[Edit] Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động! - Niêm Hoa Nhạ Tiếu

Discussion in 'Truyện Drop' started by Hồng Y cô nương, Nov 17, 2021.

  1. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 40: Ở trước mặt hắn yếu ớt như thế.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau một hồi hoảng hốt, Phượng Cửu Nhi vội vàng bò dậy.

    Chiến Khuynh Thành đứng ở mép giường, từ trên cao nhìn xuống nàng, giống như thiên thần.

    Ánh sáng dạ minh châu dừng trên người hắn, bóng người cao lớn bao phủ lấy Phượng Cửu Nhi.

    Khí thế này của Cửu vương gia thoạt nhìn rất dễ tạo cho người khác cảm giác áp bức khó tả.

    Phượng Cửu Nhi cố gắng giữ bình tĩnh: "Cửu hoàng thúc có gì muốn nói có thể nói thẳng."

    Nam nhân không có phản ứng gì, nhưng sau khi nhìn chằm chằm nàng một lúc, bỗng nhiên cúi người tới gần.

    Cảm giác ớn lạnh kia theo hắn tới gần, trong nháy mắt hoàn toàn quấn quanh nàng.

    Phượng Cửu Nhi cuối cùng cũng tin rằng những lời vừa nãy hắn nói tuyệt đối không phải nói đùa.

    Thời điểm Chiến Khuynh Thành tới gần kia, nàng đột nhiên vung ra một chưởng.

    Một chưởng này cũng không mang theo bao nhiêu sức lực, chỉ là hy vọng hắn có thể bởi vì lảng tránh một chưởng này mà cho nàng một chút cơ hội từ trên giường chạy thoát.

    Không ngờ bản thân vung ra một chưởng, vậy mà đối phương chẳng mảy may để ý chút nào.

    Một chưởng của nàng dừng trên ngực hắn, ít nhất mang theo ba phần công lực, vậy mà giống như đá chìm đáy biển, không đánh dậy nổi nửa điểm bọt sóng.

    Một kích không thành, tay trái Phượng Cửu Nhi lại thành chưởng, lập tức bổ vào vai Chiến Khuynh Thành.

    Chỉ cần Cửu vương gia chịu nghiêng người né tránh một chút, nàng có thể thừa dịp hắn nghiêng người dùng hết sức chạy trốn.

    Nhưng lần này, kế hoạch của Phượng Cửu Nhi vẫn thất bại.

    Một chưởng kia bổ vào trên đầu vai hắn, Chiến Khuynh Thành đến lông mày cũng không nhăn một chút, chỉ hờ hững nhìn nàng.

    Ngược lại, lòng bàn tay của Phượng Cửu Nhi lại cảm thấy đau nhói.

    Cái tên này thân hình giống như tường đồng vách sắt, sức mạnh vô địch, thật là khủng bố quá đi!

    "Còn chiêu gì nữa?" Ánh mắt nam nhân trước sau vẫn tĩnh lặng như nước, trong mắt không có một chút gợn sóng.

    Phượng Cửu Nhi cắn cắn môi, không cam lòng.

    Nàng là truyền nhân của thế gia võ cổ, mỗi lần trong gia tộc có thi đấu võ thuật, nàng ít nhất cũng có thể đạt được ba vị trí cao nhất.

    Nhưng mà, thân thủ như vậy ở trước mặt nam nhân này, lại không đúng chút nào!

    Là hắn quá mạnh hay là sau khi nàng xuyên qua liền trở nên suy yếu vậy!

    Chiến Khuynh Thành đột nhiên kéo áo choàng tắm ra, Cửu Nhi lập tức quay mặt qua chỗ khác: "Rốt cuộc người muốn làm cái gì?"

    Lần này, hắn thậm chí còn không thèm nói một lời, vung tay lên chế trụ cổ tay nàng.

    Phượng Cửu Nhi nhíu mày, theo bản năng giơ tay bổ vào miệng hổ.

    Nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, nàng lập tức bị lật lại nằm trên giường.

    "Cửu hoàng thúc!" Mạch môn trên cổ tay của nàng lập tức bị hắn nắm chặt.

    "Có chiêu thức tốt nhưng đáng tiếc nội lực quá kém!"

    "Đó là bởi vì thân thể này.."

    Vẻ mặt Phượng Cửu Nhi không phục, nhưng vẫn kịp thời cắn môi ngăn bản thân nói tiếp.

    Nếu không phải thay đổi thành thân thể mỏng manh yếu ớt này, nàng làm sao đến nỗi nửa chiêu của hắn cũng không đỡ được như vậy?

    Có điều, giá trị vũ lực của Cửu vương gia cũng quá đáng sợ rồi, nàng không đánh lại cũng là chuyện bình thường.

    Trong cả thiên hạ này, người đánh thắng được hắn nàng còn chưa gặp qua đâu.

    Ngay cả trưởng lão lợi hại nhất của thế gia võ cổ nhà bọn họ dưới tay Cửu vương gia e rằng cũng không đỡ được quá năm chiêu!

    Đột nhiên, giống như có một hơi thở ấm áp, từ từ tràn vào đầu ngón tay mà Chiến Khuynh Thành đang chế trụ mạch môn của nàng.

    Đôi mắt phượng xinh đẹp của Phượng Cửu Nhi mở to, trong lòng chấn động: "Cửu hoàng thúc, người.."

    Hắn không nói gì, nhưng Phượng Cửu Nhi lại bởi vì hơi thở ấm áp này mà ý thức bắt đầu có điểm mơ hồ.

    Chân khí của Cửu vương gia quá mạnh mẽ, trong chốc lát, nàng hoàn toàn không thể chịu đựng được.

    Khi phần chân khí đó dừng lại, cả người Phượng Cửu Nhi vô lực, mềm như bông ngã xuống. Nam nhân ngồi xuống bên cạnh nàng, những ngón tay dài dừng trên xiêm y của nàng, vậy mà đang tháo đai lưng của nàng..
     
  2. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 41: Ngọt hay không thử rồi mới biết.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ý thức của Phượng Cửu Nhi vốn dĩ vẫn còn hỗn loạn, nhưng bởi vì cảm giác mát lạnh trên người mà đã rõ ràng trong phút chốc.

    Nhưng bởi vì phần chân khí vừa rồi Chiến Khuynh Thành rót vào cơ thể nàng, phải mất một lúc nữa bản thân nàng mới có thể dung hợp với chân khí từ bên ngoài vào.

    Cho nên hiện tại ngoại trừ ý thức thanh tỉnh ra thì thân thể vẫn mềm như bông, tứ chi vô lực.

    Bi kịch chính là người khởi xướng tạo ra hết thảy mọi việc vậy mà vào lúc này đang cởi đai lưng trên y phục nàng ra?

    Chẳng mấy chốc, áo trên đã bị hắn kéo xuống dưới, nàng chỉ có thể chớp đôi mắt xinh đẹp, đáng thương nhìn hắn.

    "Giậu đổ bìm leo! Cửu hoàng thúc không sợ truyền ra ngoài sẽ huỷ hoại thanh danh của người sao."

    "Ngươi cho rằng bổn vương để ý cái gọi là thanh danh kia sao?"

    Lời nói của hắn vẫn luôn ngắn gọn như vậy, có điều ở trước mặt Phượng Cửu Nhi thì đã xem là nhiều rồi.

    Trong lòng Phượng Cửu Nhi gấp muốn chết, nhưng vẫn không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt người khác.

