[Edit] Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động! - Niêm Hoa Nhạ Tiếu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hồng Y cô nương, 17 Tháng mười một 2021.

  1. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 30: Dù sao thì nàng cũng là kẻ điên mà.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên người Vinh hoàng hậu vậy mà lại có mùi hương giống với mùi hương tại hiện trường thiêu chết vú nuôi.

    Còn có đêm qua, nàng bị hắc y nhân mang đi, trên người các hắc y nhân đó cũng chính là mùi hương này.

    Rốt cuộc là trùng hợp, hay là sau lưng còn có một tổ chức khổng lồ?

    Thất thần trong chốc lát, hoàng hậu và Tần ma ma bên kia đã nghĩ ra đối sách.

    "Cửu Nhi à, bản cung cũng rất thích ngươi, bản cung tặng ngươi một chút đồ chơi, ngươi xem có thích không."

    Vinh hoàng hậu vừa nói ra, Tần ma ma lập tức nháy mắt ra dấu với người bên dưới.

    Chẳng mấy chốc, có người bưng một chiếc hộp gỗ tinh xảo tiến vào.

    Hộp gỗ không to không nhỏ, trên đầu có một cái ô vuông nhỏ để có thể bỏ tay vào.

    Nhưng Phượng Cửu Nhi có thể nghe rõ động tĩnh bên trong, là rắn!

    Nữ nhân độc ác này vậy mà lại muốn dùng rắn để thử nàng!

    "Cửu Nhi, đây là vật cưng mà bản cung nuôi dưỡng, rất thông minh, sẽ không cắn người đâu, ngươi lấy nó ra xem thử đi."

    Vinh hoàng hậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt không gợn sóng của Phượng Cửu Nhi, trên môi nở một nụ cười.

    Phượng Cửu Nhi biết nếu bản thân không tự mình lấy thì nhất định sẽ bị nàng ta nhìn thấu rằng nàng đang giả ngây giả dại.

    Nhưng nếu như cầm rắn, chuyện này cũng quá dọa người rồi!

    Tần ma ma cũng nheo mắt nhìn chằm chằm Phượng Cửu Nhi: "Thế nào? Đến ân điển hoàng hậu nương nương ban cho cũng không cần?"

    Phượng Cửu Nhi mỉm cười: "Hoàng hậu nương nương tặng cho Cửu Nhi đồ chơi tốt, thích lắm a!"

    Nàng thật sự bỏ tay vào trong hộp!

    Vẻ mặt Vinh hoàng hậu chấn động, vẻ mặt Tần ma ma cũng không thể tin được!

    Vừa rồi lúc ở bên ngoài, Phượng Cửu Nhi không phải như thế này, nhưng mà người bình thường đều có thể nghe ra được rất rõ ràng, bên trong hộp là rắn.

    Nhưng Phượng Cửu Nhi thật sự bỏ tay vào trong hộp đó!

    Nói nàng không phải đứa ngốc ai mà tin?

    "Hoàng hậu nương nương, đây là cái gì vậy? Cửu Nhi a.. đau quá!"

    Phượng Cửu Nhi đột nhiên hét lên một tiếng, trong nháy mắt nàng thu tay lại, tiện thể ném ra một vật màu đen hướng thẳng đến ghế ngọc chỗ Vinh hoàng hậu.

    "Hoàng hậu cẩn thận!" Tần ma ma vốn trung thành với Vinh hoàng hậu, vừa nhìn thấy có thứ gì đó bay về phía hoàng hậu, nàng ta lập tức lao ra chặn lại.

    Vinh hoàng hậu đã nhìn rõ được thứ bay về phía mình, hóa ra là một con rắn độc đen như mực!

    Phượng Cửu Nhi chết tiệt!

    "A! Đau quá, đau quá đi!" Phượng Cửu Nhi giống như đã bị khiếp sợ, liều mạng xông ra ngoài điện Tuyên Hoa.

    Tần ma ma chặn con rắn kia lại, thị vệ lập tức chạy đến, rất vất vả mới bắt được con rắn về.

    Nhưng trên mu bàn tay của Tần ma ma đã xuất hiện thêm hai dấu răng!

    "Nương nương." Hai chân Tần ma ma mềm nhũn, huỵch một tiếng ngã xuống đất.

    Vinh hoàng hậu sửng sốt, lập tức lạnh giọng kêu lên: "Người đâu, truyền thái y, truyền thái y mau!"

    Lại nhìn về phía cửa, Phượng Cửu Nhi thét chói tai đã chạy đi xa.

    Vinh hoàng hậu một bụng lửa giận, nữ tử như vậy mà còn nói nàng không phải đồ ngốc sao?

    Tần ma ma một hai nói nàng đang giả vờ, bây giờ nha đầu này bị dọa đến phát điên, chạy loạn khắp nơi.

    Điện Tuyên Hoa của nàng là nơi gần với điện Ngự Tiêu của thánh thượng nhất, lỡ nha đầu điên kia chạy đến điện Ngự Tiêu bên kia làm kinh động đến thánh giá thì việc này nên giải thích như thế nào?

    "Mau! Bắt Phượng Cửu Nhi lại cho bổn cung!" Vinh hoàng hậu vội la lên.

    "Vâng!" Mấy tên thị vệ nhận mệnh, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.

    Lúc này, Phượng Cửu Nhi đã lao ra khỏi cửa chính điện Tuyên Hoa, nhắm thẳng hướng điện Ngự Tiêu mà chạy.

    Dù sao thì nàng cũng là kẻ điên mà, bị rắn cắn đương nhiên sẽ chạy loạn rồi, sợ gì chứ?

    Vừa xông vào điện Ngự Tiêu, thị vệ còn chưa kịp ngăn nàng lại, thì phía trước một bóng người nhàn nhạt vô tình đập thẳng vào mắt nàng.
     
  2. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 31: Hắn! Bế đồ xấu xí đó lên!​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn một thân lạnh nhạt, bạch y bay bay, gió thổi qua mái tóc dài, những sợi tóc lướt qua trên khuôn mặt tuấn tú, một vẻ đẹp mang theo sự lạnh lùng cương nghị.

    Đôi môi mỏng lạnh thấu xương tựa như vĩnh viễn không có hơi ấm, lạnh lẽo như hoa sen lại phiêu dật như tiên.

    Một bóng người như vậy cứ thế lọt vào tầm mắt Phượng Cửu Nhi.

    Thiên địa vạn vật tựa như hoàn toàn mờ nhạt dưới bóng dáng này.

    Vốn dĩ chân khí đang được tích tụ ở bụng để ngăn chặn nọc rắn xâm nhập vào cơ thể, nhưng bởi vì một cái nhìn kinh ngạc này mà nhanh chóng biến mất.

    Nọc rắn len lỏi trong máu khiến Phượng Cửu Nhi cảm thấy đau đớn ở ngực, bước chân có chút lộn xộn.

    Bịch một tiếng, nàng cứ như vậy ngã xuống, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt ngược sáng của hắn dưới ánh mặt trời, cứ như thể nàng đã quên đi nỗi đau đớn kia rồi!

    Hóa ra sắc đẹp thật sự có thể làm con người ta nhất thời quên đi đau đớn.

