Chương 10: Ngươi giỏi rồi Bấm để xem "Đoàn trưởng ngài đi thong thả." Dương Văn Dĩnh vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn mình nàng. Từ sau khi trọng sinh đến bây giờ, nàng vẫn luôn cực kỳ hưng phấn, hiện tại vừa thả lỏng liền mê mê mệt mệt ngủ rồi. Ngày hôm sau nàng tỉnh lại trong tiếng nói ríu rít của các cô gái. Trương Hồng Mai thấy nàng mở mắt, vội vàng ngồi vào mép giường, khuôn mặt đỏ bừng quan tâm hỏi: " Cô tỉnh rồi? Có đói bụng không? Tôi mang cơm sáng từ nhà ăn đến cho cô." Nói xong liền lấy ra một hộp sắt màu xanh lục, mặt trên còn có tên đoàn văn công. "Nào, có màn thầu và cháo." "Cô còn có mặt mũi mà ăn cơm?" Thịnh Ninh tay vừa bưng hộp cơm, đột nhiên bị người vung lên đổ xuống mặt đất. Lục Tiểu Song hùng hổ nhìn nàng, phẫn nộ nói: "Đều là cô làm hại, nếu không phải do cô đoàn chúng ta làm sao lại mất mặt như vậy?" "Đội trưởng, chuyện này không thể trách Thịnh Ninh, chúng ta đều thấy được..." Trương Hồng Mai đang muốn nói gì đó, bị ánh mắt Lục Tiểu Song hùng hổ doạ người, giọng nói dần dần nhỏ xuống. "Trương Hồng Mai cô giỏi rồi đúng không? Cô chẳng qua chỉ là lính mới, hơn nữa còn là lính nhà quê, cô có tư cách nói chuyện ở đây sao?" Lục Tiểu Song mồm miệng lanh lợi lại là người thành phố, bình thường mắt cao hơn đầu, rất coi thường lính nông thôn quê mùa. "Thực xin lỗi...là tôi sai." Trương Hồng Mai bị doạ mắt cũng đỏ lên, buộc phải xin lỗi, đang muốn khom lưng lại bị Thịnh Ninh giữ chặt lại. "Lục Tiểu Song cô làm gì? Mới sáng sớm đã làm ầm ĩ?" "Cô hỏi tôi làm gì? Sao cô không tự hỏi chính mình đã làm chuyện tốt gì?" Lục Tiểu Song nhìn Thịnh Ninh khinh thường, đôi mắt hạnh phảng phất sắp phun ra lửa. "Là do cô làm hại Tần Thuý Phân xấu mặt, làm hại chúng tôi không có mặt mũi ra ngoài gặp người, đều do cô....." Thập niên tám mươi tư tưởng bảo thủ, sự việc mất mặt như vậy, đi ra ngoài sẽ bị chỉ chỏ. Tuy chỉ là hiểu lầm, dù quân đội quản lý nghiêm cẩn, nhưng đoàn văn công toàn nữ nhân với nhau, khó tránh khỏi thị phi đua đòi. Sự việc đêm qua, hôm nay đã truyền đi khắp cả quân khu. Vừa rồi trên đường đến bệnh viện, mọi người vừa nghe nói các nàng là văn công thuộc sư đoàn 39, đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn các nàng. Lục Tiểu Song tính tình kiêu ngạo, đã bao giờ bị đối đãi như vậy? Nói, nói, dứt khoát khóc luôn. Những người khác cùng tới sắc mặt cũng khó coi, nhưng phần lớn bọn họ gia cảnh giống nhau, không dám gây chuyện, không muốn làm chim đầu đàn. "Thực xin lỗi! Nhưng tôi không cố ý." Lúc đó Thịnh Ninh chỉ muốn ăn miếng trả miếng, không nghĩ tới sẽ liên lụy người khác. Nàng hơi áy náy, vội vàng đứng dậy, động tác xuống giường vụng về thành khẩn xin lỗi mọi người: "Thực xin lỗi, là tôi liên lụy mọi người; thực xin lỗi, tôi không ngờ sẽ như vậy." Thái độ của nàng thành khẩn, ngược lại Lục Tiểu Song cũng không thể tiếp tục nói nữa. Kỳ thật, trong lòng các nàng biết rõ, trong tình thế cấp bách như vậy Thịnh Ninh chỉ là vô tình. Hơn nữa Tần Thúy Phân cũng không tốt lành gì, chỗ nào cũng thích nổi bật, cố tình gia cảnh không bằng nàng, diện mạo không bằng Thịnh Ninh. "Tiểu Song, cô cũng đừng trách Thịnh Ninh nữa, cô ấy đã xin lỗi rồi." "Đúng thế, lúc ấy chúng ta đều ở trên sân khấu, cô ấy đúng là vô tội." Những người khác thấy Thịnh Ninh thái độ tốt, cũng đi lên hoà giải. "Hừ! Lần này không so đo với cô." Lục Tiểu Song không bỏ được mặt mũi hừ lạnh một tiếng, dẫn người qua phòng bệnh Tần Thúy Phân. Chỉ để Trương Hồng Mai ở lại, nàng thấy mọi người đi hết rồi, cần mẫn thu dọn sạch sẽ mọi thứ trên mặt đất; lại lấy ra một bánh màn thầu bao giấy dầu từ túi bên người, cười ngượng ngùng nhìn Thịnh Ninh: "Ăn đi!"
