Đam Mỹ [Edit] Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần, Đừng Hắc Hóa - Y Thiên Hạm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cố Vô Tình, 16 Tháng tư 2019.

  1. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 40: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (38)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Mộ Sanh cũng không làm ra vẻ, duỗi tay ôm gáy Chu Lạc Ly, đáp lại cái hôn này.

    Hôn hôn, Chu Lạc Ly thế nhưng một tay chống thân thể, một bàn tay bất tri bất giác tiến vào bên trong áo hoodie của Diệp Mộ Sanh.

    Trong nháy mắt đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào da thịt, cả người Diệp Mộ Sanh run lên. Khi mở to mắt đối diện với con người đầy ý cười của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh nhướng mày, không nhẹ không nặng cắn môi Chu Lạc Ly, đồng thời, hung hăng mà trừng mắt nhìn y một cái.

    Tuy Diệp Mộ Sanh rất tức giận, nhưng khóe mắt có vết đỏ ủng nhàn nhạt, ánh mắt mê ly, phong thái mị hoặc lộ ra, một đôi mắt đào hoa như sóng nước mùa thu, làm Chu Lạc Ly vốn dĩ muốn thu hồi tay lại xuân tâm nhộn nhạo, càng thêm lớn mật.

    Diệp Mộ Sanh nhíu mày bắt đầu giãy giụa, dùng hết toàn lực cũng chỉ làm Chu Lạc Ly hơi hơi lay động thân thể. Bất đắc dĩ Diệp Mộ Sanh chỉ có thể quay đầu đi: "Đừng ở chỗ này.."

    Nơi này là công viên, có khả năng sẽ có người đi qua, Chu Lạc Ly cũng biết một vừa hai phải thu hồi tay. Nhưng trong miệng lại nhịn không được đùa giỡn Diệp Mộ Sanh: "Nơi này không được, chúng ta về nhà tiếp tục.."

    Diệp Mộ Sanh sửng sốt, ngay sau đó nhướng mày, cười nói "Được thôi, về nhà tiếp tục, nhưng mà em muốn nằm trên."

    Chu Lạc Ly ôm eo Diệp Mộ Sanh cùng nhau ngồi dậy, sau đó nghiêm trang nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh nói: "Em muốn dùng tư thế cưỡi ngựa?"

    ".. Em thật hoài niệm anh của trước kia." Diệp Mộ Sanh trầm mặc vài giây, cắn chặt răng, trừng mắt Chu Lạc Ly.

    "Vì sao?" Chu Lạc Ly nói.

    "Trước kia anh thân kiều thể nhược dễ bắt nạt, tựa như cái.. Phốc ha ha ha.. Em mới phát hiện tên của anh âm đọc là loli ha ha ha, Chu Lạc Ly, Chu loli, tiểu loli mau cười một cái cho chú xem." Diệp Mộ Sanh đột nhiên cười, một chút buồn bực trong lòng cũng tiêu tán, sườn mặt để sát vào Chu Lạc Ly, vươn tay nắm lấy hàm dưới của y cười.

    Diệp Mộ Sanh cười rất vui vẻ, đôi mắt đào hoa nheo lại thành hai hình trăng non cong cong, lông mi hạ xuống duyên dáng nằm yên rõ ràng càng thêm mê người, mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều thập phần câu hồn.

    Dù Diệp Mộ Sanh thường xuyên cười, nhưng cười vui vẻ đến như vậy lại rất hiếm. Bởi vậy tuy rằng bị Diệp Mộ Sanh đùa giỡn, nhưng y cũng không tức giận, ngược lại nói: "Anh thích em của hiện tại."

    "Ha, có khác nhau sao?" Diệp Mộ Sanh nói.

    Chu Lạc Ly gật đầu: "Hiện tại em cười rất vui vẻ, rất nhẹ nhàng, rất chân thật, rất hạnh phúc."

    Chu Lạc Ly trả lời làm tươi cười trên mặt Diệp Mộ Sanh trong nháy mắt cứng đờ, nhanh chóng thu liễm cảm xúc dưới đáy mắt, dẫn đầu xoay người đứng lên.

