Ngôn Tình [Dịch] Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi tuyeu, 29 Tháng sáu 2021.

  1. tuyeu

    Bài viết:
    94
    chap 89: Tối nay đến phòng anh (9)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cam Viện lại cầm bàn tay của con trai lên, chú ý đến những góc móng tay sắc nhọn của cậu, chỉ nhướng mày.

    Cô mới giúp cậu làm móng tay ngày hôm qua, một ngày liền mài thành như vậy, thật tinh nghịch..

    Lo lắng cậu sẽ vô tình làm mình bị thương, cô quay lại và tìm dụng cụ cắt móng tay để giúp cậu sửa móng tay, nhưng cô cầm bàn tay nhỏ bé của cậu lên và phát hiện có điều gì đó không ổn.

    Móng tay của cậu đều ngắn và gần như có đầy rãnh, để bảo vệ móng tay, cô sẽ để lại một chút móng tay, rõ ràng đây không phải là phong cách của cô.

    Đứa nhỏ không thể tự cắt móng tay của mình được. Từ sáng đến tối hôm nay, cô chưa bao giờ rời bỏ cậu, ngoại trừ vừa rồi - nhất định là Will.

    Hoàng Phủ Quyết thực sự đã dùng kế điệu hổ ly sơn với cô, nếu cô đoán đúng thì chắc chắn anh đã mang theo đồ để lấy máu và xét nghiệm lại ADN.

    "Đồ khốn kiếp!"

    Cô tức giận cắn môi, đứng dậy đi đi lại nói mấy câu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đang say ngủ của cậu.

    Cam Viện suy nghĩ một chút, sau đó lập tức xoay người bước ra khỏi phòng, thấy hành lang không có ai, cô lập tức bước lên lầu, đến trước cửa phòng làm việc trên lầu bốn của anh.

    Nhìn vào ổ khóa mã bên trên, cô giơ tay nhập một chuỗi số.

    Tháp

    Cánh cửa thuận lợi mở ra..

    Anh thực sự là một lòng, sáu năm vẫn chưa đổi mật khẩu.

    Cam Viện đẩy cửa bước vào, sải bước đến bàn làm việc, mở ngăn kéo tìm kiếm, cũng không tốn quá nhiều sức, phát hiện trong ngăn kéo có một chiếc phong bì bằng giấy da bò.

    Cô lấy phong bì ra, đổ ra đồ vật bên trong, trong phong bì không có gì ngoài hộ chiếu của cô và Cam Đường.

    Bỏ hộ chiếu vào phong bì và cầm trên tay, Cam Viện quay người và sải bước ra khỏi phòng làm việc.

    Sau khi trở về phòng, cô lập tức mở vali, lấy giấy tờ tùy thân và tiền trong đó bỏ vào ba lô, xách túi lên phòng đứa nhỏ, lấy một bộ quần áo và giày dép trong tủ của cậu và nhét vào trong ba lô, cô vén chăn bông của cậu ra, lấy chăn quấn lấy thân thể nhỏ bé của cậu nhẹ nhàng ôm cậu chàng vào lòng, Cam Viện đứng dậy bước nhanh xuống lầu.

    Trời đã khuya, người hầu đều đã ngủ, chỉ có vệ sĩ đứng ở cửa.

    Nhìn thấy Cam Viện ôm Cam Đường xuống, vệ sĩ lập tức chào hỏi.

    "Cô Cam?"

    "Tiểu Đương bị sốt rồi, mau chauanr bị xe!"

    Hai vệ sĩ làm sao dám lơ à, một người lái xe đi tới, người kia tiến lên, cố gắng giúp cô ôm Cam Đường.

    Cam Viện thu tay từ chối, "Không được, tôi tự làm được."

    Xe rất nhanh ở dưới lầu, vệ sĩ mở cửa, Cam Viện ôm Cam Đường ngồi vào ghế sau.

    "Ngài công tước không có ở đây, đừng kinh động mọi người, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại bảo anh ấy trực tiếp đến bệnh viện."

    Vệ sĩ không nghĩ nhiều, gật đầu giúp cô đóng cửa lại.

    Vệ sĩ ngồi ở ghế lái lập tức khởi động xe và đưa Cam Viện đến bệnh viện gần nhất.

    Trong vòng tay của cô, Cam Đường động đậy, cô bận bịu an ủi.

    "Tiểu Đường, ngoan, mẹ ở đây.. Ngủ đi!"

    Nghe thấy giọng nói của cô, đứa nhỏ tiếp tục ngủ yên.

    Cam Viện nhìn nghiêng về phía cửa sổ xe, "Xin lỗi, dừng xe lại, tôi cảm thấy muốn ói."