Chương 11: Đùa giỡn " Diêm Vương sống" Bấm để xem "Cô đã sớm biết cơm kia tôi không ăn được?" Thịnh Ninh nhìn nàng kinh ngạc. Thật không ngờ Hồng Mai nhìn thành thật lại có trái tim tinh tế. " Tôi đoán, suốt đường đến đây sắc mặt của đội trưởng đều rất khó coi, hơn nữa lần này đoàn văn công chúng ta mất hết thể diện." Mọi người đều đổ hết trách nhiệm lên đầu Thịnh Ninh, nàng quả ngon ăn mới là lạ. "Có điều, Thịnh Ninh cô thật lợi hại, vốn dĩ tôi cho rằng cô sẽ nháo cùng đội trưởng, không ngờ nói vài câu nàng liền nguôi giận." Thịnh Ninh cười khổ, cái này là do đời trước nhấp nhô mài giũa mà ra. Thời điểm nên chịu thua liền phải chịu thua, trước kia là nàng ngốc, không đầu óc cùng người cãi, cuối cùng ngược lại làm hỏng thanh danh, mọi người tránh không kịp. Thịnh Ninh nhận lấy màn thầu cắn một ngụm, dù không có miếng dưa muối nào nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc. "Thịnh Ninh, cô biết người đưa cô đến bệnh viện là ai không?" Tay nàng cầm màn thầu dừng một chút, trên mặt cười hơi mất tự nhiên: "Là ai?" "Là Diêm Vương sống nha!" Khi nhắc đến từ này sắc mặt Trương Hồng Mai trắng bệch, vẻ mặt kính nể nhìn nàng. "Thịnh Ninh cô cũng thật to gan, tôi thấy cô là nữ binh duy nhất toàn quân khu dám nói chuyện với anh ta. Hơn nữa cô.....cô vậy mà dám bảo anh ta ôm." Thịnh Ninh bị vẻ mặt của nàng chọc cười: "Chân tôi ngã bị thương, không ôm chẳng lẽ tôi tự mình bò đến đây?" Trương Hồng Mai xấu hổ mặt đỏ lựng: "Thịnh Ninh, cô.....cô sao lại to gan như vậy?" Thịnh Ninh cũng không để ý tới nàng, ba miếng liền ăn xong bánh màn thầu. Lại lấy bình nước sôi trên tủ đầu giường rót cho nàng và Hồng Mai một chén. Nàng không chỉ muốn anh ôm còn muốn anh hôn nữa cơ! Nghĩ đến đây, trên mặt nàng một mảng ửng đỏ kiều diễm. Đúng lúc nàng vừa quay đầu nàng nhìn thấy một người đàn ông mặc quân trang cao lớn đĩnh bạt đi ngang qua cửa sổ. Nhìn rất quen! Nàng không rảnh lo chân đau, nàng bò xuống giường trong tiếng kinh hô của Trương Hồng Mai, bám vào khung cửa nhìn thấy bóng một nam nhân đi khuất sau chỗ quẹo. Người đàn ông thân hình cao lớn đĩnh bạt, nhìn thấy phỏng chừng một mét chín mươi. Vai rộng, eo hẹp, quân trang thẳng tắp trên mặc người anh có thể trợ giúp lộ ra vòng eo hoàn mỹ. Là Từ Khải Cương, sao anh ấy lại đến bệnh viện? Phòng bệnh Tần Thúy Phân ở cuối hành lang, cùng ở bên trong còn có hai chiến sĩ trẻ tuổi. Khi Lục Tiểu Song dẫn người cuồn cuộn mênh mông đi vào, hai chiến sĩ mắt sáng lên. Lúc này Tần Thúy Phân nằm trên giường mắt nhắm còn vương nước mắt, thoạt nhìn khóc rất lâu rồi. Kỳ thật nàng không bị choáng váng, nhưng tình huống lúc đó nàng chỉ có thể giả bộ bất tỉnh. "Tốt rồi, cô không có việc gì, có thể xuất viện." Buổi sáng kiểm tra theo thường lệ, bác sĩ kiểm tra rồi khai đơn, kêu người xử lý thủ tục xuất viện cho nàng. "Bác sĩ, tôi rất không thoải mái, đầu tôi choáng váng hơn nữa bụng đặc biệt đau." Sắc mặt nàng tái nhợt yếu đuối. Nàng xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao có mặt mũi quay về? Hiện tại nàng nhất định phải giả bệnh, bất kể thế nào phải đợi qua cửa ải khó khăn này đã. Đều do Thịnh Ninh con***này! Nàng tuyệt đối không bỏ qua. ***Các bạn tự hiểu nhé^^ Bác sĩ thấy quả thật sắc mặt nàng tái nhợt, đành phải đồng ý yêu cầu nằm viện của nàng. Lục Tiểu Song dẫn người đến chờ một bên đợi bác sĩ nói hết lời, cuối cùng không nhịn được cao giọng chỉ trích: " Tần Thúy Phân, cô cho rằng cô cứ trốn ở đây là được sao?" "Chị Tiểu Song, sao chị lại tới đây?" Tần Thúy Phân tỏ ra kinh hỉ nhìn nàng: "Chị tới thăm em sao?" Lục Tiểu Song nuốt nước bọt,cảm thấy hôm nay mình ra cửa quên xem hoàng lịch. Người phía sau giật nhẹ ống tay áo nàng, nhỏ giọng nói: "Chị Tiểu Song, chuyện này trong đoàn còn chưa có thông báo xuống, vạn nhất chúng ta làm nháo hỏng việc, chính mình lại xui xẻo."
Chương 12: Đồng thời xuất viện Bấm để xem Người nói chuyện cùng Lục Tiểu Song đều xuất thân thành phố, ngày thường quan hệ hai người cũng thân thiết hơn so với người khác. Lục Tiểu Song nghe nàng nói như vậy, tức giận trong lòng cũng dần dần hạ xuống. Trong lòng nàng rõ ràng, Tần Thúy Phân cũng không ngu ngốc như Thịnh Ninh kia, dễ nói chuyện như vậy, chính nàng càng phải chú ý. "Khụ khụ...Tôi đúng là tới thăm* cô. Tôi xem* cô đều làm hại mọi người, trong lòng cô thoải mái lắm phải không?" Rốt cuộc trong lòng không dễ chịu, Lục Tiểu Song nói phá lệ chanh chua. *thăm & *xem: Ở câu trên tác giả đang chơi chữ nhé. Trong tiếng Trung chữ "看" vừa có nghĩa là thăm, vừa có nghĩa là xem. "Chị Tiểu Song, không thể trách em, là Thịnh Ninh...." Tần Thúy Phân vẻ mặt ủy khuất, nói chuyện mập mờ nhưng ý tứ rất rõ ràng, đầu sỏ gây tội là chính là Thịnh Ninh. " Em cũng là người bị hại, bây giờ em hận không thể chết đi." "Tần Thúy Phân, cô nói lời này chúng tôi không thích nghe." Có người rõ là không ưa Tần Thúy Phân trước mặt một kiểu sau lưng một kiểu, khinh thường nói: " Mệt cô còn luôn mồm nói cô và Thịnh Ninh là bạn tốt, kêu mọi người chúng tôi giúp đỡ cô ấy nhiều hơn. Cô làm bạn tốt chính là làm như vậy? Chúng tôi vừa mới từ phòng Thịnh Ninh qua đây, cũng không thấy cô ấy giống cô như vậy." Tần Thúy Phân sắp nghiến nát răng, Thịnh Ninh con *** nhỏ này sao lại đổi tính rồi? "Được rồi, chúng ta để nàng ở đây tĩnh dưỡng cho tốt, dù sao chiều nay đã điều quân về bộ, để nàng ở đây một mình đi." Lục Tiểu Song nói xong muốn đi, Tần Thúy Phân từ trên giường đột nhiên nhào qua đây, lôi kéo nàng cầu xin: "Chị Tiểu Song, thực xin lỗi, em cũng không nghĩ lại như vậy. Em thật sự vô tội, cầu xin mọi người đừng giận được không? Sau này chị muốn em làm gì em cũng nguyện ý." "Cô nghĩ hay nhỉ, chúng tôi đều bị cô hại thảm, chúng tôi đi ra ngoài đều ngượng ngùng nói là văn công sư đoàn 39." Lục Tiểu Song ghét bỏ nàng dây dưa, động tác phản ứng hơi mạnh, thình lình một tát đánh vào trên người Tần Thúy Phân. Tiếng bạt tai vang dội làm mọi người trong phòng bệnh sững sờ, Tần Thúy Phân che lại má phải nóng rát, nhu nhược đáng thương nói: "Thực xin lỗi, chị Tiểu Song, đều là em sai." "Sao cô lại không né ra?" Lục Tiểu Song sững sờ nhìn tay của mình, làm sao cũng không thể ngờ mình lại đánh Tần Thúy Phân một cái tát. Nàng chính là cố ý nhận đấy, làm sao lại né chứ: "Chị Tiểu Song, em không trách chị, là em liên lụy mọi người. Chỉ cần mọi người bớt giận, bảo em làm gì em cũng nguyện ý." "Được rồi, đừng bày ra bản mặt khó coi này, tôi nhìn thấy phiền." Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cuối cùng Lục Tiểu Song cũng không tiếp tục nói móc ra vẻ khó chịu nữa: "Trong Đoàn kêu chúng tôi đến thăm cô, khi nào cô có thể xuất viện? Có thể xuất viện liền trở về cùng chúng tôi." "Có thể, bây giờ em có thể." Một đám người mênh mông cuồn cuộn đến, lại mênh mông cuồn cuộn đi. Lục Tiểu Song đánh phải Tần Thúy Phân tự biết đuối lý, chạy ngược chạy xuôi giúp nàng xử lý tốt thủ tục xuất viện, lại kêu đồng đội đỡ nàng. Vốn là tới hưng sư vấn tội cuối cùng lại thành đón người bệnh ra viện. Trên đường về, sắc mặt Lục Tiểu Song vẫn luôn không tốt. Chân Thịnh Ninh xác định không có vấn đề gì, cũng cùng xuất viện. Trương Hồng Mai sợ hai người lại nháo lên, liền không đi cùng xe trong đoàn, hai người đứng ở cửa bệnh viện chờ xe. Đi tới đi lui ở đây đều là xe quân đội, hai người lại không có tiền, chỉ hy vọng chờ được xe của sư đoàn 39 để đi nhờ. "Thịnh Ninh hay là cô ngồi xuống?" Trương Hồng Mai gương mặt nàng đỏ bừng đứng dưới nắng chói chang, nhanh chóng nói. "Không cần, tôi vẫn chịu được." Thịnh Ninh quơ nạng chống lắc đầu. Nàng bị nứt xương, chỉ đau lúc đó, hiện tại đã đỡ hơn nhiều rồi. Sở dĩ lúc đó phải cẩn thận bó thạch cao vì nàng chuyên khiêu vũ, chân rất quan trọng không thể để lại di chứng.
Chương 13: Đi nhờ xe Bấm để xem Hai người đứng chờ ở cửa bệnh viện nửa giờ, đến lúc Thịnh Ninh phơi nắng sắp mê man một chiếc xe jeep quân đội màu xanh lục dừng trước mặt các nàng. "Đồng chí Thịnh Ninh?" Thẩm Kiến Quốc nhảy xuống xe, nhìn nàng thân thiện. "Thẩm Doanh trưởng, sao anh lại đến đây?" Trương Hồng Mai cao hứng không nhịn được dùng khủy tay huých Thịnh Ninh một cái, nhỏ giọng nói: "Người cô thích tới." Thịnh Ninh cười khổ, thì ra lúc trước chuyện nàng thích Thẩm Kiến Quốc lại rõ ràng như vậy, ngay cả Hồng Mai cũng biết. Có điều hiện tại nàng lại không thích hắn. Chỉ cần nghĩ đến cuối cùng người hắn lấy lại là Tần Thúy Phân, trong lòng nàng liền hoảng loạn. "Đúng lúc làm việc đi qua đây." Kỳ thật hắn cố ý tới xem nàng, từ lần trước nàng lớn mật thổ lộ, hình bóng nàng liền bá đạo chiếm cứ trong óc hắn, không lúc nào không quấy nhiễu hắn. Ban đầu hắn cảm thấy mình nhất định điên rồi, nếu không sao lại ngày đêm tơ tưởng một cô gái chỉ mới mười tám tuổi. Đêm qua thấy nàng ngã xuống sân khấu, tim hắn suýt ngừng đập. Lúc ấy hắn mới hiểu được, thì ra bản thân đã thích cô gái lớn mật này rồi. Ánh mắt Thẩm Kiến Quốc nhìn nàng sáng quắc, không cách nào che được tán thưởng trong đáy mắt. Sao nàng có thể xinh đẹp như vậy, lại còn đáng yêu như thế kia chứ? Dưới ánh mặt trời, làn da Thịnh Ninh trắng nõn mềm mại ửng đỏ lên, đôi mắt thu thủy long lanh phảng phất chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ. Tâm Thẩm Kiến Quốc cứng rắn cũng dần dần trở nên mềm mại. "Tôi đưa các cô trở về nhé!" Thịnh Ninh vô thức cắn cắn cánh môi mềm mại, trong ánh mắt mong chờ của Trương Hồng Mai, gật gật đầu. Xe jeep từ cửa bệnh viện phóng vụt đi, Từ Khải Cương đứng ở bên trong nói chuyện với lãnh đạo bệnh viện. Ánh mắt anh liếc qua vừa đúng nhìn thấy sườn mặt Thịnh Ninh. "Ai! Thẩm Kiến Quốc, Thẩm Kiến Quốc....." Viện trưởng bệnh viện ở phía sau nhìn theo xe jeep đã đi xa hô to vài tiếng, đáng tiếc khoảng cách khá xa không nghe được. "Tên nhóc này nói đến thăm tôi, sao chưa thấy tôi đã chạy rồi?" Viện trưởng tức dậm chân, nói xong mới nhận ra tâm tình " Diêm Vương sống" hình như không tốt lắm? "Cậu xem tôi, đều tức giận đến hồ đồ." Viện trưởng lắc đầu: " Từ đoàn Trưởng, cậu bắt buộc mỗi tháng tới bệnh viện kiểm tra một lần, đây chính là đại thủ trưởng ra mệnh lệnh. Nếu cậu còn lần nữa không tới, đừng trách tôi đi cáo trạng nhé." "Đã biết!" Từ Khải Cương gật gật đầu, khuôn mặt dương cương soái khí, nghiêm túc khiến người ta muốn tránh xa ba thước. "Được được, tôi cũng không dong dài, đám lính các cậu cho lên chiến trường một đám kêu ngao ngao. Cho tới bệnh viện thì cứ như muốn mệnh vậy." Viện trưởng cũng không nhiều lời, tiễn Từ Khải Cương xong, dẫn theo người mình trở vào. Từ Khải Cương này là "Diêm Vương sống" tiếng tăm lẫy lừng ở toàn bộ quân khu, vừa mới trở về từ chiến trường Nam Cương. Thủ trưởng cấp cao nhất toàn quân khu đều không nhịn được coi như bảo bối. Việc này cũng khó trách, người ta có sức chiến đấu mạnh, biết cầm quân lại không có tật xấu gì. Những điều này đối với bộ đội chiến đấu mà nói quả thực chính là nhân tài. Ông còn nghe nói, tuy rằng Từ Khải Cương xuất thân nông thôn nhưng không ít lãnh đạo đều nhắm hắn làm con rể đó! Viện trưởng nghĩ đến khuôn mặt băng lãnh ngàn năm không đổi của Từ Khải Cương, thở dài trong lòng. Hiện tại cải cách mở cửa, xã hội cũng thay đổi thông thoáng. Các cô gái trẻ tuổi thích chính là loại hình như Thẩm Kiến Quốc, chứ người bình thường nhìn thấy Từ Khải Cương đều bị hù doạ chết khiếp. Thẩm Kiến Quốc lái xe đưa hai người đến Sư bộ, cách cổng lớn khoảng một nghìn mét Thịnh Ninh vội vàng kêu dừng xe. "Làm sao vậy?" Thẩm Kiến Quốc nhăn mày đẹp nhìn nàng.
