Ngôn Tình [Edit] Xuyên Nhanh Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào - Mộ Như Tửu

Discussion in 'Truyện Drop' started by Mika Ngô, Oct 10, 2021.

  1. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 120: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (48)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cha Chu không để ý đến động tĩnh nhỏ của hai người.

    Khuôn mặt của ông ta đặc biệt khó coi.

    Nhìn thấy cô gái nhỏ đang nhìn mình chằm chằm, ông ta cũng nhìn chằm chằm Trà Trà vài giây, ánh mắt lóe lên, ông ta chợt nhận ra cô chính là nhân vật chính trong bài viết kia.

    Nếu là như thế, thì rất dễ xử lý.

    Vừa vặn đem vấn đề này ra giải quyết.

    "Con gái nhỏ, tôi là cha của Chu Kình Hoán, tôi nghe nói rằng cô và Vân Nhạn có xảy ra một chút hiểu lầm.

    Và con trai tôi đứng ra giúp cô giải quyết, hiện tại, một hai phải bắt Vân Nhạn chuyển trường, tôi không biết rằng cô biết về chuyện đó và có ý kiến gì không!"

    Cha Chu thường làm việc và gặp gỡ nhiều người, đối với ông, Bạch Trà là một cô bé ngây thơ, và ông có thể làm cho cô sợ hãi chỉ bằng một vài lời nói.

    Bằng cách này, vấn đề có thể sẽ được bỏ qua.

    Chu Kình Hoán hừ lạnh, trong mắt tràn đầy sát khí, muốn dùng tay trái kéo Trà Trà ra phía sau nhưng lại không nghĩ, Trà Trà nghiêng đầu, vỗ vỗ mu bàn tay của anh để trấn an.

    Anh sửng sốt, Trà Trà đã nhẹ nhàng lên tiếng.

    "Tôi không có ý kiến gì, những gì Chu ca ca của tôi làm đều là đúng!"

    Cha Chu, "?"

    Giang Vân Nhạn, "..."

    Với lời nói này của cô ấy, mọi người nhất thời đều im lặng.

    Chu Kình Hoán nhịn cười, rũ mắt xuống nhìn Trà Trà, trong mắt tràn đầy cưng chiều.

    Trên thực tế, Trà Trà của anh không phải là một người dễ bắt nạt.

    Cô đứng trước mặt anh.

    Bây giờ, hãy để anh ấy cảm nhận cảm giác được che chở một lần!

    "Cô đừng có một tiếng Chu ca ca hai tiếng Chu ca ca? Cô nghĩ mình là cái gì chứ?"

    Giang Vân Nhạn tức giận đến tột cùng, nhất là nhìn thấy hai người thân mật cùng nhau hành động càng làm cho răng cô ta ngứa ngáy.

    Cô ta không thể đoán ra được, Chu Kình Hoán thích Bạch Trà vì cái gì?

    Mềm mại?

    Dễ thương?

    Ngốc?

    Hay là khuôn mặt đó?

    Nếu nói ra, thì cô ta là cũng là giáo hoa của trường! Không cần biết nhìn thế nào, cũng là cô ta tốt hơn!

    Giang Vân Nhạn tự tin vào bản thân.

    Sự tự tin này khi cô ta nhìn Trà Trà đáy mắt tràn đầy châm chọc.

    Vì thế, sau khi cảm thấy thái độ không tốt của Giang Vân Nhạn, Trà Trà trở nên không vui.

    Cô ở đây, sau khi nhìn thấy những người này hung dữ như vậy, cô cảm thấy Chu ca ca của cô có lẽ đã bị những người này cùng nhau bắt nạt rồi!

    Chu ca của chỉ có một người, nhưng những người này lại là cùng một nhóm!

    Chu ca ca của cô quá thảm rồi!

    Còn cô lại hiểu lầm anh ấy đi trộm người, không được, cô đành phải giúp anh ấy xả giận!

    Trà Trà ánh mắt kiên định nhìn Giang Vân Nhạn, "Không gọi anh ấy là Chu ca ca thì gọi là cái gì? Tôi cũng anh ấy rất thân, không giống như cô, rõ ràng là không quen biết, còn vội vàng đi tìm anh ấy, xứng đáng bị mắng."

    Giang Vân Nhạn ngẩn ra, "?" Ngươi.. Mẹ nó, các vị trưởng bối đều ở đây, ngươi không biết giữ hình tượng của chính mình sao?

    Không biết làm ra bộ dáng ôn nhu, tốt bụng và rộng lượng?

    Cô ta suy nghĩ một chút, lúc cãi có hay không luôn giữ vững hình tượng đã ngụy trang của mình.

    Vì vậy, Trà Trà rất vui.

    Giáo hoa thật ngốc!

    Không thông minh bằng Ninh Phong!

    Ngay sau đó, Trà Trà thấy rằng Giang Vân Nhạn không thể nói lại cô, vì vậy cô ta bắt đầu chơi xấu.

    Bởi vì cô chỉ nói một vài từ.

    Giang Vân Nhạn đã oa oa khóc.

    Trà Trà vẻ mặt mộng bức, lập tức, kéo Chu ca ca nhanh chóng lùi lại phía sau, như lâm vào đại địch, ".. cô cô cô, cư nhiên dám ăn vạ? Tôi không có đánh cô, cô khóc cái gì?"

    Cô liền ngay cả một sợi tóc của Giang Vân Nhạn cũng chưa chạm vào a!

    Cha Chu nhìn Giang Vân Nhạn đang khóc nức nở, rồi lại nhìn Mẹ Giang, ông vừa giận vừa xấu hổ.

    Và cơn tức giận này hiển nhiên đã bị ông ta đánh thẳng vào đầu Trà Trà.

    "Cô đang làm cái trò gì vậy? Còn nhỏ như vậy vừa mở miệng liền đem người mắng đến khóc! Cô không biết nhường con bé một chút sao?"

    Trà Trà cau mày, rất không vui, "Ông nói bậy, tôi rõ ràng không mắng cô ấy cái gì a, hơn nữa đều là lần đầu tiên làm người, tại sao tôi lại phải nhường cô ta? Tại sao cô ta không nhường tôi?"
     
  2. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 121: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (49)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cha Chu giơ ngón tay về phía Trà Trà, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, và tay giữa không trung cũng đang run lên vì tức giận.

    Ông ta nhìn vẻ ngoài thẳng thắn và tự tin của cô, ông ta không nghĩ ra làm lại đối với cô tức giận.

    "..."

    Mẹ Giang ở một bên, nhìn bảo bối nhi nhà mình đang khóc nức nở, cơn tức giận dâng trào.

    Bà ta kéo cha Chu ra, ánh mắt sắc bén quét một vòng trên người Trà Trà.

    "Còn nhỏ mà miệng lưỡi sắc bén, thật là đủ lợi hại a!"

    Trà Trà đột nhiên lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, "Ồ, tôi biết tôi rất lợi hại, vì vậy bà không cần khen ngợi tôi."