    Thực sắc tính dã, mỹ nam tử như vậy, thật sự là nhìn đến hai mắt ngây ngốc.

    Mấy tên thị vệ phía sau sau khi nhìn rõ bóng dáng trước mặt, sắc mặt từng người một biến đổi rõ rệt, bùm bụp quỳ xuống.

    "Cửu vương gia!"

    "Tham kiến Cửu vương gia!"

    Cửu vương gia, nam nhân này không phải mình đã từng nhìn thấy rồi sao, nhưng vì sao lần gặp lại này nàng lại cảm thấy còn đẹp hơn so với lần trước?

    Nhất là khí chất lạnh lùng nhàn nhạt này, quả thật là làm nữ nhân phát cuồng!

    Chẳng trách hắn có thể có được danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nam!

    Phượng Cửu Nhi thu lại sự kinh ngạc trong đáy mắt, ngẩng đầu nhìn nam nhân còn đang bị tay nàng chạm vào đôi giày đang đứng trước mặt mình.

    Nàng nắm lấy y phục Chiến Khuynh Thành khóc lóc nói: "Đau, Cửu Nhi đau quá, cứu ta với, đau quá."

    "Hỗn xược!" Thị vệ xung quanh vội vàng chạy tới, muốn kéo Phượng Cửu Nhi đi nhưng lại bị Ngự Kinh Phong chặn lại.

    "Đau, Cửu Nhi đau." Nàng giống như một đứa trẻ, nắm chặt áo choàng của Cửu vương gia như bắt được cọng rơm cứu mạng, chết cũng không muốn buông tay.

    "Bọn họ dùng rắn cắn ta, Cửu Nhi đau quá, cứu ta, cứu ta với."

    "Nha đầu chết tiệt, dám làm bẩn áo choàng của Vương gia!" Thị vệ trưởng đang truy bắt tức giận mắng một câu.

    Nhưng mọi người đều đang quỳ trên mặt đất, Cửu vương gia còn chưa mở miệng, không một ai dám đứng lên.

    Cứ như vậy, căn bản không một ai có thể kéo Phượng Cửu Nhi ra.

    Chiến Khuynh Thành rũ mắt xuống, nhìn nữ nhân đang nép vào chân mình, ánh mắt dừng trên mu bàn tay nàng.

    Phía trên rõ ràng có hai dấu răng, tạo thành hai miệng vết thương nhỏ. Xung quanh miệng vết thương, làn da đã biến thành màu đen, thậm chí máu chảy ra cũng là màu tím đen.

    Lông mày của hắn khẽ nhíu lại, mặc dù chỉ là một động tác nhíu mày nhưng bọn thị vệ đang quỳ dưới mặt đất bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh, không dám hít thở mạnh.

    "Truyền ngự y."

    Ngay khi giọng nói lạnh lùng và trầm ấm kia vang lên, Chiến Khuynh Thành bỗng nhiên cúi người tự mình bế Phượng Cửu Nhi lên!

    Cửu vương gia bế Cửu tiểu thư Phượng gia vừa xấu xí vừa ngốc nghếch kia lên!

    Tuyệt sắc vô song Cửu vương gia bế Phượng Cửu Nhi xấu xí kia lên!

    Đám thị vệ trên mặt đất, từng người một đều trợn mắt há hốc mồm, sợ tới mức trái tim tan nát!

    Bọn họ quen biết sao? Nhưng mà Cửu vương gia sao có thể quen biết đồ xấu xí này được? Cho dù có quen biết, thì cũng.. cũng không thể bế nữ nhân này lên được!

    Nhìn Cửu vương gia giống như thiên thần vậy mà lại ôm nữ tử xấu xí như thế, thích hợp không?

    Nhưng đối với Chiến Khuynh Thành mà nói, từ trước tới nay đều không có cái gì gọi là thích hợp hay không thích hợp, chỉ có muốn hay không muốn.

    Áo choàng trắng vẫn nhẹ bay trong gió như cũ, nhưng bóng lưng lạnh lẽo của hắn đã đi xa. Thị vệ tuy rằng không thể tin được, nhưng họ không thể thay đổi sự thật rằng Phượng Cửu Nhi đã được Cửu vương gia bế đi.

    "Mau! Mau về bẩm báo với hoàng hậu nương nương!"

    Thẳng tới khi bọn họ đi xa, thị vệ trưởng mới đứng lên: "Ta.. ta lại đi nhìn xem." Vẫn như cũ, hoài nghi chính mình bị hoa mắt nhìn nhầm rồi!
     
  3. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 32: Quả thật không thể tin được.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái gì? Cửu vương gia mang Phượng Cửu Nhi đi?" Vinh hoàng hậu căn bản không muốn tin.

    "Nương nương, không.. không chỉ là mang đi mà còn.. mà còn ôm đi nữa."

    "Hỗn xược!"

    Vinh hoàng hậu gầm lên một tiếng, hai chân của thị vệ báo tin lập tức mềm nhũn, quỳ xuống: "Nương nương tha mạng!"

    Cũng không biết bản thân rốt cuộc phạm phải sai lầm gì, nhưng cứ xin tha trước thì chắc chắn đúng!

    "Còn dám ở trước mặt bổn cung yêu ngôn hoặc chúng, bổn cung quyết không tha!"

    Nàng không tin Chiến Khuynh Thành sẽ ôm một nữ tử, còn là một nữ nhân xấu đến mức làm người ta nhìn thấy cũng mất đi khẩu vị!

    Nàng tuyệt đối không tin, đã nhiều năm như vậy, bất luận là tuyệt sắc mỹ nhân gì đó cũng không làm cho Cửu vương gia nhìn nhiều hơn một cái, nhưng hắn lại bằng lòng làm ra chuyện như vậy!

    Những người này dám ở trước mặt nàng hồ ngôn loạn ngữ, có phải muốn chết rồi không!

    "Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nàng giận dữ hỏi.

    Tên thị vệ kia vốn dĩ còn muốn dựa vào tình hình thực tế mà bẩm báo, nhưng nghĩ lại vẫn là thay đổi một chút: "Phượng Cửu Nhi xông vào điện Ngự Tiêu đúng lúc Cửu vương gia chuẩn bị rời đi."

    "Phượng Cửu Nhi cứ như vậy xông tới trước mặt Cửu vương gia, sau đó Cửu vương gia mang nàng rời đi."

    Dù sao thì sau hai lần nói Cửu vương gia ôm Phượng Cửu Nhi đi, hoàng hậu nương nương đều tức giận đến mức muốn giết chết hắn.

    Cho nên chuyện được ôm đi này vẫn là đừng nói, nhưng chuyện mang đi lại là sự thật.

    "Rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?" Vinh hoàng hậu hít sâu một hơi, nhíu mày thật chặt.

    "Tra lại lần nữa! Xem xem rốt cuộc Cửu vương gia muốn mang Phượng Cửu Nhi đi đâu. Nhưng, tuyệt đối không được kinh động đến hắn."

    "Vâng!" Thị vệ nhận lệnh, vội vã lui ra ngoài.

    Vinh hoàng hậu siết chặt lòng bàn tay, móng tay đỏ tươi tựa như muốn đâm vào da thịt.

