Ngôn Tình [Dịch] Nhất Niệm Tam Thiên - Trầm Tiêu Chi

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Mạn Đà Sa Hoa, 11 Tháng tám 2021.

  1. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
  2. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
  3. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
  4. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
  5. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
  6. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
  7. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
  8. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
  9. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
  10. Mạn Đà Sa Hoa

    Bài viết:
    280
    Chương 11-14: Nhất niệm tam thiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm này mùa hạ phá lệ tới sớm, nhị ca nhị tẩu xuất chinh sau hai ngày, Hoài An liền nắng chói chang.

    Vài ngày nữa, Mộ Ương cũng lên đường, hắn phải đi canh giữ Nhạn Sơn cửa ải phía bắc Tiểu Hà Châu, kịp thời tăng viện hoặc đẩy lui địch.

    Trước khi đi Mộ Ương nói với ta: "Hoán vương gia nơi đó chiến tranh rối ren, ta lệnh mấy vũ vệ đem nàng hồi kinh, nếu nàng có chuyện quan trọng, bảo vũ vệ truyền tin cho ta, bọn họ biết làm thế nào đưa tin nhanh nhất."

    Nhưng ta cảm thấy Mộ Ương lo ngại, trước mắt đại địch đều ở phía nam Tiểu Hà Châu, ta làm sao có thể gặp chuyện gì?

    Ai ngời mấy ngày sau, Lưu Dần tới nói với ta: "Sáng nay hai danh tướng Viễn Nam tới cầu kiến Mộ tướng quân, lão thần sợ bọn họ có chuyện quan trọng, liền nhờ một vũ vệ bên người công chúa, đem bọn họ đi gặp Mộ tướng quân."

    Ta kinh ngạc, kế hoạch liên binh đã xong xuôi, nhị ca nhị tẩu cùng Vu Nhàn Chỉ cũng đã đi mấy ngày, tướng sĩ Viễn Nam lúc này tới tìm Mộ Ương làm gì?

    Ta hỏi: "Bọn họ có thể có chuyện gì?"

    Lưu Dần lắc đầu một cái: "Ngược lại không có, lão thần thấy bọn họ giống như khó mở miệng, nói không chừng là chuyện riêng. Từ trước kia Viễn Nam vương cùng Mộ tướng quân có ở trong doanh trại Tây Lý, thủ hạ hai bên có quen biết nhau."

    Ta gật đầu, suy nghĩ hiện tại Viễn Nam không có quan hệ với ta, lại không truy hỏi nữa.

    Ngày hôm sau, Vệ Mân tới.

    Năm đó hắn đưa ta qua Nhạn Sơn, coi như là có giao tình trong lúc hoạn nạn, ta gặp hắn trong lòng liền cảm khái, nói: "Vệ tướng quân mấy năm nay có khỏe không?" Lại thấy hắn cả người phong trần, trán còn có thêm một vết đao, không khổi nói: "Vệ tướng quân chinh chiến khổ cực."

    Vệ Mân nói: "Bảo vệ quốc gia là chức trách của mạt tướng, công chúa nói quá lời."

    Nói xong, hắn lại nói: "Mạt tướng biết công chúa lưu lạc bên ngoài nhiều năm, mà nay sắp hồi kinh, khó tránh khỏi nóng lòng. Nhưng mạt tướng có yêu cầu quá đáng, không biết công chúa có thể lưu lại Hoài An ít ngày hay không?"

    Ta hỏi: "Vì sao?"

    "Là như vậy, mạt tướng hôm qua nhận được tin cấp báo, nói nước Hoàn có hành động khác thường, quân Hoàn gần đây bỗng nhiên tụ tập binh mã trong địa phận nước Tùy, mà biên giới nước Hoàn, bị bạo động không dứt, cũng ở đây tụ hợp binh mã tứ phương, triều đình thậm chí còn chiêu mộ thêm binh."

    Ta sửng sốt một chút: "Có chuyện này, làm sao ta không nghe thấy?"

    Nhưng lời vừa ra miệng, ta kịp thời phản ứng.

    Ngày trước vũ vệ có bẩm báo tin tức nước Hoàn với ta, nhưng ta bởi vì chuyện của Vu Nhàn Chỉ, ngăn không cho hắn nói, hắn sau đó chỉ báo cáo công việc trong quân đội Tùy, không hề đề cập đến nước Hoàn nữa.

