Hiện Đại [Edit] Hạn Hán Đã Lâu - Nhược Thủy Thiên Lưu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Anna98, 21 Tháng mười 2020.

  1. Anna98

    Bài viết:
    16
    Chương 10: Quà sinh nhật.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit & Beta: Anna98

    "Sinh nhật vui vẻ, Lâm Du Du."

    Xung quanh yên tĩnh, gió đêm lạnh lẽo.

    Lâm Du Du hai má đỏ ửng, vui sướng rất nhiều, hướng hắn thẹn thùng mà cười: ".. Cảm ơn."

    "Không cần khách khí." Tiếu Trì ngữ khí thực đạm, nói xong liền mở cửa lên xe, chiếc xe việt dã phóng nhanh rồi hoàn toàn biến mất.

    Cô quay đầu, ngơ ngác nhìn phương hướng chiếc xe kia đi xa, rung động thật lâu chưa bình phục.

    Lâm Nghị vừa xuống đứng bên cạnh, cũng duỗi cổ nhìn theo, phía trước con đường trống vắng, chỉ có vài miếng lá rơi rụng trong gió.

    Hắn nhíu mày nói: "Có ai đâu, chị đang nhìn cái gì vậy."

    @ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@

    Lâm Du Du lấy lại tinh thần, ho khan nói: "Không, không nhìn cái gì cả."

    "A. Lâm Du Du, em thấy tinh thần chị hơi mất tập trung nha," Lâm Nghị sờ cằm bước tới gần cô, biểu tình cao thâm khó đoán: "Khai nhanh, chị có phải hay không.."

    Cô hơi hoảng, phản xạ có điều kiện mà xua tay phủ nhận, một bộ dáng có tật giật mình: "Không có, không có!"

    Lúc này đổi lại Lâm Nghị phát ngốc, "Chị không có cái gì a, em còn chưa nói xong mà."

    Ách = =.

    ".. Vậy em tiếp tục nói đi."

    Vì thế Lâm Nghị mở miệng, lo lắng sốt ruột hỏi: "Chị, nói thật đi, trong khoảng thời gian này có phải áp lực quá lớn, chị không có thời gian để nghỉ ngơi tốt, đúng không?"

    ".. Đúng, đúng," cô vội vàng gật đầu, "Đúng là không có thời gian để nghỉ ngơi cho tốt."

    @ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@

    Nghe vậy, Lâm Nghị thở dài, nhìn trời cảm khái: "Học bá như chị mà còn bị tra tấn thành như vậy, có thể thấy Cao tam rất đáng sợ a, chậc chậc." Nói xong lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, "Đúng rồi, có thể em bị hoa mắt. Sao lại cảm thấy, 'người hảo tâm' đưa chị về nhà rất giống với ' trì ca ' a?"

    Lâm Du Du bị sặc, "Rất giống.. Chính là Trì ca mà."

    "Chị nói cái gì?"

    Lâm Nghị trố mắt, sợ ngây người, "Sao hai người lại gặp được nhau?"

    Lâm Du Du mặt ửng đỏ, ho khan nói: "Khi chị té ngã, đúng lúc hắn đi ngang qua, thuận tiện liền chở chị đến bệnh viện a."

    "Thật không nghĩ tới," Lâm Nghị gãi gãi đầu, tự nhủ nói thầm, "Người này cùng chị rất có duyên phận a."

    Lâm Du Du trầm mặc một lát, ghé mắt: "Em thật sự vẫn không nhận ra hắn là ai sao?"

    "Có ý gì?"

    "Tiếu Trì. Em có ấn tượng không?"

    Lâm Nghị nhíu mày. Chỉ cảm thấy tên này quen tai, trong chốc lát không nhớ là đã nghe ở đâu. Lát sau, ánh mắt chợt lóe, kinh ngạc hỏi: "Tiếu Trì? Là Tiếu Trì UFC kia sao?"

    Lâm Du Du ôm cặp sách gật đầu, "Đúng rồi."

    "Ta dựa.." Thiếu niên kích động tuôn ra một câu thô tục, hưng phấn không thôi: "Không thể tưởng được, em cư nhiên có thể thấy Tiếu Trì! Hắn chính là trụ cột tinh thần của em a!" Quán quân thế giới, niềm kiêu ngạo của dân tộc, thần thoại a!

    Hưng phấn trong chốc lát, Lâm Nghị liền đỡ cô lên nhà, vừa đk vừa nói: "Chưa thấy ai cởi xe đạp thôi cũng tự mình té ngã như vậy. Ngày mai viết giấy phép xin nghỉ, ở nhà cho khỏe đã."

    "Không được đâu, gần đây nội dung ôn tập rất nhiều."

    "Tùy chị." Lâm Nghị không chút để ý mà nhún vai, dư quang đảo qua sườn mặt Lâm Du Du, kinh ngạc: "Mặt chị sao lại bị sưng vậy?"

    Cô cứng lại, rất nhanh đã khôi phục như lúc đầu, cười nói, "Không có gì." Nói xong đem mái tóc hất qua một bên, che đi vệt sưng từ cái bạt tai kia.

    @ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@

    Lâm Nghị rũ mắt, nhìn xuống đầu gối bị thương của cô vài giây, nhăn mi, "Chị, chị xác định là tự mình ngã?"

    "Đúng vậy, bằng không thì sao."

    Lâm Du Du về đến nhà, ăn cơm, tắm rửa, ngủ, hết thảy như thường. Nằm ở trên giường xem di động, trên màn hình hiển thị thời gian là 12: 39, bất tri bất giác sinh nhật 18 tuổi đã trôi qua.

    Cô ôm gối đầu, nhớ tới lời nói của Kê ca -- "Là Ứng Dao tiêu tiền muốn chỉnh ngươi."

    Lâm Du Du nhíu mày.

    Cô tính tình mềm ấm, phần lớn thời điểm không muốn xung đột với người khác, nhưng sự việc hôm nay, chỉ sợ sẽ không kết thúc như vậy.

