiên là cầm hồ sơ nguyện vọng đã."

    Thầy ấy bắt đầu mang ba quyển sách tham khảo đại học nặng trịch đi đến, lại xoay người tìm hồ sơ của các cô trên ngăn tủ phía sau: "Đã đối chiếu đáp án trên mạng chưa?"

    Mạnh Thanh Cúc: "Đã đối chiếu rồi ạ, toán không được tốt lắm, những cái khác cũng tàm tạm."

    Phàn Huỷ cùng Thường Lê còn không dám tra đáp án.

    Lão Lưu hỏi: "Thường Lê đã có Đại học Z cộng sáu mươi điểm rồi đúng không?"

    Thường Lê cười cười: "Vâng, sáu mươi điểm ạ."

    "Vậy không thành vấn đề, chắc chắn có thể vào Đại học Z." Lão Lưu lại thở dài: "Lớp chúng ta có ba người chọn con đường nghệ thuật, Mạnh Thanh Cúc thi cũng thuận lợi, thật đáng tiếc cho Lê Hoan."

    Ba người đột nhiên cứng lại.

    Phàn Hủy hỏi: "Thầy ơi, Lê Hoan thực sự muốn học lại ạ?"

    "Không học lại làm sao tốt nghiệp được, ngày thứ hai còn không đi thi, mẹ em ấy bảo bây giờ con bé mỗi ngày đều rửa mặt bằng nước mắt, lúc đầu thầy cũng đã nói, ngày hôm sau vẫn cứ đến thi đi, lỡ may phát huy tốt hơn bình thường, được điểm cao thì sao." Chủ nhiệm lớp lắc đầu thở dài, bỗng nhiên lại hỏi Thường Lê: "Quan hệ giữa em và Lê Hoan thế nào rồi?"

    Lão Lưu cũng biết trước đó hai người cãi nhau không vui.

    "À." Thường Lê cũng không muốn nói dối: "Thì vẫn như vậy ạ."

    "Thầy cũng biết đại khái nguyên nhân, Lê Hoan có vấn đề của chính mình, tuổi các em bây giờ dễ dàng để ý mấy chuyện vụn vặt, chỉ hy vọng việc này giúp em ấy có thêm bài học, không ảnh hưởng gì xấu đến tương lai."

    Thường Lê mặc dù ghét Lê Hoan, nhưng chuyện xảy ra với cô ta cũng khiến các cô cảm thấy đáng tiếc.

    -

    Ngày mười lăm tháng sáu, trường học tổ chức buổi lễ tốt nghiệp, chính thức kết thúc quãng thời gian học sinh ba năm của bọn họ.

    Thường Lê buổi sáng thức dậy sớm bắt đầu trang điểm theo video làm đẹp trên mạng, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc tỉ mỉ trang điểm từ đầu đến cuối.

    Nhưng da mặt cô vốn dĩ rất tốt, có thể giảm bớt mấy bước che khuyết điểm, không biết có phải do cô có thiên phú nghệ thuật hay không, Thường Lê múa may một hồi là có thể khiến mình trông thật lộng lẫy.

    Không có chút tai nạn mà mấy người trên mạng hay nói.

    Cô lại đứng trước tủ quần áo lề mề hồi lâu.

    Thường Lê xem buổi lễ tốt nghiệp giống như lễ trưởng thành, cảm giác có chút trang trọng.

    Cô chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng cùng váy dài tới đầu gối, đôi chân thẳng tắp thon dài, giống như khối ngọc thạch trắng, đem máy ảnh cất vào túi liền đi ra cửa.

    Ăn mừng tốt nghiệp vào buổi trưa, buổi chiều ở trong hội trường toàn là học sinh năm ba, buổi phát biểu tốt nghiệp vẫn kiểu cũ rích "Hôm nay các em lấy trường học cũ làm vinh dự, ngày mai trường học cũ lấy các em làm vinh quang". Hiệu trưởng, các thầy cô bộ môn, chủ nhiệm lớp đều nhao nhao tranh nhau lên phát biểu, tình cảm sôi sục.

    Thường Lê ngồi dưới sân khấu gửi tin nhắn cho Hứa Ninh Thanh: Bây giờ chú đang ở đâu?

    Chú: Ở công ty, làm sao vậy?

    Điềm Lê Lê: Bận nhiều việc không, hôm nay phải tăng ca à?

    Chú: Rảnh rỗi, sắp tan làm rồi.

    Điềm Lê Lê: Hôm nay cháu muốn mời chú ăn cơm tối.

    Thường Lê nghĩ nghĩ, lại thận trọng bổ sung một câu: Biểu đạt chút lòng cảm kích của cháu đối với chú trong một năm vừa qua.

    Chú: Được, lát nữa anh tới đón em.

    Chú: Nhưng muốn biểu đạt lòng cảm kích thì một bữa cơm vẫn chưa đủ, còn phải xem cách thức của em thế nào đã.

    "..."

    Thường Lê cơ hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng của Hứa Ninh Thanh khi thốt ra những lời này.

