Chương 25: Trưởng bối tới thăm Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương25.2: Chuyện trung tâm mua sắm Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 25.3: Nãi nãi cùng ma ma chống lưng Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 26: Đến Cố Gia thăm hỏi Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 27.1 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 27.2 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 28: Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 30: Bấm để xem [ "Minh Âm" Chủ nhiệm lớp xưa nay luôn nghiêm khắc trên mặt lại cười như nở hoa, ánh mắt hòa ái dễ gần khiến các bạn trong lớp được phen sợ hãi. Cố Minh Âm bình tĩnh lên nhận kết quả, mắt đảo qua, dừng lại trên con số đỏ chót--560 điểm. Cố Minh Âm trở lại chỗ ngồi, chưa kịp ngồi xuống, một đám học sinh nhấc tay gào to lên: "Lão sư, bạn Cố Minh Âm bao nhiêu điểm ạ!" Chủ nhiệm lớp mặt tươi như hoa nói: "Lần này chúng ta phải khen bạn Minh Âm." Mọi người đưa mắt nhìn nhau vài lần, không hiểu ra sao. Chủ nhiệm lớp đây là ý gì, không phải 60 điểm sao, khen cái gì? "Thời gian qua bạn Cố Minh Âm đã vô cùng cố gắng trong học tập, vô cùng nỗ lực vượt lên chính mình vượt qua gian khó. Mọi nỗ lực sẽ được đền đáp xứng đáng, Các em cần noi theo gương bạn Cố Minh Âm." Thấy chủ nhiệm cứ huyên thuyên, khoa trương khiến những học sinh đang mong biết điểm rất hoang mang. Ủy viên học tập nơm nớp lo sợ giơ tay lên: "Lão sư, không phải Cố Minh Âm kiểm tra được sáu mươi điểm sao ạ?" Chủ nhiệm lớp tái mặt, nghiêm khắc quát: "Nói bậy! Ai bảo trò, Cố Minh Âm kiểm tra được 60 điểm? Em ấy thi được 560 điểm!" Nếu thêm 40 điểm nữa là trực tiếp được vào lớp chọn rồi. Đây cũng là điều thầy chủ nhiệm tiếc nuối cũng là điều thầy cảm thấy may mắn. Trong số bảy lớp học bình thường, chỉ có lớp thứ bảy mà ông chủ nhiệm là ngỗ ngược nhất, phải nói là rất khó xử lý, những học sinh này chỉ biết quậy phá. Bây giờ khó khăn lắm mới có một học sinh chịu khó học tập cải thiện điểm, tất nhiên ông vô cùng vui vẻ. Chủ nhiệm lớp hi vọng Cố Minh Âm có thể ở lại lớp lâu một chút, tốt nhất là có thể lan tỏa lòng nhiệt tình với học tập cho cả lớp cùng tiến bộ. Nhưng cũng thật là bất ngờ. Cố Minh Âm mới vừa nhập học, tổng thành tích cộng lại cũng không bằng một môn của người khác. Nếu không phải người nhà chịu dùng tiền, Nam Sơn căn bản sẽ không nhận. Không nghĩ tới ngắn ngủi một thời gian liền thi được hơn 500 điểm, điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ cô là một học sinh vừa thông minh vừa nghị lực! Là nhân tài có thể bồi dưỡng. Chủ nhiệm lớp bắt đầu hối hận trước kia đối với Cố Minh Âm sơ sẩy, ánh mắt nhìn về phía cô càng thêm hiền lành: "Cố Minh Âm, bởi vì em tiến