Chương 10: Tránh Né
Cô nhớ ra mới nãy vào phòng mà chưa kịp khóa cửa, Huỳnh Nhiên nghe nhiều tiếng bước chân phía dưới lầu bắt đầu đi lên, từ xa đến gần càng ngày nghe rõ hơn, có lẽ khoảng vài người làm đi lên lầu để dọn dẹp, khoảng chừng nữa phút nữa những người này đi lên sẽ thấy tình trạng của cô và anh ta lúc này. Cô nhân lúc Thiệu Phong bị ảnh hưởng bàn tay buông lỏng, oán hận đẩy anh ta ra chạy về phía cánh cửa để thoát thân. Huỳnh Nhiên thở hổn hển, tim đập thình thịch nhưng chưa chạy được bao xa thì người phía sau đã đuổi kịp, túm lấy bả vai cô, thô bạo kéo cô vào phòng.
"Rầm."
Tiếng cửa đóng sầm lại. Huỳnh Nhiên tức giận nghiêng đầu nhìn Thiệu Phong, anh ta bây giờ như con thú khổng lồ có thể vồ tới con mồi bất cứ lúc nào, hơi thở trở nên gấp gáp, chân cô mềm nhũn, đặt tay chống lên ngực anh để tạo ra một khoản cách.
"Thiệu Phong, chúng ta có thể đừng như vậy không?"
Thiệu Phong nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ, ép sát khiến lưng cô chạm vào tường phía sau, anh khàn giọng hỏi:
"Em đang tránh né tôi?"
Ma xui quỷ khiến sao cô không thể nào thốt nên lời, cô hối hận lúc đầu không nên vì lo cho anh ta mà tự mò vào phòng, không nên dẫn dụ con sói ham muốn, thà cứ để cho anh ta tự sinh tự diệt còn hơn.
Thiệu Phong thấy cô ngoan ngoãn không trả lời làm sự chiếm hữu của anh càng nhiều hơn, từ lần gặp cô anh muốn cô, muốn chiếm được cô bằng tất cả mọi giá, muốn cô không bao giờ để ý tới người đàn ông nào khác, trong lòng cô chỉ có mỗi anh. Môi của anh chỉ cách cô một khoảng, anh sợ cô gái nhỏ này sẽ vì thế mà hoảng sợ nên cố ấn mạnh vào vết thương sáng nay dùng đau đớn để kiềm chế dục vọng. Sau đó anh đưa tay vén mái tóc rối của cô ra sau tai.
"Tôi đợi em."
"Tôi tin sẽ có ngày em vì tôi mà chấp nhận."
Âm thanh trầm thấp lại còn khàn khàn, thêm không gian xung quanh mịt mờ khiến cô có cảm giác như móng vuốt của con mèo con đang cào cào lỗ tai cô.
Ngứa chết mất!
Cuối cùng cô cũng tránh né được, thẳng tay đẩy anh ta ra, lao về phòng tắm đóng sầm cửa khóa kín. Cô nghĩ về hạnh động của anh ta.
"Anh ta để ý đến mình? Người đàn ông điên đó không phải nói không có cảm xúc với phụ nữ sao?"
Bỗng điện thoại trong phòng reo lên liên tục là điện thoại của bạn thân cô Dương Tịch. Cô liếc nhìn người đàn ông kia thấy đang tựa lưng vào ghế nghĩ ngơi, cô cũng không để tâm nữa mà đi nghe điện thoại.
"Ngọn gió nào đưa Dương Tịch nhà ta đến đây thế nhỉ?"
Bên phía Dương Tịch vô cùng ồn ào, náo nhiệt đến mức không thể nghe rõ được.
"Thật vinh hạnh khi được cô nghe máy."
"Tôi đã gọi cho cô cả chục cuộc, đến bây giờ mới được gặp cô."
"Chẳng lẽ cô đang bận đi quyến rủ trai sao?"
Huỳnh Nhiên chỉ biết lắc đầu, cách suy nghĩ này đúng chỉ có cô bạn thân mới nghĩ ra.