    Tại sao lại là hắn! Tại sao hắn lại mang đứa ngốc ngu xuẩn kia đi!

    Chẳng lẽ, hắn biết đứa ngốc kia là từ điện Tuyên Hoa đi ra cho nên cố ý chọc giận nàng?

    Khuynh Thành, đã nhiều năm như thế vậy mà cũng không thể cho nàng một chút sắc mặt tốt sao?

    Bây giờ còn cố ý dùng một đứa ngốc để chọc giận nàng, là có ý gì đây? Có lời gì muốn nói, không thể trực tiếp nói với nàng sao?

    Trên xe ngựa của Cửu vương gia, ngự y cho Phượng Cửu Nhi uống thuốc giải độc đồng thời cũng làm sạch máu độc trên miệng vết thương.

    Xác định được tạm thời Phượng Cửu Nhi sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, ngự y mới cung kính khom người với Cửu vương gia.

    "Vương gia, vị cô nương này có thể chất đặc thù, nọc rắn đối với thân thể nàng không có tổn thương nghiêm trọng gì, cho nên cũng không có nguy hiểm gì lớn."

    Hắn còn không biết, nữ tử trên xe ngựa của Cửu vương gia rốt cuộc là có thân phận gì. Chỉ biết rằng bộ dạng có thể rất xấu xí, vết sẹo trên mặt kia thật sự là rất khó coi.

    Chiến Khuynh Thành không nói lời nào, ngự y cũng không dám nhìn thêm, liền nói: "Hạ quan tự mình đi bốc thuốc sau đó sẽ tự mình đưa đến phủ Cửu vương."

    Lúc này, Vương gia hẳn là phải về phủ, chỉ là ngự y không xác định được, Cửu vương gia có thật sự muốn đem nữ tử này về phủ hay không.

    Được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, Cửu vương gia sống hơn hai mươi năm cũng chưa từng nguyện ý thân cận bất kỳ nữ tử nào.

    Chính vì điều này, nữ nhân trong ngoài hoàng thành đều mê luyến Vương gia đến mức phát cuồng.

    Cửu vương gia thần bí như vậy, Cửu vương gia hoàn mỹ như vậy, Cửu vương gia tuấn dật vô song như vậy!

    Hiện tại, không chỉ để một nữ tử lên xe ngựa của mình mà còn để nàng nằm bên chân hắn. Điều này quả thật không thể tưởng tượng được!

    Thấy Cửu vương gia không phản đối những gì mình nói, ngự y biết rằng hắn thật sự định mang nữ tử này về phủ.

    Hắn lập tức lui xuống khỏi xe ngựa, sau khi nhìn đoàn xe rời đi, hắn nhanh chóng đến kho dược lấy thuốc.

    Nhưng không ngờ rằng, mới đi được vài bước liền bị thị vệ trưởng ngăn lại: "Lưu ngự y, thân thể hoàng hậu nương nương có chút bệnh nhẹ, mời ngươi qua đó một chuyến."
     
  4. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 33: Đau! Hắn đang thử nàng.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đương nhiên một chút nọc rắn không là gì với Phượng Cửu Nhi.

    Từ khi còn nhỏ nàng đã tiếp xúc với các loại chất độc khác nhau, máu trong cơ thể nàng cũng mang chút độc tính.

    Trúng độc, ngược lại có thể làm cho độc trong máu tự hóa giải độc từ bên ngoài.

    Đây là lý do vì sao nàng đã biết trong hộp gỗ có rắn độc mà vẫn dám bỏ tay vào.

    Phượng Cửu Nhi ngủ một giấc thoải mái dễ chịu, khi tỉnh dậy mới phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng cổ kính.

    Không khí xung quanh thoang thoảng mùi gỗ đàn hương, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng yên bình.

    Trên mu bàn tay vẫn còn chút đau.

    Nàng cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện vết rắn cắn trên mu bàn tay đã được xử lý qua, còn băng bó rất tốt.

    Trong phòng có người khác!

    Ánh mắt lạnh lùng hờ hững dừng lại trên người nàng.

    Còn chưa kịp nhìn rõ, Phượng Cửu Nhi đã nhíu mày rên rỉ: "Đau quá, Cửu Nhi đau quá."

    Nam nhân không có bất kỳ động tĩnh nào, ánh mắt vẫn luôn khóa chặt trên mặt nàng.

    Lạnh lùng như vậy, hờ hững như vậy nhưng lại rất tập trung.

    Phượng Cửu Nhi nhìn vào người đang phát ra hơi thở lạnh buốt kia, không kịp kinh diễm, miệng nhỏ đã lầu bầu: "Cửu Nhi đau quá."

    Mới đến thời đại này có mấy ngày ngắn ngủi mà không biết đã dùng chiêu giả ngây giả dại ngu ngốc này biết bao nhiêu lần rồi.

    Nhưng Cửu vương gia vẫn luôn thanh dật tuấn lãng trước mắt, đối với sự ngu dại ngốc nghếch của nàng không hề ghét bỏ, cũng không thương tiếc, tóm lại, không có bất kì phản ứng gì.

    Phượng Cửu Nhi khẽ cắn môi dưới, đối mặt với nam nhân không có chút gợn sóng nào nơi đáy mắt, bắt đầu có cảm giác bất an.

    Nam nhân này, thật sự là quá lạnh nhạt rồi!

    "Ta muốn uống nước." Không biết đã qua bao lâu, Cửu Nhi đã trở lại "bình thường", nhẹ giọng nói.

    Chiến Khuynh Thành đang ngồi trên ghế dài chỉ một ngón tay, một ly nước ấm trong không khí bay đến trước mặt nàng.

    Cửu Nhi chấn động trong lòng, vội giơ tay, phản xạ có điều kiện nhận lấy.

    Nàng siết chặt cái ly trong tay, trong lòng dâng lên một tia hoảng loạn, nàng bại lộ rồi!

    "Thân thủ không tồi."

    Chiến Khuynh Thành ngồi tựa lưng vào ghế, ngón tay đột nhiên lại chỉ một cái, có thứ gì đó bay ra ngoài.

    Lần này hộp gỗ bay ra rất nhanh, sức lực so với chiếc ly vừa rồi còn lớn hơn nhiều, cứ như vậy thẳng tắp bay về phía mặt nàng!

    Cửu Nhi đến thời gian suy nghĩ cũng không có, chân tay luống cuống chặn lại.

    Đau!

    "Vương gia!"

    Hắn đang thử nàng!

    Nếu hắn đã nhìn thấu việc nàng đang giả ngây giả dại mà còn tiếp tục giả vờ, chỉ sợ sẽ chọc giận nam nhân này.

    Phượng Cửu Nhi bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của hắn, cho rằng hắn sẽ vì hành động vừa rồi của mình mà nghiêm khắc.

    Nhưng, ánh mắt của Cửu vương gia tựa hồ vẫn lãnh đạm như cũ, vậy mà cũng không thấy có chút vui vẻ nào.

    Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng đã bị vẻ tao nhã vô song của hắn thu hút, sợ là cái gì suýt nữa đã quên mất.

    Hắn nhìn nàng, đang thăm dò. Nàng nhìn hắn, đang phòng bị.

