Ngôn Tình [Dịch] Nhất Niệm Tam Thiên - Trầm Tiêu Chi

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Mạn Đà Sa Hoa, 11 Tháng tám 2021.

  1. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
  2. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
    Vĩ Thanh 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tháng hai năm Quý Mão, nước Hoàn đại loạn, nghĩa quân công vào ngoại ô Hoàn đô, thế không đỡ được, Bạch thị hướng Viễn Nam xin giúp đỡ, nhị công tử Viễn Nam mang mười lăm vạn quân vào Hoàn giúp Bạch thị dẹp loạn.

    Tháng năm năm đó, Bạch thị cùng Vu thị bất hòa, thái tử Bạch Trinh nước Hoàn đích thân chỉ huy đại quân, đánh đuổi Vu thị, tiêu diệt nghĩa quân, Hoàn quân sĩ khí đại chấn, Vu nhị công tử cùng nghĩa quân đồng thời rơi vào khổ chiến, quyết ý liên thủ, lấy máu viết thư, liên danh thỉnh cầu Viễn Nam vương xuất binh phạt Hoàn.

    Hoàn bội tín, Viễn Nam vương không đành lòng con dân biên giới nước Hoàn loạn lạc, tháng chín cùng năm, dốc toàn binh lực, lệnh thượng tướng quân Thẩm Vũ, trước là đại nguyên soái Liêu Đông, nắm giữ ấn soái xuất chinh.

    Quân Viễn Nam từ phía tây bắc tấn công vào nước Hoàn, đi đến đâu, thế như chẻ tre, dọc đường cứu tế trăm họ, an trí lưu dân, ngày càng được lòng dân.

    Tháng tám năm sau, tướng quân Thẩm Vũ xuất binh đánh vào Hoàn đô, Hoàn đế tức giận mà chết, thái tử Bạch Trinh kế vị.

    Nhưng Bạch thị cực kỳ hiếu chiến, đến nỗi dân chúng lầm than mấy chục năm, đã sớm không được dân tin tưởng, trăm họ ở Hoàn đô mở cửa thành, để quân Viễn Nam cùng nghĩa quân vào thành.

    Nghĩa quân phá Hoàn cung, giết Bạch Trinh, thụy hiệu Ai Đế, Hoàn mất.

    Giang sơn chưa ổn định, nước không chủ, đại tướng quân nghĩa quân Bùi Dã, nguyên soái Viễn Nam Thẩm Vũ, thừa tướng Tiết Lương của Hoàn, viết một lá thư, mời Viễn Nam vương làm chủ nước Hoàn, nhưng Viễn Nam vương tâm ở cố hương Viễn Nam, từ chối không nhận, lưu lại Vu tứ công tử ở Hoàn tạm xử lý chính vụ.

    Tháng chín cùng năm, khu vực Giang Bắc nước Hoàn bởi vì chiến hỏa liên miên, không có thu hoạch, trăm họ không có thức ăn không có quần áo mặc, Vu tứ công tử hướng Viễn Nam vương xin giúp đỡ, Viễn Nam vương mở kho lương, đem lương thực chở vào nước Hoàn, giúp dân tị nạn.

    Vu tứ công tử, Thẩm Vũ, Bùi Dã, Tiết Lương, cùng các thần tử cũ của Bạch thị lại mời Viễn Nam vương làm chủ nước Hoàn, Viễn Nam vương lại từ chối không chịu.

    Năm sau, trăm họ nước Hoàn tụ tập, viết huyết thư, thỉnh cầu Viễn Nam vương đăng cơ, làm chủ giang sơn, Viễn Nam vương không thể từ chối, liền đổi quốc hiệu thành Sở, Hoàn Đô đổi thành Thịnh Kinh, niên hiệu Vĩnh Trinh.

    Cùng năm, sách lập vương phi là Xương Bình công chúa Đại Tùy làm hậu, trưởng tử Vu Thanh Nhượng làm thái tử.