Chương 14: Tỷ muội dối trá Bấm để xem "Cho chúng tôi xuống đây luôn đi, để các đồng chí nhìn thấy không hay." Thịnh Ninh cúi đầu, không nhìn Thẩm Kiến Quốc. "Được thôi." Thẩm Kiến Quốc biết nàng nói có lý cả, nhưng vẫn khó chịu trong lòng. Nàng của một tuần trước lớn mật nhiệt tình thổ lộ với hắn đâu! Sao bây giờ đến liếc cũng không liếc hắn một cái? Hắn rất muốn hỏi nàng một chút, có phải chính hắn làm sai chuyện gì; nhưng lại sợ doạ nàng, cuối cùng nhấp môi đưa nàng xuống mới lái xe rời đi. "Thịnh Ninh, không phải cô thích Thẩm doanh trưởng sao?" Trương Hồng Mai vừa đỡ nàng đi vừa hỏi. "Người thích hắn nhiều như vậy, tôi có là gì đâu?" Dù sao cũng là người mình từng thích thật lòng, cho dù hiện tại không yêu thì lúc đối diện cũng rất khó bình thản tâm lặng như nước. Nếu như vậy, không bằng sau này không gặp nữa. "Ồ! Cô có thể hiểu được thì tốt." "Cô cũng thấy tôi không xứng với hắn sao?" Ánh mắt Thịnh Ninh sáng quắc, quay đầu nhìn Trương Hồng Mai. Bị đôi mắt nàng nhìn chằm chằm, Trương Hồng Mai thật thà gật đầu. "Ai! Nếu sớm biết như vậy thì đã tốt." Nếu kiếp trước nàng nhìn rõ ràng sớm một chút thì đâu đến nỗi đi vào bước đường như vậy. Những ngày dưỡng thương rất nhàm chán, chân bó thạch cao Thịnh Ninh không dám sơ ý chút nào. Chính bởi vì kiếp trước nàng không phân biệt trường hợp nháo điên, khiến cổ chân bị thương lần nữa để lại di chứng mỗi ngày mưa dầm liền đau muốn mệnh. Nơi đoàn văn công đóng quân trống vắng, tất cả mọi người đều đang cắn răng khổ luyện. Tần Thúy Phân cũng thật cẩn thận mỗi ngày đều đi theo luyện tập vũ đạo đến khuya. Chỉ có Thịnh Ninh bởi vì bị thương ở chân, cả ngày ở ký túc xá, không thể đi đâu. Ban ngày chân đi khập khiễng đến nhà ăn lấy cơm. Hiện tại bên ngoài truyền rất nhiều tin đồn nhảm nhí, đủ loại khó nghe, nàng không cần đi hỏi thăm cũng biết là gì. Kiếp trước chính là như vậy, nàng bị dẫm đạp tới mức mày xám mặt tro. Bây giờ vẫn còn tốt, Tần Thuý Phân đi khắp nơi giải thích, giả đáng thương ngược lại lời đồn khó nghe ít đi nhiều. Thịnh Ninh nghe Trương Hồng Mai kể sự việc Tần Thúy Phân đi kể lể, liền cười lạnh. Sự việc này cấp trên vẫn luôn không ra mệnh lệnh làm rõ, Tần Thúy Phân mỗi ngày đều lo đi thổi phồng ngoài miệng, thể hiện các kiểu. Thịnh Ninh xem trong mắt lại tỏ ra không sao cả. "Thịnh Ninh, ăn cơm chưa?" Chiều nay, Tần Thúy Phân không cam lòng lại chạy đến phòng ký túc của Thịnh Ninh. Trong phòng, Thịnh Ninh đang đọc sách. "Trước kia cậu chưa bao giờ đọc sách? Nghĩ sao lại muốn đọc sách vậy?" Tần Thúy Phân liếc qua trang sách đầy những chữ, vậy mà bản thân nàng đều không biết. "Gia tăng tri thức." Thịnh Ninh cúi đầu, bộ dáng xa cách. Nàng chỉ có văn hoá sơ trung, kiếp trước xã hội tiến lên, nàng chính là ăn mệt do không có văn hoá. Hơn nữa, nàng nghĩ đến tuy Từ Khải Cương xuất thân nông thôn nhưng lại đi lính sớm, về sau người ta chính là lên hệ chỉ huy cao cấp đại học quốc phòng. Để sau này có thể xứng với anh, nàng cần phải học tập thật tốt. "Cậu còn muốn thi đại học gì chứ?" Ánh mắt Tần Thúy Phân nhìn nàng giống như bén nhọn như châm. "Cô tới tìm tôi có chuyện gì?" Thịnh Ninh khép sách lại, cũng không có tâm tình xem tiếp nữa. Sau khi từ quân khu trở về, nàng chưa từng nói chuyện với Tần Thúy Phân. Hai người ở cùng địa phương, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bản thân nàng luôn coi nàng ta như người bạn thân nhất. Hiện tại nhìn rõ mọi chuyện, trong lòng nàng hận thấu tim, nào còn có tâm tư làm tỷ muội tốt với nàng. "Ninh Ninh..." Tần Thúy Phân cười cười, ngồi vào giường của nàng: " Tuy rằng sự việc lần này mình bị cậu liên lụy, nhưng mình không trách cậu, ai bảo chúng ta là bạn tốt chứ!"
