CHƯƠNG 20: TỚ VẪN CÒN THƯƠNG CÔ ẤY
Tâm trạng hôm nay của tôi rất rối bời, bao nhiêu suy nghĩ vớ vẩn cứ suất hiện trong đầu càng làm tôi thấy mệt mỏi không tài nào thoát ra khỏi cái khoảng không gian ấy. Thời gian thì trôi rất nhanh thoáng chốc đã đến giờ mà chúng tôi hay nói chuyện với nhau, mọi ngày thì tôi rất mong đợi nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác tôi không có một chút cảm xúc gì về vấn đề cậu ấy sẽ gọi hay không gọi bởi trái tim tôi lúc này đã bị bao trùm toàn bộ bởi niềm đau. Tiếng chuông vang lên tôi chậm rãi bắt máy, vừa đưa điện thoại gần tai là nghe được luôn tiếng nói quen thuộc:
"Ăn cơm chưa nè".
Tôi thật sự không còn biết bản thân nên nói gì vào lúc này, chỉ trả lời một câu ngắn thôi mà tôi cũng không muốn, niềm hạnh phúc ngày xưa đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó chỉ là đau đớn, tại sao cậu ấy lại không nói cho tôi biết việc cậu ấy đi gặp riêng bạn gái cũ, chỉ cần chính miệng cậu ấy nói ra tôi sẽ lập tức tin và coi như không có bất kì chuyện gì. Vậy mà cuối cùng cậu ấy vẫn lựa chọn giấu tôi.
Thấy tôi im lặng không nói gì cậu ấy hỏi tiếp:
"Sao không nói gì thế Linh, bị làm sao à".
Lúc này tôi nhận ra im lặng cũng chẳng giải quyết được gì nên đi thẳng vào vấn đề luôn:
"Cậu vẫn còn yêu bạn gái cũ của cậu đúng không Đạt? Hai lần cậu gặp riêng bạn ấy nhưng chưa lần nào cậu kể với tớ, cậu có hiểu cho suy nghĩ của tớ một lần nào chưa. Dù đi đâu, gặp ai, làm gì tớ lúc nào cũng kể cho cậu nghe không sót một việc nào vì tớ muốn dù yêu xa nhưng vẫn tạo một niềm tin nhất định cho cậu. Thế mà cuối cùng thì sao cậu lại không hề nghĩ cho cảm xúc của tớ sẽ như thế nào khi biết được chuyện đấy. Hay là do tớ không phải người quan trọng đối với cậu?".
Nói đến đâu nước mắt tôi trào ra đến đấy, những uất ức cố kìm nén một ngày cuối cùng cũng đã được giải thoát, tôi muốn nghe được một lời giải thích hợp lí đến từ cậu ấy, thế nhưng cuối cùng thật nực cười cậu ấy không hề nói gì mà chỉ biết im lặng. Chính điều này cũng đã làm tôi nhận ra sự nghi ngờ của mình là đúng, niềm hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng hoàn toàn bị cậu ấy dập tắt, nước mắt rơi thì có ích gì chả ai xót thương khi thấy điều đó, tôi dừng khóc lại lau đi những giọt nước mắt cuối cùng còn sót trên má cố nở một nụ cười chua xót rồi nói tiếp:
"Cậu không nói gì tức là tất cả điềt tôi nói đều đúng. Sao cậu ác với tôi vậy, tôi cũng biết đau, cũng biết buồn mà, nếu cậu chưa quên được người cũ sao còn cố làm tôi phải yêu cậu rồi để cuối cùng người đau nhất lại chỉ mình tôi".
Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn đặt niềm tin vào cậu ấy sẽ không bao giờ làm ra các hành động lừa dối hay phản bội, dù xa nhau tôi cũng rất tin tưởng cậu ấy, lúc nào cũng cho cậu ấy một khoảng không gian riêng tư của mình muốn đi đâu gặp ai tôi cũng không cấm. Nhưng giờ tôi mới nhận ra một điều rằng trong mối quan hệ này chỉ mình tôi cố gắng vun đắp thì cũng sẽ không nhận lại được kết quả như mong muốn. Bởi vì vốn dĩ ngay từ đầu chỉ một mình tôi có tình cảm, đúng như câu người ta thường nói "người nào yêu nhiều thì người đó sẽ là người đau nhất".
