Đam Mỹ [Dịch] (V - Trans) Want You Back ➸ Mark X Gun - Minhyukist

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi MamyBL, 30 Tháng sáu 2021.

  1. MamyBL

    Bài viết:
    7
    Tên truyện :(V-trans) Want you back ➸ Mark x Gun



    Tác giả: Minhyukist

    Trans: Nhăm Nhăm

    Thể loại: Boylove, 1x1, fanfic

    Ảnh bìa:

    [​IMG]

    Văn án: Khi người yêu cũ lại trở lại sau 3 năm chia tay không rõ nguyên nhân. Liệu tình cảm của họ sẽ nảy nở trở lại với nhau hay họ sẽ vẫn là đối thủ của nhau cho danh hiệu "Trăng Trường Đại Học"?

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Đang Dịch Của Nhăm Nhăm

    * * *

    Nhăm: Do dạo này mình bị bệnh lười với mình đang ôn thi nên truyện sẽ bị trì hoãn khá lâu a. Mình siu thích cặp Markgun nên mình đã dịch bộ này nè. Mình sẽ dịch bộ này để bù cho mọi người nè. Mọi người nhớ vote với bình luận truyện mình với nha. ^^
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng ba 2022
  2. MamyBL

    Bài viết:
    7
    Chương 1: Mình chỉ copy lại từ Wattpad để các bạn chưa đọc bên Wattpad có thể đọc ở đây

    Gun

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi chưa bao giờ biết mình sẽ quay lại nơi mà tôi đã có rất nhiều tiếc nuối và kỷ niệm. Đặc biệt là với anh ấy.

    Một ngày nọ, mẹ tôi hỏi tôi rằng tôi muốn học đại học ở đâu. Vì vậy, tôi đề nghị trường Đại học Madison, lúc đầu bà ấy từ chối vì nó ở rất xa nơi chúng tôi ở nhưng tôi thực sự nhất quyết muốn đến học ở đó. Tôi có cảm giác rằng tôi nên quay trở lại khu phố cổ của chúng tôi.

    Tôi đã có lý do tại sao tôi muốn học tại trường Đại học đó. Em biết điều đó thật ngốc nghếch nhưng em thực sự rất nhớ anh. Vì vậy, tôi làm điều này chỉ để nhìn thấy anh ấy. Sau khi sự việc đó xảy ra, chúng tôi đã mất liên lạc với nhau và tôi không có bất kỳ thông tin cập nhật nào từ anh ấy.

    Bây giờ tôi đang trên đường đến đơn vị của mình gần Đại học Madison để cuối cùng chuyển đến chỗ ở của tôi và tôi đã mang theo đồ đạc của mình. Nhưng trước đó tôi đã dừng lại một quán cà phê để gọi món cà phê pha cà phê yêu thích của mình. Tôi quyết định ở lại đây một lúc sau khi lấy đồ uống của mình. Tôi đang bận lướt điện thoại của mình.

    "Đã lâu rồi Gun" thế giới của tôi dừng lại và ngay cả trái tim tôi cũng đập. Tôi biết rất rõ giọng nói đó. Tôi đã không nghe thấy điều đó trong năm qua nhưng tôi có thể biết rõ ràng anh ấy là ai.

    Tôi ngẩng đầu lên và đối mặt với anh ta. Đôi mắt tôi sững sờ nhìn vào khuôn mặt của anh ấy. Chết tiệt, tôi nhớ anh ấy. Anh ấy đang mỉm cười với tôi và tôi rất hạnh phúc vì anh ấy vẫn không thay đổi sau nhiều năm.

    Tôi định nói "Xin chào" với anh ấy. Khi ai đó vừa quay lại ôm anh ấy. Và tôi không biết phải làm gì khi thấy anh ấy hôn người con gái đang ôm anh ấy trước mặt tôi. Tôi cảm thấy bị tổn thương-- à Nhân tiện, tôi không có quyền cảm thấy bị tổn thương. Tôi xứng đáng với điều này.

    Tôi cố gắng mỉm cười với họ. Cô gái nhìn tôi và vẫy tay với tôi. "Xin chào!" cô ấy nhìn về phía Mark và ôm anh ấy vào eo. "Anh ta là ai?" cô ấy hỏi. Mark giật bắn người, tôi không biết nếu đó là tôi nhưng ánh mắt anh ấy lúc này đang lạnh lùng nhìn tôi.

    "À anh ấy là bạn học cũ của anh hồi cấp ba", bạn học cũ, anh ấy nhớ tôi như vậy. Tại sao anh phải khoe khoang tôi là bạn trai cũ của anh ta.

    "Thật sao?" cô ấy trông rất phấn khích khi nghe điều đó. "Xin chào! Tôi là Mint bạn gái của anh ấy" cô ấy giới thiệu bản thân với tôi và đưa tay về phái tôi. Tôi chấp nhận nó ngay cả khi tôi đang trong cảm giác nặng nề. Có lẽ anh ấy đã thực sự quên tôi mất rồi. Không có gì đáng ngạc nhiên phải không?

    "Vì vậy, em yêu hãy đi nào?" Tôi nghe thấy Mark thì thầm với Mint, tôi không biết đó có phải là một lời thì thầm không nhưng nó quá lớn nên tôi thực sự nghe rất rõ.

    "Hả? Anh đã nói với em rằng anh muốn uống cà phê ở đây" Mint phản đối. Mark nắm lấy eo cô ấy và kéo cô ấy lại gần sau đó giật mạnh về phía tôi một lần nữa.

    "Chúng ta phải đi," anh ta nói và kéo Mint đi theo anh ấy.

    Khi họ biến mất, trái tim tôi như chìm xuống. Tôi hy vọng điều này sẽ xảy ra, để nhìn anh ấy với một người khác nhưng cho dù tôi đã chuẩn bị cho điều đó như thế nào đi chăng nữa. Tôi không thể giúp gì ngoài việc bị tổn thương. Tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi gặp anh ấy sau 3 năm.

    Tôi đoán tôi là người duy nhất chưa tiến về phía trước.

    * * *

    Phòng của tôi không quá rộng lớn lắm nhưng đủ cho tôi và đồ đạc của tôi. Tôi hoàn thành việc đóng gói quần áo của mình và treo nó trên tủ của tôi. Tôi nhìn về phòng của mình với nụ cười nhiệt tình. Tôi đoán là tôi sẽ ở lại đây trong bốn năm tới.

    Tôi cố gắng chuyển sự chú ý của mình sang những thứ khác bởi vì tôi không muốn nhớ những gì đã xảy ra trước đó khi tôi nhìn thấy anh ấy trong quán cà phê đó. Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ vô tình gặp anh ấy trong khuôn viên trường nhưng chúng tôi đã gặp nhau sớm như vậy.

    Anh ấy đã thay đổi. Tôi đã nghĩ anh ấy không làm vậy, nhưng khi mắt chúng tôi chạm nhau, tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được điều đó. Anh ấy không phải là Mark mà tôi từng quen trước đây. Tôi cũng mong rằng anh ấy ghét tôi.

    Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại của tôi đổ chuông.

    "Xin chào" khi tôi nhận cuộc gọi. Đó chính là mẹ tôi.

    "Mọi chuyện thế nào rồi con trai?" Tôi gãi gáy và thở dài.

    "Mẹ tuyệt vời. Thật là tuyệt" vâng khi sửa chữa và dọn dẹp đồ đạc của tôi ở đây trong căn phòng mới của tôi. Tôi đã loại trừ việc gặp gỡ người yêu cũ của mình.

    "Con nói điều đó thật tuyệt, nhưng tại sao mẹ lại cảm thấy rằng con đang nói dối. Gun?" lần nữa. Mẹ tôi lại tò mò.

    "Con nói thật đấy mẹ ạ" Tôi khăng khăng.

    "Được rồi, mẹ chỉ muốn kiểm tra xem con trai mẹ đang làm gì. Năm học của con sắp bắt đầu rồi nên mẹ chỉ muốn nói lời chúc may mắn và đừng quên đến thăm mẹ bất cứ khi nào con rảnh rỗi" Tôi mỉm cười sau khi nghe điều đó rừ mẹ. Bà ấy không phải là người mẹ hoàn hảo nhưng có một điều bà ấy tốt là luôn ủng hộ tôi và yêu tôi vì con người của tôi.

