392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 79: Quần áo đều là cỏ (6)

Ý thức được mình nằm sấp ở địa phương nào, cô sắc mặt đỏ một cái, vội vàng chống lên bãi cỏ đứng dậy, ánh mắt nhưng vẫn chú ý tới cọng tóc kia.

Vốn dĩ ở trên ngực anh, một cái đụng này, sợi tóc đã bị xê dịch, giờ lại ở trên cổ anh, với ngọn tóc khẽ đung đưa theo gió, đụng khuôn mặt anh hết lần này đến lần khác.

Cảm thấy trên mặt có chút ngứa ngáy, Hoàng Phủ Quyết theo bản năng đưa tay lên muốn gạt đi.

Nhìn thấy ngón tay của anh duỗi tới sợi tóc kia, Cam Viện cảm thấy lo lắng vội vàng chạy tới, đè lại bàn tay anh..

Hoàng Phủ Quyết bị hành động của cô làm cho giật mình và nhìn vào mặt cô một cách nghi ngờ.

"Em.."

"Cái kia.." Cam Viện vội vàng vươn tay ngắt một ngọn cỏ bên đầu anh. "Trên đầu anh có một ngọn cỏ!"

Cho dù trong tay cô là Linh chi ngàn năm, anh cũng không muốn để ý tới.

"Lấyxuống!"

Anh quát khẽ một tiếng.

Anh vừa mới bị cô đụng vào chỗ đòi mạng, bây giờ, người phụ nữ chết tiệt này lại ngồi trên eo anh bất động, làm sao anh có thể chịu được loại kích thích này?

Nghĩ rằng cô nguyện ý ngồi trên người anh?

Nếu không phải vì sợi tóc đó, cô thậm chí sẽ không thèm chạm vào anh.

Cam Viện nhanh chóng đứng dậy khỏi người anh, kéo kéo quần áo trên người, lại vội vàng nhìn về phía anh.

Nhắc mới nhớ, còn tóc thì sao?

Cô liếc nhanh, cũng không thấy dấu vết của sợi tóc đó trên người anh, chắc là vì vừa rồi lúc cô đụng ngã không biết nó rơi ở đâu nhỉ?

Cô thả lỏng người một chút, định thu hồi ánh mắt, nhưng khóe mắt lại bắt gặp sợi tóc đen ngắn ngang cổ của anh.

Chết tiệt!

Ngay cả ông trời cũng làm khó cô.

Cam Viện âm thầm nghiến răng.

Như để thị uy với cô, sợi tóc khẽ đung đưa trong gió.

Bất lực, cô không thể làm gì khác hơn là bước đến trước mặt anh.

"Ngài Hoàng Phủ, tôi.. tôi không làm anh đau đúng không?"

Vẻ mặt giả vờ quan tâm, trong lòng đang nghĩ làm cách nào để lấy lại sợi tóc đó.

"Không sao đâu."

Người đàn ông nói nhỏ, thanh âm có chút trầm.

"Thật tốt quá." Cô cười, giơ tay vỗ vỗ áo sơ mi của anh "Nhìn ngài, quần áo đều là cỏ."

Kết quả, tóc như mọc trên cổ anh, vẫn không nhúc nhích.

"Cổ áo cũng bị lệch.."

Cô đưa tay với tới cổ áo anh, trong lòng đã định đoạt được sợi tóc đó rồi.

Đầu ngón tay vừa mới chạm vào áo sơ mi của anh, nhưng cổ tay đã bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.

"Cam Viện, em có biết mình đang làm gì không?"

Người đàn ông nghiêng người về phía cô, giọng điệu trầm thấp mà nguy hiểm.

Nâng mắt nhìn sợi tóc dưới cổ anh, cô hơi ngẩng mặt lên, hướng vào cổ anh ho khan, nhân cơ hội mà hít thở.

Tóc cuối cùng cũng rời khỏi cổ áo và trượt nhẹ xuống.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa định rút ra, vòng eo của cô đã bị vòng tay của người đàn ông bao bọc, vững vàng ôm vào lòng.

"Hoàng Phủ Quyết, anh buông ra!"

Nói Ôm liền ôm, cô cũng không phải là búp bê.

"Cam Viện." Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Em rốt cục muốn làm cái gì?"

Trước đây, cô đối với anh ta đều thờ ơ.

Nhưng bây giờ, không nói đến việc cưỡi ngựa với anh, còn giúp anh chỉnh lại quần áo của mình, người phụ nữ này.. cô ấy rốt cục nghĩ gì.

"Là anh ôm tôi, không phải tôi ôm anh. Cho dù muốn làm cái gì, cũng phải là anh, đúng không?

Anh nhướng mày, lập tức nhếch môi."

"Ý của em là muốn anh chủ động?"

Người đàn ông này thật sự là động vật nửa thân dươi, vĩnh viễn luôn nghĩ về chuyện kia.

"Ý tôi là, anh buông ra!"

Cô định rút mạnh cánh tay của mình ra, nhưng anh lại siết chặt, khoảng cách giữa hai người lập tức bằng không.

Ngực cô áp vào ngực anh, và eo anh áp vào cô.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 80: Quần áo đều là cỏ (7)

Những bộ quần áo mỏng của mùa xuân, đến cả nhiệt độ cơ thể cũng không thể giữ được.

Hơi thở của cả hai người đều trở nên gấp gáp, và cô cảm thấy rõ ràng cơ thể anh đang sưng lên nhanh chóng.

Mặt cô đỏ bừng - không phải là xấu hổ, mà là tức giận.

"Sắc lang, cút ngay!"

"Là em chủ động lao tới."

"Tôi chỉ là vô tình."

"Nhưng anh nghĩ là em cố ý."

Khi nói câu này, anh chợt nghĩ ra điều gì đó và nhìn xuống chính mình, cô đột nhiên chạy tới, chẳng lẽ có nguyên nhân gì?

Cam Viện mạnh mẽ kéo cánh tay lại, định giơ tay đẩy anh ra, nhưng tầm mắt lại bắt gặp sợi tóc đen trên người anh.

Sợi tóc ngắn vẫn còn vương trên người anh, lúc này còn dính trên cổ anh, cô đưa tay nắm lấy, trong lòng bàn tay có gió, tóc lặng lẽ trượt vào cổ anh.

Cảm nhận được cử động của cô, người đàn ông nhìn xuống.

"Thật ra thì.." Cô cẩn thận di chuyển ngón tay trên cổ anh, mò mẫm tìm sợi tóc, "Thật ra, tôi.. tôi luôn muốn nói điều này với anh.."

Cô sờ sờ sờ sờ, cuối cùng cũng chạm vào sợi tóc kia. Đen sợi tóc đó đến đầu ngón tay, và cô ngay lập tức duỗi thẳng người.

Người đàn ông nắm lấy cánh tay cô, "Em muốn nói gì?"

Cô quay lưng lại, buông ngón tay ra, để cho sợi tóc giữa các ngón tay tuột xuống, bay vào trong bụi cỏ.

"Muốn nói.. thật ra thì.. không có gì.." Cô ngẩng mặt lên cười với anh, "tôi đi rửa tay trước, sau đó khi nghĩ lại sẽ nói với anh." -

Cô nhếch mép cười rồi quay người bỏ đi.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân của người đàn ông, cô chưa kịp quay người đã bị người đàn ông kéo lại, ép vào thân cây to mà hai người ôm không xuể.

Đợi?

Anh không thể đợi được!

Khoogn khách khí phủ lên môi cô, anh bá đạo hôn cô, đưa tay véo cằm cô, anh lập tức hôn sâu, cuốn lấy đầu lưỡi của cô.

Cô vùng vẫy và né tránh.

Anh gắt gao ôm cô, ghì lấy cô, quấn lấy nhau.

Giữa môi và lưỡi dường như còn tồn tại một loại không gian ngôn từ khác, có thể trốn đi đâu?

Sự giằng co của cô chỉ khiến cơ thể hai người va chạm và cọ xát vào nhau, điều này còn thú vị hơn nhiều so với nghênh hợp (là XXX đó quí dị).

* * *

Đẩy? Đẩy không ra

Cắn? Cằm bị anh véo không cắn được.

Thân cây cứng sau lưng cô, nhưng người đàn ông trước mặt cô còn cứng hơn cây..

Rõ ràng cô nên tìm cách đẩy anh ra, nhưng suy nghĩ của cô lại mất kiểm soát trở về sáu năm trước, lúc ấy cũng từng ở tàng cây này anh cũng như vậy hôn cô.

Thân thể giãy giụa bất tri bất giác trở nên vô lực, nhưng cái hôn đó đã sớm lên men.

Dường như ngay cả răng cũng sinh ra dây thần kinh, mỗi lần đụng chạm thân mật với anh sẽ khiến cô không kiềm chế được nghĩ đến quá khứ, cái đêm, nỗi đau nứt da thịt mà anh dành cho cô, vui sướng thấu xương..

Người đàn ông này, vẫn hôn tệ như sáu năm trước, nhưng mỗi một lần cũng có thể làm cho cô thất thủ.

Thân thể dần dần mềm mại, lòng bàn tay cô dường như có dây thần kinh độc lập, không tự chủ được dời khỏi vai anh, đỡ lấy cổ anh.

Gió thổi từ xa, Bray không chen vào được giữa hai người, nên nó phải đi vòng quanh, không cam lòng phe phẩy vào quần áo của cô.

