Hoa chóng tàn, tình ngỡ bền lâu nhưng cuối cùng vẫn là li biệt Thiên Sơn tuyết vẫn rơi, chợt nhận ra còn nợ ai đó một tiếng cười Tháng 12 e ấp lệ khôn nguôi Ta vẽ dáng người trên nền tuyết trắng, thời gian có làm vơi bớt nỗi tương tư? Tàn nhẫn là tháng năm, bình yên nhất cũng là trong năm tháng Ngồi bên hiên cửa nhìn thời gian trôi Tâm lặng lẽ chẳng còn vui như thuở ấy Bình an như tuyết trắng rơi!
Thiên Sơn hoài niệm Bấm để xem Chỉ một mình ta bước lặng về ngày xưa Bãi cát trắng trong một chiều biển nắng Gió khẽ buồn hàng phi lao vắng lặng Ngoài khơi kia thấp thoáng cánh buồm xa Nghe âm vang tiếng sóng vỗ nhạt nhòa Nghe khơi lại trong tim niềm sâu thẳm Ôi! Biển hát khúc ca của biển Ta âm thầm nỗi nhớ trong tim ta. * Chỉ một mình ta bước lặng về ngày xưa Thảo nguyên xanh hoa nở đẹp như mơ Ta khẽ bước ngựa ung dung gặm cỏ Trên trời cao mây trắng tự bao giờ Ta bước lạc giữa hai bờ nỗi nhớ Kí ức nào lạc lõng một chiều mưa Ta hoảng hốt níu lại chút ưu tư Trong khoảnh khắc nhớ thương nào tan vỡ? * Chỉ một mình ta bước lạc về ngày xưa Đỉnh Thiên Sơn cả bốn mùa tuyết phủ Sáu huynh đệ vẫn cùng nhau vui thú Mà giờ đây đâu mất những ngày xưa? * Đâu những chiều Đông Hải ngắm hoàng hôn Cùng hát vang cho vơi hết nỗi buồn Đâu những phút cùng vui đêm chẳng tắt Nhân thế rộng dài không một chốn cô đơn. * Đâu những ngày đông đùa tuyết đỉnh Thiên Linh Tuyết trắng tung bay, kí ức yên bình Đâu những phút thả hồn cơn mưa bụi Gửi lại nơi nào giấc mộng thuở Tam Sinh. * Những ngày tháng ta xem là duy nhất Chợt ngỡ ngàng ta cứ ngỡ là mơ Ôi tất cả trong tim ta vụn vỡ Đâu nỗi nhớ một thời? Đâu kí ức ngày xưa? * Ôi! Ngày xưa! Ngày xưa! Ngày xưa.. Những ngày ta cố quên mà vạn đời ta vẫn nhớ! - 2011-
1. Càng về sau cuối lại càng đau Lại níu yêu thương, lại níu sầu Nếu như có thể quay trở lại Ngẩn ngơ ánh mắt thuở ban đầu
Dương Giang du cảnh ca Trời mây thăm thẳm, nước mênh mang Một cõi giang sơn giấc mộng vàng Nón trúc che ngang thuyền độc mộc Mái chèo khua rộn khúc Dương Giang. * Lơ thơ mặt nước cánh bèo trôi Bão táp mưa sa đã mấy đời Gió cuốn dập dờn con sóng nước Cầu tre một chiếc hoa nào rơi? * Rượu nhạt một chung hát khúc ca Cười vang một tiếng trời bao la Trời nam, đất bắc đâu là bến Trông khắp tràng giang ta với ta. * * * Không về chốn cũ đã bao lâu? Chợt nhớ chợt quên một thoáng sầu Lặng lẽ thuyền trôi sông vẫn đấy Âm thầm người khóc mộng về đâu? * Sóng gợn lăn tăn cá đớp bèo Buông chèo ngơ ngẩn lặng nhìn theo Mênh mông trời đất ta là cá Lồng lộng lưới trời mãi bám đeo. * Đôi bờ lau phủ, lệ tang điền Nơi ấy còn đâu đất Phụng Thiên Năm tháng in sầu lên ánh mắt Ta mơ một giấc mộng đoàn viên. * * * Chiều qua lầu Hạc ngắm hoàng hôn Lại nhớ chuyện xưa, nhấp chén buồn Buông chén quên sầu, sầu chẳng chết Người xưa đâu hết? Ta cô đơn! * Thủy nguyệt phong tình lắm kẻ vui Riêng ta một cõi lệ bồi hồi Nhìn lên đất bắc trời tàn nắng Thuở ấy cạnh ta tiếng nói cười. * Ta hỏi thế gian đâu lối về Lượng trời như chỉ một cơn mê Oai linh chiến hổ tự xưa ấy Một tiếng gầm vang hận não nề. 28/07/2015
2. Một chút yêu thương nhuốm vạn sầu Giang sơn một cõi, mộng về đâu Tương tư mấy kiếp tình phai dấu Nhung nhớ bao năm lệ nhạt màu Đứt mối tơ vương sầu chẳng dứt Tan cơn mộng ước hận còn lưu Gió vương khóe mắt đôi dòng lệ Nhìn xuống Vong Xuyên vạn trượng sâu! 04/03/2015
3. Người về nơi đâu? Hồn còn đau? Nhân gian cô đơn, trăng phai màu Muốn xé nát hết mộng lúc trước Ngày mai không người ta về đâu.
5. Tình là chi hỡi thế gian Tan cơn mộng ước lệ đắng tràn Tình trường như khói đâu là bến Tỉnh giấc ngẩn ngơ bóng hồng nhan.
6. Ta chỉ cần ngươi chẳng cần ai Lệ tuôn trên khóe mắt lăn dài Thiên trường địa cửu ngươi từng hứa Ngốc nghếch vội tin, ta đã sai.
7. Thuở ấy nếu như không gặp nàng Cuộc đời ta sẽ khác đi chăng Bình an một kiếp trong nhân thế Sẽ chẳng đau thương, chẳng bẽ bàng.