Xuyên Không Chỉ Một Thế Giới - Orochi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Orochi, 20 Tháng bảy 2021.

  1. Orochi Orochi

    Bài viết:
    29
    Chương 10: TG2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng. Những tia nắng ấm áp lọt qua khe cửa sổ khẽ chiếu vào gương mặt người con gái đang say giấc.

    Dường như cảm nhận được ánh sáng, cảm nhận được tia ấm áp, người con gái ấy khẽ tỉnh dậy, bước xuống giường mà gương mặt vẫn còn ngái ngủ.

    Mà cũng chịu thôi. Tại vì hôm nay đúng 6.00 là cô phải có mặt ở đoàn phim rồi.

    Với tư cách là một trong những vai chính của "Nhan.", cô buộc phải có mặt ở buổi họp báo khai máy.

    Từ giờ trở đi, cô sẽ không còn là một vai phụ mờ nhạt ít đất diễn nữa. Nên có vẻ những tháng ngày bận rộn cũng sắp bắt đầu rồi đây.

    * * *

    "Xin chào mừng mọi người đã đến buổi họp báo này."

    "Như mọi người đã biết thì đây chính là buổi họp báo khai máy cho đứa con tinh thần của tôi," Nhan "."

    "Và mọi người thấy đấy, đứng trước mặt mọi người là các diễn viên chính của bộ phim này."

    * * *

    Cứ như vậy, buổi họp báo đã diễn ra tốt đẹp.

    Tên tuổi của cô cũng được biết đến nhiều hơn. Thì dù sao cũng là một trong các diễn viên chính của "Nhan." mà.

    Cái tên "Hạ Kiều" từ vô danh liền trở nên nổi tiếng.

    Còn Tống Ngưng, mãi mãi chỉ là cái bóng sau lưng Hạ Kiều, mãi mãi chỉ là cái tên vô danh mà thôi.

    Mãi mãi.

    "Thôi không nghĩ nữa. Ngủ sớm dậy sớm để mai còn đến đoàn phim."

    Nghĩ vậy, Tống Ngưng khẽ nhắm mắt lại. Nhắm mắt để chìm vào giấc ngủ.

    * * *

    4.30 phút, khi trời vẫn còn vương vấn chút sắc đêm như luyến tiếc thì bóng hình người con gái đã ở đó từ lúc nào.

    Bởi vì kể từ hôm nay trở đi, cô sẽ phải tập thói quen dây sớm.

    "Hôm nay có lẽ sẽ là một ngày bận rộn đây. Hầy."

    "Hạo Phong à, em nhớ anh quá."

    "Nếu anh còn sống thì tốt rồi. Em sẽ không.. sẽ không còn phải một mình như vầy nữa."

    Thanh âm người con gái khẽ vang lên. Một thanh âm thật buồn. Cô nhớ Hạo Phong của cô quá. Nhớ rất nhiều.

    "Hầy. Mình lại yếu đuối nữa rồi."

    Lại mềm yếu, lại trở về cái dạng yếu đuối mà cô ghét này. Chính vì cái sự mềm yếu của bản thân mà Tiểu Xuân đã không còn. Ha. Bây giờ cô lấy tư cách gì mà yếu đuối đây?

    "Hạo Phong à, có lẽ đây là lần cuối cùng em nói chuyện với anh, gọi anh như vậy."

    "Bởi vì mỗi lần nói chuyện với anh, ngay cả khi bất giác nhớ tới anh, em lại trở nên mềm yếu."

    "Và em ghét phải trở về cái dạng yếu đuối này. Rất ghét."

    "Vậy nên từ giờ em sẽ không nhớ tới anh nữa đâu. Và lần này sẽ là lần cuối cùng, lần cuối cùng em nói chuyện với anh."

    "Mà nói chuyện với anh vô vị thật đấy, nói mãi rồi mà chẳng hồi đáp lại câu nào."

    "Em nhớ anh đã từng hỏi rằng em có tin rằng thiên đường tồn tại không, và em đã trả lời là có."

    "Anh biết không, những lời lúc đó thật ra là nói dối hết đó. Em nói vậy chỉ để công lược anh thôi. Anh có giận em không?"

    "Nhưng mà anh không biết đâu, nếu có thể, em rất muốn thiên đường có tồn tại. Bởi vì nếu nó tồn tại, một người ấm áp như anh chắc chắn sẽ được len thiên đường. Chắc chắn."

    "Nhưng đó chỉ là ước muốn viển vông thôi đúng không?"

    "Bởi vì nếu thiên đường thật sự tồn tại, em sẽ không phải đau khổ, và em cũng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp một thiên thần như là anh."

    "Thực sự em rất muốn nói với anh một câu mà chưa có cơ hội, nói đúng hơn là chưa có đủ can đảm để nói."

    "Gặp được anh, em rất vui."

    "Gặp được anh, cũng là điều may mắn nhất mà em có được."

    "Còn bây giờ, tạm biệt."

    Thanh âm người con gái một lần nữa vang lên. Nhưng lần này, không phải mang vẻ đau thương như trước nữa mà trở nên thật lạnh lùng, băng lãnh.

    Là cô đã cố gồng mình để trở nên lạnh lùng như vậy sao?

    Câu trả lời chỉ có cô mới biết.

    "Những giọt nước mắt yếu đuối này, tạm biệt."

    "Và tốt nhất là đừng nên xuất hiện thêm lần nào nữa."

    Tống Ngưng vừa nói vừa đưa tay lên quệt đi những giọt nước mắt còn vương trên khoé mắt.

    "Tiểu Xuân, Hạo Phong, hai người yên tâm. Tôi sẽ sống tốt, sống thật hạnh phúc."

    * * *

    "Công nhận nguyên chủ cũng không đến nỗi nào. Rất xinh."

    Tống Ngưng vừa chải tóc vừa cảm thán. Quả thật, dù chỉ là nhân vật quần chúng nhưng nhan sắc của nguyên chủ phải sánh với các ngôi sao hạng A ý chứ. Mà cũng dễ hiểu thôi. Bởi vì dù sao thì nguyên chủ cũng là nhị tiểu thư của Hạ gia, là con ruột của Hạ Thiên, gia chủ của Hạ gia nên ít nhiều gì cũng phải được thừa hưởng "một chút gen vượt trội" của ông ta.

    Với nhan sắc này, quá trình công lược nam chính chắc chắn sẽ dễ hơn vài phần, cho dù nam chính có là người không coi trọng ngoại hình đi nữa.

    Nhưng dù sao so với bình thường hay xấu xí, xinh đẹp vẫn tốt hơn.

    * * *

    Chải đầu xong, Tống Ngưng đứng dậy chuẩn bị đi đến đoàn làm phim.

    Kế hoạch cũng giống như lần trước, đến sớm để có cơ hội nói chuyện cùng nam chính. Nhưng lần này có lẽ nên muộn hơn nam chính vài phút.

    Bây giờ là 6.00 đúng, đi bộ đến đấy mất khoảng 40 phút. Vẫn kịp, vẫn có cơ hội gặp nam chính.

    Nghĩ vậy, Tống Ngưng đi đến đoàn phim luôn.

    * * *

    "Hôm nay sẽ là một cách công lược hoàn toàn mới." Tống Ngưng nở một nụ cười quỷ dị.

    Một cách công lược mới, hơn nữa, là công lược với đúng tính cách thật của mình.

    * * *

    40 phút sau, Tống Ngưng đã có mặt ở đoàn làm phim, đúng như dự tính.

    Cô khẽ đảo mắt một vòng tìm kiếm hình bóng của nam chính. Có vẻ anh ta đang đi một vòng quanh đoàn làm phim.

    Thấy vậy, Tống Ngưng liền đi về phía ngược lại. Đến gắng một gốc cây, cô nhẹ nhàng ngồi xuống, nhắm đôi mắt lại.

    Cô cứ nhắm mắt như vậy. Một phút. Hai phút.. Mãi cho đến khi một giọng nói vang lên.

    "Hạ Kiều. Hạ Kiều. Hạ Kiều."

    Nghe đến đây, Tống Ngưng khẽ nhíu mày. Đâu cần phải gọi lắm thế làm gì?

    "Ồn quá." Thanh âm trong trẻo khẽ vang lên. Nhưng sao thanh âm này lại lạnh lùng đến vây?

    "À. Anh xin lỗi. Đáng lẽ anh không nên làm phiền em nghỉ ngơi như vậy." Trần Vũ lúc đầu thoáng chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cách cư xử của cô như vậy, nhưng một giây sau, sự ngạc nhiên ấy biến mất, thay vào đó là sự hối lỗi.

    "Nếu anh đã biết là tôi đang nghỉ ngơi như vậy thì lúc đầu đừng nên làm phiền chứ?"

    "Hì. Anh xin lỗi. Nhưng mà Hạ Kiều, sao hôm nay em lạ vậy?"

    Đôi mắt Tống Ngưng hơi nheo lại như đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.

    "Mà hình như anh là Trần Vũ đúng không?"

    Trần Vũ khi nghe vậy thì đôi mắt không giấu nổi ngạc nhiên.

    "Hạ Kiều, rốt cuộc thì hôm nay em bị làm sao vậy?"

    "Ồn quá. Tóm lại là anh có phải Trần Vũ không?"

    "Ừ thì đúng nhưng mà.."

    "Ồ. Đúng là ảnh đế Trần Vũ rồi. Nhưng nhìn kĩ lại thì cũng bình thường thôi. Sao con bé kia lại sứ u mê anh thi nhỉ? Hay là do sự việc lần đó?"

    Trần Vũ lúc này càng nghe càng rối lão. Con bé kia? U mê anh? Sự việc lần đó? Rốt cuộc là cái khỉ gì a?

    "Hạ Kiều, rốt cuộc thì em bị làm sao vậy?"

    "Đã nói là ồn. Hơn nữa, tôi không phải con bé ngốc kia. Tôi là Tống Ngưng. Đừng gọi tôi bằng cái tên của con bé kia."

    "Khoan đã Hạ Kiều, em đang nói linh tinh cái gì vậy? Tống Ngưng là ai?"

    "Ha. Đúng là nực cười mà. Cùng là một người mà kẻ thì được sống thoải mái, kẻ thì luôn phải sống trong bóng tối. Còn anh, nghe cho kĩ đây, tên tôi là Tống Ngưng, không phải Hạ Kiều. Nên đừng gọi tôi bằng cái tên của con bé vô dụng đó."

    "Nhìn cái mặt anh kìa. Đúng là ngu ngốc. Tôi nói đến vậy rồi mà anh còn chưa hiểu. Tôi chính là nhân cách thứ hai của Hạ Kiều. Kẻ luôn phải sống trong bóng tối, chính là tôi."

