Kiếm Hiệp [Edit] Nhị Sư Huynh Đã Trở Lại - Thỏ Nha A Lương

Discussion in 'Truyện Drop' started by Hovodanh, Oct 27, 2020.

  1. Hovodanh Hi!

    Messages:
    94
    Chương 10: Đại thảm sát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vinh Yên kéo tay áo người phụ nữa bán hàng rong tới hậu viện Biết Vị Lâu, mở ra cửa hầm, đem đứa trẻ đang ôm dúi vào trong ngực người phụ nữ, dặn dò: "Trốn vào đây, cho dù bên ngoài có động tĩnh gì cũng nhất định không được đi ra!"

    Người phụ nữ sợ hãi gật đầu, bảo vệ đứa trẻ trong lòng, chạy vào chỗ sáng sửa trong góc hầm.

    Ký Châu trời giáng dị tượng, bên trong thành gió lốc nổi lên quật gẫy cây cối, thổi bay mái nhà. Vinh Yên thu xếp cho hai mẹ con đứa nhỏ xong, lập tức chạy về hướng khách sạn Phúc Đông lai.

    Hắn có chút lo lắng cho Thẩm Trú Miên – dù sao đây cũng là đứa nhỏ hắn đã từng nuôi.

    Khách sạn Phúc Đông Lai đã hoàn toàn thay đổi, đầu bếp bị bảng hiệu đập trúng, đã ngất đi, người phục vụ cùng trưởng quầy đang cố lôi kéo hắn về phía hầm giữ đồ ăn ở tại sân sau.

    Vinh Yên giúp đỡ đưa ba người trốn vào hầm đồ ăn.

    "Khách quan! Ngươi cũng nhanh vào đi!"

    Người phục vụ sợ Vinh yên không nghe thấy liền gào to.

    Vinh Yên lắc đầu, đóng lại cửa hầm, sự lo lắng không khống chế để lộ ra ngoài.

    Hắn không biết rằng, trong lúc hắn liều mình chạy về đây thì Thẩm Trú Miên cũng vì lo lắng cho hắn, theo một đường khác chạy tới Biết Vị Lâu, hai người một trước một sau, vô tình mà lướt qua nhau.

    Mây đen đã phủ kín bầu trời Ký Châu, sắc trời âm u tựa như sắp sửa mưa giông, tiếng kêu ầm ỹ huyên náo của bầy chim liên tiếp đinh tai nhức óc. Những đám mây đen vậy mà lại từ hàng vô số những con quạ đen tạo thành.

    Ở phía trên đám 'mây đen' khiến người của cả thành Ký Châu nhiễu loạn này vậy mà lại do một ông lão và một nữ tử điều khiển mà thôi.

    Nữ tử kia mầu da xanh xám, trên mặt chi chít những vết sẹo được khâu lại một cách khéo léo, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.

    Ông lão kia tuổi tác đã cao, gương mặt đầy nếp nhăn, yêu thương mà gọi nữ tử kia: Con gái.

    "Cha à, người gây phiền toái cho Tiệm Thanh ở trong thành này, chúng ta dứt khoát diệt cả thành này, giúp cho Tiệm Thanh bớt đi phiền não."

    Nữ tử âm thanh dịu dàng, vẻ mặt như nhẹ nhàng như thể tiểu thư khuê các đang vẽ bươm bướm, đom đóm thật bình thường.

    Ông lão vui vẻ cưng chiều vuốt tóc nữ tử: "Được, hai cha con mình giúp Tiệm Thanh sử lý kẻ đáng ghét kia xong, hắn nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ."

    Bầu trời trong thành bị quạ đen lượn vòng bao phủ, tiếng lông vũ sột soạt va vào nhau rơi xuống giống như bông tuyết, vừa chạm đất liền biến thành con rối mầu đen tay cầm đao kiếm, ở trong hoàn cảnh Ký Châu không phòng bị mà bắt đầu cuộc tàn sát đẫm máu.

    Những dân chúng bình dân còn chưa kịp trốn đi thiên tai, nhất thời tiếng khóc la cầu cứu vang vọng khắp mọi ngõ ngách trong thành, máu tươi lênh láng thấm ướt gạch đá xanh.

    Thẩm Tòng Việt chỉ huy nhóm người giang hồ trong Biết Vị Lâu, chia làm ba đường theo tuyến đường chính, bên trái phải tản ra, bắt đầu nghĩ cách cứu viện dân chúng.

    Vinh Ngọc Thôi từ trước đến nay kiêng kỵ thủ đoạn quỷ mị của tà giáo, nên tiệc sinh nhật chỉ mời một người Khúc Tịnh Hà tới.

    Ngạn chỉ, Lan đinh hai cái hội quán đặt tại cuối hai con phố nam bắc, Khúc Tịnh Hà lo lắng người tà phái không chống đỡ được liền cấp tốc chạy về Lan đinh hội quán.

    Nhưng mà, các nhân vật trọng yếu của chính phái đều đang dự tiệc sinh nhật ở Biết Vị Lâu, trong Ngạn Chỉ hội quán chỉ còn lại mấy vị đệ tử non nớt mới ra đời, giờ phút này đã loạn thành một đoàn.

    Vinh Yên có dự cảm không tốt, liền bỏ qua không đi tìm Thẩm Trú Miên mà đi Ngạn Chỉ hội quán gần đó.

    Tiếng kêu khóc của các đệ tử trẻ tuổi đã truyền ra ngoài cổng.

    "Ôi chao, cha mẹ ơi! Đây là cái gì vậy! Đây là cái gì vậy! Sư huynh cứu cứu ta! Cứu cứu ta!" Thiếu niên thấp bé trốn trong một lu nước lớn, sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa trông cực kỳ thê thảm.

    "Câm miệng! Đừng ầm ĩ!" Thiếu niên cao gầy đứng bảo vệ ở trước lu nước, gân xanh trên thái dương nổi lên, có vẻ đã cố hết sức.

    Vinh Yên trông thấy hai người này mặc quần áo của Vân phái, cũng không vội vã đi đối phó con rối. Hắn ẩn thân ôm cánh tay dựa vào góc tường vô cùng hứng thú mà quan sát huynh đệ hai người.

    Cho dù là cứu vớt bình dân bá tánh dân chúng hay là bảo vệ mấy đệ tử trẻ tuổi kia cũng không phải là chuyện tình núi Vụ Ẩn cai quản. Hắn phá lệ cứu hai mẹ con nhà kia, đã chạm vào điểm mấu chốt của núi Vụ Ẩn, không thể lặp lại như thế.

    Thấp lùn thiếu niên kêu gào mệt mỏi, bất chợt ngẩng đầu, tầm mắt chạm vào ánh mắt Vinh Yên đang xem diễn.

    Thấp lùn thiếu niên sửng sốt, lại mừng rỡ: "Người là! Người là nhị sư huynh! Mau tới cứu cứu bọn ta!"

