Chương 130: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (58) Bấm để xem Ninh Phong thật cảm động, đang định nói với hai người, sẽ mời bữa cơm này. Lại không nghĩ. Chu Kình Hoán trực tiếp dội thẳng một gáo nước lạnh. Vẻ mặt Ninh Phong sững sờ. "Ngươi không phải đang có việc gấp sao? Ngươi cứ xử lý đi!" Đừng có ở đây ngăn cản anh bồi dưỡng tình cảm với Trà bảo bối. Ninh Phong, "..." Tôi chỉ tuỳ tiện lấy cớ, anh cũng tin? Trà Trà đứng ở một bên, còn quan tâm vỗ vai Ninh Phong, "Anh đi đi, vì anh đang có việc gấp, Chu ca ca và tôi sẽ không giữ anh lại." "!" Vẻ mặt Ninh Phong mờ mịt, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, vai bị vỗ của hắn. Trong lòng kêu lên không tốt. Sau đó, ngay lập tức có một ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm hắn. Hắn run rẩy liếc nhìn Chu ca, quả nhiên, Chu ca sa vào lưới tình, thật đáng sợ! Cũng giống như một hũ giấm, tuỳ tiện đùa một chút, cả người liền nồng nặc mùi giấm chua. Khao khát sinh tồn mãnh liệt khiến Ninh Phong theo bản năng lùi lại một bước rồi lại một bước. "Tạm biệt Chu ca, tạm biệt Trà ca." Tôi phải đi trước một bước! Nếu hắn còn không đi, bờ vai của hắn có khả năng không giữ được! Chu ca của hắn thật đáng sợ! Tuy rằng trước đây cũng là hỷ nộ vô thường, nhưng bây giờ rõ ràng càng đáng sợ hơn. Tất nhiên, khi nói chuyện với Trà ca, anh ấy ôn nhu nhẹ nhàng quả thật không giống bình thường. Giống như có yêu ma quỷ quái bám vào người, thật đáng sợ. Nhưng ngoài Trà ca ra, sắc mặt kia, thái độ kia, hơi thở kia của anh ấy.. A hắn nên lăn ra xa một chút thì hơn! Tôi sẽ khóc nếu tôi tiếp tục. Trà Trà nhìn Ninh Phong rời đi với tốc độ 100 mét, rất cảm khái thở dài. "Chu ca ca, sau này anh phải chiếu cố cho tiểu phong tử nhiều hơn, nhìn xem, đây là chuyện gấp đến mức nào a, anh ấy chạy nhanh như vậy.." Sớm biết rằng nên để Chu ca ca nói chuyện với hắn, điều này sẽ tiết kiệm được một khoảng thời gian. Chu Kình Hoán lẳng lặng liếc nhìn Trà bảo bối của mình, "Được, đều nghe lời em." Cô gái nhỏ ngoan ngoãn mềm mại, anh nói cái gì, cô đều tin tưởng.. Loại tình huống này, khiến cho đáy lòng anh cảm giác áy náy cọ cọ tăng lên. Luôn có cảm giác lừa dối cô gái nhỏ.. Anh lắc đầu, dù nghĩ thế nào đi nữa, cô gái nhỏ chỉ có thể là cô gái nhỏ của anh, còn Trà bảo bối chỉ có thể là bảo bối của anh. Lựa chọn nhà hàng vẫn là nhà hàng của các cặp đôi. Khi cả hai bước vào, người phục vụ mỉm cười và giới thiệu một vài phần ăn cho cặp đôi. Chu Kình Hoán rất hài lòng gật đầu. Đối với Trà Trà. "Chu ca ca, anh có thể gọi thêm không?" Tôi cảm thấy vẫn chưa đủ. ".. Có thể" Nhìn thoáng qua, Chu Kình Hoán đã hiểu ra bộ dáng tham ăn của Trà Trà. Này, về sau anh sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn, có lẽ, Trà Trà của anh có thể đối đãi với anh tốt hơn, chậc chậc, không thể nghĩ tới, càng nghĩ càng đau lòng. Khi nào Trà bảo bối của anh có thể thông suốt đây? Trong lúc chờ đồ ăn trong nhà hàng, Trà Trà lấy trong túi ra một cây kẹo mút, đặt trước mặt Chu Kình Hoán. "Chu ca ca, anh đừng không vui, ăn chút gì ngọt đi, tâm trạng anh sẽ trở nên ngọt ngào hơn!" "Hả? Anh có không vui sao?" Anh bất đắc dĩ. "Đương nhiên! Trên mặt của anh viết hai chữ không vui, em không phải mù, đương nhiên có thể nhìn thấy." Trà Trà nói xong lấy ra một cây kẹo mút. "Chu ca ca, mọi chuyện rồi sẽ qua, anh đừng có không vui, nếu anh không vui thì.. Em em cũng sẽ không vui." Cảm giác này rất phức tạp, rất kỳ lạ. Dù sao, nếu Chu ca ca không vui, cô cũng sẽ không vui. Thất Thất, [..] Tôi mẹ nó có thể nói gì đây? Con sói đuôi to cư nhiên âm thầm lấy đi tình cảm của Trà Trà nhà nó? Ah! Cẩu nam nhân!
