[Edit] Nữ Nhân Của Vương, Ai Dám Động! - Niêm Hoa Nhạ Tiếu

Discussion in 'Truyện Drop' started by Hồng Y cô nương, Nov 17, 2021.

  1. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 20: Là đang cười nhạo nàng không đủ mị lực sao?​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngươi muốn làm gì?" Phượng Cửu Nhi muốn đẩy hắn ra.

    Đế Vô Nhai chỉ tùy ý nhẹ nhàng ôm nàng liền phong tỏa tất cả đường lui của nàng.

    Khí lực bị đánh mất của nàng đang dần dần ngưng tụ, nhưng vẫn không chống nổi một cái ôm tùy ý của hắn.

    Rõ ràng dễ thấy rằng sức lực nam nhân và nữ nhân chênh lệch.

    Cứ bị hắn ôm như vậy, nhìn tình huống trên người nàng hiện giờ, tư thế này thật sự là mập mờ khiến người đỏ mặt.

    "Buông ra!" Phượng Cửu Nhi lớn như vậy, trước giờ chưa từng bị nam nhân khinh bạc qua, chỉ trừ Cửu vương gia đêm qua.

    Nhưng lúc ấy Cửu vương gia bị bỏ thuốc mê hoặc tâm tính, không phải hắn cố ý.

    Nhưng nam nhân này rõ ràng là cố ý!

    Nàng dùng sức giãy dụa: "Buông ta ra!"

    Đế Vô Nhai tiện tay đẩy một cái, thân thể Phượng Cửu Nhi bị hắn đẩy tới, đưa lưng về phía hắn.

    Cánh tay dài của hắn vòng ra phía sau nàng, kéo nàng vào ngực mình.

    Mùi hương trên người Phượng Cửu Nhi, quả nhiên có thể khiến hắn ngưng thần tĩnh khí, huyết khí quanh năm sôi trào hành hạ hắn cũng dần dần chìm xuống.

    Đế Vô Nhai nhắm mắt, thân thể và tinh thần chưa từng được thả lỏng như vậy.

    Phượng Cửu Nhi quả thực không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, rõ ràng cởi sạch y phục nàng, còn ôm nàng lăn lộn trên giường, nhưng hắn ngoại trừ ôm nàng, cũng không có bất kỳ cử động làm loạn nào khác.

    Thậm chí, hình như hắn đã ngủ rồi?

    Đây là đang cười nhạo dáng dấp nàng quá xấu xí không đủ mị lực, người ở trong ngực hắn vẫn không thể khiến hắn nảy sinh xúc cảm sao?

    Ý gì vậy?

    Thế nhưng hắn ngủ rồi, đối với nàng mà nói, ít nhất không phải là chuyện xấu.

    Dè đặt muốn đẩy hắn ra, nhưng không nghĩ tới, cánh tay Đế Vô Nhai ôm nàng lại chặt như vậy, đẩy nửa ngày vẫn không động đậy chút nào.

    Kinh mạch bị nội lực của hắn chấn thương vẫn chưa khỏi hẳn, sau khi đẩy một hồi, Phượng Cửu Nhi cũng mệt dần.

    Chỉ bị một nam nhân xa lạ ngay cả mặt cũng không thấy rõ ôm ngủ, rất không được tự nhiên..

    Rạng sáng hôm sau, Phượng Cửu Nhi tỉnh lại trong một chiếc xe ngựa, khi tỉnh lại, trên người đã mặc y phục đầy đủ.

    Xe ngựa dừng trên đất bằng ở hậu sơn, vén rèm xe lên nhìn một cái, xung quanh hoang vắng không người ở.

    Nhưng nàng rất nhanh liền nhận ra, nơi này là hậu sơn Phượng gia.

    Vậy mà lại bị đưa đến chỗ này.

    Bực mình nhất là nàng thậm chí còn không biết mình được mặc y phục vào không biết, được đưa tới nơi này từ bao giờ.

    Tính cảnh giác tôi luyện từ lúc trước rốt cuộc đi đâu cả rồi?

    Từ trên xe nhảy xuống, Phượng Cửu Nhi kinh ngạc phát hiện, không chỉ có gân mạch lành lặn, còn có một phần khí tức ấm áp trong thân thể.

    Có người vận công trị thương cho nàng! Chẳng lẽ, là tôn chủ Thiên Tôn môn Đế Vô Nhai?

    Nam nhân kia ngay cả mặt cũng không muốn cho người khác thấy, rốt cuộc là người có thân phận thật sự như nào?

    Ngẩng đầu nhìn chân trời một cái, Phượng Cửu Nhi không chần chừ nữa, bước nhanh tới cửa sau Phượng phủ.

    Xa xa trên đỉnh núi, một bóng người mảnh khảnh đứng đón gió.

    Gió núi thổi bay mái tóc dài của hắn, phất qua gương mặt tuấn tú tuyệt thế, vẻ đẹp khuynh thành khiến cảnh vật xung quanh nhất thời mất đi sắc thái.

    "Vương gia, nàng ấy đã trở về rồi." Ngự Kinh Phong nhìn Chiến Khuynh Thành một cái, lại nhìn bóng người nhỏ nhắn dưới núi càng lúc càng xa kia, trong lòng có mấy phần bất an.

    "Vương gia, người dùng thân phận tôn chủ gặp nàng, vạn nhất bị nhận ra, chúng ta.."

    Lời chưa nói xong, trước mắt thoáng thấy một bóng đen, liền thấy Cửu vương gia ống tay áo vung lên, xoay người đi.

    Vương gia làm việc, hắn há có thể chất vấn?

    Nhìn dáng vẻ này, những ngày sắp tới trong cuộc đời vương gia, chỉ sợ sẽ nhiều hơn một tiểu nha đầu Phượng Cửu Nhi.

    Cũng không biết, đây đối với Vương gia mà nói, kết quả là phúc hay họa?

    Liếc mắt nhìn về phía bóng người Phượng Cửu Nhi biến mất lần nữa, Ngự Kinh Phong thở dài một hơi, xoay người đuổi theo Chiến Khuynh Thành.
     
  2. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 21: Thân thủ nhanh nhẹn như vậy.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Phượng Cửu Nhi bước vào Phượng phủ, rất rõ ràng cảm giác được bầu không khí không đúng lắm.

    Dọc theo đường đi không gặp gười nào, nàng nhanh chóng trở lại tiểu viện mình ở, nhưng tìm khắp nơi không thấy ách nô.

    Phòng ách nô vẫn luôn chỉnh tề, hắn là một người yêu sạch sẽ, cho dù đơn sơ, nhưng vẫn thư thái nho nhã.

    Nhưng hôm nay, bàn ghế trong phòng hắn vương vãi trên đất, cốc chén bể nát còn rải rác trên đất.

    Ách nô xảy ra chuyện!

    Phượng Cửu Nhi nhanh chóng rời khỏi tiểu viện, cuối cùng cũng tìm được một thị vệ đi ngang qua ở tiền viện: "Ách nô đâu?"

    Thị vệ kia nhìn nàng một cách khinh thường, khinh miệt nói: "Đêm qua ách nô ăn trộm đồ trang sức của Thanh Âm tiểu thư, bị mang tới địa lao thẩm vấn rồi."

    "Cái gì?" Phượng Thanh Âm đáng chết, từ trước tới nay ách nô không tham luyến tiền tài, đây rõ ràng là vu khống!

    Phượng Cửu Nhi vừa xoay người, lập tức chạy tới địa lao.

    Còn chưa tới nơi, đã nghe được bên ngoài có người đang nói chuyện: "Tên này thật cứng đầu, đánh cả một đêm vẫn không chịu nhận tội."

    "Nghe nói đã thay người hành hình lần thứ ba rồi, hắn thật lợi hại, tựa như không biết đau vậy."

    "Chắc là cũng ngốc như chủ tử mà hắn theo, quả thật là không biết đau, ha ha ha.."

