Ngôn Tình [Edit] Xuyên Thành Đầu Quả Tim Của Đại Lão Cố Chấp - Ngũ Điều Vĩ Ba

Discussion in 'Truyện Drop' started by Quy Lãng, Jun 23, 2021.

  1. Quy Lãng

    Messages:
    198
    Chương 180: Tổng giám đốc thích trà nghệ

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Sammm, Na Jin Mi, Xiaoman123 and 7 others like this.
    Last edited: Jan 3, 2022
  2. Quy Lãng

    Messages:
    198
    Chương 181: Có chó ngao Tây Tạng!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tổng.. Tổng giám đốc từ nhỏ đã có chứng kén ăn."

    "Kén ăn?"

    Diệp Tiện kinh ngạc: "Không phải anh đang lừa tôi chứ? Tôi đã từng đi ăn với tổng giám đốc một lần rồi, anh ấy ăn rất ngon miệng mà. Chính là cái lần ở quán thịt nướng đó."

    Lần đó tốc độ nướng thịt của cô thiếu chút nữa không đuổi kịp tốc độ ăn của tổng giám đốc.

    Hơn nữa, dáng người tổng giám đốc tốt như vậy, chỉ cần một tay là có thể đánh ngã chuyên gia thể lực Chương Hạo, nếu không ăn uống đầy đủ làm sao lại có sức lực lớn như vậy?

    Bàng Khải: "Đó là bởi vì cậu không biết bản thân mình nướng thịt ngon cỡ nào đâu!" Chờ đã, những lời này là đang khen cô đúng không?

    Diệp Tiện: "?"

    Bàng Khải: "Chính xác mà nói, tổng giám đốc cũng không phải là người kén ăn, chỉ là tổng giám đốc sẽ không ăn những bữa ăn do nhà hàng bình thường và người ngoài nấu, bao gồm một số đồ ăn vặt linh tinh khác. Cho dù bắt buộc phải ăn cũng sẽ khiến thân thể khó chịu, một ngày ba bữa cơm của tổng giám đốc đều do những đầu bếp của Bạc gia, những người được cấp chứng chỉ đầu bếp hàng đầu quốc gia tự mình phụ trách, ngay cả lượng nguyên liệu được sử dụng cũng phải chính xác đến từng gam."

    Diệp Tiện: ".. khó tính như vậy sao?"

    Cô nấu ăn cũng không tồi, nhưng trình độ chưa thể so sánh được với những đầu bếp kia. Nếu ngày nào đó cô bưng một đĩa đồ ăn để trước mặt anh, có khi nào cô sẽ bị anh một chân đá bay ra, thuận tiện đánh cho một trận không?

    "Không đúng, anh nói tổng giám đốc không ăn đồ linh tinh, vậy dâu tây khô trong tủ lạnh không phải của anh ấy sao?"

    "Ha ha ha!"

    Vừa dứt lời, Bàng Khải bỗng nhiên ôm bụng cười to.

    Diệp Tiện đầy nghi ngờ khi thấy hắn cười vui vẻ như vậy.

    Bàng Khải nghĩ đến điều này, toàn bộ tức giận của hắn nháy mắt đều biến mất, báo ứng, đây là báo ứng!

    "Rốt cuộc làm sao vậy? Anh mau nói đi."

    "Không, tôi không chỉ không nói, còn muốn đem câu nói lúc nãy tặng lại cho cậu - ngãi đồng độn phu, không phân biệt lúa đậu"

    Diệp Tiện: "Có ý gì?"

    "Không biết!"

    Bàng Khải kiêu ngạo xoay mặt bước đi.

    Diệp Tiện đuổi theo, mới vừa chạy hai bước, liền nghe được tiếng nức nở truyền đến từ cách đó không xa, âm thanh đứt quãng không rõ ràng lắm, giống như là từ hướng Tây Nam của rừng cây nhỏ truyền đến.

    "Ô ô ô ô, Mẹ ơi.. Mẹ ơi cứu con.. Con sợ.."

    "Tránh ra.. Ô ô.."

    Bàng Khải dường như cũng nghe thấy, cố gắng căng tai lên nghe ngóng xung quanh.

    "Diệp Tiện, cậu có nghe thấy gì không?"

    "Nghe được, hình như là tiếng trẻ con khóc."

    "Phải không?"

    Bàng Khải mới vừa xoay mặt, Diệp Tiện liền theo âm thanh kia đi về phía Tây Nam hướng vào trong khu rừng.

    "Ai.."

    Bàng Khải không định xen vào chuyện của người khác, nhưng bản thân không tránh khỏi tò mò, liền đi theo vào rừng.

    Đi được khoảng một trăm mét, âm thanh kia càng ngày càng rõ ràng, Diệp Tiện căn bản đã xác nhận được đây là tiếng trẻ con khóc, còn là một bé gái. Cô vòng qua một lùm cây rậm rạp, quả nhiên nhìn thấy một cô bé thắt bím tóc con rết, mặc váy công chúa, trong lòng ôm một bó hoa dại rực rỡ.

    Bím tóc của cô bé hơi rối, trên váy lấm lem bùn đất, lúc này đang run rẩy cuộn tròn dưới gốc cây khóc thút thít.

    Diệp Tiện vừa định đi qua đó, thân mình bỗng dưng cứng lại.