    Dừng một chút, cô lại mở điện thoại ra, đổi ghi chú của Hứa Ninh Thanh từ "Chú" sang "Ca ca", sau đó lại cảm thấy không đúng lắm, lại đổi thành "Hứa Ninh Thanh".

    Thường Lê nhìn phía trên ghi chú hiện "Hứa Ninh Thanh", cuối cùng hài lòng tắt điện thoại.

    Buổi lễ tốt nghiệp diễn ra rất lâu, mọi người hiếm khi không phàn nàn vì sao chưa kết thúc, ngược lại còn xúc động xao xuyến, thậm chí còn có người rơi lệ.

    Buổi lễ kết thúc, Thường Lê cùng Phàn Hủy và Mạnh Thanh Cúc đi khắp nơi trong trường chụp ảnh.

    Ba người các cô, Thường Lê và Mạnh Thanh Cúc vẫn có thể cùng học Đại học Z, mà Phàn Hủy chắc chắn phải đi đại học khác, đến lúc đó sẽ không thể lúc nào cũng ở bên nhau như hiện tại.

    Phòng học, sân thể dục, hội trường, hồ nước và đình nghỉ mát.

    Chụp liên hồi cho tới khi ráng chiều ngã về hướng tây.

    Lúc ra khỏi cổng trường Hứa Ninh Thanh đã đến, đang ngồi trong xe ngủ.

    Thường Lê mở điện thoại ra nhìn, quả nhiên hai mươi phút trước Hứa Ninh Thanh đã nhắn tin cho cô, cô chạy tới: "Chú ơi?"

    Hứa Ninh Thanh mở mắt, "Ừm" một tiếng, ánh mắt rơi vào chiếc máy ảnh trước ngực Thường Lê, lại nhìn về phía hai nữ sinh phía sau cô cách đó không xa: "Đang chụp hình à?"

    "Ừm, vừa chụp xong."

    Hứa Ninh Thanh nhíu mày: "Không cùng anh chụp một tấm?"

    "Chú cũng không phải bạn học cháu, chụp cùng chú làm gì.."

    Hứa Ninh Thanh trực tiếp xuống xe, đem máy ảnh của Thường Lê đưa cho Phàn Hủy, cười nói: "Phiền em chụp cho hai người bọn anh một tấm."

    Thường Lê cùng Hứa Ninh Thanh đứng trước cổng trường, phía sau là cổng chính trường học, đoạn thời gian trước vừa tu sửa lại, rất hoành tráng, bốn chữ phía trên được mạ vàng óng ánh.

    Thường Lê bỗng nhiên có chút gượng ép, sau đó cảm nhận được người đàn ông đưa tay khoác lên bả vai cô.

    Hôm đó ánh mặt trời rất chói chang, nhiệt độ giữa mùa hè, trong gió có hương vị hoa cỏ.

    "Lê Lê cậu cười lên một chút!" Phàn Hủy giơ máy ảnh hô to.

    Thường Lê liền cười.

    Cảnh tượng dừng lại.

    Hứa Ninh Thanh nhẹ nói: "Lễ tốt nghiệp của anh không thể chụp cùng em, nhưng chí ít buổi lễ của em thì anh có thể."

    Thường Lê ngẩng đầu.

    "Cho nên chín năm cũng không tính là quá lâu." Hứa Ninh Thanh nói.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười một 2021
  5. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 93: Cùng nhau đi siêu thị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này Thường Lê mới biết được, thì ra những điều cô đang lo lắng Hứa Ninh Thanh đều hiểu.

    "Phát ngốc gì vậy?" Hứa Ninh Thanh đưa tay vỗ lên má cô hai cái: "Đi về thôi."

    "Vâng." Thường Lê hoàn hồn, sờ sờ mặt.

    Phàn Huỷ trả lại máy ảnh cho cô, Hứa Ninh Thanh đi phía trước, Phàn Huỷ cùng Mạnh Thanh Cúc ở đằng sau khoa chân múa tay một trận cổ vũ Thường Lê.

    Ngồi lên xe.

    Thường Lê chờ một hồi vẫn không thấy hắn lái xe, kỳ quái nhìn về phía hắn.

    Hứa Ninh Thanh hất cằm về phía cô: "Dây an toàn."

    Thường Lê "A" một tiếng, vội thắt dây an toàn, dáng vẻ luống ca luông cuống, cũng bởi vì câu nói mới ban nãy của hắn. Thực sự là, không có tiền đồ.

    Hứa Ninh Thanh nhìn cô cười khẽ một tiếng, chậm rãi lái xe trên đường.

    "Đến nhà anh ăn đi." Hắn nói.

    "Dạ?" Thường Lê ngước mắt nhìn: "Nhà chú có đồ ăn à?"

    "Không có, vậy nên bây giờ đi siêu thị mua đồ trước đã."

    "Tự nấu ạ? Nhưng mà cháu không biết nấu ăn đâu."

    Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu nhìn cô: "Anh nấu, lúc trước cũng học qua vài món thấy không khó lắm."

    Thường Lê có chút do dự: "Nhưng không phải đã nói là cháu sẽ mời cơm sao?"

    "Vậy lát nữa đi siêu thị em trả tiền?" Hứa Ninh Thanh đề nghị.