    Không biết đã qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.

    Ngự Kinh Phong đi tới: "Vương gia, thức ăn đã chuẩn bị xong, có thể mang vào được chưa?"

    "Ừm." Chiến Khuynh Thành đáp lại, giọng nói nhỏ như vậy khiến cho Phượng Cửu Nhi thực sự sợ người bên ngoài không nghe thấy.

    Nhưng, rõ ràng là mình lo lắng dư thừa rồi, tai của Ngự Kinh Phong tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.

    Ngự Kinh Phong đẩy cửa ra, dẫn theo mấy hạ nhân phía sau dọn lên một bàn đầy đồ ăn.

    Bọn họ thậm chí còn không nhìn đến Phượng Cửu Nhi đang ở trên giường, đặt đồ ăn xuống liền xoay người rời đi.

    Đợi cửa phòng đóng lại, giọng nói lãnh đạm của Cửu vương gia liền vang lên: "Lại đây."
     
    Chỉnh sửa cuối: 19 Tháng mười hai 2021
  5. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 34: Chẳng lẽ tối nay phải ngủ ở đây?​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửu vương gia muốn nàng qua đó, Phượng Cửu Nhi không còn cách nào khác, chỉ có thể bước xuống giường đi về phía hắn.

    Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là bởi vì một bàn mỹ thực kia quá mức hấp dẫn.

    Từ sáng đến giờ, ngoại trừ chén trà vừa rồi mà Cửu vương gia ném qua thì đến một hạt cơm nàng cũng chưa ăn.

    Chiến Khuynh Thành đi đến bên cạnh bàn, tuỳ ý ngồi xuống. Mặc dù chỉ là một động tác tuỳ ý, nhưng thật sự là rất trêu người.

    Cho dù từ góc độ của nàng chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt, nhưng nửa khuôn mặt này cũng là tuyệt sắc vô song, mê hoặc chết người.

    Chỉ là không hiểu sao nàng cứ cảm thấy nửa khuôn mặt này có chút quen thuộc.

    "Không ăn?" Chiến Khuynh Thành bỗng nhiên nhìn nàng một cái.

    "Ăn!" Tuy rằng là người ở dưới mái hiên, nhưng không ăn sao mà được. Phượng Cửu Nhi bước nhanh đến, đặt mông xuống ngồi đối diện hắn, cầm đũa lên liền bắt đầu chuyển động.

    Đột nhiên mới nhớ tới, hình như người cổ đại ăn cơm đều chờ người có thân phận động đũa trước đúng không nhỉ?

    "Ở nơi này của bổn vương, không cần câu nệ."

    Phượng Cửu Nhi quả thật đã yêu chết giọng nói lạnh lùng, trầm ấm này của Cửu vương gia rồi: "Vậy ta không khách sáo nữa!"

    Đôi đũa lập tức rơi xuống miếng thịt kho tàu, lần này thật sự là không khách sáo nữa.

    Chẳng mấy chốc, miệng nàng đã đầy đồ ăn, trong chén cũng gắp một đống.

    Ngon quá! Thật sự là ăn rất ngon!

    Thịt này thật sự là thịt, không phải là thịt đông lạnh, thịt tươi, mềm, hoàn toàn là gà rừng được nuôi thả tự nhiên, cũng không phải là mấy thứ hàng nhái ở hiện đại.

    Còn có cá này, thịt cá không chỉ tươi ngon mà còn mềm mịn tuyệt vời!

    Dù chỉ là một cây rau xanh cũng ngọt ngọt thanh thanh, thật sự rất ngọt!

    Phượng Cửu Nhi chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như thế, nàng quả thật sắp phải lòng nhóm đầu bếp của Cửu vương phủ rồi!

    "No quá!"

    Sau bữa cơm, cũng không biết Cửu vương gia ngồi đối diện ăn nhiều hay ít.

    Dù sao thì nàng ăn không ít, hình như là ăn rất nhiều rất nhiều.

    "Thích sao?" Giọng nói của Cửu vương gia vẫn dễ nghe như vậy, sau khi ăn uống no đủ mà nghe được bỗng nhiên có một loại xúc động muốn đem hắn đẩy ngã.

    Phượng Cửu Nhi vội vàng thu lại tâm tư nhỏ của mình, gật gật đầu: "Ừm."

    "Thích như vậy, có thể cân nhắc chuyển tới phủ đệ của bổn vương ở."

    "Ừm ừm."

    Đột nhiên, nàng phát hiện lời này có chỗ không thích hợp: "Vương gia đây là có ý gì?"

    "Ý trên mặt chữ." Chiến Khuynh Thành ném đũa lên bàn.

    Đôi đũa đập vào đĩa tạo ra một âm thanh giòn tan, cánh cửa lập tức bị người đẩy ra ngay khi âm thanh kia vang lên.

    Phượng Cửu Nhi có chút sửng sốt khi nhìn thấy Ngự Kinh Phong dẫn hạ nhân vào cửa, trong nháy mắt đã đem đống bừa bộn trên bàn thu dọn sạch sẽ.

    Chờ sau khi mọi người rời đi, Phượng Cửu Nhi lập tức đứng dậy, nói nhỏ: "Vương gia, Cửu Nhi ăn no rồi, Cửu Nhi muốn về nhà."

    Nàng không rõ hắn có nhìn thấu mình hay không, hiện giờ trong lòng nàng vẫn có vài phần lo lắng và đề phòng như cũ.

    Chiến Khuynh Thành không nói lời nào, đáy mắt không biết xẹt qua cái gì, bỗng nhiên đứng lên, xoay người bước ra ngoài cửa.

    "Vương gia." Phượng Cửu Nhi đuổi theo phía sau hắn hai bước, hoàn toàn không hiểu hắn có ý gì.

    Tuy rằng Cửu vương gia đối với nàng có chút thân thiện, hắn cũng thật sự tuấn tú đến nỗi dễ dàng khiến nữ tử phát cuồng.

    Nhưng Phượng Cửu Nhi vẫn luôn cảm thấy ở bên cạnh hắn rất nguy hiểm!

    Chiến Khuynh Thành ra cửa, không thèm quay đầu nhìn nàng nửa con mắt.

    Phượng Cửu Nhi cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn rời đi, hoàn toàn không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

    Có thể tự mình lẻn đi không?

    Nhưng, Vương gia chưa đồng ý cho nàng rời đi, nếu như đi rồi lỡ chọc giận hắn thì sao?

    Chẳng lẽ tối nay phải ngủ ở đây?
     
  6. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 35: Cửu hoàng thúc, người chơi cùng Cửu Nhi đi!​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửu vương gia đang ở trong sân, không biết Ngự Kinh Phong đang bẩm báo cái gì cho hắn.

    Cách một quãng xa như thế, Phượng Cửu Nhi không có nửa phần cơ hội nhìn lén.

    Đương nhiên, chuyện của người khác vẫn không nên nghe, họa từ tai mà ra.

    Đang lo lắng không biết làm cách nào mới có thể cáo từ về nhà, bỗng nhiên bóng người mảnh khảnh kia khẽ chuyển động nhìn về hướng bên này.