    Vinh Yên nhấp nhấp hàng mi dài, lắc lắc đầu: "Núi Vụ Ẩn không tham dự tới việc giang hồ, cứu các ngươi cũng phải có quy tắc. Trừ phi ngươi dùng thọ mệnh của mình ra trả giá đối với ta hứa nguyện."

    "Lấy.. Lấy thọ mệnh để trả giá sao?" Thiếu Niên thấp bé run run một chút, lắp bắp nói: "Vậy.. Như vậy không phải đồng ý hứa nguyện liền sẽ chết sao.."

    Vinh yên hòa ái cười: "Sẽ cho ngươi sống lâu thêm vài năm."

    Thiếu niên cao gầy như trứng chọi đá, không có biện pháp phân thân, đương nhiên không chú ý tới đối thoại của hai người.

    Thiếu niên thấp bé rưng rưng do dự. Mãi vẫn không thể đưa ra quyết định.
     
  2. Hovodanh Hi!

    Messages:
    94
    Chương 11: "Ta đồng ý hứa nguyện!"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đứng ở trên đám mây đen nữ tử quan sát thật lâu trong miệng lẩm bẩm: "Tên ăn xin, mù mắt trái, bên môi có nốt ruồi.. Người ở đâu chứ.."

    Ánh Mắt của nàng nhìn đến ngã tư đường Ký Châu, miệng reo lên vui sướng: "Cha à, con nhìn thấy rồi!"

    Nói xong, cong ngón tay thổi một tiếng sáo, chỉ huy con rối tập trung lại phía bắc con phố.

    Các đệ tử trẻ tuổi chết đi ngày càng nhiều, máu tươi chảy thành dòng sông cạn, thiếu niên cao gầy miệng vết thương ngày càng trở nên đáng sợ, hắn rất nhanh đã muốn không chống đỡ nổi.

    Thấp bé thiếu niên nhìn thiếu niên cao gầy bị con rối bốn bề vây quanh, oa một tiếng khóc lớn lên.

    "Hứa nguyện đi. Chỉ cần ngươi đồng ý nguyện, bọn họ.." Vinh yên chỉ tay, chỉ con rối mầu đen, lại chỉ mây đen trên bầu trời: "Còn có bọn họ, ta có thể giúp ngươi giết chết tất cả."

    Thiếu niên thấp bé do dự, vừa sợ chết, vừa không muốn sư phụ sư huynh của mình chết.

    Do dự thêm một lúc, thiếu niên cao gầy đã bại trận, ngã trên mặt đất, con rối mầu đen giơ trường kiếm lên cao nhắm ngay trái tim hắn đâm xuống.

    "Ta hứa nguyện! Ta hứa nguyện!" Thiếu niên thấp bé không nén được hét lên: "Đừng làm cho sư huynh chết đi! Ngươi đem bọn họ đều giết chết! Đều giết chết!"

    "Cười dài"

    Một quyền mạnh mẽ trực tiếp đánh nát đỉnh đầu con rối, óc phun ra dính trên mặt thiếu niên cao gầy.

    Vinh yên quây đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía thiếu niên thấp bé đã bị dọa đến trợn mắt há mồm.

    Không cần chiêu thức cùng nội lực, đây là năng lực của núi Vụ Ẩn đủ để nghiền áp tất cả võ giả Cửu Châu. Vinh Yên dựa vào khinh công xuất sắc xuyên qua trong đám người, cứng rắn mà nhanh chóng giải quyết xong tất cả con rối.

    Lông chim như trước rơi xuống, cũng không kịp tốc độ giết chóc của Vinh Yên.

    Thấy tình cảnh như vậy, nữ tử giận tím mặt, đang muốn rơi xuống trên mặt đất tự mình động thủ. Vinh Yên bỗng quay ngoắt đầu lại, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, nhắm ngay xà nhà của Ngạn Chỉ hội quán ném đi.

    Kiếm này tên là ly hồn, do một tài ba dị sĩ rèn ra, cùng với nhuyễn kiếm của hắn không giống nhau.

    Ly hồn kiếm mỏng như cánh ve, dài như roi (tế tiên 细鞭), mềm giống như lụa (tế trù 细绸) nhưng lại quấn chặt lấy xà nhà, Vinh Yên mượn lực bước lên mây đen, tay trái lật lại dừng lại ở bả vai nữ tử, tay phải dùng lực, trong chớp mắt, cứng rắn vạch tìm vết khâu ở cổ nữ tử, đem đầu nàng tháo xuống.

    Đây là một chiêu hoàn chỉnh và xinh đẹp 'sóc phong quay về tuyết'.

    Giây sau, bông trong cơ thể nữ tử theo miệng vết thương ở cổ bay ra, bị gió thổi tán đi bốn phía, ông lão hoảng sợ thét lên rồi ngậm miệng kinh hoảng thất thố muốn quay đầu bỏ chạy.

    Vinh Yên điềm nhiên rút nhuyễn kiếm về, cuốn lấy cổ ông lão.

    Chia lìa tứ chi, thân thể mang theo đầm đìa máu tươi, cuối cùng đều dừng bên chân thiếu niên cao gầy. Vinh Yên mang theo đầu của ông lão, vững vàng dừng trên mặt đất.

    Đám quạ rậm rạp trên không trung tự hồ biết đã gặp phải cao thủ (ngạch tra 硬茬), ngậm lấy thi thể của nữ tử cùng ông lão dần dần tản đi.

    Vinh Yên thuận tay đem đầu ông lão ném cho một con quạ đen. Trên tay hắn dính đầy vết máu, mặt không chút thay đổi tiêu sái bước tới trước mặt người thiếu niên thấp bé, đặt tay lên trán thiếu niên:

    "Nguyện này đã giải, thề ngày đã thành. Tám mươi năm sau, ta tới lấy tính mệnh của ngươi."

    Thiếu niên thấp bé đang ôm thiếu niên cao gầy đã gần như hôn mê, môi run run, nói không nên lời.

    Hắn tư chất thấp, mặc dù liên tục cố gắng, không thể giống như sư huynh tu luyện đến 'tuổi đình chi cảnh', tám mươi năm là tuổi thọ của bình dân dân chúng. Đối với hắn mà nói, như vậy đã đủ rồi.

    Thẩm Trú Miên dẫn theo Thẩm Tòng Việt cùng Khúc Tịnh Hà, tới chậm một bước.

    Sau khi bên ngoài dần dần ổn định lại, Thẩm - Khúc hai người mới mang lòng áy náy đi xung quanh tìm Vinh Yên, lại ở đầu phố Đông gặp được Thẩm Trú Miên đã đánh giết đến đỏ mắt.

    "Vinh Yên có sao không? Huynh ấy đâu?" Thẩm Trú Miên mặt không chút thay đổi hướng về phía anh họ chất vấn.

