Xuyên Không [Dịch] Nhận Nuôi Nam Chính Và Nhân Vật Phản Diện - Hàn Dược Dược

Discussion in 'Truyện Drop' started by Hàn Dược Dược, Nov 14, 2021.

  1. Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Du Noãn gần như không ngủ được cả ngày hôm qua. Cô đã thức dậy sớm hơn mọi ngày, tắm rửa và mặc một bộ quần áo sạch sẽ.

    Thời tiết bắt đầu trở lạnh. Trương Du Noãn mở rèm và nhìn lá rơi bên ngoài trước khi quay lại, rút một chiếc áo khoác và mặc vào.

    Sau khi đứng đó trong vài phút, cuối cùng cô nhớ rằng bây giờ mình đã không còn ở một mình nữa; cô vừa nhận nuôi hai cậu con trai, và họ trạc tuổi cô.

    Trương Du Noãn chưa từng nuôi dạy trẻ con trước đây. Cô nghĩ về điều đó trong một hồi và cảm thấy rằng với tư cách là "phụ huynh", đã đến lúc phải đi đánh thức bọn trẻ.

    Cô từ từ đi đến giường của hai cậu nhóc.

    Cửa đã được mở khóa. Vừa bước vào trong, cô thấy cả hai người đều đang nằm trên giường với đôi mắt mở to. Cả hai đều trông nhợt nhạt và không ngủ được nhiều.

    * * *

    Cô hầu gái lấy chìa khóa, mở khóa cửa gỗ và bước vào tầng ba.

    Khi Hứa Ngọc nhìn thấy, cô ta đã rất tức giận, "Tại sao cô không nói với tôi rằng cô có chìa khóa?"

    Một cách ngây thơ, người giúp việc trả lời, "Nhưng cô không hỏi thưa tiểu thư."

    Vừa nói xong, hai người hầu lập tức chạy về phía căn phòng trên tầng ba.

    Ở phía bên kia, Trương Du Noãn đưa tay chạm lên trán họ. Hơi lạnh..

    "Tối hôm qua hai cậu ngủ không ngon à? Có vấn đề gì sao?" Cô lo lắng hỏi.

    Hai cậu bé ngậm miệng; không ai trong số họ phát ra âm thanh.

    Người hầu đúng lúc đi vào thấy được biểu cảm của Trương Du Noãn không đúng lắm, nhưng chưa kịp nói gì thì Trương Du Noãn đã lập tức ra lệnh 'Chuẩn bị xe! Tôi cần mang hai người này đi bệnh viện'.

    Người hầu này hình như cũng khá lo lắng. Ngay lập tức, cô gọi thêm người vào và mỗi người bế một cậu bé đi ra ngoài.

    Trương Du Noãn cầm lấy ví của mình và cũng đi xuống cầu thang.

    Nhưng chưa kịp xuống tới thì Hứa Ngọc đã chặn đường. "Em đi đâu vậy, Noãn Noãn?"

    "Sau khi tôi trả lời thì chị làm được gì?" Trương Du Noãn đang đặc biệt không có nhiều kiên nhẫn đối với cô gái này. Cô gạt cánh tay của Hứa Ngọc ra. Trương Du Noãn còn nhỏ và có vóc dáng nhỏ nhắn. Hứa Ngọc cũng không cố gắng ngăn cản cô ; cô ta lo lắng rằng bất kỳ lực nào có thể khiến cô ngã xuống cầu thang. Đến lúc đó thì không chỉ cô, e rằng cả mẹ cũng không xong.

    Cô ta chỉ có thể nhìn Trương Du Noãn đi xuống cầu thang và biến mất khỏi tầm mắt của mình.

    Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trương Du Noãn, một tia ghen tị lóe lên trong mắt Hứa Ngọc.

    Trương Du Noãn, sinh ra trong gia đình giàu có, khác hoàn toàn với cô ta. Cô xinh đẹp, kiểu xinh đẹp toát ra từ bên trong con người cô ấy. Từng biểu cảm hay cử động nhỏ của cô chỉ làm nổi bật vẻ đẹp của cô ấy. Vẻ đẹp và ánh hào quang chỉ có thể đến khi được lớn lên trong một gia đình mà cô luôn có thể làm theo cách của mình.