bộ rất lớn, thầy sẽ đặc biệt xin nhà trường thưởng cho em, tẹo nữa tan học thì xuống phòng làm việc của thầy đăng ký." Cố Minh Âm cười: "Cảm ơn lão sư." Toàn lớp lặng ngắt như tờ. Hà Thao Chu Dũng cả đám người đều kinh ngạc đến ngây người, ngốc lăng nhìn chằm chằm Cố Minh Âm mà quên phản ứng. "Sau giờ học lớp trưởng thống kê lại thành tích của các bạn trong lớp rồi dán lên" Tiết học này trôi qua phá lệ dài dằng dặc, một đám người rối loạn không nghe rõ thầy giảng cái gì, đợi tiếng chuông tan học vang lên, mọi người vây quanh trướng bàn lớp trưởng. "Lớp trưởng lớp trưởng, cho tụi này xem tổng thành tích.." "Cố Minh Âm thật sự thi được 560. Sao?" "Tớ xếp thứ mấy?" Lớp trưởng bị làm phiền, một chân đạp ra: "Cút! Chờ một lúc rồi cho nhìn!" Sau đó đi tới cuối lớp dán bảng điểm. Minh Âm ngồi bất động, mấy cái kia huynh đệ cùng Hà Thao cũng đều bất động. Ngồi ở phía trước Chu Dũng quay đầu xuống, không xác định hỏi: "Minh Âm, cho chúng tớ nhìn xem phiếu điểm của cậu chút thôi?" Cố Minh Âm đem bài kiểm tra ra, quả thật 560. Trong đó điểm toán tốt nhất, max điểm 150 thi được 110.40 điểm của 2 bài rất khó, Dù vậy Chu Dũng cũng cảm thấy bội phục, ban 7 đều là sinh viên khoa văn, ít có người thi được điểm này. "Hạch đào, cậu kiểm tra được bao nhiêu?" Hà Thao điểm danh cả người cứng lại, sốt ruột che lại bài kiểm tra. Chu Dũng thấy có quỷ, thừa dịp bất ngờ rút lấy bài thi của Hà Thao. "Thảo, trả lại đây!" Hà Thao vội vàng cướp đoạt. Chu Dũng giơ bài thi lên cai, thấy rõ điểm lập tức cười to: "Được nha hạch đào, kiểm tra được 250 điểm thế này!" "Cậu cũng tiến bộ a, lão sư thật bất công, sao lại khen mỗi Minh Âm mà không khen cậu nhỉ?" Tiếng cười lanh lảnh, Hà Thao xấu hổ vô cùng. Cố Minh Âm dừng bút trên tay, vỗ vỗ bả vai hắn an ủi:" "Không sao, Lỗ Tấn đã nói, thành tích không quyết định được nhân sinh." Hà Thao có chút muốn khóc. Cố Minh Âm mỉm cười nói tiếp: "Nếu muốn khóc thì khóc đi, bờ vai của tôi cho cậu mượn." Tiểu Bàn ai oán nhìn cô. ** Tiết tiếp theo vừa vặn là tiết thể dục, tiết thể dục ban 7 lại học cùng ban 1 (lớp chọn 1) Thời gian tự do hoạt động vừa đến, chỉnh lý tốt tâm tình, Hà Thao mang theo anh em đi tốt đi tìm Cố Minh Âm đang ngồi dưới gốc cây, "Hửm muốn?" Cố Minh Âm đáy mắt mang cười. Hà Thao đỏ mặt, lắp bắp nói: "Đứa con này, cậu còn muốn hay không?" "Sao không dám làm." Cố Minh Âm phủi mông một cái từ dưới gốc cây đứng lên, "Nào, làm đi." Hà Thao cùng mấy người dòm ngó chung quanh. Bọn hắn dù sao cũng cần mặt mũi, sao có thể ở chỗ này dựng ngược dập đầu, đến lúc đó truyền đi nhiều người biết rất mất mặt, thế là đè thấp cuống họng đề nghị: "Cố tỷ, có thể đổi chỗ không? Tỷ nhìn.." "Đi thôi." Cố Minh Âm rất dễ nói chuyện, "Dẫn đường." "Phòng thiết