    Đại Sở năm đầu lập quốc, cuộc sống người dân chưa ổn định, Vĩnh Trinh đế thay đổi tác phong của Bạch thị, quyết ý nghỉ ngơi dưỡng sức, giảm nhẹ lao dịch, giảm thu thuế, lấy dân làm gốc, ba năm nhà nhà no đủ, năm năm dân giàu nước mạnh.

    Vĩnh Trinh năm thứ ba, Vĩnh Trinh đế mang theo Hoàng hậu trở lại Tùy, lần nữa tổ chức đại hôn, tự mình rước dâu, cùng Tùy đế hạ minh ước, không xâm phạm lẫn nhau, trọn đời kết làm tần tấn.

    Vĩnh Trinh đế tại vị hai mươi bảy năm, hậu cung bỏ trống, cả đời không nạp phi tần, cùng hoàng hậu Xương Bình ân ái đầu bạc, nắm tay đến già, tạo thành một giai thoại truyền kỳ ngày đầu lập quốc của Đại Sở.
     
    iraqwerrrr thích bài này.
  3. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
    Vĩ Thanh 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên đường chính của Thịnh Kinh có một trà lâu.

    Hôm qua Tiểu Tam Đăng lúc dâng trà cho ta có nói: "Trà lâu kia vốn làm ăn không tốt, đầu tháng mới mời một tiên sinh kể chuyện tới, không biết làm sao, ngày nào cũng đầy ắp người."

    Tú cô bên cạnh hiếu kỳ nói: "Toàn bộ Đại Sở ai chẳng biết Hoàng hậu nương nương thích nghe người ta kể chuyện? Mấy năm này trong kinh mới mở quán kể chuyện không tới hơn ngàn cũng có mấy trăm, quán trà này mời tiên sinh kể chuyện có gì lạ, sao ngày nào cũng có người tới nghe?"

    Tiểu Tam Đăng cười nói: "Có gì hiếm lạ, chúng ta đi theo nương nương nghe chẳng phải biết sao?"

    Lúc xưa dân Hoàn chưa khai hóa, sau khi Vu Nhàn Chỉ lập Sở, thừa hưởng tập tục cũ, cho phép trăm họ nói thoải mái, tùy ý để họ nghị sự chuyện quốc gia, một mực không truy cứu.

    Mấy năm trước binh lửa vừa dừng, trên đường phố của Thịnh Kinh đều nói chuyện chiến trường khói lửa.

    Nói Vĩnh Trinh đế ở dốc Sườn Viên chém đầu Lý Hữu Lạc, dùng một vạn đọ tám vạn, nói Thẩm tướng quân dẫn ba vạn quân phá Hoàn Đô, như thần binh khí thế không thể chống đỡ.

    Mấy câu chuyện hào hùng này nghe nhiều, dân chúng không khỏi chán, đều kêu gào muốn nghe chút chuyện trong cung, Đại Sở thành lập năm năm, hậu cung của Vu Nhàn Chỉ lại chỉ có mỗi mình ta, ở đâu ra có chuyện mà nói?

    Cũng chỉ nhặt nhạnh chút chuyện cũ năm đó của Hoàn.

    Ta vừa mới ngồi xuống nhã các lầu hai của trà lâu, liền nghe tiên sinh đem gậy gỗ gõ xuống bàn.

    "Hôm nay muốn nói, là nhân duyên ba lần gả của Vĩnh Trinh bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương của chúng ta!"

    Ta sửng sốt, suýt nữa sặc nước trà.

    Lúc này có người nói: "Tại sao lại ba lần gả? Hoàng hậu nương nương đời này, chỉ gả cho một người là Bệ hạ thôi mà."

    "Đúng vậy." Một người khác tiếp lời, "Nghe nói Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương của chúng ta từ nhỏ đã kết duyên, làm gì có ba lần gả? Trước khi Bệ hạ lấy Hoàng hậu nương nương, ngay cả một thiếp thất cũng không có."