    Cũng không phải ai khen cô, cô đều thích.

    Cũng giống như người trước mặt, cô không thích, lại còn khen cô, cô càng không thích!

    Mẹ Giang, "..."

    Ai khen cô chứ?

    Mẹ Giang khác với cha Chu, cha Chu chủ yếu là giao tiếp với đối tác làm ăn, nhưng phần lớn thời gian mẹ Giang là giao tiếp trong vòng các phu nhân, đôi khi họ xé mặt nhau, phần lớn có thể bất động thanh sắc xé rách mặt người khác xuống đài mà không lên được nữa.

    Vì vậy, kinh nghiệm của bà ta trong việc này hiển nhiên là cao hơn Chu cha nhiều.

    Bà ta không cáu kỉnh hay mất kiên nhẫn, bắt đầu nhắm thẳng vào yếu điểm.

    "Con người của tôi, từ trước đến nay luôn thích nói lời dùng trong giao tiếp, khen ngợi cô miệng lưỡi sắc bén đó là một cách nói dễ nghe.

    Cách nói khó nghe, cái này được gọi là_______không giáo dưỡng!

    Tuy nhiên, tôi không thể dùng giao dưỡng nói chuyện với cô, bởi vì cô không hề có cái gọi là giáo dưỡng.

    Vì vậy, tôi sẽ nói thẳng với cô, Vân Nhạn nhà tôi, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của Giang gia tôi, còn cô, từ đâu tới một dã nha đầu? Cũng dám bắt nạt Vân Nhạn nhà tôi?"

    Mẹ Giang hơi nhướng mày ánh mắt sắc bén nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

    Chu Kình Hoán sắc mặt lạnh đến cực điểm, anh ta cổ tay chuyển động, chuẩn bị cùng mẹ Giang động thủ.

    Mẹ nó tính là thứ gì? Dám nói Trà Trà của hắn không có giáo dưỡng?

    Lão tử không đem ngươi đánh răng rớt đầy đất, ta liền không mang họ..

    "Chu ca ca, đừng lộn xộn, điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự phát huy của em!"

    Trà Trà duỗi tay ra và kéo Chu Kình Hoán lại phía sau, ai nha, chính là đang xé mặt đây mà, đừng kéo chân sau cô!

    Chu Kình Hoán bị ghét bỏ kéo chân sau, "..."

    Tâm tình phức tạp.

    Trà Trà vuốt tay áo, nghiêng đầu nhìn chằm chằm mẹ Giang, "Giáo dưỡng là cái gì? Có ăn được không? Ăn có ngon không? Nếu là ăn ngon, tôi có thể cân nhắc đem nhặn nó trở về."

    Mẹ Giang, "?"

    Trà Trà vẻ mặt nghiêm túc, "Bất qua, tôi cảm thấy hẳn là nó không thể ăn, bởi vì trên người bà cũng không có giáo dưỡng, hơn nữa, tôi nghe được giáo dưỡng nói với tôi rằng nó không nghĩ muốn nói chuyện với bà, nó rất coi thường bà, và nó cảm thấy ghê tởm khi nó nhìn thấy bà."

    Mẹ Giang sắc mặt thay đổi, "Ngươi.."

    "À đúng rồi, bà nói Vân Nhạn của bà là viên ngọc quý trên tay, tôi đây nói cho bà biết, tôi còn là cái bảo bảo đây! Các người còn muốn cô ta làm bảo bảo? Cô ta bao nhiêu tuổi rồi!"

    Ai mẹ nó còn không phải cái bảo bảo?

    Trà Trà đảo mắt về phía mẹ Giang không chút do dự, sau đó liếc nhìn Giang Vân Nhạn, người đang tức giận đến mức quên lau nước mắt.

    "Nga, viên ngọc quý trên tay của Giang gia, cô như thế nào không khóc nữa?

    Tiếp tục khóc đi a, cố gắng hơn nữa, đừng khóc giả tạo như vậy! Có thể trong tương lai cô sẽ được đi làm diễn viên nha!"

    Bảo bảo ngoan nhìn Giang Vân Nhạn cười toe toét.

    Nhìn đến Giang Vân Nhạn trong lòng phát mao.

    Thật đáng sợ!

    Tại vì sao một cô gái nhỏ với khuôn mặt trong sáng và đơn thuần ở trước mặt tôi lại nói ra lời tàn nhẫn như vậy?

    Mẹ Giang gần như tắt thở.

    Cha Chu đứng sau lưng mẹ Giang, vẻ mặt phức tạp, khóe miệng thỉnh thoảng giật giật.

    Tuổi còn nhỏ, liền có thể đem mẹ Giang làm cho tức giận đến như vậy, xác thật rất lợi hại..

    A? Chờ đã, điểm chú ý của ông ta dường như sai rồi.
     
  3. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 122: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (50)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cha Chu trầm tư trong chốc lát, gần như không nhớ ra hôm nay bọn họ có chuyện cần thảo luận với Chu Kình Hoán.

    Bây giờ lại bị gián đoạn bởi cô gái nhỏ.

    Chỉ có thể tiếp tục đề cập đến nó một lần nữa.

    Nếu không, nếu vấn đề này không thể được giải quyết, chúng tôi vẫn phải đi một chuyến.

    Nhưng trong tình huống hiện tại, ông thực sự không biết phải nói gì.

    Mẹ Chu người từ đầu đến cuối không lên tiếng, thở dài vươn tay vỗ vỗ ngực an ủi mẹ Giang đang vô cùng tức giận.

    Bà ấy nhìn Trà Trà với một vẻ mặt dịu dàng, lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử.

    "Cô gái nhỏ, chúng ta không ở đây để cãi nhau với con, chúng ta có chuyện muốn bàn bạc với người phía sau của con, con có thể để chúng ta tiếp tục trò chuyện được không?"

    Trà Trà lùi lại một bước, nhìn Chu Kình Hoán, "Chu ca ca có muốn tiếp tục nói chuyện hay không?"

    "Không có gì để nói, những gì muốn nói không phải tôi đã nói hết rồi sao? Huống chi, các người nói còn chưa đủ nhiều sao? Thực sự nghĩ là tôi không đối với các người động thủ?"

    Chu Kình Hoán ánh mắt đầy đe dọa, vẻ mặt hứng ác, giống như những con dao lần lượt đâm về phía bọn họ.

    Lúc này Trà Trà đứng bên cạnh không nói gì, cô đang suy nghĩ về mối quan hệ giữa người phụ nữ này và Chu ca ca.

    Thái độ của Chu ca ca có vẻ không phải là một mối quan hệ tốt.

    Hơn nữa, phụ nữ trông khá trẻ, hả?

    Chẳng lẽ là mẹ kế?

    Cô đang suy nghĩ, cha Chu đột nhiên nói: "Chu Kình Hoán! Con có thể đừng tuỳ hứng như vậy hay không? Dì Chu muốn hảo hào nói chuyện tốt với con, con cứ có thái độ này? Cho dù không quan tâm đến mặt mũi của ta, con tốt xấu gì cũng nên nể mặt mẹ con.."

