Xuyên Không [Edit] Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ - Quân Tử Giang Sơn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Diễm Quỳnh 107, 6 Tháng mười 2021.

  1. Diễm Quỳnh 107

    Bài viết:
    48

    Chương 10: Cầu xin ngươi để cho ta ăn cơm đi!


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đám người hai mặt nhìn nhau.

    Nhìn bóng lưng Dạ Mị đi vào, một thị vệ đi đến bên người Lâm thành chủ, hỏi: "Thành chủ, cứ như vậy để nàng đi vào, cái này.."

    Hắn thật ra là muốn hỏi, như này thật sự an toàn sao?

    Lâm thành chủ nhìn Dạ Mị đã vào cửa, đồng thời đóng cửa lại.

    Cũng đưa tay ra, lau mồ hôi lạnh trên trán một cái.

    Bất đắc dĩ nói: "Thế nhưng Bổn thành chủ cũng không có cách nào, chẳng lẽ thật sự để quận chúa tuyệt thực? Quận chúa từ nhỏ đã được nuông chiều qua nhiều năm như vậy, nếu là thật sự chịu đói một bữa, sợ là lại có chuyện rắc rối!"

    "Nhưng vị cô nương này.." Thị vệ vẫn không yên lòng.

    Lâm thành chủ lại lau mồ hôi trán: "Tốt xấu gì đây cũng là hoàng thân quốc thích, có thân phận quận chúa ở đó, vị cô nương này sẽ không đắc tội quận chúa một lần, lại đắc tội quận chúa thêm lần thứ hai đâu?"

    Thị vệ gật đầu: "Ngài nói đúng! Chắc hẳn vị cô nương này cũng sẽ không tự tìm đường chết, mà lại ngài cũng là cho nàng một cơ hội tạ lỗi để cứu vãn!"

    Lời này của hắn vừa nói ra, nhận được sự nhất trí đồng tình của những người khác.

    Tất cả mọi người đều gật đầu..

    Không nghĩ tới, vừa mới gật đầu xong.

    "Ầm!" một tiếng vang thật lớn, từ trong phòng truyền đến.

    Đám người run một cái, toàn bộ quay đầu nhìn về phía cửa lớn gian phòng của Tư Đồ Sắc..

    Trong phòng, Tư Đồ Sắc đang hoảng sợ nhìn Dạ Mị, chỉ thấy nữ nhân này sau khi đi vào, đi đến trước mặt nàng ta, chuyện đầu tiên nàng làm, chính là một cước giẫm trên ghế đẩu, "Oanh" một tiếng, băng ghế chia năm xẻ bảy!

    Chính âm thanh này là nơi phát ra tiếng vang.

    Nàng ta nhìn thấy mảnh vỡ của ghế đẩu, không kiềm chế được liền run run một chút. Trong đầu không khỏi tưởng tượng nếu đây chính là mình..

    Dạ Mị một cước dẫm hỏng ghế đẩu, Tư Đồ Sắc liền lập tức dừng lại hành vi phát điên quăng đồ vật của mình.

    Dạ Mị rất hài lòng, đây là một bắt đầu tốt.

    Nàng dưới ánh mắt sợ hãi của Tư Đồ Sắc, đối diện nàng ta mà đi tới.

    Vẻ mặt nàng lãnh đạm, lạnh giọng hỏi: "Ngươi trông thấy ta, cảm xúc có phải bị phong thái xuất sắc của ta khuất phục, nghĩ lập tức ở dưới hào quang của ta, xúc động mà ăn cơm thật ngon không?"

    Tư Đồ Sắc: "..."

    Tiện nhân này là điên rồi sao?

    Nàng ta yên lặng nhìn Dạ Mị nửa ngày, thấy vẻ mặt đối phương tỏ ra nghiêm túc, không hề giống là đang nói đùa với mình.

    Nàng ta nghĩ mình thân là quận chúa, tiện nhân này cho dù rất đáng sợ, cũng nhất định không còn dám làm gì nàng ta! Lập tức tỏ vẻ ngạo mạn, cắn răng cả giận nói: "Tiện nhân! Ai cho phép ngươi tiến đến, ngươi lập tức quỳ xuống cho ta! Tự vả miệng mình, bằng không Bản quận chúa nhất định phải đem ngươi chém thành muôn mảnh!"

    Dạ Mị nghe xong, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, chầm chậm ung dung thở dài một hơi.

    Từng bước một, đi về hướng Tư Đồ Sắc.

    Tư Đồ Sắc nhìn thấy vẻ mặt nàng băng lãnh, không ngừng lùi lại, hoảng sợ nói: "Tiện nhân, ngươi muốn làm gì?"

    Lời vừa mới nói xong, Dạ Mị đã đến trước mặt nàng.

    Một tay nắm chặt vạt áo trước của Tư Đồ Sắc, mạnh mẽ ném xuống đất.

    "..."

    Tư Đồ Sắc kêu thảm một tiếng, nghe được âm thanh xương cốt mình rạn nứt.

    Dạ Mị từ trên cao nhìn xuống nhìn xem nàng ta, giọng lạnh lùng nói: "Bây giờ muốn ăn cơm chưa?"

    Tư Đồ Sắc dơ tay ra, giận dữ chỉ vào nàng: "Ngươi tiện nhân này, ngươi.."

    Dạ Mị một cước đá vào bên trên bắp chân của nàng ta.

    Tư Đồ Sắc lại là một tiếng hét thảm: "..."

    Bắp chân là bộ phận chịu đau nhức cực kém, đá bắp chân coi như không cần lực quá lớn, đối với một quận chúa được nuông chiều từ bé mà nói, gần như là muốn mạng nàng ta rồi!

    Tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt, từ trong phòng truyền đến.

    Bọn thị vệ liếc nhau, từ lần kêu thảm đầu tiên của Tư Đồ Sắc liền muốn tiến vào, nhưng là sợ nàng ta vẫn tuyệt thực, thế là kiên trì không nhúc nhích. Lúc này lại nghe thấy một tiếng như thế, không nói hai lời, liền định lao vào. Còn không đi vào, sợ là muốn Quận chúa bị đánh chết!

    Lại không nghĩ tới, vào thời khắc này.

    Bắc Thần Tà Diễm bỗng nhiên chậm rãi đi đến, ưu nhã đưa tay ngăn lại.

    Đám người quét mắt nhìn hắn một cái, đều nơm nớp lo sợ, há miệng run rẩy đứng đấy, một câu cũng không dám lên tiếng, cũng không dám cử động.

    Trong phòng, Tư Đồ Sắc giận dữ trừng mắt với Dạ Mị: "Tiện nhân, ta lập tức liền kêu bọn họ tiến vào, đem ngươi.."

    Dạ Mị nhướng mày, kỳ thật theo lý mà nói, Tư Đồ Sắc phát ra tiếng kêu thảm như vậy, những thị vệ kia hiện tại nên kéo đến rồi mới đúng. Bọn họ vì sao còn không vào, nàng thấy khó hiểu, cũng vô ý đi ra xem thử.

    Nàng chậm rãi lạnh lùng nói: "Bọn họ kéo đến thì sao, trước khi bọn họ giúp ngươi ta có thể liền đem bọn họ toàn bộ ném ra bên ngoài! Thực lực của ta, ngươi hẳn là thấy được rồi!"

    Tư Đồ Sắc nhất thời không dám nói gì.

    Thực lực của nữ nhân này rất kinh khủng, nàng ta là thật sự nhìn thấy rồi.

    Nàng tùy tiện động thủ, mình sẽ đau đớn đến thê thảm.

    Dạ Mị vừa nói vừa lấy chủy thủ trong tay áo ra, sắc mặt băng lãnh: "Hơn nữa, nếu bọn hắn xông vào, tâm tình ta mà không tốt, nói không chừng sẽ đem ngón tay của ngươi cắt đứt!"

    "Ngươi dám!" Tư Đồ Sắc tức giận trừng Dạ Mị.

    Dạ Mị cúi đầu nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lẽo như băng, loại ánh mắt kia lãnh huyết vô tình như đao, khiến Tư Đồ Sắc dần dần cảm giác được trong cơ thể một con băng xà đang thoát ra, cuốn chặn lấy trái tim của mình, khiến cho cả người nàng ta đều run rẩy.

    Dạ Mị lạnh giọng hỏi: "Ngươi thật sự cho là ta không dám sao?"

    Tư Đồ Sắc nhìn ánh mắt của nàng, lập tức có cảm giác kinh hãi, bị dọa đến rơi nước mắt. Hiện tại xem ra, nữ nhân này căn bản chính là người điên, nếu điên thì việc gì cũng có thể làm được!

    Nàng ta run rẩy nói: "Không có.. Ta không có.."

    Dạ Mị hài lòng gật đầu, sắc mặt lãnh đạm: "Vậy chính là tin tưởng ta dám, ngươi bây giờ muốn ăn cơm chưa?"

    "Bản quận chúa không.." Tư Đồ Sắc vừa định nói không ăn.

    Ánh mắt Dạ Mị như lưỡi đao sắc bén quét qua người nàng ta. Nàng ta kém chút khóc thành tiếng: "Ta ăn! Tiện nhân, ngươi.."

    Vừa dứt lời.

    Đột nhiên Dạ Mị đem chủy thủ trong tay, hung hăng đâm về hướng tay của Tư Đồ Sắc đang nằm trên mặt đất. Đao kia vừa vặn rơi xuống giữa khe hở tay của Tư Đồ Sắc, cắm vào mặt đất.

    Dọa Tư Đồ Sắc im lặng tại chỗ, cảm giác một trận mắc tiểu dâng lên, kém chút dọa đến tè ra quần.

    Tiếp theo lại nghe thấy giọng nói băng lãnh của Dạ Mị, từ đỉnh đầu nàng ta truyền đến: "Còn cứ mở miệng lại gọi một câu tiện nhân? Ngươi cảm thấy ngươi cần phải xưng hô với ta là gì?"

    Tư Đồ Sắc nhìn chủy thủy giữa khe hở tay mình, đành lấy giọng nghẹn ngào, run rẩy mở miệng: "Cô.. Cô nương.."

    Dạ Mị ngồi xổm người xuống, "Ngươi không cảm thấy cần phải thêm vào một hình dung từ sao? Tỉ dụ như đẹp?"

    "Đẹp.. Cô nương xinh đẹp!" Tư Đồ Sắc nhìn vẻ mặt băng lãnh của nàng ở khoảng cách gần, dọa đến khóc lên.

    Lại thấy đuôi lông mày Dạ Mị nhíu một cái: "Ngươi không thật lòng muốn khen ta như vậy? Ta nói đẹp, ngươi cũng chỉ nói có mỗi đẹp thôi?"

    "Ách.. Cô nương vô cùng xinh đẹp, ta có thể dậy ăn cơm không? Ô ô ô.." Tư Đồ Sắc thật sự bắt đầu khóc rồi, nàng ta muốn đi ăn cơm, nàng ta không muốn lại đối mặt với vẻ mặt đáng sợ này nữa.

    Thấy Tư Đồ Sắc có ánh mắt thưởng thức như thế, Dạ Mị nhìn Tư Đồ Sắc đang run rẩy phía dưới.