    "Mấy vị quan khách chắc có điều không rõ." Tiên sinh kể chuyện nói, "Các ngươi suy nghĩ một chút, năm đó thời điểm bệ hạ vẫn còn là Viễn Nam vương, đem Hoàng hậu nương nương nghênh đón đến bên mình, là năm nào?"

    "Cái này ta biết, bảy năm trước, năm Quý Mão."

    "Khi đó Bệ hạ cùng Hoàng hậu bao nhiêu tuổi?"

    "Chuyện này.."

    Tiên sinh kể chuyện cười một tiếng: "Khi đó bệ hạ đã qua ba mươi."

    "Chư vị lại nghĩ xem, Bệ hạ xuất thân Viễn Nam vương tộc, từ nhỏ đã được phong thế tử, theo tuổi tác đó, làm sao ba mươi mới nạp phi?"

    "Nhưng sau đó vẫn phải nói, Tùy đế vào năm Mậu Tuất đã sớm ban Hoàng hậu nương nương khi đó là công chúa cho bệ hạ làm phi sao?"

    "Đúng vậy, thái tử điện hạ của chúng ta chính là cách năm Mậu Tuất mấy năm, Kỷ Hợi liền chào đời."

    "Là như vậy." Tiên sinh kể chuyện nói, "Nhưng cho dù là năm Mậu Tuất, Bệ hạ cũng đã hai mươi sáu."

    Hắn kéo dài giọng, thở dài một cái, rốt cuộc cũng gợi lên được sự hiếu kỳ của người nghe.

    Cả đám nín thở chờ đợi, tiên sinh kể chuyện mỉm cười, nói: "Cái này phải nói hơn mười năm trước, Bệ hạ vẫn là thế tử đại nhân của Viễn Nam, lần đầu tiên vào kinh xin cưới Xương Bình công chúa."

    "Vừa rồi có một vị khách nói không sai, Bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương, đúng là thuở nhỏ kết duyên. Nhưng hai người tình duyên lận đận, cho tới khi Bệ hạ xin cưới ba lần, đều không thành."

    "Lần thứ nhất, công chúa điện hạ mới mười bảy, lúc đó nàng bị người ta đổ oan, bị giam lãnh cung, thế tử đại nhân Viễn Nam vào kinh xin cưới, công chúa điện hạ lại thương nhớ cố hương, hai người liền bỏ qua."

    "Lần thứ hai, sau khi đương kim Tùy đế lên ngôi nửa năm, Tùy đế đạ xá thiên hạ, công chúa từ lãnh cung được thả ra, thế tử đại nhân đổi tên, mượn lý do thi cử, lại vào kinh xin Tùy đế cưới công chúa, hôn sự hai người sắp thành, sau đó công chúa điện hạ biết thế tử đại nhân lợi dụng mình, đoạt con đường thủy trọng yếu ở Hoài An, mất hết ý chí, lại cự tuyệt hôn sự này."

    "Lần ba, là cách một năm, thế tử đại nhân cùng công chúa điện hạ sau một thời gian du ngoạn bên ngoài liền hồi kinh, lúc đó công chúa điện hạ đã hai mươi mốt, tuổi tác quả thực không nhỏ, thế tử đại nhân lại lần nữa hướng Tùy đế xin cưới, chuyện tốt của hai người gần như thành, ai ngờ ngày ban hôn đó, tên của thế tử đại nhân trong thánh chỉ lại đổi thành tên của Chinh Tây đại tướng quân Thẩm Vũ, khiến cho Tùy đế tức giận, phất áo rời đi."

    "Ngồi dưới chắc chắn có ngưởi hỏi. Ý chỉ tứ hôn không phải Tùy đế đích thân viết hay sao? Làm sao lại khiến Tùy đế tức giận, thật ra thì trong chuyện này khá sâu xa, chúng ta phải nói từ đầu đến cuối, thế tử đại nhân Viễn Nam lần đầu xin cưới Xương Bình công chúa có nói.."

    Tiên sinh kể chuyện đúng là mồm mép lanh lợi, ngân nga cùng hương trà, đem chuyện cũ nói liên tục.