    "..."

    Thì ra còn có kiểu mời như vậy.

    Thường Lê dù cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không phản bác, thậm chí từ đáy lòng còn có chút mong chờ, nhất là đối với loại hoạt động cùng nhau đi siêu thị này.

    Hồi trước cô lướt mạng thấy có người nói cảm giác khi cùng người mình thích đi siêu thị vô cùng hạnh phúc, lúc ấy Thường Lê không thể hiểu nổi, nhưng bây giờ còn chưa vào siêu thị cô đã hiểu rồi.

    Hứa Ninh Thanh đậu xe xong, đi vào siêu thị.

    Thường Lê chạy tới cầm một chiếc xe đẩy.

    Lúc chạng vạng tối trong siêu thị rất đông đúc náo nhiệt, có nữ sinh mặc đồng phục đi cùng mẹ, có cặp đôi trẻ tuổi, cũng có những bà chủ đến mua nguyên liệu.

    Phía trên các sạp hàng còn treo băng rôn đại hạ giá cách đây không lâu, đèn lồng vẫn chưa tháo xuống, màu sắc ánh đèn ấm áp, những kệ đồ đầy ắp, các loại hàng đóng gói sặc sỡ bày biện trên kệ.

    Một bức tranh tràn đầy sức sống.

    Thường Lê cùng Hứa Ninh Thanh đi đến khu rau củ.

    Người đàn ông mới vừa tan làm, âu phục cởi ra để ở trên xe, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đeo caravat, vạt áo sơ mi vẫn còn dắt trong lưng quần, phác họa ra dáng người vai rộng eo hẹp kiên cường vững chắc.

    "Em thích ăn món gì?" Hứa Ninh Thanh cúi người cầm một bắp cải thảo hỏi.

    Hứa Ninh Thanh, cải thảo, hai hình tượng căn bản không thể đứng cùng một chỗ bây giờ lại hiện ra trước mắt vô cùng sinh động.

    Thường Lê đi đến, chỉ vào rau xà lách một bên: "Thích cái này."

    Hứa Ninh Thanh bỏ xà lách vào trong xe đẩy.

    Lại mua chút gia vị rồi đi qua khu đông lạnh.

    Hứa Ninh Thanh mua không ít thịt, chắc là kinh nghiệm từ đoạn thời gian ăn chơi phóng túng kia, mua từng bộ phận thịt vô cùng chính xác.

    Nếu không phải vì cái mặt tiền soái khí mang mùi vị tư bản này, người khác nhìn vào còn tưởng hắn là một đầu bếp.

    Thường Lê đối với mấy cái này dốt đặc cán mai, chỉ đi theo bên cạnh xe đẩy, nhìn hắn không ngừng bỏ đồ vào trong, nhịn không được hỏi: "Chú biết làm nhiều món vậy à?"

    "Muốn thử một chút." Hắn trả lời như kiểu đương nhiên: "Chỉ cần làm theo công thức thôi."

    "Nhưng mà chú mua nhiều như vậy, hai người chúng ta ăn cũng không hết."

    "Cất vào tủ lạnh là được." Hứa Ninh Thanh lại bỏ túi xương sườn vào, cầm xe đẩy từ trong tay Thường Lê đi tiếp, thanh âm mang chút ý cười: "Không phải ngày nghỉ em muốn đến nhà anh ở mấy hôm à?"

    Thường Lê trợn mắt: "Ai nói cháu muốn đến nhà chú ở?"

    "Hả? Lần trước anh hỏi em đó."

    "Cháu đâu có đồng ý!"

    "Thì ra là vậy." Hứa Ninh Thanh nhướn mày, một bộ dáng rầu rĩ, kéo dài âm điệu, ung dung nói: "Nghỉ ba tháng ở trong nhà rất nhàn chán đó, thật sự không muốn đến nhà anh chơi à?"

    "Không." Thường Lê dứt khoát cự tuyệt.

    "Người chú này van xin em cũng không được sao?"

    "..."

    Thường Lê liếc hắn, mở giọng điệu thương lượng: "Quan hệ của chúng ta, đơn thuần là người theo đuổi và người được theo đuổi." Cô chỉ chỉ Hứa Ninh Thanh lại chỉ chỉ chính mình: "Vẫn là không nên sống chung thì tốt hơn."

    Người đàn ông liền cười lên.

    Một tay hắn khoác lên bả vai Thường Lê, cười hơi cúi người, lồng ngực đè ép trên vai cô: "Không phải nói anh mỗi ngày treo chữ theo đuổi bên miệng là không hàm súc sao?"

    Thường Lê đập hắn một cái: "Chú đừng nói nữa."

    Hứa Ninh Thanh tiếp tục cười, lồng ngực rung lên.

    Thường Lê dừng bước, xụ mặt xấu hổ trừng hắn.

    "Được." Hứa Ninh Thanh đứng thẳng giơ tay thề: "Anh không cười nữa."

    "..."

    Sau khi mua xong đồ ăn liền đi đến khu ăn vặt, Thường Lê mua một chút đồ ăn vặt bình thường cô hay ăn cùng với đồ uống.