Chương 15: Giao phong chính diện Bấm để xem "..." A ha ha...So da mặt dày, nàng chưa từng thấy ai hơn được Tần Thúy Phân. "Ninh Ninh, mình không có trách cậu mà, không phải cậu lại giở tính khí đấy chứ?" Tần Thúy Phân hào phóng hỏi. Ha hả...Nói lý do thật là đường hoàng, giống như mình không để ý tới nàng ta, thì chính là giở tính khí, là lòng dạ hẹp hòi. Thịnh Ninh ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, rõ ràng ngửi thấy hương phấn thơm quen thuộc trong không khí. Nông thôn chỉ có thể dùng dầu harry*, loại phấn thơm này là hàng cao cấp. Cũng chỉ có loại người như Lục Tiểu Song mới dùng được. Nghĩ đến đây, Thịnh Ninh miệng nở nụ cười tươi như hoa, làm cho Tần Thúy Phân ghen ghét đến nhỏ máu trong lòng. *dầu harry: Để mình tìm hiểu nó là cái chi rồi bổ sung sau nhé. "Thúy Phân, chúng ta là bạn tốt lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mình đương nhiên sẽ không trách cậu." "Ninh Ninh, chuyện này rõ ràng mình là người bị hại..." "Được rồi, mình muốn nghỉ ngơi. Hôm nay các cậu không luyện tập sao? Nghe nói nhiệm vụ biểu diễn lễ Quốc khánh vô cùng quan trọng." Tần Thúy Phân lúc này đã đạt được mục đích, mới cảm thấy mỹ mãn rời đi. Đi đến cửa không nhịn nổi khoé miệng dương lên. Đáng tiếc, lời Thịnh Ninh nói sau đó làm nàng kinh ngạc dừng bước. "Thúy Phân, vòng tay của mình chừng nào thì cậu trả lại?" Dù bận Thịnh Ninh vẫn ung dung nhìn nàng. Tần Thúy Phân hoảng loạn rũ tay áo trái che giấu một chiếc vòng bạc có kiểu dáng độc đáo phóng khoáng. "Thúy Phân, cậu mượn thời gian đã lâu như vậy rồi, là không muốn trả lại sao?" Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng kinh hô, sắc mặt Tần Thúy Phân trắng bệch, run run rẩy rẩy quay đầu lại vẻ ủy khuất: "Thịnh Ninh cậu đang nói gì vậy? Sao mình lại nghe không rõ?" "Cô..." Nàng thở sâu, nàng thật là bị Tần Thuý Phân vô sỉ làm tức giận. Loại người này càng cãi với nàng ta, nàng ta càng hăng: "Được rồi, cô mau đi huấn luyện đi!" Để nàng ta giữ lại vòng tay nàng không cần cũng được. "Vậy...mình đi nha, có việc gì cần hỗ trợ cứ việc tới tìm mình." Trong mắt Tần Thúy Phân loé tia đắc ý, cười rời đi. Vòng bạc trên cổ tay nàng, chính là nàng phí thật nhiều tâm tư mới lừa được từ chỗ Thịnh Ninh, có đánh chết nàng nàng cũng không trả lại. Ra khỏi ký túc xá nữ, Tần Thúy Phần liền bị một đám tỷ muội xông lên vây quanh. "Thúy Phân, con người cậu thật tốt." "Đúng vậy, nhìn bộ dạng Thịnh Ninh vênh váo tự đắc tôi đã chán ghét." "Thái độ cô ta đối xử với cậu kém như vậy, cậu còn coi cô ta là bạn tốt, cậu thật khờ." Cả đám mồm năm miệng mười bàn luận, Tần Thúy Phân trước sau chỉ cười nhạt. Không chớp mắt chính là bộ ngực đầy đặn mặc quân trang bị bó đến căng phồng khiến người nhìn muốn phun máu mũi. Nàng không xinh đẹp cũng không trắng được như Thịnh Ninh, nhưng nàng chính là ngực lớn nha! Tần Thúy Phân theo bản năng ưỡn ưỡn ngực, khiêm tốn nói: " Các cô không nên hiểu lầm Thịnh Ninh, khi còn nhỏ nàng chịu rất nhiều khổ sở, tôi thông cảm với nàng." Cái gì mà khi còn nhỏ chịu nhiều khổ sở? Cái gì mà tôi thông cảm với nàng? Cái này phải nhờ mọi người tự suy diễn. "Thúy Phân cô thật đáng thương, hoá ra từ nhỏ cô đã luôn phải bao dung loại người như nàng." Tiễn xong Tần Thúy Phân, Thịnh Ninh yên tâm dưỡng thương, dựa vào ký ức từ kiếp trước lấy ra từ trong ngăn tủ bức thư cha gửi cho nàng. Nhìn chữ viết qua loa của cha trên giấy viết thư thô ráp. Thịnh Ninh không kiềm được nước mắt lạch tạch rơi xuống. Đã bao nhiêu năm, cả hai kiếp nàng không ngờ tới còn có cơ hội gặp được cha! Nội dung rất đơn giản, chính là cha định hôn tương xứng cho nàng, gửi thư hỏi ý kiến nàng. Cũng tham gia quân đội, hơn nữa phi thường ưu tú. Giữa những hàng chữ biểu hiện cha đối với con rể tương lai hài lòng cùng thưởng thức. Cha rõ ràng rất muốn đồng ý, lại không quên gửi thư hỏi ý kiến nàng.