    Có thêm thắt chút ít nhưng cũng đúng tám chín phần, cũng không biết ai có lòng như vậy, đem chuyện của ta và Vu Nhàn Chỉ tích góp thu thập, ghi lại thành thoại bản.

    "Bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương tuy kết duyên sớm, tình rễ sâu nặng, nhưng ngại thân phận lập trường, nên đường đi vô cùng lận đận. Thẳng đến khi binh loạn, hai người trong loạn thế gặp nhau, lúc Bệ hạ ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm, đem Hoàng hậu nương nương đang lưu lạc bên ngoài bảo hộ trong tay, Hoàng hậu nương nương cùng nhiều lần liều mình cứu Bệ hạ, một lần ở sườn núi Bình Tây, lần khác chư vị đều biết, là ở Diệp Lạc Cốc ở Tây Lý, lúc này hai người đã ước định cả đời, mà thái tử điện hạ, cũng sinh ra trong thời loạn.."

    "Không trách thái tử điện hạ còn nhỏ tuổi đã nhân hậu như vậy, hóa ra là sống trong thời loạn."

    Ta nghe lời này, nhất thời nhớ lại sau khi A Nam ra đời hai năm, chuyện của ta và hắn ở Hoài An, nhất thời miệng lưỡi khô khốc, đẩy ly trà, kêu: "Tiểu Tam Đăng, rót trà cho ta."

    Sau lưng một bàn tay đưa tới, rót trà cho ta.

    Ta rủ mắt nhìn, chỉ thấy ngón tay khớp xương rõ ràng, thon dài như ngọc, ống tay áo còn thêu họa tiết đám mây, không khỏi xoay người nhìn lại, kinh ngạc nói: "Sao chàng tới đây? Hôm nay không có chính vụ sao?"

    Vu Nhàn Chỉ cười nhạt ngồi xuống bên cạnh ta, nói: "Cũng vội nhưng không gấp. Qua trưa hồi cung không thấy nàng, nghe người trong cung nói, nàng mang Tiểu Tam Đăng và Tú cô đi tới đây."

    Hắn cách lan can, nhìn tiên sinh kể chuyện bên dưới, hời hợt đánh giá: "Ngược lại nói không sai."

    Tiên sinh kể chuyện cổ tích nói một đoạn liền ngừng, buông quạt xếp xuống dùng trà, có người ngồi dưới nói: "Nghe ý của tiên sinh, Bệ hạ cùng Hoàng hậu nương nương sớm có tình cảm sinh tử gắn bó không tách rời, lại từ thời niên thiếu gieo mầm, làm sao hơn mười năm trước, lúc Bệ hạ vào kinh xin cưới, Hoàng hậu nương nương không đáp ứng? Khi đó chiến sự còn chưa có diễn ra, giữa hai người không hề có lập trường đối lập, Xương Bình công chúa gả cho thế tử Viễn Nam, thật là đúng lúc."

    Tiên sinh kể chuyện gác trà lại, khó hiểu cười: "Vị khách này hỏi đúng vấn đề rồi đó."

    Hắn đè thấp thanh âm, "Thật ra thì bên ngoài còn lưu truyền một câu trả lời hợp lý, nói là lần đầu Bệ hạ gặp Hoàng hậu nương nương, người động tâm chỉ có Bệ hạ thôi. Khi đó Hoàng hậu nương nương còn nhỏ, không biết tình là gì, chỉ coi người là ca ca. Lần đầu tiên Hoàng hậu nương nương động tình, thật ra là đối với Hoài Hóa tướng quân của Đại Tùy."

    Lời vừa nói ra, người ngồi bên dưới khẽ hô một trận.

    Vu Nhàn Chỉ lúc trước còn vẻ mặt ôn hòa, vào lúc này nhìn lại, chỉ thấy giữa hai lông mày phát sinh một tia lạnh lẽo.

    "Hoài Hóa tướng quân kia không phải đã sớm thành thân sao? Lúc đó Hoàng hậu nương nương đường đường là công chúa, làm sao có thể đối với hắn động tâm?"