    Lâm Du Du trong lòng cân nhắc, lát sau mới trở mình nhắm mắt lại.

    Cũng may.. câu chúc mừng sinh nhật của Tiếu Trì đã đưa cô đi vào giấc ngủ.

    @ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@

    Bên kia thành phố, rạng sáng là thời điểm náo nhiệt nhất tại các vũ trường lớn. Tầng ba Joker, phòng VIP tối đen như mực, không gian yên tĩnh, đối lập với khung cảnh lộng lẫy, ồn ào náo động bên ngoài.

    Một phần ánh sáng từ mặt trăng chiếu vào căn phòng khiến nó càng thêm mờ ảo âm thầm.

    Trên bàn đầy vỏ Vodka, trong không khí tản mạt ra mùi rượu nồng đậm.

    Tiếu Trì ngồi trên sô pha hút thuốc, sắc mặt lạnh nhạt, một điếu tiếp một điếu, trên mặt đất đã có bốn năm cái tàn thuốc. Phòng VIP cách âm rất tốt, những phồn hoa, xa hoa truỵ lạc đều bị ngăn cách ở bên ngoài, hắn hơi xốc mí mắt, khói thuốc khiến không gian thêm kỳ quái, mông lung không thật.

    Tiếu Trì nhớ tới quá khứ.

    Thời niên thiếu đắc chí, mười mấy tuổi đã vô địch quyền anh thế giới, một trận thành danh, trở thành thần thoại Trung Quốc thậm chí là toàn Châu Á. Nhưng cái gọi là thần thoại, mới chớp mắt đã lướt qua. Nay ngoảnh đầu nhìn lại mà sao thấy xa vời.

    23 tuổi năm ấy, lúc còn ở Las Vegas, trên sân thi đấu quyền anh UFC, vô số người nhón chân mong chờ, chờ đợi thần thoại. Nhưng cũng trong một năm kia, trận chiến ấy, Tiếu Trì từ thiên đường ngã xuống địa ngục -- vòng bán kết trung, bao tay thi đấu ngoài ý muốn bị rách, dẫn tới cổ tay trái bị nứt xương nghiêm trọng.

    Việc này như bản án tù chung thân đối với vận động viên thi đấu quyền anh.

    "..."

    Hắn ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch ly Vodka, độ cồn cao như thêu đốt từ miệng tới ngũ tạng lục phủ.

    Lúc này "Cốc cốc", có người gõ cửa.

    "Ai."

    "Trì ca, là em_ Đại phi."

    "Tiến vào." Tiếu Trì vừa nói vừa rờ hộp thuốc đã hết, mày nhíu lại, tiện tay vứt vào thùng rác.

    @ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@

    Giây lát, Đại phi đẩy cửa bước vào, hồ nghi: "Trì ca, sao anh không bật đèn mà để phòng tối đen vậy." Vừa nói vừa ấn chốt mở trên tường, "Cạch", phòng sáng trưng.

    Tiếu Trì tầm mắt lãnh đạm đảo qua hắn, "Chuyện gì."

    "Nga, cũng không có gì." Đại phi vừa nói vừa ngồi xuống, "Bên kia có vài nhị thế tổ* uống rượu say nên gây rối, Long Dương hỏi anh muốn xử trí như thế nào, mà anh lại không nhận điện thoại nên kêu em qua đây."

    (*) con ông cháu cha.

    "Ném vào Cục Cảnh Sát."

    "Dạ." Đại phi gật đầu, gọi điện thoại báo cho Long Dương.

    Lát sau, Tiếu Trì hỏi: "Có mang yên không?"

    "Mang theo, mang theo." Đại phi đáp, lấy vội từ trong hộp thuốc đưa qua, sau đó lấy bật lửa cho anh điểm yên.

    "Hàng mới, nếm thử."

    Đại phi hứng thú, thò lại gần ngửi ngửi liền bị sặc đến ho khan, "Trì ca, nồng độ quá cao." Lời tuy nói vậy nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, tự rót ra ly cho mình.

    Hai người chạm ly.

    Tiếu Trì không có phản ứng gì, Đại phi lại bị cay đến yết hầu bốc khói, chậc lưỡi nửa ngày mới hòa hoãn, nói: "Trì ca, hôm nay có việc gì vui à, anh cư nhiên có hứng thú tìm bọn đệ uống rượu."

    Không biết là do tác dụng của cồn hay là cái gì, ngắn ngủn vài giây, trước mắt Tiếu Trì hiện ra một thiếu nữ xinh đẹp, gương mặt trắng nõn, ngũ quan linh động, mắt to nhìn hắn, mang vài phần e lệ, mềm mại lại tươi mát.

    Hắn nhàn nhã chơi cùng cái bật lửa, nói: "Đã qua 12 giờ!"

    Đại phi mờ mịt: "Chuyện gì ạ?"

    "Ngày hôm qua là sinh nhật cô ấy."

    Đã say thật rồi.

    Một cô gái nhỏ chưa đủ lông đủ cánh, mình đang loạn tưởng chuyện gì vậy.

    *

    Lâm Du Du chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau đã khỏi hơn nữa. Không thể đạp xe, vì thế cô ra khỏi nhà sớm hơn trước, đến con phố đối diện ngồi xe điện ngầm.

    Thời gian tính toán chuẩn xác, khi đến trường học, còn cách năm phút mới bắt đầu vào lớp tự học.

    Qua 18 tuổi, nề nếp sinh hoạt cũng không có gì thay đổi.

    Sáng nay, Viên Hiểu vẫn chép bài tập, Lâm Du Du cũng tự giác canh chừng giúp cô ấy, hợp tác ăn ý, bình an vượt qua con mắt của thầy.

    Xong xuôi, Viên Hiểu mới chú ý thấy đầu gối bị thương của Lâm Du Du

    Cô cả kinh, "Chân cậu bị sao vậy?"