    Vệ sĩ vội vàng dừng xe, xuống xe giúp cô mở cửa.

    Đặt Cam Đường lên ghế sau, Cam Viện duỗi chân ra khỏi xe, người liền ngồi xổm bên vệ đường giả vờ nôn mửa. Vệ sĩ bận lên xe lấy khăn giấy và nước..

    Phía sau, cô đã đứng dậy và dùng bàn đánh mạnh vào gáy của phía đối phương.

    Ngay khi vệ sĩ trở nên mềm nhũn ngã xuống đất, cô dùng hai tay đỡ vào nách đối phương, kéo sang bên đường, cởi cà vạt của đối phương và trói hai tay vào lan can bên đường.

    Cô rút điện thoại di động của đối phương ra, giơ tay ném xuống dưới sông.

    p/s Chap sau có kết quả ADN rồi :3
     
    Annie Dinh, GiangVuH.Lan thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười hai 2021
  2. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Annie DinhH.Lan thích bài này.
  3. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 91: Tối nay đến phòng anh (11)

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Tradino, Nau123, Annie Dinh4 người khác thích bài này.
  4. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 92: Là người đàn ông của mẹ tôi (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bốn mươi phút sau, phòng làm việc của tổng giám đốc.

    Lý tổng cười rồi đặt trà trước mặt Hoàng Phủ Quyết, ông thở dài nói: "Cam Viện? Đừng nhắc tới, tôi vừa cúp điện thoại."

    Will lập tức trở nên hưng phấn, "Cô ấy đã gọi điện thoại tới?

    Hoàng Phủ Quyết trên ghế sô pha cau mày, nếu anh đoán không lầm, người phụ nữ xấu xa đó hẳn đã từ chức.

    Đúng như dự đoán của Hoàng Phủ Quyết, Lý tổng bất lực nói.

    " Nói ở nhà có việc gấp muốn từ chức.. Này, anh nóixem tôi có thể làm gì? Trong khách sạn này có một củ cải và một cái hố, hiện tại tôi cũng nhức đầu rồi! "

    Will cau mày.

    Còn tưởng rằng nhận được tin tức từ cô, nào ngờ là từ chức, nhìn Hoàng Phủ Quyết đang im lặng trên ghế sô pha, anh tiếp tục hỏi.

    " Vậy thì.. Lý tổng có thông tin liên lạc nào khác của cô Cam không, hoặc ông có biết cô ấy có bạn bè nào không? "

    " Cái này.. "Lý tổng nghĩ một lúc," Thực sự là không có. Ngoài điện thoại di động, đúng rồi, tôi sẽ hỏi một chút địa chỉ nhà của cô ấy, mấy cô gái nhỏ ở bộ phận dọn phòng thường chơi với tiểu Đường, chắc chắn phải biết họ sống ở đâu. "

    Hoàng Phủ Quyết, người đã im lặng một lúc sau, đột nhiên nói:" Số mấy? "

    Anh Lý sửng sốt," Số.. dãy số? "

    Will vội vàng giải thích cho ông," Ngài ấy đang hỏi ông, khi cô Cam gọi tới, hiển thị số mấy? "

    " Cái này.. "Lý tổngsau đó mới phản ứng lại," Cuộc gọi không hiện dãy số "

    Thấy vậy, Will vội vàng cười với Lý tổng," Vậy chúng tôi về phòng khách trước, có tin tức gì thì thông báo cho chúng tôi. Công ty vẫn cần Tiểu Đường tiếp tục hợp tác quảng bá cho chúng tôi. Cô ấy đột nhiên biến mất. Với đứa trẻ, và chúng tôi cũng rất lo lắng. "

    Tìm kiếm ai đó luôn cần một lý do, và anh ta không thể nói sự thật, vì vậy Will phải sử dụng sự hợp tác của mình với Cam Đường như một cái cớ.

    " Được rồi, không có vấn đề gì. Nếu cô ấy có gọi lại lần nữa, tôi nhất định sẽ nói cho cô ấy biết chuyện này. "Lý tổng vội vàng đưa bọn họ ra ngoài, gật đầu rồi cúi đầu tiễn vài người vào thang máy, nhìn cửa thang máy đóng lại, sau đó đi thẳng." Cam Viện này, lại chơi trò biến mất, thực không biết nghĩ như thế nào. "

    * * *

    * * *

    Bước vào thang máy, Hoảng Phủ Quyết lại lên tiếng.

    " Thông báo cho tiểu khu bên kia và để mắt tới xe của cô ấy. "

    Anh ấy đã kiểm tra hồ sơ chuyến bay của hãng hàng không, cho thấy cô ấy đã nhập cảnh tại sân bay thành phố B ba giờ trước.