    Thường Lê chỉ lên kệ bày những chai nước: "Chú muốn uống rượu không?"

    "Thích uống rượu vậy sao? Mới bao nhiêu tuổi, anh đã bắt gặp em uống rượu mấy lần rồi?" Hứa Ninh Thanh lại nhớ tới đêm giao thừa ở quán bar nhìn thấy Thường Lê còn bị cô tát một bạt tai liền nhịn không được thuyết giáo một trận.

    "Cháu đủ mười tám tuổi rồi." Thường Lê giơ tay xách sáu chai bỏ vào giỏ hàng.

    Hứa Ninh Thanh lại đem rượu cất trở về: "Không phải đã mua đồ uống rồi sao?"

    "Không phải chú không thích uống nước ngọt sao?"

    Hai người giằng co một hồi, Thường Lê dứt khoát híp mắt uy hiếp nói: "Chú, đừng mơ, có bạn gái."

    "Trong nhà có rượu." Hứa Ninh Thanh nói: "Hẹn hò theo đuổi hẳn là nên uống rượu vang đỏ."

    "..."
     
  6. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 94: Nhạy cảm

    (Chương có phí. Nếu chưa có xu có thể vào đây nạp xu theo Cách 1, hoặc vào TruyenHD giải pass để đọc truyện, thắc mắc về pass vui lòng ib page để thêm gợi ý)

    Lưu ý cần đọc:

    - Bộ truyện này chỉ mới áp dụng Cách nạp 1, những Cách 2 3 khác không cần thiết.

    - Mọi người cố gắng giải pass, căng lắm mới xin gợi ý.

    - Khi xin thêm gợi ý nhớ nói rõ số chương luôn nha. Xin đừng comment vào bài viết trên page là không giải được pass, hãy chỉ inbox riêng thôi.

    - Không được hỏi những câu như: "Pass là gì, mình tìm không được", "Trà ơi, nói pass cho mình đi ạ".. Trà chỉ cho mọi người gợi ý thôi, không có vụ nói thẳng ra đâu nha :3
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười hai 2021
  7. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 95: Nắm tay

    (Chương khóa Vào đây để tạo tài khoản, vào đây dùng 1 xu có sẵn để nâng cấp tài khoản, quay lại like để đọc truyện)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười một 2021
  8. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 96: Tìm cho ông một người cháu rễ tốt y như vậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thường Lê nắm tay Hứa Ninh Thanh, cùng hắn sóng vai đi lên phía trước.

    Đường phố tấp nập xe cộ, những cây đại thụ tươi tốt lá xanh um tùm, hương vị mùa hạ nóng bức, không giống khung cảnh trong mộng.

    Nhưng cảm giác nắm tay Hứa Ninh Thanh lại hoàn toàn trùng khớp.

    Đều có chút không thoải mái, bởi vì chiều cao chênh lệch, khi nắm tay thì khuỷ tay cô phải cong lên một chút.

    Bàn tay Hứa Ninh Thanh cũng giống như trong mộng, xương ngón tay thon dài nắm lấy bàn tay cô, tay hắn rất lớn, dễ dàng bao bọc cô trong lòng bàn tay, khiến đối phương có cảm giác an toàn.

    Thường Lê cúi đầu nhìn tay hai người, lại nhớ tới phản ứng vừa rồi của hắn ở lối ra phòng triển lãm.

    Thường Lê hỏi: "Ban nãy, chú ghen có phải không?"

    Hứa Ninh Thanh dừng lại, cười, thẳng thắn thừa nhận: "Ừm."

    "..."

    Thừa nhận thật kìa.

    Thường Lê ngước mắt nhìn, có chút hoang mang: "Việc này có gì để ghen chứ, cháu thích Lâm Thành cũng giống như Mạnh Thanh Cúc cuồng thần tượng mà thôi, coi như cả ngày la hét muốn gả cho ca ca thì cũng không có khả năng thật sự đến với nhau nha."

    Hứa Ninh Thanh híp híp mắt, cắn răng lặp lại: "Muốn gả cho ca ca?"

    "..."

    Thường Lê không nói nên lời, lại có chút buồn cười: "Không phải, cháu không có ý đó, chỉ là giống Mạnh Thanh Cúc theo đuổi thần tượng mà thôi."

    -

    Thời gian nháy mắt liền tới cuối tháng sáu.

    Hôm công bố thành tích Thường Lê ngủ một giấc đến tự tỉnh, vẫn còn mấy tiếng mới tới giờ công bố, trong vòng bạn bè mọi người bắt đầu đăng ảnh cá chép cầu nguyện.

    Thường Lê thật ra cũng không quá lo lắng, do từ nhỏ đã tham gia thi đấu khá nhiều, các loại cấp bậc đều có, rất ít khi cô cảm thấy đặc biệt khẩn trương, huống hồ sau đó cô lại còn được cộng thêm sáu mươi điểm văn hóa của Đại học Z.

    Kỳ thi lần này cô cảm thấy mình đã làm rất tốt, không có vấn đề gì lớn.

    Thường Lê cầm quyển sổ ra ngoài phòng khách, mở sẵn giao diện, chờ đến giờ là vào tra.