    *Họ không giống nhau. *

    Hứa Ngọc nắm chặt tay mím môi đứng đó.

    * * *

    Trương thị là một cổ đông lớn của Bệnh viện tư nhân Heyi của thành phố A. Trương Du Noãn trực tiếp đưa bọn trẻ đến bệnh viện này và khi đến đó, các bác sĩ và y tá đã đợi sẵn. Ngay sau khi những người hầu cùng ba người bước ra khỏi xe, họ lập tức tiến đến và đưa hai cậu nhóc đến tay các y tá.

    Toàn bộ cuộc kiểm tra diễn ra trong vòng chưa đầy 10 phút.

    Cuối cùng khi bác sĩ bước ra, anh ta nói với vẻ mặt phức tạp, ".. không có gì nghiêm trọng cả. Họ chỉ ăn quá nhiều. Chúng sẽ ổn ngay khi nôn hết ra ngoài".
     
  2. Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Du Noãn khựng lại. Cô nghĩ bây giờ đã hiểu tại sao họ từ chối nói dù chỉ một câu. Nhiều khả năng là họ không muốn làm bẩn ga trải giường hay lãng phí thức ăn, hoặc chỉ vì xấu hổ.

    Trái tim của Trương Du Noãn nhói đau khi cô nghĩ về điều này.

    Kiếp trước cô cũng có một gia đình tốt. Sau khi cô ngã bệnh, lúc đó gia đình của cô thậm chí còn tốt hơn trước đây. Cô chưa bao giờ trải qua khó khăn như thế này bao giờ.

    Chẳng bao lâu sau, cả Lâm Hàn và Hoắc Minh Thành đều giải thích mọi chuyện.

    "Hãy để tôi truyền dịch cho hai vị thiếu gia để được họ bổ sung nhanh hơn.'Bác sĩ nói.

    Cả ba tự đi về phía ghế và ngồi xuống.

    Họ im lặng, nhưng một lúc sau, Lâm Hàn đột nhiên nói với Trương Du Noãn," Đừng khóc. "

    Khuôn mặt của Hoắc Thành Minh đều co rúm lại. Cậu nhanh chóng nhìn lên Trương Du Noãn nhưng vẫn không nói một lời.

    Trương Du Noãn đứng dậy và đi đến trước mặt họ. Ngồi xổm xuống trước mặt họ, cô nhìn lên và hỏi," Các cậu còn cảm thấy ốm không? "

    Lâm Hàn khẽ lắc đầu.

    Hoắc Thành Minh có lẽ vẫn còn xấu hổ khi trả lời cô.

    Trương Du Noãn chậm rãi chớp mắt với họ.

    Lông mi của cô rất dài, giống như của một con búp bê. Lấp lánh như những vì sao trên bầu trời khi cô chớp mắt.

    Trương Du Noãn dịu dàng nói khi cô dùng ngón tay chọc vào mu bàn tay của họ.

    Với một giọng nói khó nghe, Li Jinyuan trả lời," A.. "

    Hoắc Thành Minh khuôn mặt co rúm lại nhưng vẫn không phát ra tiếng động.

    Trương Du Noãn cũng không buồn vì điều đó.

    Dù sao thì cậu ấy cũng là nhân vật phản diện ; tự nhiên cậu ấy sẽ hơi kỳ quặc?

    Trương Du Noãn cuối cùng cũng đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Hoắc Thành Minh và bắt đầu chậm rãi nói:" Khi còn bé, tôi rất thích dâu tây. Có lần, tôi đã có một cái bát to thế này ! "Khi đang nói chuyện, cô ra hiệu trên không bằng những ngón tay trắng và mảnh mai của mình.

    " Sau khi ăn xong, tôi thấy nôn nao muốn khóc. Nhưng đó là dâu tây, và tôi rất thích dâu tây, vì vậy tôi từ chối nhổ chúng ra. Cuối cùng, tôi phải được đưa đến bệnh viện ". Trương Du Noãn thở dài." Hai người, đừng như tôi, được chứ? "

    Ngay khi cô vừa nói xong thì y tá đã mở cửa bước vào và chuẩn bị truyền dịch cho hai cậu bé.