    Trong khoảng thời gian này, anh đã thử vô số, điện thoại di động của cô và Tiểu Đường đều bị tắt nguồn.

    Nhà vẫn chưa được trả lại, khách sạn vẫn chưa được trả lại, nhưng chủ nhà và Lý tổng đã được gọi riêng.

    Bây giờ, ngoài những thứ này, anh không biết gì về tung tích của hai mẹ con.

    Thấy vẻ mặt buồn bã của anh, một trợ lý khác ngỏ ý muốn.

    " Hay là tung ảnh của Tiểu Đường và nhắn tin tìm người? "

    " Câm miệng!"

    Chưa kịp nói xong, Hoảng Phủ Quyết đã tức giận hét lên.

    Trực giác mách bảo anh rằng chắc hẳn cô vẫn còn ở thành phố này, ở một nơi nào đó mà anh không biết.

    Phải có lý do để cô ấy quay lại đây, nếu anh ấy đẩy quá mạnh, có thể cô ấy sẽ mang Gan Tang đi trong cơn thịnh nộ.

    Nếu như vậy chẳng khác nào thả cá xuống biển, muốn tìm lại được mẹ con họ thì khó như lên trời.

    Thành phố này có hàng chục triệu người, tìm một người cố tình trốn tránh mình cũng giống như tìm một cục cát trên bãi biển, tìm được cô ấy đã rất khó, nếu ép cô ấy đi thì lại càng khó hơn..
     
    Annie Dinh thích bài này.
  5. tuyeu

    Bài viết:
    94
    chap 93: Là người đàn ông của mẹ tôi (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đi theo Hoàng Phủ Quyết vào khách phòng, Will nhẹ nhàng phất tay, ý bảo mọi người ở lại ngoài cửa, anh ta liền bưng một ly nước tới, nhẹ nhàng mở miệng, "Ngài trước uống chút nước, tôi đi giúp ngài chuẩn bị bữa tối, ngài muốn ăn cái gì?"

    Một đường từ Paris vội vã trở về, từ sân bay đến thẳng tiểu khu Cam Viện sinh sống, lại quay trở lại trở lại khách sạn.. Mười mấy giờ, Hoàng Phủ Quyết vẫn luôn không ngủ, Will đương nhiên cũng lo cho thân thể của anh.

    Hoàng Phủ Quyết để ngoài tai, chăm chú nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ mà trầm tư.

    Will nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn là cố lấy dũng khí mở miệng.

    "Tiên sinh, kỳ thật có một chuyện, tôi vẫn chưa kịp nói cho ngài. Tóc Tiểu Đường là cậu ấy tự động cho tôi"

    Trên khuôn mặt người đàn ông, đôi mắt màu lam như một thanh kiếm.

    "Có ý tứ gì?"

    Will nuốt nước miếng một cái, đem sự việc buổi tối ngày hôm đó giải thích đơn giản lại cho anh.

    "Đứa nhỏ kia nhìn ra mánh khóe của tôi, muốn tôi đem chân tướng nói cho cậu ấy, nếu không cậu ấy sẽ đem mọi chuyện nói cho tiểu thư Cam.. tôi.. tôi không có cách nào, đành phải nói cho cậu ấy chân tướng."

    Hoàng Phủ quyết nhíu mày, "Cậu ấy biết tôi là ai?"

    Will nhẹ nhàng gật đầu.

    "Kia.." Hoàng Phủ Quyết thở sâu, "Cậu ấy có phản ứng gì?"

    "Cậu ấy.." will do dự.

    "Nói, một chữ cũng không được thay đổi"

    "Vâng" Will mặt cúi thấp, "cậu ấy nói," cái tên hỗn đãn kia, ông ta không xứng làm ba tôi "

    Anh ta nghiêm mặt, đợi trận cuồng phong từ Hoàng Phủ Quyết.

    Hồi lâu, lại chỉ nghe một tiếng thở dài của người đàn ông đang cúi đầu.

    " Kỳ thật, ngài.. Ngài cũng có nỗi khổ, cậu ấy còn nhỏ nên không hiểu chuyện. "

    " Không "Hoàng Phủ Quyết xoay người, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ," Nó nói không hề sai, tôi không xứng đáng là một người cha "

    * * *

    * * *

    Bên ngoài quán vịt nướng


    Đưa tay ra dùng khăn giấy giúp đứa nhỏ lau nước sốt trên khóe môi, Cam Viện mỉm cười thu ngón tay lại, đẩy đĩa thịt vịt về phía cậu.