    Chính tà hai phái hòa bình đã lâu, giờ một thế lực bất ngờ ập tới không rõ nguồn gốc làm hắn có dự cảm không tốt. Những người này tất nhiên là hướng Vinh yên mà tới.

    Trên mặt đất là một tầng dày máu huyết dính sền sệt dưới chân, Vinh yên nghe thấy tiếng bước chân, thờ ơ quay đầu lại, máu tươi nhuộm lên mắt trái, đồng tử dựng thẳng giống mắt mèo, lấp lánh mầu lam lục.

    Mọi người dừng bước.

    "Vinh.. Vinh Yên?" Thẩm Tòng Việt chần chờ, thấp giọng gọi tên hắn.

    "A, là các ngươi hả?" Vinh Yên xoay người, ánh sáng xanh đậm trong đồng tử nhạt đi, lại biến thành màu trà như trước, "Nơi này đã không sao rồi."

    "Bên ngoài con rối cũng dọn sạch sẽ. Đang phái người kiểm kê người bị thương, trấn an dân chúng." Thẩm Tòng Việt nhẹ nhàng thở ra, tinh thần căng thẳng đột nhiên buông xuống, huyệt thái dương giật giật đến phát đau.

    "Tà phái cơ bản không tổn thất gì, đều phái đi ra hỗ trợ." Khúc Tịnh Hà nhìn chằm chằm vết máu trên vạt áo của mình, lộ ra vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ. "Chủ yếu là nhà cửa bị tổn hại nghiêm trọng, phải đợi quan phủ phái người đến xây lại đi."
     
  3. Hovodanh Hi!

    Messages:
    94
    Chương 12: Khôi phục ngoại hình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Báo cáo với ta chuyện này để làm gì?" Vinh Yên khó hiểu nghiêng đầu, vẻ mặt thờ ơ tàn nhẫn cùng lạnh lùng: "Các ngươi như thế nào, cùng ta không có quan hệ gì."

    Một giọt máu theo đầu ngón tay chảy xuống, nện xuống bên chân hắn, nở ra một đóa hoa màu đỏ tươi.

    Mọi người cùng nhìn nhau, không biết nên nói gì.

    "Đều đứng ở chỗ này làm cái gì?"

    Một hồi lâu cũng không thấy ai phản ứng, Vinh Yên lạnh nhạt cau mày: "Bị thương thì đi băng bó vết thương, không bị thương thì đi thẩm tra đối chiếu thi thể. Nên làm cái gì thì đi làm cái đó."

    Mọi người như trút được gánh nặng, từng nhóm từng nhóm rời đi.

    Chỉ còn lại Thẩm Trú Miên như cột gỗ đứng tại chỗ.

    "Ta.." Hắn mở miệng, lời muốn nói lại nghẹn lại trong yết hầu.

    Hắn muốn nói, ta không có lại vứt bỏ huynh, ta đi tìm huynh, nhưng lại đi lầm đường, nên không thể nhanh chóng tìm thấy huynh.

    Hắn muốn nói, ta sẽ cố gắng hơn, nếu lại có nguy hiểm, ta có thể ngay lập tức chạy đến bên cạnh huynh.

    Nhưng hắn cái gì cũng không có nói.

    Vinh Yên nhận ra vẻ mất mát của hắn, kiễng chân muốn vỗ vỗ đầu hắn an ủi.

    "Ngươi không bị làm sao là tốt rồi, đi thôi, theo ta quay về.. A!"

    Mắt trái truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách, Vinh yên kêu lên một tiếng đau đớn, ôm lấy mắt trái.

    Một dòng máu đỏ thẫm theo kẽ ngón tay hắn chảy ra, băng gạc quấn quanh vết thương trên người hắn cũng bắt đầu chảy ra máu đen. Đau đớn kịch liệt làm cho Vinh Yên choáng váng, lảo đảo ngã về phía sau.

    "Sư.. Sư huynh?"

    Biến cố bất ngờ làm cho sắc mặt Thẩm Trú Miên thay đổi, trước khi Vinh Yên ngã xuống trên mặt đất, liền kịp thời đỡ lấy, vững vàng đem người ôm vào trong ngực.

    Trong thành Ký Châu trừ bỏ hai hội quán cùng Tầm Anh đài, đa số nhà cửa đều đã bị tàn phá, nóc nhà cũng bị bay mất, phòng ở sụp xuống hơn một nửa.

    Những dân chúng còn mạnh khỏe bắt đầu dọn dẹp đường xá, dội nước cọ rửa đá lát trên đường, không bao lâu đã trở lại mầu sắc lúc ban đầu.

    Trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tươi, khiến cho lòng người khó chịu.

    Thẩm Trú Miên ôm Vinh yên bị hôn mê đến Ngạn Chỉ hội quán.

    Khúc Tịnh Hà tinh thông y thuật giúp Vinh yên xem mạch, không phát hiện có gì bất thường, Thẩm Trú Miên không tin tưởng hắn, buộc hai người Thẩm - Khúc đem chính đạo thần y cùng tà đạo cổ y, độc y đem tất cả tìm lại đây, từng người bắt mạch cho Vinh Yên, xác định thực sự không việc gì mới hoàn toàn yên tâm.

    Máu huyết trong mắt trái Vinh Yên không ngừng chảy ra, những vết thương chằng chịt trên người cũng không ngừng chảy ra máu đen. Thẩm Trú Miên mở băng gạc trên người hắn ra, dùng khăn mềm nhúng nước thuốc giảm đau tiêu ứ mà một lần lại một lần lau rửa.

    Vinh Yên cảm thấy thân thể giống như đám mây bồng bềnh trôi nổi, phiêu đãng không mục đích, trôi dạt mãi, liền trôi dạt tới ngôi nhà cỏ nhỏ bên bờ sông Tần Hoài.

    Bên ngoài dây bìm bìm theo rào tre bò đầy tường, mẹ hắn ngồi ở phía trước cửa sổ mặc áo vải đắp đầy miếng vá.

    Nhan sắc của bà trước sau như một tươi đẹp động lòng người, khiến cho những bông hoa xinh đẹp nhất bờ sông Tần Hoài cũng phải tự thẹn không bằng.

    Hắn lúc này đang bệnh, mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn sương trắng mênh mông ngoài cửa sổ cùng mưa phùn rả rích.

    "Yên nhi! Thật vui vì con có thể lớn lên."

    Nụ cười của bà khiêm tốn mà ôn hòa, giữa hai đầu mày ẩn dấu sự đau thương.

    "Bất kể gặp bao nhiêu nguy hiểm, con cũng vẫn có thể lớn lên, thật là tốt."

    Hai giọt nước mắt trong veo theo gương mặt của bà rơi xuống dưới.

    "Con không thể lại ở bên cạnh mẹ nữa."

    Vinh yên không thể động đậy, mờ mịt ngơ ngác nhìn bà.

    "Mau trở về đi."