    Nàng đáp: "Cửu hoàng thúc nếu muốn một cô nương, Cửu Nhi có thể giúp người.."

    "Bổn vương chỉ muốn ngươi."

    "..."

    Nếu đổi lại là nữ nhân khác, có phải đã vì những lời này mà hạnh phúc đến mức hồ đồ rồi không?

    Nhưng mà Phượng Cửu Nhi một chút cũng không cảm thấy hạnh phúc, nàng chỉ cảm thấy.. khủng hoảng!

    "Nhưng mà ta không muốn!"

    Nàng dùng sức nhéo lòng bàn tay, nhưng muốn dùng sức nắm chặt tay lại cũng không được.

    Phần chân khí kia vẫn đang chạy tán loạn trong thân thể, để không bị chân khí làm nổ hơi thở của bản thân, nàng chỉ có thể dùng sức lực duy nhất còn lại để chống lại nó.

    Cho nên thứ duy nhất mà bây giờ nàng có thể dùng để cự tuyệt chỉ là một cái miệng mà thôi.

    "Cửu hoàng thúc, dưa xanh hái không ngọt, người cần gì.."

    "Ngọt hay không, thử rồi mới biết."

    "Người! Đừng như vậy! Dừng tay, dừng tay!"

    Ông trời ơi, ngay cả nội y cũng bị hắn một phen xé nát!

    Phượng Cửu Nhi nằm sấp, căn bản không nhìn thấy nam nhân phía sau nhưng cảm giác lạnh lẽo trên người cũng đã đủ làm cho nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết!

    Đặc biệt, giờ phút này, bàn tay lạnh lẽo của nam nhân đang dừng trên đầu vai nàng.

    Vốn dĩ là bàn tay to lớn lạnh lẽo, nhưng sau khi chạm vào nàng chẳng mấy chốc liền trở nên nóng bỏng.

    Hắn đang tới gần!

    Mặc dù Phượng Cửu Nhi là người rộng rãi hào phóng, nhưng mà chưa từng cùng nam nhân thân mật như vậy!

    Lúc này đây là thật sự hoảng sợ!

    "Cửu hoàng thúc, ta trời sinh xấu xí sẽ làm hoen ố sự thánh thiện của người!"

    "Ừm."

    "..."

    Ừm? Chết tiệt!

    Đây là đang thừa nhận nàng xấu xí không xứng với hắn sao?

    Vậy bây giờ hắn đang làm cái gì vậy?

    Nhưng ngay sau đó, Phượng Cửu Nhi liền chán nản ý thức được rằng loại thời điểm như vầy mà rối rắm chuyện này hình như quá dư thừa.

    "Cửu hoàng thúc, ta.. ta đã cùng nam tử khác làm qua, ta là tàn hoa bại liễu, sẽ làm bẩn người.. thân thể tôn quý của người!"

    Ôi mẹ ơi!

    Vì tự bảo vệ mà bản thân đã đem chính mình dẫm xuống dưới bùn rồi!

    Tàn nhẫn quá đi!

    Nhưng mà vì sao nam nhân này còn không dừng tay?

    Thậm chí đôi môi mỏng của hắn đã chạm tới đầu vai của nàng rồi!

    "Cửu hoàng thúc.."

    "Nếu như ngươi có thể an tĩnh, bổn vương có thể cố gắng dịu dàng một chút."

    "..."

    Đã như vậy rồi, còn quan tâm tới cái gì dịu dàng hay không dịu dàng chứ, kết quả còn không phải vẫn giống nhau sao?

    Dù không còn sức lực nhưng bàn tay bé nhỏ của Phượng Cửu Nhi vẫn dùng sức vung về phía sau.

    Biết rõ chính mình không còn năng lực phản kháng mà vẫn không chịu bỏ cuộc như cũ, tính khí nhỏ này, hắn thích!

    Đáy mắt Chiến Khuynh Thành ẩn chứa chút ý cười, bỗng nhiên cúi đầu gặm xuống vai nàng.

    "Aaaa."

    Đau!

    Không, không phải rất đau!

    Nhưng đau đớn này rất kì lạ!

    Tên khốn này, đang êm đẹp tự nhiên cắn vào đầu vai nàng làm gì, chẳng lẽ giống như lần trước, lại muốn.. hút máu nàng?

    Đột nhiên, Phượng Cửu Nhi mở to đôi mắt ngập nước:

    "Người.. người muốn dùng máu của ta, để chữa trị cho người!"
     
  3. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 42: Tự làm bậy không thể sống.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Cửu Nhi chỉ cảm thấy đau nhói trên đầu vai.

    Có điều, loại đau đớn này cũng không đến mức không chịu đựng được.

    Chỉ là ruột gan rối bời cùng chút tuyệt vọng khi phát hiện ra rằng bản thân mình thật sự trở thành thuốc dẫn của ai đó.

    Một lúc sau, Chiến Khuynh Thành ngồi dậy bên cạnh nàng, nhắm mắt vận công.

    Mà tiểu nha đầu đã bị lợi dụng xong kia vẫn nằm đó như cũ, thân thể trần trụi, đáng thương mà chờ đợi bản thân khôi phục lại sức lực.

    Thỉnh thoảng nhịn không được nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, không nhìn thấy mặt hắn, chỉ có thể thấy một góc áo choàng tắm mỏng manh của hắn mà thôi.

    Nam nhân đang ngồi phía sau mình, nàng vẫn lấy tư thế mập mờ như vậy nằm bên cạnh hắn, nhưng lợi dụng xong hình như không còn giá trị gì nữa.

    Nàng sao có thể đáng thương đến nông nỗi này?

    Thật vất vả mới lấy lại được một chút sức lực, Phượng Cửu Nhi hơi chống đỡ thân trên, hình như có thể ngồi dậy một chút.

    Nàng hít một hơi thật sâu, dùng toàn bộ sức lực mạnh mẽ chống dậy một cái.

    Cuối cùng, thành công khiến bản thân xoay người!

    Việc xoay người này quả thật so với một đứa trẻ hơn hai ba tháng tuổi còn phí sức hơn nhiều!

    Nhưng Phượng Cửu Nhi rất nhanh liền phát hiện ra rằng vẫn nên nằm sấp thì tốt hơn, đáng tiếc lúc xoay người đã dùng hết toàn bộ sức lực, bây giờ cũng không còn sức để xoay người trở lại.

    Ông trời ơi!

    Để nàng đập đầu vào tường mà chết cho rồi, hiện tại xoay người lại, tính làm cái gì vậy trời?

    Chiến Khuynh Thành hơi mở mắt, khuôn mặt nhỏ của Phượng Cửu Nhi lập tức xấu hổ đến đỏ bừng: "Nhắm mắt lại! Không được nhìn! Không được!"

    Chân tay luống cuống muốn che tầm mắt của hắn lại, nhưng tay lại mềm nhũn đến nỗi không có đủ sức nhấc chúng lên.

    Thế nên, Cửu vương gia rất hào phóng mà thu hết phong cảnh nào đó vào mắt.

    "Cho nên, cuối cùng là muốn câu dẫn bổn vương sao?"

    Hắn không chỉ không nhắm mắt lại, thậm chí còn nhìn rất cẩn thận!

    Phượng Cửu Nhi thật nhịn không được muốn tát chết chính mình, đang êm đẹp như vậy, nằm sấp thì cứ nằm sấp đi, nàng lật người lại làm cái gì?