    Ôn nhu đỡ Tư Đồ Sắc dậy, đỡ đến bên cạnh bàn, nhìn đồ ăn trên bàn đã nguội, có mấy đĩa còn bị Tư Đồ Sắc lật ngược.

    Nhưng Dạ Mị không hề để tâm những chi tiết này, lạnh lùng nói: "Ăn đi!"

    Nói xong, nàng ngồi đối diện Tư Đồ Sắc.

    Trong lòng Tư Đồ Sắc run sợ nhìn thoáng qua Dạ Mị, cũng mặc kệ bàn đồ ăn này, một phần ba đã bị mình lật tung không thể ăn, chỉ tranh thủ thời gian cúi đầu xuống vừa khóc thét, vừa ăn.

    Dạ Mị bỗng nhiên ôn nhu nhìn về phía nàng ta, sắc mặt vẫn băng lãnh như cũ, hỏi: "Tại sao phải khóc? Ngươi rất không nguyện ý ăn cơm sao?"

    Tư Đồ Sắc lập tức khóc nức nở nói: "Không! Ta nguyện ý, ta vô cùng nguyện ý, cầu xin ngươi để cho ta ăn cơm đi, không cần đánh ta, cũng không cần cắt ngón tay của ta. Ô ô ô oa.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười 2021
  2. Diễm Quỳnh 107

    Bài viết:
    48

    Chương 11: Tắm rửa thay y phục đi câu dẫn cô nương kia!


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Diễm Quỳnh 107

    Bài viết:
    48

    Chương 12: Các ngươi là đến vui vẻ đưa tiễn ta sao?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dạ Mị sửng sốt một chút.

    Người cầm đầu, chính là Lý tướng quân người ban ngày bị tên hoàng tử kia dọa đến tè ra quần.

    Bó đuốc ở bốn hướng giơ lên cao, chiếu sáng lên một vùng trong màn đêm tối.

    Dạ Mị liếc đám người một chút, tư thái vẫn nhàn nhã như thường, cũng không có cảm thấy tất cả cảnh tượng trước mắt có vấn đề gì.

    Ngược lại nàng lạnh giọng nhìn đám người hỏi: "Các ngươi là biết ta phải đi, vui vẻ đến đưa tiễn ta sao?"

    Lời này của nàng vừa nói ra, mọi người nhất thời trầm mặc.

    Bọn họ nhiều người như vậy, trong tay cầm hỏa tiễn, nhắm ngay gian phòng của nàng, dường như có thể gọi là khí thế hùng hổ, đằng đằng sát khí, vị cô nương này rốt cuộc là như thế nào lý giải thành.. Vui vẻ đưa tiễn như vậy chứ?

    Lý tướng quân cầm đầu nghe vậy, khóe miệng không thể nhịn mà giật giật một chút, nhìn chằm chằm Dạ Mị, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

    Bầu không khí nhất thời ngưng trệ.

    Dạ Mị nhìn tứ phía một lát, nhận thấy bầu không khí này, trong sự trang nghiêm còn lộ ra mấy phần sát khí.

    Trên mặt của mọi người cũng không có nửa phần vui vẻ gì, vẻ mặt của mọi người nghiêm túc, lạnh lùng, nhìn một cái như thế, không hề giống như là vì vui vẻ đưa tiễn mình. Cũng thế, nàng không có cùng vị hoàng tử kia chào hỏi, liền chuẩn bị đi, vừa mới hữu hảo khuyên nhủ vị quận chúa kia, vị quận chúa kia lúc này cũng hẳn là muốn uống máu nàng, mới có thể hả giận.

    Mặc kệ bọn họ là ai, cũng không có khả năng phái người đến vui vẻ đưa tiễn nàng.

    Nàng thở dài một hơi, đem túi trong tay buông xuống.

    Nhìn vị Lý tướng quân kia một chút, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nhận được mệnh lệnh gì?"

    "Ta.." Lý tướng quân do dự một chút, ánh mắt nhìn tứ phía, vừa đi vừa chờ người của mình về bẩm tin tức.

    Hắn nhận được mệnh lệnh, là trực tiếp giết chết vị cô nương này, nhưng mệnh lệnh này là của Trường Lạc quận chúa.

    Quận chúa đã hạ lệnh, hắn tự nhiên cũng không dám kháng mệnh, nhưng vị cô nương này dù sao cũng là Tứ hoàng tử điện hạ mang về, hắn cũng không dám tuỳ tiện động thủ, vì để tránh xảy ra chuyện, thế là một bên mang người tới vây quanh, một bên sai người đến hỏi Tứ hoàng tử điện hạ.

    Lúc này vị cô nương này hỏi thăm, hắn cũng không dám lên tiếng, sợ chọc giận Dạ Mị, dù sao nữ nhân này tính tình thật sự là không tốt lắm.

    Nhìn hắn không nói lời nào.

    Dạ Mị lập tức liền hiểu.

    Nàng hững hờ gật đầu, lạnh giọng hỏi: "Bắn tên giết ta sao?"

    Lý tướng quân do dự vài giây đồng hồ, nhìn thần sắc nàng băng lãnh, nhưng dáng vẻ không hề giống như muốn nổi giận.

    Thế là cẩn thận từng li từng tí gật đầu: "Đúng vậy cô nương!"

    "Mệnh lệnh của quận chúa sao?" Dạ Mị tiếp tục hỏi thăm. Quận chúa kia đã nói phải trả thù nàng, cho nên có mệnh lệnh này cũng không lấy làm lạ.

    Lý tướng quân gật đầu: "Phải! Quận chúa có ý là.. Bắn ngài bị thương sau đó dùng đại hỏa thiêu chết."

    Dạ Mị gật đầu, tán thưởng nói: "Sáng kiến này không tệ!"

    Đám người: "..."

    Nàng không biết mệnh lệnh của Quận chúa là đối phó nàng, người phải chịu bắn bị thương sau đó lại bị thiêu chết cũng là nàng sao? Làm sao còn tán thưởng sáng kiến của quận chúa, sợ không phải điên rồi chứ?

    Dạ Mị nhìn thoáng qua đám người ở bốn phía, cũng im lặng mặc kệ bọn họ trong lòng đều là như thế nào.

    Lần nữa thở dài một hơi, có chút nhận mệnh, âm thanh lạnh lùng nói: "Nhiều người như vậy, xem ra bình hoa cổ của ta, là không có cách nào mang đi được rồi!"

    Bình hoa có chút nặng, sẽ ảnh hưởng đến thân thủ của nàng.

    Lời này của nàng vừa nói ra, khóe miệng mọi người đều giật giật.

    Bình hoa cổ?

    Chính nàng sợ là còn không đi được, còn muốn lấy bình hoa cổ đi.

    Trong lúc nhất thời Lý tướng quân không biết nói gì cho phải, lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Cô nương, ngài.."

    "Các ngươi là trực tiếp tránh ra, hay là chờ ta đánh ra ngoài?" Hỏi rõ ràng tình huống, Dạ Mị cũng không muốn tiếp tục tốn sức, không đợi Lý tướng quân nói xong, liền trực tiếp mở lời hỏi.

    Nàng vừa nói xong, đám người hai mặt nhìn nhau, Lý tướng quân cũng dừng lại.

    Ở đây hơn nghìn người vây quanh, trong tay đám thị vệ đều cầm hỏa tiễn, nàng muốn đánh ra ngoài, cái này chẳng lẽ đang nói đùa? Bọn họ vì cái gì cảm thấy, bản thân cùng các huynh đệ, đều bị nữ nhân này coi thường?

    Lý tướng quân mở miệng nói: "Cô nương, quận chúa có lệnh, chúng ta không thể để cho ngài đi.."

    Lý tướng quân nói, lại nhịn không được hướng nơi xa nhìn thoáng qua, hi vọng binh sĩ dưới trướng mình nhanh trở về, mang về mệnh lệnh của Điện hạ. Cũng không biết thái độ của Điện hạ là gì, nếu như vị cô nương này thật sự xông vào, hắn rốt cuộc là giết hay là không giết?

    Dạ Mị gật đầu, âm thanh lạnh lùng nói: "Các ngươi đã không thể tránh ra! Vậy ta liền không khách khí nữa!"

    Dạ Mị vừa mới nói xong, cũng không do dự nữa, nháy mắt bước chân rất nhanh đã ra ngoài xa mười mét, tốc độ nhanh như điện quang hỏa thạch.

    Nàng chỉ có thể đi một mình, mới có thể bảo trì cái tốc độ này, bình hoa cổ để lại thật đáng tiếc.

    Đám người thấy một màn này, lập tức sững sờ bất động, không nghĩ tới tốc độ của nàng vậy mà có thể nhanh như vậy! Khiếp sợ nhìn tốc độ như bay của nàng, Lý tướng quân cũng sợ hãi, lập tức nói: "Nhanh! Ngăn nàng lại!"

    Bọn thị vệ sững sờ, trong tay cầm hỏa tiễn, vậy mà không biết phải cản như thế nào.

    Vị cô nương này cũng không phải kiểu người tay trói gà không chặt, có thể trực tiếp bắt sao! Nhưng nếu bắn tên, sợ là sẽ lấy đi mạng người, vậy liền không có cách nào cứu vãn.

    Cũng trong lúc bọn họ đang sững sờ, Dạ Mị đã chạy ra ngoài cách xa mấy mét.

    Mắt thấy chưa kịp động thủ, nàng đã thật sự chạy mất, chỗ Quận chúa khẳng định không cách nào bẩm báo lại. Lý tướng quân cắn răng một cái, cất giọng nói: "Bắn tên!"
     
  4. Diễm Quỳnh 107

    Bài viết:
    48

    Chương 13: Cô nương Diễm yêu thích!


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời vừa dứt, đám người không do dự nữa.

    Hỏa tiễn trong tay vọt về hướng Dạ Mị!

    Mắt thấy phương hướng hỏa tiễn từ bốn phương tám hướng phóng về phía nàng. Khóe miệng Dạ Mị nhàn nhạt giương lên, rút chiếc quạt bên hông ra, tung lên trên không. Chiếc quạt ở giữa không trung, vạch ra một đường hình cung.

    Tất cả những mũi tên đang lao ra bị hình cung này quét ngang quay ngược lại!

    Hướng về những tên đang bắn mà đi!

    Hai con ngươi đám thị vệ trừng lớn, không dám tin nhìn chằm chằm hỏa tiễn đang phóng về phía mình! Muốn tránh né, nhưng mà không kịp rồi!

    Không ít người bị trúng tên, nhao nhao ngã xuống đất!

    Nhưng Dạ Mị khống chế rất tốt, những người này không ai dưới một kích của nàng bị chết, hoặc là bắn bị thương, hoặc là bị hỏa tiễn đốt y phục, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất để làm hỏa diễm trên người mình dập tắt.

    Dạ Mị thấy thế, cũng chỉ lặng lẽ quét qua, đưa tay ra giữa, chiếc quạt đã quay về trong tay nàng.

    Ánh mắt đám người đều hoảng sợ nhìn nàng.

    Cứ như vậy bị một chiêu, liền đem mấy trăm hỏa tiễn cản về, còn bắn mấy chục tên thị vệ bị thương.

    Thân thủ như vậy, thậm chí bọn hắn hoài nghi bọn họ có phải nhìn hoa mắt hay không!