    * * *

    Vinh Yên từ từ tỉnh lại.

    Mắt trái của hắn đã khôi phục lại bình thường. Những vết thương chằng chịt dữ tợn trên người cũng đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lưu lại vài vết thương do ngày trước luyện kiếm để lại.

    Vinh Yên duỗi người, nghiêm túc nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước.

    Nữ tử toàn thân chắp vá, còn có ông lão kia..

    Sứ giả chân chính của núi Vụ Ẩn có năng lực chính nhất là điều khiển phượng hoàng, thứ nữa là điều khiển xương trắng, Chu Tiệm Thanh mang đi năng lực không chế quạ đen, mà năng lực điều khiển bạch cốt và ý chí của núi Vụ Ẩn đều tiến nhập vào cơ thể của Vinh Yên.

    Bởi vì ý chí tồn tại, sau khi Vinh Yên sử dụng năng lực xương trắng thu lấy thọ mệnh, có thể cuồn cuộn không ngừng mà tăng cường, chữa trị vết sẹo năm đó chịu cực hình lưu lại.

    Vinh Yên nhớ rất rõ, nữ tử cùng ông lão đã chết từ lâu, vết thương trên người nàng ta là do chính tay hắn khâu lại, ngay cả đường may cũng chưa hề thay đổi.

    Có lẽ, Chu Tiệm Thanh đã đem năng lực của núi Vụ Ẩn phân cho hai người, cho nên sau khi hắn đem hai người kia giết chết, lại có một bộ phận lực lượng về tới trong cơ thể hắn, làm cho thương thế của hắn hoàn toàn khỏi hẳn.

    Hiện nay chống lại Chu Tiệm Thanh, phần thắng giống như như trước không phải rất lớn.

    Trong lòng Vinh Yên thầm tính toán một lúc, đã thấy bụng kêu óc ách.

    Đói bụng. Vinh Yên uất ức xoa xoa bụng, lầm bầm: "Làm thế nào mà sứ giả cũng phải chịu đói."

    Cũng không biết đã ngủ mấy ngày rồi.
     
  4. Hovodanh Hi!

    Messages:
    94
    Chương 13: Khúc Tịnh Hà bị đả kích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vinh Yên đi chân trần chạy ra cửa, muốn đi tìm đồ ăn.

    Cả hội quán cực kỳ yên tĩnh, những đệ tử bị thương đều ngoan ngoãn nằm trong phòng dưỡng thương, chưa bị thương đều ở bên ngoài chạy qua chạy lại bận rộn.

    Khúc Tịnh Hà không am hiểu phân công quản lý công việc, nên sau khi giao cho cấp dưới sử lý mọi việc xong, liền một mình đi Ngạn Chỉ hội quán thăm Vinh Yên.

    Vừa bước vào hội quán đã trông thấy một mỹ nhân.

    Mỹ nhân có đầu mắt như mèo, sống mũi khéo léo cao ngất, đôi môi mượt mà, rõ ràng là một cái tướng mạo thanh tú nho nhã, nhưng cố tình đuôi mày khóe mắt lại sóng sánh như nước hồ thu, khiến lòng người nôn nao.

    Thanh nhã mà tươi đẹp.

    Khúc Tịnh Hà từng nghe cấp dưới nói, Nhị sư huynh của Vân phái là Vinh Yên dung mạo thanh nhã mà tươi đẹp không ai sánh bằng, nhưng trước sau không thể tưởng tượng, một người nếu là sinh ra thanh tú, lại làm sao có thể mang theo sắc mầu tươi đẹp, hiện giờ vừa thấy thanh niên này, rốt cuộc thì hiểu được.

    Hắn vừa thấy mỹ nhân liền dễ dàng mất đi lý trí, hoàn toàn quên mất đồng tử mầu trà hiếm có của thanh niên, còn có nốt ruồi son quyến rũ nơi khóe miệng.

    Khúc Tịnh Hà ho nhẹ một cái, lấy dáng vẻ phong độ nhất, phe phẩy cây quạt đi đến trước mặt Vinh Yên, nho nhã lẽ phép nói: "Xin hỏi, chàng trai trẻ là người của môn phái nào? Bao nhiêu tuổi rồi? Đã kết hôn chưa?"

    Vinh Yên đói bụng không tìm thấy phòng bếp, giờ này đang thực bực mình, bị Khúc Tịnh hà hỏi như vậy, trên mặt cũng chỉ còn lại kinh ngạc.

    Hắn im lặng một lát, thanh âm khàn khàn hỏi: "Khúc giáo chủ, đầu óc ngươi có vấn đề phải không?"

    Giọng điệu cũng không được tốt, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm. Khúc Tịnh Hà nghĩ thầm, ánh mắt nhìn đến bàn chân trần trắng nõn đang dẵm trên mặt đất của Vinh Yên, một mặt nổi lên tâm tư, một mặt mang theo thương tiếc dịu dàng nói: "Ngươi muốn đi đâu? Ta cùng ngươi.."

    "Vinh Yên!"

    Thẩm Trú Miên cắt ngang lời Khúc Tịnh Hà, mang theo cặp lồng đồ ăn từ phía bên cạnh cầu thang vội vội vàng vàng chạy tới. "Làm sao vừa mới tỉnh dậy đã chân trần chạy loạn như vậy?"

    Khúc Tịnh Hà như bị sét đánh, không thể tin lắp ba lắp bắp: "Vinh.. Vinh Yên?"

    Vinh Yên tuân theo nguyên tắc 'có sữa chính là nương', không nhìn Khúc Tịnh Hà lúc này đã hóa đá mà nhìn Thẩm Trú Miên bình thản nói: "Ta đói bụng."

    "Mang cho huynh chút cháo và đồ ăn nhẹ. Trở về phòng rồi ăn." Trẩm Trú Miên lời ít ý nhiều, cùng Vinh Yên trở về phòng.

    Khúc Tịnh Hà đứng ngốc hồi lâu mới phục hồi tinh thần lập tức đuổi theo.

    "Khúc giáo chủ." Thẩm Trúc Miên dừng chân ở cửa, quay đầu lại nói: "Ngươi không đi tìm Lục mỹ nhân của ngươi, đi theo chúng ta làm cái gì?"

    Khúc Tịnh Hà vô liêm sỉ nói: "Ta yêu thích chính là thiên hạ mỹ nhân. Hiện giờ sứ giả dung mạo hơn người, tự nhiên là ở trong phạm vi yêu thích của ta."

    Thái dương Thẩm Trú miên nổi lên gân xanh.

    Hai ngày nay hắn một tấc cũng không rời canh giữ bên người Vinh Yên, tận mắt nhìn thấy Vinh Yên từng chút từng chút khôi phục dung mạo tươi đẹp trước kia, trong lòng là đủ loại tư vị, khó có thể miêu tả thành lời.