    "Ta không có, người.. người không phải muốn vận công chữa thương sao? Có thể lật ta.. lật ta trở lại không?"

    Bây giờ nàng đã biết, Cửu vương gia nói muốn nàng là có ý gì.

    Hắn xác thực muốn nàng, nhưng chỉ là.. muốn chút máu của nàng thôi!

    Dù sao cũng không phải có ý kia!

    Phượng Cửu Nhi không biết nên thương tiếc cho giá trị mị lực là số âm của mình hay là nên vui mừng vì đã tránh được một kiếp, tóm lại tình huống bây giờ rất xấu hổ.

    "Không vui sao." Chiến Khuynh Thành vẫn nhìn chằm chằm nàng như cũ, ánh mắt không chút tránh né nào.

    Cứ tự nhiên nhìn thân thể người ta như vậy! Hắn không biết xấu hổ là gì sao?

    Nhưng hiện tại địch mạnh ta yếu, Phượng Cửu Nhi không còn cách nào khác, đành phải nhẫn nhịn.

    "Vậy.. có thể xin Cửu hoàng thúc, giúp, giúp ta đắp chăn được không?"

    Nàng cảm thấy chính mình thật sự rất đáng thương, nữ tử bình thường dưới tình huống như vậy, có lẽ là đã xấu hổ đến mức ngất xỉu rồi.

    Nàng lại còn phải kiên cường mà cầu xin hắn!

    "Bổn vương cảm thấy, như vậy khá tốt."

    Vừa mở mắt ra là đã có thể nhìn thấy cảnh đẹp, tại sao phải dùng chăn che đi phong cảnh như vậy?

    Cầu xin vô vọng, Phượng Cửu Nhi nổi giận: "Ngươi không biết xấu hổ!"

    "Ngươi đây là đang ám chỉ với bổn vương, còn có thể làm ra chuyện càng không biết xấu hổ nữa sao?"

    "Không phải!"

    Phượng Cửu Nhi vội vàng lắc đầu, mới phát hiện ra ngay cả lắc đầu cũng tốn sức như vậy.

    Hắn không nói lời nào, tiếp tục nhắm mắt vận công, chỉ là thỉnh thoảng sẽ mở mắt ra nhìn nàng.

    Giống như lời hắn nói, phong cảnh độc đáo như vậy, vì sao không xem?

    Phượng Cửu Nhi thật sự muốn tát chết tên khốn vô liêm sỉ này!

    Tiền đề là, nàng phải có năng lực này mới được.

    Chờ đến lúc hắn lại nhắm mắt luyện công, nàng cắn chặt môi, dùng sức muốn đem thân thể mình chống dậy.

    Mặc kệ như thế nào, trước tiên.. trước tiên lật trở lại rồi nói!

    Ai bảo bản thân ăn no rửng mỡ, lật qua làm cái gì?

    Đúng là tự làm bậy không thể sống!
     
  4. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 43: Chẳng lẽ thật sự là hắn?​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Cửu Nhi giống như một đứa trẻ, từng chút từng chút một chậm rãi xoay người trở lại.

    Nhưng lật cả nửa ngày vậy mà chỉ mới lật được nửa người.

    Cũng không biết đã qua bao lâu, ngay khi nàng đang đổ mồ hôi đầm đìa và gần như muốn từ bỏ, một đôi bàn tay to lớn đã dừng trên người nàng.

    "Không.."

    Âm thanh ngạc nhiên còn chưa kịp phát ra khỏi miệng thì cả người nàng đã bị Chiến Khuynh Thành ôm vào.

    Nam nhân nằm xuống đặt nàng vào trong lồng ngực của chính mình, để nàng gối lên cánh tay hắn.

    Cảm giác này quen thuộc đến kỳ lạ.

    Trong lòng Phượng Cửu Nhi vang lên một hồi chuông cảnh báo, rất giống, thật sự rất giống!

    Cũng là trúng cổ độc, cũng cần máu của nàng để trị thương, cũng.. sau khi trị thương xong sẽ ôm nàng đi ngủ!

    Giống như là hơi thở trên người nàng có thể giúp hắn ngưng thần tĩnh khí vậy!

    Tại sao lại có sự trùng hợp như vậy, trên đời này ở đâu ra chuyện trùng hợp đến như vậy được?

    Chẳng lẽ, Cửu vương gia chính là người làm cho quan phủ vừa sợ lại vừa hận kia môn chủ Thiên Tôn môn Đế Vô Nhai sao?

    Nhưng hắn là Vương gia của một nước, quyền khuynh thiên hạ, làm sao có thể là Đế Vô Nhai?

    Lại làm sao có thể làm ra chuyện trái với vị trí của chính mình như vậy được?

    Nếu như Cửu vương gia là tôn chủ Đế Vô Nhai, vậy thì tin tức gây sốc này chỉ sợ đủ để cho triều đình nổi lên một trận kinh thiên động địa!

    Rốt cuộc, có phải là hắn không?

    "Không muốn ngủ?" Giọng nói trầm thấp của nam nhân từ trên đỉnh đầu nàng vang lên.

    Phượng Cửu Nhi siết chặt lòng bàn tay, cố gắng để bản thân tỏ ra bình tĩnh, không để hắn phát hiện ra điều gì bất thường.

    Nếu hắn thật sự là Đế Vô Nhai, nếu phát hiện ra nàng đang nghi ngờ thân phận của hai người họ, không biết có phải sẽ muốn giết nàng diệt khẩu hay không?

    Thuốc dẫn cũng có thể tìm lại được bất cứ lúc nào, nhưng bí mật kinh thiên động địa như vậy một khi bị vạch trần, hậu quả mang đến thật sự không thể tưởng tượng được!

    Phượng Cửu Nhi lập tức nhắm mắt lại, cố gắng làm bản thân đi vào giấc ngủ.

    Giả vờ như cái gì cũng không biết, có lẽ đó chỉ là một sự hiểu lầm.

    Chuyện của nhân vật lớn không liên quan hệ đến nàng hết, nàng chỉ cần điều tra rõ chân tướng của việc vú nuôi bị thiêu chết, chỉ cần những người quan tâm đến nàng được sống tốt.

    Những việc khác, tất cả đều không liên quan gì đến nàng!

    Mới sáng sớm, ngoài sân đã ồn ào.

    Tiếng bước chân của Ngự Kinh Phong từ xa lại gần, ngay lúc hắn gõ cửa, Chiến Khuynh Thành đã từ trên giường ngồi dậy.

    Ngự Kinh Phong cũng nghe thấy tiếng động hắn ngồi dậy, trực tiếp nói: "Vương gia, hoàng hậu nương nương đến rồi."

    "Lý do."

    "Nói là Cửu Nhi tiểu thư làm người của hoàng hậu bị thương, nên muốn mang Cửu Nhi tiểu thư trở về trị tội."

    Chiến Khuynh Thành rũ mắt nhìn tiểu nha đầu đang ngủ yên tĩnh bên cạnh chính mình, biết đêm qua nàng đã hấp thụ chân khí của bản thân, hiện giờ chân khí kỳ kinh bát mạch nối liền, sẽ không dễ dàng tỉnh lại như vậy.

    Hắn vung bàn tay to lớn lên kéo chăn che nàng lại, mới xoay người xuống giường.