    Tuy rằng khoảng cách này thật sự không gần, nhưng khi hắn nhìn lại như thế, Phượng Cửu Nhi tự biết hắn ra hiệu bảo nàng qua đó.

    Do dự một chút, cuối cùng cũng cất bước đi qua, giả vờ có chút bất an mà đi đến trước mặt hắn.

    "Đi theo bổn vương." Hắn đi về phía bên cạnh của đại sảnh.

    Phượng Cửu Nhi không chút do dự, lập tức đuổi theo.

    Bước đến tiền viện đại sảnh, giương mắt nhìn lên bóng dáng quen thuộc đang ngồi trên ghế trong đại sảnh.

    Thái tử điện hạ! Nhìn thấy Chiến Khuynh Thành, Chiến Dục Hành lập tức đứng dậy chào hỏi: "Cửu hoàng thúc."

    Tiếp đến, ánh mắt dừng lại trên người Phượng Cửu Nhi.

    Nhưng vào lúc này, Phượng Cửu Nhi đã làm một hành động khiến mọi người ở đây kinh ngạc đến ngây người, đó chính là núp sau lưng Cửu vương gia, thậm chí còn kéo tay áo của hắn.

    "Hỗn xược!" Ám vệ của Cửu vương gia lập tức nhảy ra, trường kiếm chĩa vào Phượng Cửu Nhi.

    Sắc mặt Chiến Dục Hành cũng biến đổi, trầm giọng tức giận nói: "Cửu Nhi, không được vô lễ, qua đây!"

    Nhưng Phượng Cửu Nhi không những không đi qua, ngược lại còn nắm tay áo Chiến Khuynh Thành chặt hơn: "Cửu hoàng thúc, Cửu Nhi sợ."

    Nàng gọi hắn là Cửu hoàng thúc! Giọng điệu này đối với hắn mà nói giống như coi hắn là một người thân có thể bảo vệ chính mình vậy!

    Mọi người trong phòng đều thay đổi vẻ mặt, người duy nhất vẫn giữ vẻ thờ ơ như cũ chỉ có một mình Chiến Khuynh Thành.

    Hắn nhẹ nhấp môi, nhàn nhạt nói: "Không cần sợ."

    "..."

    Mọi người hoàn toàn không nói nên lời!

    Cửu vương gia đang an ủi Cửu tiểu thư xấu xí này sao?

    Chiến Dục Hành hơi nhíu mắt, không biết hai người rốt cuộc có quan hệ gì: "Cửu hoàng thúc.."

    "Tìm bổn vương có việc gì?"

    Chiến Khuynh Thành di chuyển đôi chân dài, trong nháy mắt liền ngồi xuống ghế trong đại sảnh.

    Phượng Cửu Nhi một đường đi theo hắn, tựa như một tiểu tuỳ tùng.

    Hắn ngồi xuống, nàng liền đứng bên cạnh ghế, nhưng nàng cứ nắm chặt tay áo hắn không buông, giống như sợ hắn chạy mất vậy.

    Tất cả mọi người đều không hiểu, Cửu vương gia từ xưa đến nay vẫn luôn ghét nhất là có nữ nhân lại gần, lãnh tình cấm dục có tiếng, sao lại cho phép nha đầu này làm càn như thế?

    "Cửu hoàng thúc, hôm nay Cửu Nhi gây ra họa ở điện Tuyên Hoa, ta đến để mang nàng về lĩnh tội."

    Chiến Dục Hành nhìn Phượng Cửu Nhi, vẻ kinh ngạc trong mắt đã bị đè nén xuống: "Cửu Nhi, qua đây, không được vô lễ với Cửu hoàng thúc."

    Phượng Cửu Nhi mới không muốn qua đó, lúc này mang nàng hồi cung nhất định là vì mẫu hậu hắn tìm nàng trút giận.

    Vị Thái tử ca ca này, đã không còn là Hành ca ca nguyện ý bảo vệ Cửu Nhi như hồi nhỏ nữa.

    Bây giờ đối với hắn mà nói, mẫu hậu so với Phượng Cửu Nhi quan trọng hơn rất nhiều.

    Hôm nay Phượng Cửu Nhi ầm ĩ ở điện Tuyên Hoa thành ra như thế, nếu bị mang qua đó nhất định sẽ bị hoàng hậu nương nương lột thêm một lớp da.

    Dù sao thì nàng cũng là một "đứa ngốc", cho dù nàng có chết ở đây đi chăng nữa thì hoàng hậu nương nương cũng không thể kết tội nàng.

    Ai mà có thể tích cực cùng một đứa ngốc mãi như thế được?

    Phượng Cửu Nhi gắt gao nắm chặt ống tay áo của Chiến Khuynh Thành, không chỉ không buông ra mà còn lắc lắc nhẹ nhàng.

    "Cửu hoàng thúc, Cửu Nhi không muốn ở đây nữa, người cùng Cửu Nhi ra ngoài chơi đi."

    Bảo Cửu vương gia trăm công ngàn việc chơi cùng nàng?

    Những người trong ngoài phòng này, biểu tình của từng người cũng không cần phong phú như vậy đâu.

    Lỗ tai của bọn họ thật sự là không có tật gì đúng không?
     
  7. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 36: Bổn vương, muốn ngươi.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lòng Chiến Dục Hành có chút không vui.

    Tuy nói hắn cũng thật sự muốn từ hôn, bởi lẽ Cửu Nhi của hiện tại đã không phải là Cửu Nhi mà hắn thích nữa.

    Nhưng trước khi hắn chưa quyết định từ hôn lại nhìn thấy Phượng Cửu Nhi ỷ lại vào nam nhân khác, trong lòng có chút không thoải mái.

    "Cửu Nhi, còn dám hỗn xược, bổn thái tử sẽ tức giận!"

    Nhưng Phượng Cửu Nhi căn bản không thèm nhìn hắn một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào nửa gương mặt hoàn mỹ tuyệt sắc của Chiến Khuynh Thành.

    Vẫn luôn cảm thấy nửa gương mặt này rất quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi.

    Nhưng nàng không chắc..

    Bầu không khí có chút cứng ngắc, Cửu vương gia đang uống trà, tay áo thì bị Phượng Cửu Nhi kéo lấy, hắn đến nhíu mày cũng không nhíu chứ đừng nói gì tới có chút biểu hiện khó chịu nào.

    Ngay cả Chiến Dục Hành cũng không biết, rốt cuộc Cửu hoàng thúc đang nghĩ gì?

    "Cửu hoàng thúc.."

    "Cửu hoàng thúc, chơi cùng với Cửu Nhi đi mà, có được không?"

    Phượng Cửu Nhi đánh gãy lời nói của Chiến Dục Hành rồi lại túm lấy tay áo của Chiến Khuynh Thành.

    Ngay khi mọi người cho rằng Cửu vương gia sẽ dùng một tay ném cái đồ xấu xí này ra ngoài thì Chiến Khuynh Thành vậy mà lại gật gật đầu đứng dậy.

    Nhìn vào Chiến Dục Hành, thẳng thừng nói: "Nàng còn nhỏ, bảo hoàng hậu nương nương bao dung nhiều một chút."

    Ném lại những lời này, rồi để Phượng Cửu Nhi tuỳ ý túm lấy tay áo cùng ra khỏi đại sảnh.