Cam Đường ngồi ở bụi cỏ cao xa xa, cách bụi cây nhìn nam nữ hôn nhau bên cạnh cây, mỉm cười buông lỏng bụi cây trước mặt.

"Ngươi nói tiếp tục đi, con không có nhìn thấy gì hết."

Lòng bàn tay của người đàn ông luồn vào trong vạt áo, lòng bàn tay có nhiệt độ nóng bỏng, anh không ngừng leo lên núi non.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 81: Tối nay đến phong anh (1)

Quần áo được vén lên, vỏ cây thô ráp ma sát khắp da thịt, hơi đau nhưng hoàn toàn không để ý tới.

Bên tai ngoài tiếng tim đập dồn dập, chỉ có tiếng hít thở của nhau.

Khí và máu trào dâng, và cơ thể ngùn ngụt khát khao chiếm hữu cô.

Anh thở hổn hển và rời khỏi môi cô, nhưng thay vì buông cô ra, anh nghiêng mặt và hôn lên cổ cô.

Trong lòng bàn tay anh, chiếc áo lót của cô đang cản đường ngón tay anh, anh không khách khí kéo ra, đầu ngón tay vừa chạm vào da thịt cô, Cam Viện đã nắm lấy cánh tay anh, vươn tay muốn đẩy ra.

"Chớ được voi đòi tiên!"

Giọng điệu của cô lộ ra tức giận, không phải giận anh, mà là giận cô.

Còn đáp lại nụ hôn của mình và cho phép anh đùa bỡn lưu manh..

Cam Viện, sự tự chủ và sự tỉnh táo của ngươi đâu?

Thở hổn hển kéo bộ quần áo thể thao lại, liếc nhìn chiếc quần đùi đang căng phồng của người đàn ông, cô càng thêm khó chịu.

Tên khốn, thực sự muốn chơi dã chiến với cô?

Để ý ánh mắt của cô, người đàn ông không hề lộ ra một chút ngượng ngùng.

Một người đàn ông bình thường có phản ứng sinh lý khi hôn người phụ nữ mình muốn, đối với anh đó dường như là một việc hết sức bình thường, tất nhiên không cần phải che giấu, che đậy.

Đưa tay lên giúp cô gỡ một mẩu vỏ cây nhỏ trên tóc, lòng bàn tay anh trượt xuống đỡ má cô.

"Tối nay đến phòng tôi."

Đưa tay đẩy bàn tay anh ra, Cam Viện lạnh lùng nói, "Nếu ngài công tước tiên sinh muốn giải quyết vấn đề sinh lý của mình thì tìm người khác, tôi không phải là ******** **** Tôi không bao giờ gọi là gái mại dâm!"

"Vậy thì đi tìm người tình, bạn giường.."

"Không."

"Ai tin?"

"Thật sự là không."

"Vậy cũng không liên quan tới tôi." Cô hít một hơi thật sâu và cố gắng để mình bình tĩnh lại, "Đừng nghĩ nhiều về những gì đã xảy ra. Nụ hôn đó chỉ là phản ứng của cơ thể, không có gì khác."

"Ý em là.." Người đàn ông giơ tay lên. Đưa hai tay vào túi quần, thong dong nhìn chăm chút khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, "Cơ thể của em đối với tôi có cảm giác?"

Cái gì gọi là nghiêm trang khai hỏa xe*? Người đàn ông trước mắt chính là một ví dụ sống sờ sờ.

Cô nhàn nhạt nhíu mày, giọng khinh bỉ mà nhỏ nhen.

"Hôn kém như vậy, có cảm giác mới là lạ"

Không để ý đến anh nữa, cô xoay người muốn bước đi ra khỏi anh, mới vừa bước một bước, tay của người đàn từ phía sau đưa tới, một tay ôm eo cô, một tay hướng tới ngực trái.

Cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ma sát lên tai trái cô, giọng người đàn ông trầm thấp mà mị hoặc.

"Cho nên, em là trời sinh tim đập nhanh sao?"

Cô không tránh không né, chẳng qua là trở tay hướng cùi chỏ qua, hung hãn đánh vào bụng của anh, người đàn ông rên lên một tiếng, cánh tay vẫn như cũ ở trên người nàng không có buông ra.

"Nếu em muốn thân thể anh, tùy thời đến tìm anh"

Giơ tay lên, bắt lấy bàn tay anh, cô co chân bước sang một bên, chợt dùng lực, quật người đàn ông qua vai té nặng nề xuống bãi cỏ.

Nằm ở trên cỏ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của cô, anh không giận ngược lại cười.

"Làm sao, gấp như như vậy liền muốn đem anh đẩy ngã?"

Cô giận đến cắn chặt hàm răng, nhưng không thể làm gì.

Cái gì mà quý công tử lịch thiệp, cái gì mà người thừa kế cao lãnh.. Người này đơn giản chính là một tên vô lại.

Nắm quả đấm một cái, cô xoay người kéo cương ngựa trên cây.

"Tiểu Đường, con cút ra đây cho mẹ"

Lâu như vậy vật nhỏ cũng không co xuất hiện, không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được là ở bên nhìn lén.

"Tới"

Đứa nhỏ từ trong bụi cỏ chui ra, nhìn một chút Hoàng Phủ Quyết trên cỏ, vội vàng đi tới anh, muốn đỡ anh lên.

*này mình không biết dịch sao cho đúng, ý đại khái là HPT trêu chọc, đả kích với vẻ mặt nghiêm túc dị á.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 83: Tối nay đến phòng anh (3)

đứa nhỏ nói năng như thật, nhưng vẻ mặt của Hoàng Phủ Quyết lại rất lạnh lùng.

"Không đi."

Một câu nói mà thôi, cô liền xuất thủ với anh trước mặt mọi người

Từ khi sinh ra đến nay, anh có bao giờ mất mặt thế này không?

Nếu cô là một người khác, cô không chết, thì ít nhất cô sẽ phải bị cắt bỏ một cái chân..

"Ngài công tước, bữa tối đã sẵn sàng.." Will chào anh, nhận thấy rằng bầu không khí đang có chút không đúng, ánh mắt quét qua ngực Hoàng Phủ Quyết, thận trọng nhìn Cam Đường, "Tiểu Đương, mẹ con đâu?"

Cam Đường mặc kệ anh ta, chỉ bước lon ton lên lầu.

"Tiểu Đường.." Will nhìn Hoàng Phủ Quyết, đuổi cũng không được mà không đuổi cũng không được.

"Tiên sinh, ngài.." Hoàng Phủ Quyết sải bước đến, cởi chiếc áo khoác bẩn thỉu đập vào người anh ta. Bước qua phòng khách, bước lên lầu.

Khi lên đến tầng hai, anh liếc nhìn hành lang, bước chân dừng lại, rồi tiếp tục đi lên và biến mất ở cuối cầu thang.

Will đứng trong phòng khách, trông bất lực.

Vừa rồi ba người cùng cưỡi ngựa nói chuyện cười nói, tại sao chỉ sau một thời gian ngắn lại trở nên giận hờn không vui?

"Ngài Will, ngài nhìn bữa tối.."

Quản gia đi tới, nhỏ giọng hỏi.

"Ăn tối?" Will thở dài, "Tôi đoán là chuân bị vô ích rồi."

* * *

* * *

Phòng ngủ lầu hai.

Cam Viện khoanh tay đứng trước sân thượng, nhìn mây lửa chói lọi phía xa, đôi mắt phản chiếu mặt trời lặn, con ngươi đen láy như sâu thẳm.

Sô mệnh?

Cô căm thù số mệnh.

Nếu anh ấy không phải là anh ấy, cô không phải là cô..

"Mẹ!" Cửa bị gõ, tiếp theo là giọng nói thận trọng của đứa nhỏ, "Con vào được không?"

Nghe thấy giọng nói của con trai, Cam Viện từ xa nhìn lại, trong lòng thầm trách.

Lời nói của HOàng Phủ Quyết đã đánh thẳng vào nỗi đau sâu thẳm nhất của cô, vừa rồi cô quá xúc động mất kiểm soát, đứa nhỏ này chắc cũng bị cô làm cho sợ hãi?

Hít một hơi thật sâu, cô điều chỉnh lại cảm xúc, bước đến nhẹ nhàng mở cửa, cúi xuống đỡ vai đứa nhỏ và nở một nụ cười thật tươi.

"Xin lỗi Tiểu Đương, mẹ.. Có làm con sợ không?"

Đứa nhỏ lắc đầu nhẹ, bàn tay nhỏ bé vươn ra ôm lấy cổ cô, đứa nhỏ vuốt ve lưng cô như người lớn.

"Không cần chịu đựng, muốn khóc bao lâu cũng được, không có gì đáng lo.. Ngoan.."

Những lời này, cô thường dùng để an ủi cậu, nhưng bây giờ lại bị đứa nhỏ trên lưng cô dùng. Cảm giác bàn tay nhỏ bé ấm áp và mềm mại trên lưng khiến tâm trạng u ám của Cam Viện dần trở nên tốt hơn.

Chỉ cần cậu ở bên cạnh cô, chỉ cần cậu được bình yên và hạnh phúc.. Dù có vất vả như thế nào thì cô cũng phải xử lý như thế nào?

Đưa tay ra ôm lấy cơ thể mềm mại của đứa nhỏ, cô nhẹ giọng nói.

"Con đừng lo lắng, mẹ không sao đâu."