bị bên cạnh được không? Bên kia không có người nào." Trừ giáo viên thể dục, cơ bản không có học sinh đi qua, hiện tại tiết thể dục đã qua một nửa, đoán chừng sẽ không có người đi qua. Cố Minh Âm gật đầu đồng ý, đi theo mấy người tiến về phòng thiết bị. Bởi vì thân thể nên Thẩm Dư Tri không thể học tiết thể dục, một mình ngồi ở ghế hành lang nằm sấp. Hắn ở chỗ cao thì nhìn được xa, ánh mắt theo sát Cố Minh Âm trên bãi tập, bắt gặp cô cùng mấy người cà lơ phất phơ lông bông không chịu học tới chỗ không người đi đến, phản ứng đầu tiên chính là: Bạo lực học đường! Thẩm Dư Tri nhíu mày, nhanh chân đuổi sát theo. Lúc này bọn hắn đã tới phòng thiết bị, năm học sinh cấp ba cao lớn xếp hàng ngang dựa lưng vào tường. Cố Minh Âm vòng hai tay trước ngực đứng trước mặt bọn họ. Mấy người lẫn nhau cho một ánh mắt, sau đó -- "Một, hai, ba!" Khẩu hiệu vang lên, năm người chồng câu chuối, từng cái máu dồn lên não đỏ mặt, dồn khí vào đan điền cùng hô: "Cha --! Con trai dập đầu cho ngài!" Thanh thế to lớn, dội vang khắp phòng. Kẽo kẹt. Cửa nhỏ đột nhiên mở ra, ị Triệu Mặc Thần cùng Cố Gia Vũ ôm một đống lớn thiết xuất hiện, hiện trường lâm vào im lặng dài dằng dặc: "..." Thẩm Dư Tri vội vã chạy tới cũng lâm vào trầm mặc. Có vẻ mấy người ở trong phòng vẫn chưa phát hiện ra ở cửa có người nên vẫn tiến hành nghi thức tiếp theo. Từng người rút tiền ra xếp hàng nộp cho Cố Minh Âm. "50 khối, ngài cất kỹ." "Nhà nhi tử có bán hạt điều, mong ngài nhận cho" "Nhi tử hiếu kính tiền, cha cất kỹ đi." "..." Năm người co được dãn được, cúi đầu khom lưng ân cần, đâu còn thấy vẻ ban đầu phách lối. Cố Minh Âm đem tiền cất kỹ, cuối cùng tay lấy ra 10 khối cùng túi hạt điều đưa cho Hà Thao: "Cầm chia cho các huynh đệ." "Đã rõ!" Mười đồng tiền cùng túi hạt điều trên tay, Hà Thao muốn bao nhiêu vui vẻ có bấy nhiêu vui vẻ, cùng các bằng hữu kề vai sát cánh tản đi. Triệu Mặc Thần, Cố Gia Vũ, Thẩm Dư Tri: "?" "Cố Minh Âm, mấy ngày không gặp đã có năng lực thu phí bảo hộ rồi?" Cố Minh Âm lúc này mới phát hiện bọn hắn, đem tiền cất vô, hững hờ nhìn qua: "Sao? Anh cũng muốn? Anh muốn được bảo hộ lại đây lộn ngược dập đầu nhận cái cha với tôi, lại cho tôi năm mươi, tôi khẳng định làm ô dù cho anh, cho anh thoải mái ôm chân phật." Cố Gia Vũ mặt tức giận, suýt chút nữa ném mấy đồ trên tay vô mặt cô: "Mỗi lần thấy anh có phải là em ăn phải thuốc súng rồi? Không dỗi anh em liền khó chịu?" "Đúng vậy, ai bảo anh mặt tựa như nở hoa tỏi, không đập anh, tôi liền toàn thân khó chịu." Cố Gia Vũ mím mím môi, tức giận trừng cô một cái chuyển qua nói với Triệu Mặc Thần: "A Thần, chúng ta đi thôi." Triệu Mặc Thần nhìn Cố Minh Âm đang lạnh nhạt, tựa như không có phát hiện ra hắn tồn tại. Triệu Mặc Thần không hiểu