    Bàng Khải cũng chạy tới bên cạnh cô, thấy sắc mặt cô không thích hợp, kỳ quái mà nhìn theo ánh mắt của cô.

    "..."

    Trong nháy mắt, Bàng Khải hoảng sợ phát ra một tiếng thét chói tai, chỉ là còn chưa kịp kêu ra tiếng đã bị Diệp Tiện che kín miệng.

    "Có chó, chó ngao.."

    Chó ngao! Là một con chó ngao Tây Tạng!

    Lại còn là một con chó ngao không đeo dây xích!

    Trong nháy mắt nhìn thấy con chó ngao, hai chân Bàng Khải đều sắp khụy xuống.

    Hắn cực kì sợ chó, chưa kể giống chó to lớn này còn hung dữ hơn cả chó sói bình thường!
     
    Trần Lạc Lạc and Mê mụi like this.
  3. Quy Lãng

    Messages:
    198
    Chương 182: Diệp Tiện khiêu khích chó ngao Tây Tạng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cách đó không xa, một chú chó ngao toàn thân mạ vàng, vóc dáng to lớn, bộ lông to dày như sư tử, đang nhe răng gầm gừ bước từng bước một tiến về phía cô gái nhỏ, như một con dã thú hung dữ đang tiếp cận con mồi.

    "Ta, chúng ta mau đi thôi.."

    Hai chân Bàng Khải run rẩy lôi kéo Diệp Tiện, Diệp Tiện lúc đầu còn hoang mang và sợ hãi đã chậm rãi bình tĩnh lại, cẩn thận quan sát con chó ngao màu vàng kia.

    Con chó ngao Tây Tạng hai mắt nhìn thẳng, hai tai dựng đứng lên, tiếng gầm gừ trầm khàn không chịu được, phần cổ tê cứng, cúi đầu rũ đuôi, miệng hơi mở, có thể thấy rõ đầu lưỡi.

    Trước kia cô đã từng quay một bộ phim truyền hình có liên quan đến sủng vật, cũng có chút hiểu biết về loài chó, trạng thái hiện tại của con chó ngao này có vẻ giống với kiểu..

    "Đó là một con chó điên."

    "Cái gì?"

    Chân Bàng Khải càng run mạnh hơn, một con chó ngao bình thường đã có thể cắn chết người rồi, huống chi là một con chó ngao đang phát điên! Vậy thì năng lực phá hủy còn mạnh cỡ nào nữa chứ!

    "Vậy cậu còn không mau chạy đi, đứng đây đợi cái gì hả?"

    "Nơi đó còn có một bé gái."

    "Bé gái?"

    Bàng Khải run rẩy nhìn qua, lúc này mới phát hiện bên cạnh gốc cây còn có một đứa trẻ đang bị dọa sợ chết khiếp.

    Cô bé này trông thật quen mắt, đó không phải.. không phải là con gái nhỏ của Mục gia sao?

    Theo lý thuyết, con gái của người quen lâm vào cảnh khó khăn, hắn nên vươn tay ra giúp đỡ, nhưng mà hiện tại loại tình huống này..

    "Mặc kệ, chúng ta chạy mau đi, bây giờ không chạy thì sẽ không kịp đâu!"

    Bàng Khải xoay người muốn chạy, Diệp Tiện lập tức kéo hắn lại.

    "Cậu định làm gì?"

    Diệp Tiện bình tĩnh nhìn hắn: "Chúng ta phải cứu đứa bé đó."

    "Cậu điên rồi?" Bàng Khải không thể tin được trừng lớn đôi mắt: "Bây giờ biết cứu bằng cách nào? Đó chính là chó ngao đấy! Cậu không biết chó ngao là cái gì sao? Sức lực của nó vô cùng lớn, so với sói còn hung mãnh hơn, nó sẽ xé nát người đó!"

    "Anh cũng biết nó sẽ xé nát con người ta ra, vậy chúng ta chạy rồi, đứa trẻ kia biết làm sao bây giờ?"

    Đứa trẻ.. Xem tư thế của con chó điên này, có lẽ cô bé sẽ bị cắn đến mức không thể nhận ra hình dạng.

    Bàng Khải không dám tưởng tượng, cũng không muốn tưởng tượng, rốt cuộc ở thời điểm đến bản thân còn khó bảo vệ, ai lại đi quan tâm đến người khác chứ?

    "Liên quan gì đến chúng ta? Nếu cậu.. thật sự muốn cứu nó, thì bây giờ chúng ta chạy thật nhanh đi kêu người đến cứu là được!"

    Vừa rồi ước chừng đi mất hơn mười phút, hiện tại lại chạy về rồi chạy lại, quá lâu.

    Diệp Tiện lắc lắc đầu.

    Bàng Khải ném tay cô ra: "Diệp Tiện, cậu có bệnh à? Cậu muốn làm cha thánh thì làm, đừng dính líu đến tôi!"

    Diệp Tiện nhìn bốn phía xung quanh, thấy một cây dâu tươi tốt sau lưng Bàng Khải, một kế hoạch bất ngờ nảy lên trong đầu: "Có rồi!"

    Bàng Khải: "Lại là cái gì nữa?"

