Bài viết: 47 

Chương 20
Luân Trạch Dương đi theo nhân viên phục vụ của quán vào một căn phòng bao. Trong lòng anh bây giờ đang vô cùng nôn nóng, vô cùng mong đợi để gặp mặt cô gái đó. Bởi vì theo như những gì cô ấy nói thì cô ấy là người duy nhất giúp anh giải được khúc mắc trong lòng.
Khoảng mười phút sau, cánh cửa phòng "cạch" một tiếng được người khác mở ra.
Luân Trạch Dương vội vàng đứng lên. Kiều Hân đứng trước mặt anh lúc này cả gương mặt đều che chắn kín bít.
Hai người dùng ánh mắt thăm dò đánh giá lẫn nhau. Kiều Hân không khỏi sửng sốt một lúc, bởi người đàn ông trước mắt rất giống với người trong bức ảnh bà nội đưa cô xem ngày trước. Anh ta có gương mặt nhìn rất dễ khiến người khác có "cảm tình" nhưng đôi mắt lại luôn mang dáng vẻ phòng bị.
Còn Luân Trạch Dương lúc này lại hơi bất an vì không nhìn được diện mạo của người tới, nhưng anh cũng gạt chuyện này sang một bên vì đây không phải điều mà anh quan tâm. Cái anh muốn biết là thông tin có thể khai thác được từ trên người cô gái này.
Kiều Hân bước đến trước mặt anh giọng điệu không chút áy này nói: "Xin lỗi tôi đến trễ. Anh đến sớm nhỉ!"
Luân Trạch Dương: "Chào cô, chắc tôi không cần giới thiệu nữa, chúng ta vào thẳng chủ đề chính luôn đi."
Kiều Hân vui vẻ trong lòng, cô thích những người như thế: "Anh thẳng thắn nhỉ."
"Nói đi. Rốt cuộc cô biết được những gì?"
Kiều Hân muốn méo miệng: "Này anh đừng có áp dụng bệnh nghề lên người người khác như vậy chứ." Đúng là sặc mùi mật vụ.
Thấy gương mặt anh ta có vẻ đã hơi mất kiên nhẫn, dáng vẻ giống như là muốn động thủ đấm cho cô vài đấm. Một người làm công việc đặc thù như anh ta, luôn phải che giấu cảm xúc của bản thân thế mà giờ đây lại không kiềm chế được như thế này ắt hẳn là trong lòng anh ta thật sự rất để ý đến việc này.
Điều này cũng làm cho Kiều Hân an tâm hơn một chút. Cô cũng không dong dài mà trực tiếp nói thẳng: "Ngày trước cha anh tham dự một buổi tiệc ở Thương Hội Bắc Thành, chuyện này chắc anh cũng đã biết."
"Ừ. Tôi có biết."
"Sau khi dự buổi tiệc đó thì khoản một tháng sau nhà anh được người ta tặng cho một quả bom." Càng nghe tâm tìn anh càng khó khống chế, nắm tay bắt đầu xiết chặt.
Hai năm trước Luân trạch đột nhiên phát nổ, vụ nổ đó đã trực tiếp giết chết ba mẹ và em gái anh cùng với năm người làm trong nhà. Vụ nổ mạnh đến mức căn nhà bị thiêu rụi, còn ba mẹ và em gái anh đến tro cốt cũng không còn.
Sau khi gia đình anh gặp chuyện, công ty nhà anh liền bị người ta thu mua. Sau khi anh biết, thì đó cũng đã là chuyện của ba tháng sau. Lúc đó cũng là lúc anh vừa hoàn thành nhiệm vụ được giao. Anh trở về thăm nhà, nhưng không ngờ ở đó chỉ còn lại đống đổ nát. Lúc đó cảm xúc của anh vô cùng hỗn loạn, mọi điều xảy ra một cách quá đột ngột khiến anh thấy hoang mang rối rắm vô cùng.
Sau khi bình tĩnh lại, anh lợi dụng chức vụ của bản thân âm thầm điều tra thảm án của gia đình vì khi ấy cảnh sát đã kết luận rằng đó là vụ nổ bình ga thông thường nhưng anh không tin. Âm thầm điều tra một thời gian mới biết được gia đình anh là bị nổ bom mà chết.