"Có phải đã quá khoa trương không?"
Dương Tịch vốn ôm một bụng trách mắng Huỳnh Nhiên nhưng chẳng mấy chốc lại tan biến hết.
"Này Huỳnh Nhiên, tôi cũng chỉ muốn nhắc cô đừng có mà có bạn trai bên cạnh lại quên mất người bạn này đó."
"Đàn ông ấy toàn là kẻ lừa đảo nên tuyệt đối cô không được tin hắn."
Huỳnh Nhiên há mồm nhìn qua kẻ điên kia, nếu anh ta mà nghe được những lời này có phải sẽ dìm chết cô bạn thân cô không, lúc này Thiệu Phong vừa đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn cô, như kẻ vụng trộm bị bắt gặp, Huỳnh Nhiên suýt nữa bị ánh mắt nóng bỏng của anh đâm thủng, cô vội vàng trốn sau rèm cửa, tim đập thình thịch.
"Nói đi có chuyện gì không?"
Dương Tịch không vòng vo nữa nói thẳng:
"Bên phía công ty ba tôi có bữa tiệc vào ngày mai, tôi cần sắm vài thứ trước khi đến đó, cậu đi shopping cùng tôi chứ?"
"Đi"
Huỳnh Nhiên cảm thấy hiện tại đi với Dương Tịch mặc dù có chút ồn ào còn đỡ hơn phải đối diện với ánh mắt sắc bén của anh ta, nên đồng ý ngay lập tức mà không cần suy nghĩ.
"Gửi địa chỉ qua cho tôi."
Một giây sau địa chỉ được gửi qua điện thoại, cô lặng lẽ đi tới chỗ Thiệu Phong đang ngồi mở miệng nói:
"Tôi cùng Dương Tịch sẽ đi ra ngoài có lẽ buổi tối mới về, anh hãy nói với bà lý do tôi đi vắng nhé."
"Được, nếu 9h không thấy ở nhà tôi sẽ đi đến đó bắt em về."
Những lời nói bá đạo này cũng chỉ có hắn ta mới thốt ra được, cô không thèm phản đối.
Địa điểm đến là trung tâm thương mại lớn nhất ở thành phố, Huỳnh Nhiên loay hoay tìm kím bóng dáng cô bạn thân Dương Tịch, đột nhiên ở đâu chạy tới một người đàn ông mặc áo hoodie màu đen chùm đầu chạy tới.
"Rầm."
Tiếng cửa đóng sầm lại. Huỳnh Nhiên tức giận nghiêng đầu nhìn Thiệu Phong, anh ta bây giờ như con thú khổng lồ có thể vồ tới con mồi bất cứ lúc nào, hơi thở trở nên gấp gáp, chân cô mềm nhũn, đặt tay chống lên ngực anh để tạo ra một khoản cách.
"Thiệu Phong, chúng ta có thể đừng như vậy không?"
Thiệu Phong nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ, ép sát khiến lưng cô chạm vào tường phía sau, anh khàn giọng hỏi:
"Em đang tránh né tôi?"
Ma xui quỷ khiến sao cô không thể nào thốt nên lời, cô hối hận lúc đầu không nên vì lo cho anh ta mà tự mò vào phòng, không nên dẫn dụ con sói ham muốn, thà cứ để cho anh ta tự sinh tự diệt còn hơn.
Thiệu Phong thấy cô ngoan ngoãn không trả lời làm sự chiếm hữu của anh càng nhiều hơn, từ lần gặp cô anh muốn cô, muốn chiếm được cô bằng tất cả mọi giá, muốn cô không bao giờ để ý tới người đàn ông nào khác, trong lòng cô chỉ có mỗi anh. Môi của anh chỉ cách cô một khoảng, anh sợ cô gái nhỏ này sẽ vì thế mà hoảng sợ nên cố ấn mạnh vào vết thương sáng nay dùng đau đớn để kiềm chế dục vọng. Sau đó anh đưa tay vén mái tóc rối của cô ra sau tai.