Bao nhiêu lời tôi nói ra cũng chỉ nhận lại được hai từ xin lỗi mà không phải bằng một bất kì lời giải thích nào.
Đạt:
"Tớ xin lỗi".
Trái tim tôi thật sự rất đau, giống như hàng ngàn mũi tiêm đang đâm thẳng vào cơ thể của mình vậy. Nước mặt chẳng thể rơi nữa tôi chỉ biết cười và cười:
"Tình cảm bao lâu nay của tôi không đáng nhận được một lời giải thích nào sao".
Khi nghe được tôi nói thế cậu ấy với lên tiếng giải thích:
"Bây giờ tớ cũng không biết làm gì để chuộc lại lỗi lầm này, tớ cũng không nghĩ mình sẽ làm thế nhưng khi gặp lại cô ấy tớ nhận ra được mình vẫn còn thương cô ấy, tớ xin lỗi".
Một câu trả lời đã trả lời quá rõ ràng cho mọi chuyện xảy ra, người con gái duy nhất cậu ấy thương chỉ có cô ấy chứ không phải mình. Giờ xin lỗi thì có ích gì nữa, người từng nói sẽ luôn làm tôi hạnh phúc suốt quang đời còn lại cũng chính là đã người tự tay giết chết niềm hy vọng nhỏ nhoi vào tình yêu của tôi. Tôi hận cậu, suốt cuộc đời này tôi sẽ nhớ mãi cái ngày hôm nay.
Đã nhận được kết quả tôi cũng chả muốn nghe bất kì lời nào nữa bởi vì bây giờ dù nói gì đi chăng nữa cũng đều sẽ không thay đổi được mọi chuyện đã xảy ra. Trước khi tắt máy tôi còn một lời cuối cùng muốn nói với cậu ấy:
"Từ hôm nay trở đi tôi với cậu chính thức dừng lại tình cảm của tôi dành cho cậu cũng sẽ mãi mãi biến mất, sau này đường cậu cậu đi đường tôi tôi đi không còn bất kì một mối quan hệ gì, chắc chắn làm bạn bè cũng sẽ rất khó. Nếu có gặp nhau cũng hãy cứ coi như không quen biết vì tôi không phải là người dễ dàng xem chuyện đó như chưa từng sảy ra. Cảm ơn".
Nói xong không cần đợi đối phương trả lời tôi tắt máy luôn, tôi không muốn nghe bất kì lời nào đến từ người con trai ấy nữa như vậy đã quá đủ rồi.
Sau khi tắt máy tôi cũng không khóc lóc gì nữa vì tôi đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, mình cần gì phải khóc bởi một người không đáng chứ. Họ đã không biết trân trọng mình thì ngoài kia còn bao nhiêu người kiểu gì cũng sẽ có một ngày tìm được người làm được điều đó. Tôi cứ dặn lòng mình như thế phải tiếp tục vui vẻ, sống thật tốt để bạn ấy thấy được mình đâu phải người yếu đuối. Còn đẻ tôi chúc bạn ấy hạnh phúc với người bạn ấy chọn thì không bao giờ, dù vậy là hẹp hòi thì tôi cũng chấp nhận, đâu có người nào chịu tổn thương như thế mà vẫn có thể thoải mái chúc người ta hạnh phúc, tôi thấy đó là một hành độc cực kì lạ thường luôn đấy.
Khi thấy tâm trạng đã ổn định lại tôi gọi Lan sang nhà tôi ngủ, đêm thì tôi cũng nằm kể cho nó nghe về việc đó. Lan là một người rất là hiểu chuyện, biết bây giờ nhìn tôi bình thường như không có gì xảy ra hết nhưng chắc chắn bên trong sẽ rất đau nên nó không nói gì chỉ nằm im nghe tôi kể, thi thoảng lén nhìn sang xem tôi có sao không rồi lại quay mặt lại. Mỗi lúc đó tôi đều cười rất vui vẻ để cho nó yên tâm không phải lo gì hết, mọi chuyện tôi đều có thể vượt qua được.
