Căn phòng tràn ngập
máu me, ghê rợn ấy bỗng im bặt đi. Z đưa đôi mắt sắc lẹm như dao nhìn về phía phát ra tiếng nói. Trang đang nằm bệt dưới đất một cách tuyệt vọng bỗng ngước lên nhìn như thể thấy được hi vọng. Thử hỏi đang hăng say thỏa mãn thú tính lại bị cản trở, bạn có tức không? Riêng Z thì có. Hắn hầm hầm ném Lan sang một bên rồi nói vớ luôn con dao bên cạnh bước ra ngoài. Cánh cửa cuối phòng kêu kẽo kẹt, mãi một lúc sau mới mở ra. Cơn gió nhẹ mang hương thơm của cỏ cây bỗng tràn vào căn phòng tăm tối đó. Tài khó nhọc nhìn về phía cửa, dưới ánh sáng hắt ngược, anh thấy bóng dáng của một cô bé nhỏ nhắn. Chẳng hiểu sao anh thấy cô bé đó rất quen, đầu óc quay cuồng lúc này chỉ cho anh nhận thức được nhiêu đó, còn lại đều như màn sương mù tan biến trong phút chốc. Lúc đang thơ thẩn tìm lại kí ức, Tài bỗng nghe được tiếng nói quen thuộc:
- Bà ơi! Có chuyện gì vậy ạ?
Tên Z ác độc nãy giờ hành hạ Tài và Lan vậy mà lại chỉ là một cô bé nhỏ với giọng nói tràn đầy sự ngây thơ. Cô bé ấy nấp nửa người phía sau cửa, trong tay cầm chắc con dao chặt thịt còn dính máu, khó khăn nói chuyện với bà lão bên ngoài. Sau cánh cửa đó, một bà cụ tầm khoảng 80 tuổi, mái tóc trắng phơ của bà bay nhẹ trong gió, bằng giọng nói hiền từ, bà nói:
- Không có gì đâu cháu ơi, bà nghe tiếng kêu với mùi tanh quá nên qua xem có chuyện gì. Nhà cháu đang giết con gì hả?
Đôi mắt sắc lẹm lúc nào bỗng trở nên dịu dàng hơn hẳn, cô bé ấy nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, nhẹ nhàng đáp lại:
- Nhà cháu có việc nên giết mấy con heo để lấy thịt. Nãy giờ tụi nó giãy giụa nhiều quá nên hơi ồn, chừng nào làm xong cháu đem qua tặng bà nhé.
Ánh sáng của sự sống ngay trước mắt, Tài chẳng thể nào bỏ qua cơ hội được cứu. Anh dùng hết sức lực của mình cố tạo ra tiếng động để thú hút sự chú ý của bà lão, thế nhưng việc làm của anh lại chỉ tổ tốn hơi sức. Bà lão hiền từ sau khi nghe cô bé nói thì liền gật gù rồi có ý nhìn vào bên trong phòng, nhưng mùi tanh của máu tươi xộc thẳng ra khiến bà phải quay ngay sang phía khác. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi ấy đã kết thúc. Z đóng sầm cửa lại rồi quay người bước vào trong. Nụ cười man rợ khiến ai cũng dựng tóc gáy lần nữa mở ra trên môi hắn. Tài run rẩy lùi dần ra phía sau để trốn đi, thế nhưng Y vẫn luôn đứng ở đó nhìn anh. Hắn cầm miếng miểng chai vỡ trên bàn rồi cứa một đường sâu vào tay Tài khiến nước mắt anh ứa ra. Thuốc đã hết tác dụng, cơn đau thấu trời phút chốc dày vò anh và Lan. Hai con người đáng thương nằm vật vã dưới đất như 2 con vật sắp bị giết thịt. Z và Y thấy vậy liền nở nụ cười khoái chí. Trong mắt chúng, sự đau khổ của hai người kia chỉ là trò hề hài hước.