    "Nhân cách thứ hai của Hạ Kiều?" Trần Vũ mãi mới load được kịp những gì mình vừa nghe. Anh hỏi lại, ngạc nhiên không tin nổi những gì mình vừa nghe.

    "Vẫn chưa hiểu hả? Hay là không tin được. Nhưng tôi cũng chẳng mượn anh phải tin. Còn giờ thì phắn ra cho tôi ngủ."
     
    trangduong0932chiqudoll thích bài này.
  2. Orochi Orochi

    Bài viết:
    29
    Chương 11: TG2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sao anh còn chưa đi?" Tống Ngưng lạnh giọng.

    "Nếu cô thực sự là nhân cách thứ hai của Hạ Kiều, vậy Hạ Kiều bây giờ đang ở đâu?"

    "Ở trong tâm trí tôi chứ ở đâu? Hỏi ngu."

    "Vậy là em ấy không sao?"

    "Ừ. Không sao. Có tôi thì nó có chuyện gì được chứ? Hơn nữa, anh mà không đi thì không sao cũng thành có sao đấy."

    Trần Vũ đang định đi thì hơi khựng lại.

    "Tại sao tôi không đi lại thành có sao?"

    "Hầy. Sao anh dai như đỉa thế nhỉ? Vậy để tôi nói cho anh nghe. Hôm Qua, Vì Háo Hức, nên con nhỏ đó đã đọc kịch bản đến một giờ đêm đấy. Sáng nay đến khi không dậy nổi thì lại dừa hết cho tôi. Anh có biết là tôi mệt lắm rồi không? Nên làm ơn đi đi, đi đi để tôi còn chợp mắt cái đã. Nha. Coi như là tôi cầu xin anh đó."

    Trần Vũ nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm. Hạ Kiều không sao, vậy là tốt rồi.

    * * *

    Tuy nhiên..

    Chưa đầy 15 phút sau..

    "Các diễn viên chuẩn bị vào vị trí."

    Tống Ngưng dùng đôi mắt ai oán nhìn Trần Vũ. Vì mải nói chuyện với anh ta nên thời gian ngủ của cô đã mất hết rồi.

    Còn Trần Vũ khi nhìn thấy ánh mắt của cô như vậy thì chỉ biết cười trừ. Xem ra nhân cách thứ hai của Hạ Kiều này, không có mấy thiện cảm với anh thì phải.

    * * *

    "Cảnh Cao hoàng hậu.."

    "Cắt. Tốt."

    "Tiếp theo, cảnh Cao hoàng hậu, hoàng thượng, và Diệp Lan ở buổi tuyển tú."

    "Action."

    "Đại tiểu thư phủ Liên gia, Liên Hạ."

    "Một ngày chắc ngươi phải ăn đến năm bữa đấy nhỉ?"

    Thấy sắc mặt của Liên Hạ vẫn ngơ ngác như vậy, Diệp Lan bổ sung thêm, trong giọng nói tỏ rõ phần khinh miệt.

    "Ngu ngốc. Hoàng thượng là chê ngươi béo đấy."

    "Cắt. Diễn rất tốt."

    * * *

    Tống Ngưng khi nghe thấy từ cắt kia thì lòng vui thêm mấy phần. Thật sự là quá mệt rồi. Hôm qua vì để diễn cho tốt mà cô phải thức cả đêm luôn đấy. Dù là trước mặt nam chính là đang diễn nhưng để cho thêm phần chân thật mà cô đã thức trắng thật luôn.

    Cái này liệu có gọi là phim giả sự việc thật không nhỉ?

    Mà kệ đi, thật hay giả cũng được. Giờ phải tranh thủ chợp mắt cái đã.

    * * *

    Về phần Trần Vũ, khi diễn xong chẳng hiểu vì lí do gì mà đôi mắt anh không tự chủ được mà hướng về phía người con gái đang mệt mọi nhắm mắt kia. Xem ra là mệt thật rồi.

    Hầy. Suy cho cùng cũng tại anh cả. Tốt hơn hết là không nên làm phiền người ta nghỉ ngơi.

    Nhưng mà anh phải công nhận một điều. Bất kể là Hạ Kiều hay Tống Ngưng, tràn đầy năng lượng hay mệt mỏi, nếu xét về khoản diễn xuất, cô không bao giờ khiến người ta thất vọng.

    Dù mệt thì vẫn cố diễn cho tốt phần mình. Nghĩ đến đây, trong một khoảnh khắc, anh lại nhớ về mình lúc còn bắt đầu sự nghiệp. Cũng giống như cô vậy, anh luôn cố gắng hoàn thành các vai diễn của mình một cách tốt nhất có thể.

    Và trong bất giác, trên gương mặt anh nở một nụ cười. Không ôn nhu, dịu dàng, càng không phải dành cho người mà mình yêu nhưng lại ấm áp đến lạ.

    Phải chăng ngay lúc này độ hảo cảm của anh cũng tăng lên mấy phần?

    Ai biết.

    * * *

    "Cắt. Diễn rất tốt."

    "Cả cô nữa Hạ Kiều, cô diễn tốt hơn tôi tưởng đó. Số lần NG bằng không. Thật đáng kinh ngạc."

    "Cảm ơn đạo diễn."

    "Không có gì. Mà tôi thấy cô mệt mỏi lắm rồi đấy. Cô có thể về được rồi, dù gì thì phân cảnh của Diệp Lan cũng hết rồi."

    Nghe thấy lời này, Tống Ngưng mừng như bắt được vàng. Cô quả thực đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Quả thực là hạnh phúc quá đi. Hạnh phúc đến nỗi, trên gương mặt mệt mọi kia bất giác nở một nụ cười rạng rỡ, dù có vài phần ngốc nghếch.

    * * *

    7.00 tối.

    Tại nhà.

    Sau khi ăn cùng làm một vài việc lặt vặt, Tống Ngưng đã có mặt trên chiếc giường thân yêu, đôi mắt nặng trĩu từ sáng đến giờ đã có thể yên tâm nhắm lại, khuôn mặt mang đầy sự thỏa mãn. Cuối cùng cô đã có thể về nhà rồi. Hôm nay nhất định phải ngủ bù, bù cho cả phần hôm qua.

    Mịa nó thật chứ, số lần NG của cô đã bằng không rồi mà quay vẫn lâu như vậy. Đến tận 6.00.

    Quả thật là mệt chết cô rồi.

    Nhưng trước khi ngủ vẫn nên biết được thành quả hôm nay của mình đã chứ nhỉ?

    "Hệ thống. Độ hảo cảm nam chính?"

    "Vâng. Độ hảo cảm nam chính hiện 65%."

    "Ừ. Ngươi đi được rồi."

    * * *

    65%? Tăng có 15%? Hơi ít nhỉ?

    Nhưng mà không sao. Thời gian vẫn còn dài.

    Mà ngày mai nên gặp nam chính với thân phận Hạ Kiều hay Tống Ngưng nhỉ?

    Có lẽ nên là Hạ Kiều.

    Ừm. Nói sao đây ta. Đúng là trên thế giới này có bệnh đa nhân cách thật nhưng tuỳ tiện tin một người có đa nhân cách, có phải nam chính này quá ngốc rồi hay không?

    Nhưng mà ngốc vậy mới dễ thương, nhỉ?

    * * *

    Vậy là, sáng hôm sau Tống Ngưng đến đoàn phim với thân phận Hạ Kiều.

    Như lần đầu tiên gặp nam chính vậy, cô đến sớm hơn nam chính. Bởi vì nếu đến sau mà bắt chuyện thì không giống với tính cách của Hạ Kiều, mà cứ im lặng thì.. rất phí công dậy sớm đến sớm. Nên cách tốt nhất là cứ đến trước nam chính, chờ nam chính bắt chuyện với mình.

    Khoảng độ vài phút sau, tiếng động cơ ô tô vang lên. Chắc là nam chính rồi.

    Nghĩ vậy, Tống Ngưng nhắm mắt lại. Cô chính là Hạ Kiều.

    "Hạ Kiều."

    "Hả?" Hạ Kiều vôi quay lưng ra đằng sau. Là Trần Vũ.

    "Ảnh đế?"

    Nghe đến đây, Trần Vũ chợt khựng lại. Đôi mắt ngây thơ này, chất giọng ngọt ngào này, hơn nữa còn gọi anh là ảnh đế. Đây chính xác là Hạ Kiều rồi.

    "Em không sao chứ?"

    "Không sao? Em bị làm sao sao?"

    "À, không có gì." Trần Vũ vội đáp. Xem ra đến chính Hạ Kiều cũng không biết là mình có nhân cách thứ hai. Vậy có khi cũng tốt.

    * * *
     
    Orochimartrangduong0932 thích bài này.
  3. Orochi Orochi

    Bài viết:
    29
    Chương 12: TG2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quả thật trên đời này có nhiều thứ không biết vẫn tốt hơn. Biết rồi lại lo lắng, lại sợ hãi. Nên tốt nhất vẫn là không biết, vẫn là nên một Hạ Kiều ngây thơ có vài phần nhút nhát.

    "Mà sao anh để ý lúc nào em cũng chọn diễn vai phản diện hay vai quần chúng vậy?"

    "Về chuyện đó hả. Nói thật thì em cũng không rõ nữa. Chắc là cảm thấy thương họ đi. Sinh ra đã là một nhân vật phản diện, họ không được quyết định cuộc đời mình và cuối cùng phải nhận một cái chết thảm. Thật sự rất tội nghiệp."

    "Nhưng dù sao cũng chỉ là một nhân vật thôi mà."

    "Thì đó, vậy nên em mới nói là không rõ. Đơn giản chỉ là muốn thôi. Không phải anh cũng vậy sao? Trong" Khúc thánh ca. ", nhân vật mà anh diễn luôn là Trần Khải chứ không phải là Trần Vũ."

    "Ừ."

    "Hơn nữa, em thấy nhân vật Diệp Lan này rất đáng yêu."

    "Đáng yêu?"

    "Phải. Nhất là cái đoạn mà cô ấy nói chuyện với Chi Lan ấy. Hứ! Ta thấy còn không bằng rau hẹ. Rau hẹ ít ra còn ăn được."

    "Hì. Em diễn cũng giống thật đó."

    "Vâng."

    * * *

    Buổi quay phim cứ như vậy diễn ra. Cũng chẳng có gì đặc biệt cho lắm.

    "Cảnh tiếp theo. Diệp Lan cùng Chi Lan nói chuyện phiếm. Hạ Kiều và Vệ Nghi, hai cô chuẩn bị đi."