    "Khách quan có chỗ không biết, thật ra thì tiên hoàng bệ hạ của Đại Tùy, lúc đầu là đem công chúa điện hạ ban cho Hoài Hóa tướng quân, mới vừa rồi không phải đã nói sao? Năm công chúa mười bảy tuổi, bị người ta vu oan, bị giam lãnh cung, không biết thế tử đại nhân Viễn Nam từng vào kinh xin cưới. Nhưng lại có một câu trả lời hợp lý là, thật ra lúc đó công chúa có biết, nhưng nàng tính tình cố chấp, lòng hướng về Mộ tướng quân, thà chịu khổ ở trong lãnh cung, cũng không nguyện theo Bệ hạ về Viễn Nam, lúc này mới cùng Bệ hạ bỏ qua, phí hoài thời gian."

    Người ngồi dưới trố mắt nhìn nhau.

    Vu Nhàn Chỉ hờ hững đứng dậy, nhàn nhạt hỏi: "Là vậy sao?"

    Ta thấy sắc mặt hắn không tốt, ngượng ngùng nói: "Đều là mấy câu chuyện cũ, chàng so đo làm gì?"

    Hắn bưng ly trà lên, lại nói: "Ta ngược lại thấy tiên sinh kể chuyện nói không sai, lần đầu tiên ta động tâm, đúng là thời thiếu niên. Không biết lần đầu tiên Xương Bình công chúa động tâm, có cảm thụ gì."

    Ta cùng hắn kết duyên quá sớm, mấy năm sóng gió mới tới được với nhau, chuyện cũ đã quá lâu rồi.

    Hắn hỏi vậy, ta cũng không thể lừa gạt, cân nhắc hồi lâu, mới tìm được một cái có thể khiến hắn hài lòng, thận trọng nói: "Đại khái là.. tuy bại còn vinh."

    Ai ngờ Vu Nhàn Chỉ nghe lời này, mặt không đổi đặt ly trà xuống bàn, rời khỏi trà lâu.

    Bên ngoài hoàng hôn buông xuống, ánh chiều sáng lạn khiến người ta kinh hãi, cửa hàng ven đường đã lần lượt lên đèn.

    Ta đuổi theo Vu Nhàn Chỉ, nói: "Chàng có thể suy nghĩ kỹ ý của bốn chữ tuy bại còn vinh không?"

    Hắn dừng lại, cũng không quay đầu, tựa như đang chờ ta trả lời.

    Ta nói: "Ý ta là ta rất vui mừng, cũng chưa bao giờ hối hận, nửa đời sau mới gặp chàng."

    "Cũng một mực hy vọng, sau này đời đời kiếp kiếp, đều có thể gặp chàng."

    Trên đường tiếng người ồn ào, giọng nói của tiên sinh kể chuyện truyền tới.

    "Lúc trẻ không rành thế sự, ai chẳng có thời điểm sai lầm? Thật cũng được, giả cũng được, sai cũng được, đúng cũng được, chỉ cần sau đó kịp thời quay đầu, hết thảy đều còn kịp không phải sao?"

    "Có lúc duyên phận là như vậy, không thể sớm một khắc, nếu ngươi không tranh đoạt liên miên, ngược lại bỏ lỡ thời gian tốt nhất. Sau đó Bệ hạ cùng Hoàng hậu gắn bó thời loạn, chẳng phải giống như chúng ta tìm được nhau ngàn vạn lần, đột nhiên quay đầu, người nọ đã đứng chỗ đèn đuốc gần tàn sao?"

    Vu Nhàn Chỉ quay đầu, bên miệng phất lên nụ cười nhạt, dưới ánh sáng của đèn đuốc, hắn đưa tay về phía ta.

    Mà ta cũng vậy.

    Trời đất làm chứng, sông núi minh giám.

    Dẫu có gian khổ, cũng không hối hận cùng người trả qua ba ngàn kiếp phù du.

    (Hoàn toàn văn)
     
    iraqwerrrr thích bài này.
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...