Chương 131: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (59) Bấm để xem Có lẽ anh không ngờ Trà Trà lại nói ra những lời như vậy. Chu Kình Hoán sững sờ nửa phút, sau đó mới phản ứng lại trước những gì mình vừa nghe. Có một niềm vui không thể diễn tả trên gương mặt của anh. "Trà Trà, em.." Lời nói tới bên miệng rồi, nhưng lại không biết phải tiếp tục như thế nào. Bây giờ nói cho rõ ràng? Dường như có chút nóng nảy. Hơn nữa nhìn Trà Trà bộ dáng có chút bối rối, anh liền biết rằng, cô lúc này đối với chuyện tình cảm vẫn là không hiểu nhiều lắm. Cũng không thể nói là hoàn toàn không hiểu, nhưng ít nhất, nghe lời cô ấy nói, anh có thể cảm thấy rằng cô ấy có thể cảm giác được, nhưng lại không biết.. Sau đó, Chu Kình Hoán nhanh chóng làm rõ tình trạng hiện tại của Trà Trà, mỉm cười bóc vỏ cây kẹo để trước mặt anh, sau đó anh đưa nó cho cô, "Có Trà Trà ở bên cạnh anh, liền một chút cũng không cảm thấy không vui." Làm sao anh có thể đoạt kẹo của Trà bảo nhà mình? Tất cả kẹo phải được để lại cho cô ấy. Trà Trà nhìn anh và chớp chớp mắt. Có một sự khó hiểu trong đôi mắt ướt át kia. Một lúc sau, cô ấy cầm lấy cây kẹo, nghiêng đầu hỏi. "Chẳng lẽ trong mắt Chu ca ca, em còn ngọt hơn cả kẹo sao?" "Đúng vậy, em so với kẹo ngọt hơn!" Chu Kình Hoán dứt khoát trả lời câu hỏi này của cô. Cô thật ngọt ngào để anh có thể bỏ những thứ phiền phức đó ra sau đầu và đối với thế giới một lần nữa tràn ngập yêu thương. Cô ấy là kẹo ngọt của cuộc đời anh. Trà Trà mở miệng, "..." Ô, đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào. Cô chút ngốc. "Thất Thất, ta nên trả lời thế nào?" Giống như Thất Thất như một người cha già, [..] tôi xin lỗi, tôi muốn tự bế. Tôi không muốn nói chuyện. Tôi không muốn trở thành trợ công. Tôi cũng không muốn chứng kiến cảnh Trà Trà của mình bị một cẩu nam nhân bắt cóc. Trà Trà ngoan của tôi.. Oa oa khóc lớn. Để nó buồn một lúc, rồi tự kỷ một lúc, rồi nó sẽ cố gắng trở lại bình thường, Đợi câu trả lời của Thất Thất, Trà Trà thở dài và quyết định chuyển chủ đề, "Chu ca ca, chúng ta nói chuyện khác đi!" Chủ đề được thay đổi, cực kỳ thẳng thắn. Chu Kình Hoán không nói gì về điều này, nhưng nhìn cô lại mang theo ý cười. Biết rằng mình không thể quá mức hấp tấp, anh phải từ từ. Do dự một lúc, anh ấy dường như nghĩ đến chuyện gì đó, "Trà Trà, em có muốn nghe chuyện xưa của Chu ca ca không?" "Hả? Chuyện xưa của Chu ca ca? Được nha!" Cô còn chưa hiểu rõ về Chu ca ca. Bây giờ Chu ca ca chủ động đề cập đến, tự nhiên sẽ tốt hơn. Truyện khá cẩu huyết. Chẳng qua là nhiều năm trước, mẹ của Chu Kình Hoán đã yêu cha Chu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Hai người thật mau liền đến giai đoạn tình yêu nồng nhiệt. Vào thời điểm đó, công ty của cha Chu mới thành lập, còn chưa có nhân mạch và tài nguyên. Ngược lại, tài nguyên và nhân mạch của mẹ Chu vô cùng dồi dào. Nhìn thấy người yêu ngày càng sa sút, cuộc sống ngày càng khó khăn. Bất chấp sự phản đối của gia đình, mẹ Chu đã sử dụng mối quan hệ của gia đình để giúp đỡ cha Chu, và đưa tất cả đồ trang sức tiết kiệm được của mình cho cha Chu, sau đó, cha Chu đã vượt qua được hoàn cảnh khó khăn và công việc kinh doanh bắt đầu khởi sắc. Mối quan hệ của cả hai cũng nhanh chóng nóng lên, đến lúc phải bàn đến chuyện cưới xin. Người nhà mẹ Chu luôn không đồng ý, cho rằng cha Chu không xứng với bà, nhưng lúc đó, mẹ Chu, người vì tình yêu mà đầu óc mê mụi, làm sao có thể nghe theo ý kiến của gia đình bà? Cuối cùng, rắc rối xảy ra, bà cắt đứt quan hệ với gia đình và rời đi với cha Chu. Sau đó, cả hai kết hôn và công việc kinh doanh ngày càng tốt hơn. Một năm sau, người nhà mẹ Chu cảm thấy bất lực, thương con gái nên đã chấp nhận cuộc hôn nhân này. Cuộc sống của cha Chu và mẹ Chu dần ổn định, tuy nhiên, đôi khi phía trước gió êm biển lặng, nhưng phía sau lại che giấu một con sóng mãnh liệt.
Chương 132: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (60) Bấm để xem Mẹ Chu chưa từng nghĩ tới. Trong lúc bà mang thai, sẽ phát hiện chồng mình ngoại tình. Khi biết điều đó, trái tim bà gần như tan nát. Vì ông ấy, bà đã cùng người gia đình nháo đến cắt đứt quan hệ, kết quả.. Chỉ nhận lại được là sự phản bội. Bà ấy đã nghĩ đến việc ly hôn và nhiều giải pháp khác nhau. Chỉ duy nhất không nghĩ tới. Người ở bên cạnh cùng chồng bà lại em gái của bà. Kết quả là sau khi sinh con xong, mẹ Chu bị trầm cảm nặng. Cùng với việc chứng kiến cảnh em gái mình hàng ngày quanh quẩn ở trong nhà, mẹ Chu càng suy sụp hơn. Trong cơn tức giận, bà đã đề nghị ly hôn với cha Chu. Tuy nhiên, không những bị từ chối, mà cha Chu còn đem nhốt bà lại trong phòng. Cha Chu đang chuẩn bị bàn chuyện làm ăn, nếu trong lúc đó ly hôn, sợ dự án sẽ có vấn đề, dù sao đối tác cũng có chút quan hệ với người nhà mẹ Chu. Nhưng không ai nghĩ rằng đến lúc cha Chu thả mẹ Chu ra. Chỉ còn lại một cổ thi thể. Mẹ Chu đã tự sát. Sau khi gia đình mẹ Chu biết chuyện, họ lập tức tống cổ cha Chu vào tù. Tuy nhiên, không lâu sau khi Chu Kình Hoán được