    Lâm Du Du không nói sự thật với Lâm Nghị, một là sợ hắn lo lắng, hai là tính tình hắn xúc động dễ giận, nếu biết chân tướng sợ là sẽ xảy ra chuyện. Nhưng Viên Hiểu là bạn thân cô tín nhiệm nhất, từ trước đến nay cô chưa bao giờ giấu giếm bất cứ sự việc gì.

    Vì thế, cô đem sự tình kể lại rõ ràng cho bạn tốt.

    Nghe xong sự tình ngọn nguồn, Viên Hiểu nháy mắt tức giận "Lão tử đánh chết cô ta!"

    "Ngươi lớn tiếng như vậy làm gì!" Lâm Du Du sợ tới mức chạy nhanh che miệng cô ấy, "Đang học a!"

    Viên Hiểu quá tức giận, một phát đúng dậy "Dám đánh cậu, ta đánh chết cô ta!"

    Âm thanh quá lớn, toàn bộ bạn học đều quay đầu nhìn lại, nháy mắt liền nghe tiếng của thầy giáo dạy Hóa.

    "Viên Hiểu, Lâm Du Du, hai người các ngươi đang làm cái gì?"

    "..."

    Lâm Du Du quả thực muốn đâm tường, cô đỡ trán, đứng dậy khô khan đáp, ".. Báo cáo Mai lão sư, có một đề bài quá khó, em cùng Viên Hiểu đều không giải ra, cậu ấy quá sốt ruột nên.."

    Thầy Mai cùng toàn bộ học sinh: "..."

    Vài phút sau, vì quấy nhiễu trong giờ học nên hai người bị phạt đứng ngoài hành lang.

    Viên Hiểu oán hận, "Đồ kỹ nữ chết tiệt! Lát tan học, chúng ta tới lớp 9 tìm Ứng Dao tính sổ đi."

    Lâm Du Du nắm tay: "Được!"

    @ đọc chương mới nhất tại dembuon.vn@

    Chuông tan học vang lên.

    Viên Hiểu đi trước, Lâm Du Du ở phía sau, hai người khí phách hiên ngang mà vọt tới cửa lớp 9. Lâm Du Du nhìn vào trong phòng học, không thấy Ứng Dao, vì thế gọi một nam sinh, hỏi: "Bạn học, có biết Ứng Dao đang ở đâu không?"

    Tiểu nam sinh bị dọa sợ, nói lắp trả lời: "Ứng, Ứng Dao xin nghỉ bệnh một tuần rồi.."

    "À, làm chuyện xấu nên trường học cũng không dám tới nha." Viên Hiểu âm dương quái khí mà châm chọc.

    "..."

    Lâm Du Du cắn cắn môi, quay đầu đang định nói cái gì thì sau lưng lại phát ra tiếng gọi -- "Lâm học tỷ!"

    Cô xoay người, thấy một thiếu niên có đầu tóc dài phiêu phiêu.

    Lâm Du Du ánh mắt hơi lóe: ".. Trang học đệ? Ngươi tới đây làm gì?"

    Trang Dần Kiệt nói, "Ta tới tìm học tỉ nha."

    "Tìm ta?" cô kinh ngạc, cười nói: "Xin hỏi, có chuyện gì sao?"

    Chẳng lẽ Tiếu Trì thay đổi chủ ý, muốn lấy lại hai phần ăn vặt kia? Làm sao bây giờ, những cái đó đều đã bị Lâm Nghị ăn hết rồi.. cô miên man suy nghĩ.

    Không ngờ, Trang Dần Kiệt nói: "Cầm, đây là quà sinh nhật của học tỉ."

    Lâm Du Du cúi đầu, nhìn thấy là một hộp quà được gói ghém tinh xảo.

    Cô có chút ngượng ngùng, nói: "Sinh nhật ta vào hôm qua. Ngươi không cần tặng lễ vật đâu."

    Trang Dần Kiệt nhíu mày, "Nga, theo ý học chị." Nói xong gật đầu, móc di động ra gọi, lẩm bẩm, "Ta đây cùng cậu nói một tiếng, chị không cần lễ vật của hắn."

    "..."

    Chờ, từ từ! What (⊙_⊙) ?

    Tác giả có lời muốn nói: Bị tao khí đại ma vương coi trọng, UU đồng học tự cầu nhiều phúc.

    (edit để luôn nguyên văn của tác giả nha)
     
    trangduong0932 thích bài này.
  2. Anna98

    Bài viết:
    16
    Thông báo:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Bắt đầu sau chương 10, mình sẽ chia chương thành 1_2 phần nhỏ để tiện edit hơn.

    - Mình chỉ edit và đăng truyện duy nhất trên @dembuon.vn @, ngoài ra đều là copy..

    - Chúc mn đọc truyện vui vẻ nếu có ý kiến hay đóng góp giúp mình edit hay hơn thì click vào đường link đầu trang truyện nhé
     
    trangduong0932 thích bài này.
  3. Anna98

    Bài viết:
    16
    Chương 11.1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chờ, chờ một chút.." Tuy cố gắng khống chế nhưng cô vẫn nghe thấy âm thanh run rẩy của mình, "Ngươi nói, này là lễ vật cậu ngươi đưa cho ta?"

    "Đúng vậy."

    Trang Dần Kiệt biểu tình bình thường, không giống như đang nói giỡn.

    Một khắc kia, Lâm Du Du tim đập nhanh như bay, có ảo giác như chính mình đang mơ.

    @Chương mới nhất tại dembuon.vn@

    Tiếu Trì hắn, không chỉ chúc cô sinh nhật vui vẻ mà còn chuẩn bị một phần quà sinh nhật tặng cô..

    Hạnh phúc tới quá bất ngờ!

    Thấy bạn tốt ngơ ngác không có phản ứng, Viên Hiểu ho khan, che miệng cười, véo nhẹ người Lâm Du Du, "Cậu choáng váng rồi à? Còn không đem lễ vật thu lại."