Lúc đó anh như phát điên, nhưng lí trí trong anh lại mách bảo chuyện này không hề đơn giản. Cảnh sát sao lại có nhầm lẫn việc nổ là do ga hay bom chứ, Luân gia ở trong nước lại vô cùng tiếng tăm. Có thể khiến cho cục cảnh sát phải làm giả nguyên nhân vụ nổ, người này thân phận ắt không nhỏ. Vì thế mà anh không thể không cẩn thận từng tí một mà điều tra. Để tiện cho việc điều tra anh cũng xin nghỉ việc luôn.
Những chuyện xảy ra trước khi gia đình gặp chuyện anh từng điều tra qua nhưng không phát hiện có điều gì khả nghi. Anh cứ thế lần mò trong bóng tối như một kẻ mất phương hướng suốt hai năm qua.
Chính vì vậy mà khi có người liên lạc nói cho anh biết cô ta biết một ít manh mối về vụ việc, anh cũng không thèm đắn đo suy nghĩ mà nhận lời gặp mặt.
Nghe cô gái trước mặt nói đến buổi tiệc ở Thương hội Bắc Thành cũng như việc cô ấy biết về vụ nổ là do bom gây ra, anh càng thêm hi vọng vào những tin tức cô ấy sắp nói ra để làm rõ khúc mắc trong lòng anh bấy lâu.
Kiều Hân nhìn thấy rõ biểu cảm mong đợi xen lẫn bất ngờ trên mặt anh ta, cô nhẹ nhàng nói: "Anh không cần quá gấp gáp, thú thật tôi cũng không biết lời giả cho câu hỏi của anh. Nhưng.. tôi biết cách giúp anh tìm ra nó."
Cuộc nói chuyện tiếp theo diễn ra rất suông sẻ. Nói xong chuyện Luân Trạch Dương liền rời đi trước, Kiều Hân vẫn còn ngồi lại trong phòng. Đợi người đi rồi cô liền ghét bỏ vứt khẩu trang mắt kính và nón lên bàn. Một mình cô ngồi trong phòng suy nghĩ đến những chuyện sắp có thể xảy ra, cuối cùng cô bĩu môi nói: "Xem ra sắp có nhà gà bay chó sủa rồi."
Nhưng Kiều Hân ngàn vạn lần không ngờ, người gặp chuyện gà bay chó sủa đầu tiên lại là cô.
Giây trước cô vừa bước ra khỏi quán cafe, giây sau đã bị một đống người bao vậy. Cô kinh ngạc nhìn đám phóng viên trước xung quanh. Cô đưa tay sờ lên mặt mình, đã đeo đầy đủ đồ nghề rồi mà, sao vẫn bị bắt được thế này.
Xung quanh cô là máy ánh liên tục lóe lên và nhưng câu hỏi dồn dập của đám phóng viên, cô còn tưởng mình đang tham gia chương trình mười vạn câu hỏi vì sao chứ!
Phóng viên A: "Cô Kiều cho hỏi dạo này cô là đang trốn tránh cái gì?"
Phóng viên B: "Vì sao dạo gần đây cô không hề lên tiếng gù về những việc bê bối của cô?"
Phóng viên C: "Xin hỏi cô cảm thấy thế nào khi bị đồng loạt hai mươi bảy nhãn hàng chấm dứt hợp đồng đại diện và bị cắt vai nữ chính trong dự án Thế kỉ Bách Hợp Hoan."
Phóng viên: "Thưa cô.."
* * *
Kiều Hân lúc này vô cùng bực bội. Bây giờ cô đang đứng ngoài trời nắng nóng, lại bị một đám người vây xung quanh, liên tục chỉa máy ảnh vào và còn hỏi một đống câu hỏi vì sao cái này, vì sao cái kia.
Cuối cùng thì cô không khống chế được sức mạnh siêu cấp vô địch của mình nữa, cô dồn hết sức bình sinh hét lên: "Các người im hết cho tôi."