    "Action."

    Mở đầu là cảnh Diệp Lan đang ngồi vẽ gì đó rất chăm chú. Nhưng chỉ tầm một phút sau, cô ta vo nát bức tranh mình vừa kì công vẽ, vứt vào thùng rác bên cạnh. Thấy vậy, Chi Lan cũng ngạc nhiên hỏi.

    "Quý phi, sao người lại vứt bức tranh này đi. Nô tì thấy nó rất đẹp mà."

    "Hừ. Đẹp cái nỗi gì. Nhìn chẳng khác gì rau hẹ." Diệp Lan dùng vẻ mặt hờn dỗi nhìn người bên cạnh.

    "Nhưng mà Quý phi, đây là loài hoa mà Hiền phi thích nhất đó. Hoa mộc lan, tượng trưng cho người quân tử."

    "Hứ. Ta nghĩ lại rồi. Thứ này còn không bằng rau hẹ. Rau hẹ ít ra còn ăn được."

    "Cắt. Tốt."

    * * *

    "Diễn tốt lắm."

    Tống Ngưng đang ngồi nghỉ thì có cảm giác cái gì lành lạnh áp vào má mình. Thì ra là ảnh đế, anh ta đưa nước cho cô.

    "Vâng. Em cảm ơn."

    "Có gì đâu. Mà bây giờ thì anh hiểu tại sao em lại chọn vai diễn Diệp Lan rồi."

    "Đúng vậy đó. Anh thấy chưa. Người có thể thốt lên câu nói như vậy làm sao là người xấu được. Chắc chắn là Diệp Lan có nỗi khổ gì thôi."

    "Ừ. Là người tốt."

    Trần Vũ nghe vậy thì chỉ biết cười trừ. Công nhận cách đánh giá người tốt của cô gái này lạ thật.

    * * *

    Tối.

    Vẫn như mọi khi, Tống Ngưng thong thả nằm trên giường, ung dung mở miệng.

    "Hệ thống. Hảo cảm nam chính."

    "Vâng. Hảo cảm nam chính hiện giờ: 75%."

    "Ừ. Được rồi. Ngươi đi đi."

    Được có 10% thôi à? Không sao, cô vẫn còn con át chủ bài. Không vội.

    "Mà hệ thống?"

    "Kí chủ có gì cần sai bảo?"

    "Nam chính ưu tú vậy mà sao ta không thấy ai bám dính hết?"

    "À, vì đây là thế giới đầu, được thiết lập dễ dàng cho người chơi mà. Không có tình địch, cũng không có vai ác cản trở kí chủ."

    "Nghĩa là những thế giới sau khả năng sẽ có?"

    "Cái này thì.."

    "Thôi ta biết rồi, ngươi đi đi."

    "Vâng."

    * * *

    "Nam chính à, sáng nay, ta nhất định sẽ khiến ngươi yêu ta."

    * * *

    "Trần Vũ."

    Tống Ngưng lạnh lùng lên tiếng. Không to nhưng đủ chắc chắn rằng người kia có thể nghe thấy.

    "Hạ Kiều. Có gì.."

    Trần Vũ sau khi nghe thấy thanh âm quen thuộc kia trong lòng đột nhiên dâng lên một niềm vui khó tả. Là thanh âm của Hạ Kiều. Vẫn là thanh âm trong trẻo ấy, thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Nhưng vừa quay người lại thì anh bỗng nhận ra một sự khác lạ rõ rệt. Vẫn là con người ấy nhưng dáng vẻ băng lãnh này, giọng nói lạnh lùng vừa nãy. Đây đâu phải là Hạ Kiều?

    "Cô.. có phải Hạ Kiều không?" Trần Vũ nghi hoặc hỏi.

    "Không. Tôi là Tống Ngưng. Và tôi có chuyện muốn nói với anh, không biết anh có rảnh không?"

    "Là chuyện gì?"

    "Nhanh lắm. Tầm hai phút thôi. Sẽ không tốn nhiều thời gian của anh."

    "Ừ."

    "Tôi vào thẳng vấn đề luôn. Hạ Kiều con bé đó thích, à không, phải nói chính xác là yêu anh. Vậy nên tốt nhất nếu anh không đáp lại tình cảm cho nó được thì lạnh nhạt với nó một chút. Đừng có suốt ngày nói chuyện với nó như vậy làm nó ôm mộng tưởng. Đến khi ấy buông bỏ sẽ rất khó." Tống Ngưng nói liền một mạch mà không để ý tới sắc mặt người bên cạnh. Thanh âm cô, vẫn lạnh lùng như vậy. Một chút dịu dàng ấm áp cũng không có.

    "Yêu tôi? Sao có thể?" Trần Vũ đưa ánh mắt có phần khó tin về phía người bên cạnh. Hạ Kiều yêu anh? Thật hay giả vậy? Nhưng sao khi nghe điều này anh lại cảm thấy hơi vui nhỉ?

    "Sao lại không thể?"

    "Thì tại vì.."

    "Tại vì sao? Không nói được à? Hầy. Con bé ngốc đó đơn phương anh hơn mười năm rồi nhưng lại không đủ can đảm để nói ra tình cảm của mình. Nên anh có thương nó thì dứt khoát với nó một chút."

    "Nhưng tại sao lại yêu tôi chứ? Tôi.."

    "Cái đấy thì anh cần biết để làm gì? Biết rồi thì cũng có đáp lại được tình cảm cho nó đâu?"

    "Sao cô chắc chắn rằng tôi không đáp lại được tình cảm cho em ấy?"

    "Vậy nghĩa là anh đáp lại được?"

    "Tôi.."

    "Đó. Vậy nên tốt nhất là dứt khoát đi, đừng cho nó bất kì mộng tưởng nào cả. Tôi biết anh là một người tốt, nhưng nhiều lúc nên tốt hay tử tế đúng chỗ. Nếu không sẽ chỉ mang lại đau khổ cho người ta. Anh hiểu lời tôi nói gì mà, đúng không?"

    * * *

    Lòng tốt hay sự tử tế nếu không đúng chỗ sẽ chỉ mang lại đau khổ.

    Suốt từ lúc về, Trần Vũ cứ nghĩ đến câu nói của Tống Ngưng.

    Hạ Kiều yêu anh, và quả thực anh không đáp lại được tình cảm cho cô ấy, đúng như lời Tống Ngưng nói. Bởi vì người anh yêu hiện giờ là Vệ Bảo.

    Vậy nên lựa chọn tốt nhất bây giờ là nên dứt khoát với Hạ Kiều sao?

    Biết là vậy sẽ tốt cho cô ấy hơn nhưng tại sao anh lại không muốn nhỉ? Không muốn như vậy một chút nào hết. Bởi vì nếu như vậy, tình yêu mà Hạ Kiều dành cho anh sẽ dần phai nhạt theo thời gian. Có phải vậy không?

    * * *

    Quay lại bên phía Tống Ngưng, vẫn là dáng vẻ ung dung ấy, một chút cũng không thay đổi.

    "Hệ thống, độ hảo cảm nam chính?"

    "Vâng. Độ hảo cảm nam chính hiện 85%."

    "Ừ. Ngươi đi được rồi."

    Tăng mười phần trăm à? Cũng không tệ. Chỉ còn mười lăm phần trăm hảo cảm cuối cùng thôi. Tuy nhiên, càng về cuối, độ hảo cảm càng khó lấy, đúng không?
     
    Orochimartrangduong0932 thích bài này.
  4. Orochi Orochi

    Bài viết:
    29
    Chương 13: TG2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tròn một năm kể từ khi Tống Ngưng bắt đầu nhiệm vụ.

    Một năm dài đằng đẵng, một năm với biết bao kỉ niệm.

    Nhưng mà, liệu có ai ngờ tới được, một năm ba trăm sáu mươi năm ngày ấy, ở thế giới thực mới chỉ là một ngày.

    Cơ mà hình như đây cũng chẳng phải vấn đề đáng được quan tâm cho lắm.

    Người con gái đang nở một nụ cười rạng rỡ. Dưới ánh nắng dịu dàng của buổi sáng, nụ cười ấy càng trở nên lung linh đến kì lạ.

    Khoảng độ nửa tiếng sau, tiếng bước chân dừng lại. Người con gái đã đến đoàn làm phim. Cô cố hít một hơi sâu nhất có thể:

    "Trần Vũ." Thanh âm người con gái khẽ vang. Tuy có đôi phần hồi hộp nhưng vẫn là thanh âm trong trẻo, tạo cho người nghe cảm giác dễ chịu ấy.

    "Hạ Kiều?" Trần Vũ vui vẻ đáp. Mặc dù không chắc người vừa gọi mình có phải Hạ Kiều nhưng nghe thấy thanh âm trong trẻo êm dịu ấy, anh lại cảm thấy vui đến kì lạ.

    "Đến đúng lúc lắm, anh đang có chuyện muốn nhờ em."

    "Vâng. Có chuyện gì ạ?"

    "Thực ra thì, chiều nay, khi đóng phim xong em có rảnh không?"

    "Ừm. Chắc là có. Mà có chuyện gì sao anh?"

    "Ừ. Anh muốn hẹn em đi chơi chút."

    "Vâng. Em thì lúc nào cũng rảnh." Hạ Kiều nở một nụ cười rạng rỡ. Thử hỏi xem trên đời này còn ai may mắn như cô không? Được ido, cũng là người mình yêu hẹn đi chơi. Quả thực là hạnh phúc quá đi thôi.

    "Ừ." Trần Vũ vừa nói vừa gật đầu. Xem nụ cười ngốc kia kìa, hầy, có vẻ là thích anh thật rồi.

    Vì vậy, anh càng không thể để cho Hạ Kiều đau khổ được. Vẫn nên dứt khoát thì hơn thì hơn. Đúng như lời của Tống Ngưng nói vậy:

    "Sự tốt bụng hay tử tế nếu không đặt đúng chỗ sẽ chỉ gây đau khổ cho người khác mà thôi."

    Đằng nào cũng đau khổ, chết tâm, thà rằng để cái đau khổ ấy diễn ra trước còn tốt hơn. Trong tình yêu là vậy, càng lún vào sâu thì càng khó bước ra. Vậy nên lúc còn lún chưa sâu, hãy cố gắng hết sức để thoát ra. Để đến lúc lún sâu lắm rồi, muốn thoát ra là điều không thể.

    * * *

    Một ngày bình thường cứ thế trôi qua. Chỉ là, hôm nay sẽ đặc biệt hơn một chút.