    Bóng người Phượng Cửu Nhi lướt qua trước mặt bọn họ nhanh như gió, đảo mắt đã biến mất trong lối vào địa lao.

    Địa lao là nơi mà phủ đệ nào cũng sẽ có, chuyên dùng để trừng phạt phạm nô bộc phạm sai lầm.

    Hiện giờ phòng giam trong địa lao nồng nặc mùi máu tanh.

    Ách nô bị trói trên một giá gỗ, cả người đều là roi thương, máu tươi thấm đẫm y phục, nhuộm đỏ một mảng lớn.

    Thị vệ đứng bên cạnh hắn, cứ một roi lại hỏi một câu: "Có phải ngươi trộm dây chuyền vàng của bát tiểu thư đích đúng không, nếu ngươi thừa nhận, thì gật đầu một cái."

    Mặt ách nô không cảm xúc, trên khuôn mặt giăng đầy vết sẹo là từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, nhưng từ đêm qua đến bây giờ hắn vẫn cứ như thế, ngay cả hừ đều một tiếng cũng chưa từng.

    "Đồ ngu! Ngay cả roi cũng không sợ!" Thị vệ hừ lạnh.

    Đột nhiên soạt một tiếng, rút bội kiếm bên hông ra, đâm một kiếm về phía cánh tay ách nô.

    "Đánh một đêm vẫn không chịu nhận, thật sự tưởng rằng bọn ta không dám làm gì ngươi đúng không?"

    Bát tiểu thư đã phân phó, nhất định phải bắt hắn nhận tội, cho dù phải bức cung.

    Nào ngờ tên tiện nô này chịu đựng giỏi như vậy, chịu đựng đến bây giờ vẫn không chịu nhận tội!

    Một kiếm kia, mắt thấy sắp rơi xuống cổ tay ách nô.

    Trường kiếm sắc bén như vậy, dù không chặt đứt được tay hắn, cũng sẽ chém đứt gân tay.

    Nếu kiếm này đi xuống, tay ách nô sẽ bị phế!

    "Dừng tay!" Phía sau, có người một cước đá văng cửa phòng giam.

    Uỳnh một tiếng vang thật lớn, hai tên thị vệ đang hành hình bên trong bị dọa sợ.

    Hai người sửng sốt một chút, một kiếm kia cứ thế ngừng lại.

    Thị vệ cầm kiếm đang định quay lại, bỗng nhiên trước mắt chợt lóe một bóng trắng, đã có người đi tới bên cạnh hắn.

    Ngay sau đó, cổ tay truyền tới một trận đau nhói, thị vệ kêu thảm một tiếng, gân tay đã bị đánh gãy!

    "Cửu tiểu thư!" Một tên thị vệ khác bị sợ đến hồn phi phách tán, lập tức rút trường kiếm ra muốn tự vệ.

    Chỉ nghe được rầm một tiếng, Phượng Cửu Nhi đoạt lại trường kiếm từ trong tay thị vệ, dùng thế ác liệt đâm tới.

    Ngay cả nàng ra tay lúc nào tên thị vệ kia cũng không biết, trường kiếm trong tay đã bị nàng một kiếm đẩy ra.

    "A.." Tiếng kêu thảm thiết, máu tươi tràn lan, thị vệ ngã xuống đất, gân tay cũng bị hủy!

    Chỉ trong phút chốc, hai tên thị vệ toàn thương dưới tay Phượng Cửu Nhi.

    Nàng học kiếm pháp từ lúc nào, thân thủ từ bao giờ lại trở nên nhanh nhẹn lợi hại như vậy?

    Ách nô nhìn nữ tử bước tới bên cạnh mình, đáy mắt đều là kinh ngạc..
     
  3. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 22: Ta cũng đâu chiếm tiện nghi của ngươi.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không cần giải thích với ta, ta đưa ngươi về thoa thuốc."

    Phượng Cửu Nhi biết ách nô muốn nói gì, mặc dù hắn căn bản không nói ra lời.

    Lúc trước Phượng Cửu Nhi không biết võ công, nhưng thân thủ của nàng, rõ ràng không tệ.

    Hai tên thị vệ chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng Cửu Nhi đỡ ách nô từ trên kệ gỗ xuống.

    "Cửu tiểu thư, ách nô trộm đồ của bát tiểu thư, nhân chứng vật chứng đều ở đây, hắn không thể chối cãi."

    Một tên thị vệ trong đó cuối cùng cũng tỉnh lại, đỡ tay phải bị gãy gân mạch của mình thở hổn hển.

    "Cửu tiểu thư, người cố tình đưa hắn về, không sợ lão gia cùng lão thái gia quở trách sao, người đảm đương nổi sao?"

    Còn nữa, Cửu tiểu thư trước mắt này, sao lại nhìn không giống người bình thường nhỉ?

    Thậm chí, cặp kia đen nhánh vân mâu kia của nàng còn lóe ra tia sáng cơ trí?

    Chẳng lẽ nàng không phải là đứa ngốc kia sao?

    "Vậy sao?" Phượng Cửu Nhi đỡ ách nô, nhìn thị vệ trên đất, đột nhiên môi mỏng cong lên, cười nhạt.

    Rõ ràng là đang cười, nhưng nụ cười kia lại băng lãnh giống như hàn khí.

    "Bổn tiểu thư có đảm đương nổi hay không cũng không tới phiên ngươi quan tâm."

    Đột nhiên, mâu sắc nàng trầm xuống, cổ tay chuyển động một cái.

    Chỉ thấy một đạo ngân quang thoáng qua, thị vệ trên đất nhất thời kêu rên một tiếng, lần này trực tiếp đau đến hôn mê bất tỉnh.

    "Các ngươi biết rõ ách nô bị oan, vậy mà còn muốn bức cung, giúp người xấu làm chuyện ác, giữ lại đôi tay này cũng chính là gieo họa!"

    Ting một tiếng, Phượng Cửu Nhi vứt trường kiếm dính máu xuống đất, đỡ ách nô sải bước ra ngoài phòng giam.

    Tên thị vệ còn thanh tỉnh nhìn tên thị vệ kia bị đứt cả hai gân tay, hãi đến mức sắc mặt ảm đạm, hừ cũng không dám hừ một tiếng.

    Cửu tiểu thư lại trở nên đáng sợ như vậy sao, thật là không thể tưởng tượng nổi!

    Rốt cuộc là nàng ngốc thật hay ngốc giả? Hay là bởi vì ngốc nên không biết trời cao đất rộng, ngay cả thị vệ của bát tiểu thư cũng dám đả thương.

    Hay là nói, nàng căn bản không phải là ngốc, mà là gan lớn hơn trời?

    Cuối cùng, sau khi Phượng Cửu Nhi đỡ ách nô đi xa, thị vệ kia lên tiếng hô to: "Cửu tiểu thư cướp ách nô đi rồi, người đâu! Mau thông báo cho bát tiểu thư, người đâu!"

    Trên người ách nô chằng chịt vết roi.

    Lúc Phượng Cửu Nhi cởi y phục cho hắn, hắn còn đỏ mặt, kháng cự mấy phần.

    Tựa hồ, từ khi hắn hiểu chuyện đến giờ, chưa từng cởi áo trước mặt cô nương gia nào.

    Ngay cả Phượng Cửu Nhi để hắn hầu hạ lâu như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy thân thể hắn.

    "Ngươi coi như ta là đại phu không được à? Ta cũng đâu chiếm tiện nghi của ngươi."

    Phượng Cửu Nhi nhéo cổ áo hắn, không nặng không nhẹ kéo một cái: "Chỉ là xử lý vết thương thôi, đừng suy nghĩ gì nhiều."

    Mặt ách nô đỏ hơn, mặc dù vết sẹo trên mặt trải rộng, nhưng vẫn thấy rõ ửng đỏ.

    Nam nhân thời đại này quả nhiên bảo thủ, nàng cũng không nói muốn cởi quần hắn mà.

    Nếu đổi lại ở hiện đại, cởi mấy bộ y phục thì tính là gì đâu chứ?