    " Chậm một chút, coi chừng nghẹn "

    Sau một chặng đường dài, mặc dù đứa nhỏ nằm ở máy bay thượng hạng, nhưng vẫn không có nghỉ ngơi tốt, thẳng đến bây giờ mới có thể ăn được bữa cơm ngon, cô là mẹ đương nhiên cảm thấy đau lòng.


    Cô dùng một chiếc bát nhỏ đựng nửa bát tiết canh vịt, cô cẩn thận thổi nguội rồi đưa vào tay cậu.

    Đứa nhỏ cầm bát canh lên, uống cách một cách tao nhã, ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt của Cam Viện, cậu buông bát.

    " Mẹ, người như thế nào không ăn "

    " Mẹ không quá đói "Cam Viện cười với cậu, cầm đôi đũa gắp một miếng rau dưa đưa đến miệng" Tiều Đường, mấy ngày nay chúng ta không trở về nhà trọ nhé? "

    " Được "

    " Nhà trẻ bên kia, tạm thời cũng không đi "

    " Được "

    " Đồng hồ đeo tay mẹ đã tắt giúp con, không được mẹ cho phép không cần mở "

    " Được "

    Bất kể cô nói cái gì, đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn nói đươc, không nghi ngờ cũng không phản đối, ngay cả một câu vì cái gì cũng không có nói.

    Bên kia bàn, Cam Viện cau mày.

    Nguyên bản cô còn ở tỏng lòng tính toàn hồi lâu, nếu cậu hỏi đến vì cái gì, cô trả lời như thế nào.

    Nhưng đứa nhỏ trước mặt, từ lúc lên máy bay đến giờ, thế nhưng cũng không hỏi qua một câu nghi ngờ nào, quả thật quá mức khác thường.

    " Tiểu Đường, con.. con không thấy mẹ rất kỳ quái sao? "

    Đứa nhỏ ngẩng mặt lên khỏi bát canh, đôi mắt đen láy lộ vẻ cơ trí hơn xa tuổi của mình.

    " Dù sao mẹ cũng không tính toán nói cho con biết, con hỏi cũng như không"

    Cam Viện trong lòng tê rần, đứa nhỏ này thật sự rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức làm cho người ta đau lòng.

    Đưa tay ra chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của cậu, cô nói xin lỗi.
     
    Annie Dinh thích bài này.
  6. tuyeu

    Bài viết:
    94
    chap 94: Là người đàn ông của mẹ tôi (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu đường, thực xin lỗi! Mẹ thực sự có nỗi khổ không thể nói được, con có thể tha thứ cho mẹ được không?

    Đứa nhỏ vểnh môi, cười với cô.

    " Dù mẹ có làm gì đi nữa, con cũng sẽ tha thứ cho mẹ. "

    Cam viện trong lòng ấm áp, cô dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của cậu, mỉm cười nói.

    " Chẳng phải con vẫn luôn thích biển sao, chúng ta có thể sống ở thành phố có thể nhìn thấy biển được không? "

    Tên đó nhất định sẽ không từ bỏ, thành phố này không còn ở lại được nữa.

    " Nhưng.. "Cam Đường cau mày suy nghĩ một chút," Conkhông muốn rời khỏi đây. "

    " Chúng ta có thể mua một căn nhà ven biển, ngồi trên ban công nơi có gió biển thổi qua. Sắp tới là mùa hè, chúng ta có thể cùng nhau bơi lội, hoàng hôn còn có thể đi nhặt vỏ sò, sau đó mẹ có thể thuê thuyền đưa con ra khơi, và chúng ta có thể cùng nhau đi câu cá ở bãi biển.. "

    Đối với sự cám dỗ của cô, Cam Đường rõ ràng cũng không thích

    " Nhưng bác sĩ nói rằng mẹ không thích hợp sống ở nơi ẩm ướt, vai mẹ sẽ đau. "

    Cam Viện sửng sốt, không ngờ cậu còn nhớ chuyện này.

    Khi đứa nhỏ chào đời, thể trạng của cô không được tốt lắm, bị đau mỏi vai gáy, luôn đau khi thời tiết ẩm ướt, lý do cô chuyển đến thành phố B là vì thời tiết khô ráo tốt cho cô nghỉ ngơi điều dưỡng.

    " Không thành vấn đề, chúng ta hãy chuyển đến nơi khác, đúng rồi.. còn Úc thì sao, trước kia không phải con nói thích trang trại nhỏ ở đó sao? "

    " Không phải mẹ nói muốn con học tiếng Trung sao? "

    " Vậy thì.. chúng ta đi Hồng Kông nhé? "

    " Con không nói được tiếng Quảng Đông. "

    " Còn Singapore thì sao? "

    " Nóng quá. "

    " Đài Loan có thể đi?" "

    " Gió Bão. "

    * * *

    Cam Viện vuốt trán, cô biết mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy.