Sau khi cô hét lên một tiếng, đám phóng viên cũng sững người im bặt, không gian lập tức như ngừng lại, im lặng một cách bất thường.
Khoảng mười phút sau, cánh cửa phòng "cạch" một tiếng được người khác mở ra.
Luân Trạch Dương vội vàng đứng lên. Kiều Hân đứng trước mặt anh lúc này cả gương mặt đều che chắn kín bít.
Hai người dùng ánh mắt thăm dò đánh giá lẫn nhau. Kiều Hân không khỏi sửng sốt một lúc, bởi người đàn ông trước mắt rất giống với người trong bức ảnh bà nội đưa cô xem ngày trước. Anh ta có gương mặt nhìn rất dễ khiến người khác có "cảm tình" nhưng đôi mắt lại luôn mang dáng vẻ phòng bị.
Còn Luân Trạch Dương lúc này lại hơi bất an vì không nhìn được diện mạo của người tới, nhưng anh cũng gạt chuyện này sang một bên vì đây không phải điều mà anh quan tâm. Cái anh muốn biết là thông tin có thể khai thác được từ trên người cô gái này.
Kiều Hân bước đến trước mặt anh giọng điệu không chút áy này nói: "Xin lỗi tôi đến trễ. Anh đến sớm nhỉ!"
Luân Trạch Dương: "Chào cô, chắc tôi không cần giới thiệu nữa, chúng ta vào thẳng chủ đề chính luôn đi."
Kiều Hân vui vẻ trong lòng, cô thích những người như thế: "Anh thẳng thắn nhỉ."
"Nói đi. Rốt cuộc cô biết được những gì?"
Kiều Hân muốn méo miệng: "Này anh đừng có áp dụng bệnh nghề lên người người khác như vậy chứ." Đúng là sặc mùi mật vụ.
Thấy gương mặt anh ta có vẻ đã hơi mất kiên nhẫn, dáng vẻ giống như là muốn động thủ đấm cho cô vài đấm. Một người làm công việc đặc thù như anh ta, luôn phải che giấu cảm xúc của bản thân thế mà giờ đây lại không kiềm chế được như thế này ắt hẳn là trong lòng anh ta thật sự rất để ý đến việc này.
Điều này cũng làm cho Kiều Hân an tâm hơn một chút. Cô cũng không dong dài mà trực tiếp nói thẳng: "Ngày trước cha anh tham dự một buổi tiệc ở Thương Hội Bắc Thành, chuyện này chắc anh cũng đã biết."
"Ừ. Tôi có biết."
"Sau khi dự buổi tiệc đó thì khoản một tháng sau nhà anh được người ta tặng cho một quả bom." Càng nghe tâm tìn anh càng khó khống chế, nắm tay bắt đầu xiết chặt.
Hai năm trước Luân trạch đột nhiên phát nổ, vụ nổ đó đã trực tiếp giết chết ba mẹ và em gái anh cùng với năm người làm trong nhà. Vụ nổ mạnh đến mức căn nhà bị thiêu rụi, còn ba mẹ và em gái anh đến tro cốt cũng không còn.
Sau khi gia đình anh gặp chuyện, công ty nhà anh liền bị người ta thu mua. Sau khi anh biết, thì đó cũng đã là chuyện của ba tháng sau. Lúc đó cũng là lúc anh vừa hoàn thành nhiệm vụ được giao. Anh trở về thăm nhà, nhưng không ngờ ở đó chỉ còn lại đống đổ nát. Lúc đó cảm xúc của anh vô cùng hỗn loạn, mọi điều xảy ra một cách quá đột ngột khiến anh thấy hoang mang rối rắm vô cùng.
Sau khi bình tĩnh lại, anh lợi dụng chức vụ của bản thân âm thầm điều tra thảm án của gia đình vì khi ấy cảnh sát đã kết luận rằng đó là vụ nổ bình ga thông thường nhưng anh không tin. Âm thầm điều tra một thời gian mới biết được gia đình anh là bị nổ bom mà chết.