    Áo bị cởi ra, vết roi trên người ách nô nhất thời hiện rõ trong tầm mắt Phượng Cửu Nhi.

    Một đường lại một đường, chằng chịt khắp nơi, tất cả đều rỉ máu, máu tươi nhiễm đỏ một mảng!

    Đáng hận nhất là, đuôi roi kia còn có gai ngược, xung quanh khuôn ngực trước mắt hiện giờ đều là vết thương rướm máu, nhìn rất kinh hãi.

    Dù lúc trước Phượng Cửu Nhi đã nhìn quen các vết thương lớn nhỏ, nhưng sau khi thấy vết thương trên người ách nô, vẫn không nhịn được hít một hơi khí lạnh.

    Nghe nói hắn bị hành hạ suốt từ đêm qua đến giờ, nhưng ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng.

    Sức nhẫn nại mạnh mẽ như vậy, rốt cuộc là đã luyện như thế nào?
     
  4. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 23: Đôi cẩu nam nữ không biết liêm sỉ.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng sợ, ta sẽ chữa khỏi vết thương cho ngươi."

    Phượng Cửu Nhi đứng lên: "Ta đi lấy chậu nước nóng rồi quay lại, ngươi không được chạy loạn."

    Bây giờ, vú nuôi không có ở đây, ách nô lại bị thương, nơi này, ngoại trừ nàng tự mình động thủ, ngay cả một nô bộc cũng không có.

    Ách nô vội vã muốn đứng lên, Phượng Cửu Nhi ấn hắn ngồi xuống.

    "Đừng lộn xộn, vết thương của ngươi mặc dù không đến mức chết người, nhưng ngoại thương không hề nhẹ."

    "Ta sẽ quay lại ngay, ngươi cứ ngồi ở đây, nhớ không được lộn xộn, đây là mệnh lệnh."

    Ách nô quả nhiên không dám cử động nữa, an tĩnh ngồi trên ghế, nhìn nàng cầm chậu nước rời đi.

    Sâu trong đôi mắt xinh đẹp ẩn chứa tia sáng phức tạp không ai hiểu.

    Cửu tiểu thư.. Không còn là Phượng Cửu Nhi ngu ngốc nữa, vừa rồi xuất thủ nhanh chóng chính xác tàn nhẫn, đánh gãy gân tay của hai tên thị vệ, đao phong có chừng mực..

    Rất nhanh, Phượng Cửu Nhi đã bưng nước nóng quay lại, bắt đầu xử lý vết thương trên người cho ách nô.

    Vừa mới bắt đầu, ách nô vẫn có chút không được tự nhiên, nhưng về sau lại bị nàng làm cho chấn động.

    Thủ pháp Phượng Cửu Nhi xử lý vết thương, không ngờ lại thành thạo như vậy!

    Rửa sạch, nhặt gai, thoa thuốc, băng lại, còn sắc bén hơn so với tay lão luyện hành tẩu giang hồ nhiều năm!

    Ách nô cứ lẳng lặng nhìn Phượng Cửu Nhi như vậy, cho đến khi Phượng Cửu Nhi ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Ngươi thật sự không cảm thấy đau sao?"

    Mày kiếm đậm như mực của ách nô hơi nhíu lại, đau!

    "Ách nô, cái chết của vú nuôi không phải là sự cố, mà là có người ủ mưu sau lưng, Phượng phủ cấu kết nội gian với người bên ngoài, nhưng bây giờ ta vẫn chưa xác định được là ai."

    Ách nô mím môi, gật đầu, cõi lòng mang đầy thành khẩn: "Ừ."

    Thanh âm này trầm thấp dễ nghe hơn so với Phượng Cửu Nhi tưởng tượng!

    Thật ra giọng của ách nô rất êm tai, chỉ là không biết tại sao lại không nói ra đầy đủ được.

    Nàng thở dài: "Ý của ta chắc ngươi cũng hiểu, không thể lộ tin này ra, nửa điểm cũng không thể tiết lộ ra bên ngoài, trong bóng tối có người đang nhìn ngó ta."

    Nhóm người đầu tiên muốn uy hiếp nàng đêm qua, có lẽ có liên quan đến cái chết của vú nuôi, chỉ tiếc còn chưa kịp điều tra rõ đã bị tôn chủ Thiên Tôn môn cướp đi.

    Nhưng, nếu những người đó có thể tới, nhất định sẽ không tùy tiện bỏ qua cho nàng.

    Bọn họ sẽ còn quay lại..

    "Ách nô, muốn cởi quần không?" Xử lý xong hết vết thương nửa người trên của hắn xong, Phượng Cửu Nhi lấy y phục sạch sẽ tới, choàng thêm cho hắn.

    Nhưng, vừa nghe nói đến cởi quần, ách nô nhất thời đỏ mặt, hai tay kéo quần thật chặt.

    "..."

    Nếu không phải trên người hắn hiện giờ có vết thương nhìn rất kinh hãi, nhất định Phượng Cửu Nhi sẽ không nhịn được cười lớn thành tiếng.

    Không phải chỉ là cởi quần thôi sao? Có cần khẩn trương như vậy không? Thật giống như sợ nàng sẽ xé quần hắn muốn chết vậy.

    "Ta không cởi quần ngươi cũng được, nhưng ngươi phải mang thuốc này về, tự mình.."

    Đột nhiên, mi tâm Phượng Cửu Nhi nhíu chặt.

    Ách nô chợt đứng lên, nhanh chóng mặc xong y phục lên người.

    Cửa phòng ầm một tiếng bị người một cước đá văng, Phượng Thanh Âm dẫn mười mấy thị vệ, cứ thế xông vào.

    "Phượng Cửu Nhi, ách nô.." Nhưng lời nàng còn chưa nói hết, giương mắt liền thấy bộ dáng ách nô đang mặc y phục.

    Mi mắt Phượng Thanh Âm sáng lên, trong lòng nhất thời vui sướng một trận.

    "Phượng Cửu Nhi, ban ngày ban mặt, ngươi lại cùng ách nô làm ra loại chuyện này! Người đâu, trói bọn họ lại cho ta!"

    Mười mấy thị vệ trong nháy mắt tràn tới, vây thành đoàn quanh bọn họ.

    Phượng Thanh Âm tiến lên một bước, đáy mắt đều là ý cười hưng phấn kích động: "Ta phải dẫn các ngươi đến gặp phụ thân, để phụ thân xử trí đôi cẩu nam nữ không biết liêm sỉ các ngươi!"
     
  5. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 24: Nhanh! Đánh chết bọn chúng!​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười mấy tên thị vệ sải bước tiến lên, vây quanh Phượng Cửu Nhi cùng ách nô.

    Sắc mặt ách nô trầm xuống, theo bản năng kéo Phượng Cửu Nhi ra sau mình, ánh mắt sắc bén dừng trên người Phượng Thanh Âm.

    Ánh mắt kia, lại giống như một băng đao sắc bén đâm thẳng lòng người!

    Phượng Thanh Âm bị sợ hết hồn, theo bản năng lui về sau hai bước.

    Nam nhân trước mắt này thật sự là ách nô sao? Sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy?

    Nhưng rất nhanh nàng đã trấn định lại, nhìn hai người cười nhạt.

    "Các ngươi lén lút làm ra chuyện như vậy mà vẫn còn dám bất kính với ta? Mau! Trói bọn họ lại!"

    "Vâng, bát tiểu thư!" Bọn thị vệ đáp một tiếng, lập tức vọt tới chỗ ách nô.

    Ách nô siết chặt lòng bàn tay, đang muốn liều chết cùng những người này, không ngờ có người cầm lấy tay hắn, cứ thế hóa tan đi một nửa lửa giận đang sôi trào của hắn.

    "A.." Một tiếng hét thảm vang lên, thị vệ xông đến trước hai người nắm cổ tay, lăn lộn trên mặt đất.

    Mọi người sợ hết hồn, định thần nhìn lại, nhưng không thấy thị vệ có bất kỳ chỗ nào bị thương.