    "Được rồi mẹ"

    "Đừng quên nói với tôi khi bạn và Mark gặp nhau" Tôi đã đảo mắt lên trời.

    "Mẹ!" Tôi chuẩn bị phản đối thì nghe thấy tiếng cười của cô ấy trong điện thoại truyền đến.

    "Hahahaha Mẹ chỉ muốn biết con trai. Mẹ cá là bây giờ con đã đỏ như một củ khoai tây hahaha" Tôi vẫn không thể tin rằng tôi có một người mẹ như thế này. Bà ấy giống như một người bạn tốt nhất đối với tôi. Đó là lý do tại sao tôi thực sự yêu bà ấy rất nhiều.

    "Con cúp máy đây. Con mệt mỏi, con rất muốn ngủ một giấc" Tôi nói rồi bà ấy trả lời ổn.

    Tôi thở dài thườn thượt sau cuộc gọi đó. Làm sao tôi có thể nói cho bà ấy biết về điều đó?

    Bây giờ là mấy giờ rồi? Tôi không để ý rằng đã 9 giờ tối, tôi vẫn chưa ăn tối vì bận dọn dẹp phòng của mình. Tôi lấy ví của mình và quyết định ăn một cái gì đó trong cửa hàng gần đây.

    Tôi choáng váng một lúc sau khi khóa cửa phòng. Tôi rẽ sang phía bên phải của hành lang và tôi thấy Mark đang tiến lại gần tôi. Được chứ? Đừng nói với tôi?

    Khuôn mặt anh ấy không cảm xúc như tôi mong đợi nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng một lần nữa trong mắt anh ấy.

    "Anh đang theo dõi tôi?" đó là điều đầu tiên anh ấy hỏi tôi khi cuối cùng anh ấy dừng lại trước mặt tôi. Tôi chỉ mình với niềm tin này.

    Tôi? Theo dõi anh ta?

    "Huh?" anh ta tsk.

    "Đừng *chơi tê tái Gun? Anh đến đây là có chủ đích đúng không?" Tôi không hiểu anh ta đã đến với tôi và anh ta nói với tôi rằng tôi đang theo dõi anh ta.

    (*nguyên văn là play numb tui cũng không chắc nó là chơi tê tái: "))

    " Tôi vừa mới chuyển đến hôm nay. Và tôi không có bất kỳ ý nghĩ nào rằng anh đang sống ở đây "tự bào chữa cho mình. Nếu anh ấy coi đó là một ý kiến sai lầm và tôi hiểu nhầm anh ấy. Tôi thực sự nên giải thích và giải thích rõ ràng mọi chuyện tại anh ấy.

    Anh ta nhìn tôi một cách thiếu thuyết phục.

    " Vậy là sự trùng hợp ngẫu nhiêu của nó à? Không? Tôi sẽ không mua nó "anh ấy đang ấn ngón tay cái trái của mình vào cằm và nhìn tôi một cách giận dữ. Tôi thở dài. Tôi biết anh ấy sẽ không để tôi thoát khỏi chuyện này.

    " Uh, anh muốn nghĩ gì thì nghĩ "Tôi chỉ chịu thua và định quay lưng lại với anh ta.

    " Nếu anh đang làm thế này để bắt tôi quay lại với anh. Xin lỗi, anh sẽ không thể làm được. Tôi sẽ không để anh quay lại cuộc sống của mình như vậy "lắc đầu và nhếch mép với anh.

    " Mark, anh có thực sự ghét tôi không "Tôi hiểu anh ấy đến từ đâu nhưng cách anh ấy hành động trước mặt tôi là quá đáng. Đó là quá khứ, không chỉ vậy vì nó mới trôi qua được 3 năm.

    Anh ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.

    " Tôi ước gì anh không tồn tại trong cuộc sống của tôi "anh ấy thổi những lời đó. Tôi không thể ngờ rằng anh ấy sẽ ném điều này cho tôi. Tôi có thể cảm thấy nỗi đau của anh ấy vẫn còn mới. Tôi thực sự đã làm tổn thương anh ấy đến mức đó sao?

    " Ý của anh là gì? "Tôi thật ngu ngốc khi hỏi anh ấy điều này nhưng nó chỉ thốt ra từ miệng tôi mà không hề hay biết.

    " Tôi ước tôi không bao giờ gặp anh! Nếu anh ở đây để làm nhục tôi về quá khứ của chúng ta, tôi sẽ đảm bảo rằng anh sẽ sống ở đây như địa ngục và hối hận vì anh đã trở lại đây! "Tôi nhắm mắt lại và cố gắng tiếp thụ những lời đau đớn mà anh ấy giáng xuống tôi. Tôi không biết rằng Mark mà tôi yêu trước đây đã không còn nữa. Mark này trước mặt tôi, thực sự điên cuồng với tôi và toàn bộ sự tồn tại của tôi.

    Tốt thôi. Nếu đó là điều khiến anh ấy cảm thấy hài lòng.

    " Tôi sẽ không bao giờ để mình tham gia vào công việc kinh doanh của anh. Đừng lo lắng, tôi không ở đây vì anh "nói thẳng vào quan điểm của anh ấy.

    " Bất cứ điều gì"anh ấy đảo mắt về phía tôi và anh ấy đi ngang qua tôi. Tôi quay lưng lại và nhìn theo bóng lưng anh đang rời xa tôi.

    Một chất lỏng ấm áp mà tôi đột nhiên cảm thấy chảy xuống má. Tôi thậm chí còn không biết nước mắt của mình đang chảy dài.


    a / n: Ghét tôi đi. Tôi không nhưng tôi cảm thấy rất tệ với Gun. Chương đầu tiên như thế nào? (Lời của bạn tác giả nhóe)

    * * *

    Nhăm: Xong end chương 1 ròi mọi người ạ. Mọi người thấy sạn ở đou thì comment mình sửa nha. Mong mọi người thích nó nha. Mọi người nhớ sủng hộ với vote truyện cho tui nhaa. Tui sẽ cố gắng dịch nhanh để end truyện này nha: 33

    Ủng hộ Author truyện nha mọi người
     
  3. MamyBL

    Bài viết:
    7
    Chương 2: Mình cũng copy từ Wattpad sang nha

    Gun

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cái ngày mà tôi đã chờ đợi. Ngày đầu tiên đi học, không phải là tôi phấn khích hay gì mà là tôi thực sự mong chờ mình sẽ đến trường như thế nào. Tôi vừa mới quay lại đây và tôi không biết liệu ai đó hoặc những người bạn cũ của tôi sẽ học ở Đại học Madison có nhận ra tôi không hay tôi có thể gặp gỡ những người bạn mới.

    Sau khi tôi đi tắm và mặc chiếc áo polo trắng với cà vạt với chiếc quần đen của tôi. Chỉnh sửa lại tóc một chút và xịt nước hoa lên khắp cơ thể. Tôi nghĩ rằng tôi trông rất tuyệt cho ngày đầu tiên của mình, được rồi, tôi có thể cảm thấy đây là một khởi đầu tốt.

    Tôi lấy túi của mình và kiểm tra mọi thứ như phích cắm và đèn để đảm bảo an toàn cho khối của tôi. Sau đó tôi từ cửa bước ra. Tôi nhìn quanh hành lang và thầm cảm ơn trời đất vì tôi đã không thể chạy cùng anh ấy. Mọi thứ dường như sẽ diễn ra đúng như những gì tôi đang mong đợi.

    Được rồi, Gun, mình đến đây để học và tìm hiểu thêm về bản thân. Không ai khác mà đó là những lý do duy nhất.

    "Chào mừng bạn đến với Đại học Madison!" một sinh viên tuyệt vời nào đó đã chào đón tôi. Họ nói rằng tất cả các sinh viên năm nhất nên đến tòa án chỉ định, nơi mà đồng nghiệp của bạn đang ở. Họ đưa cho tôi một tờ giấy đánh dấu tên và họ đưa cho tôi một chiếc bút dạ để viết tên của tôi vào đó.