    "Câm miệng!" Chu Kình Hoán quát lên.

    Sắc mặt hắn nhanh chóng tối sầm lại, "Đừng nhắc tới của mẹ tôi, ông không xứng."

    Trà Trà tinh tường nắm bắt được điểm mấu chốt, cô nhìn Chu ca ca có đôi môi mỏng nhếch lên, ngoài sự tức giận, trên mặt anh còn có một tia hận ý, điều mà cô chưa từng thấy qua.

    Cô rũ mắt xuống, chủ động nắm lấy bàn tay to của Chu Kình Hoán, "Chu ca ca đừng tức giận."

    Giọng nói mềm mại rơi vào tai anh, ngay lập tức đã lấy lại lý trí áp chế cơn tức giận xuống.

    Cô gái nhỏ của anh vẫn ở bên cạnh anh, ừm, không thể làm cô ấy sợ hãi.

    Trà Trà nghiêm túc nhìn người được gọi là dì Chu, sau đó nhìn về phía cha Chu, và mẹ con nhà họ Giang đang tức đến đấm ngực giậm chân.

    Trà Trà sắc mặt nghiêm túc, "Thực ra tôi cũng không hiểu lắm, ông là cha của anh ấy, biết rõ anh ấy đối với các người có thành kiến hoặc nói thẳng ra là chán ghét các người, vì cái gì còn đến tìm chuyện? Thậm chí tôi có thể thấy rằng anh ấy cùng các người quan hệ rất tệ, gần như tệ đến cực điểm.

    Trong trường hợp này, các người dựa vào cái gì mà nghĩ anh ấy sẽ đồng ý với yêu cầu của các người? Các người có phải hay không quá tự tin vào bản thân? Hay cảm thấy rằng mình có thể khống chế được anh ấy?

    Hay là cố tình chạy tới đây để tạo áp lực cho anh ấy? Thật là không hiểu nổi các người nha.

    Biết rằng sẽ làm tâm trạng của anh ấy không tốt, cũng đã biết trước được đáp án, còn một hai phải chạy đến."

    Ai nha, cô ấy thực sự tìm thấy thực buồn cười.

    Bất quá, cô ấy rất lười nói.

    Hiện tại cô đã biết chuyện này, chỉ cần sau này có cô ở đây, cô sẽ không để Chu ca ca của mình bị người khác ức hiếp.

    Nga, nhưng là cô vẫn có thể bắt nạt bọn họ.. Từng người từng người..

    Cô xoay người định mang Chu Kình Hoán rời đi, ánh mắt cô ấy đột nhiên thay đổi, cô ấy dừng lại, quay đầu lại nhìn mẹ Giang.

    "Ồ, tôi quên nói, tôi nghĩ rằng bà dùng viên ngọc quý để miêu tả con gái của bà, thực sự là bà đang hạ thấp minh châu a, minh châu thật sự rất ủy khuất.

    Con gái bà đã làm rất nhiều điều xấu ở trường, nếu cô ấy không chuyển đi, tôi đây có thể lên diễn đàn trường nói thêm vài lần, tôi tin chắc sẽ có rất nhiều người quan tâm.

    Giống như đánh một nữ sinh, buộc nữ sinh kia phải nghỉ học, đủ các loại hãm hại tạt nước bẩn những nữ sinh lớn lên xinh đẹp, còn đem người ta bức đến phát điên.

    Quả thật là phát rồ!"
     
  4. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 123: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (51)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang Vân Nhạn rất kinh sợ trước những lời nói của Trà Trà.

    Đáy mắt tràn đầy không thể tin, làm sao Bạch Trà có thể biết được những việc này?

    Cô ta theo bản năng nhìn qua Chu Kình Hoán, chẳng lẽ anh ấy cũng đã phát hiện ra?

    Bất quá, sắc mặt của Chu Kình Hoán vẫn không thay đổi, như thể trong mắt của anh ấy nhìn chỉ có một mình cô gái nhỏ trước mặt.

    Ánh mắt kia mềm mại như nước.

    Cô ta cắn răng, đáy mắt hiện lên tràn đầy hận ý.

    Chu Kình Hoán chưa bao giờ nhìn thấy một người theo cách này, cho dù không biết quan hệ giữa hai người, cô ta vẫn có thể nhìn ra một chút cảm giác khó giải thích được trong mắt Chu Kình Hoán.

    Sau khi Trà Trà nói xong, không để ý đến sự kinh ngạc của mẹ Giang và cha Chu, cô ấy xoay người kéo Chu Kình Hoán rời đi.

    Tin chắc bây giờ bọn họ biết phải nên làm thế nào.

    Tuy nhiên, cô hy vọng rằng về sau mình sẽ không dính dáng gì đến những người này nữa.

    Những người này thật phiền phức.

    Còn có cha của Chu ca ca hoàn toàn không phải là một người cha tốt.

    Ồ, còn cái kia.. Dì Chu?

    Dù sao, Chu ca ca của cô là người thảm nhất!

    Trà càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng cho Chu ca ca của mình, thậm chí còn lặng lẽ bổ não những việc xảy ra trước khi cô xuất hiện.

    Thật là thảm a.

    Trà Trà siết chặt cổ tay thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Chu ca ca, anh đừng buồn, sau này em sẽ ở bên cạnh bảo vệ anh!"

    Chu Kình Hoán dừng lại, kinh ngạc nhìn cô, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

    "Thật không?" Anh hỏi một cách không chắc chắn, sợ hãi và bối rối.

    Anh hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, giống như một tiểu ngốc tử chưa từng nhìn thấy thế giới.

    Chu • ngốc tử • Kình Hoán trong lòng tràn đầy mong chờ Trà Trà gật đầu.

    "Ân, em không nói dối!"

    Cô gái nhỏ vẻ mặt nghiêm túc, nói xong câu này lại như chìm vào suy nghĩ, nhanh chóng nói thêm, "Đương nhiên, em cũng sẽ bảo vệ tiểu phong tử, anh không cần phải lo lắng cho hắn."

    Chu Kình Hoán như một đóa hoa đang nở rộ ngay lập tức héo rũ.

    Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt anh ấy chỉ còn lại có chút u ám cùng bi thương.

    Ai mẹ nó muốn lo lắng cho Ninh Phong?

    "Tại sao còn phải bảo vệ hắn ta? Em cũng hắn không có quan hệ gì, ở bên cạnh anh còn chưa đủ sao? Hay là muốn một chân giẫm hai thuyền?"

    Giọng nói bình tĩnh của anh ta tràn đầy lên án, giống như một đứa trẻ bị cực đại ủy khuất.

    Trong đôi mắt đen láy còn đọng lại nỗi buồn.

    Cha Cha buồn bực.

    "Anh, anh đang nói cái gì vậy? Tại sao lại bước lên hai chiếc thuyền? Em trước đây chưa từng đi thuyền, có vấn đề gì sao?"