    Cô ra hiệu cho hắn xem phía sau, sẽ không phải là.. phía sau hắn còn có một con chó ngao chứ, Bàng Khải sợ đến mức đầu cũng không dám xoay.

    "Tôi có biện pháp cứu cô bé kia rồi, anh yên tâm, chỉ cần anh phối hợp với tôi, tôi bảo đảm tuyệt đối sẽ không liên lụy đến anh. Đợi lát nữa, tôi đi trước khiêu khích con chó ngao kia, đem lực chú ý của nó dời đi, anh hãy nhân cơ hội ôm cô bé kia, chạy đến Mục gia kêu cứu, tôi chờ mọi người đến cứu tôi."

    "Cậu đang đùa tôi sao?"

    Bàng Khải há hốc miệng nhìn cô, không thể tin được một điều như vậy lại phát ra từ miệng của cô.

    Khiêu khích con chó ngao, cậu ta muốn đi chịu chết sao?

    "Diệp Tiện, cậu chính là minh tinh đấy, nếu hình tượng bên ngoài bị thương tổn không thể phục hồi thì đời này coi như xong rồi!"

    "Sinh mệnh là do trời, tôi không quản được nhiều như vậy."

    Diệp Tiện vỗ vỗ hai vai hắn, ánh mắt vững vàng: "Nhớ kỹ, chó ngao rất hung dữ, căn bản không có khả năng đi lang thang, điều này khẳng định con chó này là của một nhà nào đó gần đây nuôi, nhất định phải bảo người Mục gia gọi chủ nhân của nó tới, nếu không sẽ làm bị thương đến những người khác."
     
  4. Quy Lãng

    Messages:
    198
    Chương 183 : Diệp Tiện leo cây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt của Diệp Tiện rất xinh đẹp, Bàng Khải luôn đều biết điều đó, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng loại xinh đẹp này cũng giống như những minh tinh khác trong làng giải trí, bên trong đều tràn ngập ánh đèn kỳ quái của sân khấu cùng náo nhiệt đầy phồn hoa trong giới, cho dù bên ngoài thoạt nhìn rất chói mắt nhưng bên trong hào quang đó cũng đục ngầu không chịu được.

    Lại chưa từng nghĩ, ngay trong nháy mắt này, ánh sáng phát ra nơi đáy mắt cậu ta còn sáng chói hơn cả dải ngân hà trên bầu trời.

    Dứt khoát, bình tĩnh, còn có sự dũng cảm tuyệt đối, dường như bị lòng dũng cảm kia lây nhiễm, Bàng Khải ngơ ngác gật đầu.

    Diệp Tiện nói xong, lập tức xông ra ngoài.

    "Ô.."

    Yết hầu của con ngao Tây Tạng kia không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ, nó đang bước từng bước về phía đứa trẻ kia, cái miệng đang mở lớn của nó sắp sửa cắn đứt cổ của cô bé, Diệp Tiện đặt ngón trỏ vào giữa môi, huýt một tiếng vang dội, thanh âm bén nhọn đã thành công hấp dẫn lực chú ý của nó.

    Con chó ngao xoay đầu lại, Diệp Tiện từ trên mặt đất nhặt lên một hòn đá nhỏ, vô cùng chính xác ném thẳng vào nó.

    "Grào.."

    Cục đá đập mạnh vào giữa đầu, con ngao Tây Tạng gầm lên một tiếng, trong nháy mắt bị cô chọc giận, lông khắp người đều dựng lên, lập tức quay đầu đuổi theo cô.

    Diệp Tiện xoay người liền chạy.

    Bàng Khải nhìn bóng dáng chạy nhanh như gió của cô, sắc mặt trắng bệch, hốc mắt nóng lên, hô hấp cũng trở nên ngưng trệ, vì sợ cảnh tiếp theo sẽ là hình ảnh cô bị con ngao kia xé ra từng mảnh.

    Hắn không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy lại bế bé gái còn đang khóc thút thít kia lên, lảo đảo chạy thẳng về biệt thự của Mục gia.

    Chó ngao Tây Tạng là loại chó hung mãnh nhất thế giới, vẻ ngoài cao lớn, sức lực dũng mãnh, rất giỏi tấn công, Diệp Tiện căn bản không thể chạy hơn nó, cũng không nghĩ sẽ chạy qua nó, cho nên ở thời điểm con chó ngao sắp nhào lên người thì cô giống như một con khỉ, linh hoạt bò lên trên cây.

    Chỉ tiếc là vẫn chậm một bước, hàm răng của con chó ngao vẫn sướt qua cổ chân cô, nơi trầy da liền bắt đầu đổ máu ròng ròng.

    May mắn là miệng vết thương không lớn, chỉ lớn cỡ móng tay cái, hơn nữa nằm ở nơi quần có thể che lại, quay phim hay lên TV hẳn là sẽ không có ảnh hưởng gì, chỉ là có chút đau.

    "Đau.."

    Diệp Tiện đau đến mức hít khí lạnh, cúi đầu liền thấy con chó ngao đang giận dữ xoay quanh gốc cây, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ sốt ruột, phảng phất như miếng thịt đã đến miệng còn chạy mất.

    Cô cong cong khóe miệng, đắc ý nở nụ cười, lại hướng về phía nó huýt sáo đầy khiêu khích.