Sau khi ôm cậu nhóc một hồi, Cam Viện điều chỉnh lại tâm trạng và đứng thẳng dậy.

"Đói bụng không?"

Đứa nhỏ khẽ gật đầu.

"Con mèo nhỏ tham ăn, đi thôi, mẹ dẫn con xuống nhà ăn cơm."

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, cô bước về phía cửa.

* * *

* * * Tầng ba.

Hoàng Phủ Quyết tức giận ném chiếc áo sơ mi sang một bên, lấy một chiếc áo sơ mi mới mặc vào người.

Khi cài xong cúc áo, một đôi lông mày vẫn nhăn lại thành chữ xuyên.

"Ta hận số mệnh!"

Bên tai anh lại vang lên giọng nói.

Anh cũng có thể cảm thấy Cam Viện vừa rồi rất khác so với mọi khi.

Trước mặt anh, bóng dáng của Cam Viện lại lóe lên, lông mày càng nhíu chặt, trong giọng nói của cô có tiếng khóc, sẽ không phải là đang khóc sao?

Cảm thấy bực mình, nút áo anh cũng cài nhầm nút.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 84: Tối nay đến phòng anh (4)

Đến lúc cảm thấy không đúng, chiếc nút vào cuối cùng đã được cài vào, vì vậy phải tháo tất cả ra và làm lại từ đầu.

Sau khi sửa sang lại áo sơ mi, anh cau mày nhìn mình trong gương, rồi xoay người đi về phía cửa.

Đi được vài bước, lại dừng lại, quay lại và lấy từ trong ngăn kéo ra mấy tấm vé vào "Trung tâm nghệ thuật Pompidou".

Anh đã hỏi Cam Đường trước đó rằng đứa nhỏ rất thích tác phẩm của một nhà văn trừu tượng hiện đại, và tình cờ là Trung tâm Nghệ thuật Pompidou của anh ấy gần đây đang tổ chức triển lãm.

Việc quay phim đã hoàn thành trước thời hạn, anh vừa có thời gian, Hoàng Phủ Quyết đã đặc biệt yêu cầu Will chuẩn bị vé, chỉ để đưa đứa nhỏ và Cam Viện đến buổi triển lãm.

Hướng người khác xin lỗi, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời của anh, anh cố tình mang vé đi để tìm cớ cho mình.

Kiêu ngạo như anh ấy, làm ra quyết định này quả là một quyết định hiếm hoi.

Khi đi đến góc cầu thang trên tầng ba, anh nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang tầng hai, và mơ hồ có âm thanh của Cam Viện, anh bất giác dừng lại.

Tầng dưới.

Hai mẹ con đang cùng nhau đi lên cầu thang, vì lo lắng cho tâm trạng của đứa nhỏ nên cô đã cố gắng biểu hiện thoải mái, còn cố ý nói giỡn với cậu.

"Mẹ, mẹ có giận chú Hoàng Phủ không?"

"Không, tại sao mẹ phải tức giận với anh ta?"

"Vậy tại sao mẹ lại đánh người?"

"Đó là bởi vì.. mẹ tức giận."

"Chú ấy chọc tức mẹ sao?"

"Anh ta.." Cô không thể đối phó được với vấn đề này của đứa nhỏ, vì vậy không còn cách nào khác hơn là đổi đề tài

"Được rồi, trẻ con không cần quan tâm đến chuyện người lớn, con còn nhỏ không hiểu những điều này."

"Ai nói vậy?" Cam Đường mím miệng và mặt tràn đẫy phẫn nộ, "Con hiểu! Chú ấy chính là không yêu mẹ. Nếu không, làm sao nó có thể không chịu xin lỗi mẹ được?"

Cậu nhỏ như vậy, làm sao biết yêu là gì

Cam Viện nhếch môi, mỉm cười có chút bất lực và có chút tự giễu, "Không phải sao? Anh ta không yêu mẹ, và mẹ.. không yêu anh ta."

Đứa nhỏ mím môi, "Liệu Mẹ thực sự không thích chú Hoàng Phủ?"

Cam Viện hít một hơi thật sâu và như là tuyên thệ mở miệng.

"Mẹ không thích.. Một chút không thích!"

"Vậy thì tại sao mẹ lại hôn chú ấy?"

Cam Việnnhìn nghiêng rồi nhìn về phía cầu thang trên lầu.

Mới vừa rồi có tiếng bước chấn, chắc là anh ta nhỉ?

"Đó chỉ là.." Cô nghiến răng, "Gặp dịp thì chơi thôi"!" "Ý mẹ là gì?"

Đứa nhỏ nghi ngờ hỏi.

"Đây là những câu hỏi không phù hợp với trẻ em, trẻ em không nênhỏi!"

"..."

Anh chàng ít thở dài nhẹ, và lắc đầu giống như một cụ già. "Phụ nữ các người.. thực sự phức tạp!"

Dắt tay đứa nhỏ xuống dưới lầu, Cam Viện quay đầu nhìn lên lầu, thu lại ánh mắt rồi bước nhanh xuống lầu.

Trên cầu thang, ngón tay Hoàng Phủ Quyết siết chặt, tấm vé giữa các ngón tay lập tức bị anh vò nát.

Quay người, anh sải bước lên lầu, đi đến góc tường, tức giận ném chiếc vé vào thùng rác.

* * *

Trong vài ngày tới, mẹ con Cam Viện và Cam Đường bận chụp ảnh. Đôi khi công việc kết thúc sớm, Cam Việnđưa cậu con trai nhỏ đi chơi.

Hoàng Phủ Quyết hình như cũng rất bận, ngày nào cũng đi sớm về muộn, mấy ngày liền không thấy Hoàng Phủ Quyết đâu.

Sau nhiều ngày chụp vất vả, cuối cùng toàn bộ cảnh chụp đã hoàn thành vào chiều ngày thứ tư.

Hoàn thành công việc trước thời hạn đồng nghĩa với việc có thêm thời gian chuẩn bị cho các công việc hậu kỳ khác trong tương lai, ngoài ra chất lượng ảnh chụp ra rất cao, trưởng dự án Hứa An Nhiên cũng rất vui vẻ, nên tự mình mời tất cả mọi người dùng bữa trong một nhà hàng Trung Quốc. Bữa tối, thân là người mẫu, Cam Đường và Cam Viện, tất nhiên cũng được mời.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 85: Tối nay đến phòng anh (5)

Sau khi hoàn thành công việc, mọi người đều có vẻ rất thoải mái, ăn uống no say, mãi đến tám giờ, Cam Viện mới đưa đứa nhỏ trở lại trang viên.

Từ xa nhìn thấy ánh đèn trên lầu bốn, biết Hoàng Phủ Quyết đã trở về, Cam Viện lập tức dẫn Cam Đường lên lầu sau khi xuống xe, để không gặp anh ta.

Không ngờ, vừa bước lên bậc thềm, Will đã được một nụ cười chào đón.

"Cô Cam, thưa cô, vui lòng lên sân thượng trên tầng 4."

Cam Viện dừng lại, "Có chuyện gì vậy?"

"Về việc sắp xếp cho hai chuyến trở về."

"Ý anh ấy là.."

"Tôi không biết chuyện này, Tốt hơn hết cô nên hỏi tiên sinh." Will duỗi tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cam Đường, "Tiểu Đường, chú sẽ đưa con trở về phòng, được không?"

"Được." Đứa nhỏ lập tức đồng ý.

Mặc dù Cam Viện luôn nói rằng không thích Hoàng Phủ Quyết, nhưng cậu có thể thấy rằng tâm trạng của cô mấy ngày nay không được tốt.

Đứa nhỏ nơi nào biết tâm tư của cô, chẳng qua là nghĩ rằng cô đang khó chịu vì mâu thuẫn với Hoàng Phủ Quyết.

Mấy ngày nay không gặp Hoàng Phủ Quyết, cậu cũng không có biện pháp gì, hiện tại rốt cục nhìn thấy Hoàng Phủ Quyết. Chủ động đi tìm Cam Viện, đứa nhỏ sao lại có lý do không hợp tác được?

Gật đầu với Cam Viện, Will mỉm cười dẫn đứa nhotvào phòng ngủ, mọi người nhẹ nhàng hỏi đứa nhỏ đã ăn gì vào buổi tối, có ngon hay không.

Nhìn hai người họ rời đi, Cam Viện quay người bước lên cầu thang dẫn lên tầng ba.

Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi, luôn tránh nó cũng không phải là một cách.

Khi Cam viện lên lầu, Will đã dẫn đứa nhỏ vào và sắp xếp cho đứa nhỏ một chỗ ngồi, rồi anh lấy trái cây trên bàn và giao cho cậu.

"Nào, ăn chút hoa quả đi.." Cam Đường cảm ơn anh ta rồi tiếp lấy, anh ta thuận thế cầm lấy lòng bàn tay của đứa nhỏ "Tiểu Đương, móng tay của con hình như hơi dài, chú giúp con cắt tỉa?"

Đứa nhỏ lịch sự từ chối, "Không, mẹ con mới cắt cho con hôm qua."

Will lấy đồ cắt móng tay ra, "Hãy cẩn thận về vệ sinh. Ngày nào cũng phải cắt tỉa móng tay. Một mình con không làm được, thì để chú giúp con."

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, Will cẩn thận cắt tỉa móng tay. Những chiếc móng gãy không bị vứt bỏ mà đặt trên một chiếc khăn giấy.