    Sự bị thương trên mặt Chu Kình Hoán chợt như bị mắc kẹt, sắc mặt cứng đờ. "..."

    Anh cảm thấy rằng anh đã đánh giá cao EQ của cô gái nhỏ nhà mình rồi.

    Thời điểm tức giận thật sự rất lợi hại, nhưng đến lúc ngốc nghếch, thì mẹ nó xác thật là ngốc..

    Anh nhắm mắt lại tự nhủ không sao đâu, phải từ từ, phải từ từ..

    Thực sự mẹ nó không thể từ từ được!

    Anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì anh cũng sẽ phát điên.

    Chu giáo bá sắc mặt trầm xuống, bỏ qua phiền muộn, hắn kéo cổ tay Trà Trà đẩy người dựa vào thân cây, đột nhiên không kịp phòng bị, đã bị đẩy một cái lưng tựa vào thân cây.

    Trà Trà chớp chớp mắt, "Hả? Có chuyện gì vậy?"

    Vẻ mặt ngoan ngoãn và ngây thơ suýt chút nữa muốn mệnh Chu Kình Hoán.

    "Trà Trà, từ nay em sẽ chỉ ở bên anh thôi, được không?" Anh hỏi, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

    Thất Thất cười khúc khích, nhìn Trà Trà bộ dáng ngốc lăng, nó chắc chắn rằng Trà Trà sẽ từ chối.

    Lại là một ngày con sói đuôi to sẽ khóc lớn.

    Nào biết, khoảnh khắc tiếp theo.

    Trà Trà gật đầu, "Được nha! Chỉ ở bên cạnh anh."

    Sự ngạc nhiên giống như một cơn lốc xoáy.

    Về phần Chu Kình Hoán, người vừa mới hoàn toàn nhận ra rõ ràng Trà Trà là ai, cũng không vội vàng lộ ra bộ dáng vui mừng.

    Hừ, trả lời dứt khoát như vậy, chỉ sợ trong một giây tiếp theo cô sẽ dội một chậu nước lạnh cho anh..
     
  5. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 124: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (52)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy Chu Kình Hoán không có biểu hiện gì là vui mừng.

    Trà Trà không vui nữa.

    "Chu ca ca? Anh không thích em ở bên cạnh anh sao?"

    "Đương nhiên là có, nhưng.." Anh cảm thấy em có thể lại trêu chọc anh.

    Vì vậy, anh phải giữ lại trước và xem em định nói gì trong câu gì tiếp theo.

    Trà Trà tỏ vẻ khó hiểu, "Nhưng sao?"

    Cô thấy Chu ca ca của cô giờ cũng đã thay đổi, trở nên chậm rì rì một câu cũng không nói hết.

    Chu Kình Hoán hiểu rõ, cười nói, "Nói trước cho anh biết, tiếp theo em muốn nói gì?"

    Trà Trà, "!"

    Chu ca ca sao đột nhiên trở nên thông minh như vậy!

    Cư nhiên biết rằng còn có một câu tiếp theo cô ấy định nói!

    Đôi mắt đẹp đảo quanh, Trà Trà âm thầm đem ý nghĩ của mình nói ra.

    "Kỳ thật, kỳ thật cũng không có gì, lý do tại sao em muốn bảo vệ tiểu phong tử là vì anh ta gọi em là Trà ca.

    Nếu như anh cũng gọi em là Trà ca, em.. Em có thể chỉ ở bên cạnh anh a."

    Thất Thất, [!]

    Âm thanh vốn đã mềm mại, cộng với nó đã được Trà Trà cố tình làm dịu đi.

    Kết quả là, giọng nói không chỉ mềm như nước, mà còn ngọt ngào đến kinh khủng.

    Cô lén lút nhìn phản ứng của Chu Kình Hoán, lại phát hiện Chu ca ca anh tuấn của cô đôi mắt đỏ lên, lỗ tai đỏ lên, "..."

    Nga, xong rồi xong rồi, xem ra mỹ nhân kế này không thành công rồi?

    Cô rũ mắt xuống và thở dài.

    Không thành công a.

    May mắn thay, cô ấy đã không thảo luận với Thất Thất trước, bằng không hiện tại nói không chừng, Thất Thất đã kêu ngao ngao!

    Nếu không thành công, thì hãy xem như.. Cô chưa nói gì đi.

    Mắt thấy cô gái nhỏ tràn đầy sức sống, đột nhiên như bong bóng xì hơi, bộ dáng mất mát.

    Chu Kình Hoán thầm thở dài, đây là muốn mạng của anh sao? Anh đáy mắt đầy sủng nịnh theo lời cô cuối xuống nói nhỏ vào tai cô.

    "Ân? Trà ca? Như vậy có được không?"

    Trà Trà đột nhiên bị gọi, "..."

    Cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm. "Chu, Chu ca ca.."

    Có chút hoảng.

    Một chút không biết làm sao.

    Vẫn còn một chút ngốc.

    Trà Trà, "..."

    Tôi tôi tôi nên làm cái gì bây giờ?

    Đôi mắt cô gái nhỏ ươn ướt, tựa hồ đã bị kinh hách, tâm trạng Chu giáo bá đột nhiên trở nên vui vẻ, khóe môi nhếch lên, điên cuồng trêu chọc cô gái nhỏ.

    "Trà ca? Không thích anh gọi em như thế này sao? Hay là, em định chơi xấu không thừa nhận những gì mình đã nói lúc nãy?"

    Giọng nói của anh vốn dĩ đã rất dễ nghe còn bị anh cố ý hạ thấp xuống, ngược lại giống như là cố ý trêu chọc.

    Trà Trà nghe thấy, tim đập thình thịch nhảy loạn, còn có một chút cảm tê tê..

    Thật là..

    Không hiểu được.

    Lúc trước khi tiểu phong tử gọi cô là Trà ca, cô ấy cũng không có cảm giác như vậy, bây giờ là có chuyện gì vậy?

    "Trà ca?" Ai đó lại không biết xấu hổ hô lên một tiếng.

    "A? Chuyện, chuyện gì vậy?" Trà Trà hoảng thành một đoàn, nội tâm rối tung rối mù.

    Chu Kình Hoán buông ra một tay, duỗi tay vào túi, lặng lẽ kích hoạt chức năng ghi âm của điện thoại.

    "Em vừa nói, nếu anh gọi em là Trà ca, em sẽ luôn ở bên anh, cũng chỉ có có mình anh, như thế nào chỉ trong nháy mắt liền có thể quên mất?"

    Giọng nói nhàn nhạt, kèm theo sức hút của khuôn mặt tuấn tú kia.. Mị lực này, đột nhiên Không biết đặt nó ở đâu.

    Bất quá cuối cùng, Trà Trà mơ mơ hồ hồ gật gật đầu, "Em không có quên, anh nói cái gì đều đúng, vẫn luôn ở bên cạnh anh, chỉ có ở bên cạnh anh."