"Tôi đợi em."
"Tôi tin sẽ có ngày em vì tôi mà chấp nhận."
Âm thanh trầm thấp lại còn khàn khàn, thêm không gian xung quanh mịt mờ khiến cô có cảm giác như móng vuốt của con mèo con đang cào cào lỗ tai cô.
Ngứa chết mất!
Cuối cùng cô cũng tránh né được, thẳng tay đẩy anh ta ra, lao về phòng tắm đóng sầm cửa khóa kín. Cô nghĩ về hạnh động của anh ta.
"Anh ta để ý đến mình? Người đàn ông điên đó không phải nói không có cảm xúc với phụ nữ sao?"
Bỗng điện thoại trong phòng reo lên liên tục là điện thoại của bạn thân cô Dương Tịch. Cô liếc nhìn người đàn ông kia thấy đang tựa lưng vào ghế nghĩ ngơi, cô cũng không để tâm nữa mà đi nghe điện thoại.
"Ngọn gió nào đưa Dương Tịch nhà ta đến đây thế nhỉ?"
Bên phía Dương Tịch vô cùng ồn ào, náo nhiệt đến mức không thể nghe rõ được.
"Thật vinh hạnh khi được cô nghe máy."
"Tôi đã gọi cho cô cả chục cuộc, đến bây giờ mới được gặp cô."
"Chẳng lẽ cô đang bận đi quyến rủ trai sao?"
Huỳnh Nhiên chỉ biết lắc đầu, cách suy nghĩ này đúng chỉ có cô bạn thân mới nghĩ ra.
"Có phải đã quá khoa trương không?"
Dương Tịch vốn ôm một bụng trách mắng Huỳnh Nhiên nhưng chẳng mấy chốc lại tan biến hết.
"Này Huỳnh Nhiên, tôi cũng chỉ muốn nhắc cô đừng có mà có bạn trai bên cạnh lại quên mất người bạn này đó."
"Đàn ông ấy toàn là kẻ lừa đảo nên tuyệt đối cô không được tin hắn."
Huỳnh Nhiên há mồm nhìn qua kẻ điên kia, nếu anh ta mà nghe được những lời này có phải sẽ dìm chết cô bạn thân cô không, lúc này Thiệu Phong vừa đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn cô, như kẻ vụng trộm bị bắt gặp, Huỳnh Nhiên suýt nữa bị ánh mắt nóng bỏng của anh đâm thủng, cô vội vàng trốn sau rèm cửa, tim đập thình thịch.
"Nói đi có chuyện gì không?"
Dương Tịch không vòng vo nữa nói thẳng:
"Bên phía công ty ba tôi có bữa tiệc vào ngày mai, tôi cần sắm vài thứ trước khi đến đó, cậu đi shopping cùng tôi chứ?"
"Đi"
Huỳnh Nhiên cảm thấy hiện tại đi với Dương Tịch mặc dù có chút ồn ào còn đỡ hơn phải đối diện với ánh mắt sắc bén của anh ta, nên đồng ý ngay lập tức mà không cần suy nghĩ.
"Gửi địa chỉ qua cho tôi."
Một giây sau địa chỉ được gửi qua điện thoại, cô lặng lẽ đi tới chỗ Thiệu Phong đang ngồi mở miệng nói:
"Tôi cùng Dương Tịch sẽ đi ra ngoài có lẽ buổi tối mới về, anh hãy nói với bà lý do tôi đi vắng nhé."
"Được, nếu 9h không thấy ở nhà tôi sẽ đi đến đó bắt em về."
Những lời nói bá đạo này cũng chỉ có hắn ta mới thốt ra được, cô không thèm phản đối.
Địa điểm đến là trung tâm thương mại lớn nhất ở thành phố, Huỳnh Nhiên loay hoay tìm kím bóng dáng cô bạn thân Dương Tịch, đột nhiên ở đâu chạy tới một người đàn ông mặc áo hoodie màu đen chùm đầu chạy tới.