    Động tác này, sự dịu dàng từ đầu đến cuối không thể diễn tả được này không làm ồn ào đến nàng nửa phần.

    Cửu vương gia từ trước đến nay không thích tỳ nữ hầu hạ, cho nên, bất luận là rời giường hay đi ngủ, đều đã quen với việc một mình.

    Có điều Ngự Kinh Phong nghe thấy động tác của Vương gia một chút cũng không nôn nóng, hắn nhẹ giọng nói: "Vương gia, hoàng hậu nương nương bên kia.."

    "Nếu như không đợi được, thì mời người hồi cung trước đi."

    Ngự Kinh Phong bất đắc dĩ, đành phải nhận mệnh, lui xuống.

    Cửu vương gia có thói quen luyện kiếm sau khi thức dậy vào buổi sáng, luyện kiếm xong còn phải tắm gội thay y phục, sau đó dùng bữa sáng.

    Đợi đến khi dùng xong bữa sáng rồi đi đến chính điện, một canh giờ cứ như vậy qua đi.

    Chỉ là hình như hôm nay Cửu vương gia thức dậy muộn hơn bình thường ít nhất nửa canh giờ, thời gian Vinh hoàng hậu chờ đợi ngày càng dài.

    Nhìn thấy bóng dáng khôi ngô lạnh lùng từ ngoài đại sảnh đi vào, Vinh hoàng hậu không nhịn được đứng dậy bước đến chỗ hắn hai bước chào hỏi: "A Cửu, lâu rồi không gặp, đệ vẫn khoẻ chứ?"
     
  5. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 44: Nếu như bây giờ nguyện ý ở bên cạnh đệ.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có câu trưởng tẩu như nương, Vinh hoàng hậu là tẩu tử của Cửu vương gia, gọi một tiếng "A Cửu" cũng không phải không thể.

    Nhưng rõ ràng, Cửu vương gia không thích kiểu xưng hô này cho lắm.

    Hắn bước tới ghế ngọc ngồi xuống, cầm lấy nước trà mà hạ nhân đưa tới, nhẹ nếm một ngụm.

    "A Cửu.." Vinh hoàng hậu nhìn chằm chằm khuôn mặt yên tĩnh của hắn, hô hấp nhất thời không thể ngừng hỗn loạn.

    Đã nhiều năm như vậy rồi, số lần nhìn thấy hắn cũng không ít, nhưng mà một lần so với một lần còn đẹp hơn!

    Tại sao cùng là huynh đệ, mà đại ca hắn ngay cả một phần vạn sức hấp dẫn của hắn cũng không có?

    Vinh hoàng hậu cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm Chiến Khuynh Thành như vậy, nhìn đến nỗi say mê.

    Cho đến khi, đối phương nhíu mày, lộ rõ vẻ không hài lòng: "Hoàng hậu đến đây là vì chuyện gì?"

    Hắn vẫn lạnh nhạt trước sau như một, từ khi hắn còn nhỏ cho tới bây giờ.

    "A Cửu, gần đây bổn cung không thường xuyên gặp đệ, thật là nhớ mong.."

    "Người mà hoàng hậu nên nhớ mong là hoàng huynh."

    Chiến Khuynh Thành rõ ràng đã bắt đầu không kiên nhẫn.

    Nếu đổi lại là những người khác, nghe được lời này của Cửu vương gia thì nên xấu hổ mới phải.

    Nhưng Vinh hoàng hậu dường như đã quen như vậy, trong mắt không có một tia không vui nào, thậm chí ánh mắt nhìn Chiến Khuynh Thành còn tràn ngập hơi thở vui mừng.

    Nàng phất tay, cho tất cả cung nữ hạ nhân lui xuống, lại trừng mắt nhìn Ngự Kinh Phong một cái.

    Ngự Kinh Phong bất đắc dĩ, đành phải nói: "Vương gia, thủ hạ đi đổi một bình trà mới."

    Vị hoàng hậu nương nương này thật sự không biết kiêng kỵ gì, lúc nào cũng muốn ở một mình với Vương gia nhà bọn họ, cũng không sợ bị người ta đàm tiếu!

    Cố tình, da mặt so với vỏ cây còn dày hơn, thật đúng là không biết sợ mà!

    "A Cửu vẫn còn tức giận sao?"

    Sau khi những người dư thừa lui xuống, Vinh hoàng hậu nhìn Chiến Khuynh Thành khẽ thở dài.

    "Có những lời, bổn cung vẫn luôn muốn nói với đệ. Lời này, bổn cung đã nén trong lòng rất nhiều năm rồi.."

    Chiến Khuynh Thành đang uống trà, nhìn bóng dáng trước mặt mà lại nghĩ đến tiểu nha đầu trong phòng ngủ.

    Lúc này, chắc là đã thức dậy rồi.

    "A Cửu, năm đó bổn cung không giữ đệ ở bên cạnh, đệ vẫn luôn hận bổn cung phải không?"

    Lời này, hoàng hậu xác thật là đã nén trong lòng rất lâu rất lâu rồi, hôm nay đến đây vốn dĩ không định nói chuyện này.

    Nhưng nhìn thấy nam nhân một ngày so với một ngày càng tuyệt mỹ tuấn tú hơn, nàng ngứa ngáy trong lòng, không chịu nổi, nàng thật sự không nhịn được!

    "A Cửu, năm đó bổn cung bị quản chế với.. Quên đi, tóm lại, đệ phải biết rằng chuyện mà đời này bổn cung tiếc nuối nhất chính là không mang đệ theo bên mình."

    Nàng rất hối hận, chưa bao giờ hối hận như vậy!

    Chiến Khuynh Thành khẽ nhíu mày, ánh mắt hờ hững: "Tại sao bổn vương phải đi theo bên người hoàng hậu?"

    Hoàng hậu nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại hòa hoãn trở lại: "A Cửu, không cần buồn bực, bổn cung thật sự rất hối hận mà."

    Trên mặt hắn không có biểu tình gì, hoàng hậu lại nói: "Nếu như, bổn cung nói, hiện tại nguyện ý ở bên cạnh đệ, đệ.."

    "Hỗn xược!" Sắc mặt Chiến Khuynh Thành trầm xuống, cạch một tiếng, cái ly rơi xuống mặt bàn, suýt chút nữa bị hắn đập vỡ.

    "A Cửu.."

    "Thân là hoàng hậu, ngươi không quan tâm đến thanh danh của chính mình, nhưng bổn vương không muốn bị ngươi làm bẩn thanh danh của bổn vương!"

    "A Cửu?"

    Vẻ mặt hoàng hậu chấn động, hắn là Nhiếp Chính Vương, quyền khuynh thiên hạ, một vị hoàng hậu không quan trọng, hắn xác thật sẽ không để trong mắt.

    Nhưng mà, nàng.. với hắn mà nói, không phải vẻn vẹn chỉ là một vị hoàng hậu.

    Nàng.. là người mà hắn đã yêu rất nhiều năm!

    "A Cửu, năm đó, đệ ôm bổn cung, muốn bổn cung mang đệ đi.."

    Hoàng hậu cắn môi, nhớ lại chuyện cũ năm ấy, tim vẫn không nhịn được đập thình thịch không ngừng như cũ.

    "A Cửu, lúc đệ còn nhỏ đã thích bổn cung, bổn cung biết chứ. Đã nhịn nhiều năm như vậy, bổn cung cũng không muốn tiếp tục như vậy nữa! A Cửu, vì đệ, bổn cung có thể từ bỏ tất cả!"
     