Đang định nhét đinh vào túi thì thằng nhỏ quay mặt lại.

"Chú Will, chú đang làm gì vậy?"

"Cháu.." Will lập tức cười và che giấu, "Không có gì đâu?"

"Vậy tại sao chú lại đem bỏ móng tay vào túi?"

Will cười khổ một mình, đứanhỏ này, thật đúng là không dễ ứng phó.

"Phải không, chú.. chú tưởng đó là khăn giấy sạch."

"Thùng rác ở đây."

Đứa nhỏ duỗi tay ném khăn giấy vào đó, Will muốn khóc không ra nước mắt trong giây lát, sảng khoái, lấy từ trong túi ra chiếc còi của một đứa trẻ.

"Tiểu Đường, cái này để con chơi."

"Còi?" Đứa nhỏ lập tức tỏ ra khinh thường, "trẻ con."

Will đầy vạch đen, khó nén nở một nụ cười, "Vậy thì.. chúng ta chơi với bóng bay nhé?

" Chán. "

" Chắc chắn là con không thể thổi được đúng không? "

" Phép khích tướng đối với con vô dụng. "

"... "

Will không nói nên lời.

Còn lấy cái gì, kiểm tra ADN cái gì, tính cách của vị này giống hệt với vị gia kia của nhà bọn..

Tất nhiên, nghĩ thì nghĩ, anh không dám không hoàn thành nhiệm mà tiên sinh giao phó.

" Chú biết một trò chơi, con hẳn là chưa từng chơi. "

" Trò chơi gì?"

Đứa nhỏ tò mò hỏi.

Will đưa tay lên và vén hai lọn tóc của mình.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 86: : Tối nay đến phòng anh (6)

"Ở quê chú có một truyền thuyết thần kỳ. Chỉ cần nhổ hai sợi tóc là có thể đoán được mình sống được bao nhiêu tuổi! Nhìn chú này, cái này trông 6, cái này trông 2, tức là chú có thể sống đến 62 tuổi. Tiểu Đường, con cũng thử xem sao?"

Cậu nhóc nhìn sợi tóc trong tay anh ta cười tủm tỉm, "Chú Will, chú thật là ngu ngốc, lại tin vào loại lừa dối này. Mỗi lần chú kéo sợi tóc xuống, Đó là một hình dạng khác, tuổi thọ của chú sẽ luôn thay đổi hả?"

Will không nói nên lời.

Anh vẫn luôn cho rằng mình cũng là một người thông minh, vậy mà còn không thể lừa được một đứa trẻ năm tuổi?

Anh vẫn đang nghĩ thầm tìm cách lấy mẫu để giám định, trước mắt đứa nhỏ đã quay người lại, một đôi mắt tia sáng tím xanh đáp xuống gương mặt nó một cách khôn ngoan.

"Chú Will, chú cắt móng tay cho con một lát, chú muốn con thổi bóng bay, rồi chú muốn kéo tóc con.. Chú định làm gì?"

Vậy là.. bị phát hiện rồi sao?

"Chú.. Chú không có, chú không phải cùng con chơi đùa sao?"

Đứa nhỏ liếc nhìn vẻ mặt của anh ta, giơ tay nhỏ vén vài sợi tóc trên đầu, vươn bàn tay nhỏ nhắn đưa cho anh ta.

"Chỉ cần chú nói cho con biết, con sẽ cho chú sợi tóc này. Nếu không nói cho con biết, con sẽ nói cho mẹ con những chuyện này"

Tay trắng nõn cầm mấy sợi tóc đen bóng, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự kiên quyết muốn biết..

Lúc đầu Will giật mình, sau đó là trong mắt anh hiện lên một vẻ nghiêm nghị.

Sống hơn 20 năm, anh thực sự là thua vào tay một đứa trẻ sao?

* * *

* * *

Vườn hoa.

Cam Viện chậm rãi bước lên lầu, qua lối đi dài trên tầng bốn, đến sân thượng ở cuối.

Trên sân thượng có một khu vườn nhỏ trên cao, trên sân thượng ánh đèn mờ ảo, chỉ còn lại có ánh đèn yếu ớt thắp sáng trong bụi cỏ, hài hước lại huyền bí.

Đi qua hành lang giữa những bông hoa, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng dáng của mờ ảo dưới bóng cây hợp hoan.

Người đàn ông đút hai tay vào túi quần ngước nhìn màn đêm đằng xa, ánh trăng rọi xuống kẽ hở trên kẽ lá, hóa thành những đốm sáng nhỏ trên người.

Bóng lưng kia cao lớn, khiến người ta bất giác kinh hãi, nhưng.. lại tràn đầy cô đơn.

Cô hít một hơi, "Anh.." Người đàn ông xoay người, đưa ly rượu trên bàn lên miệng, nhìn cô, nhấp một ngụm.

Anh không nói, cô không còn cách nào khác là mở miệng nói.

"Việc quay phim của Tiểu Đường đã hoàn thành. Ngày mai đoàn chụp ảnh sẽ trở về Trung Quốc. Tôi muốn đưa Tiểu Đường trở về cùng họ."

Ai ngờ anh lại không từ chối.

"Có thể."

Cô ngẩng mặt lên nghi ngờ, và bắt gặp tầm mắt của người đàn ông.

Đôi mắt xanh của anh ta đen như biển trong đêm, không nhìn thấy rõ cảm xúc của anh là gì.

Anh cầm chai rượu rót đầy hai ly trên bàn.

"Cùng anh uống một ly."

Cam Viện không đưa tay nhận lấy, "Tôi không biết uống rượu."

Người đàn ông hừ nhẹ, "Vậy rượu đỏ nhà em là để thưởng thức?"

Cam Viện hít một hơi, "Ngài Hoàng Phủ, rốt cục anh muốn cùng tôi nói cái gì?"

Người đàn ông đưa tay ra và nắm lấy đôi vai của cô, và hỏi bằng một giọng trầm, "tại sao em không nói lời tạm biệt buổi sáng hôm đó?"

Trên người anh nồng nặc mùi rượu, và mắt anh ấy rõ ràng là tụ máu, sợ là mấy ngày nay cũng không có nghỉ ngơi tốt.

Cam Viện cau mày.

"Ngài Hoàng Phủ, ngài say rồi."

Người đàn ông siết chặt vai cô, chế nhạo, "Em tưởng là giấu rất kỹ, đáng tiếc, em đã sớm bị lộ. Nếu không phải là đã tới đây, làm sao em biết đường tắt từ vườn hoa đến chuồng ngựa? Anh chẳng qua là bảoTiểu Đương để em đến phòng làm việc tìm anh, em hỏi cũng không hỏi trực tiếp lên lầu bốn, hiện tại em còn nói, anh nhận sai người?"
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
chap 88: Tối nay đến phòng anh (8)

Bước nhanh xuống lầu, cô bước càng lúc càng nhanh, cuối cùng cô chạy chậm xuống bậc thang, bước đến cửa phòng ngủ trên lầu hai thì cô mới dừng lại.

Đưa tay đẩy cửa, chỉ thấy Will hoảng sợ đứng dậy.

"Cô Cam." Cam Viện liếc nhìn vào túi của anh ta, rồi nhìn Cam Đường đang có chút bối rối ở phía bên kia, "Các ngươi đang làm gì vậy?"

"..."

Đứa nhỏ đưa tay lên che miệng nhỏ của mình và ngáp một cái "Con buồn ngủ, chú Will, ngủ ngon."

"Oh!" Will phục hồi tinh thần lại, và ngay lập tức mỉm cười với Cam Viện, "Nếu như cô Cam đã trở lại, vậy tôi sẽ về trước, chúc hai người ngủ ngon."

Nhẹ gật đầu với cô, Will né người ra khỏi cửa, Cam Viện nhìn theo bóng lưng anh, đóng cửa lại, ánh mắt rơi vào Cam Đường.

"Các người mới vừa rồi.. có làm gì đặc biệt không?"

Đứa nhỏ tay lên nắm lấy mái tóc rối bù của cậu "Không, chúng con chỉ đang chơi trò chơi thôi."

"Chú Will có hỏi con các câu hỏi đặc biệt nào không? Hay làm gì đó lạ với con.. chẳng hạn như.. kéo tóc của bạn.. hoặc.. anh ta có làm tổn thương con không?"

Đứa nhỏ lắc đầu ngay lập tức, và sau đó hỏi ngược lại.

"Sao mẹ lại hỏi thế?"

Cam Viện thở phào nhẹ nhõm, "Không có gì đâu, đi tắm rồi ngủ đi."

Vốn dĩ cô lo lắng Hoàng Phủ Quyết sẽ thu xếp cho Will làm gì khi cô không có ở đây. Có vẻ như, cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Đứa nhỏ đáp lại, quay lưng bước về phòng, cô bước ra sân thượng ngồi nghiêng trên ghế, đưa tay đỡ trán thở dài.

* * *

* * *

Trên lầu.

Khi Will bước lên sân thượng và đến gần Hoàng Phủ Quyết, anh ta giẫm lên mảnh vỡ trên mặt đất và tạo ra một tiếng động lạ.

Anh ta dừng lại, nhìn xung quanh, lướt qua chiếc bàn trà nhỏ biến dạng rồi cẩn thận mở miệng.

"Thưa ngài, mọi thứ đã lấy được, và bệnh viện đã sắp xếp xong. Ngài có đến đó ngay bây giờ không?"