    Hắn dường như đang trông giữ một gốc u quỳ đang đến kỳ nở hoa, ngày ngày đêm đêm chờ đợi tầng tầng lớp lớp cánh hoa chậm rãi mở ra, tỏa ra từng đợt từng đợt mùi hương nồng nàn, cũng không ngờ được, hoa thế nhưng lại khiến cho người khác mong muốn.

    Hắn cùng Khúc Tịnh Hà quen biết sơ sơ, nhưng theo lời Thẩm Tòng Việt cũng có thể biết đó là một đồ háo sắc. Thẩm Trú Miên theo bản năng mà muốn hoàn toàn ngăn cách Khúc Tịnh Hà và đóa u quỳ kia ra.

    Không đợi hắn kịp làm gì, hoa đã suốt ruột. Vinh Yên ôm cánh tay giục giã: "Có cái gì mà không thể vào phòng nói? Nhanh lên, ta đói bụng."

    Thẩm Trú Miên thu hồi ánh mắt, đẩy cửa phòng ra.

    Hắn sống cùng Vinh Yên bốn năm, rất rõ ràng sở thích của Vinh Yên, mang về tôm bóc vỏ cùng với bánh sủi cảo có nhân khiến Vinh Yên cực kỳ vui vẻ.

    Giữa không khí đối đầu căng thẳng của hai người kia, Vinh Yên cầm lấy thìa, ăn ngấu ăn nghiến.

    Mỹ nhân chính là mỹ nhân, ăn uống thô lỗ cũng thành dễ nhìn. Khúc Tịnh Hà vui vẻ nghĩ thầm, không cùng Thẩm Trú Miên tiếp tục giằng co, đi lại bàn ngồi xuống.

    "Ta xem dung mạo sứ giả, cảm thấy nhìn rất quen mắt, nhất định là đã gặp qua ở đâu đó. Nếu là ngày sau ở địa bàn của ta có gì cần giúp đỡ, sứ giả cứ việc mở miệng.."

    Vinh Yên vừa ăn vừa nghe, đầu đều lười nâng.

    Thấy Khúc Tịnh Hà lải nhải, Thẩm Trú Miên ngoài mặt duy trì phong độ như trước, nhưng hai bàn tay âm thầm thật nhanh nắm chặt, hận không thể đem người ném ra khỏi cửa.

    Khúc Tịnh Hà liên tục lải nhải cho đến khi Vinh Yên ăn no bụng, buông bát đũa xuống.

    Vinh Yên dựng thẳng ngón tay chặn lại lời hắn định nói, chính trực nói: "Thứ nhất, ta khi còn trẻ vì quan hệ hai phái chính tà không tốt, trừ bỏ Dương Châu cùng ngoại ô Thanh Châu cũng không đi đâu. Sau lại bị bắt tới núi Vụ Ẩn, cho tới hôm nay mới chính thức xuất hiện, cho nên chúng ta không có khả năng gặp qua."

    "Thứ hai, ta thân là sứ giả núi Vụ Ẩn, không tham dự việc giang hồ, chỉ lo thân mình cho tốt, không cần ngươi trợ giúp. Khúc giáo chủ quản tốt mình là được."

    "Thứ ba." Vinh Yên chỉ chỉ Thẩm Trú Miên, "Có thấy không, ta mới thu được tùy tùng, dáng người dung mạo mọi thứ hơn ngươi, ta cần gì phải bỏ gần tìm xa làm phiền đến ngài chứ?"

    Khúc Tịnh Hà bị làm cho nghẹn lời. Kỳ thật gương mặt hắn cũng rất đẹp trai, tướng mạo hơn người, một đôi mắt phượng trong suốt không thua gì Lục Hoàn, thế nhưng Thẩm Trú Miên lại cực giống mẹ hắn là người sinh ra ởTây vực, ngũ quan thâm thúy sống mũi cao thẳng, phong thái dung mạo bỏ qua Khúc Tịnh Hà mấy con phố. Có Thẩm Trú Miên như châu như ngọc ở trước mặt, làm sao Vinh Yên có thể còn để mắt tới Khúc Tịnh Hà chứ.
     
  5. Hovodanh Hi!

    Messages:
    94
    Chương 14: Ngươi rốt cuộc là thứ mấy lang?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khúc Tịnh Hà ôm trái tim tan vỡ bi phẫn mà rời đi. Thẩm Trú Miên không tiếng động thắng một ván, tâm tình vui sướng, thu thập bát đũa, vì Vinh Yên chuẩn bị nước ấm để tắm.

    Vinh Yên lấp no bụng rồi, nằm trên giường thất thần, chân phải trắng nõn gác lên mép giường đung đưa. Chờ Thẩm Trú Miên hoàn thành xong công việc đang dang dở, hắn mới quay đầu lại hỏi: "Ta đã suy nghĩ thật lâu, nhưng không làm sao nhớ ra. Ngươi rốt cuộc là thứ mấy lang?"

    Thẩm Trú Miên vẻ mặt mất mát, hắn buông chiếc thùng gỗ trong tay xuống, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Vinh Yên. Thấy Vinh Yên vẫn không nhớ ra, mới tủi thân nói: "Sứ giả, ta là Thập nhất lang."

    "À, thập nhất lang." Vinh Yên bất giác thay đổi, tiếp tục nhớ lại, miệng lẩm bẩm: "Thập nhất.. Thập nhất.. Thập nhất lang?"

    Vinh Yên chợt mở to hai mắt - lại có thể là thập nhất lang trời sinh kém cỏi nhất?

    Thẩm Trú Miên nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Vinh Yên, tay phải thử độ ấm của nước, giọng đều đều tự thuật: "Năm đó huynh nhặt về nhiều đứa nhỏ như vậy, trong lòng ta rất muốn được huynh quan tâm nhiều hơn, vì thế nên mới giả vờ ngốc nghếch một chút.. Độ ấm vừa đủ, lại tắm đi."

    Vinh Yên vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc thời trẻ bị người lừa gạt, chưa phản ứng lại.

    Khi còn trẻ, tính cách hắn ấm ấp mềm mại trong sáng lương thiện, học không được hắn cũng sẽ không tức giận, kiên nhẫn chỉ ra lỗi sai, thấy thập nhất lang hơi ngốc, sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên, mới không kìm lòng quan tâm nhiều hơn một chút, hoàn toàn không ngờ đứa nhỏ xấu xa này lại có thể giả vờ!

    Vinh yên ngồi trong bồn tắm, yên lặng tính toán xem làm sao đem món nợ năm cũ đòi về.

    Thẩm Trú Miên cầm trâm gỗ, thay Vinh Yên vấn lên phần tóc đã gội xong, một bên kỳ lưng cho hắn, một bên tự mình kiểm điểm: "Lúc ấy tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, rời đi cha mẹ nên trong lòng luôn lo lắng, sợ ngày nào đó lại bị bỏ rơi, khiến cho sứ giả thêm nhiều phiền toái, từ giờ trở đi sẽ không như vậy nữa."