  6. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 45: Nương cùng nương tử, khác xa một trời một vực.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiến Khuynh Thành chỉ cảm thấy nữ nhân trước mắt hoang đường đến cực điểm, hắn nói ra lời như vậy khi nào?

    Hôm nay Vinh hoàng hậu thật sự thất thố, vào cung đã nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ như thế này.

    Nếu sớm biết rằng nhóc con lúc trước sẽ càng lớn càng có mị lực, gương mặt kia dáng người kia sẽ trở nên mê người như thế, khi đó, nàng đã không cự tuyệt hắn!

    "A Cửu, đệ quên rồi sao? Lúc đó đệ vẫn còn là một đứa trẻ bốn năm tuổi, ban đêm đệ phát sốt, thái hậu nương nương lại bị bệnh, là bổn cung đã chăm sóc đệ một đêm."

    "Đêm đó đệ ôm bổn cung, muốn bổn cung mang đệ rời đi, đệ nói đệ không muốn đợi ở nơi này, chỉ là lúc đó.."

    Hiện tại hoàng hậu thật sự hối hận đến mức ruột gan phát đau, nàng sao mà biết được, nhóc con lúc trước, vậy mà bây giờ lại trở thành Nhiếp Chính Vương quyền khuynh thiên hạ, lại còn là đệ nhất mỹ nam?

    Sắc mặt Chiến Khuynh Thành bình tĩnh như nước, không nói đến việc hắn đối với chuyện này không có ấn tượng gì, cho dù chuyện này thật sự có xảy ra, thì lời nói của một đứa trẻ bốn tuổi trong lúc ốm đau có thể coi là thật được sao?

    "A Cửu.."

    "Đó chỉ là nhận nhầm hoàng hậu thành mẫu hậu mà thôi."

    "Năm đó bổn cung tuổi tác còn trẻ, làm sao có thể nhận lầm thành mẫu hậu được?"

    Không thể nào, bất kể như thế nào thì nàng cũng không thể chấp nhận lý do thoái thác này! Nàng là một nữ tử xinh đẹp như hoa cùng với thái hậu tuổi già sức yếu, sao có thể đánh đồng như nhau được!

    "Ở trong mắt một đứa trẻ bốn tuổi, cho dù năm đó xem như là hoàng hậu còn trẻ, thì tuổi tác cũng có thể xem như nương rồi!"

    Ngay khi Chiến Khuynh Thành phất tay áo chuẩn bị kêu Ngự Kinh Phong tiễn khách, không ngờ, ngoài cửa lại ẩn ẩn truyền đến âm thanh ho nhẹ.

    Nha đầu này..

    "Vào đây."

    Hoàng hậu vốn dĩ bởi vì một câu "tuổi tác có thể xem như nương" kia, cảm thấy xấu hổ và giận dữ đến nỗi muốn giết người, không ngờ, ngoài cửa còn có người nghe lén!

    Nhìn thấy Phượng Cửu Nhi chậm rãi đi vào, nàng siết chặt lòng bàn tay, tất cả oán hận trong nháy mắt đều đổ dồn lên người Cửu Nhi.

    "Dám nghe lén nghị sự giữa bổn cung và Nhiếp Chính Vương! Người đâu, kéo nàng ta xuống đánh chết!"

    Hai tên thị vệ bên ngoài lập tức xông vào, tất cả đều là thân tín của hoàng hậu.

    Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Cửu vương gia đang liếc tới, sống lưng hai người lập tức cứng đờ, không dám tiến lên nửa bước.

    Phượng Cửu Nhi bước nhanh đến bên cạnh Chiến Khuynh Thành, nhanh chóng núp sau lưng hắn: "Cửu hoàng thúc, Cửu Nhi sợ!"

    "Đừng sợ."

    Ánh mắt lạnh nhạt của Chiến Khuynh Thành dừng trên người hoàng hậu, khiến một tràn lửa giận của nàng lập tức được dập tắt đi vài phần.

    Tức giận là bởi vì Phượng Cửu Nhi dám đến gần A Cửu, thậm chí còn dám túm lấy tay áo A Cửu! Nhưng, bị Chiến Khuynh Thành nhìn một cái, trong lòng lại xấu hổ giống như hoa đào nở rộ.

    Phượng Cửu Nhi liếc nhìn nàng ta một cái, không khỏi muốn bật cười: "Cửu hoàng thúc, tuổi tác có thể xem như nương là có ý gì vậy? Hoàng hậu nương nương là nương của Cửu hoàng thúc sao?"

    Cái gì? Nàng là nương của A Cửu? Con tiện tì đáng chết này! Nàng.. nàng chính là muốn làm nương tử của A Cửu!

    Nương và nương tử chỉ khác nhau một chữ, nhưng chính là một trời một vực!

    "Ngươi.."

    "Hoàng hậu là tẩu tử của bổn vương, trưởng tẩu như nương, cũng xem như là nửa nương rồi."

    Chiến Khuynh Thành đối với Phượng Cửu Nhi ngốc nghếch, lại nhẫn nại như thế, còn nguyện ý giải thích đạo lý cho nàng.

    Vinh hoàng hậu ở bên cạnh lại bị tức giận đến mức đầu ngón tay căng ra, toàn thân phát run.

    Bây giờ có người xông vào, tất nhiên là không tiện nói chuyện nữa, nhưng ánh mắt nàng nhìn Chiến Khuynh Thành vẫn dịu dàng như nước.

    "A Cửu, lời mà bổn cung nói ngày hôm nay, sẽ luôn giữ lời, chỉ cần đệ nguyện ý, bổn cung lúc nào.. bổn cung chờ đệ."

    Còn nhiều lời, nhưng nàng không thể nói được, dù sao thì ở đây không phải chỉ có hai người bọn họ.

    Không ngờ, Phượng Cửu Nhi vậy mà lại ngây ngốc nhìn Chiến Khuynh Thành, vẻ mặt khó hiểu: "Cửu hoàng thúc, hoàng hậu nói phải làm nương của người sao?"
     
  7. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 46: Nữ tử đầu tiên dám càn rỡ.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Cửu Nhi đáng chết!

    Hàm răng của Vinh hoàng hậu cơ hồ sắp bị mình cắn nát: "Người đâu! Phượng Cửu Nhi để rắn tổn thương người ở điện Tuyên Hoa của bổn cung, bắt nàng ta giải về cho bổn cung!"

    Phượng Cửu Nhi lập tức núp phía sau Chiến Khuynh Thành lần nữa: "Cửu hoàng thúc.."

    Ai ngờ, lần này Chiến Khuynh Thành lại mặc cho người hoàng hậu tới lùng bắt Phượng Cửu Nhi, không nghe không hỏi.

    Được lắm tên khốn kiếp nhà ngươi, lại thật sự định khoanh tay đứng nhìn! Không phải mới vừa giúp hắn xả cục tức hay sao? Hừ!

    Cửu Nhi giận, âm thầm bấm một cái trên cánh tay Cửu vương gia.

    Mi tâm Chiến Khuynh Thành tuyệt sắc hơi nhăn.

    Nhéo hắn sao? Sống hơn mươi năm, đây là nữ tử đầu tiên dám càn rỡ trước mặt hắn!

    Thị vệ đặt tay lên vai Phượng Cửu Nhi, Phượng Cửu Nhi phảng phất bị giật mình, dùng sức đẩy một chưởng.