    Cô vội vàng gật đầu, "Đúng đúng!" Sau đó liền duỗi tay ra nhận lấy.

    Trang Dần Kiệt đem đồ vật đưa qua.

    Hộp quà rất lớn, nặng trĩu, Lâm Du Du cố hết sức mới bưng được, trong lòng lại tràn đầy ngọt ngào vui mừng. Viên Hiểu lấy tay ước lượng, nghi hoặc lẩm bẩm, "Cái này là gì vậy, sao nặng quá đi thôi."

    "Mở ra nhìn xem là biết." Nói xong, thiếu niên cười tủm tỉm phất phất tay, "Được rồi, quà tặng đã đưa xong, em về phòng học đây."

    Trang Dần Kiệt vừa đi, Viên Hiểu hứng thú hừng hực đoạt lấy hộp quà, "Đi, chúng ta cũng về phòng học, mở ra nhìn xem!"

    Lâm Du Du hoảng sợ, bảo vệ chặt chẽ, lắc đầu, "Tớ muốn về nhà tự mở." Đây là lần đầu Tiếu Trì tặng quà cho cô, ý nghĩa trọng đại, như thế nào có thể tùy tùy tiện tiện khui ở phòng học, tội lỗi tội lỗi.

    "Hừ."

    Viên Hiểu bẹp miệng thổn thức, nhìn bộ dạng Lâm Du Du "Trọng sắc khinh bạn", nói: "Nhìn cậu nhỏ nhen chưa kìa, không xem liền không xem, tớ không hiếm lạ a."

    Lâm Du Du một chút cũng không ngại, ôm lễ vật cong môi, mi mắt cong cong, tâm tình rất tốt. Ứng Dao, Kê ca hay những ký ức không tốt đều bị vứt lên chín tầng mây luôn rồi.

    Viên Hiểu nhìn cô như vậy, nháy mắt liền hiểu rõ, dù ai hay việc gì đều không quan trọng bằng "Tiếu Trì".

    "Tình yêu đơn phương của con gái thật đáng sợ."

    "Hì hì hì."

    "Thôi," Viên Hiểu chẳng hề để ý mà xua tay, "Cậu tiếp tục vui vẻ đi, tớ đi đây."

    Lâm Du Du hơi nhíu mi: "Gần học rồi, cậu đi đâu đấy?"

    Viên Hiểu hướng cô làm mặt quỷ, lộ ra gương mặt thiếu nữ thẹn thùng: "Đương nhiên là đi nhìn Tiêu Bạch Mạc của tớ!"

    @Chương mới nhất tại dembuon.vn@

    Ngày này, dù Viên Hiểu vừa đe dọa vừa dụ dỗ lì lợm la liếm, Lâm Du Du đều là thái độ kiên quyết, không muốn khui hộp quà tại trường. Buổi tối tan học, Lâm Nghị đến Thành Hoa đón Lâm Du Du, chị em hai người kêu xe về nhà.

    Về đến nhà, Lâm Nghị nhìn chằm chằm hộp quà kia, hỏi: "Chị, này là lễ vật bạn chị tặng sao?"

    Lâm Du Du trên mặt nóng lên, hơi rũ đầu, thanh thanh giọng "đúng rồi".

    Lâm Nghị tò mò, "Hộp quà rất to a."

    Cô vừa thấy liền nóng nảy, phất tay Lâm Nghị, đem hộp quà ôm vào lòng ngực như bảo bối: "Em đừng quậy, lỡ hư của chị thì sao."

    Lâm Nghị nhướng mày: "Đồ cổ?"

    Cô lắc đầu.

    "Châu báu?"

    Cô vẫn lắc đầu, sau đó mới nói: "Chị cũng không biết bên trong là cái gì. Nhưng mà, mặc kệ nó là cái gì đều rất quan trọng với chị, em không được phép chạm vào."

    Lâm Nghị là thiếu niên mới lớn, tâm tính trẻ con chưa thoát, ngươi càng cường điệu, hắn càng thích phản đối. Vì thế, nhân lúc Lâm Du Du không chú ý, đoạt lấy hộp quà, hai ba cái liền xé rách nó, lộ ra một hộp màu đen bên trong.

    "Nha, có tới mấy lớp a?"

    "Này!" Lâm Du Du trừng lớn mắt, gấp đến độ chạy nhanh, nhào qua đoạt lại, "Em nhanh lên trả lại cho chị!"

    "Có bản lĩnh tự chị tới lấy a."

    "Tiểu tử thúi!"

    Lâm Nghị thân thủ nhanh nhạy, nơi nào có cửa cho Lâm Du Du mới bị thương đoạt lại hộp quà. Hắn cợt nhả cùng cô chơi, hướng đông chạy vài bước, hướng tây chạy vài bước rồi lại chạy quanh bàn ăn. Không ngờ lúc này, Bà Lâm bỗng nhiên bưng chậu nước đi ra, Lâm Nghị sợ tới mức trượt chân, ngã hình chữ X trên mặt đất.

    Bà Lâm cau mày quở trách: "Chị em hai đứa bao lớn rồi mà còn đánh nhau."

    "Dạ không có, chúng con không đánh nhau, chỉ đùa giỡn thôi ạ." Lâm Du Du cười gượng, vừa nói vừa khom lưng đỡ Lâm Nghị, "Ngã đau không?"

    "Không có gì." Lâm Nghị từ trên mặt đất bò dậy, vỗ vỗ mông vừa chuyển đầu, buồn cười nói: "Còn tưởng là đồ vật gì quý giá, ai ngờ là mấy quyển sách a, chị có cần khẩn trương như vậy không?"

    "..."

    Lâm Du Du quay lại nhìn, kinh ngạc đến ngây người.

    Hộp quà kia rơi trên mặt đất, cái nắp văng ra, bên cạnh rải rác nằm mấy quyển sách, bìa sách phân biệt là: 《 cao trung khoa học tự nhiên 》, 《 Sách bài tập Học bá 》, 《 Tổng hợp Đề 5 năm khoa cử 3 năm thi thử 》, 《 80 bộ đề thi đại học 》..