    "..."

    Quên đi. Vinh Yên gương mặt không chút thay đổi tự loại bỏ tính toán trong đầu. Chẳng qua chỉ là đứa nhỏ tội nghiệp, bị lừa thì bị lừa đi.

    Khăn mềm chà qua chà lại vết sẹo trên lưng, gợi lên cảm giác ngứa ngáy, Vinh Yên quay đầu lại nhìn Thẩm Trú Miên: "Ngươi đang làm gì vậy?"

    "Thật xin lỗi." Thẩm Trú Miên lấy lại tinh thần, "Ta không ngờ được, vết sẹo năm đó lưu lại lại sâu như vậy."

    "Đâu? Ngươi nói ở chỗ nào?" Vinh Yên ngơ ngác sờ vết sẹo sau lưng, "Ngươi cũng biết muốn khống chế thuật ly hồn cũng không dễ, lưu lại sẹo cũng là chuyện thường sao?"

    Không phải.. Không phải ly hồn lưu lại sẹo.. Thẩm Trú Miên động tác khựng lại, sắc mặt tái nhợt nhìn Vinh Yên.

    "?"

    Vinh Yên thật lâu không thấy tiếng trả lời, trong bồn tắm xoay người, đối mặt với Thẩm Trú Miên. Thẩm Trú Miên tay cầm khăm mềm đang cọ phía trên lưng hắn, không kịp thu lại, theo động tác của hắn lại quệt qua trước ngực.

    Vinh Yên nhìn hắn khó hiểu hỏi: "Lại nói lại, ngươi hiện tại chính là đệ tử thế gia chính phái, gia thế tài mạo hơn người, vì sao lại còn tới tìm ta?"

    Thẩm Trú Miên mặt đỏ tai hồng, thật giận Vinh Yên hồn nhiên chưa hiểu, hắn thu tay cũng không được mà tiếp tục cũng không được, cả người xấu hổ đến sắp bốc khói. Qua thật lâu, cố gắng ổn định âm thanh cho khỏi run rẩy mới trả lời: "Sứ giả coi như ta tới báo ân đi."

    "Cũng được, có ân tất báo." Vinh Yên xoay người lại vị trí cũ: "Thật ra tính tình ngươi không tồi."

    Vinh Yên trầm tư một lát, giọng nói trở nên buồn bã, "Nói thật, lúc nãy ta cùng Khúc Tịnh Hà nói những lời này chẳng qua là vì muốn đuổi hắn đi mà thôi, hắn thật sự nói nhiều quá."

    Hắn vừa nói, ấn chân một cái bồn tắm liền trượt đến một đầu khác, một cái búng tay, đã thấy hai bộ xương khô tay cầm khăn mềm, lược gỗ thay thế vị trí lúc trước của Thẩm Trú Miên, "Thật ra, ta cũng không phải rất cần ngươi."

    "Võ công của ta so với bọn hắn tốt hơn." Thẩm Trú Miên cố gắng biện giải cho mình.

    "Võ công của ta cũng không kém, có thể tự bảo vệ mình."

    "Gia thế nhà ta so với bọn hắn hiển hách hơn."

    "Luận về địa vị, ta cùng với anh họ ngươi Thẩm Tòng Việt ở trên."

    "Dung mạo của ta so với bộ xương khô đẹp mắt hơn."

    ".. Ngươi nói đúng."

    Vinh Yên nhìn chằm chằm gương mặt Thẩm Trú Miên một lúc, nhượng bộ nói: "Được rồi. Nếu người nhà ngươi không có ý kiến, ngươi muốn ở lại cứ ở lại đi."
     
  6. Hovodanh Hi!

    Messages:
    94
    Chương 15: Tu sửa phòng ốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi tắm rửa xong Vinh Yên thấy cả người cực kỳ thoải mái, cảm thấy mình có thể tiếp tục lăn trên giường ngủ thêm mấy ngày.

    "Đừng ngủ nữa, hôm nay thời tiết tốt, đi ra ngoài một chút đi."

    Vinh Yên hít sâu một hơi, thầm hận chính mình vừa rồi để cho sắc đẹp làm mờ mắt, thế mà đem đứa trẻ Thẩm Trú Miên này giữ lại bên cạnh.

    Đem chăn trùm kín đầu, Vinh Yên ỉu xìu nói: "Ta không cần xem cũng biết Ký Châu vẫn đang là một đống lộn xộn, ngươi muốn đi thì tự mà đi, ta còn muốn ngủ."

    "Sứ giả." Thẩm Trú Miên đứng ở trước giường, giọng nói mềm nhẹ như đang dỗ trẻ con: "Ngày trước Châu chủ Ký Châu bị người lấy đi thọ mệnh, châu chủ mới còn chưa kịp nhận chức đâu, hiện tại quan phủ không đủ người, hai phái chính tà đều phái người hỗ trợ sửa chữa nhà cửa."

    Vinh Yên ợ một cái, bất an trở mình, lộ ra nửa cái đầu.

    Triều đình có quy định, văn nhân ngoài những trường hợp đặc thù thì không được bàn bạc triều chính, võ sĩ phải đi lính mới có thể vào triều làm quan, để ngừa nho lấy văn loạn pháp, hiệp dùng võ vi phạm lệnh cấm.

    Hiện giờ châu chủ Ký Châu đã chết, chỉ còn lại mấy quan văn tay trói gà còn không chặt, chứ đừng nói đến giúp đỡ dân chúng sửa chữa nhà cửa.

    Thấy Vinh Yên có chút xúc động, Thẩm Trú Miên tiếp tục dụ dỗ: "Lúc ở trên đường phố tôi nhìn thấy rất nhiều người bị thương bị chết, còn có một ông lão, chân đi tập tễnh đang dọn gạch.."

    Vinh Yên bĩu môi, tỏ vẻ không chút để ý.

    "Còn nữa, hiện tại bên ngoài đang loạn lên, nói không chừng bên ngoài sẽ có người muốn tìm người hứa nguyện, nếu đi ra ngoài dạo, nói không chừng.."

    "Phiền muốn chết!" Vinh Yên thô bạo ném chăn vào mặt Thẩm Trú Miên, chặn lời hắn: "Không phải là muốn sửa phòng sao? Có khó như vậy sao? Vươn tay cái là làm xong. Đi thì đi."

    Hắn giận dỗi nhảy xuống giường, chân xỏ guốc gỗ cùm cụp cùm cụp chạy ra ngoài.

    Quan văn ở Ký Châu cũng không phải ngồi không, chỉ ngắn ngủi thời gian hai ngày, tất cả người chết trong thành Ký Châu đều đã được đem đi chôn, nhà cửa đều đã được tu bổ rất nhiều.

