Chương 8 -7: Tha Sơn Chi Thạch
Chú cháu hai người lại cãi vã.
Nhị tẩu đứng bên người ta, vốn muốn hỏi chuyện của nhị ca, nói chung là ngại Thẩm Vũ ở đây, mới vừa hỏi một nửa liền nuốt lại.
Giống như Thẩm Vũ dùng cục thịt mập để hóa giải giây phút lúng túng này.
Giữa ba người bọn họ vẫn còn một khoản nợ dai dẳng.
Mộ Ương nhìn về phía ta, yên lặng chốc lát, chắp tay chào một cái: "Xương Bình công chúa."
Ta đang muốn đáp lễ, từ trong đám người truyền tới một trận thì thầm, ta theo ánh mắt mọi người nhìn lại, chỉ thấy cửa đông Tập Phương Uyển, Vu Nhàn Chỉ đã đến.
Hắn không mặc triều phục ban ngày, một thân trường sam màu mây bên ngoài khoác áo nhung xanh đen, bên hông cột một dải lụa màu xanh nhạt, chỉ đứng đó thôi, đã giống như một bức họa ngọc sắc.
Hắn chưa vào viện, ghé tai nghe Mạc Hằng nói gì, nghe một chút trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, quay đầu nhìn thị nữ theo sát lưng hắn, thị nữ kia dáng dấp đẹp mắt.
Thị nữ này ta đã nhìn thấy, chính là cái hôm ta đi phủ của Mộ Ương, người này chính là cái người đưa cho hắn lò sưởi tay, còn cùng lên xe ngựa với hắn.
Công phu mồm mép của cục thịt mập là kế thừa từ Thẩm Vũ, chưa đạt tới cảnh giới trò giỏi hơn thầy, nhất thời thua người thua trận, có chút ấm ức, thấy Vu Nhàn Chỉ đến, hất tay Thẩm Vũ ra muốn đi tố cáo bậy, vừa mới đi được hai bước, lẩm bẩm một câu: "Vì sao nàng ta tới đây?"
Nhị tẩu nhìn ta một cái, hỏi cục thịt mập: "Thị tỳ kia ngươi biết?"
Cục thịt mập nhìn về phía sân, không để ý ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Vũ, gật đầu một cái: "Nàng không phải thị tỳ, là tiểu thư nhà quan một thủ hạ của cha thế thúc, họ Tần, năm đó cha thế thúc muốn thế thúc nạp thiếp, chọn nàng cùng hai cô nương mỹ mạo, nhưng thế thúc không nhận, chuyện này vốn có thể xóa bỏ, nhưng nàng cam nguyện hạ thấp bản thân, vào Viễn Nam vương phủ làm thị tỳ bên người thế thúc, năm ngoái A Thanh đi Viễn Nam, nàng còn nhét kẹo cho A Thanh ăn."
Hắn nói tới chỗ này, liền nghiêm túc khoát tay: "Bất quá A Thanh không thu."
Thẩm Vũ đã sớm nhắc nhở với ta, nói Vu Nhàn Chỉ rất thu hút hoa đào, lúc đó hắn chỉ điểm danh một Bình Tây tam quận chúa, ta thực không nghĩ tới còn một nữ tử khác ngàn dặm đuổi theo hắn tới kinh thành.
Cục thịt mập hô to: "Thế thúc------"
Vu Nhàn Chỉ dời mắt, đi đến gần, thị nữ sau lưng hắn lanh lợi, phân biệt thân phận chúng ta, đáp lễ trước: "Vân Họa tham kiến Xương Bình công chúa, Thẩm tam thiếu, Mộ tướng quân, Nhiếp tướng quân."
Háa ra nàng gọi là Vân Họa.
Một nhà Bình Tây cũng đến, Thẩm Vũ tìm cơ hội, mượn cớ đi tiếp Lý Kiên, tránh nhị tẩu ta, nhị tẩu e sợ nhị ca ta tâm tình không tốt, đứng lên ngồi xuống không yên, rồi ngồi vào chiếu sớm.