    Bên trong "Các phú bà đam mê trò chuyện thâu đêm".

    Phàn Hủy: A a a a a chuẩn bị xong chưa các bảo bối, mình khẩn trương chết mất!

    Mạnh Thanh Cúc: Mình đã nhanh tay cướp được vé buổi hòa nhạc của chồng yêu rồi!

    Thường Lê gửi một tấm ảnh chụp máy tính qua.

    Điềm Lê Lê: Còn năm phút đếm ngược!

    Ông bà nội chia ra ngồi hai bên cạnh cô, bà thậm chí còn mang cả kính lão, hai chiếc gọng bạc cùng dây đeo rủ xuống, Thường Tri Nghĩa cũng bày ra tư thế chuẩn bị sẵn sàng để ghi chép.

    Đến giờ chỉ điểm, Thường Lê ngay lập tức nhảy vào web.

    Vòng tròn nhỏ không ngừng chuyển động, trang web trống rỗng, không hiện gì cả.

    Điện thoại một bên rung lên.

    Mạnh Thanh Cúc: A a a a a mình tra được rồi!

    Mạnh Thanh Cúc: Ngữ văn và tiếng Anh đều đạt yêu cầu của Đại học Z! Tổng điểm nhiều hơn năm ngoái những mười hai điểm!

    Thường Lê cùng Phàn Hủy vẫn chưa tra được, có quá nhiều người cùng vào trang web tra điểm, bây giờ đã sập rồi.

    Thường Lê một bên chờ một bên nhìn điện thoại, ông bà nội bên cạnh sợ cô lo lắng còn không ngừng trấn an cô.

    Hứa Ninh Thanh gửi một tin nhắn thoại, Thường Lê tiện tay ấn mở.

    * * * "Thế nào rồi, tra được điểm chưa?"

    Thường Lê trả lời: Vẫn đang tra, không vào web được.

    Thường Tri Nghĩa cảm khái nói: "Đứa nhỏ Hứa gia này đối với Lê Lê quả thực không tệ nha, giáo dưỡng cũng tốt, trước kia bởi vì mấy tin đồn của nó mà ông từng có chút thành kiến, nhưng mấy hôm nay nói chuyện phiếm cùng với nó mới phát hiện thằng bé thực sự là một người tốt, cũng khó trách vì vào bác con sớm như vậy lại đem toàn bộ công ty giao hết lên người thằng bé."

    Sau mấy lần đăng nhập thất bại Thường Lê quyết định thong thả không vội, cứ vào thấy lỗi lại ôn hòa nhã nhặn thoát ra đăng nhập lại.

    Một bên nói giúp Hứa Ninh Thanh: "Mấy tin đồn thất thiệt của chú ấy trên mạng đều là giả đó, ví dụ như tin đồn của Châu Ỷ Khâm lúc trước, chỉ là bị công ty giải trí lợi dụng mà thôi."

    Bà nội cũng nói: "Vậy lần sau cháu gọi chú đến nhà chơi nhiều một chút, cùng nhau ăn bữa cơm, người ta đối tốt với con như vậy, sợ cháu vừa tốt nghiệp xong nhàm chán còn mỗi ngày rủ con đi chơi, dù công ty có vận hành linh hoạt đến đâu thì đó vẫn là công ty đang phát triển, nhất định là rất bận rộn, người ta cũng không dễ dàng."

    Thường Lê "Dạ" một tiếng: "Cháu biết rồi."

    Thường Tri Nghĩa thở dài: "Ninh Thanh mà là con trai của ông thì tốt nhỉ, ông cũng không cần phải sầu muộn như vậy, có thể cùng bà nội cháu đi du lịch vòng quanh thế giới rồi."

    Thường Lê vừa uống một hớp nước vì câu này suýt thì sặc mất, cô che miệng ho khàn vài tiếng: "Ông nội.."

    Còn chưa nói xong, màn hình máy tính bỗng nhảy một cái, thành tích hiện ra.

    Điểm kiểm tra của Thường Lê cũng không tệ, thành tích còn cao hơn so với mấy lần thi thử, lại được cộng thêm sáu mươi điểm, vào Đại học Z bây giờ không còn là vấn đề nữa.

    Bà nội sau khi thấy thành tích thì nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ lưng Thường Lê: "Lê Lê đã cố gắng hết sức rồi, lần này nghỉ hè cuối cùng cũng có thể yên tâm vui chơi rồi."

    Nhưng Thường Lê vẫn không cách nào buông lỏng, bởi vì câu nói vừa rồi của ông nội.

    Thường Lê chụp ảnh thành tích gửi cho Hứa Ninh Thanh, chần chờ một lúc: "Ông nội ơi."

    "Sao vậy Lê Lê?" Thường Tri Nghĩa tâm tình rất tốt, đang muốn đem tin tức cháu gái đậu Đại học Z đăng lên vòng bạn bè.

    "Chú mới có hai mươi mấy tuổi, sao có thể trở thành con trai của ông được chứ." Thường Lê nói có chút không được tự nhiên: "Cũng không lớn hơn cháu là bao."

