Tôi thích đêm về, vì sao ư? Sau một ngày dù mệt mỏi hay vui vẻ, tôi cũng sẽ được ngã lưng trên chiếc giường của bản thân mình, gối đầu lên chiếc gối mềm mại của mình, ôm lấy chiếc gối ôm mình thích, vùi trong chiếc chăn ấm áp và làm vài việc tôi thấy thoải mái, ví dụ như nghe nhạc, xem phim, lướt mạng xã hội.. Những lúc ấy, tôi cảm giác mình như đặt xuống chiếc mặt nạ cảm xúc mà buổi sáng tôi đã mang lên để đối diện với cuộc đời, buổi đêm, chính là lúc tôi được tự do nhất, được làm điều mình thoải mái nhất trước khi ngủ một giấc thật ngon để "nạp năng lượng".
Dạo gần đây ở mãi trong nhà do dịch, thời gian dường như chậm lại hẳn, mỗi ngày ngoài việc học online cố định vào buổi đêm, hầu hết thời gian tôi dùng để tự học làm bánh, tin học văn phòng và suy nghĩ về chặn đường 10 năm qua tôi đã làm được gì, đã đánh rơi điều gì.. Suy nghĩ nhiều đến mức có đôi khi giấc ngủ không yên, nằm mộng mị những chuyện đã qua, khi tỉnh dậy lại không ít lần buồn bã mà kết luận "lãng phí thời gian".
- Lãng phí thời gian để học một chuyên ngành mình không thích, học chỉ vì "đậu thì học, là nghề chọn mình" mà không tự hỏi bản thân mình rằng mình thích điều gì, mong muốn được trở thành người như thế nào ở tương lai.
- Lãng phí thời gian sinh viên chỉ biết từ nhà, đến trường, phòng lab và chẳng biết một chút gì khác nữa. Giá mà những năm sinh viên ấy, tôi mạnh dạng hơn một chút, bước ra đường hòa mình vào với một cuộc sống sinh viên đúng nghĩa: Tham gia đoàn đội, tìm việc làm thêm, làm thực tập sinh thôi hoặc tự mình thử sức trong những cuộc thi mà trường tổ chức thì dù ít hay nhiều thì thứ mà tôi có được trong cuộc sống sẽ phong phú hơn.
- Lãng phí 5 năm, chỉ để yêu thầm một người không yêu mình, khóc vì những tổn thương và hạnh phúc bởi những điều quá nhỏ nhặt mà chẳng biết nên yêu lấy bản thân mình đầu tiên.
"Nếu đến cả bản thân cũng không chăm sóc tốt, vậy thì còn có thể chăm sóc được ai?"
Quả thật, trong ngần ấy năm như thế tôi đã chẳng chăm sóc được bản thân mình, chẳng trao dồi được cho mình một điều gì. Tôi biết rất nhiều, đi rất nhiều nhưng những điều tôi biết lại chỉ là thoáng qua, thỉnh thoảng có thể đem ra nói một chút nhưng lại không thể cùng người có chuyên môn bàn luận một cách nghiêm túc. Mãi đến sau này, dưới trời đêm đầy sương của Đà Lạt, nghe được Hà Anh Tuấn hát Phố Mùa Đông, tôi mới mỉm cười mà nghĩ "quả thật là một tuổi trẻ chứa quá nhiều kỷ niệm buồn và lãng phí"
Gần 30, độc thân và một cuộc sống chông chênh, đó là những điều tôi nói về bản thân mình khi đã biết mình thích gì, mình cần làm gì.. nhưng liệu có còn kịp để thay đổi?