Vì vậy tại chỗ chỉ còn ta, Vu Nhàn Chỉ cùng Mộ Ương.
Cục thịt mập dắt tay ta, hâm mộ nhìn Mộ Ương, lại ngửa đầu nhìn Vu Nhàn Chỉ, chưa từ bỏ ý định: "Thế thúc, A Thanh cũng muốn một thân áo bào tướng quân, giống như Mộ tướng quân, sau này vào ngày trọng đại có thể mặc."
Vu Nhàn Chỉ không đáp lại, hỏi Mộ Ương: "Chân của Mộ tướng quân đã khá hơn chưa?"
Mộ Ương nói: "Đã tốt hơn nhiều, đa tạ thế tử đại nhân quan tâm."
Cục thịt mập thấy không ai để ý đến hắn, liền tự mình nói tiếp: "Nghe nói chân Mộ tướng quân là do bảo hộ thế thẩm trên đường hồi kinh mà bị thương, có đúng không ạ? Chuyện của thế thẩm, chính là chuyện của thế thúc, chuyện của thế thúc chính là chuyện của A Thanh, trong phủ tam thúc A Thanh có một lọ cao vô cùng quý báu chuyên trị thương, như vậy, hôm nay A Thanh về phủ, liền lấy mang cho Mộ tướng quân nhé."
Hắn nói những lời này, cũng không biết để lấy lòng ai, nhưng nói trắng trợn như vậy ở nơi này, tiến thoái lưỡng nan.
Vu Nhàn Chỉ yên tĩnh trong chốc lát, nhàn nhạt mở miệng: "Trước đó vài ngày vốn muốn cùng A Bích cùng đi thăm Mộ tướng quân, có chuyện tạm thời trì hoãn, tướng quân chớ trách."
"Thế tử đại nhân khách khí." Mộ Ương cũng yên lặng, ngừng một chút nói, "một mình A Bích tới cũng giống nhau thôi."
Lời ấy nói ra, mâu quang Vu Nhàn Chỉ chợt sắc thêm ba phần, hắn nhìn ta, vừa muốn mở miệng nói gì đó, Tần Vân Hoa đứng cách đó không xa liền bước tới nói: "Thế tử đại nhân, sắp mở tiệc, Vân Họa hầu hạ người nhập tiệc."
Nói xong, hướng ta cùng Mộ Ương cúi người chào.
Đại hoàng huynh cùng Lan Gia rất nhanh liền đến, lễ nghi thực hiện xong, nhị ca dẫn trăm quan kính rượu, liền chính thức mở tiệc.
Trong yến tiệc có bắn pháo hoa, trên Lăng Khung Các bầu trời như bùng nổ màu sắc, trong màn đêm càng thêm rực rỡ.
Bắn pháo hoa xong, có một hàng cung nữ mặc váy đỏ tay cầm gậy dài, bước đến Thủy Trúc Đài, đem một trăm lẻ tám ngọn đèn treo bên ngoài Lăng Khung Các.
Đại hoàng huynh đặt ly rượu xuống, cất cao giọng nói: "Trẫm mượn đêm giao thừa hôm nay, muốn vì hoàng muội Xương Bình công chúa tứ hôn, mong rằng chư vị ái khanh làm chứng."
Dứt lời, đem một cán ngọc dài đưa cho Lưu Thành Bảo, Lưu Thành Bảo bước xuống, đi tới trước mặt ta, khom người đem cán ngọc trình lên.
Ta nhận lấy, bước đến dưới Long Đài, hướng đại hoàng huynh làm đại lễ, sau đó nói: "Hôm nay Xương Bình vô cùng may mắn, được bệ hạ ở hôn yến ban hôn, lại đúng dịp giao thừa, cùng chư vị khách quý đường xa chung vui cuối năm, có câu vui một mình không bằng mọi người cùng vui, một trăm lẻ tám ngọn đèn đồng loạt thả bay, cái nào không bay lên mà rơi xuống nước, không bằng mời mấy vị khách quý cùng Xương Bình đồng loạt nhặt đèn."