    Trương Du Noãn hơi quay đầu lại và nhìn cô y tá trước khi tiếp tục," Thấy chưa? Bây giờ các cậu sẽ bị mắc kẹt với một cây kim và điều đó thực sự.. rất đau.."Cô nhăn mũi sau khi nói vậy.

    Cả Lâm Hàn và Hoắc Thanh Minh đều không đáp nhưng vẫn nhìn nhìn chằm chằm cô.

    *Cậu ấy rất tốt. Cậu ấy kể cho mình nghe câu chuyện làm dâu vì không muốn mình cảm thấy xấu hổ vì nôn mửa vì ăn quá nhiều.. *

    * * *

    Đó là kỳ nghỉ đông và Trương Du Noãn không có nhiều thứ trong bữa ăn nên cô quyết định ở lại bệnh viện với hai cậu con trai trước khi họ cùng nhau về nhà sau khi truyền dịch.

    Sau toàn bộ quá trình, hai cậu bé cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều và hậu quả của việc không ngủ được đã bắt kịp với họ. Hai người bắt đầu ngủ gật trên xe.

    Khi trở về biệt thự, Trương Du Noãn nhận được một cuộc điện thoại.

    Đó là cuộc gọi từ anh họ của cô ấy.

    Trong ký ức của nguyên chủ, người anh họ này không phải lúc nào cũng thân thiện với cô ấy.

    Nguyên nhân là vì người anh họ này là con một trong gia đình nghiêm khắc và anh đã tự lập từ rất sớm. Anh ấy bắt đầu thực tập tại công ti nhà mình khá sớm và bây giờ có một sự nghiệp thành công.

    Ngược lại, nguyên chủ này lại nổi loạn và bốc đồng.
     
  3. Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người không có điểm chung có lẽ chính vì vậy nên khoảng cách của hai người chỉ càng xa cách chứ không bao giờ được thu hẹp. Một phần cũng là do người anh họ này cũng hơi nghiêm khắc và nguyên chủ luôn bị anh ta hù dọa.

    Tuy nhiên, bản thân Trương Du Noãn lại khá thích người này. Dù sao thì anh ta chính là người cử Thư ký Trịnh đến để hỗ trợ cô; mặc dù có khả năng ông ngoại của cô là người dàn dựng toàn bộ sự việc..

    Trương Du Noãn nhấc điện thoại nghe và ngay sau đó, đầu dây bên kia phát ra một giọng nam trầm ấm,

    [ Thư ký Trịnh nói rằng em nhận nuôi hai cậu con trai? ]

    "Vâng, đúng vậy"

    [Tại sao? ]

    ".."

    Người đàn ông ở đầu dây bên kia không nói về việc anh ta đồng ý hay không đồng ý với quyết định của cô. Anh ấy chỉ hỏi một cách dửng dưng,

    [Ông nói với anh là nhớ em, khi nào em đến thăm? ]

    Nguyên chủ hiếm khi đến thăm ông của cô ấy. Đôi mắt cô ấy bị che mờ bởi sự hận thù. Cô chỉ tập trung 100% sức lực của mình để theo dõi những gì Hứa Vân Hoan và những đứa con của cô ta. Cuối cùng, cô đã bị họ gài bẫy. Cô đã bỏ quên sự tốt đẹp của gia đình mẹ cô đối với cô như thế nào. Trương Du Noãn nghĩ về điều đó một chút và nói,

    "Tôi đang rảnh, khi nào là thời gian tốt để thăm ông nội?"

    Người đàn ông ở bên kia dừng lại một giây, như thể mất cảnh giác trước câu trả lời của cô. Một vài giây trôi qua rốt cuộc cũng có động tĩnh,

    [Thế còn chiều mai ở Dinh thự Nhạc Lan thì sao? Em đến được không? ]

    "Chắn chắn"

    [Được rồi. Anh sẽ báo lại với ông sau] .

    "Vậy đi"

    * * *

    Hứa Ngọc vẫn còn băn khoăn không biết làm cách nào để tổ chức buổi họp mặt của mình.