    "Đồ chó điên, có bản lĩnh thì tới đuổi ta đi, ngươi có bản lĩnh thì lên đây a!"

    "Gâu gâu gâu!"

    Con chó ngao kia giống như có thể nghe hiểu lời cô nói, ngẩng đầu lên nhe răng trợn mắt, ánh mắt đầy hung ác lớn tiếng rú to, từng dòng nước dãi chảy xuống từ khóe miệng nó, lấp lánh dưới ánh nắng chiếu rọi, bộ dạng hung hãn dọa người ta run sợ.

    Nhưng Diệp Tiện một chút cũng không sợ hãi, không chỉ không sợ, còn ở trên cây điều chỉnh tư thế, nhàn nhã bắt chéo chân.

    Tháng 6, tháng 7 là mùa dâu tằm chín mọng, mùi hoa quả xộc vào mũi, Diệp Tiện tiện tay hái vài quả dâu tằm to bỏ vào miệng, nước ép dồi dào, thơm ngọt ngon miệng.

    "Ưm!"

    Cô hưởng thụ nheo hai mắt lại, thuận thế ném lên đầu con chó ngao mấy quả, móc ngón trỏ, kéo dài giọng: "Ngươi lại đây đi --."

    "Uông!"

    Chó ngao bị cô chọc giận đến hai mắt đều phát sáng, đứng dưới gốc cây gầm rú không ngừng, bộ móng vuốt sắc bén bắt đầu điên cuồng cào lên thân cây.

    Diệp Tiện đang nằm ung dung trên cây, bỗng nhiên cảm giác được thân cây từng đợt lay động, cuống quít nhìn xuống.

    Dưới sự cào cấu của chó ngao, vụn gỗ cây dâu tằm giống như tờ giấy mà rơi rụng xuống.

    Chết tiệt? Thế này mà cũng được sao!

    Diệp Tiện luống cuống: "Đừng, đừng đừng, cẩu đại ca, đại ca, tôi sai rồi.."

    Cây dâu đong đưa càng ngày càng mạnh, Diệp Tiện trong lòng hốt hoảng, không ổn rồi, cô hoảng loạn nhìn quanh bốn phía, khi nào thì Bàng Khải mới gọi người đến?
     
    Trần Lạc Lạc likes this.
  5. Quy Lãng

    Messages:
    198
    Chương 184: tổng giám đốc anh hùng cứu mỹ nhân

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Sammm, Na Jin Mi, Xiaoman123 and 7 others like this.
    Last edited: Jan 3, 2022
  6. Quy Lãng

    Messages:
    198
    Chương 185: Hổ lang chi từ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ban đầu Diệp Tiện nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi nhưng con chó ngao Tây Tạng kia lại muốn lao đi cắn xé tổng giám đốc, cô đã chuẩn bị nhảy xuống gốc cây, lại không nghĩ tới, tổng giám đốc thế mà có súng gây mê, hơn nữa bắn còn rất chính xác, một phát trúng luôn!

    Cô hoàn toàn ngây người, nhìn người đàn ông đứng dưới ánh mặt trời buông súng gây mê xuống, từng bước đi về phía mình, cô chỉ cảm thấy ánh sáng quanh người hắn còn sáng hơn mặt trời đang thiêu đốt trên đầu.

    Ông chủ trong giấc mơ của tôi là một người giàu có, một ngày nọ, hắn lái chiếc Lamborghini, cầm khẩu súng gây mê, từ bên ngoài khu rừng đi đến, đón tôi xuống khỏi cây dâu tằm.

    Bạc Đình Thâm đi đến dưới cây dâu bị đổ nát, nhìn Diệp Tiện đang ôm chặt lấy cành cây như con lười.

    "Xuống dưới."

    Giọng nói của người đàn ông rất lạnh lùng, giống như kết băng, nhưng trong lòng Diệp Tiện đang cực kì kinh sợ và biết ơn, nên không cảm nhận được gì, chỉ nhanh nhẹn gật đầu rồi trèo từ trên cây xuống.

    "..."

    Không ngờ, vì quá kích động, khi bước xuống chân cô run lên một chút, lòng bàn chân bị trượt, cả người rơi tự do xuống đất.

    Diệp Tiện nhanh chóng che lại mặt, té ngã bị thương ở chỗ nào cũng đều không thể trúng khuôn mặt đẹp trai này được, nếu không thì bát cơm cũng coi như mất luôn.

    Cô đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp xúc thân mật với mặt đất, nhưng không ngờ giữa đường chợt cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, bị ai đó ôm lấy, hai tay theo bản năng liền ôm lấy người đỡ mình.

    "Ân."

    Tiếng đàn ông kêu rên đầy gợi cảm vang lên trên đỉnh đầu, Diệp Tiện chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là yết hầu đang nhấp nhô lên xuống.

    Yết hầu này.. Hình như hơi quen mắt thì phải?

    Mục Tích Tùng, Đường Nam và Bàng Khải vừa từ trên xe xuống liền nhìn thấy một màn như vậy.

    Diệp Tiện giống như một cô gái mảnh mai nằm trong ngực tổng giám đốc, bàn tay nắm chặt cơ bắp của giám đốc.

    Ba người: "..."

    "Tôi đi!"