    @Chương mới nhất tại dembuon.vn@

    Tiếu Trì tặng quà sinh nhật tuổi 18 cho cô, cư nhiên là một đống lớn sách ôn tập đề thi đại học? A..

    Thật sự là xem cô như một con mọt sách sao T. T..

    *

    Anna98: Ông 49 bà 50 a, nghĩ sao mà tặng quà sn..
     
    trangduong0932 thích bài này.
  4. Anna98

    Bài viết:
    16
    Chương 11.2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm đã khuya, trong tiểu khu khắp nơi đều im ắng.

    Trong phòng ngủ, chỉ có một chiếc đèn bàn màu cam đang bật, Lâm Du Du hai tay chống cằm ngồi trên ghế, yên lặng nhìn chồng sách "Quà sinh nhật" kia, vừa vui vừa có chút buồn bực.

    Vui vẻ vì chỉ cần là đồ Tiếu Trì đưa, vô luận cái gì, cô đều thích, cho dù là mấy quyển sách thật dày này.

    Buồn bực chính là, mấy quyển sách bài tập này, cư nhiên đều không có đáp án a= =..

    Lâm Du Du nhíu mày, đầu ngón tay mảnh khảnh mơn trớn phần mục lục "Phân tích đáp án", hơi rối, cuối cùng vẫn hít sâu, cầm lấy di động bật WeChat, muốn nhắn tin cho Tiếu Trì.

    Sắp xếp một chút ngôn ngữ, nhấn ra một dòng chữ có nội dung như sau: 【 đáng yêu 】 Tiếu Trì tiên sinh khỏe. Em đã nhận được quà từ Trang học đệ, rất thích ạ, em cảm ơn nhau 【 thỏ thỏ rải hoa. Jpg】.

    &chương mới nhất tại dembuon.vn&

    CHI: "Ân."

    "..."

    Lâm Du Du ôm di động vui vẻ đến lăn lộn. Một phút a, Tiếu Trì hồi âm cho cô rất nhanh nha.

    Ân..

    Bình tĩnh bình tĩnh, còn chưa hỏi chính sự.

    "【 nghi hoặc 】 đúng rồi, Tiếu Trì tiên sinh, mấy quyển sách bài tập kia hình như đều không có đáp án a. Anh mua ở nơi nào vậy? Có thể họ đã quên đưa tập đáp án cho anh"..

    Lâm Du Du ghé vào trên bàn sách an tĩnh chờ đợi, một phút đi qua, hai phút đi qua.. Đột nhiên, khung chat trong di động sáng lên: CHI mời bạn trò chuyện bằng giọng nói. Phía dưới là hai cái lựa chọn, chấp nhận hoặc từ chối.

    A liệt?

    Quá bất ngờ a!

    "..."

    Lâm Du Du trợn mắt há hốc mồm, trái tim nhỏ đập "Thình thịch thình thịch", không biết có phải quá khẩn trương hay không mà đầu ngón tay cô run lên, vừa vặn nhấp vào ô "chấp nhận".

    Chuyển tiếp..

    Trong điện thoại truyền ra tiếng nước chảy. Mặt cô hồng hồng, thử thăm dò mở miệng hỏi: ".. Này, Tiếu Trì tiên sinh?"

    "Ừ."

    "Đang tắm, đánh chữ không tiện."

    * * * Tắm..

    Lâm Du Du ngẩn ngơ, đầu cô tự hiện ra những hình ảnh kỳ quái, hai má đỏ bừng.

    "Nga.. đợi tí nữa gọi lại cho em cũng được ạ."

    Tiếu Trì: "Ai cả ngày hoài nghi ta đem nàng kéo đen (chặn) ?"

    = = phốc.

    "Đúng rồi, Tiếu Trì tiên sinh, những quyển sách bài tập anh đưa cho em, đều không có phân tích đáp án.."

    "Có đáp án."

    "Này?" Có đáp án? Vậy đáp án kia ở đâu?

    "Ta xé rồi đấy."

    "..."

    Lâm Du Du khóe miệng run rẩy, trán trượt xuống ba đường hắc tuyến, ".. Xé?"

    "Đúng vậy."

    Tiếu Trì trở tay đóng vòi nước, bình đạm nói: "Học sinh xuất sắc giải bài tập còn cần đáp án sao."

    ".. Không, không phải ý này." Lâm Du Du vội vàng phủ nhận, nghiêm túc nói: "Em trước nay làm bài tập đều tự mình hoàn thành, tuyệt đối không xem đáp án. Chỉ là.."

    "Chỉ là cái gì?"

    Cô thanh âm nho nhỏ, đáng thương vô cùng: "Chỉ là, nếu không có đáp án em liền không có biện pháp kiểm tra đối chứng, không biết kết quả mình làm là đúng hay sai."

    "Mỗi ngày, khi làm xong bài tập liền gửi qua để ta kiểm tra cho người."

    ".. A?" Lâm Du Du trừng lớn mắt, "Anh kiểm tra bài giúp em?" Cô không phải nghe lầm chứ..

    "Ừ."

    "Nhưng làm như vậy, có phải là quá phiền toái cho anh không?"

    "Không phải ngươi hy vọng như vậy sao."

    "..."

    &chương mới nhất tại dembuon.vn&

    "Cậu à? Đã trễ thế này có chuyện gì sao?"

    "Còn chưa ngủ hả."

    "Ách.." Trang Dần Kiệt nhìn Boss trên máy tính còn hơn nửa cây máu, ho khan nuốt nước miếng, "Ngủ rồi ạ, vừa mới đi tiểu đêm xong."

    "Lâm Du Du kia, ngươi rất quen thân sao?"

    "Cũng không quen lắm ạ.. là giáo hoa học bá của trường chúng con, mọi người đều nhận biết được a." Trang Dần Kiệt đáp lời, ngáp một cái, "Cậu a, ngươi hỏi cái này để làm gì vậy?"