    Khóe môi Chu giáo bá điên cuồng nhếch lên!

    Cách tốt nhất của anh chính là lừa Trà Trà rồi đem người bắt cóc.

    Anh nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú của cô gái nhỏ, và cảm thấy có lỗi không thể giải thích được.

    Tuy nhiên, khi anh ấy nghĩ rằng về sau cô ấy sẽ là của anh ấy, tất cả những cảm xúc lộn xộn này tất cả đã được ném ra sau đầu.

    Có lẽ là vì cảm thấy cô gái nhỏ chưa đủ mờ mịt, anh ấy tiếp tục nhẹ nhàng hô lên, giọng nói đầy mê hoặc.

    "Trà ca?"

    "Ân."

    "Trà ca?"

    "Ân."

    "Trà ca về sau khi chỉ có một mình anh, anh gọi em là Trà bảo bảo được không?"

    "Được a!"
     
  6. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 125: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (53)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trà Trà sau khi gật gật đầu xong, mới giật mình.

    Giống như có điều gì đó sai sai?

    Đôi mắt ướt át kinh ngạc nhìn Chu ca ca, hàng mi đẹp dài và cong vút.

    "Trà bảo bảo?" Nghe cũng hay nhỉ?

    Tuy nhiên, Trà ca nghe cũng rất hay!

    Hơn nữa cô là người có nhiệm vụ phải hoàn thành!

    Nếu như để người khác nghe thấy được, cô ấy sẽ cắm mặt vào đâu?

    Trà bảo bảo? Vừa nghe liền không có lực sát thương.

    Nhìn vẻ mặt rối rắm của cô gái nhỏ, Chu Kình Hoán bất đắc dĩ nói.

    "Trà Trà không phải vừa mới nói rằng em chính là bảo bảo sao? Trong mắt anh, em vẫn luôn là một bảo bảo, cho nên, gọi một chút lại không có vấn đề gì?"

    Anh không kìm chế, giơ tay lên sờ sờ đầu cô, mái tóc mềm mại dưới bàn tay, anh muốn xoa nhưng lại lo làm rối kiểu tóc của cô.

    Tôi không còn cách nào khác ngoài việc sờ sờ mái tóc mềm mại của cô một vài lần với sự kiềm chế và miễn cưỡng.

    Trà Trà nhìn nhìn Chu ca ca, nghĩ lại rồi khó xử nói.

    "Vậy thì, anh ở trước mặt người ngoài đều gọi em là Trà ca, còn lúc ở riêng, em cho phép anh gọi em là Trà bảo."

    Bên ngoài, cô muốn lưu lại thể diện!

    Nghe vậy, Chu Kình Hoán không khỏi bật cười.

    "Được rồi, đều nghe Trà bảo bối nhà anh!" Cô gái nhỏ này làm sao có thể ngoan như vậy?

    Ân, nhà anh!

    Tự hào!

    "Nga, anh gọi nhầm rồi!"

    Trà Trà trừng mắt nhìn anh, đôi mắt ướt át có chút tức giận.

    Đáng tiếc là khuôn mặt đó quá mức ngoan ngoãn, theo cách nhìn của Chu Kình Hoán, nó không có một chút lực sát thương nào.

    Anh cười giải thích, đôi mắt đầy giảo hoạt, "Trà bảo, em không thấy rằng xung quanh chúng ta không có ai sao? Vì vậy, dù anh có gọi em là gì thì cũng giống nhau.

    Nói cách khác, miễn là về sau không có người khác xung quanh mình, hoặc nếu người khác không nghe thấy, hãy gọi Trà bảo, không có vấn đề gì cả!

    Đương nhiên, Trà bảo yên tâm, chỉ cần có người ngoài, anh sẽ gọi là Trà ca."

    Trà Trà im lặng trong vài giây, sau đó chậm rãi gật đầu.

    Nghe có vẻ như không có vấn đề gì.

    Nếu có người ngoài sẽ gọi cô là Trà ca, tuyệt vời!

    Thất Thất, [!] ta mẹ nó..

    [ Ah ah ah ah ah ah ah ah! Trà Trà, trọng điểm a, cô sai trọng điểm rồi aaaaaaa!]

    Thất Thất gần như hỏng mất, mẹ nó, Chu Kình Hoán ta muốn bò ra ngoài đánh chết ngươi!

    Cư nhiên dám lừa gạt Trà Trà của ta!

    Ta điên rồi! Điên rồi!

    Trà Trà khó hiểu an ủi Thất Thất, "Thất Thất ngoan ngoãn, đừng nháo, hãy xem ta lừa anh anh!"

    Thất Thất, [..] tôi tự bế.

    Nghĩ đến đây, Trà Trà lại hỏi một câu.

    "Cái đó, Chu ca ca gọi em là Trà ca, là anh đã thừa nhận rằng em lợi hại hơn anh phải không?"

    Cô gái nhỏ ngập ngừng hỏi, trong mắt tràn đầy mong đợi.

    Bị cô ấy nhìn như vậy, Chu Kình Hoán gật đầu theo ý cô, rất hợp tác nói, "Trà bảo đều luôn luôn lợi hại hơn anh, nếu không, tại sao anh lại gọi em là Trà ca?"

    Trà Trà, "!"

    "Vậy thì em lợi hại hơn Chu ca ca, vậy có nghĩa là về sau chúng ta có thể thay đổi vị trí một chút?"

    "Hả? Em có thể nói rõ hơn được không?" Thiếu niên mỉm cười.

    "Chu ca ca là giáo bá, nhưng em so với Chu ca ca lợi hại hơn, vì vậy về sau em sẽ là giáo bá!

    Sau đó em thay thế vị trí của Chu ca ca, có nghĩa là vị trí trước đây của em sẽ được đổi cho anh!"

    Chỉ cần Chu ca ca của cô gật đầu, thì cô đã thành công soán vị!

    Trà Trà sắc mặt vui vẻ, đôi mắt đẹp sáng ngời ánh sao.
     
  7. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 126: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (54)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối mặt với một cô gái ngoan như vậy.

    Chu Kình Hoán cân nhắc một chút, sợ rằng cô muốn anh chết, anh cũng rất vui vẻ mà nghe lời.

    Huống chi chỉ là thay đổi vị trí?

    Anh gật đầu đáp lại lời của cô, "Ừm, đều nghe theo em."

    Nghe vậy, trên mặt Trà Trà tràn đầy vẻ vui không kiềm chế được.

    "!"

    "Chu ca ca, anh thật tốt! Anh là người tốt nhất mà em từng thấy!"

    Cô vui vẻ dắt Chu Kình Hoán vào trường, trên mặt còn mang theo nụ cười rạng rỡ.

    Thuận tiện, cô ấy đã khoe khoang với Thất Thất.

    "Thất Thất, ngươi xem, Chu ca ca đã đồng ý!" Thật đơn giản!

    Chu ca ca thật dễ lừa!