    "Hãy thưởng thức nhé!" Tôi cúi đầu chào họ trước khi rời khỏi họ. Những người cao niên có vẻ rất tốt. Khi tôi kéo mình vào phiên tòa đó. Tôi không thể giúp cảm thấy lo lắng. Tôi thấy rất nhiều sinh viên đã ngồi trên mặt đất. Tất cả bọn họ đều có thế giới riêng và quen biết nhau. Đồng thời trao đổi số điện thoại và tài khoản Instagram.

    "Xin chào!" một người nào đó đột nhiên đến gần. Tôi cũng không chắc lắm nhưng tôi liếc nhìn một người đang tiếp cận tôi. Tôi chỉ mình. Cậu ấy gật đầu với tôi với nụ cười rạng rỡ của cậu ấy. Anh chàng này có vẻ không phải là một chàng trai. Trông cậu ấy thật nữ tính.

    "Xin chào, mình là Earth" cậu ấy đưa tay về phía tôi. Khi tôi nắm tay anh ấy, anh ấy ngay lập tức kéo tôi đến ngồi bên cạnh anh ấy. "Cậu đã ở một mình phải không?" cậu ấy hỏi tôi. Tôi bối rối gật đầu với cậu ấy. Cậu ấy nhìn tôi như thể cậu ấy đang đợi tôi nói. Tôi gần như đã quên không nhắc đến tên của mình.

    "Nhân tiện, mình là Gun" Tôi đưa thẻ tên của mình cho cậu ấy xem và tôi lúng túng mỉm cười. Tại sao tôi cảm thấy bị đe dọa bởi cậu ấy.

    "Chúng ta bây giờ là bạn bè được không?" cậu ấy vỗ về tôi rồi tôi gật đầu một lần nữa.

    Chương trình bắt đầu và chúng ta chỉ gặp gỡ các tiền bối. Tiếp đón chúng tôi tại Phòng Kinh tế. Thật vui và thật hồi hộp vì các tiền bối đã dạy chúng tôi một số quy tắc và quy định trong bộ phận của chúng tôi.

    "Vậy Gun hạng nhất của mình đâu rồi?" khi chương trình kết thúc, chúng tôi đi mất và đi *kinh doanh của nhau. Nhưng vẫn còn Earth theo tôi. Tôi giật bắn người.

    (*nguyên văn nó là business nhưng mình chưa thấy nghĩa nào hợp lí nên để tạm thế ha. Mọi người thấy có nghĩa nào hợp lí thì comment để mình sửa ha: 3)

    "Mình có một lớp học muộn hơn 9 giờ sáng tại phòng 306" sau đó tôi kiểm tra chính xác lịch trình của mình được in trên mảnh giấy nhỏ. Tôi bỏ vào trong cặp của mình.

    "Woah, được rồi là học cùng lớp. Từ giờ mình đi chơi với cậu được không?" cậu ấy bám chặt lấy tôi. Lúc đầu, tôi cảm thấy hơi khó chịu nhưng sau đó tôi đã quen dần với nó. Tuy nhiên, cậu ấy rất tốt. Cậu ấy là người đầu tiên đến gần tôi.

    * * *

    "Mình cũng vừa chuyển đến đây. Khối của cậu ở đâu?" trong khi chúng tôi đang đợi tiết học tiếp theo, chúng tôi đã ngồi ở băng ghế dọc theo hành lang. Cậu ấy tiếp tục nói quá nhiều nhưng tôi không ghét điều đó, giống như việc cậu ấy thích tiếp tục kể về bản thân mình, cậu ấy giống như một người mở sách. Tôi cảm thấy rất vinh dự khi được cậu ấy chọn tôi để chia sẻ điều đó. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều kể từ đó trước đó chúng tôi gặp nhau.

    "Phía bên kia khuôn viên trường, tòa nhà được sơn màu hạt dẻ", mắt anh ta đột nhiên mở to.

    "Thật không? Omg! Mình cũng sống ở đó! Mình có thể đến thăm cậu thường xuyên!" cậu ấy nghe rất phấn khích và tôi chỉ cười khúc khích trước phản ứng dễ thương của cậu ấy.

    Các cô gái bắt đầu la hét và điên cuồng gần chúng tôi. Họ dường như nhìn thấy một nghệ sĩ hoặc một siêu sao với phản ứng của họ. Tại sao những cô gái này lại hành động điên cuồng nếu họ nhìn thấy một ai đó có khuôn mặt đẹp trai.

    "Họ hét lên vì ai?" Sự chú ý của Earth chuyển hướng sang nhóm các cô gái đang hú hét ở giữa hành lang.

    Khi tôi quay lưng lại để đưa mắt nhìn những kẻ đó. Tôi đã rất sốc khi biết đó thực sự là Mark và Title. Họ đang bước đi một cách dễ dàng như một mô hình đoạn đường nối trong hành lang. Tôi thậm chí không hiểu tại sao họ phải làm như vậy? Để thể hiện cho các cô gái. Tôi có thể nói dối Mark hoàn toàn rất đẹp trai so với trước đây, hồi đó anh ấy rất tốt nhưng để so sánh với bây giờ, anh ấy trông rất đẹp trai. Tại sao tôi cũng phải khen ngợi anh chàng này?

    Tôi đã không nhận thấy rằng họ đang đến chỗ của chúng tôi. Title đang nhìn tôi với nụ cười rạng rỡ của anh ấy trong khi Mark chỉ với khuôn mặt chó đẻ đang nghỉ ngơi của anh ấy. Có gì mới vậy?

    Earth giữ tôi đập khuỷu tay của cậu ấy vào cánh tay của tôi.

    "Gun? Có phải là cậu không?" người thông minh mà tôi đã gặp khi còn học trung học. Vẫn nhận ra tôi.

    "Đúng, là mình!" anh ấy đưa tay về phía tôi và chúng tôi đã nắm tay nhau. Tôi đã thấy cách Title liếc sang Mark.

    "Là anh ta!" Mark chỉ đảo mắt.

    "*Thường không ở đây vì điều đó ổn chứ?" anh chàng hợm hĩnh này chỉ làm tôi lo lắng thôi.

    (* nguyên văn câu này là Common were not here for that okay nên dịch ra tui cũng hơi phân vân mọi người à: "(()

    " Sao lại gắt gỏng vậy Mark? Mình chỉ muốn bắt chuyện với người bạn cũ của chúng ta thôi "Title có vẻ như muốn trêu chọc Mark. Tôi chỉ mỉm cười với anh ta.

    " Không sao đâu, chúng ta có thể làm điều đó bất cứ lúc nào "Tôi liếc nhanh về phía Mark, như thường lệ anh ấy cũng không liếc nhìn tôi." À nhân tiện đây là bạn của mình, Earth, đây là Title và.. "Tôi đã do dự Nếu tôi cũng sẽ giới thiệu anh ấy nhưng vâng" Mark là bạn học cũ của tôi ở trường trung học "Tôi không quan tâm nếu anh ấy nhúc nhích để lịch sự với bạn tôi nó thực sự phụ thuộc vào anh ta.

    " Xin chào, rất vui được làm quen với cậu "Earth trông cứng nhắc và hơi khó xử khi nói lời chào với Title.

    " Hẹn gặp lại Gun and Earth "anh ta nháy mắt với chúng tôi. Sau đó Mark cáu kỉnh lôi Title ra trước mặt chúng tôi.

    Tôi nhìn họ đi mất. Khi tôi quay trở lại Earth. Cậu ấy trông có vẻ choáng váng trong khi mỉm cười rất đáng sợ với tôi. Cậu ấy trông giống như đã được đánh vần hay gì đó.

    " Earth, cậu không sao chứ? "Cậu ấy nhìn tôi bằng những nụ cười đó. Được chứ?

    " Mình nghĩ rằng mình đang yêu "hả?

    " Cậu đang nói cái gì vậy? "Cậu ấy chỉ nói xấu nó ở đâu cả.

    " Anh chàng Title đó. Anh ấy trông rất dễ thương "cậu ấy nói trong khi vuốt má của chính mình.

    Cái gì? Trong tích tắc nhanh chóng đó? Nghiêm túc chứ?