    Phượng Thanh Âm nổi giận, đi tới đá một cước vào người tên thị vệ: "Ngươi làm gì vậy hả? Đứng lên cho ta!"

    "A.. Bát, bát tiểu thư, tay ta, tay ta.."

    "Vô dụng, mau đứng lên!" Phượng Thanh Âm lại đạp một cước, mới nhìn thị vệ xung quanh: "Ngây ra đó làm gì? Còn chưa động thủ?"

    Từng người một mới kịp phản ứng lại, lập tức xông lên trước.

    "A.." Đột nhiên, lại có hai tên thị vệ nắm cổ tay, đau đớn liên tục kêu thảm thiết.

    Phượng Thanh Âm nhìn chằm chằm Phượng Cửu Nhi đứng phía ách nô: "Phượng Cửu Nhi, ngươi làm gì vậy?"

    "Ta làm gì là làm gì?" Phượng Cửu Nhi nhún nhún vai, mặt đầy vô tội: "Ngay cả đụng ta cũng không đụng đến bọn họ."

    "Tay ngươi rõ ràng có động!"

    "Tay ta động một cái là bọn họ sẽ ngã xuống sao? Thanh Âm tỷ tỷ, ý tỷ là ta là thần tiên sao?"

    "Ngươi!" Phượng Thanh Âm không tin tà thuật, đoạt lấy trường kiếm trong tay thị vệ.

    Nàng không dám đả thương Phượng Cửu Nhi, ít nhất bây giờ không dám, cho nên một kiếm này, nàng dùng sức đâm về phía ách nô.

    "Tiện nô to gan, lại dám tư thông với Cửu tiểu thư!"

    Tư thông! Hai chữ này khiến lòng bàn tay ách nô siết chặt một lần nữa.

    Bọn họ làm nhục hắn hành hạ hắn không sao, nhưng quyết không thể làm nhục tiểu thư!

    Nhưng ách nô còn chưa kịp động thủ phản kháng, đột nhiên Phượng Thanh Âm kêu thảm một tiếng, trường kiếm rơi trên mặt đất, nàng kinh hoàng thất thố ôm chặt gò má mình.

    "Mặt ta, mặt ta!"

    Gò má đau rát, không biết bị thứ gì đánh tới, Phượng Thanh Âm hoảng đến mức cơ hồ muốn rơi lệ, nàng khẩn trương nhất chính là gương mặt này của mình!

    "Đánh chết bọn họ! Đánh chết đôi cẩu nam nữ này! Đánh chết bọn họ!"

    Phượng Thanh Âm lui ra ngoài vòng chiến, vừa gào vừa hét: "Mau! Đánh chết bọn họ!"

    Một đám thị vệ nhìn Phượng Cửu Nhi, cũng không biết là có phải thật sự đánh chết nàng cùng ách nô hay không, dù sao người ta cũng là.. cửu tiểu thư..

    Phượng Cửu Nhi tiến lên một bước, đứng trước mặt ách nô, mắt lạnh nhìn chằm chằm bọn họ.

    "Ta là tiểu thư chân chính của Phượng gia, chủ tử của các ngươi chỉ là dưỡng nữ phụ thân ta nhận về, các ngươi thật sự nghe lời nàng ta mà hạ thủ với ta sao?"

    Nàng đứng nghiêm trước mặt mọi người.

    Cửu tiểu thư trước nay vâng vâng dạ dạ ngây ngô ngốc nghếch hôm nay lẫm nhiên lạnh lùng, cái nhìn kia, đến thần thánh cũng không thể xâm phạm!

    Khí khái như vậy, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng chưa chắc sẽ có!

    Nàng nói xong càng làm cho mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ.

    Dẫu sao bọn hắn cũng chỉ đi theo một dưỡng tiểu thư, dù ai cũng biết nàng là nhi nữ tư sinh của lão gia, nhưng cũng chỉ là nhi nữ tư sinh danh không chính ngôn không thuận mà thôi.

    Chẳng lẽ, thật sự phải nghe lời một nhi nữ tư sinh mà hạ thủ với tiểu thư chân chính sao?
     
  6. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 25: Chuyện thương phong bại đức là gì?​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy thị vệ mà mình mang đến bị đứa ngốc Phượng Cửu Nhi kia đe dọa, quả nhiên Phượng Thanh Âm bị chọc giận đến cực độ!

    "Ta kêu các ngươi động thủ! Ai dám không động thủ, quay đầu lại, ta nhất định sẽ giết chết kẻ đó!"

    Đừng nói cái gì mà ưu nhã đoan trang, Phượng Thanh Âm bây giờ chỉ muốn diệt trừ Phượng Cửu Nhi thôi.

    Nàng ta biết yêu thuật! Ngay cả động cũng không cần động đã đả thương được thị vệ của nàng, còn làm mặt nàng bị thương!

    Cũng không biết tại sao, Phượng Thanh Âm vẫn luôn cảm thấy nếu bây giờ không giết chết Phượng Cửu Nhi, sau này nàng nhất định sẽ hối hận!

    "Lên cho ta! Giết chết bọn chúng cho ta!"

    "Là ai muốn giết người ở Phượng phủ của ta?" Đột nhiên, một thanh âm già nua xen vào.

    Trong lòng tất cả mọi người chấn động, đồng thời quay đầu nhìn ra bên ngoài một cái, tất cả đều bị dọa sợ!

    Lão thái gia! Lão thái gia tới!

    Gia chủ chân chính của Phượng gia Phượng Chấn Hải, hiện nay đã ngoài sáu mươi nhưng thoạt nhìn thì thân thể vẫn cường tráng.

    Ngoại trừ vài sợi tóc bạc ở thái dương thì nhìn cả người vẫn rất tráng kiện.

    "Gia gia!" Phượng Cửu Nhi thu lại hàn ý ở đáy mắt, chạy nhanh tới chỗ hắn: "Gia gia, Thanh Âm tỷ tỷ muốn đánh chết ta, gia gia, ta sợ quá!"

    "Cửu Nhi, không được vô lễ!" Phượng Quân Trác đi theo sau lưng Phượng Chấn Hải lập tức quát bảo dừng lại.

    Lão thái gia không phải chỉ có một mình hắn là nhi tử, tuy là đích tử nhưng mấy năm nay hai người đệ đệ đông chinh tây thảo đều lập công lớn, chỉ có hắn là trầm mặc không có tiếng tăm gì.

    Phượng Quân Trác cũng rất lo lắng, hai người đệ đệ có công lao quá lớn, sau này lão thái gia sẽ xem thường mình.

    Lỡ như giao quyền chấp chưởng Phượng gia cho một trong hai người đệ đệ, vậy thì tương lai hắn đến một chút địa vị cũng không có.

    Quyền chấp chưởng xưa nay truyền cho đích tử nhưng công lao mà hắn đóng góp cho triều đình thì kém xa so với hai đệ đệ mình!

    Phượng Chấn Hải chinh chiến bên ngoài đã nhiều năm, cho nên không thể nào thân thiết với bọn tiểu bối của Phượng gia được.

    Cửu Nhi gọi tiếng "gia gia" này, quả thực làm hắn có chút bất ngờ.

    Chung quy thì tất cả tiểu bối của Phượng gia đều gọi hắn là "tổ phụ" hay "tổ phụ đại nhân".

    "Gia gia, ta sợ." Phượng Cửu Nhi chạy nhanh tới trước mặt Phượng Chấn Hải kéo lấy tay áo của hắn lắc lắc.

    "Cửu Nhi không làm chuyện xấu, chỉ là nhìn thấy ách nô bị thương nên mới cho hắn thuốc để xử lý vết thương, nhưng Thanh Âm tỷ tỷ nói cái gì mà đôi cẩu nam nữ, muốn giết chết bọn ta."

    "Gia gia, ách nô chảy rất nhiều máu, ta sợ lắm.."

    "Không cần sợ, gia gia ở đây, ai dám động tới con?"