    Thật dễ dàng đồng ý, nếu biết trước như vậy thì cô đã lừa sớm hơn, nhưng xem ra bây giờ vẫn chưa muộn.

    Trà Trà vẻ mặt đắc ý.

    Đã tự bế Thất Thất, [..]

    Trà Trà ngốc của tôi, cô đã bị bắt cóc đi rồi, còn giúp người khác đếm tiền.

    Chu Kình Hoán chính là một con sói đuôi to.

    Ngao ô một ngụm liền đem Trà Trà của nó bắt đi.

    Hiện tại nó rất không vui, không vui..

    Nhưng Trà Trà lại xuân phong đắc ý, trên mặt toàn ý cười.

    Nhìn con sói cái đuôi to, con cáo già, đại móng heo!

    Ồ, cũng đang cười.

    Đây là điệu cười, đặc biệt giảo hoạt.

    Đặc biệt là âm hiểm!

    Đặc biệt làm cho nó không vui!

    Lúc trước nó dậy Trà Trà lừa gạt Chu Kình Hoán một chuyện, nhưng hiện tại, Trà Trà bị Chu Kình Hoán lừa, lại là một chuyện khác.

    Tuy rằng cuối cùng, vô luận như phát triển như thế nào, đều sẽ bị Chu Kình Hoán bắt cóc đi, nhưng là.. Nó chính là rất khó chịu!

    Làm thế nào mà Trà Trà của nó có thể dễ dàng bị một nam nhân lừa như vậy?

    Ít nhất cũng phải đấu một vài hiệp chứ, phải không?

    Kết quả là.. một chiêu..

    Nó càng nghĩ càng cảm thấy không vui.

    Càng nghĩ càng thấy tự bế.

    Nó cảm giác chính mình tự kỷ sắp hỏng rồi,

    Trà Trà đưa Chu Kình Hoán trở lại phòng học, thời gian vừa vặn, suýt chút nữa đã muộn.

    Ninh Phong nhìn về phía Chu ca đang cười có chút kinh ngạc.

    Nhìn Trà ca một lần nữa, hả?

    Tại sao hai người này lại có tâm trạng tốt như vậy?

    Nếu hắn ta nhớ không lầm, trong hoàn cảnh bình thường, Chu ca hẳn là phải có vẻ mặt ảm đạm, đúng không?

    Nói cho cùng, cha của Chu ca là người, quả thực một lời khó nói.

    Hắn đang tự cân nhắc.

    Trà Trà đã trở lại vị trí của mình.

    Cô nhìn vào chỗ trống bên cạnh, rồi nghĩ đến thân phận của mình và Chu ca ca.

    Ah?

    Cô ấy bây giờ là một người có mặt mũi.

    Vì thế, cô cảm thấy mình cũng nên quan tâm đến việc học tập của tiểu đệ của mình một chút.

    Ân, đem việc lúc trước cùng Thất Thất thảo luận sắp xếp ổn thỏa.

    Giúp Chu ca ca chăm chỉ học tập!

    Dù bây giờ không cần vun đắp tình cảm để soán vị nhưng vẫn phải giúp anh học hỏi.

    Cuối cùng, Chu ca ca đã đem vị trí giáo bá nhường cho cô.

    Trà Trà dịch sang bên cạnh, rồi ra hiệu với Chu Kình Hoán, "Chu ca ca, ngồi ở đây nha!"

    Chu Kình Hoán, "!" Điều bất ngờ đến quá nhanh!

    Bất kể sau này cô nói cái gì, loại cơ hội này, đánh chết anh, anh cũng không bỏ qua!

    Trước khi Ninh Phong kịp phản ứng, Chu ca đã ngồi với Trà ca và trở thành bạn cùng bàn.

    Ninh Phong nhìn về phía ghế trống bên cạnh, sau đó nhìn về phía hai Chu ca và Trà ca rất xứng đôi, "?" Hắn ta bị bỏ rơi rồi sao?

    Đột nhiên cảm thấy tim rất đau.

    Đau đến không thở nổi..

    Chu Kình Hoán nhìn cô gái nhỏ dễ thương nở nụ cười.

    Chỉ thấy cô gái nhỏ của anh ấy tìm sách giáo khoa với vẻ mặt nghiêm túc, và sau đó kéo ở góc quần áo của anh ấy.

    "Chu ca ca, bắt đầu từ hôm nay anh phải chăm chỉ học tập!"

    Chu Thanh Hoàn, "Hả?"

    "Anh đừng lo lắng, em sẽ giúp anh hảo hào học tập, em quyết định, về sau mỗi ngày đều sẽ kiểm tra bài tập của anh!"

    Trà Trà tràn đầy tự tin, lời nói tự tin dứt khoát.
     
  8. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 127: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (55)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Kình Hoán ánh mắt thay đổi, nhìn lướt qua sách giáo khoa trên bàn.

    Emmmmmm.. Còn Không phải chỉ là học tập thôi sao?

    Trà Trà bảo anh học, anh sẽ học!

    Dù sao đi nữa, Trà Trà về sau sẽ luôn ở bên cạnh anh, và chỉ có anh mà thôi.

    Anh cũng không còn kiên nể gì nữa mà gọi cô là Trà bảo.

    Loại cảm giác này..

    Chỉ nghĩ tới thôi, đã cảm thấy cả người gần như say rồi.

    Anh ấy vẻ mặt đầy ý cười mở cuốn sách giáo khoa.

    Ninh Phong thỉnh thoảng liếc nhìn Chu ca suýt chút nữa té ghế sau khi nhìn thấy cảnh này.

    "Anh mẹ nói.." thực sự học tập?

    Đùa tôi à?

    Ninh Phong lẻn đến sau lưng Trà ca, vẻ mặt kinh ngạc, "Trà ca, Chu ca không sao chứ?" Hắn ta nghi ngờ rằng linh hồn của Chu ca đã bị thay thế!

    Trà Trà nghiêm nghị nhìn lại Ninh Phong, "Tiểu phong tử, về sau tôi sẽ là Trà ca của anh, khi Chu ca của anh nhìn thấy tôi, cũng phải gọi là Trà ca, chính là nói, Chu ca ca bây giờ không phải là lão đại của anh, tôi mới là lão đại của anh, hiểu không?"

    Ai, tiểu phong tử không có đủ IQ, không có cách nào, cô chỉ có thể nói rõ một chút.

    Ninh Phong trầm mặc, "..."

    Tôi hiểu từng chữ cô nói, nhưng khi tổng hợp lại, tôi hoàn toàn không hiểu.

    Trà Trà vẻ mặt ghét bỏ, thật ngốc a, nhưng là vì tâm trạng của cô ấy đang tốt.

    Liền lập lại lần nữa, "Anh là tiểu đệ của tôi, và bây giờ Chu ca cũng là tiểu đệ của tôi, tôi là lão đại của các người, tôi nghĩ rằng những gì tôi đã nói rất rõ ràng, tại sao anh lại không hiểu?"