    * * *


    a / n: Tôi đã bị choáng ngợp với bình luận cuối cùng nên tôi quyết định tiếp tục fic này, haha mong các bạn ủng hộ. Tôi có một cuốn sách khác là" TinCan "với tựa đề" Những điều tồi tệ", cảm ơn bạn rất nhiều! (Tui đang tính dịch quyển mà au nói nhg hình như hơi ban căng:(()

    * * *

    Nhăm: Xong end chương 2 gòi mà vẫn có vài chỗ dịch chưa được mượt mọi người à:((Có gì mọi người đọc thấy cợn chỗ nào thì bỏ qua cho tui nha. Mà thấy chỗ nào còn chỉnh lại comment để tui chỉnh lại nhe. Hôm nay tui uy tín wa dịch được nhìu. Chúc mọi người đọc vui vẻ nè :3

    Ủng hộ author nha mọi người
     
  4. MamyBL

    Bài viết:
    7
    Chương 3: Mình copy lốt :))

    Bấm để xem
    Đóng lại
    3 năm trước..

    Gun và Title chỉ đang cố gắng hết sức trong thời gian thể dục của họ. Họ bị phạt phải chạy trong vòng tròn vì gian lận trong việc ngồi lên trong công việc hàng ngày. Bây giờ họ đã chạy gần 14 vòng, họ cần phải tuân thủ 20 vòng. Nhưng có vẻ như Gun đã không còn làm như vậy nữa, chân anh ấy run và khó thở. Title là người nhận thấy nó đầu tiên. Anh ấy đã bắt Gun dừng lại vì việc chạy bộ mệt mỏi của mình.

    "Chúng ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi," anh ấy nói với người bạn của mình đến mức gần như anh sắp ngất xỉu. Nhưng Gun đã từ chối nó và cố gắng tiếp tục chạy.

    "Chỉ còn 6 vòng nữa, nó không chỉ là một dấu hiệu cho thấy chúng ta phải xong nó chỉ trong 10 phút?" ngay cả anh, anh cũng cảm nhận được sự mệt mỏi. Và anh rất muốn được nghỉ ngơi một chút.

    Cuối cùng Gun cũng nghe lời anh ta và bước ra ngồi trên chiếc ghế dài gần khu vực đó. Họ không hề biết có ai đó đang theo dõi họ và cũng lo lắng cho Gun. Khi nhìn thấy các anh đã ngồi nghỉ ngơi. Anh ấy đã nhân cơ hội đó để nói chuyện với họ, đặc biệt là với Gun.

    "Mark!" họ cũng là bạn học của nhau. Và anh ấy biết Gun kỳ quặc và đôi khi điên rồ như thế nào nhưng anh ấy không quan tâm vì những khuyết điểm đó của anh ấy khiến anh ấy yêu anh chàng này nhiều hơn.

    "Woah, đó là một điều tốt khi cậu mua nước cho chúng mình!" anh ấy không bận tâm Title rất nhiệt tình với những gì anh ấy đã mua. Sự chú ý của anh ấy chỉ hướng đến người con trai tên Gun này. Trong khi Gun chỉ đang lau mồ hôi và có vẻ như anh ấy cảm thấy nhớp nháp và có mùi. Nhưng trong tầm nhìn của Mark, đó chỉ là một cảnh đẹp chết tiệt để xem.

    Anh trực tiếp lấy nước dội vào mặt cho Gun. Gun ngay lập tức phát cáu vì anh ta giật mình.

    "Nó không vui đâu Mark!" cậu nhóc ngốc nghếch này chỉ cười thành tiếng khi thấy Gun phản ứng lúc nãy. Gun vừa đảo mắt vừa giật lấy chai nước trên tay Mark.

    Mark nhìn chằm chằm vào Gun một lần nữa. Anh ấy đã rất ngạc nhiên về cách Gun uống nước đóng chai mà anh ấy mang theo. Cái cách mà đôi môi của anh ấy vẫn còn nguyên với miệng của cái chai, anh ấy đã ghen tị và muốn được thay thế như cái chai cộng với cách anh ấy uống nước. Cách quả táo Adams của anh ấy di chuyển lên và xuống. Nó làm cho Mark bật lên.

    Title là người đã nhìn thấy Mark tưởng tượng Gun trước mặt anh ấy như thế nào khiến anh ấy muốn nôn. Thực ra anh ấy đã biết từ lâu rằng Mark có tình cảm với Gun. Và Gun chỉ đơn giản là ngu ngốc bởi vì anh ta thậm chí không biết điều đó và cũng không cảm nhận được điều đó.

    "Làm ơn cho mình uống nước" Title tự làm theo cách riêng của mình để thu hút sự chú ý của Mark khiến Gun không biết gì. Nhưng Mark thực sự rất thích việc uống nước của Gun, anh ấy chỉ đơn giản đưa chai nước cho bạn mình mà không cần nhìn anh ấy.

    Anh tròn mắt.

    "Aaaaaah" âm thanh đó phát ra từ miệng Gun sau khi uống một cốc nước đầy đến tai Mark như một điệu nhạc. "Mình đã nghĩ rằng mình sẽ chết ở đó!" Gun phản ứng quá mức thốt lên. Anh quay sang Mark và nở một nụ cười với anh. "Cảm ơn, nếu không có cậu ở đây, mình không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình" hoàn toàn không biết những lời đó ảnh hưởng đến trái tim Mark như thế nào.

    "Đây, lấy một ít bánh đi" anh ta đưa cho Gun với một nụ cười thật tươi và hy vọng Gun sẽ đòi lại nó. Nhưng Title đã táo bạo và đẩy tay Mark.

    "Này còn mình thì sao?" anh đã cảm thấy ghen tị. Giống như xin chào tôi đã ở đây, Title hét lên trong nội bộ.

    "Cậu có bàn tay của cậu và có được nó cho chính mình" Mark thể hiện sự man rợ của mình. Title chỉ nhún vai.

    Gun mỉm cười với họ. Anh cảm thấy mình thật may mắn khi có được những người bạn nàycủa cuộc đời mình. Và cũng để có Mark, anh ấy cũng cảm thấy rằng Mark đôi khi đối xử với anh ấy đặc biệt. Nhưng anh ấy thừa nhận với bản thân rằng anh ấy thích sự quan tâm mà Mark dành cho anh ấy. Anh ấy chỉ ngưỡng mộ nó một cách thầm kín.

    "Gun?" các lớp học đã được thực hiện cho ngày hôm đó. Title đi trước họ vì phải chạy một số việc lặt vặt ở nhà của mình. Mark ngập ngừng gọi tên Gun. Anh ấy không chắc liệu anh ấy sẽ làm điều đó hay để nó trôi qua cho ngày hôm nay.

    Gun đang thắc mắc với Mark một cách đột ngột vì anh ấy vừa gọi tên anh ấy và anh ấy đã cúi đầu. Họ đang đi ra khuôn viên trường của họ và đi bộ đến cùng một con đường của ngôi nhà của họ.

    Anh ấy sợ nhưng anh ấy không thể để thứ này chỉ dành cho anh ấy. Nó có thể hủy hoại tất cả mọi thứ đặc biệt là tình bạn của họ.

    "Cậu có điều gì muốn nói?" anh hỏi Mark đang căng thẳng và lo lắng. Anh ấy nghĩ rằng đó chỉ là cơ hội để thừa nhận và yêu cầu anh ấy làm bạn trai của mình nhưng một điều khiến anh ấy không làm như vậy bây giờ là điều gì sẽ xảy ra nếu Gun không chấp nhận tình cảm của anh ấy nhưng--

    Có rất nhiều khả năng.

    "Ơ" Mark vẫn không chắc chắn.. Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Gun và nó thật đẹp đối với anh. Anh ước một ngày nào đó đôi mắt ấy sẽ chỉ dán chặt vào anh. Anh hít một hơi thật sâu.

    Bây giờ hoặc không bao giờ..

    "Mình thích cậu", anh ấy không bao giờ ngừng giao tiếp bằng ánh mắt của mình với Gun và nói thẳng về phía trước những lời đó.

    Gun bối rối và choáng váng.

    "Huh?" đó là điều duy nhất anh ấy đáp lại.

    Mark mong đợi phản ứng này từ Gun nhưng chỉ có vậy. Nó hoàn toàn xảy ra, anh ấy đã nói ra những lời đó và anh ấy không thể rút lại điều đó.