    Chiến Dục Hành hoàn toàn không thể tin vào tai mình, Cửu hoàng thúc ngoại trừ quan tâm tới quân sự và chính sự, vậy mà lại còn nguyện ý chơi cùng với một tiểu nha đầu!

    Bọn họ quen biết nhau khi nào? Vì sao Cửu hoàng thúc lại bảo vệ Phượng Cửu Nhi?

    Những vấn đề này, không ai nguyện ý cho hắn đáp án.

    Phượng Cửu Nhi đi theo Chiến Khuynh Thành một đường đi thẳng tới hậu viện, ngay cả Ngự Kinh Phong cũng không theo kịp.

    Thẳng đến khi chắc chắn không ai nhìn thấy bọn họ nữa, nàng mới buông tay ra khỏi áo hắn, ngừng lại.

    "Tại sao không đi tiếp?" Chiến Khuynh Thành quay đầu lại, ánh mắt lãnh đạm dừng trên người nàng.

    "Vương gia.."

    "Sao không gọi là Cửu hoàng thúc?"

    Phượng Cửu Nhi thở ra một hơi, nói: "Cửu hoàng thúc.."

    Chỉ là cách xưng hô thôi mà, nếu hắn thích vậy thì cứ gọi như vậy đi.

    "Tại sao người lại giúp ta?"

    "Bổn vương giúp ngươi gì cơ?"

    "Nếu như không phải người giúp ta thì vừa nãy đã trực tiếp để Thái tử cho người mang ta đi rồi, cần gì phải tự mình đi cùng ta một chuyến?"

    Phượng Cửu Nhi cũng là một người thoải mái, nếu đã bị hắn nhìn thấu rồi vậy thì cũng không cần giả vờ nữa.

    Chiến Khuynh Thành nhìn vào mắt nàng, đột nhiên lóe lên một tia vui vẻ rồi biến mất.

    Ai nói nha đầu này ngu ngốc? Rõ ràng là rất thông minh cơ trí!

    Nàng giống như phỉ thuý thượng đẳng bị phủ một lớp bụi trần, chỉ chờ người thật sự tinh mắt đến khai quật.

    "Bây giờ vẫn còn muốn quay về Phượng phủ?"

    Hắn hỏi.

    Phượng Cửu Nhi thở ra một hơi, hắn không phải đã biết rõ rồi sao mà còn cố hỏi?

    "Quay về nhất định sẽ bị mang đi tiến cung, lại bị bà hoàng hậu độc ác kia ức hiếp!"

    "Bổn vương cũng là người của hoàng gia, ở trước mặt bổn vương mà nói xấu người hoàng gia, thật sự không sợ sao?"

    "Cửu Nhi còn nhỏ mà, Cửu hoàng thúc có thể bao dung một chút không phải sao?"

    Đây không phải là lời hắn nói sao?

    Bị nàng dùng chính lời nói của mình đáp lại, nhưng Chiến Khuynh Thành lại không có chút tức giận nào.

    "Hai ngày này muốn ở lại nơi này của bổn vương cũng được, chỉ là phải trả phí."

    Kỳ thật Phượng Cửu Nhi đã sớm biết, hắn giúp mình nhất định là có lý do.

    Nhiếp Chính Vương Cửu vương gia nắm trong tay quyền lực rất lớn, sao có thể là người lương thiện đơn giản được?

    Có thể đứng trên triều chính sừng sững không ngã, đều tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản.

    Nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt: "Người muốn cái gì?"

    "Bổn vương chính là thích nói chuyện với những người thông minh."

    Chiến Khuynh Thành nở nụ cười, nụ cười này khiến cho thiên địa vạn vật hoàn toàn mất đi màu sắc: "Bổn vương, muốn ngươi."
     
  8. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 37: Muốn mặt không mặt, muốn ngực không ngực.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cả một đêm, Phượng Cửu Nhi vẫn luôn thấp thỏm không yên.

    Sau khi Cửu vương gia nói câu "Muốn ngươi" thì hình như có việc cần phải xử lý nên rời đi rồi.

    Một hạ nhân đã dẫn nàng trở về, nhưng mà lại trực tiếp dẫn tới phòng ngủ của Cửu vương gia.

    Phải biết rằng cái viện này luôn luôn ở trạng thái người nhàn rỗi chớ tiến vào, tất cả những người có thể vào đây đều là thân tín của Cửu vương gia.

    Mà nàng hiện tại thật sự đến đây, lại trở về căn phòng này!

    Lúc sau, hạ nhân đưa nước nóng đến cho nàng tắm rửa còn đưa y phục đến để thay.

    Đây là.. ý nghĩa của việc nhường cho nàng tắm gội thay y phục?

    Ôi mẹ ơi, Cửu vương gia thật sự muốn nàng ở lại, làm nữ nhân của hắn sao?

    Sao có thể như vậy được?

    Lỡ như nửa đêm nàng không cầm lòng được ăn sạch sẽ hắn thì phải làm sao bây giờ?

    Ăn luôn thiên hạ đệ nhất mỹ nam, vẫn là phương thức nữ trên nam dưới.. Hehehe..

    Bang một tiếng, Phượng Cửu Nhi đang chìm trong ảo tưởng bị bàn tay của chính mình đập cho tỉnh mộng.

    Nghĩ cái gì vậy hả?

    Vậy mà không biết xấu hổ còn muốn ăn luôn người ta?

    Tuy rằng Cửu vương gia thật sự là tuyệt thế hào hoa phong nhã, xinh đẹp không gì sánh được..

    Ây, hình như từ này dùng để hình dung nữ nhân.

    Nhưng chính là người ta thật sự rất đẹp trai rất tuấn tú rất đẹp rất ưa nhìn, là sự thật mà!

    Lại bang thêm một tiếng, Phượng Cửu Nhi lại hung hăng đánh chính mình một cái nữa!

    Đẹp trai cũng không mài ra thành cơm ăn được, đừng có ảo tưởng nữa, làm nữ nhân của Cửu vương gia, đùa cái gì vậy trời!

    Ngẫm lại, nàng quyết định ở lại chính là thượng sách, so với việc bị Thái tử mang về đưa cho hoàng hậu thì ở lại nơi này càng an toàn hơn.

    Nam nhân này, thật sự quá nguy hiểm!

    Vừa đi đến bên cạnh cửa, Phượng Cửu Nhi liền quay trở về, trở lại bên cửa sổ, lặng lẽ mở cửa sổ ra.

    Không thể từ cửa chính đi ra ngoài, nhất định là có người canh gác ở đó, chỉ có thể bò ra từ cửa sổ thôi!

    Ngay lúc cửa sổ bị mở ra, vèo một tiếng, một bóng đen từ trên trời giáng xuống.

    "Cửu Nhi tiểu thư, mời người tắm gội thay y phục!"

    Là một nữ nhân, khinh công quả thực tuyệt vời!

    Phượng Cửu Nhi kém cỏi nhất chính là khinh công, nhìn thấy thân thủ của nữ tử này quá là ngưỡng mộ đi, thật muốn bái sư học nghệ từ nàng ấy!

    "Ngươi.."