    "Hạ Kiều, bên này." Trần Vũ vừa nói vừa giơ tay lên cao vẫy, để làm dấu cho Hạ Kiều.

    "Vâng. Em tới liền."

    Hạ Kiều vừa nói vừa chạy vè phía Trần Vũ. Trên môi nở một nụ cười rạng rỡ. Chỉ là, cô sẽ không ngờ tới, nụ cười rạng rỡ ấy, chỉ ít phút sau sẽ giập tắt hoàn toàn. Và thay vào đó, là những giọt nước mắt.

    "Anh hỏi này, bình thường con gái bọn em sẽ thích đi chơi những đâu?"

    "Ừm. Mỗi người có một tính cách khác nhau mà. Nhưng mà riêng em thì thích đến những nơi cao nhất có thể."

    "Nơi cao nhất? Nhưng tại sao?" Trần Vũ thắc mắc.

    "Ai mà biết. Có lẽ, ừm, chắc là một thói quen đi." Hạ Kiều nở một nụ cười buồn. Một thói quen, và đồng thời cũng là, một quá khứ đau khổ.

    Trần Vũ nhìn thấy nụ cười buồn kia thì cũng thôi không hỏi nữa. Hai người cứ như vậy liền im lặng. Một lúc lâu. Cuối cùng, Hạ Kiều là người mở lời trước:

    "Mà sao anh lại hỏi chuyện này?"

    "À đúng rồi, suýt quên mất chuyện chính. Thực ra thì anh đang yêu thầm một cô gái. Anh muốn chuẩn bị cho cô ấy một buổi hẹn hò thật hoàn hảo nhưng lại không biết phải làm thế nào. Em cũng là con gái mà, nên thử nghĩ hộ an xem con gái thường thích những thứ thế nào."

    Nghe đến đây, Hạ Kiều thoáng chốc khựng lại. Thì ra là vậy, thì ra Trần Vũ chỉ vì một cô gái mà mới tìm đến cô. Vậy mà cô cứ ảo tưởng, cứ ôm mộng. Thật nực cười mà. Đáng lẽ cô phải đoán ra điều này từ sớm hơn mới phải chứ? Bởi vốn dĩ, người như cô, sự tồn tại cũng là một sai lầm rồi chứ đừng nói là được yêu thương.

    Ha. Ngay từ đầu cô đã như một con hề chạy theo thứ tình cảm vốn không hề tồn tại đó. Đúng là ngủ ngốc mà. Cũng may là chưa thổ lộ tình cảm của mình, chứ không, thật không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.

    "Lòng tham vô đáy.", câu nói này quả thực rất đúng mà. Con người chính là vậy, không bao giờ hài lòng với những thứ mình đang có. Lúc trước cô luôn phải sống trong đau khổ, bị đánh đập, chỉ mong có ngày được thoát ra. Rồi khi có đủ dũng khí để chạy chốn thì sao? Lại mơ tưởng, mơ tưởng được gặp lại cái người gọi là ân nhân, cái người mà cô luôn thầm yêu. Rồi thật nực cười thay, khi đã gặp được rồi, lại còn may mắn được gần gũi với người đó, cô lại muốn người ta yêu mình.

    Rốt cuộc thì, lòng tham của cô đúng là không có đáy mà. Thật đáng khinh nhỉ?

    * * *

    Về phía Trần Vũ, quả thực khi nghe Tống Ngưng nói Hạ Kiều thích anh, anh vẫn không thể tin nổi. Khi nhìn thấy Hạ Kiều nở một nụ cười rạng rỡ khi anh hẹn, anh cũng chưa dám tin. Nhưng có lẽ qua sự việc lần này, qua ánh mắt vô hồn ảm đạm kia cũng đủ để chứng minh rồi nhỉ? Hạ Kiều thích anh, hoặc có thể là yêu anh.

    Chỉ là, anh không ngờ tới một điều. Khi nhìn vào đôi mắt ảm đạm kia của cô, lòng anh rất đau, vừa đau lại vừa khó chịu.

    Chẳng lẽ anh cũng thích Hạ Kiều sao?

    Ha. Một người đán ông lại liền một lúc thích hai người con gái. Thật tệ hại mà.

    * * *

    "Xin lỗi, Tống Ngưng. Nhưng có vẻ tôi không làm theo lời cô nói được rồi."

    "Tôi thích Hạ Kiều. Vậy nên, tôi có thể đáp lại tình cảm của em ấy."

    * * *

    "Hì. Coi cái mặt em ngây ngốc ra kìa. Cô gái mà anh yêu thầm chính là em kia mà."

    Trần Vũ vừa nói vừa khẽ cười. Anh không biết sau này sẽ phải đối mặt thế nào với tình cảm của bản thân nữa. Nhưng mà anh biết một điều, nhìn thấy Hạ Kiều với anh mắt ảm đạm vừa nãy, lòng anh, thật sự rất khó chịu. Vậy nên cứ thuận theo trái tim mình nhỉ? Làm theo sự mách bảo của con tim. Cả một sự nghiệp theo đuổi ước mơ ảnh đế anh đã làm theo lí trí nhiều lắm rồi. Anh cũng đã mệt lắm rồi.

    Vậy nên, cho phép anh, làm theo con tim đi, chỉ một lần thôi.

    "Hả?" Hạ Kiều ngây ngốc trước câu nói vừa nãy. Trần Vũ vừa mới nói gì? Nói người con gái anh ấy yêu.. là cô. Là thật hay mơ vậy? Nhưng nếu đây thực sự là mơ, cô nguyện sống trong giấc mơ, sống trong ảo tưởng này cả đời, nếu được.

    Bởi dù gì thì, ở trong giấc mơ này, cô vẫn còn cảm nhận được hạnh phúc. Như thế là đủ lắm rồi.

    * * *

    "Coi cái mặt em kìa. Đây là thật, là hiện thực, không phải giấc mơ. Anh thực sự thích em."

    "Hả? Nhưng sao anh biết.." Hạ Kiều hỏi lại, thanh âm vừa chứa đựng sự ngạc nhiên nhưng cũng không kém phần xấu hổ.

    "Hì. Nó hiện hết lên mặt em rồi kia kìa. Nhưng hình như em chưa chuẩn bị tinh thần để chấp nhận nhỉ? Vậy thôi mai gặp rồi cho anh biết luôn câu trả lời nhé."

    * * *
     
    Orochimartrangduong0932 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng mười 2021
  5. Orochi Orochi

    Bài viết:
    29
    Chương 14: TG2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hì. Nó hiện lên hết trên mặt em rồi kìa."

    Bùm. Hạ Kiều mặt đã đỏ nay càng đỏ hơn. Ảnh đế nói yêu cô là thật phải không? Cô không nằm mơ chứ? Hơn nữa, hiện lên hết trên mặt là sao? Mặt cô biểu hiện rõ vậy ư?

    * * *

    "Hệ thống.. hảo cảm nam chính."

    "Vâng. Hảo cảm nam chính hiên 90%."

    "Ừ."

    * * *

    "Trần Vũ à, một ảnh đế như anh sao lại ngu ngốc thế nhỉ?"

    "Hầy. Cũng khó trách. Vì đây là thế giới đầu mà. Logic, tâm lí nhân vật tất cả đều không tự nhiên."

    "Mà dù sao thì, mình vẫn nên cảm ơn cái không tự nhiên ấy nhỉ?"

    "Cảm ơn. Trần Vũ à, ta thực sự rất cảm ơn sự ngủ ngốc cùng cái sự không đào hoa của ngươi đấy. Nếu không thì quá trình công lược của ta hẳn là sẽ rất mệt."

    "Hơn nữa, có lẽ ngày mai nên công lược với thân phận là Tống Ngưng nhỉ?"

    * * *

    "Trần Vũ."

    Thanh âm người con gái vang lên. Đủ lạnh lùng, đủ lạnh lẽo vô cảm, nhưng có lẽ cũng đủ quen thuộc, đủ quen thuộc để biết chủ nhân của thanh âm ấy là ai.

    "Tống Ngưng?" Trần Vũ nhìn người con gái đối diện mà không kém phần nghi hoặc. Vẫn là gương mặt quen thuộc kia nhưng chắc chắn rằng, đây không phải Hạ Kiều Bởi một Hạ Kiều ngây thơ đáng yêu không thể có dáng vẻ băng lãnh này.

    "Ồ. Ngạc nhiên thật. Hôm nay anh lại nói đúng tên tôi cơ đấy."

    "Hạ Kiều sao rồi?"

    "Còn sao nữa, đang nghỉ ngơi chứ sao. Yên tâm, nó thì làm sao mà xảy ra chuyện gì được cơ chứ. Có tôi ở bên cạnh mà. Chỉ là, hình như anh coi lời tôi nói là gió thoảng qua tai nhỉ?"

    Tống Ngưng lại một lần nữa lên tiếng. So với thanh âm lúc nãy, thanh âm cô giờ đây càng trở lên đáng sợ, bởi nó đã có thêm sự hiện diện một thứ: Sát khí. Thứ sát khí đủ mạnh để làm đối phương không rét mà run.

    "Cô.."

    Thoáng thấy người đối diện "không rét mà run" như vậy, Tống Ngưng cũng vội thu lại sát khí.

    "Con bé đó đã chịu rất nhiều đau khổ rồi, liệu thứ tình cảm rác rưởi của anh có làm lành được trái tim nó? Anh muôn qua lại với nó, được thôi, tôi chấp nhận. Nhưng mà, nếu một ngày nào đó anh bỏ rơi nó, làm nó đau khổ thì đừng trách tôi độc ác. Nên nhớ tôi không phải một con người lương thiện hay mềm yếu như con bé ngốc đó đâu."

    Nói xong, Tống Ngưng cũng quay đầu rời đi. Mục đích cô đến đây hôm nay, chỉ đơn giản là cảnh cáo. Ngoài ra cũng không có ý gì khác. Vậy nên cảnh cáo xong cũng là hết việc của cô rồi. Hên là hôm nay cũng chẳng có cảnh quay của cô, chư không thì..

    "Oáp."

    Cô không chắc mình có thể diễn tốt được.

    "Khoan đã."

    Nghe thấy tiếng Trần Vũ, Tống Ngưng nhíu mày khó chịu. Cô buồn ngủ lắm rồi đó, được không? Còn khoan đã cái đếch gì nữa?

    "Gì nữa?"

    "Cô có thể cho tôi biết mọi thông tin về Hạ Kiều không? Bao gồm cả việc tại sao Hạ Kiều lại thích tôi."