    "Được rồi, mình thích cậu Gun hơn cả chúng tôi bây giờ. Đừng lo lắng, mình sẽ không tạo cho cậu bất kỳ áp lực nào để trả lời mình cũng như chấp nhận tình cảm của mình. Mình chỉ muốn thành thật với cậu" Mark đã tỏ tình với anh.

    Gun vẫn không nói nên lời. Anh ấy thậm chí không biết làm thế nào để trả lời điều đó. Giống như chào bạn của bạn chỉ cần tỏ tình với bạn như vậy?

    Anh chỉ chớp mắt và cứng đơ. Anh đột nhiên cảm thấy lo lắng.

    "À.. Okay? Uhm về nhà đi, trời sắp tối rồi" Gun chỉ lấy lý do đó để loại trừ bản thân vào tình huống đó. Anh không chỉ muốn tránh nó mà còn không biết phải phản ứng thế nào sau đó.

    Mark hài lòng vì cuối cùng anh cũng thừa nhận tình cảm của mình dành cho Gun nhưng nó cũng khiến tâm trí anh trở nên lo lắng hơn. Gun có ổn với điều đó không? Anh ấy sợ rằng Gun có thể tránh mặt anh ấy bắt đầu từ ngày mai.

    Hiện tại

    Gun

    Xung quanh Earth thật bí bách và tôi chỉ ngồi đây và hít thở sâu. Giáo sư vừa bước ra ngoài bởi vì ở đây lớp học đã xong. Tôi chỉ chợt nhớ về quá khứ khiến tôi hơi buồn.

    "Gun!" Tôi không nhận thấy rằng Earth đang ở trước mặt tôi và búng ngón tay của anh ấy.

    "Cậu trông có vẻ choáng váng. Có chuyện gì làm phiền cậu?" cậu ấy tò mò hỏi tôi.

    "Không có gì" Tôi mỉm cười một chút. Anh ấy nhìn tôi một cách thiếu thuyết phục.

    "Nói dối" Earth lầm bầm.

    Tôi không biết phải giải thích thế nào với cậu ấy và tôi cũng không nói với cậu ấy. Tôi chỉ chưa muốn tiết lộ nó cho cậu ấy. Tuy nhiên, Mark cũng không muốn tiết lộ về điều đó.

    "Được rồi nhưng cậu có thể giúp mình một việc được không?" Earth chuyển đổi chủ đề.

    "Hmm" anh ấy ngồi bên cạnh tôi và bám lấy cánh tay tôi. Như chú cún con đang nhìn tôi.

    "Làm ơn giúp mình đến gần với Title," cậu nói. Mắt tôi sững sờ. Bởi vì cậu ấy thực sự nghiêm túc với Title.

    Tôi có thể giúp anh ấy như thế nào? Dù tôi không muốn cùng Mark chạy lại con đường này một lần nữa. Biết Title sẽ trêu chọc mình.

    Tôi sẽ phải làm như thế nào?

    * * *


    a / n: Nó thật là tuyệt vời~btw cảm ơn bạn đã ghé qua!

    * * *

    Nhăm: Ựa cúi cùng cũng xong chương 3 ròi mọi người ới. Xưng hô tiếng anh nó khác zới tiếng việt lắm mọi người à. Tui lú lắm luôn nên chỗ nào cần sửa thì comment để tui sửa nha. Chúc mọi người đọc vui vẻ nhóa. Nhớ ủng hộ tui nhóa Moahhh

    Ủng hộ author
     
  5. MamyBL

    Bài viết:
    7
    Chương 4:

    Gun

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chúng ta đang làm gì ở đây?" một số đàn anh khoa của chúng tôi vừa đến phòng của chúng tôi và ra lệnh cho chúng tôi tập hợp đến tòa nhà khoa. Earth ghé sát vào tai tôi. Và cậu ấy thì thầm đủ để nghe những gì cậu ấy định nói.

    "Dựa vào những gì mình đã nghe, hôm nay họ sẽ chọn ai sẽ là người đại diện cho ngôi sao và mặt trăng của khoa của chúng ta trong năm nay" Tôi gật đầu khi hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Chúng tôi lắng nghe các đàn anh của mình nhưng thực sự thì điều đó không hoàn toàn hấp dẫn đối với tôi. Tôi đang bận tâm bởi một cái gì đó trong tâm trí của tôi. Tôi trở lại thực tại khi Earth chỉ lắc vai tôi và mỉm cười với tôi. Tôi bối rối khi mọi người đang nhìn tôi.

    "Chuyện gì đang xảy ra thế?" vẫn còn bối rối với những gì đang xảy ra xung quanh tôi.

    Earth vỗ tay như thể cậu ấy đang rất phấn khích. "Chúng ta đã có mặt trăng rồi!" Lúc đó tôi đã chết lặng khi nhận ra nó đang liên quan đến tôi.

    "Không. Tôi sẽ không. Tôi không thích hợp với điều đó!" Tôi xua tay khi tôi từ chối nó. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng mình là một mặt trăng. Nó thực sự không phải dành cho tôi.

    Earth bĩu môi với tôi. "Cậu không thể nói không được sao? Mọi người đã quyết định rồi!" Earth cứ nhấn mạnh với tôi điều đó.

    "Nhưng còn mình thì sao? Mình đã đồng ý đâu?" cậu ấy chỉ nhún vai. Sau đó, cậu ấy nhìn mọi người và đứng lên.

    "Hãy giơ tay lên nếu các bạn đồng ý rằng Gun sẽ là Mặt trăng của chúng ta", cậu ấy tự tin hỏi sinh viên khoa của chúng tôi. Nhưng tôi không thể tin rằng tất cả họ đều giơ tay. Tôi đã phải chịu đựng.

    "Điều này thật không công bằng" Tôi phàn nàn khi các đàn anh cũng đồng ý rằng tôi sẽ là người trăng hoa của khoa chúng tôi.

    Earth giữ chặt hai tay tôi và nhìn tôi bằng ánh mắt hối lỗi. "Mình biết cậu có thể làm điều đó Gun. Mình không phải là người duy nhất tin tưởng vào cậu. Tất cả chúng mình đều tin tưởng vào cậu" Tôi quay sang nhìn sinh viên cùng khoa của tôi.

    Tất cả đều thì thầm với tôi "Tiếp tục cố gắng"

    Tôi nhắm mắt lại sau đó hít vào và thở ra. Tôi thở dài. Tôi đầu hàng. Sau đó tôi gật đầu.

    Tôi không tự tin đến mức đó nhưng tôi có thể làm gì? Tôi đã đến đây rồi. Và họ tin tưởng tôi vì điều này.

    * * *

    "Cậu biết cậu không phải lo lắng vì mình ở đây để hướng dẫn và hỗ trợ cậu ổn chứ?" Earth đảm bảo với tôi vì cả ngày hôm đó tôi đã im lặng kể từ sự cố bầu cử mặt trăng và ngôi sao đó.

    Chúng tôi đang đi bộ một lần nữa xuống hành lang. Tôi thực sự muốn về nhà. Nhưng chúng tôi vẫn còn môn học cuối cùng để học trong một giờ nữa.

    Tôi thấy Title đang vẫy tay chào tôi và chạy về phía chúng tôi. Anh ấy trông rất vui khi nhìn tôi.

    "Điều đó có thật không? Rằng cậu là mặt trăng của khoa của cậu?" Tôi nhướng mày nhìn anh. Anh ấy đang nói quá việc đó trước mặt tôi. Như thể nó là một điều lớn lao.

    "Ừ" tôi gắt gỏng trả lời.

    "Tôi không thể tin được! Nhưng dù sao thì cũng chúc mừng!" Tôi chỉ gật đầu và xoa dịu anh ấy bằng cách ấn vào vai anh ấy.

    "Chào Title" người bạn nhỏ của tôi ở đây bây giờ đang ở chế độ ngưỡng mộ trước Title. Có vẻ như đôi mắt cậu ấy có thể chuyển sang trái tim giống như trong anime khi họ nhìn thấy người mình yêu.

    "Xin chào!" anh ấy đáp lại bạn tôi một cách thản nhiên. Tôi tự hỏi liệu bạn tôi có đang chết dần chết mòn bên trong chính cậu ấy không.