    Gió xuân nhẹ nhàng lướt qua, thổi bay tóc mái Diệp Mộ Sanh, ngước mắt nhìn trời xanh mây trắng, Diệp Mộ Sanh cười: "Nếu anh thích em cười như vậy, từ nay về sau em sẽ cười nhiều lên một chút, còn bây giờ chúng ta nên trở về rồi."

    Nhìn bóng dáng Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly ngừng lại vài giây, sau đó đứng dậy nói: "Ừm, bây giờ chúng ta liền về nhà."

    "Xe máy để ở đây đi, chút nữa sẽ có người tới lấy, chúng ta đi ra ngoài bắt xe về." Diệp Mộ Sanh liếc mắt xe motor bên cạnh một cái, mở miệng.

    Hiện tại tuy rằng Chu Lạc Ly có thể vững vàng lái xe ở công viên, nhưng nếu để y lái motor đưa hắn về nhà, Diệp Mộ Sanh vẫn có chút không yên tâm.

    "Được." Chu Lạc Ly cũng chưa cậy mạnh, gật đầu.

    Hai người sóng vai trên đường đi về nhà, Diệp Mộ Sanh do dự một lát, mở miệng nói: "Lạc Ly, mấy ngày nữa em phải về W thị một chuyến."

    W thị là thành phố Diệp Mộ Sanh sinh ra, mà nhà của hắn cùng cha mẹ Diệp gia cũng ở W thị.

    "Được, anh chờ em về." Chu Lạc Ly không hỏi vì sao, con ngươi đen nhánh đầy sủng nịch, ôn nhu mà nhìn thiếu niên bên cạnh.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười một 2021
  2. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 41: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (39)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm vài ngày sau, Chu Lạc Ly mở to mắt liền phát hiện bản thân ôm gấu bông, mà đầu giường kia đã không còn bóng dáng Diệp Mộ Sanh.

    Ngẩng đầu thấy sắc trời ngoài cửa sổ còn chút u ám, Chu Lạc Ly duỗi tay sờ đến di động dưới gối đầu, lấy ra khởi động máy thấy còn chưa đến 7 giờ: "Sớm như vậy.."

    Nhìn lướt qua ngày hiện trên màn hình di động, khóe miệng Chu Lạc Ly gợi lên tươi cười nhàn nhạt. Sau đó đứng dậy xuống giường, đi dép lê ra khỏi phòng ngủ.

    Ở phòng khách cũng không nhìn thấy Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly lại đến phòng bếp. Khi phát hiện Diệp Mộ Sanh cũng không ở trong phòng bếp, khóe miệng cười nhạt của Chu Lạc Ly biến mất, nhíu mày.

    Khi xoay người rời khỏi phòng bếp trở về phòng ngủ, lúc này Chu Lạc Ly mới thoáng nhìn trên cửa phòng ngủ dán một tờ ghi chú màu xanh lục.

    Tuy rằng thấy không rõ chữ trên ghi chú, nhưng khi nhìn thấy hình vẽ mặt cười thật to trên mặt ghi chú, đuôi lông mày của Chu Lạc Ly không tự chủ được giãn ra.

    Chu Lạc Ly đi đến tủ lạnh, thấy trên ghi chú viết: Lạc Ly, em về W thị, anh nhớ phải đến trường nhé, thuận tiện giúp em hướng lão sư xin nghỉ. Còn có trong nồi cơm điện có cơm sáng em đã làm tốt, nhớ ăn. Nếu tới kịp, buổi tối em sẽ trở về.

    "Anh chờ em trở về." Chu Lạc Ly nhìn ghi chú nói. Mấy ngày hôm trước Diệp Mộ Sanh đã nói hắn sẽ về W thị, nhưng Chu Lạc Ly không nghĩ tới vậy mà là hôm nay. Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Diệp Mộ Sanh.

    Bất quá ngẫm lại cũng bình thường, 18 biểu thị Diệp Mộ Sanh đã thành niên. Thành niên, cha mẹ Diệp gia tự nhiên sẽ vì hắn chúc mừng một phen, bảo hắn về W thị cử hành lễ thành niên.