Nói một hồi cũng mệt nên cả hai ngủ lúc nào không hay như vậy một ngày mệt mỏi đã hoàn toàn trôi qua và ngày mai sẽ là một ngày mới. Tất cả mọi chuyện buồn hãy để lại mai phải vui vẻ hơn nhé cô gái.
"Ăn cơm chưa nè".
Tôi thật sự không còn biết bản thân nên nói gì vào lúc này, chỉ trả lời một câu ngắn thôi mà tôi cũng không muốn, niềm hạnh phúc ngày xưa đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó chỉ là đau đớn, tại sao cậu ấy lại không nói cho tôi biết việc cậu ấy đi gặp riêng bạn gái cũ, chỉ cần chính miệng cậu ấy nói ra tôi sẽ lập tức tin và coi như không có bất kì chuyện gì. Vậy mà cuối cùng cậu ấy vẫn lựa chọn giấu tôi.
Thấy tôi im lặng không nói gì cậu ấy hỏi tiếp:
"Sao không nói gì thế Linh, bị làm sao à".
Lúc này tôi nhận ra im lặng cũng chẳng giải quyết được gì nên đi thẳng vào vấn đề luôn:
"Cậu vẫn còn yêu bạn gái cũ của cậu đúng không Đạt? Hai lần cậu gặp riêng bạn ấy nhưng chưa lần nào cậu kể với tớ, cậu có hiểu cho suy nghĩ của tớ một lần nào chưa. Dù đi đâu, gặp ai, làm gì tớ lúc nào cũng kể cho cậu nghe không sót một việc nào vì tớ muốn dù yêu xa nhưng vẫn tạo một niềm tin nhất định cho cậu. Thế mà cuối cùng thì sao cậu lại không hề nghĩ cho cảm xúc của tớ sẽ như thế nào khi biết được chuyện đấy. Hay là do tớ không phải người quan trọng đối với cậu?".
Nói đến đâu nước mắt tôi trào ra đến đấy, những uất ức cố kìm nén một ngày cuối cùng cũng đã được giải thoát, tôi muốn nghe được một lời giải thích hợp lí đến từ cậu ấy, thế nhưng cuối cùng thật nực cười cậu ấy không hề nói gì mà chỉ biết im lặng. Chính điều này cũng đã làm tôi nhận ra sự nghi ngờ của mình là đúng, niềm hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng cũng hoàn toàn bị cậu ấy dập tắt, nước mắt rơi thì có ích gì chả ai xót thương khi thấy điều đó, tôi dừng khóc lại lau đi những giọt nước mắt cuối cùng còn sót trên má cố nở một nụ cười chua xót rồi nói tiếp:
"Cậu không nói gì tức là tất cả điềt tôi nói đều đúng. Sao cậu ác với tôi vậy, tôi cũng biết đau, cũng biết buồn mà, nếu cậu chưa quên được người cũ sao còn cố làm tôi phải yêu cậu rồi để cuối cùng người đau nhất lại chỉ mình tôi".
Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn đặt niềm tin vào cậu ấy sẽ không bao giờ làm ra các hành động lừa dối hay phản bội, dù xa nhau tôi cũng rất tin tưởng cậu ấy, lúc nào cũng cho cậu ấy một khoảng không gian riêng tư của mình muốn đi đâu gặp ai tôi cũng không cấm. Nhưng giờ tôi mới nhận ra một điều rằng trong mối quan hệ này chỉ mình tôi cố gắng vun đắp thì cũng sẽ không nhận lại được kết quả như mong muốn. Bởi vì vốn dĩ ngay từ đầu chỉ một mình tôi có tình cảm, đúng như câu người ta thường nói "người nào yêu nhiều thì người đó sẽ là người đau nhất".
Bao nhiêu lời tôi nói ra cũng chỉ nhận lại được hai từ xin lỗi mà không phải bằng một bất kì lời giải thích nào.
Đạt:
"Tớ xin lỗi".