    Bọn thị vệ nằm trên mặt đất lăn lộn, "Ai nha", "Ai nha" kêu đau, có người đi lên hỗ trợ dập tắt hỏa diễm.

    Nàng nhướng mày, nhìn về phía Lý tướng quân.

    Tay phải cầm quạt nhẹ nhàng đập vào lòng bàn tay trái, tư thái tản mạn, lạnh lùng nói: "Tâm tình ta đang không tệ, tạm thời lười giết người. Hi vọng các ngươi đừng khiến cho kiên nhẫn của ta dùng hết, đến lúc đó, bắn bị thương hay bị thiêu chết, sợ là sẽ xảy ra trên người tất cả mọi người ở đây, còn có vị Quận chúa kia nữa!"

    Nàng nói xong, ánh mắt như đao lướt qua mọi người.

    Khiến cho không ít người như ve sầu mùa đông, rõ ràng nhìn qua chỉ là của một cô nương yếu đuối, tại sao có thể có thực lực như vậy!

    Trong lúc bọn hắn ngu ngơ, Dạ Mị rút đai lưng làm trang trí bên hông nàng, đai lưng kia giật ra có chiều dài tới ba mét!

    Nàng hung hăng vung đai lưng lên, như trường tiên hất lên! Đai lưng quấn lên trên cành cây, mượn lực đạo này, thân thể của của nàng bay lên, từ trong nội viện bay ra ngoài.

    Thu lại đai lưng, người đã không thấy tăm hơi.

    Bộ y phục này của nàng căn bản không cần đến đai lưng, chẳng qua là ban đầu cảm thấy đẹp mắt, liền mua quấn lên, hôm nay đúng lúc còn dùng tới.

    Lý tướng quân lấy lại tinh thần, thấy thân ảnh nàng biến mất, lập tức mặt mũi trắng bệch.

    Cất giọng nói: "Đuổi theo!"

    Mà giờ khắc này, Dạ Mị tựa như một bóng ma, mượn lực đạo của đai lưng từ trong nội viện rời đi, một màn này, cũng đã rơi vào một đôi mắt yêu mị.

    Bắc Thần Tà Diễm nhận được tin tức, liền nhanh chân chạy tới.

    Lại không nghĩ rằng, mới gần đến nơi, liền thấy nàng tựa như là yêu tinh trong màn đêm, thân thủ như vậy thì thôi, tư thái nhìn còn rất là tiêu sái xinh đẹp. Chỉ là một chiếc đai lưng, nàng cũng có thể sử dụng tự nhiên đến như thế sao?

    Hắn ngoái nhìn thoáng qua đám binh sĩ bị đánh đang nằm trên mặt đất

    Hắn cũng không vội đuổi theo Dạ Mị, trong mắt lướt qua mấy phần hứng thú. Chậm rãi đi đến trước mặt mọi người, hững hờ hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Các ngươi làm sao đều bị thương rồi?"

    Lý tướng quân đang muốn dẫn người đuổi theo Dạ Mị, nhìn Bắc Thần Tà Diễm đã tới, tranh thủ thời gian chạy đến.

    Mở miệng trả lời vấn đề: "Điện hạ, là như thế này, chúng ta.."

    Vừa mới nói mấy chữ, Bắc Thần Tà Diễm liền đưa tay, ngăn lại Lý tướng quân. Chậm rãi nói: "Được rồi, xảy ra chuyện gì, các ngươi vì cái gì bị thương, ta cũng không phải là rất quan tâm."

    Đám người: "..."

    Không phải ngài hỏi sao?

    Thấy đôi mắt hắn bỗng nhiên nheo lại, quét về phía đám người, âm thanh ưu nhã, chậm rãi vang lên: "Ai bảo các ngươi bắn tên?"

    Khí thế kia quá mức dọa người, khiến đám người sợ hãi.

    Đám người run rẩy, có mấy tên thị vệ thấy ánh mắt của hắn, bởi vì quá hoảng sợ, nhịn không được tránh phía sau huynh đệ bên cạnh mình. Tất cả mọi người run rẩy, nhìn về phía Lý tướng quân.

    Rất muốn khóc nói, đây là Lý tướng quân hạ lệnh, không liên quan chuyện của bọn hắn.

    Sắc mặt Lý tướng quân lập tức tái đi.

    "Phập" một tiếng, liền quỳ xuống.

    Lần này nói chuyện đều không lưu loát, bò đến bên chân Bắc Thần Tà Diễm, run rẩy nói: "Điện.. Điện hạ! Mạt tướng, mạt tướng.."

    Bắc Thần Tà Diễm nhìn hắn nói chuyện ấp a ấp úng, hững hờ cúi thấp đầu, quét về phía hắn. Thần thái ưu nhã, giọng điệu ôn nhu: "Ngươi như thế nào? Chẳng lẽ là nhìn khuôn mặt Diễm đáng ghét, dáng vẻ xấu xí, khiến cho ngươi không nguyện ý hảo hảo cùng Diễm nói chuyện?"

    Ngọc Vĩ ngửa mặt nhìn lên trời, khuôn mặt không đến mức đáng ghét, dáng vẻ tuyệt đối không xấu xí. Mà không những như thế còn rất phi thường tuấn mỹ..

    Mấu chốt là Điện hạ, tính cách và thực lực của ngài, đều rất đáng sợ, người ta không dám nói chuyện với ngài..

    Lý tướng quân lập tức bị dọa đến khóc lên: "Điện hạ, mạt tướng thật không có ý tứ này! Đây là mệnh lệnh của Quận chúa, mạt tướng không dám không nghe theo mệnh lệnh, mạt tướng cũng phái người đến hỏi ý của ngài, nhưng tin tức còn chưa kịp truyền về.."

    Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ngược lại là một tiếng cười.

    Hắn nhìn Lý tướng quân, ôn nhu hỏi: "Ý của ngươi là, ý của Diễm không đáng để các ngươi đợi, cho nên kiên nhẫn của ngươi, không đợi tin tức của Diễm trở về, liền hạ lệnh bắn giết cô nương Diễm yêu thích sao?"

    Ngọc vĩ: "?" Cô nương yêu thích?

    Sắc mặt Lý tướng quân bị dọa đến trắng bệch, như là vừa mới dùng vôi trắng quét qua mặt tường, Điện hạ có yêu thích vị cô nương kia hay không, điểm này ai cũng không biết, nhưng mà Điện hạ nói như vậy, liền mang ý mình gặp đại họa!

    Lý tướng quân khóc nói: "Điện hạ, không phải mạt tướng không nguyện ý đợi ngài, thật sự là vị cô nương kia muốn đi, mạt tướng nếu là không hạ lệnh bắn tên, nàng liền đi, mạt tướng.."

    Lời này hắn vừa nói ra, trên mặt Bắc Thần Tà Diễm nở nụ cười, càng thêm ôn nhu ưu nhã.

    Hắn từ trên cao nhìn xuống quét nhìn Lý tướng quân, chậm rãi hỏi: "Ý của ngươi là, ngươi ác độc muốn bắn giết người Diễm yêu, sai vẫn là nàng?"

    Nước mắt ở khóe mắt Lý tướng quân lại một lần nữa dâng lên, khóc nói: "Điện hạ, mạt tướng, mạt tướng thật không phải là cố ý! Mạt tướng không biết nàng là người trong lòng của ngài.. Điện hạ.."

    Hắn khóc.

    Mặt mày Tư Đồ Sắc xanh lét, nhanh chân chạy đến đây.

    Nàng ta đi lên xem xét, cũng không nhìn thấy thi thể Dạ Mị, đã thấy Bắc Thần Tà Diễm đang quét nhìn về phía nàng ta.

    Gương mặt nàng ta đỏ lên, nhìn chằm chằm Bắc Thần Tà Diễm, một lát sau, hốc mắt đỏ lên: "Diễm ca ca! Người không biết tiện nhân kia có bao nhiêu quá phận, chân Sắc nhi bị nàng đá đau quá, nếu không phải Sắc nhi mạng lớn, có trời xanh phù hộ, chân này sợ là đã bị gãy mất rồi!"
     
  5. Diễm Quỳnh 107

    Bài viết:
    48

    Chương 14: Tứ hoàng tử điện hạ yêu mến!


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng ta nói xong, nước mắt lại rơi ra, nhìn trông rất đáng thương.

    Lại không nghĩ rằng, nàng ta vừa nói ra lời này, Bắc Thần Tà Diễm dường như có chút sửng sốt, nhưng lại chăm chú nhìn nàng ta.

    Giọng điệu ôn nhu, ưu nhã hỏi: "May mắn trời xanh phù hộ ngươi? Ông trời hôm nay bị mù sao?"

    Đám người: "..."

    Điện hạ ngài đừng như vậy được không? Lời này quá độc rồi.

    Ti Đồ Sắc cũng ngây ngẩn cả người.

    Nàng ta vạn vạn không nghĩ tới, Diễm ca ca vậy mà lại nói ra những lời này, nàng ta thậm chí còn hoài nghi là mình nghe lầm.

    Sau một giây, nước mắt nàng ta lại càng rơi.

    Nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc rơi lệ, trong lòng đám nam nhân ở đây đều hoặc nhiều hoặc ít có mấy phần thương tiếc. Có người còn cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn sắc mặt Bắc Thần Tà Diễm một chút, cho là hắn sẽ thay đổi sắc mặt.

    Nhưng mà, lại thấy người kia vậy mà vẻ mặt vẫn ưu nhã như cũ, nhìn rất ôn nhu. Trong lòng mọi người càng lạnh, không dám lên tiếng.

    Ti Đồ Sắc khóc thành tiếng: "Diễm ca ca, người vậy mà.. Ta.. Ta tốt xấu là biểu muội của người, người vậy mà không có chút nào quan tâm ta!"

    Nàng ta bị tiện nhân kia khi dễ, còn không phải là bởi vì thích Diễm ca ca, Diễm ca ca lại..

    Ngọc Vĩ không nhịn được liếc mắt, biểu muội.. Lấy tính khí ác liệt của Điện hạ, có thể quan tâm tới biểu muội này, mới là kỳ quái.

    Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ngược lại cười ra tiếng, âm thanh ôn nhu ưu nhã, ánh mắt tà mị, nhìn về phía Ti Đồ Sắc: "Ồ? Ý biểu muội là rất cần Diễm quan tâm sao?"

    Trong lòng Ngọc vĩ lập tức nhảy lên, Điện hạ quan tâm? Người bình thường thật đúng là đảm đương không nổi. Lời này dẫn đến ánh mắt hắn nhìn Ti Đồ Sắc càng thêm đồng tình.

    Nhưng mà Ti Đồ Sắc không hề hay biết, nàng ta hoàn toàn không ý thức được Ngọc Vĩ đang đồng tình với mình, chỉ thút thít nhìn Bắc Thần Tà Diễm, ủy khuất gật đầu, nhìn vẻ mặt ôn nhu của hắn, cơ hồ liền bị mê hoặc.

    Nàng ta khóc nức nở nói: "Diễm ca ca, chân Sắc nhi rất đau, đều là tiện nhân kia đá, rất đau.."

    Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy gật đầu, ngồi xổm ở trước mặt nàng ta, ôn nhu vươn tay, cầm lấy chân của nàng ta: "Là chân này rất đau sao?"