Chương 16: Bị cự tuyệt Bấm để xem Nàng chạy đến trước lễ đường là bởi vì nhận được thư của cha. Cả tin lời Tần Thuý Phân, chạy đến phía trước tìm Từ Khải Cương hung hăng nhục nhã anh một trận. Nghĩ đến hành vi khốn nạn của mình ở kiếp trước, nàng hận không thể hung hăng đánh mình hai bạt tai. Trước không nói hai nhà còn chưa có đính hôn, coi như đã đính hôn nàng cũng không có tư cách gì nhục nhã người khác. Kiếp trước, thanh danh nàng bại hoại, kết cục thê thảm. Tần Thúy Phân không nhận ra nàng, Thẩm Kiến Quốc thề không phải nàng không cưới cũng không nhận ra nàng. Cuối cùng nhận ra nàng lại là Từ Khải Cương bị nàng nhục nhã. Nghĩ đến kiếp trước chính mình chết trong vòng ôm ấm áp của Từ Khải Cương, Thịnh Ninh đang khóc liền mỉm cười. Một đời này nàng không bao giờ theo đuổi phù phiếm. Chẳng sợ Từ Khải Cương xuất thân bần hàn thì sao chứ? Nàng muốn gả cho anh, toàn tâm toàn ý làm người vợ tốt. Thịnh Ninh cầm bút lên, bắt đầu viết thư hồi âm cho cha. Trước tiên, ở đầu thư viết rõ bản thân nàng mọi thứ đều tốt, không cần nhớ mong, phải tự mình chăm sóc tốt thân thể vân vân. Sau đó lại vô cùng thẳng thắn nói nàng rất thích hôn sự này, tất cả đều nghe theo cha. Sau khi đem thư gửi đi, Thịnh Ninh vẫn luôn nôn nóng chờ đợi. Cứ chờ mãi đến khi chân bị thương dưỡng tốt rồi cũng chưa nhận được thư của cha. Trong lòng nàng lo lắng xảy ra chuyện, lại viết một phong thư gửi về. Lần này hồi âm rất nhanh, trong vòng nửa tháng đã nhận được thư. Đọc thư cha gửi, Thịnh Ninh trợn tròn mắt. Nàng làm sao cũng không ngờ tới sẽ là kết quả này. Cái gì mà nhà trai không nhìn trúng nàng? Nàng...nàng có điểm nào không tốt? Thịnh Ninh gấp muốn chảy nước mắt, ôm giấy viết thư, nghĩ thế nào cũng không rõ vì sao Từ Khải Cương lại vô tình với mình như vậy. Nàng không đủ đẹp hay là tính tình không tốt? Đúng rồi! Chắc chắn tính tình nàng không tốt. Thanh danh kém, tính tình càng kém, cho nên mới bị Từ Khải Cương ghét bỏ. Anh là quân thần mặt lạnh, tương lai là quân trưởng tiền đồ vô lượng, nên chướng mắt nàng cũng rất bình thường. Thịnh Ninh cắn răng âm thầm thề nhất định phải làm cho bản thân trở nên càng ưu tú. "Thịnh Ninh cô..." Trương Hồng Mai nhìn nàng, muốn nói lại thôi, muốn nói điều gì đó lại không dám nói. "Làm sao vậy?" Thịnh Ninh ở giường tầng dưới ngẩng khuôn mặt nhỏ tinh xảo mỹ lệ lên nhìn Trương Hồng Mai ở giường trên. Vốn dĩ nàng và Tần Thúy Phân ở cùng phòng ký túc, sau khi từ quân khu trở về nàng chủ động yêu cầu đổi phòng sang ở cùng Trương Hồng Mai, làm cho Tần Thúy Phân tức nghiến răng nghiến lợi. Nhìn khuôn mặt nhỏ của Thịnh Ninh, Trương Hồng Mai hơi thất thần. Thầm mắng mình hai tiếng trong lòng, mới hỏi: " Cô giở tính tình với Tần Thúy Phân?" Giở tính tình? Những lời này tuyệt đối không phải lời dễ nghe gì! Chỉ có những kẻ chanh chua, ích kỷ tùy hứng mới như vậy. "Không có!" "Vậy vì sao cô không ở cùng cô ấy nữa? Trước kia quan hệ của các cô tốt vậy mà." Trương Hồng Mai nói vẻ hâm mộ. Giống nhau đều là lính từ nông thôn, Tần Thúy Phân cùng Thịnh Ninh quan hệ thân thiết, hơn nữa đều ưu tú. Chỉ có nàng vừa quê mùa lại không có thể diện, bị người ta kinh thường. Thịnh Ninh không thể nói rằng mình trọng sinh nên biết tâm tư không tốt của Tần Thúy Phân đối với nàng, mới tránh né nàng ta. Nhưng nàng lại thực coi trọng người bạn kiếp trước duy nhất không có ý xấu với nàng, vì thế nghiêm túc nói: "Bởi vì tôi muốn cùng cô làm bạn, cô không chào đón tôi sao?" Ở đoàn văn công ,Hồng Mai bị mọi người khinh thường, không ai bằng lòng ở cùng nàng. Vừa lúc có phòng trống nên Trương Hồng Mai vẫn luôn ở một mình. Sau khi từ quân khu trở về, Thịnh Ninh liền thu dọn chăn đệm của mình rồi chuyển đến phòng Trương Hồng Mai. Rời xa Tần Thúy Phân, nàng lập tức cảm thấy hít thở cũng dễ chịu.
Chương 17: Ghi lỗi nghiêm trọng một lần Bấm để xem Trương Hồng Mai vừa nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Thịnh Ninh liền luống cuống chân tay xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi không có ý đó, cô có thể đến ở cùng tôi, tôi rất vui vẻ." "Vui vẻ thì tốt rồi." Nàng rất sợ mất đi người bạn Hồng Mai, nên hết sức quý trọng. Đùi phải nứt xương đã khôi phục hoàn toàn, ngày hôm sau Thịnh Ninh được cảnh vệ viên của Dương Văn Dĩnh gọi đi qua. "Đoàn...đoàn trưởng." Thường ngày, Dương Văn Dĩnh vô cùng nghiêm túc, mọi người trong đoàn văn công đều sợ nàng. Trước khi bước vào Thịnh Ninh cố ý sửa sang lại quân phục trên người một chút, xác định không có chỗ nào không ổn mới có dũng khí gõ cửa. Sau khi bước vào, thành thành thật thật làm quân lễ, dưới ánh mắt bắt bẻ của Dương Văn Dĩnh trong lòng nàng càng không tự tin. Nàng cúi đầu càng thấp, bộ dáng cô dâu nhỏ bị khinh bỉ. Dương Văn Dĩnh âm thầm đánh giá dáng vẻ Thịnh Ninh cúi đầu xấu hổ ngượng ngùng, một bộ đáng thương hề hề cũng không mắng ra lời được. Nghĩ đến lời đồn đãi trong gần đây trong quân khu cùng một số quan quân cố ý vô tình ở chỗ nàng thăm dò tiếng gió liền đau đầu. Nha đầu này chính là yêu tinh gây hoạ! "Vào đoàn văn công thời gian bao lâu rồi?" Dương Văn Dĩnh cứng nhắc hỏi. "Hơn nửa năm." "Cuối năm là phải khảo hạch rồi." "Vâng...Đúng vậy." Ở trước mặt Dương Văn Dĩnh không biết sao nàng luôn khẩn trương một cách khó hiểu. Nghĩ đến biểu hiện của nàng trước giờ, chờ đến lúc khảo hạch cuối năm đoán chừng không có tư cách lưu lại đoàn văn công. Kiếp trước, nàng vắt óc nghĩ ra cách để Thẩm Kiến Quốc phá lệ giúp cho đi cửa sau mới tiếp tục được ở lại. Lúc ấy còn chọc cho Dương Văn Dĩnh vô cùng mất hứng. Đời này, nàng cũng không nhất thiết phải ăn vạ ở đoàn văn công. Nếu không thể lưu lại thì chuyển đến hậu cần hoặc đi bệnh viện dã chiến. Dương Văn Dĩnh để ý thấy nàng không chút nào lo lắng việc khảo hạch cuối năm thì cười lạnh. "Lần trước ở quân khu gây ra chuyện lớn như vậy, phải phạt nặng để cô ghi nhớ. Lệnh cưỡng chế trong vòng một tháng không cho phép tham gia bất cứ hoạt động và huấn luyện nào." "Vậy Tần Thúy Phân thì sao?" Dương Văn Dĩnh vẻ mặt cao thâm khó đoán nhìn nàng, banh mặt nghiêm túc nói: "Đồng chí Thịnh Ninh, cô trước hãy làm tốt việc của chính mình, ai cho cô quyền đi hỏi việc của người khác? Nói nghiêm trọng, đây là cô đang tùy ý dò hỏi cơ mật." "Rất xin lỗi! Tôi đã biết sai!" "Được rồi, trước về ngẫm lại sai lầm đi! Trước khi nhận được thông báo thì không cần quay lại." "Vâng!" Thịnh Ninh làm quân lễ, yên lặng xoay người rời đi. Phó đoàn trưởng đoàn văn công Thu Bạch vừa lúc bước vào, vẻ mặt tò mò hỏi: "Nàng không nháo?" "Không!" Dương Văn Dĩnh lắc đầu, Thịnh Ninh phản ứng lại vượt ra ngoài dự kiến của nàng! "Mặt trời mọc từ phía tây à?" Thu Bạch không tin còn cố ý ra ngoài nhìn thoáng qua, làm cho Dương Văn Dĩnh nghiêm túc cũng tức cười. "Thịnh Ninh quá khác thường." "Nàng không nháo còn tốt, nếu thật sự nháo nàng có thể xuất ngũ luôn." "Chuyện này hình như không thể trách nàng mà?" Thu Bạch có chút tiếc cho nàng, trước kia nàng rất không thích Thịnh Ninh. Nhưng thấy biểu hiện của nàng hôm nay lại cảm thấy không dễ chịu. "Sự việc xảy ra không thể tránh khỏi xử phạt. Sau này thế nào phải xem chính nàng." Sự việc Thịnh Ninh bị ghi lỗi xử phạt lập tức truyền khắp đoàn văn công. Trương Hồng Mai gấp đến độ rớt nước mắt, Tần Thúy Phân cũng dẫn theo một đám chị em bạn tốt mới đến thăm nàng, bộ dạng tươi như hoa, ánh mắt hiền hoà. "Thịnh Ninh sao cậu lại không cố gắng một chút?" Tần Thúy Phân dường như không nhìn thấy Thịnh Ninh không vui vẻ, tiếp tục cổ động: " Còn chưa đầy một tháng nữa là lễ quốc khánh, hôm đó thi đấu võ thuật toàn quân khu cùng với biểu diễn của bộ đội dã chiến. Cậu bỏ lỡ quá đáng tiếc!"