Trò chơi tiêu khiển của hai kẻ man rợ lại sắp sửa bắt đầu, Z liếc mắt nhìn về phía Trang, cô gái tuyệt vọng đang nằm trong một góc phòng. Hắn bước tới phía kệ, lục tìm một hồi lâu rồi cầm ra một sợi dây móc. Chẳng để ai kịp hiểu gì Z đã kéo lê sợi dây khiến nó tạo ra tiếng sột soạt chói tai, khệ nệ mãi một lúc, hắn mới đứng trước mặt Trang. Với chút hơi thở yếu ớt như sắp tàn, cô ngước lên nhìn hắn, hắn nhìn lại cô, đôi mắt chạm nhau nhưng chẳng có tia sét tình yêu như trong phim mà là sự sợ hãi bao trùm. Đôi mắt Z đỏ như con thú khát máu, tay hắn kéo mạnh tay Trang rồi xách lên, sợi dây móc lúc nào giờ đã có đất làm việc. Chiếc móc sắc ngọt, nhọn hoắt cắm thẳng vào da thịt của Trang. Đầu móc nhọn như kim xuyên qua khiến lớp da cô rách toạc đi, máu ứa ra liên tục. Trang nằm dưới đất vật vã, đau đớn nhưng chẳng còn sức lực để kêu than, giọt nước mắt tuyệt vọng chảy dài trên má cô khiến ai thấy cũng phải thương cảm. Y đứng từ xa thấy vậy, liền đá Lan sang một bên rồi bước tới cạnh Trang. Hắn dịu dàng nâng cánh tay đã mất đi phần đầu của cô, sau đó nhẹ nhàng thổi vào như xoa dịu đi cơn đau. Căn phòng tăm tối trước mắt Trang bỗng tràn ngập ánh sáng, sự dịu dàng đó như tia hi vọng lóe sáng trong tim Trang, có thể hắn sẽ tha cho cô. Thế nhưng rất tiếc phải nói rằng "Cô sai rồi!" Y nở nụ cười sâu như gần rách khóe miệng, thở từng tiếng mạnh bạo thể hiện rõ thú tính trong người. Hắn cầm chiếc móc còn lại, đâm từ từ vào cánh tay cô, cái móc sắc nhọn đó bị hắn kéo lên, đâm xuống nơi tay Trang như thể đang may một chiếc áo diễm lệ, khi thấy cánh tay đó đã be bét máu Y mới thỏa mãn quay người bước về phía đôi tình nhân. Sau khi dây móc đã ghim vào hai tay Trang, Z mãn nguyện nhìn ngắm kiệt tác của mình một cách sảng khoái. Hắn ngắm nghía chán chê rồi liền kéo mạnh sợi dây treo lên tường, dưới sức nặng của Trang, chiếc móc không chịu nổi liền kéo rứt những miếng thịt nhuốm đầy máu của cô ra khiến cô đau đớn khóc nấc lên. Trong phút chốc, Trang bị treo lơ lửng trên tường, chuẩn bị chiêm ngưỡng buổi biểu diễn của hai kẻ máu lạnh.
Bên phía Tài và Lan cũng chẳng khá hơn là bao. Sau khi bố trị xong mọi thứ, Z bắt đầu thú vui đáng sợ của mình. Hắn như con thú điên dại lao vào đánh tới tấp Lan, bóng người của một cô bé thế mà lại mang sức mạnh đáng gờm, mỗi đấm đều khiến Lan đau như muốn ngất đi. Lan run rẩy cố gắng mò mẫm để tránh khỏi tầm mắt của hai kẻ kia. Bóng tối trong phòng dù được hưởng ánh sáng bên ngoài từ khung cửa nhỏ nhưng vẫn chẳng thể sáng sủa hơn là bao. Trong lúc đang lần mò, Lan vô tình đụng phải một vật gì đó hình cầu, nhỉnh hơn viên bi một tí, cô quay lại rướn mắt nhìn mới phát hiện đó là một con mắt người. Đôi bàn tay sợ hãi của Lan đã vô tình bóp nát trái nhãn cầu đó khiến lớp màu nhầy nhụa tràn ra tay. Cô thấy vậy vừa hốt hoảng vừa buồn nôn nhưng vẫn phải cố nhịn. Z đứng từ xa thấy thế thì nở nụ cười ghê rợn. Hắn tiến tới túm tóc Lan kéo thẳng lên, cơn đau như rách cả da đầu khiến Lan khóc nấc. Y mò mẫm trong chiếc xô rồi lấy ra chiếc búa sắt to tướng. Hắn tiến tới đưa cho Z rồi quay đi về phía chiếc ghế trong phòng. Từng bước, từng bước Z cầm búa tiến đến ngồi cạnh Tài. Z nâng đôi bàn tay anh rồi nâng cao chiếc búa. Tài trợn tròn mắt vì sợ hãi, anh liên tục run rẩy van xin tên sát nhân tha mạng. Thế nhưng những lời van xin đó chỉ phần nào tăng thêm cho Z sự hưng phấn. Hắn cầm búa đập thẳng xuống đất khiến mặt đất lõm đi, mảnh đá nhọn văng lên cứa vào mặt Tài. Anh ngày càng run rẩy hơn bởi tên máu lạnh trước mắt chẳng cho anh biết trước thời gian chết của mình để chuẩn bị, cũng chẳng cho mình được ra đi thanh thản. Anh sợ hãi tột cùng liền quay qua nhìn Lan, cô giờ đây cũng sợ chẳng kém gì anh. Dường như con thèm khát sự sống đang dần trỗi dậy, Lan nhè nhẹ đưa mắt sang nhìn Y, thấy hắn lơ là, cô ngay lập tức lao thẳng qua. Bằng hết sức bình sinh của mình, Lan ôm tay Y cắn mạnh khiến miếng thịt của hắn bị rứt ra. Nét mặt hắn vẫn chẳng thay đổi, vớ ngay chiếc ghế bên cạnh, Y thẳng tay đập vào mặt Lan. Cô ngã uỵch xuống, chìm dần vào hôn mê. Giờ đây tốt nhất cô đừng bao giờ tỉnh lại, bởi việc đó đồng nghĩa với việc cô sẽ phải chịu quá trình tra tấn kinh hoàng của Z và Y.
DO BẬN HỌC NÊN MÌNH RA CHƯƠNG HƠI TRỄ. MONG MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM Ạ!