    Ánh mắt Diệp Tiện dần dần dời lên trên, khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn không gì sánh kịp của Bạch Đình Thâm, liền sợ hãi đẩy hắn ra.

    Đáng tiếc, với chút sức trói gà không chặt của cô thì đẩy không nổi

    "Tổng, tổng giám đốc, tôi xin lỗi, tôi không đè anh bị thương chứ?"

    Vốn dĩ cô rất áy náy, nhưng khi nói ra lời nói lại lung tung lộn xộn.. Ôi trời, tại sao lại nói lời dễ hiểu nhầm thế chứ!

    "Ý của tôi là tôi không ngã đè nặng anh chứ? Cũng không phải.. Tổng giám đốc, cảm ơn anh, nhưng trước đó anh để tôi xuống đi!"

    Lưỡi cô như xoắn lại, nói không rõ ràng đến bản thân cô nghe còn khó chịu.

    Bạc Đình Thâm nghiêng đầu, nhìn bàn tay đang nắm chặt cánh tay vạm vỡ của hắn.

    Diệp Tiện cũng nhìn theo.. Móng vuốt run lên, hóa ra là chính mình đang nắm chặt tay hắn không buông!

    "Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!"

    Cô vội vàng buông tay ra, thẳng người muốn nhảy ra khỏi người hắn, không ngờ, Bạc Đình Thâm lại nắm chặt bàn tay của cô, mím môi đi đến xe ô tô.

    Diệp Tiện: "..."

    "Diệp tiên sinh, anh không sao chứ?"

    "Diệp tiên sinh, cảm ơn anh đã cứu Tiểu Á nhà chúng tôi, thật sự rất cám ơn anh!"

    Mục Tích Tùng và Đường Nam quan tâm vây lại hỏi thăm, Tiểu Á cũng nhón chân nhìn Diệp Tiện, cất giọng đáng yêu cảm ơn cô: "Anh đẹp trai, cảm ơn anh đã cứu Tiểu Á~Anh đẹp trai có bị chó lớn cắn không ạ?"

    "Không.. Không."

    Diệp Tiện cười ngại ngùng, hiện tại có bị cắn hay không đều không quan trọng, quan trọng nhất bây giờ chính là cô đang là một "người đàn ông" vậy mà lại nằm ở trong ngực tổng giám đốc, lại còn dùng kiểu ôm công chúa nữa, cũng quá kỳ quái rồi!

    Hơn nữa liệu tổng giám đốc có cảm thấy thân thể của cô rất mềm mại không, từ đó có phát hiên ra điều không nên phát hiện..

    Diệp Tiện cố gắng gồng cứng cơ thể mình, dứt khoát, khoảng cách từ cây dâu đến Lamborghini chỉ còn vài bước nữa.

    Cuối cùng cũng tới rồi!

    Lúc đến cửa xe, Bạc Đình Thâm dừng lại một chút, nhìn thân thể cứng ngắc của cô liền một tay ném cô vào ghế sau.
     
  7. Quy Lãng

    Messages:
    198
    Chương 186: Bị thương.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Tiện vừa mới ngồi xuống, vợ chồng Mục thị cùng cô con gái nhỏ của họ cũng lên xe vây quanh cô, cả nhà ba người vội vàng nhìn cô, ánh mắt như nhìn ân nhân cứu mạng.

    Diệp Tiện có chút xấu hổ khi bị nhìn chăm chú: "Mọi người.."

    "Tôi đã nghe trợ lý Bàng kể lại mọi chuyện rồi, Tiểu Á là con gái duy nhất của chúng tôi, cậu cứu con bé giống như cứu cả nhà chúng tôi vậy, Diệp tiên sinh cảm ơn cậu, cảm ơn cậu! Thật sự cảm ơn cậu!"

    Mục Tích Tùng nắm tay cô đầy cảm kích, hai mắt long lanh, cảm xúc kích động không nói thành lời.

    Diệp Tiện bất ngờ lại mỉm cười lịch sự: "Không có gì, chỉ là việc nhỏ mà thôi."

    Không ngờ bé gái mà cô cứu kia lại chính là con gái của Mục gia, chẳng trách nhìn cô bé đáng yêu như vậy.

    Đường Nam nhìn cô từ trên xuống dưới: "Diệp tiên sinh, con chó Ngao kia vô cùng hung dữ, có làm cậu bị thương chỗ nào không?"

    "Không có.." Diệp Tiện vừa định mở miệng, trong lúc vô ý Tiểu Á đã đụng vào miệng vết thương ở mắt cá chân của cô.

    Diệp Tiện không nhịn được kêu lên một tiếng, vợ chồng Mục gia vội vàng nhìn xuống mắt cá chân của cô.

    "Trời ạ!"

    Đường Nam cúi người nhìn chiếc khăn tay buộc trên chân cô, chiếc khăn trắng tinh đã bị máu thấm cả một mảng màu đỏ.

    "Anh đẹp trai bị con chó ngao đó cắn rồi, oa oa!"

    Tiểu Á vừa thấy máu trên cái khăn kia liền khóc lớn.

    Diệp Tiện cũng không nghĩ tới chỉ là vết thương nhỏ lại chảy nhiều máu như vậy, có lẽ khi ở trên cây cô đã quá căng thẳng làm tăng tốc độ lưu thông của máu.