    "Nhân tiện Gun, chúng ta có thể ăn tối vào tối nay không?" anh ấy đã hỏi tôi. Tôi nhìn Earth, người vẫn đang tìm kiếm Title. Tôi cá rằng cậu ấy đã không nghe thấy rằng tình yêu của cuộc đời mình Title rủ tôi đi ăn tối.

    "Chỉ có hai chúng ta?" Tôi hỏi anh ấy. Rõ ràng là tôi đang tránh Mark.

    "Aah.. ơ.. vâng chỉ có hai chúng ta thôi. Cậu biết là mình cần bắt kịp với cậu" anh nói với giọng không chắc chắn.

    "Mình có thể tham gia chứ?" đáng ngạc nhiên là Earth vừa mới lên tiếng. Tôi đã nghĩ rằng cậu ấy vẫn còn mơ mộng. Cậu ấy đã nghe thấy chúng tôi theo đúng nghĩa đen.

    Title hãy nhìn cậu ấy và suy nghĩ. Sau đó về sau anh ấy đồng ý.

    "Vậy hẹn gặp lại tối nay?" Tôi gật đầu. Sau đó anh ấy rời đi.

    Tôi đã nhìn Earth đầu tiên sau khi Title biến mất. Như thường lệ..

    "Tối nay có hẹn," cậu ấy nói với giọng điên cuồng. Tôi lắc đầu. Tôi nghĩ rằng tôi phải hỏi ý kiến với một bác sĩ rồi.

    Sau khi lớp học kết thúc. Tôi trở lại ký túc xá của mình. Hãy nghỉ ngơi một chút và ăn mặc đẹp cho bản thân. Sau đó, tôi nhắn tin cho Title rằng tôi đang trên đường đến địa chỉ nhà hàng mà chúng tôi sẽ dùng bữa tối.

    Khi tôi đến đó vào đúng thời gian đã hẹn. Title và Earth cũng đã có ở đây. Tôi không thể ngừng mỉm cười khi thấy cách họ nói chuyện với nhau dường như họ đang thân thiết hơn.

    "Chào Gun!" Earth sôi nổi vẫy tay chào tôi. Title chỉ cười với tôi.

    "Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Gọi món đi?" Khi chúng tôi ngồi xuống. Tôi yêu cầu họ gọi món rồi vì tôi đói. Tôi vẫn chưa ăn kể từ khi về đến nhà.

    "Đợi đã Gun" Tôi cảm thấy rằng Title đang đợi người khác bởi vì anh ta có vẻ như đang dành một chỗ ngồi bên cạnh mình. Tôi nhìn về phía Earth và nhìn cậu ấy một cái nhìn đầy ẩn ý. Cậu ấy chỉ nhún vai với tôi.

    Khi một giây ngắn ngủi, người không ngờ tới đã đến..

    "Xin lỗi, tôi đã đến muộn vì tắc đường.." anh ấy chỉ nhận ra rằng tôi cũng đang ở đây khi anh ấy đột ngột ngẩng đầu lên và mắt chúng tôi nhìn nhau.

    "Cái gì?" anh ấy giận dữ với Title. "Đây là gì Title? Tại sao anh ấy lại ở đây?" anh ấy đã chỉ cho tôi. Bệnh nhân của tôi hãy thả lỏng. () Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình và đối mặt với anh ấy.

    (Câu tui có đánh dấu kia tui cũng không hiểu nổi nữa. Nguyên văn là: My patient loosen up. Bạn nào hiểu nghĩa hợp lí hơn thì comment mình nha, để mình sửa)

    "Có một vấn đề và nó là anh. Anh và anh?" Anh ấy định bước ra ngoài thì tôi nắm lấy cổ tay anh ấy và kéo anh ấy lại.

    "Anhcó thể ở lại và cư xử như bình thường và không có chuyện gì xảy ra không?" Tôi đang cố gắng làm cho anh ấy ở lại bởi vì tôi cũng muốn được bình thường với anh ấy. Tôi thực sự ghét sự thật rằng chúng tôi phải tránh mặt nhau chỉ vì chúng tôi là người yêu cũ chết tiệt.

    "Như thế nào? Hành động bình thường và không có gì xảy ra? Ah giống như anh đang diễn xuất và cố gắng rút lui?" Tôi chỉ sững sờ trước những lời nói của anh ấy. Và tôi cảm thấy đôi mắt của anh ấy trở nên thật buồn, không giống như ánh mắt anh ấy thường lạnh lùng và vô cảm khi nhìn tôi.

    * * *

    a / n: Xin lỗi vì cập nhật muộn huhu.



    * * *

    Nhăm: End chương 4 rồi mọi người ạ. Mong mọi người ủng hộ tui nhá
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng mười hai 2021
  6. MamyBL

    Bài viết:
    7
    Chương 5:

    Gun

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu không phải đang tránh tôi đúng không?" Mark tự đặt ra một số giả định cho chính mình. Bởi vì Gun có vẻ như không muốn nói chuyện với anh. Gun thu hút sự chú ý của Mark, người đang sốt ruột đứng bên cạnh cậu. Anh đã ở cùng Title và một người bạn cùng lớp khác của họ vì họ đang động não cho bài nghiên cứu về phản ứng nhóm sắp tới của họ. "Chúng ta có thể nói chuyện sau, trở lại nhóm của bạn" Giọng Gun có vẻ lạnh lùng với Mark. Anh cảm nhận được điều đó và anh chỉ thở dài khi gật đầu. Nhóm của Gun nhìn anh với biểu cảm kỳ lạ của họ. Mark không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm theo lời Gun nói. Anh quay trở lại chỗ ngồi của mình, nơi nhóm của anh tiếp tục nói về nhiệm vụ của họ. Mark lo lắng nhìn Gun.

    Trong khi Gun cảm thấy thật bất an mỗi khi nhìn thấy Mark xung quanh. Không phải là hoảng sợ nhưng cậu không biết phải làm gì hoặc phải nói gì với anh. Kể từ hôm anh thổ lộ tình cảm của mình với cậu. Nó khiến cậu càng thêm bối rối với chính mình. Họ là bạn từ những ngày sinh viên năm nhất. Họ luôn ở bên nhau và đi chơi sau giờ học.

    "Bạn có ổn không?" Thành viên của Gun vừa hỏi cậu vì cậu có vẻ bị phân tâm kể từ khi nói chuyện với Mark. Cậu cảm thấy xấu hổ vì cậu cảm thấy mình thật vô dụng trong nhóm của họ vì cậu không thể đưa ra bất kỳ đề nghị nào và đôi khi cậu thấy tự ti. Cậu chỉ gật đầu. Và cậu tiếp tục lắng nghe và cố gắng tham gia các cuộc trò chuyện của họ.

    * * *

    "Tớ thú nhận đã với Gun rồi" Title đang nhấm nháp ly nước trái cây anh ấy mua từ căng tin gần như khiến anh ấy nghẹt thở. Anh ấy giật mình với Mark.

    "Gì?" Mark đối mặt với Title ở chế độ khó ở. Anh nhìn bạn mình. "Tớ thú nhận với cậu ấy", anh lặp lại điều đó với người bạn của mình, người vẫn còn bị sốc. Anh ấy biết tất cả cùng rằng Mark có tình cảm với Gun từ lâu. Nhưng anh ấy không tưởng tượng được rằng anh sẽ thực sự thú nhận điều đó một cách trơ trẽn mà không hỏi ý kiến anh ấy.

    "Sao lại sớm vậy?" anh ấy hỏi. Mark chỉ nhún vai.

    "Nó chỉ xảy ra" Mark cũng không biết làm thế nào mà anh đã làm điều đó. Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt của anh.

    "Đó là lý do tại sao bạn cảm thấy phiền vì kể từ đó Gun đã dường như đang tránh mặt bạn" anh ấy chỉ đang đoán tình hình của bạn mình. Khi Mark chỉ gật đầu với anh ấy. "Bingo. Bạn chỉ cần cho cậu ấy một khoảng không gian để suy nghĩ và đánh giá cảm xúc của mình" anh ấy ngay lập tức cho anh lời khuyên để Mark sẽ hành động ngay trước mặt cậu ấy.