    "Anh đang yêu cầu ai đấy?" Tống Ngưng lạnh giọng. Phải biết rằng, trên đời này, Tống Ngưng cô ghét nhất là bị người khác điều khiển hay ra lệnh.

    "À.. Tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn biết tại sao.."

    "Dừng. Tôi biết anh không có ý đó, chỉ là tôi ghét cái giọng điệu như ra lệnh cho người khác của anh thôi."

    "À, ra vậy. Vậy cô có thể nói cho tôi biết không?"

    "Được thôi."

    "Thật không. Cảm ơn cô."

    "Cũng không có gì. Nhìn anh vui như vậy xem ra là thực sự muốn biết. Cũng tốt, đó cũng có thể coi là dấu hiệu của việc yêu thương con bé."

    "Hì. Cảm ơn cô. Cô nhìn vậy mà tốt bụng hơn tôi tưởng."

    "Tốt bụng? Anh dùng từ đó cho nhầm người rồi. Từ" tốt bụng "đó, anh lẽ ra nên dành cho con bé ngốc kia mới phải. Và anh nên biết rõ điều này, tôi nói với anh với hi vọng anh sẽ biết những gì mà Hạ Kiều đã phải chịu đựng, từ đó trân trọng con bé. Và nên nhớ đừng bao giờ làm tôi thất vọng."

    "Ừ."

    "Tôi sẽ kể vắn tắt nhất có thể. Hạ Kiều chính là nhị tiểu thư Hạ ga, là con riêng của Hạ Thiên, nói thẳng ra là con ngoài dã thú. Mà nếu tôi đã phải dùng đến từ đấy thì chắc anh cũng đã hình dung được rồi nhỉ? Tuổi thơ của con bé là đầy rẫy những bất hạnh, bị đánh đập, bạo hành. Chỉ là, con bé không có can đảm để tự tử, không có can đảm để bỏ trốn khỏi cái nơi địa ngục đó. Cho đến một ngày, tại một lẽ hội, con bé đã gặp được một người, và người đó chính là anh. Anh đã nói với con bé câu gì đó, thế là nó có đủ can đảm để chạy trốn. Hết."

    "Chỉ, chỉ vậy thôi hả?"

    "Chứ anh còn muốn sao nữa? Tôi đã kể hết rồi đó."

    "Vậy còn lí do cô ấy thích tôi?"

    "Không phải đã quá rõ rồi sao? Một đứa trẻ lớn lên không được biết thế nào gọi là tình yêu. Rồi một ngày lại có một ngày lại có một người đến bắt chuyện với nó, nở một nụ cười với nó, thử hỏi nó không động lòng sao được? Tiện nói luôn vào cái lúc mà anh bắt đầu sự nghiệp, nó đã luôn dõi theo anh. Nó dấn thân vào giới showbi cũng là vì anh nốt, vì để dõi theo anh. Chỉ tiếc là, nó ngốc đến nỗi lại chọn làm một fan hâm mộ thầm lặng. Thầm lặng không một ai hay biết."

    "Vậy có phải nick name của cô ấy là.."

    "Đoán ra rồi nhỉ? Là Hạ Hạ, người đầu tiên theo dõi Weibo của anh đó. Thiệt tình, con bé ngốc đó lại" thầm lặng "đến nỗi không dám dùng tên thật của mình mới ghe chứ."

    "Hạ Kiều.. chính là Hạ Hạ sao?"

    "Ừ. Mà anh đừng hỏi nữa. Tôi phải về nhà ngủ đã. Hôm qua vì háo hức với lời tỏ tình kia của anh mà nó đã thức trắng luôn. Thiệt tình, cứ mệt rã rời không còn năng lương là tôi lại phải thay nó" hứng chịu".

    Tống Ngưng vừa nói vừa nở một nụ cười nhẹ.

    Còn Trần Vũ, lặng lẽ nhìn bóng lưng người con gái khuất dần rồi biến mất.
     
    Orochimartrangduong0932 thích bài này.
  6. Orochi Orochi

    Bài viết:
    29
    Chương 15: TG2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thiệt tình. Cứ mệt rã rời không còn năng lượng thì tôi lại phải hứng chịu."

    "Hầy. Chịu thôi chứ biết làm sao."

    * * *

    Trần Vũ nhìn theo bóng lưng bé nhỏ kia khuất dần, khoé môi bỗng nở một nụ cười nhẹ.

    Lúc đầu khi quyết định tỏ tình với Hạ Kiều, anh còn tưởng mình sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của "ai kia" cơ, ai mà ngờ lại êm ả như vậy cơ chứ. Mà dù sao thì, như vậy cũng tốt.

    Chỉ là, Trần Vũ anh liền một lúc thích hai người con gái, liệu có phải là một tra nam?

    Chỉ một người, Vệ Bảo hoặc Hạ Kiều, anh biết chọn ai đây. Một người bắt đầu gây dựng sự nghiệp cùng anh, cùng anh trải qua bao vui buồn, khó khăn, sóng gió. Còn một người luôn dõi theo anh, luôn luôn âm thầm ủng hộ anh, cho anh thêm niềm tin để vững bước trên con đường sự nghiệp của mình.

    "Giá như Hạ Kiều, Vệ Bảo đều là cùng một người thì tốt nhỉ?"

    Như vậy, anh sẽ không phải phân vân, khó sử như bây giờ. Nhưng điều đó vốn sẵn là không thể rồi.

    "Nhưng đó cũng chỉ là giá như mà thôi."

    * * *

    Cả buổi đêm hôm ấy, Trần Vũ dành toàn bộ thời gian để nghĩ về Hạ Kiều.

    Có lẽ trong tim anh phần nào đã có đáp án rồi?

    Anh yêu Vệ Bảo, đúng vậy, nhưng Vệ Bảo liệu có yêu anh? Còn Hạ Kiều, cô ấy yêu anh, anh cũng yêu cô ấy.

    Vậy nên, có lẽ tình yêu từ hai phía sẽ tốt hơn tình yêu từ một phía, nhỉ?

    Mặc dù buông bỏ tình cảm với Vệ Bảo có khó khăn một chút, à không, khó khăn rất nhiều nhưng chắc sẽ ổn thôi.

    Biết đâu trong thời gian ở cạnh Hạ Kiều, tình cảm kia cũng sẽ phai nhạt đi thì sao?

    * * *

    Còn bên phía Hạ Kiều, à không, bây giờ phải gọi là Tống Ngưng mới đúng, cô đang nghĩ về người mà cô yêu thương nhất trên đời này. Hạo Phong của cô.

    "Dù đã nói là không nghĩ tới anh nữa nhưng quả thực là rất khó mà."

    "Không thể. Em không thể quên đi anh được."

    "Nếu nhìn thấy em đi" quyến rũ người đàn ông khác "như vậy liệu anh có buồn không nhỉ? Hì. Mà anh làm gì có cơ hội được nhìn thấy cơ chứ."

    "Nhưng mà anh yên tâm đi, trong đầu em vừa mới nảy ra một ý tưởng."

    "Ừm. Một ý tưởng khá là tuyệt vời đấy. Có thể nhờ nó mà sau này em có thể được ở bên anh, mãi mãi."

    "Chờ em. Nhiều nhất là hai mươi năm nữa thôi. Em cũng sẽ cố gắng rút ngắn thời gian lại nhất có thể."

    Cả một cuộc đời phải chịu nhiều đau khổ, liệu cuối cùng Tống Ngưng cô liệu có được hưởng hạnh phúc xứng đáng?

    Ai biết. Chỉ là, cuộc đời cô, chính tay cô sẽ vẽ ra nó. Tống Trần, Vệ Nghi, Tống Lam, bất kể một ai cũng không được quyền quyết định.

    Cuộc đời cô, chỉ một mình cô được quyết định. Chỉ một mình cô thôi.

    * * *

    Một đêm mất ngủ.

    Tuy vậy, Tống Ngưng vẫn dậy sớm theo thói quen. Cũng vì công việc mà.

    Thiếu nữ đảo mắt một vòng quanh nhà. Hì, Thiên nhiên, lúc nào cũng đẹp, tràn đầy sức sống như vậy. Chỉ có cô giờ đây là mệt mỏi, hai mắt không giấu nổi quầng thâm đen.

    Ha. Đến cuối cùng, cô vẫn chải là một kẻ si tình, một kẻ si tình không hơn không kém.

    Tại sao lại cho cô nếm cái được gọi là tình yêu cơ chứ? Không phải từ lúc đầu cuộc đời cô vốn được định sẵn bằng hai chữ "bất hạnh" rồi sao? Tại sao lại yêu thương cô rồi đến cuối cùng lại rời bỏ cô? Tại sao cô lại là một con người, trong khi anh lại chỉ là một nhan vật giả tưởng?

    Vốn dĩ ngay từ đầu truyện tình này đã không có kết quả, cớ sao lại cho cô yêu anh? Để rồi phải thảm bại như bây giờ.

    Vì yêu anh, cô đã khiến Tiểu Xuân chết. Vì yêu anh, bây giờ cô phải đau khổ. Suy cho cùng, chỉ vì cái vị ngọt của tình yêu kia mà cô đã phải nếm trải biết bao cái đắng. Suy cho cùng, chỉ vì yêu anh mà cô đã phải đánh đổi quá nhiều. Rốt cuộc yêu anh có gì tốt chứ? Tại sao cô cứ phải như con thiêu thân đâm đầu vào lửa vậy?

    Là vì lửa quá ấm sao? Hay là vì, lửa quá nồng cháy, y như trái tim anh vậy?

    Chẳng biết nữa.

    Bởi nếu biết được, cô cũng đã không yêu anh nhiều đến vậy.

    Cô không muốn yêu anh, nhưng cũng không muốn quên đi những kỉ niệm đẹp ở bên anh. Lạ đời nhỉ? Cũng mâu thuẫn nhỉ?

    * * *

    Nếu biết em sẽ yêu anh nhiều đến vậy

    Em sẽ không bao giờ rung động trước anh.

    * * *

    "Hầy. Thôi không nghĩ nữa. Chuẩn bị công lược thôi."

    "Mình chính là Tống Ngưng, nhân cách thứ hai của Hạ Kiều."

    * * *

    "Trần Vũ." Tống Ngưng khẽ gọi. Vẫn là âm trong trẻo, lạnh lùng quen thuộc.

    "Cô là?"

    "Tống Ngưng."

    "Vậy còn Hạ Kiều?"

    "Mệt. Chưa lấy lại hết năng lượng. Mà tôi có chuyện muốn nói với anh."

    "Về Hạ Kiều sao?"

    "Đúng vậy."

    "Theo như tôi nhớ thì anh đã tỏ tình với Hạ Kiều rồi đúng không?"