    Ở bên kia bàn, một nụ cười ranh mãnh thoáng hiện trong mắt Cam Đường, cậu đưa bàn tay nhỏ lên che miệng và ngáp dài.

    " Mẹ, con mệt quá muốn ngủ. "

    Quên đi, dù sao tên đó cũng không tìm được bọn họ nhanh như vậy, trước để đứa nhỏ này nghỉ ngơi hai ngày trước, rồi cô từ từ thuyết phục cậu.

    Sau khi trả phòng, Cam Viện ngay lập tức lấy điện thoại di động ra và gọi cho chủ nhân của ngôi nhà cho thuê ngắn hạn mà cô tìm thấy trên mạng.

    " Đây có phải là ông Lí không? Tôi họ Ca, trước đâytôi đã thanh toán trực tuyến. Tôi có thể đến đấy bây giờ được không? "

    Đăng ký ở khách sạn phải đăng ký thân phận, thực sự có thể bị Hoàng Phủ Quyết tra được, thời điểm vừa xuống máy bay cô ở trên mạng tìm kiếm phòng cho thê ngắn hnaj.

    Chủ sở hữu ngay lập tức nói rằng không có vấn đề gì và yêu cầu họ trực tiếp đến căn hộ.

    Bắt taxi ngồi vào băng ghế sau, Cam Viện đưa tay ấn huyệt thái dương, mệt mỏi cả người, trên máy bay cô ngủ không ngon, lúc này đầu còn đau nhức.

    Xe taxi chạy đến căn hộ mà cô đã đặt trước, Cam Viện duỗi tay ôm lấy đứa nhỏ vào trong ngực, cô nhìn nghiêng về ánh đèn đường nhấp nháy bên ngoài cửa sổ, sự mệt mỏi của cô hiện lên từng chút một.

    Chiếc taxi nhanh chóng đến căn hộ thuê của cô, sau khi thanh toán số dư cho chủ nhà, cả hai lấy thành công chìa khóa và dọn vào ở.

    Đứa nhỏ đi tắm, cô đơn giản thu dọn phòng ngủ, thả người trên giường lớn duỗi người, giơ tay trái đánh nhẹ bả vai phải.

    Đi đi lại lại lâu như vậy, cô sớm đã mệt rồi, bả vai còn hơi đau.

    " Con sẽ xoa bóp cho mẹ "Đứa nhỏ từ trong bồn tắm bước ra, lập tức leo lên giường, đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên vai cô, nghiêm túc xoa bóp cho cô," Mẹ, mẹ hứa với con một điều được không?"
     
    Annie Dinh thích bài này.
  7. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 95: Là người đàn ông của mẹ tôi (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có chuyện gì vậy?" Cam viện quay lại, tò mò nhìn cậu.

    Cậu ngừng massage và nhìn cô chằm chằm với đôi mắt to.

    "Con không muốn rời khỏi thành phố này, chúng ta đừng rời đi, chúng ta tiếp tục sống ở đây, được không?" Thấy cô không đồng ý, cậu mím môi nói thêm hai chữ, "Làm ơn đi!"

    Trời sinh kiêu ngạo, cho dù cậu có muốn cỡ nào, cũng chưa bao giờ nói từ "cầu xin" với Cam Viện.

    Đây là lần đầu tiên đứa nhỏ cầu xin cô bằng một giọng điệu như vậy.

    Cam Viện ngồi thẳng dậy và đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Cam Đường.

    Từ lúc cậu có thể nhớ được, hai mẹ con đã chuyển đến đây, gần ba năm, trong cuộc đời ngắn ngủi hơn năm năm của cậu, thành phố này quả thực đã trở thành một tồn tại quan trọng.

    Cậu quen thuộc thành phố này, có thể dễ dàng tìm thấy nhà sách, siêu thị, ngân hàng ở đây.. Đột nhiên rời đi đến một địa phương xa lạ, quả thực không dễ dàng gì đối với một đứa trẻ.

    Lần đầu tiên con trai cô cầu xin cô, sao cô có thể nhẫn tâm từ chối.

    Ở một thành phố lớn như vậy, chỉ cần cô cẩn thận, anh ta cũng không thể nào tìm được cô.

    Thật lâu sau, anh nhất định sẽ cho rằng cô rời đi, rồi anh sẽ dần quên..

    Nghĩ vậy, cô nhếch lên khóe môi.

    "Được rồi, mẹ hứa với con!"

    "Muôn năm!" Đôi môi đang mím chặt lo lắng của cậu lập tức nhếch lên, nở một nụ cười, chạy đến ôm mẹ, cậu hào hứng nói: "Cảm ơn mẹ, mẹ đừng lo, Chỉ cần mẹ hứa với con sẽ không rời khỏi đây, con sẽ làm bất cứ việc gì mẹ yêu cầu.