    "Ý bạn là gì? Rằng tôi sẽ để cậu ấy làm điều đó. Cứ như vậy? Anh bạn! Đó không phải là điều tôi muốn xảy ra" anh phản đối. Bạn của anh đang cố gắng trấn an anh.

    "Chà, bạn phải làm thế. Có lẽ cậu ấy vẫn còn sốc. Sau khi biết bạn bè của cậu ấy thích cậu ấy, cậu ấy sẽ thực sự sốc. Đưa lời khuyên bạn của mình. Nhưng anh có thể làm gì? Nếu Gun muốn thì anh chỉ cần đợi Gun mở lòng với anh.

    Một ngày đáng thất vọng cho cả hai chàng trai, những người đấu tranh cho tình cảm của họ. Gun đang cố gắng tiếp cận với Mark nhưng cậu ấy đã kìm chế bản thân và cảm thấy bị đe dọa mà không có lý do. Đối với cậu ấy Mark là một người bạn mà cậu ấy luôn có thể có. Nếu cậu ấy gặp khó khăn, Mark đã ở đó để an ủi cậu ấy.

    Title là người đã ở giữa những người bạn của mình trong cuộc chiến thầm lặng. Anh ấy cảm thấy sự khó xử của họ.

    " E hèm "anh giả sặc để thu hút sự chú ý của bạn bè. Gun và Mark nhanh chóng nhìn sang người bạn của mình và thay vào đó họ vô tình nhìn vào mắt nhau. Điều đó càng khiến căng thẳng dâng cao.

    " Chúng ta đã từng to tiếng ở đây. Tại sao chúng ta đột nhiên im lặng? Chúng ta ổn chứ? "Cụm từ có nghĩa kép của anh ấy là ý định trực tiếp của hai điều này. Anh ấy biết điều đó có lợi cho bạn bè của mình. Và với tư cách là bạn của họ, anh ấy nên làm điều gì đó.

    Nhưng cuối cùng họ chỉ tiếp tục với thức ăn của họ. Họ chỉ bỏ mặc Title và anh ấy cảm thấy thật tồi tệ với bản thân.

    " Các người thật kỳ lạ "anh ấy thở dài. Cả hai người bạn của anh ấy đều nghe thấy anh ấy nhưng họ chỉ nhún vai.

    * * *

    Đó là thời gian trống và họ đang ở trong thư viện để tìm kiếm các chủ đề và bài báo cho bài nghiên cứu của họ. Mỗi nhóm họ có bàn riêng của họ. Mark và Title người cùng nhóm ngồi cạnh bàn của nhóm Gun. Sự chú ý của Mark đang đổ dồn vào Gun. Title người biết sự tình cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm với bạn mình. Anh ấy cảm thấy bất lực với anh.

    " Mark, bạn có thể giải quyết vấn đề đó. Bạn nên giúp chúng tôi ở đây ", anh ấy phàn nàn. Mark không thể làm bất cứ điều gì ngoài đồng ý. Anh liếc nhìn Gun lần cuối, người đang bận ghi chép vào sổ tay. Cậu đã hết khoảng trống và không thể tập trung vào bài của họ nhưng cậu đã cố gắng hết mình để đóng góp cho nhóm của mình.

    " Gun, bạn có thể giúp tôi không? "Một trong những thành viên hợp tác của cậu tiếp cận cậu. Cô đi từ trên kệ nhưng không thể tìm thấy cuốn sách mà cậu yêu cầu tìm.

    " Nó là gì? "Cậu đưa tay ra. Cô gái mỉm cười với cậu. Cậu không biết rằng cô gái này có cái gì. Cô ấy cố gắng quyến rũ Gun bằng cách cười với cậu. Cô ta đặt tay cô ta vào tay Gun khi cô ta hỏi" Làm ơn giúp tôi tìm cuốn sách. Tôi gần như tìm kiếm hết trong khu vực đó nhưng tôi không thấy cuốn sách đó. Bạn có thể giúp tôi tìm một cuốn sách khác để tham khảo? "Cậu cười đáp lại cô gái khi đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Xin lỗi nhóm của mình.

    Mark từ phía sau nhận thấy Gun đã bỏ đi cùng cô gái đó. Anh không biết nhưng anh có linh cảm từ bên trong của mình rằng anh nên đi theo họ. Cái cách anh nhìn thấy cô gái bám lấy Gun. Anh cảm thấy khó chịu và cáu kỉnh. Anh nhìn Title và rời khỏi chỗ ngồi của mình để lại cho nhóm của mình với sự bối rối trước hành động của anh.

    Anh đi theo họ ngay lập tức. Lẻn sang góc khác của kệ. Anh cẩn thận bám sát họ.

    " Cuốn sách đó "anh thấy cô gái đó yêu cầu Gun lấy cuốn sách từ trên cùng của giá sách khi Gun với lấy bằng cách giơ tay. Đó là cơ hội để cô ta ôm cậu từ sau lưng. Gun bị sốc và không biết phải làm gì. Cậu nuốt nước bọt khi cảm thấy bàn tay của cô gái đó đang di chuyển trên bụng mình. Trong khi mắt Mark như bừng ra lửa. Anh dừng việc thúc giục đối đầu với họ nhưng sâu thẳm trong lòng anh bị tổn thương và cảm thấy ghen tị. Vốn là bạn bè lâu năm nhưng anh chưa bao giờ thấy Gun đeo bám cô gái nào khác vì cậu là loại con trai biết giữ gìn. Thực ra đó là họ và Title là những người thu hút phụ nữ. Nhưng kể từ khi yêu Gun, anh không bao giờ tiếp đãi bất cứ ai cố gắng tán tỉnh mình. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu đi cùng một cô gái.

    " Tớ thích cậu Gun ạ "trong khi ngửi lưng cậu. Gun không nói nên lời không phải vì đây không phải là lần đầu tiên có người tỏ tình với cậu mà là cậu không biết làm thế nào để đẩy cô gái này ra khỏi mình." Tớ không biết cậu có để ý hay không nhưng tớ thích cậu từ khi chúng ta trở thành bạn cùng lớp và tớ rất thích cậu "Gun vẫn không đáp lại. Nó không phải là cậu không quan tâm nhưng cậu biết những gì cô ta thực sự cảm thấy bây giờ." Làm bạn trai của tớ được không? "Cô gái tuyệt vọng nói thêm. Cô ta muốn hỏi Gun. Cô ta là một trong những người ngưỡng mộ bí mật của Gun bên cạnh Mark. Nhưng cô ta chỉ nhìn chằm chằm và ngưỡng mộ anh một cách xa vời. Và hôm nay cô ta đã quyết định bước chuyển đầu tiên với cậu.

    Mark đã nghe thấy tất cả và mặc dù anh muốn chạy trốn từ cảnh đó nhưng đôi chân của anh đã bị mắc kẹt tại thời điểm đó.

    Khi vô tình Gun hướng đầu về nơi anh đang trốn và nhìn thấy anh. Họ đã giao tiếp bằng mắt. Điều đó ngay lập tức kéo cô gái ra khỏi cái ôm đó.

    " Mark? "Gun cảm thấy mình đang lừa dối Mark và cảm thấy bất an hơn khi Mark chỉ lạnh lùng nhìn cậu rồi quay lưng lại với cậu rồi bỏ đi. Cậu đã bị bỏ lại ở đó và có nhiều điều để giải thích nhưng anh không có bất kỳ can đảm nào để làm điều đó." Gun? "Cô gái đang bối rối trước sự việc xảy ra. Nhưng cô ta vẫn đang thúc đẩy bản thân một lần nữa trước Gun.

    Nhưng Gun cuối cùng đã quyết định. Và cậu trực tiếp nhìn cô gái này." Tớ xin lỗi nhưng tớ đã thích người khác rồi "cậu biết lúc này cậu đang làm trái tim ai đó tan nát nhưng cậu biết ai là người tan nát hơn lúc này. Cô gái không biết nói thế nào. Bởi vì cô ta đã bị tát bởi câu trả lời đó theo đúng nghĩa đen.

    " Nhưng tớ biết cậu chưa hẹn hò với ai "cô chỉ giả vờ không hiểu những gì Gun vừa nói lúc nãy rõ ràng hơn cả ly pha lê rằng Gun đã từ chối cô rồi.