Lúc đó anh như phát điên, nhưng lí trí trong anh lại mách bảo chuyện này không hề đơn giản. Cảnh sát sao lại có nhầm lẫn việc nổ là do ga hay bom chứ, Luân gia ở trong nước lại vô cùng tiếng tăm. Có thể khiến cho cục cảnh sát phải làm giả nguyên nhân vụ nổ, người này thân phận ắt không nhỏ. Vì thế mà anh không thể không cẩn thận từng tí một mà điều tra. Để tiện cho việc điều tra anh cũng xin nghỉ việc luôn.
Những chuyện xảy ra trước khi gia đình gặp chuyện anh từng điều tra qua nhưng không phát hiện có điều gì khả nghi. Anh cứ thế lần mò trong bóng tối như một kẻ mất phương hướng suốt hai năm qua.
Chính vì vậy mà khi có người liên lạc nói cho anh biết cô ta biết một ít manh mối về vụ việc, anh cũng không thèm đắn đo suy nghĩ mà nhận lời gặp mặt.
Nghe cô gái trước mặt nói đến buổi tiệc ở Thương hội Bắc Thành cũng như việc cô ấy biết về vụ nổ là do bom gây ra, anh càng thêm hi vọng vào những tin tức cô ấy sắp nói ra để làm rõ khúc mắc trong lòng anh bấy lâu.
Kiều Hân nhìn thấy rõ biểu cảm mong đợi xen lẫn bất ngờ trên mặt anh ta, cô nhẹ nhàng nói: "Anh không cần quá gấp gáp, thú thật tôi cũng không biết lời giả cho câu hỏi của anh. Nhưng.. tôi biết cách giúp anh tìm ra nó."
Cuộc nói chuyện tiếp theo diễn ra rất suông sẻ. Nói xong chuyện Luân Trạch Dương liền rời đi trước, Kiều Hân vẫn còn ngồi lại trong phòng. Đợi người đi rồi cô liền ghét bỏ vứt khẩu trang mắt kính và nón lên bàn. Một mình cô ngồi trong phòng suy nghĩ đến những chuyện sắp có thể xảy ra, cuối cùng cô bĩu môi nói: "Xem ra sắp có nhà gà bay chó sủa rồi."
Nhưng Kiều Hân ngàn vạn lần không ngờ, người gặp chuyện gà bay chó sủa đầu tiên lại là cô.
Giây trước cô vừa bước ra khỏi quán cafe, giây sau đã bị một đống người bao vậy. Cô kinh ngạc nhìn đám phóng viên trước xung quanh. Cô đưa tay sờ lên mặt mình, đã đeo đầy đủ đồ nghề rồi mà, sao vẫn bị bắt được thế này.
Xung quanh cô là máy ánh liên tục lóe lên và nhưng câu hỏi dồn dập của đám phóng viên, cô còn tưởng mình đang tham gia chương trình mười vạn câu hỏi vì sao chứ!
Phóng viên A: "Cô Kiều cho hỏi dạo này cô là đang trốn tránh cái gì?"
Phóng viên B: "Vì sao dạo gần đây cô không hề lên tiếng gù về những việc bê bối của cô?"
Phóng viên C: "Xin hỏi cô cảm thấy thế nào khi bị đồng loạt hai mươi bảy nhãn hàng chấm dứt hợp đồng đại diện và bị cắt vai nữ chính trong dự án Thế kỉ Bách Hợp Hoan."
Phóng viên: "Thưa cô.."
* * *
Kiều Hân lúc này vô cùng bực bội. Bây giờ cô đang đứng ngoài trời nắng nóng, lại bị một đám người vây xung quanh, liên tục chỉa máy ảnh vào và còn hỏi một đống câu hỏi vì sao cái này, vì sao cái kia.
Cuối cùng thì cô không khống chế được sức mạnh siêu cấp vô địch của mình nữa, cô dồn hết sức bình sinh hét lên: "Các người im hết cho tôi."
Sau khi cô hét lên một tiếng, đám phóng viên cũng sững người im bặt, không gian lập tức như ngừng lại, im lặng một cách bất thường.