    Thấy hắn ôn nhu như thế, Ti Đồ Sắc lập tức cảm giác những ủy khuất mình chịu hôm nay đều đáng giá. Nhất thời nhanh chóng nhẹ gật đầu, trong mắt có hiện lên vui vẻ hạnh phúc.

    Vì để cho hắn càng thêm thương tiếc mình, bộ dáng càng thêm ủy khuất, khóc lóc nói: "Diễm ca ca, nếu không phải là bởi vì tiện nhân kia suýt nữa đá gãy chân Sắc nhi, Sắc nhi cũng sẽ không hạ lệnh bắn giết nàng, Sắc.."

    Khóc đến đây, nàng ta đã nói không được nữa, giống như là quá khó chịu.

    Bắc Thần Tà Diễm gật đầu lần nữa, ưu nhã duỗi cái tay khác ra, nắm chặt chân của nàng ta.

    Hai tay nhẹ nhàng nắm chặt

    "Crắc!" Một thanh âm vang lên.

    Ti Đồ Sắc lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt, nhất thời ngã xuống đất: "A, a.. Cứu mạng, a.."

    Máu tươi dọc theo chân của nàng ta chảy xuống, làm ướt ống quần của nàng ta, chảy xuống mặt đất.

    Nàng ta đau đớn nói không ra lời, đau đến không có chút hình tượng nào lăn lộn trên mặt đất, trong miệng chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết.

    Tất cả mọi người không dám tin nhìn một màn này.

    Đám người đều tưởng Điện hạ đang quan tâm tới chân của Quận chúa, nhìn dáng vẻ ôn nhu của hắn.. Ai biết hắn vậy mà trực tiếp đem chân Quận chúa bẻ gãy!

    Cái này..

    Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn hắn, thấy hắn chậm rãi đứng dậy với dáng vẻ hững hờ.

    Tiếp theo trong chớp mắt, hắn ưu nhã sửa sang lại một chút tay áo của mình, phảng phất như chuyện vừa rồi đều chưa xảy ra.

    Ấm giọng nói: "Biểu muội đau chân, Diễm tự nhiên cũng rất quan tâm. Tin tưởng chỉ cần hôm nay bẻ gãy, sau này, chân này sẽ không còn tuỳ tiện đau đớn, cũng không có cách lại bị người ta đá. Như biểu muội nói, biểu muội cũng là bởi vì đau chân, nên mới hạ lệnh tổn thương người Diễm yêu. Cái chân này khiến ngươi ác độc, khiến nhân tính của ngươi biến mất, khiến ngươi mất đi nhân tính thiện lương. Cho nên Diễm hảo tâm vì ngươi bẻ gãy, đây là diễm yêu mến, ngươi không cần quá cảm kích!"

    Đám người run rẩy, không ai dám lên tiếng. Chân bị gãy mất, sau này không có cách nào bị người ta đá, sau lần này cũng sẽ không đau đớn..

    Thế nhưng mà, đây được coi như là yêu mến sao?

    Tiếp theo trong chớp mắt, Bắc Thần Tà Diễm nhìn đám người một chút, phân phó nói: "Tìm nàng! Kiên nhẫn của Bản điện hạ dùng hết trước đó rồi!"

    "Rõ!" Đám người tranh thủ thời gian quay người, chạy đi ra ngoài tìm người, sợ mình bước theo gót Ti Đồ Sắc.

    Quận chúa hạ lệnh bắn giết vị cô nương kia, ngay cả biểu muội cũng bị Điện hạ đối xử như thế, huống chi là bọn hắn..

    Sắc mặt Lý tướng quân bị dọa đến đờ đẫn, không ngừng run rẩy, cũng không biết mình hẳn là ở chỗ này chờ bị xử trí, hay là cùng đi tìm người.

    Một giây sau, liền thấy Bắc Thần Tà Diễm nhìn về phía Lý tướng quân, ấm giọng hỏi: "Lý tướng quân, ngươi đang run cái gì? Ngươi cũng cần Bản điện hạ quan tâm sao?"
     
  6. Diễm Quỳnh 107

    Bài viết:
    48

    Chương 15: Nàng là một nữ tử thiện lương không đành lòng sát sinh!


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý tướng quân nghe xong lời này, lập tức quay đầu nhìn thoáng qua người dưới đất được hắn yêu mến.

    Giờ phút này trên mặt đất đều là máu.

    Chân của nàng ta bị bẻ gãy, không phải xương cốt bị bẻ gãy, mà là toàn bộ bắp chân bị gãy, làm nàng ta lăn lộn vô cùng đau đớn, cái chân bị gãy, chậm rãi từ trong ống quần lộ ra.

    Cảnh tượng trông vô cùng tàn nhẫn đẫm máu, cho dù hắn là một đại nam nhân chinh chiến sa trường, cũng bị dọa phải quay đầu ra chỗ khác, không đành lòng nhìn nhiều.

    Lúc này Điện hạ còn hỏi mình có cần yêu mến hay không..

    Lý tướng quân dọa đến khóc thét: "Điện hạ, mạt tướng không cần ngài yêu mến, mạt tướng có thể yêu chính mình rất tốt. Mạt tướng chỉ muốn Điện hạ cho mạt tướng một cơ hội chuộc tội, để mạt tướng lập tức ra ngoài vì Điện hạ tìm kiếm cô nương kia, mạt tướng nhất định dốc hết toàn lực, sẽ không làm Điện hạ thất vọng!"

    Lời này vừa nói ra ra, vốn cho là mình nói những này, hẳn là hắn phải chết không nghi ngờ.

    Lại không nghĩ rằng, người trước mặt hắn, chăm chú quan sát hắn một lúc. Âm thanh ưu nhã chậm rãi nói: "Nếu đã như vậy, vậy ngươi liền đi tìm đi, đừng để Diễm phải thất vọng! Diễm một khi thất vọng, Diễm càng yêu mến yêu mến ngươi, khiến cho ngươi cảm thấy thế gian này vô cùng tốt đẹp!"

    Ngọc vĩ: "..."

    Điện hạ, bất kỳ người nào được ngài "Yêu mến" cũng sẽ không cảm thấy thế gian này tốt đẹp đâu?

    "Vâng! Tuân lệnh! Tạ Điện hạ khai ân!" Lý tướng quân lại lần nữa chảy ra nước mắt, bất quá lúc này đều là nước mắt hạnh phúc.

    Tính tình Điện hạ khó lường, lúc này có thể tha cho hắn, quả thực chính là kỳ tích, tốt xấu gì cũng có một chút hi vọng sống, hắn xoay người chạy đi, nhanh chóng dung nhập vào trong màn đêm.

    Nhìn bóng lưng hưng phấn rời đi của hắn.

    Bắc Thần Tà Diễm chậm rãi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Ngọc Vĩ, ưu nhã hỏi: "Hắn đang vui vẻ cái gì?"

    Trong lòng Ngọc vĩ cũng có chút kỳ quái, "Hẳn là vui vẻ vì có một chút hi vọng sống! Nhưng mà Điện hạ, thật không thể tin được ngài lại tha thứ cho Lý tướng quân!"

    Đối với Điện hạ.. Người được xưng là tính tình ác liệt điên cuồng, có thể cho Lý tướng quân một "Cơ hội", cái này quả nhiên là kỳ tích.

    "Tha thứ?" Bắc Thần Tà Diễm chắp tay sau lưng, ưu nhã nói, "Người khôn ngoan nếu tha thứ thì là với mục đích tra tấn đối phương thống khổ. Kẻ ngu lại coi việc tha thứ là lòng khoan dung, tự thỏa mãn mình là thiện lương. Ngươi cảm thấy, Diễm là người khôn ngoan hay là kẻ ngu?"

    "Cái này.." Ngọc Vĩ nhất thời sửng sốt.

    Sau đó liền nghe người kia chậm nói: "Ngươi cho rằng, lấy thân thủ của cô nương kia, Lý tướng quân có thể tìm ra nàng sao?"

    Ngọc Vĩ lúc này lắc đầu, nuốt một chút nước bọt: "Sợ là không thể!"

    Mang theo nhiều thị vệ bao vây quanh cô nương kia như vậy, cuối cùng vẫn để cho người ta chạy trốn, làm sao có thể tìm ra được, coi như tìm được, cũng không thể mang người quay về.

    Cho nên Điện hạ nguyện ý tha thứ cho một cơ hội, chẳng lẽ là vì..

    Sau đó liền thấy người kia xấu xa cười lên, nụ cười vừa yêu tà vừa tuấn mỹ, chậm rãi nói: "Cho nên, hắn nghe theo biểu muội, tàn nhẫn tổn thương Diễm cùng cô nương Diễm yêu. Diễm không nên lấy danh nghĩa tha thứ, bố thí ý tốt, làm cho hắn tưởng là mình có thể chạy thoát, khiến trong lòng hắn dần dần tuyệt vọng, trải nghiệm sợ hãi, bi ai, sống không bằng chết đến thống khổ tột cùng sao? Đến lúc đó, nói không chừng không cần Diễm đến động thủ, bản thân hắn đã kết liễu!"

    Thế là Ngọc Vĩ hiểu ra.

    Điện hạ đây là cố ý nghĩ tra tấn người ta, biết rất rõ ràng Lý tướng quân khẳng định không tìm về được, trước hết cho đối phương hi vọng, sau đó lại làm đối phương tuyệt vọng, nói không chừng đến cuối cùng, Điện hạ còn không chưa xuất thủ, Lý tướng quân cũng bởi vì sợ hãi, trước tiên dọa mình đến điên lên, sau đó tự sát. Dù sao trước kia chuyện Điện hạ hành hạ người ta đến chết cũng không ít.

    Khóe miệng Ngọc Vĩ co quắp, nhìn thoáng qua dáng vẻ Điện hạ yêu quý nhà mình tra tấn lòng người, nhịn không được hỏi: "Thế nhưng mà Điện hạ, nếu như Lý tướng quân phấn khởi phản kháng, trở về giết ngài, hoặc là trốn về kinh thành vạch tội ngài thì sao?"

    Lời này vừa nói ra, trong mắt Bắc Thần Tà Diễm lập tức xẹt qua tia sáng quỉ dị.

    Lộ ra mấy phần hứng thú, ưu nhã cười khẽ, chậm rãi nói: "Nếu như là thật, vậy ngày tháng vô vị sau này nhất định sẽ có thêm nhiều vui vẻ! Không ngừng gây ra vấn đề, mới có thể khiến cho vấn đề không ngừng kéo dài, nhìn sâu kiến bò lên, cuộc sống càng thêm màu sắc, ngươi không cảm thấy cuộc sống sinh hoạt tràn ngập thú vị sao?"

    Ngọc vĩ: "..."

    Được rồi, khả năng hứng thú của Điện hạ so với hứng thú của người bình thường không giống nhau lắm.

    Nói đến đây, nếu tính tình Điện hạ không ác liệt, nóng lòng gây lên chuyện phiền toái, thích thú với việc giết người và tra tấn người khác, mọi người cũng sẽ không nhìn Điện hạ như một ác ma.

    Tư Đồ Sắc ngồi trên mặt đất kêu đau nửa ngày, giờ phút này nàng ta đang nằm trên mặt đất hít không khí.

    Nàng ta đã sớm đau đến muốn khóc cũng không khóc được, âm thanh gào thảm chuyển thành tiếng hít không khí.