    Vinh Yên từ nhỏ đã theo mẫu thân kiếm sống, nơi ở dùng cây cỏ trát tường, bốn phía thông thoáng lại thập phần đơn sơ, việc hắn làm nhiều nhất cùng mẫu thân trong trí nhớ chính là sửa chữa phòng ở.

    Gió bão mưa sa phải sửa, tuyết trắng phải sửa, đông qua xuân đến phải sửa.. Tích lũy ngày tháng mười mấy năm, kinh nghiệm tu sửa của Vinh Yên cũng coi như lão luyện.

    Vốn Thẩm Trú Miên chỉ muốn dẫn hắn ra ngoài đi dạo hít thở không khí, miễn cho nằm lâu choáng váng đầu óc, chưa từng nghĩ muốn Vinh Yên thật sự xắn tay áo, dọc theo đường đi chui lên lủi xuống, động tay động chân làm không ít việc.

    "Thẩm Trú Miên, ngươi làm sao lại ở chỗ này? Sứ giả tỉnh chưa?"

    Ở lối rẽ phía bắc, Thẩm Tòng Việt mang một bó củi đi tới, hắn vẫn còn mặc bộ bạch sam đính tơ vàng hai ngày trước, trên quần áo vẫn còn những vết máu đã khô giờ chuyển màu đen, lẫn lộn cả bụi đất bụi gỗ, nhìn không ra mầu sắc lúc ban đầu.

    Thẩm Trú Miên chỉ một ngón tay lên nóc nhà, không nói một lời.

    Thẩm Tòng Việt nhìn theo tay hắn, chỉ thấy Vinh Yên giống con mèo hoa ngồi xổm trên nóc nhà, một tay cầm cây búa binh binh bang bang nện vào lỗ hổng trên nóc nhà, xuống tay vừa nhanh vừa chuẩn.

    "Sứ giả cũng đi ra hỗ trợ?"

    "Đúng vậy." Thẩm Trú Miên trong trẻo nhưng lạnh lùng đáp lời, hơi khó chịu lui về phía sau một chút, nhíu mày nói: "Ngươi đã mấy ngày không tắm rửa rồi? Quần áo cũng không thay."

    Bị em họ khinh bỉ Thẩm Tòng Việt hết sức tủi thân: "Ngươi cũng không phải không biết mẹ ta rất keo kiệt, quần áo này đều đã mặc ba năm, lần này dính máu, chắc chắn không giặt sạch được, ta liền mặc nó luôn để tiện làm việc, đỡ cho lại làm hỏng bộ quần áo khác, mẹ ta sẽ chửi chết ta."

    Vẻ mặt Thẩm Trú Miên càng thêm khinh bỉ.

    Từ xa xa Khúc Tịnh Hà đã nhìn thấy đôi huynh đệ, giờ phút này chạy tới đôi mắt trông mong nhìn Thẩm Trú Miên: "Tiểu mỹ nhân.. Sứ giả đâu? Đi đâu rồi? Ngươi bỏ hắn một mình ở hội quán?"

    Hắn cũng người đầy mồ hôi, tro bụi bám đầy, Thẩm Trú Miên lui xa ba bước chân.

    Bị tiểu bối không giấu diếm tỏ vẻ ghét bỏ. Khúc Tịnh Hà hít một hơi, đang muốn phát cáu lại bị Thẩm Tòng Việt ngăn lại, chỉ vào nóc nhà trêu ghẹo: "Ngươi tuổi chưa già mà mắt càng ngày càng kém."

    Nhìn thấy mỹ nhân tâm tình Khúc Tịnh hà tốt lên, sắc mặt Thẩm Trú Miên đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

    Vinh Yên ba xuống năm lên làm xong việc dang dở, nhìn thấy ba người đứng ở bên dưới hiên nhà liền hô một tiếng: "Thẩm Trú Miên."

    Lập tức từ nóc nhà nhảy xuống.
     
  7. Hovodanh Hi!

    Messages:
    94
    Chương 16: Sự tình lúc nhỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Trú Miên ăn ý vươn tay, đem người vững vàng đỡ vào trong ngực mình.

    Vinh Yên trên tay còn dính tro bụi, trên bộ hồng y của Thẩm Trú Miên nhiều hơn hai bàn tay đen xì. Thẩm Trú Miên lúc này cũng không chê bẩn, chỉ nhỏ giọng dặn dò: "Cẩn thận một chút, chú ý chân."

    Vinh Yên vỗ vỗ tay, nhảy ra khỏi vòng tay hắn, "Phố bắc nhà cửa trên cơ bản sửa chữa xong rồi, nếu đã gặp mặt, vậy cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

    Thẩm Tòng Việt gật đầu đồng ý, Khúc Tịnh Hà mong còn không được.

    Vinh Yên mang theo ba người, trở thành nhóm khách nhân đầu tiên của khách sạn Phúc Đông lai.

    Ba người tìm được chỗ ngồi ổn định, đã thấy Vinh Yên thong thả đi phòng bếp dạo vài vòng.

    Qua khoảng một chén trà, người phục vụ bưng ba bộ chén đĩa đi ra.

    Món thứ nhất mầu vàng óng ánh, ăn vào miệng xốp giòn thơm ngát. Món thứ hai bánh ngọt trắng như ngọc, mềm dẻo trong veo. Món canh thứ ba nóng hổi tươi mới, dư vị đọng lại nơi đầu lưỡi mãi không tiêu tán.

    Ba món ăn này đều không nằm trong thực đơn của khách sạn, Thẩm Tòng Việt không khỏi kinh ngạc mà khen thưởng nói: "Thật không ngờ được, một khách sạn Phúc Đông lai nho nhỏ, vậy mà cũng có thể làm ra món ăn ngon như vậy."

    Người phục vụ bình tĩnh hành lễ nói: "Khách qua hiểu lầm, ba món ăn này là do ân công chỉ bảo chúng tôi làm ra."

    Ân công trong miệng hắn đương nhiên là nói về người hướng dẫn đầu bếp Vinh Yên.

    Thẩm Tòng Việt kính nể nhìn sang.

    Ở phương diện ăn uống, quả nhiên vẫn là Vinh Yên hiểu biết nhất.

    Vinh Yên đã bắt đầu động đũa, lần lượt thử qua các món ăn, mới nói: "Ba món ăn này là mẫu thân ta nghĩ ra. Các ngươi làm được rất tốt, mùi vị cũng ngon."

    Người phục vụ lui ra.

    Ba người im lặng một lát, bối rối qua đi, quyết định ngậm miệng không hỏi gì nữa, im lặng ăn cơm.

    Ánh hoàng hôn tản ra giữa lòng sông đào bảo vệ thành, đem nước sông trong suốt nhuộm thành mầu vàng quất ấm áp.

    Thành Ký Châu đã tu bổ xong, chỉ đợi sáng sớm ngày mai, cửa hàng khai trương, liền sẽ khôi phục lại vẻ náo nhiệt ngày xưa.