    " Tớ xin lỗi "Gun vỗ vai cô ta và rời khỏi tầm mắt cô ta. Giờ Gun chỉ biết nói chuyện với Mark. Cậu cảm thấy có lỗi với cô gái đó nhưng cậu không thể làm gì với nó.

    Cậu xin lỗi các bạn cùng nhóm và bảo họ gửi đề tài nghiên cứu của mình cho cậu để cậu biên soạn sau.

    " Anh ấy đi ra ngoài đó, đi tìm anh ấy "Title cổ vũ cậu ra khỏi đó. Cậu chỉ gật đầu rồi thu dọn đồ đạc của mình. Gun đang chạy ra giữa hành lang để chạy theo Mark, lúc này tâm trạng đang rất tệ và định bỏ tiết sau.

    " Mark! "Anh không nghe thấy ai đó đang gọi tên mình. Anh cũng đang ở trong chính mình. Anh cần đi đâu đó và ở một mình. May mắn thay, cuối cùng Gun cũng đuổi kịp Mark và cậu đã bắt lấy cánh tay anh.

    " Cậu đang làm cái quái gì thế? "Nét mặt điên cuồng của anh chuyển sang bàng hoàng và ngây người khi anh nhận ra đó là Gun, đang thở hổn hển và lấy lại hơi vì chạy.

    " Hãy nói chuyện "mặc dù tận sâu trong thâm tâm cậu không biết phải bắt đầu giải thích với Mark như thế nào và cũng là tại sao cậu phải giải thích những điều đó cho anh. Nhưng tất cả những gì ấy biết Mark phải biết điều đó.

    Mark đang cố thả lỏng biểu cảm khuôn mặt. Anh đã thực sự phát điên. Không phải do Gun mà là vì chính anh. Vì anh đã tự hỏi chính mình. Anh không có tư cách để hành động theo cách này với Gun. Họ thậm chí không phải là mối quan hệ để sở hữu Gun. Ghen tị hay sao.

    " Về cái gì? "Nhưng anh vẫn mềm mỏng với Gun. Anh nhượng bộ.

    " Lúc nãy. Cô gái đó và tớ.. "

    " Hai người hẹn hò rồi à? "Mark giả sử nó." Nếu cậu ở đây để nói điều đó với tớ. Được rồi. Xin chúc mừng! "Mark mỉa mai nói. Anh đã rối tung lên để che giấu cảm xúc của mình.

    Gun rất bối rối trước hành động của Mark nhưng cậu lắc đầu và không đồng ý với anh.

    " Không, không. Dù sao thì tớ cũng đã từ chối cô ấy "Mark cười đáp lại tâm trí của mình. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi biết mình từ chối ngay lập tức khi cô ấy thú nhận không giống như cậu, cậu chưa trả lời nhưng cậu vẫn có cơ hội đó." Cho nên? "Mark đang cố gợi ý cho Gun. Nhưng sự hóm hỉnh chậm chạp anh chàng đã không hiểu nó.

    " Chính là nó "vâng cậu đã đánh mất dũng khí với chính mình. Và bây giờ cậu là người đã làm rối tung lên.

    " Đó là nó? "Mark thất vọng." Cậu đi theo tớ để nói như vậy? "Gun đang run rẩy hạ xuống. Tại sao cậu vẫn cố kìm chế?

    Mark sốt ruột chỉ biết thở dài.

    " Cậu có thể thẳng thắn với tớ không? Anh trực tiếp hỏi Gun, người đang run rẩy và bối rối trước cảm xúc của mình.

    "Tớ không biết. Nhưng tớ biết điều đó thật kỳ lạ, chúng ta có thể quay lại với chính mình không. Tớ không muốn mất bạn như một người bạn thân nhất của mình. Làm ơn. Hãy cứ ở lại như chúng ta đã từng" Gun cay đắng cười với anh. Cậu nhấc cả hai tay lên và nhẹ nhàng xoa bóp. Nhưng anh lại đưa tay ra và trừng mắt nhìn cậu.

    "Tại sao tớ lại cảm thấy mình bị từ chối? Thì ra là vậy? Tớ thậm chí còn không biết liệu cậu có thích tớ hay không? Vậy là cậu đã định kết thúc nó như thế này" trái tim anh giờ tan thành từng mảnh. Anh đã bị từ chối như vậy.

    "Không phải là tớ không thích cậu. Tớ thích cậu như một người bạn của tớ" Gun gần như nghẹt thở với những gì anh nói. Nhịp tim của cậu ngừng lại và cảm thấy không thể thở được nữa. "

    " Tớ thích cậu như bạn bè của tớ ". Cậu chỉ có thể nói rằng cậu không thích tớ hoặc ghê tởm tớ hoặc thay vào đó cậu không muốn hẹn hò với bạn của mình! Tớ ghét những lời nói khoác lác!" Mark bật thốt lên. Anh đã mệt mỏi để giải quyết nó. Giống như anh đã biết Gun không muốn anh trở thành bạn trai của mình. Nhưng Gun do dự khi chỉ đạo anh vào vấn đề.

    "Mark.." cậu muốn giải thích bản thân nhiều hơn với anh. Nhưng cậu cảm thấy đã quá muộn vì anh đã bị tổn thương.

    "Đừng đùa giỡn với cảm xúc của tớ. Nếu cậu coi nó như một trò đùa. Tớ đang nói với cậu rằng tớ thực sự thích bạn" anh nói với giọng lạnh như băng. Trước khi anh rời xa cậu. "Chúng ta không thể quay lại như trước đây nữa"

    Hiện nay

    Gun

    "Như cái gì? Hành động điềm tĩnh và không có gì xảy ra? Ah giống như cậu đang diễn xuất và cố gắng rút lui?"

    "Tớ đã bị choáng váng. Tớ đã định đáp lại anh ấy thì anh ấy bước ra ngoài. Trong khi Earth vẫn còn là một cú sốc văn hóa đối với những gì đã xảy ra. Tôi để anh ta ở cùng Title và chạy theo Mark. Anh không thể ở xa nhà hàng quá.

    " Mark chờ đã! "Tôi đã hét. Điều tốt là tôi đã làm cho anh dừng lại. Tôi đi đến gần anh hơn. Anh quay lại đối mặt với tôi. Anh nhìn khó chịu. Tôi biết và điều đó là do tôi.

    " Nó là gì? "Anh hỏi với giọng cáu kỉnh." Cậu biết không? Tớ không biết cậu đang làm gì nhưng cậu có thể làm ơn đừng thử để làm điều đó "ở đây chúng tôi quay lại với giả định của anh.

    " Tớ không biết cậu đang nói gì "tôi nói. Anh chỉ chế nhạo tôi như thể đó là một sự xúc phạm.

    " Nghiêm túc đấy? Cậu không ở đây để giành lại tớ sao? Thôi nào. Anh bạn, tớ đã vượt qua được cậu rồi. Tớ muốn quên đi mọi ký ức chúng ta đã có và xóa cậu trong cuộc đời tớ. Nhưng tớ vẫn đang trong quá trình đó "anh buông ra. Và tôi rất đau. Anh thực sự ghét tôi đến thế.

    " Tớ về đây để tìm lại chính mình "quả đúng như vậy. Tôi đã đánh mất chính mình và không biết làm thế nào để sửa chữa mình. Vì vậy, tôi quyết định quay trở lại nơi mà tôi đã từng ở. Có lẽ tôi có thể tìm thấy câu trả lời." Và nếu cậu thực sự muốn tiếp tục với tớ. Tại sao chúng ta không bắt đầu lại. Chúng ta đã trở thành bạn bè như trước? "Tôi đề nghị. Có lẽ điều đó có thể khiến bản thân tôi tìm lại được chính mình.

    Anh lắc đầu." Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Bởi vì chúng ta không thể quay trở lại với chính mình như cách chúng ta đã từng trước đây", anh nói với tôi khi trái tim tôi như vỡ ra thành từng mảnh một lần nữa. Đây có phải là cách tôi thay đổi Mark vì đã rời bỏ anh ấy trước đây.

    Đây có thực sự là hậu quả mà tôi phải nhận?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...