    Phượng Chấn Hải vừa nghe, ánh mắt lạnh lùng lập tức quét về phía Phượng Thanh Âm.

    Hắn vẫn luôn không thích đứa dưỡng tôn nữ này, nói là dưỡng tôn nữ nhưng toàn bộ Phượng phủ này không ai là không biết nàng ta là nhi nữ tư sinh.

    Lúc trước Phượng lão thái gia là đại tướng quân đi theo tiên hoàng mở rộng lãnh thổ, làm việc quang minh lỗi lạc, ghét nhất là loại mèo mả gà đồng này.

    Hắn trừng mắt nhìn Phượng Thanh Âm, tức giận nói: "Ngươi dám để thị vệ giết tôn nữ của ta? Lòng dạ ngươi thật độc ác!"

    Phượng Thanh Âm vừa nghe, cả người sợ hãi, hai chân mềm nhũn, bụp một tiếng quỳ xuống.

    "Tổ phụ đại nhân, ta không có! Ta.. ta chỉ là sợ Cửu Nhi làm ra chuyện thương phong bại đức, ta.."

    "Gia gia, chuyện thương phong bại đức là gì?" Vẻ mặt Phượng Cửu Nhi khó hiểu, đơn thuần đến mức làm người khác đau lòng!

    Phượng Chấn Hải nhìn đôi mắt vô tội của nàng, trái tim nhất thời mềm nhũn.

    Hắn nắm lấy tay Cửu Nhi, nhưng lại trừng mắt nhìn về phía Phượng Quân Trác: "Mẫu thân của Cửu Nhi chính là nhi nữ của công thần! Bây giờ nàng không còn nữa, ngươi lại tuỳ ý để nhi nữ của nàng bị người khác khi dễ vậy sao?"

    Phượng Quân Trác vừa nghe, thiếu chút nữa cũng quỳ xuống chân hắn: "Phụ thân đại nhân, là ta không biết cách dạy dỗ, bây giờ ta sẽ lập tức đưa Thanh Âm về trừng trị nghiêm minh!"
     
  7. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 26: Trong cung phái người đến, muốn gặp con.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có ai không biết, trận hỏa hoạn năm đó Phượng Cửu Nhi không những bị huỷ dung mà còn bị thiêu hỏng đầu óc nữa.

    Trước kia Phượng Chấn Hải không có tinh lực quản tới những việc nhỏ nhặt này, nhưng hôm nay gặp phải thì há có thể mặc kệ?

    Hắn coi trọng nhất là thanh danh, thân tôn nữ của mình là danh môn chi hậu, hiện giờ bị một đứa nhi nữ tư sinh khi dễ, thật không thể chịu được!

    Mặc dù hắn không thân thiết lắm với bọn tiểu bối Phượng gia, cũng không có cảm tình gì với Phượng Cửu Nhi.

    Nhưng hôm hay nhìn thấy dáng vẻ vô tội, đơn thuần, ngây ngốc của nàng lại đột nhiên cảm thấy đau lòng.

    Phượng Thanh Âm sợ tới mức run bần bật, nhưng lại không nhịn được nói: "Là.. là Phượng Cửu Nhi ra tay trước, đả thương người của ta."

    "Người của ngươi?" Lời này càng khiến Phượng Chấn Hải tức giận.

    Ngay cả cửu tiểu thư cũng không có thị vệ của mình, vậy mà bát tiểu thư được nhận về này lại có thể tuỳ tiện mang theo mười mấy thị vệ ra cửa?

    "Nghiệp chướng!" Hắn trừng mắt nhìn Phượng Quân Trác, tức giận đến mức mặt đỏ bừng: "Có phải bổn tướng quân cho ngươi quá nhiều quyền lực ở Phượng phủ đúng không?"

    Lần này, Phượng Quân Trác thật sự bụp một tiếng quỳ xuống!

    "Phụ thân đại nhân, là lỗi của ta, là lỗi của ta, ta nhất định sẽ trừng trị đứa nhi nữ bất hiếu này! Ta nhất định sẽ làm như vậy!"

    "Phụ thân.." Phượng Thanh Âm không hiểu rốt cuộc nàng đã nói sai cái gì?

    "Câm miệng!" Phượng Quân Trác trừng mắt liếc nàng một cái, cũng không để ý đến nhi nữ được việc thì ít hỏng việc thì nhiều này nữa.

    Hắn nhìn Phượng Chấn Hải, thiếu chút nữa là dập đầu xuống đất: "Phụ thân đại nhân, xin người cho ta thêm một cơ hội nữa, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!"

    Phượng Chấn Hải hừ lạnh một tiếng, nhưng bởi vì chút chuyện nên không thể chậm trễ hơn được nữa.

    "Cửu Nhi, trong cung phái người đến muốn gặp con, đi theo gia gia một chuyến."

    Trong cung?

    Ánh mắt Phượng Cửu Nhi trầm xuống, nhưng lúc giương mắt lên đã khôi phục vẻ ngây thơ thường ngày: "Được a!"

    Phượng Chấn Hải xoay người rời đi, thật sự không muốn những chuyện vặt vãnh này ảnh hưởng đến tâm tình.

    Phượng Cửu Nhi đi theo sau hắn, nhưng trước khi rời đi, quay đầu nhìn lại ách nô.

    "Ách nô, ta đi cùng gia gia một chút sẽ quay lại, ngươi trở về phải bôi thuốc cho tốt nha! Còn nữa, lúc ta quay về muốn ăn canh bí đao, ngươi nhớ làm cho ta đó!"

    "Ừm ừm." Ách nô gật đầu, cố gắng ừm ừm, đi theo bọn họ ra cửa rồi trở về phòng bôi thuốc, nhân tiện làm canh bí đao.

    Sau khi một đám người rời đi, Phượng Thanh Âm lập tức đỡ Phượng Quân Trác lên.

    "Phụ thân, lúc nãy thật sự là Phượng Cửu Nhi ra tay.. A!"

    Chát một tiếng, Phượng Quân Trác tát thật mạnh một cái lên mặt nàng.

    Phượng Thanh Âm kêu lên một tiếng, ngã xuống cái ghế ở một bên, đau đến nỗi nước mắt trào ra: ".. Phụ thân."

    "Ta cho ngươi thị vệ, cho ngươi tiền bạc tiêu vặt hàng tháng chính là để cho ngươi làm xằng làm bậy như vậy sao?"

    Lời nói lúc nãy của lão thái gia, hắn đã nghe rất rõ ràng.

    Thân là cửu tiểu thư danh môn chi hậu, vậy mà bên người đến nửa tên thị vệ cũng không có, nhưng bát tiểu thư tư sinh này vậy mà lại mang theo được mười mấy tên thị vệ ra cửa!

    Lão thái gia bất mãn với nhi nữ tư sinh xuất thân thấp hèn Phượng Thanh Âm này, đã vậy còn hoành hành ngang ngược ở Phượng phủ, càng khiến hắn thêm bất mãn.

    Nếu lão thái gia thật sự thu hồi quyền lực của hắn ở Phượng phủ, tương lai hắn sẽ càng không có cơ hội chấp chưởng Phượng phủ!

    Đều tại chuyện xấu của nha đầu này!

    "Ta đã nói gần đây không được phép động vào Cửu Nhi, tại sao ngươi không nghe!" Phượng Quân Trác tức giận, giơ tay lên tát thêm một cái nữa.

    "Ngay cả lời ta nói ngươi cũng không nghe! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

    "Phụ thân, phụ thân ta sai rồi, đừng đánh nữa, đừng.. a.."

    Tiếng kêu thảm thiết của Phượng Thanh Âm lớn đến nỗi ngay cả đoàn người Phượng Chấn Hải cùng Phượng Cửu Nhi đang đi bên ngoài cũng

    Có thể nghe thấy.

    Đáng tiếc, diễn trò tới tận bây giờ, ngoại trừ khiến lão thái gia càng thêm phiền lòng thì có tác dụng gì đâu?
     