sinh ra không bao lâu, nhà mẹ đẻ không đành lòng nhìn anh ấy không cha không mẹ, trong nhà còn cô con gái nhỏ đang sống chung. Sau khi nói rõ sự thật, trong cơn tức giận, người nhà của mẹ Chu đã cắt đứt mọi quan hệ của với con gái nhỏ cả đời không bao giờ qua lại với nhau. Chu Kình Hoán cũng bị bắt đi. Được nuôi dưỡng bên cạnh bà ngoại. Sau đó, cũng không có quay lại Chu gia. Có thể có quả báo thực sự trên thế giới này. Cha Chu kết hôn với người mà ông ta tự nhận là tình yêu đích thực của mình, nhưng trong nhiều năm, ông vẫn chưa có một đứa con nào. Cha Chu đương nhiên dành một chút tâm tư cho Chu Kình Hoán. Còn đối với Chu Kình Hoán mà nói. Chỉ cảm thấy dị thường ghê tởm. Chỉ tiếc rằng, cha Chu và tình yêu đích thực của ông ta không biết tự hiểu lấy, bọn họ biết rõ là anh ấy chán ghét thậm chí là hận bọn họ, ngược lại bọn họ là không biết xấu hổ mà chạy đến tìm việc.. Đã không nuôi dưỡng anh ấy còn hại chết mẹ anh ấy, cho nên lấy mặt mũi từ đâu? Mà cảm thấy rằng anh ấy có thể đứng và nói chuyện với bọn họ một cách bình thường? Đây không phải là đầu óc có vấn đề? Chu Kình Hoán trong mắt toàn là u ám. Vì không còn quan hệ tình cảm, dễ gần nhau rồi tan đàn xẻ nghé, không muốn ly hôn, thậm chí còn để bồ nhí lượn qua lượn lại trước mặt mẹ Chu, cho đến khi đem người kích thích đến nghiêm trọng, rồi mới thu liễm lại một chút. Ah, tại sao anh ấy không động thủ giết đôi cẩu nam nữ kia? Nói đến đây. Trà Trà nắm chặt quả đấm nhỏ, vẻ mặt rất không vui, tức giận nói với Chu ca ca: "Chu ca ca! Anh đừng buồn, nếu sau này gặp lại hai người bọn họ, em gặp một lần liền đánh một lần, đánh đến bọn họ xin tha mới thôi!" Sớm biết trước như vậy trước đây gặp mặt, cô liền trực tiếp đánh trước một trận lấy chút lợi tức! Cư nhiên xấu xa như vậy? Quá đáng! Bắt nạt Chu ca ca của cô lúc không ai bảo vệ! Tức giận nga, muốn đánh người. Trà Trà phồng má, cuối cùng khi cô ấy tức giận, răng rắc một tiếng, cô đã cắn nát cây kẹo. Ồ, cảm xúc hơi một chút không khống chế được. Chu Kình Hoán híp mắt, nghiêng người về phía Trà Trà, nhẹ giọng nói. "Trà bảo bảo, Chu ca ca của em yêu cần em ở bên cạnh cả đời, nếu không, Chu ca ca của em có lẽ sẽ không sống nổi nữa." Giọng nói trầm thấp xen lẫn một chút cô đơn. Trà Trà sững người một lúc, nhanh chóng bắt tay to của anh, lo lắng nói: "Chu ca ca, anh đừng nghĩ không thông suốt, em em sẽ ở bên cạnh anh, em đã nói sẽ ở bên cạnh anh, liền nhất định giữ lời, đừng sợ a, em ở đây!" "Em ở đây, anh liền không sợ bất cứ điều gì." Anh chỉ sợ, thế giới này có tất cả mọi thứ, ngoại trừ không có em..
Chương 133: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (61) Bấm để xem Trà Trà hoảng hốt cảm nhận được Chu ca ca của cô có vẻ không có cảm giác an toàn. Cô suy nghĩ một lúc và quyết định nói với Chu ca ca của mình bằng những hành động thiết thực rằng cô sẽ thực sự đồng hành cùng anh. Sau đó. Sau bữa trưa, khi cả hai trở lại trường học. Trà Trà cư xử tốt hơn bình thường, đi theo Chu Kình Hoán từng bước. Ngay cả cây kẹo mút trong túi cũng bị cô ấy tạm thời bỏ xuống. Với phản ứng rõ ràng như vậy, Chu Kình Hoán đương nhiên có thể phát hiện ra những thay đổi của cô ấy. Bất đắc dĩ, anh dừng lại, giọng nói trầm thấp, "Trà Trà? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Tuy rằng anh thích cô nhìn chằm chằm vào anh, nhưng cô lại ánh mắt sáng lấp lánh như vậy, nhìn thẳng vào anh, trái tim nhỏ bé của anh thật sự có chút không chịu nổi. Cô gái nhỏ lắc đầu, ánh mắt rất chân thành. "Em không sao, em chỉ nghĩ hiện tại em là Trà ca của anh, nhất định phải có trách nhiệm bảo vệ Chu ca ca, vì vậy, sau này em không chỉ ở bên cạnh anh, mà còn phải bảo vệ anh!" Trà Trà tràn đầy tự tin, đôi mắt ướt át sáng ngời, như những vì sao. Sau khi suy nghĩ, cô ấy lại nói thêm một câu. "Hơn nữa, em sẽ thể hiện tâm ý của mình bằng những hành động thực tế, vì vậy, Chu ca ca yên tâm, không cần không vui, không cần lo lắng!" Em sẽ thực sự ở bên cạnh anh! Chu Kình Hoán nheo mắt và mỉm cười, "Được, Trà ca nhất định phải ở bên cạnh và bảo vệ anh." "Ừ!" Trà Trà bộ dáng kiêu ngạo, duỗi tay nắm chặt cổ tay của anh, tràn đầy tự tin bước về phía trước. Thỉnh thoảng, những học sinh đi ngang qua đây không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng này. Giáo, giáo bá? Thực sự cùng với cô gái nhỏ xinh đẹp ở bên nhau? Như thế cao điệu? Trắng trợn như vậy? Thật kiêu ngạo? Chậc chậc, không hổ là giáo bá.. Khi hai người quay trở lại lớp học, việc đầu tiên cô làm là giám sát việc học tập của Chu ca ca. Vì vậy, ngay khi Chu Kình Hoán ngồi xuống, đã xuất hiện thêm một quyển sách trước mặt. Chu Kình Hoán, "..." Kỳ thật, tôi thật sự không muốn.. "Cố lên, Chu ca ca!" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai anh, ngọt ngào và ngoan ngoãn. "! Trà Trà yên tâm, anh lập tức sẽ đọc sách!" Đối với một cô gái nhỏ ngoan như vậy, anh cũng phải chăm chỉ học tập! Mười phút sau. Ninh Phong bước vào. Vừa bước vào, hắn lại nhìn thấy Chu ca ca đang đọc sách! Hắn chưa kịp nói gì, Trà Trà đã nở một nụ cười ngọt ngào với anh, "Tiểu phong tử, mau lại đây!" Ninh Phong, "..." Tôi cầu xin cô, làm ơn đừng cười với tôi. Tôi thực sự sợ cái lọ giấm kia rơi lung tung. Trong khi còn đang suy nghĩ xem liệu Chu ca của mình có đánh mình hay không, thì Trà ca của hắn đã sắp xếp xong những việc hắn sẽ làm tiếp theo, rõ ràng và rành mạch. Trà Trà nói: "Tiểu phong tử, tôi đã chuẩn bị sách giáo khoa cho anh, nhất định phải hảo hào xem, buổi chiều phải nghiêm túc nghe giảng bài, sau khi tan học, tôi sẽ kiểm tra nha!" Ninh Phong nhất thời sửng sốt, sắc mặt đại biến. "Trà, Trà ca cô nhanh như vậy đã bắt đầu xuống tay với đại đáng yêu tôi sao?" Hắn muốn chơi thêm vài ngày nữa, học hành hay gì đó, không cần gấp gáp. "? Đại đáng yêu?" Trà Trà rơi vào suy nghĩ. Sau ba giây, sắc mặt khó xử, "Tôi nghĩ rằng anh có thể có sự hiểu lầm về chính mình." Ninh Phong im lặng, "..." Tôi nghĩ, Trà ca, cô đừng quá để ý. Nhưng tôi không dám nói. Hắn liếc nhìn Chu ca ca đang chăm chỉ học từ đầu đến cuối rồi thở dài thườn thượt, quên đi, học thôi. Chu ca cái làm gì, hắn sẽ làm cái đó. Hắn không thể không theo kịp Chu ca. Khoảnh khắc Ninh Phong cúi đầu xuống đọc sách, Trà Trà lại khẽ liếc nhìn hắn một cái, khẽ kêu một tiếng, "Tôi cảm thấy tiểu phong tử giống ngốc bạch ngọt."
Chương 134: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (62) Bấm để xem Chu Kình Hoán bộ dáng nghiêm túc đọc sách cuối cùng cũng sụp đổ. Ninh Phong ngốc bạch ngọt? Ah, dùng từ này để hình dung thật sự không tồi. Anh theo bản năng gật đầu, đồng ý với lời nói của Trà Trà. Ninh • ngốc bạch ngọt • Phong khoé miệng giật giật, "..." Đừng tưởng rằng giọng nói của cô hạ xuống, thì tôi nghe không thấy! Tôi thật là.. Quá thảm. Ninh Phong vốn muốn phản bác nhưng lại không dám phản bác, lẳng lặng mở sách ra, vẻ mặt u oán nhìn chằm chằm những kiến thức trên sách. Học tập. Ừm, học tập. Hắn muốn trở thành một đứa trẻ ngoan, học hành chăm chỉ.. Khóc lớn! Học làm cho hắn vui vẻ, học làm cho hắn vui sướng, học làm cho hắn.. Xin lỗi, thật sự là không thể nghĩ ra được nữa. Ninh Phong lại liếc nhìn Chu ca của mình với vẻ mặt đau khổ. Chu ca không hổ là Chu ca, học tập loại sự tình này anh ấy có thể tiếp thu nhanh như vậy, còn làm thập phần hoàn mỹ.. Mặc kệ cho Ninh Phong biểu tình như thế nào, Chu Kình Hoán đều không để ý đến hắn. Thay vào đó, Trà Trà, liếc nhìn hắn. Ánh mắt của cô như một giáo viên đứng lớp đứng ngoài cửa sổ: Em đang làm gì vậy? Tại sao không tập trung đọc sách? Ninh Phong rùng mình một cái, lại nhanh chóng đặt tâm tư vào cuốn sách. Trà ca của hắn đáng sợ quá! Trong suốt tiết học. Chu Kình Hoán và Ninh Phong rất nghiêm túc nghe giảng bài, trông bọn họ có vẻ rất chăm chỉ. Các học sinh xung quanh hai người, nội tâm điên cuồng hỗn loạn. "..." Lại.. Lại thêm một người điên nữa? Quá đáng sợ! Trong ba ngày liền, cả hai đều chăm chỉ học tập. Trạng thái học tập của bọn họ không chỉ khiến học sinh lớp 10 chấn động mà cả giáo viên các bộ môn đều bị sốc. Bởi vì bọn họ phát hiện ra rằng Chu Kình Hoán và Ninh Phong thực sự bắt đầu chăm chỉ học tập. Không phải chỉ là hứng thú nhất thời. Mà là loại đặc biệt nghiêm túc! Trong hoàn cảnh này, các giáo viên của từng bộ môn dường như đã được thảo luận. Khi mỗi giáo viên bộ môn đứng lớp, họ sẽ dành những lời khen ngợi đặc biệt cho Chu Kình Hoán đồng học và Ninh Phong đồng học. Chu Kình Hoán, "..." Thật ra tôi chỉ muốn theo đuổi vợ. Ninh Phong, "..." Tôi, tôi chỉ muốn đi theo bước chân của Chu ca. Trà Trà vẻ mặt vui mừng. "Chu ca ca, tiểu phong tử cố lên! Em xen trọng các anh!" "..." Được rồi, chúng tôi cũng miễn cưỡng xen trọng chúng tôi. Sau đó. Thanh danh ở bên ngoài của Chu giáo bá và Ninh Phong. Phong cách đột ngột thay đổi, trở thành một học sinh chăm chỉ học tập. Mọi người ơi, "..." Đây có thể là trò đùa vui nhất mà tôi đã nghe trong năm nay. Nhưng khi các giáo viên đề cập đến Chu Kình Hoán và Ninh Phong gương mặt tràn ngập gió xuân, mọi người đều nhận ra rằng đây có thể không phải là một trò đùa. Những thay đổi giữa Chu Kình Hoán và Ninh Phong đã ảnh hưởng trực tiếp đến các học sinh khác trong Lớp 10. Ngay cả giáo bá cũng đang chăm chỉ học tập, nghiêm túc và nổ lực. Làm thế nào bọn họ có thể tiếp tục mỗi ngày ham chơi lộn xộn? Để theo kịp bước chân của Chu Kình Hoán, nhiều người đã thầm hạ quyết tâm, phải nỗ lực thêm nữa. Vì vậy, một tuần sau đó. Không khí học tập của cả lớp 10 đã có nhiều thay đổi. Giáo viên chủ nhiệm và các giáo viên bộ môn rất hài lòng. Đối với việc này, công thần Trà Trà càng hài lòng hơn. "Thất Thất, nhìn này, tôi có phải siêu lợi hại không? Không chỉ có Chu ca ca đang học, Ninh Phong cũng đang học, và thậm chí còn có nhiều bạn học khác cũng đang học, nếu cứ như vậy, Chu ca ca và Ninh Phong sẽ chăm chỉ hơn! Bằng không! Nếu không lơ là một chút, sẽ bị những người phía sau vượt qua!" Thất Thất, [ Trà Trà siêu lợi hại!] Chu Kình Hoán và Ninh Phong, "..." Chúng tôi là một người máy không có cảm xúc và chỉ có thể chăm chỉ học tập.