Chương 18: Tìm "Diêm vương sống" Bấm để xem Đôi mắt Thịnh Ninh nhìn nàng chằm chằm, dường như muốn nhìn cho nở hoa. "Lão vu bà Dương Văn Dĩnh kia cũng thật là, chắc chắn nàng không ưa cậu xinh đẹp nên cố ý chèn ép cậu đó!" Thịnh Ninh cười lạnh, kiếp trước sao nàng không đầu óc như thế, đi tin lời Tần Thúy Phân nói? Trước tiên không nói Dương Văn Dĩnh hơn nàng gần hai mươi tuổi, chỉ nói đến thân phận bối cảnh của người ta nàng đã không thể trêu vào. Tần Thuý Phân đẩy nàng trên sân khấu còn chưa tính, bây giờ còn muốn hại chết nàng! Nàng không nháo có lẽ còn có cơ hội ở lại, nếu thật sự náo loạn lên thì có thể ngay lập tức cuốn gói ra đi. "Thúy Phân, cô nói tôi nên làm thế nào đây?" Thịnh Ninh buồn rầu nói. "Đương nhiên là tìm lão vu bà kia lấy lại công đạo nha!" Tần Thúy Phân khinh thường trong mắt càng ngày càng rõ ràng. Trước kia nàng còn ở trước mặt Thịnh Ninh che giấu một chút, hiện tại che giấu cũng lười làm. Tiện nhân này chính là một con heo ngu ngốc, bị nàng chơi chết cũng không biết chết như thế nào đâu. "Hôm nay tôi mệt mỏi quá rồi, ngày mai nói tiếp!" Tần Thúy Phân thấy Thịnh Ninh bị mình nói đả động, đắc ý rời đi. Vừa đi trong lòng vừa mắng không biết xấu hổ*, ngày thường không huấn luyện gì hết còn kêu mệt. *chỗ này tác giả có lẽ hơi nhầm lẫn nên mình sửa chút cho hợp lý. Thật không biết xấu hổ, cho rằng chính mình là người thành phố chắc! Một đứa nhà quê. Bị ghi lỗi xử phạt, Thịnh Ninh không phải không thương tâm. Hơn nữa ngay cả huấn luyện và cơ hội biểu diễn cũng bỏ qua, sau này Tần Thúy Phân chính là người nổi trội nhất rồi. Nếu là kiếp trước, nàng chắc chắn không thể nhịn nổi ấm ức này, thế nào cũng phải tranh cao thấp với Tần Thúy Phân. Nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng sẽ không bao giờ ngu xuẩn giống trước kia nữa. Nghe người ta nói khích bác một câu, lập tức không biết sống chết nháo loạn. Sáng sớm ngày hôm sau, Thịnh Ninh bị đánh thức bởi chuông báo, trong phòng đã sớm không thấy bóng dáng Trương Hồng Mai. Nàng luôn cần mẫn chăm chỉ vì sợ không thể lưu lại đoàn văn công. Ngày nào cũng là người dậy sớm nhất quét tước vệ sinh, dọn dẹp sân, lau phòng luyện múa sạch sẽ không dính một hạt bụi. Thịnh Ninh không có việc gì liền thu dọn một chút đồ đạc. Dựa vào địa chỉ ngày hôm qua hỏi thăm được ở phòng thường trực, đi tìm Từ Khải Cương. Nàng muốn trực tiếp hỏi anh vì sao không muốn cưới nàng. Trên người mang theo năm đồng tiền còn sót lại, Thịnh Ninh đổi ba chuyến xe. Cuối cùng ở bến xe nhìn thấy một chiến sĩ trẻ đang mở cửa xe chọn mua của quân đội, liền tiến đến hỏi. "Chiến sĩ, xin hỏi Từ Khải Cương ở bộ đội các anh phải không?" Tiểu chiến sĩ khoảng tầm mười sáu bảy tuổi, nhìn gương mặt Thịnh Ninh như kiều hoa, ngượng ngùng đến đầu không ngẩng lên nổi. Chỉ là vừa nghe đến ba chữ "Từ Khải Cương" giống như tiêm máu gà*, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên. *Tiêm máu gà: Người Trung có bài thuốc tiêm máu gà, người sẽ khoẻ hẳn ra. Ở đây chỉ trạng thái đột nhiên hưng phấn, kích thích tột độ. "Cô...cô tìm đoàn trưởng của chúng tôi?" Má ơi! Đoàn trưởng "Diêm vương sống" đó mà lại có con gái đến tìm? Lại còn là cô gái xinh đẹp lung linh như vậy? Lưu Xuân chớp đôi mắt phát sáng, nhìn Thịnh Ninh mặc bộ quần áo sợi bông giản dị, tuy rằng giặt đã cũ nhưng rất sạch sẽ. Phỏng chừng là người ở quê quán nông thôn của đoàn trưởng đến, vội vàng ân cần nói: "Cô gái, cô là em gái của đoàn trưởng chúng tôi sao?" Nhất định là em gái, nếu không sao lại có đại cô nương tìm đoàn trưởng. Thịnh Ninh 囧: "Tôi là đồng hương của đoàn trưởng các anh." Nàng muốn nói là vị hôn thê tới, chỉ là trên thư cha viết rất rõ ràng. Từ Khải Cương không đồng ý hôn sự. "Không phải em gái đoàn trưởng ư?" Lưu Xuân lắc đầu tiếc nuối, ngay sau đó lại trừng mắt khiếp sợ. "Vậy cô không phải vợ đoàn trưởng chúng tôi đó chứ?" Mặt Thịnh Ninh bỗng ửng lên, màu hồng hết sức đẹp mắt: "Vẫn...vẫn chưa phải!" "Vậy chính là chị dâu tương lai rồi."