    Thường Tri Nghĩa sửng sốt một chút, cũng không đem việc này để ở trong lòng, thuận theo cô nói: "Nếu vậy thì làm cháu trai cũng không tồi, sau này Lê Lê chỉ cần chuyên tâm vẽ tranh, không cần phải nhọc lòng những thứ này nữa."

    Thường Lê "Hừ" một tiếng, nói: "Vậy sau này cháu sẽ tìm cho ông một người cháu rễ tốt y như vậy."

    Thường Tri Nghĩa cùng bà nội đều vui vẻ, cười một hồi lâu mới dừng lại, bà nội hỏi: "Lê Lê đây là có người mình thích rồi sao?"

    "Dạ?" Thường Lê sững sờ, vội vàng khoát tay: "Đâu có ạ, cháu đang nói sau này mà, sau này sẽ tìm cho ông bà một người."

    "Được." Thường Tri Nghĩa cười nói: "Tìm người có thể đối tốt với Lê Lê của chúng ta."

    Thường Lê tra xong điểm liền quay về phòng đi ngủ ngủ trưa.

    Đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Thường Lê híp mắt mò điện thoại bắt máy, ủ rũ nói: "Alo?"

    Đầu kia là giọng cười trầm thấp: "Đang ngủ à?"

    Thường Lê lấy di động xuống, mở to mắt nhìn ghi chú trên màn hình: "Ừm."

    "Đã bốn giờ rồi, vẫn là nên dậy đi." Hứa Ninh Thanh nói.

    Thường Lê trở mình, kéo chăn mềm qua đỉnh đầu, thanh âm có chút uể oải: "Dậy làm gì?"

    "Anh đến đón em đi ăn cơm tối nhé? Ăn mừng một chút."

    Thường Lê nhớ tới lời bà nội nói: "Chú không bận việc công ty sao, đừng có mà mỗi ngày đi chơi với cháu rồi thức đêm tăng ca đấy nhá."

    "Không có bận đến vậy." Hứa Ninh Thanh hững hờ, trong thanh âm cất giấu ý cười, mập mờ nói: "Đây không phải là lớn tuổi rồi, muốn lthành gia xong mới lập nghiệp sao."

    Thường Lê nằm trong chăn cười ra tiếng, chậm rãi ngồi dậy, mắt nhìn đồng hồ: "Bây giờ chú đang ở công ty à?"

    "Ừm, vừa tan làm."

    "Vậy chú cứ từ từ lái xe, cháu rời giường chuẩn bị đây."

    Thường Lê không tiếp tục nằm ỳ nữa, rửa mặt hóa trang xong thay quần áo, thấy Hứa Ninh Thanh sắp đến liền nói với ông bà mình đi chơi rồi xuống tầng.

    Hứa Ninh Thanh vừa vặn lái xe tới.

    Thường Lê ngồi lên xe: "Đi đâu ăn ạ?"

    "Em muốn ăn gì?"

    "Thịt nướng, cháu đọc trên mạng thấy gần Đại học C có mở một quán nướng ngói, chú biết đường không?" Cô vừa nói vừa mở bản đồ.

    "Biết." Hứa Ninh Thanh cười: "Anh học ở đó bốn năm mà."

    Bây giờ Thường Lê mới phát giác hình như cô không biết Hứa Ninh Thanh học đại học ở đâu, cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi: "Trước kia chú là sinh viên của Đại học C à, chú học giỏi thật nha."

    "Cũng được, thi đại học khá may mắn." Hứa Ninh Thanh bình thản nói.

    Thường Lê lại hỏi: "Chú học ngành nào?"

    "Nghề này, tài chính."

    Điểm ngành tài chính ở Đại học C rất cao, bạn cùng lớp của Thường Lê cũng có người muốn học tài chính ở đó.

    Lúc trước Hứa Ninh Thanh ngẫu nhiên dạy cô một bài toán cũng là dáng vẻ hờ hững, cà lơ phất phơ viết qua loa trên giấy vài chữ, mặc dù đều đúng, nhưng nhìn không giống dáng vẻ của một học bá.
     
  9. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 97: Rốt cuộc Hứa Ninh Thanh là hạng người gì

    (Chương khóa. Vào đây để tạo tài khoản, vào đây dùng 1 xu có sẵn để nâng cấp tài khoản, quay lại like để đọc truyện)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười hai 2021
  10. Trà Min ❀ Gió tàn bão tan, tiệc tàn mình đi ❀

    Bài viết:
    154
    Chương 98: Nếu bị dọa thì xoa tai sẽ tốt lên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người đang ăn cơm cũng mau chóng chạy đến, trong miệng còn lẩm bẩm "Hứa ca vội đi đâu vậy", sau khi nhìn thấy tình huống trước mắt liền vội vàng ngậm miệng.

    Thường Lê bị Hứa Ninh Thanh kéo ra phía sau, tay cũng bị hắn dùng lực nắm chặt lấy, thậm chí Thường lê có thể dựa vào sức lực này đoán xem hắn đang tức giận như thế nào.

    Bị mấy loại người ngày ngày bám lấy giống như đỉa đói thật là buồn nôn.