    Hoàn nuôi binh gần trăm vạn, trừ mấy năm này chết trận, đối phó nghĩa quân, một phần ba phái tới biên giới, phân phát các nơi khác.

    Nói cách khác, ở nơi này mấy ngày, Hoàn bỗng nhiên ở biên giới Đại Tùy tập kết hai mươi vạn binh mã?

    Vệ Mân nói: "Trước mắt đang là lúc Đại Tùy và Viễn Nam liên minh, Hoàn chen chân một bước, phái ba vạn người đi theo cùng diệt trừ Thẩm Vũ, mà nay bỗng nhiên có dị động, mạt tướng sợ Hoàn có âm mưu, muốn ở lại Hoài An mấy ngày, dù sao binh mã nước Hoàn đều ở Tây Lý cùng khu vực Tiểu Hà Châu, mạt tướng ở phía nam Đại Tùy, một khi tình trạng có biến, có thể kịp thời tăng viện."

    Hắn nói tới đây, lại bổ sung thêm một câu: "Mạt tướng tới đón công chúa điện hạ, là hoàng mệnh, hôm qua mạt tướng nhận được tin tức, đã gửi thư hướng Hoàng thượng trách phạt. Mạt tướng gửi cho Mộ tướng quân một phong thư, xin phép ý hắn. Tất nhiên, nếu công chúa hy vọng nhanh chóng hồi kinh, mạt tướng không dám không nghe theo."

    Lúc đầu ta vội vã hồi kinh, bất quá là bởi vì không muốn dây dưa với Vu Nhàn Chỉ, mà nay Vu Nhàn Chỉ không có ở Hoài an, ta là một người rảnh rỗi, ở lại thêm mấy ngày cũng không có vấn đề.

    Ta nói: "Quân lệnh bên ngoài quan trọng, vậy thì theo ý của Vệ tướng quân, chờ sự việc sáng tỏ, chúng ta lại lên đường hồi kinh."

    Ta vốn tưởng rằng Hoàn hôm nay có động tác lớn như vậy, chờ mấy ngày, mục địch của bọn họ liền có thể sáng tỏ, ai ngờ đợi hơn hai mươi ngày, trừ việc biết sau khi Hoàn họp đại quân, phân phát năm vạn đi bắc, còn sót lại, cũng đi về phía nam tiếp giáp nước Hoàn và Tùy.

    Đi giáp giới, tức là muốn lui binh?

    Lưu Dần nói: "Có thể nghĩa quân trong nước Hoàn quá lợi hại, triều đình không trấn áp được, cho nên mới lệnh đại quân rút khỏi Tùy, trở về dẹp loạn."

    Tuy ta cũng cho là vậy, nhưng lại cảm thấy dây cũng không phải toàn bộ sự việc.

    Vừa muốn điều đại quân trở về Hoàn dẹp loạn, cớ gì lại phân năm vạn ra bắc? Đại khái mà nói, phía bắc Tây Lý là Tiểu Hà Châu, đi nữa là Nhạn Sơn, Nhạn Sơn cùng Tiểu Hà Châu sát Hoài An, là nơi đóng binh của Đại Tùy, nhưng năm vạn binh Hoàn, thì có thể làm được trò trống gì?

    Vệ Mân cũng cảm thấy chuyện này kỳ quặc, gửi tin cho Mộ Ương, nhưng Mộ Ương chỉ phản hồi bốn chữ, chờ xem tình hình.

    Thật ra ta không quan tâm quân vụ, trong lòng quan tâm nhất, vẫn là an nguy thân nhân, nhị ca, nhị tẩu, còn có Mộ Ương đều ở trong quân đội, mà mỗi lần bọn họ thắng, bại, cũng dẫn tới vận nước Đại Tùy, dẫn tới số mệnh nửa đời sau của đại hoàng huynh và Lan Gia.

    Nước Hoàn có dị động, không biết làm sao, trong lòng ta mơ hồ bất an. Tựa như cảm giác có gì không đúng, nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại không tìm ra manh mối. Không thể làm gì khác đành phải ở lại nơi này ngày qua ngày chờ đợi, mỗi lần chờ được tin tức, vô luận tốt xấu, cũng sẽ không yên mấy ngày.