Chương 19: Đám người nỗ lực Bấm để xem Từ bến xe đi xóc nảy suốt một giờ mới đến doanh trại bộ đội Từ Khải Cương. Thịnh Ninh bị xóc nảy thiếu chút rã rời, khuôn mặt nhỏ tinh xảo mỹ lệ trắng bệch một mảnh. Hôm nay Lưu Xuân có thể nói là xuân phong đắc ý*, một cô tiên nữ ngồi trên xe hắn đấy! Ngay cả đạp phanh cũng có lực hơn so với thường ngày. Tới cổng lớn doanh trại lại hướng về chiến sĩ canh gác cười lộ ra cả hàm răng trắng. *Xuân phong đắc ý: Đường làm quan thăng tiến, ở đây chỉ vẻ mặt đắc ý, vui vẻ phơi phới. "Dừng xe kiểm tra!" "Vâng!" Lưu Xuân ngoan ngoãn dừng xe, cậu là cảnh vệ viên của Từ Khải Cương. Thường ngày công việc chọn mua cậu không cần ra mặt. Hôm nay bếp núc viên phụ trách chọn mua bị ốm, cho nên đoàn trưởng giao cho cậu tạm thời đảm nhiệm. Đoàn trinh sát dã chiến là địa bàn quân sự quan trọng nhất, nên kiểm tra cũng phá lệ nghiêm khắc. Đặc biệt là khi xuất hiện gương mặt xa lạ như Thịnh Ninh, lập tức thu hút sự chú ý. Nàng là người tham gia quân đội, đương nhiên biết quân đội quản lý nghiêm ngặt, nên chủ động xuống xe, nói lời cảm ơn với Lưu Xuân: "Cảm ơn anh đưa tôi một đoạn đường, tôi không vào tiếp nữa. Làm phiền anh giúp tôi mời Từ Khải Cương ra đây một lúc." Binh lính đứng gác nghe thấy tên đoàn trưởng, đôi tai đã hơi hơi giật, tuy rằng đôi mắt nhìn thẳng tắp về phía trước nhưng lại đang phát sáng lấp lánh. "Được, cô chờ chút." Lưu Xuân lái xe vào trong xong thì gấp chờ không nổi vội chạy đến đoàn bộ. "Đoàn trưởng, đoàn trưởng....." Cậu lớn giọng hệt quỷ khóc sói gào, làm cho mọi người trong đoàn đang họp cười ha ha. Từ Khải Cương sắc mặt xanh mét, sát khí bức người. Vừa lúc cuộc họp kết thúc, Chu Hoành đứng lên tuyên bố giải tán cuộc họp, sau đó đi ra ngoài xách lỗ tai Lưu Xuân lôi vào. "Tên nhóc cậu không muốn sống nữa? Không biết lớn nhỏ, phạt cậu buổi tối không được ăn cơm, chạy hai kilomet." Lưu Xuân tâm tư đều dồn hết trên người em gái, đâu thèm để ý nhiều như vậy, gào to lên: "Đoàn trưởng, em gái, có em gái...." "Em gái nào cơ?" Chu Hoành vốn đã đi ra ngoài nghe vậy lại quay trở vào. Lưu Xuân lau mồ hôi nói: "Đoàn trưởng, đối tượng ở quê của ngài tới tìm ngài. Má ơi! Lớn lên tặc* xinh đẹp." *Tặc xinh đẹp: Mình hiểu là cực kì xinh đẹp, câu hồn người ta, thu hút mọi ánh nhìn. Đôi mắt Chu Hoành toả sáng. "Thật sao?" "Chỉ đạo viên, không phải tìm ngài." "Nói giỡn, tìm tôi, tôi còn không cao hứng đâu!" Chu Hoành xuất thân cán bộ cao cấp, trước khi gia nhập đoàn Từ Khải Cương có chút cà lơ phất phơ. Sau khi tiến vào bị Từ Khải Cương huấn luyện lột mất một lớp da, từ đấy đối với anh tâm phục khẩu phục. Con người anh ta đa mưu túc trí lại cũng thích ôm việc. Danh hiệu "Diêm vương sống" của Từ Khải Cương ở quân khu quá vang dội. Vốn dĩ anh đang muốn đi quân khu khác tìm cho anh ta một người. Kết quả đầu năm thi đấu võ toàn quân, anh ta đánh anh hùng của quân khu nào đó đến mẹ ruột người ta cũng không nhận ra. Thanh danh "Diêm vương sống" cứ thế hoàn toàn truyền đi ra ngoài. Hai mươi chín tuổi còn không có cô gái nào dám bắt chuyện với anh ta! Cái này bảo anh làm sao không sầu cho được? Đoàn trưởng còn đánh quang côn* các chiến sĩ cấp dưới sao có thể không biết xấu hổ xin nghỉ để kết hôn? *Đánh quang côn: ở độc thân "Là ai? Bao lớn? Đẹp không?" "Ai nha má ơi! Đó là tặc xinh đẹp! Đoàn trưởng anh mau đi nha! Không thể để em gái phơi nắng được." Từ Khải Cương nghe nói có đồng hương ở quê tới tìm anh, vẫn cứ mặt lạnh thờ ơ. Anh cúi xuống nghiêm túc nghiên cứu sa bàn* trong văn phòng, trong lòng một lần lại một lần phân tích giả định. *Sa bàn: Loại bản đồ mô phỏng (mô hình). Cuối năm diễn tập quân sự, sư đoàn 39 các anh không thể thua. Cuộc họp vừa rồi chính là để trước tiên làm chuẩn bị, xong lập tức còn phải đi sư bộ họp. Chu Hoành cùng Lưu Xuân vẻ mặt kích động, Từ Khải Cương lại vẻ mặt như thường, căn bản không để ý hai người nói gì. Thịnh Ninh đợi ở cổng lớn một giờ đồng hồ cũng không thấy Từ Khải Cương. Nắng gắt tháng chín cuối thu phơi nàng choáng váng, gương mặt mềm mịn đỏ ửng cả lên. "Cô gái, cô có muốn vào ngồi một lúc không?" Cuối cùng anh lính không đành lòng, chủ động gọi nàng đi vào.