    Bắc Thần Tà Diễm nghe tiếng hít không khí, cúi đầu nhìn nàng ta.

    Ánh mắt tựa như đang nhìn một con kiến yếu ớt, khuôn mặt lại ôn nhu đến chảy nước, chậm rãi nói: "Nếu như là cô nương kia trả thù bắn giết ngươi, chỉ sợ hiện tại mệnh của ngươi cũng không có. Kẻ yếu nếu như muốn sống sót, nên vĩnh viễn không nên đi khiêu khích cường giả, nhớ kỹ lời này của ta, đây là ý tốt Diễm dạy bảo ngươi!"

    Hắn vừa dứt lời, sải bước quay người đi.

    Ngọc Vĩ đồng tình nhìn Tư Đồ Sắc, rất nhanh đuổi theo cước bộ cùng Điện hạ.

    Người thích Điện hạ nhiều như vậy, vì cái gì không ai dám tuỳ tiện đi lên? Còn không phải là đều biết tính nết Điện hạ đáng sợ, Trường Lạc quận chúa cũng không biết là có tự tin từ đâu tới, nghĩ rằng mình là biểu muội của Điện hạ, Điện hạ liền sẽ đối với nàng ta lau mắt mà nhìn?

    "Điện hạ, chúng ta tiếp theo nên đi chỗ nào?" Ngọc Vĩ đuổi theo hỏi.

    Khóe miệng Bắc Thần Tà Diễm nhếch lên, ưu nhã nở một nụ cười tựa như một con mèo Ba Tư cao quý, mới đi được mấy bước nhưng làm cho người ta chỉ nhìn thấy huyền ảo.

    Phảng phất chỉ là đi vài bước, nhưng khi nhìn lại thân ảnh của hắn, đã cách xa trăm thước, gió thổi lên tay áo khiến hắn càng thêm tao nhã, tựa như bức tranh vô cùng đẹp trong màn đêm vĩnh hằng.

    Hắn chậm rãi cười nói: "Bản điện hạ tắm rửa thay quần áo nửa canh giờ, lại không thể hiến thân cho cô nương ta yêu, ngươi nói.. Chúng ta tiếp theo nên đi đâu? Đương nhiên là tự mình đi tìm nàng, sau đó trừng phạt nàng không từ mà biệt, an ủi tinh thần tổn thương của Bản điện hạ!"

    Ngọc Vĩ nhất thời liền run một cái.

    Liếc qua Điện hạ nhà mình, trừng phạt.. Là muốn trừng phạt như thế nào?

    * * *

    Trong bóng đêm, Dạ Mị một đường đi nhanh.

    Trên người nàng mặc áo da màu đen, lao vùn vụt với tốc độ rất nhanh, cơ hồ có thể cùng bóng đêm hòa làm một thể. Thắt lưng thật dài lúc này cũng lại một lần nữa quấn về bên hông nàng.

    Trong lúc nàng phi nhanh, gương mặt tinh xảo hiện lên trong màn đêm phảng phất như tinh linh nhưng trong mắt lại lộ ra hàn khí lạnh lùng, tựa như sứ giả Địa Ngục phái tới đoạt mệnh.

    Đằng sau có người đang đuổi theo nàng.

    Cách ba mét, nàng trông thấy một cây đại thụ, thả người nhảy lên, liền lên ngọn cây.

    Rất nhanh, liền thấy đám thị vệ, từ trên đường lớn chạy tới.

    Một thị vệ hỏi: "Đi đâu?"

    "Không biết!" Phía trước có ba lối rẽ, bọn hắn trông thấy nàng chạy tới đây, thế nhưng là bỗng nhiên không còn bóng dáng nàng.

    Một người khác nói: "Bằng không, chúng ta chia ra đuổi theo?"

    "Được!"

    Một đoàn người chia ra ba đường, chạy ba phương hướng khác nhau.

    Dạ Mị trên tàng cây chờ đợi một lát, chờ bọn hắn toàn bộ rời đi, thả người nhảy xuống cây, vỗ vỗ bụi bẩn trên tay mình.

    Nàng lười không muốn giết người nên mới chạy, ai biết những người này lại vẫn đuổi theo nàng xa đến như vậy. Chẳng lẽ không biết khi không có người dùng tiền tìm nàng mua mệnh, thấy sinh mệnh người yếu ớt, vì là một nữ tử thiện lương nên mới không đành lòng sát sinh sao?

    Lắc đầu.

    Đi về phía trước mấy bước, trông thấy bên cạnh góc tường, có một bóng đen..
     
  7. Diễm Quỳnh 107

    Bài viết:
    48

    Chương 16: Chúng ta bị bán cho các ngươi?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng đen co quắp ngồi một chỗ, thoạt nhìn như là một người đang không ngừng run rẩy, giống như đang chịu đựng thống khổ.

    Dạ Mị nghênh ngang đi qua bóng đen bên cạnh.

    Dường như nàng căn bản không nhìn thấy.

    Trái lại người kia cuộn người lại, ngẩng đầu nhìn phương hướng Dạ Mị một chút, Dạ Mị cũng quay đầu cùng hắn đối mặt, trên mặt hắn đều là vết bẩn, nhìn không ra dung mạo, nhưng ánh mắt rất xinh đẹp tựa như vì sao lấp lánh trong đêm tối.

    Nhưng mà hắn chỉ nhìn Dạ Mị một chút, sau đó rất nhanh mà cúi thấp đầu, không rên một tiếng, tiếp tục co quắp.

    Thấy vậy Dạ Mị hờ hững thu lại ánh mắt, không chủ động tiến lên, tiếp tục cất bước rời đi. Mặc dù nàng tự nhận là mình chẳng những có mỹ mạo, hơn nữa còn có tam quan đoan chính, kiếp trước những người nàng giết, đối phương đều nhất định phải là có tội ác tày trời, nàng mới có thể nhận.

    Nhưng trước khi người khác thỉnh cầu nàng giúp đỡ, nàng bình thường sẽ không chủ động đi giúp người khác.

    Sắc trời rất đen.

    Đi ra ngoài mấy chục mét, nàng rời khỏi hẻm nhỏ âm u.

    Đường đi trước mắt bắt đầu phồn hoa, bốn phía đều là ngựa xe như nước, người đi đường qua lại, có không ít người nhịn không được quay đầu nhìn nàng.

    Một cô nương xinh đẹp như vậy, có thể xưng là tuyệt sắc nhân gian, nhưng vẻ mặt của nàng lạnh lùng, khiến cho người ta không dám tùy tiện tới gần. Lại thật giống như một bông hoa cao ngạo, không thể hái được, mọi người cũng chỉ dám nhìn lén, không dám lại gần.

    Nàng không có tâm tình quan tâm những cái này, lúc rời đi có chỗ phiền phức, nàng có nên đi tìm lão đại hay không? Lão đại cùng với nàng đều rơi vào trong biển, có phải đều rơi xuống thời không này hay không? Nếu quả như thật rơi xuống cùng một thời không, nàng nên đi nơi nào tìm?

    Đang nghĩ ngợi, bụng "ục ục" kêu một tiếng.

    Nàng ăn xong cơm tối không bao lâu, nhưng trước đó nàng giáo huấn Quận chúa, sau là lẩn trốn khỏi đám binh sỹ bao vây, phí hết không ít thể lực, nàng cảm thấy mình có chút đói bụng.

    Bình hoa cổ nàng không có mang đi nên không có tiền để mua thức ăn.

    Mà lúc này, trên đường cái, một cái đầu củ cải xuất hiện ở bên người nàng, là một tiểu cô nương cao đến eo của nàng. Tiểu nha đầu kia giật giật tay áo của nàng, mềm giọng nói: "Tỷ tỷ, ngươi có phải đang đói bụng hay không?"

    Dạ Mị kinh ngạc cúi đầu xuống.

    Nàng thấy trong mắt tiểu cô nương có nước mắt trong suốt, đôi mắt sưng đỏ, giống như là vừa mới khóc.

    Nàng còn chưa trả lời, tiểu cô nương liền đem bánh nướng trong tay đưa cho Dạ Mị: "Tỷ tỷ, cho ngươi!"

    Nhìn chằm chằm cái bánh nướng kia, Dạ Mị không có đưa tay ra nhận, nàng luôn luôn lạnh lùng, người biết nàng khi nhìn thấy nàng liền sợ hãi, người không quen biết cũng không dám tùy tiện tới gần nàng, người nàng mới gặp lần đầu trước mắt này lại sẵn lòng bày tỏ thiện ý, nàng không biết nên nhận hay không nên nhận, có chút không biết làm thế nào.

    Nàng dường như đã quen lạnh lùng, bỗng nhiên nhận được ấm áp của người khác giống như cuối thu se lạnh nhưng lại ấm áp như mùa xuân tháng ba.

    "Tỷ tỷ, ngươi không thích ăn bánh nướng sao?" Tiểu cô nương nhìn nàng.

    Dạ Mị lấy lại tinh thần, cảm thấy mình quá cảm tính, vì đang đói, nhìn tiểu cô nương nhiệt tình như vậy, nhận lấy ngửi một cái, liền biết cái này bánh nướng không có vấn đề, nhanh chóng cắn một cái, cũng không thấy ăn ngon, nhưng mà cũng không khó ăn.

    Nàng đảo mắt xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng.

    Hỏi tiểu cô nương một câu: "Tiểu cô nương, cha mẹ ngươi đâu?"

    "Ô oa.." Tiểu cô nương lúc này bổ nhào vào trong ngực nàng khóc thành tiếng, "Cha mẹ mang ta ra xem hội đèn lồng, ta bị lạc bọn họ!"

    Dạ Mị nhất thời liền ngẩn ngơ, nàng ở thế kỷ hai mươi mốt người người e ngại nàng biến thái, lần đầu tiên gặp phải loại tình cảnh này, nàng cảm giác như mình đang ở trong mộng: "Đừng khóc, hay là ta giúp ngươi tìm xem?"

    Tuy là mới gặp, nhưng cũng biết đứa nhỏ này thật thiện lương, bị lạc cha mẹ, trạng thái ốc còn không mang nổi mình ốc, nghe thấy bụng nàng kêu, vậy mà lại đem bánh nướng cho nàng ăn, nàng cũng nên tìm cha mẹ của nàng.

    Lại không nghĩ rằng, vừa mới dứt lời.

    Liền có một nam một nữ, sốt ruột chạy tới, phụ nhân tiến lên, liền ôm lấy tiểu cô: "Ngươi, đứa nhỏ này, ai bảo ngươi chạy khắp nơi, ngươi hù chết mẫu thân rồi!"

    "Mẫu thân!" Hai mẫu tử ôm nhau khóc.

    Dạ Mị cầm bánh nướng trong tay cắn một cái, nhìn chằm chằm mẫu nữ, có chút đần độn, nhưng cũng thở dài một hơi.

    Phụ nhân kia quay đầu nhìn về phía Dạ Mị, thiên ân vạn tạ: "Cô nương, đa tạ ngươi đã giúp chiếu cố nàng, thật sự là cám ơn ngươi!"

    Dạ Mị lập tức xấu hổ, nàng dù sao khó mà nói, kỳ thật mình là một người lớn, căn bản chưa kịp giúp đỡ chiếu cố đứa trẻ này, ngược lại là tiểu cô nương lại chiếu cố cho mình một cái bánh nướng?