Đại hoàng huynh gật đầu kêu: "Làm theo ý muội."
Thủy Trúc Đài xây trên hồ Thùy Luân, bốn góc cùng ở giữa đều có cột dài trống đỡ, dùng một dải tơ lụa hồng trăm trượng buộc một trăm lẻ tám đèn lồng, mà nút thắt dải tơ lụa, liền gắn ở chính giữa gậy dài.
Ta nói: "Chờ một lúc nữa Xương Bình đứng ở chính giữa tháo sợ dây ra, ở bốn góc, mời thế tử đại nhân Viễn Nam đứng ở phía đông, Thẩm tam thiếu Liêu Đông đứng phía tây, Trấn Đông tướng quân Nhiếp tướng quân đứng phía bắc, Hoài Hóa tướng quân Mộ tướng quân đứng phía nam, nếu có ngọn đèn nào bay lên ở góc đông tây nam bắc, liền mời chư vị đại nhân cùng tướng quân giúp Xương Bình nhặt lên. Nếu nhặt đúng ngọn đèn, liền mời Bình Tây vương làm chứng, vì Xương Bình tuyên đọc ý chỉ."
Bình Tây vương Lý Kiên nghe lời này, cười ha ha: "Bốn người bọn họ nếu có người nhặt đúng đèn lồng, thì có tiền thưởng gì không?"
Ta gật đầu: "Tất nhiên có, chỉ cần Xương Bình trả nổi."
Đại hoàng huynh nghe lời ta nói, đáp ứng, ta bước lên Thủy Trúc Đài, đợi Vu Nhàn Chỉ, Mộ Ương, Thẩm Vũ cùng nhị tẩu đứng ngay ngắn bốn góc, đem cán ngọc trong tay xuyên vào trong nút thắt lụa hồng.
Nhị tẩu đứng bên người ta, vốn muốn hỏi chuyện của nhị ca, nói chung là ngại Thẩm Vũ ở đây, mới vừa hỏi một nửa liền nuốt lại.
Giống như Thẩm Vũ dùng cục thịt mập để hóa giải giây phút lúng túng này.
Giữa ba người bọn họ vẫn còn một khoản nợ dai dẳng.
Mộ Ương nhìn về phía ta, yên lặng chốc lát, chắp tay chào một cái: "Xương Bình công chúa."
Ta đang muốn đáp lễ, từ trong đám người truyền tới một trận thì thầm, ta theo ánh mắt mọi người nhìn lại, chỉ thấy cửa đông Tập Phương Uyển, Vu Nhàn Chỉ đã đến.
Hắn không mặc triều phục ban ngày, một thân trường sam màu mây bên ngoài khoác áo nhung xanh đen, bên hông cột một dải lụa màu xanh nhạt, chỉ đứng đó thôi, đã giống như một bức họa ngọc sắc.
Hắn chưa vào viện, ghé tai nghe Mạc Hằng nói gì, nghe một chút trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, quay đầu nhìn thị nữ theo sát lưng hắn, thị nữ kia dáng dấp đẹp mắt.
Thị nữ này ta đã nhìn thấy, chính là cái hôm ta đi phủ của Mộ Ương, người này chính là cái người đưa cho hắn lò sưởi tay, còn cùng lên xe ngựa với hắn.
Công phu mồm mép của cục thịt mập là kế thừa từ Thẩm Vũ, chưa đạt tới cảnh giới trò giỏi hơn thầy, nhất thời thua người thua trận, có chút ấm ức, thấy Vu Nhàn Chỉ đến, hất tay Thẩm Vũ ra muốn đi tố cáo bậy, vừa mới đi được hai bước, lẩm bẩm một câu: "Vì sao nàng ta tới đây?"