    " Kia.. đay chính là con nói "Cam Viện cười ôm lấy cậu, tay nâng lên vỗ nhẹ nhẹ nhẹ lên lưng cậu" Kia.. Đi ngủ đi! "

    " Vâng, Nữ vương đại nhân! "

    Đứa nhỏ đứng dậy và chào cô theo nghi thức quân đội, và cậu lon ton chạy vào phòng ngủ.

    Nằm ở trên giường trong phòng ngủ, tiểu tử giơ bàn tay nhỏ bé ra sau đầu, thấp giọng nói thầm.

    " Hoàng Phủ Quyết, con đã giúp người giữ mẹ rồi. Nếu ngươi vẫn không tìm thấy mẹ, thì là do ngươi quá ngu ngốc không có tư cách làm ta.. "Cái xưng hô" Ba "đã mất tích từ lâu trên môi cậu. Cậu vẫn không kêu ra tiếng được, lập tức đổi lời," Con không đủ tư cách làm người đàn ông của mẹ!"

    Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, cậu lập tức nhắm mắt giả vờ như đang ngủ.

    Cánh cửa nhẹ nhàng được đẩy ra, Cam Viện nhẹ nhàng bước vào, đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu, chắc chắn rằng đứa nhỏ đã an toàn nên cô giúp cậu kéo chăn bông rồi lui ra ngoài cửa.

    Ngồi xuống ghế sô pha, cô lấy ba lô và thu dọn.

    Trong ba lô chỉ có một bộ quần áo thay ra, còn lại là tài liệu và ví tiền.

    Trong ví không có nhiều tiền mặt, cô mở ra nhìn mấy cái thẻ nhét trong đó, lấy điện thoại di động ra kiểm tra số dư trong thẻ, nhẹ nhàng lắc đầu.

    Tổng tiền trong mấy cái thẻ cũng chưa đến một vận, không chống đỡ được bao lâu, suy nghĩ xong, cô rút trong ba lô ra một tập chi phiếu.

    Chỉ có ba thứ trong tập, hai thẻ ngân hàng, và tấm còn lại là bức tranh mà Hoàng Phủ Quyết đưa cho cô.

    Hai chiếc thẻ ngân hàng này, một chiếc là thẻ vàng của một ngân hàng Thụy Sĩ, chiếc còn lại là chiếc thẻ mới mà cô mở cho Cam Đường vài ngày trước.

    Trong thẻ này có 2 triệu mà Hoàng Phủ Quyết đã trả cho cậu trước đó và không thể tiếp tục hợp đồng, dù hai triệu đó là tiền học cho con trai thì cô cũng không khoan nhượng chút nào.

    Anh ta đưa số tiền này cho Cam Đường, Cam Viện không nghĩ động đến, số tiền trong thẻ vàng đủ để cô và Tiểu Đường tiêu đến già, nhưng trừ khi thực sự cần thiết, số tiền này không thể dùng đến, nếu không nó có lẽ sẽ mang tai họa ngập đầu cho cô và Tiểu Đường
     
    Annie Dinh thích bài này.
  8. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 96: Là người đàn ông của mẹ tôi (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có vẻ như cô ấy vẫn là tìm một công việc càng sớm càng tốt.

    Đặt hai tấm thẻ trở lại ngăn đựng, cô với lấy bức tranh trên bàn.

    Nếu Will ở đó vào lúc này, anh sẽ nhận ra ngay khung cửa sổ và khung cảnh trong tranh là cửa sổ của cánh cửa tầng hai trong lâu đài cổ của Hoàng Phủ Quyết ở Paris.

    Bóng dáng này, là thời điểm lần thứ ba bọn họ gặp nhau, lúc mà anh ấy nhìn thấy bộ dáng của cô.

    Nhìn bức tranh trên tay, quá khứ lại hiện lên trong tâm trí cô, rồi cô nhớ đến bàn tay nâng lên hạ xuống của anh trong khu vườn trên mái nhà trước khi chia tay.

    Cô vốn tưởng rằng sau nhiều năm như vậy, anh đã hoàn toàn quên mất cô, nhưng không ngờ đêm đó anh vẫn nhớ rõ phong cách ăn mặc của cô.

    Ngón tay cầm bức ảnh khẽ run lên, Cam Viện đột nhiên nâng lòng bàn tay cầm bức tranh vươn ra trước thùng rác, chậm rãi thả ngón tay ra.

    Nhìn thấy bức tranh sắp rơi ra, cô ấy đột nhiên siết chặt ngón tay và rút lại bức tranh.