    Tuy lúng túng nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng nói: "Không có.. Ta không có giúp đỡ được gì!"

    Phụ thân tiểu cô nương cũng cảm kích nhìn Dạ Mị nói: "Thật sự là đa tạ cô nương, một nhà chúng ta đều rất cảm kích cô nương!"

    Thậm chí còn muốn quỳ xuống.

    Dạ Mị tranh thủ thời gian ngăn hắn lại: "Ta thật không có giúp, ngược lại là nàng cho ta ăn một cái bánh nướng.."

    Nhưng mà người một nhà kia, nghe Dạ Mị nói toàn bộ quá trình, nhưng vẫn là thiên ân vạn tạ, nói rất nhiều lời cảm kích, mới nắm tay tiểu cô nương rời đi.

    Lần đầu tiên trong đời Dạ Mị gặp phải chuyện này, thấy bọn họ rời đi, đầu tiên là cảm thấy thở dài một hơi, sau đó lại có chút buồn cười, người một nhà này, nhìn đều là thường dân, nhưng đều vô cùng thiện lương, còn có tiểu cô nương kia, ân tình cái bánh nướng này, cũng không biết về sau có cơ hội được báo đáp hay không.

    Nghĩ đến đây, nàng lại cắm một ngụm bánh nướng.

    Mà ngay lúc này

    Phía tây có tiếng hò hét ầm ĩ, nàng nhìn lại, liền thấy một đám người chạy tới, người phía trước đang chạy trối chết. Người kia nhìn về phía Dạ Mị, cặp mắt kia rất quen thuộc, chính là lúc vừa rồi nàng đi qua con hẻm kia, ở ven đường nhìn thấy bóng đen kia.

    Hắn chạy lảo đảo, liền ngã sấp xuống ngay trước mặt Dạ Mị.

    Vươn tay, giống như muốn bắt lấy mắt cá chân nàng, nhưng cách có chút xa, chưa bắt được.

    Hơi thở của hắn mong manh, phun ra mấy chữ: "Cứu.. Cứu ta."

    Hắn nhìn nàng.

    Trong mắt nhưng lại không có mục đích muốn sống, có chỉ là tuyệt vọng, dường như cho dù hắn mở miệng cầu cứu, cũng không có trông cậy vào mình thật sự có thể được cứu, chẳng qua là trước khi chết giãy dụa chút thôi.

    Đôi mắt xinh đẹp như vậy, lại vô cùng tang thương, giống như sớm đã nhìn thấu thế gian lạnh lùng, ngột ngạt khiến lòng của nàng nhói một cái, nàng chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

    Tiếp theo trong chớp mắt, hắn té xỉu ở bên chân Dạ Mị.

    Dạ Mị ngẩng đầu, nhìn về phía những người đang đuổi theo kia. Đám người kia hung thần ác sát, nhìn người đang té xỉu xuống đấ, cao giọng nói: "Đem hắn mang đi!"

    Dạ Mị thấy thế, thở dài một hơi.

    Trước mắt nàng cưỡng ép rời khỏi biên thành, bây giờ còn có rất nhiều binh sĩ đang muốn bắt nàng, thời điểm này nàng hẳn là nên khiêm tốn, không nên gây chuyện làm người khác chú ý, miễn cho lại gây phiền toái lên người.

    Nhưng người khác cầu cứu trước mặt nàng.. Nhất là một đôi mắt tang thương như thế, có thể làm tâm tình của nàng xúc động..

    Nàng nhìn về phía những người kia, sắc mặt lãnh đạm, nhìn không ra vui buồn, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi bắt hắn làm gì?"

    Người dẫn đầu nhìn Dạ Mị, hai mắt tỏa sáng, trong lòng lập tức nảy lên ý đồ xấu, cô nương xinh đẹp như vậy, nếu có thể bắt về, nhất định có thể kiếm không ít tiền!

    Nghĩ đến đây, hắn nhất thời vung tay lên, cũng cao giọng nói: "Đem hai người bọn họ bắt đi! Hai người các ngươi đều bị bán cho Mị Hương Các chúng ta, lại còn dám chạy, thật sự là muốn chết!"

    "Hai chúng ta bị bán cho các ngươi? Ở trong đó còn bao gồm ta? Ngươi xác định?" Dạ Mị nhìn về phía hắn, trong mắt hiện ra lạnh lẽo.

    Người kia nhìn vẻ mặt Dạ Mị, lập tức có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến đối phương bất quá chỉ là một tiểu cô nương chưa đến hai mươi tuổi, có gì mà sợ.

    Hắn nhanh chóng liền lấy hết dũng khí: "Đúng, đương nhiên bao gồm cả ngươi! Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cùng chúng ta trở về, nếu không.."
     
  8. Diễm Quỳnh 107

    Bài viết:
    48

    Chương 17: Các ngươi mua được ta sao?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn nói còn chưa dứt lời.

    Bỗng nhiên Dạ Mị rút cây quạt bên hông ra, phi cây quạt đập vào mặt của tên kia!

    Nhìn thì có vẻ như là một chiếc quạt xếp làm từ ngọc xanh, tất cả mọi người cho rằng một màn này chỉ là trò đùa.

    Nhưng ai cũng đều không nghĩ tới, lại đập trúng vào mặt của hắn, khiến mặt hắn bị trầy da sứt thịt, máu tươi trong nháy mắt chảy ra đầy mặt. Hắn che lấy mặt mình, kêu lên thảm thiết: "A.."

    Tiếp theo trong chớp mắt, Dạ Mị vươn tay, cây quạt trở lại lòng bàn tay nàng.

    Hắn tức giận gắt gao trừng mắt nhìn Dạ Mị, tức giận đến mức hai mắt đỏ bừng, rất muốn mắng lên tiếng, nhưng đau đớn khiến hắn nhất thời nói không ra lời, chỉ hận nhìn duỗi ra một cái tay khác chỉ về phía nàng: "Ngươi.."

    Người trên đường nhìn một màn này cũng sợ choáng váng, nhao nhao lui lại một bước, trong lòng run sợ nhìn Dạ Mị.

    Ai cũng không nghĩ tới, cô nương xinh đẹp như vậy, khi ra tay thật độc ác! Mọi người càng không có nghĩ tới, nàng chẳng qua là ném một cây quạt ra ngoài, lại có lực sát thương như này, khiến đám người thậm chí còn hoài nghi chính mình có phải hoa mắt hay không, hay nàng ném ra một cây đao!

    Đám người rất muốn tới xem náo nhiệt.

    Nhưng lại rất sợ hãi, co rúm lại trốn ở bên cạnh.

    Mị Hương Các là thanh lâu có thế lực rất lớn, phía sau còn có quan lại làm chỗ dựa, người bình thường căn bản không dám đắc tội, cô nương này lá gan cũng quá lớn.

    Dạ Mị đem cây quạt trong tay khép lại, mắt lạnh quét nhìn tên cầm đầu, lạnh giọng mở miệng: "Cho ngươi thêm một cơ hội trả lời lại lần nữa, ta thật sự là đã bán mình cho các ngươi rồi?"

    "Đương nhiên!" Trên mặt người kia đau đớn đã dịu lại, nhưng vẫn mạnh miệng!

    Hắn miễn cưỡng có thể nói chuyện, máu trên mặt không còn chả xuống nữa, nhưng khiến hắn hận thấu xương Dạ Mị, nghiến lợi nói, "Ngươi tiện nhân này, chúng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Các huynh đệ, lên!"

    Hắn vừa dứt lời, các huynh đệ phía sau hắn còn chưa kịp lao lên.

    Ánh mắt Dạ Mị lạnh lẽo, cây quạt trong tay, lại một lần nữa phi về phía hắn!

    Tên cầm đầu bất chấp muốn xông lên đánh lại gần nhưng lại trơ mắt nhìn cây quạt lại lần nữa đánh về phía mình, dưới một chiêu này của Dạ Mị, hắn bị cây quạt chém vào chân, trên đùi đẫm máu, kinh mạch bị đứt, hắn đau nhức ngã xuống đất, nhanh chóng bắt đầu lăn lộn, bây giờ ngay cả sức giãy dụa cũng không có!

    Mấy tên tiểu lâu la vừa nhìn thấy lão đại bị đánh, lập tức lao lên, vọt về phía Dạ Mị.

    Nhưng mà còn chưa kịp đến gần, chỉ thấy khóe miệng Dạ Mị giơ lên cười lạnh, nàng cũng chưa hề chạm tới.

    Nhưng ngay lập tức, đám người liền bị cây quạt vừa mới đả thương lão đại bọn họ, còn chưa trở lại trong tay Dạ Mị, bỗng nhiên xoay chuyển trên không, mang theo âm thanh "Vù vù", gió táp phát động trên không trung hướng về phía những tiểu lâu la kia!

    Tất cả mọi người không dám tin mắt trừng lớn, sau khi nàng ném ra ngoài cây quạt đả thương người, cây quạt lại còn có thể lại di chuyển, công kích lần nữa.. Thực lực nữ nhân này..

    Điều đám người càng thêm không dám tin là chỉ trong chớp mắt, bọn họ trông thấy cây quạt di chuyển dọc trên không trung, lại một lần nữa đập chính xác vào những người đang chuẩn bị lao về phía Dạ Mị!

    Những tiểu lâu la kia từng người từng người bị quạt chém bị thương ngã xuống đất, không ngừng kêu rên đau đớn, trên thân đều bị thương cái nhẹ cái nặng, máu me đầm đìa.

    Tiếp theo trong chớp mắt, đám người trơ mắt nhìn cây quạt giống như có linh hồn, sau khi đả thương tất cả mọi người liền xoay vòng lại trở về lòng bàn tay nàng.

    Có năng lực điều khiển cây quạt như vậy, sợ là thiên hạ gần như không ai tồn tại!

    Lát sau, toàn bộ những người kia đều bị thương ngã xuống đất, đau nhức ngã lăn lộn trên mặt đất.

    Ánh mắt đám người này nhìn Dạ Mị đều là hoảng sợ.

    Dân chúng xung quanh, cũng không ai có thể nghĩ đến, thực lực của cô nương lại có thể lợi hại đến như vậy, chỉ cần một cây quạt, phi ra ngoài hai lần, liền khiến những người này đều lăn lộn bị thương máu me khắp người. Cái này..

    Ánh mắt mọi người nhìn nàng dần dần sợ hãi.

    Nhưng mà Dạ Mị luôn có ý thức về bản thân rất tốt, nhìn lướt qua đám người đang hoảng sợ, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta biết mình chỉ cần trận, liền sẽ dễ dàng trở thành tiêu điểm, cho nên ta đã tận lực khiêm tốn rồi. Nếu như không phải bọn hắn ép ta động thủ, ta cũng không muốn khiến mọi người phải kinh diễm như vậy."

    Đám người: "..."

    Bọn hắn không có cảm thấy mình bị kinh diễm, chỉ cảm thấy mình sợ kém chút nữa là tè ra quần.

    Cũng không biết cô nương này chững chạc đàng hoàng nói khoác hay không, nhưng mà nàng đích thực cũng có vốn để khoác lác.