    "Cô ấy ngày thường thích cái gì."

    "A.. A?"

    "Nghe không rõ?"

    ".. dạ nghe được nghe được."

    "Thông thường mà nói, người này.. là học bá thì không phải thích nhất là học tập sao."

    Đối phương không đáp lời, trực tiếp cắt đứt.

    Nghe manh âm, cậu hồ nghi mà gãi gãi đầu -- tình huống này là như thế nào?

    &chương mới nhất tại dembuon.vn&
     
    trangduong0932 thích bài này.
  5. Anna98

    Bài viết:
    16
    Chương 12.1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy quyển bài tập đó, ít nhất cũng phải bốn sao, chuyên dùng cho học sinh xuất sắc. Tắt điện thoại, Lâm Du Du liền nhếch môi, vui mừng mà hoạch định nhiệm vụ mỗi ngày cho bản thân, lật trang đầu tiên bắt đầu làm bài tập. Nghĩ đến việc phải giao bài tập cho Tiếu Trì kiểm tra, cho nên cô đặc biệt nghiêm túc.

    Bất tri bất giác, 40 phút trôi qua.

    Lâm Du Du vui vẻ thuận lợi làm xong nửa chương bài tập.

    Buông bút xem thời gian, vừa vặn 23 giờ. Khẽ cắn môi, do dự cầm di động chụp lại phần nội dung bài tập đã hoàn thành, gửi qua.

    "Reng reng"

    Tiếu Trì tùy tay đem biên bản tài vụ ném qua một bên, dư quang nhìn lên màn hình di động là mấy tin WeChat chưa đọc, từ ID "Thỏ con".

    Hắn click mở khung thoại.

    Nội dung là hình ảnh bảy trang bài tập: 【 đáng yêu 】anh Tiếu Trì khỏe. Đây là bài tập em mới vừa làm, anh có rảnh liền giúp em kiểm tra một chút nha, ngủ ngon.

    Tiếu Trì xem lướt qua mấy tấm hình. Chữ viết thanh tú, trang vở sạch sẽ, bên cạnh đề mục là cách trình bày bài giải. Hơn nữa ở góc mỗi trang, đều có một ký hiệu nổi bật :(>^ω^

    Hắn cười mỉm.

    Đó là chuyện vui đáng để tâm sau những năm tháng buồn tẻ nhạt nhẽo.

    * * *chương mới nhất tại dembuon.com..

    Mấy phút sau, lúc Lâm Du Du chuẩn bị nhắm mắt ngủ, WeChat sáng lên.

    Cô click mở.

    Chi: Câu thứ bảy đáp án là C. Phía sau phải thêm một bước phân tích nữa.

    Lâm Du Du hai má ửng đỏ, cô cưỡng bách chính mình kiềm chế tâm tình kích động, gõ chữ: À dạ, cảm ơn anh! Em sẽ lập tức sửa lại!

    Chi: Ngoan.

    Lâm Du Du nghe thấy tiếng đập thình thịch từ trái tim, ngón tay đánh chữ hơi phát run.

    Thỏ con: Dạ.. Chúc anh ngủ ngon nha (ω) ?

    Chi: Ngủ ngon.

    Lâm Du Du vui vẻ buông di động, ngây ngô cười tới khi ngủ quên
     
  6. Anna98

    Bài viết:
    16
    Chương 12.2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian lặng lẽ trôi, sinh hoạt của Lâm Du Du xuất hiện biến hóa.

    Từ ngày đó, mỗi đêm Lâm Du Du đều cố gắng hoàn thành bài tập, sau đó chụp ảnh gửi qua cho Tiếu Trì. Hắn cũng rất kiên nhẫn, nhiều lần sửa lại bài tập giúp cô. Trừ nó ra, hai người không có giao lưu quá nhiều, ngẫu nhiên thu được tin tức của Tiếu Trì, Lâm Du Du đã rất vui vẻ thỏa mãn.

    Sau khi Viên Hiểu biết được chuyện này, một mặt tỏ vẻ chúc mừng, một mặt kinh ngạc cảm thán.

    "Bất quá nam thần nhà cậu cũng kỳ quái," Viên Hiểu thực không rõ, "Quà sinh nhật a, tặng cậu cái gì không tốt, một hai phải tặng sách bài tập?"

    Lâm Du Du đảo mắt, không rối rắm.

    "Lễ vật sao, quan trọng không phải ở giá trị mà là phần tâm ý đó."

    Nghe vậy, Viên Hiểu vuốt cằm, thâm trầm tự hỏi, "Tâm ý a.. Nói như vậy, Tiếu Trì cũng có ý đối với cậu à?"

    "..."

    = = năng lực lí giải của cậu cao thật..

    G có ý này. Ý tớ là, vô luận hắn đưa cái gì, tớ đều thích. "

    Theo quan sát cùng phán đoán mấy ngày nay, chắc Tiếu Trì trùng hợp biết sinh nhật của cô, thuận tiện tặng lễ mà thôi.

    " Nhưng mà, nếu thật sự không có ý tứ gì với cậu, hắn vì cái gì xé phần đáp án trong sách, mỗi ngày lại tự mình kiểm tra giúp cậu? Không chê phiền toái à. "

    Lâm Du Du tự hỏi một lát, lắc đầu, nghiêm túc nói:" Tớ cũng không hiểu. Này đại khái là sở thích độc đáo của hắn, chúng ta sao có thể hiểu được. "

    "... "

    Viên Hiểu trợn trắng mắt, sau đó gật đầu, yếu ớt mà ghé vào bàn học, bỗng nhiên nói:" Từ từ, nố vậy thì tớ lại có chút hâm mộ cậu nha. "

    " Hâm mộ tớ chuyện gì? "

    " Tớ có dự cảm, cách mạng sắp thành công. "Viên Hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, ra vẻ thoải mái mà cười," Mà chuyện của tớ, sắp kết thúc rồi. "

    Lâm Du Du nhăn mi, nắm lấy vai bạn tốt, nhất thời không biết nói sao cho tốt.