Chương 135: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (63) Bấm để xem Thái độ học tập nghiêm túc của Chu Kình Hoán với Ninh Phong không chỉ làm nổi lên bầu không khí của lớp 10. Thậm chí mỗi ngày, vẫn có nhiều người cố tình đi qua và nhòm ngó một chút. Bọn họ muốn xem liệu hai người kia có như trong những lời đồn đại là quyết tâm sửa đổi những lỗi lầm trước đây và học hành chăm chỉ hay không. Lần nào cũng có người hứng thú vội vàng chạy đến xem. Cuối cùng, tất cả đều bị chịu đã kích đi trở về. Vì tin đồn này là sự thật. Thật còn hơn vàng. Ai có thể tưởng được giáo bá trước đây sẽ biến hóa nhiều đến như vậy, bây giờ đã trở lại con đường học sinh ngoan? Vì vậy, cuối cùng, tất cả học sinh đến xem Chu Kình Hoán chăm chỉ học tập, cuối cùng đều im lặng trở về thu dọn sách vở, chăm chỉ học tập. Khá nhiều giáo viên ngạc nhiên, "!" Thành thật mà nói, họ đều muốn thực hiện một chuyến tham quan. Để nhiều học sinh nhìn thấy giáo bá đã chăm chỉ học tập, để tự nhìn lại bản thân và chăm chỉ học tập. Rốt cuộc, điều này thực sự hiệu quả hơn việc họ chăm chỉ mỗi ngày để thuyết phục bọn trẻ học! Nhưng ý tưởng này chỉ có thể là một ý tưởng. Thực sự không thể để một đám người vay xem, bởi vì điều đó có thể ảnh hưởng đến Chu Kình Hoán. Tuy nhiên, họ không thể đi tham quan, nhưng họ có thể ở lớp trên lớp mỗi ngày nhắc đến Chu Kình Hoán, ừm, đó là một đứa trẻ ngoan và chăm chỉ học tập! Tất cả các học sinh, "..." Thật mẹ nó kích thích! Công thần Trà Trà, mỗi khi nghe nói điều này, đều cười đến ngọt ngào. "Thất Thất, ta nghĩ ta thực sự quá lợi hại! Không chỉ để Chu ca ca học chăm chỉ, mà còn để rất nhiều người cùng nhau học tập chăm chỉ!" [ Vâng vâng, Trà Trà là lợi hại nhất!] Thất Thất không ngờ rằng trời xui đất khiến lại dẫn dắt nhiều người chăm chỉ học tập như vậy. A, dù sao, đó là một điều tốt! Nghĩ đến gì đó, Trà Trà lại đột nhiên không vui. Cô lặng lẽ lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ ra rồi cắn một miếng. "Thất Thất, tiến độ học tập gần đây của Chu ca ca khiến ta hơi buồn, ai nha, còn có tiểu phong tử.." Trà Trà thở dài. Thất Thất, [..] Chu ca ca quả thật rất thông minh, hiểu biết nhiều, đọc một lần là biết. Hoàn hảo với hai từ thiên tài. Về phần Ninh Phong, tuy hơi khờ khạo nhưng tiến độ học tập của hắn cũng khá tốt. Tuy nhiên, những ngày này dường như đã gặp phải một chút vấn đề. Hắn không thể theo kịp rồi nhiều nội dung. Tiểu phong tử không thể theo kịp, vì vậy cô ấy phải giúp giải thích. Đang nói chuyện, Chu ca ca đột nhiên xuất hiện? Vốn dĩ là thiên tài? Đùng một cái lại trở thành người bình thường? Điều này khiến Trà Trà đặc biệt đau lòng. Ban đầu, cô mong rằng Chu ca ca về sau sẽ dạy tiểu phong tử, nhưng bây giờ cô phải dạy cho Chu ca ca trước, rồi sau đó mới đến tiểu phong tử. Oa, làm cho cô ấy mệt mỏi đến muốn khóc thật lớn. Đang suy nghĩ, Chu Kình Hoán lại cầm đề đi đến đặt nó trước mặt Trà Trà. Anh ta hạ giọng rất thấp, "Trà bảo?" Trà Trà sửng sốt, sau đó lo lắng nhanh chóng nhìn xung quanh, thấy không có ai nghe thấy, cô lại nhìn Chu Kình Hoán. "Chu ca ca! Không phải anh đã nói gọi em là Trà bảo khi không có người sao? Vừa rồi sao có thể gọi em là Trà bảo? Nếu bị nghe thấy được, sẽ rất mất mặt?" Chu Kình Hoán: "..." Nhịn xuống, không thể khóc. Đây không phải là con gấu nhỏ của mình, đây là con vợ nhỏ của mình, con vợ nhỏ là để thương, không thể nặng lời, phải sủng, phải dỗ dành! Khóe môi khó khăn anh cong lên, "Không ai nghe khi anh gọi em là Trà bảo, Trà bảo sợ cái gì?"