    Nhìn chăm chú vào chữ ký của người đàn ông ở góc dưới bên phải bức ảnh, cô nhẹ giọng nói.

    "Đừng đắc chí, tôi chỉ để dành nó cho con trai tôi tưởng nhớ mà thôi!"

    Cất lại bức tranh vào ba lô, cô nắm lấy chìa khóa cửa trên bàn và bước ra khỏi cửa căn hộ.

    Lý do quay lại thành phố B là vì giấy khai sinh của đứa nhỏ và một số thông tin quan trọng được cất trong két sắt trong văn phòng của cô, và cô phải lấy những thứ này đi.

    Ngoài cửa phòng ngủ bên kia, Cam Đường co ro như một con mèo con, nhìn cô rời đi sau khe cửa, đợi một lúc chắc chắn cô đã đi xa rồi, cậu mới chuồn ra ngoài, từ trên gác lửng mở ba lô ra, lấy ra bức tranh.

    Bỏ qua hai chiếc thẻ ngân hàng, đứa nhỏ lấy ra bức tranh.

    Liếc qua mặt trên bức tranh, ánh mắt cậu dừng lại ở chữ ký ở góc dưới bên phải.

    "Hoàng Phủ Quyết, ngươi có thực sự yêu mẹ của con không?"

    * * *

    * * *

    Phòng tổng thống.

    * * *

    * * *

    Phòng tổng thống.
     
    Annie Dinh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng sáu 2022
  9. tuyeu

    Bài viết:
    94
    Chap 97: Là người đàn ông của mẹ tôi (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoàng Phủ Quyết ngồi bên bàn, cẩn thận xem từng bức ảnh trong tay mình.

    Đây là những bức ảnh quảng cáo do đoàn làm phim ở Paris thực hiện cho Cam Đường trước đó, có cả cảnh ngoài trời và cảnh trong phòng, cũng như các tác phẩm được quay trong studio..

    Đứa nhỏ có cảm giác rất tốt trước ống kính, và mọi ảnh có thể được sử dụng làm bìa.

    Thưởng thức bức ảnh của đứa nhỏ, Hoàng Phủ Quyết cảm thấy trong lòng có chút tự hào.

    Quả nhiên là con trai anh, có thể nhìn thấu thủ đoạn của Will.

    Di chuyển tấm ảnh đầu, nhìn đến tấm ảnh chụp chung của Cam Đường và Cam Viện bên dưới, Hoàng Phru Quyết từ từ ngồi thẳng dậy.

    Cầm bức ảnh dưới ánh đèn, anh nghiêm túc nhìn khuôn mặt của Cam Viện trong bức ảnh, dùng ngón tay vuốt nhẹ lên má cô, sau đó đứng dậy khỏi ghế.

    Dù thế nào đi nữa, lần này, anh không thể để cô rời đi.

    Chắc cô ấy quay lại vì lý do gì đó, vậy.. lý do là gì?

    Đi đi lại lại vài bước trong phòng, anh quay ngoắt lại và sải bước ra khỏi phòng làm việc.

    Will, người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, ngay lập tức đứng dậy và chào hỏi.

    "Thưa ngài."

    "Có động tĩnh nào ở tiểu khu bên kia không?"

    "Vẫn chưa."

    Nghe vậy, Hoàng Phủ Quyết quay người và đi về phía cửa.

    Will vội vàng đuổi theo, "Thưa ngài.."

    "Không cần đi theo tôi, nếu có việc gì, hãy gọi cho tôi ngay."

    Mở cửa, Hoàng Phủ Quyết sải bước ra khỏi phòng tổng thống và đi thang máy đến tầng năm- Tầng có văn phòng của Cam Viện.

    Nếu cô ấy vì trốn, lựa chọn tốt nhất của cô ấy là trực tiếp đến một nơi khác, cô ấy quay lại đây thì nguyên nhân chỉ có một- đó là có thứ gì đó cô ấy phải mang đi.

    Nếu không có chuyển động nào ở tiểu khu bên kia, có nghĩa là thứ đó đang ở trong văn phòng của cô ấy.
     
    Annie Dinh thích bài này.
  10. tuyeu

    Bài viết:
    94
    chap 98: Là người đàn ông của mẹ tôi (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ xe taxi đi ra, Cam Viện đứng ở ven đường, nhìn qua con đường dẫn đến khách sạn Dynasty đối diện, lấy điện thoại di động ra với một thẻ gọi điện thoại mới, Cô bấm một cách lưu loát vào số của bộ phận khách hàng.

    "Tôi là Cam Viện, ngài Hoàng Phủ đã về chưa?"