    Cô không còn cách nào khác là để người quản gia nhìn xung quanh và xem có vị trí nào thích hợp gần đó mà họ có thể thuê cho buổi tụ tập của cô không. Người quản gia đã có thể tìm thấy một vị trí, nhưng Hứa Ngọc sững sờ khi ông nói cho cô biết chi phí là bao nhiêu. Kể từ khi chuyển đến, cô ta đã không ngừng cố gắng thể hiện mình là một cô gái tốt như thế nào và mình tương phản với Trương Du Noãn ra sao. Cô ta cũng chưa bao giờ đòi hỏi Trương Chí một xu nào.

    Trương Chí đã đưa cho cô ta một thẻ tín dụng và yêu cầu thư ký mua cho rất nhiều thứ. Nhưng bây giờ thẻ của cô đã gần hết và cũng không thể bán đồ lấy tiền mặt được!

    Hứa Ngọc ngay lập tức nghĩ về 5 triệu đô la của Trương Du Noãn. Con nhóc ích kỉ kia mới đây còn đòi tiền tiêu vặt tận 5 triệu đô!

    Nhưng Hứa Ngọc không dám..

    Cô ta cảm thấy quá bất công nên chỉ biết tức giận vì ghen tị.

    * * *

    Sau khi nghỉ ngơi cả một ngày đêm, Lâm Hàn và Hoắc Thành Minh hầu như đã bình phục. Bữa tối vẫn rất nhẹ nhàng và lần này mọi người ăn chậm rãi.

    Sau bữa tối, Trương Du Noãn mang đến hai chiếc hộp lớn đựng đầy đồ chơi.

    "Hai người có biết mấy thứ này hoạt động như thế nào không?" Trương Du Noãn quay đầu hỏi hai cậu nhóc. Lâm Hàn lắc đầu và nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi không biết vì chúng tôi không cần đồ chơi."

    Tất nhiên phải cần đồ chơi!

    Đồ chơi rất tốt cho sự phát triển của trẻ em!

    Trương Du Noãn ngồi trên sàn nhà. Mái tóc xõa xuống, cô bắt đầu mở gói đồ chơi và chỉ cho chúng cách chơi với chúng.

    Theo thời gian, cô bắt đầu tự mình chơi chúng.

    Vì vậy, hai người còn lại chỉ xem cô chơi trong ba giờ trước khi đi ngủ.

    Trương Du Noãn không cảm thấy xấu hổ chút nào. Cô đã dần quen với thế giới này. Cô đã có một đêm nghỉ ngơi thoải mái.

    Sáng hôm sau, Trương Du Noãn cố tình mặc một bộ váy chỉn chu hơn và rời khỏi nhà sau khi ăn sáng.

    Nam chính và nhân vật phản diện vẫn không có bộ quần áo nào vừa vặn với họ. Cô cần mua một số quần áo cho hai người, và một món quà cho ông nội và anh họ mới của cô..

    Và, các cậu bé có vẻ không thích những món đồ chơi tối qua cho lắm, có lẽ hôm nay sẽ mua một chiếc hộp mới nhỉ? Nghĩ đến đồ chơi, tâm trạng của Trương Du Noãn như được nâng lên.

    *Đồ chơi cũng khá thú vị! *
     
  4. Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Với thẻ tín dụng trong ví, Trương Du Noãn đã dành vài giờ ở trung tâm mua sắm và cô mua được tất cả đồ chơi mình muốn.

    Cô lên xe sau khi đã thanh toán xong tất cả.

    "Đến biệt thự Nguyệt Lan."

    Người tài xế quay lại và nhìn cô một cái nhìn ngạc nhiên trước khi khởi động xe.

    Biệt thự Nguyệt Lan là tên của một nhóm biệt thự tập thể. Đây là một trong những lô biệt thự đầu tiên được xây dựng ở Thành phố Goldwater và cũng là khu vực giàu có nổi tiếng nhất ở Thành phố Goldwater ngày trước.

    Cho đến ngày nay, nó biểu thị sự giàu có cũ.

    Đinh Như Tuyết, người mẹ quá cố của nguyên chủ, lớn lên ở đây cùng với cha mẹ của bà ấy, nhưng dù vậy đây là lần đầu tiên Trương Du Noãn đến đây.

    Khi đến trong khu biệt thự, cô gọi điện thoại cho người anh họ của mình ngay lập tức.