    Tháng tư trời đổ mưa, trời lạnh mấy ngày, đảo mắt lại thấy mặt trời chói chang.

    Một ngày này, A Nam vừa mới cùng Lưu Dần học xong 《 luận ngữ 》, liền muốn kéo vũ vệ đi phía tây thành nghe người ta kể chuyện, còn chưa đến cửa phủ, chỉ thấy một tiểu tướng sĩ vội vã chạy tới, mừng rỡ nói: "Bẩm công chúa, Hoán vương điện hạ cùng Nhiếp tướng quân ở Tiểu Hà Châu đắc thắng! Hôm nay đã trên đường về Hoài An!"

    "Thật không?" Ta nói, lại hỏi, "Vậy nhị ca nhị tẩu ta có bị thương không?"

    "Hoán vương gia không có, Nhiếp tướng quân giống như bị thương không nhẹ, may mắn không ảnh hưởng tới tính mạng, Hoán vương gia gửi thư tới, có thể trì hoãn mấy ngày, để Nhiếp tướng quân dưỡng thương thật tốt."

    Ta sửng sốt, nhị tẩu ta võ nghệ siêu quần, là đệ nhất nữ tướng quân Đại Tùy, huống chi lần đi hợp vây Thẩm Vũ, chính là Đại Tùy, Viễn Nam, Hoàn, ba phương hợp lực, chỉ như vậy, nhị tẩu vẫn bị thương? "

    Ta hỏi:" Thẩm Vũ kia thì sao? Các ngươi bắt sống, hay là hắn đã.. mất mạng? "

    Tiểu tướng sĩ lắc đầu một cái:" Cũng không có, nghe nói mang tiểu thế tử Liêu Đông vương bỏ chạy. Nhưng Hoán vương gia điện hạ đã tiêu diệt toàn bộ tàn quân Liêu Đông, đợi sau khi thu phục Tế Châu, Liêu Đông không thể khôi phục lại nữa. "

    Nhiều người như vậy bao vây, còn có thể để cho Thẩm Vũ chạy?

    Ta hỏi:" Làm sao chạy được? "

    " Vương gia điện hạ không nói, chỉ nói lúc đó chiến trường hỗn tạp, vài ba lời không nói hết được. "

    Ta còn muốn hỏi nữa, chợt nghe bên ngoài phủ truyền tới tiếng bước chân, tiểu tướng sĩ trước mắt kịp phản ứng, hướng về người mới tới chắp tay nói:" Vệ tướng quân. "

    Nhị ca nhị tẩu đắc thắng, đây rõ ràng là tin tức cực tốt, nhưng Vệ Mân lại chau mày, ngược lại có chút nóng nảy.

    Hắn bước tới trước người ta, chắp tay chào, mở miệng liền nói:" Công chúa cùng tiểu thế tử đã thu thập hành lý xong chưa? "

    Hành lý của ta cùng A Nam từ lúc quyết định hồi kinh đã chuẩn bị xong, mà nay mặc dù ở lại hơn tháng, bất quá chỉ lấy ra mấy đồ dùng thường ngày, chuẩn bị một chút liền có thể lên đường.

    Ta gật đầu một cái, nhìn sắc mặt Vệ Mân, không nhịn được hỏi:" Thế nào, xảy ra chuyện gì? "

    Vệ Mân trầm giọng:" Bạch Hủ chết rồi. "

    Ta ngẩn ra:" Ngươi nói ai? Liêm thân vương nước Hoàn Bạch Hủ? "

    Hai tháng trước không phải được Vu gia nhị công tử đón vào trong phủ dưỡng thương sao? Lúc ấy nhị công tử còn mời danh ý cho hắn, đáng tiếc danh y còn chưa vào trong thành liền bị loạn dân giết chết. Nhưng là, nghe nói thương thế Bạch Hủ cũng không nguy hiểm tới tính mạng, bằng nhị công tử chiếu cố hết lòng, không thể không cứu hắn một mạng được? Lại nói, Viễn Nam Vu gia thế lực lớn, cho dù danh y bên ngoài bị giết, thái y trong cung bị Bạch Trinh ngăn cản, trong phủ nhị công tử chẳng lẽ không có đại phu? Nếu có, vì sao không cứu Bạch Hủ?