    Nhân viên điều hành bộ phận khách hàng không biết cô đã từ chức, khi nghe được là cô, anh ta lập tức lịch sự nói: "Quản lý Cam, ngài Hoàng Phủ đã trở lại, cần tôi chuyển đến phòng ngài ấy hả?

    " Không cần, cảm ơn "

    Cam Viện thu lại điện thoại, cúi xuống và thắt chặt dây giày.

    Cô phải lấy những tư liệu đó, cô chỉ có thể mạo hiểm một lần, nơi được gọi là nguy hiểm nhất sẽ là nơi an toàn nhất, anh hẳn sẽ không bao giờ nghĩ tới rằng cô sẽ quay lại.

    Chạy bộ qua đường, nhìn về hướng tiền sảnh, cô sải bước lên bậc thang.

    " Quản lý Cam. "

    Khi chàng trai ở cửa nhìn thấy cô, anh ta lập tức lịch sự chào.

    Mỉm cười và gật đầu với người bên kia, Cam Viện hào phóng bước vào sảnh khách sạn.

    Trời đã khuya, trong đại sảnh không còn ai ngoại trừ nhân viên trực ban, họ gật đầu chào Cam Viện rồi bước vào thang máy.

    Là trưởng bộ phận khách hàng, cô đương nhiên sẽ không bị nghi ngờ khi ra vào khách sạn, bình tĩnh đi đến tầng 5. Cô nhìn xung quanh thấy bên trái không có ai, lập tức lấy ra chìa khóa. Cô bỏ túi và bước nhanh đến cửa văn phòng.

    Cô mở cửa bước vào phòng làm việc, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bật đèn, bước nhanh tới bàn làm việc, kéo két sắt dưới bàn làm việc ra, bên trong lấy ra giấy khai sinh của Cam Đường, và từ trong két sắt lấy ra một hộp đen nhỏ được dán ở trên cùng.

    Ngoài cửa, mơ hồ có một tiếng vang nhỏ.

    Cô ngẩng mặt lên, cẩn thận nhét đồ vào túi áo khoác, đóng nhẹ két sắt rồi bước ra cửa, nín thở chăm chú lắng nghe.

    Ngoài cửa, yên tĩnh.

    Cô chắc đã nghe nhầm, muộn như vậy rồi, hành lang làm sao có người, vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, cô nhẹ nhàng giơ tay mở cửa.

    Ngoài cửa, một bóng người cao lớn đang đứng.

    Ánh sáng chiếu trên đỉnh đầu, phản chiếu mái tóc ngắn thành màu vàng rực rỡ, trong một đôi mắt lam hiện lên vẻ kinh hỉ, càng nhiều sự bất đắc dĩ.

    Cam Viện sững sờ một giây, sau đó nhếch nhẹ khóe môi.

    " Tôi thật sự không làm gì được anh, anh đoán ra hết rồi à? "

    Hoàng Phủ Quyết cau mày nhìn người phụ nữ đang cười trước mặt, nhẹ nhàng nói..

    " Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em. "

    " Được! "

    Miệng Cô nói được, nhưng cô lại đột nhiên tiến lên một bước và chuẩn bị chạy trốn trước mặt anh. Hoàng Phủ Quyết bước sang một bên, chặn đường cô.

    Anh biết cô không thể ngoan ngoãn nghe lời.

    Cam Viện bị chặn không đi được, vừa đụng vào lồng ngực của anh, lập tức quay ngang lao sang hướng khác.

    Người đàn ông vòng tay chặn eo cô lại, ôm cô vào phòng.

    Cô chật vật muốn nhảy ra ngoài, lùi lại hai bước, nhìn anh ta dùng tay khóa trái cửa, người đàn ông nghiến răng nghiến lợi gầm lên.

    " Hoàng Phủ Quyết, anh có phiền không? "

    Mẹ con họ sống nương tựa vào nhau và sống hạnh phúc như những người bình thường hàng ngày, anh ta vì cái gì đột nhiên tìm tới, quấy rầy cuộc sống bình yên của cô.

    " Tiểu Đường ở đâu? "

    " Anh không có tư cách biết. "

    " Nó là con trai của tôi. "

    " Vậy thì sao? Chỉ vì anh cung cấp một con giun nhỏ mà anh nghĩ muốn mang nó đi? "

    " Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc đưa nó đi. "Ánh mắt Hoàng Phủ Quyết rơi vào đôi mắt đỏ ngầu của cô, giọng điệu của anh rất nặng nề" Anh chỉ muốn làm tròn trách nhiệm của người ba "

    " Không cần, nó không cần. "Cam Viện kéo quần áo bị anh vò nát" Đứa nhỏ ngủ một mình không an toàn, anh tránh ra."
     
    Annie Dinh thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...