Việc xác định ADN không chỉ cần mẫu ADN của Cam Đường mà còn của cả Hoàng Phủ Quyết. Để đảm bảo tính chính xác của kết quả lần này, Will đã giúp Anh sắp xếp một cuộc hẹn với bác sĩ đến trong phòng thí nghiệm lấy mẫu máu.

Hít sâu một hơi, Hoàng Phủ Quyết chậm rãi xoay người bước tới, Will không dám hỏi thêm, vội vàng đuổi theo.

Đi theo Hoàng Phủ Quyết xuống lầu, anh do dự vài lần.

Dưới bậc thang, tài xế đã chuẩn bị xong.

Hoàng Phủ Quyết nghiêng người ngồi vào băng ghế sau, Will vội vàng giúp anh đóng cửa xe, tự mình ngồi vào ghế lái.

Vấn đề này cực kỳ quan trọng, đương nhiên càng ít người biết càng tốt, anh khởi động xe, liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Quyếtở băng ghế sau.

Trước khi anh ta nói, người bên kia đã nói ra vài từ từ kẽ răng của anh ta.

"Câm miệng!"

Hắn lúc này rất khó chịu, không muốn nghe ai nói nhảm.

Bất lực, Will đành phải cứng rắn nuốt xuống lời muốn nói..

Trên ban công lầu hai, Cam Viện nhìn chiếc xe đang đi xa, từ sân thượng mờ tối người từ từ đứng thẳng dậy..

Trễ như vậy, anh còn ra cửa làm gì?

Hơn nữa, chỉ mang theo Will, vệ sĩ cũng không mang, điều này quá dị thường.

Nhớ lại lúc nãy Will hơi bối rối khi cô bước vào cửa, cô quay người bước vào phòng Cam Đường

Đứa nhỏ đã ngủ, vì nghiêng người, một cánh tay nhỏ lộ ra bên ngoài chăn bông.

Cô bật đèn lên, cẩn thận cầm bàn tay nhỏ bé của cậu lên, nhìn kỹ ngón tay của cậu, không phát hiện ra dấu vết vết thương, cô cầm lấy một bàn tay khác, bàn tay nhỏ kia cũng không có gì khác thường.

Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, đặt bàn tay nhỏ bé của cậu về chỗ cũ, mu bàn tay vô tình cọ vào đầu ngón tay cậu, lập tức bị quẹt đau.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
chap 89: Tối nay đến phòng anh (9)

Cam Viện lại cầm bàn tay của con trai lên, chú ý đến những góc móng tay sắc nhọn của cậu, chỉ nhướng mày.

Cô mới giúp cậu làm móng tay ngày hôm qua, một ngày liền mài thành như vậy, thật tinh nghịch..

Lo lắng cậu sẽ vô tình làm mình bị thương, cô quay lại và tìm dụng cụ cắt móng tay để giúp cậu sửa móng tay, nhưng cô cầm bàn tay nhỏ bé của cậu lên và phát hiện có điều gì đó không ổn.

Móng tay của cậu đều ngắn và gần như có đầy rãnh, để bảo vệ móng tay, cô sẽ để lại một chút móng tay, rõ ràng đây không phải là phong cách của cô.

Đứa nhỏ không thể tự cắt móng tay của mình được. Từ sáng đến tối hôm nay, cô chưa bao giờ rời bỏ cậu, ngoại trừ vừa rồi - nhất định là Will.

Hoàng Phủ Quyết thực sự đã dùng kế điệu hổ ly sơn với cô, nếu cô đoán đúng thì chắc chắn anh đã mang theo đồ để lấy máu và xét nghiệm lại ADN.

"Đồ khốn kiếp!"

Cô tức giận cắn môi, đứng dậy đi đi lại nói mấy câu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đang say ngủ của cậu.

Cam Viện suy nghĩ một chút, sau đó lập tức xoay người bước ra khỏi phòng, thấy hành lang không có ai, cô lập tức bước lên lầu, đến trước cửa phòng làm việc trên lầu bốn của anh.

Nhìn vào ổ khóa mã bên trên, cô giơ tay nhập một chuỗi số.

Tháp

Cánh cửa thuận lợi mở ra..

Anh thực sự là một lòng, sáu năm vẫn chưa đổi mật khẩu.

Cam Viện đẩy cửa bước vào, sải bước đến bàn làm việc, mở ngăn kéo tìm kiếm, cũng không tốn quá nhiều sức, phát hiện trong ngăn kéo có một chiếc phong bì bằng giấy da bò.

Cô lấy phong bì ra, đổ ra đồ vật bên trong, trong phong bì không có gì ngoài hộ chiếu của cô và Cam Đường.

Bỏ hộ chiếu vào phong bì và cầm trên tay, Cam Viện quay người và sải bước ra khỏi phòng làm việc.

Sau khi trở về phòng, cô lập tức mở vali, lấy giấy tờ tùy thân và tiền trong đó bỏ vào ba lô, xách túi lên phòng đứa nhỏ, lấy một bộ quần áo và giày dép trong tủ của cậu và nhét vào trong ba lô, cô vén chăn bông của cậu ra, lấy chăn quấn lấy thân thể nhỏ bé của cậu nhẹ nhàng ôm cậu chàng vào lòng, Cam Viện đứng dậy bước nhanh xuống lầu.

Trời đã khuya, người hầu đều đã ngủ, chỉ có vệ sĩ đứng ở cửa.

Nhìn thấy Cam Viện ôm Cam Đường xuống, vệ sĩ lập tức chào hỏi.

"Cô Cam?"

"Tiểu Đương bị sốt rồi, mau chauanr bị xe!"

Hai vệ sĩ làm sao dám lơ à, một người lái xe đi tới, người kia tiến lên, cố gắng giúp cô ôm Cam Đường.

Cam Viện thu tay từ chối, "Không được, tôi tự làm được."

Xe rất nhanh ở dưới lầu, vệ sĩ mở cửa, Cam Viện ôm Cam Đường ngồi vào ghế sau.

"Ngài công tước không có ở đây, đừng kinh động mọi người, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại bảo anh ấy trực tiếp đến bệnh viện."

Vệ sĩ không nghĩ nhiều, gật đầu giúp cô đóng cửa lại.

Vệ sĩ ngồi ở ghế lái lập tức khởi động xe và đưa Cam Viện đến bệnh viện gần nhất.

Trong vòng tay của cô, Cam Đường động đậy, cô bận bịu an ủi.

"Tiểu Đường, ngoan, mẹ ở đây.. Ngủ đi!"

Nghe thấy giọng nói của cô, đứa nhỏ tiếp tục ngủ yên.

Cam Viện nhìn nghiêng về phía cửa sổ xe, "Xin lỗi, dừng xe lại, tôi cảm thấy muốn ói."

Vệ sĩ vội vàng dừng xe, xuống xe giúp cô mở cửa.

Đặt Cam Đường lên ghế sau, Cam Viện duỗi chân ra khỏi xe, người liền ngồi xổm bên vệ đường giả vờ nôn mửa. Vệ sĩ bận lên xe lấy khăn giấy và nước..

Phía sau, cô đã đứng dậy và dùng bàn đánh mạnh vào gáy của phía đối phương.

Ngay khi vệ sĩ trở nên mềm nhũn ngã xuống đất, cô dùng hai tay đỡ vào nách đối phương, kéo sang bên đường, cởi cà vạt của đối phương và trói hai tay vào lan can bên đường.

Cô rút điện thoại di động của đối phương ra, giơ tay ném xuống dưới sông.

p/s Chap sau có kết quả ADN rồi :3
 
Chỉnh sửa cuối:
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 92: Là người đàn ông của mẹ tôi (1)

Bốn mươi phút sau, phòng làm việc của tổng giám đốc.

Lý tổng cười rồi đặt trà trước mặt Hoàng Phủ Quyết, ông thở dài nói: "Cam Viện? Đừng nhắc tới, tôi vừa cúp điện thoại."

Will lập tức trở nên hưng phấn, "Cô ấy đã gọi điện thoại tới?

Hoàng Phủ Quyết trên ghế sô pha cau mày, nếu anh đoán không lầm, người phụ nữ xấu xa đó hẳn đã từ chức.

Đúng như dự đoán của Hoàng Phủ Quyết, Lý tổng bất lực nói.

" Nói ở nhà có việc gấp muốn từ chức.. Này, anh nóixem tôi có thể làm gì? Trong khách sạn này có một củ cải và một cái hố, hiện tại tôi cũng nhức đầu rồi! "

Will cau mày.

Còn tưởng rằng nhận được tin tức từ cô, nào ngờ là từ chức, nhìn Hoàng Phủ Quyết đang im lặng trên ghế sô pha, anh tiếp tục hỏi.