    Dạ Mị nói xong, cũng mặc kệ phản ứng của mọi người, từng bước một đi về phía đám người đang lăn lộn trên mặt đất.

    Ánh mắt đám người kia nhìn Dạ Mị, đều từ hung thần ác sát bắt đầu trở nên sợ hãi, ngay cả tên cầm đầu cũng nhịn không được co rúm lại phía sau chút.

    Hắn không dám mắng người bởi vì nữ nhân này quá kinh khủng.

    Mấy chiêu liền đem đám huynh đệ bọn họ đả thương nằm trên mặt đất, thậm chí còn chưa động đến võ thuật, chỉ cần ném ra cây quạt mấy lần, cao thủ như vậy, hắn mắng người nữa, chẳng khác nào muốn chết.

    Dạ Mị đi đến trước mặt hắn, cây quạt trong tay xoay vòng vòng, tư thái nàng tản mạn, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ, lạnh lùng mở miệng: "Biết sai rồi sao?"

    "Biết!" Bọn hắn chỉ cảm thấy trên thân đau ghê gớm, gật đầu như giã tỏi trả lời.

    Ánh mắt Dạ Mị lạnh lùng: "Ồ? Sai ở nơi nào?"

    Tên cầm đầu lập tức nói: "Chúng ta.. Chúng ta không nên trắng trợn cướp đoạt dân nữ mà mạo phạm ngài, cũng không nên.. Cũng không nên thiết kế vị tiểu công tử kia, chúng ta.."

    "Đùng!" Cây quạt trong tay Dạ Mị đột nhiên di chuyển, công kích về eo hắn!

    Sau một đòn, cây quạt nhanh chóng lượn vòng lại lần nữa trở về trong lòng bàn tay Dạ Mị.

    Một chiêu này khiến tên cầm đầu kia hét thảm, ôm cái eo bị quạt chém đến máu thịt be bét, không ngừng lăn lộn.

    Ánh mắt Dạ Mị lạnh buốt nhìn hắn, giọng lạnh lùng nói: "Ngươi chủ yếu sai, là vì không nên nói ta cũng bị bán cho các ngươi. Ta có mỹ mạo và thực lực như vậy, các ngươi mua được sao?"

    Quần chúng vây xem: "?"

    Tên cầm đầu eo mình lăn lộn nửa ngày, vừa nghe thấy lời này của Dạ Mị, suýt nữa hít thở không ra hơi.

    Hắn đau đến sắc mặt nhăn nhó, lại là không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Dạ Mị.

    Sắc mặt Dạ Mị băng lãnh: "Thế nào, ta có vấn đề?"

    "Không có.. Không có.. Cô nương, cô nương xinh đẹp vô song, là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cô nương.. Thực lực của cô nương rất xuất sắc, chúng ta.. tuyệt đối mua không nổi cô nương!" Hắn nói, tự nhiên muốn khóc.

    Trong lòng cũng đặc biệt hận mình, tại sao lại đi trêu chọc một tên sát thần.

    Bất quá nàng nói cũng không sai, nàng có thực lực như vậy, bọn hắn đừng nói là không mua nổi, căn bản là không thể trêu vào.

    Thấy hắn nói nàng xinh đẹp, trong lòng Dạ Mị sinh ra lòng từ bi hiếm có.

    Nàng lặng lẽ quét nhìn bọn hắn, âm thanh lạnh lùng nói: "Đừng để ta nhìn thấy các ngươi cưỡng ép lừa bán thiếu nam thiếu nữ lần nữa, nếu không.."

    "Chúng ta biết, chúng ta cũng không dám nữa!" Một đám người nhịn đau đứng lên, dập đầu với Dạ Mị, hi vọng nàng có thể buông tha mình.

    Người dân ở bên cạnh nhìn nửa ngày, sợ hãi qua đi, trong lòng cũng có chút bội phục Dạ Mị.

    Mấy năm nay Mị Hương Các ỷ vào phía sau có người làm chỗ dựa, một mực làm mưa làm gió, người bình thường cũng không dám đối nghịch với bọn hắn, mấy năm này không biết đã hại bao nhiêu nữ nhi trong sạch, lúc này bị giáo huấn một chút, bọn họ nhìn thôi cũng đều cảm thấy hả giận.

    Dạ Mị gật đầu, cười lạnh nói: "Cút đi! Lần sau nếu như gặp cô nương có mỹ mạo như ta, còn không biết lượng sức cho là mình mua được, cưỡng ép người khác, vậy các ngươi cũng không phải là lại bị đánh đơn giản như này nữa đâu!"

    Quần chúng vây xem: "!"

    Mặc dù bọn họ là rất bội phục nàng, nhưng vẫn có chút không nói nên lời.

    Đám người kia bị đánh nửa ngày, làm gì còn từ nào để nói nữa, lập tức đứng lên, lăn lộn xoay người bỏ chạy.

    Dạ Mị thu cây quạt lại, đi về phía người vừa mới té xỉu đang nằm trên mặt đất.

    Ban đầu sau khi cứu được người, nàng liền không có ý định xen vào nữa. Nhưng trong đầu không biết tại sao nhớ đến đôi mắt tang thương kia. Nàng dừng một chút, mặt lạnh nâng người trên đất lên, nhanh chân bước đi.

    Lại không biết, cách đó trên lầu cao không xa.

    Một đôi mắt cao thâm khó dò đang nhìn một màn này.

    Người nam nhân bên cạnh thấy hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Dạ Mị, hỏi: "Vương gia, chúng ta có phải hay không.."

    Thanh âm người nọ âm trầm, chậm rãi nói: "Tạm thời đừng ra tay, đi theo nàng!"
     
  9. Diễm Quỳnh 107

    Bài viết:
    48

    Chương 18: Muốn ta đánh tới khi ngươi quay trở về sao?


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Rõ!" Tên thuộc hạ lên tiếng, nhanh chóng làm theo.

    Nam nhân đứng ở cửa sổ nhìn về phía xa, thấy Dạ Mị càng đi xa, ánh mắt nham hiểm, cao thâm khó dò hơi trầm xuống.

    Sau lưng còn có một tên thuộc hạ nhíu mày khom lưng mở miệng: "Vương gia, Mị Hương Các là sản nghiệp tại biên thành của ngài để tìm hiểu tin tức, hôm nay nữ nhân này ra tay đánh nhiều người chúng ta ngay trước mặt mọi người như vậy, nếu như không dạy dỗ, sau này thanh danh của Mị Hương Các.."

    Hắn vừa mới nói xong, người được xưng là Vương gia quay đầu lại, cả người một thân hoa phục cẩm tú, cho dù đã cải trang ra ngoài, nhưng không che giấu được khí chất cao quý.

    Mày kiếm mắt sáng, tuấn lãng phi phàm, ánh mắt như một thanh bảo kiếm thoát ra khỏi vỏ, sắc bén nhưng nội liễm.

    Hắn nhìn chằm chằm vào thuộc hạ, đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Không tệ! Nếu như không dạy dỗ, sau này người bên ngoài sẽ cho rằng, những người này bị đánh trước mặt mọi người cũng chẳng có việc gì, Mị Hương Các chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi!"

    "Vâng, ý thuộc hạ chính là như này!" Hạ nhân lập tức cúi đầu.

    Nhưng mà, tiếp theo trong chớp mắt.

    Người nam nhân lạnh giọng hỏi: "Nhưng mà, các ngươi có người đánh thắng được cô nương kia sao?"

    Hạ nhân sững sờ: "Cái này.." Chính hắn khẳng định là đánh không lại.

    Hơn nữa đừng nói là hắn, hắn cảm thấy lúc này tất cả đám thuộc hạ đi theo Vương gia từ Kinh Thành tới đây cùng đi lên cũng đánh không lại cô nương kia.

    Nhưng mà..

    Tên thuộc hạ theo bản năng ngẩng đầu, nhìn Vương gia nhà hắn một chút.

    "Đừng nhìn Bản vương, Bản vương cũng không có nắm chắc!" Hạ Hầu Kham nói đúng sự thật, lúc này lại còn có tâm tình nói đùa, cười nhạo nói, "Ngươi sẽ không để cho Bản vương tự mình động thủ đi ra mặt cho mấy tên thuộc hạ đấy chứ? Cuối cùng bị một chiêu của cô nương kia đánh trúng? Truyền về Kinh Thành, Bản vương còn cần mặt mũi hay không?"

    Hạ nhân khóe miệng giật một cái: ".. Cái này, thuộc hạ biết!"

    Hắn chỉ là nhìn ra cô nương kia rất lợi hại, làm sao biết Vương gia không có nắm chắc đánh bại nàng.

    Hạ Hầu Kham quay đầu trở lại, lần nữa nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong bóng đêm đã không thấy thân ảnh Dạ Mị.

    Hắn lạnh lùng nói: "Nữ nhân này, nếu như có thể để cho chúng ta sử dụng, tuyệt đối là một sự giúp đỡ lớn!"

    Đây là một loại trực giác, sau nhiều năm chính trận như vậy, trực giác của hắn chưa bao giờ sai. Đáng tiếc trước mắt còn có đại sự, hắn không thể phân thân ra đi gặp nàng, nhưng bất luận như thế nào, tuyệt không thể để nàng bị những người khác sử dụng.

    "Vâng, thuộc hạ lập tức phân phó người theo sát nàng!" Tên thuộc hạ hiểu ý, tranh thủ thời gian lên tiếng.

    Hạ Hầu Kham gật đầu, trong ánh mắt hung ác nham hiểm có ý cười, hỏi: "Đại hoàng tử tới rồi sao?"

    "Đã bí mật vào thành rồi.."

    * * *

    Dạ Mị khiêng người vừa cứu được ven đường đi lên phía trước.

    Nàng đi tìm chỗ có thể giấu người, rồi giúp tiểu tử này chữa thương, ít nhất là không thể để cho những binh lính kia phát hiện ra nàng.

    Nàng đi về phía hẻm nhỏ vắng lặng, đi qua mấy con đường, bước chân Dạ Mị bỗng nhiên dừng lại, khóe miệng giương lên mỉa mai cười, phía sau có người theo dõi.

    Có thể bị nàng phát hiện dễ dàng như vậy, đã chứng minh người theo dõi nàng không phải cao thủ.

    Người đi theo sau nàng thấy nàng dừng lại, bước chân cũng dừng lại.

    Dạ Mị không quay đầu lại, gió đêm hơi lạnh, thổi lên vạt áo nàng.

    Nàng lạnh giọng mở miệng: "Phải để ta dừng lại, dùng cây quạt đánh tới khi ngươi quay đầu trở về sao?"

    Nàng vừa mới nói xong, trong lòng tên theo dõi kinh ngạc, theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua.

    Dò xét xung quanh đều không có ai, trong lòng hắn xiết chặt, hiển nhiên nữ nhân này là đang cảnh cáo hắn.

    Nhớ tới nàng ở trên đường cái, thân thủ dễ dàng liền đem người đả thương trên mặt đất, hắn cho dù có chút võ công nhưng trong lòng cũng biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng, trong lòng lấp tức sinh ra sợ hãi.

    Thấy người sau lưng không nhúc nhích, khóe miệng Dạ Mị giương lên cười lạnh, nhìn thoáng qua sắc trời, mây đen che khuất mặt trời, một luồng gió lạnh thổi qua.