    Đường Nam tháo chiếc khăn buộc trên chân cô ra, lúc hình ảnh chiếc khăn đầy máu phản chiếu qua gương chiếu hậu ô tô, vẻ mặt của nam nhân ngồi ở ghế lái vô cùng khó coi, đạp mạnh chân ga phóng xe đi.

    Bàng Khải sợ tới mức phải nắm chặt dây an toàn, tổng giám đốc lái xe quá liều mạng rồi!

    Khi đến Mục gia, Diệp Tiên giống như người mắc bệnh nặng, bị một đám người hộ tống đến phòng bệnh.

    Đường Nam: "Tôi đã gọi cho bác sĩ gia đình rồi, vài phút nữa là có thể đến tiêm rồi!'

    Tiêm?

    Diệp Tiện vừa nghe đến hai chữ này, lập tức lấy lại tinh thần, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.

    Từ nhỏ đến lớn, cô sợ nhất là bị tiêm! Bảo cô tiêm không bằng để cô bị bệnh luôn.

    " Tôi không tiêm có được không? "

    Diệp Tiện ngồi trên giường bệnh, yếu ớt giơ tay lên.

    Mọi người trong phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

    Mục Tích Tùng:" Diệp tiên sinh, con chó ngao Tây Tạng kia là một con chó điên, nhất định phải tiêm, ngài lo lắng gì sao? "

    Đường Nam thấy sắc mặt cô trắng bệch, hô hấp dồn dập, tưởng rằng còn bị chó cắn ở chỗ khác nữa:" Diệp tiên sinh, ngài còn bị thương chỗ nào nữa không? "

    " Không, tôi chỉ là có chút sợ bị tiêm.. "

    Cô chưa kịp dứt lời thì bị ánh mắt sắc bén của Bạc Đình Thâm quét qua, những lời chưa kịp nói bị nghẹn lại ở cổ.

    " Không có việc gì. "

    Dứt lời, bác sĩ tư nhân của Mục gia liền đến, ông đặt hòm thuốc xuống, trực tiếp lấy ra ống tiêm và lọ thuốc.

    Diệp Tiện nhìn kim tiêm tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn và lọ thuốc thử, sắc mặt vặn vẹo quay đầu đi, toàn bộ cơ thể đều thể hiện sự kháng cự.

    " Ngài Mục, băng ghi hình đã được đưa tới rồi! "

    Quản gia Mục gia lấy được camera giám sát trong khu rừng nhỏ từ chỗ quản lý bất động sản, kết nối với TV, trên màn hình rất nhanh đã chiếu cảnh con chó ngao Tây Tạng điên đang lao tới Tiểu Á và bảo mẫu, bảo mẫu bỏ chạy, Diệp Tiện dũng cảm dẫn dụ con chó Ngao rời đi, rồi trèo lên cây dâu, Bàng Khải ôm tiểu Á chạy thoát.

    " Con chó điên này! "

    Khi Mục Tích Tùng nhìn thấy miệng con chó Ngao chỉ cách cổ Tiểu Á một tấc, nếu cắn xuống thì con gái của hắn có khả năng sẽ không còn nữa, hắn tức giận đến cả người đều phát run.

    " Đem con chó điên đó mang theo, tôi muốn đi tìm nhà hàng xóm tính sổ! "

    Đường Nam: 'Tôi cũng đi! Bạc tổng, trợ lý Bàng, làm phiền các người chăm sóc Diệp tiên sinh một chút.'

    Bàng Khải: 'Yên tâm đi.'

    Sau khi hai vợ chồng vừa rời đi, vị bác sĩ gia đình kia đã chuẩn bị xong thuốc, ông ta giơ cao ống tiêm đi về phía Diệp Tiện:" Diệp tiên sinh, làm phiền ngài cởi quần ra."
     
  8. Quy Lãng

    Messages:
    198
    Chương 187: Tổng giám đốc đang đau lòng Diệp Tiện

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Sammm, Na Jin Mi, Xiaoman123 and 6 others like this.
    Last edited: Jan 3, 2022
  9. Quy Lãng

    Messages:
    198
    Chương 188: Bánh kem dâu tây.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bàng Khải tự đề cử mình rồi đi đến bên cạnh Diệp Tiện, lại nhận được ánh mắt lạnh lùng của Bạc Đình Thâm chiếu tới.

    Bàng Khải bị đông cứng tại chỗ: "..."

    Tổng giám đốc đây là có ý gì?

    "Đi lấy chút đồ ăn lại đây."

    "Vâng."

    "Đợi đã.." đi đến cửa thì Bạc Đình Thâm gọi hắn lại: "Trong tủ lạnh có bánh kem dâu tây."

    Bàng Khải: "?" Tổng giám đốc nhớ kỹ Diệp Tiện thích ăn cái gì sao?

    "Đau quá!"

    Vào lúc bị tiêm, thần kinh của Diệp Tiện gần như bị kéo căng tới cực điểm, không còn ý thức được gì.

    Vị bác sĩ đẩy kim tiêm đến cuối cùng, cô khó chịu mà cọ cọ vào cổ tay người đàn ông bên cạnh, giống một con mèo nhỏ bị thương đang làm nũng với chủ nhân, tựa như ngửi mùi trên người hắn có thể làm giảm bớt cơn đau.