    Người kia cười lạnh thành tiếng, ngón trỏ chỉ vào Hứa Ninh Thanh: "Mày dám nói nó nghe sao, Hứa Ninh Thanh? Mày dám nói nó nghe mày đã hại Tần Nguyệt thành ra cái gì sao?"

    Hai tay hắn rủ xuống, khom lưng hướng về phía trước, hàm dưới nghiến chặt, nâng mắt nhìn một vòng mọi người xung quanh, lại bắt đầu một tràng cười nhạt.

    Hắn cúi xuống, nhìn về phía Thường Lê: "Nó không dám nói cho mày, vậy để tao nói cho mày nghe."

    Thường Lê có thể cảm nhận được bàn tay Hứa Ninh Thanh đang nắm lấy tay cô bỗng nhiên siết chặt.

    Cô ngẩng đầu nhìn, dùng sức nhấp môi nhưng không nói được lời nào.

    "Tần Hiệt, trước kia mày có làm gì tao cũng mặc kệ." Hứa Ninh Thanh lạnh lùng mở miệng, ánh mắt đen thâm trầm nguy hiểm lấn áp lý trí đối phương: "Mày dám đụng đến người của tao, mày cứ thử xem."

    Tần Hiệt khoa trương "A" một tiếng, biểu cảm dữ tợn: "Người của mày, vậy Tần Nguyệt đâu! Tao hỏi mày Tần Nguyệt ở đâu? Con bé vì mày mà nhảy từ tầng tám xuống! Ban đêm mày ngủ không sợ gặp ác mộng sao?"

    "Mày cũng không hơn gì đâu Tần Hiệt!" Phạm Mạnh Minh bắt đầu chửi: "Nói khó nghe chút, Tần Nguyệt chết liên quan quái gì tới Hứa Ninh Thanh? Là cậu ta kêu Tần Nguyệt nhảy từ tầng tám xuống à? Hay là cậu ta đẩy Tần Nguyệt xuống? Sao suốt ngày mày cứ bày ra cái bộ dạng như ai thiếu nợ mày vậy!"

    Thường Lê thực sự không thích cái không khí này, cũng không thích người đàn ông tên Tần Hiệt kia, nó khiến cô sợ hãi, cô kéo tay Hứa Ninh Thanh, nhíu mày khẽ nói: "Cháu muốn về, chú đưa cháu về đi."

    Hứa Ninh Thanh dừng lại, cơ hàm nghiến chặt: "Được."

    Hắn xoay người mang Thường Lê đi ra ngoài, Tần Hiệu sau lưng tiếp tục nói: "Hứa Ninh Thanh, tao đã nói rồi, mày hại chết Tần Nguyệt thì đừng mong sẽ được yên ổn! Tao không tổn thương được mày nhưng người khác cạnh mày thì không chắc đâu."

    Hứa Ninh Thanh buông tay Thường Lê ra, trực tiếp xông qua đánh một quyền lên mặt Tần Hiệt.

    Một quyền kia hạ xuống rất mạnh, Tần Hiệt bị đánh lảo đảo về sau hai bước, ngã xuống mặt đất, đầu lệch qua một bên phun ra máu, bắt đầu ho khan kịch liệt.

    Hứa Ninh Thanh đứng ở trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, gằn từng chữ một nói: "Mày giỏi thì nói thêm một câu thử xem."

    Cả khuôn mặt Tần Hiệt đỏ bừng, hàng máu từ khoé miệng chảy xuống, vừa ho vừa cười: "Mày cũng biết sợ sao Hứa Ninh Thanh, vậy tại sao trước kia lúc mày tận mắt nhìn thấy Tần Nguyệt nhảy từ tầng tám xuống lại không sợ hãi chút nào vậy?"

    Mọi người xung quanh bắt đầu vội vàng chạy lại ngăn cản hai người, bà chủ quán cũng lật đật chạy tới.

    Hứa Ninh Thanh ngồi xuống, nắm lấy chiếc caravat dúm dó của Tần Hiệt kéo hắn dậy, quấn caravat thành một vòng trên tay, hắn đè nén lửa giận thấp giọng nói: "Mày thử nhảy từ tầng tám xuống rồi nhìn xem tao có sợ hay không."

    Cả người Thường Lê đều ngơ rồi.

    Mấy người xông lên phía trước can ngăn đụng phải bả vai cô, Thường Lê lảo đảo mấy bước, nắm lấy tay vịn bên cạnh, dùng sức đến đốt ngón tay trắng bệch.

    Lời nói lèm nhèm kia của Tần Hiệt mang lượng tin tức quá lớn, từng câu từng chữ đều là ân oán hận thù với Hứa Ninh Thanh trong quá khứ, khiến Thường Lê không biết phải làm sao.

    Những người có mặt ở đây dường như đều biết đến sự kiện kia, chỉ có Thường Lê là bị biến thành người ngoài cuộc.

    Hứa Ninh Thanh hất đám người ra, chạy đến kéo tay Thường Lê đi ra ngoài.

    Buổi tối mùa hè khá mát mẻ, không còn nóng bức giống như trong quán nướng.