    Chỉ là trong lòng Chu Lạc Ly lại có chút mất mát, y muốn sinh nhật 18 tuổi của mình trải qua cùng Diệp Mộ Sanh. Nhưng Diệp Mộ Sanh lại chưa từng nói qua hôm nay để y và hắn cùng nhau về W thị.

    Sau khi đem chữ trên ghi chú nhìn lại một lần, lúc này Chu Lạc Ly mới gỡ ghi chú xuống, đem ghi chú đặt ở trong ngăn tủ, Chu Lạc Ly cầm di động gọi điện thoại cho Diệp Mộ Sanh, nhưng đầu bên kia điện thoại biểu thị không thể liên lạc.

    Nghĩ đến hiện tại Diệp Mộ Sanh có lẽ đang trên phi cơ về W thị, Chu Lạc Ly liền buông di động, thu thập một chút chuẩn bị đi toilet rửa mặt.

    Sau khi cơm nước xong, Chu Lạc Ly một mình đến trường, đây là lần đầu tiên y đi học mà không có Diệp Mộ Sanh làm bạn.

    Không có Diệp Mộ Sanh ở bên người, áp khí xung quanh Chu Lạc Ly càng thấp, tựa như một khối băng di động, mặt vô biểu tình, một bộ người sống chớ gần.

    Thời điểm đi học, Chu Lạc Ly thường thường sẽ móc di động ra coi một chút, sợ bỏ lỡ tin nhắn hoặc điện thoại của Diệp Mộ Sanh.

    Đại khái lúc hơn 10 giờ, Chu Lạc Ly rốt cuộc chờ được Diệp Mộ Sanh gọi điện thoại tới. Nhận được điện thoại của Diệp Mộ Sanh, Chu Lạc Ly không chúc mừng Diệp Mộ Sanh sinh nhật vui vẻ, cũng không oán giận gì.

    Sau khi hai người hàn huyên trong chốc lát, Diệp Mộ Sanh liền cúp điện thoại. Chu Lạc Ly cũng yên tâm, nghiêm túc mà nghe giảng.

    Tuy rằng hơn 3h chiều Diệp Mộ Sanh còn chưa trở về, nhưng Chu Lạc Ly cũng không nóng nảy. Sau khi gọi điện thoại kêu quản gia đem quà sinh nhật và đồ trang trí nhà ở đã chuẩn bị tốt từ trước đưa đến nhà Diệp Mộ Sanh, liền trước tiên rời khỏi trường học.

    "Thiếu gia, tôi tới giúp ngài." Nhìn Chu Lạc Ly đứng trên cây thang đang treo lụa màu, quản gia do dự một lát, mở miệng nói. Vốn dĩ ông mang theo người tới giúp thiếu gia trang trí nhà ở, nhưng đều bị thiếu gia đuổi đi rồi.

    "Không cần." Chu Lạc Ly nghiêm túc treo tốt dải lụa rực rỡ, nhảy xuống cây thang, lắc lắc đầu nói. Y muốn đích thân trang trí nhà ở, sau đó chờ sau khi Diệp Mộ Sanh trở về cho hắn một kinh hỉ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười một 2021
  3. Cố Vô Tình Winter Forest

    Bài viết:
    12
    Chương 42: Ôn nhu phúc hắc thụ & hậm hực hắc đạo công (40)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy chục phút sau, Chu Lạc Ly đứng ở cửa, dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn qua nhà ở một lần. Sau khi cảm thấy không thế nào vừa lòng hơn, Chu Lạc Ly lại vội vàng đi điều chỉnh.

    Cứ như vậy lại qua mười mấy phút, Chu Lạc Ly rốt cuộc vừa lòng gật gật đầu. Đột nhiên chuông cửa thanh đinh linh linh mà vang lên, tức khắc con ngươi y chợt lóe, tim thót tới cổ họng.

    【 thiếu gia, hoa ngài muốn tôi đã mua về rồi. 】

    Nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng của Tiết quản gia, Chu Lạc Ly nhẹ nhàng thở ra, yên tâm, mở cửa cho Tiết quản gia.

    Đón lấy bó hoa hồng Tiết quản gia cầm trong tay, Chu Lạc Ly nói:

    "Cảm ơn Tiết bá."

    "Thiếu gia khách khí, không cần cảm ơn, đây là điều tôi nên làm."