Chương 136: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (64) Bấm để xem Nghe điều này, Trà Trà đã nghiêm túc suy nghĩ. Nghe có vẻ có lý. Dù sao cũng không ai nghe thấy. Ngay sau đó, cô nghe thấy một giọng nói ai oán yếu ớt vang lên. "Hay là Trà bảo bảo lừa anh sau lưng còn có người khác? Sợ người khác nghe thấy? Cho nên không cho anh gọi Trà bảo?" Chu Kình Hoán giọng nói tràn đầy mất mát. Trà Trà sững sốt, cô đột ngột đứng dậy, trên mặt nghiêm túc phản bác, "Anh nói bậy! Em không có ai khác sau lưng anh!" Cô gái nhỏ rõ ràng là bị kích thích, giọng nói của cô ấy lớn hơn bình thường một chút. Chu Kình Hoán sững sờ nhìn cô, hiển nhiên anh không ngờ cô lại có phản ứng mạnh như thế này. Trong nháy mắt. Trên mặt anh ấy tràn đầy ý cười. Làm thế nào có thể ngoan như vậy? Mềm mại như vậy? Trong lúc kích động, Trà Trà cũng không nhận ra có gì đó không ổn. Thất Thất, [.. Trà Trà, ngẩn đầu nhìn xung quanh xem.] Trà Trà, "Ừm." Theo hướng dẫn của Thất Thất, cô ngước mắt lên và nhìn xung quanh. Hả? Chỉ thấy tất cả mọi người trong lớp đều đang nhìn cô. Trong mắt bọn họ hiện lên sự kinh ngạc, buồn bã, thương tâm, đố kỵ, ghen tị còn có tò mò thắc mắc. Cô hơi giật mình, thời điểm cúi đầu xuống, trong nháy mắt cô đã nhìn thấy Chu Kình Hoán tâm trạng rất tốt. "..." Cho dù không hiểu, cô cũng biết mình bị Chu ca ca trêu chọc. Trà Trà không vui. Khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, cô ngồi xuống, mở sách, hai mắt vô hồn, trên mặt viết: Chu ca ca tránh xa em ra, em không muốn để ý đến anh nữa! Chu Kình Hoán mỉm cười quét qua một vòng, mọi người lập tức thu hồi tầm mắt. Trong lòng mọi người đều đã rối tung cả lên rồi, "..." Bọn họ luôn biết rằng mối quan hệ giữa hai người là không bình thường. Tuy nhiên, khi bọn họ nghe hai người chính miệng chứng thực.. aaaaaaaa.. Loại cảm giác này, thật vi diệu. Ninh Phong ở bên cạnh thở dài, Chu ca của hắn thật sự không phải người. Hãy xem anh ấy lừa gạt Trà Trà như thế nào? Mà Trà ca cũng không biết.. Tâm thất hắc a. Ngay khi câu nói đó được nói ra, nó có thể được coi là công khai! Từ nay về sau mọi người ai cũng biết hai người này là người yêu của nhau! Chu Kình Hoán duỗi tay lấy ra rất nhiều kẹo, "Trà bảo, em mặc kệ anh, nhưng cũng không thể không cần kẹo đúng không?" Trà bảo nghiêng đầu, "hừ!" Em là đang tức giận nha! Chu Kình Hoán tâm trạng rất tốt, tiếp tục dỗ dành cô, "Trà bảo chẳng lẽ nhẫn tâm cũng mấy cây kẹo này tách ra?" Trà bảo nhìn trời, "Hừ." Ai muốn kẹo của anh? Không cần! "Hả? Thật sự không muốn sao? Ngoài kẹo mút, anh còn chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, tất nhiên, Trà bảo nhà anh không vui, tất cả là lỗi của anh, bây giờ, Chu ca ca mang theo kẹo và đồ ăn ngon để bồi tội, nếu em không tha thứ, anh chỉ có thể đem mấy cây kẹo này đi.." "Anh dám!" Trà bảo đột nhiên quay đầu hung dữ nhìn chằm chằm Chu Kình Hoán, giống như sư tử nhỏ đang tức giận. Emmmm.. Chính là thoạt nhìn, không có một chút lực sát thương nào. Trà bảo vươn tay cầm lấy kẹo trong tay, vừa bóp vừa nhét vào túi, bất mãn kêu lên một tiếng, "Làm em không vui, anh còn dám cho người khác kẹo? Tin hay không em tát chết anh! Em, em rất lợi hại!" Chu Kình Hoán khóe môi giật giật, trên mặt tràn đầy ý cười không nhịn được nói. "Ừm, Trà bảo nhà anh rất lợi hại! Anh rất sợ nha." Trà Trà đếm kẹo trong túi, với vẻ tự hào, "Biết sợ là tốt." Ai nha, lập uy với Chu ca ca thành công! Thất Thất, [..] Mẹ nói ta thật sự muốn bò ra đánh chết Chu Kình Hoán tên cẩu nam nhân! Thật là đủ rồi! Mỗi ngày đều lừa gạt!