    Thường Lê thấy hắn đi đến hướng bãi đỗ xe, nắm lấy mu bàn tay hắn kéo trở về, nhẹ giọng hỏi: "Không phải ban nãy chú vừa mới uống rượu sao?"

    Hứa Ninh Thanh ngưng bước, dường như đang cố trấn định lại tinh thần, cúi đầu nhìn Thường Lê hồi lâu.

    Thường Lê cũng ngẩng đầu bình tĩnh đối diện với hắn.

    Hứa Ninh Thanh bỗng nhiên nói: "Ban nãy dọa đến em có phải không?"

    Thường Lê thật thà trả lời: "Có một chút."

    Hứa Ninh Thanh đặt tay lên vành tai cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt: "Anh xin lỗi, không nên để Lê Lê của chúng ta chứng kiến những việc đó." Hắn cười, nhưng đáy mắt lại không: "Hôm nay còn vừa tra điểm, tâm tình tốt đều bị phá hư mất rồi."

    Thường Lê lui người ra phía sau, tai đã bị hắn vò cho đỏ, lầu bầu nói: "Chú đừng vò nữa.."

    Hứa Ninh Thanh thấp giọng cười, lại vuốt thêm vài cái bên tai cô rồi buông xuống: "Không phải nói nếu bị dọa thì xoa tai sẽ tốt lên sao?"

    Thường Lê "A" một tiếng, đưa tay che lỗ tai mình.

    Lúc bên trong Hứa Ninh Thanh giống như một con thú hoang, bây giờ lại quay về bộ dáng hờ hững thường ngày.

    Thường Lê chờ cho lỗ tai bớt nóng mới giương mắt nhìn hắn, thẳng thắn nói: "Cháu có gì mà không thể nhìn chứ, chú đừng luôn xem cháu là đứa trẻ để dỗ có được không?"

    Hứa Ninh Thanh gật đầu: "Được."

    Thường Lê nắm tay hắn, chỉ chỉ Đại học C đối diện: "Dù sao chú cũng không lái xe được, chúng ta vào trường học đi dạo một chút cho tan bớt rượu đi."

    "Được."

    Cuối tháng sáu, Đại học C không được nghỉ hè, giờ này có không ít sinh viên đi ra đi vào, con đường ngoài cổng trường chen chúc hàng quán ăn đêm ăn vặt, phần lớn đều là sinh viên, trong không khí thoang thoảng hương vị thịt nướng.

    Đại học C được quy hoạch xanh hóa vô cùng tốt, khuôn viên trường rất rộng, đi thẳng vào cửa nam là tòa thư viện biểu tượng của trường học, từ tầng một đến tầng cao nhất vẫn sáng đèn, còn có thể nhìn thấy các đôi yêu nhau đang nắm tay đi ven đường ở khắp nơi, không khí lãng mạn tự do tự tại.

    Ban đêm ánh sáng mờ mờ không nhìn thấy rõ ai là ai, Thường Lê cũng nắm tay Hứa Ninh Thanh đi trên đường.

    Cô suy nghĩ xem có chuyện gì để nói giúp phân tán lực chú ý vụ việc ban nãy không, thuận miệng hỏi: "Lúc bọn chú đi học phải thức dậy lúc mấy giờ?"

    "Ừm?" Hứa Ninh Thanh suy nghĩ một chút: "Nếu có tiết buổi sáng thì phải dậy sớm, tám giờ vào học thì tầm bảy rưỡi phải dậy rồi."

    "Chú ở kí túc xá à?"

    Hứa Ninh Thanh: "Thỉnh thoảng thôi, anh có mua một căn chung cư ở bên ngoài, nhưng đôi khi lười về sẽ ở lại kí túc xá."

    Thường Lê nói: "Cháu cũng đang nghĩ xem tới khi vào đại học thì nên ở kí túc xá hay bên ngoài, nhưng mà năm nhất có lẽ nên ở kí túc xá, cháu muốn làm quen bạn học mới một chút."

    Hứa Ninh Thanh cười: "Anh là bởi vì thích sạch sẽ, không chịu được cảnh kí túc xá bốn người sống chung với nhau."

    "Ơ? Kí túc xá ở bốn người sẽ rất bẩn ạ?" Thường Lê nhớ lúc trước cô sống cùng với Hà Thiển Thiển một đoạn thời gian cũng không có gì không thoải mái.

    "Nữ sinh chắc vẫn tốt, nhưng phần lớn kí túc xá của nam sinh rất bừa bộn."

    Hứa Ninh Thanh hiếm khi trả lời câu hỏi của cô một cách đàng hoàng thẳng thắn, không có lăm le thời cơ trêu chọc linh tinh.

    Thường Lê nghĩ, nếu đổi lại lúc bình thường, nhất định hắn sẽ vặn ngược chủ đề trở về chuyện chuyển qua nhà hắn ở chung, mặc dù Thường Lê biết rõ Hứa Ninh Thanh sẽ không thực sự làm ra cái gì điên rồ, hắn chỉ đơn giản trêu chọc ngoài miệng mà thôi, chỉ là muốn nhìn thấy dáng vẻ cô vừa thẹn vừa giận mà không làm gì được hắn thôi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...