    [Em ở đâu? ]

    Giọng nói trầm ấm từ đầu dây bên kia hỏi. Trương Du Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ rồi đáp lại, "Bên cạnh một đài phun nước lớn được bao quanh bởi rất nhiều hoa hồng vàng.."

    [ Được, anh biết ở đâu rồi. Ở đó và đợi anh. Đừng đi đâu cả] .

    Vừa nói xong người kia đã tắt máy ngay lập tức.

    Cô cất điện thoại di động và bước xuống xe để đợi anh họ sau khi ra lệnh cho tài xế về nhà.

    Anh họ của Trương Du Noãn là con trai của chị gái mẹ nguyên chủ. Tên Lăng Cẩm Chi.

    Khi Lăng Cẩm Chi vừa lăn bánh xuống xe, đã lập tức nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ nhắn thanh tú đang đứng đó, cùng với một vài túi đồ lớn bên cạnh cô trên mặt đất.

    Lần cuối Lăng Cẩm Chi nhìn thấy người em họ này là tại đám tang của mẹ cô. Vào ngày đó, cô ấy mặc một chiếc váy đen và đứng lặng lẽ ở phía trước. Anh ta đứng ở phía sau. Mỗi khi anh nhìn lên, anh có thể nhìn thấy đôi tay và đôi chân gầy guộc của cô.

    Cô ấy gầy gò trông thật tội nghiệp.

    Anh tự nghĩ - chắc chắn, họ không thân thiết, nhưng dù sao anh cũng là anh họ của cô và anh nên đến nói chuyện với cô.

    Vì vậy, anh ấy đã đi lên và nói chuyện với cô ấy.

    Nhưng lúc đó.. cô nhìn lên và với vẻ bướng bỉnh trên khuôn mặt gằng giọng, "Tôi không cần bất kỳ ai trong số các người phải quan tâm đến tôi!"

    Từ đó, tự nhiên anh cũng chả buồn quan tâm đến cô em họ này nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe ngóng chút thông tin của Trương gia.

    Một ngày nọ, tiểu thư nhà họ Trương đã cãi nhau với cha mình và khiến mọi người trong Trương gia khó chịu; một ngày khác, Trương tiểu thư đã đến và gây ra một cảnh tượng hỗn loạn trước văn phòng của Trương gia và gần như khiến họ phải trả giá bằng một cuộc thương lượng kinh doanh; một ngày sau đó cô ấy đã tự bỏ trốn và gia đình gần như đã nghĩ rằng cô ấy đã trở thành một người mất tích..

    Lăng Cẩm Chi hiểu rằng cô cảm thấy rất bất công và khó chịu, nhưng anh không thể đồng ý với hành vi của cô.

    Cô đã từ chối bất kỳ thành viên nào trong Đinh gia, những người cố gắng đối xử tốt với cô. Cô quyết tâm chiến đấu với Trương Chí đến cùng và hơn hết, những cách làm này chỉ có phá hoại và làm sự ngu xuẩn của cô trong mắt người khác tăng dần.

    Điều đó cũng khiến tình cảm mà Lăng Cẩm Chi dành cho cô cũng giảm dần.

    Theo thời gian, anh đã mất hết hứng thú để cố gắng chăm sóc cô.

    Lăng Cẩm Chi đỗ xe và xuống xe.

    Sau khi đến gần cô hơn, anh nhận thấy hôm nay cô trông như thế nào - một chiếc váy trắng, đôi mắt và lông mày giãn ra, và một nụ cười nho nhỏ nơi khóe miệng.

    Cô ấy gần giống như.. Một người hoàn toàn khác với người trong trí nhớ của anh.

    Ở phía bên kia, Trương Du Noãn ngay lập tức nhìn thấy và gọi anh ta,

    "Anh họ!"

    Ngay cả giọng nói của cô cũng rất ngọt ngào.

    Cô hành động như thể cô thực sự hạnh phúc khi gặp anh.

    Lăng Cẩm Chi khựng lại một lúc nhưng không nói gì cả. Anh cúi xuống nhặt những chiếc túi lớn và đặt cậu vào trong xe tải của mình.

    "Vào đi," anh ta nói.

    Trương Du Noãn gật đầu và tự mình mở cửa ghế phụ, vào trong xe, ngay lập tức thắt dây
     
Trả lời qua Facebook
Loading...