  8. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 27: Muốn từ hôn, vậy từ hôn thôi.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người trong cung phái đến là thân tín của đương kim hoàng hậu, Tần ma ma.

    Ánh mắt đầu tiên khi Tần ma ma nhìn thấy Phượng Cửu Nhi là đột nhiên cảm thấy chán ghét.

    Một nữ tử bị huỷ dung! Nghe nói còn là một đứa ngốc.

    Kỳ thật Phượng Chấn Hải cũng không còn hy vọng gì về hôn ước của Thái tử và Phượng Cửu Nhi.

    Hai ngày trước Thái tử đã qua đây, nhưng tiên hoàng đã đề cập đến chuyện muốn cưới nữ tử Phượng gia từ trước.

    Năm đó, tiên hoàng cũng không nói nhất định phải là Phượng Cửu Nhi, chỉ là lúc Thái tử còn nhỏ đúng là thanh mai trúc mã với Phượng Cửu Nhi.

    Tiên hoàng cũng rất thích Phượng Cửu Nhi khi còn nhỏ.

    Nhưng hiện tại, Cửu Nhi đã bị huỷ dung còn biến thành đứa ngốc, mặc dù Thái tử có đến đây nhưng cũng không xác định rõ chuyện hôn ước.

    Hiện giờ hoàng hậu nương nương đã cho người mời Cửu Nhi tiến cung, sợ rằng hơn nửa phần là muốn từ hôn.

    Tần ma ma cùng đoàn người ở bên ngoài chờ đợi, Phượng Chấn Hải nhìn Phượng Cửu Nhi khẽ thở dài.

    "Cửu Nhi, gia gia không biết con nghe rồi có hiểu được không, chỉ là nếu như hoàng hậu nương nương nói muốn từ hôn, con cứ đồng ý là được."

    "Cho dù không thể gả vào hoàng thất thì Phượng gia chúng ta cũng vẫn là dòng dõi nhà tướng, tương lai của con cũng sẽ không quá tệ, gia gia sẽ cho người tìm một mối hôn sự tốt cho con."

    Trên thực tế, với bộ dạng hiện tại của Cửu Nhi, cho dù có định ra hôn sự đi chăng nữa cũng chưa chắc đối phương sẽ đối tốt với nàng.

    Nhưng, chung quy nữ tử trưởng thành là phải xuất giá, không xuất giá thì đâu là lối thoát cho cả đời này đây?

    Trong lòng Phượng Cửu Nhi hơi cảm thấy ấm áp, vị gia gia này ít nhất cũng chân thành đối xử tốt với tôn nữ của mình.

    Nàng nhẹ giọng nói: "Cửu Nhi không muốn xuất giá, Cửu Nhi muốn ở lại Phượng gia cả đời."

    "Nha đầu ngốc, sao có thể ở nhà cả đời được? Mọi người sẽ cười con đó, tuổi của gia gia cũng đã cao, không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào con được."

    Thì ra đây chính là tình thân, Phượng Chấn Hải chinh chiến sa trường đã nhiều năm, không ngờ rằng lần đầu tiên cảm giác được tình thân lại là từ đứa tôn nữ ngốc nghếch.

    Lão tướng quân đã đẫm máu nửa đời người này, ít nhất vẫn còn có tình có nghĩa.

    "Cửu Nhi sẽ không làm gia gia thất vọng, nhất định là vậy." Cho dù không xuất giá, nàng cũng sẽ không làm Phượng gia xấu hổ.

    Trong nháy mắt đó, dường như Phượng Chấn Hải nhìn thấy được sự kiên định và khôn ngoan trong đôi mắt nàng, ánh mắt như vậy tuyệt đối không phải là thứ mà một đứa ngốc sẽ có được.

    Nhưng cũng chỉ trong chốc lát đó thôi, chớp mắt một cái lại nhìn Cửu Nhi thì nàng vẫn là bộ dáng ngây thơ hồn nhiên đó.

    Phượng Chấn Hải bất lực nói: "Đi thôi, hoàng hậu nương nương có lẽ sẽ không thích con, nhưng nếu con không làm gì sai thì chắc nàng cũng sẽ không làm gì con."

    "Nhớ kỹ, nếu như nương nương nhắc tới việc từ hôn thì con cứ đồng ý, không cần ngoan cố, như vậy mới có thể an toàn trở về, biết chưa?"

    "Vâng, Cửu Nhi đã nhớ kỹ rồi."

    Khi Phượng Cửu Nhi bước ra từ thư phòng của lão thái gia, Tần ma ma và xe ngựa vẫn còn đang đợi.

    Đợi Phượng Cửu Nhi ngồi lên kiệu, Tần ma ma lập tức cho người đánh xe trở về hoàng cung.

    Từ cửa sổ xe nhìn thấy Phượng phủ càng ngày càng xa, đôi mắt đen thẳm của Phượng Cửu Nhi dần dần hiện lên một tia bất đắc dĩ.

    Gia gia hành quân đánh giặc nhiều năm như thế, chỉ hiểu được đại nhân đại nghĩa, đối với âm mưu của nữ nhân cũng sẽ không quá rõ ràng.

    Hoàng hậu nương nương cho người mời nàng tiến cung như vậy, làm sao có khả năng chỉ nói tới việc từ hôn chứ?

    Hôn là chắc chắn muốn từ nhưng tuyệt nhiên sẽ không tuỳ ý như thế, suy cho cùng thì hoàng gia từ hôn cũng không phải chuyện nhỏ.

    Trừ phi, nàng đã phạm phải sai lầm lớn, hoàng gia có lý do để "không thể không" từ hôn, như thế mới không làm mất thể diện của hoàng gia.

    Quả nhiên, Cửu Nhi vừa đi theo Tần ma ma vào điện Tuyên Hoa của hoàng hậu nương nương, sắc mặt Tần ma ma bỗng nhiên trầm xuống, hét ra lệnh: "Người đâu, mau bắt lấy Phượng Cửu Nhi!"
     
  9. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 28: Trừ phi, ngươi muốn toàn Phượng gia gặp tai họa.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phượng Cửu Nhi đã sớm biết bản thân tiến cung chắc chắn sẽ gặp phiền toái.

    Nhưng, hoàng hậu nương nương đã tuyên nàng vào cung, nếu không nghe theo thì toàn Phượng gia sẽ gặp phiền phức.

    Chỉ là nàng không ngờ tới, phiền toái này lại tới một cách đột ngột như vậy!

    "Dám hỏi, vì sao Tần ma ma lại đối xử với ta như vậy?" Nàng bị thị vệ của hoàng cung vây ở giữa, ánh mắt thẳng thắn nhìn vào Tần ma ma.

    Tần ma ma cười lạnh nói: "Ngươi đã vào cửa cung rồi mà vẫn ta này ta kia, lẽ nào ngươi không biết tiến cung thì phải tuân thủ quy củ?"

    "Chắc Tần ma ma nghe lầm rồi phải không? Dân nữ có lúc nào không tuân thủ quy củ chứ?" Phượng Cửu Nhi cười nhẹ đáp.

    "Ngươi.." Tần ma ma không ngờ nha đầu này lại đổi miệng nhanh như vậy.

    Chỉ là, nghe đồn Phượng Cửu Nhi là một đứa ngốc nghếch xấu xí, bây giờ nhìn thấy, xấu thì đúng là xấu thật, nhưng ngốc nghếch?

    Một đứa ngốc có thể phản ứng nhanh như vậy sao? Cái đầu này không cần tốt thế chứ!

    Tần ma ma tức giận nói: "Đây chỉ là chuyện nhỏ! Phượng Cửu Nhi, ngươi đã phạm phải tội lớn, ta đây sẽ mang ngươi đi gặp hoàng hậu nương nương!"

    "Không biết là dân nữ đã phạm phải tội gì?" Phượng Cửu Nhi đề phòng mấy tên thị vệ của hoàng cung ở xung quanh, cũng đang âm thầm quan sát bước đi của bọn họ.

    Thân thủ của mấy người này cũng không lợi hại gì, nàng muốn thuận lợi chạy thoát cũng không phải là không có khả năng.