sao cảm thấy bực bội, nhanh chân đi theo Cố Gia Vũ. Người vướng bận vừa rời đi, Cố Minh Âm cảm thấy không khí tươi mát hơn rất nhiều. "Âm Âm." Thẩm Dư Tri lúc này mới đi vào. "Ừ?" Cố Minh Âm ngữ khí ôn nhu, "Không phải cậu không cần học tiết thể dục sao?" "Tớ nhìn thấy cậu đi cùng người khác, cho rằng.." Cố Minh Âm cong cong đuôi mắt: "Cho rằng tớ bị người khác bắt nạt?" Thẩm Dư Tri không nói ngầm thừa nhận. "Cậu yên tâm, tớ sẽ không bị khi dễ." Cô nắm tay Thẩm Dư Tri, "Đám người kia cùng tớ đánh cược, nói nếu tớ thi được 500 điểm trở lên thì lập tức dập đầu nhận tớ là cha." Cố Minh Âm cũng không trông cậy bọn họ làm theo, không nghĩ tới mấy người này còn rất nghĩa khí, đã nói là làm. Nghĩ đến, cô không khỏi cười một tiếng. Thấy cô vui vẻ, Thẩm Dư Tri cũng không hiểu sao cũng vui vẻ. "Chờ hết tiết thể dục, tớ đi cùng cậu." "Ừm, được." Hắn nói: "Đến lúc đó cậu có thể giới thiệu bạn của cậu cho tớ." Hắn muốn đi tiến vào thế giới của Cố Minh Âm, muốn biết những người xung quanh cô, muốn biết cô thích gì muốn biết tất cả về cô. Thẩm Dư Tri cảm thấy rất hạnh phúc. ** Ban đêm lúc làm thêm, Minh Âm thu được nhiệm vụ chính tuyến. Cô nghiêm túc nhìn nội dung. Hệ thống: [ Tình tiết quá nhiều, đã tự động giảm lược thành đoạn, mời túc chủ sửa chữa.] [ Một: Người nhà tặng cho Cố Tịch Nguyệt một cái đồng hồ giả, sang trọng.] [Hai: Minh Âm bị vu là trộm cùng Cố Tịch Nguyệt sinh ra xung đột.] [Ba: Cố Tịch Nguyệt trước mặt Triệu Mặc Thần làm bộ té xỉu.] Hệ thống: [ Lần này kịch bản độ khó vì ba sao, hệ thống đã sớm vì ngài kích hoạt kịch bản.] Cố Minh Âm nghiêm túc điều chỉnh. [ Một: Người nhà tặng cho Cố Tịch Nguyệt một cái đồng hồ giả, sang trọng.] [Hai: Minh Âm bị vu là trộm, cùng Cố Tịch Nguyệt sinh ra xung đột.] [Ba: Cố Tịch Nguyệt trước mặt Minh Âm làm bộ té xỉu.] Cố Minh Âm sửa chữa xong bỗng lại cảm thấy không ổn. So với nữ phụ té xỉu, cô càng muốn nhìn nam chính té xỉu hơn, làm sao bây giờ. Minh Âm nghĩ nghĩ, lần nữa điều chỉnh. Câu đầu tiên không cần sửa chữa, hai cùng ba thay đổi xíu là đủ. [Hai: Minh Âm bị vu là trộm, cùng Cố Tịch Nguyệt sinh ra xung đột.] [Ba: Triệu Mặc Thần trước mặt Minh Âm làm bộ té xỉu.] Minh Âm đã xem qua sảng văn, sảng văn đều là nữ chủ bị hiểu lầm bêu xấu sẽ vả mặt ngược lại. Cô giờ là nữ chủ sảng văn nha. Minh Âm đem kịch bản nộp lên, không khỏi bắt đầu chờ mong nhìn xem Triệu Mặc Thần trước mặt cô làm bộ té xỉu. Hắc hắc, ngẫm lại còn có chút nho nhỏ chờ mong đâu. "Hệ thống, tôi cảm thấy chúng ta đổi tên truyện đi." Hệ thống: [Hả? ] "«Hãm hại Nam Chủ là niềm vui» cái tên này rất hợp." Cố Minh Âm hung dữ nghĩ, về sau truyện để nhân vật nữ chính choáng mấy lần, cô cũng sẽ để Triệu Mặc Thần choáng bấy nhiêu lần. Cô, Cố Minh Âm, ác độc!