    Vinh Yên mệt rã rời con mắt đã muốn không mở ra nổi, tiếng guốc gỗ lộp cộp dưới chân cũng không còn có vẻ vui tai như xưa. Rốt cuộc thương thế mới khỏi, thân thể bình phục quá nhanh, làm cho hắn có chút không chịu nổi.

    "Thẩm_______Trú________Miên" Vinh Yên đứng lại, gào lên.

    "Sứ giả? Làm sao vậy?" Thẩm Trú Miên dừng chân quay đầu lại.

    Không có mắt nhìn người. Vinh Yên hữu khí vô lực nghĩ, ra lệnh: "Ngồi xổm xuống."

    Thẩm Trú Miên ngoan ngoãn ngồi xổm xuống.

    Vinh Yên tiến lại trèo lên lưng hắn, tiếp tục ra lệnh: "Cõng ta."

    "!" Thẩm Trú Miên chợt đỏ mặt. Hắn nếu là cõng, đây chẳng phải là đỡ Vinh Yên vào.. Mông?

    Vinh Yên bực mình khua khoắng hai chân, giục giã: "Nhanh lên, đừng có lề mề."

    Thẩm Trú Miên hít sâu một hơi, đem người cõng lên.

    Cố tình người trên lưng được tiện nghi còn đòi khoe mẽ, ghé tai hắn nói nhỏ: "Nếu không phải bộ xương khô kia không có thịt, làm cho sợ hãi, ta mới không cần lưng ngươi."

    "Được." Thẩm Trú Miên nhẹ giọng nói: "Trên người ta không có mang khác, từ giờ về sau đều là lưng của sứ giả."

    Vinh Yên chôn mặt phía sau lưng Thẩm Trú Miên, có chút cảm khái. Người này bả vai dày rộng, khiến cho người có cảm giác thực an tâm, Vinh Yên một bên thật hưởng thụ, một bên mạnh miệng chê bai: "Ngươi mặc dù so với bộ xương khô nhiều hơn ít thịt, nhưng quá cứng rắn, cũng không mạnh hơn chỗ nào."

    Thẩm Trú Miên khẽ cười, không nói gì.

    Vinh Yên khiêu khích không thành, bực mình bĩu môi, đem mặt vùi vào cổ Thẩm Trú Miên, mệt mỏi nhắm mắt lại.

    Hắn bận rộn cả ngày, trên người vừa bẩn lại hôi, vậy mà trên người Thẩm Trú Miên trừ hai vết bàn tay đen xì, tất cả đều rất sạch sẽ, trên người còn thoang thoảng mùi hương thảo mộc.

    Vinh Yên bất mãn suy nghĩ hồi lâu, há mồm muốn cắn một cái vào cổ hắn, nhưng lại sợ bị mình cắn đau, Thẩm Trú Miên sẽ đem hắn ném xuống, vì thế chỉ có thể hậm hực bỏ qua.

    Hơi thở mềm mại phun ở bên tai, Thẩm Trú Miên chậm lại bước chân, sợ đánh động đến người ở trên lưng. Đi được một một đoạn, bỗng nghe cùm cụp một tiếng, Thẩm Trú Miên ngoái đầu, thấy một chiếc guốc gỗ nằm rơi trên mặt đất.

    Mà chủ nhân của chiếc guốc, đang còn ngủ say trên lưng hắn, bàn chân đeo guốc đang yên ổn buông xuống bên hông hắn. Thẩm Trú Miên hơi nghiêng đầu, lông mi Vinh Yên quẹt qua cổ hắn, quét vào lòng hắn một mảng ngứa ngáy.

    Thẩm Trú Miên bỗng nhiên thở dài.

    Cho dù võ công hắn cao cường tới đâu, cũng không có cách nào cúi xuống nhặt guốc gỗ mà không đánh động người trên lưng. Thẩm Trú Miên chần chừ một lúc, mới từ từ nhẹ nhàng ngồi xổm xuống nhặt lên guốc gỗ, động tác cẩn thận từng li từng tí, cuối cùng cũng không đánh động đến giấc ngủ của người trên lưng.

    Ánh nến mờ nhạt lay động trước cửa sổ, sắc trời đã hoàn toàn chuyển đen.

    Vinh Yên chuyển mình, nửa tỉnh nửa mê bị ánh nến lung lay làm lóa mắt, còn cho là bộ xương khô đang làm cái gì, nhịn không được mở miệng quát lớn: "Làm gì thì đi ra ngoài làm.. Đem nến tắt cho ta!"

    Thanh âm vừa tỉnh còn mang theo sự mềm mại, vào trong tai Thẩm Trú Miên như là âm thanh làm nũng bình thường.

    Thẩm Trú Miên vừa tắm rửa xong, mặc áo lót, tóc còn hơi ướt, giờ phút này đang ngồi trước bàn, nghe vậy hơi nghiêng người giúp hắn che đi ánh nến, trên tay vẫn đang bận rộn, ngoài miệng nhẹ nhàng nói: "Tỉnh hẳn đi, ta đã giúp người chuẩn bị nước ấm, tắm sạch rồi ngủ tiếp như vậy sẽ thoải mái hơn."

    Vinh Yên lúc này mới nhớ ra sự tồn tại của Thẩm Trú Miên, giật mình tỉnh lại, xoa xoa mắt: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"

    Điêu khắc cần sự tinh tế, Thẩm Trú Miên tay trái cầm dao khắc, không dám phân tâm, Vinh Yên đợi hồi lâu không thấy trả lời liền dứt khoát nhảy xuống giường, lại gần chính mình xem.

    Thẩm Trú Miên đang khắc một khối dương chi bạch ngọc trong suốt sáng bóng.

    Vinh Yên nghiên cứu rất lâu cũng không biết hắn điêu khắc cái gì, nên dứt khoát không xem nữa, hắn ngoan ngoãn gọi bộ xương khô ra hầu hạ mình đi tắm rửa.

    Nước nóng vừa phải, Vinh Yên thoải mái thở ra một hơi, cả người đều chìm vào trong nước.

    Cũng chỉ có lúc này, hắn mới có thể từ Thẩm Trú Miên nhìn thấy bóng dáng của thập nhất lang.

    Thủa nhỏ thập nhất lang tuy ngốc, nhưng làm việc đều rất ngăn nắp, đúng mực.

    Khi đó hắn nhận nuôi một đám nhỏ, Vân phái cũng sẽ không chịu trách nhiệm về chi phí sinh hoạt của những đứa nhỏ này, hắn đành phải dựa vào bản lĩnh của mình, gieo trồng dược liệu hoa cỏ buôn bán. Mỗi khi hắn ra ngoài kiếm tiền trở về, vĩnh viễn đều có một ngọn đèn sáng ngời trong nhà đang chờ đợi hắn.

    Đây chính là sự quan tâm chu đáo duy nhất có ở thập nhất lang.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...