    "Cửu Nhi tiểu thư, Vương gia sẽ sớm trở lại thôi, mời người tắm gội thay y phục!"

    Mặt hắc y nữ tử không chút cảm xúc, lặp lại lời nói vừa rồi.

    Phượng Cửu Nhi lập tức cảm thấy nhàm chán, bang một tiếng đóng cửa sổ lại.

    Vậy mà ngay cả cửa sổ cũng bị canh gác, xem ra là không có hy vọng trốn thoát rồi.

    Ngửi ngửi y phục trên người mình, đúng thật là có mùi mồ hôi, khó ngửi thật sự.

    Phượng Cửu Nhi thích nhất là sạch sẽ, biết chính mình tạm thời không có biện pháp chạy trốn, cho nên trước tiên chỉ có thể thích ứng.

    Cầm lấy y phục rồi đi vào phía sau bình phong.

    Nhưng nghĩ lại, vẫn là cảm thấy không an toàn, đi đến bên cửa sổ, lại mở cửa sổ ra lần nữa.

    "Này người ở bên ngoài, ta muốn đi tắm rửa, đừng để người khác xông vào, bằng không ta sẽ mách lẻo với Cửu hoàng thúc!"

    Hắc y nữ tử giật giật khóe môi, ở nơi tối tăm lạnh lùng đáp lại: "Vâng, Cửu Nhi tiểu thư."

    Nghe hướng âm thanh phát ra chắc là ở trên ngọn cây nào đó.

    Vượt nóc băng tường lợi hại như thế, quả nhiên vẫn là sở trường của người cổ đại, Phượng cửu Nhi cũng quyết định rồi, nhất định phải học khinh công cho tốt.

    Bằng không ở thời cổ đại này rất dễ bị người ta ức hiếp.

    Sau khi nghĩ thông suốt, cầm y phục đi vào phía sau bình phong, vui vẻ thoải mái tắm gội.

    Chỉ là nhìn thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu dưới nước, nhìn đến vết thương xấu xí trên mặt kia, vẫn là không nhịn được mà nhăn mày.

    Lớn lên xấu xí như vậy, Cửu hoàng thúc có ý đồ gì với nàng?

    Ngươi nói xem có ý đồ gì? Dáng người tốt sao?

    Lại cúi đầu xuống nhìn một cái, lập tức liền nhụt chí, còn không bằng Phượng Thanh Âm và Vinh hoàng hậu mà hôm nay nhìn thấy nữa là!

    Muốn mặt không mặt, muốn ngực không ngực, Cửu hoàng thúc có phải bị mù hay không, vậy mà muốn nàng làm nữ nhân của hắn?

    Thật sự là bị mù rồi mà!
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười hai 2021
  9. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 38: Đợi tắm gội xong, lại muốn ngươi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Cửu Nhi lôi kéo mái tóc dài ướt đẫm, lúc bước ra từ sau tấm bình phong, giọng nói kính cẩn của người canh gác cũng vừa lúc truyền vào từ bên ngoài: "Vương gia."

    Nàng nhíu mày, tiếp tục lau tóc.

    Ách nô làm vết sẹo này cho nàng, cũng không biết được làm từ chất liệu gì mà ngay cả rửa mặt cũng không bị rơi xuống.

    Nàng có thể phát hiện được là bởi vì nàng có nghiên cứu về thảo dược, trên vết sẹo này có thảo dược nàng tất nhiên có thể cảm giác được.

    Nhìn bóng dáng thanh dật kia đi vào cửa, Phượng Cửu Nhi cười ngốc nhìn hắn: "Cửu hoàng thúc, ta đã tắm rửa sạch sẽ rồi, bây giờ người muốn ta sao?"

    Nàng chưa quên, lúc trước khi công dụng của dược phát tác, khi bản thân mình không cẩn thận đến gần, hắn đã kháng cự theo bản năng.

    Chỉ là sau đó không kháng lại được hiệu lực của dược, mới đánh mất chính mình.

    Nghe nói thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử Cửu vương gia, vẫn luôn kính trọng nhưng không gần gũi đối với nữ tử, nàng muốn thử xem.

    Buông thõng mái tóc dài, Phượng Cửu Nhi cười hì hì chạy vội qua, chuẩn bị vùi đầu vào ngực hắn.

    "Cửu hoàng thúc, bây giờ ta có thể cho người rồi, nhanh lên, đến nào.."

    Nàng lẩm bẩm đôi môi mỏng của mình, định hôn lên môi hắn.

    Quả nhiên, ánh mắt Chiến Khuynh Thành trầm xuống, phản xạ có điều kiện đẩy nàng ra.

    Trong lòng Phượng Cửu Nhi vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn bình tĩnh mà oán hận nhìn hắn.

    "Cửu hoàng thúc, không phải người nói muốn người ta sao? Hiện tại người ta đã đưa tới cửa rồi, sao người lại còn đẩy người ta ra?"

    Giọng nói nũng nịu này, ngay cả nàng cũng nổi hết da gà, sao hắn có thể không chán ghét chứ?

    Nhưng Chiến Khuynh Thành chỉ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, bỗng nhiên nói: "Người đâu!"

    Hai tên hạ nhân lập tức đẩy cửa ra bước vào.

    Phượng Cửu Nhi mặt mày sáng ngời, hắn đang muốn cho người đuổi mình đi có phải không?

    Yên tâm, đêm nay nàng sẽ không trở về Phượng phủ đâu, nếu như bị người của Cửu vương phủ đuổi đi, nàng sẽ chạy ra ngoài cửa sau của Cửu vương phủ rồi ngủ một giấc. Đợi ngày mai trời sáng rồi nàng lại quay về.

    Mặc dù thanh danh của chính mình rất xấu, nhưng Cửu vương gia hắn thì khác, thanh danh của Cửu vương gia chính là tuyệt đối thần thánh, bất khả xâm phạm.

    Cho nên nữ nhân xấu xí là nàng đây mà bị truyền ra ngoài rằng đã qua đêm ở Cửu vương phủ, cũng tuyệt đối sẽ không có ai nghĩ rằng nàng và Cửu vương gia có quan hệ mập mờ gì.

    Cùng lắm là cảm thấy nàng đạp phải vận phân chó gì đó nên mới được Vương gia thu lưu.

    Nhanh lên, tới đây đuổi nàng đi đi! Mau mau!

    Ngay khi Phượng Cửu Nhi nén lại lòng vui sướng chờ bản thân bị đuổi ra ngoài, thì lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của Chiến Khuynh Thành, giọng nói hay đến nỗi làm cho lỗ tai nữ tử muốn mang thai lãnh đạm vang lên: "Đổi nước nóng."

    "Vâng, Vương gia." Hạ nhân nhận lệnh, lập tức khiêng bồn tắm ra ngoài.

    Phượng Cửu Nhi trợn tròn mắt, đổi nước nóng cái gì? Chẳng lẽ không phải muốn đuổi nàng đi sao?

    Ánh mắt lạnh lùng của Chiến Khuynh Thành dừng trên mặt nàng: "Nôn nóng?"

    Hắn bước tới bình phong, tuỳ ý cởy phục trên ngườ ra, ném lên trên.