    Uỳnh một tiếng khiến người trợn mắt hốc mồm, thị vệ kia bị nàng dùng một chưởng đẩy ra, té ngã lộn nhào trên đất.

    Cửu Nhi nhìn mình bàn tay như có thần lực, tĩnh lặng một lát, cuối cùng cũng hiểu ra!

    Là nội lực đêm qua của Cửu hoàng thúc! Waooo! Chưởng lực mạnh quá đi!

    "To gan, dám đả thương người của bổn cung!" Hoàng hậu giận đến mức nắm chặt ly, dùng sức đập xuống: "Bắt lấy nàng!"

    Nàng hận nhất là, nha đầu này lại vẫn dám níu lấy ống tay áo của A Cửu!

    Nàng biết Chiến Khuynh Thành nhiều năm như vậy, Phượng Cửu Nhi là nữ nhân đầu tiên thân cận hắn mà không bị hắn đẩy ra!

    Nếu không phải Phượng Cửu Nhi xấu xí thành như vậy, làm nam nhân thấy cũng sẽ mất hứng, hoàng hậu đã tự mình động thủ giết người!

    Thừa dịp Phượng Cửu Nhi né tránh ly, một thị vệ khác tiến lên một bước, lần này không dám khinh thường, cố hết sức bắt lấy Phượng Cửu Nhi.

    Không ngờ, lại vẫn bị chưởng lực của Phượng Cửu Nhi hất ra.

    Hai người này cũng chỉ là người hoàng hậu tùy ý mang tới, nhưng hôm nay, nhìn một chút cũng không có tác dụng gì.

    Sắc mặt hoàng hậu trầm xuống, giận dữ hét: "Người đâu!"

    Vèo vèo hai tiếng, hai đạo thân ảnh màu đen trong nháy mắt đã đứng phía sau nàng.

    Phượng Cửu Nhi căng thẳng trong lòng, hai người này mới thật sự là cao thủ, lấy bản lĩnh của nàng bây giờ, chỉ sợ không thể tùy tiện đối phó.

    Đột nhiên, nàng ôm lấy cánh tay Chiến Khuynh Thành, điềm đạm đáng yêu: "Cửu hoàng thúc, bọn họ sẽ đánh Cửu Nhi bầm dập thân thể!"

    Chiến Khuynh Thành ngẩng mắt nhìn nàng, nha đầu này, lại bắt đầu ăn vạ, không phải mới vừa rất phách lối sao?

    Thân thể của nàng.. Dĩ nhiên là không thể bị đánh bầm dập rồi, dẫu sao, còn phải cho hắn hút máu luyện công trừ độc nữa mà.

    Chiến Khuynh Thành bỗng nhiên đứng lên, mắt lạnh nhìn hoàng hậu: "Cửu Nhi chỉ là một tiểu nha đầu, hoàng hậu cần gì phải so đo với nàng?"

    "A Cửu, bổn cung.." Nhìn hắn bảo vệ nữ nhân khác, trong lòng hoàng hậu chợt cảm thấy ủy khuất vô cùng.

    "Cửu Nhi tuổi tác còn nhỏ, cũng không thích hợp nói chuyện cưới gả, hoàng hậu không ngại cùng hoàng huynh thương nghị, tạm thời hủy bỏ hôn sự ước định của hai nhà đi, cứ nói.. là bổn vương nói."

    Xoay người, hắn cất bước đi ra ngoài cửa.

    Người của hoàng hậu tất nhiên không dám ngăn cản, hôm nay làm loạn ở Cửu vương phủ, đã là đại bất kính đối với Cửu vương gia.

    Hiếm thấy Vương gia không nổi giận, ngay cả hai người đứng phía sau hoàng hậu kia, cũng hận không thể mau chóng rời đi.

    Công lực Cửu vương gia sâu không lường được, bọn họ là hoàn toàn không nhìn thấu, nếu thật sự phải ra tay, hiển nhiên không có phần thắng nào.

    Huống chi, hắn là thần thánh bất khả xâm phạm Cửu vương gia, ai dám động thủ với hắn?

    Mặc dù hoàng hậu nương nương ỷ vào quân quyền gia mẫu, ngay cả thánh thượng cũng phải kỵ nàng ba phân, nhưng, hôm nay lại dám đối địch với Cửu vương gia, cũng là lớn gan làm bậy!

    Vinh hoàng hậu bị bỏ lại, tâm tình phức tạp không nói ra được.

    Hủy bỏ hôn sự.. Vì sao nghe trong miệng A Cửu, lại khiến người khác.. không thể cam tâm như thế?
     
  8. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 47: Để bổn vương nếm mùi vị của ngươi thêm một chút.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vinh hoàng hậu làm khó Phượng Cửu Nhi, chính là muốn hủy bỏ hôn sự của đứa ngốc nghếch này cùng hoàng nhi của nàng.

    Nhưng hôm nay, chuyện từ hôn do A Cửu nói ra khỏi miệng, vì sao, luôn cảm thấy trong lòng không thoải mái?

    Nhất là, Phượng Cửu Nhi lại dám ở lại Cửu vương phủ.. Đáng chết! Đã xấu xí, còn không biết liêm sỉ!

    A Cửu chính là tâm thiện, mới có thể không đành lòng đuổi đứa xấu xí này ra khỏi phủ.

    Nàng, há có thể cho Phượng Cửu Nhi tiếp tục dây dưa với A Cửu?

    Từ đại sảnh đi ra, Phượng Cửu Nhi liền rơi vào trầm tư.

    Mới vừa xuất thủ, bởi vì nội lực mà đêm qua Cửu hoàng thúc truyền cho nàng, công lực ở hiện đại của nàng tựa hồ cũng được khôi phục không ít.

    Vậy là có thể, nàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện, đó chính là: Nàng là hồn xuyên, chứ không phải thân xuyên!

    Nhưng sao hôm qua bị độc rắn cắn, lại không có vấn đề gì?

    Vốn là thói quen của Phượng Cửu Nhi, thân thể từ nhỏ đã tiếp xúc cùng các loại thảo dược, chỉ là chút rắn độc đối với nàng mà nói không coi là cái gì cả.

    Nhưng, nàng bây giờ là hồn xuyên, thân thể này căn bản không phải của mình nha!

    Tại sao thân thể của Phượng Cửu Nhi chân chính cũng không sợ rắn độc?

    Chỉ có thể có hai khả năng, một là Phượng Cửu giống nàng, từ nhỏ đã tiếp xúc với các loại thảo dược.

    Hai là.. Trong thân thể vẫn luôn có độc, lâu ngày đã sinh ra kháng thể đối với độc dược..

    Phượng Cửu Nhi trong quá khứ là đứa ngốc, không phải cao thủ chế thuốc gì cả, vậy thì, duy nhất có thể là, vẫn luôn có người hạ độc với nàng!

    Vừa nghĩ tới, Phượng Cửu Nhi thình lình rùng mình!

    Vẫn luôn có người muốn dồn mình vào tử địa, mà người nọ, có thể dễ dàng hạ thủ như vậy, tuyệt đối là người bên cạnh.

    Rốt cuộc là ai? Là ai vẫn luôn hạ độc nàng? Tại sao lại là hạ độc lâu dài mà không phải là độc chết nàng một lần luôn?