    "Đúng vậy. Có gì sao?"

    "Anh không định nó một buổi hẹn hò vui vẻ sao?"

    "Ừ thì, có."

    "Vậy thì trước hết anh phải biết sở thích của con bé đã. Và tôi sẽ chỉ anh."

    "Vậy cảm ơn cô trước."

    "Không có gì."

    "Thực ra con bé đó cũng không kén chọn đâu, chỉ cần anh có lòng là được. Còn về sở thích thì, có lẽ là thiên nhiên."

    "Thiên nhiên sao?"

    "Ừ. Nó từ nhỏ hay bị ngược đãi mà. Khi ấy không có ai để tâm sự, nó chỉ có thể nói hết với một cái cây cạnh phòng. Hầy. Và điều đó dần trở thành thói quen. Suy cho cùng, chỉ có thiên nhiên là lắng nghe nó tâm sự. Vậy nên nó mới yêu thiên nhiên đến vậy."

    "Thì ra là vậy." Trần Vũ vừa nói vừa gật đầu, ánh mắt cũng hiện lên vài tia phức tạp.

    "Nó rất thích ngắm cảnh ở những nơi cao. Càng cao càng tốt. Mà tốt nhất là chỉ có sông ngòi cây cối, càng ít sự hiện diện của con người càng tốt."

    "Em ấy chỉ thích vậy thôi sao?"

    "Ừ. Mà hình như nó còn có một ước mơ là có một ngôi nhà trên cây nữa. Mà cái đó, chắc anh làm không nổi đâu."
     
    Orochimar thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng mười một 2021
  7. Orochi Orochi

    Bài viết:
    29
    Chương 16: TG2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ước muốn được sống ở một ngôi nhà trên cây. Tuyệt vời nhỉ?

    Đó chính là ước mơ của nguyên chủ, và cũng là, ước mơ của cô. Mặc dù, có lẽ ước mơ ấy sẽ không bao giờ thành hiện thực.

    Nhưng mà vẫn hãy cứ ước mơ thôi, cũng đâu mất gì?

    "Còn nữa, Hạ Kiều muốn người khác gọi mình là" Yên Nhiên "." Tống Ngưng khẽ cất tiếng. Thanh âm vốn lạnh lùng nay lại có thêm chút ôn nhu, dù rất khó nhận ra được. Bởi vì đây cũng là ước muốn của cô mà.

    "Yên Nhiên sao?"

    "Yên trong yên bình, Nhiên trong thiên nhiên. Có thể không đúng với ý nghĩa thực sự của cái tên nhưng dù sao cũng hay mà. Thiên nhiên yên bình, nơi mà nó có thể giải bày mọi tâm sự."

    Và thiên nhiên yên bình, cũng là thứ đã xoa dịu biết bao nỗi đau trong cô. Thiên nhiên cho cô chút bình yên, chút hạnh phúc nho nhỏ. Trên Trái đất gần 10 tỉ người này, có mấy ai biết được sự tồn tại một cuộc đời bất hạnh, và cũng chẳng có ai sẵn sàng bố tình thương cho cuộc đời bất hạnh kia.

    Một chút, cũng không.

    Chỉ có thiên nhiên, thiên nhiên sẵn sàng nghe cô tâm sự mọi thứ, giúp cô có thêm một niềm vui nho nhỏ.

    Cho là Tống Ngưng cô tự kỉ đi. Nhưng mà, so với cuộc sống đầy đau khổ kia, đó là cách duy nhất giúp cô bớt đau phần nào.

    Chỉ một chút thôi, cũng được.

    "Ừ. Nhưng chẳng lẽ giờ độp phát lại gọi em ấy là Yên Nhiên."

    "Ừm. Cái vấn đề này thì tôi cũng chưa nghĩ qua. Thôi để từ từ tính sau vậy. Còn anh lo sắp xếp buổi hẹn hò cho hoàn hảo đi. Chắc tầm ngày mai là hồi phục năng lượng rồi đấy. Đến lúc đấy thì đừng để nó thất vọng."

    "Tôi biết rồi."

    * * *

    "Hầy. Mệt mỏi thật đấy."

    "Hệ thống, ngươi có cách nào giúp ta phục hồi lại năng lương không?"

    "À.. cái này thì.."

    "Thôi khỏi nói ta cũng biết câu trả lời rồi."

    "Nhưng mà kí chủ có thể quay về thế giới thật nghỉ ngơi mà. Dù gì thì diễn biến cốt truyện đã được lưu lại rồi, không ảnh hưởng gì đến quá trình công lược của kí chủ đâu."

    "Hừ. Nói như ngươi thì dễ lắm. Nhưng lão Tống Trần đó có cho phép ta về đâu. Phải qua hết 10 thế giới đã được lập trình sẵn kia kìa. Giờ mới chưa được hai thế giới mà đã mệt mỏi vậy rồi. Còn 8 thế giới nữa. Hầy."

    "Mà nếu kí chủ làm nhiệm vụ thất bại thì có sao không?"

    "Ngươi đang lo cho ta đấy à? Yên tâm, không sao đâu. Ông ta sẽ không làm gì ta đâu, ta vẫn còn giá trị lợi dụng mà. Cùng lắm là quay lại thế giới, làm lại nhiệm vụ cũ. Mà ta cũng thắc mắc rõ ràng ta đã phá huỷ một hệ thống của lão ta mà không thấy lão tức giận nhỉ?"

    "Vâng. Với tính cách của chủ hệ thống nhất định sẽ rất tức giận. Nhưng hình như hệ thống đó đời cũ quá rồi thì phải, chủ hệ thống cũng định phá huỷ nó mà."

    "Ha. Lão ta cũng nhẫn tâm thật đó. Hệ thống mình mất bao nhiêu công sức để tạo ra mà cũng muốn phá huỷ."

    "Vâng. Dù gì thì hệ thống được tạo ra chỉ đê phục vụ cho con người mà. Đến khi lỗi thời hoặc hết tác dụng, tự khắc sẽ bị phá bỏ."

    "Ừ. Ngươi lui đi."

    "Vâng."

    * * *

    "Tiểu Xuân."

    Tống Ngưng đưa mắt nhìn về xa xăm. Ánh mắt thật xót xa.

    Câu nói vừa rồi của hệ thống, thực sự đã gợi lên một số kí ức trong cô.

    "Tiểu Xuân à, có phải như hệ thống đó nói, Tống Trần lão ta đã định phá huỷ em?"

    "Nếu thực sự là vậy, khi nào trở về thế giới thật, chị trả thù cho em có được không?"

    "Tống Trần à!"

    "Cái hạnh phúc phúc kia hình như ông đã nếm hơi lâu rồi thì phải."

    "Cũng đã đến lúc ông phải trả giá rồi."

    "Hết cướp đi hạnh phúc của tôi lại cướp đi tương lai của Tiểu Xuân."

    "Hình như ông càng ngày càng quá quắt rồi thì phải?"

    * * *

    Sáng sớm.

    Hai ngày sống với thân phận Tống Ngưng là quá đủ rồi.

    Cách tốt nhất để diễn là trở thành người khác.

    Cách tốt nhất để che giấu sự tồn tại của mình cũng là trở thành người khác.

    Trở thành Hạ Kiều.

    * * *

    "Trần Vũ."

    Thanh âm trong trẻo ngọt ngào vang lên. Vẫn quen thuộc, êm dịu đến kì lạ. Luôn mang cho người nghe một cảm giác dễ chịu.

    "Hạ Kiều."

    "Vâng." Gương mặt thiếu nữ thoáng hiện lên vài sắc đỏ. Có lẽ vẫn còn ngượng của sự việc lần trước.

    "Ano.. Chuyện anh nói lần trước.. là thật chứ?"

    "Thật hơn cả thật."

    Trần Vũ nở nụ cười nhẹ nhìn người con gái trên mặt vẫn còn vương chút sắc đỏ.

    Hạ Kiều quả thực quá dễ thương rồi.
     
    Orochimar thích bài này.
  8. Orochi Orochi

    Bài viết:
    29
    Chương 17: TG2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm giờ chiều. Buổi quay phim kết thúc.

    Ánh nắng vàng pha chút đỏ của buổi hoàng hôn chiếu lên mọi ngóc ngách đoàn phim, lên cả những gương mặt đang nở một nụ cười rạng rỡ.

    Chả là, sau ba tháng dài đằng đẵng, "Nhan" đã chính thức đóng máy.

    Giờ đây ai lấy cũng mang một vẻ mặt vui vẻ. Sau bao tháng ngày mệt mỏi quay phim, cuối cùng họ cũng có thể được nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi thoải mái.

    * * *

    Một căn phòng nhộn nhịp. Những tiếng cười nói vui vẻ vang lên không ngừng.

    "Zô. Một hai ba zô."

    "Chúc mừng đoàn phim đã đóng máy."

    Tống Ngưng khẽ nở một nụ cười. Cô giờ đây phải nói là đang hâm mộ hay là đang ghen tị với những con người kia đây?

    Được sống một cuộc đời bình thường, được vui vẻ thoải mái như vậy, thật tốt làm sao! Giá mà cô cũng được như vậy nhỉ?

    Những buổi hoàng hôn trong cuộc đời cô đều mang một màu sắc u buồn, nhưng buổi hoàng hôn này lại đẹp một cách kì lạ.

    Vui vẻ, nhộn nhịp, và cũng ấm áp.

    "Hạ Kiều, đừng có ngồi đực một chỗ vậy nữa. Ra đây hát một bài đi nào."

    "Ừ. Tới liền."

    Tống Ngưng nở một nụ cười rạng rỡ. Thực ra, được quan tâm như vầy cũng không tồi.

    Vậy nên hãy cho cô buông thả một ngày nhé? Chỉ một ngày thôi. Một ngày không toan tính mưu mô. Một ngày chỉ tràn ngập tiếng cười.

    * * *

    Hạo Phong à. Hôm nay em bỗng nhận ra một chuyện.

    Dù con người có vô cảm hay toan tính đến đâu, chỉ cần được hòa nhập, được bình đẳng cùng mọi người xung quanh, được quan tâm, đối đãi thật lòng, bất cứ ai cũng có thể trở nên vô tư vui vẻ. Bất cứ ai cũng có thể cảm thấy hạnh phúc.

    Hì. Chắc là vậy.

    Bởi vì tình yêu là mục đích cuối cùng, cũng là mục đích cao cả nhất của mỗi con người. Đúng không?

    Khởi nguồn của mọi tội ác đều là do thiếu thốn đi tình thương.