    Bạc Đình Thâm nhìn mái tóc đen lòa xòa của cô lúc có lúc không chạm vào da mình, khuấy động từng dòng điện nhỏ trong lòng hắn, ánh mắt hắn dần dần trầm xuống.

    Bàn tay nắm chặt rồi buông lỏng, cuối cùng đi tới đỉnh đầu cô.

    Chỉ là còn chưa kịp rơi xuống thì bác sĩ đã rút đầu kim tiêm ra: "Xong rồi!"

    Diệp Tiện thở phào nhẹ nhõm như vừa được đại xá, vừa ngẩng đầu lên liền đụng phải bàn tay của Bạc Đình Thâm, giống như bỗng dưng bị người đánh một cái.

    Một tay cô giữ miếng bông, một tay che đầu, khuôn mặt tủi thân nhìn Bạc Đình Thâm lên án: "Tổng giám đốc, anh không thương xót tôi thì thôi, còn đánh tôi."

    Thật là quá đáng!

    Bạc Đình Thâm nhìn sang chỗ khác, ngại ngùng thu tay về, ngồi thẳng lưng trên sô pha trong phòng bệnh, 2 chân vắt chéo nhau.

    "Tại sao tôi phải thương xót cậu?"

    "Dù sao tôi cũng là người đã cứu con gái bạn tốt của anh mà."

    Bạc Đình Thâm: "Tôi bắt cậu phải cứu sao?"

    Diệp Tiện: "..."

    Đúng, hắn không bắt cô cứu, nhà tư bản đúng là máu lạnh, ích kỷ, tàn nhẫn, còn tệ hơn cả con chó Tây Tạng kia.

    Cô tức giận mím chặt môi, quay đầu đi, không muốn nói chuyện với anh.

    Nhưng Bạc Đình Thâm hoàn toàn không quan tâm: "Một người ngay cả an toàn của bản thân cũng không đảm bảo được, đi cứu người, chính là mang thêm rắc rối cho người khác!"

    "Rõ ràng tôi đã bảo đảm, với lại tôi cũng cứu được bé gái kia!"

    "Bảo đảm? Nếu hôm nay tôi đến chậm một bước thì sao?"

    Diệp Tiện: "..."

    Vậy có khả năng cây dâu sẽ bào gãy sau đó cô sẽ rơi vào miệng của con chó Ngao kia.

    "Cái kia.."

    Diệp Tiện muốn nói lại thôi, nhưng cô không muốn thừa nhận bản thân mình sai.

    Cô không sai! Cô cứu được bé gái kia, còn ở trên cây lo lắng sợ hãi lâu như vậy, không được khích lệ thì thôi đi, còn bị châm chọc, mỉa mai, tại sao chứ?

    Cảm giác uất ức không thể diễn tả được ập tới, Diệp Tiện dứt khoát quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến nhà tư bản vô lương tâm như hắn.

    "Tôi không quan tâm, dù sao kết quả cũng tốt."

    Bàng Khải bưng một đĩa đồ ăn đi vào, cảm giác không khí ở trong phòng bệnh dường như có chút không thích hợp.

    Tổng giám đốc nhìn Diệp Tiện, Diệp Tiện.. nhìn tường, hai người họ giống như đang giận dỗi.

    "Tổng giám đốc, đồ ăn nhẹ mang tới rồi, là đưa cho Diệp tiên sinh sao?"

    Bàng Khải lên tiếng, Diệp Tiện liền thấy hắn đang bưng một mâm đồ ăn màu trắng, bên trong có pizza phô mai, trà sữa thơm nồng, chả cua trứng cá muối, còn có bánh mouse dâu tây yêu thích của cô, lập tức di chuyển ngón trỏ, liên tục gật đầu: "Ừ ừ ừ!"

    Âm thanh lạnh lùng của Bạc Đình Thâm vang lên: "Không phải, mang ra ngoài cho chó ăn."

    Bàng Khải: "..."

    Hắn mới ra ngoài lấy đồ ăn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

    "Đừng mà!" Diệp Tiện quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của người đàn ông kia, bỗng nhiên hiểu ra đĩa thức ăn này là hắn bảo Bàng Khải mang đến cho cô, là cô đã hiểu lầm hắn!

    Bên ngoài thì lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng bên trong vẫn rất tốt bụng, còn nhớ rõ cô đang bị đói.

    "Tổng giám đốc, tôi sai rồi!"

    Diệp Tiện bĩu môi, chớp chớp đôi mắt to đáng thương nhìn người đàn ông.
     
    Trần Lạc Lạc and Ngoct09 like this.
  10. Quy Lãng

    Messages:
    198
    Chương 189: Vẫn còn có tâm trạng nghĩ đến người khác sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạc Đình Thâm không dao động: "Sai chỗ nào?"

    "Sai.. Bây giờ tôi rất đói bụng, có thể để tôi ăn xong trước rồi nói không?"

    Thật ra, Diệp Tiện không cảm thấy mình sai, nếu sự việc lại xảy ra lần nữa, cô vẫn sẽ lựa chọn như vậy, để một cô bé 3, 4 tuổi đang sống sờ sờ bị chó Ngao xé nát trước mặt cô, còn không bằng để cô rơi vào chỗ nguy hiểm.