    /Bản edit được đăng duy nhất tại dembuon/

    "Ui!" Đột nhiên, Phượng Cửu Nhi đụng đầu vào Chiến Khuynh Thành phía trước.

    Nàng xoa lỗ mũi bị đụng một trận chua xót liên miên, ngẩng đầu trừng hắn: "Sao bỗng nhiên lại dừng lại vậy?"

    Nhìn gió mát vào vẽ, thoát tục vô trần, nhưng bắp thịt trên người lại cứng rắn đến loại trình độ này!

    Mặc dù giả bộ một chút, nhưng lỗ mũi cũng muốn lệch đi!

    Chiến Khuynh Thành quay đầu, rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt kỳ lạ không nhìn rõ, khiến Phượng Cửu Nhi mê mẩn nhìn không thấu sâu thẳm.

    "Không muốn từ hôn với Thái tử à?"

    Phượng Cửu Nhi ngẩn ra, trong lúc mơ hồ tựa hồ có thể nghe ra giọng hắn không vui, nhưng, vì sao lại không vui?

    "Cửu hoàng thúc bảo ta từ hôn, hủy bỏ là đúng rồi, nghe người hết đó!"

    Có phải nàng khôn khéo lắm đúng không? Mới vừa rồi lúc ở đại sảnh đối mặt với hoàng hậu, Phượng Cửu Nhi đã ý thức được, Cửu hoàng thúc này có cái chân rất to, à không, là có cái chân rất dài, nhất định phải vững vàng ôm lấy mới được.

    Ngay cả hoàng hậu hắn cũng không coi vào đâu, thậm chí, hình như đối với hoàng đế cũng không phải đặc biệt kính sợ.

    Mới vừa rồi hắn nói nguyên câu là: Hoàng hậu không ngại cùng hoàng huynh thương nghị, tạm thời hủy bỏ hôn sự ước định của hai nhà đi, cứ nói.. là bổn vương nói.

    Cứ nói, là bổn vương nói!

    Hoặc là bướng bỉnh bất tuần, hoặc là không ai bì nổi! Căn bản là ngay cả hoàng đế cũng không coi vào đâu!

    Cửu hoàng thúc cái thế vô song, Cửu hoàng thúc chí cao vô thượng, Cửu hoàng thúc anh minh thần vũ.. Dù sao, nàng đã quyết định phải làm đồ trang sức dưới chân cho Cửu hoàng thúc rồi!

    "Cửu hoàng thúc, người nói cái gì chính là cái đó, Cửu Nhi đều nghe người!"

    "Thật không?" Đáy mắt Chiến Khuynh Thành không biết chảy qua cái gì.

    Rõ ràng vẫn là bộ dáng thanh dật lãnh tứ cấm dục, nhưng, nụ cười câu lên theo gió kia, lại quỷ mị đến mức Phượng Cửu Nhi không nhịn được khẽ run trong lòng một cái.

    Cao lãnh nhưng càn rỡ, lãnh đạm nhưng giống như yêu nghiệt vậy.

    Ánh mắt hắn trầm tĩnh như nước, khóe môi cười một tiếng: "Nghe lời như vậy, vậy thì, cởi y phục ra, để bổn vương nếm mùi vị của ngươi thêm một chút."

    /Đọc truyện tại dembuon là cách để được nhận thông báo chương mới nhanh nhất và ủng hộ editor/
     
  9. Chương 48: Cửu hoàng thúc, ngươi là đồ ngụy quân tử!​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Phượng Cửu Nhi rời khỏi Cửu vương phủ, nàng gần như muốn chạy trốn.

    Cửu hoàng thúc kia là đồ ngụy quân tử, nhìn hắn rõ ràng tôn quý ưu nhã, không nghĩ tới lại là tàng thân bất lộ!

    Nhiều năm như vậy, những người từng hầu hạ hắn không ai thấy được bản chất thật của hắn sao?

    Cấm dục gì đó? Rồi không gần nữ sắc nữa? Vậy sao hắn còn muốn cởi y phục của nàng?

    Ngay cả cô nương xấu xí cũng không buông tha, cũng không biết đã vụng trộm bao nhiêu, phi!

    Rời khỏi Cửu vương phủ không lâu, Phượng Cửu Nhi đột nhiên quay người lại, đi vào một con hẻm khuất.

    Hai nam nhân phía sau đang đi theo ngay lập tức chạy tới, chỉ không ngờ rõ ràng đó là ngõ cụt nhưng sau khi đi vào lại không thấy bóng dáng Phượng Cửu Nhi đâu cả.

    Xú nữ ngốc nghếch đó, đi đâu rồi?

    "Làm sao đây?" Một nam nhân trong đó vẻ mặt lo lắng nói: "Chẳng lẽ, chúng ta bị phát hiện?"

    "Không thể nào? Nàng ta bị ngốc mà?" Nam nhân còn lại liền nhíu mày, nghĩ nghĩ rồi mới nói: "Chắc lại chạy đi kiếm chỗ chơi rồi, về bẩm báo với tiểu thư trước vậy."

    "Được."

    Hai người lập tức quay lại, trở về Phượng phủ bằng tốc độ nhanh nhất.

    * * *

    Phượng phủ, thanh hương uyển.

    Lòng bàn tay Phượng Thanh Âm siết chặt lại: "Ngươi nói cái gì? Xú nữ kia thật sự đi ra từ Cửu vương phủ?"

    "Đó là sự thật!" Nam tử đi đầu cung kính đáp: "Đêm qua tiểu thư nhận được tin từ trong cung truyền đến, biết được Phượng Cửu Nhi đã bị Cửu vương gia bắt đi, bọn ta vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa Cửu vương phủ."

    "Sáng sớm hôm nay, hoàng hậu nương nương đi tới Cửu vương phủ đòi người, nhìn bộ dạng có lẽ đã phí công liền về. Hoàng hậu nương nương mới rời đi không lâu, Phượng Cửu Nhi cũng từ cửa sau đi ra."

    May mà họ đã cử người canh chừng ở cửa trước và cửa sau, nếu không đã để xú nữ kia chuồn đi mất.

    "Vậy bây giờ thì sao?" Phượng Thanh Âm tức giận đến mức nghiến răng ken két.

    Phượng Cửu Nhi thật sự có quan hệ với Cửu vương gia! Lần trước, sự kiện giúp người Cửu vương phủ bắt được tên trộm không ngờ lại là thật.

    Nhưng sao nàng có thể cam tâm được? Phượng Cửu Nhi sao có thể may mắn như vậy? Ngay cả hoàng hậu cũng không thể đánh giết nàng!

    "Bây giờ.."

    "Bây giờ, ta không phải đang ở đây sao?" Bỗng nhiên, một tiếng cười trong trẻo vang lên từ xà ngang trên nóc nhà.

    Ba người trong phòng đột nhiên thay đổi sắc mặt.

    Ngẩng đầu nhìn lên, họ liền thấy Cửu tiểu thư Phượng gia mà bọn họ vừa bị mất dấu đang ngồi trên xà ngang, vừa gặm táo vừa nhìn bọn họ.

    Với thái độ cao cao tại thượng này của nàng, càng khiến Phượng Thanh Âm tức giận đến đỏ cả mặt.

    "Bắt nó xuống đây!" Phượng Thanh Âm cả giận nói.

    "Vâng!"

    Hai tên thám tử bị mất dấu đã khiến Thanh Âm tiểu thư rất tức giận, hiện tại ở trước mặt nàng càng phải ra sức mới được.