" Vậy thì.. Lý tổng có thông tin liên lạc nào khác của cô Cam không, hoặc ông có biết cô ấy có bạn bè nào không? "

" Cái này.. "Lý tổng nghĩ một lúc," Thực sự là không có. Ngoài điện thoại di động, đúng rồi, tôi sẽ hỏi một chút địa chỉ nhà của cô ấy, mấy cô gái nhỏ ở bộ phận dọn phòng thường chơi với tiểu Đường, chắc chắn phải biết họ sống ở đâu. "

Hoàng Phủ Quyết, người đã im lặng một lúc sau, đột nhiên nói:" Số mấy? "

Anh Lý sửng sốt," Số.. dãy số? "

Will vội vàng giải thích cho ông," Ngài ấy đang hỏi ông, khi cô Cam gọi tới, hiển thị số mấy? "

" Cái này.. "Lý tổngsau đó mới phản ứng lại," Cuộc gọi không hiện dãy số "

Thấy vậy, Will vội vàng cười với Lý tổng," Vậy chúng tôi về phòng khách trước, có tin tức gì thì thông báo cho chúng tôi. Công ty vẫn cần Tiểu Đường tiếp tục hợp tác quảng bá cho chúng tôi. Cô ấy đột nhiên biến mất. Với đứa trẻ, và chúng tôi cũng rất lo lắng. "

Tìm kiếm ai đó luôn cần một lý do, và anh ta không thể nói sự thật, vì vậy Will phải sử dụng sự hợp tác của mình với Cam Đường như một cái cớ.

" Được rồi, không có vấn đề gì. Nếu cô ấy có gọi lại lần nữa, tôi nhất định sẽ nói cho cô ấy biết chuyện này. "Lý tổng vội vàng đưa bọn họ ra ngoài, gật đầu rồi cúi đầu tiễn vài người vào thang máy, nhìn cửa thang máy đóng lại, sau đó đi thẳng." Cam Viện này, lại chơi trò biến mất, thực không biết nghĩ như thế nào. "

* * *

* * *

Bước vào thang máy, Hoảng Phủ Quyết lại lên tiếng.

" Thông báo cho tiểu khu bên kia và để mắt tới xe của cô ấy. "

Anh ấy đã kiểm tra hồ sơ chuyến bay của hãng hàng không, cho thấy cô ấy đã nhập cảnh tại sân bay thành phố B ba giờ trước.

Trong khoảng thời gian này, anh đã thử vô số, điện thoại di động của cô và Tiểu Đường đều bị tắt nguồn.

Nhà vẫn chưa được trả lại, khách sạn vẫn chưa được trả lại, nhưng chủ nhà và Lý tổng đã được gọi riêng.

Bây giờ, ngoài những thứ này, anh không biết gì về tung tích của hai mẹ con.

Thấy vẻ mặt buồn bã của anh, một trợ lý khác ngỏ ý muốn.

" Hay là tung ảnh của Tiểu Đường và nhắn tin tìm người? "

" Câm miệng!"

Chưa kịp nói xong, Hoảng Phủ Quyết đã tức giận hét lên.

Trực giác mách bảo anh rằng chắc hẳn cô vẫn còn ở thành phố này, ở một nơi nào đó mà anh không biết.

Phải có lý do để cô ấy quay lại đây, nếu anh ấy đẩy quá mạnh, có thể cô ấy sẽ mang Gan Tang đi trong cơn thịnh nộ.

Nếu như vậy chẳng khác nào thả cá xuống biển, muốn tìm lại được mẹ con họ thì khó như lên trời.

Thành phố này có hàng chục triệu người, tìm một người cố tình trốn tránh mình cũng giống như tìm một cục cát trên bãi biển, tìm được cô ấy đã rất khó, nếu ép cô ấy đi thì lại càng khó hơn..
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
chap 93: Là người đàn ông của mẹ tôi (2)

Đi theo Hoàng Phủ Quyết vào khách phòng, Will nhẹ nhàng phất tay, ý bảo mọi người ở lại ngoài cửa, anh ta liền bưng một ly nước tới, nhẹ nhàng mở miệng, "Ngài trước uống chút nước, tôi đi giúp ngài chuẩn bị bữa tối, ngài muốn ăn cái gì?"

Một đường từ Paris vội vã trở về, từ sân bay đến thẳng tiểu khu Cam Viện sinh sống, lại quay trở lại trở lại khách sạn.. Mười mấy giờ, Hoàng Phủ Quyết vẫn luôn không ngủ, Will đương nhiên cũng lo cho thân thể của anh.

Hoàng Phủ Quyết để ngoài tai, chăm chú nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ mà trầm tư.

Will nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn là cố lấy dũng khí mở miệng.

"Tiên sinh, kỳ thật có một chuyện, tôi vẫn chưa kịp nói cho ngài. Tóc Tiểu Đường là cậu ấy tự động cho tôi"

Trên khuôn mặt người đàn ông, đôi mắt màu lam như một thanh kiếm.

"Có ý tứ gì?"

Will nuốt nước miếng một cái, đem sự việc buổi tối ngày hôm đó giải thích đơn giản lại cho anh.

"Đứa nhỏ kia nhìn ra mánh khóe của tôi, muốn tôi đem chân tướng nói cho cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ đem mọi chuyện nói cho tiểu thư Cam.. tôi.. tôi không có cách nào, đành phải nói cho cậu ấy chân tướng."

Hoàng Phủ quyết nhíu mày, "Cậu ấy biết tôi là ai?"

Will nhẹ nhàng gật đầu.

"Kia.." Hoàng Phủ Quyết thở sâu, "Cậu ấy có phản ứng gì?"

"Cậu ấy.." will do dự.

"Nói, một chữ cũng không được thay đổi"

"Vâng" Will mặt cúi thấp, "cậu ấy nói," cái tên hỗn đãn kia, ông ta không xứng làm ba tôi "

Anh ta nghiêm mặt, đợi trận cuồng phong từ Hoàng Phủ Quyết.

Hồi lâu, lại chỉ nghe một tiếng thở dài của người đàn ông đang cúi đầu.

" Kỳ thật, ngài.. Ngài cũng có nỗi khổ, cậu ấy còn nhỏ nên không hiểu chuyện. "

" Không "Hoàng Phủ Quyết xoay người, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ," Nó nói không hề sai, tôi không xứng đáng là một người cha "

* * *

* * *

Bên ngoài quán vịt nướng


Đưa tay ra dùng khăn giấy giúp đứa nhỏ lau nước sốt trên khóe môi, Cam Viện mỉm cười thu ngón tay lại, đẩy đĩa thịt vịt về phía cậu.

" Chậm một chút, coi chừng nghẹn "

Sau một chặng đường dài, mặc dù đứa nhỏ nằm ở máy bay thượng hạng, nhưng vẫn không có nghỉ ngơi tốt, thẳng đến bây giờ mới có thể ăn được bữa cơm ngon, cô là mẹ đương nhiên cảm thấy đau lòng.


Cô dùng một chiếc bát nhỏ đựng nửa bát tiết canh vịt, cô cẩn thận thổi nguội rồi đưa vào tay cậu.

Đứa nhỏ cầm bát canh lên, uống cách một cách tao nhã, ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt của Cam Viện, cậu buông bát.

" Mẹ, người như thế nào không ăn "

" Mẹ không quá đói "Cam Viện cười với cậu, cầm đôi đũa gắp một miếng rau dưa đưa đến miệng" Tiều Đường, mấy ngày nay chúng ta không trở về nhà trọ nhé? "

" Được "

" Nhà trẻ bên kia, tạm thời cũng không đi "

" Được "

" Đồng hồ đeo tay mẹ đã tắt giúp con, không được mẹ cho phép không cần mở "

" Được "

Bất kể cô nói cái gì, đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn nói đươc, không nghi ngờ cũng không phản đối, ngay cả một câu vì cái gì cũng không có nói.

Bên kia bàn, Cam Viện cau mày.

Nguyên bản cô còn ở tỏng lòng tính toàn hồi lâu, nếu cậu hỏi đến vì cái gì, cô trả lời như thế nào.

Nhưng đứa nhỏ trước mặt, từ lúc lên máy bay đến giờ, thế nhưng cũng không hỏi qua một câu nghi ngờ nào, quả thật quá mức khác thường.

" Tiểu Đường, con.. con không thấy mẹ rất kỳ quái sao? "

Đứa nhỏ ngẩng mặt lên khỏi bát canh, đôi mắt đen láy lộ vẻ cơ trí hơn xa tuổi của mình.

" Dù sao mẹ cũng không tính toán nói cho con biết, con hỏi cũng như không"

Cam Viện trong lòng tê rần, đứa nhỏ này thật sự rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm cho người ta đau lòng.

Đưa tay ra chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của cậu, cô nói xin lỗi.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
chap 94: Là người đàn ông của mẹ tôi (3)

"Tiểu đường, thực xin lỗi! Mẹ thực sự có nỗi khổ không thể nói được, con có thể tha thứ cho mẹ được không?

Đứa nhỏ vểnh môi, cười với cô.

" Dù mẹ có làm gì đi nữa, con cũng sẽ tha thứ cho mẹ. "

Cam viện trong lòng ấm áp, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cậu, mỉm cười nói.

" Chẳng phải con vẫn luôn thích biển sao, chúng ta có thể sống ở thành phố có thể nhìn thấy biển được không? "

Tên đó nhất định sẽ không từ bỏ, thành phố này không còn ở lại được nữa.

" Nhưng.. "Cam Đường cau mày suy nghĩ một chút," Conkhông muốn rời khỏi đây. "

" Chúng ta có thể mua một căn nhà ven biển, ngồi trên ban công nơi có gió biển thổi qua. Sắp tới là mùa hè, chúng ta có thể cùng nhau bơi lội, hoàng hôn còn có thể đi nhặt vỏ sò, sau đó mẹ có thể thuê thuyền đưa con ra khơi, và chúng ta có thể cùng nhau đi câu cá ở bãi biển.. "

Đối với sự cám dỗ của cô, Cam Đường rõ ràng cũng không thích

" Nhưng bác sĩ nói rằng mẹ không thích hợp sống ở nơi ẩm ướt, vai mẹ sẽ đau. "

Cam Viện sửng sốt, không ngờ cậu còn nhớ chuyện này.