    Ta hỏi:" Bạch Hủ chết như nào? "

    " Vẫn chưa biết. "Vệ Mân nói," Còn một tin tức nữa, biên giới Viễn Nam, tứ công tử cũng thu xếp binh. "

    Ta sửng sốt hồi lâu:" Viễn Nam cùng Hoàn, đây là ý gì? "

    Vệ Mân lắc đầu một cái:" Không biết, chuyện này phát sinh đột ngột, thám tử dò thám tin tức cũng không có truyền tới. Nhưng là, mạt tướng có một suy đoán-----Viễn Nam cùng Hoàn, đồng thời có động tác lớn như vậy, có thể là muốn hợp quân phạt Tùy. "

    " Phạt Tùy? "

    " Đúng, Viễn Nam sở dĩ cùng Hoàn kết minh, trừ vị trí địa lý nương tựa lẫn nhau, có cùng chung lợi ích, còn có một nguyên nhân khác là Bạch Hủ. Bạch Hủ nước Hoàn cùng Viễn Nam vương có giao tình, là mối quan hệ minh ước giữa bọn họ. Mà nay Bạch Hủ chết, cộng thêm Bạch Hủ khi còn sống cùng Bạch Trinh nước lửa bất dung, quan hệ hai bên thập phần vi diệu. Bọn họ nhất định cần một minh ước không thể phá vỡ. "

    " Đem công chúa nước Hoàn gả cho Viễn Nam vương làm phi, đây là bước đầu tiên; bước thứ hai, Thẩm Vũ bại trận, Liêu Đông bị diệt, đối với Viễn Nam cùng Hoàn mà nói, chỉ còn lại một tên địch, ở nơi này thời cơ cùng cử binh phạt Tùy, không thể bảo là không sáng suốt. Dù sao biên giới nước Hoàn đã loạn như vậy, đối với Hoàn mà nói, trừ đánh xuống, tranh thiên hạ, duy trì minh ước với Viễn Nam, đã không còn con đường khác. "

    Ta nói:" Nhưng là, ta luôn cảm thấy chuyện này có gì không đúng. "

    Nhưng không đúng chỗ nào lại không nói rõ được, giống như trong lòng mơ hồ bất an, tựa hồ không biết từ đâu mà ra.

    Cẩn thận nghĩ lại, Hoàn rối loạn, Bạch Hủ bị thương, Bạch Hủ chết, Hoàn phân binh, Viễn Nam thu binh, nơi nào cũng lộ ra một tia không đúng.

    Vệ Mân gật đầu nói:" Đúng, mạt tướng đem chuyện này bẩm báo cho Mộ tướng quân, Mộ tướng quân cũng nói chuyện này có gì kỳ quặc. Nhưng chúng ta thân là tướng của Đại Tùy, mọi việc phải tính chuyện xấu nhất. Trước mắt Viễn Nam cùng Hoàn vừa có đại quân xâm phạm, chúng ta không thể không phòng bị. Nếu như dốc hết binh lực Viễn Nam cùng Hoàn, chỉ là đánh trận đầu, chính là bốn mươi vạn. "

    " Hoài An nơi này ngày sau sẽ trở thành sa trường, không thích hợp ở lâu, Mộ tướng quân đã gửi công hàm khẩn hồi kinh, xin Hoàng thượng hạ lệnh điều binh, cũng lệnh mạt tướng hộ tống công chúa hồi kinh ngay lập tức. "

    Vệ Mân giọng nói gấp gáp, ta cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.

    Ta gật đầu một cái, lệnh Tú cô cùng tỳ nữ trong phủ giúp ta cùng A Nam lần nữa chuẩn bị hành lý, giờ ngọ ngày hôm đó, lên đường hồi kinh.

    Nắng nóng, lại thêm đi đường mấy ngày, khiến cả người uể oải.

    Đoàn người của chúng ta, từ Vệ Mân mang tới hơn ngàn tướng sĩ, còn có vũ vệ Mộ Ương cho ta, tỳ nữ cùng sai vặt của A Nam mấy năm nay ở Lưu phủ hầu hạ chúng ta.