    Viên Hiểu thích Tiêu Bạch Mạc, theo đuổi bám riết không tha mà Tiêu Bạch Mạc không thích Viên Hiểu, luôn có thái độ lạnh nhạt khinh thường, đã là chuyện ai ai cũng biết. Lâm Du Du đã từng kính nể dũng khí đó của Viên Hiểu, nhưng qua mấy ngày nay, phần kính nể này dần dần biến thành đau lòng.

    Lâm Du Du nhìn ra được, Viên Hiểu yêu đơn phương Tiêu Bạch Mạc là thật, không phải đùa giỡn.

    Tựa như cô đối với Tiếu Trì vậy.

    Khác nhau ở chỗ, Viên Hiểu yêu đơn phương thực chua xót. Tiếu Trì chưa từng tổn thương cô, nhưng Tiêu Bạch Mạc là tòa băng sơn, từ lúc ban đầu cự tuyệt đến chán ghét, đã khiến Viên Hiểu vỡ đầu chảy máu không ít lần.

    Lâm Du Du ôm lấy Viên Hiểu," Đừng nghĩ như vậy mà. Tớ bồi cậu đi dạo phố shopping, điều tiết tâm tình nha. "

    " Tốt! "

    Đôi khi luôn có những sự việc xảy ra khiến mọi người trở tay không kịp.

    Ngày kế không có tiết tự học buổi tối, chuông tan học vừa vang, âm thanh reo hò ầm ĩ cũng phát ra sau đó. Các nam sinh động tác nhanh nhẹn, có mấy cậu vì ngại bạn nữ cùng bàn mà thu miễn đôi chút, đa số là dứt khoát dẫm lên bàn nhảy ra ngoài, lưu lại mấy dấu chân trên mặt bàn.

    Lâm Du Du cùng Viên Hiểu tay khoác tay bước ra phòng học, mới vừa tới lầu thang, liền thấy một người đối diện đi đến.

    Nam sinh vóc dáng rất cao, làn da trắng, mặt mày thanh lãnh. Dáng người vai rộng chân dài, dù là đồng phục mùa đông xấu nhất cũng được hắn mặc đẹp như ngọc thụ lâm phong. Bên cạnh là nữ sinh, lớn lên thật xinh đẹp, dáng cao gầy như người mẫu.

    Là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

    Nữ sinh kia chú ý thấy các cô trước, kéo kéo tay áo nam sinh, nhỏ giọng nói khẽ, tư thái thân mật. Ánh mắt nam sinh kia nhìn qua hiện lên chút chán ghét.

    Tiêu Bạch Mạc. Còn nữ sinh kia, Lâm Du Du không biết.

    Viên Hiểu thấy hai người, biểu tình vui cười nháy mắt cứng đờ.

    "... "

    Lâm Du Du nghiêng người ngăn trở tầm mắt Viên Hiểu, kéo cô ấy bước tiếp về phía trước, cười khanh khách," Tớ mới gọi cho Lâm Nghị, chúng ta ba người cùng nhau ăn cơm nhé. "

    Viên Hiểu cười cười,".. tốt a. "

    Lâm Du Du gật đầu, nắm tay Viên Hiểu, bước đi nhanh hơn, nhưng ai biết, vừa đến đại sảnh tầng một, một giọng nói mát lạnh từ sau lưng truyền đến:" Bạn học Viên Hiểu. "

    Bước chân hai người chợt dừng lại.

    Lâm Du Du nhíu mày quay đầu lại, nữ sinh kia đã bước về phía các cô. Cô cắn môi, cảm giác được bàn tay mảnh khảnh của Viên Hiểu có chút run rẩy.

    Nữ sinh đứng yên, tươi cười như hoa, tự nhiên mà hào phóng," Chào bạn, tớ tên Từ Vi. Tớ nghe nói, mỗi ngày cậu đều đưa bữa sáng cho Tiêu Bạch Mạc, mong bạn về sau đừng làm như vậy nữa, hắn hiện tại không giống trước kia, để mọi người bàn tán cũng không tốt lắm. "

    Lời nói tuy uyển chuyển, nhưng phàm là người thông minh, vừa nghe liền hiểu.

    Viên Hiểu giật giật môi đang muốn nói chuyện, Tiêu Bạch Mạc lại trước một bước mở miệng, ngữ khí lạnh nhạt mang theo châm chọc," Da mặt cô ta dày như vậy, hẳn sẽ không ngại đâu. "

    Lời này nghe chói tai, tính tình tốt như Lâm Du Du cũng phát hỏa:" Bạn học này, phiền toái ngươi nói chuyện khách khí một chút. "

    " Liên quan gì đến ngươi. "

    " Ta.. "

    " Đợi đã. "Viên Hiểu hít sâu một hơi, hướng Từ Vi cười cười, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiêu Bạch Mạc. Cô nói:" Bạn học Tiêu, tớ thật sự rất thích cậu.. Đây là lần cuối cùng tớ nói về chuyện này. Sau này, tớ sẽ không quấn lấy cậu nữa. "Nói xong liền đột nhiên nhào vào lòng Tiêu Bạch Mạc, ôm hắn một lúc.

    Ánh mắt Tiêu Bạch Mạc khẽ nhúc nhích, cả người cứng đờ.

    Những người khác:"... "

    Ngắn ngủn vài giây sau, Viên Hiểu buông tay ra, túm lấy Lâm Du Du chạy trốn.

    Trước đêm Nguyên Đán, tình yêu đơn phương của Viên Hiểu với Tiêu Bạch Mạc chính thức kết thúc.

    Sau đó, hai người tới KTV xa hoa nhất Vân Thành ca hát, đi cùng còn có Lâm Nghị và một người bạn khác của Viên Hiểu.