Khi đứa nhỏ chào đời, thể trạng của cô không được tốt lắm, bị đau mỏi vai gáy, luôn đau khi thời tiết ẩm ướt, lý do cô chuyển đến thành phố B là vì thời tiết khô ráo tốt cho cô nghỉ ngơi điều dưỡng.

" Không thành vấn đề, chúng ta hãy chuyển đến nơi khác, đúng rồi.. còn Úc thì sao, trước kia không phải con nói thích trang trại nhỏ ở đó sao? "

" Không phải mẹ nói muốn con học tiếng Trung sao? "

" Vậy thì.. chúng ta đi Hồng Kông nhé? "

" Con không nói được tiếng Quảng Đông. "

" Còn Singapore thì sao? "

" Nóng quá. "

" Đài Loan có thể đi?" "

" Gió Bão. "

* * *

Cam Viện vuốt trán, cô biết mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy.

Ở bên kia bàn, một nụ cười ranh mãnh thoáng hiện trong mắt Cam Đường, cậu đưa bàn tay nhỏ lên che miệng và ngáp dài.

" Mẹ, con mệt quá muốn ngủ. "

Quên đi, dù sao tên đó cũng không tìm được bọn họ nhanh như vậy, trước để đứa nhỏ này nghỉ ngơi hai ngày trước, rồi cô từ từ thuyết phục cậu.

Sau khi trả phòng, Cam Viện ngay lập tức lấy điện thoại di động ra và gọi cho chủ nhân của ngôi nhà cho thuê ngắn hạn mà cô tìm thấy trên mạng.

" Đây có phải là ông Lí không? Tôi họ Ca, trước đâytôi đã thanh toán trực tuyến. Tôi có thể đến đấy bây giờ được không? "

Đăng ký ở khách sạn phải đăng ký thân phận, thực sự có thể bị Hoàng Phủ Quyết tra được, thời điểm vừa xuống máy bay cô ở trên mạng tìm kiếm phòng cho thê ngắn hnaj.

Chủ sở hữu ngay lập tức nói rằng không có vấn đề gì và yêu cầu họ trực tiếp đến căn hộ.

Bắt taxi ngồi vào băng ghế sau, Cam Viện đưa tay ấn huyệt thái dương, mệt mỏi cả người, trên máy bay cô ngủ không ngon, lúc này đầu còn đau nhức.

Xe taxi chạy đến căn hộ mà cô đã đặt trước, Cam Viện duỗi tay ôm lấy đứa nhỏ vào trong ngực, cô nhìn nghiêng về ánh đèn đường nhấp nháy bên ngoài cửa sổ, sự mệt mỏi của cô hiện lên từng chút một.

Chiếc taxi nhanh chóng đến căn hộ thuê của cô, sau khi thanh toán số dư cho chủ nhà, cả hai lấy thành công chìa khóa và dọn vào ở.

Đứa nhỏ đi tắm, cô đơn giản thu dọn phòng ngủ, thả người trên giường lớn duỗi người, giơ tay trái đánh nhẹ bả vai phải.

Đi đi lại lại lâu như vậy, cô sớm đã mệt rồi, bả vai còn hơi đau.

" Con sẽ xoa bóp cho mẹ "Đứa nhỏ từ trong bồn tắm bước ra, lập tức leo lên giường, đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên vai cô, nghiêm túc xoa bóp cho cô," Mẹ, mẹ hứa với con một điều được không?"
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 95: Là người đàn ông của mẹ tôi (4)

"Có chuyện gì vậy?" Cam viện quay lại, tò mò nhìn cậu.

Cậu ngừng massage và nhìn cô chằm chằm với đôi mắt to.

"Con không muốn rời khỏi thành phố này, chúng ta đừng rời đi, chúng ta tiếp tục sống ở đây, được không?" Thấy cô không đồng ý, cậu mím môi nói thêm hai chữ, "Làm ơn đi!"

Trời sinh kiêu ngạo, cho dù cậu có muốn cỡ nào, cũng chưa bao giờ nói từ "cầu xin" với Cam Viện.

Đây là lần đầu tiên đứa nhỏ cầu xin cô bằng một giọng điệu như vậy.

Cam Viện ngồi thẳng dậy và đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Cam Đường.

Từ lúc cậu có thể nhớ được, hai mẹ con đã chuyển đến đây, gần ba năm, trong cuộc đời ngắn ngủi hơn năm năm của cậu, thành phố này quả thực đã trở thành một tồn tại quan trọng.

Cậu quen thuộc thành phố này, có thể dễ dàng tìm thấy nhà sách, siêu thị, ngân hàng ở đây.. Đột nhiên rời đi đến một địa phương xa lạ, quả thực không dễ dàng gì đối với một đứa trẻ.

Lần đầu tiên con trai cô cầu xin cô, sao cô có thể nhẫn tâm từ chối.

Ở một thành phố lớn như vậy, chỉ cần cô cẩn thận, anh ta cũng không thể nào tìm được cô.

Thật lâu sau, anh nhất định sẽ cho rằng cô rời đi, rồi anh sẽ dần quên..

Nghĩ vậy, cô nhếch lên khóe môi.

"Được rồi, mẹ hứa với con!"

"Muôn năm!" Đôi môi đang mím chặt lo lắng của cậu lập tức nhếch lên, nở một nụ cười, chạy đến ôm mẹ, cậu hào hứng nói: "Cảm ơn mẹ, mẹ đừng lo, Chỉ cần mẹ hứa với con sẽ không rời khỏi đây, con sẽ làm bất cứ việc gì mẹ yêu cầu.

" Kia.. đay chính là con nói "Cam Viện cười ôm lấy cậu, tay nâng lên vỗ nhẹ nhẹ nhẹ lên lưng cậu" Kia.. Đi ngủ đi! "

" Vâng, Nữ vương đại nhân! "

Đứa nhỏ đứng dậy và chào cô theo nghi thức quân đội, và cậu lon ton chạy vào phòng ngủ.

Nằm ở trên giường trong phòng ngủ, tiểu tử giơ bàn tay nhỏ bé ra sau đầu, thấp giọng nói thầm.

" Hoàng Phủ Quyết, con đã giúp người giữ mẹ rồi. Nếu ngươi vẫn không tìm thấy mẹ, thì là do ngươi quá ngu ngốc không có tư cách làm ta.. "Cái xưng hô" Ba "đã mất tích từ lâu trên môi cậu. Cậu vẫn không kêu ra tiếng được, lập tức đổi lời," Con không đủ tư cách làm người đàn ông của mẹ!"

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cậu lập tức nhắm mắt giả vờ như đang ngủ.

Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, Cam Viện nhẹ nhàng bước vào, đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu, chắc chắn rằng đứa nhỏ đã an toàn nên cô giúp cậu kéo chăn bông rồi lui ra ngoài cửa.

Ngồi xuống ghế sô pha, cô lấy ba lô và thu dọn.

Trong ba lô chỉ có một bộ quần áo thay ra, còn lại là tài liệu và ví tiền.

Trong ví không có nhiều tiền mặt, cô mở ra nhìn mấy cái thẻ nhét trong đó, lấy điện thoại di động ra kiểm tra số dư trong thẻ, nhẹ nhàng lắc đầu.

Tổng tiền trong mấy cái thẻ cũng chưa đến một vận, không chống đỡ được bao lâu, suy nghĩ xong, cô rút trong ba lô ra một tập chi phiếu.

Chỉ có ba thứ trong tập, hai thẻ ngân hàng, và tấm còn lại là bức tranh mà Hoàng Phủ Quyết đưa cho cô.

Hai chiếc thẻ ngân hàng này, một chiếc là thẻ vàng của một ngân hàng Thụy Sĩ, chiếc còn lại là chiếc thẻ mới mà cô mở cho Cam Đường vài ngày trước.

Trong thẻ này có 2 triệu mà Hoàng Phủ Quyết đã trả cho cậu trước đó và không thể tiếp tục hợp đồng, dù hai triệu đó là tiền học cho con trai thì cô cũng không khoan nhượng chút nào.

Anh ta đưa số tiền này cho Cam Đường, Cam Viện không nghĩ động đến, số tiền trong thẻ vàng đủ để cô và Tiểu Đường tiêu đến già, nhưng trừ khi thực sự cần thiết, số tiền này không thể dùng đến, nếu không nó có lẽ sẽ mang tai họa ngập đầu cho cô và Tiểu Đường
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 96: Là người đàn ông của mẹ tôi (5)

Có vẻ như cô ấy vẫn là tìm một công việc càng sớm càng tốt.

Đặt hai tấm thẻ trở lại ngăn đựng, cô với lấy bức tranh trên bàn.

Nếu Will ở đó vào lúc này, anh sẽ nhận ra ngay khung cửa sổ và khung cảnh trong tranh là cửa sổ của cánh cửa tầng hai trong lâu đài cổ của Hoàng Phủ Quyết ở Paris.

Bóng dáng này, là thời điểm lần thứ ba bọn họ gặp nhau, lúc mà anh ấy nhìn thấy bộ dáng của cô.

Nhìn bức tranh trên tay, quá khứ lại hiện lên trong tâm trí cô, rồi cô nhớ đến bàn tay nâng lên hạ xuống của anh trong khu vườn trên mái nhà trước khi chia tay.