    Khởi nguồn của mọi cố gắng nỗ lực cũng là vì hai chữ "tình yêu".

    Và vì yêu anh, em cũng sẽ cố gắng. Nhất định có một ngày, em sẽ được ở bên anh.

    * * *

    "Kí chủ."

    "Có chuyện gì để chốc nói sau đi. Giờ ta đang vui vẻ, không có hứng với chuyện ngươi nói."

    "Vâng."

    Hầy. Sau khi những hệ thống này xuất hiện trên thị trường, chắc chắn sự nghiệp của lão Tống Trần đó sẽ ngày một nâng lên cho mà xem.

    Đúng thật trên đời này làm gì có ông trời cơ chứ. Nếu có thì lão ta đã phải nếm mùi bất hạnh lâu rồi.

    * * *

    "Ồ. Không ngờ nha. Xem ra Hạ Kiều nhà ta cũng có lắm tài lẻ phết."

    "Hì." Tống Ngưng ngượng ngùng gãi đầu.

    "Chán thật. Tôi mà là con trai thì tốt rồi."

    "Hả?"

    "Không có chuyện đó đâu." Trần Vũ từ từ tiến lại chỗ Tống Ngưng.

    "Bởi vì cô ấy là bạn gái tôi."

    * * *Không khí im lặng. Nhưng chỉ mấy giây sau liền ồn lên như ong vỡ tổ.

    "Cái gì. Thật hay giả vậy? Ảnh đế có bạn gái rồi."

    "Đúng vậy. Hơn nữa còn là Hạ Kiều."

    "Này này. Hơn. Nữa là ý gì? Hạ Kiều nhà tôi xinh đẹp giỏi giang như vậy không xứng với ảnh đế sao?"

    "Xì. Thì tôi có nói gì đâu."

    "Kiều Kiều~Sao cô nỡ lòng nào có bạn trai sớm thế? Thật tan nát cõi lòng mà."

    "Nhưng mà cô là con gái mà." Tống Ngưng đưa ngon tay chỉ về phía tiểu cô nương nào đấy.

    "Mồ. Thì cùng tôi chơi less có sao đâu? Nhưng mà không thể phủ nhận, tình địch của tôi quá mạnh, không địch lại nổi."

    "Hì hì."

    Buổi tối hôm đó, trong một căn phòng, những tiếng cười nói vang lên khắp nơi.

    Quả thật là một buổi tối vui vẻ. Một buổi tiệc đáng nhớ.

    * * *

    "Được rồi hệ thống. Có chuyện gì ngươi mau nói đi."

    Tống Ngưng vừa đi vừa hỏi. Tiệc vui nào mà chả có lúc tàn. Chỉ là, thời gian trôi qua thật nhanh. Mới đó mà đã kết thúc rồi.

    Tiệc cũng đã kết thúc. Nụ cười cũng đã tắt. Nên trở lại là một Tống Ngưng vô cảm đầy mưu mô thôi.

    "Có hai tin, một xấu một tốt. Kí chủ muốn nghe tin nào trước."

    "Tin nào cũng được." Tống Ngưng hờ hững. Liệu bây giờ có tin nào đủ xấu để cô suy sụp sao?

    "Vậy tin xấu trước. Hệ thống trong thời gian vừa qua đã có một chút trục trặc, dẫn đến việc đo độ hảo cảm không đúng. Độ hảo cảm hiện giờ mới chỉ có 75% thôi."

    "Vậy là thời gian vừa rồi ngươi đi gặp lão Tống Trần."

    "Vâng. Chính chủ hệ thống đã sửa cho hệ thống."

    "Hầy. Vậy còn tin tốt."

    "Vâng. Cũng không hẳn là tin tốt. Vì lúc đầu hệ thống quên chưa nói với kí chủ thôi. Thế giới này chỉ cần công lược đến 70% là được."

    "Vậy tức là nhiệm vụ của thế giới này ta đã hoàn thành rồi?"

    "Vâng. Vậy kí chủ có muốn ở lại?"

    "Không. Rời đi."

    "Vâng."

    * * *

    "Mà hệ thống này."

    "Có gì sao ạ?"

    "Ta nhớ thế giới đầu tiên ta phải công lược đến 100% mà. Sao thế giới ngày chỉ cần 70%?"

    "Tại vì thế giới trước khó hơn thế giới này. Hệ thống trước đó của kí chủ chưa có chức năng chọn thế giới nên nó chọn bừa một thế giới. Còn hệ thống là đời mới nhất, có thể đánh giá xem thế giới nào dễ thế giới nào khó và chọn cho kí chủ thế giới nào dễ nhất."

    "Ừ. Hiểu rồi. Vậy tức là thế giới tiếp theo của ta sẽ khó hơn thế giới này?"

    "Vâng."

    "Được rồi, vậy cốt truyện."

    "Vâng. Thế giới ba: Nhan."

    "Nữ chính là Lãnh Nhan, một con người mạnh mẽ, thông minh. Nàng vào cung chính là để trả thù cho chị gái của mình."

    "Hầy. Thôi dừng. Ta biết cái cốt truyện rồi. Nhiệm vụ của ta là gì?"

    "Nhiệm vụ của kí chủ: Công lược nam chính. Kí chủ xuyên vào Diệp Lan, một vai phản diện chính hiệu."

    "Được rồi. Ngươi đi đi."

    * * *

    "Tống Trần à, xem ra ta đã quá để cao ông rồi."

    "Rốt cuộc thì ông vẫn chưa đủ bản lĩnh để tạo ra một thế giới thật sự."

    [\BOOK]
     
    Orochimar thích bài này.
  9. Orochi Orochi

    Bài viết:
    29
    Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con mịa nó thật chứ. Tống Ngưng cô đang định sau khi về thế giới thật sẽ lấy mấy cái bộ phim đã đóng viết thành kịch bản. Chắc chắn sẽ thu được không ít tiền.

    "Hair."

    Nhưng mà đúng là đời không như mơ. Lão Tống Trần đó đúng thật là biết cách trêu ngươi. Lấy luôn bộ phim ấy làm thành một thế giới riêng. Kiều này thì viết bằng niềm tin à?

    "À kí chủ, tôi quên nói. Thế giới này cô chỉ cần công lược đến 50% thôi."

    Hệ thống đột ngột xuất hiện làm cô có chút giật mình. Nhưng mà, thế giới này chỉ cần công lược đến 50%, cũng coi như là tin tốt nhỉ?

    "Tôi? Ngươi thay đồi cách xưng hô rồi ha." Lúc trước luôn xưng là hệ thống, giờ xưng tôi như vầy cô quả thực cũng có chút không quen.

    "Vâng. Tại tôi mới được lập trình lại."

    "Do Tống Trần làm sao?"

    "Đúng vậy. Mà kí chủ không thắc mắc vì sao chỉ cần công lược đến 50% thôi sao?"

    "Hôm nay ngươi đột nhiên nói nhiều hơn mọi hôm vậy? Do được lập trình lại sao?"

    "Có lẽ là vậy. Mà kí chủ không thắc mắc sao?"

    Thắc mắc? Cái này không phải quá rõ ràng rồi sao?

    "Có lẽ là do tên này quá khó công lược đi. Dù sao thì, ta đoán, độ hảo cảm của hắn với nữ chính cũng chỉ ở tầm khoảng 70% mà thôi."

    "Đúng vậy. Chính xác là 73%. Mà sao kí chủ biết?"

    "Ta đã từng nhận vai Diệp Lan trong" Nhan. "Ở thế giới trước rồi mà. Đương nhiên cũng phải nghiên cứu qua chứ."

    "Thì ra là vậy. À quên, kí chủ còn một nhiệm vụ nữa. Tìm hiểu con người thật của Diệp Lan."

    "Ừ. Mà có lẽ ta cũng đoán được phần nào rồi."

    * * *

    Diệp Lan họ Diệp, tên chỉ một chữ Lan. Nha hoàn của cô ấy lại tên là Chi Lan. Vẫn là chứ Lan ấy. Hơn nữa, Diệp Chi, nghe cũng thật đặc biệt. Đây liệu đơn giản chỉ là sự trùng hợp?

    "Hứ. Ta nghĩ lại rồi. Còn không bằng rau hẹ. Rau hẹ ít ra còn ăn được."

    Một đích nữ tiểu thư cao quý thay vì chọn loài hoa cao quý cho xứng với mình, lại đi chọn một cây rau hẹ bình thường.

    "Thiếp thay đổi? Thếp độc ác? Ha ha. Rốt cuộc ai mới là người thay đổi. Thiếp còn nhớ lần đầu gặp, người rất dịu dàng, ấm áp. Thiếp đã tưởng sự ấm áp ấy chỉ dành cho một mình thiếp mà thôi. Nhưng không, thiếp đã nhầm. Một sự nhầm lẫn tai hại."

    Một người phụ nữ trở nên độc ác cũng chỉ vì chữ tình.

    "Nương nương. Xin người xuống đi. Đừng suy nghĩ dại dột."

    "Chi Lan, sau khi bổn vương chết đi, nhớ sống cho tốt. Đây Là Mệnh Lệnh. Mệnh lệnh cuối cùng cho ngươi, Tiểu Lan."

    Một người độc ác trong mắt tất cả mọi người, vậy mà, trước khi tự sát, một nha hoàn lại đứng ra ngăn cản. Một người độc ác đến đáng trách, vậy mà lại thốt được câu "nhớ sống tốt"

    "Vâng. Tiểu Lan tuân mệnh."

    Tạch.

    Một con người độc ác, vậy mà, đến khi chết đi, vẫn còn có người rơi nước mắt vì con người ấy.

    "Người biết không? Mẹ thiếp mất sớm. Thiếp sống với Diệp phu nhân từ nhỏ, quả thực là vô cùng khốn đốn. Người chính là người đàn ông đầu tiên tốt với thiếp, là người đầu tiên và cũng là người duy nhất khiến cho thiếp động lòng nhiều như vậy."

    Dòng chữ ấy, sao lại đau đến vậy? Nụ cười ấy, sao lại buồn đến vậy?

    Tuy là một con người độc ác, nhưng mà, câu nói này, sao có thể là giả được, đúng không?

    "Hoàng thượng vốn đã không có cảm tình gì với ngươi, giờ lại thêm vết sẹo lại, ngươi nghĩ hoàng thượng sẽ cảm thấy thế nào?"

    Một con người độc ác nay chỉ vì một vết sẹo sau lưng mà tự tử. Là sợ miệng lưỡi thế gian hay là..

    Sợ sự ghẻ lạnh của một người?