Nhị tẩu nhìn ta một cái, hỏi cục thịt mập: "Thị tỳ kia ngươi biết?"
Cục thịt mập nhìn về phía sân, không để ý ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Vũ, gật đầu một cái: "Nàng không phải thị tỳ, là tiểu thư nhà quan một thủ hạ của cha thế thúc, họ Tần, năm đó cha thế thúc muốn thế thúc nạp thiếp, chọn nàng cùng hai cô nương mỹ mạo, nhưng thế thúc không nhận, chuyện này vốn có thể xóa bỏ, nhưng nàng cam nguyện hạ thấp bản thân, vào Viễn Nam vương phủ làm thị tỳ bên người thế thúc, năm ngoái A Thanh đi Viễn Nam, nàng còn nhét kẹo cho A Thanh ăn."
Hắn nói tới chỗ này, liền nghiêm túc khoát tay: "Bất quá A Thanh không thu."
Thẩm Vũ đã sớm nhắc nhở với ta, nói Vu Nhàn Chỉ rất thu hút hoa đào, lúc đó hắn chỉ điểm danh một Bình Tây tam quận chúa, ta thực không nghĩ tới còn một nữ tử khác ngàn dặm đuổi theo hắn tới kinh thành.
Cục thịt mập hô to: "Thế thúc------"
Vu Nhàn Chỉ dời mắt, đi đến gần, thị nữ sau lưng hắn lanh lợi, phân biệt thân phận chúng ta, đáp lễ trước: "Vân Họa tham kiến Xương Bình công chúa, Thẩm tam thiếu, Mộ tướng quân, Nhiếp tướng quân."
Háa ra nàng gọi là Vân Họa.
Một nhà Bình Tây cũng đến, Thẩm Vũ tìm cơ hội, mượn cớ đi tiếp Lý Kiên, tránh nhị tẩu ta, nhị tẩu e sợ nhị ca ta tâm tình không tốt, đứng lên ngồi xuống không yên, rồi ngồi vào chiếu sớm.
Vì vậy tại chỗ chỉ còn ta, Vu Nhàn Chỉ cùng Mộ Ương.
Cục thịt mập dắt tay ta, hâm mộ nhìn Mộ Ương, lại ngửa đầu nhìn Vu Nhàn Chỉ, chưa từ bỏ ý định: "Thế thúc, A Thanh cũng muốn một thân áo bào tướng quân, giống như Mộ tướng quân, sau này vào ngày trọng đại có thể mặc."
Vu Nhàn Chỉ không đáp lại, hỏi Mộ Ương: "Chân của Mộ tướng quân đã khá hơn chưa?"
Mộ Ương nói: "Đã tốt hơn nhiều, đa tạ thế tử đại nhân quan tâm."
Cục thịt mập thấy không ai để ý đến hắn, liền tự mình nói tiếp: "Nghe nói chân Mộ tướng quân là do bảo hộ thế thẩm trên đường hồi kinh mà bị thương, có đúng không ạ? Chuyện của thế thẩm, chính là chuyện của thế thúc, chuyện của thế thúc chính là chuyện của A Thanh, trong phủ tam thúc A Thanh có một lọ cao vô cùng quý báu chuyên trị thương, như vậy, hôm nay A Thanh về phủ, liền lấy mang cho Mộ tướng quân nhé."
Hắn nói những lời này, cũng không biết để lấy lòng ai, nhưng nói trắng trợn như vậy ở nơi này, tiến thoái lưỡng nan.
Vu Nhàn Chỉ yên tĩnh trong chốc lát, nhàn nhạt mở miệng: "Trước đó vài ngày vốn muốn cùng A Bích cùng đi thăm Mộ tướng quân, có chuyện tạm thời trì hoãn, tướng quân chớ trách."
"Thế tử đại nhân khách khí." Mộ Ương cũng yên lặng, ngừng một chút nói, "một mình A Bích tới cũng giống nhau thôi."