    Không biết có phải bởi vì biết được có việc khác thường, đi trên đường, thỉnh thoảng xốc màn xe lên, cũng cảm thấy người đi đường thần sắc vội vã, dọc đường bị bao phủ bởi cát vàng mênh mông.

    A Nam ngược lại rất tự đắc, hắn lần đầu đi xa như vậy, dọc đường đi tinh thần phấn chấn. Thỉnh thoảng đến nơi dừng chân nghỉ ngơi, hắn liền lấy giấy trong bọc hành lý mang theo ra đọc đọc viết viết.

    Mấy tờ giấy này là trước khi đi một tháng, Lưu Dần cùng hắn chép," Vi chính thiên "và" Học nhi thiên "phần đầu 《 luận ngữ 》. Lưu Dần còn tặng hắn một cái bút than, để hắn đem dọc đường ghi lại những điều mắt thấy tai nghe.

    Ta nhìn tờ giấy kia, nhất thời nhớ vào mùa xuân, A Nam từ chỗ Chiêu Vĩnh công chúa có được giấy đỏ.

    Đó là lần đầu tiên nó vui vẻ như vậy, vô cùng vui vẻ, cho tới khi bị Tú cô lấy mất, đốt thành tro, nó còn truy hỏi đến cùng.

    Nhưng nó khôn khéo nhạy bén, hỏi qua một lần không được, liền không hỏi nữa.

    Ta nhớ lại chuyện này, không khỏi hỏi Tú cô:" Bạch Linh thế nào rồi? Hôm nay còn ở Hoài An không? "

    Tú cô tựa như kinh ngạc khi ta nhắc tới công chúa nước Hoàn, sửng sốt một chút nói:" Không có. Nghe vũ vệ Lưu phủ nói, ngày thứ hai sau khi Viễn Nam vương xuất chinh, nàng liền được thị nữ bên người Viễn Nam vương là Tần Vân Họa đưa đi, cùng nhau rời Hoài An. "

    Ta" ừ "một tiếng:" Nàng cũng nên rời đi. "

    Dù sao tháng năm cũng là ngày thành thân, còn có thời gian chuẩn bị.

    Một vũ vệ nói với ta:" Công chúa, tiểu công tử, nên lên đường rồi. "

    Ta gật đầu một cái, giúp A Nam thu gọn giấy cất đi, lên xe ngựa.

    Xe ngựa mới đi một đoạn, sau khi bỗng nhiên truyền tới tiếng huyên náo, có người hò hét, xua đuổi.

    Trong lòng ta cảm thấy kỳ quái, không khỏi vén rèm nhìn lại, nhưng sau xe ngựa còn có một hàng binh tướng thật dài, ta nhìn một hồi, cuối cùng không biết chuyện gì xảy ra.

    Cũng không lâu lắm, một tên tướng lĩnh từ phía sau phi tới, một đường tới trước xe ngựa Vệ Mân, giống như bẩm báo gì đó, thần sắc Vệ Mân ngưng đọng, liền lệnh ngừng đội ngũ.

    Ta cùng Tú cô nhìn nhau, cùng xuống xe ngựa.

    Chờ giây lát, chỉ thấy hai thị vệ áp tải một nữ nhân đi tới.

    Nữ nhân này toàn thần phong trần, giống như đã đi đường dài, trên mặt dính bụi bẩn, hết sức chật vật, nhưng nhìn dáng vẻ nàng, lại có chút quen mắt.

    Tú cô ghé tai ta, chần chừ nói:" Công chúa, hình như là cái người đi bên cạnh Viễn Nam vương.. Tần Vân Họa. "

    Nàng nói tới đây, ta cũng nhận ra nàng ta.

    Nhưng không phải đã nói, Tần Vân Họa sáng sớm gần hai tháng trước, ngày thứ hai sau khi Vu Nhàn Chỉ xuất chinh, liền cùng Chiêu Vĩnh công chúa trở về nước Hoàn chuẩn bị thành hôn sao?

    Sắc mặt Tần Vân Họa nóng nảy, vừa thấy ta, bỗng dưng quỳ xuống đất, nước mắt tuôn rơi.

    " Nô tỳ cầu xin Xương Bình công chúa, mau cứu vương thượng!"
     
Từ Khóa:
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...