Chương 137: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (65) Bấm để xem Từ sau ngày hôm đó. Nếu Trà Trà và Chu Kình Hoán xuất hiện cùng nhau sẽ lại thu hút sự chú ý của nhiều người. Nhiều loại ánh mắt khác nhau, Trà Trà cũng lười để ý tới. Dù sao, trong cái nhìn đó cũng sẽ không mất một miếng thịt nào. Chỉ cần cái nhìn không quá đáng, cô sẽ miễn cưỡng giả vờ như không biết, không thể lãng phí thời gian ăn đồ ngọt. Thật ra, sẽ không có ai dám nhìn Trà Trà quá nhiều, dù sao Chu Kình Hoán vẫn luôn ở bên cạnh cô. Ngay cả khi thực sự có điều gì đó để nói, cũng không ai chọn lúc Chu Kình Hoán ở bên cô. Tuy nhiên, không phải lúc nào Chu Kình Hoán cũng có thể ở bên cạnh cô. Ví dụ, trở lại ký túc xá sau bữa cơm chiều. Hai người luôn phải tách ra. Buổi tối hôm nay. Ngay khi Trà Trà trở lại ký túc xá, có người nói với cô rằng có người đang tìm cô bên ngoài ký túc xá. "?" Trà Trà mờ mịt, đôi mắt ươn ướt đầy kinh ngạc. Ai đang tìm cô? Người nào có thể đến tìm cô? Chu ca ca của cô chắc chắn sẽ không tìm cô vào lúc này, và tiểu phong tử cũng sẽ không.. Vậy kia là ai? "Thất Thất, ngươi nói xem, là ai đang tìm ta?" Cô mở ngăn kéo chậm rãi nói, chạm vào một nắm tiền rồi nhét vào túi. [ Tôi không biết điều này, nhưng cô có thể chọn không đi nha, buổi tối không an toàn chút nào.] Nghe vậy, Trà Trà nhanh chóng bác bỏ. Khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp. "Nếu là tới tìm ta đánh nhau, bọn họ cũng không đánh lại ta, ta cũng không sợ! Lần này vừa vặn đi bên ngoài mua chút đồ ăn tối, còn một tiếng nữa ký túc xá đóng cửa, thời gian vẫn còn đủ!" Ai đó đã đưa ra một lời giải thích nghiêm túc. Thất Thất, [..] đừng nói nữa, tôi hiểu rồi, cô chính là muốn đi mua đồ ăn! Có thể đem tham ăn nói tới thanh lệ thoát tục, Trà Trà của nó, thật sự là càng ngày càng lợi hại! Trà Trà mang theo tiền vui vẻ đi xuống lầu, đi ra ngoài ký túc xá. Nhìn thoáng qua, thấy hai bóng người liền khiến cô không vui. "Thất Thất, là bọn họ!" Những người xấu! Bắt nạt Chu ca ca của cô. [ Hả? ] [ Trà Trà, bình tĩnh! Không thể đánh người!] Thất Thất lo lắng. Đây là trường học, nếu động thủ đánh người, nhất định sẽ xảy ra chuyện! "Đánh người? Không, không, Thất Thất, chúng ta cần phải tao nhã, cần phải ôn nhu, không thể tùy tiện đánh người!" Đôi mắt Trà Trà lóe lên tia háo hức. Thất Thất sững sờ, luôn cảm thấy kí chủ của mình sẽ không dễ dàng buông tha cho hai người đó. Nụ cười kỳ quái này, và thái độ nói chuyện thật là đáng sợ! Lặng lẽ run rẩy. Chỉ thấy cô gái nhỏ đang ung dung đi về phía hai người kia. Giống như đi dạo trong vườn. "Cô bé? Ta là cha của Chu Kình Hoán." Cha Chu cười, bộ dáng dịu dàng. Người phụ nữ bên cạnh ông ta cũng mỉm cười. Chỉ là, theo cách nhìn của Trà Trà, nụ cười này quá giả tạo. Những tính toán dưới đáy mắt không thể che giấu, còn nghĩ muốn lừa cô? Không biết tự lượng sức. Trà Trà vẻ mặt bình tĩnh nhìn chằm chằm cha Chu. "Ồ, tôi không quen biết ông." Giọng nói nhẹ nhàng đầy nghiêm túc. Nói không quen biết, chính là không quen biết! Cha Chu sắc mặt trở nên cứng ngắc, có chút xấu hổ. Người phụ nữ bên cạnh nháy mắt với ông ta. Cha Chu nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình và mỉm cười, "Như thế nào không biết chú chứ? Vài ngày trước, trong quán cà phê gần trường học, ta và dì Chu đều ở đó, và ta còn nói một vài lời với cô!" Trà Trà quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, "Tôi nghĩ trí nhớ của người có thể không tốt lắm, tôi không thích uống cà phê, cho nên cũng không có hứng thú đi quán cà phê."
Chương 138: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (66) Bấm để xem Nụ cười trên mặt Cha Chu lập tức cứng lại. "Cô nói vậy là có ý gì?" Trà Trà cười giống như một tiểu ác ma. "A? Nghe không hiểu sao? Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng tôi không có hứng thú đến quán cà phê, có nghĩa là tôi chưa từng tới quán cà phê, chính là nói, tôi thật sự không biết các người nha!" Ai da, làm sao phải để cho cô nói rõ ràng như vậy? Thực sự làm người ta khó chịu. Thất Thất, [ nhưng là.. Trà Trà, cô rõ ràng..] Là quên biết ông già này mà. Trà Trà thở dài, "Thất Thất, ngươi cũng giống như tiểu phong tử, đều là ngốc bạch ngọt, không thể động thủ đánh bọn họ, tất nhiên phải ngược đãi họ từ một góc độ khác!" Thất Thất, [.. Tôi không còn thể nói cái gì? ] Dù sao, điều duy nhất nó có thể cảm nhận được là Trà Trà của nó đã thực sự thay đổi. Không phải Trà Trà lúc đầu còn không biết gì nữa, cho dù vẫn luôn bị lừa gạt bắt cóc, nhưng ngoài cẩu nam nhân kia ra, có thể hố Trà Trà nhà nó, thật sự là không ai có thể làm được. Ai, không thể nghĩ về nó nữa. Thất Thất cảm thấy rằng càng nghĩ, nó càng thất vọng. Trà Trà bảo bảo của nó sẽ sớm là của người khác. Ồ không, đã là của người khác rồi. Cẩu nam nhân! Kể từ ở quán cà phê ngày hôm đó, cha Chu đã biết cô gái nhỏ này không đơn giản, khiến người ta phải chú ý tới. Không nghĩ đến, ông đã thực sự nắm bắt được một ít manh mối. Cư nhiên là có quan hệ yêu đương với con trai của ông ta? Còn ồn ào huyên náo. Không chỉ vậy, Chu Kình Hoán còn thay đổi suy nghĩ, trở thành một học sinh ngoan, trong hoàn cảnh như vậy, đương nhiên sẽ đến gặp cô gái nhỏ đặc biệt hấp dẫn này. Đương nhiên trước đó hai người đều chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không ngờ cô gái này lại không cho bọn họ một chút mặt mũi nào. Ngay cả thủ đoạn giả ngu cấp thấp cũng có thể dùng? "Cô gái nhỏ, cô phải biết tôi là cha của Chu Kình Hoán và là trưởng bối của cô, nếu nói với tôi như thế này, cô không sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cô và Chu Kình Hoán sao?" Nói cách khác, cô sau này sẽ bước vào cửa của Chu gia, phải được ông ta gật đầu đồng ý! Đây là điều mà cha Chu muốn bày tỏ, và ông nghĩ rằng điều đó rất đương nhiên. Trà Trà suy nghĩ một chút, lại càng không vui, "Ông đang uy hiếp tôi?" Tuy rằng không hiểu lão nhân gia trước mặt, lại có thể tự tin uy hiếp cô ở chỗ này, nhưng là Trà Trà cảm thấy được, bọn họ đang muốn cô hợp tác một chút. Cha Chu chậc một tiếng, nghĩ rằng cô đang hoảng sợ, cười nói, "làm sao có thể là lời uy hiếp chứ? Đây không phải là tâm sự với cô, bồi dưỡng thêm tình cảm sao? Vì trong tương lai, chúng ta đều là người một nhà." Người một nhà? Trà Trà khóe miệng giật giật, cô đặc biệt ghét bỏ mà lùi lại một bước, "Ông đang mơ sao? Ai muốn cùng ông trở thành người một nhà? Còn bồi dưỡng tình cảm? Ông có bệnh!" Làm sao một lão nam nhân, lại nói về sau cùng ta là người một nhà? Thất Thất, [..] Cha Chu thái dương giật giật. Mặt ông ta đỏ bừng vì tức giận, ngươi, ngươi, ngươi, là một đứa trẻ, làm sao lại nói lời như vậy? Muốn chọc giận ông ta? Người phụ nữ bên cạnh cha Chu, lúc này là bà Chu, em gái của mẹ Chu Kình Hoán, mỉm cười dịu dàng và giật quần áo của cha Chu. "Bạch trà? Cái tên nghe cũng khá hay, nhưng tiểu cô nương đừng có thù dai như vậy, như vậy không tốt. Sau này nếu gả cho Kình Hoán của chúng ta, sống chung dưới một mái hiên, ngẩn đầu không gặp cúi đầu gặp."