    Tiết quản gia tuy rằng nói chuyện với Chu Lạc Ly, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên hoa hồng.

    Y nhàn nhạt liếc mắt Tiết quản gia một cái, nhấp nhấp miệng, sau khi xoay người đặt bó hoa cẩn thận trên bàn liền nói với Tiết quản gia:

    "Tiết bá ông đi về trước đi."

    "Tôi đây liền đi trước."

    Tiết quản gia nói.

    Lúc Tiết quản gia chuẩn bị ra khỏi cửa, Chu Lạc Ly đột nhiên lại nói:

    "Tiết bá, ông thay chúng tôi bảo mật trước, chờ một đoạn thời gian, tôi sẽ thẳng thắn với ba mẹ."

    Người có thể ở Chu gia làm quản gia tự nhiên không phải kẻ ngu xuẩn trì độn, Chu Lạc Ly biết Tiết quản gia đã nhìn ra gì đó, nhưng y cũng không lo lắng mấy.

    Khi y nhờ Tiết quản gia đi mua hoa hồng, y cũng đã quyết định tốt, qua một đoạn thời gian, liền thẳng thắn nói với cha mẹ chuyện của y cùng Mộ Sanh.

    "Ai.. Thiếu gia yên tâm, tôi sẽ thay các ngài bảo mật."

    Cảm xúc trong mắt Tiết quản gia rất phức tạp, hơi thở dài nói.

    Bởi vì vừa rồi Tiết quản gia đã đoán được chút gì, một đường cẩn thận phỏng đoán, sau đó chậm rãi tiêu hóa kinh ngạc trong lòng, cho nên hiện tại ông mới có thể bình tĩnh như thế.

    Tiết quản gia đi rồi, Chu Lạc Ly mở ra một cái rương đặt trong góc phòng, bên trong là một bộ trang phục cosplay người gấu ngẫu nhiên.

    Đem trang phục mặc ở trên người, lại mang lên mũ, Chu Lạc Ly lại chạy đến phòng tắm soi gương, muốn nhìn một chút mình trong bộ dáng này thế nào.

    Chu Lạc Ly mặt lạnh nhìn chính mình trong gương, sờ sờ tai gấu trên mũ, sau đó ở trước gương, duỗi tay làm động tác kéo.

    "Quả nhiên thực xuẩn (ngu ngốc). "

    Chu Lạc Ly nhíu nhíu mày, yên lặng buông tay, ra khỏi phòng tắm.

    Chu Lạc Ly cũng không biết Diệp Mộ Sanh đến tột cùng khi nào trở về, bởi vậy y chỉ có thể đứng ở phía sau cửa, ôm hoa hồng, cầm di động, lẳng lặng chờ đợi Diệp Mộ Sanh về nhà, cho hắn một kinh hỉ.

    Thời gian từng phút từng giây trôi qua, bất tri bất giác đã 6 giờ nhiều, Chu Lạc Ly đứng đến mức chân đã chết lặng. Nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn không trở về, một cú điện thoại gọi tới cũng không có.

    Đầu Chu Lạc Ly dựa trên tường, đôi mắt đen nhánh có chút ảm đạm, sau khi do dự một lát, y vẫn gọi điện thoại cho Diệp Mộ Sanh, nhưng di động hắn lại tắt máy.

    Trời dần tối lại, nhiệt độ không khí chậm rãi hạ thấp, gió đêm mang theo lạnh lẽo nhè nhẹ phất quá. Mà lúc này bên ngoài biệt thư Diệp gia ở W thị, Diệp Mộ Sanh mặc áo sơ mi, trên hai chân buộc bao cát không ngừng chạy quanh biệt thự.

    Bước chân Diệp Mộ Sanh có chút ghập ghềnh, áo sơ mi trên người đã sớm bị mồ hôi nhiễm thấu, dính dính lên da thịt hắn.

    Hắn hô hấp dồn dập khó khăn, sắc mặt tái nhợt, tóc mái ướt đẫm đong đưa theo hai tay chảy ra chút mồ hôi.

    Làm người ta kinh ngạc là, trên má phải trắng nõn của Diệp Mộ Sanh có dấu tay màu đỏ rõ ràng!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...