    Đêm nay, Viên Hiểu hết thảy như thường, không khóc cũng không nháo. Lâm Du Du an tĩnh bồi ở bên cạnh, ngẫu nhiên đoạt lại bình rượu của cô ấy nhưng đến cuối cùng vẫn là tùy cô.

    Kết thúc đã là 10 giờ đêm.

    Viên Hiểu có chút say, mắt lờ đờ mê mang, treo trên người Lâm Du Du. Lâm Du Du buồn cười lại bất đắc dĩ, gọi điện thông báo cho lão tài xế nhà Viên Hiểu, cùng Lâm Nghị đứng trước sảnh chờ KTV.

    Bỗng nhiên, Viên Hiểu nói:" Từ từ, một tháng nữa tớ phải đi Mỹ. "

    Lâm Du Du cả kinh," Cậu nói cái gì? "

    " Một tháng nữa nha.. "Viên Hiểu duỗi tay khoa tay múa chân, cười khanh khách:" Còn có một tháng đó. "

    " Vì chuyện gì mà gấp như vậy? "

    " Ba mẹ quyết định, tớ không có biện pháp. Thế sự vô thường a. "Viên Hiểu cảm thán, sau đó nghiêm túc nói:" Cho nên -- tớ thực may mắn, chính mình cùng Tiêu Bạch Mạc đã phân chia rõ ràng, không cần phải đuổi theo hắn nữa. "

    "... "

    Lâm Du Du duỗi tay sờ mặt cô ấy, trêu ghẹo," Đúng vậy a. Hôm nay cậu rất dũng cảm nha, còn dám ôm hắn. Cậu không nhìn thấy, Từ Vi đứng đó mà mặt đen như than. "

    Viên Hiểu thô bạo:" Vốn dĩ tớ định trực tiếp cưỡng hôn hắn á chứ! "

    Lâm Du Du bị cô ấy chọc cười, cười cười nhưng đôi mắt lại đỏ.

    " Du Du. "

    " Ừ? "

    " Cậu hãy tỏ tình với Tiếu Trì đi. Muốn cái gì liền làm cái đó, suy nghĩ cái rắm, ai biết ngày mai chuyện ngoài ý muốn gì sẽ xảy ra. "Viên Hiểu lười nhác ngáp một cái, nhắm mắt lại, lông mi ướt dầm dề," Trên đời, mối tình đầu rất khó có thể tu thành chín quả. Đối với chúng ta mà nói, quan trọng là quá trình, không phải kết quả. "

    Tối hôm đó, Lâm Du Du tự hỏi thật lâu, thật lâu.

    Cô không nghĩ tới, Viên Hiểu ngày thường nói chuyện không đáng tin cậy, uống say lại đưa ra kết luận rất có đạo lý. Kết quả là, Lâm Du Du lại phải rối rắm suy nghĩ:" Rốt cuộc có nên tỏ tình với Tiếu Trì hay không? "

    Đến khi ngoài cửa sổ đèn đuốc rực rỡ, pháo hoa bay đầy trời cùng với âm thanh nhộn nhịp chào năm mới thì Lâm Du Du mới có đáp án.

    Ngày kế là Nguyên Đán_ ngày đầu năm mới, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi, vạn dặm không mây.

    Lâm Du Du sớm rời giường, mở tủ quần áo, ăn diện lộng lẫy cho chính mình.

    Kỳ thật cái gọi là" Trang phục lộng lẫy ", cũng bất quá là một bộ váy dài hồng nhạt, khoác ngoài là áo nhung màu trắng tinh, tủ quần áo của cô quá mức đơn giãn mà trang nhã.

    Lâm Du Du nhìn gương quay qua quay lại, cuối cùng linh quang chợt lóe, mở hộp trang sức, đeo vào đôi bông tai anh đào. Trường học quy định học sinh không thể xỏ lỗ tai, hoa tai có dạng kẹp, đeo vào có chút đau.

    Màu hồng đỏ tô điểm cho đôi tai thêm mịn màng dễ thương.

    Cô giương mắt nhìn gương, cảm thấy rất tốt. Thu thập xong hết thảy, đeo balo bước ra cửa, đi đến cửa tiểu khu kêu một chiếc taxi.

    " Cô gái đi chỗ nào? "

    " Chờ một lát ạ. "Cô cầm di động, xem tin tức Trang Dần Kiệt mới gửi:" Dạ là Câu lạc bộ quyền Anh, số 72 đường Tử hoa ạ. "

    Hai mươi phút sau, tới rồi. Tại trung tâm thành phố, một tòa kiến trúc kết cấu năm tầng rất khí phái thoát tục ánh vào trong tầm mắt của cô.

    Lâm Du Du tim đập nhanh, hút thở sâu bình phục tâm tình. Cắn môi, căng da đầu đi về hướng cổng.

    Cô gái hướng cô mỉm cười" Thỉnh trình thẻ hội viên ạ. "

    "... "

    Thẻ hội viên?

    Lâm Du Du 囧.

    * * * Thẻ hội viên.. tình báo vô dụng, vì cái gì không nói cho cô biết muốn vào cửa phải có thẻ hội viên a..

    " Xin lỗi, em không có thẻ hội viên.. "Cô xấu hổ," Em là tới tìm người, xin hỏi bắt buộc phải có thẻ hội viên mới có thể đi vào ạ? "

    Nhân viên khó xử," Đúng vậy, chúng ta chỉ mở cửa cho hội viên thôi a. Em gọi thử người em muốn tìm đang ở đâu, có thể ra trước cửa gặp em hay không? "

    " Chỉ là.. "

    Hai người đang nói chuyện thì thấy một nam nhân cao lớn đi ra, tây trang phẳng phiu, sắc mặt lạnh lùng.

    " Tiếu tổng. "thái độ nhân viên cung cung kính kính.

    Tiếu Trì gật đầu, dư quang đảo qua, liền chú ý thấy cô.

    "..."

    Hắn híp mắt, ngón trỏ vô ý thức cọ xát.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...