    * * *

    "Suy cho cùng, Diệp Lan cũng chỉ là một con người đáng thương. Đáng thương nhiều hơn là đáng trách. Suy cho cùng, cô ấy cũng chỉ muốn được yêu thương."

    "Vâng. Kí chủ nói đúng hết. Không thể tin được là kí chủ còn chưa vào thế giới."

    Hệ thống vừa nói vừa gật đầu phụ họa. Kí chủ của nó cũng thật giỏi mà. Dù chỉ đóng vai trò là chuột bạch.

    "Vậy là ta xong một nhiệm vụ rồi phải không?"

    "Đúng vậy."

    "Thật ra nhiệm vụ là chủ hệ thống nói là để cho người chơi hiểu rõ về nhân vật phản diện. Họ không xấu, cũng không muốn làm chuyện ác, chỉ là số phận bắt họ làm nhân vật phản diện mà thôi. Nhờ có nhân vật phản diện mà những câu truyện mới hay và thú vị. Ấy vậy mà vẫn còn nhiều người luôn mở miệng ra là chửi họ."

    "Ừ. Mỗi nhân vật đều có một chức năng riêng. Và nhân vật phụ sinh ra là để làm màu cho nhân vật chính. Tuy nhiên, nếu thiếu đi nhân vật phụ, nhân vật chính cũng chỉ là một bức tranh không màu, vô vị, và tầm thường."

    "Cơ mà điều làm ta thật sự ngạc nhiên là Tống Trần đó. Lão ta mà lại có suy nghĩ như vậy sao?"

    "À đúng rồi, ta xuyên không đến thời điểm nào."

    "Là thời điểm sau khi nguyên chủ chết."

    "What. Vậy là ta sẽ tỉnh dậy từ trong quan tài luôn."

    "Không đến mức đó đâu. Kí chủ quên là sau nửa ngày tự tự, thi thể nguyên chủ mới được mai táng hả?"

    "Hair. Vậy thì tốt. Ta không muốn tỉnh dậy từ quan tài và bị coi như sát ướp đâu."

    "Mà ngươi đo độ hảo cảm nam chính đi."

    "Từ giờ tôi không có nghĩa vụ phải thông báo độ hảo cảm. Kí chủ sẽ tự thân vận động một mình. Còn bao giờ nhiệm vụ thành công tôi sẽ nhắc nhở để kí chủ rời khỏi thế giới."

    "Ừ. Mà ngươi về nhắc nhở cha hộ ta. Phải làm nhiệm vụ dễ hơn một chút, và hệ thống cũng phải giúp và trò truyện với kí chủ trong quá trình công lược. Không thì có thể quá sức với người chơi và dễ gây nhàm chán."

    "Cha?"

    "Là lão Tống Trần. Nhớ thuật lại cho lễ phép, đừng để cha biết ta hay gọi thẳng tên ông."

    Giờ ta vẫn chưa có gì trong tay.

    Đợi đủ lông đủ cánh rồi, láo loạn cũng chưa muộn.
     
    Orochimar thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng mười một 2021
  10. Orochi Orochi

    Bài viết:
    29
    Chương 19: TG3.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy giờ kí chủ đã sẵn sàng vào thế giới thứ ba chưa?"

    "Rồi."

    "Bắt đầu truyền tống."

    10%.. 57%.. 100%.

    "Hoàn tất."

    Tống Ngưng mở mắt. Trước mắt cô là một căn phong khá cổ nhưng cũng không kém phần sang trọng. Chỉ là, chưa kịp đảo mắt một vòng thì cơn đau từ cổ ập đến.

    Phải rồi nhỉ? Cô xuyên không vào lúc nguyên chủ đã chết rồi mà. Giờ hẳn là thân thể này vẫn ở trong tư thế "thắt cổ" đi. Nhưng làm thế nào để thoát ra bây giờ?

    "Diệp.. La.. n. Cứu ta."

    Tống Ngưng khẽ thều thào bằng thanh âm yếu ớt. Chết tiệt thật mà. Rõ ràng nguyên chủ chết rồi mà sao không ai đưa cái xác xuống vậy? Lại để cô xuyên không vào cái tư thế thắt cổ này?

    "Nương nương." Đứng bên dưới, sau khi nghe thanh âm quen thuộc kia, Chi Lan xúc động vô cùng. Nương nương của nàng vẫn còn sống.

    "Cứu.. t.. a."

    "Vâng. Các ngươi còn chờ gì nữa, mau đưa nương nương xuống."

    "À.. vâng. Nô tì tuân mệnh."

    Sau một lúc ồn ào. Rốt cuộc thì cơ thể này đã được đưa xuống.

    Tống Ngưng cũng đảo mắt một vòng xem tình hình. Nhìn đâu cũng chỉ thấy những nô tì sợ đến tay chân run cầm cập. Chỉ mỗi Chi Lan, chỉ mỗi một người là vui mừng, vui mừng vì Nguyễn chủ còn sống.

    "Các ngươi lui hết đi." Tống Ngưng lạnh lùng.

    "Vâng."

    "Còn Chi Lan, ngươi ở lại."

    "Vâng."

    Đợi khi đám nô tì rời đi hết, Tống Ngưng mới bắt đầu lên tiếng.

    "Chi Lan."

    "Vâng. Có nô tì."

    "Xin lỗi ngươi."

    "Dạ?"

    "Xin lỗi ngươi, vì tất cả."

    "Ơ.."

    "Trong lúc tự tử, ta đã gặp lại mẹ."

    "Nương nương đã gặp lại phu nhân sao?"

    "Ừ. Mẹ nói ta hãy sống tốt, thay cả cho phần bà ấy nữa."

    "Nương nương. Vậy thì tốt quá rồi."

    "Không tốt chút nào hết. Tại sao bà ấy lại sinh ra ta, rồi lại bỏ ta. Để ta sống trong đau khổ như vậy. Nếu như không sinh ra ta, bà ấy có lẽ đã không chết. Ta cũng không phải đau khổ như vậy." Diệp Lan nói trong nước mắt.

    "Nương nương à.."

    "Nhưng mà dù vậy, ta thật hồ đồ khi có ý định tự sát. Mạng sống này mẹ ta phải đánh đổi cả sinh mạng mới có được, sao ta lại chấp nhận buông xuôi dễ dàng như vậy cơ chứ? Đúng là vô dụng mà. Ta đã quên rằng ngoài mẹ, vẫn còn có người đối tốt với ta. Vậy nên, Tiểu Lan, ngươi tha thứ cho ta chứ?"

    "Nương nương, nô tì không giận người lúc nào hết."

    "Ta biết. Cảm ơn ngươi, Tiểu Lan. Cơ mà ngươi đừng có nước mắt nước mũi tèm lem như vậy chứ."

    "Vâng. Nô tì xin lỗi."

    "Ngươi thật là, vẫn y như trước, động tí là xin lỗi. Được rồi, ngươi lên giường ngồi với ta đi."

    "Nhưng mà.."

    "Đi mà~Tiểu Lan~ngươi không thương ta nữa sao? Ngươi vẫn chưa tha thứ cho ta sao?"

    "Ơ.. Nô tì đã lúc nào giận người đâu."

    "Vậy tại sao ngươi lại không lên. Đi mà. Chúng ta sẽ cùng trò truyện, vui vẻ như lúc nhỏ, nha!"

    "Vâng."

    * * *

    Đêm đó, trong một căn phòng, tiếng cười nói vang lên đầy vui vẻ.

    Hai thiếu nữ cứ như được trở về quá khứ. Họ ngây thơ, hồn nhiên ôn lại chuyện cũ.

    Không đau khổ buồn lòng, không độc ác toan tính.

    Chỉ còn lại những câu chuyện và những tiếng cười. Như hai đứa trẻ lâu ngày không gặp vậy, cười nói ríu rít.

    Mà cũng có thể coi là như vậy được thật. Bởi vì đã từ rất lâu rồi, Chi Lan chỉ có một ước mơ, ước mơ được gặp lại Diệp Lan trong quá khứ. Một Diệp Lan ngây thơ hồn nhiên, luôn luôn vui vẻ. Một Diệp Lan tuy bị đối xử tệ bạc nhưng lúc nào cũng luôn nở một nụ cười. Một nụ cười vừa đẹp vừa trong sáng.

    * * *

    Đợi đến khi người đối diện đã ngủ, Tống Ngưng mới nhẹ nhàng bước ra khỏi chăn.

    Hair.

    Theo như trong kịch bản, giờ này tên nam chính hẳn là sẽ ở đây.

    Hắn ta sau khi nghe tin nguyên chủ chết thì cũng đến xem tình hình, cũng rất đau lòng. Chỉ là

    "Nhưng trẫm không hối hận."

    Cũng khó trách được. Chỉ vì bị Diệp Lan hại mà hoàng hậu của hắn đã nằm hôn mê hơn một tháng trời. Mà trái tim hắn hiện giờ, lại chỉ dành cho vị hoàng hậu hiền từ ấy.

    Nhưng bây giờ thì khác rồi, có lẽ sau khi nghe tin nguyên chủ chưa chết, hắn cũng chẳng buồn đến đâu. Có khi lại nghĩ nguyên chủ cố tình gây chuyện cũng nên.

    Mà hảo cảm của hắn đối với nguyên chủ chắc ít nhất cũng phải 20% nhỉ? Lúc nguyên chủ chết hắn cũng rất đau lòng mà.

    50% hảo cảm à? Tưởng dễ mà thực ra cũng thật khó.

    Nam chủ ấy hả, nếu nói là một vị vua tốt thì cũng không sai. Cả cuộc đời hắn lúc nào cũng lo nghĩ vì dân vì nước. Nhưng mà, người dành nhiều thời gian lo cho dân cho nước như vậy thì làm gì còn thời gian để lo cho các phi tần. Chính vì vậy, xét theo một góc độ nào đấy, hắn cũng là một tra nam.

    Bốn người phụ nữ yêu hắn thì ba người phải chịu đau khổ, và Diệp Lan chính là một trong số đó. Còn những phi tần khác, vì sự độc ác của Diệp Lan mà cũng phải chịu không ít tủi nhục. Có người còn phải chịu cảnh nhà tan cửa nát.

    Tất cả, đều chỉ vì một người đán ông.

    "Diệp Lan à, như vậy đáng sao?"

    Chưa kể, bây giờ Diệp Lan còn rất nhiều kẻ thù.

    Nhàn phi, người bị Diệp Lan hại nhà tan cửa nát.

    Và đặc biệt là nữ chính.

    Hai con người đều có cái đầu rất thông minh. Một mình cô, liệu có đấu nổi?
     
    Orochimar thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng mười một 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...