    Tại thời điểm này Ninh Phong đang sững sờ, Chu Kình Hoán quay đầu lại, đặc biệt hợp tác kêu lên.

    "Trà ca? Có cần giúp đỡ không?"

    Trà Trà hắng giọng, "Không cần, em giải quyết được rồi! Anh nên chăm chỉ học tập trước đã!"

    Cô ấy có thể giải quyết loại vấn đề tầm thường này!

    "Được rồi, anh nghe lời Trà ca." Chu Kình Hoán phối hợp đến cực điểm, nụ cười trên khóe môi hiện lên tâm trạng anh lúc này rất tốt.

    Ánh mắt Ninh Phong thay đổi, cuối cùng liếc nhìn Chu ca đang chăm chỉ học tập, hắn luôn cảm thấy mình đã phát hiện ra điều gì đó.

    Cuối cùng thì hắn cũng không thể kìm được, và nhỏ giọng hỏi Trà Trà.

    "Trà ca, cô có đồng ý yêu cầu gì của Chu ca phải không?"

    Trà Trà sửng sốt, "Tiểu phong tử? Anh trở nên thông minh hơn từ khi nào vậy?"

    Điều này cũng có thể đoán ra?

    Ninh Phong, "..."

    Quả nhiên.

    "Tôi đã hứa với Chu ca ca sau này sẽ ở bên cạnh anh, chỉ đi cùng một mình anh, và là Trà bảo bối của một mình Chu ca ca!"

    Trà Trà lặp lại yêu cầu của Chu Kình Hoán một cách nghiêm túc và rất nghiêm túc.

    Vẻ ngoài ngây thơ trong sáng đó khiến Ninh Phong suýt chút nữa phải hét lên, "..."

    Thật là mẹ nó, Chu ca ca của hắn không phải người!

    Một cô gái nhỏ ngoan ngoãn như vậy, cũng có thể xuống tay bắt cóc?

    Lại còn mẹ nó nhẹ nhàng bị anh ta bắt cóc?

    Hắn mở miệng, cảm xúc phức tạp, tâm trạng buồn bực không nói nên lời.

    Một người là Chu ca, còn người kia là Trà ca của hắn..

    Chu ca của hắn quá cao tay, phải không?

    Trà ca tự cho là mình chiếm được tiện nghi, nào ngờ, người đã bị Chu ca của hắn bắt được rồi..

    Này với làm lão đại hay không có quan hệ gì không?

    Thất Thất tự bế rất lâu rất, sau khi nhìn thấy biểu hiện của Ninh Phong, nó thở dài, nó cảm thán, cùng một loại người thiên nhai lưu lạc.

    Tội nghiệp Trà Trà của nó cho tới bây giờ vẫn chưa tìm ra được mấu chốt!

    Vấn đề không phải là cô là lão đại.

    Vấn đề là cô phải ở bên cạnh của Chu Kình Hoán đại móng heo đó cả đời, vẫn luôn luôn ở bên cạnh anh ấy.

    Còn từ Trà ca biến thành Trà bảo của anh ta.

    Ah!

    Cẩu nam nhân không biết xấu hổ.

    Đem Trà Trà của nó hống đến xoay mòng mòng, còn làm cho Trà Trà của nó tưởng là đã lừa được vị trí giáo bá đến tay..
     
  9. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 128: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (56)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có lẽ là Ninh Phong đứng phía sau Trà Trà rất lâu.

    Ngay sau đó, hắn ta cảm thấy một đạo ánh mắt đầy sát khí.

    "..."

    Thực xin lỗi, quấy rầy rồi.

    Chu ca, cầu buông tha!

    Tại hạ cáo từ!

    Hắn lặng lẽ lùi lại rồi lùi lại lần nữa, và cuối cùng hắn thành thật quay lại vị trí của mình.

    Bất kể như thế nào, Chu ca vẫn là Chu ca tàn nhẫn hung ác.

    Trà Trà cũng không quan tâm lắm, quay đầu lại nhìn Chu Kình Hoán.

    "Chu ca ca, đừng phân tâm! Học hành chăm chỉ, biết không?" Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại.

    Với vị ngọt đặc biệt.

    Chu Kình Hoán gật đầu làm theo lời cô.

    Trà bảo của anh nói gì thì tự nhiên cũng sẽ nghe theo, dù học không giỏi cũng phải giả vờ học giỏi

    Nhưng mà, sự thật đã chứng minh.

    Chu Kình Hoán nghĩ hơi nhiều.

    Bởi vì, anh chỉ thất thần nửa phút, Trà bảo của anh đã ghé đầu quá tới.

    "Chu ca ca! Anh lại mất tập trung!"

    "..."

    "Chu ca ca? Nghiêm túc nghe giảng bài nha!"

    "..."

    "Chu ca ca? Anh đã thay đổi rồi, anh không phải là Chu ca ca của em, Chu ca ca của em thì nhất định sẽ thành thành thật thật học tập."

    Chu Kình Hoán, "!" Tôi mẹ nói.. Muốn tự tát chết mình.

    Học tập loại sự tình này, không thích hợp với anh.

    Anh ta chỉ muốn trở thành một tên học tra.

    Tuy nhiên, ngay khi ý tưởng này xuất hiện, anh đã bắt gặp ánh mắt ướt át của Trà Trà.

    Cô chỉ nhìn anh chằm chằm, nhìn anh.

    Nhìn đến anh muốn ngay lập tức ôm người vào lòng..

    Giây tiếp theo, Chu Kình Hoán thở dài một hơi rồi lại cuối đầu xuống đọc sách.

    Ân, anh vì Trà Trà mà chăm học tập.

    Đối với việc học tập? Có lẽ là nó không yêu anh ấy.

    "..."

    Cái loại cần lĩnh ngộ này thực sự khiến người khó chịu.

    Thất Thất, bị mắc chứng tự bế, đột nhiên trở lại bình thường giống như tim máu gà.

    [ A, a, Trà Trà, Trà của tôi, nghe tôi nói, cô phải để Chu Kình Hoán học tập thực tốt, cô nghĩ đi, cô sẽ sớm thi vào đại học, nếu điểm của hắn tệ như vậy, không có cách nào thi đậu chung một trường đại học, không phải sẽ tách ra sao? ]

    Thất Thất nói lời lẽ chính đáng, nhưng trong lòng lại cười tươi như hoa.

    Được rồi, ngươi không thích học phải không?

    Vậy tôi sẽ để Trà Trà ép ngươi học tập mỗi ngày! Tức chết người!

    Nghe vậy, Trà Trà gật đầu.

    "Cũng có lý, vấn đề này thực sự rất quan trọng."

    Cô phải nhắc nhở càng sớm càng tốt.

    "Chu ca ca, anh biết không, học lực của em rất tốt, nếu anh không học tốt sẽ có khoảng cách lớn giữa điểm của em và anh, sau đó, khi chờ thi vào đại học, em sẽ không cố ý thi trượt, khi đó, anh nếu không may mà không đậu được trường em sắp thi vào, thì anh chỉ có thể một mình vượt qua thôi!"