    Đều là người từng luyện võ, mỗi người leo một góc trên vách tường sẽ dễ dàng hơn.

    Phượng Cửu Nhi vẫn như cũ thoải mái gặm táo, như thể nàng không biết nguy hiểm đang đến gần.

    "Quăng nó xuống đây!" Phượng Thanh Âm lạnh lùng nhìn Cửu Nhi đang ngồi trên xà ngang như một kẻ ngốc.

    Chính Phượng Cửu Nhi tự mình xông vào chỗ của nàng, coi như nàng ta có ngã chết ở đây cũng chỉ do sự ham chơi mà ra, không liên quan tới người khác!

    Phượng Cửu Nhi nhìn nàng, chỉ vào lõi táo mình ăn để thừa nói: "Muốn vứt nó xuống sao?"

    "Hồ.."

    Phượng Thanh Âm còn chưa nói xong, bỗng nhiên bộp một tiếng, nàng ôm lấy mặt theo sau đó là tiếng thét chói tai.

    "A! Đau! Đau quá! Phượng Cửu Nhi, ngươi.. Ngươi dám! Đẩy nó xuống đây cho ta!"

    Lúc này hai tên thám tử đang giẫm trên xà ngang, đối mắt nhìn nhau, đột nhiên cùng lao về phía Phượng Cửu Nhi.

    Huỵch huỵch hai tiếng, ai đó đã rơi thẳng khỏi xà ngang.

    Phượng Thanh Âm mở mắt, đã thấy Phượng Cửu Nhi đứng cách mình không xa trên mặt còn mang theo ý cười.

    Mà hai tên thám tử kia thì ngã trên mặt đất nằm rên rỉ..
     
  10. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 49: Ai đứng sau kế hoạch?​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi.. Sao ngươi có thể?" Phượng Thanh Âm nhìn Phượng Cửu Nhi đang đứng trước mặt với vẻ mặt khó tin.

    Phượng Cửu Nhi nở nụ cười nham hiểm, lãnh đạm nhìn nàng: "Hãm hại ách nô, có vui không?"

    Phượng Thanh Âm bình tĩnh lại, hung hăng trừng mắt nhìn nàng: "Hóa ra, ngươi đến đây để báo thù thay cho tên ách nô kia?"

    "Đúng." Phượng Cửu Nhi không giấu giếm chuyện đó.

    Phượng Thanh Âm cả giận nói: "Ngươi quả nhiên vẫn luôn giả điên đóng vai ngốc, ngươi.. Ngươi khỏi từ khi nào?"

    Nàng không thể luôn giả vờ như vậy, Phượng Cửu Nhi trước kia là ngốc thật!

    Nhưng nàng của hiện tại.. Chính vào ban đêm, khi nàng muốn hãm hại nên đã hẹn gặp riêng nam tử kia, ngày thứ hai trở về, Phượng Cửu Nhi liền thay đổi!

    "Đêm hôm đó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao Cửu vương gia lại ở trong phòng của ngươi?"

    "Tỷ đoán xem ta có nói cho tỷ biết hay không?" Phượng Cửu Nhi mỉm cười, đột nhiên vung tay lên bóp lấy cổ Phượng Thanh Âm.

    Phượng Thanh Âm ngay lập tức cảm thấy hô hấp khó khăn, ngay khi nàng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Phượng Cửu Nhi, nàng thực sự ngửi thấy hơi thở của tử thần.

    "Phượng Cửu Nhi, ngươi.. Ngươi dám đụng đến ta, phụ thân.."

    "Ta chính là muốn giết tỷ, ai lại tin là do một kẻ ngốc làm?"

    "Ngươi.. Không dám.." Tuy Phượng Thanh Âm nói như thế, nhưng tròng mắt đã bắt đầu lồi ra ngoài.

    Phượng Cửu Nhi nhìn có vẻ yếu đuối, không ngờ lực tay lại mạnh như vậy.

    Phượng Thanh Âm đã liều mạng phản kháng, nhưng nàng thậm chí không thể chạm vào ống tay áo.

    Nàng ta thật sự muốn giết nàng! Nàng chỉ đánh một tên ách nô đê tiện, mà Phượng Cửu lại muốn giết nàng vì tên đó!

    "Ta.. Là.. Phượng gia.. Bát tiểu thư, ngươi giết ta.. Phải.. Đền mạng.."

    Sắc mặt Phượng Thanh Âm nhanh chóng trở nên tím tái, cổ bị kéo căng dài đến mức nổi cả gân xanh.

    Đó là dấu hiệu của tử vong, Bát tiểu thư thật sự sẽ bị Phượng Cửu Nhi bóp chết!

    Hai tên thám tử khó khăn từ dưới đất bò dậy, lập tức muốn lao tới cứu người.

    Nhưng Phượng Cửu Nhi chỉ dùng một chưởng, tên thứ nhất tới gần lập tức lăn trên mặt đất, không đứng dậy được.

    Xú nữ ngốc này, vậy mà lại lợi hại như thế! Công phu của nàng là học được từ đâu?

    Do dự một lúc, tên thám tử còn lại lập tức quay người đi ra ngoài: "Người đâu, Cửu.. A!"

    Bộp một tiếng, Phượng Cửu Nhi dùng một cước đá bay chiếc ghế đập trúng lưng hắn, tên thám tử kia liền ngã xuống đất, khóe môi chảy ra tia máu tươi.

    Phượng Thanh Âm mở to đôi mắt càng ngày càng mờ của mình, nhìn chằm chằm vào thần sắc lạnh nhạt của Phượng Cửu Nhi.

    Mình sắp chết dưới tay nàng, nhưng nàng lại có thể bình tĩnh như vậy, giống như cùng nàng nói chuyện cười vậy.

    Một nỗi sợ hãi sâu sắc đột nhiên trỗi dậy từ nơi sâu thẳm nhất trong trái tim Phượng Thanh Âm.

    Phượng Cửu Nhi bây giờ giống như Tu La, thật.. Thật sự đáng sợ!

    "Ngươi giết ta, vĩnh viễn.. Sẽ không.. Biết nhũ mẫu ngươi.. Bị thiêu chết.. Bí mật.."

    Bỗng nhiên, Phượng Cửu Nhi nhẹ nhàng buông tay.

    Phượng Thanh Âm mềm nhũn ngã trên mặt đất giống như những chiếc lá rơi rụng trong gió thu.

    "Khục, Khụ khụ khụ.." Miệng nàng liền mở to, vừa ho khan vừa thở gấp.

    Thật vất vả mới cứu lại được một hơi, cũng kiếm về được một cái mạng.

    Nàng chưa kịp vui mừng vì trốn được một kiếp, bỗng nhiên lồng ngực nàng thắt lại, Phượng Cửu Nhi liền nắm lấy vạt áo nàng nhấc lên.

    Hai con ngươi Cửu Nhi nheo lại, hơi thở lạnh lẽo khóa chặt trên mặt Phượng Thanh Âm.

    "Là ai thiêu chết nhũ mẫu ta và thiết kế để ta có cuộc gặp riêng?"

    Năm ngón tay nàng xiết chặt, cả người càng lạnh hơn: "Phượng Thanh Âm, chỉ bằng loại mặt hàng như tỷ, một người căn bản không làm được, là ai, đứng sau tỷ lên hết kế hoạch này?"
     
Trả lời qua Facebook
Loading...