    Bạc Đình Thâm không nói chuyện, Bàng Khải liền hiểu ý bê đồ ăn tới trước mặt Diệp Tiện.

    Tay trái Diệp Tiện cầm trà sữa, tay phải xé pizza, ăn đến không còn chút hình tượng mà một nghệ sĩ cần có.

    Bác sĩ tư nhân của Mục gia là một y sĩ hơn 50 tuổi có trình độ cao, từng trải qua đào tạo chuyên nghiệp, bình thường lúc khám bệnh đều rất nghiêm túc, sẽ không dễ cười, trừ phi không nhịn được, ví dụ như hiện tại.

    Cuộc đấu võ mồm giữa Bạc Tổng và người bệnh thật sự quá thú vị, rõ ràng đều là đàn ông, nhưng nghe lại giống như cha đang dạy dỗ con gái, còn có chút giống.. người yêu cãi nhau?

    Hai người đều là con trai, làm sao có thể giống người yêu? Là ông già nên hồ đồ rồi.

    Bác sĩ lắc đầu, ngồi xổm xuống, bắt đầu xử lý vết thương cho Diệp Tiện, lúc ông nâng cổ chân Diệp Tiện lên, bỗng nhiên cảm giác.. khung xương của chàng trai này, sao lại thanh tú như con gái vậy? "

    " Ăn ngon quá, Bàng Khải, anh có muốn ăn một chút không? "

    Diệp Tiện thưởng thức đồ ăn ngon, cũng không quên Bàng Khải vẫn chưa ăn trưa, tốt bụng đưa cho hắn nửa miếng pizza.

    "... "

    Bàng Khải vốn định không nhận, giờ lại bị ánh mắt sâu thẳm của tổng giám đốc nhìn chằm chằm, lại càng không dám nhận.

    " Không cần, tôi không đói bụng. "

    Bạc Đình Thâm:" Xem ra cậu còn chưa đói bụng, vẫn còn tâm trạng nghĩ đến người khác? "

    " Thứ tốt phải chia sẻ cùng mọi người chứ! "Diệp Tiện quay mặt, lại đưa miếng pizza vừa đưa cho Bàng Khải, chuyển sang đưa cho hắn:" Tổng giám đốc, anh thì sao? Có đói bụng không? "

    Bạc Đình Thâm nhìn miếng pizza trong tay cô, sắc mặt vừa mới tốt lên lại trầm xuống:" Đồ người khác không cần lại đưa cho tôi? "

    Diệp Tiện:"? "

    Bàng Khải:"... "

    " Thật là tức chết tôi. Cho rằng trả một ít tiền là có thể giải quyết vấn đề sao? Khổ tám đời mới có thể làm hàng xóm với nhà bọn họ! "

    " Được rồi, được rồi ông xã, bọn họ đã nhận sai rồi, con chó Ngao kia cũng được xử lý rồi, anh đừng tức giận nữa, tổn hại đến thân thể." "Bọn họ nhận sai, nhưng mệnh của tiểu Á và vết thương của Diệp tiên sinh ai chịu trách nhiệm?"

    Ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào, vợ chồng Mục Tích Tùng và Đường Nam mặt đỏ tía tai đi vào phòng bệnh, vừa thấy là biết mới cùng hàng xóm kia cãi nhau một trận kịch liệt.

    "Anh đẹp trai! Anh đã đỡ hơn chút nào chưa?"

    Tiểu Á vừa vào cửa liền bổ nhào lên người Diệp Tiện, Diệp Tiện mỉm cười sờ sờ đầu cô bé: "Anh không sao, đừng lo lắng."

    "Diệp tiên sinh."

    Giải quyết xong việc con chó Ngao kia, Mục Tích Tùng giờ đây tràn đầy lòng biết ơn đối với Diệp Tiện: "Cảm ơn cậu đã cứu tiểu Á, tôi và Nam Nam xem tiểu Á như sinh mệnh của mình, hai vợ chồng chúng tôi thật sự không biết làm gì mới có thể cảm ơn cậu. Vừa rồi chúng tôi có bàn bạc một chút, không bằng cậu có yêu cầu gì, có thể nói ra, chỉ cần có thể làm được, chúng tôi nhất định sẽ làm."

    Đường Nam: "Đúng vậy, đại ân đại đức của Diệp tiên sinh hai vợ chồng chúng tôi không có gì báo đáp, chỉ có thể cố gắng hoàn thành yêu cầu của ân nhân cứu mạng."

    Bọn họ nói gần nói xa đều ám chỉ có thể cho cô một số tiền lớn để trả ơn, tất cả mọi người ở đây đều nghe ra được, tập trung nhìn cô, chờ cô đưa ra một cái giá.

    Diệp Tiện không hề để ý, thản nhiên cười, bưng một đĩa đồ ăn ngon trước mặt lên: "Hai người đã báo đáp rồi, chính là đĩa đồ ăn ngon này, cảm ơn hai người đã tiếp đãi, tôi ăn rất vui vẻ."

    "Đây là.."

    Mục Tích Tùng cùng Đường Nam nhìn nhau, trong mắt hai người không thể che giấu được sự xúc động và cảm kích.
     
    Trần Lạc Lạc likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...