Chương 139: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (67) Bấm để xem Lời nói vừa nói xong. Thất Thất lại tức giận. [!] Ta muốn bò ra ngoài đánh chết các người! Làm sao mà mặt lại dày như vậy được chứ? Ai muốn làm người một nhà với các người? [ Trà Trà, ngược bọn họ!] Thất Thất rất tức giận. Trà Trà trấn an Thất Thất một chút, khóe môi cong lên. "Tôi nghĩ các người đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Thứ nhất, tôi không biết các người. Thứ hai, các người một tiếng Kình Hoán hai tiếng Kình Hoán, xin hỏi, các người cùng anh ấy rất thân sao? Hơn nữa, anh ấy khi nào là người cùng một nhà với các người? Tôi nhớ rõ, Chu ca ca của tôi từ trước đến nay đều ở với bà ngoại. Lại nói tiếp, không chừng cũng không liên quan gì đến các người, nếu phải nói về quan hệ, thì đó chính là quan hệ kể thù. Tuy tôi còn trẻ tuổi, làm người thời gian cũng không dài, tôi không có sống lâu như các người. Nhưng tôi vẫn muốn nói với các người một điều: Làm người, nhất định phải tự hiểu lấy và biết mình đang làm cái gì. Bây giờ, những người như các người không biết tự hiểu lấy còn không biết chính mình đang làm cái gì, thật sự rất hiếm!" Còn không biết chính mình đã làm những gì, còn chạy đến trước mặt cô thao thao bất tuyệt, còn uy hiếp cô? Có bệnh đi? Một đống lời nói đập tới, trực tiếp đập cho hai người Chu gia vẻ mặt mộng bức. Trà Trà thở dài, trông có vẻ mệt mỏi, "Thật lãng phí thời gian để nói chuyện với các người!" Cô chạm vào túi tiền, sau đó xoay người rời đi. Ahhhh, cô ấy muốn mua thật nhiều đồ ăn ngon! An ủi tâm tình nhỏ bé đang bị uy hiếp của cô. "Thất Thất, ta muốn mua trái cây sấy khô! Coca! Bỏng ngô" Thất Thất, [ Trà Trà, buổi tối không thể ăn nhiều như vậy, sẽ càng ngày càng mũm mĩm.] "Mũm mĩm?" Trà Trà nói lại với đôi mắt trầm xuống, rồi nghĩ về vẻ ngoài mũm mĩm của cô, "Như vậy.. Cũng khá tốt nha!" Thất Thất, [..] Được rồi, cô ăn đi! Xem như tôi chưa nói gì đi. Sau khi Trà Trà rời đi, cha Chu và dì Chu đứng ở đó, một lúc lâu sau họ mới hồi phục ý thức. Từ lời nói của cô, bọn họ đoán rằng Trà Trà có thể đã biết điều gì đó, nhưng Chu Kình Hoán sẽ nói cho cô biết loại chuyện này? Cha Chu nặng nề thở dài, "Em nói xem, anh phải làm sao bây giờ? Anh vốn dĩ muốn để cô ấy đưa Kình Hoán về nhà họ Chu để làm dịu mối quan hệ. Ai biết cô gái nhỏ này.. Lại không biết điều như vậy?" Hơn nữa lời nói ra lại khiến người ta tức giận như vậy. Sớm biết như thế, ông ta đã không tới đây! Ông tức giận đến mức muốn giậm chân, hừ lạnh, lúc này, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng khiến ông ta rùng mình, "Ai cho phép các người đến đây quấy rầy cô ấy?" Cha Chu toàn thân nổi da gà, giọng nói này.. Hai người giật mình quay lại, chưa từng nghĩ rằng khuôn mặt cực kỳ lạnh lùng của Chu Kình Hoán lại lọt vào tầm mắt của bọn họ. Bộ dáng của anh lạnh lùng và hung ác. Cha Chu không dấu vết lùi lại một bước, mẹ nó.. ngươi sao lại ở đây? Bọn họ đã cố ý tránh đi Chu Kình Hoán, cư nhiên lại gặp được? Cha Chu nhanh chóng thu lại biểu cảm. "Kình Hoán? Nhìn xem, ta đây là không phải không tìm được ngươi sao? Không có biện pháp, ta đành phải đi tìm cô gái nhỏ kia, các ngươi không phải đang yêu nhau sao? Vừa vặn, ta là cha của ngươi nên cùng cô ấy nói chuyện một chút. Ồ, đúng rồi, cô gái nhỏ kia, Cô ấy cũng khá tốt, rất dễ nói chuyện, khi nào rảnh, nhớ đưa cô ấy về ăn cơm!" Ánh trăng chiếu lên gương mặt của thiếu niên, phía sau tối đen như mực, "Cô ấy như thế nào, không cần ông phán xét! Trà Trà của tôi tất nhiên là tốt nhất!" Cha Chu đã theo lời anh nói: "Uh, tốt nhất." Trong trường hợp này, tất nhiên, phải làm nghe theo. "Ồ, cần phải khen Trà Trà của ta một câu, cô ấy nói ông trong lòng không tự hiểu lấy không biết chính mình đang làm cái gì, câu này thật đúng là chính xác!"