    "Không sao, đợi bổn vương tắm gội xong, lại thỏa thích muốn ngươi."

    Phượng Cửu Nhi sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng mới ý thức được bản thân bị lời nói của hắn khinh bạc.

    Nhưng mà!

    "Ta là một nữ nhân xấu xí đó! Ngươi nhìn mặt ta đi!"

    "Đẹp xấu chẳng qua chỉ là đống da mà thôi, nếu bổn vương muốn mỹ nhân, lo gì không có?"

    Chiến Khuynh Thành không thèm quay đầu lại, lại thêm một lớp y phục bị hắn cởi xuống, ném trên bình phong.

    Thân hình cao ráo, rắn chắc cứ như vậy lộ ra một nửa!

    Thân hình tam giác ngược có thể nói là hoàn mỹ!

    Chóp mũi của Phượng Cửu Nhi gần như nóng ran, cuống quít quay mặt đi, không nhìn đến thân hình mê hoặc tâm trí này nữa.

    Không nghĩ tới Cửu vương gia lại mạnh miệng như vậy, vô số mỹ nhân lại không muốn, vậy mà lại muốn một nữ nhân xấu xí như nàng!
     
  10. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Bài viết:
    57
    Chương 39: Cửu hoàng thúc, người muốn làm gì?​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ nhân cúi đầu bưng nước nóng vào, thậm chí không dám hé mắt nhìn Cửu vương gia đang đứng bên cạnh bình phong.

    Cho dù đều là nam nhân, nhưng thân thể của Cửu vương gia há có thể bị ánh mắt của bọn họ làm bẩn?

    Thế mà nữ nhân xấu xí này lại nhìn chằm chằm Vương gia của bọn họ, quả thật đáng giận mà!

    Cửu vương gia không hề để ý tới Phượng Cửu Nhi.

    Sau khi hạ nhân lui ra ngoài, hắn dùng ngón tay thon dài chạm nhẹ lên chiếc đai lưng nạm vàng, phịch một tiếng, đai lưng rơi xuống.

    Phượng Cửu Nhi nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, cứ như vậy không cẩn thận nhìn thấy được động tác cởi quần của Cửu vương gia.

    Hai tròng mắt gần như muốn lăn trên mặt đất!

    Động tác này.. có cần phải đẹp xuất sắc như vậy không?

    Nàng không thể tưởng tượng được một việc tầm thường như cởi quần mà lại có thể bị hắn làm đến mê hoặc tâm tính như thế.

    Đặc biệt là khi hắn mặc ống quần hơi mỏng, tùy ý ném quần dài lên bình phong, phần tiêu sái kia càng làm cho người ta điên cuồng.

    Phượng Cửu Nhi không phải cố ý, nàng đã nghĩ kỹ rồi, nhất định phải quay mặt đi, không được nhìn!

    Nhưng mà!

    Nhưng mà!

    Bóng lưng đẹp như vậy, dáng người gợi cảm như vậy, chân dài vai rộng eo thon như vậy..

    Tuyệt quá đi!

    Ánh mắt dán lên người hắn, không nỡ rời đi chút nào!

    Khi hắn nghiêng mặt qua một bên, sườn mặt hoàn mỹ kia càng kinh diễm đến mức làm cho người ta muốn hét lên!

    Có những người sống mười kiếp cũng không có cơ hội nhìn thấy dáng vẻ Cửu vương gia cởi y phục, nhưng mà nàng nàng nàng!

    Có tính là nhặt được hời không nhỉ?

    Chỉ là sườn mặt hoàn mỹ tinh xảo này sao lại cảm thấy quen thuộc như vậy..

    "Nhìn đủ chưa?" Đột nhiên, giọng nói trầm ấm của nam nhân truyền vào màng nhĩ.

    Vừa rồi Phượng Cửu Nhi rõ ràng đã nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên bị giọng nói hờ hững của hắn cắt ngang.

    Ý thức được bản thân mình nhìn chằm chằm vào bóng lưng trần gợi cảm của người ta, nhìn đến mức hai mắt đăm đăm, Phượng Cửu Nhi lập tức hít hà một hơi, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, cách xa hắn.

    "Xem ra ngươi đối với thân thể của bổn vương không phải như biểu hiện kháng cự của ngươi."

    Bỏ lại lời này, Chiến Khuynh Thành sải đôi chân dài bước vào phía sau bình phong.

    Cách một tấm bình phong, vẫn còn có thể nhìn thấy thân hình cao lớn rắn chắc của hắn bước vào bồn tắm.

    Phượng Cửu Nhi có chút dao động, không phải nàng thật sự háo sắc như thế, mà là nam nhân này thật sự quá yêu nghiệt.

    Đừng nói là nàng, đổi lại bất kỳ nữ nhân nào đi chăng nữa thì nàng dám cam đoan ở trước mặt Cửu vương gia cũng tuyệt đối không thể nào kháng cự lại được phần mị lực này.

    Không xông qua đó đánh gục hắn rồi đặt ở trên giường muốn làm gì thì làm cũng coi như định lực của nàng đủ tốt rồi.

    Cũng không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên từ sau bình phong truyền đến một tiếng rào rào, hắn đi lên rồi!

    Nam nhân chỉ tuỳ ý vung tay lên, một chiếc áo choàng tắm đã rơi xuống người hắn, nhẹ nhàng bọc lấy thân hình cao lớn của hắn.

    Lúc bước ra từ sau bình phong, trên người còn phảng phất mang theo hơi nước.

    Trong một ngày nắng nóng như này mà hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy nóng bức, ngược lại còn mang lại cho người ta cảm giác lạnh rùng mình.

    Thấy hắn đi về phía mình, Phượng Cửu Nhi vô thức lùi lại hai bước.

    "Cửu vương gia.." Hắn lại nhíu mày, vậy mà lại không thích nàng gọi mình như vậy.

    Phượng Cửu Nhi có chút bất đắc dĩ, mím môi nói: ".. Cửu hoàng thúc, rốt cuộc người gọi ta ở lại làm cái gì?"

    Muốn nàng?

    Đây là chuyện không thể nào, người thông minh như nàng tuyệt đối sẽ không tin.

    Hắn nhất định có ý xấu khác.

    Nhưng không nghĩ tới, Chiến Khuynh Thành lại sải đôi chân dài trong giây lát đứng trước mặt nàng.

    Phượng Cửu Nhi còn chưa kịp phản ứng lại, thân thể bỗng nhiên nhẹ đi, cả người đều bị hắn bế lên.

    "Cửu hoàng thúc, người muốn làm gì?" Nàng vô thức thả hai tay lên ngực hắn, kháng cự!

    Trên mặt Chiến Khuynh Thành không chút biểu cảm, nhàn nhạt nói: "Ngươi cho rằng bổn vương thích đùa giỡn với người khác sao?"

    Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn làm Phượng Cửu Nhi không thể tin mà ý thức được, hắn thật sự không phải nói đùa!

    Đột nhiên, thân thể nhẹ đi, cả người bị hắn ném ra, nhẹ nhàng rơi xuống giường.

    Phía sau là giọng nói lãnh đạm và trầm thấp không bao giờ thay đổi: "Bổn vương muốn ngươi, ngay bây giờ!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...