    Tần ma ma thấy thế, lại cười nói: "Phượng Cửu Nhi, ngươi còn muốn làm trái ý của hoàng hậu nương nương sao?"

    Nghe vậy, sức mạnh tích tụ trong lòng bàn tay của Phượng Cửu Nhi tan đi trong nháy mắt.

    Nơi này là hoàng cung cổ đại, uy nghiêm của thiên đình là bất khả xâm phạm!

    Nàng mới không thèm quan tâm đến cái gì hoàng hậu cái gì nương nương này, nếu như nàng chỉ có một mình, hôm nay xông ra ngoài thì đi cũng đi rồi thôi.

    Nhưng mà sau lưng nàng còn có toàn Phượng gia!

    Gia gia đã nói để nàng đồng ý từ hôn, đó là gia gia quan tâm nàng.

    Nhưng gia gia lại không biết, bây giờ xem ra hoàng hậu nương nương căn bản không phải là chỉ muốn nàng từ hôn thôi đâu.

    Trong lúc suy tư, thị vệ đã bước nhanh tới một phen bắt lấy hai tay nàng.

    Phượng Cửu Nhi muốn phản kháng theo bản năng, lại nghe Tần ma ma nói: "Nếu như ngươi muốn làm liên luỵ đến toàn Phượng gia thì thử phản kháng xem!"

    Phượng Cửu Nhi cắn môi, cứ như vậy bị bọn họ giữ chặt tiến vào chỗ của Vinh hoàng hậu.

    Chính điện của điện Tuyên Hoa đến một bóng người cũng không có, im ắng tĩnh mịch.

    Phượng Cửu Nhi bị trói, đứng giữa chính điện của điện Tuyên Hoa.

    Vốn dĩ Tần ma ma muốn nàng quỳ xuống, nhưng không nghĩ tới nha đầu ngang bướng này lại không muốn quỳ, cho dù bị thị vệ đạp cho mấy phát thì nàng vẫn đứng thẳng tắp.

    Tần ma ma rất tức giận, nhưng rồi cũng không thèm để ý đến nàng, đi vào mời hoàng hậu nương nương ra.

    Nha đầu này càng bướng bỉnh thì càng có lợi cho bọn họ.

    Bất kính với hoàng hậu nương nương, người của hoàng gia sao có thể muốn một nữ tử như vậy được?

    Phượng Cửu Nhi cứ như vậy đứng trong chính điện, từ sáng đến chiều rồi lại đến tối.

    Toàn bộ chính điện chỉ có mấy tên thị vệ nhìn nàng chằm chằm, trừ những người này ra thì nàng căn bản không gặp được những người khác.

    Bọn họ muốn làm khó nàng, Tần ma ma nói muốn đi mời Vinh hoàng hậu, cũng không biết đến bao giờ thì mới có thể đem người "mời" đến đây.

    Cổ tay Cửu Nhi hơi hơi chuyển động, ngân châm liền xuất hiện ở giữa các ngón tay, muốn mở dây thừng ra cũng không phải việc gì khó.

    Nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, nếu bản thân cứ như vậy xông ra ngoài thì sẽ đúng với ý muốn của bọn họ.

    Vinh hoàng hậu kia nhất định sẽ làm ầm ĩ chuyện này, nói nàng bất kính với hoàng gia.

    Cuối cùng sau khi trời tối, giọng nói làm người ta chán ghét của Tần ma ma vang lên: "Hoàng hậu nương nương giá đáo!"

    Mọi người trong điện Tuyên Hoa ngoại trừ Phượng Cửu Nhi thì đều quỳ xuống.

    "Cung nghênh hoàng hậu nương nương!"

    Phượng Cửu Nhi đến từ thế kỷ 21 lần đầu tiên nhìn thấy bái phỏng phô trương như vậy.
     
    Last edited: Dec 15, 2021
  10. Hồng Y cô nương Phật độ thương sinh

    Messages:
    57
    Chương 29: Trên người nàng có mùi hương kia.​

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vị Vinh hoàng hậu này có tên đầy đủ là Nam Môn Vinh.

    Lúc Phượng Cửu Nhi còn rất nhỏ đã từng gặp nàng ta, nhưng bởi vì ký ức đã lâu nên nàng cũng không còn nhớ rõ dáng vẻ lúc ấy của nàng ta nữa.

    Bây giờ gặp lại, mặc dù Vinh hoàng hậu bảo dưỡng rất tốt nhưng rõ ràng nàng ta đã già rồi.

    Nhìn thấy Phượng Cửu Nhi đứng thẳng người trong chính điện, Vinh hoàng hậu hơi cau mày.

    Tần ma ma thấy vậy, lập tức hét lên: "Phượng Cửu Nhi to gan, nhìn thấy hoàng hậu nương nương mà còn không quỳ xuống!"

    Lúc này Phượng Cửu Nhi mới phản ứng lại, nhìn Vinh hoàng hậu rồi ngơ ngác quỳ xuống.

    "Hoàng hậu nương nương, người.. người đẹp quá đi! Cửu Nhi nhìn tới ngốc luôn rồi!"

    Đẹp quá đi?

    Nghe nói, Phượng Cửu Nhi là một đứa ngốc, lời mà đứa ngốc nói cũng giống như lời của trẻ con vậy, cho nên đương nhiên đó là sự thật.

    Vốn dĩ vẻ mặt của Vinh hoàng hậu đang rất không vui, vậy mà chỉ vì một câu nói tâm tình lại trở nên tốt lên không ít.

    Thế nhưng, ai nói Phượng Cửu Nhi thông minh lanh lợi, một chút cũng không ngốc?

    Ánh mắt sắc bén của hoàng hậu dừng trên người Tần ma ma, Tần ma ma hoảng sợ vội vàng nói:

    "Nàng.. lúc nãy nàng không phải như vậy!"

    Vinh hoàng hậu ngồi xuống chiếc ghế bằng ngọc, khẽ nhíu mày nhìn Phượng Cửu Nhi đang đứng phía dưới: "Ngươi chính là Phượng gia Cửu tiểu thư?"

    "Ừm ừm!" Phượng Cửu Nhi dùng sức gật đầu, ngây thơ hồn nhiên nói: "Hoàng hậu nương nương, Cửu Nhi hình như.. hình như đã gặp hoàng hậu nương nương người từ nhiều năm về trước."

    Nàng vẫn còn nhớ rõ nàng ta?

    Đáy mắt Vinh hoàng hậu lóe lên, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.

    Phượng Cửu Nhi lại nói: "Đúng thế, nhất định ta đã gặp qua hoàng hậu nương nương rồi, lúc ở Phượng gia chúng ta đó, dáng vẻ của hoàng hậu nương nương một chút cũng không thay đổi, lúc đó Cửu Nhi nhìn thấy chính là hoàng hậu nương nương người!"

    Mười mấy năm mà dáng vẻ một chút cũng không thay đổi?

    Có lời khen ngợi nào mà so sánh được với những lời dễ nghe này?

    Vẻ lạnh lùng trong mắt Vinh hoàng hậu tan đi một chút, nàng chậm rãi vuốt ve những đầu ngón tay được sơn đỏ rực trên tay vịn chiếc ghế ngọc.

    "Nghe nói, ngươi muốn gả cho nhi tử của bổn cung, Thái tử điện hạ sao?"

    Phượng Cửu Nhi chớp chớp đôi mắt ngấn nước tựa như không hiểu những lời nàng ta nói: "Thái tử điện hạ? Hắn là ai vậy?"

    "To gan!" Tần ma ma lập tức quát mắng.

    Phượng Cửu Nhi bị nàng ta dọa sợ, không nhịn được co rúm lại: "Hoàng hậu nương nương, Cửu Nhi không gả, Cửu Nhi không gả nữa. Cửu Nhi muốn về nhà, Cửu Nhi không gả cho Thái tử điện hạ nữa."