Trái tim tôi thật sự rất đau, giống như hàng ngàn mũi tiêm đang đâm thẳng vào cơ thể của mình vậy. Nước mặt chẳng thể rơi nữa tôi chỉ biết cười và cười:
"Tình cảm bao lâu nay của tôi không đáng nhận được một lời giải thích nào sao".
Khi nghe được tôi nói thế cậu ấy với lên tiếng giải thích:
"Bây giờ tớ cũng không biết làm gì để chuộc lại lỗi lầm này, tớ cũng không nghĩ mình sẽ làm thế nhưng khi gặp lại cô ấy tớ nhận ra được mình vẫn còn thương cô ấy, tớ xin lỗi".
Một câu trả lời đã trả lời quá rõ ràng cho mọi chuyện xảy ra, người con gái duy nhất cậu ấy thương chỉ có cô ấy chứ không phải mình. Giờ xin lỗi thì có ích gì nữa, người từng nói sẽ luôn làm tôi hạnh phúc suốt quang đời còn lại cũng chính là đã người tự tay giết chết niềm hy vọng nhỏ nhoi vào tình yêu của tôi. Tôi hận cậu, suốt cuộc đời này tôi sẽ nhớ mãi cái ngày hôm nay.
Đã nhận được kết quả tôi cũng chả muốn nghe bất kì lời nào nữa bởi vì bây giờ dù nói gì đi chăng nữa cũng đều sẽ không thay đổi được mọi chuyện đã xảy ra. Trước khi tắt máy tôi còn một lời cuối cùng muốn nói với cậu ấy:
"Từ hôm nay trở đi tôi với cậu chính thức dừng lại tình cảm của tôi dành cho cậu cũng sẽ mãi mãi biến mất, sau này đường cậu cậu đi đường tôi tôi đi không còn bất kì một mối quan hệ gì, chắc chắn làm bạn bè cũng sẽ rất khó. Nếu có gặp nhau cũng hãy cứ coi như không quen biết vì tôi không phải là người dễ dàng xem chuyện đó như chưa từng sảy ra. Cảm ơn".
Nói xong không cần đợi đối phương trả lời tôi tắt máy luôn, tôi không muốn nghe bất kì lời nào đến từ người con trai ấy nữa như vậy đã quá đủ rồi.
Sau khi tắt máy tôi cũng không khóc lóc gì nữa vì tôi đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, mình cần gì phải khóc bởi một người không đáng chứ. Họ đã không biết trân trọng mình thì ngoài kia còn bao nhiêu người kiểu gì cũng sẽ có một ngày tìm được người làm được điều đó. Tôi cứ dặn lòng mình như thế phải tiếp tục vui vẻ, sống thật tốt để bạn ấy thấy được mình đâu phải người yếu đuối. Còn đẻ tôi chúc bạn ấy hạnh phúc với người bạn ấy chọn thì không bao giờ, dù vậy là hẹp hòi thì tôi cũng chấp nhận, đâu có người nào chịu tổn thương như thế mà vẫn có thể thoải mái chúc người ta hạnh phúc, tôi thấy đó là một hành độc cực kì lạ thường luôn đấy.
Khi thấy tâm trạng đã ổn định lại tôi gọi Lan sang nhà tôi ngủ, đêm thì tôi cũng nằm kể cho nó nghe về việc đó. Lan là một người rất là hiểu chuyện, biết bây giờ nhìn tôi bình thường như không có gì xảy ra hết nhưng chắc chắn bên trong sẽ rất đau nên nó không nói gì chỉ nằm im nghe tôi kể, thi thoảng lén nhìn sang xem tôi có sao không rồi lại quay mặt lại. Mỗi lúc đó tôi đều cười rất vui vẻ để cho nó yên tâm không phải lo gì hết, mọi chuyện tôi đều có thể vượt qua được.
Nói một hồi cũng mệt nên cả hai ngủ lúc nào không hay như vậy một ngày mệt mỏi đã hoàn toàn trôi qua và ngày mai sẽ là một ngày mới. Tất cả mọi chuyện buồn hãy để lại mai phải vui vẻ hơn nhé cô gái.