    Trái tim vừa được sưởi ấm bỗng chốc bị tạt một gáo nước lạnh, Chu Kình Hoán vẻ mặt rất phức tạp.

    Anh ta thực sự đã bỏ qua một vấn đề quan trọng như vậy!

    Đã đến lúc chiến đấu!

    Phải chăm chỉ học tập!

    Không đợi Trà Trà nói tiếp, Chu Kình Hoán quay đầu lại bắt đầu nghiêm túc nghe giảng bài.

    Mục tiêu mới của anh bây giờ: Học chăm chỉ và đứng cùng chỗ với Trà Trà!

    Buổi sáng trôi qua, Chu Kình Hoán không hề thất thần nữa.

    Về vấn đề này, Trà Trà rất hài lòng.

    "Thất Thất, ngươi thật thông minh! Ta muốn học hỏi thêm từ ngươi."

    Thất Thất, [..] tôi, tôi chỉ muốn nhìn con sói cái đuôi to kia chịu khổ mà thôi.

    Nhưng tôi không thể nói ra.

    [ Không, không, Trà Trà, cô là người thông minh nhất!] Lại là một ngày nổ lực thổi phồng Trà Trà!

    Ninh Phong ngơ ngác nhìn Chu ca đang chăm chỉ học tập.

    Kể cả những học sinh ồn ào xung quanh, thỉnh thoảng họ cũng nhìn ra Chu ca rất khác thường.

    Lần này, trong lòng bọn họ đều chỉ có một ý nghĩ: Chu ca.. Điên rồi!
     
  10. Mika Ngô

    Messages:
    0
    Chương 129: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (57)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi trưa thời điểm khi ăn cơm.

    Ngoài việc mang Trà Trà đi, Chu Kình Hoán còn gọi thêm Ninh Phong.

    Ninh Phong rùng mình một cái, "..."

    Tôi nghĩ Chu ca thật sự điên rồi, tôi cũng có chứng cứ.

    Chu ca là cái loại tâm hắc, như thế nào còn để cho hắn ta là bóng đèn giữa hai người?

    Hoặc là có âm mưu, hoặc là thực sự là điên rồi!

    Chẳng lẽ là vì kế hoạch lừa Trà ca đã thành công?

    Vui quá không chịu được bất ngờ trong lòng dẫn đến rối loạn tâm thần?

    Ninh Phong cảm thấy mình sắp nghĩ ra được chân tướng.

    Giây tiếp theo.

    Một giọng nói không hài lòng đột nhiên vang lên, thâm trầm đầy tính toán, "Ninh Phong."

    Ninh Phong đột nhiên run lên, "Chu, Chu ca? Kêu tôi có chuyện gì không?"

    Hắn ngơ ngác nhìn Chu ca, lại nhìn qua Trà ca, đang nghiêm túc ăn kẹo bên cạnh Chu ca, loại cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy ăn không tiêu.

    Cẩu lương này đột nhiên không chuẩn bị.

    Chu Kình Hoán vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc, thoạt nhìn cũng không phải chuyện tầm thường, khiến Ninh Phong cảm thấy lo lắng trong lòng càng ngày càng kịch liệt.

    "Chỉ muốn nói với ngươi một điều, sắp tới chúng ta sẽ có kỳ thi, ngươi biết đấy, chúng ta thật mau sẽ thi đại học, ngươi có phải hay không nên làm gì?"

    Ninh Phong không thể giải thích được nhìn Chu ca của mình như gặp quỷ.

    "Chu ca, anh đang nói cái gì vậy?"

    Hắn biết rằng kỳ thi đại học là bắt buộc, nhưng hắn có thể làm gì?

    Đến lúc đó liền thành thành thật thật đi thi?

    Chu ca của anh thật kỳ quái nga!

    Hỏi những câu hỏi không thể giải thích được, từ từ?

    Giống như có chỗ nào đó sai sai?

    Chu ca của hắn hình như buổi sáng học rất nghiêm túc nhỉ?

    Linh cảm không tốt đó đột nhiên tràn ngập trong lòng hắn, hắn lắp bắp nhìn Chu ca, "Chu, Chu ca.. tôi tôi chợt nhớ ra mình còn có việc phải làm, tôi đi trước"

    "Ồ, cho dù có việc gấp, ngươi cũng phải nghe ta nói xong!" Chu Kình Hoán vẻ mặt lãnh đạm.

    Ninh Phong, "..."

    Ta thật sự không muốn nghe!

    "Ôi, tiểu phong tử, anh chỉ cần nghe Chu ca ca nói thêm một chút nữa là được rồi."

    Trà Trà bất đắc dĩ nói, tiểu phong tử thật sự quá ngốc.

    Lại quên có việc gấp.

    Nếu về sau chỉ có một mình, thì nên làm thế nào bây giờ?

    Có lẽ hắn một ngày nào đó sẽ quên mất bản thân mình ở bên ngoài.. Thật thảm!

    "Ninh Phong, ta muốn học cùng trường với Trà Trà, và từ hôm nay, ta sẽ chăm chỉ học tập và cố gắng đứng cùng vị trí với Trà Trà, về phần ngươi, ta không yêu cầu ngươi phải đứng cùng vị trí với chúng ta.

    Nhưng, Ninh Phong, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, sau khi thi đại học, Trà Trà và ta đi rồi, ngươi sẽ là người duy nhất còn ở lại."

    Có một số điều không cần phải nói nhiều hơn nữa, huống chi, những từ này đã rất rõ ràng.

    Ninh Phong trong nháy mắt hiểu ra ý của Chu ca.

    Hoặc ở trường đại học cùng nhau, hoặc ba người tách ra, người nào đi tìm mẹ người nấy.

    Nhìn thái độ của Chu ca bây giờ, anh ấy hẳn là đi cùng với Trà ca.

    Khi đó hắn là người duy nhất còn sót lại,

    Hắn không muốn sống một mình, hắn muốn ở bên Chu ca và Trà ca.

    Vì thế.

    Sau khi Ninh Phong im lặng một phút, hắn gật đầu như đã hạ quyết tâm, "Chu ca! Sau này tôi sẽ chăm chỉ học tập! Tôi sẽ cố gắng theo kịp anh!"

    Chu ca và Trà ca của hắn vẫn luyến tiếc để hắn sống một mình, nên họ đã cố gắng khuyên giải và an ủi hắn.

    Đối với tình cảm này, hắn phải học hành chăm chỉ.

    Trà Trà nhẹ nhõm gật đầu, "Tiểu phong tử, thật hiếm khi anh có quyết tâm như vậy, đừng lo lắng, tôi sẽ giúp anh!"

    Chu Kình Hoán trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.

    Nga, về sau, anh ấy sẽ không phải chịu cảnh học hành thống khổ này một mình nữa.

    Bắt cóc Ninh Phong học tập, thành công hoàn mỹ!
     
Trả lời qua Facebook
Loading...