    Nàng căn bản chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải gả cho Chiến Dục Hành, chung quy thì Chiến Dục Hành đã không còn quan tâm tới Phượng Cửu Nhi chân chính nữa rồi.

    Nàng chẳng qua chỉ là người qua đường mà thôi.

    Nàng không gả nữa?

    Vinh hoàng hậu lại chau mày, không ngờ rằng Phượng Cửu Nhi lại dễ dàng đáp ứng chuyện từ hôn nhanh như vậy.

    Vốn dĩ đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp, nhưng hiện tại hình như không cần dùng đến cái nào nữa?

    "Tần ma ma." Vinh hoàng hậu nhàn nhạt kêu một tiếng.

    Tần ma ma lập tức khom người ghé sát vào người nàng ta: "Nương nương, hôn ước kia là trong lúc tiên hoàng vui đùa mà nói ra. Tuy là vui đùa nhưng cũng có nhắc tới một cách đơn giản."

    "Tiểu thư Phượng gia từ hôn, việc này nàng còn phải tự mình nói một câu trước mặt thánh thượng mới có thể xác nhận được."

    Vinh hoàng hậu gật gật đầu, vốn dĩ định uy hiếp Phượng Cửu Nhi bảo nàng đi bái kiến hoàng thượng nói chính mình sẽ không gả.

    Nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của nàng thì chính nàng đã đáp ứng rồi.

    "Vậy.."

    "Nương nương, chuyện này không ổn." Tần ma ma ghé vào tai Vinh hoàng hậu nhẹ giọng đến mức dường như chính mình cũng khó có thể nghe được nói: "Chỉ sợ.. nàng đang giả ngốc."

    Phượng Cửu Nhi tôi luyện nhiều năm đã nghe được lời này.

    Vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng trong một giây tiếp theo, mùi hương trên người Vinh hoàng hậu làm nàng giật mình.

    Trên người nàng ta sao lại có mùi hương còn nồng đậm hơn nhiều so với mùi của mạn đà la kia?

    Vinh hoàng hậu này có tên đầy đủ là Nam Môn Vinh.

    Lúc Phượng Cửu Nhi còn rất nhỏ đã từng gặp nàng ta, nhưng bởi vì ký ức đã lâu nên nàng cũng không còn nhớ rõ dáng vẻ lúc ấy của nàng ta nữa.

    Bây giờ gặp lại, mặc dù Vinh hoàng hậu bảo dưỡng rất tốt nhưng rõ ràng nàng ta đã già rồi.

    Nhìn thấy Phượng Cửu Nhi đứng thẳng người trong chính điện, Vinh hoàng hậu hơi cau mày.

    Tần ma ma thấy vậy, lập tức hét lên: "Phượng Cửu Nhi to gan, nhìn thấy hoàng hậu nương nương mà còn không quỳ xuống!"

    Lúc này Phượng Cửu Nhi mới phản ứng lại, nhìn Vinh hoàng hậu rồi ngơ ngác quỳ xuống.

    "Hoàng hậu nương nương, người.. người đẹp quá đi! Cửu Nhi nhìn tới ngốc luôn rồi!"

    Đẹp quá đi?

    Nghe nói, Phượng Cửu Nhi là một đứa ngốc, lời mà đứa ngốc nói cũng giống như lời của trẻ con vậy, cho nên đương nhiên đó là sự thật.

    Vốn dĩ vẻ mặt của Vinh hoàng hậu đang rất không vui, vậy mà chỉ vì một câu nói tâm tình lại trở nên tốt lên không ít.

    Thế nhưng, ai nói Phượng Cửu Nhi thông minh lanh lợi, một chút cũng không ngốc?

    Ánh mắt sắc bén của hoàng hậu dừng trên người Tần ma ma, Tần ma ma hoảng sợ vội vàng nói:

    "Nàng.. lúc nãy nàng không phải như vậy!"

    Vinh hoàng hậu ngồi xuống chiếc ghế bằng ngọc, khẽ nhíu mày nhìn Phượng Cửu Nhi đang đứng phía dưới: "Ngươi chính là Phượng gia Cửu tiểu thư?"

    "Ừm ừm!" Phượng Cửu Nhi dùng sức gật đầu, ngây thơ hồn nhiên nói: "Hoàng hậu nương nương, Cửu Nhi hình như.. hình như đã gặp hoàng hậu nương nương người từ nhiều năm về trước."

    Nàng vẫn còn nhớ rõ nàng ta?

    Đáy mắt Vinh hoàng hậu lóe lên, ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.

    Phượng Cửu Nhi lại nói: "Đúng thế, nhất định ta đã gặp qua hoàng hậu nương nương rồi, lúc ở Phượng gia chúng ta đó, dáng vẻ của hoàng hậu nương nương một chút cũng không thay đổi, lúc đó Cửu Nhi nhìn thấy chính là hoàng hậu nương nương người!"

    Mười mấy năm mà dáng vẻ một chút cũng không thay đổi?

    Có lời khen ngợi nào mà so sánh được với những lời dễ nghe này?

    Vẻ lạnh lùng trong mắt Vinh hoàng hậu tan đi một chút, nàng chậm rãi vuốt ve những đầu ngón tay được sơn đỏ rực trên tay vịn chiếc ghế ngọc.

    "Nghe nói, ngươi muốn gả cho nhi tử của bổn cung, Thái tử điện hạ sao?"

    Phượng Cửu Nhi chớp chớp đôi mắt ngấn nước tựa như không hiểu những lời nàng ta nói: "Thái tử điện hạ? Hắn là ai vậy?"

    "To gan!" Tần ma ma lập tức quát mắng.

    Phượng Cửu Nhi bị nàng ta dọa sợ, không nhịn được co rúm lại: "Hoàng hậu nương nương, Cửu Nhi không gả, Cửu Nhi không gả nữa. Cửu Nhi muốn về nhà, Cửu Nhi không gả cho Thái tử điện hạ nữa."

    Nàng căn bản chưa bao giờ nghĩ tới chuyện phải gả cho Chiến Dục Hành, chung quy thì Chiến Dục Hành đã không còn quan tâm tới Phượng Cửu Nhi chân chính nữa rồi.

    Nàng chẳng qua chỉ là người qua đường mà thôi.

    Nàng không gả nữa?

    Vinh hoàng hậu lại chau mày, không ngờ rằng Phượng Cửu Nhi lại dễ dàng đáp ứng chuyện từ hôn nhanh như vậy.

    Vốn dĩ đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp, nhưng hiện tại hình như không cần dùng đến cái nào nữa?

    "Tần ma ma." Vinh hoàng hậu nhàn nhạt kêu một tiếng.

    Tần ma ma lập tức khom người ghé sát vào người nàng ta: "Nương nương, hôn ước kia là trong lúc tiên hoàng vui đùa mà nói ra. Tuy là vui đùa nhưng cũng có nhắc tới một cách đơn giản."

    "Tiểu thư Phượng gia từ hôn, việc này nàng còn phải tự mình nói một câu trước mặt thánh thượng mới có thể xác nhận được."

    Vinh hoàng hậu gật gật đầu, vốn dĩ định uy hiếp Phượng Cửu Nhi bảo nàng đi bái kiến hoàng thượng nói chính mình sẽ không gả.

    Nhưng nhìn bộ dạng hiện tại của nàng thì chính nàng đã đáp ứng rồi.

    "Vậy.."

    "Nương nương, chuyện này không ổn." Tần ma ma ghé vào tai Vinh hoàng hậu nhẹ giọng đến mức dường như chính mình cũng khó có thể nghe được nói: "Chỉ sợ.. nàng đang giả ngốc."

    Phượng Cửu Nhi tôi luyện nhiều năm đã nghe được lời này.

    Vốn dĩ còn muốn nói gì đó, nhưng trong một giây tiếp theo, mùi hương trên người Vinh hoàng hậu làm nàng giật mình.

    Trên người nàng ta sao lại có mùi hương còn nồng đậm hơn nhiều so với mùi của mạn đà la kia?
     
Trả lời qua Facebook
Loading...