Lời ấy nói ra, mâu quang Vu Nhàn Chỉ chợt sắc thêm ba phần, hắn nhìn ta, vừa muốn mở miệng nói gì đó, Tần Vân Hoa đứng cách đó không xa liền bước tới nói: "Thế tử đại nhân, sắp mở tiệc, Vân Họa hầu hạ người nhập tiệc."
Nói xong, hướng ta cùng Mộ Ương cúi người chào.
Đại hoàng huynh cùng Lan Gia rất nhanh liền đến, lễ nghi thực hiện xong, nhị ca dẫn trăm quan kính rượu, liền chính thức mở tiệc.
Trong yến tiệc có bắn pháo hoa, trên Lăng Khung Các bầu trời như bùng nổ màu sắc, trong màn đêm càng thêm rực rỡ.
Bắn pháo hoa xong, có một hàng cung nữ mặc váy đỏ tay cầm gậy dài, bước đến Thủy Trúc Đài, đem một trăm lẻ tám ngọn đèn treo bên ngoài Lăng Khung Các.
Đại hoàng huynh đặt ly rượu xuống, cất cao giọng nói: "Trẫm mượn đêm giao thừa hôm nay, muốn vì hoàng muội Xương Bình công chúa tứ hôn, mong rằng chư vị ái khanh làm chứng."
Dứt lời, đem một cán ngọc dài đưa cho Lưu Thành Bảo, Lưu Thành Bảo bước xuống, đi tới trước mặt ta, khom người đem cán ngọc trình lên.
Ta nhận lấy, bước đến dưới Long Đài, hướng đại hoàng huynh làm đại lễ, sau đó nói: "Hôm nay Xương Bình vô cùng may mắn, được bệ hạ ở hôn yến ban hôn, lại đúng dịp giao thừa, cùng chư vị khách quý đường xa chung vui cuối năm, có câu vui một mình không bằng mọi người cùng vui, một trăm lẻ tám ngọn đèn đồng loạt thả bay, cái nào không bay lên mà rơi xuống nước, không bằng mời mấy vị khách quý cùng Xương Bình đồng loạt nhặt đèn."
Đại hoàng huynh gật đầu kêu: "Làm theo ý muội."
Thủy Trúc Đài xây trên hồ Thùy Luân, bốn góc cùng ở giữa đều có cột dài trống đỡ, dùng một dải tơ lụa hồng trăm trượng buộc một trăm lẻ tám đèn lồng, mà nút thắt dải tơ lụa, liền gắn ở chính giữa gậy dài.
Ta nói: "Chờ một lúc nữa Xương Bình đứng ở chính giữa tháo sợ dây ra, ở bốn góc, mời thế tử đại nhân Viễn Nam đứng ở phía đông, Thẩm tam thiếu Liêu Đông đứng phía tây, Trấn Đông tướng quân Nhiếp tướng quân đứng phía bắc, Hoài Hóa tướng quân Mộ tướng quân đứng phía nam, nếu có ngọn đèn nào bay lên ở góc đông tây nam bắc, liền mời chư vị đại nhân cùng tướng quân giúp Xương Bình nhặt lên. Nếu nhặt đúng ngọn đèn, liền mời Bình Tây vương làm chứng, vì Xương Bình tuyên đọc ý chỉ."
Bình Tây vương Lý Kiên nghe lời này, cười ha ha: "Bốn người bọn họ nếu có người nhặt đúng đèn lồng, thì có tiền thưởng gì không?"
Ta gật đầu: "Tất nhiên có, chỉ cần Xương Bình trả nổi."
Đại hoàng huynh nghe lời ta nói, đáp ứng, ta bước lên Thủy Trúc Đài, đợi Vu Nhàn Chỉ, Mộ Ương, Thẩm Vũ cùng nhị tẩu đứng ngay ngắn bốn góc, đem cán ngọc trong tay xuyên vào trong nút thắt lụa hồng.