Cô vốn tưởng rằng sau nhiều năm như vậy, anh đã hoàn toàn quên mất cô, nhưng không ngờ đêm đó anh vẫn nhớ rõ phong cách ăn mặc của cô.

Ngón tay cầm bức ảnh khẽ run lên, Cam Viện đột nhiên nâng lòng bàn tay cầm bức tranh vươn ra trước thùng rác, chậm rãi thả ngón tay ra.

Nhìn thấy bức tranh sắp rơi ra, cô ấy đột nhiên siết chặt ngón tay và rút lại bức tranh.

Nhìn chăm chú vào chữ ký của người đàn ông ở góc dưới bên phải bức ảnh, cô nhẹ giọng nói.

"Đừng đắc chí, tôi chỉ để dành nó cho con trai tôi tưởng nhớ mà thôi!"

Cất lại bức tranh vào ba lô, cô nắm lấy chìa khóa cửa trên bàn và bước ra khỏi cửa căn hộ.

Lý do quay lại thành phố B là vì giấy khai sinh của đứa nhỏ và một số thông tin quan trọng được cất trong két sắt trong văn phòng của cô, và cô phải lấy những thứ này đi.

Ngoài cửa phòng ngủ bên kia, Cam Đường co ro như một con mèo con, nhìn cô rời đi sau khe cửa, đợi một lúc chắc chắn cô đã đi xa rồi, cậu mới chuồn ra ngoài, từ trên gác lửng mở ba lô ra, lấy ra bức tranh.

Bỏ qua hai chiếc thẻ ngân hàng, đứa nhỏ lấy ra bức tranh.

Liếc qua mặt trên bức tranh, ánh mắt cậu dừng lại ở chữ ký ở góc dưới bên phải.

"Hoàng Phủ Quyết, ngươi có thực sự yêu mẹ của con không?"

* * *

* * *

Phòng tổng thống.

* * *

* * *

Phòng tổng thống.
 
Chỉnh sửa cuối:
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
Chap 97: Là người đàn ông của mẹ tôi (6)

Hoàng Phủ Quyết ngồi bên bàn, cẩn thận xem từng bức ảnh trong tay mình.

Đây là những bức ảnh quảng cáo do đoàn làm phim ở Paris thực hiện cho Cam Đường trước đó, có cả cảnh ngoài trời và cảnh trong phòng, cũng như các tác phẩm được quay trong studio..

Đứa nhỏ có cảm giác rất tốt trước ống kính, và mọi ảnh có thể được sử dụng làm bìa.

Thưởng thức bức ảnh của đứa nhỏ, Hoàng Phủ Quyết cảm thấy trong lòng có chút tự hào.

Quả nhiên là con trai anh, có thể nhìn thấu thủ đoạn của Will.

Di chuyển tấm ảnh đầu, nhìn đến tấm ảnh chụp chung của Cam Đường và Cam Viện bên dưới, Hoàng Phru Quyết từ từ ngồi thẳng dậy.

Cầm bức ảnh dưới ánh đèn, anh nghiêm túc nhìn khuôn mặt của Cam Viện trong bức ảnh, dùng ngón tay vuốt nhẹ lên má cô, sau đó đứng dậy khỏi ghế.

Dù thế nào đi nữa, lần này, anh không thể để cô rời đi.

Chắc cô ấy quay lại vì lý do gì đó, vậy.. lý do là gì?

Đi đi lại lại vài bước trong phòng, anh quay ngoắt lại và sải bước ra khỏi phòng làm việc.

Will, người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ngay lập tức đứng dậy và chào hỏi.

"Thưa ngài."

"Có động tĩnh nào ở tiểu khu bên kia không?"

"Vẫn chưa."

Nghe vậy, Hoàng Phủ Quyết quay người và đi về phía cửa.

Will vội vàng đuổi theo, "Thưa ngài.."

"Không cần đi theo tôi, nếu có việc gì, hãy gọi cho tôi ngay."

Mở cửa, Hoàng Phủ Quyết sải bước ra khỏi phòng tổng thống và đi thang máy đến tầng năm- Tầng có văn phòng của Cam Viện.

Nếu cô ấy vì trốn, lựa chọn tốt nhất của cô ấy là trực tiếp đến một nơi khác, cô ấy quay lại đây thì nguyên nhân chỉ có một- đó là có thứ gì đó cô ấy phải mang đi.

Nếu không có chuyển động nào ở tiểu khu bên kia, có nghĩa là thứ đó đang ở trong văn phòng của cô ấy.
 
392 ❤︎ Bài viết: 213 Tìm chủ đề
chap 98: Là người đàn ông của mẹ tôi (7)

Từ xe taxi đi ra, Cam Viện đứng ở ven đường, nhìn qua con đường dẫn đến khách sạn Dynasty đối diện, lấy điện thoại di động ra với một thẻ gọi điện thoại mới, Cô bấm một cách lưu loát vào số của bộ phận khách hàng.

"Tôi là Cam Viện, ngài Hoàng Phủ đã về chưa?"

Nhân viên điều hành bộ phận khách hàng không biết cô đã từ chức, khi nghe được là cô, anh ta lập tức lịch sự nói: "Quản lý Cam, ngài Hoàng Phủ đã trở lại, cần tôi chuyển đến phòng ngài ấy hả?

" Không cần, cảm ơn "

Cam Viện thu lại điện thoại, cúi xuống và thắt chặt dây giày.

Cô phải lấy những tư liệu đó, cô chỉ có thể mạo hiểm một lần, nơi được gọi là nguy hiểm nhất sẽ là nơi an toàn nhất, anh hẳn sẽ không bao giờ nghĩ tới rằng cô sẽ quay lại.

Chạy bộ qua đường, nhìn về hướng tiền sảnh, cô sải bước lên bậc thang.

" Quản lý Cam. "

Khi chàng trai ở cửa nhìn thấy cô, anh ta lập tức lịch sự chào.

Mỉm cười và gật đầu với người bên kia, Cam Viện hào phóng bước vào sảnh khách sạn.

Trời đã khuya, trong đại sảnh không còn ai ngoại trừ nhân viên trực ban, họ gật đầu chào Cam Viện rồi bước vào thang máy.

Là trưởng bộ phận khách hàng, cô đương nhiên sẽ không bị nghi ngờ khi ra vào khách sạn, bình tĩnh đi đến tầng 5. Cô nhìn xung quanh thấy bên trái không có ai, lập tức lấy ra chìa khóa. Cô bỏ túi và bước nhanh đến cửa văn phòng.

Cô mở cửa bước vào phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bật đèn, bước nhanh tới bàn làm việc, kéo két sắt dưới bàn làm việc ra, bên trong lấy ra giấy khai sinh của Cam Đường, và từ trong két sắt lấy ra một hộp đen nhỏ được dán ở trên cùng.

Ngoài cửa, mơ hồ có một tiếng vang nhỏ.

Cô ngẩng mặt lên, cẩn thận nhét đồ vào túi áo khoác, đóng nhẹ két sắt rồi bước ra cửa, nín thở chăm chú lắng nghe.

Ngoài cửa, yên tĩnh.

Cô chắc đã nghe nhầm, muộn như vậy rồi, hành lang làm sao có người, vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, cô nhẹ nhàng giơ tay mở cửa.

Ngoài cửa, một bóng người cao lớn đang đứng.

Ánh sáng chiếu trên đỉnh đầu, phản chiếu mái tóc ngắn thành màu vàng rực rỡ, trong một đôi mắt lam hiện lên vẻ kinh hỉ, càng nhiều sự bất đắc dĩ.

Cam Viện sững sờ một giây, sau đó nhếch nhẹ khóe môi.

" Tôi thật sự không làm gì được anh, anh đoán ra hết rồi à? "

Hoàng Phủ Quyết cau mày nhìn người phụ nữ đang cười trước mặt, nhẹ nhàng nói..

" Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em. "

" Được! "

Miệng Cô nói được, nhưng cô lại đột nhiên tiến lên một bước và chuẩn bị chạy trốn trước mặt anh. Hoàng Phủ Quyết bước sang một bên, chặn đường cô.

Anh biết cô không thể ngoan ngoãn nghe lời.

Cam Viện bị chặn không đi được, vừa đụng vào lồng ngực của anh, lập tức quay ngang lao sang hướng khác.

Người đàn ông vòng tay chặn eo cô lại, ôm cô vào phòng.

Cô chật vật muốn nhảy ra ngoài, lùi lại hai bước, nhìn anh ta dùng tay khóa trái cửa, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

" Hoàng Phủ Quyết, anh có phiền không? "

Mẹ con họ sống nương tựa vào nhau và sống hạnh phúc như những người bình thường hàng ngày, anh ta vì cái gì đột nhiên tìm tới, quấy rầy cuộc sống bình yên của cô.

" Tiểu Đường ở đâu? "

" Anh không có tư cách biết. "

" Nó là con trai của tôi. "

" Vậy thì sao? Chỉ vì anh cung cấp một con giun nhỏ mà anh nghĩ muốn mang nó đi? "

" Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa nó đi. "Ánh mắt Hoàng Phủ Quyết rơi vào đôi mắt đỏ ngầu của cô, giọng điệu của anh rất nặng nề" Anh chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của người ba "

" Không cần, nó không cần. "Cam Viện kéo quần áo bị anh vò nát" Đứa nhỏ ngủ một mình không an toàn, anh tránh ra."
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back