    Ánh mắt nàng lạnh đi, giọng điệu lạnh lùng nói: "Hôm nay đêm đen gió lớn, tương đối thích hợp để giết người, ngươi muốn thử đao không?"
     
  10. Diễm Quỳnh 107

    Bài viết:
    48

    Chương 19: Ta giá trị liên thành, rất là đắt!


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt người nọ lập tức tái đi, Vương gia chỉ để hắn đi theo vị cô nương này, chứ không để hắn liều mạng đối đầu. Làm mất mạng không hề có lời, hơn nữa hắn còn phải trở về phục mệnh.

    Nghĩ như vậy, hắn quả quyết đứng dậy, không dám tùy tiện tiến lên.

    Nhưng đến cùng cũng là người đã trải qua huấn luyện, giờ phút này cũng không khỏi bị dọa đến phát run.

    Hắn nghĩ nghĩ rồi nhìn bóng lưng Dạ Mị, ôm quyền nói: "Cô nương, ta không có ác ý, Vương gia nhà chúng ta đối với cô nương vô cùng.."

    Hắn nói còn chưa dứt lời, liền bị Dạ Mị lạnh giọng đánh gãy.

    Dạ Mị cũng không có thời gian rảnh rỗi nghe hắn nói nhảm, cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói: "Ta không hứng thú Vương gia nhà các ngươi là ai, cũng không hứng thú tại sao ngươi lại đi theo ta, cũng không quan tâm các ngươi có ác ý với ta hay không. Ta đề nghị ngươi bây giờ liền trở về, đương nhiên, nếu như ngươi nhất định muốn ở lại, vì muốn tăng thêm hồn mới ở Địa phủ, ta cũng không phản đối!"

    Nàng tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, cho dù ở thế kỷ hai mươi mốt, cũng không ai dám theo dõi nàng.

    Nàng vừa nói ra lời này, người nọ lập tức trầm mặc.

    Chỉ suy tư một lát, cân nhắc lợi hại về sau, quả quyết nói: "Nếu cô nương đã không thích, tiểu nhân liền đi về trước phục mệnh, xin cô nương đừng trách tội!"

    Hắn không phải đối thủ của đối phương, như vậy tạm thời không nên vì thế mà đắc tội.

    Hắn nói xong, quay người liền chuẩn bị đi.

    Không nghĩ tới chỉ đi được hai bước, âm thanh Dạ Mị từ phía sau hắn truyền đến: "Dừng lại!"

    Bước chân hắn dừng lại, sắc mặt cứng đờ, ra vẻ trấn định, nhưng phía sau dần dần toát ra mồ hôi lạnh: "Cô nương muốn đổi ý?"

    Đây là không muốn để cho hắn còn sống trở về?

    Dạ Mị cười nhạo một tiếng, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Đổi ý? Cuộc đời của ta không có cái từ này, ngươi cũng không đáng đến ta đổi ý. Ngươi chưa được ta cho phép theo dõi ta, ta buông tha ngươi một mạng, ngươi không cảm thấy ngươi hẳn là nên cảm tạ ta không giết ngươi?"

    Khóe miệng của hắn co lại.

    Nghĩ nghĩ, trên thực tế cũng đúng là như thế, dù sao trên giang hồ phát hiện có người theo dõi, bình thường thì những người theo dõi này, đều không thể trông thấy mặt trời ngày mai.

    Hắn lặng lẽ lau một cái mồ hôi trán, mở lời hỏi: "Ý của cô nương là.."

    Sắc mặt Dạ Mị lãnh đạm, lạnh giọng tiếp tục nói: "Ý của ta rất đơn giản, lấy tiền mua mạng. Đem tiền trên người ngươi đều giao ra, ngươi liền có thể đi!"

    Nàng nói xong, trực tiếp đưa tay ra, chưa từng quay người, cũng chưa từng quay đầu, chờ người đứng phía sau dâng tiền tới.

    Lúc này trên người nàng không có đồng nào, đúng lúc để hắn đưa cho chút tiền.

    Khóe miệng người nọ giật một cái, sợ mất mạng, cũng không dám phản kháng, lập tức lấy túi tiền trên người mình ra, nhanh chuẩn ném vào tay Dạ Mị: "Cô nương, tại hạ chỉ là một hạ nhân, chỉ có chút tiền như vậy.."

    Trong lòng của hắn kỳ thật rất muốn khóc.

    Đây coi như là chuyện gì a, mình chỉ là phụng mệnh đi theo dõi một chút, người trước mắt đã mất dấu, tiền mình kiếm được nửa đời người, cô nương này có phải lập nghiệp từ cường đạo thổ phỉ hay không?

    Dạ Mị tiếp được túi tiền từ đối phương, cũng lười nhìn nhiều.

    Kiếp trước nàng tùy tiện lấy một cái mạng, chính là hơn trăm triệu, chút tiền ấy nàng đương nhiên không xem ở trong mắt.

    Chỉ lạnh lùng nói: "Nhắc nhở Vương gia các ngươi, chỉ cần hắn còn ở trong thành, ta nhất định sẽ tìm tới, ta không có tiền sẽ đi tìm hắn, để hắn chuẩn bị kỹ càng đền bù tổn thất tinh thần của ta khi bị theo dõi! Còn có, ta giá trị liên thành, rất là đắt, hắn nên chuẩn bị thêm ít tiền, nếu như hắn không muốn chết."

    Vừa dứt lời, không đợi người sau lưng đáp lời, nàng khiêng người cất bước rời đi.

    Rất cần tiền thì đi tìm Vương gia, không cần tiền thì không cần phải đi.

    Khóe miệng tên thuộc hạ co rút, đưa mắt nhìn Dạ Mị đã đi xa, trong lòng càng im lặng, bọn hắn đang chọc đến người nào vậy? Nàng đem toàn bộ tiền của mình đi thì không tính, còn uy hiếp nói muốn tới tìm Vương gia lấy tiền?

    Nàng còn nói cái gì mà nàng giá trị liên thành, rất là đắt..

    Hắn không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng trở về tìm Hạ Hầu Kham phục mệnh.

    Lại không biết, đi chưa được mấy bước, liền gặp người của bọn hắn. Người được phái tới đi lên nói: "Vương gia nói, nhất định phải đi theo vị cô nương kia, không thể để cho nàng chạy, nàng.. Nàng đâu?"

    "Nàng.. Được rồi, chính ta trở về bẩm báo với Vương gia vậy." Hắn kém chút khóc lên, chỉ cảm thấy mình xong rồi.

    * * *

    Dạ Mị khiêng người trên vai người đi khoảng vài dặm, thấy có một ngọn núi nhỏ phía xa.

    Nàng nhanh chân khiêng người đi vào bên trong tìm một sơn động.

    Cõng người tiến vào sơn động, đem người đặt ở đầu sơn động, dùng cành cây khô nhóm lửa. Bên ngoài sơn động cách đó không xa có một con suối.

    Nàng nhìn hắn đang nằm không nhúc nhích, tình trạng coi như bình thường. Lại nhìn lướt qua y phục trên người hắn, bẩn thỉu, chỉ có vạt áo là có một số chỗ còn sạch sẽ, nàng kéo đoạn vải vóc này xuống.

    Sau đó cất bước đi ra sơn động, đến chỗ nước suối đem vải vóc làm ướt rồi trở lại bên cạnh người kia, đem gương mặt bị vết bẩn che lấp lau sạch sẽ.

    Sau khi lau sạch sẽ, cả người Dạ Mị ngây ngẩn.

    Đứa nhỏ này..

    Nên tính là đứa bé đi, gương mặt này nhìn phấn điêu ngọc trác, tinh khiết mà ngây ngô, lại giống như kiệt tác của thượng đế, vẻ đẹp ba trăm sáu mươi độ không hề có góc chết, vô cùng tinh xảo, không tìm thấy bất cứ khuyết điểm nào.

    Nhưng nhớ tới đôi mắt từng trải kia, khiến Dạ Mị nhất thời không đoán ra tuổi của hắn, không biết đã bao nhiêu tuổi rồi.

    Một gương mặt xinh đẹp như này bị Mị Hương Các để mắt tới cũng không kỳ lạ.

    Đang nghĩ ngợi, hắn bỗng nhiên lại bắt đầu co quắp, sắc mặt bởi vì khô nóng mà đỏ bừng, hắn tựa hồ rất muốn giật ra y phục của mình, nhưng lại mâu thuẫn khắc chế, vô ý thức che ngực.

    Ánh mắt Dạ Mị lạnh lẽo ở trên người hắn đảo qua, y phục của hắn rất bẩn, nhưng cũng không có vết máu, cũng không có ngoại thương.

    Dạ Mị ở trên khuôn mặt hắn dò xét một chút, rất nóng.

    Phản ứng này..

    Có chút giống mị dược.

    Nàng do dự một hồi.

    Đem hắn từ dưới đất xốc lên, không cho hắn cởi y phục, trực tiếp thả vào suối nước bên ngoài.

    Trước cứ thử để hắn ngâm xem, nếu như vẫn chưa được, lại nghĩ biện pháp khác.

    Hắn ngâm mình ở trong nước, một khắc đồng hồ sau, khô nóng trên người giống như tiêu tan một chút, tần suất co quắp thấp dần.

    Dạ Mị yên lòng, xem ra mị dược này sẽ không gây ra trí mạng, nước lạnh có thể giúp hắn khống chế dược tính.

    Nhưng nước này rất lạnh, hiện tại là cuối thu, sắp rét đậm, ngâm trong nước một buổi tối, sợ rằng sẽ phát sốt.

    Nàng nghĩ nghĩ, đứng dậy nhặt được rất nhiều nhánh cây, ở bên bờ nhóm lửa, để không khí chậm rãi ấm, mặc dù biện pháp này tác dụng không nhiều lắm nhưng tóm lại có thể dùng được chút, so với gắng gượng vẫn tốt hơn.

    Làm xong hết thảy, nàng ngồi xếp bằng ở trên bờ.

    Từ trong tay áo lấy ra chiếc bánh nướng mình chưa ăn xong, tiếp tục gặm..

    * * *

    "Điện hạ, chúng ta đã tìm nửa đêm rồi, cũng không tìm được vị cô nương kia, ngài nói.." Ngọc Vĩ đứng sau lưng Tứ hoàng tử điện hạ nhà bọn hắn, cẩn thận từng li từng tí mở miệng.

    Điện hạ tự mình đi tìm vị cô nương kia nhưng cũng không nhìn thấy người. Thủ hạ Lý tướng quân cũng một cái bóng cũng không tìm được, cái này còn có thể tìm được sao?

    Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng vẫn ưu nhã như cũ, chậm rãi nói: "Càng là đồ vật trân quý thì càng khó cầu. Đặc biệt, cô nương kia rất xinh đẹp, giờ phút này Diễm tràn ngập kiên nhẫn! Diễm chắc chắn sẽ tìm được nàng."

    Ngọc vĩ lập tức trầm mặc.

    Vào thời khắc này, một người áo đen vội vã chạy tới.

    Từ phía sau đi lên, liền quỳ gối trước mặt Điện hạ nhà mình, cấp bách nói: "Điện hạ, có người nói trông thấy vị cô nương kia, sau khi nàng trên đường dạy dỗ đám cường hào liền khiêng một người đi về phía Tây!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...